Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72-77
Tới đón hai người là một người đàn ông trẻ tuổi cỡ 22- 23 tuổi, so với vẻ tuấn mỹ xuất chúng của Lục Niên thì anh ta có vẻ thân thiết giản dị, vóc người cao lớn cứng cáp, mặc bộ đồ tây màu đen, đâu cạo sạch.
Ở cửa ra vào vừa thấy Lục Niên, liền vui mừng bước nhanh tới, vỗ một cái vào vai Lục Niên, Kha Nguyệt lo lắng thấy Lục Niên một mình như vậy có bị ăn hiếp
“Lục lão đại, anh tới rồi!”
Tiếp đó, anh ta nhiệt tình ôm Lục Niên, mạnh mẽ vỗ vào lưng Lục Niên, Kha Nguyệt đứng một bên nhìn nhíu mày lo lắng nhìn cả hai. Lục Niên vẫn trâm tĩnh chững chạc, cười nhạt một tiếng, vỗ nhẹ vai anh ta, đáp lễ.
Hai người sau khi chào nhau, người đàn ông liên dời sự chú ý sang Kha Nguyệt đứng bên cạnh Lục Niên trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, nghi hoặc nhìn Lục Niên tìm kiếm đáp án.
Lục Niên kéo tay Kha Nguyệt, giữ chặt cô trong lòng bàn tay nhìn Kha Nguyệt đang bối rối cười yếu ớt không nói gì, vẻ ôn
nhu trong mắt rất rõ.
Người đàn ông liên bừng tĩnh vỗ trán la lâm lên:“Coi em này, ngay cả chị dâu cũng không nhận ra, thật đáng đánh mà!”
Kha Nguyệt ngượng đỏ mặt, xấu hổ giật nhẹ khóe môi, cách xưng hô ‘chị dâu’ cô đành cam chịu.
Cô cũng thấy, anh ta và Lục Niên có mối quan hệ không thường, nếu Lục Niên cũng nguyện ý dẫn cô đến ra mắt bạn bè thân của anh, cô cũng nên giữ chút mặt mũi cho Lục Niên, tránh để anh khó chịu.
“Em cùng Lục lão đại đây học cùng nhau, em tên La Vũ An, xin
chào chị dâu”
Kha Nguyệt lịch sự cười lại, ôn nhu nói:“Xin chào, tôi gọi là Kha Nguyệt.”
“Đi thôi, thời gian không còn sớm, La Vũ An, mau dẫn bọn anh tới chỗ nghỉ ngơi.”
Lục Niên đối với LaVũ An nói chuyện cũng thoải mái hơn, rất tự nhiên, khoác qua vai Kha Nguyệt, thân mật ôm cô rời khỏi sân bay.
Kha Nguyệt có vẻ không thích ứng đối với hành động thân mật của Lục Niên trước mặt người khác, tính giãy giụa nhưng trước vẻ ung dung của anh đành gạt bỏ ý định, thật ra thì, lông ngực Lục
KI**
Niên cũng rất thoải mái.
Lơ đãng nhìn lại bắt gặp ánh mắt cười ái muội của LaVũ An, mới xáu hổ đẩy Lục Niên ra, người đó lại vô tội hỏi cô:“Sao vậy, có chuyện gì cân hoãn lại sao?”- Sức lực ngang hông càng mạnh hơn.
Kha Nguyệt giật giật khóe mắt, chịu đựng cơn xúc động, nghiến răng nghiến lợi nói:“Không sao, đi thôi.”
“Được”- Nhẹ nhàng nói xong, Lục Niên quay vê phía La Vũ An đang theo sát sau nói:“Còn không đi lái xe.”
“Dạ hiểu, lão đại.”
Kha Nguyệt hơi giận chỉ đi
thẳng vê trước, không chú ý tới hai người đàn ông này đang dùng ánh mắt quỷ dị trao đổi với nhau.
Lục Niên nhìn LaVũ An nhíu mày, người đó gật đâu, tỏ vẻ đã sắp xếp xong mọi chuyện, rồi cười dài lái xe đi.
Xe hơi chạy trên đường, gió thổi qua cửa kính xe đùa nghịch với mái tóc xoăn, khiến nó hất lên tạo ra độ cong rát đẹp. Kha Nguyệt đón gió, đôi mắt nheo lại, xuyên qua cửa kính xe nhìn bên ngoài thưởng thức quang cảnh sáng sớm của Dublin không còn nhiêu đèn điện.
Dublin là thủ đô của Ireland, múi giờ của Ireland và LA cách
nhau 7 tiếng, khi họ tới Dublun thì bên đây chỉ mới rạng sáng lúc năm giờ, tương đương ở LA thì đã sáu giờ chiều.
Kha Nguyệt không hiểu biết nhiêu lắm vê Ireland, chỉ biết quốc gia thuộc một phân của Vương quốc Anh, người da trắng cũng nói tiếng anh, nhưng những điêu khác thì cô không rõ.
Ở nơi ngã tư đường, sáng sớm đã có vài người đi tản bộ, ánh sáng màu xanh từ ánh đèn Neon vẫn sáng, tuy im lặng nhưng cũng rát náo nhiệt.
