-
Chương 151-160
Chương 151: Kẻ địch đã có mặt đông đủ
Điểm quan trọng nhất là, phong cách của Tô Mang thực sự không hợp...
Trương Minh Vũ vội lắc đầu, nói: "Không thể nào, làm gì có, chị coi em trai chị là loại người đó sao".
"Hừ!"
Tô Mang kiêu căng hừ một tiếng, sắc mặt lại lộ vẻ hài lòng.
Trương Minh Vũ hào hứng hỏi: "Chị ba, lần này chị về có thể ở nhà được bao lâu? Ở được vài ngày không?"
Tô Mang lại lắc đầu, vẻ không vui: "Chị ba em nào có nhiều thời gian như vậy, chẳng phải còn đang làm công cho đứa em trai hư này hay sao!"
Làm công cho mình?
Trương Minh Vũ lập tức sửng sốt.
Tô Mang cũng nhận ra mình nói lỡ miệng, bèn vội vã đổi sang chuyện khác: "Mai chị phải đi rồi, hôm nay được ngày rảnh rang hiếm hoi nên về đây thăm cái đồ không có lương tâm nhà em đấy".
Ừm...
Trương Minh Vũ cũng dễ dàng bị dời sự chú ý sang chuyện này, lòng anh thoáng thấy thất vọng.
"Vậy lúc nào chị mới xong việc bên đó được đây", Trương Minh Vũ ỉu xìu hỏi.
Không biết vì sao, lòng anh luôn có một cảm giác hết sức kì dị.
Có chuyện gì đang diễn ra, nhưng anh lại không rõ lắm.
Tô Mang xoa đầu Trương Minh Vũ, nói như nói giỡn: "Đợi lúc nào em trai chị trưởng thành là chị có thể nghỉ ngơi rồi".
"Chị còn đang chờ em lớn lên nuôi chị đây".
Trương Minh Vũ: "..."
Một người có thể khiến Hàn Thiên Hoa và Trần Đại Phú đều phải nhún nhường kính cẩn, lại đang chờ mình nuôi...
Lòng Trương Minh Vũ lại thấy bất đắc dĩ.
Tô Mang mỉm cười, hỏi: "Thôi được rồi, lát em có việc gì cần làm không?"
Trương Minh Vũ hưng phấn nói ngay: "Không có đâu, chị ba muốn làm gì à?"
Đang lo chán quá đây!
Tô Mang đổi đề tài, tiếp tục hỏi: "Gần đây có phải có một người họ Âu Dương kiếm chuyện gây phiền phức cho em không?"
Âu Dương?
Trương Minh Vũ sửng sốt, cảm thấy cái họ này nghe quen tai lắm.
Nhưng... dạo này không gặp phiền toái gì mà.
Trương Minh Vũ lắc đầu, nói: "Không có".
Tô Mang thở phào nhẹ nhõm, cười bảo: "Vậy tốt, hôm nay chị ba dẫn em đến một chỗ rất thú vị!"
Trương Minh Vũ kích động hỏi: "Chỗ thú vị nào vậy?"
Tô Mang cười nói: "Em đi thì biết".
Nói xong, cô ấy kéo tay Trương Minh Vũ đi về phía cửa.
Ra ngoài, chiếc Mercedes màu đen đã chờ sẵn.
Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi: "Ủa, nay chị không lái chiếc Phantom của chị về à?"
Tô Mang tức giận lườm một cái, nói: "Em trai hư giờ thích mấy thứ hào nhoáng như thế à?"
Trương Minh Vũ vội lắc đầu, cười hì hì bảo: "Không mà, em cũng không thích ngồi xe đó, quá là nổi bật bắt mắt, em chỉ tiện thể hỏi thế thôi".
Tô Mang gật đầu, nói: "Vậy thì còn được, chị ngồi máy bay về thăm em cho nhanh nên không mang xe".
Đi máy bay, vậy chắc chắn là từ nơi rất xa về...
Trong lòng Trương Minh Vũ chợt nổi lên một cảm giác ấm áp.
Chắc chắn chị Tô Mang rất mệt mỏi, nhưng chỉ được nghỉ có một ngày, chị ấy vẫn tranh thủ về thăm mình...
Long Tam nhanh nhẹn lái xe ra ngoài.
Tâm tư Trương Minh Vũ còn đang bị vây trong một cảm giác phức tạp.
Khi anh ngẩng đầu lên, chợt phát hiện xe đã phóng đi rất lâu, nhưng vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Tô Mang lên tiếng trò chuyện, hai người bắt đầu hàn huyên chuyện vặt hàng ngày.
Hơn nửa giờ sau, xe mới chậm rãi dừng lại.
Trương Minh Vũ đưa mắt nhìn quanh, nơi này là khu Đông thành phố, còn là vùng xa xôi ở khu Đông nữa.
Tuy vẫn khá phồn hoa nhưng đã có khác biệt rất lớn với khu vực nội thành.
Sau khi xuống xe, Trương Minh Vũ mới phát hiện, phía trước là một khách sạn.
Khách sạn này trông không quá xa hoa, nhưng trước cửa lại có một loạt xe sang đang đỗ.
Tô Mang mỉm cười, nói: "Hôm nay, ông chủ nơi này tổ chức một buổi tụ hội, toàn bộ những người có quyền thế ở Hoa Châu đều sẽ đến".
Cô ấy vừa nói thế, Trương Minh Vũ lập tức kinh hãi.
Rốt cuộc bên trong khách sạn này là người quyền cao chức trọng cỡ nào mà lại có khả năng hiệu triệu mạnh như thế?
Trương Minh Vũ kinh ngạc hỏi: "Chị ba, vậy chị cũng..."
Tô Mang liếc mắt một cái, nói: "Chị quay về thăm em, đúng lúc bọn họ gửi thư mời cho chị, vậy nên chị tính đưa em tới đây làm quen, trải sự đời".
Trương Minh Vũ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khiếp sợ.
"Chị ba, ông chủ nơi này rốt cuộc có thân phận gì thế?", Trương Minh Vũ vẫn rất ngạc nhiên, bèn hỏi.
Tô Mang trầm ngâm một lát mới lên tiếng đáp: "Đại khái là, người này tổ chức tụ hội một lần là một lần các thế lực ở Hoa Châu có sự thay đổi lớn".
Trời!
Trương Minh Vũ nghe vậy, lập tức hít hà một cái thật mạnh.
Rốt cuộc là người thế nào mà có thực lực đáng sợ như vậy?
"Thôi được rồi, mau vào đi thôi, hiện giờ việc đó còn chưa có liên quan gì đến em hết", Tô Mang khoát tay, cất bước đi thẳng về phía khách sạn.
Trương Minh Vũ vội đuổi theo, Long Tam đi cuối cùng.
Vừa đi vài bước, Trương Minh Vũ đã cảm thấy khí thế của Tô Mang chợt thay đổi hoàn toàn.
Dù anh đang đi sau nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương từ trên người cô ấy tản ra.
Chị ba... có lẽ cũng không kém người chủ khách sạn này đâu!
Ba người nhanh chóng vào khách sạn.
Phòng khách của khách sạn lớn vô cùng rộng lớn nhưng giờ đây đã chật kín người.
Mọi người ghé tai nhau thì thào bàn tán, dường như đều cố gắng khống chế âm lượng thật nhỏ.
Trương Minh Vũ quét mắt nhìn quanh, thấy được khá nhiều bóng dáng quen thuộc.
Anh còn chưa kịp nghĩ nhiều, giọng Tô Mang đã chậm rãi vang lên bên tai: "Em trai, em ngồi đợi ở đây một lát, chị đi gặp người bạn nhé".
Trương Minh Vũ cười nói: "Được".
Tô Mang gật đầu, đi thẳng về phía cầu thanh bên phải.
Long Tam yên lặng đi theo.
Trương Minh Vũ ngẩng đầu liếc mắt nhìn lên lầu hai, đáy mắt lóe lên một tia sáng khác thường.
Người chủ nơi này quả đúng là có thân phận không bình thường, bằng không, Long Tam sẽ không đi theo lên đó.
Trương Minh Vũ lắc đầu, yên lặng đi về góc phải.
Anh không quá thích những nơi đông người.
Nhưng anh còn chưa kịp ngồi xuống, bên tai bỗng vang lên một giọng nói đầy ngạc nhiên: "Trương Minh Vũ? Sao anh lại ở đây?"
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Giọng nói này... là Hàn Thất Thất?
Anh ngẩng đầu nhìn lại, thấy Hàn Thất Thất đang đi tới gần, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
Mặc dù đang khoác trên người một bộ lễ phục dạ hội trang nhã nhưng hình tượng cô em chanh chua kia đã phá hỏng hoàn toàn.
Trương Minh Vũ cũng hết sức kinh ngạc.
Nhưng nghĩ kĩ lại, anh cũng thấy bình thường, buổi tụ hội của những nhân vật quan trọng ở Hoa Châu làm sao có thể thiếu Hàn Thiên Hoa được.
"Trùng hợp quá, cô cũng tới à", Trương Minh Vũ cười ha hả nói, sau đó ngồi xuống một bàn trống.
Hàn Thất Thất vội vã chạy lại ngồi bên cạnh Trương Minh Vũ, bất đắc dĩ nói: "Đành chịu vậy, bố tôi cứ nhất quyết kéo tôi qua đây trải đời cho quen, tôi cũng chẳng biết rốt cuộc trải đời là cái gì, có gì hay đâu mà xem".
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, lại lần nữa quét mắt nhìn quanh, lần này nhận ra được khá nhiều gương mặt quen thuộc.
Dịch Thanh Tùng, Lý Tuấn Nhất, Triệu Khoát, có cả Hà Gia Hoa.
Mấy cậu ấm nhà giàu anh biết đều có mặt đầy đủ, cộng với cả đống người chưa từng gặp mặt khác.
Hàn Thất Thất bắt đầu lầm bầm kể khổ.
Trương Minh Vũ chỉ cười cười phụ họa.
Lòng anh lúc này đang vô cùng tò mò, không biết rốt cuộc Tô Mang lên kia là để gặp người bạn nào.
Người chủ khách sạn này sao?
Ngay lúc Trương Minh Vũ đang tò mò suy tư, một giọng nói châm chọc bỗng vang lên: "Thất Thất à, em bảo anh phải nói em sao đây".
"Đây là đâu mà cũng dám mang bạn trai tới?"
"Em... điên rồi chắc?"
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Khi ngẩng đầu nhìn lên, anh thấy Triệu Khoát đang giễu cợt nhìn chòng chọc vào mình, chậm rãi đi tới!
Chương 152: Một đấu ba
Hàn Thất Thất không chút do dự phản bác lại: “Này anh Triệu, đến chuyện của anh anh còn chưa giải quyết nổi đâu. Sao cứ phải chõ mũi vào chuyện của tôi làm gì?”
Triệu Khoát bật cười đáp: “Đây là anh quan tâm em mà Thất Thất. Chẳng lẽ em không biết quy tắc ở đây là gì sao?
Quy tắc?
Cô ta giật mình, nghi hoặc hỏi: “Quy tắc gì?”
Lại có một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Cô chủ Hàn à, chủ khách sạn này đã ra văn bản quy định rõ ràng, mỗi một người đứng đầu gia tộc chỉ có thể dẫn theo một người tham dự!”
“Nhà họ Hàn các cô lại dẫn theo hai người, đây là vi phạm quy tắc!”
Giọng điệu của đối phương tràn ngập trào phúng.
Trương Minh Vũ ngẩng đầu lên xem thử mới phát hiện người tới là Dịch Thanh Tùng.
Hiển nhiên hắn ta đứng về phe Triệu Khoát.
Hàn Thất Thất không khỏi kinh ngạc.
Anh cũng khó hiểu nhìn hắn ta.
Anh không hề biết tới quy tắc này.
Thế nhưng dù sao người dẫn anh vào cũng là Tô Mang, chẳng liên quan gì tới Hàn Thất Thất cả.
Cô ta tức giận trừng mắt, kiêu ngạo nói: “Bà đây thích thế, liên quan quái gì tới anh?”
“Cô…”
Dịch Thanh Tùng lập tức nghẹn họng.
Hắn ta có thể khiêu khích Trương Minh Vũ.
Thế nhưng nếu là đối đầu với Hàn Thất Thất, hắn ta vẫn không có gan lớn như vậy.
Bởi nhà họ Dịch thua xa nhà họ Hàn.
Không ít người bắt đầu chú ý tới mấy người họ, đám thanh niên trong sảnh nhao nhao quay sang hóng hớt.
Thế nhưng không có lấy một bóng dáng của người lớn.
Đúng lúc này, lại có một giọng nói châm chọc khác vang lên: “Cô Hàn làm vậy là gây rắc rối cho bác Hàn rồi”.
“Cô không để bụng, nhưng mà rất có khả năng bác Hàn cũng sẽ bị cô ảnh hưởng đấy”.
“Cô phải biết là buổi gặp gỡ hôm nay vô cùng nhạy cảm…”
Hà Gia Hoa cười lạnh bước tới, trên sống mũi vẫn còn băng bó.
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Khá lắm, ba kẻ thù một mất một còn của anh đều có mặt…
Trong mắt Hàn Thất Thất hiện lên vẻ lo lắng.
Quả thực cô ta có nghe nói tới chuyện thanh trừng, thế nhưng không hề biết rõ ngọn ngành câu chuyện.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, rõ ràng Trương Minh Vũ cũng không phải do cô ta đưa tới…
Vậy thì còn phải sợ sệt cái gì?
Cô ta hừ lạnh một tiếng, cất cao giọng quát: “Anh bị điếc à? Bà đây nói là bà thích thế, anh quản được chắc?”
Trương Minh Vũ cũng không nhịn được cười.
Đấu võ mồm với Hàn Thất Thất chính là tự tìm đường chết.
Hà Gia Hoa nheo mắt lại, cuối cùng đành phải nhẫn nhịn.
Cô ta là người mà bọn họ không thể đắc tội.
Nhưng vẻ mặt tươi cười của Trương Minh Vũ lại chọc giận ba người họ.
Hà Gia Hoa lạnh giọng quát: “Trương Minh Vũ, mày cười cái gì?”
Anh ngẩn người.
Nhanh như vậy đã tới kiếm chuyện với anh rồi sao?
Anh bật cười đáp: “Anh Hà chỉ nhớ cái ăn không nhớ bị đánh à? Anh dám khiêu khích tôi nữa hả? Hết đau mũi rồi à?”
Nghe thấy thế, hắn vô thức che kín mũi lại.
Hôm nay khi bị ngã trên sân khấu, xương mũi của hắn đã bị gãy!
Lời nói này của anh khiến đám người xung quanh lập tức xôn xao hẳn lên!
Ai cũng ngạc nhìn dòm ngó!
Bọn họ tò mò không biết rốt cuộc anh là ai mà dám đánh Hà Gia Hoa!
Sắc mặt hắn trở nên tối sầm.
Dịch Thanh Tùng bước ra, lạnh lùng lên tiếng: “Trương Minh Vũ! Anh có gì mà dám đắc ý như vậy? Không sợ liên luỵ nhà họ Lâm nữa à?”
Anh nhìn hắn ta như đang nhìn một thằng ngốc, chế giễu nói: “Người nhà họ Lâm tới rồi à? Tôi liên luỵ họ kiểu gì?”
“Nhà họ Lâm còn gì để mà lật đổ?”
Câu nói của anh khiến Dịch Thanh Tùng nghẹn họng trân trối không nói nên lời.
Lửa giận sôi sục khiến hắn ta rất bức bối!
Triệu Khoát đứng bật dậy, lạnh giọng nói: “Anh thì không sao rồi, nhưng anh không sợ liên luỵ nhà họ Hàn à?”
“Anh làm vậy sẽ gây hoạ diệt vong cho nhà họ Hàn đấy!”
Ánh mắt của Trương Minh Vũ chợt loé lên, lại càng bất ngờ trước thế lực của chủ khách sạn này!
Rốt cuộc là ai mà có thể dễ dàng đánh đổ cả Hàn Thiên Hoa?
Sau đó anh nhếch miệng cười, học theo giọng điệu của Hàn Thất Thất nói: “Hàn Thất Thất còn chưa nói gì. Ông đây thích thế, anh quản được chắc?”
“Anh…”
Nghe anh nói vậy, Triệu Khoát giận tím mặt!
Còn đám người xung quanh đều sợ ngây người!
Tại sao một kẻ vô danh như Trương Minh Vũ… lại có thể khiến bộ ba cậu chủ nhà giàu khét tiếng không nói lại được?
Ba người Triệu Khoát nổi giận đùng đùng.
Thế nhưng bọn họ lại buồn bực phát hiện mình không có cách nào để dìm anh xuống!
Không đánh thắng được, đấu võ mồm cũng thua, còn chẳng uy hiếp nổi!
Chuyện này…
Cuối cùng, ba người chỉ còn thể dồn nén cơn giận dưới đáy lòng.
Hàn Thất Thất giơ ngón cái khen ngợi anh, ánh mắt tràn đầy tán thưởng!
Trận đấu võ mồm lần này, anh đã thuận lợi giành được ưu thế!
Đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng đột nhiên vang lên: “Chuyện gì mà ồn ào thế? Không biết quy tắc của nơi này là gì à?”
Mọi người nghe xong đều giật mình kinh hãi.
Tất cả đồng loạt quay đầu nhìn lại thì thấy có một chàng trai trẻ mặc quần áo trắng cầm theo chiếc quạt đang thong dong bước xuống từ tầng hai.
Da của đối phương trắng hơn cả con gái, gương mặt tuấn tú như thư sinh, quan trọng nhất là còn để tóc dài…
Phía sau là hai gã đàn ông cao to lực lưỡng đi theo.
Trương Minh Vũ kinh ngạc.
Mẹ nó đây là nam hay nữ vậy?
Triệu Khoát lại mừng rỡ.
Ba người họ vội vàng cất bước về phía chàng trai trẻ kia, bộ mặt tươi cười nịnh nọt.
Triệu Khoát cuống quýt lên tiếng thanh minh: “Chúng tôi thì đương nhiên là biết quy tắc của nơi này rồi. Nhưng mà anh Chung à, có người vẫn chưa hiểu nên chúng tôi muốn dạy dỗ anh ta giúp anh”.
“Tiếc là người ta không thèm coi trọng quy củ của nhà anh!”
Dịch Thanh Tùng và Hà Gia Hoa cũng vội vã lên tiếng phụ hoạ.
Chung Tử Kính đanh mặt lại, cười lạnh hỏi: “Ồ? Còn có chuyện như vậy sao? Lâu lắm rồi chưa có người đến gây sự ở khách sạn của chúng tôi đâu”.
Hà Gia Hoa nhanh tay chỉ vào Trương Minh Vũ, hưng phấn nói: “Chính là anh ta đấy anh Chung!”
Ngay sau đó, Chung Tử Kính lập tức quay sang nhìn chằm chằm về phía Trương Minh Vũ.
Anh khẽ mỉm cười, khách sáo nói: “Hello nhé”.
Chung Tử Kính cầm quạt bước tới.
Ba người Triệu Khoát theo sát phía sau, ai nấy đều lộ ánh mắt mỉa mai.
Mọi người cũng đổ dồn ánh mắt lên người Chung Tử Kính!
Trong đầu đều đang thầm nghĩ.
Trương Minh Vũ tàn đời rồi!
Hàn Thất Thất cũng chỉ lặng lẽ ngồi yên tại chỗ. Mặc dù cô ta rất ghét loại người nam không ra nam nữ không ra nữ này nhưng cũng không tỏ thái độ gì.
Thoáng chốc, Chung Tử Kính dừng bước ngay trước mặt anh, châm chọc hỏi: “Anh không tuân theo quy tắc hả?”
Từ đầu đến cuối anh ta chưa từng nhìn Hàn Thất Thất lấy một lần.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười đáp: “Không phải đâu. Tôi là sinh viên chăm ngoan, công dân gương mẫu đấy. Lúc nào tôi cũng tuân thủ quy định”.
Triệu Khoát cười phá lên: “Vừa rồi anh ngạo mạn lắm cơ mà? Sợ rồi à? Giỏi thì anh nhắc lại lời vừa nói thêm lần nữa đi?”
Anh sửng sốt.
Còn có loại yêu cầu này nữa à?
Tiếp đó, anh ung dung nói ra từng chữ ngay trước sự chứng kiến của mọi người: “Ông đây thích thế, anh quản được chắc?”
Mọi người xung quanh đều sợ chết khiếp.
Ngay sau đó, một tràng cười vang vọng khắp sảnh lớn.
Triệu Khoát không ngừng giật giật khoé miệng, tức giận quát: “Ý tôi không phải là nói câu này!”
Chương 153: Mày xứng chắc?
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nhún vai hỏi ngược lại: “Sao tôi biết được anh muốn tôi nói câu nào…”
“Tôi…”
Triệu Khoát hít sâu một hơi, cũng quên béng mất vừa nãy Trương Minh Vũ đã nói những gì!
Lửa giận trong lòng hắn cuồn cuộn dâng lên!
Hắn cảm nhận được ánh mắt chê cười của đám đông xung quanh, chỉ muốn lập tức xông lên đập chết anh.
Hà Gia Hoa ra mặt lên tiếng: “Chuyện là thế này anh Chung ạ. Quy định của khách sạn chúng ta là mỗi chủ gia tộc chỉ được dẫn theo một người”.
“Nhưng thằng ranh con kia không có suất lại trà trộn vào đây!”
Chung Tử Kính híp mắt lại, lạnh giọng hỏi: “Mày ở nhà nào?”
Trương Minh Vũ nghe xong thấy rất khó chịu!
Không chỉ có vẻ ngoài chẳng ra nam cũng chẳng ra nữa mà giọng nói cũng the thé chói tai!
Con mẹ nó đây là loài lưỡng tính à?
Anh chậm rãi cất giọng nói: “Tôi là người nhà họ Trương”.
Nghe anh nói vậy, tất cả đều mờ mịt.
Không ai từng nghe nói tới… Hoa Châu có gia tộc lớn nào họ Trương cả…
Dịch Thanh Tùng giận dữ gào lên: “Mày đánh rắm, mày…”
Trương Minh Vũ nhanh miệng nói chen vào: “Anh ngửi thấy à? Quy tắc là không được đánh rắm ở đây hả?”
“Tao…”
Hắn ta lại bị anh làm cho nghẹn họng!
Vẻ mặt đã trở nên xám xịt!
Anh trợn trừng mắt, tỏ vẻ ghét bỏ chê bai: “Nói cũng không sõi. Mau cút sang một bên đi, làm chó cũng không xong”.
Hự!
Mọi người xung quanh đều sợ hãi hít một hơi khí lạnh!
Câu nói này quá độc địa!
Giết người cũng chỉ đến thế là cùng!
“Mày… mày…”, Dịch Thanh Tùng nổi giận thở dốc, ánh mắt như bắn ra tia lửa!
Chung Tử Kính khẽ giơ tay lên.
Bấy giờ Dịch Thanh Tùng mới cắn răng nhịn xuống, thế nhưng vẫn giương mắt nhìn chòng chọc Trương Minh Vũ.
Chung Tử Kính gấp quạt xếp lại, lạnh giọng hỏi: “Bọn họ bảo mày không có suất, cố tình lẻn vào đây. Có phải vậy không?”
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười đáp: “Đương nhiên là không. Bọn họ đánh rắm đấy. Tôi là công dân gương mẫu luôn tuân thủ tốt mọi quy củ!”
Hà Gia Hoa nổi trận lôi đình gào ầm lên: “Sao mày dám bảo bọn tao đánh rắm? Mày ngửi thấy à?”
Hắn đáp trả lại nguyên vẹn câu nói vừa rồi của anh!
Trương Minh Vũ tỏ vẻ ghê tởm nói: “Còn phải ngửi nữa à? Trưa nay anh ăn rau hẹ phải không? Lớp quần dưới mông anh sắp xanh lè rồi!”
“Mẹ nó chứ sắp rách toác ra rồi! Anh mau im mồm đi! Cẩn thận lại đánh rắm tiếp!”
Câu nói này khiến mọi người đều chết lặng!
Quần xanh lè, sắp rách toác.
Nhưng mà im mồm với rách quần liên quan quái gì đến nhau?
Cả sảnh lớn chìm vào yên tĩnh!
Đến cả Hàn Thất Thất cũng sững sờ trong giây lát.
Chỉ một lát sau, cô ta đã bừng tỉnh!
“Phụt! Ha ha ha…”, cô ta che miệng cười khúc khích!
Cơ thể đung đưa trên ghế ngồi, khoé mắt long lanh sắp khóc!
“Mẹ nó chứ… ha ha, ha ha ha ha!”, lại có tiếng cười ngặt nghẽo vang vọng!
Chẳng mấy chốc, tất cả đều bừng tỉnh!
Đến tận lúc này, ba người Hà Gia Hoa mới dần lấy lại tinh thần!
Sắc mặt Hà Gia Hoa đen sì như cục than!
