-
Chương 181-190
Chương 181: Trương Minh Vũ đã xuất hiện!
Lý Phượng Cầm hoảng loạn gào lên: “Thanh Tùng… cháu… cháu mau gọi người tới đi!”
Bấy giờ Dịch Thanh Tùng mới bừng tỉnh, cuống cuồng hét lớn: “Người đâu!”
Hắn ta vừa dứt lời, ngoài cổng lập tức truyền tới một tràng tiếng bước chân dồn dập!
Cổng biệt thự bị đẩy ra. Một đám người ùa vào!
Thấy vậy, hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm, lạnh giọng đe doạ: “Tao không cần biết chúng mày là người phương nào! Dám động tới Kiều Hân thì chúng mày chỉ còn đường chết”.
Lúc này Lý Phượng Cầm mới yên tâm hơn nhiều.
Đám người kia lập tức lao lên bao vây kín ba người mặc áo đen kia!
Lâm Kiều Hân mím môi lo sợ, trong lòng cứ có cảm giác chuyện này không hề đơn giản như vậy.
Thế nhưng cô lại chẳng thể nói được lời nào.
Ba người đàn ông mặc đồ đen kia vẫn cứ đứng yên bất động.
Thấy thế, Lý Phượng Cầm mới hoàn toàn yên tâm.
“Kiều Hân, con thấy chưa?”
“Nếu đổi thành Trương Minh Vũ thì con đã bị bắt đi từ lâu rồi! Thằng ăn hại đấy thì trông chờ được gì cơ chứ?”
“Nhìn Thanh Tùng nhà chúng ta đi…”
Lý Phượng Cầm tràn đầy đắc ý nói.
Dịch Thanh Tùng cũng ngạo nghễ hếch mặt lên trời!
Thế nhưng bà ta chưa kịp nói dứt câu đã nghe thấy một loạt tiếng đấm đá trầm đục vang lên: “Rầm! Uỳnh!”
Ngay sau đó, một tiếng thét đau đớn vang lên tận trời: “Á!”
Lý Phượng Cầm hoảng sợ run lẩy bẩy!
Vẻ mặt đắc ý của Dịch Thanh Tùng cũng trở nên cứng đờ!
Hắn ta quay sang nhìn thử, đúng lúc trông thấy vệ sĩ nhà mình đang lần lượt… bay ngược ra ngoài!
Ai cũng đâm sầm vào vách tường!
Chỉ trong nháy mắt, khoảng bảy tám tên vệ sĩ nhao nhao ngã rầm xuống đất, đau đớn vặn vẹo cơ thể!
Cả hai người đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng.
Đồng loạt trợn mắt há hốc mồm!
Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, ánh mắt tràn trề lo lắng!
Giọng nói lạnh lẽo kia lại vang lên lần nữa: “Bắt cô ta lại. Hai người kia cứ đánh ngất là được”.
“Vâng!”
Hai người đàn ông mặc áo da đứng sau người vừa lên tiếng cung kính đáp.
Tiếp đó bọn họ thi nhau lao vọt tới chỗ Lâm Kiều Hân!
Lý Phượng Cầm và Dịch Thanh Tùng giật mình lấy lại tỉnh táo, nội tâm chìm vào tuyệt vọng!
Lâm Kiều Hân luống cuống lùi lại ra sau.
Thế nhưng tốc độ của hai người đàn ông kia cực kỳ nhanh, chỉ hai bước đã đứng trước mặt cô!
Lý Phượng Cầm tuyệt vọng hét ầm lên: “Con gái mau chạy đi!”
Dịch Thanh Tùng khẽ co giật khoé miệng.
Thế này… còn chạy kiểu gì?
Giọng nói bén nhọn của Lý Phượng Cầm rít gào bên tai mọi người: “Thả con gái tao ra! Tao phải liều mạng với chúng mày!”
Dứt lời, bà ta vừa gào khóc ầm ĩ vừa cắm đầu xông tới một trong hai người đàn ông mặc áo da kia.
Gã ta tuỳ ý đạp một cái đá bay cả người bà ta!
Lý Phượng Cầm ngã nhào ra đất, đau đớn rên rỉ!
Lâm Kiều Hân lo lắng la lên: “Mẹ!”
Thế nhưng gã mặc áo da còn lại vẫn tàn nhẫn vươn tay tóm lấy bả vai cô.
Vẻ mặt Lý Phượng Cầm tràn đầy tuyệt vọng!
Cô cũng cắn chặt răng, mọi tia hi vọng trong lòng đều tàn lụi.
Cho dù Trương Minh Vũ có mặt cũng không có phần thắng.
Huống hồ vừa rồi Lý Phượng Cầm đã mắng chửi quá đáng như vậy, sao anh còn có thể ở lại đây được cơ chứ…
Cô nhắm chặt hai mắt, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống gò má!
Ngay trong giờ phút nguy cấp ngàn cân treo sợi tóc này, một tiếng quát lớn bỗng nhiên vang lên: “Chúng mày đã hỏi tao chưa mà dám động tới vợ tao?”
Nghe thấy giọng nói này, tất cả mọi người đều giật mình ngơ ngác!
Dịch Thanh Tùng và Lý Phượng Cầm tức tốc ngẩng đầu lên!
Lâm Kiều Hân cũng mở choàng mắt ra, trong mắt tràn ngập chờ mong!
Anh… thực sự đã tới!
Ba người đến từ Thần Ẩn cũng chậm rãi quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy một bóng người gầy gò đi vào bằng đường cửa sổ.
Gã cầm đầu lập tức cau mày.
Anh nhếch miệng cười lạnh, thế nhưng trong lòng lại căng thẳng tột độ!
Long Tam và anh vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi ở gần đó, nghe thấy có động tĩnh khác lạ liền lao vội đến.
Sau khi thấy rõ người tới là ai, Lý Phượng Cầm liền tỏ ra thất vọng!
Trương Minh Vũ tới thì có ích gì?
Dịch Thanh Tùng lại nở một nụ cười lạnh lẽo.
Hắn ta đã ngứa mắt anh từ lâu, không ngờ hôm nay anh lại tự đâm đầu vào chỗ chết!
Chỉ có mình Lâm Kiều Hân cảm thấy hưng phấn!
Mặc dù cô biết Trương Minh Vũ cũng không đánh lại được ba người này nhưng nội tâm lại bình tĩnh lại một cách khó hiểu.
Anh tươi cười nhanh chóng đi tới.
Sau khi nhìn quanh một vòng, anh cất giọng châm chọc: “Không phải anh Dịch tuyên bố có thể bảo vệ được Kiều Hân à? Bây giờ thì sao hả?”
Dịch Thanh Tùng không khỏi sững sờ.
Chuyện đến nước này mà anh vẫn còn tâm trạng chế giễu hắn ta sao?
Hắn ta nghiến răng ken két nói: “Tôi… tại vì bọn họ quá mạnh! Anh đừng ở đây nói nhảm nữa, anh có tới cũng chỉ có thể chịu chết thôi!”
Lý Phượng Cầm cố nén đau đớn trên người, lười nói chuyện.
Người cầm đầu đám sát thủ Thần Ẩn là một gã đàn ông mặc áo đen.
Hai người còn lại thì mặc áo da màu đen.
Gã áo đen lạnh giọng nói: “Giải quyết đi, đừng làm chậm trễ thời gian”.
Gã áo da cung kính đáp: “Vâng!”
Dứt lời, một gã vội vàng vọt thẳng về phía anh!
Lý Phượng Cầm còn chẳng thèm nhìn lấy một cái.
Còn Dịch Thanh Tùng thì cong môi cười lạnh, ung dung khoanh tay trước ngực như đang xem kịch.
Chỉ mỗi Lâm Kiều Hân có lòng lo lắng cho anh.
Trương Minh Vũ vẫn đứng yên tại chỗ không thèm động đậy, cứ như không nhìn thấy đang có người sắp tấn công mình.
Tốc độ của gã áo da vô cùng khủng bố, chỉ trong chớp mắt đã vọt tới trước mặt anh!
Thế nhưng anh vẫn không hề động đậy!
Sợ đơ người rồi à?
Dịch Thanh Tùng càng thêm đắc ý!
Ngay khi nắm đấm của gã áo da sắp chạm tới người anh thì một bóng người màu đen đột nhiên xuất hiện!
Giây phút trông thấy có người tới, gã áo da lập tức trợn trừng mắt, con ngươi co rút!
Nhưng những người còn lại vẫn chưa kịp phản ứng!
Bốp!
Một tiếng vang trầm đục vang lên. Cơ thể gã áo da bị đánh bay ngược ra sau!
Phụt!
Máu tươi phụt ra ào ào giữa không trung!
Gã áo da nặng nề ngã lăn ra đất, đau đớn giãy giụa không ngừng!
Gã ta vặn vẹo hồi lâu vẫn không thể bò dậy nổi!
Hự!
Tiếng hít khí lạnh vang lên dồn dập!
Đám người xung quanh lấy lại tinh thần nhìn sang mới giật mình phát hiện bên cạnh Trương Minh Vũ đã có thêm một bóng người cao lớn tự bao giờ!
Không phải ai khác ngoài Long Tam.
Lý Phượng Cầm không khỏi khiếp sợ!
Bà ta chưa từng gặp Long Tam nhưng vừa rồi cũng đã được chứng kiến thực lực kinh người của gã áo da màu đen kia.
Thế mà gã ta lại bị… Long Tam đánh bại… chỉ trong nháy mắt!
Dịch Thanh Tùng cũng bị làm cho choáng váng, lại càng có thêm nhận thức mới về thực lực của Long Tam!
Lâm Kiều Hân mím môi thật chặt, hi vọng trong lòng lại bùng lên!
Gã áo đen híp mắt lại, lạnh giọng lên tiếng: “Giao người này cho tôi, cậu mau bắt người lại đi!”
Gã mặc áo da còn lại cung kính đáp: “Vâng!”
Thế nhưng Lâm Kiều Hân đã tranh thủ thời cơ chạy vọt tới bên người Trương Minh Vũ, vẻ mặt vẫn tràn đầy lo âu.
Giọng nói trầm thấp của Long Tam vang lên: “Lần này phải dựa vào cậu rồi. Thực lực của người này không phải hạng xoàng, ít nhất cũng phải chờ năm phút”.
Năm phút…
Khoé miệng anh lập tức co quắp.
Anh chưa kịp nghĩ ngợi gì đã thấy Long Tam lao thẳng ra ngoài đánh đấm túi bụi với gã cầm đầu mặc áo đen!
Tốc độ của hai người họ đều nhanh khủng khiếp!
Trương Minh Vũ cũng bắt đầu cảm thấy căng thẳng.
Anh ngẩng đầu lên nhìn thấy gã áo da đang chậm rãi bước tới, trên người toát ra một luồng khí thế lạnh lẽo!
Lâm Kiều Hân núp sau lưng anh, hoảng loạn nói: “Trương… Trương Minh Vũ, anh ta… anh ta mạnh lắm đấy. Anh… anh có đấu lại được không vậy…”
Chương 182: Lý Phượng Cầm bị vả mặt!
Trương Minh Vũ cau mày, trầm giọng đáp: “Tôi sẽ cố hết sức chống đỡ, cô lùi lại ra sau đi!”
Lâm Kiều Hân mím môi, lòng đầy lo lắng!
Thế nhưng cô chưa kịp nghĩ gì nhiều thì gã áo da đột nhiên tăng nhanh tốc độ.
Trương Minh Vũ không khỏi hoảng hồn.
“Lùi lại!”
Anh đẩy bả vai cô lùi về sau, bước một bước thật dài lên phía trước.
Cô lảo đảo hai bước, vẻ mặt khiếp sợ.
Năm phút!
Anh nghiến răng ken két, dồn toàn bộ sự chú ý lên người gã áo da!
Ngay sau đó, nắm đấm của gã ta đã tung tới nhanh như chớp!
Con ngươi anh thít chặt lại!
Quá nhanh!
Tốc độ này ít nhất cũng phải bằng ba phần tư tốc độ của Long Tam!
Trương Minh Vũ nghiến chặt răng, dùng sức điều khiển cơ thể di chuyển linh hoạt tránh thoát được một đòn!
Gã áo da cau mày, lại tung ra một đấm!
Anh né tránh theo bản năng, nhưng trong lòng lại lo lắng tột cùng!
Cứ tiếp tục thế này, anh sẽ chẳng kiên trì được bao lâu!
Anh nghiêng người tránh thêm được một đấm rồi lao thẳng ra xa!
Gã áo da nheo mắt lại, tức tốc đuổi theo!
Có thời gian chạy để nghỉ ngơi, anh mới bớt chật vật hơn không ít.
Cứ khi nào gã áo da tung đấm, anh sẽ nhanh chóng né tránh rồi lại bỏ chạy ra xa!
Sau vài vòng như vậy, anh cũng đã kiên trì được ba phút.
Cùng lúc đó, cuộc chiến đấu giữa Long Tam và gã áo đen đã bước vào giai đoạn gay cấn!
Long Tam vẫn đang chiếm ưu thế!
Gã áo đen ướt sũng trán, mồ hôi chảy ròng ròng, chỉ có thể hoảng loạn chống đỡ!
Mau lên!
Trương Minh Vũ thầm gào thét trong lòng.
Mặc dù cách này rất hiệu quả nhưng tốc độ của anh và gã áo da thực sự chênh lệch quá nhiều!
Vù vù!
Một tràng tiếng xé gió lại vang lên!
Trái tim anh đột nhiên siết chặt lại, cơ thể không chút do dự lao thẳng về phía bên phải!
Lâm Kiều Hân bị cảnh tượng trước mắt làm cho hãi hùng khiếp vía!
Còn Lý Phượng Cầm và Dịch Thanh Tùng đều choáng váng lại chỗ, trợn mắt há hốc mồm quan sát hết thảy!
Không ai ngờ được Trương Minh Vũ lại có thể kiên trì được lâu như vậy!
Anh vội vàng bò lồm cồm dậy, lại tiếp tục điên cuồng chạy quanh sảnh lớn!
Gã áo da đứng bật dậy, vẻ lạnh lùng loé lên trong mắt!
Lần này gã ta không đuổi theo nữa là chuyển sự chú ý sang Lâm Kiều Hân.
Thấy thế, cô không khỏi hoảng sợ.
Gã áo da mở rộng bước chân tức tốc tới gần!
“Kiều Hân!”
Lý Phượng Cầm hét toáng lên.
Cơ thể Trương Minh Vũ lập tức cứng đờ, trong lòng dấy lên nỗi lo lắng tột độ!
Mẹ nó! Không có đạo đức nghề nghiệp gì cả!
Lâm Kiều Hân sợ hãi lùi lại về phía sau, vẻ mặt bối rối!
Cả Lý Phượng Cầm và Dịch Thanh Tùng đều chết lặng!
Chỉ trong chớp mắt, gã áo da đã xông tới đứng trước mặt cô!
Gã ta siết chặt nắm đấm vung về phía cổ của cô!
Lần này, cô nhất định sẽ bị đánh ngất xỉu!
Cô cắn chặt răng, trong lòng đã hoàn toàn nguội lạnh!
Trương Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi, dồn hết sức bình sinh tăng tốc!
Giây phút nắm đấm của gã áo da sắp đập vào cần cổ của Lâm Kiều Hân.
Anh điên cuồng hét lớn: “Dừng tay!”
Ngay sau đó, trong người anh đột nhiên bộc phát một loại tốc độ cực kỳ khủng bố!
Đến cả bản thân anh cũng không hiểu tại sao mình lại làm được như vậy!
Anh dồn sức ở dưới chân, lao ra ngoài nhanh như bay!
Bốp!
Tiếng va đập trầm đục vang lên!
Anh dùng chính cơ thể mình đỡ lấy đòn tấn công của đối phương!
Răng rắc!
Tiếng gãy xương thanh thuý từ trong người anh truyền tới. Anh cảm thấy dường như xương cốt toàn thân mình đều đã bị bẻ gãy!
Anh cố nén cơn đau đớn đang âm ỉ trong người, đột nhiên dùng sức đâm sầm vào gã áo da!
Cơ thể anh nặng nề ngã nhào ra đất!
Đau đớn!
Đau chết đi được!
Anh có cảm giác mình đã đau đến mức không thể thở nổi!
Lâm Kiều Hân khiếp sợ, ánh mắt phức tạp nhìn anh, khoé mắt bắt đầu ươn ướt!
Cả Lý Phượng Cầm và Dịch Thanh Tùng đều sợ ngây người!
Gã áo da đứng dậy, lửa giận ngùn ngụt bộc phát ra ngoài!
Gã ta nheo mắt lại, tiếp tục sải bước xông thẳng về phía anh!
Trương Minh Vũ nhìn thấy được nhưng lại không còn sức để đứng dậy!
Dường như cơ thể đã thoát khỏi sự khống chế của lý trí!
Lâm Kiều Hân hoảng loạn gào thét: “Trương Minh Vũ cẩn thận!”
Nói rồi cô không chút do dự nhào tới che chắn trên người anh!
Cùng lúc đó, nắm đấm của gã áo da cũng rơi xuống!
Anh không khỏi kinh ngạc!
Thế nhưng chờ đợi hồi lâu mà anh vẫn không cảm nhận được chút động tĩnh gì.
Anh ngẩng đầu lên nhìn thử thì trông thấy một đôi chân cường tráng ngay trước mặt mình!
Long Tam!
Anh thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Năm phút… đã hết rồi!
Bốp!
Nắm đấm của Long Tam va thẳng vào mặt gã áo da!
Phụt!
Máu tươi bắn tung toé đầy trời!
Hự!
Lý Phượng Cầm và Dịch Thanh Tùng đều đã trở nên ngây ngốc, ánh mắt tràn đầy mờ mịt!
Toàn thân gã áo đen máu me be bét, kịch liệt giãy giụa trên mặt đất.
Ánh mắt của gã ta đã trở nên nghiêm trọng!
“Đi!”
Gã áo đen quát ầm lên, vung ra một chiếc hạt màu đen!
Ngay sau đó, sương mù dày đặc lập tức tràn ra!
Sau khi sương mù tản đi, ba gã áo đen vốn ở trong phòng khách đã biến mất không còn bóng dáng.
Lý Phượng Cầm và Dịch Thanh Tùng vẫn chưa thể thoát ra khỏi nỗi khiếp sợ.
Lâm Kiều Hân dựa vào người Trương Minh Vũ, thở hắt ra một hơi.
Anh cảm nhận được sức nặng trên lưng, thầm mỉm cười vui mừng.
Cảm giác mệt mỏi nhanh chóng ập tới.
Ý thức của anh bỗng mờ dần, đầu đổ gục xuống mặt đất.
Cô cuống quýt lay anh dậy, lo lắng hô hoán: “Trương Minh Vũ! Trương Minh Vũ! Anh bị sao vậy?”
Long Tam lạnh nhạt nói: “Cậu ta không sao đâu, chỉ bị ngất xỉu thôi”.
Bấy giờ cô mới hơi thả lỏng tinh thần, vội vàng đứng bật dậy, vẻ mặt phức tạp tột cùng!
Cô đang định dìu anh đứng dậy thì bị Long Tam nhanh chân cướp người trước.
“Tôi phải đưa cậu ấy đi dưỡng thương. Chắc là hôm nay cô sẽ không gặp nguy hiểm gì nữa đâu”.
Nói rồi anh ta bế thốc anh lên đi ra khỏi biệt thự.
Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, run rẩy trông theo.
Trong đầu cô không ngừng hiện lên cảnh tượng Trương Minh Vũ không màng nguy hiểm lao ra che chắn cho mình!
Một lúc lâu sau, cô quay ngoắt lại, điên cuồng gào lên: “Mẹ hài lòng chưa hả?”
Lý Phượng Cầm cúi gằm đầu xuống, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Cô lại quát ầm lên: “Anh Dịch, không phải anh đã nói sẽ bảo vệ tôi à? Anh nói có chết cũng sẽ che chở cho tôi cơ mà? Anh xem anh đã làm gì hả?”
“Anh…”
Dịch Thanh Tùng há hốc mồm nhưng lại không cách nào phản bác lại được.
Cô trừng mắt hung dữ lườm hắn ta rồi quay lưng đi thẳng lên tầng.
Bên trong phòng khách mờ mịt sương mù.
Cùng với hai người xấu hổ đứng chết trân tại chỗ.
…
Ở trong biệt thự.
Ý thức của Trương Minh Vũ vẫn đang rơi vào tình trạng mông lung.
Trước mắt anh toàn một màu đen kịt.
Không biết qua bao lâu, anh mới cảm thấy ý thức của mình dần hiện lên một tia sáng.
Anh dùng sức giãy giụa.
Cuối cùng cũng xông ra khỏi bóng tối.
Anh dần lấy lại được quyền khống chế cơ thể, các giác quan cũng dần trở nên rõ ràng.
Anh mở choàng mắt, trong phòng tối đen như mực.
Đây là… về nhà rồi sao?
Toàn thân anh đau nhức suy yếu, miệng lưỡi khô rát.
Thế nhưng anh chưa kịp cử động đã cảm thấy trên tay mình nặng trĩu…
Anh còn nghe thấy một hơi thở đều đều và ngửi được một mùi hương… quen thuộc?
Chương 183: Chị tư!
Trương Minh Vũ giật nảy mình!
Anh vô thức muốn ngồi bật dậy nhưng mới chỉ nhấc được nửa người đã mất hết sức lực, cả người đổ ào xuống giường!
Một cảm giác đau đớn kịch liệt từ bên hông tức khắc ập tới!
Hự!
Anh hít một hơi khí lạnh, đau đớn không nói nên lời!
Đồng thời, một giọng nói tràn ngập lo lắng vang lên bên tai anh: “Em trai sao đấy? Em đừng động đậy lung tung chứ!”
Em trai?
Anh không khỏi sững sờ.
Anh nghe ra được giọng nói này là của… Liễu Thanh Duyệt.
Anh lập tức trợn tròn mắt, mừng rỡ hô lên: “Chị tư hả?”
Cạch cạch!
Tiếng giày cao gót liên tiếp vang lên.
Ngay sau đó, đèn phòng được bật lên. Ánh sáng đột nhiên chiếu rọi khiến anh chói mắt, vội vàng nhắm tịt mắt lại.
Đến khi mở mắt ra, anh đã thấy Liễu Thanh Duyệt đang lẳng lặng đứng bên cạnh giường.
Anh vui mừng la lên: “Chị tư! Thật sự là chị rồi! Sao chị lại trở về?”
Cô ấy khoanh tay, hung hăng trừng mắt nhìn anh trách móc: “Em thành ra như vậy sao chị có thể để yên được? Rốt cuộc em đã gặp phải chuyện gì vậy hả? Lớn bằng từng này mà vẫn chưa biết bảo vệ bản thân nữa à?”
Trương Minh Vũ lập tức nở nụ cười xấu hổ.
“Chuyện này… chỉ là ngoài ý muốn thôi mà…”, anh ngượng ngùng lên tiếng.
Thế nhưng giọng điệu tràn đầy quan tâm của Liễu Thanh Duyệt lại khiến lòng anh vô cùng ấm áp.
Anh lại cảm nhận được sự thân thuộc của thứ gọi là nhà!
Cô ấy bực bội chất vấn: “Ngoài ý muốn? Cái gì là ngoài ý muốn? Nếu em xảy ra chuyện không may thì bọn chị biết phải làm thế nào đây hả?”
Trong lời nói của cô chất chứa cả nỗi lo âu và sự oán trách.
Trương Minh Vũ vội vàng giả vờ ấm ức làm nũng: “Chị tư… em vẫn đang đau lắm đây. Chị đừng mắng em nữa”.
Liễu Thanh Duyệt lập tức cuống lên, lo lắng hỏi: “Còn đau nữa hả? Chị đã bôi thuốc cho em rồi cơ mà. Sao còn đau được? Đau chỗ nào vậy?”
Cô ấy vừa nói vừa ngồi xuống giường.
Anh nhếch miệng nở nụ cười, khẽ thì thầm nói: “Đau lòng thôi”.
“Em…”
Cô ấy sửng sốt một hồi, cuối cùng cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn anh đầy trách móc, hung hăng nhéo má anh.
Anh bật cười một tiếng, nhưng trái tim lại được ấm áp bao bọc.
Anh chưa kịp nghĩ gì nhiều thì Liễu Thanh Duyệt đã nhẹ nhàng đẩy đầu anh gối lên đùi mình.
Cảm giác mềm mại dưới đầu lập tức truyền đến.
Còn mang theo một hương thơm ngào ngạt.
Khiến Trương Minh Vũ ngây ngẩn cả người.
Anh ngẩng đầu lên, trước mắt chỉ còn thấy dáng người gợi cảm che khuất gương mặt của cô ấy.
Chuyện này…
Mặt anh thoáng đỏ bừng, vội vàng dời mắt nhìn sang chỗ khác.
Liễu Thanh Duyệt ung dung lên tiếng: “Chị đã nói chuyện này cho chị sáu của em biết rồi. Con bé sẽ xử lý chuyện này, không nói cho người khác biết đâu”.
Anh khẽ giật nảy mình, ngờ hoặc.
Cô ấy chậm rãi giải thích: “Để chị sáu của em đi giết người là được rồi. Chứ nếu để chị cả của em biết được, rất có nguy cơ sẽ ảnh hưởng tới quan hệ giữa hai nước”.
Câu nói này khiến anh không khỏi trợn tròn mắt!
Quên cả hít thở!
Rốt cuộc… chị cả của anh có thân phận gì? Lại còn ảnh hưởng tới quan hệ giữa hai nước nữa cơ chứ?
Liễu Thanh Duyệt lại dặn dò: “Em không được nói lung tung đâu đấy. Chắc là chị sáu của em đã trả thù giúp em rồi, đừng nói cho người khác biết”.
Anh ngoan ngoãn gật đầu.
Anh biết chắc hẳn chị cả có quyền cao chức trọng, một khi xảy ra chuyện sẽ ảnh hưởng rất lớn.
Nhưng còn chị sáu…
Trương Minh Vũ xấu hổ cười đáp: “Thế… có thể bảo chị sáu đừng đi được không. Em không muốn gây thêm phiền phức cho chị ấy đâu…”
Liễu Thanh Duyệt nhíu mày, kiên định nói: “Sao có thể như vậy được!”
“Bắt nạt em trai của bọn chị mà còn muốn sống nữa hả?”
Chỉ một câu nói đơn giản lại lộ ra giọng điệu cuồng loạn ngạo nghễ!
Anh há hốc mồm, cuối cùng vẫn chẳng nói được lời nào.
