Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Em Muốn Ly Hôn - Chương 53: Chuyến Tàu Gornergrat
Cô đã từng ước một lần muốn được trải nghiệm chuyến tàu Gornergrat. Chính là một chuyến hành trình du lịch thực thụ khi nối thị trấn Zermatt với đỉnh núi Matterhorn cao gần 5.000 m. Sẽ vượt qua 4 đỉnh núi cao nhất của dãy Alp, tận mắt chứng kiến những cảnh quan thiên nhiên hùng vĩ từ các vùng hồ nổi tiếng đến những ngọn núi cao với mây mù và tuyết trắng.
Đây cũng là tuyến đường sắt bánh răng đầu tiên của Thụy Sĩ, được xây dựng từ thời Victoria.
Lúc này đây, Lạc Băng khoác trên người chiếc áo măng tô dáng dài màu trắng, trên đầu đội mũ lông cùng màu.Cô quấn thêm khăn choàng cổ ấm áp dựa đầu vào vai của An Tử Song.Anh cũng mặc chiếc áo măng tô cùng mẫu và màu y như Lạc Băng khiến vóc dáng anh càng thêm cao lớn. Cánh tay hữu lực chưa giây phút này rời khỏi người Lạc Băng, giống như việc ôm lấy cô vào lòng mới khiến anh an tâm vậy..An Tử Song cũng rõ việc mình nghiện hôn và ôm ấp Lạc Băng một cách khó kiểm soát nhưng anh không có ý ngừng lại.Vì mỗi khi ôm cơ thể mềm mại của cô vào lòng được hít hà mùi hương cơ thể của cô anh liền thấy hạnh phúc và thật sự thỏa mãn vô cùng.
Dưới thời tiết nắng ấm dịu nhẹ,hai người ngồi trên chuyến tàu nhìn ra bên ngoài cửa sổ được tận mắt ngắm các đỉnh núi tuyết phủ trắng xóa, những ngôi nhà nhỏ nằm trên thảo nguyên xanh mướt hay các thị trấn nhỏ xinh nằm giữa thung lũng là hình ảnh hai người họ có thể bắt gặp khi ngồi trên một chuyến tàu hỏa chạy dọc theo dãy Alps ở Thụy Sĩ.
Họ dừng chân tại Zermatt, một thị trấn trượt tuyết nhỏ, ít du khách đến rất thích hợp với tính cách của Lạc Băng và An Tử Song không thích nơi đông người. Lạc Băng phát hiện An Tử Song hiện tại ngoài cô ra thì tình trạng bày xích với phụ nữ khác vẫn không thay đổi. Lúc hai người họ lên tàu, phục vụ là nữ liền khiến An Tử Song không thoải mái...Kevin liền hiểu ra nhanh chóng trao đổi qua với quản lý nhà ga liền đổi tất cả phục vụ trên tàu là nam.
Lạc Băng thì không quan tâm cho lắm cô chỉ cần anh không bày xích cô là được còn với những người phụ nữ khác như thế càng tốt, ông xã nhà cô đẹp trai đến thế,bất cứ người phụ nữ nào gặp qua liền có tâm tư dòm ngó.Chỉ nghĩ đến thôi Lạc Băng liền không thoải mái, cứ như vậy là tốt nhất..
Đời này cô chỉ muốn là người phụ nữ duy nhất trong lòng anh.
Vì thời tiết khá lạnh trước đó họ đã mặc trang phục bảo hộ chống rét bên trong nhưng hiện tại An Tử Song vẫn thấy lo lắng cho Lạc Băng.Anh giúp cô sửa lại khăn quàng cổ. Rồi mới yên tâm nắm tay Lạc Băng dạo bước trong ngôi làng nhỏ nằm gọn trong một thung lũng này, có thể nhìn thấy đỉnh núi nổi tiếng Matterhorn, thực sự là một ngôi làng bước ra từ những câu chuyện cổ tích.Khung cảnh an nhiên xinh đẹp đến phát hờn..
Lạc Băng nhìn cảnh đẹp lóa hết cả mắt, cô buông tay anh ra chạy về phía trước rồi quay người cười tít cả mắt nhìn anh.
- Tử Song, chụp cho em vài tấm ảnh đi..
An Tử Song mỉm cười nuông chiều, anh lấy điện thoại từ trong áo ra.Rất nghiêm túc giơ máy lên làm tách tách liên hồi..
Lạc Băng cười khúch khích không ngừng tạo dáng..
- Để em xem anh chụp đẹp không?
Cô chạy về phía anh, An Tử Song theo thói quen ôm cô vào lòng..Lạc Băng dành lấy điện thoại, lúc này anh ôm cô từ phía sau hôn lên má phấn đã bắt đầu nhiễm hơi lạnh của cô..
Lạc Băng tập trung mở ra xem ảnh, mắt cô trợn lên,miệng liền vểnh lên mắng anh..
- Ui..Tử Song anh chụp em xấu thế,anh nhìn xem em đâu có thấp như vậy..Này..tấm này em đang nhắm mắt mà...hức..