Hắn vốn định dùng chính câu nói của Trương Minh Vũ khiến anh gậy ông đập lưng ông, nào ngờ…
Hắn sinh ra trong nhung lụa, nào từng có nghe thấy những lời thô tục như vậy?
Vậy mà hắn còn chẳng thể nói lại được câu nào!
Một lúc lâu sau, tiếng cười giòn giã vang vọng khắp căn phòng mới dần ngừng lại!
Hàn Thất Thất mệt phờ nằm bò ra ghế, cười đau cả bụng!
Chung Tử Kính giơ tay bịt mũi, có vẻ rất ghét bỏ.
Hành động này của anh ta suýt làm cho Trương Minh Vũ không kìm được cơn buồn nôn!
Giọng nói của anh ta lại càng lạnh lùng hơn: “Đừng nói nhảm nữa, mày tới đây với ai hả?”
Anh nhếch miệng cười một tiếp, thong thả đáp: “Tôi đi với…”
Anh chưa kịp nói xong đã bị Hà Gia Hoa nói chen vào: “Anh Chung, anh ta đi theo nhà họ Hàn đấy!”
Hắn đã bị cơn giận kích động, trở nên điên cuồng!
Bây giờ hắn chỉ muốn tìm cách dạy dỗ anh một trận no đòn!
“Nhà họ Hàn?”
Chung Tử Kính kinh ngạc, lạnh giọng chất vấn: “Cô chủ nhà họ Hàn đang ở đây rồi cơ mà?”
“Nhà họ Hàn dám dẫn theo hai người vào đây sao?”
Nói rồi gương mặt anh ta trở nên lạnh như băng!
“Tôi…”
Trương Minh Vũ vừa mới định lên tiếng phản bác lại bị ngắt lời thêm lần nữa.
“Nhà họ Hàn không chỉ dẫn theo hai người tới mà thái độ của bọn họ còn cực kỳ phách lối!”
“Lúc chúng tôi nói tới quy tắc này, bọn họ còn vênh mặt lên cãi là họ thích thế, quản được chắc!”
Hà Gia Hoa gào thét ầm ĩ, vẻ mặt điên loạn!
Cuối cùng cũng có cơ hội trả thù!
Trương Minh Vũ, đây chính là kết cục khi dám đắc tội với tao!
Hàn Thất Thất lại chẳng hề lo lắng, chỉ lặng lẽ dựa lưng vào ghế ung dung xem kịch!
Dù sao thì người dẫn anh vào cũng không phải bọn họ. Tai hoạ sẽ không đổ lên đầu họ đâu!
“Cái gì?”
Trong mắt Chung Tử Kính hiển lên vẻ giận dữ. Anh ta nổi trận lôi đình quát tháo: “Có chuyện như vậy sao?”
Trương Minh Vũ bất lực cất tiếng nói: “Hà Gia Hoa, anh đừng vu khống tôi nữa. Đến cả răng cũng xanh lét rồi kìa!”
“Mày…”
Hắn giận tím mặt, lạnh giọng hét ầm lên: “Ngoại trừ nhà họ Hàn còn ai có thể dẫn mày vào đây được nữa? Chẳng lẽ là mày tự ý xông vào à?”
Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều giật mình khiếp sợ!
Tự ý xông vào là tội nặng hơn nhiều!
Triệu Khoát và Dịch Thanh Tùng đồng loạt nở nụ cười đắc ý.
Xem ra Trương Minh Vũ sắp xong đời rồi!
Chung Tử Kính cả giận nói: “Ranh con to gan!”
“Người đâu!”
Anh ta vừa dứt lời, hai gã đàn ông cường tráng phía sau lập tức bước lên!
Từng người đều mang theo khí thế hùng hổ doạ người!
Ừng ực!
Anh sợ hãi nuốt nước bọt.
Hai người này là cao thủ rồi!
Ba người Triệu Khoát thì khấp khởi mừng thầm, cười lạnh châm chọc nhìn anh.
Bộ dạng như đang trông thấy kết cục thê thảm của nah!
Mọi người bắt đầu thầm mặc niệm cho anh.
Hàn Thất Thất cũng tỏ vẻ lo lắng. Thế nhưng cô ta lại không biết nên làm gì cho phải.
Trương Minh Vũ nhíu mày, bực bội nói: “Này anh, nói gì cũng phải có lý lẽ mới được chứ? Anh lấy đâu ra chứng cứ mà dám nói tôi vi phạm quy tắc xông vào đây hả?”
“Anh nghe thấy bọn họ đánh rắm cũng tin sái cổ à? Quá đáng quá đấy”.
Ba người kia lập tức nổi giận.
Ánh mắt Chung Tử Kính lạnh như băng: “Mày nghi ngờ tao à?”
“Nói nhảm!”
Anh tức giận đáp trả: “Tôi đã nói rõ vậy rồi mà anh vẫn chưa nghe hiểu à?”
Hự!
Ngay sau khi anh vừa dứt lời, tiếng hít khí lạnh lại dồn dập vang lên!
Trương Minh Vũ điên rồi à?
Sao dám ăn nói như vậy với Chung Tử Kính?
“Ranh con mày to gan lắm. Nhiều năm rồi chưa có ai dám nói chuyện xấc xược với tao như thế đâu!”
“Không cần biết ai dẫn mày vào đây. Mày dám khiêu khích tao thì không ai cứu nổi đâu!”
Chung Tử Kính nheo mắt lại, lạnh giọng tuyên bố.
Anh cau mày, lầm bầm trách móc: “Sản nghiệp khổng lồ này của anh chẳng có tý quy củ gì cả. Chưa làm rõ mọi chuyện đã đổ tội cho người ta. Đây là phép đãi khách của các anh đấy hả?”
Chung Tử Kính nhướng mày, khinh bỉ cất tiếng: “Khách? Mày xứng chắc?”
Anh ta vừa dứt lời, hai gã vệ sĩ sau lưng tức thì xông lên!
Chương 154: Không được vô lễ!
"Hừ, hai người vệ sĩ này của anh Chung là cao thủ hiếm gặp đấy! Đủ để giết chết Trương Minh Vũ trong nháy mắt!”
“Tôi nghe nói hình như họ còn là lính đặc chủng giải ngũ thì phải? Quả này Trương Minh Vũ chết chắc rồi!”
“Hừ, chết còn sướng chán!”
…
Ba người Triệu Khoát khoanh tay đứng nhìn cười lạnh, ai cũng chêm vào một câu!
Trương Minh Vũ tức thì kinh hãi!
Sao bảo đánh là đánh luôn vậy?
Trong mắt hai gã vệ sĩ tràn đầy vẻ khinh thường!
Một gã ra tay trước, lao thẳng tới túm cổ anh!
Mẹ nó!
Anh giật mình khiếp sợ!
Tốc độ này khác hẳn một trời một vực với Hà Gia Hoa!
Anh vội vàng di chuyển khỏi ghế ngồi! Gian nan tránh thoát được một đòn!
Mọi người thấy thế đều không khỏi kinh ngạc!
Anh cuống quýt chạy ra một khu trống, căng thẳng cảnh giác!
Long Tam không có ở đây.
Hiện giờ anh không thể chủ quan khinh địch!
Anh thực sự không đánh lại được hai người kia!
Ngay sau đó, một gã vệ sĩ lại xé gió lao tới!
Anh nheo mắt nhìn chằm chằm vào động tác của đối phương, tinh thần căng cứng như dây đàn!
Gã ta lại ra đòn lần nữa!
Trương Minh Vũ nhanh tay lẹ mắt lách mình thoát hiểm!
Mặc dù thực lực của đối phương rất mạnh nhưng so với Long Tam thì vẫn còn kém xa!
Tuy mọi người đều ngạc nhiên khi thấy anh thoát được nhưng ai cũng biết anh không có khả năng chạy thoát!
Đám người Triệu Khoát đồng loạt nở nụ cười đắc ý.
Anh híp mắt lại, lửa giận dần dâng lên.
Dám gây rắc rối với tôi, các người cũng đừng hòng thoát!
Sau khi thoát được một đòn, anh cấp tốc lao vọt tới chỗ Triệu Khoát!
Hai gã vệ sĩ liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt ngơ ngác!
Thế nhưng họ mau chóng đuổi theo anh!
Trương Minh Vũ lo lắng quan sát.
Lần này hai gã vệ sĩ tung đấm ra!
Vừa hay giống với mong muốn của anh!
Anh lùi lại thật nhanh cho đến khi đứng gần Triệu Khoát!
Giây phút nắm đấm của gã vệ sĩ quét tới, anh linh hoạt nghiêng người tránh thoát, động tác vô cùng quỷ dị!
Khiến cho đám vệ sĩ phải nhíu mày!
Thế nhưng Triệu Khoát lại sợ chết khiếp!
Bởi khi Trương Minh Vũ tránh thoát, nắm đấm liền lao thẳng tới chỗ hắn!
Bốp!
Tiếng đánh đấm trầm đục vang lên!
Thoắt cái trên mặt hắn máu me be bét, cả người ngã lăn ra đất!
Hự!
Mọi người hít sâu một hơi khí lạnh!
Ai cũng kinh ngạc tới mức trợn mắt há hốc mồm!
Đến cả gã vệ sĩ cũng không dám tin vào mắt mình!
“Hay lắm!”
Hàn Thất Thất kích động reo hò.
Chung Tử Kính nổi giận gào lên: “Làm cái gì đấy! Mau bắt lại nó cho tao!”
Hai gã vệ sĩ quay sang nhìn nhau rồi gật đầu ra hiệu.
Tiếp đó, bọn họ lại dồn sức lao vọt tới chỗ Trương Minh Vũ.
Phù!
Anh thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mặc dù anh rất muốn được thực chiến nhưng chiến đấu ở cấp bậc này thực sự quá mệt mỏi!
Bị truy đuổi một hồi, anh lại di chuyển tới trước người Hà Gia Hoa!
Hà Gia Hoa tức thì hoảng hốt, lòng chợt xuất hiện một dự cảm chẳng lành!
Thế nhưng hắn chưa kịp nghĩ ngợi điều gì đã thấy anh biến mất không còn dấu vết!
Nắm đấm to lớn không ngừng phóng đại ngay trước mắt hắn!
Hắn đứng chết lặng tại chỗ trơ mắt đứng nhìn!
Bốp!
Tiếng va đập trầm thấp lại vang lên!
Cơ thể của Hà Gia Hoa cũng đổ ập ra sàn nhà!
Xương sống mũi lại bị đấm gãy nát!
Tất cả mọi người đều ồ lên kinh hãi! Còn có thể chơi được như vậy sao?
Gã vệ sĩ lúng túng rụt tay lại, ánh mắt bắn ra tia lửa giận!
Chung Tử Kính giận dữ quát ầm lên: “Rốt cuộc chúng mày đang làm cái quái gì vậy?”
Gã vệ sĩ nghiến răng ken két, tiếp tục cất bước đuổi theo.
Thể lực của Trương Minh Vũ đã suy yếu hơn hẳn. Anh mệt nhoài thở hồng hộc!
Dịch Thanh Tùng lập tức luống cuống tay chân!
Chỉ còn lại mình hắn ta vẫn đang đứng sững người ở đó!
Hắn ta trông thấy anh lao tới gần liền hoảng loạn không biết làm gì!
Ngay khi hắn ta định quay người bỏ chạy lại giật mình phát hiện anh đã vọt tới sau lưng mình từ bao giờ!
Thế này thì nguy to…
Dịch Thanh Tùng hoàn toàn choáng váng!
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười một tiếng, châm chọc nhắc nhở: “Anh Dịch cẩn thận vào!”
Anh vừa mới dứt lời đã dùng sức đẩy vai hắn ta lên phía trước.
Hắn ta hốt hoảng muốn lùi về sau tránh né!
Thế nhưng cơ thể lại mất kiểm soát va thẳng vào lồng ngực gã vệ sĩ!
Cứng như đâm phải xe tăng vậy!
Phụt!
Hắn ta suýt thì phun máu ra ngoài!
Cơ thể mềm oặt đổ ào xuống đất!
Hự!
Đám người xung quanh lại khiếp sợ hít một hơi khí lạnh! Ánh mắt mọi người đều trở nên mờ mịt!
Không phải tới để đánh Trương Minh Vũ à?
Sao… ba người kia đều ngã xuống cả rồi?
Chỉ có Hàn Thất Thất vẫn không ngừng reo hò cổ động, hai mắt sáng rực!
Còn hai gã vệ sĩ thì sa sầm mặt, ánh mắt lạnh lùng không ngừng truy đuổi!
Hiện giờ Trương Minh Vũ không đủ sức để tránh nữa rồi!
Cú đẩy Dịch Thanh Tùng vữa nãy đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực của anh!
Vậy mà tốc độ của hai gã vệ sĩ vẫn khủng khiếp như cũ!
Thoắt cái họ đã lao tới trước mặt anh, một trước một sau kìm kẹp anh ở giữa!
Anh đã không còn đường lui!
Tất cả mọi người đều căng thẳng quan sát!
Lần này anh chết chắc rồi!
Trong mắt Hàn Thất Thất hiện lên vẻ lo lắng!
Cô ta cắn chặt răng, lòng quặn thắt lại vì căng thẳng!
Chỉ trong nháy mắt, hai gã vệ sĩ cao to lao thẳng về phía anh!
Nắm đấm xé gió mà ra!
Trương Minh Vũ choáng váng!
Hai người họ vây kín một trái một phải khiến anh hết đường chạy trốn!
Tránh cũng không thoát!
Trái tim Hàn Thất Thất siết chặt lại!
Ba người đang lăn lộn dưới đất cũng bò lồm cồm dậy, vẻ mặt đắc ý cười lạnh!
Nhưng ngay sau đó lại xảy ra một tình huống bất ngờ!
Một bóng người đen sì đột nhiên vọt thẳng vào trong đám người!
Bịch bịch!
Tiếng đánh đấm trầm đục liên tiếp vang lên. Hai gã vệ sĩ tức thì lảo đảo lùi về sau hai bước!
Trương Minh Vũ giật nảy mình!
Anh đang chuẩn bị tinh thần ăn đòn thì bỗng nhiên… được cứu rồi sao?
Anh ngẩng đầu lên nhìn thử, trông thấy bóng lưng cao lớn của Long Tam hiện rõ mồn một ngay trước mắt!
Lần đầu tiên anh cảm thấy bóng lưng của Long Tam đẹp đẽ tới vậy!
Còn đám người đang vây quanh hóng hớt đều mắt tròn mắt dẹt ngơ ngác nhìn!
Ai cũng trợn mắt há hốc mồm vì kinh ngạc!
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Nhất là ba người Triệu Khoát, vẻ tươi cười trên mặt họ đều trở nên cứng đờ.
Chuyện tới nước này rồi mà Trương Minh Vũ vẫn thoát được sao?
Hai gã vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt nghiêm trọng. Tiếp đó, bọn họ đồng loạt xông lên tấn công Long Tam!
Hai người tung đấm cùng một lúc, một trái một phải chặn đường thoát thân của Long Tam!
Trương Minh Vũ vội vàng mở to mắt quan sát.
Anh cũng rất muốn biết anh ta sẽ giải quyết như thế nào!
Bấy giờ, Long Tam cũng bắt đầu cử động!
Anh ta đột nhiên lao thẳng tới gã vệ sĩ đứng bên phải!
Tức tốc tung ra một đấm đánh ngã đối phương!
Cùng lúc đó, gã vệ sĩ bên trái cũng tới gần. Long Tam nhấc chân đá một cú vào gáy gã ta!
Bịch!
Gã vệ sĩ gào ầm lên vì đau đớn, cơ thể nặng nề nện thẳng xuống đất!
Toàn bộ quá trình kéo dài chưa tới năm giây!
Hự!
Tiếng hít khí lạnh dồn dập vang lên!
Tất cả mọi người đều không dám tin vào cảnh tượng trước mắt!
Trương Minh Vũ cũng ngạc nhiên không nói nên lời!
Đơn giản… vậy sao?
Cả hội trường lặng ngắt như tờ!
Ba người Triệu Khoát đã hoàn toàn choáng váng, không còn tâm trí nào để ý tới gương mặt be bét máu của mình!
Chung Tử Kính cũng khiếp sợ!
Đến lúc phản ứng lại được, anh ta lập tức giận tím mặt!
“Láo xược!”
Anh ta lớn tiếng quát: “Dám đánh người của tao ở trong khách sạn nhà tao, mày muốn chết đúng không?”
Giọng điệu tràn trề khí thế!
Nghe thấy thế, ba người Triệu Khoát mới thở phào một hơi!
Dám đánh người của Chung Tử Kính, Trương Minh Vũ chết chắc rồi!
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói uy nghiệm chợt vang lên: “Tử Kính không được vô lễ!”
Chương 155: Chị chơi với em nhé?
Tất cả mọi người đều kinh ngạc khi nghe thấy câu nói này!
Chỉ những người giữ quyền cao chức trọng lâu năm mới rèn ra được khí thế uy nghiêm ấy, khiến người ta không kìm lòng được cảm thấy áp lực đè nặng không cách nào chống lại!
Chỗ đầu cầu thang trên tầng hai chợt xuất hiện một đám người!
Người vừa lên tiếng chính là người đàn ông trung niên đến từ Địa Trung Hải.
Trương Minh Vũ cau mày.
Hiển nhiên ông ta chính là ông chủ của khách sạn này.
Nhưng anh quan sát một hồi vẫn không nhìn ra được ông ta có gì khác với người địa phương bình thường.
Chung Tử Kính vội vàng thanh minh: “Thưa bố, thằng ranh hỗn láo này không tuân thủ quy tắc, còn làm loạn…”
“Câm miệng!”
Anh ta chưa kịp nói hết câu đã bị Chung Trường Thọ chặn họng!
Chung Tử Kính kinh ngạc không nói nên lời.
Tất cả mọi người đều tỏ ra mờ mịt.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Chung Trường Thọ nhanh chóng xuống tầng, chăm chú nhìn Trương Minh Vũ một hồi.
Sau đó, ông ta lạnh lùng nói: “Tử Kính, xin lỗi khách đi!”
Hự!
Đám người xung quanh khiếp sợ!
Điên rồi!
Điên thật rồi!
Rốt cuộc đang xảy ra chuyện quái gì vậy?
Ai cũng hãi hùng trợn tròn mắt!
Thân phận thật sự của Trương Minh Vũ là gì?
Mà đến cả Chung Trường Thọ cũng phải đối xử như vậy?
Ba người Triệu Khoát gần như hoá đá!
Bảo Chung Tử Kính… xin lỗi?
Chỉ mình Hàn Thất Thất lại trở nên hưng phấn, nhìn chằm chằm vào anh.
Trương Minh Vũ đem đến cho cô ta quá nhiều niềm vui bất ngờ!
Một lúc lâu sau, Chung Tử Kính mới bàng hoàng lấy lại tinh thần, nghi hoặc hỏi lại: “Bố bảo con… xin lỗi hắn sao?”
Anh ta vừa nói vừa chỉ vào Trương Minh Vũ!
Chung Trường Thọ lạnh lùng quát: “Xin lỗi!”
Giọng nói nghiêm nghị khí thế hùng hồn!
Khiến cho Chung Tử Kính không kìm được run lẩy bẩy!
Trương Minh Vũ cũng ngơ ngác không hiểu gì.
Lại là vì chị ba sao?
Ngoại trừ Tô Mang, anh cũng không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác.
Người có địa vị và thân phận cao quý như Chung Trường Thọ… cũng phải nể mặt Tô Mang?
Càng ngày anh càng thấy tò mò về thân phận của cô ấy!
Chung Tử Kính nghiến răng nghiến lợi, toàn thân run rẩy vì giận dữ!
Thế nhưng dù anh ta có tức giận tới mức nào cũng không thể làm trái lời bố mình!
Sau một hồi do dự, anh ta đành phải quay người lại, lạnh giọng nói: “Xin lỗi!”
Lời nói phun ra từ trong kẽ răng!
Hự!
Tiếng hít khí lạnh lại vang lên liên tiếp!
Không ngờ Chung Tử Kính lại… xin lỗi Trương Minh Vũ!
Ba người Triệu Khoát đều cảm thấy tuyệt vọng!
Lần này bọn họ đã thất bại triệt để, bại tới mức thương tích đầy mình!
Trương Minh Vũ cả giận đáp trả: “Anh nói vậy cũng đòi xin lỗi à? Sao tôi cứ cảm thấy anh đang muốn cắn chết tôi thì phải..”
“Mày đừng có quá đáng!”
Chung Tử Kính không nhịn nổi gào ầm lên!
Thế nhưng giọng nói lạnh như băng của Chung Trường Thọ lại vang lên bên tai anh ta: “Xin lỗi cho cẩn thận!”
“Con…”
Anh ta cong ngón tay chỉ trỏ, lắp bắp không nói nên lời, khoé môi điên cuồng co giật!
Tất cả mọi người đang có mặt ở đó đều trở nên đờ đẫn!
Có thể khiến Chung Tử Kính phải chủ động xin lỗi…
Cả Hoa Châu này có mấy ai làm được?
Hồi lâu sau, anh ta đành phải cố nén giận, gằn giọng nói: “Xin lỗi anh”.
Rõ ràng giọng điệu đã hoà hoãn hơn nhiều.
Trương Minh Vũ bật cười xua tay nói: “Không sao, tôi cũng không bị thương gì. Lần này tha cho anh đấy, sau này chú ý hơn là được”.
Chung Tử Kính căm hận nắm chặt tay lại!
Ba người đang nằm la liệt trên mặt đất đều nổi giận đùng đùng, hai mắt như sắp bốc hoả!
Trương Minh Vũ không bị thương, nhưng bọn họ bị đánh tơi bời!
Lát sau, đám người trên tầng hai lục tục đi xuống cầu thang.
Bọn họ đều là chủ các gia tộc tiếng tăm lừng lẫy của Hoa Châu.
Anh nhìn quanh một lượt nhưng chẳng thấy bóng dáng Tô Mang đâu.
Anh chưa kịp nghĩ ngợi gì đã bị Long Tam kéo ra khỏi khách sạn.
Hàn Thất Thất vẫn luôn dán chặt mắt lên người Trương Minh Vũ.
Trong đôi mắt xinh đẹp của cô toả sáng rực rỡ!
Một lúc lau, cô ta nhếch miệng nở nụ cười tràn đầy hứng thú, khẽ lẩm bẩm: “Anh chàng này… thú vị đấy”.
Đột nhiên có ba tiếng hô hoán vang vọng khắp sảnh: “Con trai! Con bị làm sao vậy?”
Ba người họ đồng loạt hét ầm lên.
Thế nhưng Trương Minh Vũ lại không hề hay biết.
Anh bị Long Tam lôi thẳng ra khỏi khách sạn.
Anh đang định lên tiếng dò hỏi.
Thì nghe thấy Long Tam thản nhiên nói: “Tiến bộ nhanh đấy. Hai người kia không dễ đối phó đâu”.
Không dễ đối phó mà còn bị anh ta một đòn diệt sạch…
Trương Minh Vũ buồn bực trừng mắt lườm anh ta: “Anh đang tự dát vàng lên mặt mình đấy à…”
Long Tam lại nghiêm túc giải thích: “Hai người họ đều là lính đặc chủng giải ngũ. Cậu chống đỡ được lâu như vậy là tốt lắm rồi”.
Thật sự là lính đặc chủng cơ à?
Trương Minh Vũ không khỏi sửng sốt, lòng thầm vui vẻ.
Anh tiến bộ rồi sao?
Trải qua mấy trận ẩu đả, anh càng khao khát nâng cao thực lực.
Hai người đi tới chiếc Mercedes màu đen.
Sau khi ngồi vào trong, Trương Minh Vũ mới phát hiện Tô Mang đã ngồi sẵn ở hàng ghế sau.
Long Tam nhanh chóng lái xe rời đi.
Tô Mang mỉm cười khen ngợi: “Em trai giỏi lắm. Chỉ trong thời gian ngắn đã tiến bộ rất nhiều”.
Anh sững sờ hỏi: “Chị cũng là camera giám sát chạy bằng cơm đấy à?”
“Camera gì cơ?”
Tô Mang nghi hoặc hỏi.
Anh bật cười xua tay, tìm cách đổi chủ đề: “Bây giờ chúng ta đi đâu thế chị?”
Ánh mắt Tô Mang loé sáng. Cô ấy dịu dàng nói: “Mai chị phải đi rồi. Hôm nay em nên ở bên chị mới phải chứ?”
Trương Minh Vũ không chút do dự đáp: “Đương nhiên rồi!”
Tô Mang hài lòng cất tiếng nói: “Thế còn tạm được. Chúng ta đi ăn gì đó ngon ngon đi”.
Ăn ngon?
Anh ngơ ngác không hiểu cô ấy định đưa mình đi đâu.
Trên đường đi, hai người bắt đầu nói chuyện phiếm.
Anh không hề dò hỏi cô ấy chuyện trên tầng.
Anh biết nếu Tô Mang muốn nói thì đã nói từ lâu rồi.
Chiếc xe chậm rãi đỗ lại.
Sau khi xuống xe, anh choáng váng.
Đây là nhà hàng kiểu gì vậy?