Trong lòng chỉ còn lại sự cảm động.
Chỉ mong sẽ không gây phiền phức cho chị sáu…
Căn phòng lại chìm vào yên tĩnh.
Anh cũng rất thích hưởng thụ cảm giác bình yên này.
Một lúc lâu sau, giọng nói dịu dàng của Liễu Thanh Duyệt chợt vang lên: “Em trai còn thấy đau không?”
Anh nhếch miệng cười đáp: “Không đau nữa”.
Cô ấy cẩn thận dặn dò: “Nhớ hai ngày này không được vận động quá mạnh. Xương của em suýt thì gãy lìa, phải mau chóng dưỡng thương biết chưa hả?”
Trương Minh Vũ trịnh trọng gật đầu.
Cô ấy lại đỡ anh nằm vào giữa giường.
Anh biết cô ấy lại sắp phải đi, trong lòng lưu luyến không nỡ xa rời.
Liễu Thanh Duyệt đi ra ngoài, tắt đèn trong phòng.
Trái tim Trương Minh Vũ siết chặt lại, chóp mũi khẽ cay cay.
Anh muốn hỏi khi nào cô ấy sẽ quay lại nhưng lại không biết phải mở lời thế nào.
Thực sự rất không nỡ tạm biệt.
Ngay khi cảm xúc của anh đang trầm xuống thì lại cảm giác có người xốc chăn lên.
Một dáng người mềm mại nằm vào bên cạnh anh, cùng mới một hương thơm ngào ngạt…
Hả?
Anh lập tức trợn tròn mắt, cả người cứng đờ.
Giọng nói gợi cảm của Liễu Thanh Duyệt đột nhiên vang lên: “Thằng nhóc thối, hiếm khi chỉ có hai chúng ta ở cùng một chỗ. Tối nay em phải tâm sự với chị thật nhiều vào”.
Mùi thương quyến rũ quẩn quanh đầu mũi.
Anh cũng bắt đầu kích động, nặng nề gật đầu đáp: “Được!”
Cứ như vậy, hai người họ bắt đầu nói về ký ức đẹp đẽ thuở ấu thơ.
Vô cùng ấm áp.
Liễu Thanh Duyệt vô thức ngủ thiếp đi.
Trương Minh Vũ mỉm cười dịu dàng rồi chầm chậm chìm vào mộng đẹp.
Đến khuya, anh cảm thấy người mình bị đè nặng.
Anh mơ màng ôm bóng người bên cạnh mà không hề có ý thức gì.
Sáng sớm ngày hôm sau, anh tỉnh dậy.
Vừa mở mắt ra đã thấy người bên cạnh không còn nữa, trái tim lập tức rơi vào nỗi thất vọng.
Nhưng anh cũng hiểu được Liễu Thanh Duyệt còn phải làm rất nhiều việc.
Muốn yên ổn sống cùng nhau không cần lo nghĩ thì chỉ có thể mau chóng trở nên lớn mạnh!
Anh đứng dậy khởi động cơ thể rồi đi ra ngoài phòng khách.
Anh đang định xuống tầng lại bất ngờ phát hiện có một người đang ngồi trên sofa!
Lúc này đối phương đang nắm chặt tay trông bộ dạng rất lo lắng.
Anh không khỏi sững sờ.
Lý Tuấn Nhất?
Bấy giờ anh mới nhớ ra hôm qua mình đã giao nhiệm vụ tìm hiểu người phụ trách khu vực phía Bắc của Marmart cho hắn.
Trương Minh Vũ khẽ nhướng mày, cười hỏi: “Có tin tức rồi hả?”
Hắn vội vàng đứng bật dậy, kích động đáp: “Cậu Minh Vũ! Quả thực rất trùng hợp! Hôm nay là một cơ hội cực kỳ tốt!”
Anh nghi hoặc gặng hỏi: “Cơ hội gì?”
Hắn nhanh chóng đưa cho anh một tập tài liệu, hưng phấn giải thích: “Hình như hôm nay là ngày Marmart và nhà họ Dịch gia hạn hợp đồng!”
“Hơn nữa nơi tổ chức tiệc ăn chính là khách sạn Hồng Thái của cậu!”
Nghe thấy thế, anh không khỏi ngẩn người.
Trùng hợp vậy sao?
Đây là… cố ý thì đúng hơn!
Anh xem qua tài liệu, trong lòng cũng hưng phấn hẳn lên.
“Có thể điều tra được bọn họ hẹn nhau mấy giờ gặp mặt ở khách sạn không?”, anh cười hỏi, lòng tràn ngập chờ mong!
Nếu có thể đoạt được Marmart về tay chẳng khác nào tước mất một nửa sức chiến đấu của nhà họ Dịch!
Lý Tuấn Nhất ngượng ngùng lên tiếng: “Anh là chủ tịch của khách sạn Hồng Thái cơ mà. Chắc chắn bọn sẽ phải đặt bàn trước, anh chỉ cần tra một chút là biết ngay”.
Bấy giờ anh mới vỗ đầu một cái bừng tỉnh.
Anh đang định gọi điện đi thì lại nhận được một cuộc gọi đến.
Người gọi tới lại là Lâm Kiều Hân!
Chương 184: Sự quan tâm của vợ!
Trương Minh Vũ trầm ngâm hồi lâu mới chịu ấn nghe máy.
Giọng nói lo lăắng của Lâm Kiều Hân lập tức vang lên: “Trương Minh Vũ? Anh tỉnh lại rồi hả? Anh có sao không?”
Lời nói mang theo vẻ sốt sắng.
Anh hơi ngẩn người.
Anh vẫn chưa thể thích ứng nổi với… một Lâm Kiều Hân khác biệt như vậy.
“À… ha ha, tôi không sao đâu, chỉ bị thương nhẹ thôi, nghỉ ngơi mấy ngày là ổn”, anh tươi cười đáp lại.
Lâm Kiều Hân thở phào một hơi, áy náy nói: “Xin lỗi anh. Nếu không phải vì tôi anh đã không bị như vậy. Mẹ tôi còn nói quá đáng với anh …”
Thình thịch…
Trái tim anh đột nhiên đập loạn nhịp, từ đáy lòng xuất hiện một cảm giác khó tả.
Một lúc lâu sau, anh mới khẽ cười an ủi: “Không sao đâu, tôi quen rồi”.
Chỉ một câu nói bình thản lại khiến sự áy náy trong cô càng thêm sâu đậm.
Mãi sau đó, cô mới nói tiếp: “Tối nay anh có rảnh không? Tôi muốn mời anh một bữa”.
Mặc dù vẫn là giọng nói lạnh lùng như trước kia nhưng thái độ đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ.
Trương Minh Vũ cười khanh khách sảng khoái đáp: “Được thôi”.
Sau khi hẹn xong thời gian, Lâm Kiều Hân cũng quay trở về với công việc bận rộn ở công ty.
Anh đặt điện thoại xuống, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Anh tìm kiếm số điện thoại của thư ký Ngô rồi gọi cho cô ấy một cuộc.
Thư ký Ngô nhanh chóng tra ra được thời gian dùng cơm của nhà họ Dịch. Bọn họ hẹn nhau vào mười một giờ trưa.
Mười một giờ?
Anh nhếch miệng cười lạnh, thầm nghĩ vẫn còn nhiều thời gian chuẩn bị nên không cần quá vội vàng.
Hành động lần này sẽ quyết định anh có thể cướp được nhà họ Dịch về tay hay không!
Đúng lúc nhà họ Dịch và Marmart lại hẹn gặp nhau để gia hạn hợp đồng, chẳng phải là ý trời đây sao?
Anh không hề do dự dẫn theo Lý Tuấn Nhất một đường thẳng tiến tới khách sạn Hồng Thái.
Hai người họ mau chóng đi vào phòng làm việc của anh.
Phía bên tay trái lại xuất hiện thêm một chiếc bàn nho nhỏ, Hàn Thất Thất đang buồn bực chán chường ngồi ở phía sau.
Chỗ ngồi của Vương Vũ Nam lại trống không.
Bấy giờ anh mới sực nhớ ra hôm nay cô ấy phải về thôn giải quyết chuyện cung ứng thực phẩm.
“Anh ngồi đó chờ đi”, Trương Minh Vũ phất tay nói.
Lý Tuấn Nhất cung kính ngồi vào ghế của Vương Vũ Nam, tươi cười gật đầu với Hàn Thất Thất xem như chào hỏi.
Cô ta chỉ kinh ngạc nhìn một cái rồi ngó lơ.
Để đảm bảo mọi chuyện đều ổn thoả, anh vẫn phải gọi thêm một cuộc điện thoại.
Giọng nói cung kính của Trần Đại Phú nhanh chóng vang lên ở đầu dây bên kia: “Không biết cậu Minh Vũ có gì dặn dò?”
Anh nhếch miệng cười nói: “Chủ tịch Trần đừng khách sáo như vậy. Chỉ là hôm nay tôi có chút chuyện muốn nhờ ông giúp đỡ”.
Trần Đại Phú kích động đáp: “Được giúp đỡ cậu là vinh hạnh của tôi! Cậu cần gì xin cứ nói!”
Anh kể lại một lượt tất cả mọi chuyện sẽ xảy ra.
Sự gia nhập của Trần Đại Phú chỉ là để phô trương thanh thế, khiến người của Marmart thực sự tin tưởng thực lực của anh mà thôi.
Sau khi nghe xong, Trần Đại Phú sảng khoái đồng ý.
Có ông ta, anh yên tâm hơn hẳn. Dù sao bên cạnh anh vẫn còn có cả Lý Tuấn Nhất.
Thế lực của nhà họ Lý không hề thua kém nhà họ Dịch.
Anh bắt đầu yên lặng nghiên cứu tài liệu.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng bao lâu sau đã tới mười rưỡi.
Lý Tuấn Nhất cung kính lên tiếng nhắc nhở: “Cậu Minh Vũ, người của nhà họ Dịch sắp tới rồi”.
Anh cong môi khẽ nở nụ cười, ung dung đặt tài liệu xuống.
Sau một hồi nghiên cứu, anh cũng hiểu được ít nhiều về Marmart.
Chỉ cần nhà họ Dịch không có quan hệ gì đặc biệt với người phụ trách khu vực phía Bắc của Marmart này thì anh chắc chắn chuyện hôm nay sẽ thành công!
Anh mỉm cười lên tiếng: “Chúng ta tới xem thử!”
Nói rồi anh dẫn theo Lý Tuấn Nhất rời khỏi phòng làm việc.
Hàn Thất Thất chậm rãi bắt chéo chân, hai mắt chợt loé sáng, lặng lẽ lấy điện thoại ra.
Trương Minh Vũ và Lý Tuấn Nhất đi ra ngoài sảnh lớn.
Hai người ngồi ở trong góc lặng lẽ chờ đợi.
Chẳng mấy chốc, ngoài cổng khách sạn đã có một chiếc Bentley đỗ lại.
Anh nheo mắt quan sát, nhận ra người xuống xe đầu tiên chính là Dịch Thanh Tùng.
Sau lưng hắn ta còn có một người đàn ông trung niên đeo một cặp kính gọng vàng trông rất nhã nhặn.
Thế nhưng ánh mắt ông ta lại cực kỳ sắc bén.
Không cần nghĩ cũng có thể đoán ra được người này chính là Dịch Bác Văn, bố của Dịch Thanh Tùng.
Hai người họ nhanh chóng cất bước đi vào trong khách sạn.
Sau lưng bọn họ còn có một nữ thư ký tóc ngắn có vẻ ngoài già dặn, khí thế ngút trời.
Anh khẽ nhếch miệng cười lạnh, trong lòng chợt hưng phấn lạ thường.
Nhân viên phục vụ dẫn ba người kia đi vào một phòng Vip.
Chỉ một lúc sau lại có một chiếc Porsche Cayenne chầm chậm đỗ lại trước cổng khách sạn.
Người ngồi trên xe là một người đàn ông trung niên mặc vest chỉnh tề, trên mặt có một chòm râu dê.
Ông ta chính là người phụ trách khu vực phía Bắc của Marmart, tên là Lý Trung Sơn.
Sau lưng ông ta có một chàng trai trẻ trông rất sáng sủa đi theo, tay ôm một cặp công văn.
Thư ký nam sao?
Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ kinh ngạc.
Anh không hề gấp gáp, vẫn bình tĩnh ngồi yên tại chỗ lặng lẽ chờ đợi.
Ba phút sau khi bọn họ đi vào, anh mới chậm rãi cất bước đi về phía phòng Vip kia.
Thời gian ba phút đủ để nói xong những lời chào hỏi sáo rỗng. Bây giờ chắc hẳn phải bàn tới chuyện chính rồi.
Đám người Dịch Thanh Tùng vốn có thủ đoạn ác độc. Anh làm vậy cũng chẳng thấy tội lỗi gì.
Vừa đi tới cửa, anh đã nghe thấy một giọng nói trầm thấp: “Vậy tiếp theo chúng ta nên nói tới chuyện gia hạn hợp đồng đi sếp Lý”.
“Lần này chi phí sẽ không tăng lên nữa chứ?”
Rất nhanh sau đó lại có một giọng nói nữ tính vang lên: “Ông Dịch nói gì thế?”
“Hiện giờ xã hội đang không ngừng phát triển, nhân loại tiến bộ vượt bậc. Chỉ khi tăng giá mới chứng minh được doanh nghiệp của chúng ta cũng đang tiến bộ”.
“Ông Dịch còn để bụng chút tiền này nữa sao?”
Dịch Bác Văn bật cười nói: “Tôi hiểu ý của sếp Lý. Nhưng mà năm nay bên ông định tăng lên bao nhiêu?”
Lý Trung Sơn che miệng cười một tiếng: “Không nhiều lắm đâu, hơn mười triệu thôi”.
Dịch Bác Văn giật mình hỏi ngược lại: “Mười triệu?”
“Sếp Lý, sao lần này… lại tăng lên nhiều như vậy?”
Lý Trung Sơn cười duyên nói: “Đây là còn nể tình không tìm được người khác thích hợp ở khu vực phía Bắc để hợp tác nên tôi mới giảm cho bên ông không ít rồi đấy, nếu không phải là mười lăm triệu cơ”.
“Chắc là ông Dịch không thiếu chút tiền này đâu nhỉ?”
Hai mắt Dịch Bác Văn chợt loé sáng. Ông ta cười giả lả: “Không biết sếp Lý có thể ưu đãi thêm một chút nữa không? Số tiền này… quả thực quá nhiều…”
Nụ cười trên mặt Lý Trung Sơn dần biến mất, trong mắt ông ta hiện lên vẻ khó chịu.
Thấy vậy, Dịch Bác Văn lập tức cuống lên.
Mặc cả là điều phải làm, nhưng mà dù thế nào cũng không thể để vụt mất hợp đồng này khỏi tay được!
Ông ta đang định nhượng bộ thì bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Tôi thấy mức giá này rất hợp lý mà. Nếu ông Dịch không muốn thì nhường lại hợp đồng này cho tôi đi”.
Tất cả mọi người đồng loạt kinh hãi.
Bọn họ quay ra ngoài cửa, trông thấy Trương Minh Vũ đang tươi cười đứng đó.
Ai cũng ngơ ngác nhìn anh.
Dịch Bác Văn khẽ cau mày, lạnh giọng quát: “Cậu là ai? Ai cho phép cậu vào đây? Bảo vệ của khách sạn này chết dí ở đâu hết rồi?”
Anh nhếch miệng nở nụ cười đáp lại: “Không cần gọi đâu, tôi là ông chủ của nơi này”.
Nghe thấy thế, Dịch Bác Văn lại càng nhíu chặt chân mày!
Dịch Thanh Tùng cũng lấy lại kinh thần, sợ hãi hỏi: “Trương Minh Vũ? Anh tới đây làm gì?”
Anh khoanh tay trước ngực, ung dung lên tiếng: “Tôi tới đây hả… đương nhiên là vì sếp Lý rồi! Chẳng lẽ lại vì nhà họ Dịch của anh chắc?”
Anh vừa dứt lời, gương mặt tràn đầy nếp nhăn của Lý Trung Sơn đột nhiên… đỏ bừng.
Chương 185: Đấu quan hệ?
Trương Minh Vũ sững sờ!
Vẻ mặt này…
Một cảm giác ghê tởm nổi lên từ tận đáy lòng khiến anh sởn hết da gà da ốc lên!
Dịch Thanh Tùng lớn tiếng quát: “Anh vì sếp Lý gì cơ chứ? Chúng tôi đang bàn chuyện hợp tác với ông ấy, mời anh đi ra cho!”
Lý Trung Sơn khẽ xua tay ra hiệu.
Ông ta quan sát anh một lượt, ôn tồn nói: “Cậu trai đẹp tìm tôi có việc gì không?”
Dứt lời, ông ta còn liếc mắt đưa tình với anh!
Mẹ nó!
Trương Minh Vũ chỉ muốn bóp chết ông ta ngay tức khắc!
Anh sắp nôn hết cơm ăn từ tối qua ra rồi!
Ông ta là gay già!
Cái giọng ẻo lả chết tiệt này!
Nhưng vì Marmart, anh chỉ có thể nhẫn nhịn.
“À… Tôi chỉ ngứa mắt nhà họ Dịch đã chiếm được nhiều lợi ích như vậy mà còn đòi hạ giá thôi”.
“Sếp Lý đã nể mặt bọn họ lắm rồi. Nhà họ Dịch không cần cơ hội tốt này thì vẫn còn nhiều người khác mong muốn lắm”.
Anh nham nhở nở nụ cười, châm chọc nói.
Lý Trung Sơn lại chăm chú ngắm nhìn anh, ánh mắt tràn ngập vẻ thích thú.
Dịch Bác Văn thì nheo mắt lại.
Dịch Thanh Tùng cả giận nói: “Anh nói vớ vẩn! Anh thì hiểu cái gì? Chúng tôi đây là quan hệ kinh doanh qua lại! Ai nói nhà họ Dịch chúng tôi không cần nữa hả?”
Trương Minh Vũ không thèm để ý tới hắn ta, mỉm cười lên tiếng: “Sếp Lý à, ông không cần nhân nhượng với nhà họ Dịch làm gì. Bọn họ không được thì vẫn còn tôi. Tôi đây rất muốn được hợp tác với ông đấy”.
Nụ cười trên mặt Lý Trung Sơn càng thêm xán lạn, trong mắt ông ta xuất hiện một tia… thèm muốn.
Anh rùng mình một cái, không dám nhìn thẳng vào ông ta.
“Láo xược!”
Dịch Bác Văn nổi giận đùng đùng, lạnh giọng quát: “Chuyện nhà họ Dịch chúng tôi không đến lượt cậu khoa tay múa chân! Cậu là cái thá gì hả?”
Anh cau mày, bật cười đáp: “Nếu ông Dịch đã nói như vậy, tôi đành phải cạnh tranh với ông rồi”.
Dịch Thanh Tùng khinh thường chế giễu: “Chỉ dựa vào mình anh hả? Một cái khách sạn Hồng Thái nho nhỏ mà cũng xứng vận hành Marmart sao?”
Anh tươi cười lên tiếng: “Anh đừng lôi khách sạn vào làm gì, quan trọng là tôi có tiền”.
Dịch Thanh Tùng đứng bật dậy, vẻ mặt trào phúng!
Thế nhưng ngay sau đó, giọng nói ẻo lả của Lý Trung Sơn lại chậm rãi vang lên: “Được rồi, đừng cãi nhau nữa”.
“Chàng trai trẻ này nói rất có lý, cạnh tranh công bằng mà”.
Ông ta vừa dứt lời, Dịch Bác Văn đã nhíu mày, lo lắng ngăn cản: “Sếp Lý, chuyện này không thể tuỳ hứng giải quyết được. Cậu ta chỉ là một kẻ không có danh tiếng gì sao có thể kinh doanh Marmart được?”
Dịch Thanh Tùng lặng lẽ lôi điện thoại ra liên tục gửi tin nhắn.
Ánh mắt Lý Trung Sơn xẹt qua một tia nghi hoặc.
Trương Minh Vũ không vui nói: “Ông Dịch nói vậy là có ý gì? Sếp Lý là người phụ trách khu vực phía Bắc của Marmart, người ta tự có mắt nhìn xem tôi có năng lực hay không chứ?”
“Ý của ông là… nghi ngờ khả năng của sếp Lý sao?”
Lý Trung Sơn ngẩn người, lửa giận lập tức hiện lên trong đáy mắt.
Dịch Bác Văn rất tức giận, vội vàng phân bua: “Sếp Lý, tôi không hề có ý đó. Tôi chỉ muốn nói là thằng ranh này không được thôi!”
Hai mắt Lý Trung Sơn sáng rực lên, cười bảo: “Cậu nói đúng, chỉ cần có tiền là kinh doanh được”.
“Thế này đi, ít nhất thì cậu cũng phải chứng minh bản thân có năng lực vận hành tốt Marmart cho tôi. Còn một cái khách sạn Hồng Thái… vẫn chưa đủ đâu”.
Người nhà họ Dịch lập tức nở nụ cười chế giễu.
Trương Minh Vũ cười phá lên: “Đương nhiên là một khách sạn Hồng Thái không đủ rồi. Nhưng ngoài ra tôi còn là con rể nhà họ Lâm, chắc chắn không có vấn đề về năng lực kinh doanh”.
Nữ thư ký tóc ngắn kia hơi kinh ngạc nhìn về phía anh.
Lý Trung Sơn nhướng mày cười nói: “Ồ? Thì ra cậu còn thân phận như vậy sao? Thế thì chúng tôi có thể xem xét chuyện này”.
Dịch Bác Văn cuống lên, vội vàng giải thích: “Sếp Lý, bây giờ nhà họ Lâm đã sa sút lắm rồi!”
“Nhà họ Dịch chúng tôi có thực lực tài chính mạnh hơn nhà họ Lâm nhiều!”
Trương Minh Vũ bật cười châm chọc: “Đâu thể so sánh như vậy được. Chẳng phải thu nhập của nhà họ Dịch cũng kiếm trên cơ sở Marmart đấy à?”
“Nếu Marmart được giao cho tôi, ông có chắc nhà họ Dịch của ông vẫn mạnh hơn tôi không?”
Nghe thấy thế, lửa giận trong lòng ông ta lập tức bùng nổ!
Dịch Thanh Tùng khinh thường cười lạnh: “Cho dù anh có nhà họ Lâm và Marmart giúp sức để vươn lên ngang hàng với nhà họ Dịch chúng tôi thì thế nào?”
“Xét về mặt kinh tế, chúng tôi có nhiều chỗ dựa lắm!”
Hắn ta vừa nói vừa tỏ vẻ kiêu ngạo.
Lý Trung Sơn cũng nổi lòng hứng thú, mỉm cười lên tiếng: “Được rồi, hai người thi với nhau đi. Bên nào có thực lực kinh tế cao hơn tôi sẽ ưu tiên cho bên đó, được không?”
Dứt lời, ông ta lại quay sang liếc mắt đưa tình với Trương Minh Vũ.
Toàn thân anh như bị điện giật run lẩy bẩy.
Thế nhưng trong lòng lại tràn đầy hưng phấn!
Chỉ nhờ vào dăm ba câu anh đã đứng ngang hàng với nhà họ Dịch!
Dịch Bác Văn nổi trận lôi đình.
Bọn họ đã hợp tác với Marmart nhiều năm như vậy, Trương Minh Vũ có tư cách gì cạnh tranh với bọn họ?
Ông ta đang định phản bác thì Dịch Thanh Tùng lại sảng khoái đồng ý: “Được thôi! Hôm nay chúng ta cứ thi thử xem!”
Ông ta vội vàng hét ầm lên: “Con làm gì thế hả?”
Dịch Thanh Tùng đắc ý cười nói: “Bố yên tâm, mấy năm nay con đã quen không ít bạn bè. Nhà họ Dịch chúng ta cần tiền… hãy còn nhiều người đồng ý đầu tư cho chúng ta lắm!”
Ông ta trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng cũng yên tâm thở phào.
Trương Minh Vũ khẽ nở nụ cười hài lòng.
Mọi chuyện đã bắt đầu diễn ra theo kế hoạch của anh.
Dịch Thanh Tùng khinh bỉ nhìn anh nói: “Trương Minh Vũ, hôm nay tôi sẽ để cho anh chết thật rõ ràng!”
“Để anh mở mang tầm mắt xem bạn bè của tôi là những người như thế nào!”
Hắn ta vừa dứt lời, bên ngoài đã truyền tới một tràng tiếng bước chân dồn dập.
Cửa phòng nhanh chóng được mở ra, một chàng trai trẻ ung dung bước vào.
Dịch Bác Văn lập tức lộ ra vẻ mặt hưng phấn!
Dịch Thanh Tùng cười phá lên: “Hôm nay tôi phải nhờ cả vào anh Hà rồi!”
Hà Gia Hoa cười lạnh một tiếng, cất giọng giới thiệu: “Chào sếp Lý, tôi là Hà Gia Hoa của nhà họ Hà ở Hoa Châu. Tôi có thể đầu tư vốn cho nhà họ Dịch”.
Nghe thấy vậy, Dịch Bác Văn hoàn toàn thả lỏng!
Lý Trung Sơn lại nhíu mày nhìn anh, ánh mắt tràn đầy yêu thương mà bất lực không giúp gì được.
Dịch Thanh Tùng nở nụ cười lạnh lẽo, xem thường nói: “Trương Minh Vũ, anh còn cái gì để so với tôi?”
Anh nhếch miệng ung dung đáp: “Chẳng lẽ có mình anh có bạn thôi à?”
Nói rồi anh kiêu ngạo búng tay một cái.
Cửa bị đẩy ra. Lý Tuấn Nhất chậm rãi bước vào, cung kính nói: “Nhà họ Lý của Hoa Châu sẽ đầu tư cho cậu Minh Vỹ!”
Nụ cười trên mặt Dịch Thanh Tùng dần trở nên cứng đờ.
Từ trước đến nay nhà họ Lý vẫn luôn khiêm tốn thu mình, thế nhưng thực lực của họ lại không thể coi thường.
Ánh mắt Lý Trung Sơn lại loé lên. Ông ta cười hỏi: “Ông Dịch, nhà ông còn người nào nữa không?”
Dịch Thanh Tùng ngạo nghễ nói: “Yên tâm, nhà họ Dịch chúng tôi có nhiều bạn bè lắm!”
Hắn ta vừa nói xong, cửa phòng lại bị đẩy ra lần nữa!
Người đi vào lần này là Chu Vân Phong!
