Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 98: Ngọt Ngào Sau Giông Bão
Rầm...rầm.....
- Bách Tôn ann bình tĩnh đi..
Hất hết tất cả những gì có trên bàn nhìn đống đổ nát nằm dưới sàn. An Bách Tôn thở hổn hển vẫn không hạ được cơn tức giận.
Tô Tuyết Giao sau khi biết được việc Lạc Băng lên nắm quyền An Thị chính bản thân bà ta còn không dám tin vào tai mình.
Huống hồ gì là An Bách Tôn.
Ông ta đã phải bỏ bao nhiêu là công sức để rồi miếng mồi ngon đến miệng lại bị người khác cướp lấy.
Nỗi hận này làm sao nuốt trôi.
- Chẳng lẽ bây giờ chúng ta trơ mắt nhìn Lạc Băng chiếm lấy An Thị hay sao?
An Bách Tôn day day trán.
- Hiện tại dĩ nhiên chúng ta chưa thể đụng đến người phụ nữ đó. Cứ để thêm một thời gian nữa, anh không tin mình không có cách khiến cô ta cút khỏi An Thị và trao quyền điều động vốn An Thị cho anh.
Tô Tuyết Giao càng nghĩ mà càng không nuốt được cơn giận..
- Làm sao đây? Em thật lo lắng với tình trạng hiện tại. Lạc Băng cô ta nắm mọi uy quyền trong tay thì Tiểu Triết nhà ta làm sao thu tóm được Lạc Thị đây.
An Bách Tôn mím chặt môi nhìn bà ta, chính bản thân ông ta bây giờ cũng chưa rõ nên làm thế nào để lấy lại An Thị từ tay Lạc Băng. Nếu thua trong tay An Tử Song thì không có gì là nhục nhã nhưng để thua trong tay một người phụ nữ thì đúng là mặt mũi cũng mất sạch.
...
Quần áo rải rác từ phòng ngủ đến trên giường lúc này đây trên chiến giường full size hai thân thể nam nữ không miếng vải che thân đang quấn lấy nhau. Nhìn những giọt mồ hôi lấm tấm trên bờ lưng dày rộng của An Tử Song có thể làm cho người khác mơ hồ hiểu được cuộc yêu này kéo dài khá lâu. Mà dường như anh không biết mỏi mệt, thân hình cường tráng mạnh mẽ từng hồi luân đông đâm sâu vào thân thể yêu kiều của Lạc Băng. Khuôn mặt tuấn tú sắc nét giờ đây nhiễm màu tình dục càng làm cho khuôn mặt lạnh lùng trở nên mị hoặc.
Sự mạnh mẽ cuồng dã làm cho Lạc Băng phải bật lên tiếng rên nũng nịu. Vẻ đẹp mong manh làm cho người ta nhìn vào muốn bắt nạt. Nhìn cô vợ nhỏ bị anh chèn ép mà bắt đầu ăn vạ, khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt như phủ một lớp sương mù mơ màng. Đôi môi hé mở rên rỉ từng tiếng có thể làm đổ gục bắt cứ trái tim lạnh giá của người đàn ông nào. Mái tóc đen buông xõa lắc lư theo từng nhịp luân động càng làm tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn, kìm lòng không được anh khom người xuống, yêu thương hôn lên môi cô nuốt những tiếng rên rỉ, nỉ non vào miệng. Sau đó dời xuống ngậm một bên ngực vào tha hồ liếm láp, phía dưới không ngừng đưa ra thúc vào thân thể mềm mại dưới thân..
Chỉ còn nghe tiếng rên nức nở yếu ớt của cô vợ nhỏ.
- Ừm..Tử Song...a...
Không biết cuộc yêu kéo dài đến bao lâu rốt cuộc cũng dừng lại. Lạc Băng thở hổn hển nằm sấp trên người An Tử Song. Bàn tay to lớn không ngừng vuốt ve tấm lưng trần trắng muốt của cô.
Qua mấy phút sau lấy lại hơi thở ổn định, Lạc Băng mới trở người nằm trong lòng An Tử Song để nghe lấy nhịp tim trầm ổn của anh.