Anh quan sát một lượt, không nhìn ra được biển hiệu gì liên quan tới nhà hàng ở đó.
Chỉ có một biển hiệu ghi một hàng chữ tiếng Anh, Trương Minh Vũ đọc không hiểu.
Tô Mang kéo anh đi thẳng vào bên trong.
Vừa mới bước vào, anh đã cảm thấy bầu không khí bên trong nhà hàng cực kỳ quái dị.
Toàn bộ nội thất đều được trang trí bằng pha lê trong suốt, đến cả vách tường cũng không thấy được.
Cảm giác trống trải bao trùm.
Bên trên viên đá pha lê khảm đá quý màu xanh lam chói mắt, trông rất hài hoà.
Xem ra anh vẫn còn nhiều điều không biết lắm…
Anh bất đắc dĩ lắc đầu, thầm thở dài một tiếng.
Tô Mang vội vàng kéo anh ngồi vào bàn ở gần cửa sổ.
Mặt bàn trong suốt, ghế ngồi cũng trong suốt nốt…
Nhân viên phục vụ nhanh chóng chạy tới đưa thực đơn cho Tô Mang.
Cô ấy chọn hai món ăn đơn giản và mấy chai rượu…
Trương Minh Vũ không khỏi rùng mình.
Anh bỗng thấy có một dự cảm chẳng lành.
Chương 156: Chị… đẹp không?
Tô Mang ngẩng đầu trông thấy vẻ mặt kinh ngạc của Trương Minh Vũ.
“Sao thế? Sợ rồi à?”, Tô Mang mỉm cười quyến rũ nhìn anh!
Anh gượng cười đáp lại: “Em có gì phải sợ cơ chứ? Chẳng lẽ chị còn ăn thịt được em sao?”
Tô Mang mỉm cười, ánh mắt sáng rực: “Chưa chắc đâu nhé”.
Câu nói này…
Khiến toàn thân anh sởn cả gai ốc.
Anh không ngờ một người lạnh lùng như Tô Mang lại có thể quyến rũ đến vậy…
Quyến rũ chết người…
Trương Minh Vũ bất lực thở dài một tiếng.
Cô ấy mỉm cười thần bí đổi chủ đề: “Dạo gần đây em có dự định gì không?”
Chủ đề này nhanh chóng gợi lên sự hứng thú trong anh.
Dù sao khi nhắc đến kinh doanh, Tô Mang quả thực xứng đáng là một thiên tài!
Anh vội vàng lên tiếng: “Em đã mở chi nhánh cho khách sạn Hồng Thái rồi. Bây giờ em chỉ muốn mau chóng mở rộng quy mô của Hồng Thái ra khắp Hoa Châu rồi hướng ra thế giới!”
Nói tới đây, anh có hơi kích động!
Thế nhưng Tô Mang lại buồn bực trợn mắt lườm anh, không vui nói: “Chẳng có tiền đồ gì cả. Dù em mở khách sạn ra toàn thế giới thì có ích gì?”
Anh ngẩn người..
Mở ra khắp thế giới… thì có ích gì?
Trời ạ.
Chỉ một câu nói đã huỷ hoại toàn bộ tư tưởng của anh!
“Vậy…”, anh ngơ ngác mở miệng nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Cô ấy cười đáp: “Cũng phải. Em mới tiếp xúc với kinh doanh chưa lâu, có được thành tích như bây giờ đã rất tốt rồi”.
“Nhưng chị vẫn phải nhắc nhở em một câu, em không giống những người khác. Trách nhiệm em phải gánh vác nặng nề hơn người bình thường rất nhiều”.
“Cái em cần phát triển không chỉ là một chuỗi khách sạn”.
Anh mờ mịt hỏi: “Thế… em còn phải phát triển cái gì nữa?”
Tô Mang bật cười, nghiêm giọng nói: “Có thể phát triển được cái gì đều phải cố mà phát triển”.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Câu nói này không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu anh nhưng anh không thể nghiền ngẫm ra được ý nghĩ của nó.
Tô Mang còn dặn dò thêm một câu: “Em trai à, việc em cần làm không chỉ là phát triển một lĩnh vực nhỏ lẻ mà phải cố gắng nắm trọn toàn bộ nền kinh tế của cả một thành phố”.
Ừng ực!
Anh gian nan nuốt nước bọt, ánh mắt tràn đầy hãi hùng.
Không phải nói đùa đấy chứ…
Đến cả Trần Đại Phú mạnh như vậy, lăn lộn hơn nửa đời người cũng mới chỉ chiếm đoạt được thị trường bất động sản…
Anh cười khan nói: “Sao em có thể…”
“Hơn nữa cho dù thực sự nắm trọn được cũng không biết phải đến năm tháng nào… chưa chắc em đã chờ được lâu như vậy…”
Tô Mang lại trừng mắt nhìn anh, kiêu ngạo nói: “Ai nói không thể? Chị em làm được rồi còn gì?”
Nghe thấy cô ấy nói vậy, anh không khỏi giật mình kinh hãi!
Anh không hề hay biết cô ấy đang làm cái gì.
Chẳng lẽ cô ấy… đã phát triển toàn diện đến mức này rồi sao?
Anh chợt có cảm giác một bầu nhiệt huyết đang sôi trào từ tận đáy lòng.
Câu nói vừa rồi của cô ấy vẫn cứ quanh quẩn trong tâm trí anh!
Đồ ăn nhanh chóng được dọn lên.
Tô Mang cười nói: “Chị chỉ có thể nói tới đây thôi. Chị cũng không thể tiếp tục trợ giúp em về mặt tài chính thêm được nữa, phải dựa vào chính bản thân em mới được”.
“Nhưng nếu có ai muốn bắt nạt em trai chị thì chị không cho phép, biết chưa hả?”
Câu nói cuối cùng tràn đầy khí thế!
Trương Minh Vũ ngoan ngoãn gật đầu đáp: “Biết rồi ạ”.
Nghe xong, cô ấy mới tươi cười nói: “Được rồi, hết giờ bàn chuyện công việc rồi. Bây giờ là thời gian riêng tư của hai chúng ta đấy nhé”.
Dứt lời, cô ấy nhoẻn miệng nở một nụ cười xấu xa.
Khoé môi anh khẽ giật mấy cái, lòng thầm cảm thấy có gì đó là lạ.
Hai người bắt đầu nâng ly cạn chén.
Nốc liền tù tì mấy ly rượu vào bụng, anh dần thấy đầu óc trở nên mơ màng.
Anh uống rượu Lafita 1982 như nước lọc nhưng chính anh lại chẳng hề nhận ra.
Chẳng bao lâu sau, anh lắc đầu cất giọng nói: “Không được, chúng ta không thể uống tiếp, còn phải về nhà nữa đấy…”
Gương mặt xinh đẹp của Tô Mang đỏ ửng vì men say, ánh mắt mê ly.
“Về nhà cái gì? Hôm nay hai chị em chúng ta ở lại đây. Chị không tin đến tận lúc này mà chị tư của em vẫn còn có thể tìm tới làm phiền chúng ta!”
Tô Mang say khướt nói, khoé miệng vẫn giương lên nụ cười xấu xa.
Trương Minh Vũ sửng sốt, ý thức dần trở nên hỗn loạn: “Ở lại đây? Đây… là nhà hàng cơ àm?”
Tô Mang hờn dỗi mắng yêu một câu: “Em trai ngốc”.
Nói rồi cô ấy đứng bật dậy, cơ thể nghiêng ngả như sắp ngã.
Anh vội bước tới đỡ lấy, thế nhưng cả người cô ấy lại mềm oặt dựa vào lòng anh.
Kích thích quá độ khiến ý thức của anh dần lấy lại tỉnh táo.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng chạy tới, mỉm cười nói: “Mời anh đi theo tôi”.
Anh giật nảy mình.
Dịch vụ gì nữa đây?
Anh ngơ ngác đi theo nhân viên phục vụ.
Thoáng chốc, bọn họ đã vào trong thang máy.
Anh nhớ mang máng là nhân viên phục vụ đưa mình lên tầng tám rồi dẫn vào một căn phòng.
Ánh đèn trong phòng lập tức sáng bừng lên. Nhân viên phục vụ lặng lẽ đóng cửa rồi bỏ ra ngoài ngay tức khắc.
Anh đỡ Tô Mang ngã xuống giường, đầu óc quay cuồng!
Cô ấy mỉm cười ẩn ý nói: “Hôm nay… hôm nay thằng nhóc thối tha nhà em chỉ là của một mình chị, không ai được phép cướp đi!”
Ngay sau đó, cô ấy nhấc chân gác thẳng lên người anh!
Trương Minh Vũ hoảng hốt, ý thức cũng dần tỉnh táo lại.
Mùi hương thơm ngát như hoa lan vờn quanh chóp mũi khiến tim anh rung động.
Anh định đứng dậy lại giật mình phát hiện Tô Mang đang nhìn mình chăm chú.
Hai người họ nhìn nhau, tim anh bắt đầu đập loạn nhịp.
Trên gương mặt hơi ửng đỏ của cô ấy là ngũ quan xinh xắn, mái tóc hơi rối bời.
Hình ảnh này thật sự rất có tính khiêu khích!
Tô Mang khẽ cười hỏi: “Chị… đẹp không?”
Trương Minh Vũ sững sờ.
Anh ngắm nghía một lượt, nghiêm túc đáp: “Đẹp”.
Quả thực cô ấy… vô cùng xinh đẹp!
Nụ cười trên mặt Tô Mang càng thêm xán lạn. Cô ấy đắc ý nói: “Chị… chị vui lắm! Không ngờ cuối cùng… thằng nhóc thối nhà em vẫn bị chị lừa vào tròng trước!”
“Đến khi quay về chị có thể tha hồ khoe khoang rồi!”
Anh cố nén men say đang ngấm dần, cười nói: “Không cần… lừa em đâu. Chỉ cần… chỉ cần chị gọi một câu, em sẽ lập tức có mặt!”
Cô ấy dí tay vào trán anh một cái, tự hào nói: “Đây… đây mới đúng là em trai ngoan của chị!”
“Ôm cái nào!”
Dứt lời, cô ấy lao thẳng vào lòng anh!
Hương thơm ngào ngạt xộc thẳng lên mũi khiến lòng anh càng thêm rung động!
Giọng nói êm ru như trong mơ của Tô Mang vang lên bên tai anh: “Không sai, chính là cảm giác này, mùi hương này!”
“Em trai thối vẫn giống như lúc nhỏ, thật tốt”.
Nghe cô ấy nói vậy, anh vô cùng cảm động!
Tô Mang đột nhiên nở nụ cười đắc ý: “Em… em còn nhớ chị ba của em… lừa cướp mất… cướp mất nụ hôn đầu của em như thế nào không?”
Trương Minh Vũ ngẩn người, vô thức nhớ lại cảnh tượng thời thơ bé.
Khi đó Tô Mang nói trong miệng anh có con bọ, nhất định phải mau chóng lấy ra!
Anh nhếch miệng cười đáp: “Đương nhiên… là nhớ”.
Hai mắt cô ấy sáng rực lên, mỉm cười trêu chọc: “Chị thấy em không nhớ đâu. Hay là… chị ôn tập lại với em một lần nhé?”
Nói xong, cô ấy chợt dùng sức đè chặt Trương Minh Vũ ở trên giường.
Còn cô ấy thì xoay người ngồi lên!
Bốn mắt tròn xoe nhìn nhau. Một bầu không khí kỳ lạ dần dâng lên!
Chương 157: Cuộc gọi của cô
Ừng ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt, hơi thở bắt đầu trở nên dồn dập!
Anh thực sự khó có thể chịu đựng được kích thích lớn như vậy.
Ánh mắt Tô Mang hơi mơ màng, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng.
Dường như dòng chảy thời gian bị đóng băng ở giây phút này. Nhịp tim của anh đã đạt tới mức cực hạn!
Cả người anh nóng rực lên!
Thế nhưng Tô Mang lại chỉ giữ yên tư thế, không chịu cúi người xuống.
Một lát sau, sự xúc động trong người anh dần lắng xuống.
Lý trí đã giành chiến thắng.
Ngay khi anh đang bối rối không biết nên làm thế nào cho phải thì Tô Mang lại thở dài cười khổ: “Bọn họ không ở đây mà chị vẫn chẳng thể một mình chiếm đoạt được em…”
“Phiền chết mất, tại sao lại phải đồng ý cái điều kiện chết tiệt kia cơ chứ?”
Nói rồi cô ấy tức giận bỏ sang bên cạnh.
Trương Minh Vũ ngơ ngác.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Chẳng bao lâu sau, cô ấy tức giận đùng đùng chui vào trong chăn nằm xuống.
Anh cũng thầm cảm thấy may mắn.
Thế là anh vội vàng di chuyển tới bên cạnh cô ấy, vô thức thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng vừa mới đặt lưng nằm xuống, anh lại cảm thấy trời đất quay cuồng.
Không còn kích thích mê người, men say lại ập tới.
Thoáng chốc, anh đã chìm đắm trong cảm giác mê mang do men rượu gây ra.
Không biết trôi qua bao lâu sau, chuông điện thoại của anh chợt reo lên.
Thế nhưng anh vẫn còn mơ màng trong giấc mộng nên không thèm để ý tới.
Anh chỉ thấy người mình trĩu nặng.
Sáng hôm sau, anh chẫm rãi tỉnh dậy.
Ký ức trong đầu như một cuộn phim không ngừng chiếu lại cảnh tượng tối qua.
Anh lắc đầu ngồi dậy, giật mình phát hiện người bên cạnh đã đi mất.
Tô Mang lại đi rồi sao?
Nội tâm anh bỗng ngập tràn phiền muộn.
Sau khi rửa mặt xong xuôi, anh mới có cảm giác như vừa sống lại.
Đến khi cầm điện thoại lên, anh mới phát hiện mình có một cuộc gọi nhỡ.
Trương Minh Vũ ngẩn người.
Người gọi tới là Lâm Kiều Hân.
Sao anh lại không nghe thấy chuông nhỉ…
Sau một hồi trầm ngâm, anh vẫn quyết định gọi lại cho cô.
Đối phương nhanh chóng bắt máy.
Anh cười gượng nói: “Tối qua tôi uống hơi nhiều. Có việc gì không?”
Giọng nói lạnh lùng của cô vang lên: “Không có gì… chỉ là… tôi ký xong hợp đồng rồi”.
“Tôi muốn… mời anh một bữa”.
Anh sửng sốt, lòng chợt có cảm giác hưng phấn lạ thường.
“À… không sao đâu. Lần sau có dịp mời tôi sau cũng được. Ký xong hợp đồng là tốt rồi”.
“Bây giờ cô có tiền rồi, chắc là phát triển được Tuyền Ảnh rồi nhỉ?”
Anh cười nói.
Anh thật lòng hi vọng cô có thể hoàn toàn độc lập, thoát khỏi sự khống chế của tập đoàn Lâm Thị.
Vậy thì anh sẽ càng dễ dàng hỗ trợ cô hơn.
Lâm Kiều Hân cười khổ một tiếng: “Số tiền này mới chỉ đủ để thực hiện công trình, phần còn lại phải đợi hoàn thành dự án mới lấy về được”.
Anh giật mình, không ngờ còn có cả điều kiện này.
Anh không hiểu biết gì về công trình nhưng vẫn mỉm cười an ủi: “Biết đâu nếu cô làm thật tốt thì sẽ được trả phần còn lại sớm hơn thì sao? Thế là cô có thể phát triển Tuyền Ảnh được rồi còn gì?”
Cô tỏ vẻ bất đắc dĩ nói: “Sao có thể như vậy được”.
Anh lắc đầu bật cười.
Cô nói tiếp: “Lát nữa tôi phải đi tổ chức khởi động dự án. Phải mau chóng hoàn thành công trình mới được. Hình như bây giờ vẫn đang phải chờ một nhà thiết kế tới”.
“Lần này có thể tiếp tục thực hiện công trình là nhờ công lớn của anh. Tối nay tôi có thể mời anh ăn một bữa được không?”
Tim anh đập nhanh lạ thường. Anh sảng khoái đáp: “Được thôi”.
Sau khi hẹn xong thời gian, cô lập tức đi làm việc của mình.
Trương Minh Vũ cũng chuẩn bị trở về khách sạn làm việc.
Một đống tài liệu vẫn đang chờ anh tới xử lý, hơn nữa chi nhánh mới vẫn chưa có người thiết kế cho. Anh phải nghĩ cách nhờ Hàn Thất Thất làm mới được.
Anh vừa bước ra khỏi nhà hàng đã thấy chiếc Mercedes màu đen đang đỗ ở bên đường.
Sau khi lên xe, Long Tam liền đưa anh tới thẳng khách sạn Hồng Thái.
Anh vội vàng lao lên phòng làm việc.
Vừa mới đẩy cửa đi vào, anh đã trông thấy Vương Vũ Nam đang ngoan ngoãn đứng chờ ở bên cạnh.
Anh lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Cô ấy dè dặt lên tiếng: “Chào anh, buổi sáng tốt lành”.
Trương Minh Vũ gật đầu, ngượng ngùng nói: “Tôi lại quên béng mất chuyện của cô rồi. Tí nữa cô cứ tìm thư ký Ngô, bảo cô ấy sắp xếp cho cô một cái bàn làm việc ở đây đi”.
“Sau này cô cứ làm việc ở đây là được”.
Nghe anh nói vậy, Vương Vũ Nam lập tức mừng rỡ.
“Vâng ạ, cảm ơn anh nhiều!”, cô ấy kích động nói.
Anh ngồi xuống ghế rồi nói tiếp: “À phải rồi, lát nữa cô hãy tìm cớ nào đó thanh toán khoản tiền còn lại cho đối tác đi”.
“Vâng…”
Vương Vũ Nam đang định đồng ý thì giật nảy mình.
Một lúc lâu sau, cô ấy mới khó tin cất tiếng hỏi: “Anh nói là… khoản tiền còn lại sao?”
Trương Minh Vũ gật đầu khẳng định: “Đúng vậy”.
Lâm Kiều Hân nhất định phải mau chóng phát triển thế lực của mình, nếu không sẽ không kịp.
Tuy khoản tiền còn lại không nhiều nhưng đối với cô cũng là một khoản kếch sù.
Trong mắt Vương Vũ Nam hiện lên vẻ mờ mịt.
Chẳng lẽ anh không sợ người ta xây dựng không đạt chất lượng hay ôm tiền chạy mất sao?
Mãi lâu sau, cô ấy mới mắt tròn mắt dẹt dò hỏi: “Anh muốn theo đuổi chị gái xinh đẹp kia phải không?”
Phụt!
Anh giận dữ trừng mắt nói: “Cô cũng lắm chuyện phết đấy. Đừng có nói vớ vẩn”.
Vương Vũ Nam tinh nghịch nhe răng cười: “Hi hi, vâng ạ!”
Dứt lời, cô ấy lập tức chạy đi làm việc.
Chẳng bao lâu sau, đống tài liệu chất đống của anh đã được giải quyết xong. Cô ấy còn tiện tay kiểm tra chuyện hợp đồng.
Không thể không công nhận, năng lực làm việc của Vương Vũ Nam rất mạnh.
Trương Minh Vũ cực kỳ hài lòng.
Sau một hồi bận rộn, anh sực nhớ tới chuyện thiết kế chi nhánh.
Nếu không có bản thiết kế thì bên Lâm Kiều Hân cũng không thể bắt tay vào thi công.
Thế là anh liền gọi cho Hàn Thất Thất một cuộc điện thoại.
Đối phương nhanh chóng bắt máy. Giọng nói thì thầm của cô ta vang lên: “Sao đấy?”
Anh sững sờ, buồn bực hỏi: “Sao cô cứ như kẻ trộm…”
Cô ta lại thấp giọng đáp: “Đúng là bây giờ tôi đang làm kẻ trộm đấy! Hôm qua suýt thì tôi gây hoạ lớn cho nhà họ Hàn, bị bố tôi nhốt lại rồi!”
Hả?
Trùng hợp vậy sao?
Anh đoán chắc chắn là liên quan đến chuyện tối qua ở khách sạn.
Nhưng nếu Hàn Thất Thất không được thả ra ngoài thì chuyện thiết kế phải làm thế nào?
Anh lo lắng hỏi: “Thế khi nào cô mới ra được? Tôi vẫn đang chờ cô thiết kế khách sạn cho đấy”.
Hàn Thất Thất cũng bất lực đáp: “Ít nhất phải chờ đến ngày mai bố tôi hết giận. Quan trọng là mẹ tôi cũng nổi giận, sức khoẻ bà ấy còn kém nữa…”
Anh thở dài thườn thượt: “Thôi được rồi”.
Anh đang định cúp máy thì giọng nói vui vẻ của cô ta lại vang lên: “À đúng rồi, bố mẹ tôi thích anh lắm mà. Anh có thể tới đón tôi!”
“Cứ nói là… nói là đưa tôi đi chơi là được!”
Hai mắt Trương Minh Vũ sáng rực lên. Nhưng anh vẫn hơi do dự: “Làm thế… có được không?”
Hàn Thất Thất hưng phấn nói: “Được chứ! Nhất định sẽ được. Anh mau tới đây đi, tôi bị nhốt trong nhà ngột ngạt lắm rồi!”
Khoé miệng anh khẽ giật giật.
Nhưng nghĩ tới chuyện thiết kế khách sạn, anh chỉ có thể đồng ý với kế sách của cô ta: “Thôi được”.
Chương 158: Tình địch?
Chương 158: Tình địch?
Hàn Thất Thất nghe thấy vậy lập tức hứng khởi.
Trương Minh Vũ cúp máy, trên mặt hiện lên hai chữ "Bất lực".
Chuyện gì thế này...
Dù sao chuyện khách sạn cũng gấp, Lâm Kiều Hân ở bên kia cũng đang vội.
Sau khi giao lại mọi chuyện cho Vương Vũ Nam, Trương Minh Vũ liền đi xuống tầng.
Sau khi ra khỏi cửa, Long Tam đã đứng sẵn ở đây!
Cái này...
Trương Minh Vũ trợn tròn mắt, sao anh ta biết vậy?
Đúng thật là camera giám sát mà!
Sau khi vào trong xe, Long Tam chẳng hề do dự lái thẳng đến trang viên nhà họ Hàn.
Trương Minh Vũ đột nhiên nghĩ tới một chuyện, anh hỏi: "Đúng vậy, Thần Ẩn có động tĩnh gì chưa?"
Đây là lần đầu tiên tổ chức nhắm tới Lâm Kiều Hân.
Lần trước Long Tam bảo là một tuần, bây giờ cũng sắp được một tuần rồi, Trương Minh Vũ không thể không lo.
Long Tam bình tĩnh nói: "Tôi nhờ bạn giúp tôi để ý rồi, một khi Thần Ẩn vào trong nước người kia sẽ thông báo ngay cho tôi".
Trương Minh Vũ giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng không biết tại sao, trong lòng vẫn cảm thấy hơi lo lắng.
Giống như... cảm thấy Lâm Kiều Hân không an toàn vậy.
Nhưng nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra được liệu còn có thể xảy ra chuyện gì, nên anh cũng không nghĩ nữa.
Chẳng mấy chốc, chiếc Mercedes-Benz đã dừng trước cổng trang viên nhà họ Hàn.
Trương Minh Vũ xuống xe.
Long Tam cũng lái xe rời đi.
Vừa định lấy điện thoại ra gọi cho Hàn Thất Thất, thì nhớ ra cô ta còn đang bị cấm túc...
Anh đứng ở cửa nhìn quanh một vòng.
Thì chợt nhìn thấy một anh thanh niên mặt mày buồn bực đi tới.
Trông anh ta hơn hai mươi tuổi, cả người mặc đồ hiệu, vẻ mặt ngạo nghễ.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Anh thanh niên nhìn thấy anh, trong ánh mắt lóe lên sự chán ghét.
"Anh tìm ai?", Chu Vân Phong lạnh lùng hỏi.
Trương Minh Vũ cười nói: "Tôi tìm Hàn Thất Thất, phiền anh gọi cô ấy giúp tôi".
Hàn Thất Thất?
Mắt Chu Vân Phong lóe lên sự tức giận!
Khó khăn lắm mới có kỳ nghỉ để về nước, hào hứng đến gặp em họ, ai ngờ em họ lại bị cấm túc!
Chu Vân Phong còn đang bực mình đây!
Anh ta đi qua phía đằng này, đi đến trước cửa.
Nhìn kỹ lại thấy Trương Minh Vũ mặc đồ nghèo hèn liền tỏ vẻ khinh thường.
Chu Vân Phong khó chịu xua tay nói: "Ăn mày thì cút đi! Thất Thất là người mày muốn gặp thì gặp à?"
Trương Minh Vũ không cười nữa, anh nhíu mày: "Tôi đã hẹn Thất Thất rồi, phiền anh gọi cô ấy một tiếng, không thì bảo bố mẹ cô ấy là được".
Giúp thì giúp, không giúp thì không giúp, chửi người ta làm gì?