Chu Vân Phong trào phúng nhìn Trương Minh Vũ rồi đắc ý nói: “Nhà họ Chu ở Tĩnh Châu sẽ đầu tư cho nhà họ Dịch!”
Hự!
Câu nói này khiến Lý Trung Sơn không nhịn được hít một hơi khí lạnh!
Trương Minh Vũ rất kinh ngạc.
Tĩnh Châu? Nhà họ Chu? Lợi hại lắm hả?
Chương 186: Trương Minh Vũ thắng thế
Trương Minh Vũ biết Tĩnh Châu, đó là tỉnh lỵ.
Cho dù là nền kinh tế hay tốc độ phát triển của Tĩnh Châu đều hơn xa Hoa Châu.
Nhưng mà nhà họ Chu…
Anh chợt nhớ ra vợ của Hàn Thiên Hoa tên là Chu Cửu Yến!
Bây giờ nghĩ lại, đúng là Chu Cửu Yến này không hề đơn giản.
Ngay sau đó, Lý Trung Sơn lập tức đứng bật dậy tươi cười nói: “Thì ra là cậu chủ nhà họ Chu. Không ngờ tôi lại có thể gặp được người của Tĩnh Châu ở đây. Tôi cũng là dân Tĩnh Châu đấy”.
Đám người xung quanh không khỏi sợ ngây người!
Người nhà họ Dịch nghe thấy thế liền đắc ý cười lạnh.
Trương Minh Vũ cũng không kìm được khẽ cau mày, hoàn toàn không ngờ địa vị của nhà họ Chu lại cao như vậy, đến cả Lý Trung Sơn cũng phải niềm nở tiếp đón!
Thế nhưng anh không hề lo lắng, dù sao anh vẫn còn một lá bài tẩy chưa thèm lật.
Chu Vân Phong kiêu ngạo bắt tay với Lý Trung Sơn.
Anh ta quay sang nhìn anh với ánh mắt ngạo nghễ!
Lý Trung Sơn tỏ vẻ tiếc nuối nói: “Chàng trai trẻ này, xem ra cậu không đấu lại được nhà họ Dịch rồi”.
Người nhà họ Dịch đều vô cùng đắc ý.
Hà Gia Hoa và Chu Vân Phong đồng loạt nhếch mép cười lạnh!
Bọn họ khinh bỉ nhìn anh, lẳng lặng quan sát.
Anh lại chỉ tươi cười nói: “Sếp Lý đừng vội kết luận như vậy. Cho dù nhà họ Chu của bọn họ có giàu đến mấy thì cũng không phải người Hoa Châu chúng tôi”.
“Hơn nữa… tôi vẫn còn bạn cơ mà”.
Chu Vân Phong cười phá lên, xem thường châm chọc: “Anh vẫn còn bạn hả? Tôi cũng muốn chống mắt lên xem anh có thể mời được ai tới! Chẳng lẽ người đó còn giàu hơn cả nhà họ Chu chúng tôi à?”
Vẻ cười nhạo trên mặt những người khác lại càng lộ rõ.
Đúng lúc này, cửa phòng Vip lại bị đẩy ra.
Một dáng người béo mập chậm rãi bước vào, giọng nói trầm thấp sang sảng vang lên: “Tôi cũng sẽ đầu tư cho cậu Minh Vũ”.
Tất cả đều giật mình nhìn sang.
Nụ cười trên mặt họ lập tức đông cứng lại!
Người nhà họ Dịch không dám tin vào mắt mình, khiếp sợ nhìn người đàn ông to béo đang đứng ở cửa.
Không ngờ người tới lại là Trần Đại Phú!
Hự!
Tiếng hít khí lạnh dồn dập vang lên!
Đến cả Hà Gia Hoa cũng chết lặng!
Trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi!
Tại sao Trần Đại Phú… lại chịu đồng ý giúp đỡ Trương Minh Vũ?
Chuyện này…
Ánh mắt của nữ thư ký đứng sau lưng đám người nhà họ Dịch chợt loé lên!
Chu Vân Phong vẫn không hay biết gì, giễu cợt mắng nhiếc: “Ông là cái thứ gì mà dám so với nhà họ Chu… Ưm ưm… ưm ưm ưm!”
Anh ta chưa kịp nói hết câu đã bị Lý Trung Sơn nhanh tay bịt chặt miệng.
Hành động này của ông ta khiến Trương Minh Vũ sửng sốt.
Trần Đại Phú cười híp mắt, lạnh lùng liếc nhìn Chu Vân Phong ra chiều cảnh cáo.
Anh ta ngơ ngác nhìn sang Lý Trung Sơn, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc đang xảy ra chuyện quái quỷ gì!
Lý Trung Sơn hung hăng trợn mắt lườm anh ta một cái rồi mới tươi cười giả lả nói: “Chào ông Trần, nghe danh đã lâu!”
Lời này khiến Chu Vân Phong kinh ngạc há hốc mồm.
Ông Trần?
Trần Đại Phú?
Không mấy ai ở Hoa Châu có thể khiến Lý Trung Sơn phải cung kính khép nép như vậy. Không ngờ Trần Đại Phú lại chịu ra mặt giúp đỡ Trương Minh Vũ.
Cả người anh ta như hoá đá!
Trần Đại Phú cười lạnh một tiếng, ung dung đáp: “Khách sáo rồi”.
Lý Trung Sơn cũng khiếp sợ liếc nhìn Trương Minh Vũ rồi mới lên tiếng nói tiếp: “Không biết ông Dịch còn ai tới nữa không?”
“Chuyện này…”
Dịch Bác Văn lắp bắp nói, đầu óc đang cực kỳ hỗn loạn!
Dịch Thanh Tùng nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi gằn giọng đáp: “Còn!”
Người nhà họ Dịch nghe thấy thế lại vui mừng hớn hở!
Một giọng nói lạnh như băng từ ngoài cửa nhanh chóng truyền tới: “Nhà họ Triệu ở Tĩnh Châu sẽ đầu tư cho nhà họ Dịch”.
Hự!
Tiếng hít khí lạnh vì sợ hãi lại vang lên!
Khoé mắt Lý Trung Sơn không khỏi run rẩy!
Trương Minh Vũ cũng giật nảy mình.
Giọng nói này… là Triệu Khoát sao?
Nhà họ Triệu cũng ở Tĩnh Châu à?”
Ngay sau đó, Triệu Khoát tươi cười đi vào.
Trần Đại Phú cũng cau mày, lạnh lùng chất vấn: “Nhà họ Triệu các người định chống lại tôi sao?”
Triệu Khoát hơi co giật khoé miệng, bình thản đáp: “Tôi không dám có ý đó đâu ông Trần. Tôi chỉ muốn giúp bạn tôi thôi, không hề có ý định gì nhằm vào ông hết”.
Hiển nhiên hắn cũng không dám động đến ông lớn có quyền cao chức trọng như Trần Đại Phú!
Bấy giờ ông ta mới hừ lạnh một tiếng.
Lý Trung Sơn cũng cảm thấy lúng túng.
Ông ta không ngờ chỉ một hợp đồng làm ăn nho nhỏ lại dẫn tới nhiều người có máu mặt như vậy!
Quan trọng là… cả hai bên đều là những người ông ta không thể đắc tội!
Trương Minh Vũ cũng nhíu chặt chân mày, lòng thầm thấy có dự cảm không lành.
Triệu Khoát rảo bước về phía trước, mỉm cười hỏi: “Sếp Lý cũng nên tỏ thái độ đi chứ?”
Ông ta gượng cười.
Khó xử nhìn Triệu Khoát, rồi lại nhìn sang Trần Đại Phú. Ông ta vẫn đang do dự.
Sau một hồi trầm ngâm, ông ta đành phải xấu hổ lên tiếng: “Chàng trai trẻ à, bên cậu… còn bạn bè gì nữa không?”
Mặc dù Trần Đại Phú lắm của nhiều tiền nhưng dù sao bên nhà họ Dịch cũng đông hơn một gia tộc lớn!
Nghe thấy ông ta hỏi vậy, Trương Minh Vũ cũng lúng túng.
Anh cứ tưởng chỉ mình Trần Đại Phú đã đủ rồi, thế nhưng giờ đây…
Sự im lặng của anh khiến người nhà họ Dịch tỏ ra trào phúng.
Dịch Thanh Tùng châm chọc hỏi: “Này Trương Minh Vũ, anh còn bạn không đấy?”
Hà Gia Hoa cũng lên tiếng khiêu khích: “Đến cả chủ tịch Trần cũng mời tới được cơ mà. Anh cũng nhiều thủ đoạn đấy!”
“Chỉ tiếc là… hết người để gọi rồi đúng không?”
Nghe hắn nói vậy, người nhà họ Dịch đều phì cười.
Trong mắt ai nấy đều tràn đầy vẻ miệt thị!
Lý Trung Sơn cũng bất đắc dĩ nói: “Nếu không có thì đành xin lỗi cậu vậy. Tôi chỉ có thể thương lượng tiếp với nhà họ Dịch thôi”.
Nói rồi ông ta còn cố tình liếc nhìn Trần Đại Phú một cái.
Lúc này anh cũng đang rất bối rối.
Người anh quen không ít, chỉ là… không biết nên gọi ai.
Ngay khi anh đang hoang mang không biết nên làm gì cho phải thì một giọng nói dịu dàng êm tai bỗng nhiên vang lên: “Ai nói Trương Minh Vũ hết người rồi?”
Mọi người lập tức giật mình kinh ngạc!
Bọn họ đồng loạt quay sang nhìn, đúng lúc trông thấy Hàn Thất Thất đang nghênh ngang đi tới, vẻ mặt kiêu ngạo không coi ai ra gì.
Sự xuất hiện của cô ta khiến tất cả đều ngơ ngác.
Chu Vân Phong vội vàng khuyên nhủ: “Hàn Thất Thất, đây là chuyện kinh doanh, em đừng làm loạn!”
Hà Gia Hoa cũng không nhịn được bật cười nói: “Đúng đấy cô chủ Hàn. Cô làm vậy không sợ ông Hàn trách tội sao?”
Người nhà họ Dịch nghe thấy những lời này mới yên tâm hơn một chút.
Thế nhưng Lý Trung Sơn lại bày ra vẻ mặt mờ mịt. Ông ta không biết Hàn Thất Thất là ai.
Đúng lúc này, một giọng nói nghiêm nghị chợt vang lên: “Đây là lệnh của tôi, sao tôi lại trách tội con bé?”
Ngay sau đó, cửa phòng Vip lại bị mở ra lần nữa!
Hự!
Tất cả mọi người đang có mặt đều kinh ngạc hít một hơi khí lạnh!
Không ngờ đến cả Hàn Thiên Hoa… cũng tới đây!
Tròng mắt Lý Trung Sơn lập tức co rút!
Ông ta không quen Hàn Thất Thất, nhưng vẫn nhận ra được Hàn Thiên Hoa!
Thế là mọi ánh mắt tò mò đều đổ dồn lên người Trương Minh Vũ!
Nữ thư ký của nhà họ Dịch cũng nhìn theo, ánh mắt sáng lấp lánh!
Rốt cuộc anh có thân phận gì?
Mà có thể khiến cho hai ông lớn đứng đầu Hoa Châu đều đích thân tới hỗ trợ?
Bản thân anh cũng ngây ngẩn cả người.
Anh ngẩng đầu lên thì thấy Hàn Thất Thất đang nháy mắt ra hiệu với mình.
Rõ ràng đây chính là sản phẩm của cô ta…
Anh bất lực lắc đầu, lòng thầm biết ơn cô ta.
Đến tận lúc này, đám người xung quanh mới lần lượt lấy lại tinh thần.
Thế nhưng trong mắt bọn họ vẫn tràn đầy khiếp sợ, không dám tin vào cảnh tượng đang diễn ra trước mắt!
Chương 187: Bảo bọn họ… ra ngoài?
Cả Hà Gia Hoa và Chu Vân Phong đều đứng sững người, không biết nên nói gì cho phải.
Trương Minh Vũ bật cười lên tiếng: “Anh Dịch, lần này đến lượt các anh đấy”.
Dịch Thanh Tùng hoảng loạn, khoé miệng không ngừng co quắp.
Hắn ta há miệng định mở lời nhưng lại không nói được câu gì.
Tất cả những người có thể gọi tới hắn ta đều gọi hết rồi, ai cũng là đại diện của các gia tộc lớn có tiếng tăm làm chủ một phương!
Vậy mà… cuối cùng vẫn không thể thắng nổi Trương Minh Vũ sao?
Dịch Bác Văn hốt hoảng dò hỏi: “Con trai à, con… còn người nữa không?”
Hắn ta lại càng cảm thấy áp lực như núi đè nặng trên vai, xấu hổ cất giọng đáp: “Bố ơi… tới… tới hết rồi”.
“Con…”
Ông ta lập tức nổi trận lôi đình!
Ban đầu ông ta cứ tưởng con trai mình đã nắm chắc phần thắng, vậy mà bây giờ…
Trương Minh Vũ khẽ cười nói: “Sếp Lý, hình như bọn họ hết người rồi đấy”.
Bấy giờ Lý Trung Sơn mới tỉnh lại từ trong nỗi khiếp sợ.
Ông ta nhìn chằm chằm vào anh, ánh sáng trong mắt càng thêm nồng đậm!
Một lúc lâu sau, ông ta mới tươi cười lên tiếng: “Không biết bên phía ông Dịch còn có thể kéo ai tới đầu tư nữa không?”
Toàn thân Dịch Bác Văn run lẩy bẩy!
Dịch Thanh Tùng cũng xấu hổ cúi gằm xuống.
Hắn ta biết mình gây hoạ lớn rồi!
Thế nhưng có chết hắn ta cũng không ngờ được Trương Minh Vũ lại có thể mời tới cả hai ông lớn đứng đầu Hoa Châu này!
Hắn ta lại càng không cam tâm!
Dịch Bác Văn hít một hơi thật sâu, khó nhọc nặn ra từng chữ: “Hết… rồi…”
Sau khi nói xong, trông ông ta như già đi rất nhiều.
Lý Trung Sơn nhướng mày cười nói: “Vậy thì xin lỗi nhé, theo quy định ban đầu của chúng ta thì bây giờ tôi chỉ có thể bàn chuyện hợp tác với chàng trai tên Trương Minh Vũ này thôi”.
Dịch Bác Văn vẫn không muốn từ bỏ, kiên trì thuyết phục: “Nhưng mà chúng ta… đã hợp tác với nhau nhiều năm rồi mà sếp Lý. Sao lại có thể coi chuyện này như trò đùa vậy được?”
Ông ta đang cố gắng níu kéo!
Lý Trung Sơn che miệng cười khẽ: “Sao lại nói đây là trò đùa? Vừa rồi lúc đặt ra quy định ông cũng đồng ý rồi mà?”
“Hơn nữa… đầu tư càng nhiều thì đương nhiên càng có lợi cho Marmart hơn rồi”.
Chỉ một câu nói đã khiến Dịch Bác Văn nghẹn họng không nói nên lời.
Trương Minh Vũ mỉm cười vui vẻ: “Vậy chúng ta cùng lên tầng bàn chuyện hợp tác nào sếp Lý!”
Lên tầng?
Lý Trung Sơn nhướng mày nhìn anh, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn!
Trái tim anh lập tức siết chặt.
Anh nói gì sai rồi à?
Ông ta nhanh chóng đồng ý, còn cười đáp: “Được thôi, chúng ta cùng… lên tầng trò chuyện nào!”
Dứt lời, ông ta còn nhìn anh chăm chú.
Ông ta không chút do dự dẫn theo chàng thư ký điển trai đi ra khỏi phòng Vip.
Trương Minh Vũ không nhịn được rùng mình một cái.
Anh cũng không dám chậm trễ vội vàng bước ra ngoài.
Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa cũng theo sát phía sau.
Lý Tuấn Nhất nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh, ánh mắt loé lên tia sáng!
Cho dù là vì trúng độc nên mới đi theo anh nhưng hắn vẫn cảm thấy quyết định này của mình là rất đúng đắn!
Hắn nhanh chóng phấn khích đi theo!
Trong căn phòng chỉ còn lại người nhà họ Dịch và các cậu ấm nhà giàu phe bọn họ.
Cả đám người ngơ ngác nhìn nhau, không ai nói lời nào.
Sắc mặt của Dịch Bác Văn lại càng trở nên âm trầm!
Sau khi ra khỏi phòng, Trương Minh Vũ chợt dừng bước.
Anh quay lại mỉm cười cảm kích nói: “Hôm nay nhờ có chủ tịch Trần và chú Hàn hỗ trợ nên mới thuận lợi như vậy, nếu không tôi chưa chắc đã đoạt được mối làm ăn này”.
Trần Đại Phú nhếch miệng cười nói: “Cậu Minh Vũ nói gì thế? Được giúp đỡ cậu là niềm vinh hạnh của tôi mà”.
Lý Tuấn Nhất vừa mới bước ra đã nghe thấy rõ mồm một từng câu từng chữ, suýt không giữ nổi bình tĩnh!
Hai mắt Hàn Thiên Hoa sáng rực lên. Ông ta cười nói: “Minh Vũ à, cháu với Thất Thất nhà chú đã vậy rồi mà còn khách sáo với chú nữa hả? Gặp khó khăn gì cứ nói với chú”.
“Đừng nói là một khoản đầu tư nho nhỏ, cháu cứ đối tốt với Thất Thất đi. Sau này sản nghiệp của chú đều giao cho cháu hết!”
“Ha ha ha!”
Dứt lời, ông ta còn giả bộ vô tình liếc nhìn Trần Đại Phú đang đứng bên cạnh.
Nếu so về quan hệ thân thiết với Trương Minh Vũ thì ông ta thắng là cái chắc!
Lý Tuấn Nhất kinh hãi trợn mắt há hốc mồm, quên cả hít thở.
Hắn… vừa nghe thấy gì vậy?
Trần Đại Phú hung hăng trợn mắt nhìn ông ta nhưng cũng không nói lời nào.
Hết cách rồi, tại ông ta không có con gái!
Hàn Thất Thất buồn bực nói giọng hờn dỗi: “Bố nói gì thế hả? Sao lại nói là…”
Nói tới đây, trên gương mặt xinh đẹp của cô ta đã đỏ bừng.
Hàn Thiên Hoa lại càng vui vẻ phấn khởi.
Trần Đại Phú bị chọc tức, gượng cười nói: “Không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây. Có gì cần giúp cậu cứ gọi cho tôi nhé”.
Anh gật đầu cười đáp lại.
Ông ta trừng mắt lườm Hàn Thiên Hoa một cái rồi mới kiêu ngạo cất bước rời đi.
Hàn Thiên Hoa lại càng vui sướng: “Thế chú cũng đi đây. Có chuyện gì cứ nói với Thất Thất nhà chú”.
“Tối nay cháu nhớ về nhà chú ăn cơm với con bé nhé. Chú phải uống với cháu vài ly mới được!”
Anh mỉm cười đáp lại: “Vâng ạ, có thời gian nhất định cháu sẽ đến uống với chú vài ly”.
Ông ta gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Ông ta nhìn Hàn Thất Thất rồi lại nhìn sang Trương Minh Vũ, ánh mắt tràn ngập yêu thích!
Ông ta sảng khoái cười phá lên rồi mới ung dung rời đi.
Anh bất lực lắc đầu.
Đến lúc ngẩng đầu lên, anh thấy gương mặt của Hàn Thất Thất đã đỏ ửng.
Anh cũng ngây ngẩn cả người.
Không ngờ cô ta… cũng có lúc e thẹn như vậy!
Anh im lặng một lúc rồi mới cất tiếng nói: “Tuấn Nhất à, anh về phòng làm việc của tôi chờ đi. Hai chúng tôi sẽ đi bàn chuyện hợp tác”.
Bấy giờ Lý Tuấn Nhất mới bừng tỉnh khỏi cơn mê man, vô thức đáp: “Hả… được thôi”.
Trương Minh Vũ cũng không chút do dự dẫn theo Hàn Thất Thất đi thẳng vào trong thang máy.
Hàn Thất Thất cử động cơ mặt một lúc mới khôi phục lại vẻ mặt bình thường.
Thế nhưng vẫn chưa thể giảm bớt sắc đỏ trên mặt.
Cô ta ngạo nghễ nói: “À còn… anh đừng có nghe mấy lời vớ vẩn bố tôi vừa nói. Ông ấy ngày càng hồ đồ, suốt ngày nói lung tung”.
Anh lúng túng cười đáp: “Tôi biết rồi”.
Biết rồi?
Vẻ mặt cô ta lập tức trở nên giận dữ, trong lòng cảm thấy khó chịu lạ thường.
Còn tại sao lại khó chịu… chính cô ta cũng không biết rõ…
Hai người họ nhanh chóng đi tới cửa phòng họp.
Trong phòng, Lý Trung Sơn đang lặng lẽ ngồi trên ghế đánh giá xung quanh.
Sao lại rộng như vậy…
Ông ta bĩu môi một cái, có vẻ như đang rất thất vọng.
Nam thư ký điển trai cung kính đứng ở phía sau.
Thư ký Ngô cũng lặng lẽ đứng chờ ở bên cạnh.
Trương Minh Vũ lập tức dẫn theo Hàn Thất Thất bước vào.
Thấy thế, Lý Trung Sơn khẽ cau mày, ánh mắt tràn đầy hưng phấn nhiệt tình gọi: “Chàng trai trẻ tới rồi đấy à”.
Giọng nói này…
Lòng anh lạnh toát, thế nhưng ngoài mặt vẫn cố gượng cười đáp: “Tôi đây, sếp Lý cứ ngồi đi”.
Ông ta lại ngồi xuống.
Anh lẳng lặng ngồi ở ghế đối diện ông ta, trên mặt treo nụ cười lịch sự.
Đột nhiên, ông ta cong tay ra lệnh: “Được rồi, cậu ra ngoài đi”.
Nam thư ký theo sau sững sờ, vội vàng quay lưng đi ra khỏi phòng họp.
Điều này khiến anh sững sờ.
Ra ngoài làm gì?
Lý Trung Sơn lại nhìn anh chăm chú, ánh mắt mang theo vẻ nghi hoặc.
Đợi một lúc lâu, ông ta mới cười rộ lên, thẹn thùng hỏi: “Cậu không bảo hai cô gái kia ra ngoài à?”
Nghe thấy thế, anh giật mình kinh ngạc!
Chương 188: Lão già gay!
Nhất là khi đối diện với ánh mắt chứa đầy tình ý của Lý Trung Sơn, cả người Trương Minh Vũ đều không kìm được rùng mình một cái!
Da gà da vịt đều nổi hết lên!
Mẹ nó!
Buồn nôn chết mất!
Anh cười khan một tiếng: “À… ha ha, không cần đâu. Để bọn họ ghi chép lại giúp chúng ta”.
Vẻ tươi cười trên mặt Lý Trung Sơn lập tức cứng đờ. Ông ta khàn giọng hỏi: “Cậu… cậu… còn có sở thích kỳ lạ như vậy hả? Lại còn ghi chép nữa chứ!”
Anh ngẩn người.
Trong mắt Hàn Thất Thất và thư ký Ngô đều hiện lên vẻ kinh ngạc.
Ngay sau đó, anh nhanh chóng hiểu ra!
Mẹ nó!
Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén cảm giác ghê tởm đang dâng trào trong cổ họng.
Anh cuống quýt giải thích rõ ràng: “À… ý tôi là để bọn họ ghi chép lại những yêu cầu của sếp Lý. Dù sao chúng ta cũng phải bàn chuyện hợp tác nữa mà”.
“Hợp tác…”
Lý Trung Sơn ngơ ra một lúc mới kịp phản ứng lại.
Ông ta dẩu môi trước ánh mắt khiếp hãi của anh!
Anh hít một hơi thật mạnh, cả người đều thấy khó chịu!
Hàn Thất Thất cũng cố nén cơn buồn nôn từ trong dạ dày, cố dời mắt sang chỗ khác.
Lý Trung Sơn lại làm nũng nói: “Được rồi, bàn chuyện hợp tác đi”.
“Phí hợp đồng của chúng tôi là ba mươi triệu một năm, đồng thời các cậu cũng phải chia hoa hồng cho chúng tôi”.
“Phí hợp đồng năm nay tăng thêm mười triệu”.
Khoé miệng anh không nhịn được khẽ co giật.
Cái tên này… đắt vậy sao?
Lý Trung Sơn vội vàng giải thích: “Các thương hiệu bày bán trong Marmart đều được chúng tôi thuyết phục. Bọn họ cũng sẽ thuê nhà lâu dài. Lợi nhuận do các cậu hưởng, tiền thuê cũng là của các cậu”.
Nghe xong, anh mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Kỳ thực anh không hiểu biết gì nhiều về chuyện này.
Thế nhưng nếu nhà họ Dịch có thể tiếp nhận thì đương nhiên anh cũng không có vấn đề gì.
Quan trọng nhất là anh muốn dùng Marmart để chèn ép nhà họ Dịch!
“Không thành vấn đề!”
Anh sảng khoái đồng ý!
Lý Trung Sơn nhướng mày, cười nói: “Cậu làm việc quyết đoán thật đấy. Vậy thì quyền kinh doanh Marmart năm nay sẽ thuộc về các cậu”.
Dứt lời, ông ta lập tức búng tay một cái.
Nam thư ký điển trai đang đứng chờ bên ngoài vội vàng xấu hổ chạy vào, lấy ra một bản hợp đồng.
Trương Minh Vũ không chút do dự ký tên vào đó.
Sau khi chuyển khoản tiền bạc xong xuôi, Lý Trung Sơn cũng hoàn thành bản hợp đồng!
Hiện giờ trong thẻ ngân hàng của anh chỉ còn lại khoảng một trăm hai mươi triệu…
Đúng là tiêu tiền như nước.
Anh thầm thở dài một tiếng, nhưng cũng cảm thấy may mắn vì đã chiếm được Marmart.
Tiếp theo là phải xuống tay với nhà họ Dịch!
Nghĩ đến đây, anh vô thức công môi nở nụ cười hài lòng.
Anh đứng dậy vui vẻ nói: “Mong là chúng ta sẽ… hợp tác vui vẻ nhỉ?”
Lý Trung Sơn cũng đứng dậy khẽ nắm tay anh cười đáp: “Hợp tác vui vẻ”.
Ông ta còn lén lút khều nhẹ lòng bàn tay anh hai cái…
Cả người anh như bị điện giật, tức tốc rút tay về.
Hàn Thất Thất cố nén cười.
Lý Trung Sơn không hề phát hiện ra chuyện này, vẫn tươi cười dò hỏi: “Chàng trai trẻ, chúng ta hợp tác thành công rồi… cậu không có gì muốn nói riêng với tôi hả?”