- Hôm nay em không vào bệnh viện không biết bọn người của An Bách Tôn có nghi ngờ không?
An Tử Song hôn rồi lại hôn lên trán lên mũi cô, anh nhếch môi.
- Yên tâm ông ta không có thời gian quan tâm đến chuyện này nữa đâu.
Lạc Băng khó hiểu, vướng người lên tò mò hỏi nhanh.
- Sao thế?
An Tử Song cúi đầu mỉm cười bí hiểm..
- Muốn biết? Hửm..?
Lạc Băng gật đầu, giọng nũng nịu lấy lòng.
- Nói em nghe đi mà..
An Tử Song trở người đè lên thân thể vẫn còn vương lại hơi thở của dục tình chưa kịp lắng xuống lại nổi lên.
- Làm tiếp sẽ nói em nghe..
- Không...không.. em không muốn nghe nữa...a...anh là tên háo sắc..ưm..
- Ngoan nào.. để anh vào, anh sẽ kể em nghe.
Dùng sức lực đàn ông, anh chen chân vào đã có thể tách đùi cô ra một đường đi thẳng vào nơi sâu nhất của phái nữ.
- Ư...nhẹ một chút...ưm..
Lạc Băng cong người cố gắng tiếp nhận vật quá to lớn kia, giơ cánh tay mảnh khảnh trắng mịn quấn lấy cổ anh. Có chút giận dỗi cắn lấy cằm anh mà mắng..
- Cắn chết anh này...hức.. anh muốn vắt kiệt sức em đúng không?
An Tử Song ôm chặt cô vào lòng nuông chiều dỗ dành vợ yêu.
- Ngoan! Chúng ta chỉ làm một lần nữa thôi..
- Hừ! ngốc mà tin là anh a....
An Tử Song nhếch môi, hạ người thúc sâu cũng như cúi đầu nuốt đi những lời lèm bèm của cô vợ nhỏ. Màn đêm dần buông xuống hơi nóng trong phòng cũng dần tăng lên không dứt....
- Bách Tôn ann bình tĩnh đi..
Hất hết tất cả những gì có trên bàn nhìn đống đổ nát nằm dưới sàn. An Bách Tôn thở hổn hển vẫn không hạ được cơn tức giận.
Tô Tuyết Giao sau khi biết được việc Lạc Băng lên nắm quyền An Thị chính bản thân bà ta còn không dám tin vào tai mình.
Huống hồ gì là An Bách Tôn.
Ông ta đã phải bỏ bao nhiêu là công sức để rồi miếng mồi ngon đến miệng lại bị người khác cướp lấy.
Nỗi hận này làm sao nuốt trôi.
- Chẳng lẽ bây giờ chúng ta trơ mắt nhìn Lạc Băng chiếm lấy An Thị hay sao?
An Bách Tôn day day trán.
- Hiện tại dĩ nhiên chúng ta chưa thể đụng đến người phụ nữ đó. Cứ để thêm một thời gian nữa, anh không tin mình không có cách khiến cô ta cút khỏi An Thị và trao quyền điều động vốn An Thị cho anh.
Tô Tuyết Giao càng nghĩ mà càng không nuốt được cơn giận..
- Làm sao đây? Em thật lo lắng với tình trạng hiện tại. Lạc Băng cô ta nắm mọi uy quyền trong tay thì Tiểu Triết nhà ta làm sao thu tóm được Lạc Thị đây.
An Bách Tôn mím chặt môi nhìn bà ta, chính bản thân ông ta bây giờ cũng chưa rõ nên làm thế nào để lấy lại An Thị từ tay Lạc Băng. Nếu thua trong tay An Tử Song thì không có gì là nhục nhã nhưng để thua trong tay một người phụ nữ thì đúng là mặt mũi cũng mất sạch.
...