Chu Vân Phong nhíu mày, lạnh lùng nói: "Bổn thiếu gia nói mày không nghe thấy à? Mau cút đi!"
"Mày là cái thá gì mà đòi gặp em họ tao? Còn muốn gặp cô chú tao?"
"Mẹ kiếp mày biết một ngày có bao nhiêu kẻ có quyền đến xếp hàng gặp chú tao không hả? Mày cũng xứng chắc?"
"Cút cút cút!"
Nói xong anh ta liền khó chịu xua tay.
Vốn đang bực mình lại gặp Trương Minh Vũ đến kiếm chuyện!
Trương Minh Vũ nhíu mày, bắt đầu cảm thấy khó chịu rồi.
Anh còn đang vội nữa!
Anh nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng vẫn không nói gì.
Cửa vẫn đóng, anh không được vào.
Anh liền hét lớn: "Có ai không? Có ai không?"
Chu Vân Phong lập tức nổi giận, lạnh lùng nói: "Ê, ê, ê, mày không hiểu tiếng người phải không? Mau cút cho tao!"
"Kêu cái gì mà kêu!"
Trương Minh Vũ lạnh lùng nhìn anh ta.
Nếu không phải là người nhà họ Hàn, chắc anh dạy cho Chu Vân Phong một bài học rồi đấy!
Có điều sau đó, mắt Trương Minh Vũ lập tức sáng lên.
Dù sao bây giờ chuyện quan trọng nhất là đi vào, không bằng...
Trương Minh Vũ mỉm cười, nói: "Tôi cứ thích hét đấy, miệng là của tôi, anh cắn được tôi chắc?"
"Mày..."
Chu Vân Phong thực sự nổi giận rồi, anh ta xắn gấu tay áo lên lạnh lùng nói: "Mẹ nó mày dám khiêu khích tao à?"
Trương Minh Vũ cười nói: "Anh cũng xứng để tôi khiêu khích chắc?"
Trương Minh Vũ chưa từng thua ai trong việc cãi nhau đâu.
Hai người duy nhất khiến anh đau đầu chỉ có Hàn Thất Thất và Lý Phượng Cầm thôi.
Chu Vân Phong nhíu mày, lửa giận trong mắt sắp phun ra đến nơi!
"Thằng nhãi, tâm trạng của bổn thiếu gia đang không được tốt, mày đừng có đâm đầu vào chỗ chết!"
Nói xong, Chu Vân Phong liền mở cửa, phóng nhanh ra!
Anh ta cuộn chặt nắm đấm, xông thẳng đến chỗ Trương Minh Vũ.
Khí thế hùng hồn!
Trương Minh Vũ mỉm cười khinh bỉ.
Ngay khi Chu Vân Phong lao đến trước mặt Trương Minh Vũ, anh hơi di chuyển, dễ dàng tránh được.
Chu Vân Phong nhào vào không trung, xoay người định tấn công tiếp!
Ngay giây sau, Chu Vân Phong sững sờ!
Chỉ thấy Trương Minh Vũ xông thẳng vào trong sân!
Đùng!
m thanh giòn tan vang lên, cửa lớn đóng lại!
Cái này...
Chu Vân Phong sững sờ mất một lúc, giờ mới hiểu mình sập bẫy rồi, sắc mặt anh ta tối sầm xuống.
Trương Minh Vũ khóa cửa xong, mỉm cười chế giễu: "Anh tìm ai vậy? Muốn ăn xin thì đi ra chỗ khác, tâm trạng của bổn thiếu gia không được tốt!"
Nói xong liền học dáng vẻ kiêu ngạo của Chu Vân Phong.
Chu Vân Phong nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: "Thằng nhãi, mày đang muốn chết đấy hả?"
Trương Minh Vũ cười tươi, khiêu khích anh ta: "Tôi đang muốn chết đấy, anh làm gì được tôi? Anh có giỏi thì vào đây đi?"
Nói xong anh liền giơ ngón giữa vào Chu Vân Phong!
Trong lòng vô cùng đắc ý!
Chu Vân Phong sắp nghiến nứt cả răng rồi!
Anh ta từ từ tiến lên, chậm rãi thò tay vào trong túi.
Trương Minh Vũ sững sờ, tình huống gì thế này?
Một giây sau, Chu Vân Phong lấy ra một chùm chìa khóa, cắm vào ổ khóa.
Cạch!
Tiếng cửa mở vang lên.
Cửa... mở rồi.
Mẹ nó!
Trương Minh Vũ lúng túng, hoàn toàn không hề do dự xông thẳng vào giữa trang viên.
Anh không ngờ tên Chu Vân Phong lại có chìa khóa!
"Thằng khốn! Mày đừng có chạy! Mẹ kiếp mày đứng lại cho tao!"
Chu Vân Phong tức giận xông lên, vừa đuổi vừa la ó.
Không chạy? Anh nghĩ tôi ngu hả?
Trương Minh Vũ tức giận liếc mắt, toàn lực lao lên!
Chẳng bao lâu sau đã cách Chu Vân Phong cả một đoạn dài.
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Hàn Thiên Hoa và Chu Cửu Yến thích anh như vậy chắc không làm gì anh đâu nhỉ?
Nghĩ như vậy, Trương Minh Vũ cũng thoải mái hơn nhiều.
Trương Minh Vũ nhanh chóng chạy đến cổng căn biệt thự chính.
Cốc cốc cốc!
Trương Minh Vũ sốt ruột gõ cửa.
Nhưng bên trong không có động tĩnh gì cả...
Trương Minh Vũ lại gõ cửa.
Đằng sau vang lên tiếng hét đầy tức giận: "Thằng nhãi nhép này! Tao xem mày chạy đi đâu được!"
Trương Minh Vũ sững sờ.
Quay đầu nhìn lại, Chu Vân Phong đang thở hổn hển xông đến, mặt mày vẫn tức giận như cũ!
Trương Minh Vũ bất lực liếc mắt.
Nhưng cửa nhà vẫn không hề được mở ra.
Chẳng nhẽ họ không ở nhà?
Anh còn chưa nghĩ được gì, Chu Vân Phong đã xông đến trước mặt anh rồi!
Anh ta xắn tay áo lên lao đến chỗ anh!
Ngay khi Trương Minh Vũ nghĩ có nên đánh nhau không, tiếng mở cửa vang lên.
Cửa mở rồi.
Chương 159: Khác nhau một trời một vực! Sướng!
"Vân Phong, cháu ồn ào cái gì vậy..."
Chu Cửu Yến đi ra, nhíu mày nói.
Nhưng chưa nói xong, thì bà đột nhiên nhiên nhìn thấy Trương Minh Vũ, Chu Cửu Yến lập tức sững sờ!
Chu Vân Phong vội vàng giải thích: "Cô ơi, cháu có ồn ào cái gì đâu, thằng nhãi này khiêu khích cháu, còn xông thẳng vào trong nữa!"
"Hắn đang xâm phạm nhà riêng! Cháu sợ Thất Thất gặp nguy hiểm nên đuổi theo".
Nói xong, mắt anh ta lại lóe lên tia tức giận!
Đợi mãi, Chu Vân Phong mới ngượng ngùng phát hiện ra không có động tĩnh gì.
Ngẩng đầu khó hiểu thì thấy vẻ bất mãn trên mặt Chu Cửu Yến dần biến thành mừng rỡ!
Cái quái gì vậy?
Chu Vân Phong sững sờ.
Trương Minh Vũ thầm thở phào nhẹ nhõm, anh cười nói: "Cháu chào dì ạ".
Dì!
Mắt Chu Vân Phong lóe lên sự mơ hồ.
Chu Cửu Yến cũng phản ứng lại, mừng rỡ nói: "Ô, sao nhóc lại đến?"
"Cháu thật là, đến chẳng nói câu nào với dì, làm như thế thì thành ra nhà dì không hiểu đạo lý đối đãi khách à!"
"Mau vào đi, mau vào đi".
Nói xong Chu Cửu Yến kéo tay Trương Minh Vũ vào trong phòng.
Chu Vân Phong ngớ người!
Tình... tình huống gì thế này?
Họ quen nhau thật à?
Quan trọng nhất là khi anh ta đến Chu Cửu Yến chưa bao giờ khách khí như vậy, tên ăn xin này...
Trầm ngâm hồi lâu, ánh mắt Chu Vân Phong lóe lên tia lạnh lùng, anh ta cũng đi vào trong!
Chu Cửu Yến nhiệt tình tóm lấy tay Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ ngượng ngùng.
Cho dù biết bà thích mình, nhưng không ngờ... lại thích đến mức này...
Chu Cửu Yến nhanh chóng kéo Trương Minh Vũ ngồi xuống ghế sofa.
"Thiên Hoa ơi! Mau xuống đây, nhà có khách đến!", Chu Cửu Yến hét lên tầng.
Chu Vân Phong vừa vào cũng ngẩn người.
Khách kiểu gì vậy?
Trương Minh Vũ lúng túng ngồi xuống, lần đầu được thử cảm giác làm khách quý...
Tiếng bước chân nặng nề nhanh chóng vang lên.
"Ai vậy?"
Giọng nói chín chắn của Hàn Thiên Hoa vang lên, ông chậm rãi xuất hiện ở cầu thang.
Chu Cửu Yến khó chịu nói: "Mau lên, lề mà lề mề!"
Hàn Thiên Hoa nhíu mày.
Khách đến mà chả nể mặt ông gì cả!
Ngẩng đầu nhìn thì thấy Trương Minh Vũ đang ngồi trên sofa.
Mặt Hàn Thiên Hoa lộ vẻ vui mừng, ông nói: "Trương Minh Vũ à? Cháu đến rồi sao, đến sao không bảo chú một tiếng?"
Nói xong liền nhanh chóng đi xuống.
Chu Vân Phong ngẩn người!
Hai con mắt trợn trừng lên!
Chu Cửu Yến nhiệt tình thì thôi, không ngờ Hàn Thiên Hoa cũng nhiệt tình đến vậy?
Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "À... lần này cháu đến hơi vội nên không báo trước".
Hàn Thiên Hoa ngồi xuống cạnh Trương Minh Vũ.
"Ăn cơm chưa? Lần trước cháu đi gấp quá, lần này nhất định phải uống với chú mấy chén rồi hẵng đi nhé!"
Hàn Thiên Hoa tươi cười nói.
Nhiệt tình thật!
Chu Vân Phong giờ mới phản ứng lại, anh ta cuộn chặt nắm đấm, mắt lóe lên vẻ âm trầm.
"Chú, chẳng phải chúng ta vừa ăn cơm sao", Chu Vân Phong xông lên, cười nói.
Nói gì thì nói, không thể để Trương Minh Vũ cướp sân khấu của mình được!
Sắc mặt Hàn Thiên Hoa trầm xuống, ông lạnh lùng đáp: "Nói cái gì vậy! Ăn rồi không được ăn nữa chắc? Chú ăn chưa no nên muốn ăn nữa!"
Chu Vân Phong nén giận đến mức mặt đỏ bừng!
Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "À... cháu cũng ăn cơm rồi, hay để lần sau đi chú".
Hàn Thiên Hoa cười nói: "Ăn cơm là ăn cơm, uống rượu là uống rượu, không được thì để chú chuẩn bị hai món đơn giản".
Trương Minh Vũ há hốc miệng, không biết nên nói gì.
Anh còn đang vội đi thiết kế khách sạn, đâu ra tâm tình để uống rượu...
Chu Cửu Yến khó chịu nói: "Được rồi, thằng bé ăn cơm rồi, để lần sau uống đi".
Hàn Thiên Hoa ngại ngùng mỉm cười, chỉ đành im lặng.
Trương Minh Vũ cũng cảm thấy kinh ngạc.
Hình như trong nhà họ Hàn, Chu Cửu Yến là người có tiếng nói nhất.
Về lý mà nói một người mạnh mẽ kiêu ngạo như Hàn Thiên Hoa sao có thể để vợ quyết định mọi việc được chứ?
Hơn nữa khí chất của Chu Cửu Yến...
Nghĩ một hồi, Trương Minh Vũ cũng chẳng nghĩ ra lý do tại sao.
Chu Cửu Yến nhiệt tình nói: "Đúng rồi Trương Minh Vũ, cháu muốn uống gì không? Dì lấy cho".
Trương Minh Vũ vội vàng xua tay, cười nói: "Không ạ, cháu không khát".
Chu Vân Phong đứng bên nghiến răng nghiến lợi, trong lòng vô cùng ghen tị!
Trương Minh Vũ... dựa vào cái gì chứ?
Hàn Thiên Hoa cười hỏi: "Trương Minh Vũ này, lần này cháu đến có chuyện gì vậy?"
Trương Minh Vũ vô cùng kích động!
Cuối cùng cũng vào vấn đề chính rồi!
Trương Minh Vũ vội vàng cười nói: "À... cháu muốn cùng Thất Thất đi dạo một chút, vừa hay hôm nay cháu cũng khá rảnh".
Vừa nói xong, Chu Vân Phong lập tức mỉm cười khinh bỉ.
"Thế khéo thật, Thất Thất phạm lỗi nên bị cấm túc, hôm nay chắc không đi được rồi!"
Chu Vân Phong cười khẩy nói, trong lòng cuối cùng cũng thoải mái hơn nhiều rồi!
Cái anh ta không có được, Trương Minh Vũ đừng hòng có!
Nhưng nói xong, Hàn Thiên Hoa và Chu Cửu Yến lại cùng lúc lên tiếng: "Câm mồm!”
Cơ thể Chu Vân Phong lập tức run rẩy, mặt mày hoang mang, khó hiểu nhìn hai người.
Trương Minh Vũ sợ giật mình.
Dù sao lời này cũng do Hàn Thiên Hoa đích thân nói!
Hàn Thiên Hoa lo lắng nói: "Cấm túc cái gì! Là Thất Thất... không vui nên tự nhốt mình trong phòng thôi!"
"Cháu không biết thì đừng có nói bừa!"
Chu Vân Phong thừ người ra!
Đây chẳng phải lời chú nói sao!
Hàn Thiên Hoa nói tiếp: "Cửu Yến à, bà mau gọi Thất Thất xuống, vừa hay tâm trạng con bé không tốt, bảo nó đi dạo cùng Trương Minh Vũ cho khuây khỏa".
"Được".
Chu Cửu Yến đồng ý sau đó vội vàng lên lầu!
Chu Vân Phong ngây người rồi!
Anh ta từ nước ngoài xa xôi trở về gặp Hàn Thất Thất mà còn bị từ chối!
Nhưng Trương Minh Vũ...
Chu Vân Phong nhất thời sững sờ.
Trương Minh Vũ thầm thở phào nhẹ nhõm, dù có nói thế nào, nhiệm vụ cũng hoàn thành rồi.
Kế hoạch của mình cũng thuận lợi tiến hành rồi.
Chu Cửu Yến vội vàng gõ cửa phòng Hàn Thất Thất.
Hàn Thất Thất lập tức vui vẻ.
Trương Minh Vũ đến rồi?
Khụ khụ!
Hàn Thất Thất hắng giọng rồi mới lên tiếng: "Sao ạ?"
Chu Cửu Yến cười nói: "Thất Thất à, Trương Minh Vũ đến tìm con này, bảo đưa con ra ngoài chơi, con mau ra đi".
Hàn Thất Thất lập tức mừng rỡ.
Nhưng cô ta vẫn giả vờ, kiêu ngạo nói: "Con không đi! Chẳng phải bố cấm túc con sao! Cấm thì thôi vậy!"
Chu Cửu Yến sốt ruột rồi, bà thấp giọng nói: "Con bé này, Trương Minh Vũ đến rồi, con đừng có làm trò nữa, mau ra đi!"
Mắt Hàn Thất Thất lóe sáng, cô ta mỉm cười xấu xa!
Chương 160: Làm người thì phải biết sức mình đến đâu!
Hàn Thất Thất định bắt Hàn Thiên Hoa xin lỗi rồi mới đi!
Cô ta vẫn còn tủi thân lắm!
Nhưng chưa nghĩ được gì, Chu Cửu Yến đã vội vàng nói: "Mau lên, con đừng có làm mẹ sốt ruột nữa có được không".
Mắt Hàn Thất Thất đang lóe sáng đột nhiên vụt tắt.
"Vâng ạ, vâng ạ, con chuẩn bị xong sẽ xuống", Hàn Thất Thất bất lực nói.
Chu Cửu Yến lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Hàn Thất Thất nhanh chóng chuẩn bị xong, cô đi xuống lầu với Chu Cửu Yến.
Trương Minh Vũ đang lúng túng nói chuyện với Hàn Thiên Hoa.
Chu Vân Phong cuộn chặt nắm đấm, mặt âm trầm ngồi bên.
Tiếng bước chân vang lên, tất cả mọi người lập tức ngẩng đầu.
Khi nhìn thấy Hàn Thất Thất, Chu Vân Phong trợn trừng mắt!
Từ nhỏ anh ta đã thích Hàn Thất Thất rồi.
Lúc đó Hàn Thất Thất còn ăn mặc theo kiểu không giống ai!
Bây giờ Hàn Thất Thất trông bình thường hơn nhiều, đẹp thêm mấy phần!
Hàn Thiên Hoa bất mãn nói: "Trương Minh Vũ đến được một lúc rồi, sao giờ con mới xuống?"
"Con.."
Hàn Thất Thất vừa định phản bác thì bị Chu Cửu Yến đứng bên ngăn lại.
Chu Vân Phong vội vàng xông lên, kích động nói: "Em họ, lâu rồi không gặp!"
Hàn Thất Thất sững sờ.
Cô ta nhìn kỹ lại rồi nói: "Đúng vậy, lâu rồi không gặp".
Nói xong cô ta liền đi thẳng qua người Chu Vân Phong.
Chu Vân Phong cũng quen rồi, anh ta vội vàng thu dọn chỗ trên sofa, cười nói: "Em mau ngồi đây đi".
Hàn Thất Thất vừa định ngồi xuống.
Hàn Thiên Hoa liền nói: "Ngồi đâu vậy?"
Hàn Thất Thất sững sờ.
Chu Cửu Yến ấn Hàn Thất Thất ngồi xuống cạnh Trương Minh Vũ!
Hình như bà còn sợ hai người ngồi xa quá nên ngồi thẳng bên cạnh Hàn Thất Thất!
Còn dùng sức ép hai người lại!
Chu Vân Phong ngẩn người!
Trương Minh Vũ cũng kinh ngạc!
Bố mẹ kiểu gì thế này...
Hàn Thiên Hoa hài lòng gật đầu.
Hàn Thất Thất cũng ngượng ngùng, chỉ đành giả bộ bảo: "Anh đến rồi à, sao đến không nói với em một tiếng".
Trương Minh Vũ đang ngớ người cũng hoàn hồn lại, anh cười nói: "À... anh muốn tạo bất ngờ cho em..."
Hàn Thiên Hoa và Chu Cửu Yến hài lòng gật đầu.
Hàn Thất Thất giả bộ hờn dỗi: "Thế còn được!"
Chu Vân Phong như ăn phải cứt dê!
Phân biệt đối xử vậy!
Làm người phải biết mình là ai chứ!
Nhưng lửa giận trong lòng vẫn dâng lên.
Trương Minh Vũ thật sự không chịu được cảm giác ngượng ngùng này nữa.
Im lặng hồi lâu anh cười nói: "Hôm nay anh được nghỉ, muốn đưa em đi chơi, em có rảnh không?"
Hàn Thất Thất không do dự đáp: "Có, chúng ta mau đi thôi!"
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm!
Cuối cùng cũng được đi rồi!
Nói xong, Hàn Thất Thất liền kéo Trương Minh Vũ đứng dậy đi ra phía cửa.
Hàn Thiên Hoa và Chu Cửu Yến vui vẻ đứng dậy.
Chu Vân Phong nghiến răng nghiến lợi, vội vàng nói: "À... em họ, hay là hai người đưa anh đi cùng đi?"
Trương Minh Vũ và Hàn Thất Thất dừng bước.
Hàn Thất Thất nhíu mày.
Chu Cửu Yến lạnh lùng nói: "Cháu ngồi xuống! Có cháu thì còn ra thể thống gì nữa!"
"Cháu..."
Chu Vân Phong tức nổ phổi rồi!
Không ai chịu giúp anh ta cả!
Trương Minh Vũ dựa vào đâu chứ?
Hàn Thiên Hoa cười nói: "Hai đứa mau đi đi, nhân lúc Trương Minh Vũ rảnh đi chơi nhiều chút".
"Nếu như về muộn thì cứ thuê khách sạn, tối bố mẹ chưa chắc ở nhà đâu".
Người Hàn Thất Thất hơi lảo đảo!
Mắt Chu Vân Phong sắp tóe lửa rồi!
Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười nói: "A... ha ha, dạ vâng ạ".
Nói xong liền vội vàng đưa theo Hàn Thất Thất chạy khỏi biệt thự.
Chu Vân Phong híp mắt, móng tay sắp cắm vào lòng bàn tay anh ta rồi!
Thằng nhãi, mày chờ đấy!
Đi ra khỏi trang viên.
Một chiếc Mercedes-Benz đỗ ngay trước cổng.
Hai người ngồi lên xe.
Long Tam khởi động xe, lao đi.
Phù!
Hàn Thất Thất quay đầu nhìn, thở phào nhẹ nhõm.
Trương Minh Vũ cũng như vừa đi đánh trận, cả người mất hết sức lực.
Hàn Thất Thất cười nói: "Được đấy, anh nhanh thật đó".
Trương Minh Vũ cười đắc ý: "Đương nhiên, cô mà gặp nạn tôi sẽ là người đầu tiên lao ra".
Hàn Thất Thất tức giận liếc mắt nói: "Bớt bớt đi! Anh tưởng tôi không biết vụ anh cần thiết kế gấp à?"
Trương Minh Vũ lập tức lúng túng.
"Biết nhưng cần gì phải nói toẹt ra vậy, chả hiểu chuyện gì cả", Trương Minh Vũ lẩm bẩm.
Hàn Thất Thất trốn ra được, tâm trạng cũng tốt nên chẳng nói gì nhiều.
Chiếc xe nhanh chóng đỗ lại.
Sau khi xuống xe, Trương Minh Vũ nhìn quanh một vòng.
Nơi đây là một con phố buôn bán, xung quanh có rất nhiều cửa hàng.
Bên ngoài mọi người đi tới đi lui, tấp nập vô cùng.
Trước mặt trương Minh Vũ có một tòa nhà.
Đây rõ ràng là tòa nhà Trương Minh Vũ đã mua.
Nhìn đi nhìn lại, anh vẫn cảm thấy rất hài lòng.
Hai người đi thẳng vào trong khách sạn, bên trong chỉ có mấy công nhân đang bận rộn, không ai để ý đến bọn họ.
Trương Minh Vũ gọi điện thoại cho Vương Vũ Nam.
Sau khi cúp máy, anh cười nói: "Việc sau đây giao cho cô đấy, cô Hàn!"
Hàn Thất Thất kiêu ngạo nói: "Yên tâm, chuyện nhỏ như con thỏ".
Trương Minh Vũ hứng khởi nói "Kết cấu của khách sạn trước có sẵn rồi nên phương án thiết kế cũng có hạn, lần này cô cứ thoải mái thể hiện tài năng".
Anh rất mong đợi không biết kết quả cuối cùng sẽ thế nào!
Hàn Thất Thất ra dấu oke, hai người bắt đầu đi loanh quanh nơi này.
Hàn Thất Thất nhanh chóng có một cái nhìn đại khái về kết cấu của khách sạn.
Sau khi quay lại đại sảnh, đúng lúc Vương Vũ Nam đi vào.
Trương Minh Vũ toét miệng cười nói: "Nào tôi giới thiệu một chút..."
Nhưng chưa nói xong, Hàn Thất Thất đã kinh ngạc lên tiếng: "Vũ Nam? Sao cậu lại ở đây?"
Trương Minh Vũ sững sờ.
Vương Vũ Nam cũng sững sờ một lúc, không dám tin nên hỏi: "Cậu là... Thất Thất? Cậu..."
Dù sao chuyển biến hai ngày nay của Thất Thất thực sự quá lớn.
Trương Minh Vũ kinh ngạc hỏi: "Hai người... quen nhau à?"
Hàn Thất Thất kiêu ngạo nói: "Đương nhiên rồi, chúng tôi là bạn học, thế sao hai người quen nhau vậy"
Bạn học?
Trương Minh Vũ ngẩn người, một lúc sau mới phản ứng lại.
Cũng đúng, họ đều đang đi học...
Chỉ là Vương Vũ Nam tự mình đi thực tập thôi.
Vương Vũ Nam cười nói: "Bây giờ tớ làm thuê cho anh Trương Minh Vũ, tớ vừa vào làm xong".
Hàn Thất Thất kinh ngạc.
Một lúc sau, cô ta quay ra nhìn Trương Minh Vũ, kinh ngạc nói: "Anh được đấy! Thiên tài của khoa tôi mà anh cũng thuê được!"
"Đây là người có điểm chuyên ngành đứng đầu khoa tôi đấy!"
Trương Minh Vũ nhướng mày.
Thiên tài?