Nói rồi ông ta lại liếc mắt đưa tình với anh…
Oẹ!
Trương Minh Vũ thực sự không nhịn nổi nữa, chỉ có thể dùng tay trái che kín miệng không để lộ ra ngoài.
Còn bàn tay phải vừa nắm tay với ông ta thì bị anh giấu kín sau lưng!
Hàn Thất Thất cố gắng nhịn cười, chậm rãi lên tiếng nói: “Hình như tí nữa… anh còn phải đi giải quyết chuyện cung ứng thực phẩm thì phải?”
Nghe thấy thế, anh không khỏi sửng sốt.
Cung ứng thực phẩm?
Anh nhanh chóng phản ứng lại kịp, thừa biết cô ta làm vậy là kiếm cớ cho mình!
Anh cảm kích liếc mắt nhìn cô ta rồi vội vàng nói: “À đúng rồi, vẫn còn chuyện cung ứng thực phẩm nữa. Vô cùng xin lỗi sếp Lý”.
Lý Trung Sơn giật mình, hoài nghi hỏi: “Cung ứng thực phẩm là sao?”
Anh mỉm cười giải thích: “Đúng vậy, hai ngày nay khách sạn của tôi bị nhà họ Dịch cấu kết với mấy gia tộc kia nhằm vào, cắt đứt mọi nguồn cung ứng thực phẩm của chúng tôi”.
“Tôi vẫn phải kinh doanh khách sạn nên chỉ có thể tự mình nghĩ cách thôi”.
Ông ta lập tức nhíu mày, tức giận quát: “Bọn họ thật quá đáng!”
Anh sững sờ.
Không hiểu tại sao ông ta lại phản ứng khoa trương như vậy!
Mặc dù trong lòng đang rất thất vọng nhưng Lý Trung Sơn cũng chỉ có thể nói: “Vậy thì lần sau có cơ hội chúng ta lại trò chuyện tiếp. Chuyện của khách sạn vẫn quan trọng hơn”.
“Trong vòng hai ngày tới tôi sẽ sắp xếp xong chuyện Marmart. Đến lúc đó tôi sẽ giao hết toàn bộ tài liệu liên quan cho cậu. Nhà họ Dịch cũng sẽ hoàn toàn rút lui”.
Trương Minh Vũ lập tức hưng phấn hẳn lên, vội vàng mở miệng nói: “Được! Vậy thì phải làm phiền sếp Lý rồi”.
Lý Trung Sơn khẽ chạm ngón tay vào lồng ngực của anh, cười nói: “Cậu khách sáo với tôi như vậy làm gì. Sau này chúng ta chính là bạn… hợp tác của nhau mà”.
Cơ thể anh lại run rẩy không ngừng, lúng túng nói: “Đúng vậy… ha ha”.
Tiếp đó, Lý Trung Sơn lập tức dẫn theo nam thư ký điển trai rời khỏi phòng họp.
Phù!
Anh thở hắt ra một hơi, buồn bực ngồi trên ghế.
Lão già gay này!
Buồn nôn chết đi được!
Hàn Thất Thất cũng không nhịn nổi cười phá lên, nước mắt ứa ra.
Đột nhiên anh lại nhớ ra một chuyện.
Thế là anh tức tốc chạy ra khỏi phòng họp lao vào nhà vệ sinh.
Bật vòi nước điên cuồng cọ rửa bàn tay phải!
Quá ghê tởm!
Anh kỳ cọ hết năm phút mới lấy lại được bình tĩnh.
Đã sắp dùng hết một chai nước rửa tay rồi…
Anh vẩy sạch nước trên tay rồi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Dù đã dựa vào bồn rửa tay nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy lạnh lẽo.
Đột nhiên anh trông thấy có một bóng người đang đứng trước mặt mình.
Anh ngẩng đầu lên nhìn thử.
Mái tóc ngắn già dặn, mặc đồ công sở, nhan sắc cũng không phải hạng xoàng.
Chẳng phải là nữ thư ký của Dịch Bác Văn đó sao?
Anh sửng sốt, nghi hoặc hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
Lý Trung Sơn đi về rồi. Chắc chắn đám người Dịch Bác Văn cũng không còn ở đây nữa…
Cô ta khẽ cười đáp: “Tôi muốn đi ăn máng khác”.
Câu trả lời đơn giản, trực tiếp, đi thẳng vào vấn đề.
Giọng nói cũng rất kiên định.
Anh không khỏi giật mình.
Thẳng thắn vậy sao?
Anh cũng cảm thấy khá hứng thú. Dù sao người được Dịch Bác Văn cất nhắc lên làm thư ký cũng phải có tài năng xuất chúng gì đó.
Anh im lặng một lúc mới cười nói: “Được thôi, cô thử nói xem cô có gì có thể thuyết phục được tôi?”
Trần Thắng Nam gõ nhịp dưới chân, khẽ cười đáp: “Anh vừa mới tiếp quản Marmart, chắc chắn vẫn chưa có kinh nghiệm gì. Còn tôi đã quen thuộc với Marmart được ba năm có lẻ rồi”.
“Nếu có tôi giúp sức, chắc chắn anh sẽ thuận lợi hơn rất nhiều”.
Giọng nói đanh thép vô cùng quả quyết.
Dứt lời, cô ta còn đưa cho anh một tờ giấy lau.
Anh nhíu mày nhận lấy rồi lau sạch nước đọng trên tay.
Không thể không thừa nhận, lý do cô ta vừa đưa ra đã khiến anh dao động.
Anh trầm ngâm hồi lâu rồi hỏi tiếp: “Đang ở nhà họ Dịch tốt như vậy, sao tự nhiên lại muốn ăn máng khác?”
Đây là vấn đề mà anh rất quan tâm.
Nếu cô ta đã dám phản bội nhà họ Dịch đi ăn máng khác thì sau này cô ta cũng có thể quay lưng lại với anh.
Anh vô cùng không thích loại người như vậy.
Trần Thắng Nam không chút do dự đáp: “Công việc hiện giờ của tôi chỉ là do trường học phân về, tôi không còn cách nào khác. Thế nhưng ở nhà họ Dịch tôi không thấy được hi vọng gì cả”.
“Nếu anh đồng ý nhận tôi thì không phải lo. Chắc chắn tôi sẽ một lòng làm việc cho anh, không đi ăn máng khác nữa đâu”.
“Bởi vì tôi đã nhìn trúng anh rồi”.
Nghe thấy vậy, gương mặt của Trương Minh Vũ lập tức đỏ lựng.
Chương 189: Lại có thêm nhân tài!
Một lúc lâu sau, anh mới bật cười lên tiếng: “Cô có yêu cầu gì về tiền lương không?”
Quả thực anh rất tò mò muốn biết rốt cuộc Trần Thắng Nam có năng lực gì.
Cô ta thản nhiên đáp: “Một triệu”.
Hả?
Anh nhíu mày, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.
Cô ta lại nói tiếp: “Nhưng tôi không cần nhận lương luôn. Tôi có thể làm không công cho anh hai tháng đầu tiên”.
“Hết hai tháng, nếu anh thấy tôi có thể mang lại giá trị xứng đáng nhận khoản tiền lương này thì tôi sẽ làm tiếp”.
“Nếu không được, tôi sẽ chủ động xin từ chức”.
Trong giọng nói của cô ta tràn đầy tự tin.
Anh khẽ nhếch miệng nở nụ cười.
Thú vị đây.
“Được thôi, tôi đồng ý. Cô có thể nghỉ ngơi trước hai ngày. Đợi đến khi tiếp nhận Marmart về tay, cô có thể tới đây làm việc”.
Anh mỉm cười cất giọng nói.
Đồng thời anh cũng bắt đầu thấy cô ta khá thú vị.
Anh rất muốn xem thử rốt cuộc cô ta có năng lực gì mà dám nói ra những lời như vậy.
Trần Thắng Nam lại lắc đầu từ chối: “Không cần đâu, bây giờ tôi có thể làm việc ở khách sạn luôn. Tôi không thích ngồi không nhàn rỗi”.
Nụ cười trên môi anh càng thêm xán lạn.
Có vẻ cô ta có gì đó… không giống những người khác.
“Được, vậy thì đi theo tôi”.
Dứt lời, anh lập tức quay lưng đi về phía phòng họp.
Thế nhưng trong lòng anh vẫn đề cao tinh thần cảnh giác.
Rất có thể Trần Thắng Nam chính là gián điệp nhà họ Dịch phái tới, anh không thể không đề phòng.
Hai người nhanh chóng quay trở về phòng họp.
Cả thư ký Ngô và Hàn Thất Thất vẫn ở lại chờ anh.
Sau khi thấy Trần Thắng Nam bước vào, bọn họ không khỏi giật mình kinh ngạc.
Trương Minh Vũ mỉm cười lên tiếng: “Giới thiệu cho hai cô một đồng nghiệp mới. Cô ấy tên là…”
Nói tới đây, anh đột nhiên sực nhớ mình còn chưa hỏi tên đối phương là gì…
Trần Thắng Nam nở nụ cười lịch sự, bình thản nói: “Chào mọi người, tôi tên là Trần Thắng Nam”.
Trong mắt Hàn Thất Thất lộ ra vẻ nghi hoặc.
Còn thư ký Ngô thì tươi cười chào hỏi.
Suy tư hồi lâu nhưng anh vẫn chưa nghĩ ra bây giờ còn thiếu ai nữa, đành mở lời nói: “Cô ấy là thư ký Ngô. Trước tiên cô cứ đi theo cô ấy học hỏi đi”.
Trần Thắng Nam không chú do dự đáp: “Được thôi”.
Thư ký Ngô cũng cung kính trả lời: “Vâng thưa anh Minh Vũ”.
Bây giờ đã giải quyết xong chuyện này, anh cũng không cần lo lắng gì nữa.
Anh liếc nhìn đồng hồ, phát hiện bây giờ đã tới buổi trưa.
Anh vốn định dẫn mọi người đi ăn một bữa lại bị tiếng chuông điện thoại réo lên cắt ngang.
Người gọi tới là Vương Vũ Nam.
Trương Minh Vũ nhíu mày, thầm nghĩ có tin tốt rồi sao?
Anh vội vàng nghe máy, đang định lên tiếng hỏi thăm.
Thì đầu dây bên kia đã truyền tới giọng nói hốt hoảng của cô ấy: “Anh ơi! Chúng tôi… chúng tôi bị người ta bao vây rồi, không cho chúng tôi ra ngoài!”
Nụ cười trên mặt anh lập tức trở nên cứng đờ!
“Các cô đang ở đâu? Tôi sẽ tới ngay!”, anh lạnh giọng đáp.
Trong lòng dâng trào lửa giận ngút trời!
Thời buổi này vẫn còn giở trò ép mua ép bán nữa sao?
Vương Vũ Nam vội vàng nói địa chỉ.
Sau khi cúp máy, anh sốt sắng nói: “Mọi người tự đi ăn trưa đi. Tôi có chút chuyện cần giải quyết”.
Hàn Thất Thất nhíu chặt chân mày, lo lắng hỏi: “Vũ Nam gặp chuyện gì à?”
Anh khẽ gật đầu coi như đáp lại.
Cô ta lập tức nổi cơn tam bành, cả giận nói: “Đám người này không biết trời cao đất dày là gì hả? Tôi sẽ tìm người tới đó dạy cho chúng một bài học. Để tôi đi với anh!”
Lời nói của cô ta mang giọng điệu y hệt dân anh chị.
Khoé miệng Trương Minh Vũ hơi giật giật.
“Chuyện này… để mình tôi đi được rồi, không cần gọi người đâu. Nếu cô gọi người tới thì sẽ càng lớn chuyện…”, anh tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.
Một cô gái xinh đẹp như vậy… sao lại đanh đá như dân xã hội đen cơ chứ…
Hàn Thất Thất chợt sửng sốt, tức giận gào lên: “Thế tôi cũng phải đi với anh. Tôi muốn xem thử rốt cuộc bọn chúng phách lối tới mức nào!”
Anh im lặng cân nhắc một lúc rồi đồng ý: “Cũng được, chúng ta đi thôi”.
Cô ta liền gật đầu nghe theo.
Tiếp đó, anh dứt khoát quay người toan bước ra khỏi phòng họp.
Chợt giọng nói đanh thép của Trần Thắng Nam vang lên: “Anh có thể dẫn tôi đi cùng không? Nếu tôi đoán không sai các anh đang giải quyết chuyện cung ứng thực phẩm nhỉ?”
“Tôi cũng rất có kinh nghiệm về mặt này”.
Bước chân của anh lập tức dừng lại. Trong mắt anh hiện lên vẻ kinh ngạc.
Chuyện này cũng đoán ra được sao?
Thế là anh bèn gật đầu nói: “Được, cùng đi luôn đi”.
Cô ta mỉm cười hài lòng, vội vàng nhấc chân chạy theo.
Chẳng bao lâu sau, ba người họ đã ra ngoài sảnh lớn của khách sạn.
Khách hàng vẫn đông nghịt, thế nhưng không còn thấy bóng dáng của đám người Dịch Bác Văn đâu nữa.
Lý Trung Sơn đi rồi, đương nhiên bọn họ cũng biết chuyện hợp tác đã bàn xong, ở lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Anh nhanh chóng dẫn theo hai người họ rời khỏi khách sạn.
Lần này lại không thấy Long Tam xuất hiện.
Hàn Thất Thất đi xe thể thao tới đây, không chở được ba người nên cô ta gọi người mang một con xe khác tới.
Năm phút sau, một chiếc Audi A8 chậm rãi đỗ lại bên đường.
Cô ta chủ động ngồi vào ghế lái.
Trần Thắng Nam ngồi ở ghế lái phụ, để lại hàng ghế sau cho một mình anh.
Hàn Thất Thất không dám chậm trễ lập tức lái xe phóng đi.
Trương Minh Vũ nói cho cô ta biết địa chỉ hiện giờ của Vương Vũ Nam. Cô ta dứt khoát lái xe ra khỏi nội thành.
Chiếc xe lao vun vút trên đường.
Chỉ mười phút sau, xe đã chở ba người họ ra tới ngoại thành.
Thế nhưng vẫn còn cách đích đến hơn bốn mươi cây số nữa.
Anh sốt ruột gọi thêm cho Vương Vũ Nam một cuộc điện thoại nữa.
Đối phương nhanh chóng bắt máy.
Giọng nói tràn đầy sợ hãi của cô ấy vang lên: “Anh ơi, bọn họ đang ép người dân trong thôn ký vào hợp đồng rồi!”
Anh cau mày nhắc nhở: “Dù thế nào cũng không được để bọn họ ký!”
Cho dù lần này có hợp tác thành công hay không thì anh cũng không thể trơ mắt đứng nhìn người dân bị chèn ép như vậy!
Một khi ký tên lên hợp đồng sẽ chẳng khác nào ký giấy bán thân!
Vương Vũ Nam vội vàng báo tin: “Tôi xúi bọn họ nói mình không biết đọc, chắc là có thể câu giờ một chút, nhưng không được lâu đâu”.
Càng nói giọng cô ấy càng nhỏ dần.
Dường như cô ấy đang sợ bị người khác nghe thấy.
Anh sốt ruột nói: “Bản thân cô cũng phải cẩn thận một chút. Tôi sắp tới đó rồi, dù thế nào cũng không được ký hợp đồng!”
“Vâng!”
Cô ấy kiên định đáp.
Sau khi cúp máy, lòng anh trở nên rối bời.
Anh lo Vương Vũ Nam chỉ có một mình ở đó, rất dễ bị người ta hùa vào bắt nạt!
Phải làm thế nào bây giờ?
Hàn Thất Thất cũng nhìn ra được nỗi lòng của anh, bèn đạp mạnh chân ga tăng tốc.
Xe phóng nhanh như chớp.
Vậy mà Trần Thắng Nam ngồi ở ghế lái phụ vẫn bình chân như vại, không hề tỏ ra sợ hãi.
Chiếc xe lao nhanh trên đường, may là bây giờ đã lên tới đường cao tốc nên rất dễ đi.
Hơn hai mươi phút sau, chiếc xe chậm rãi đi vào một cái thôn nhỏ.
Cùng lúc đó, trong ngôi nhà nằm ở giữa thôn đã có một đám người tụ tập.
Hầu như toàn bộ người dân trong thôn đều đã tập trung ở đây.
Lúc này bọn họ đều đang nổi giận đùng đùng, đổ dồn ánh mắt về phía cổng.
Ở đó có năm chiếc Toyota Prado được xếp thành một hàng!
Khí thế vô cùng phách lối!
Chương 190: Tè dầm rồi à?
Hơn chục gã côn đồ mặc quần áo xanh đỏ loè loẹt đứng chắn trước cổng nhà, lăm lăm cây gậy bóng chày trong tay ra chiều doạ nạt.
Ai nấy đều trưng ra vẻ mặt hung hăng hống hách.
Đứng trước bọn họ là một chàng trai trẻ tuổi.
Dáng người to cao, ít nhất cũng phải tới một mét tám ba, cơ bắp cường tráng.
Hắn ta mặc trên người một bộ vest cũ kỹ đã bạc màu, hai tay đút túi ung dung chờ đợi.
Còn người dân trong thôn đều trốn ở trong sân. Vương Vũ Nam đứng che chắn đằng trước, một mình chống đỡ tất cả.
“Tôi nói rồi, chúng tôi sẽ không ký hợp đồng này đâu. Rốt cuộc các anh có cho chúng tôi ra ngoài không hả?”
Cô ấy cắn chặt răng, giận dữ gào lên.
Lúc này trong lòng cô ấy đang cực kỳ căng thẳng!
Cô ấy không thể chống chọi được tình cảnh nguy hiểm như vậy!
Thế nhưng cô ấy không còn cách nào khác. Nếu ký lên hợp đồng này, cả cái thôn này sẽ thực sự xong đời!
Vương Thiết Trụ cười lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói: “Vũ Nam à, tôi nói nãy giờ cô nghe không hiểu à? Không ký hợp đồng thì đừng hòng rời khỏi đây”.
Vương Vũ Nam tức giận quát lớn: “Anh làm vậy là phạm pháp! Có tin tôi báo công an bắt anh không hả?”
Hắn ta điên cuồng cười phá lên, khinh bỉ nói: “Cô ra ngoài lâu quá nên không biết bây giờ cậu tôi đã là giám đốc Sở Tư pháp của tỉnh rồi à?”
Chuyện này…
Cô ấy trợn tròn mắt, lòng càng thêm hoảng loạn.
Vương Thiết Trụ kiêu ngạo nhìn đám người xung quanh, cất cao giọng nói: “Tôi khuyên mọi người tốt nhất mau ký hợp đồng đi!”
“Điều này chỉ có lợi chứ không hề gây hại. Có hợp đồng này, rau củ quả của các người không cần lo đầu ra nữa. Chuyện tốt như vậy sao lại không chịu làm hả?”
Vẻ giận dữ trên mặt mọi người lại càng tăng thêm!
Có đầu ra nhưng làm gì có tiền!
Thế nhưng lại chẳng có ai dám nói ra lời!
Vương Vũ Nam mím chặt môi, ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Vương Thiết Trụ chậm rãi đảo mắt nhìn bọn họ, nổi giận quát: “Không ký hả? Con mẹ nó đúng là không biết điều!”
“Không ký thì chết đói ở đây luôn đi!”
Vương Vũ Nam lại càng hoảng sợ, thế nhưng cô ấy thực sự không biết nên làm gì!
Vương Thiết Trụ dời mắt lên gương mặt xinh đẹp ngây thơ của cô ấy.
Hắn ta thè lưỡi liếm đôi môi khô khốc, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn!
Thấy thế, Vương Vũ Nam hoảng hồn lùi lại hai bước ra sau.
Hắn ta cười tủm tỉm nhìn cô ấy: “Vũ Nam à, cũng phải ba bốn năm rồi chúng ta mới gặp lại nhau nhỉ?”
“Không ngờ cô lớn lên lại xinh đẹp như vậy!”
Cô ấy lại càng căng thẳng, sợ hãi gắt lên: “Tôi đẹp hay không liên quan quái gì tới anh! Anh… anh đừng nhìn tôi nữa!”
Phản ứng của cô ấy lại càng kích thích dục vọng trong người Vương Thiết Trụ.
Nhịp tim của hắn ta ngày một tăng lên!
Hắn ta nheo mắt lại, không vui nói: “Lâu rồi không gặp, tôi có nhiều điều muốn nói với cô lắm đấy. Hay là hai chúng ta đi ra chỗ khác tâm sự riêng nhé?”
Dứt lời, hắn ta bày ra vẻ mặt xấu xa, nở nụ cười bỉ ổi.
Vương Vũ Nam lại lùi thêm hai bước, cả giận hét lên: “Đừng có mơ mộng hão huyền!”
Hắn ta cau mày, cười lạnh hỏi: “Tôi mơ mộng hão huyền hả?”
“Ha ha ha! Nói cho cô biết, bao nhiêu năm qua chưa có chuyện gì tôi muốn làm mà không làm được!”
Nói rồi hắn ta lớn tiếng ra lệnh: “Các anh em, tao muốn tìm một chỗ riêng tư tâm sự chuyện hồi bé với Vũ Nam!”
Nghe thấy thế, Vương Vũ Nam vô cùng khiếp sợ!
Mấy tên côn đồ liền nghênh ngang đi tới chỗ cô ấy!
“Đừng mà! Chúng tôi ký là được chứ gì! Chúng tôi sẽ ký, các người đừng động tới con gái chúng tôi!”
Một tiếng gào thét tức tưởi vang lên trong đám người!
Ngay sau đó, một cặp vợ chồng trung niên vội vàng lao ra, vẻ mặt lo lắng tột độ.
Cô ấy hoàn toàn luống cuống, ánh mắt ngấn lệ gào khóc: “Bố! Mẹ!”
Từ nhỏ đến giờ cô ấy chưa từng gặp phải loại chuyện như vậy.
Bây giờ thấy bố mẹ xuất hiện, cô ấy quả thực không thể kìm chế nổi nữa!
Bố mẹ của Vương Vũ Nam hớt hải chạy tới bên cạnh cô ấy, bảo vệ cô ấy ở sau lưng!
Vương Thiết Trụ cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Được rồi. Nếu hai người có thể thuyết phục tất cả bọn họ đồng ý ký tên, tôi có thể cân nhắc buông tha cho Vũ Nam”.
Bố mẹ cô ấy lập tức hoảng hốt!
Mẹ cô ấy tuyệt vọng quay người lại quỳ rạp xuống, kêu khóc ầm ĩ: “Cầu xin mọi người hãy giúp chúng tôi một tay!”
Vương Vũ Nam cắn răng thật chặt, lòng đau như cắt!
Nhưng đúng lúc này, đám người còn lại bắt đầu nhao nhao mắng chửi.
“Các người ký hay không là chuyện của các người! Đừng có liên luỵ tới chúng tôi!”
“Đúng đấy! Con gái hai người chính là đứa sao chổi, đang yên đang lành tự nhiên mò về đây làm gì? Lúc đầu chúng tôi còn có thể kiếm được chút tiền, bây giờ thì sao hả?”
“Mau đưa nó đi đi, càng xa càng tốt. Cả nhà các người đều đi hết đi, đồ phiền phức!”
…
Ít nhất cũng phải có tới một phần ba số người đang lớn tiếng chửi rủa!
Vương Vũ Nam mím chặt môi, ánh mắt hiện lên vẻ thất vọng tràn trề.
Vương Thiết Trụ bật cười trào phúng: “Không ký hả? Vậy thì đừng có trách tôi!”
Hắn ta vừa dứt lời, mấy tên côn đồ kia lại cất bước tiến tới.
Bố của Vương Vũ Nam gầm lên: “Tao liều mạng với chúng mày!”
Nói rồi ông ấy xông thẳng tới một tên!
Thế nhưng lại bị hai tên côn đồ khác đá túi bụi, ngã lăn sang một bên.
“Bố ơi!”
Cô ấy đau đớn gào thét.
Nước mắt mất khống chế tuôn rơi lã chã! Lòng cô giờ đây chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng!
Hai tên côn đồ kia vươn tay tóm lấy bả vai cô ấy.
Trái tim cô ấy đều nguội lạnh!
Thấy vậy, Vương Thiết Trụ lại càng hưng phấn dạt dào.
Nhưng đúng lúc ấy, một tiếng động cơ xe thét gào inh ỏi bỗng nhiên vang lên!
Tất cả mọi người đều bị doạ sợ hết hồn, vội vàng đưa mắt nhìn theo.
Chỉ thấy một chiếc Audi A8 lao thẳng tới bọn họ với tốc độ cực kỳ khủng khiếp!
Người dân đứng trong sân cũng hoảng loạn tản ra, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ!
Bọn họ đều tưởng chiếc xe này đã mất kiểm soát!
“Anh Thiết Trụ mau chạy đi!”
Đám côn đồ nhao nhao dạt sang bên cạnh, gào lên nhắc nhở Vương Thiết Trụ!
Hắn ta như chết lặng, mãi mới kịp phản ứng lại, đờ đẫn quay người!
Đúng lúc trông thấy chiếc xe đang điên cuồng lao tới, hoàn toàn không hề có dấu hiệu chuẩn bị phanh lại!
Đầu óc của hắn ta tức thì trống rỗng, thậm chí quên cả chạy trốn!
Hắn ta cứ đứng đực ra đấy, cảm xúc hỗn loạn!
Hai chân không ngừng run lẩy bẩy!
Bấy giờ tất cả mới bàng hoàng phát hiện chiếc xe kia đang đâm thẳng về phía hắn ta!
“Anh Thiết Trụ chạy mau lên!
“Anh Thiết Trụ!”
Một tràng tiếng hô hoán của đám côn đồ truyền tới.
Thế nhưng Vương Thiết Trụ đã gần như hoá đá!
Kít!
Giây tiếp theo, một tiếng phanh xe chói tai bỗng nhiên vang vọng!
Âm thanh chói tai tới mức khiến đầu người ta tê dại!
Sau đó, chiếc Audi vẽ ra một vệt dài màu đen trên mặt đất!
Nó đỗ lại ngay trước người hắn ta!
Chỉ cách hắn ta có vài chục centimet!
Hự!
Tiếng hít khí lạnh không ngừng vang lên!
Tất cả mọi người đều sợ ngây người!
Vương Thiết Trụ ngơ ngác đứng nhìn, toàn thân run rẩy như đã quên mất mình đang làm gì!