Qua kính chiếu hậu Kha Nguyệt nhìn tháy La Vũ An, da anh ta màu đông khỏe mạnh, so với
làn da trắng của Lục Niên thì quả nhiên khác biệt, không khỏi có chút tò mò.
Cùng học ở quân khu, vì sao lại khác nhau như thế? Không chỉ vóc người, màu da, ngay cả tính tình cũng chênh lệch rất lớn, một người thì hoạt náo không câu nệ, một người thì trầm tĩnh ưu nhã, dáng vẻ thư sinh?
Lục Niên sớm đã nhận ra vẻ nghi hoặc trên mặt Kha Nguyệt, khóe miệng nở nụ cười, chỉ lặng lặng ngồi bên cạnh nhìn cô.
“Hai người thật sự học cùng với nhau sao?”
La Vũ An tính tình thân thiện, nghe Kha Nguyệt hỏi, cười cười
ngắm nhìn đôi tình nhân đằng sau nói:“Chị dâu, chị đừng có không tin, Lục lão đại của bọn em năm đó ở trong quân khu thân thủ luôn đứng nhất nhì”
Lục Niên là cao thủ đánh nhau?
Kha Nguyệt chất vấn nhìn Lục Niên, anh chỉ mím môi cười nhạt không thừa nhận cũng không phủ nhận.
La Vũ An chưa kịp tám chuyện tiếp thì bên trong xe liên cất lên giọng nói lạnh lùng của Lục Niên: “La VŨ An, lo lái xe đi.”
Giọng nói lạnh lùng khiến Kha Nguyệt khó hiểu nhìn anh, trên mặt Lục Niên cũng mất đi nụ cười, khóe môi có chút mím lại,
xuất hiện vẻ lo lắng trên mặt Lục Niên, ánh mắt nhìn ra bên ngoài không biết suy nghĩ gì.
La Vũ An sau khi bị Lục Niên răn dạy, cũng không dám lắm điêu, nhún vai đành có lỗi với Kha Nguyệt, ngoan ngoãn im miệng lái xe đi.
Dọc đường đi, ba người đều im lặng, áp lực đè lên bâu không khí mãi khi xuống xe vẫn không biến mất.
“A, đây là chìa khóa phòng, nếu không có chuyện gì, em chuẩn bị đi làm đây.”
Vì chuyện lúc nãy, thái độ của La Vũ An cũng trở nên cẩn trọng, thở cũng không dám thở mạnh,
thấy Lục Niên gật đầu thì liền như làn khói bỏ đi không thấy tăm hơi đâu cả.
Có thể thấy, LaVũ An rất nghe lời Lục Niên, anh nói một anh ta tuyệt đối không dám nói hai.
Kha Nguyệt cũng nhận ra tâm trạng của Lục Niên không tốt, môi vẫn mím lại, giống như mọi lân anh giận. Lục Niên im lặng mở cửa phòng ngủ, bước vào, Kha Nguyệt theo sát sau, muốn ngủ một giấc cho ngon.
Nhưng vừa vào trong phòng chỉ có mỗi chiếc giường đơn trên đó phủ lớp chăn mỏng, như thế này thì hơi khó. Không biết nếu gọi La VŨ An sắp xếp thêm phòng
CÓ kịp không?
“Cái kia… Lục Niên,anh nghỉ ngơi trước đi, em đi tìm La Vũ An một chút.”
Lục Niên nghe tiếng, đôi mắt đen thâm thúy nhìn chằm chằm cô, vài giây sau mới mở miệng nói:“La Tam đi làm rồi.”
“Đi làm?”- Kha Nguyệt cười khan, chà xát hai tay vào áo. “Vậy ở trong nhà cậu ấy còn phòng khác không?”
Lục Niên suy nghĩ một lát gật đầu, dưới ánh mắt vui mừng của Kha Nguyệt liền dội nguyên chậu nước lạnh xuống:“Còn hai phòng, một là phòng ngủ của La Tam, còn một phòng, hình như để chất
đống đồ bừa bộn.”
Phòng ngủ chính, đống đồ bừa bộn, hai chọn một?
Chẳng thà không chọn.
Lục Niên dời gót, cuộn ống tay áo lên đi vào phòng tắm, để mình cô đứng đó suy nghĩ trong đau khổ. Kha Nguyệt thở dài nhìn nhục, quét mắt nhìn gian phòng, trừ giường ra ghế salon cũng không có, không lẽ muốn cô ngủ dưới đất?
Chợt nhớ đến quan hệ lúc này giữa cô và Lục Niên, miễn cưỡng cũng coi như là vợ chồng, vậy ngủ trên một chiếc giường lớn… Trước suy nghĩ to gan của mình cô chỉ biết mở to mắt, chưa kịp
tìm ra đối sách thì cửa phòng tắm mở, Lục Niên đi ra.
Chỉ là rửa mặt nhưng cũng rũ bỏ đi vẻ mệt mỏi trên mặt Lục Niên không ít, nhưng mà sắc mặt vẫn không tốt lên, âm hiểm thâm trâm, gương mặt tuấn tú hơi có vẻ xa cách.