Lần này hình như... anh thật sự nhặt được bảo vật rồi!
Điểm quan trọng nhất là, phong cách của Tô Mang thực sự không hợp...
Trương Minh Vũ vội lắc đầu, nói: "Không thể nào, làm gì có, chị coi em trai chị là loại người đó sao".
"Hừ!"
Tô Mang kiêu căng hừ một tiếng, sắc mặt lại lộ vẻ hài lòng.
Trương Minh Vũ hào hứng hỏi: "Chị ba, lần này chị về có thể ở nhà được bao lâu? Ở được vài ngày không?"
Tô Mang lại lắc đầu, vẻ không vui: "Chị ba em nào có nhiều thời gian như vậy, chẳng phải còn đang làm công cho đứa em trai hư này hay sao!"
Làm công cho mình?
Trương Minh Vũ lập tức sửng sốt.
Tô Mang cũng nhận ra mình nói lỡ miệng, bèn vội vã đổi sang chuyện khác: "Mai chị phải đi rồi, hôm nay được ngày rảnh rang hiếm hoi nên về đây thăm cái đồ không có lương tâm nhà em đấy".
Ừm...
Trương Minh Vũ cũng dễ dàng bị dời sự chú ý sang chuyện này, lòng anh thoáng thấy thất vọng.
"Vậy lúc nào chị mới xong việc bên đó được đây", Trương Minh Vũ ỉu xìu hỏi.
Không biết vì sao, lòng anh luôn có một cảm giác hết sức kì dị.
Có chuyện gì đang diễn ra, nhưng anh lại không rõ lắm.
Tô Mang xoa đầu Trương Minh Vũ, nói như nói giỡn: "Đợi lúc nào em trai chị trưởng thành là chị có thể nghỉ ngơi rồi".
"Chị còn đang chờ em lớn lên nuôi chị đây".
Trương Minh Vũ: "..."
Một người có thể khiến Hàn Thiên Hoa và Trần Đại Phú đều phải nhún nhường kính cẩn, lại đang chờ mình nuôi...
Lòng Trương Minh Vũ lại thấy bất đắc dĩ.
Tô Mang mỉm cười, hỏi: "Thôi được rồi, lát em có việc gì cần làm không?"
Trương Minh Vũ hưng phấn nói ngay: "Không có đâu, chị ba muốn làm gì à?"
Đang lo chán quá đây!
Tô Mang đổi đề tài, tiếp tục hỏi: "Gần đây có phải có một người họ Âu Dương kiếm chuyện gây phiền phức cho em không?"
Âu Dương?
Trương Minh Vũ sửng sốt, cảm thấy cái họ này nghe quen tai lắm.
Nhưng... dạo này không gặp phiền toái gì mà.
Trương Minh Vũ lắc đầu, nói: "Không có".
Tô Mang thở phào nhẹ nhõm, cười bảo: "Vậy tốt, hôm nay chị ba dẫn em đến một chỗ rất thú vị!"
Trương Minh Vũ kích động hỏi: "Chỗ thú vị nào vậy?"
Tô Mang cười nói: "Em đi thì biết".
Nói xong, cô ấy kéo tay Trương Minh Vũ đi về phía cửa.
Ra ngoài, chiếc Mercedes màu đen đã chờ sẵn.
Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi: "Ủa, nay chị không lái chiếc Phantom của chị về à?"
Tô Mang tức giận lườm một cái, nói: "Em trai hư giờ thích mấy thứ hào nhoáng như thế à?"
Trương Minh Vũ vội lắc đầu, cười hì hì bảo: "Không mà, em cũng không thích ngồi xe đó, quá là nổi bật bắt mắt, em chỉ tiện thể hỏi thế thôi".
Tô Mang gật đầu, nói: "Vậy thì còn được, chị ngồi máy bay về thăm em cho nhanh nên không mang xe".
Đi máy bay, vậy chắc chắn là từ nơi rất xa về...
Trong lòng Trương Minh Vũ chợt nổi lên một cảm giác ấm áp.
Chắc chắn chị Tô Mang rất mệt mỏi, nhưng chỉ được nghỉ có một ngày, chị ấy vẫn tranh thủ về thăm mình...
Long Tam nhanh nhẹn lái xe ra ngoài.
Tâm tư Trương Minh Vũ còn đang bị vây trong một cảm giác phức tạp.
Khi anh ngẩng đầu lên, chợt phát hiện xe đã phóng đi rất lâu, nhưng vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Tô Mang lên tiếng trò chuyện, hai người bắt đầu hàn huyên chuyện vặt hàng ngày.
Hơn nửa giờ sau, xe mới chậm rãi dừng lại.
Trương Minh Vũ đưa mắt nhìn quanh, nơi này là khu Đông thành phố, còn là vùng xa xôi ở khu Đông nữa.
Tuy vẫn khá phồn hoa nhưng đã có khác biệt rất lớn với khu vực nội thành.
Sau khi xuống xe, Trương Minh Vũ mới phát hiện, phía trước là một khách sạn.
Khách sạn này trông không quá xa hoa, nhưng trước cửa lại có một loạt xe sang đang đỗ.
Tô Mang mỉm cười, nói: "Hôm nay, ông chủ nơi này tổ chức một buổi tụ hội, toàn bộ những người có quyền thế ở Hoa Châu đều sẽ đến".
Cô ấy vừa nói thế, Trương Minh Vũ lập tức kinh hãi.
Rốt cuộc bên trong khách sạn này là người quyền cao chức trọng cỡ nào mà lại có khả năng hiệu triệu mạnh như thế?
Trương Minh Vũ kinh ngạc hỏi: "Chị ba, vậy chị cũng..."
Tô Mang liếc mắt một cái, nói: "Chị quay về thăm em, đúng lúc bọn họ gửi thư mời cho chị, vậy nên chị tính đưa em tới đây làm quen, trải sự đời".
Trương Minh Vũ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khiếp sợ.
"Chị ba, ông chủ nơi này rốt cuộc có thân phận gì thế?", Trương Minh Vũ vẫn rất ngạc nhiên, bèn hỏi.
Tô Mang trầm ngâm một lát mới lên tiếng đáp: "Đại khái là, người này tổ chức tụ hội một lần là một lần các thế lực ở Hoa Châu có sự thay đổi lớn".
Trời!
Trương Minh Vũ nghe vậy, lập tức hít hà một cái thật mạnh.
Rốt cuộc là người thế nào mà có thực lực đáng sợ như vậy?
"Thôi được rồi, mau vào đi thôi, hiện giờ việc đó còn chưa có liên quan gì đến em hết", Tô Mang khoát tay, cất bước đi thẳng về phía khách sạn.
Trương Minh Vũ vội đuổi theo, Long Tam đi cuối cùng.
Vừa đi vài bước, Trương Minh Vũ đã cảm thấy khí thế của Tô Mang chợt thay đổi hoàn toàn.
Dù anh đang đi sau nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương từ trên người cô ấy tản ra.
Chị ba... có lẽ cũng không kém người chủ khách sạn này đâu!
Ba người nhanh chóng vào khách sạn.
Phòng khách của khách sạn lớn vô cùng rộng lớn nhưng giờ đây đã chật kín người.
Mọi người ghé tai nhau thì thào bàn tán, dường như đều cố gắng khống chế âm lượng thật nhỏ.
Trương Minh Vũ quét mắt nhìn quanh, thấy được khá nhiều bóng dáng quen thuộc.
Anh còn chưa kịp nghĩ nhiều, giọng Tô Mang đã chậm rãi vang lên bên tai: "Em trai, em ngồi đợi ở đây một lát, chị đi gặp người bạn nhé".
Trương Minh Vũ cười nói: "Được".
Tô Mang gật đầu, đi thẳng về phía cầu thanh bên phải.
Long Tam yên lặng đi theo.
Trương Minh Vũ ngẩng đầu liếc mắt nhìn lên lầu hai, đáy mắt lóe lên một tia sáng khác thường.
Người chủ nơi này quả đúng là có thân phận không bình thường, bằng không, Long Tam sẽ không đi theo lên đó.
Trương Minh Vũ lắc đầu, yên lặng đi về góc phải.
Anh không quá thích những nơi đông người.
Nhưng anh còn chưa kịp ngồi xuống, bên tai bỗng vang lên một giọng nói đầy ngạc nhiên: "Trương Minh Vũ? Sao anh lại ở đây?"
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Giọng nói này... là Hàn Thất Thất?
Anh ngẩng đầu nhìn lại, thấy Hàn Thất Thất đang đi tới gần, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
Mặc dù đang khoác trên người một bộ lễ phục dạ hội trang nhã nhưng hình tượng cô em chanh chua kia đã phá hỏng hoàn toàn.
Trương Minh Vũ cũng hết sức kinh ngạc.
Nhưng nghĩ kĩ lại, anh cũng thấy bình thường, buổi tụ hội của những nhân vật quan trọng ở Hoa Châu làm sao có thể thiếu Hàn Thiên Hoa được.
"Trùng hợp quá, cô cũng tới à", Trương Minh Vũ cười ha hả nói, sau đó ngồi xuống một bàn trống.
Hàn Thất Thất vội vã chạy lại ngồi bên cạnh Trương Minh Vũ, bất đắc dĩ nói: "Đành chịu vậy, bố tôi cứ nhất quyết kéo tôi qua đây trải đời cho quen, tôi cũng chẳng biết rốt cuộc trải đời là cái gì, có gì hay đâu mà xem".
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, lại lần nữa quét mắt nhìn quanh, lần này nhận ra được khá nhiều gương mặt quen thuộc.
Dịch Thanh Tùng, Lý Tuấn Nhất, Triệu Khoát, có cả Hà Gia Hoa.
Mấy cậu ấm nhà giàu anh biết đều có mặt đầy đủ, cộng với cả đống người chưa từng gặp mặt khác.
Hàn Thất Thất bắt đầu lầm bầm kể khổ.
Trương Minh Vũ chỉ cười cười phụ họa.
Lòng anh lúc này đang vô cùng tò mò, không biết rốt cuộc Tô Mang lên kia là để gặp người bạn nào.
Người chủ khách sạn này sao?
Ngay lúc Trương Minh Vũ đang tò mò suy tư, một giọng nói châm chọc bỗng vang lên: "Thất Thất à, em bảo anh phải nói em sao đây".
"Đây là đâu mà cũng dám mang bạn trai tới?"
"Em... điên rồi chắc?"
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Khi ngẩng đầu nhìn lên, anh thấy Triệu Khoát đang giễu cợt nhìn chòng chọc vào mình, chậm rãi đi tới!
Chương 152: Một đấu ba
Hàn Thất Thất không chút do dự phản bác lại: “Này anh Triệu, đến chuyện của anh anh còn chưa giải quyết nổi đâu. Sao cứ phải chõ mũi vào chuyện của tôi làm gì?”
Triệu Khoát bật cười đáp: “Đây là anh quan tâm em mà Thất Thất. Chẳng lẽ em không biết quy tắc ở đây là gì sao?
Quy tắc?
Cô ta giật mình, nghi hoặc hỏi: “Quy tắc gì?”
Lại có một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Cô chủ Hàn à, chủ khách sạn này đã ra văn bản quy định rõ ràng, mỗi một người đứng đầu gia tộc chỉ có thể dẫn theo một người tham dự!”
“Nhà họ Hàn các cô lại dẫn theo hai người, đây là vi phạm quy tắc!”
Giọng điệu của đối phương tràn ngập trào phúng.
Trương Minh Vũ ngẩng đầu lên xem thử mới phát hiện người tới là Dịch Thanh Tùng.
Hiển nhiên hắn ta đứng về phe Triệu Khoát.
Hàn Thất Thất không khỏi kinh ngạc.
Anh cũng khó hiểu nhìn hắn ta.
Anh không hề biết tới quy tắc này.
Thế nhưng dù sao người dẫn anh vào cũng là Tô Mang, chẳng liên quan gì tới Hàn Thất Thất cả.
Cô ta tức giận trừng mắt, kiêu ngạo nói: “Bà đây thích thế, liên quan quái gì tới anh?”
“Cô…”
Dịch Thanh Tùng lập tức nghẹn họng.
Hắn ta có thể khiêu khích Trương Minh Vũ.
Thế nhưng nếu là đối đầu với Hàn Thất Thất, hắn ta vẫn không có gan lớn như vậy.
Bởi nhà họ Dịch thua xa nhà họ Hàn.
Không ít người bắt đầu chú ý tới mấy người họ, đám thanh niên trong sảnh nhao nhao quay sang hóng hớt.
Thế nhưng không có lấy một bóng dáng của người lớn.
Đúng lúc này, lại có một giọng nói châm chọc khác vang lên: “Cô Hàn làm vậy là gây rắc rối cho bác Hàn rồi”.
“Cô không để bụng, nhưng mà rất có khả năng bác Hàn cũng sẽ bị cô ảnh hưởng đấy”.
“Cô phải biết là buổi gặp gỡ hôm nay vô cùng nhạy cảm…”
Hà Gia Hoa cười lạnh bước tới, trên sống mũi vẫn còn băng bó.
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Khá lắm, ba kẻ thù một mất một còn của anh đều có mặt…
Trong mắt Hàn Thất Thất hiện lên vẻ lo lắng.
Quả thực cô ta có nghe nói tới chuyện thanh trừng, thế nhưng không hề biết rõ ngọn ngành câu chuyện.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, rõ ràng Trương Minh Vũ cũng không phải do cô ta đưa tới…
Vậy thì còn phải sợ sệt cái gì?
Cô ta hừ lạnh một tiếng, cất cao giọng quát: “Anh bị điếc à? Bà đây nói là bà thích thế, anh quản được chắc?”
Trương Minh Vũ cũng không nhịn được cười.
Đấu võ mồm với Hàn Thất Thất chính là tự tìm đường chết.
Hà Gia Hoa nheo mắt lại, cuối cùng đành phải nhẫn nhịn.
Cô ta là người mà bọn họ không thể đắc tội.
Nhưng vẻ mặt tươi cười của Trương Minh Vũ lại chọc giận ba người họ.
Hà Gia Hoa lạnh giọng quát: “Trương Minh Vũ, mày cười cái gì?”
Anh ngẩn người.
Nhanh như vậy đã tới kiếm chuyện với anh rồi sao?
Anh bật cười đáp: “Anh Hà chỉ nhớ cái ăn không nhớ bị đánh à? Anh dám khiêu khích tôi nữa hả? Hết đau mũi rồi à?”
Nghe thấy thế, hắn vô thức che kín mũi lại.
Hôm nay khi bị ngã trên sân khấu, xương mũi của hắn đã bị gãy!
Lời nói này của anh khiến đám người xung quanh lập tức xôn xao hẳn lên!
Ai cũng ngạc nhìn dòm ngó!
Bọn họ tò mò không biết rốt cuộc anh là ai mà dám đánh Hà Gia Hoa!
Sắc mặt hắn trở nên tối sầm.
Dịch Thanh Tùng bước ra, lạnh lùng lên tiếng: “Trương Minh Vũ! Anh có gì mà dám đắc ý như vậy? Không sợ liên luỵ nhà họ Lâm nữa à?”
Anh nhìn hắn ta như đang nhìn một thằng ngốc, chế giễu nói: “Người nhà họ Lâm tới rồi à? Tôi liên luỵ họ kiểu gì?”
“Nhà họ Lâm còn gì để mà lật đổ?”
Câu nói của anh khiến Dịch Thanh Tùng nghẹn họng trân trối không nói nên lời.
Lửa giận sôi sục khiến hắn ta rất bức bối!
Triệu Khoát đứng bật dậy, lạnh giọng nói: “Anh thì không sao rồi, nhưng anh không sợ liên luỵ nhà họ Hàn à?”
“Anh làm vậy sẽ gây hoạ diệt vong cho nhà họ Hàn đấy!”
Ánh mắt của Trương Minh Vũ chợt loé lên, lại càng bất ngờ trước thế lực của chủ khách sạn này!
Rốt cuộc là ai mà có thể dễ dàng đánh đổ cả Hàn Thiên Hoa?
Sau đó anh nhếch miệng cười, học theo giọng điệu của Hàn Thất Thất nói: “Hàn Thất Thất còn chưa nói gì. Ông đây thích thế, anh quản được chắc?”
“Anh…”
Nghe anh nói vậy, Triệu Khoát giận tím mặt!
Còn đám người xung quanh đều sợ ngây người!
Tại sao một kẻ vô danh như Trương Minh Vũ… lại có thể khiến bộ ba cậu chủ nhà giàu khét tiếng không nói lại được?
Ba người Triệu Khoát nổi giận đùng đùng.
Thế nhưng bọn họ lại buồn bực phát hiện mình không có cách nào để dìm anh xuống!
Không đánh thắng được, đấu võ mồm cũng thua, còn chẳng uy hiếp nổi!
Chuyện này…
Cuối cùng, ba người chỉ còn thể dồn nén cơn giận dưới đáy lòng.
Hàn Thất Thất giơ ngón cái khen ngợi anh, ánh mắt tràn đầy tán thưởng!
Trận đấu võ mồm lần này, anh đã thuận lợi giành được ưu thế!
Đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng đột nhiên vang lên: “Chuyện gì mà ồn ào thế? Không biết quy tắc của nơi này là gì à?”
Mọi người nghe xong đều giật mình kinh hãi.
Tất cả đồng loạt quay đầu nhìn lại thì thấy có một chàng trai trẻ mặc quần áo trắng cầm theo chiếc quạt đang thong dong bước xuống từ tầng hai.
Da của đối phương trắng hơn cả con gái, gương mặt tuấn tú như thư sinh, quan trọng nhất là còn để tóc dài…
Phía sau là hai gã đàn ông cao to lực lưỡng đi theo.
Trương Minh Vũ kinh ngạc.
Mẹ nó đây là nam hay nữ vậy?
Triệu Khoát lại mừng rỡ.
Ba người họ vội vàng cất bước về phía chàng trai trẻ kia, bộ mặt tươi cười nịnh nọt.
Triệu Khoát cuống quýt lên tiếng thanh minh: “Chúng tôi thì đương nhiên là biết quy tắc của nơi này rồi. Nhưng mà anh Chung à, có người vẫn chưa hiểu nên chúng tôi muốn dạy dỗ anh ta giúp anh”.
“Tiếc là người ta không thèm coi trọng quy củ của nhà anh!”
Dịch Thanh Tùng và Hà Gia Hoa cũng vội vã lên tiếng phụ hoạ.
Chung Tử Kính đanh mặt lại, cười lạnh hỏi: “Ồ? Còn có chuyện như vậy sao? Lâu lắm rồi chưa có người đến gây sự ở khách sạn của chúng tôi đâu”.
Hà Gia Hoa nhanh tay chỉ vào Trương Minh Vũ, hưng phấn nói: “Chính là anh ta đấy anh Chung!”
Ngay sau đó, Chung Tử Kính lập tức quay sang nhìn chằm chằm về phía Trương Minh Vũ.
Anh khẽ mỉm cười, khách sáo nói: “Hello nhé”.
Chung Tử Kính cầm quạt bước tới.
Ba người Triệu Khoát theo sát phía sau, ai nấy đều lộ ánh mắt mỉa mai.
Mọi người cũng đổ dồn ánh mắt lên người Chung Tử Kính!
Trong đầu đều đang thầm nghĩ.
Trương Minh Vũ tàn đời rồi!
Hàn Thất Thất cũng chỉ lặng lẽ ngồi yên tại chỗ. Mặc dù cô ta rất ghét loại người nam không ra nam nữ không ra nữ này nhưng cũng không tỏ thái độ gì.
Thoáng chốc, Chung Tử Kính dừng bước ngay trước mặt anh, châm chọc hỏi: “Anh không tuân theo quy tắc hả?”
Từ đầu đến cuối anh ta chưa từng nhìn Hàn Thất Thất lấy một lần.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười đáp: “Không phải đâu. Tôi là sinh viên chăm ngoan, công dân gương mẫu đấy. Lúc nào tôi cũng tuân thủ quy định”.
Triệu Khoát cười phá lên: “Vừa rồi anh ngạo mạn lắm cơ mà? Sợ rồi à? Giỏi thì anh nhắc lại lời vừa nói thêm lần nữa đi?”
Anh sửng sốt.
Còn có loại yêu cầu này nữa à?
Tiếp đó, anh ung dung nói ra từng chữ ngay trước sự chứng kiến của mọi người: “Ông đây thích thế, anh quản được chắc?”
Mọi người xung quanh đều sợ chết khiếp.
Ngay sau đó, một tràng cười vang vọng khắp sảnh lớn.
Triệu Khoát không ngừng giật giật khoé miệng, tức giận quát: “Ý tôi không phải là nói câu này!”
Chương 153: Mày xứng chắc?
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nhún vai hỏi ngược lại: “Sao tôi biết được anh muốn tôi nói câu nào…”
“Tôi…”
Triệu Khoát hít sâu một hơi, cũng quên béng mất vừa nãy Trương Minh Vũ đã nói những gì!
Lửa giận trong lòng hắn cuồn cuộn dâng lên!
Hắn cảm nhận được ánh mắt chê cười của đám đông xung quanh, chỉ muốn lập tức xông lên đập chết anh.
Hà Gia Hoa ra mặt lên tiếng: “Chuyện là thế này anh Chung ạ. Quy định của khách sạn chúng ta là mỗi chủ gia tộc chỉ được dẫn theo một người”.
“Nhưng thằng ranh con kia không có suất lại trà trộn vào đây!”
Chung Tử Kính híp mắt lại, lạnh giọng hỏi: “Mày ở nhà nào?”
Trương Minh Vũ nghe xong thấy rất khó chịu!
Không chỉ có vẻ ngoài chẳng ra nam cũng chẳng ra nữa mà giọng nói cũng the thé chói tai!
Con mẹ nó đây là loài lưỡng tính à?
Anh chậm rãi cất giọng nói: “Tôi là người nhà họ Trương”.
Nghe anh nói vậy, tất cả đều mờ mịt.
Không ai từng nghe nói tới… Hoa Châu có gia tộc lớn nào họ Trương cả…
Dịch Thanh Tùng giận dữ gào lên: “Mày đánh rắm, mày…”
Trương Minh Vũ nhanh miệng nói chen vào: “Anh ngửi thấy à? Quy tắc là không được đánh rắm ở đây hả?”
“Tao…”
Hắn ta lại bị anh làm cho nghẹn họng!
Vẻ mặt đã trở nên xám xịt!
Anh trợn trừng mắt, tỏ vẻ ghét bỏ chê bai: “Nói cũng không sõi. Mau cút sang một bên đi, làm chó cũng không xong”.
Hự!
Mọi người xung quanh đều sợ hãi hít một hơi khí lạnh!
Câu nói này quá độc địa!
Giết người cũng chỉ đến thế là cùng!
“Mày… mày…”, Dịch Thanh Tùng nổi giận thở dốc, ánh mắt như bắn ra tia lửa!
Chung Tử Kính khẽ giơ tay lên.
Bấy giờ Dịch Thanh Tùng mới cắn răng nhịn xuống, thế nhưng vẫn giương mắt nhìn chòng chọc Trương Minh Vũ.
Chung Tử Kính gấp quạt xếp lại, lạnh giọng hỏi: “Bọn họ bảo mày không có suất, cố tình lẻn vào đây. Có phải vậy không?”
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười đáp: “Đương nhiên là không. Bọn họ đánh rắm đấy. Tôi là công dân gương mẫu luôn tuân thủ tốt mọi quy củ!”
Hà Gia Hoa nổi trận lôi đình gào ầm lên: “Sao mày dám bảo bọn tao đánh rắm? Mày ngửi thấy à?”
Hắn đáp trả lại nguyên vẹn câu nói vừa rồi của anh!
Trương Minh Vũ tỏ vẻ ghê tởm nói: “Còn phải ngửi nữa à? Trưa nay anh ăn rau hẹ phải không? Lớp quần dưới mông anh sắp xanh lè rồi!”
“Mẹ nó chứ sắp rách toác ra rồi! Anh mau im mồm đi! Cẩn thận lại đánh rắm tiếp!”
Câu nói này khiến mọi người đều chết lặng!
Quần xanh lè, sắp rách toác.
Nhưng mà im mồm với rách quần liên quan quái gì đến nhau?
Cả sảnh lớn chìm vào yên tĩnh!
Đến cả Hàn Thất Thất cũng sững sờ trong giây lát.
Chỉ một lát sau, cô ta đã bừng tỉnh!
“Phụt! Ha ha ha…”, cô ta che miệng cười khúc khích!
Cơ thể đung đưa trên ghế ngồi, khoé mắt long lanh sắp khóc!
“Mẹ nó chứ… ha ha, ha ha ha ha!”, lại có tiếng cười ngặt nghẽo vang vọng!
Chẳng mấy chốc, tất cả đều bừng tỉnh!
Đến tận lúc này, ba người Hà Gia Hoa mới dần lấy lại tinh thần!
Sắc mặt Hà Gia Hoa đen sì như cục than!
Hắn vốn định dùng chính câu nói của Trương Minh Vũ khiến anh gậy ông đập lưng ông, nào ngờ…
Hắn sinh ra trong nhung lụa, nào từng có nghe thấy những lời thô tục như vậy?