Quần áo rải rác từ phòng ngủ đến trên giường lúc này đây trên chiến giường full size hai thân thể nam nữ không miếng vải che thân đang quấn lấy nhau. Nhìn những giọt mồ hôi lấm tấm trên bờ lưng dày rộng của An Tử Song có thể làm cho người khác mơ hồ hiểu được cuộc yêu này kéo dài khá lâu. Mà dường như anh không biết mỏi mệt, thân hình cường tráng mạnh mẽ từng hồi luân đông đâm sâu vào thân thể yêu kiều của Lạc Băng. Khuôn mặt tuấn tú sắc nét giờ đây nhiễm màu tình dục càng làm cho khuôn mặt lạnh lùng trở nên mị hoặc.
Sự mạnh mẽ cuồng dã làm cho Lạc Băng phải bật lên tiếng rên nũng nịu. Vẻ đẹp mong manh làm cho người ta nhìn vào muốn bắt nạt. Nhìn cô vợ nhỏ bị anh chèn ép mà bắt đầu ăn vạ, khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt như phủ một lớp sương mù mơ màng. Đôi môi hé mở rên rỉ từng tiếng có thể làm đổ gục bắt cứ trái tim lạnh giá của người đàn ông nào. Mái tóc đen buông xõa lắc lư theo từng nhịp luân động càng làm tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn, kìm lòng không được anh khom người xuống, yêu thương hôn lên môi cô nuốt những tiếng rên rỉ, nỉ non vào miệng. Sau đó dời xuống ngậm một bên ngực vào tha hồ liếm láp, phía dưới không ngừng đưa ra thúc vào thân thể mềm mại dưới thân..
Chỉ còn nghe tiếng rên nức nở yếu ớt của cô vợ nhỏ.
- Ừm..Tử Song...a...
Không biết cuộc yêu kéo dài đến bao lâu rốt cuộc cũng dừng lại. Lạc Băng thở hổn hển nằm sấp trên người An Tử Song. Bàn tay to lớn không ngừng vuốt ve tấm lưng trần trắng muốt của cô.
Qua mấy phút sau lấy lại hơi thở ổn định, Lạc Băng mới trở người nằm trong lòng An Tử Song để nghe lấy nhịp tim trầm ổn của anh.
- Hôm nay em không vào bệnh viện không biết bọn người của An Bách Tôn có nghi ngờ không?
An Tử Song hôn rồi lại hôn lên trán lên mũi cô, anh nhếch môi.
- Yên tâm ông ta không có thời gian quan tâm đến chuyện này nữa đâu.
Lạc Băng khó hiểu, vướng người lên tò mò hỏi nhanh.
- Sao thế?
An Tử Song cúi đầu mỉm cười bí hiểm..
- Muốn biết? Hửm..?
Lạc Băng gật đầu, giọng nũng nịu lấy lòng.
- Nói em nghe đi mà..
An Tử Song trở người đè lên thân thể vẫn còn vương lại hơi thở của dục tình chưa kịp lắng xuống lại nổi lên.
- Làm tiếp sẽ nói em nghe..
- Không...không.. em không muốn nghe nữa...a...anh là tên háo sắc..ưm..
- Ngoan nào.. để anh vào, anh sẽ kể em nghe.
Dùng sức lực đàn ông, anh chen chân vào đã có thể tách đùi cô ra một đường đi thẳng vào nơi sâu nhất của phái nữ.
- Ư...nhẹ một chút...ưm..
Lạc Băng cong người cố gắng tiếp nhận vật quá to lớn kia, giơ cánh tay mảnh khảnh trắng mịn quấn lấy cổ anh. Có chút giận dỗi cắn lấy cằm anh mà mắng..
- Cắn chết anh này...hức.. anh muốn vắt kiệt sức em đúng không?
An Tử Song ôm chặt cô vào lòng nuông chiều dỗ dành vợ yêu.
- Ngoan! Chúng ta chỉ làm một lần nữa thôi..
- Hừ! ngốc mà tin là anh a....
An Tử Song nhếch môi, hạ người thúc sâu cũng như cúi đầu nuốt đi những lời lèm bèm của cô vợ nhỏ. Màn đêm dần buông xuống hơi nóng trong phòng cũng dần tăng lên không dứt....
Bình luận facebook