Một chất lỏng màu vàng nhạt men theo ống quần hắn ta chảy tí tách xuống mặt đất…
Lý Phượng Cầm hoảng loạn gào lên: “Thanh Tùng… cháu… cháu mau gọi người tới đi!”
Bấy giờ Dịch Thanh Tùng mới bừng tỉnh, cuống cuồng hét lớn: “Người đâu!”
Hắn ta vừa dứt lời, ngoài cổng lập tức truyền tới một tràng tiếng bước chân dồn dập!
Cổng biệt thự bị đẩy ra. Một đám người ùa vào!
Thấy vậy, hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm, lạnh giọng đe doạ: “Tao không cần biết chúng mày là người phương nào! Dám động tới Kiều Hân thì chúng mày chỉ còn đường chết”.
Lúc này Lý Phượng Cầm mới yên tâm hơn nhiều.
Đám người kia lập tức lao lên bao vây kín ba người mặc áo đen kia!
Lâm Kiều Hân mím môi lo sợ, trong lòng cứ có cảm giác chuyện này không hề đơn giản như vậy.
Thế nhưng cô lại chẳng thể nói được lời nào.
Ba người đàn ông mặc đồ đen kia vẫn cứ đứng yên bất động.
Thấy thế, Lý Phượng Cầm mới hoàn toàn yên tâm.
“Kiều Hân, con thấy chưa?”
“Nếu đổi thành Trương Minh Vũ thì con đã bị bắt đi từ lâu rồi! Thằng ăn hại đấy thì trông chờ được gì cơ chứ?”
“Nhìn Thanh Tùng nhà chúng ta đi…”
Lý Phượng Cầm tràn đầy đắc ý nói.
Dịch Thanh Tùng cũng ngạo nghễ hếch mặt lên trời!
Thế nhưng bà ta chưa kịp nói dứt câu đã nghe thấy một loạt tiếng đấm đá trầm đục vang lên: “Rầm! Uỳnh!”
Ngay sau đó, một tiếng thét đau đớn vang lên tận trời: “Á!”
Lý Phượng Cầm hoảng sợ run lẩy bẩy!
Vẻ mặt đắc ý của Dịch Thanh Tùng cũng trở nên cứng đờ!
Hắn ta quay sang nhìn thử, đúng lúc trông thấy vệ sĩ nhà mình đang lần lượt… bay ngược ra ngoài!
Ai cũng đâm sầm vào vách tường!
Chỉ trong nháy mắt, khoảng bảy tám tên vệ sĩ nhao nhao ngã rầm xuống đất, đau đớn vặn vẹo cơ thể!
Cả hai người đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng.
Đồng loạt trợn mắt há hốc mồm!
Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, ánh mắt tràn trề lo lắng!
Giọng nói lạnh lẽo kia lại vang lên lần nữa: “Bắt cô ta lại. Hai người kia cứ đánh ngất là được”.
“Vâng!”
Hai người đàn ông mặc áo da đứng sau người vừa lên tiếng cung kính đáp.
Tiếp đó bọn họ thi nhau lao vọt tới chỗ Lâm Kiều Hân!
Lý Phượng Cầm và Dịch Thanh Tùng giật mình lấy lại tỉnh táo, nội tâm chìm vào tuyệt vọng!
Lâm Kiều Hân luống cuống lùi lại ra sau.
Thế nhưng tốc độ của hai người đàn ông kia cực kỳ nhanh, chỉ hai bước đã đứng trước mặt cô!
Lý Phượng Cầm tuyệt vọng hét ầm lên: “Con gái mau chạy đi!”
Dịch Thanh Tùng khẽ co giật khoé miệng.
Thế này… còn chạy kiểu gì?
Giọng nói bén nhọn của Lý Phượng Cầm rít gào bên tai mọi người: “Thả con gái tao ra! Tao phải liều mạng với chúng mày!”
Dứt lời, bà ta vừa gào khóc ầm ĩ vừa cắm đầu xông tới một trong hai người đàn ông mặc áo da kia.
Gã ta tuỳ ý đạp một cái đá bay cả người bà ta!
Lý Phượng Cầm ngã nhào ra đất, đau đớn rên rỉ!
Lâm Kiều Hân lo lắng la lên: “Mẹ!”
Thế nhưng gã mặc áo da còn lại vẫn tàn nhẫn vươn tay tóm lấy bả vai cô.
Vẻ mặt Lý Phượng Cầm tràn đầy tuyệt vọng!
Cô cũng cắn chặt răng, mọi tia hi vọng trong lòng đều tàn lụi.
Cho dù Trương Minh Vũ có mặt cũng không có phần thắng.
Huống hồ vừa rồi Lý Phượng Cầm đã mắng chửi quá đáng như vậy, sao anh còn có thể ở lại đây được cơ chứ…
Cô nhắm chặt hai mắt, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống gò má!
Ngay trong giờ phút nguy cấp ngàn cân treo sợi tóc này, một tiếng quát lớn bỗng nhiên vang lên: “Chúng mày đã hỏi tao chưa mà dám động tới vợ tao?”
Nghe thấy giọng nói này, tất cả mọi người đều giật mình ngơ ngác!
Dịch Thanh Tùng và Lý Phượng Cầm tức tốc ngẩng đầu lên!
Lâm Kiều Hân cũng mở choàng mắt ra, trong mắt tràn ngập chờ mong!
Anh… thực sự đã tới!
Ba người đến từ Thần Ẩn cũng chậm rãi quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy một bóng người gầy gò đi vào bằng đường cửa sổ.
Gã cầm đầu lập tức cau mày.
Anh nhếch miệng cười lạnh, thế nhưng trong lòng lại căng thẳng tột độ!
Long Tam và anh vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi ở gần đó, nghe thấy có động tĩnh khác lạ liền lao vội đến.
Sau khi thấy rõ người tới là ai, Lý Phượng Cầm liền tỏ ra thất vọng!
Trương Minh Vũ tới thì có ích gì?
Dịch Thanh Tùng lại nở một nụ cười lạnh lẽo.
Hắn ta đã ngứa mắt anh từ lâu, không ngờ hôm nay anh lại tự đâm đầu vào chỗ chết!
Chỉ có mình Lâm Kiều Hân cảm thấy hưng phấn!
Mặc dù cô biết Trương Minh Vũ cũng không đánh lại được ba người này nhưng nội tâm lại bình tĩnh lại một cách khó hiểu.
Anh tươi cười nhanh chóng đi tới.
Sau khi nhìn quanh một vòng, anh cất giọng châm chọc: “Không phải anh Dịch tuyên bố có thể bảo vệ được Kiều Hân à? Bây giờ thì sao hả?”
Dịch Thanh Tùng không khỏi sững sờ.
Chuyện đến nước này mà anh vẫn còn tâm trạng chế giễu hắn ta sao?
Hắn ta nghiến răng ken két nói: “Tôi… tại vì bọn họ quá mạnh! Anh đừng ở đây nói nhảm nữa, anh có tới cũng chỉ có thể chịu chết thôi!”
Lý Phượng Cầm cố nén đau đớn trên người, lười nói chuyện.
Người cầm đầu đám sát thủ Thần Ẩn là một gã đàn ông mặc áo đen.
Hai người còn lại thì mặc áo da màu đen.
Gã áo đen lạnh giọng nói: “Giải quyết đi, đừng làm chậm trễ thời gian”.
Gã áo da cung kính đáp: “Vâng!”
Dứt lời, một gã vội vàng vọt thẳng về phía anh!
Lý Phượng Cầm còn chẳng thèm nhìn lấy một cái.
Còn Dịch Thanh Tùng thì cong môi cười lạnh, ung dung khoanh tay trước ngực như đang xem kịch.
Chỉ mỗi Lâm Kiều Hân có lòng lo lắng cho anh.
Trương Minh Vũ vẫn đứng yên tại chỗ không thèm động đậy, cứ như không nhìn thấy đang có người sắp tấn công mình.
Tốc độ của gã áo da vô cùng khủng bố, chỉ trong chớp mắt đã vọt tới trước mặt anh!
Thế nhưng anh vẫn không hề động đậy!
Sợ đơ người rồi à?
Dịch Thanh Tùng càng thêm đắc ý!
Ngay khi nắm đấm của gã áo da sắp chạm tới người anh thì một bóng người màu đen đột nhiên xuất hiện!
Giây phút trông thấy có người tới, gã áo da lập tức trợn trừng mắt, con ngươi co rút!
Nhưng những người còn lại vẫn chưa kịp phản ứng!
Bốp!
Một tiếng vang trầm đục vang lên. Cơ thể gã áo da bị đánh bay ngược ra sau!
Phụt!
Máu tươi phụt ra ào ào giữa không trung!
Gã áo da nặng nề ngã lăn ra đất, đau đớn giãy giụa không ngừng!
Gã ta vặn vẹo hồi lâu vẫn không thể bò dậy nổi!
Hự!
Tiếng hít khí lạnh vang lên dồn dập!
Đám người xung quanh lấy lại tinh thần nhìn sang mới giật mình phát hiện bên cạnh Trương Minh Vũ đã có thêm một bóng người cao lớn tự bao giờ!
Không phải ai khác ngoài Long Tam.
Lý Phượng Cầm không khỏi khiếp sợ!
Bà ta chưa từng gặp Long Tam nhưng vừa rồi cũng đã được chứng kiến thực lực kinh người của gã áo da màu đen kia.
Thế mà gã ta lại bị… Long Tam đánh bại… chỉ trong nháy mắt!
Dịch Thanh Tùng cũng bị làm cho choáng váng, lại càng có thêm nhận thức mới về thực lực của Long Tam!
Lâm Kiều Hân mím môi thật chặt, hi vọng trong lòng lại bùng lên!
Gã áo đen híp mắt lại, lạnh giọng lên tiếng: “Giao người này cho tôi, cậu mau bắt người lại đi!”
Gã mặc áo da còn lại cung kính đáp: “Vâng!”
Thế nhưng Lâm Kiều Hân đã tranh thủ thời cơ chạy vọt tới bên người Trương Minh Vũ, vẻ mặt vẫn tràn đầy lo âu.
Giọng nói trầm thấp của Long Tam vang lên: “Lần này phải dựa vào cậu rồi. Thực lực của người này không phải hạng xoàng, ít nhất cũng phải chờ năm phút”.
Năm phút…
Khoé miệng anh lập tức co quắp.
Anh chưa kịp nghĩ ngợi gì đã thấy Long Tam lao thẳng ra ngoài đánh đấm túi bụi với gã cầm đầu mặc áo đen!
Tốc độ của hai người họ đều nhanh khủng khiếp!
Trương Minh Vũ cũng bắt đầu cảm thấy căng thẳng.
Anh ngẩng đầu lên nhìn thấy gã áo da đang chậm rãi bước tới, trên người toát ra một luồng khí thế lạnh lẽo!
Lâm Kiều Hân núp sau lưng anh, hoảng loạn nói: “Trương… Trương Minh Vũ, anh ta… anh ta mạnh lắm đấy. Anh… anh có đấu lại được không vậy…”
Chương 182: Lý Phượng Cầm bị vả mặt!
Trương Minh Vũ cau mày, trầm giọng đáp: “Tôi sẽ cố hết sức chống đỡ, cô lùi lại ra sau đi!”
Lâm Kiều Hân mím môi, lòng đầy lo lắng!
Thế nhưng cô chưa kịp nghĩ gì nhiều thì gã áo da đột nhiên tăng nhanh tốc độ.
Trương Minh Vũ không khỏi hoảng hồn.
“Lùi lại!”
Anh đẩy bả vai cô lùi về sau, bước một bước thật dài lên phía trước.
Cô lảo đảo hai bước, vẻ mặt khiếp sợ.
Năm phút!
Anh nghiến răng ken két, dồn toàn bộ sự chú ý lên người gã áo da!
Ngay sau đó, nắm đấm của gã ta đã tung tới nhanh như chớp!
Con ngươi anh thít chặt lại!
Quá nhanh!
Tốc độ này ít nhất cũng phải bằng ba phần tư tốc độ của Long Tam!
Trương Minh Vũ nghiến chặt răng, dùng sức điều khiển cơ thể di chuyển linh hoạt tránh thoát được một đòn!
Gã áo da cau mày, lại tung ra một đấm!
Anh né tránh theo bản năng, nhưng trong lòng lại lo lắng tột cùng!
Cứ tiếp tục thế này, anh sẽ chẳng kiên trì được bao lâu!
Anh nghiêng người tránh thêm được một đấm rồi lao thẳng ra xa!
Gã áo da nheo mắt lại, tức tốc đuổi theo!
Có thời gian chạy để nghỉ ngơi, anh mới bớt chật vật hơn không ít.
Cứ khi nào gã áo da tung đấm, anh sẽ nhanh chóng né tránh rồi lại bỏ chạy ra xa!
Sau vài vòng như vậy, anh cũng đã kiên trì được ba phút.
Cùng lúc đó, cuộc chiến đấu giữa Long Tam và gã áo đen đã bước vào giai đoạn gay cấn!
Long Tam vẫn đang chiếm ưu thế!
Gã áo đen ướt sũng trán, mồ hôi chảy ròng ròng, chỉ có thể hoảng loạn chống đỡ!
Mau lên!
Trương Minh Vũ thầm gào thét trong lòng.
Mặc dù cách này rất hiệu quả nhưng tốc độ của anh và gã áo da thực sự chênh lệch quá nhiều!
Vù vù!
Một tràng tiếng xé gió lại vang lên!
Trái tim anh đột nhiên siết chặt lại, cơ thể không chút do dự lao thẳng về phía bên phải!
Lâm Kiều Hân bị cảnh tượng trước mắt làm cho hãi hùng khiếp vía!
Còn Lý Phượng Cầm và Dịch Thanh Tùng đều choáng váng lại chỗ, trợn mắt há hốc mồm quan sát hết thảy!
Không ai ngờ được Trương Minh Vũ lại có thể kiên trì được lâu như vậy!
Anh vội vàng bò lồm cồm dậy, lại tiếp tục điên cuồng chạy quanh sảnh lớn!
Gã áo da đứng bật dậy, vẻ lạnh lùng loé lên trong mắt!
Lần này gã ta không đuổi theo nữa là chuyển sự chú ý sang Lâm Kiều Hân.
Thấy thế, cô không khỏi hoảng sợ.
Gã áo da mở rộng bước chân tức tốc tới gần!
“Kiều Hân!”
Lý Phượng Cầm hét toáng lên.
Cơ thể Trương Minh Vũ lập tức cứng đờ, trong lòng dấy lên nỗi lo lắng tột độ!
Mẹ nó! Không có đạo đức nghề nghiệp gì cả!
Lâm Kiều Hân sợ hãi lùi lại về phía sau, vẻ mặt bối rối!
Cả Lý Phượng Cầm và Dịch Thanh Tùng đều chết lặng!
Chỉ trong chớp mắt, gã áo da đã xông tới đứng trước mặt cô!
Gã ta siết chặt nắm đấm vung về phía cổ của cô!
Lần này, cô nhất định sẽ bị đánh ngất xỉu!
Cô cắn chặt răng, trong lòng đã hoàn toàn nguội lạnh!
Trương Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi, dồn hết sức bình sinh tăng tốc!
Giây phút nắm đấm của gã áo da sắp đập vào cần cổ của Lâm Kiều Hân.
Anh điên cuồng hét lớn: “Dừng tay!”
Ngay sau đó, trong người anh đột nhiên bộc phát một loại tốc độ cực kỳ khủng bố!
Đến cả bản thân anh cũng không hiểu tại sao mình lại làm được như vậy!
Anh dồn sức ở dưới chân, lao ra ngoài nhanh như bay!
Bốp!
Tiếng va đập trầm đục vang lên!
Anh dùng chính cơ thể mình đỡ lấy đòn tấn công của đối phương!
Răng rắc!
Tiếng gãy xương thanh thuý từ trong người anh truyền tới. Anh cảm thấy dường như xương cốt toàn thân mình đều đã bị bẻ gãy!
Anh cố nén cơn đau đớn đang âm ỉ trong người, đột nhiên dùng sức đâm sầm vào gã áo da!
Cơ thể anh nặng nề ngã nhào ra đất!
Đau đớn!
Đau chết đi được!
Anh có cảm giác mình đã đau đến mức không thể thở nổi!
Lâm Kiều Hân khiếp sợ, ánh mắt phức tạp nhìn anh, khoé mắt bắt đầu ươn ướt!
Cả Lý Phượng Cầm và Dịch Thanh Tùng đều sợ ngây người!
Gã áo da đứng dậy, lửa giận ngùn ngụt bộc phát ra ngoài!
Gã ta nheo mắt lại, tiếp tục sải bước xông thẳng về phía anh!
Trương Minh Vũ nhìn thấy được nhưng lại không còn sức để đứng dậy!
Dường như cơ thể đã thoát khỏi sự khống chế của lý trí!
Lâm Kiều Hân hoảng loạn gào thét: “Trương Minh Vũ cẩn thận!”
Nói rồi cô không chút do dự nhào tới che chắn trên người anh!
Cùng lúc đó, nắm đấm của gã áo da cũng rơi xuống!
Anh không khỏi kinh ngạc!
Thế nhưng chờ đợi hồi lâu mà anh vẫn không cảm nhận được chút động tĩnh gì.
Anh ngẩng đầu lên nhìn thử thì trông thấy một đôi chân cường tráng ngay trước mặt mình!
Long Tam!
Anh thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Năm phút… đã hết rồi!
Bốp!
Nắm đấm của Long Tam va thẳng vào mặt gã áo da!
Phụt!
Máu tươi bắn tung toé đầy trời!
Hự!
Lý Phượng Cầm và Dịch Thanh Tùng đều đã trở nên ngây ngốc, ánh mắt tràn đầy mờ mịt!
Toàn thân gã áo đen máu me be bét, kịch liệt giãy giụa trên mặt đất.
Ánh mắt của gã ta đã trở nên nghiêm trọng!
“Đi!”
Gã áo đen quát ầm lên, vung ra một chiếc hạt màu đen!
Ngay sau đó, sương mù dày đặc lập tức tràn ra!
Sau khi sương mù tản đi, ba gã áo đen vốn ở trong phòng khách đã biến mất không còn bóng dáng.
Lý Phượng Cầm và Dịch Thanh Tùng vẫn chưa thể thoát ra khỏi nỗi khiếp sợ.
Lâm Kiều Hân dựa vào người Trương Minh Vũ, thở hắt ra một hơi.
Anh cảm nhận được sức nặng trên lưng, thầm mỉm cười vui mừng.
Cảm giác mệt mỏi nhanh chóng ập tới.
Ý thức của anh bỗng mờ dần, đầu đổ gục xuống mặt đất.
Cô cuống quýt lay anh dậy, lo lắng hô hoán: “Trương Minh Vũ! Trương Minh Vũ! Anh bị sao vậy?”
Long Tam lạnh nhạt nói: “Cậu ta không sao đâu, chỉ bị ngất xỉu thôi”.
Bấy giờ cô mới hơi thả lỏng tinh thần, vội vàng đứng bật dậy, vẻ mặt phức tạp tột cùng!
Cô đang định dìu anh đứng dậy thì bị Long Tam nhanh chân cướp người trước.
“Tôi phải đưa cậu ấy đi dưỡng thương. Chắc là hôm nay cô sẽ không gặp nguy hiểm gì nữa đâu”.
Nói rồi anh ta bế thốc anh lên đi ra khỏi biệt thự.
Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, run rẩy trông theo.
Trong đầu cô không ngừng hiện lên cảnh tượng Trương Minh Vũ không màng nguy hiểm lao ra che chắn cho mình!
Một lúc lâu sau, cô quay ngoắt lại, điên cuồng gào lên: “Mẹ hài lòng chưa hả?”
Lý Phượng Cầm cúi gằm đầu xuống, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Cô lại quát ầm lên: “Anh Dịch, không phải anh đã nói sẽ bảo vệ tôi à? Anh nói có chết cũng sẽ che chở cho tôi cơ mà? Anh xem anh đã làm gì hả?”
“Anh…”
Dịch Thanh Tùng há hốc mồm nhưng lại không cách nào phản bác lại được.
Cô trừng mắt hung dữ lườm hắn ta rồi quay lưng đi thẳng lên tầng.
Bên trong phòng khách mờ mịt sương mù.
Cùng với hai người xấu hổ đứng chết trân tại chỗ.
…
Ở trong biệt thự.
Ý thức của Trương Minh Vũ vẫn đang rơi vào tình trạng mông lung.
Trước mắt anh toàn một màu đen kịt.
Không biết qua bao lâu, anh mới cảm thấy ý thức của mình dần hiện lên một tia sáng.
Anh dùng sức giãy giụa.
Cuối cùng cũng xông ra khỏi bóng tối.
Anh dần lấy lại được quyền khống chế cơ thể, các giác quan cũng dần trở nên rõ ràng.
Anh mở choàng mắt, trong phòng tối đen như mực.
Đây là… về nhà rồi sao?
Toàn thân anh đau nhức suy yếu, miệng lưỡi khô rát.
Thế nhưng anh chưa kịp cử động đã cảm thấy trên tay mình nặng trĩu…
Anh còn nghe thấy một hơi thở đều đều và ngửi được một mùi hương… quen thuộc?
Chương 183: Chị tư!
Trương Minh Vũ giật nảy mình!
Anh vô thức muốn ngồi bật dậy nhưng mới chỉ nhấc được nửa người đã mất hết sức lực, cả người đổ ào xuống giường!
Một cảm giác đau đớn kịch liệt từ bên hông tức khắc ập tới!
Hự!
Anh hít một hơi khí lạnh, đau đớn không nói nên lời!
Đồng thời, một giọng nói tràn ngập lo lắng vang lên bên tai anh: “Em trai sao đấy? Em đừng động đậy lung tung chứ!”
Em trai?
Anh không khỏi sững sờ.
Anh nghe ra được giọng nói này là của… Liễu Thanh Duyệt.
Anh lập tức trợn tròn mắt, mừng rỡ hô lên: “Chị tư hả?”
Cạch cạch!
Tiếng giày cao gót liên tiếp vang lên.
Ngay sau đó, đèn phòng được bật lên. Ánh sáng đột nhiên chiếu rọi khiến anh chói mắt, vội vàng nhắm tịt mắt lại.
Đến khi mở mắt ra, anh đã thấy Liễu Thanh Duyệt đang lẳng lặng đứng bên cạnh giường.
Anh vui mừng la lên: “Chị tư! Thật sự là chị rồi! Sao chị lại trở về?”
Cô ấy khoanh tay, hung hăng trừng mắt nhìn anh trách móc: “Em thành ra như vậy sao chị có thể để yên được? Rốt cuộc em đã gặp phải chuyện gì vậy hả? Lớn bằng từng này mà vẫn chưa biết bảo vệ bản thân nữa à?”
Trương Minh Vũ lập tức nở nụ cười xấu hổ.
“Chuyện này… chỉ là ngoài ý muốn thôi mà…”, anh ngượng ngùng lên tiếng.
Thế nhưng giọng điệu tràn đầy quan tâm của Liễu Thanh Duyệt lại khiến lòng anh vô cùng ấm áp.
Anh lại cảm nhận được sự thân thuộc của thứ gọi là nhà!
Cô ấy bực bội chất vấn: “Ngoài ý muốn? Cái gì là ngoài ý muốn? Nếu em xảy ra chuyện không may thì bọn chị biết phải làm thế nào đây hả?”
Trong lời nói của cô chất chứa cả nỗi lo âu và sự oán trách.
Trương Minh Vũ vội vàng giả vờ ấm ức làm nũng: “Chị tư… em vẫn đang đau lắm đây. Chị đừng mắng em nữa”.
Liễu Thanh Duyệt lập tức cuống lên, lo lắng hỏi: “Còn đau nữa hả? Chị đã bôi thuốc cho em rồi cơ mà. Sao còn đau được? Đau chỗ nào vậy?”
Cô ấy vừa nói vừa ngồi xuống giường.
Anh nhếch miệng nở nụ cười, khẽ thì thầm nói: “Đau lòng thôi”.
“Em…”
Cô ấy sửng sốt một hồi, cuối cùng cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn anh đầy trách móc, hung hăng nhéo má anh.
Anh bật cười một tiếng, nhưng trái tim lại được ấm áp bao bọc.
Anh chưa kịp nghĩ gì nhiều thì Liễu Thanh Duyệt đã nhẹ nhàng đẩy đầu anh gối lên đùi mình.
Cảm giác mềm mại dưới đầu lập tức truyền đến.
Còn mang theo một hương thơm ngào ngạt.
Khiến Trương Minh Vũ ngây ngẩn cả người.
Anh ngẩng đầu lên, trước mắt chỉ còn thấy dáng người gợi cảm che khuất gương mặt của cô ấy.
Chuyện này…
Mặt anh thoáng đỏ bừng, vội vàng dời mắt nhìn sang chỗ khác.
Liễu Thanh Duyệt ung dung lên tiếng: “Chị đã nói chuyện này cho chị sáu của em biết rồi. Con bé sẽ xử lý chuyện này, không nói cho người khác biết đâu”.
Anh khẽ giật nảy mình, ngờ hoặc.
Cô ấy chậm rãi giải thích: “Để chị sáu của em đi giết người là được rồi. Chứ nếu để chị cả của em biết được, rất có nguy cơ sẽ ảnh hưởng tới quan hệ giữa hai nước”.
Câu nói này khiến anh không khỏi trợn tròn mắt!
Quên cả hít thở!
Rốt cuộc… chị cả của anh có thân phận gì? Lại còn ảnh hưởng tới quan hệ giữa hai nước nữa cơ chứ?
Liễu Thanh Duyệt lại dặn dò: “Em không được nói lung tung đâu đấy. Chắc là chị sáu của em đã trả thù giúp em rồi, đừng nói cho người khác biết”.
Anh ngoan ngoãn gật đầu.
Anh biết chắc hẳn chị cả có quyền cao chức trọng, một khi xảy ra chuyện sẽ ảnh hưởng rất lớn.
Nhưng còn chị sáu…
Trương Minh Vũ xấu hổ cười đáp: “Thế… có thể bảo chị sáu đừng đi được không. Em không muốn gây thêm phiền phức cho chị ấy đâu…”
Liễu Thanh Duyệt nhíu mày, kiên định nói: “Sao có thể như vậy được!”
“Bắt nạt em trai của bọn chị mà còn muốn sống nữa hả?”
Chỉ một câu nói đơn giản lại lộ ra giọng điệu cuồng loạn ngạo nghễ!
Anh há hốc mồm, cuối cùng vẫn chẳng nói được lời nào.
Trong lòng chỉ còn lại sự cảm động.