Vậy mà hắn còn chẳng thể nói lại được câu nào!
Một lúc lâu sau, tiếng cười giòn giã vang vọng khắp căn phòng mới dần ngừng lại!
Hàn Thất Thất mệt phờ nằm bò ra ghế, cười đau cả bụng!
Chung Tử Kính giơ tay bịt mũi, có vẻ rất ghét bỏ.
Hành động này của anh ta suýt làm cho Trương Minh Vũ không kìm được cơn buồn nôn!
Giọng nói của anh ta lại càng lạnh lùng hơn: “Đừng nói nhảm nữa, mày tới đây với ai hả?”
Anh nhếch miệng cười một tiếp, thong thả đáp: “Tôi đi với…”
Anh chưa kịp nói xong đã bị Hà Gia Hoa nói chen vào: “Anh Chung, anh ta đi theo nhà họ Hàn đấy!”
Hắn đã bị cơn giận kích động, trở nên điên cuồng!
Bây giờ hắn chỉ muốn tìm cách dạy dỗ anh một trận no đòn!
“Nhà họ Hàn?”
Chung Tử Kính kinh ngạc, lạnh giọng chất vấn: “Cô chủ nhà họ Hàn đang ở đây rồi cơ mà?”
“Nhà họ Hàn dám dẫn theo hai người vào đây sao?”
Nói rồi gương mặt anh ta trở nên lạnh như băng!
“Tôi…”
Trương Minh Vũ vừa mới định lên tiếng phản bác lại bị ngắt lời thêm lần nữa.
“Nhà họ Hàn không chỉ dẫn theo hai người tới mà thái độ của bọn họ còn cực kỳ phách lối!”
“Lúc chúng tôi nói tới quy tắc này, bọn họ còn vênh mặt lên cãi là họ thích thế, quản được chắc!”
Hà Gia Hoa gào thét ầm ĩ, vẻ mặt điên loạn!
Cuối cùng cũng có cơ hội trả thù!
Trương Minh Vũ, đây chính là kết cục khi dám đắc tội với tao!
Hàn Thất Thất lại chẳng hề lo lắng, chỉ lặng lẽ dựa lưng vào ghế ung dung xem kịch!
Dù sao thì người dẫn anh vào cũng không phải bọn họ. Tai hoạ sẽ không đổ lên đầu họ đâu!
“Cái gì?”
Trong mắt Chung Tử Kính hiển lên vẻ giận dữ. Anh ta nổi trận lôi đình quát tháo: “Có chuyện như vậy sao?”
Trương Minh Vũ bất lực cất tiếng nói: “Hà Gia Hoa, anh đừng vu khống tôi nữa. Đến cả răng cũng xanh lét rồi kìa!”
“Mày…”
Hắn giận tím mặt, lạnh giọng hét ầm lên: “Ngoại trừ nhà họ Hàn còn ai có thể dẫn mày vào đây được nữa? Chẳng lẽ là mày tự ý xông vào à?”
Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều giật mình khiếp sợ!
Tự ý xông vào là tội nặng hơn nhiều!
Triệu Khoát và Dịch Thanh Tùng đồng loạt nở nụ cười đắc ý.
Xem ra Trương Minh Vũ sắp xong đời rồi!
Chung Tử Kính cả giận nói: “Ranh con to gan!”
“Người đâu!”
Anh ta vừa dứt lời, hai gã đàn ông cường tráng phía sau lập tức bước lên!
Từng người đều mang theo khí thế hùng hổ doạ người!
Ừng ực!
Anh sợ hãi nuốt nước bọt.
Hai người này là cao thủ rồi!
Ba người Triệu Khoát thì khấp khởi mừng thầm, cười lạnh châm chọc nhìn anh.
Bộ dạng như đang trông thấy kết cục thê thảm của nah!
Mọi người bắt đầu thầm mặc niệm cho anh.
Hàn Thất Thất cũng tỏ vẻ lo lắng. Thế nhưng cô ta lại không biết nên làm gì cho phải.
Trương Minh Vũ nhíu mày, bực bội nói: “Này anh, nói gì cũng phải có lý lẽ mới được chứ? Anh lấy đâu ra chứng cứ mà dám nói tôi vi phạm quy tắc xông vào đây hả?”
“Anh nghe thấy bọn họ đánh rắm cũng tin sái cổ à? Quá đáng quá đấy”.
Ba người kia lập tức nổi giận.
Ánh mắt Chung Tử Kính lạnh như băng: “Mày nghi ngờ tao à?”
“Nói nhảm!”
Anh tức giận đáp trả: “Tôi đã nói rõ vậy rồi mà anh vẫn chưa nghe hiểu à?”
Hự!
Ngay sau khi anh vừa dứt lời, tiếng hít khí lạnh lại dồn dập vang lên!
Trương Minh Vũ điên rồi à?
Sao dám ăn nói như vậy với Chung Tử Kính?
“Ranh con mày to gan lắm. Nhiều năm rồi chưa có ai dám nói chuyện xấc xược với tao như thế đâu!”
“Không cần biết ai dẫn mày vào đây. Mày dám khiêu khích tao thì không ai cứu nổi đâu!”
Chung Tử Kính nheo mắt lại, lạnh giọng tuyên bố.
Anh cau mày, lầm bầm trách móc: “Sản nghiệp khổng lồ này của anh chẳng có tý quy củ gì cả. Chưa làm rõ mọi chuyện đã đổ tội cho người ta. Đây là phép đãi khách của các anh đấy hả?”
Chung Tử Kính nhướng mày, khinh bỉ cất tiếng: “Khách? Mày xứng chắc?”
Anh ta vừa dứt lời, hai gã vệ sĩ sau lưng tức thì xông lên!
Chương 154: Không được vô lễ!
"Hừ, hai người vệ sĩ này của anh Chung là cao thủ hiếm gặp đấy! Đủ để giết chết Trương Minh Vũ trong nháy mắt!”
“Tôi nghe nói hình như họ còn là lính đặc chủng giải ngũ thì phải? Quả này Trương Minh Vũ chết chắc rồi!”
“Hừ, chết còn sướng chán!”
…
Ba người Triệu Khoát khoanh tay đứng nhìn cười lạnh, ai cũng chêm vào một câu!
Trương Minh Vũ tức thì kinh hãi!
Sao bảo đánh là đánh luôn vậy?
Trong mắt hai gã vệ sĩ tràn đầy vẻ khinh thường!
Một gã ra tay trước, lao thẳng tới túm cổ anh!
Mẹ nó!
Anh giật mình khiếp sợ!
Tốc độ này khác hẳn một trời một vực với Hà Gia Hoa!
Anh vội vàng di chuyển khỏi ghế ngồi! Gian nan tránh thoát được một đòn!
Mọi người thấy thế đều không khỏi kinh ngạc!
Anh cuống quýt chạy ra một khu trống, căng thẳng cảnh giác!
Long Tam không có ở đây.
Hiện giờ anh không thể chủ quan khinh địch!
Anh thực sự không đánh lại được hai người kia!
Ngay sau đó, một gã vệ sĩ lại xé gió lao tới!
Anh nheo mắt nhìn chằm chằm vào động tác của đối phương, tinh thần căng cứng như dây đàn!
Gã ta lại ra đòn lần nữa!
Trương Minh Vũ nhanh tay lẹ mắt lách mình thoát hiểm!
Mặc dù thực lực của đối phương rất mạnh nhưng so với Long Tam thì vẫn còn kém xa!
Tuy mọi người đều ngạc nhiên khi thấy anh thoát được nhưng ai cũng biết anh không có khả năng chạy thoát!
Đám người Triệu Khoát đồng loạt nở nụ cười đắc ý.
Anh híp mắt lại, lửa giận dần dâng lên.
Dám gây rắc rối với tôi, các người cũng đừng hòng thoát!
Sau khi thoát được một đòn, anh cấp tốc lao vọt tới chỗ Triệu Khoát!
Hai gã vệ sĩ liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt ngơ ngác!
Thế nhưng họ mau chóng đuổi theo anh!
Trương Minh Vũ lo lắng quan sát.
Lần này hai gã vệ sĩ tung đấm ra!
Vừa hay giống với mong muốn của anh!
Anh lùi lại thật nhanh cho đến khi đứng gần Triệu Khoát!
Giây phút nắm đấm của gã vệ sĩ quét tới, anh linh hoạt nghiêng người tránh thoát, động tác vô cùng quỷ dị!
Khiến cho đám vệ sĩ phải nhíu mày!
Thế nhưng Triệu Khoát lại sợ chết khiếp!
Bởi khi Trương Minh Vũ tránh thoát, nắm đấm liền lao thẳng tới chỗ hắn!
Bốp!
Tiếng đánh đấm trầm đục vang lên!
Thoắt cái trên mặt hắn máu me be bét, cả người ngã lăn ra đất!
Hự!
Mọi người hít sâu một hơi khí lạnh!
Ai cũng kinh ngạc tới mức trợn mắt há hốc mồm!
Đến cả gã vệ sĩ cũng không dám tin vào mắt mình!
“Hay lắm!”
Hàn Thất Thất kích động reo hò.
Chung Tử Kính nổi giận gào lên: “Làm cái gì đấy! Mau bắt lại nó cho tao!”
Hai gã vệ sĩ quay sang nhìn nhau rồi gật đầu ra hiệu.
Tiếp đó, bọn họ lại dồn sức lao vọt tới chỗ Trương Minh Vũ.
Phù!
Anh thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mặc dù anh rất muốn được thực chiến nhưng chiến đấu ở cấp bậc này thực sự quá mệt mỏi!
Bị truy đuổi một hồi, anh lại di chuyển tới trước người Hà Gia Hoa!
Hà Gia Hoa tức thì hoảng hốt, lòng chợt xuất hiện một dự cảm chẳng lành!
Thế nhưng hắn chưa kịp nghĩ ngợi điều gì đã thấy anh biến mất không còn dấu vết!
Nắm đấm to lớn không ngừng phóng đại ngay trước mắt hắn!
Hắn đứng chết lặng tại chỗ trơ mắt đứng nhìn!
Bốp!
Tiếng va đập trầm thấp lại vang lên!
Cơ thể của Hà Gia Hoa cũng đổ ập ra sàn nhà!
Xương sống mũi lại bị đấm gãy nát!
Tất cả mọi người đều ồ lên kinh hãi! Còn có thể chơi được như vậy sao?
Gã vệ sĩ lúng túng rụt tay lại, ánh mắt bắn ra tia lửa giận!
Chung Tử Kính giận dữ quát ầm lên: “Rốt cuộc chúng mày đang làm cái quái gì vậy?”
Gã vệ sĩ nghiến răng ken két, tiếp tục cất bước đuổi theo.
Thể lực của Trương Minh Vũ đã suy yếu hơn hẳn. Anh mệt nhoài thở hồng hộc!
Dịch Thanh Tùng lập tức luống cuống tay chân!
Chỉ còn lại mình hắn ta vẫn đang đứng sững người ở đó!
Hắn ta trông thấy anh lao tới gần liền hoảng loạn không biết làm gì!
Ngay khi hắn ta định quay người bỏ chạy lại giật mình phát hiện anh đã vọt tới sau lưng mình từ bao giờ!
Thế này thì nguy to…
Dịch Thanh Tùng hoàn toàn choáng váng!
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười một tiếng, châm chọc nhắc nhở: “Anh Dịch cẩn thận vào!”
Anh vừa mới dứt lời đã dùng sức đẩy vai hắn ta lên phía trước.
Hắn ta hốt hoảng muốn lùi về sau tránh né!
Thế nhưng cơ thể lại mất kiểm soát va thẳng vào lồng ngực gã vệ sĩ!
Cứng như đâm phải xe tăng vậy!
Phụt!
Hắn ta suýt thì phun máu ra ngoài!
Cơ thể mềm oặt đổ ào xuống đất!
Hự!
Đám người xung quanh lại khiếp sợ hít một hơi khí lạnh! Ánh mắt mọi người đều trở nên mờ mịt!
Không phải tới để đánh Trương Minh Vũ à?
Sao… ba người kia đều ngã xuống cả rồi?
Chỉ có Hàn Thất Thất vẫn không ngừng reo hò cổ động, hai mắt sáng rực!
Còn hai gã vệ sĩ thì sa sầm mặt, ánh mắt lạnh lùng không ngừng truy đuổi!
Hiện giờ Trương Minh Vũ không đủ sức để tránh nữa rồi!
Cú đẩy Dịch Thanh Tùng vữa nãy đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực của anh!
Vậy mà tốc độ của hai gã vệ sĩ vẫn khủng khiếp như cũ!
Thoắt cái họ đã lao tới trước mặt anh, một trước một sau kìm kẹp anh ở giữa!
Anh đã không còn đường lui!
Tất cả mọi người đều căng thẳng quan sát!
Lần này anh chết chắc rồi!
Trong mắt Hàn Thất Thất hiện lên vẻ lo lắng!
Cô ta cắn chặt răng, lòng quặn thắt lại vì căng thẳng!
Chỉ trong nháy mắt, hai gã vệ sĩ cao to lao thẳng về phía anh!
Nắm đấm xé gió mà ra!
Trương Minh Vũ choáng váng!
Hai người họ vây kín một trái một phải khiến anh hết đường chạy trốn!
Tránh cũng không thoát!
Trái tim Hàn Thất Thất siết chặt lại!
Ba người đang lăn lộn dưới đất cũng bò lồm cồm dậy, vẻ mặt đắc ý cười lạnh!
Nhưng ngay sau đó lại xảy ra một tình huống bất ngờ!
Một bóng người đen sì đột nhiên vọt thẳng vào trong đám người!
Bịch bịch!
Tiếng đánh đấm trầm đục liên tiếp vang lên. Hai gã vệ sĩ tức thì lảo đảo lùi về sau hai bước!
Trương Minh Vũ giật nảy mình!
Anh đang chuẩn bị tinh thần ăn đòn thì bỗng nhiên… được cứu rồi sao?
Anh ngẩng đầu lên nhìn thử, trông thấy bóng lưng cao lớn của Long Tam hiện rõ mồn một ngay trước mắt!
Lần đầu tiên anh cảm thấy bóng lưng của Long Tam đẹp đẽ tới vậy!
Còn đám người đang vây quanh hóng hớt đều mắt tròn mắt dẹt ngơ ngác nhìn!
Ai cũng trợn mắt há hốc mồm vì kinh ngạc!
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Nhất là ba người Triệu Khoát, vẻ tươi cười trên mặt họ đều trở nên cứng đờ.
Chuyện tới nước này rồi mà Trương Minh Vũ vẫn thoát được sao?
Hai gã vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt nghiêm trọng. Tiếp đó, bọn họ đồng loạt xông lên tấn công Long Tam!
Hai người tung đấm cùng một lúc, một trái một phải chặn đường thoát thân của Long Tam!
Trương Minh Vũ vội vàng mở to mắt quan sát.
Anh cũng rất muốn biết anh ta sẽ giải quyết như thế nào!
Bấy giờ, Long Tam cũng bắt đầu cử động!
Anh ta đột nhiên lao thẳng tới gã vệ sĩ đứng bên phải!
Tức tốc tung ra một đấm đánh ngã đối phương!
Cùng lúc đó, gã vệ sĩ bên trái cũng tới gần. Long Tam nhấc chân đá một cú vào gáy gã ta!
Bịch!
Gã vệ sĩ gào ầm lên vì đau đớn, cơ thể nặng nề nện thẳng xuống đất!
Toàn bộ quá trình kéo dài chưa tới năm giây!
Hự!
Tiếng hít khí lạnh dồn dập vang lên!
Tất cả mọi người đều không dám tin vào cảnh tượng trước mắt!
Trương Minh Vũ cũng ngạc nhiên không nói nên lời!
Đơn giản… vậy sao?
Cả hội trường lặng ngắt như tờ!
Ba người Triệu Khoát đã hoàn toàn choáng váng, không còn tâm trí nào để ý tới gương mặt be bét máu của mình!
Chung Tử Kính cũng khiếp sợ!
Đến lúc phản ứng lại được, anh ta lập tức giận tím mặt!
“Láo xược!”
Anh ta lớn tiếng quát: “Dám đánh người của tao ở trong khách sạn nhà tao, mày muốn chết đúng không?”
Giọng điệu tràn trề khí thế!
Nghe thấy thế, ba người Triệu Khoát mới thở phào một hơi!
Dám đánh người của Chung Tử Kính, Trương Minh Vũ chết chắc rồi!
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói uy nghiệm chợt vang lên: “Tử Kính không được vô lễ!”
Chương 155: Chị chơi với em nhé?
Tất cả mọi người đều kinh ngạc khi nghe thấy câu nói này!
Chỉ những người giữ quyền cao chức trọng lâu năm mới rèn ra được khí thế uy nghiêm ấy, khiến người ta không kìm lòng được cảm thấy áp lực đè nặng không cách nào chống lại!
Chỗ đầu cầu thang trên tầng hai chợt xuất hiện một đám người!
Người vừa lên tiếng chính là người đàn ông trung niên đến từ Địa Trung Hải.
Trương Minh Vũ cau mày.
Hiển nhiên ông ta chính là ông chủ của khách sạn này.
Nhưng anh quan sát một hồi vẫn không nhìn ra được ông ta có gì khác với người địa phương bình thường.
Chung Tử Kính vội vàng thanh minh: “Thưa bố, thằng ranh hỗn láo này không tuân thủ quy tắc, còn làm loạn…”
“Câm miệng!”
Anh ta chưa kịp nói hết câu đã bị Chung Trường Thọ chặn họng!
Chung Tử Kính kinh ngạc không nói nên lời.
Tất cả mọi người đều tỏ ra mờ mịt.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Chung Trường Thọ nhanh chóng xuống tầng, chăm chú nhìn Trương Minh Vũ một hồi.
Sau đó, ông ta lạnh lùng nói: “Tử Kính, xin lỗi khách đi!”
Hự!
Đám người xung quanh khiếp sợ!
Điên rồi!
Điên thật rồi!
Rốt cuộc đang xảy ra chuyện quái gì vậy?
Ai cũng hãi hùng trợn tròn mắt!
Thân phận thật sự của Trương Minh Vũ là gì?
Mà đến cả Chung Trường Thọ cũng phải đối xử như vậy?
Ba người Triệu Khoát gần như hoá đá!
Bảo Chung Tử Kính… xin lỗi?
Chỉ mình Hàn Thất Thất lại trở nên hưng phấn, nhìn chằm chằm vào anh.
Trương Minh Vũ đem đến cho cô ta quá nhiều niềm vui bất ngờ!
Một lúc lâu sau, Chung Tử Kính mới bàng hoàng lấy lại tinh thần, nghi hoặc hỏi lại: “Bố bảo con… xin lỗi hắn sao?”
Anh ta vừa nói vừa chỉ vào Trương Minh Vũ!
Chung Trường Thọ lạnh lùng quát: “Xin lỗi!”
Giọng nói nghiêm nghị khí thế hùng hồn!
Khiến cho Chung Tử Kính không kìm được run lẩy bẩy!
Trương Minh Vũ cũng ngơ ngác không hiểu gì.
Lại là vì chị ba sao?
Ngoại trừ Tô Mang, anh cũng không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác.
Người có địa vị và thân phận cao quý như Chung Trường Thọ… cũng phải nể mặt Tô Mang?
Càng ngày anh càng thấy tò mò về thân phận của cô ấy!
Chung Tử Kính nghiến răng nghiến lợi, toàn thân run rẩy vì giận dữ!
Thế nhưng dù anh ta có tức giận tới mức nào cũng không thể làm trái lời bố mình!
Sau một hồi do dự, anh ta đành phải quay người lại, lạnh giọng nói: “Xin lỗi!”
Lời nói phun ra từ trong kẽ răng!
Hự!
Tiếng hít khí lạnh lại vang lên liên tiếp!
Không ngờ Chung Tử Kính lại… xin lỗi Trương Minh Vũ!
Ba người Triệu Khoát đều cảm thấy tuyệt vọng!
Lần này bọn họ đã thất bại triệt để, bại tới mức thương tích đầy mình!
Trương Minh Vũ cả giận đáp trả: “Anh nói vậy cũng đòi xin lỗi à? Sao tôi cứ cảm thấy anh đang muốn cắn chết tôi thì phải..”
“Mày đừng có quá đáng!”
Chung Tử Kính không nhịn nổi gào ầm lên!
Thế nhưng giọng nói lạnh như băng của Chung Trường Thọ lại vang lên bên tai anh ta: “Xin lỗi cho cẩn thận!”
“Con…”
Anh ta cong ngón tay chỉ trỏ, lắp bắp không nói nên lời, khoé môi điên cuồng co giật!
Tất cả mọi người đang có mặt ở đó đều trở nên đờ đẫn!
Có thể khiến Chung Tử Kính phải chủ động xin lỗi…
Cả Hoa Châu này có mấy ai làm được?
Hồi lâu sau, anh ta đành phải cố nén giận, gằn giọng nói: “Xin lỗi anh”.
Rõ ràng giọng điệu đã hoà hoãn hơn nhiều.
Trương Minh Vũ bật cười xua tay nói: “Không sao, tôi cũng không bị thương gì. Lần này tha cho anh đấy, sau này chú ý hơn là được”.
Chung Tử Kính căm hận nắm chặt tay lại!
Ba người đang nằm la liệt trên mặt đất đều nổi giận đùng đùng, hai mắt như sắp bốc hoả!
Trương Minh Vũ không bị thương, nhưng bọn họ bị đánh tơi bời!
Lát sau, đám người trên tầng hai lục tục đi xuống cầu thang.
Bọn họ đều là chủ các gia tộc tiếng tăm lừng lẫy của Hoa Châu.
Anh nhìn quanh một lượt nhưng chẳng thấy bóng dáng Tô Mang đâu.
Anh chưa kịp nghĩ ngợi gì đã bị Long Tam kéo ra khỏi khách sạn.
Hàn Thất Thất vẫn luôn dán chặt mắt lên người Trương Minh Vũ.
Trong đôi mắt xinh đẹp của cô toả sáng rực rỡ!
Một lúc lau, cô ta nhếch miệng nở nụ cười tràn đầy hứng thú, khẽ lẩm bẩm: “Anh chàng này… thú vị đấy”.
Đột nhiên có ba tiếng hô hoán vang vọng khắp sảnh: “Con trai! Con bị làm sao vậy?”
Ba người họ đồng loạt hét ầm lên.
Thế nhưng Trương Minh Vũ lại không hề hay biết.
Anh bị Long Tam lôi thẳng ra khỏi khách sạn.
Anh đang định lên tiếng dò hỏi.
Thì nghe thấy Long Tam thản nhiên nói: “Tiến bộ nhanh đấy. Hai người kia không dễ đối phó đâu”.
Không dễ đối phó mà còn bị anh ta một đòn diệt sạch…
Trương Minh Vũ buồn bực trừng mắt lườm anh ta: “Anh đang tự dát vàng lên mặt mình đấy à…”
Long Tam lại nghiêm túc giải thích: “Hai người họ đều là lính đặc chủng giải ngũ. Cậu chống đỡ được lâu như vậy là tốt lắm rồi”.
Thật sự là lính đặc chủng cơ à?
Trương Minh Vũ không khỏi sửng sốt, lòng thầm vui vẻ.
Anh tiến bộ rồi sao?
Trải qua mấy trận ẩu đả, anh càng khao khát nâng cao thực lực.
Hai người đi tới chiếc Mercedes màu đen.
Sau khi ngồi vào trong, Trương Minh Vũ mới phát hiện Tô Mang đã ngồi sẵn ở hàng ghế sau.
Long Tam nhanh chóng lái xe rời đi.
Tô Mang mỉm cười khen ngợi: “Em trai giỏi lắm. Chỉ trong thời gian ngắn đã tiến bộ rất nhiều”.
Anh sững sờ hỏi: “Chị cũng là camera giám sát chạy bằng cơm đấy à?”
“Camera gì cơ?”
Tô Mang nghi hoặc hỏi.
Anh bật cười xua tay, tìm cách đổi chủ đề: “Bây giờ chúng ta đi đâu thế chị?”
Ánh mắt Tô Mang loé sáng. Cô ấy dịu dàng nói: “Mai chị phải đi rồi. Hôm nay em nên ở bên chị mới phải chứ?”
Trương Minh Vũ không chút do dự đáp: “Đương nhiên rồi!”
Tô Mang hài lòng cất tiếng nói: “Thế còn tạm được. Chúng ta đi ăn gì đó ngon ngon đi”.
Ăn ngon?
Anh ngơ ngác không hiểu cô ấy định đưa mình đi đâu.
Trên đường đi, hai người bắt đầu nói chuyện phiếm.
Anh không hề dò hỏi cô ấy chuyện trên tầng.
Anh biết nếu Tô Mang muốn nói thì đã nói từ lâu rồi.
Chiếc xe chậm rãi đỗ lại.
Sau khi xuống xe, anh choáng váng.
Đây là nhà hàng kiểu gì vậy?