- Chụp lại,chụp lại...xấu chết di được..
Lạc Băng phụng phịu đánh lên tay anh,dậm chân ấm ức..
Thì ra cô cũng chỉ là cô gái nhỏ thích làm nũng và ăn vạ..
Đây cũng là tuyến đường sắt bánh răng đầu tiên của Thụy Sĩ, được xây dựng từ thời Victoria.
Lúc này đây, Lạc Băng khoác trên người chiếc áo măng tô dáng dài màu trắng, trên đầu đội mũ lông cùng màu.Cô quấn thêm khăn choàng cổ ấm áp dựa đầu vào vai của An Tử Song.Anh cũng mặc chiếc áo măng tô cùng mẫu và màu y như Lạc Băng khiến vóc dáng anh càng thêm cao lớn. Cánh tay hữu lực chưa giây phút này rời khỏi người Lạc Băng, giống như việc ôm lấy cô vào lòng mới khiến anh an tâm vậy..An Tử Song cũng rõ việc mình nghiện hôn và ôm ấp Lạc Băng một cách khó kiểm soát nhưng anh không có ý ngừng lại.Vì mỗi khi ôm cơ thể mềm mại của cô vào lòng được hít hà mùi hương cơ thể của cô anh liền thấy hạnh phúc và thật sự thỏa mãn vô cùng.
Dưới thời tiết nắng ấm dịu nhẹ,hai người ngồi trên chuyến tàu nhìn ra bên ngoài cửa sổ được tận mắt ngắm các đỉnh núi tuyết phủ trắng xóa, những ngôi nhà nhỏ nằm trên thảo nguyên xanh mướt hay các thị trấn nhỏ xinh nằm giữa thung lũng là hình ảnh hai người họ có thể bắt gặp khi ngồi trên một chuyến tàu hỏa chạy dọc theo dãy Alps ở Thụy Sĩ.
Họ dừng chân tại Zermatt, một thị trấn trượt tuyết nhỏ, ít du khách đến rất thích hợp với tính cách của Lạc Băng và An Tử Song không thích nơi đông người. Lạc Băng phát hiện An Tử Song hiện tại ngoài cô ra thì tình trạng bày xích với phụ nữ khác vẫn không thay đổi. Lúc hai người họ lên tàu, phục vụ là nữ liền khiến An Tử Song không thoải mái...Kevin liền hiểu ra nhanh chóng trao đổi qua với quản lý nhà ga liền đổi tất cả phục vụ trên tàu là nam.
Lạc Băng thì không quan tâm cho lắm cô chỉ cần anh không bày xích cô là được còn với những người phụ nữ khác như thế càng tốt, ông xã nhà cô đẹp trai đến thế,bất cứ người phụ nữ nào gặp qua liền có tâm tư dòm ngó.Chỉ nghĩ đến thôi Lạc Băng liền không thoải mái, cứ như vậy là tốt nhất..
Đời này cô chỉ muốn là người phụ nữ duy nhất trong lòng anh.
Vì thời tiết khá lạnh trước đó họ đã mặc trang phục bảo hộ chống rét bên trong nhưng hiện tại An Tử Song vẫn thấy lo lắng cho Lạc Băng.Anh giúp cô sửa lại khăn quàng cổ. Rồi mới yên tâm nắm tay Lạc Băng dạo bước trong ngôi làng nhỏ nằm gọn trong một thung lũng này, có thể nhìn thấy đỉnh núi nổi tiếng Matterhorn, thực sự là một ngôi làng bước ra từ những câu chuyện cổ tích.Khung cảnh an nhiên xinh đẹp đến phát hờn..
Lạc Băng nhìn cảnh đẹp lóa hết cả mắt, cô buông tay anh ra chạy về phía trước rồi quay người cười tít cả mắt nhìn anh.
- Tử Song, chụp cho em vài tấm ảnh đi..
An Tử Song mỉm cười nuông chiều, anh lấy điện thoại từ trong áo ra.Rất nghiêm túc giơ máy lên làm tách tách liên hồi..
Lạc Băng cười khúch khích không ngừng tạo dáng..
- Để em xem anh chụp đẹp không?
Cô chạy về phía anh, An Tử Song theo thói quen ôm cô vào lòng..Lạc Băng dành lấy điện thoại, lúc này anh ôm cô từ phía sau hôn lên má phấn đã bắt đầu nhiễm hơi lạnh của cô..
Lạc Băng tập trung mở ra xem ảnh, mắt cô trợn lên,miệng liền vểnh lên mắng anh..
- Ui..Tử Song anh chụp em xấu thế,anh nhìn xem em đâu có thấp như vậy..Này..tấm này em đang nhắm mắt mà...hức..
- Chụp lại,chụp lại...xấu chết di được..
Lạc Băng phụng phịu đánh lên tay anh,dậm chân ấm ức..
Thì ra cô cũng chỉ là cô gái nhỏ thích làm nũng và ăn vạ..
Bình luận facebook