Chỉ mong sẽ không gây phiền phức cho chị sáu…
Căn phòng lại chìm vào yên tĩnh.
Anh cũng rất thích hưởng thụ cảm giác bình yên này.
Một lúc lâu sau, giọng nói dịu dàng của Liễu Thanh Duyệt chợt vang lên: “Em trai còn thấy đau không?”
Anh nhếch miệng cười đáp: “Không đau nữa”.
Cô ấy cẩn thận dặn dò: “Nhớ hai ngày này không được vận động quá mạnh. Xương của em suýt thì gãy lìa, phải mau chóng dưỡng thương biết chưa hả?”
Trương Minh Vũ trịnh trọng gật đầu.
Cô ấy lại đỡ anh nằm vào giữa giường.
Anh biết cô ấy lại sắp phải đi, trong lòng lưu luyến không nỡ xa rời.
Liễu Thanh Duyệt đi ra ngoài, tắt đèn trong phòng.
Trái tim Trương Minh Vũ siết chặt lại, chóp mũi khẽ cay cay.
Anh muốn hỏi khi nào cô ấy sẽ quay lại nhưng lại không biết phải mở lời thế nào.
Thực sự rất không nỡ tạm biệt.
Ngay khi cảm xúc của anh đang trầm xuống thì lại cảm giác có người xốc chăn lên.
Một dáng người mềm mại nằm vào bên cạnh anh, cùng mới một hương thơm ngào ngạt…
Hả?
Anh lập tức trợn tròn mắt, cả người cứng đờ.
Giọng nói gợi cảm của Liễu Thanh Duyệt đột nhiên vang lên: “Thằng nhóc thối, hiếm khi chỉ có hai chúng ta ở cùng một chỗ. Tối nay em phải tâm sự với chị thật nhiều vào”.
Mùi thương quyến rũ quẩn quanh đầu mũi.
Anh cũng bắt đầu kích động, nặng nề gật đầu đáp: “Được!”
Cứ như vậy, hai người họ bắt đầu nói về ký ức đẹp đẽ thuở ấu thơ.
Vô cùng ấm áp.
Liễu Thanh Duyệt vô thức ngủ thiếp đi.
Trương Minh Vũ mỉm cười dịu dàng rồi chầm chậm chìm vào mộng đẹp.
Đến khuya, anh cảm thấy người mình bị đè nặng.
Anh mơ màng ôm bóng người bên cạnh mà không hề có ý thức gì.
Sáng sớm ngày hôm sau, anh tỉnh dậy.
Vừa mở mắt ra đã thấy người bên cạnh không còn nữa, trái tim lập tức rơi vào nỗi thất vọng.
Nhưng anh cũng hiểu được Liễu Thanh Duyệt còn phải làm rất nhiều việc.
Muốn yên ổn sống cùng nhau không cần lo nghĩ thì chỉ có thể mau chóng trở nên lớn mạnh!
Anh đứng dậy khởi động cơ thể rồi đi ra ngoài phòng khách.
Anh đang định xuống tầng lại bất ngờ phát hiện có một người đang ngồi trên sofa!
Lúc này đối phương đang nắm chặt tay trông bộ dạng rất lo lắng.
Anh không khỏi sững sờ.
Lý Tuấn Nhất?
Bấy giờ anh mới nhớ ra hôm qua mình đã giao nhiệm vụ tìm hiểu người phụ trách khu vực phía Bắc của Marmart cho hắn.
Trương Minh Vũ khẽ nhướng mày, cười hỏi: “Có tin tức rồi hả?”
Hắn vội vàng đứng bật dậy, kích động đáp: “Cậu Minh Vũ! Quả thực rất trùng hợp! Hôm nay là một cơ hội cực kỳ tốt!”
Anh nghi hoặc gặng hỏi: “Cơ hội gì?”
Hắn nhanh chóng đưa cho anh một tập tài liệu, hưng phấn giải thích: “Hình như hôm nay là ngày Marmart và nhà họ Dịch gia hạn hợp đồng!”
“Hơn nữa nơi tổ chức tiệc ăn chính là khách sạn Hồng Thái của cậu!”
Nghe thấy thế, anh không khỏi ngẩn người.
Trùng hợp vậy sao?
Đây là… cố ý thì đúng hơn!
Anh xem qua tài liệu, trong lòng cũng hưng phấn hẳn lên.
“Có thể điều tra được bọn họ hẹn nhau mấy giờ gặp mặt ở khách sạn không?”, anh cười hỏi, lòng tràn ngập chờ mong!
Nếu có thể đoạt được Marmart về tay chẳng khác nào tước mất một nửa sức chiến đấu của nhà họ Dịch!
Lý Tuấn Nhất ngượng ngùng lên tiếng: “Anh là chủ tịch của khách sạn Hồng Thái cơ mà. Chắc chắn bọn sẽ phải đặt bàn trước, anh chỉ cần tra một chút là biết ngay”.
Bấy giờ anh mới vỗ đầu một cái bừng tỉnh.
Anh đang định gọi điện đi thì lại nhận được một cuộc gọi đến.
Người gọi tới lại là Lâm Kiều Hân!
Chương 184: Sự quan tâm của vợ!
Trương Minh Vũ trầm ngâm hồi lâu mới chịu ấn nghe máy.
Giọng nói lo lăắng của Lâm Kiều Hân lập tức vang lên: “Trương Minh Vũ? Anh tỉnh lại rồi hả? Anh có sao không?”
Lời nói mang theo vẻ sốt sắng.
Anh hơi ngẩn người.
Anh vẫn chưa thể thích ứng nổi với… một Lâm Kiều Hân khác biệt như vậy.
“À… ha ha, tôi không sao đâu, chỉ bị thương nhẹ thôi, nghỉ ngơi mấy ngày là ổn”, anh tươi cười đáp lại.
Lâm Kiều Hân thở phào một hơi, áy náy nói: “Xin lỗi anh. Nếu không phải vì tôi anh đã không bị như vậy. Mẹ tôi còn nói quá đáng với anh …”
Thình thịch…
Trái tim anh đột nhiên đập loạn nhịp, từ đáy lòng xuất hiện một cảm giác khó tả.
Một lúc lâu sau, anh mới khẽ cười an ủi: “Không sao đâu, tôi quen rồi”.
Chỉ một câu nói bình thản lại khiến sự áy náy trong cô càng thêm sâu đậm.
Mãi sau đó, cô mới nói tiếp: “Tối nay anh có rảnh không? Tôi muốn mời anh một bữa”.
Mặc dù vẫn là giọng nói lạnh lùng như trước kia nhưng thái độ đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ.
Trương Minh Vũ cười khanh khách sảng khoái đáp: “Được thôi”.
Sau khi hẹn xong thời gian, Lâm Kiều Hân cũng quay trở về với công việc bận rộn ở công ty.
Anh đặt điện thoại xuống, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Anh tìm kiếm số điện thoại của thư ký Ngô rồi gọi cho cô ấy một cuộc.
Thư ký Ngô nhanh chóng tra ra được thời gian dùng cơm của nhà họ Dịch. Bọn họ hẹn nhau vào mười một giờ trưa.
Mười một giờ?
Anh nhếch miệng cười lạnh, thầm nghĩ vẫn còn nhiều thời gian chuẩn bị nên không cần quá vội vàng.
Hành động lần này sẽ quyết định anh có thể cướp được nhà họ Dịch về tay hay không!
Đúng lúc nhà họ Dịch và Marmart lại hẹn gặp nhau để gia hạn hợp đồng, chẳng phải là ý trời đây sao?
Anh không hề do dự dẫn theo Lý Tuấn Nhất một đường thẳng tiến tới khách sạn Hồng Thái.
Hai người họ mau chóng đi vào phòng làm việc của anh.
Phía bên tay trái lại xuất hiện thêm một chiếc bàn nho nhỏ, Hàn Thất Thất đang buồn bực chán chường ngồi ở phía sau.
Chỗ ngồi của Vương Vũ Nam lại trống không.
Bấy giờ anh mới sực nhớ ra hôm nay cô ấy phải về thôn giải quyết chuyện cung ứng thực phẩm.
“Anh ngồi đó chờ đi”, Trương Minh Vũ phất tay nói.
Lý Tuấn Nhất cung kính ngồi vào ghế của Vương Vũ Nam, tươi cười gật đầu với Hàn Thất Thất xem như chào hỏi.
Cô ta chỉ kinh ngạc nhìn một cái rồi ngó lơ.
Để đảm bảo mọi chuyện đều ổn thoả, anh vẫn phải gọi thêm một cuộc điện thoại.
Giọng nói cung kính của Trần Đại Phú nhanh chóng vang lên ở đầu dây bên kia: “Không biết cậu Minh Vũ có gì dặn dò?”
Anh nhếch miệng cười nói: “Chủ tịch Trần đừng khách sáo như vậy. Chỉ là hôm nay tôi có chút chuyện muốn nhờ ông giúp đỡ”.
Trần Đại Phú kích động đáp: “Được giúp đỡ cậu là vinh hạnh của tôi! Cậu cần gì xin cứ nói!”
Anh kể lại một lượt tất cả mọi chuyện sẽ xảy ra.
Sự gia nhập của Trần Đại Phú chỉ là để phô trương thanh thế, khiến người của Marmart thực sự tin tưởng thực lực của anh mà thôi.
Sau khi nghe xong, Trần Đại Phú sảng khoái đồng ý.
Có ông ta, anh yên tâm hơn hẳn. Dù sao bên cạnh anh vẫn còn có cả Lý Tuấn Nhất.
Thế lực của nhà họ Lý không hề thua kém nhà họ Dịch.
Anh bắt đầu yên lặng nghiên cứu tài liệu.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng bao lâu sau đã tới mười rưỡi.
Lý Tuấn Nhất cung kính lên tiếng nhắc nhở: “Cậu Minh Vũ, người của nhà họ Dịch sắp tới rồi”.
Anh cong môi khẽ nở nụ cười, ung dung đặt tài liệu xuống.
Sau một hồi nghiên cứu, anh cũng hiểu được ít nhiều về Marmart.
Chỉ cần nhà họ Dịch không có quan hệ gì đặc biệt với người phụ trách khu vực phía Bắc của Marmart này thì anh chắc chắn chuyện hôm nay sẽ thành công!
Anh mỉm cười lên tiếng: “Chúng ta tới xem thử!”
Nói rồi anh dẫn theo Lý Tuấn Nhất rời khỏi phòng làm việc.
Hàn Thất Thất chậm rãi bắt chéo chân, hai mắt chợt loé sáng, lặng lẽ lấy điện thoại ra.
Trương Minh Vũ và Lý Tuấn Nhất đi ra ngoài sảnh lớn.
Hai người ngồi ở trong góc lặng lẽ chờ đợi.
Chẳng mấy chốc, ngoài cổng khách sạn đã có một chiếc Bentley đỗ lại.
Anh nheo mắt quan sát, nhận ra người xuống xe đầu tiên chính là Dịch Thanh Tùng.
Sau lưng hắn ta còn có một người đàn ông trung niên đeo một cặp kính gọng vàng trông rất nhã nhặn.
Thế nhưng ánh mắt ông ta lại cực kỳ sắc bén.
Không cần nghĩ cũng có thể đoán ra được người này chính là Dịch Bác Văn, bố của Dịch Thanh Tùng.
Hai người họ nhanh chóng cất bước đi vào trong khách sạn.
Sau lưng bọn họ còn có một nữ thư ký tóc ngắn có vẻ ngoài già dặn, khí thế ngút trời.
Anh khẽ nhếch miệng cười lạnh, trong lòng chợt hưng phấn lạ thường.
Nhân viên phục vụ dẫn ba người kia đi vào một phòng Vip.
Chỉ một lúc sau lại có một chiếc Porsche Cayenne chầm chậm đỗ lại trước cổng khách sạn.
Người ngồi trên xe là một người đàn ông trung niên mặc vest chỉnh tề, trên mặt có một chòm râu dê.
Ông ta chính là người phụ trách khu vực phía Bắc của Marmart, tên là Lý Trung Sơn.
Sau lưng ông ta có một chàng trai trẻ trông rất sáng sủa đi theo, tay ôm một cặp công văn.
Thư ký nam sao?
Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ kinh ngạc.
Anh không hề gấp gáp, vẫn bình tĩnh ngồi yên tại chỗ lặng lẽ chờ đợi.
Ba phút sau khi bọn họ đi vào, anh mới chậm rãi cất bước đi về phía phòng Vip kia.
Thời gian ba phút đủ để nói xong những lời chào hỏi sáo rỗng. Bây giờ chắc hẳn phải bàn tới chuyện chính rồi.
Đám người Dịch Thanh Tùng vốn có thủ đoạn ác độc. Anh làm vậy cũng chẳng thấy tội lỗi gì.
Vừa đi tới cửa, anh đã nghe thấy một giọng nói trầm thấp: “Vậy tiếp theo chúng ta nên nói tới chuyện gia hạn hợp đồng đi sếp Lý”.
“Lần này chi phí sẽ không tăng lên nữa chứ?”
Rất nhanh sau đó lại có một giọng nói nữ tính vang lên: “Ông Dịch nói gì thế?”
“Hiện giờ xã hội đang không ngừng phát triển, nhân loại tiến bộ vượt bậc. Chỉ khi tăng giá mới chứng minh được doanh nghiệp của chúng ta cũng đang tiến bộ”.
“Ông Dịch còn để bụng chút tiền này nữa sao?”
Dịch Bác Văn bật cười nói: “Tôi hiểu ý của sếp Lý. Nhưng mà năm nay bên ông định tăng lên bao nhiêu?”
Lý Trung Sơn che miệng cười một tiếng: “Không nhiều lắm đâu, hơn mười triệu thôi”.
Dịch Bác Văn giật mình hỏi ngược lại: “Mười triệu?”
“Sếp Lý, sao lần này… lại tăng lên nhiều như vậy?”
Lý Trung Sơn cười duyên nói: “Đây là còn nể tình không tìm được người khác thích hợp ở khu vực phía Bắc để hợp tác nên tôi mới giảm cho bên ông không ít rồi đấy, nếu không phải là mười lăm triệu cơ”.
“Chắc là ông Dịch không thiếu chút tiền này đâu nhỉ?”
Hai mắt Dịch Bác Văn chợt loé sáng. Ông ta cười giả lả: “Không biết sếp Lý có thể ưu đãi thêm một chút nữa không? Số tiền này… quả thực quá nhiều…”
Nụ cười trên mặt Lý Trung Sơn dần biến mất, trong mắt ông ta hiện lên vẻ khó chịu.
Thấy vậy, Dịch Bác Văn lập tức cuống lên.
Mặc cả là điều phải làm, nhưng mà dù thế nào cũng không thể để vụt mất hợp đồng này khỏi tay được!
Ông ta đang định nhượng bộ thì bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Tôi thấy mức giá này rất hợp lý mà. Nếu ông Dịch không muốn thì nhường lại hợp đồng này cho tôi đi”.
Tất cả mọi người đồng loạt kinh hãi.
Bọn họ quay ra ngoài cửa, trông thấy Trương Minh Vũ đang tươi cười đứng đó.
Ai cũng ngơ ngác nhìn anh.
Dịch Bác Văn khẽ cau mày, lạnh giọng quát: “Cậu là ai? Ai cho phép cậu vào đây? Bảo vệ của khách sạn này chết dí ở đâu hết rồi?”
Anh nhếch miệng nở nụ cười đáp lại: “Không cần gọi đâu, tôi là ông chủ của nơi này”.
Nghe thấy thế, Dịch Bác Văn lại càng nhíu chặt chân mày!
Dịch Thanh Tùng cũng lấy lại kinh thần, sợ hãi hỏi: “Trương Minh Vũ? Anh tới đây làm gì?”
Anh khoanh tay trước ngực, ung dung lên tiếng: “Tôi tới đây hả… đương nhiên là vì sếp Lý rồi! Chẳng lẽ lại vì nhà họ Dịch của anh chắc?”
Anh vừa dứt lời, gương mặt tràn đầy nếp nhăn của Lý Trung Sơn đột nhiên… đỏ bừng.
Chương 185: Đấu quan hệ?
Trương Minh Vũ sững sờ!
Vẻ mặt này…
Một cảm giác ghê tởm nổi lên từ tận đáy lòng khiến anh sởn hết da gà da ốc lên!
Dịch Thanh Tùng lớn tiếng quát: “Anh vì sếp Lý gì cơ chứ? Chúng tôi đang bàn chuyện hợp tác với ông ấy, mời anh đi ra cho!”
Lý Trung Sơn khẽ xua tay ra hiệu.
Ông ta quan sát anh một lượt, ôn tồn nói: “Cậu trai đẹp tìm tôi có việc gì không?”
Dứt lời, ông ta còn liếc mắt đưa tình với anh!
Mẹ nó!
Trương Minh Vũ chỉ muốn bóp chết ông ta ngay tức khắc!
Anh sắp nôn hết cơm ăn từ tối qua ra rồi!
Ông ta là gay già!
Cái giọng ẻo lả chết tiệt này!
Nhưng vì Marmart, anh chỉ có thể nhẫn nhịn.
“À… Tôi chỉ ngứa mắt nhà họ Dịch đã chiếm được nhiều lợi ích như vậy mà còn đòi hạ giá thôi”.
“Sếp Lý đã nể mặt bọn họ lắm rồi. Nhà họ Dịch không cần cơ hội tốt này thì vẫn còn nhiều người khác mong muốn lắm”.
Anh nham nhở nở nụ cười, châm chọc nói.
Lý Trung Sơn lại chăm chú ngắm nhìn anh, ánh mắt tràn ngập vẻ thích thú.
Dịch Bác Văn thì nheo mắt lại.
Dịch Thanh Tùng cả giận nói: “Anh nói vớ vẩn! Anh thì hiểu cái gì? Chúng tôi đây là quan hệ kinh doanh qua lại! Ai nói nhà họ Dịch chúng tôi không cần nữa hả?”
Trương Minh Vũ không thèm để ý tới hắn ta, mỉm cười lên tiếng: “Sếp Lý à, ông không cần nhân nhượng với nhà họ Dịch làm gì. Bọn họ không được thì vẫn còn tôi. Tôi đây rất muốn được hợp tác với ông đấy”.
Nụ cười trên mặt Lý Trung Sơn càng thêm xán lạn, trong mắt ông ta xuất hiện một tia… thèm muốn.
Anh rùng mình một cái, không dám nhìn thẳng vào ông ta.
“Láo xược!”
Dịch Bác Văn nổi giận đùng đùng, lạnh giọng quát: “Chuyện nhà họ Dịch chúng tôi không đến lượt cậu khoa tay múa chân! Cậu là cái thá gì hả?”
Anh cau mày, bật cười đáp: “Nếu ông Dịch đã nói như vậy, tôi đành phải cạnh tranh với ông rồi”.
Dịch Thanh Tùng khinh thường chế giễu: “Chỉ dựa vào mình anh hả? Một cái khách sạn Hồng Thái nho nhỏ mà cũng xứng vận hành Marmart sao?”
Anh tươi cười lên tiếng: “Anh đừng lôi khách sạn vào làm gì, quan trọng là tôi có tiền”.
Dịch Thanh Tùng đứng bật dậy, vẻ mặt trào phúng!
Thế nhưng ngay sau đó, giọng nói ẻo lả của Lý Trung Sơn lại chậm rãi vang lên: “Được rồi, đừng cãi nhau nữa”.
“Chàng trai trẻ này nói rất có lý, cạnh tranh công bằng mà”.
Ông ta vừa dứt lời, Dịch Bác Văn đã nhíu mày, lo lắng ngăn cản: “Sếp Lý, chuyện này không thể tuỳ hứng giải quyết được. Cậu ta chỉ là một kẻ không có danh tiếng gì sao có thể kinh doanh Marmart được?”
Dịch Thanh Tùng lặng lẽ lôi điện thoại ra liên tục gửi tin nhắn.
Ánh mắt Lý Trung Sơn xẹt qua một tia nghi hoặc.
Trương Minh Vũ không vui nói: “Ông Dịch nói vậy là có ý gì? Sếp Lý là người phụ trách khu vực phía Bắc của Marmart, người ta tự có mắt nhìn xem tôi có năng lực hay không chứ?”
“Ý của ông là… nghi ngờ khả năng của sếp Lý sao?”
Lý Trung Sơn ngẩn người, lửa giận lập tức hiện lên trong đáy mắt.
Dịch Bác Văn rất tức giận, vội vàng phân bua: “Sếp Lý, tôi không hề có ý đó. Tôi chỉ muốn nói là thằng ranh này không được thôi!”
Hai mắt Lý Trung Sơn sáng rực lên, cười bảo: “Cậu nói đúng, chỉ cần có tiền là kinh doanh được”.
“Thế này đi, ít nhất thì cậu cũng phải chứng minh bản thân có năng lực vận hành tốt Marmart cho tôi. Còn một cái khách sạn Hồng Thái… vẫn chưa đủ đâu”.
Người nhà họ Dịch lập tức nở nụ cười chế giễu.
Trương Minh Vũ cười phá lên: “Đương nhiên là một khách sạn Hồng Thái không đủ rồi. Nhưng ngoài ra tôi còn là con rể nhà họ Lâm, chắc chắn không có vấn đề về năng lực kinh doanh”.
Nữ thư ký tóc ngắn kia hơi kinh ngạc nhìn về phía anh.
Lý Trung Sơn nhướng mày cười nói: “Ồ? Thì ra cậu còn thân phận như vậy sao? Thế thì chúng tôi có thể xem xét chuyện này”.
Dịch Bác Văn cuống lên, vội vàng giải thích: “Sếp Lý, bây giờ nhà họ Lâm đã sa sút lắm rồi!”
“Nhà họ Dịch chúng tôi có thực lực tài chính mạnh hơn nhà họ Lâm nhiều!”
Trương Minh Vũ bật cười châm chọc: “Đâu thể so sánh như vậy được. Chẳng phải thu nhập của nhà họ Dịch cũng kiếm trên cơ sở Marmart đấy à?”
“Nếu Marmart được giao cho tôi, ông có chắc nhà họ Dịch của ông vẫn mạnh hơn tôi không?”
Nghe thấy thế, lửa giận trong lòng ông ta lập tức bùng nổ!
Dịch Thanh Tùng khinh thường cười lạnh: “Cho dù anh có nhà họ Lâm và Marmart giúp sức để vươn lên ngang hàng với nhà họ Dịch chúng tôi thì thế nào?”
“Xét về mặt kinh tế, chúng tôi có nhiều chỗ dựa lắm!”
Hắn ta vừa nói vừa tỏ vẻ kiêu ngạo.
Lý Trung Sơn cũng nổi lòng hứng thú, mỉm cười lên tiếng: “Được rồi, hai người thi với nhau đi. Bên nào có thực lực kinh tế cao hơn tôi sẽ ưu tiên cho bên đó, được không?”
Dứt lời, ông ta lại quay sang liếc mắt đưa tình với Trương Minh Vũ.
Toàn thân anh như bị điện giật run lẩy bẩy.
Thế nhưng trong lòng lại tràn đầy hưng phấn!
Chỉ nhờ vào dăm ba câu anh đã đứng ngang hàng với nhà họ Dịch!
Dịch Bác Văn nổi trận lôi đình.
Bọn họ đã hợp tác với Marmart nhiều năm như vậy, Trương Minh Vũ có tư cách gì cạnh tranh với bọn họ?
Ông ta đang định phản bác thì Dịch Thanh Tùng lại sảng khoái đồng ý: “Được thôi! Hôm nay chúng ta cứ thi thử xem!”
Ông ta vội vàng hét ầm lên: “Con làm gì thế hả?”
Dịch Thanh Tùng đắc ý cười nói: “Bố yên tâm, mấy năm nay con đã quen không ít bạn bè. Nhà họ Dịch chúng ta cần tiền… hãy còn nhiều người đồng ý đầu tư cho chúng ta lắm!”
Ông ta trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng cũng yên tâm thở phào.
Trương Minh Vũ khẽ nở nụ cười hài lòng.
Mọi chuyện đã bắt đầu diễn ra theo kế hoạch của anh.
Dịch Thanh Tùng khinh bỉ nhìn anh nói: “Trương Minh Vũ, hôm nay tôi sẽ để cho anh chết thật rõ ràng!”
“Để anh mở mang tầm mắt xem bạn bè của tôi là những người như thế nào!”
Hắn ta vừa dứt lời, bên ngoài đã truyền tới một tràng tiếng bước chân dồn dập.
Cửa phòng nhanh chóng được mở ra, một chàng trai trẻ ung dung bước vào.
Dịch Bác Văn lập tức lộ ra vẻ mặt hưng phấn!
Dịch Thanh Tùng cười phá lên: “Hôm nay tôi phải nhờ cả vào anh Hà rồi!”
Hà Gia Hoa cười lạnh một tiếng, cất giọng giới thiệu: “Chào sếp Lý, tôi là Hà Gia Hoa của nhà họ Hà ở Hoa Châu. Tôi có thể đầu tư vốn cho nhà họ Dịch”.
Nghe thấy vậy, Dịch Bác Văn hoàn toàn thả lỏng!
Lý Trung Sơn lại nhíu mày nhìn anh, ánh mắt tràn đầy yêu thương mà bất lực không giúp gì được.
Dịch Thanh Tùng nở nụ cười lạnh lẽo, xem thường nói: “Trương Minh Vũ, anh còn cái gì để so với tôi?”
Anh nhếch miệng ung dung đáp: “Chẳng lẽ có mình anh có bạn thôi à?”
Nói rồi anh kiêu ngạo búng tay một cái.
Cửa bị đẩy ra. Lý Tuấn Nhất chậm rãi bước vào, cung kính nói: “Nhà họ Lý của Hoa Châu sẽ đầu tư cho cậu Minh Vỹ!”
Nụ cười trên mặt Dịch Thanh Tùng dần trở nên cứng đờ.
Từ trước đến nay nhà họ Lý vẫn luôn khiêm tốn thu mình, thế nhưng thực lực của họ lại không thể coi thường.
Ánh mắt Lý Trung Sơn lại loé lên. Ông ta cười hỏi: “Ông Dịch, nhà ông còn người nào nữa không?”
Dịch Thanh Tùng ngạo nghễ nói: “Yên tâm, nhà họ Dịch chúng tôi có nhiều bạn bè lắm!”
Hắn ta vừa nói xong, cửa phòng lại bị đẩy ra lần nữa!
Người đi vào lần này là Chu Vân Phong!
Chu Vân Phong trào phúng nhìn Trương Minh Vũ rồi đắc ý nói: “Nhà họ Chu ở Tĩnh Châu sẽ đầu tư cho nhà họ Dịch!”