Anh quan sát một lượt, không nhìn ra được biển hiệu gì liên quan tới nhà hàng ở đó.
Chỉ có một biển hiệu ghi một hàng chữ tiếng Anh, Trương Minh Vũ đọc không hiểu.
Tô Mang kéo anh đi thẳng vào bên trong.
Vừa mới bước vào, anh đã cảm thấy bầu không khí bên trong nhà hàng cực kỳ quái dị.
Toàn bộ nội thất đều được trang trí bằng pha lê trong suốt, đến cả vách tường cũng không thấy được.
Cảm giác trống trải bao trùm.
Bên trên viên đá pha lê khảm đá quý màu xanh lam chói mắt, trông rất hài hoà.
Xem ra anh vẫn còn nhiều điều không biết lắm…
Anh bất đắc dĩ lắc đầu, thầm thở dài một tiếng.
Tô Mang vội vàng kéo anh ngồi vào bàn ở gần cửa sổ.
Mặt bàn trong suốt, ghế ngồi cũng trong suốt nốt…
Nhân viên phục vụ nhanh chóng chạy tới đưa thực đơn cho Tô Mang.
Cô ấy chọn hai món ăn đơn giản và mấy chai rượu…
Trương Minh Vũ không khỏi rùng mình.
Anh bỗng thấy có một dự cảm chẳng lành.
Chương 156: Chị… đẹp không?
Tô Mang ngẩng đầu trông thấy vẻ mặt kinh ngạc của Trương Minh Vũ.
“Sao thế? Sợ rồi à?”, Tô Mang mỉm cười quyến rũ nhìn anh!
Anh gượng cười đáp lại: “Em có gì phải sợ cơ chứ? Chẳng lẽ chị còn ăn thịt được em sao?”
Tô Mang mỉm cười, ánh mắt sáng rực: “Chưa chắc đâu nhé”.
Câu nói này…
Khiến toàn thân anh sởn cả gai ốc.
Anh không ngờ một người lạnh lùng như Tô Mang lại có thể quyến rũ đến vậy…
Quyến rũ chết người…
Trương Minh Vũ bất lực thở dài một tiếng.
Cô ấy mỉm cười thần bí đổi chủ đề: “Dạo gần đây em có dự định gì không?”
Chủ đề này nhanh chóng gợi lên sự hứng thú trong anh.
Dù sao khi nhắc đến kinh doanh, Tô Mang quả thực xứng đáng là một thiên tài!
Anh vội vàng lên tiếng: “Em đã mở chi nhánh cho khách sạn Hồng Thái rồi. Bây giờ em chỉ muốn mau chóng mở rộng quy mô của Hồng Thái ra khắp Hoa Châu rồi hướng ra thế giới!”
Nói tới đây, anh có hơi kích động!
Thế nhưng Tô Mang lại buồn bực trợn mắt lườm anh, không vui nói: “Chẳng có tiền đồ gì cả. Dù em mở khách sạn ra toàn thế giới thì có ích gì?”
Anh ngẩn người..
Mở ra khắp thế giới… thì có ích gì?
Trời ạ.
Chỉ một câu nói đã huỷ hoại toàn bộ tư tưởng của anh!
“Vậy…”, anh ngơ ngác mở miệng nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Cô ấy cười đáp: “Cũng phải. Em mới tiếp xúc với kinh doanh chưa lâu, có được thành tích như bây giờ đã rất tốt rồi”.
“Nhưng chị vẫn phải nhắc nhở em một câu, em không giống những người khác. Trách nhiệm em phải gánh vác nặng nề hơn người bình thường rất nhiều”.
“Cái em cần phát triển không chỉ là một chuỗi khách sạn”.
Anh mờ mịt hỏi: “Thế… em còn phải phát triển cái gì nữa?”
Tô Mang bật cười, nghiêm giọng nói: “Có thể phát triển được cái gì đều phải cố mà phát triển”.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Câu nói này không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu anh nhưng anh không thể nghiền ngẫm ra được ý nghĩ của nó.
Tô Mang còn dặn dò thêm một câu: “Em trai à, việc em cần làm không chỉ là phát triển một lĩnh vực nhỏ lẻ mà phải cố gắng nắm trọn toàn bộ nền kinh tế của cả một thành phố”.
Ừng ực!
Anh gian nan nuốt nước bọt, ánh mắt tràn đầy hãi hùng.
Không phải nói đùa đấy chứ…
Đến cả Trần Đại Phú mạnh như vậy, lăn lộn hơn nửa đời người cũng mới chỉ chiếm đoạt được thị trường bất động sản…
Anh cười khan nói: “Sao em có thể…”
“Hơn nữa cho dù thực sự nắm trọn được cũng không biết phải đến năm tháng nào… chưa chắc em đã chờ được lâu như vậy…”
Tô Mang lại trừng mắt nhìn anh, kiêu ngạo nói: “Ai nói không thể? Chị em làm được rồi còn gì?”
Nghe thấy cô ấy nói vậy, anh không khỏi giật mình kinh hãi!
Anh không hề hay biết cô ấy đang làm cái gì.
Chẳng lẽ cô ấy… đã phát triển toàn diện đến mức này rồi sao?
Anh chợt có cảm giác một bầu nhiệt huyết đang sôi trào từ tận đáy lòng.
Câu nói vừa rồi của cô ấy vẫn cứ quanh quẩn trong tâm trí anh!
Đồ ăn nhanh chóng được dọn lên.
Tô Mang cười nói: “Chị chỉ có thể nói tới đây thôi. Chị cũng không thể tiếp tục trợ giúp em về mặt tài chính thêm được nữa, phải dựa vào chính bản thân em mới được”.
“Nhưng nếu có ai muốn bắt nạt em trai chị thì chị không cho phép, biết chưa hả?”
Câu nói cuối cùng tràn đầy khí thế!
Trương Minh Vũ ngoan ngoãn gật đầu đáp: “Biết rồi ạ”.
Nghe xong, cô ấy mới tươi cười nói: “Được rồi, hết giờ bàn chuyện công việc rồi. Bây giờ là thời gian riêng tư của hai chúng ta đấy nhé”.
Dứt lời, cô ấy nhoẻn miệng nở một nụ cười xấu xa.
Khoé môi anh khẽ giật mấy cái, lòng thầm cảm thấy có gì đó là lạ.
Hai người bắt đầu nâng ly cạn chén.
Nốc liền tù tì mấy ly rượu vào bụng, anh dần thấy đầu óc trở nên mơ màng.
Anh uống rượu Lafita 1982 như nước lọc nhưng chính anh lại chẳng hề nhận ra.
Chẳng bao lâu sau, anh lắc đầu cất giọng nói: “Không được, chúng ta không thể uống tiếp, còn phải về nhà nữa đấy…”
Gương mặt xinh đẹp của Tô Mang đỏ ửng vì men say, ánh mắt mê ly.
“Về nhà cái gì? Hôm nay hai chị em chúng ta ở lại đây. Chị không tin đến tận lúc này mà chị tư của em vẫn còn có thể tìm tới làm phiền chúng ta!”
Tô Mang say khướt nói, khoé miệng vẫn giương lên nụ cười xấu xa.
Trương Minh Vũ sửng sốt, ý thức dần trở nên hỗn loạn: “Ở lại đây? Đây… là nhà hàng cơ àm?”
Tô Mang hờn dỗi mắng yêu một câu: “Em trai ngốc”.
Nói rồi cô ấy đứng bật dậy, cơ thể nghiêng ngả như sắp ngã.
Anh vội bước tới đỡ lấy, thế nhưng cả người cô ấy lại mềm oặt dựa vào lòng anh.
Kích thích quá độ khiến ý thức của anh dần lấy lại tỉnh táo.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng chạy tới, mỉm cười nói: “Mời anh đi theo tôi”.
Anh giật nảy mình.
Dịch vụ gì nữa đây?
Anh ngơ ngác đi theo nhân viên phục vụ.
Thoáng chốc, bọn họ đã vào trong thang máy.
Anh nhớ mang máng là nhân viên phục vụ đưa mình lên tầng tám rồi dẫn vào một căn phòng.
Ánh đèn trong phòng lập tức sáng bừng lên. Nhân viên phục vụ lặng lẽ đóng cửa rồi bỏ ra ngoài ngay tức khắc.
Anh đỡ Tô Mang ngã xuống giường, đầu óc quay cuồng!
Cô ấy mỉm cười ẩn ý nói: “Hôm nay… hôm nay thằng nhóc thối tha nhà em chỉ là của một mình chị, không ai được phép cướp đi!”
Ngay sau đó, cô ấy nhấc chân gác thẳng lên người anh!
Trương Minh Vũ hoảng hốt, ý thức cũng dần tỉnh táo lại.
Mùi hương thơm ngát như hoa lan vờn quanh chóp mũi khiến tim anh rung động.
Anh định đứng dậy lại giật mình phát hiện Tô Mang đang nhìn mình chăm chú.
Hai người họ nhìn nhau, tim anh bắt đầu đập loạn nhịp.
Trên gương mặt hơi ửng đỏ của cô ấy là ngũ quan xinh xắn, mái tóc hơi rối bời.
Hình ảnh này thật sự rất có tính khiêu khích!
Tô Mang khẽ cười hỏi: “Chị… đẹp không?”
Trương Minh Vũ sững sờ.
Anh ngắm nghía một lượt, nghiêm túc đáp: “Đẹp”.
Quả thực cô ấy… vô cùng xinh đẹp!
Nụ cười trên mặt Tô Mang càng thêm xán lạn. Cô ấy đắc ý nói: “Chị… chị vui lắm! Không ngờ cuối cùng… thằng nhóc thối nhà em vẫn bị chị lừa vào tròng trước!”
“Đến khi quay về chị có thể tha hồ khoe khoang rồi!”
Anh cố nén men say đang ngấm dần, cười nói: “Không cần… lừa em đâu. Chỉ cần… chỉ cần chị gọi một câu, em sẽ lập tức có mặt!”
Cô ấy dí tay vào trán anh một cái, tự hào nói: “Đây… đây mới đúng là em trai ngoan của chị!”
“Ôm cái nào!”
Dứt lời, cô ấy lao thẳng vào lòng anh!
Hương thơm ngào ngạt xộc thẳng lên mũi khiến lòng anh càng thêm rung động!
Giọng nói êm ru như trong mơ của Tô Mang vang lên bên tai anh: “Không sai, chính là cảm giác này, mùi hương này!”
“Em trai thối vẫn giống như lúc nhỏ, thật tốt”.
Nghe cô ấy nói vậy, anh vô cùng cảm động!
Tô Mang đột nhiên nở nụ cười đắc ý: “Em… em còn nhớ chị ba của em… lừa cướp mất… cướp mất nụ hôn đầu của em như thế nào không?”
Trương Minh Vũ ngẩn người, vô thức nhớ lại cảnh tượng thời thơ bé.
Khi đó Tô Mang nói trong miệng anh có con bọ, nhất định phải mau chóng lấy ra!
Anh nhếch miệng cười đáp: “Đương nhiên… là nhớ”.
Hai mắt cô ấy sáng rực lên, mỉm cười trêu chọc: “Chị thấy em không nhớ đâu. Hay là… chị ôn tập lại với em một lần nhé?”
Nói xong, cô ấy chợt dùng sức đè chặt Trương Minh Vũ ở trên giường.
Còn cô ấy thì xoay người ngồi lên!
Bốn mắt tròn xoe nhìn nhau. Một bầu không khí kỳ lạ dần dâng lên!
Chương 157: Cuộc gọi của cô
Ừng ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt, hơi thở bắt đầu trở nên dồn dập!
Anh thực sự khó có thể chịu đựng được kích thích lớn như vậy.
Ánh mắt Tô Mang hơi mơ màng, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng.
Dường như dòng chảy thời gian bị đóng băng ở giây phút này. Nhịp tim của anh đã đạt tới mức cực hạn!
Cả người anh nóng rực lên!
Thế nhưng Tô Mang lại chỉ giữ yên tư thế, không chịu cúi người xuống.
Một lát sau, sự xúc động trong người anh dần lắng xuống.
Lý trí đã giành chiến thắng.
Ngay khi anh đang bối rối không biết nên làm thế nào cho phải thì Tô Mang lại thở dài cười khổ: “Bọn họ không ở đây mà chị vẫn chẳng thể một mình chiếm đoạt được em…”
“Phiền chết mất, tại sao lại phải đồng ý cái điều kiện chết tiệt kia cơ chứ?”
Nói rồi cô ấy tức giận bỏ sang bên cạnh.
Trương Minh Vũ ngơ ngác.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Chẳng bao lâu sau, cô ấy tức giận đùng đùng chui vào trong chăn nằm xuống.
Anh cũng thầm cảm thấy may mắn.
Thế là anh vội vàng di chuyển tới bên cạnh cô ấy, vô thức thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng vừa mới đặt lưng nằm xuống, anh lại cảm thấy trời đất quay cuồng.
Không còn kích thích mê người, men say lại ập tới.
Thoáng chốc, anh đã chìm đắm trong cảm giác mê mang do men rượu gây ra.
Không biết trôi qua bao lâu sau, chuông điện thoại của anh chợt reo lên.
Thế nhưng anh vẫn còn mơ màng trong giấc mộng nên không thèm để ý tới.
Anh chỉ thấy người mình trĩu nặng.
Sáng hôm sau, anh chẫm rãi tỉnh dậy.
Ký ức trong đầu như một cuộn phim không ngừng chiếu lại cảnh tượng tối qua.
Anh lắc đầu ngồi dậy, giật mình phát hiện người bên cạnh đã đi mất.
Tô Mang lại đi rồi sao?
Nội tâm anh bỗng ngập tràn phiền muộn.
Sau khi rửa mặt xong xuôi, anh mới có cảm giác như vừa sống lại.
Đến khi cầm điện thoại lên, anh mới phát hiện mình có một cuộc gọi nhỡ.
Trương Minh Vũ ngẩn người.
Người gọi tới là Lâm Kiều Hân.
Sao anh lại không nghe thấy chuông nhỉ…
Sau một hồi trầm ngâm, anh vẫn quyết định gọi lại cho cô.
Đối phương nhanh chóng bắt máy.
Anh cười gượng nói: “Tối qua tôi uống hơi nhiều. Có việc gì không?”
Giọng nói lạnh lùng của cô vang lên: “Không có gì… chỉ là… tôi ký xong hợp đồng rồi”.
“Tôi muốn… mời anh một bữa”.
Anh sửng sốt, lòng chợt có cảm giác hưng phấn lạ thường.
“À… không sao đâu. Lần sau có dịp mời tôi sau cũng được. Ký xong hợp đồng là tốt rồi”.
“Bây giờ cô có tiền rồi, chắc là phát triển được Tuyền Ảnh rồi nhỉ?”
Anh cười nói.
Anh thật lòng hi vọng cô có thể hoàn toàn độc lập, thoát khỏi sự khống chế của tập đoàn Lâm Thị.
Vậy thì anh sẽ càng dễ dàng hỗ trợ cô hơn.
Lâm Kiều Hân cười khổ một tiếng: “Số tiền này mới chỉ đủ để thực hiện công trình, phần còn lại phải đợi hoàn thành dự án mới lấy về được”.
Anh giật mình, không ngờ còn có cả điều kiện này.
Anh không hiểu biết gì về công trình nhưng vẫn mỉm cười an ủi: “Biết đâu nếu cô làm thật tốt thì sẽ được trả phần còn lại sớm hơn thì sao? Thế là cô có thể phát triển Tuyền Ảnh được rồi còn gì?”
Cô tỏ vẻ bất đắc dĩ nói: “Sao có thể như vậy được”.
Anh lắc đầu bật cười.
Cô nói tiếp: “Lát nữa tôi phải đi tổ chức khởi động dự án. Phải mau chóng hoàn thành công trình mới được. Hình như bây giờ vẫn đang phải chờ một nhà thiết kế tới”.
“Lần này có thể tiếp tục thực hiện công trình là nhờ công lớn của anh. Tối nay tôi có thể mời anh ăn một bữa được không?”
Tim anh đập nhanh lạ thường. Anh sảng khoái đáp: “Được thôi”.
Sau khi hẹn xong thời gian, cô lập tức đi làm việc của mình.
Trương Minh Vũ cũng chuẩn bị trở về khách sạn làm việc.
Một đống tài liệu vẫn đang chờ anh tới xử lý, hơn nữa chi nhánh mới vẫn chưa có người thiết kế cho. Anh phải nghĩ cách nhờ Hàn Thất Thất làm mới được.
Anh vừa bước ra khỏi nhà hàng đã thấy chiếc Mercedes màu đen đang đỗ ở bên đường.
Sau khi lên xe, Long Tam liền đưa anh tới thẳng khách sạn Hồng Thái.
Anh vội vàng lao lên phòng làm việc.
Vừa mới đẩy cửa đi vào, anh đã trông thấy Vương Vũ Nam đang ngoan ngoãn đứng chờ ở bên cạnh.
Anh lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Cô ấy dè dặt lên tiếng: “Chào anh, buổi sáng tốt lành”.
Trương Minh Vũ gật đầu, ngượng ngùng nói: “Tôi lại quên béng mất chuyện của cô rồi. Tí nữa cô cứ tìm thư ký Ngô, bảo cô ấy sắp xếp cho cô một cái bàn làm việc ở đây đi”.
“Sau này cô cứ làm việc ở đây là được”.
Nghe anh nói vậy, Vương Vũ Nam lập tức mừng rỡ.
“Vâng ạ, cảm ơn anh nhiều!”, cô ấy kích động nói.
Anh ngồi xuống ghế rồi nói tiếp: “À phải rồi, lát nữa cô hãy tìm cớ nào đó thanh toán khoản tiền còn lại cho đối tác đi”.
“Vâng…”
Vương Vũ Nam đang định đồng ý thì giật nảy mình.
Một lúc lâu sau, cô ấy mới khó tin cất tiếng hỏi: “Anh nói là… khoản tiền còn lại sao?”
Trương Minh Vũ gật đầu khẳng định: “Đúng vậy”.
Lâm Kiều Hân nhất định phải mau chóng phát triển thế lực của mình, nếu không sẽ không kịp.
Tuy khoản tiền còn lại không nhiều nhưng đối với cô cũng là một khoản kếch sù.
Trong mắt Vương Vũ Nam hiện lên vẻ mờ mịt.
Chẳng lẽ anh không sợ người ta xây dựng không đạt chất lượng hay ôm tiền chạy mất sao?
Mãi lâu sau, cô ấy mới mắt tròn mắt dẹt dò hỏi: “Anh muốn theo đuổi chị gái xinh đẹp kia phải không?”
Phụt!
Anh giận dữ trừng mắt nói: “Cô cũng lắm chuyện phết đấy. Đừng có nói vớ vẩn”.
Vương Vũ Nam tinh nghịch nhe răng cười: “Hi hi, vâng ạ!”
Dứt lời, cô ấy lập tức chạy đi làm việc.
Chẳng bao lâu sau, đống tài liệu chất đống của anh đã được giải quyết xong. Cô ấy còn tiện tay kiểm tra chuyện hợp đồng.
Không thể không công nhận, năng lực làm việc của Vương Vũ Nam rất mạnh.
Trương Minh Vũ cực kỳ hài lòng.
Sau một hồi bận rộn, anh sực nhớ tới chuyện thiết kế chi nhánh.
Nếu không có bản thiết kế thì bên Lâm Kiều Hân cũng không thể bắt tay vào thi công.
Thế là anh liền gọi cho Hàn Thất Thất một cuộc điện thoại.
Đối phương nhanh chóng bắt máy. Giọng nói thì thầm của cô ta vang lên: “Sao đấy?”
Anh sững sờ, buồn bực hỏi: “Sao cô cứ như kẻ trộm…”
Cô ta lại thấp giọng đáp: “Đúng là bây giờ tôi đang làm kẻ trộm đấy! Hôm qua suýt thì tôi gây hoạ lớn cho nhà họ Hàn, bị bố tôi nhốt lại rồi!”
Hả?
Trùng hợp vậy sao?
Anh đoán chắc chắn là liên quan đến chuyện tối qua ở khách sạn.
Nhưng nếu Hàn Thất Thất không được thả ra ngoài thì chuyện thiết kế phải làm thế nào?
Anh lo lắng hỏi: “Thế khi nào cô mới ra được? Tôi vẫn đang chờ cô thiết kế khách sạn cho đấy”.
Hàn Thất Thất cũng bất lực đáp: “Ít nhất phải chờ đến ngày mai bố tôi hết giận. Quan trọng là mẹ tôi cũng nổi giận, sức khoẻ bà ấy còn kém nữa…”
Anh thở dài thườn thượt: “Thôi được rồi”.
Anh đang định cúp máy thì giọng nói vui vẻ của cô ta lại vang lên: “À đúng rồi, bố mẹ tôi thích anh lắm mà. Anh có thể tới đón tôi!”
“Cứ nói là… nói là đưa tôi đi chơi là được!”
Hai mắt Trương Minh Vũ sáng rực lên. Nhưng anh vẫn hơi do dự: “Làm thế… có được không?”
Hàn Thất Thất hưng phấn nói: “Được chứ! Nhất định sẽ được. Anh mau tới đây đi, tôi bị nhốt trong nhà ngột ngạt lắm rồi!”
Khoé miệng anh khẽ giật giật.
Nhưng nghĩ tới chuyện thiết kế khách sạn, anh chỉ có thể đồng ý với kế sách của cô ta: “Thôi được”.
Chương 158: Tình địch?
Chương 158: Tình địch?
Hàn Thất Thất nghe thấy vậy lập tức hứng khởi.
Trương Minh Vũ cúp máy, trên mặt hiện lên hai chữ "Bất lực".
Chuyện gì thế này...
Dù sao chuyện khách sạn cũng gấp, Lâm Kiều Hân ở bên kia cũng đang vội.
Sau khi giao lại mọi chuyện cho Vương Vũ Nam, Trương Minh Vũ liền đi xuống tầng.
Sau khi ra khỏi cửa, Long Tam đã đứng sẵn ở đây!
Cái này...
Trương Minh Vũ trợn tròn mắt, sao anh ta biết vậy?
Đúng thật là camera giám sát mà!
Sau khi vào trong xe, Long Tam chẳng hề do dự lái thẳng đến trang viên nhà họ Hàn.
Trương Minh Vũ đột nhiên nghĩ tới một chuyện, anh hỏi: "Đúng vậy, Thần Ẩn có động tĩnh gì chưa?"
Đây là lần đầu tiên tổ chức nhắm tới Lâm Kiều Hân.
Lần trước Long Tam bảo là một tuần, bây giờ cũng sắp được một tuần rồi, Trương Minh Vũ không thể không lo.
Long Tam bình tĩnh nói: "Tôi nhờ bạn giúp tôi để ý rồi, một khi Thần Ẩn vào trong nước người kia sẽ thông báo ngay cho tôi".
Trương Minh Vũ giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng không biết tại sao, trong lòng vẫn cảm thấy hơi lo lắng.
Giống như... cảm thấy Lâm Kiều Hân không an toàn vậy.
Nhưng nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra được liệu còn có thể xảy ra chuyện gì, nên anh cũng không nghĩ nữa.
Chẳng mấy chốc, chiếc Mercedes-Benz đã dừng trước cổng trang viên nhà họ Hàn.
Trương Minh Vũ xuống xe.
Long Tam cũng lái xe rời đi.
Vừa định lấy điện thoại ra gọi cho Hàn Thất Thất, thì nhớ ra cô ta còn đang bị cấm túc...
Anh đứng ở cửa nhìn quanh một vòng.
Thì chợt nhìn thấy một anh thanh niên mặt mày buồn bực đi tới.
Trông anh ta hơn hai mươi tuổi, cả người mặc đồ hiệu, vẻ mặt ngạo nghễ.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Anh thanh niên nhìn thấy anh, trong ánh mắt lóe lên sự chán ghét.
"Anh tìm ai?", Chu Vân Phong lạnh lùng hỏi.
Trương Minh Vũ cười nói: "Tôi tìm Hàn Thất Thất, phiền anh gọi cô ấy giúp tôi".
Hàn Thất Thất?
Mắt Chu Vân Phong lóe lên sự tức giận!
Khó khăn lắm mới có kỳ nghỉ để về nước, hào hứng đến gặp em họ, ai ngờ em họ lại bị cấm túc!
Chu Vân Phong còn đang bực mình đây!
Anh ta đi qua phía đằng này, đi đến trước cửa.
Nhìn kỹ lại thấy Trương Minh Vũ mặc đồ nghèo hèn liền tỏ vẻ khinh thường.
Chu Vân Phong khó chịu xua tay nói: "Ăn mày thì cút đi! Thất Thất là người mày muốn gặp thì gặp à?"
Trương Minh Vũ không cười nữa, anh nhíu mày: "Tôi đã hẹn Thất Thất rồi, phiền anh gọi cô ấy một tiếng, không thì bảo bố mẹ cô ấy là được".
Giúp thì giúp, không giúp thì không giúp, chửi người ta làm gì?
Chu Vân Phong nhíu mày, lạnh lùng nói: "Bổn thiếu gia nói mày không nghe thấy à? Mau cút đi!"