Hự!
Câu nói này khiến Lý Trung Sơn không nhịn được hít một hơi khí lạnh!
Trương Minh Vũ rất kinh ngạc.
Tĩnh Châu? Nhà họ Chu? Lợi hại lắm hả?
Chương 186: Trương Minh Vũ thắng thế
Trương Minh Vũ biết Tĩnh Châu, đó là tỉnh lỵ.
Cho dù là nền kinh tế hay tốc độ phát triển của Tĩnh Châu đều hơn xa Hoa Châu.
Nhưng mà nhà họ Chu…
Anh chợt nhớ ra vợ của Hàn Thiên Hoa tên là Chu Cửu Yến!
Bây giờ nghĩ lại, đúng là Chu Cửu Yến này không hề đơn giản.
Ngay sau đó, Lý Trung Sơn lập tức đứng bật dậy tươi cười nói: “Thì ra là cậu chủ nhà họ Chu. Không ngờ tôi lại có thể gặp được người của Tĩnh Châu ở đây. Tôi cũng là dân Tĩnh Châu đấy”.
Đám người xung quanh không khỏi sợ ngây người!
Người nhà họ Dịch nghe thấy thế liền đắc ý cười lạnh.
Trương Minh Vũ cũng không kìm được khẽ cau mày, hoàn toàn không ngờ địa vị của nhà họ Chu lại cao như vậy, đến cả Lý Trung Sơn cũng phải niềm nở tiếp đón!
Thế nhưng anh không hề lo lắng, dù sao anh vẫn còn một lá bài tẩy chưa thèm lật.
Chu Vân Phong kiêu ngạo bắt tay với Lý Trung Sơn.
Anh ta quay sang nhìn anh với ánh mắt ngạo nghễ!
Lý Trung Sơn tỏ vẻ tiếc nuối nói: “Chàng trai trẻ này, xem ra cậu không đấu lại được nhà họ Dịch rồi”.
Người nhà họ Dịch đều vô cùng đắc ý.
Hà Gia Hoa và Chu Vân Phong đồng loạt nhếch mép cười lạnh!
Bọn họ khinh bỉ nhìn anh, lẳng lặng quan sát.
Anh lại chỉ tươi cười nói: “Sếp Lý đừng vội kết luận như vậy. Cho dù nhà họ Chu của bọn họ có giàu đến mấy thì cũng không phải người Hoa Châu chúng tôi”.
“Hơn nữa… tôi vẫn còn bạn cơ mà”.
Chu Vân Phong cười phá lên, xem thường châm chọc: “Anh vẫn còn bạn hả? Tôi cũng muốn chống mắt lên xem anh có thể mời được ai tới! Chẳng lẽ người đó còn giàu hơn cả nhà họ Chu chúng tôi à?”
Vẻ cười nhạo trên mặt những người khác lại càng lộ rõ.
Đúng lúc này, cửa phòng Vip lại bị đẩy ra.
Một dáng người béo mập chậm rãi bước vào, giọng nói trầm thấp sang sảng vang lên: “Tôi cũng sẽ đầu tư cho cậu Minh Vũ”.
Tất cả đều giật mình nhìn sang.
Nụ cười trên mặt họ lập tức đông cứng lại!
Người nhà họ Dịch không dám tin vào mắt mình, khiếp sợ nhìn người đàn ông to béo đang đứng ở cửa.
Không ngờ người tới lại là Trần Đại Phú!
Hự!
Tiếng hít khí lạnh dồn dập vang lên!
Đến cả Hà Gia Hoa cũng chết lặng!
Trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi!
Tại sao Trần Đại Phú… lại chịu đồng ý giúp đỡ Trương Minh Vũ?
Chuyện này…
Ánh mắt của nữ thư ký đứng sau lưng đám người nhà họ Dịch chợt loé lên!
Chu Vân Phong vẫn không hay biết gì, giễu cợt mắng nhiếc: “Ông là cái thứ gì mà dám so với nhà họ Chu… Ưm ưm… ưm ưm ưm!”
Anh ta chưa kịp nói hết câu đã bị Lý Trung Sơn nhanh tay bịt chặt miệng.
Hành động này của ông ta khiến Trương Minh Vũ sửng sốt.
Trần Đại Phú cười híp mắt, lạnh lùng liếc nhìn Chu Vân Phong ra chiều cảnh cáo.
Anh ta ngơ ngác nhìn sang Lý Trung Sơn, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc đang xảy ra chuyện quái quỷ gì!
Lý Trung Sơn hung hăng trợn mắt lườm anh ta một cái rồi mới tươi cười giả lả nói: “Chào ông Trần, nghe danh đã lâu!”
Lời này khiến Chu Vân Phong kinh ngạc há hốc mồm.
Ông Trần?
Trần Đại Phú?
Không mấy ai ở Hoa Châu có thể khiến Lý Trung Sơn phải cung kính khép nép như vậy. Không ngờ Trần Đại Phú lại chịu ra mặt giúp đỡ Trương Minh Vũ.
Cả người anh ta như hoá đá!
Trần Đại Phú cười lạnh một tiếng, ung dung đáp: “Khách sáo rồi”.
Lý Trung Sơn cũng khiếp sợ liếc nhìn Trương Minh Vũ rồi mới lên tiếng nói tiếp: “Không biết ông Dịch còn ai tới nữa không?”
“Chuyện này…”
Dịch Bác Văn lắp bắp nói, đầu óc đang cực kỳ hỗn loạn!
Dịch Thanh Tùng nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi gằn giọng đáp: “Còn!”
Người nhà họ Dịch nghe thấy thế lại vui mừng hớn hở!
Một giọng nói lạnh như băng từ ngoài cửa nhanh chóng truyền tới: “Nhà họ Triệu ở Tĩnh Châu sẽ đầu tư cho nhà họ Dịch”.
Hự!
Tiếng hít khí lạnh vì sợ hãi lại vang lên!
Khoé mắt Lý Trung Sơn không khỏi run rẩy!
Trương Minh Vũ cũng giật nảy mình.
Giọng nói này… là Triệu Khoát sao?
Nhà họ Triệu cũng ở Tĩnh Châu à?”
Ngay sau đó, Triệu Khoát tươi cười đi vào.
Trần Đại Phú cũng cau mày, lạnh lùng chất vấn: “Nhà họ Triệu các người định chống lại tôi sao?”
Triệu Khoát hơi co giật khoé miệng, bình thản đáp: “Tôi không dám có ý đó đâu ông Trần. Tôi chỉ muốn giúp bạn tôi thôi, không hề có ý định gì nhằm vào ông hết”.
Hiển nhiên hắn cũng không dám động đến ông lớn có quyền cao chức trọng như Trần Đại Phú!
Bấy giờ ông ta mới hừ lạnh một tiếng.
Lý Trung Sơn cũng cảm thấy lúng túng.
Ông ta không ngờ chỉ một hợp đồng làm ăn nho nhỏ lại dẫn tới nhiều người có máu mặt như vậy!
Quan trọng là… cả hai bên đều là những người ông ta không thể đắc tội!
Trương Minh Vũ cũng nhíu chặt chân mày, lòng thầm thấy có dự cảm không lành.
Triệu Khoát rảo bước về phía trước, mỉm cười hỏi: “Sếp Lý cũng nên tỏ thái độ đi chứ?”
Ông ta gượng cười.
Khó xử nhìn Triệu Khoát, rồi lại nhìn sang Trần Đại Phú. Ông ta vẫn đang do dự.
Sau một hồi trầm ngâm, ông ta đành phải xấu hổ lên tiếng: “Chàng trai trẻ à, bên cậu… còn bạn bè gì nữa không?”
Mặc dù Trần Đại Phú lắm của nhiều tiền nhưng dù sao bên nhà họ Dịch cũng đông hơn một gia tộc lớn!
Nghe thấy ông ta hỏi vậy, Trương Minh Vũ cũng lúng túng.
Anh cứ tưởng chỉ mình Trần Đại Phú đã đủ rồi, thế nhưng giờ đây…
Sự im lặng của anh khiến người nhà họ Dịch tỏ ra trào phúng.
Dịch Thanh Tùng châm chọc hỏi: “Này Trương Minh Vũ, anh còn bạn không đấy?”
Hà Gia Hoa cũng lên tiếng khiêu khích: “Đến cả chủ tịch Trần cũng mời tới được cơ mà. Anh cũng nhiều thủ đoạn đấy!”
“Chỉ tiếc là… hết người để gọi rồi đúng không?”
Nghe hắn nói vậy, người nhà họ Dịch đều phì cười.
Trong mắt ai nấy đều tràn đầy vẻ miệt thị!
Lý Trung Sơn cũng bất đắc dĩ nói: “Nếu không có thì đành xin lỗi cậu vậy. Tôi chỉ có thể thương lượng tiếp với nhà họ Dịch thôi”.
Nói rồi ông ta còn cố tình liếc nhìn Trần Đại Phú một cái.
Lúc này anh cũng đang rất bối rối.
Người anh quen không ít, chỉ là… không biết nên gọi ai.
Ngay khi anh đang hoang mang không biết nên làm gì cho phải thì một giọng nói dịu dàng êm tai bỗng nhiên vang lên: “Ai nói Trương Minh Vũ hết người rồi?”
Mọi người lập tức giật mình kinh ngạc!
Bọn họ đồng loạt quay sang nhìn, đúng lúc trông thấy Hàn Thất Thất đang nghênh ngang đi tới, vẻ mặt kiêu ngạo không coi ai ra gì.
Sự xuất hiện của cô ta khiến tất cả đều ngơ ngác.
Chu Vân Phong vội vàng khuyên nhủ: “Hàn Thất Thất, đây là chuyện kinh doanh, em đừng làm loạn!”
Hà Gia Hoa cũng không nhịn được bật cười nói: “Đúng đấy cô chủ Hàn. Cô làm vậy không sợ ông Hàn trách tội sao?”
Người nhà họ Dịch nghe thấy những lời này mới yên tâm hơn một chút.
Thế nhưng Lý Trung Sơn lại bày ra vẻ mặt mờ mịt. Ông ta không biết Hàn Thất Thất là ai.
Đúng lúc này, một giọng nói nghiêm nghị chợt vang lên: “Đây là lệnh của tôi, sao tôi lại trách tội con bé?”
Ngay sau đó, cửa phòng Vip lại bị mở ra lần nữa!
Hự!
Tất cả mọi người đang có mặt đều kinh ngạc hít một hơi khí lạnh!
Không ngờ đến cả Hàn Thiên Hoa… cũng tới đây!
Tròng mắt Lý Trung Sơn lập tức co rút!
Ông ta không quen Hàn Thất Thất, nhưng vẫn nhận ra được Hàn Thiên Hoa!
Thế là mọi ánh mắt tò mò đều đổ dồn lên người Trương Minh Vũ!
Nữ thư ký của nhà họ Dịch cũng nhìn theo, ánh mắt sáng lấp lánh!
Rốt cuộc anh có thân phận gì?
Mà có thể khiến cho hai ông lớn đứng đầu Hoa Châu đều đích thân tới hỗ trợ?
Bản thân anh cũng ngây ngẩn cả người.
Anh ngẩng đầu lên thì thấy Hàn Thất Thất đang nháy mắt ra hiệu với mình.
Rõ ràng đây chính là sản phẩm của cô ta…
Anh bất lực lắc đầu, lòng thầm biết ơn cô ta.
Đến tận lúc này, đám người xung quanh mới lần lượt lấy lại tinh thần.
Thế nhưng trong mắt bọn họ vẫn tràn đầy khiếp sợ, không dám tin vào cảnh tượng đang diễn ra trước mắt!
Chương 187: Bảo bọn họ… ra ngoài?
Cả Hà Gia Hoa và Chu Vân Phong đều đứng sững người, không biết nên nói gì cho phải.
Trương Minh Vũ bật cười lên tiếng: “Anh Dịch, lần này đến lượt các anh đấy”.
Dịch Thanh Tùng hoảng loạn, khoé miệng không ngừng co quắp.
Hắn ta há miệng định mở lời nhưng lại không nói được câu gì.
Tất cả những người có thể gọi tới hắn ta đều gọi hết rồi, ai cũng là đại diện của các gia tộc lớn có tiếng tăm làm chủ một phương!
Vậy mà… cuối cùng vẫn không thể thắng nổi Trương Minh Vũ sao?
Dịch Bác Văn hốt hoảng dò hỏi: “Con trai à, con… còn người nữa không?”
Hắn ta lại càng cảm thấy áp lực như núi đè nặng trên vai, xấu hổ cất giọng đáp: “Bố ơi… tới… tới hết rồi”.
“Con…”
Ông ta lập tức nổi trận lôi đình!
Ban đầu ông ta cứ tưởng con trai mình đã nắm chắc phần thắng, vậy mà bây giờ…
Trương Minh Vũ khẽ cười nói: “Sếp Lý, hình như bọn họ hết người rồi đấy”.
Bấy giờ Lý Trung Sơn mới tỉnh lại từ trong nỗi khiếp sợ.
Ông ta nhìn chằm chằm vào anh, ánh sáng trong mắt càng thêm nồng đậm!
Một lúc lâu sau, ông ta mới tươi cười lên tiếng: “Không biết bên phía ông Dịch còn có thể kéo ai tới đầu tư nữa không?”
Toàn thân Dịch Bác Văn run lẩy bẩy!
Dịch Thanh Tùng cũng xấu hổ cúi gằm xuống.
Hắn ta biết mình gây hoạ lớn rồi!
Thế nhưng có chết hắn ta cũng không ngờ được Trương Minh Vũ lại có thể mời tới cả hai ông lớn đứng đầu Hoa Châu này!
Hắn ta lại càng không cam tâm!
Dịch Bác Văn hít một hơi thật sâu, khó nhọc nặn ra từng chữ: “Hết… rồi…”
Sau khi nói xong, trông ông ta như già đi rất nhiều.
Lý Trung Sơn nhướng mày cười nói: “Vậy thì xin lỗi nhé, theo quy định ban đầu của chúng ta thì bây giờ tôi chỉ có thể bàn chuyện hợp tác với chàng trai tên Trương Minh Vũ này thôi”.
Dịch Bác Văn vẫn không muốn từ bỏ, kiên trì thuyết phục: “Nhưng mà chúng ta… đã hợp tác với nhau nhiều năm rồi mà sếp Lý. Sao lại có thể coi chuyện này như trò đùa vậy được?”
Ông ta đang cố gắng níu kéo!
Lý Trung Sơn che miệng cười khẽ: “Sao lại nói đây là trò đùa? Vừa rồi lúc đặt ra quy định ông cũng đồng ý rồi mà?”
“Hơn nữa… đầu tư càng nhiều thì đương nhiên càng có lợi cho Marmart hơn rồi”.
Chỉ một câu nói đã khiến Dịch Bác Văn nghẹn họng không nói nên lời.
Trương Minh Vũ mỉm cười vui vẻ: “Vậy chúng ta cùng lên tầng bàn chuyện hợp tác nào sếp Lý!”
Lên tầng?
Lý Trung Sơn nhướng mày nhìn anh, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn!
Trái tim anh lập tức siết chặt.
Anh nói gì sai rồi à?
Ông ta nhanh chóng đồng ý, còn cười đáp: “Được thôi, chúng ta cùng… lên tầng trò chuyện nào!”
Dứt lời, ông ta còn nhìn anh chăm chú.
Ông ta không chút do dự dẫn theo chàng thư ký điển trai đi ra khỏi phòng Vip.
Trương Minh Vũ không nhịn được rùng mình một cái.
Anh cũng không dám chậm trễ vội vàng bước ra ngoài.
Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa cũng theo sát phía sau.
Lý Tuấn Nhất nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh, ánh mắt loé lên tia sáng!
Cho dù là vì trúng độc nên mới đi theo anh nhưng hắn vẫn cảm thấy quyết định này của mình là rất đúng đắn!
Hắn nhanh chóng phấn khích đi theo!
Trong căn phòng chỉ còn lại người nhà họ Dịch và các cậu ấm nhà giàu phe bọn họ.
Cả đám người ngơ ngác nhìn nhau, không ai nói lời nào.
Sắc mặt của Dịch Bác Văn lại càng trở nên âm trầm!
Sau khi ra khỏi phòng, Trương Minh Vũ chợt dừng bước.
Anh quay lại mỉm cười cảm kích nói: “Hôm nay nhờ có chủ tịch Trần và chú Hàn hỗ trợ nên mới thuận lợi như vậy, nếu không tôi chưa chắc đã đoạt được mối làm ăn này”.
Trần Đại Phú nhếch miệng cười nói: “Cậu Minh Vũ nói gì thế? Được giúp đỡ cậu là niềm vinh hạnh của tôi mà”.
Lý Tuấn Nhất vừa mới bước ra đã nghe thấy rõ mồm một từng câu từng chữ, suýt không giữ nổi bình tĩnh!
Hai mắt Hàn Thiên Hoa sáng rực lên. Ông ta cười nói: “Minh Vũ à, cháu với Thất Thất nhà chú đã vậy rồi mà còn khách sáo với chú nữa hả? Gặp khó khăn gì cứ nói với chú”.
“Đừng nói là một khoản đầu tư nho nhỏ, cháu cứ đối tốt với Thất Thất đi. Sau này sản nghiệp của chú đều giao cho cháu hết!”
“Ha ha ha!”
Dứt lời, ông ta còn giả bộ vô tình liếc nhìn Trần Đại Phú đang đứng bên cạnh.
Nếu so về quan hệ thân thiết với Trương Minh Vũ thì ông ta thắng là cái chắc!
Lý Tuấn Nhất kinh hãi trợn mắt há hốc mồm, quên cả hít thở.
Hắn… vừa nghe thấy gì vậy?
Trần Đại Phú hung hăng trợn mắt nhìn ông ta nhưng cũng không nói lời nào.
Hết cách rồi, tại ông ta không có con gái!
Hàn Thất Thất buồn bực nói giọng hờn dỗi: “Bố nói gì thế hả? Sao lại nói là…”
Nói tới đây, trên gương mặt xinh đẹp của cô ta đã đỏ bừng.
Hàn Thiên Hoa lại càng vui vẻ phấn khởi.
Trần Đại Phú bị chọc tức, gượng cười nói: “Không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây. Có gì cần giúp cậu cứ gọi cho tôi nhé”.
Anh gật đầu cười đáp lại.
Ông ta trừng mắt lườm Hàn Thiên Hoa một cái rồi mới kiêu ngạo cất bước rời đi.
Hàn Thiên Hoa lại càng vui sướng: “Thế chú cũng đi đây. Có chuyện gì cứ nói với Thất Thất nhà chú”.
“Tối nay cháu nhớ về nhà chú ăn cơm với con bé nhé. Chú phải uống với cháu vài ly mới được!”
Anh mỉm cười đáp lại: “Vâng ạ, có thời gian nhất định cháu sẽ đến uống với chú vài ly”.
Ông ta gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Ông ta nhìn Hàn Thất Thất rồi lại nhìn sang Trương Minh Vũ, ánh mắt tràn ngập yêu thích!
Ông ta sảng khoái cười phá lên rồi mới ung dung rời đi.
Anh bất lực lắc đầu.
Đến lúc ngẩng đầu lên, anh thấy gương mặt của Hàn Thất Thất đã đỏ ửng.
Anh cũng ngây ngẩn cả người.
Không ngờ cô ta… cũng có lúc e thẹn như vậy!
Anh im lặng một lúc rồi mới cất tiếng nói: “Tuấn Nhất à, anh về phòng làm việc của tôi chờ đi. Hai chúng tôi sẽ đi bàn chuyện hợp tác”.
Bấy giờ Lý Tuấn Nhất mới bừng tỉnh khỏi cơn mê man, vô thức đáp: “Hả… được thôi”.
Trương Minh Vũ cũng không chút do dự dẫn theo Hàn Thất Thất đi thẳng vào trong thang máy.
Hàn Thất Thất cử động cơ mặt một lúc mới khôi phục lại vẻ mặt bình thường.
Thế nhưng vẫn chưa thể giảm bớt sắc đỏ trên mặt.
Cô ta ngạo nghễ nói: “À còn… anh đừng có nghe mấy lời vớ vẩn bố tôi vừa nói. Ông ấy ngày càng hồ đồ, suốt ngày nói lung tung”.
Anh lúng túng cười đáp: “Tôi biết rồi”.
Biết rồi?
Vẻ mặt cô ta lập tức trở nên giận dữ, trong lòng cảm thấy khó chịu lạ thường.
Còn tại sao lại khó chịu… chính cô ta cũng không biết rõ…
Hai người họ nhanh chóng đi tới cửa phòng họp.
Trong phòng, Lý Trung Sơn đang lặng lẽ ngồi trên ghế đánh giá xung quanh.
Sao lại rộng như vậy…
Ông ta bĩu môi một cái, có vẻ như đang rất thất vọng.
Nam thư ký điển trai cung kính đứng ở phía sau.
Thư ký Ngô cũng lặng lẽ đứng chờ ở bên cạnh.
Trương Minh Vũ lập tức dẫn theo Hàn Thất Thất bước vào.
Thấy thế, Lý Trung Sơn khẽ cau mày, ánh mắt tràn đầy hưng phấn nhiệt tình gọi: “Chàng trai trẻ tới rồi đấy à”.
Giọng nói này…
Lòng anh lạnh toát, thế nhưng ngoài mặt vẫn cố gượng cười đáp: “Tôi đây, sếp Lý cứ ngồi đi”.
Ông ta lại ngồi xuống.
Anh lẳng lặng ngồi ở ghế đối diện ông ta, trên mặt treo nụ cười lịch sự.
Đột nhiên, ông ta cong tay ra lệnh: “Được rồi, cậu ra ngoài đi”.
Nam thư ký theo sau sững sờ, vội vàng quay lưng đi ra khỏi phòng họp.
Điều này khiến anh sững sờ.
Ra ngoài làm gì?
Lý Trung Sơn lại nhìn anh chăm chú, ánh mắt mang theo vẻ nghi hoặc.
Đợi một lúc lâu, ông ta mới cười rộ lên, thẹn thùng hỏi: “Cậu không bảo hai cô gái kia ra ngoài à?”
Nghe thấy thế, anh giật mình kinh ngạc!
Chương 188: Lão già gay!
Nhất là khi đối diện với ánh mắt chứa đầy tình ý của Lý Trung Sơn, cả người Trương Minh Vũ đều không kìm được rùng mình một cái!
Da gà da vịt đều nổi hết lên!
Mẹ nó!
Buồn nôn chết mất!
Anh cười khan một tiếng: “À… ha ha, không cần đâu. Để bọn họ ghi chép lại giúp chúng ta”.
Vẻ tươi cười trên mặt Lý Trung Sơn lập tức cứng đờ. Ông ta khàn giọng hỏi: “Cậu… cậu… còn có sở thích kỳ lạ như vậy hả? Lại còn ghi chép nữa chứ!”
Anh ngẩn người.
Trong mắt Hàn Thất Thất và thư ký Ngô đều hiện lên vẻ kinh ngạc.
Ngay sau đó, anh nhanh chóng hiểu ra!
Mẹ nó!
Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén cảm giác ghê tởm đang dâng trào trong cổ họng.
Anh cuống quýt giải thích rõ ràng: “À… ý tôi là để bọn họ ghi chép lại những yêu cầu của sếp Lý. Dù sao chúng ta cũng phải bàn chuyện hợp tác nữa mà”.
“Hợp tác…”
Lý Trung Sơn ngơ ra một lúc mới kịp phản ứng lại.
Ông ta dẩu môi trước ánh mắt khiếp hãi của anh!
Anh hít một hơi thật mạnh, cả người đều thấy khó chịu!
Hàn Thất Thất cũng cố nén cơn buồn nôn từ trong dạ dày, cố dời mắt sang chỗ khác.
Lý Trung Sơn lại làm nũng nói: “Được rồi, bàn chuyện hợp tác đi”.
“Phí hợp đồng của chúng tôi là ba mươi triệu một năm, đồng thời các cậu cũng phải chia hoa hồng cho chúng tôi”.
“Phí hợp đồng năm nay tăng thêm mười triệu”.
Khoé miệng anh không nhịn được khẽ co giật.
Cái tên này… đắt vậy sao?
Lý Trung Sơn vội vàng giải thích: “Các thương hiệu bày bán trong Marmart đều được chúng tôi thuyết phục. Bọn họ cũng sẽ thuê nhà lâu dài. Lợi nhuận do các cậu hưởng, tiền thuê cũng là của các cậu”.
Nghe xong, anh mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Kỳ thực anh không hiểu biết gì nhiều về chuyện này.
Thế nhưng nếu nhà họ Dịch có thể tiếp nhận thì đương nhiên anh cũng không có vấn đề gì.
Quan trọng nhất là anh muốn dùng Marmart để chèn ép nhà họ Dịch!
“Không thành vấn đề!”
Anh sảng khoái đồng ý!
Lý Trung Sơn nhướng mày, cười nói: “Cậu làm việc quyết đoán thật đấy. Vậy thì quyền kinh doanh Marmart năm nay sẽ thuộc về các cậu”.
Dứt lời, ông ta lập tức búng tay một cái.
Nam thư ký điển trai đang đứng chờ bên ngoài vội vàng xấu hổ chạy vào, lấy ra một bản hợp đồng.
Trương Minh Vũ không chút do dự ký tên vào đó.
Sau khi chuyển khoản tiền bạc xong xuôi, Lý Trung Sơn cũng hoàn thành bản hợp đồng!
Hiện giờ trong thẻ ngân hàng của anh chỉ còn lại khoảng một trăm hai mươi triệu…
Đúng là tiêu tiền như nước.
Anh thầm thở dài một tiếng, nhưng cũng cảm thấy may mắn vì đã chiếm được Marmart.
Tiếp theo là phải xuống tay với nhà họ Dịch!
Nghĩ đến đây, anh vô thức công môi nở nụ cười hài lòng.
Anh đứng dậy vui vẻ nói: “Mong là chúng ta sẽ… hợp tác vui vẻ nhỉ?”
Lý Trung Sơn cũng đứng dậy khẽ nắm tay anh cười đáp: “Hợp tác vui vẻ”.
Ông ta còn lén lút khều nhẹ lòng bàn tay anh hai cái…
Cả người anh như bị điện giật, tức tốc rút tay về.
Hàn Thất Thất cố nén cười.
Lý Trung Sơn không hề phát hiện ra chuyện này, vẫn tươi cười dò hỏi: “Chàng trai trẻ, chúng ta hợp tác thành công rồi… cậu không có gì muốn nói riêng với tôi hả?”
Nói rồi ông ta lại liếc mắt đưa tình với anh…
Oẹ!
Trương Minh Vũ thực sự không nhịn nổi nữa, chỉ có thể dùng tay trái che kín miệng không để lộ ra ngoài.
Còn bàn tay phải vừa nắm tay với ông ta thì bị anh giấu kín sau lưng!
Hàn Thất Thất cố gắng nhịn cười, chậm rãi lên tiếng nói: “Hình như tí nữa… anh còn phải đi giải quyết chuyện cung ứng thực phẩm thì phải?”
Nghe thấy thế, anh không khỏi sửng sốt.
Cung ứng thực phẩm?
Anh nhanh chóng phản ứng lại kịp, thừa biết cô ta làm vậy là kiếm cớ cho mình!
Anh cảm kích liếc mắt nhìn cô ta rồi vội vàng nói: “À đúng rồi, vẫn còn chuyện cung ứng thực phẩm nữa. Vô cùng xin lỗi sếp Lý”.
Lý Trung Sơn giật mình, hoài nghi hỏi: “Cung ứng thực phẩm là sao?”
Anh mỉm cười giải thích: “Đúng vậy, hai ngày nay khách sạn của tôi bị nhà họ Dịch cấu kết với mấy gia tộc kia nhằm vào, cắt đứt mọi nguồn cung ứng thực phẩm của chúng tôi”.
“Tôi vẫn phải kinh doanh khách sạn nên chỉ có thể tự mình nghĩ cách thôi”.
Ông ta lập tức nhíu mày, tức giận quát: “Bọn họ thật quá đáng!”
Anh sững sờ.
Không hiểu tại sao ông ta lại phản ứng khoa trương như vậy!
Mặc dù trong lòng đang rất thất vọng nhưng Lý Trung Sơn cũng chỉ có thể nói: “Vậy thì lần sau có cơ hội chúng ta lại trò chuyện tiếp. Chuyện của khách sạn vẫn quan trọng hơn”.
“Trong vòng hai ngày tới tôi sẽ sắp xếp xong chuyện Marmart. Đến lúc đó tôi sẽ giao hết toàn bộ tài liệu liên quan cho cậu. Nhà họ Dịch cũng sẽ hoàn toàn rút lui”.
Trương Minh Vũ lập tức hưng phấn hẳn lên, vội vàng mở miệng nói: “Được! Vậy thì phải làm phiền sếp Lý rồi”.
Lý Trung Sơn khẽ chạm ngón tay vào lồng ngực của anh, cười nói: “Cậu khách sáo với tôi như vậy làm gì. Sau này chúng ta chính là bạn… hợp tác của nhau mà”.
Cơ thể anh lại run rẩy không ngừng, lúng túng nói: “Đúng vậy… ha ha”.
Tiếp đó, Lý Trung Sơn lập tức dẫn theo nam thư ký điển trai rời khỏi phòng họp.
Phù!
Anh thở hắt ra một hơi, buồn bực ngồi trên ghế.
Lão già gay này!
Buồn nôn chết đi được!
Hàn Thất Thất cũng không nhịn nổi cười phá lên, nước mắt ứa ra.
Đột nhiên anh lại nhớ ra một chuyện.
Thế là anh tức tốc chạy ra khỏi phòng họp lao vào nhà vệ sinh.
Bật vòi nước điên cuồng cọ rửa bàn tay phải!
Quá ghê tởm!
Anh kỳ cọ hết năm phút mới lấy lại được bình tĩnh.
Đã sắp dùng hết một chai nước rửa tay rồi…
Anh vẩy sạch nước trên tay rồi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Dù đã dựa vào bồn rửa tay nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy lạnh lẽo.
Đột nhiên anh trông thấy có một bóng người đang đứng trước mặt mình.
Anh ngẩng đầu lên nhìn thử.
Mái tóc ngắn già dặn, mặc đồ công sở, nhan sắc cũng không phải hạng xoàng.
Chẳng phải là nữ thư ký của Dịch Bác Văn đó sao?
Anh sửng sốt, nghi hoặc hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
Lý Trung Sơn đi về rồi. Chắc chắn đám người Dịch Bác Văn cũng không còn ở đây nữa…
Cô ta khẽ cười đáp: “Tôi muốn đi ăn máng khác”.
Câu trả lời đơn giản, trực tiếp, đi thẳng vào vấn đề.
Giọng nói cũng rất kiên định.
Anh không khỏi giật mình.
Thẳng thắn vậy sao?
Anh cũng cảm thấy khá hứng thú. Dù sao người được Dịch Bác Văn cất nhắc lên làm thư ký cũng phải có tài năng xuất chúng gì đó.
Anh im lặng một lúc mới cười nói: “Được thôi, cô thử nói xem cô có gì có thể thuyết phục được tôi?”
Trần Thắng Nam gõ nhịp dưới chân, khẽ cười đáp: “Anh vừa mới tiếp quản Marmart, chắc chắn vẫn chưa có kinh nghiệm gì. Còn tôi đã quen thuộc với Marmart được ba năm có lẻ rồi”.
“Nếu có tôi giúp sức, chắc chắn anh sẽ thuận lợi hơn rất nhiều”.
Giọng nói đanh thép vô cùng quả quyết.
Dứt lời, cô ta còn đưa cho anh một tờ giấy lau.
Anh nhíu mày nhận lấy rồi lau sạch nước đọng trên tay.
Không thể không thừa nhận, lý do cô ta vừa đưa ra đã khiến anh dao động.
Anh trầm ngâm hồi lâu rồi hỏi tiếp: “Đang ở nhà họ Dịch tốt như vậy, sao tự nhiên lại muốn ăn máng khác?”
Đây là vấn đề mà anh rất quan tâm.
Nếu cô ta đã dám phản bội nhà họ Dịch đi ăn máng khác thì sau này cô ta cũng có thể quay lưng lại với anh.
Anh vô cùng không thích loại người như vậy.
Trần Thắng Nam không chút do dự đáp: “Công việc hiện giờ của tôi chỉ là do trường học phân về, tôi không còn cách nào khác. Thế nhưng ở nhà họ Dịch tôi không thấy được hi vọng gì cả”.
“Nếu anh đồng ý nhận tôi thì không phải lo. Chắc chắn tôi sẽ một lòng làm việc cho anh, không đi ăn máng khác nữa đâu”.
“Bởi vì tôi đã nhìn trúng anh rồi”.
Nghe thấy vậy, gương mặt của Trương Minh Vũ lập tức đỏ lựng.
Chương 189: Lại có thêm nhân tài!
Một lúc lâu sau, anh mới bật cười lên tiếng: “Cô có yêu cầu gì về tiền lương không?”
Quả thực anh rất tò mò muốn biết rốt cuộc Trần Thắng Nam có năng lực gì.
Cô ta thản nhiên đáp: “Một triệu”.
Hả?
Anh nhíu mày, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.
Cô ta lại nói tiếp: “Nhưng tôi không cần nhận lương luôn. Tôi có thể làm không công cho anh hai tháng đầu tiên”.
“Hết hai tháng, nếu anh thấy tôi có thể mang lại giá trị xứng đáng nhận khoản tiền lương này thì tôi sẽ làm tiếp”.
“Nếu không được, tôi sẽ chủ động xin từ chức”.
Trong giọng nói của cô ta tràn đầy tự tin.
Anh khẽ nhếch miệng nở nụ cười.
Thú vị đây.
“Được thôi, tôi đồng ý. Cô có thể nghỉ ngơi trước hai ngày. Đợi đến khi tiếp nhận Marmart về tay, cô có thể tới đây làm việc”.
Anh mỉm cười cất giọng nói.
Đồng thời anh cũng bắt đầu thấy cô ta khá thú vị.
Anh rất muốn xem thử rốt cuộc cô ta có năng lực gì mà dám nói ra những lời như vậy.
Trần Thắng Nam lại lắc đầu từ chối: “Không cần đâu, bây giờ tôi có thể làm việc ở khách sạn luôn. Tôi không thích ngồi không nhàn rỗi”.
Nụ cười trên môi anh càng thêm xán lạn.
Có vẻ cô ta có gì đó… không giống những người khác.
“Được, vậy thì đi theo tôi”.
Dứt lời, anh lập tức quay lưng đi về phía phòng họp.
Thế nhưng trong lòng anh vẫn đề cao tinh thần cảnh giác.
Rất có thể Trần Thắng Nam chính là gián điệp nhà họ Dịch phái tới, anh không thể không đề phòng.
Hai người nhanh chóng quay trở về phòng họp.
Cả thư ký Ngô và Hàn Thất Thất vẫn ở lại chờ anh.
Sau khi thấy Trần Thắng Nam bước vào, bọn họ không khỏi giật mình kinh ngạc.
Trương Minh Vũ mỉm cười lên tiếng: “Giới thiệu cho hai cô một đồng nghiệp mới. Cô ấy tên là…”
Nói tới đây, anh đột nhiên sực nhớ mình còn chưa hỏi tên đối phương là gì…
Trần Thắng Nam nở nụ cười lịch sự, bình thản nói: “Chào mọi người, tôi tên là Trần Thắng Nam”.
Trong mắt Hàn Thất Thất lộ ra vẻ nghi hoặc.
Còn thư ký Ngô thì tươi cười chào hỏi.
Suy tư hồi lâu nhưng anh vẫn chưa nghĩ ra bây giờ còn thiếu ai nữa, đành mở lời nói: “Cô ấy là thư ký Ngô. Trước tiên cô cứ đi theo cô ấy học hỏi đi”.
Trần Thắng Nam không chú do dự đáp: “Được thôi”.
Thư ký Ngô cũng cung kính trả lời: “Vâng thưa anh Minh Vũ”.
Bây giờ đã giải quyết xong chuyện này, anh cũng không cần lo lắng gì nữa.
Anh liếc nhìn đồng hồ, phát hiện bây giờ đã tới buổi trưa.
Anh vốn định dẫn mọi người đi ăn một bữa lại bị tiếng chuông điện thoại réo lên cắt ngang.
Người gọi tới là Vương Vũ Nam.
Trương Minh Vũ nhíu mày, thầm nghĩ có tin tốt rồi sao?
Anh vội vàng nghe máy, đang định lên tiếng hỏi thăm.
Thì đầu dây bên kia đã truyền tới giọng nói hốt hoảng của cô ấy: “Anh ơi! Chúng tôi… chúng tôi bị người ta bao vây rồi, không cho chúng tôi ra ngoài!”
Nụ cười trên mặt anh lập tức trở nên cứng đờ!
“Các cô đang ở đâu? Tôi sẽ tới ngay!”, anh lạnh giọng đáp.
Trong lòng dâng trào lửa giận ngút trời!
Thời buổi này vẫn còn giở trò ép mua ép bán nữa sao?
Vương Vũ Nam vội vàng nói địa chỉ.
Sau khi cúp máy, anh sốt sắng nói: “Mọi người tự đi ăn trưa đi. Tôi có chút chuyện cần giải quyết”.
Hàn Thất Thất nhíu chặt chân mày, lo lắng hỏi: “Vũ Nam gặp chuyện gì à?”
Anh khẽ gật đầu coi như đáp lại.
Cô ta lập tức nổi cơn tam bành, cả giận nói: “Đám người này không biết trời cao đất dày là gì hả? Tôi sẽ tìm người tới đó dạy cho chúng một bài học. Để tôi đi với anh!”
Lời nói của cô ta mang giọng điệu y hệt dân anh chị.
Khoé miệng Trương Minh Vũ hơi giật giật.
“Chuyện này… để mình tôi đi được rồi, không cần gọi người đâu. Nếu cô gọi người tới thì sẽ càng lớn chuyện…”, anh tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.
Một cô gái xinh đẹp như vậy… sao lại đanh đá như dân xã hội đen cơ chứ…
Hàn Thất Thất chợt sửng sốt, tức giận gào lên: “Thế tôi cũng phải đi với anh. Tôi muốn xem thử rốt cuộc bọn chúng phách lối tới mức nào!”
Anh im lặng cân nhắc một lúc rồi đồng ý: “Cũng được, chúng ta đi thôi”.
Cô ta liền gật đầu nghe theo.
Tiếp đó, anh dứt khoát quay người toan bước ra khỏi phòng họp.
Chợt giọng nói đanh thép của Trần Thắng Nam vang lên: “Anh có thể dẫn tôi đi cùng không? Nếu tôi đoán không sai các anh đang giải quyết chuyện cung ứng thực phẩm nhỉ?”
“Tôi cũng rất có kinh nghiệm về mặt này”.
Bước chân của anh lập tức dừng lại. Trong mắt anh hiện lên vẻ kinh ngạc.
Chuyện này cũng đoán ra được sao?
Thế là anh bèn gật đầu nói: “Được, cùng đi luôn đi”.
Cô ta mỉm cười hài lòng, vội vàng nhấc chân chạy theo.
Chẳng bao lâu sau, ba người họ đã ra ngoài sảnh lớn của khách sạn.
Khách hàng vẫn đông nghịt, thế nhưng không còn thấy bóng dáng của đám người Dịch Bác Văn đâu nữa.
Lý Trung Sơn đi rồi, đương nhiên bọn họ cũng biết chuyện hợp tác đã bàn xong, ở lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Anh nhanh chóng dẫn theo hai người họ rời khỏi khách sạn.
Lần này lại không thấy Long Tam xuất hiện.
Hàn Thất Thất đi xe thể thao tới đây, không chở được ba người nên cô ta gọi người mang một con xe khác tới.
Năm phút sau, một chiếc Audi A8 chậm rãi đỗ lại bên đường.
Cô ta chủ động ngồi vào ghế lái.
Trần Thắng Nam ngồi ở ghế lái phụ, để lại hàng ghế sau cho một mình anh.
Hàn Thất Thất không dám chậm trễ lập tức lái xe phóng đi.
Trương Minh Vũ nói cho cô ta biết địa chỉ hiện giờ của Vương Vũ Nam. Cô ta dứt khoát lái xe ra khỏi nội thành.
Chiếc xe lao vun vút trên đường.
Chỉ mười phút sau, xe đã chở ba người họ ra tới ngoại thành.
Thế nhưng vẫn còn cách đích đến hơn bốn mươi cây số nữa.
Anh sốt ruột gọi thêm cho Vương Vũ Nam một cuộc điện thoại nữa.
Đối phương nhanh chóng bắt máy.
Giọng nói tràn đầy sợ hãi của cô ấy vang lên: “Anh ơi, bọn họ đang ép người dân trong thôn ký vào hợp đồng rồi!”
Anh cau mày nhắc nhở: “Dù thế nào cũng không được để bọn họ ký!”
Cho dù lần này có hợp tác thành công hay không thì anh cũng không thể trơ mắt đứng nhìn người dân bị chèn ép như vậy!
Một khi ký tên lên hợp đồng sẽ chẳng khác nào ký giấy bán thân!
Vương Vũ Nam vội vàng báo tin: “Tôi xúi bọn họ nói mình không biết đọc, chắc là có thể câu giờ một chút, nhưng không được lâu đâu”.
Càng nói giọng cô ấy càng nhỏ dần.
Dường như cô ấy đang sợ bị người khác nghe thấy.
Anh sốt ruột nói: “Bản thân cô cũng phải cẩn thận một chút. Tôi sắp tới đó rồi, dù thế nào cũng không được ký hợp đồng!”
“Vâng!”
Cô ấy kiên định đáp.
Sau khi cúp máy, lòng anh trở nên rối bời.
Anh lo Vương Vũ Nam chỉ có một mình ở đó, rất dễ bị người ta hùa vào bắt nạt!
Phải làm thế nào bây giờ?
Hàn Thất Thất cũng nhìn ra được nỗi lòng của anh, bèn đạp mạnh chân ga tăng tốc.
Xe phóng nhanh như chớp.
Vậy mà Trần Thắng Nam ngồi ở ghế lái phụ vẫn bình chân như vại, không hề tỏ ra sợ hãi.
Chiếc xe lao nhanh trên đường, may là bây giờ đã lên tới đường cao tốc nên rất dễ đi.
Hơn hai mươi phút sau, chiếc xe chậm rãi đi vào một cái thôn nhỏ.
Cùng lúc đó, trong ngôi nhà nằm ở giữa thôn đã có một đám người tụ tập.
Hầu như toàn bộ người dân trong thôn đều đã tập trung ở đây.
Lúc này bọn họ đều đang nổi giận đùng đùng, đổ dồn ánh mắt về phía cổng.
Ở đó có năm chiếc Toyota Prado được xếp thành một hàng!
Khí thế vô cùng phách lối!
Chương 190: Tè dầm rồi à?
Hơn chục gã côn đồ mặc quần áo xanh đỏ loè loẹt đứng chắn trước cổng nhà, lăm lăm cây gậy bóng chày trong tay ra chiều doạ nạt.
Ai nấy đều trưng ra vẻ mặt hung hăng hống hách.
Đứng trước bọn họ là một chàng trai trẻ tuổi.
Dáng người to cao, ít nhất cũng phải tới một mét tám ba, cơ bắp cường tráng.
Hắn ta mặc trên người một bộ vest cũ kỹ đã bạc màu, hai tay đút túi ung dung chờ đợi.
Còn người dân trong thôn đều trốn ở trong sân. Vương Vũ Nam đứng che chắn đằng trước, một mình chống đỡ tất cả.
“Tôi nói rồi, chúng tôi sẽ không ký hợp đồng này đâu. Rốt cuộc các anh có cho chúng tôi ra ngoài không hả?”
Cô ấy cắn chặt răng, giận dữ gào lên.
Lúc này trong lòng cô ấy đang cực kỳ căng thẳng!
Cô ấy không thể chống chọi được tình cảnh nguy hiểm như vậy!
Thế nhưng cô ấy không còn cách nào khác. Nếu ký lên hợp đồng này, cả cái thôn này sẽ thực sự xong đời!
Vương Thiết Trụ cười lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói: “Vũ Nam à, tôi nói nãy giờ cô nghe không hiểu à? Không ký hợp đồng thì đừng hòng rời khỏi đây”.
Vương Vũ Nam tức giận quát lớn: “Anh làm vậy là phạm pháp! Có tin tôi báo công an bắt anh không hả?”
Hắn ta điên cuồng cười phá lên, khinh bỉ nói: “Cô ra ngoài lâu quá nên không biết bây giờ cậu tôi đã là giám đốc Sở Tư pháp của tỉnh rồi à?”
Chuyện này…
Cô ấy trợn tròn mắt, lòng càng thêm hoảng loạn.
Vương Thiết Trụ kiêu ngạo nhìn đám người xung quanh, cất cao giọng nói: “Tôi khuyên mọi người tốt nhất mau ký hợp đồng đi!”
“Điều này chỉ có lợi chứ không hề gây hại. Có hợp đồng này, rau củ quả của các người không cần lo đầu ra nữa. Chuyện tốt như vậy sao lại không chịu làm hả?”
Vẻ giận dữ trên mặt mọi người lại càng tăng thêm!
Có đầu ra nhưng làm gì có tiền!
Thế nhưng lại chẳng có ai dám nói ra lời!
Vương Vũ Nam mím chặt môi, ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Vương Thiết Trụ chậm rãi đảo mắt nhìn bọn họ, nổi giận quát: “Không ký hả? Con mẹ nó đúng là không biết điều!”
“Không ký thì chết đói ở đây luôn đi!”
Vương Vũ Nam lại càng hoảng sợ, thế nhưng cô ấy thực sự không biết nên làm gì!
Vương Thiết Trụ dời mắt lên gương mặt xinh đẹp ngây thơ của cô ấy.
Hắn ta thè lưỡi liếm đôi môi khô khốc, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn!
Thấy thế, Vương Vũ Nam hoảng hồn lùi lại hai bước ra sau.
Hắn ta cười tủm tỉm nhìn cô ấy: “Vũ Nam à, cũng phải ba bốn năm rồi chúng ta mới gặp lại nhau nhỉ?”
“Không ngờ cô lớn lên lại xinh đẹp như vậy!”
Cô ấy lại càng căng thẳng, sợ hãi gắt lên: “Tôi đẹp hay không liên quan quái gì tới anh! Anh… anh đừng nhìn tôi nữa!”
Phản ứng của cô ấy lại càng kích thích dục vọng trong người Vương Thiết Trụ.
Nhịp tim của hắn ta ngày một tăng lên!
Hắn ta nheo mắt lại, không vui nói: “Lâu rồi không gặp, tôi có nhiều điều muốn nói với cô lắm đấy. Hay là hai chúng ta đi ra chỗ khác tâm sự riêng nhé?”
Dứt lời, hắn ta bày ra vẻ mặt xấu xa, nở nụ cười bỉ ổi.
Vương Vũ Nam lại lùi thêm hai bước, cả giận hét lên: “Đừng có mơ mộng hão huyền!”
Hắn ta cau mày, cười lạnh hỏi: “Tôi mơ mộng hão huyền hả?”
“Ha ha ha! Nói cho cô biết, bao nhiêu năm qua chưa có chuyện gì tôi muốn làm mà không làm được!”
Nói rồi hắn ta lớn tiếng ra lệnh: “Các anh em, tao muốn tìm một chỗ riêng tư tâm sự chuyện hồi bé với Vũ Nam!”
Nghe thấy thế, Vương Vũ Nam vô cùng khiếp sợ!
Mấy tên côn đồ liền nghênh ngang đi tới chỗ cô ấy!
“Đừng mà! Chúng tôi ký là được chứ gì! Chúng tôi sẽ ký, các người đừng động tới con gái chúng tôi!”
Một tiếng gào thét tức tưởi vang lên trong đám người!
Ngay sau đó, một cặp vợ chồng trung niên vội vàng lao ra, vẻ mặt lo lắng tột độ.
Cô ấy hoàn toàn luống cuống, ánh mắt ngấn lệ gào khóc: “Bố! Mẹ!”
Từ nhỏ đến giờ cô ấy chưa từng gặp phải loại chuyện như vậy.
Bây giờ thấy bố mẹ xuất hiện, cô ấy quả thực không thể kìm chế nổi nữa!
Bố mẹ của Vương Vũ Nam hớt hải chạy tới bên cạnh cô ấy, bảo vệ cô ấy ở sau lưng!
Vương Thiết Trụ cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Được rồi. Nếu hai người có thể thuyết phục tất cả bọn họ đồng ý ký tên, tôi có thể cân nhắc buông tha cho Vũ Nam”.
Bố mẹ cô ấy lập tức hoảng hốt!
Mẹ cô ấy tuyệt vọng quay người lại quỳ rạp xuống, kêu khóc ầm ĩ: “Cầu xin mọi người hãy giúp chúng tôi một tay!”
Vương Vũ Nam cắn răng thật chặt, lòng đau như cắt!
Nhưng đúng lúc này, đám người còn lại bắt đầu nhao nhao mắng chửi.
“Các người ký hay không là chuyện của các người! Đừng có liên luỵ tới chúng tôi!”
“Đúng đấy! Con gái hai người chính là đứa sao chổi, đang yên đang lành tự nhiên mò về đây làm gì? Lúc đầu chúng tôi còn có thể kiếm được chút tiền, bây giờ thì sao hả?”
“Mau đưa nó đi đi, càng xa càng tốt. Cả nhà các người đều đi hết đi, đồ phiền phức!”
…
Ít nhất cũng phải có tới một phần ba số người đang lớn tiếng chửi rủa!
Vương Vũ Nam mím chặt môi, ánh mắt hiện lên vẻ thất vọng tràn trề.
Vương Thiết Trụ bật cười trào phúng: “Không ký hả? Vậy thì đừng có trách tôi!”
Hắn ta vừa dứt lời, mấy tên côn đồ kia lại cất bước tiến tới.
Bố của Vương Vũ Nam gầm lên: “Tao liều mạng với chúng mày!”
Nói rồi ông ấy xông thẳng tới một tên!
Thế nhưng lại bị hai tên côn đồ khác đá túi bụi, ngã lăn sang một bên.
“Bố ơi!”
Cô ấy đau đớn gào thét.
Nước mắt mất khống chế tuôn rơi lã chã! Lòng cô giờ đây chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng!
Hai tên côn đồ kia vươn tay tóm lấy bả vai cô ấy.
Trái tim cô ấy đều nguội lạnh!
Thấy vậy, Vương Thiết Trụ lại càng hưng phấn dạt dào.
Nhưng đúng lúc ấy, một tiếng động cơ xe thét gào inh ỏi bỗng nhiên vang lên!
Tất cả mọi người đều bị doạ sợ hết hồn, vội vàng đưa mắt nhìn theo.
Chỉ thấy một chiếc Audi A8 lao thẳng tới bọn họ với tốc độ cực kỳ khủng khiếp!
Người dân đứng trong sân cũng hoảng loạn tản ra, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ!
Bọn họ đều tưởng chiếc xe này đã mất kiểm soát!
“Anh Thiết Trụ mau chạy đi!”
Đám côn đồ nhao nhao dạt sang bên cạnh, gào lên nhắc nhở Vương Thiết Trụ!
Hắn ta như chết lặng, mãi mới kịp phản ứng lại, đờ đẫn quay người!
Đúng lúc trông thấy chiếc xe đang điên cuồng lao tới, hoàn toàn không hề có dấu hiệu chuẩn bị phanh lại!
Đầu óc của hắn ta tức thì trống rỗng, thậm chí quên cả chạy trốn!
Hắn ta cứ đứng đực ra đấy, cảm xúc hỗn loạn!
Hai chân không ngừng run lẩy bẩy!
Bấy giờ tất cả mới bàng hoàng phát hiện chiếc xe kia đang đâm thẳng về phía hắn ta!
“Anh Thiết Trụ chạy mau lên!
“Anh Thiết Trụ!”
Một tràng tiếng hô hoán của đám côn đồ truyền tới.
Thế nhưng Vương Thiết Trụ đã gần như hoá đá!
Kít!
Giây tiếp theo, một tiếng phanh xe chói tai bỗng nhiên vang vọng!
Âm thanh chói tai tới mức khiến đầu người ta tê dại!
Sau đó, chiếc Audi vẽ ra một vệt dài màu đen trên mặt đất!
Nó đỗ lại ngay trước người hắn ta!
Chỉ cách hắn ta có vài chục centimet!
Hự!
Tiếng hít khí lạnh không ngừng vang lên!
Tất cả mọi người đều sợ ngây người!
Vương Thiết Trụ ngơ ngác đứng nhìn, toàn thân run rẩy như đã quên mất mình đang làm gì!
Một chất lỏng màu vàng nhạt men theo ống quần hắn ta chảy tí tách xuống mặt đất…