"Mày là cái thá gì mà đòi gặp em họ tao? Còn muốn gặp cô chú tao?"
"Mẹ kiếp mày biết một ngày có bao nhiêu kẻ có quyền đến xếp hàng gặp chú tao không hả? Mày cũng xứng chắc?"
"Cút cút cút!"
Nói xong anh ta liền khó chịu xua tay.
Vốn đang bực mình lại gặp Trương Minh Vũ đến kiếm chuyện!
Trương Minh Vũ nhíu mày, bắt đầu cảm thấy khó chịu rồi.
Anh còn đang vội nữa!
Anh nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng vẫn không nói gì.
Cửa vẫn đóng, anh không được vào.
Anh liền hét lớn: "Có ai không? Có ai không?"
Chu Vân Phong lập tức nổi giận, lạnh lùng nói: "Ê, ê, ê, mày không hiểu tiếng người phải không? Mau cút cho tao!"
"Kêu cái gì mà kêu!"
Trương Minh Vũ lạnh lùng nhìn anh ta.
Nếu không phải là người nhà họ Hàn, chắc anh dạy cho Chu Vân Phong một bài học rồi đấy!
Có điều sau đó, mắt Trương Minh Vũ lập tức sáng lên.
Dù sao bây giờ chuyện quan trọng nhất là đi vào, không bằng...
Trương Minh Vũ mỉm cười, nói: "Tôi cứ thích hét đấy, miệng là của tôi, anh cắn được tôi chắc?"
"Mày..."
Chu Vân Phong thực sự nổi giận rồi, anh ta xắn gấu tay áo lên lạnh lùng nói: "Mẹ nó mày dám khiêu khích tao à?"
Trương Minh Vũ cười nói: "Anh cũng xứng để tôi khiêu khích chắc?"
Trương Minh Vũ chưa từng thua ai trong việc cãi nhau đâu.
Hai người duy nhất khiến anh đau đầu chỉ có Hàn Thất Thất và Lý Phượng Cầm thôi.
Chu Vân Phong nhíu mày, lửa giận trong mắt sắp phun ra đến nơi!
"Thằng nhãi, tâm trạng của bổn thiếu gia đang không được tốt, mày đừng có đâm đầu vào chỗ chết!"
Nói xong, Chu Vân Phong liền mở cửa, phóng nhanh ra!
Anh ta cuộn chặt nắm đấm, xông thẳng đến chỗ Trương Minh Vũ.
Khí thế hùng hồn!
Trương Minh Vũ mỉm cười khinh bỉ.
Ngay khi Chu Vân Phong lao đến trước mặt Trương Minh Vũ, anh hơi di chuyển, dễ dàng tránh được.
Chu Vân Phong nhào vào không trung, xoay người định tấn công tiếp!
Ngay giây sau, Chu Vân Phong sững sờ!
Chỉ thấy Trương Minh Vũ xông thẳng vào trong sân!
Đùng!
m thanh giòn tan vang lên, cửa lớn đóng lại!
Cái này...
Chu Vân Phong sững sờ mất một lúc, giờ mới hiểu mình sập bẫy rồi, sắc mặt anh ta tối sầm xuống.
Trương Minh Vũ khóa cửa xong, mỉm cười chế giễu: "Anh tìm ai vậy? Muốn ăn xin thì đi ra chỗ khác, tâm trạng của bổn thiếu gia không được tốt!"
Nói xong liền học dáng vẻ kiêu ngạo của Chu Vân Phong.
Chu Vân Phong nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: "Thằng nhãi, mày đang muốn chết đấy hả?"
Trương Minh Vũ cười tươi, khiêu khích anh ta: "Tôi đang muốn chết đấy, anh làm gì được tôi? Anh có giỏi thì vào đây đi?"
Nói xong anh liền giơ ngón giữa vào Chu Vân Phong!
Trong lòng vô cùng đắc ý!
Chu Vân Phong sắp nghiến nứt cả răng rồi!
Anh ta từ từ tiến lên, chậm rãi thò tay vào trong túi.
Trương Minh Vũ sững sờ, tình huống gì thế này?
Một giây sau, Chu Vân Phong lấy ra một chùm chìa khóa, cắm vào ổ khóa.
Cạch!
Tiếng cửa mở vang lên.
Cửa... mở rồi.
Mẹ nó!
Trương Minh Vũ lúng túng, hoàn toàn không hề do dự xông thẳng vào giữa trang viên.
Anh không ngờ tên Chu Vân Phong lại có chìa khóa!
"Thằng khốn! Mày đừng có chạy! Mẹ kiếp mày đứng lại cho tao!"
Chu Vân Phong tức giận xông lên, vừa đuổi vừa la ó.
Không chạy? Anh nghĩ tôi ngu hả?
Trương Minh Vũ tức giận liếc mắt, toàn lực lao lên!
Chẳng bao lâu sau đã cách Chu Vân Phong cả một đoạn dài.
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Hàn Thiên Hoa và Chu Cửu Yến thích anh như vậy chắc không làm gì anh đâu nhỉ?
Nghĩ như vậy, Trương Minh Vũ cũng thoải mái hơn nhiều.
Trương Minh Vũ nhanh chóng chạy đến cổng căn biệt thự chính.
Cốc cốc cốc!
Trương Minh Vũ sốt ruột gõ cửa.
Nhưng bên trong không có động tĩnh gì cả...
Trương Minh Vũ lại gõ cửa.
Đằng sau vang lên tiếng hét đầy tức giận: "Thằng nhãi nhép này! Tao xem mày chạy đi đâu được!"
Trương Minh Vũ sững sờ.
Quay đầu nhìn lại, Chu Vân Phong đang thở hổn hển xông đến, mặt mày vẫn tức giận như cũ!
Trương Minh Vũ bất lực liếc mắt.
Nhưng cửa nhà vẫn không hề được mở ra.
Chẳng nhẽ họ không ở nhà?
Anh còn chưa nghĩ được gì, Chu Vân Phong đã xông đến trước mặt anh rồi!
Anh ta xắn tay áo lên lao đến chỗ anh!
Ngay khi Trương Minh Vũ nghĩ có nên đánh nhau không, tiếng mở cửa vang lên.
Cửa mở rồi.
Chương 159: Khác nhau một trời một vực! Sướng!
"Vân Phong, cháu ồn ào cái gì vậy..."
Chu Cửu Yến đi ra, nhíu mày nói.
Nhưng chưa nói xong, thì bà đột nhiên nhiên nhìn thấy Trương Minh Vũ, Chu Cửu Yến lập tức sững sờ!
Chu Vân Phong vội vàng giải thích: "Cô ơi, cháu có ồn ào cái gì đâu, thằng nhãi này khiêu khích cháu, còn xông thẳng vào trong nữa!"
"Hắn đang xâm phạm nhà riêng! Cháu sợ Thất Thất gặp nguy hiểm nên đuổi theo".
Nói xong, mắt anh ta lại lóe lên tia tức giận!
Đợi mãi, Chu Vân Phong mới ngượng ngùng phát hiện ra không có động tĩnh gì.
Ngẩng đầu khó hiểu thì thấy vẻ bất mãn trên mặt Chu Cửu Yến dần biến thành mừng rỡ!
Cái quái gì vậy?
Chu Vân Phong sững sờ.
Trương Minh Vũ thầm thở phào nhẹ nhõm, anh cười nói: "Cháu chào dì ạ".
Dì!
Mắt Chu Vân Phong lóe lên sự mơ hồ.
Chu Cửu Yến cũng phản ứng lại, mừng rỡ nói: "Ô, sao nhóc lại đến?"
"Cháu thật là, đến chẳng nói câu nào với dì, làm như thế thì thành ra nhà dì không hiểu đạo lý đối đãi khách à!"
"Mau vào đi, mau vào đi".
Nói xong Chu Cửu Yến kéo tay Trương Minh Vũ vào trong phòng.
Chu Vân Phong ngớ người!
Tình... tình huống gì thế này?
Họ quen nhau thật à?
Quan trọng nhất là khi anh ta đến Chu Cửu Yến chưa bao giờ khách khí như vậy, tên ăn xin này...
Trầm ngâm hồi lâu, ánh mắt Chu Vân Phong lóe lên tia lạnh lùng, anh ta cũng đi vào trong!
Chu Cửu Yến nhiệt tình tóm lấy tay Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ ngượng ngùng.
Cho dù biết bà thích mình, nhưng không ngờ... lại thích đến mức này...
Chu Cửu Yến nhanh chóng kéo Trương Minh Vũ ngồi xuống ghế sofa.
"Thiên Hoa ơi! Mau xuống đây, nhà có khách đến!", Chu Cửu Yến hét lên tầng.
Chu Vân Phong vừa vào cũng ngẩn người.
Khách kiểu gì vậy?
Trương Minh Vũ lúng túng ngồi xuống, lần đầu được thử cảm giác làm khách quý...
Tiếng bước chân nặng nề nhanh chóng vang lên.
"Ai vậy?"
Giọng nói chín chắn của Hàn Thiên Hoa vang lên, ông chậm rãi xuất hiện ở cầu thang.
Chu Cửu Yến khó chịu nói: "Mau lên, lề mà lề mề!"
Hàn Thiên Hoa nhíu mày.
Khách đến mà chả nể mặt ông gì cả!
Ngẩng đầu nhìn thì thấy Trương Minh Vũ đang ngồi trên sofa.
Mặt Hàn Thiên Hoa lộ vẻ vui mừng, ông nói: "Trương Minh Vũ à? Cháu đến rồi sao, đến sao không bảo chú một tiếng?"
Nói xong liền nhanh chóng đi xuống.
Chu Vân Phong ngẩn người!
Hai con mắt trợn trừng lên!
Chu Cửu Yến nhiệt tình thì thôi, không ngờ Hàn Thiên Hoa cũng nhiệt tình đến vậy?
Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "À... lần này cháu đến hơi vội nên không báo trước".
Hàn Thiên Hoa ngồi xuống cạnh Trương Minh Vũ.
"Ăn cơm chưa? Lần trước cháu đi gấp quá, lần này nhất định phải uống với chú mấy chén rồi hẵng đi nhé!"
Hàn Thiên Hoa tươi cười nói.
Nhiệt tình thật!
Chu Vân Phong giờ mới phản ứng lại, anh ta cuộn chặt nắm đấm, mắt lóe lên vẻ âm trầm.
"Chú, chẳng phải chúng ta vừa ăn cơm sao", Chu Vân Phong xông lên, cười nói.
Nói gì thì nói, không thể để Trương Minh Vũ cướp sân khấu của mình được!
Sắc mặt Hàn Thiên Hoa trầm xuống, ông lạnh lùng đáp: "Nói cái gì vậy! Ăn rồi không được ăn nữa chắc? Chú ăn chưa no nên muốn ăn nữa!"
Chu Vân Phong nén giận đến mức mặt đỏ bừng!
Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "À... cháu cũng ăn cơm rồi, hay để lần sau đi chú".
Hàn Thiên Hoa cười nói: "Ăn cơm là ăn cơm, uống rượu là uống rượu, không được thì để chú chuẩn bị hai món đơn giản".
Trương Minh Vũ há hốc miệng, không biết nên nói gì.
Anh còn đang vội đi thiết kế khách sạn, đâu ra tâm tình để uống rượu...
Chu Cửu Yến khó chịu nói: "Được rồi, thằng bé ăn cơm rồi, để lần sau uống đi".
Hàn Thiên Hoa ngại ngùng mỉm cười, chỉ đành im lặng.
Trương Minh Vũ cũng cảm thấy kinh ngạc.
Hình như trong nhà họ Hàn, Chu Cửu Yến là người có tiếng nói nhất.
Về lý mà nói một người mạnh mẽ kiêu ngạo như Hàn Thiên Hoa sao có thể để vợ quyết định mọi việc được chứ?
Hơn nữa khí chất của Chu Cửu Yến...
Nghĩ một hồi, Trương Minh Vũ cũng chẳng nghĩ ra lý do tại sao.
Chu Cửu Yến nhiệt tình nói: "Đúng rồi Trương Minh Vũ, cháu muốn uống gì không? Dì lấy cho".
Trương Minh Vũ vội vàng xua tay, cười nói: "Không ạ, cháu không khát".
Chu Vân Phong đứng bên nghiến răng nghiến lợi, trong lòng vô cùng ghen tị!
Trương Minh Vũ... dựa vào cái gì chứ?
Hàn Thiên Hoa cười hỏi: "Trương Minh Vũ này, lần này cháu đến có chuyện gì vậy?"
Trương Minh Vũ vô cùng kích động!
Cuối cùng cũng vào vấn đề chính rồi!
Trương Minh Vũ vội vàng cười nói: "À... cháu muốn cùng Thất Thất đi dạo một chút, vừa hay hôm nay cháu cũng khá rảnh".
Vừa nói xong, Chu Vân Phong lập tức mỉm cười khinh bỉ.
"Thế khéo thật, Thất Thất phạm lỗi nên bị cấm túc, hôm nay chắc không đi được rồi!"
Chu Vân Phong cười khẩy nói, trong lòng cuối cùng cũng thoải mái hơn nhiều rồi!
Cái anh ta không có được, Trương Minh Vũ đừng hòng có!
Nhưng nói xong, Hàn Thiên Hoa và Chu Cửu Yến lại cùng lúc lên tiếng: "Câm mồm!”
Cơ thể Chu Vân Phong lập tức run rẩy, mặt mày hoang mang, khó hiểu nhìn hai người.
Trương Minh Vũ sợ giật mình.
Dù sao lời này cũng do Hàn Thiên Hoa đích thân nói!
Hàn Thiên Hoa lo lắng nói: "Cấm túc cái gì! Là Thất Thất... không vui nên tự nhốt mình trong phòng thôi!"
"Cháu không biết thì đừng có nói bừa!"
Chu Vân Phong thừ người ra!
Đây chẳng phải lời chú nói sao!
Hàn Thiên Hoa nói tiếp: "Cửu Yến à, bà mau gọi Thất Thất xuống, vừa hay tâm trạng con bé không tốt, bảo nó đi dạo cùng Trương Minh Vũ cho khuây khỏa".
"Được".
Chu Cửu Yến đồng ý sau đó vội vàng lên lầu!
Chu Vân Phong ngây người rồi!
Anh ta từ nước ngoài xa xôi trở về gặp Hàn Thất Thất mà còn bị từ chối!
Nhưng Trương Minh Vũ...
Chu Vân Phong nhất thời sững sờ.
Trương Minh Vũ thầm thở phào nhẹ nhõm, dù có nói thế nào, nhiệm vụ cũng hoàn thành rồi.
Kế hoạch của mình cũng thuận lợi tiến hành rồi.
Chu Cửu Yến vội vàng gõ cửa phòng Hàn Thất Thất.
Hàn Thất Thất lập tức vui vẻ.
Trương Minh Vũ đến rồi?
Khụ khụ!
Hàn Thất Thất hắng giọng rồi mới lên tiếng: "Sao ạ?"
Chu Cửu Yến cười nói: "Thất Thất à, Trương Minh Vũ đến tìm con này, bảo đưa con ra ngoài chơi, con mau ra đi".
Hàn Thất Thất lập tức mừng rỡ.
Nhưng cô ta vẫn giả vờ, kiêu ngạo nói: "Con không đi! Chẳng phải bố cấm túc con sao! Cấm thì thôi vậy!"
Chu Cửu Yến sốt ruột rồi, bà thấp giọng nói: "Con bé này, Trương Minh Vũ đến rồi, con đừng có làm trò nữa, mau ra đi!"
Mắt Hàn Thất Thất lóe sáng, cô ta mỉm cười xấu xa!
Chương 160: Làm người thì phải biết sức mình đến đâu!
Hàn Thất Thất định bắt Hàn Thiên Hoa xin lỗi rồi mới đi!
Cô ta vẫn còn tủi thân lắm!
Nhưng chưa nghĩ được gì, Chu Cửu Yến đã vội vàng nói: "Mau lên, con đừng có làm mẹ sốt ruột nữa có được không".
Mắt Hàn Thất Thất đang lóe sáng đột nhiên vụt tắt.
"Vâng ạ, vâng ạ, con chuẩn bị xong sẽ xuống", Hàn Thất Thất bất lực nói.
Chu Cửu Yến lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Hàn Thất Thất nhanh chóng chuẩn bị xong, cô đi xuống lầu với Chu Cửu Yến.
Trương Minh Vũ đang lúng túng nói chuyện với Hàn Thiên Hoa.
Chu Vân Phong cuộn chặt nắm đấm, mặt âm trầm ngồi bên.
Tiếng bước chân vang lên, tất cả mọi người lập tức ngẩng đầu.
Khi nhìn thấy Hàn Thất Thất, Chu Vân Phong trợn trừng mắt!
Từ nhỏ anh ta đã thích Hàn Thất Thất rồi.
Lúc đó Hàn Thất Thất còn ăn mặc theo kiểu không giống ai!
Bây giờ Hàn Thất Thất trông bình thường hơn nhiều, đẹp thêm mấy phần!
Hàn Thiên Hoa bất mãn nói: "Trương Minh Vũ đến được một lúc rồi, sao giờ con mới xuống?"
"Con.."
Hàn Thất Thất vừa định phản bác thì bị Chu Cửu Yến đứng bên ngăn lại.
Chu Vân Phong vội vàng xông lên, kích động nói: "Em họ, lâu rồi không gặp!"
Hàn Thất Thất sững sờ.
Cô ta nhìn kỹ lại rồi nói: "Đúng vậy, lâu rồi không gặp".
Nói xong cô ta liền đi thẳng qua người Chu Vân Phong.
Chu Vân Phong cũng quen rồi, anh ta vội vàng thu dọn chỗ trên sofa, cười nói: "Em mau ngồi đây đi".
Hàn Thất Thất vừa định ngồi xuống.
Hàn Thiên Hoa liền nói: "Ngồi đâu vậy?"
Hàn Thất Thất sững sờ.
Chu Cửu Yến ấn Hàn Thất Thất ngồi xuống cạnh Trương Minh Vũ!
Hình như bà còn sợ hai người ngồi xa quá nên ngồi thẳng bên cạnh Hàn Thất Thất!
Còn dùng sức ép hai người lại!
Chu Vân Phong ngẩn người!
Trương Minh Vũ cũng kinh ngạc!
Bố mẹ kiểu gì thế này...
Hàn Thiên Hoa hài lòng gật đầu.
Hàn Thất Thất cũng ngượng ngùng, chỉ đành giả bộ bảo: "Anh đến rồi à, sao đến không nói với em một tiếng".
Trương Minh Vũ đang ngớ người cũng hoàn hồn lại, anh cười nói: "À... anh muốn tạo bất ngờ cho em..."
Hàn Thiên Hoa và Chu Cửu Yến hài lòng gật đầu.
Hàn Thất Thất giả bộ hờn dỗi: "Thế còn được!"
Chu Vân Phong như ăn phải cứt dê!
Phân biệt đối xử vậy!
Làm người phải biết mình là ai chứ!
Nhưng lửa giận trong lòng vẫn dâng lên.
Trương Minh Vũ thật sự không chịu được cảm giác ngượng ngùng này nữa.
Im lặng hồi lâu anh cười nói: "Hôm nay anh được nghỉ, muốn đưa em đi chơi, em có rảnh không?"
Hàn Thất Thất không do dự đáp: "Có, chúng ta mau đi thôi!"
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm!
Cuối cùng cũng được đi rồi!
Nói xong, Hàn Thất Thất liền kéo Trương Minh Vũ đứng dậy đi ra phía cửa.
Hàn Thiên Hoa và Chu Cửu Yến vui vẻ đứng dậy.
Chu Vân Phong nghiến răng nghiến lợi, vội vàng nói: "À... em họ, hay là hai người đưa anh đi cùng đi?"
Trương Minh Vũ và Hàn Thất Thất dừng bước.
Hàn Thất Thất nhíu mày.
Chu Cửu Yến lạnh lùng nói: "Cháu ngồi xuống! Có cháu thì còn ra thể thống gì nữa!"
"Cháu..."
Chu Vân Phong tức nổ phổi rồi!
Không ai chịu giúp anh ta cả!
Trương Minh Vũ dựa vào đâu chứ?
Hàn Thiên Hoa cười nói: "Hai đứa mau đi đi, nhân lúc Trương Minh Vũ rảnh đi chơi nhiều chút".
"Nếu như về muộn thì cứ thuê khách sạn, tối bố mẹ chưa chắc ở nhà đâu".
Người Hàn Thất Thất hơi lảo đảo!
Mắt Chu Vân Phong sắp tóe lửa rồi!
Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười nói: "A... ha ha, dạ vâng ạ".
Nói xong liền vội vàng đưa theo Hàn Thất Thất chạy khỏi biệt thự.
Chu Vân Phong híp mắt, móng tay sắp cắm vào lòng bàn tay anh ta rồi!
Thằng nhãi, mày chờ đấy!
Đi ra khỏi trang viên.
Một chiếc Mercedes-Benz đỗ ngay trước cổng.
Hai người ngồi lên xe.
Long Tam khởi động xe, lao đi.
Phù!
Hàn Thất Thất quay đầu nhìn, thở phào nhẹ nhõm.
Trương Minh Vũ cũng như vừa đi đánh trận, cả người mất hết sức lực.
Hàn Thất Thất cười nói: "Được đấy, anh nhanh thật đó".
Trương Minh Vũ cười đắc ý: "Đương nhiên, cô mà gặp nạn tôi sẽ là người đầu tiên lao ra".
Hàn Thất Thất tức giận liếc mắt nói: "Bớt bớt đi! Anh tưởng tôi không biết vụ anh cần thiết kế gấp à?"
Trương Minh Vũ lập tức lúng túng.
"Biết nhưng cần gì phải nói toẹt ra vậy, chả hiểu chuyện gì cả", Trương Minh Vũ lẩm bẩm.
Hàn Thất Thất trốn ra được, tâm trạng cũng tốt nên chẳng nói gì nhiều.
Chiếc xe nhanh chóng đỗ lại.
Sau khi xuống xe, Trương Minh Vũ nhìn quanh một vòng.
Nơi đây là một con phố buôn bán, xung quanh có rất nhiều cửa hàng.
Bên ngoài mọi người đi tới đi lui, tấp nập vô cùng.
Trước mặt trương Minh Vũ có một tòa nhà.
Đây rõ ràng là tòa nhà Trương Minh Vũ đã mua.
Nhìn đi nhìn lại, anh vẫn cảm thấy rất hài lòng.
Hai người đi thẳng vào trong khách sạn, bên trong chỉ có mấy công nhân đang bận rộn, không ai để ý đến bọn họ.
Trương Minh Vũ gọi điện thoại cho Vương Vũ Nam.
Sau khi cúp máy, anh cười nói: "Việc sau đây giao cho cô đấy, cô Hàn!"
Hàn Thất Thất kiêu ngạo nói: "Yên tâm, chuyện nhỏ như con thỏ".
Trương Minh Vũ hứng khởi nói "Kết cấu của khách sạn trước có sẵn rồi nên phương án thiết kế cũng có hạn, lần này cô cứ thoải mái thể hiện tài năng".
Anh rất mong đợi không biết kết quả cuối cùng sẽ thế nào!
Hàn Thất Thất ra dấu oke, hai người bắt đầu đi loanh quanh nơi này.
Hàn Thất Thất nhanh chóng có một cái nhìn đại khái về kết cấu của khách sạn.
Sau khi quay lại đại sảnh, đúng lúc Vương Vũ Nam đi vào.
Trương Minh Vũ toét miệng cười nói: "Nào tôi giới thiệu một chút..."
Nhưng chưa nói xong, Hàn Thất Thất đã kinh ngạc lên tiếng: "Vũ Nam? Sao cậu lại ở đây?"
Trương Minh Vũ sững sờ.
Vương Vũ Nam cũng sững sờ một lúc, không dám tin nên hỏi: "Cậu là... Thất Thất? Cậu..."
Dù sao chuyển biến hai ngày nay của Thất Thất thực sự quá lớn.
Trương Minh Vũ kinh ngạc hỏi: "Hai người... quen nhau à?"
Hàn Thất Thất kiêu ngạo nói: "Đương nhiên rồi, chúng tôi là bạn học, thế sao hai người quen nhau vậy"
Bạn học?
Trương Minh Vũ ngẩn người, một lúc sau mới phản ứng lại.
Cũng đúng, họ đều đang đi học...
Chỉ là Vương Vũ Nam tự mình đi thực tập thôi.
Vương Vũ Nam cười nói: "Bây giờ tớ làm thuê cho anh Trương Minh Vũ, tớ vừa vào làm xong".
Hàn Thất Thất kinh ngạc.
Một lúc sau, cô ta quay ra nhìn Trương Minh Vũ, kinh ngạc nói: "Anh được đấy! Thiên tài của khoa tôi mà anh cũng thuê được!"
"Đây là người có điểm chuyên ngành đứng đầu khoa tôi đấy!"
Trương Minh Vũ nhướng mày.
Thiên tài?
Lần này hình như... anh thật sự nhặt được bảo vật rồi!