“Lục Niên, chúng ta…. Chờ đã, ngủ trên một cái giường sao?”
Cô thử dò xét, cẩn thẩn quan sát vẻ mặt của anh, gương mặt cô cũng vì câu hỏi mà trở nên ửng đỏ lúng túng.
Lục Niên đưa mắt nhìn Kha Nguyệt, cô cứ tưởng anh sẽ phủ nhận nhưng anh lại “ừ.” một tiếng, đem khăn lông đặt lên lưng
ghế, đi đến bên cạnh giường.
Kha Nguyệt sắc mặt cứng đờ, hơi luống cuống không biết có nên ngủ chung với Lục Niên.
“Hôm nay chúng ta có rất nhiêu việc phải làm, em nghỉ ngơi chút đi.”
Lục Niên bình tĩnh nói, tâm tư không hề xao động, anh mở chăn, leo lên giường, sau đó đưa mắt nhìn Kha Nguyệt, nhếch môi để lộ ra nụ cười thản nhiên:“Em còn không đi tắm?”
Kha Nguyệt bị Lục Niên thúc giục, tát cả ngượng ngùng khẩn trưởng đêu bay lên tới đâu, trái tim nhảy đập loạn xa, đỏ mặt, không nhìn anh nữa, chật vật chạy
vào phòng tắm.
Kha Nguyệt ngôi trên nắp bôn cầu, thát bại cúi đầu, đối với chuyện kế tiếp có thể xảy ra trên giường hơi khó tiếp nhận. Cô từ nhỏ đển lớn, chưa từng ngủ cùng đàn ông trên một giường, lúc quay phim dù nằm với nhau cũng giữ khoảng cách, chưa từng, ngay cả ban đêm cũng chưa từng xảy ra chuyện này.
Khóe mắt nhìn đến túi giấy treo bên tường, hình như là quần áo để thay, cô dùng tay sờ nó, quả nhiên là áo ngủ của nữ. Nhớ lại bộ quần áo ngủ trên người Lục Niên, Kha Nguyệt liên hiểu rõ.
Tên La Vũ An này làm việc thật
cẩn thận.
Nước ám từ vòi sen phun lên người, lên mặt rồi từ từ chảy xuống, Kha Nguyệt một bên thì tắm, một bên lại đầy nỗi lòng.
Tương lai của cô và Lục Niên là hạnh phúc hay bi thảm, không ai biết được. Những lời hứa hẹn trước đó của Lục Niên, cam đoan thêm lân nữa khiến nỗi bát an trong cô lắng xuống, thậm chí muốn sống cùng anh, xây dựng một gia đình tốt đẹp.
Đêm hôm đó ở bữa tiệc tối, hai người ở chung phòng, Lục Niên không hê vượt qua giới hạn, có thể so với Liễu Hạ Huệ, nhân phẩm như thế không thể nghi
Lần này hai người chung giường chung chăn, anh chắc cũng không làm ra chuyện cầm thú, một người đàn ông phong độ như thế nếu làm ra chuyện bại hoại thì chắc trên đời này cũng không còn chính nhân quân tử.
“Sao anh vẫn chưa ngủ?”
Kha Nguyệt tắm xong mặc đô bước ra, nhìn tháy Lục Niên hai chân để trên giường, tay câm điêu khiển tivi, nghe câu hỏi, ánh mắt liên chuyển từ tivi sang người cô.
Sắc mặt Lục Niên tốt lên không ít, tháy được vẻ đẹp mộc mạc của cô, liên lộ ra nụ cười ám
áp:“Lại đây.”
Kha Nguyệt nghe lời bước tới, trên mặt vẫn hơi xấu hổ đỏ bừng.
“Ngôi xuống.”
Lục Niên ra lệnh có vẻ hơi mất kiên nhẫn, dưới mái tóc ướt Kha Nguyệt len lén nhìn trộm anh, dáng vẻ ung dung bình thản không hê giả vờ, ánh mắt thản nhiên, hành động không hê khiển cô bất an.
Tiếng máy sấy tóc vang lên, cô khó hiểu xoay người lại, chỉ thấy Lục Niên tay cầm máy sấy, đứng bên cạnh giường cúi đầu nhìn cô.
“Đừng động đậy, anh giúp em sáy tóc.”
Anh măt thanh nhuận mang theo sự yêu thương dịu dàng, khiến cho cô cảm thấy như bị mê hoặc, cứ như vậy nhìn cô khiến cô bối rối, cúi đầu không dám nhìn thắng anh
Đầu ngón tay lành lạnh lơ đãng chạm vào da thịt nơi cổ, mang theo cảm giác chai sạn khô ráo, bàn tay với từng khớp xương rõ ràng đan qua mái tóc xoăn đen như mực, động tác nhẹ nhàng nghiêm túc.
Gió nóng thổi phất qua hai gò má cô, sự ấm áp đó khiến môi cô không tự chủ mà khẽ tạo độ cong.
Tắt máy sấy, Lục Niên rút dây cắm, xoay người thấy đôi mắt
xinh đẹp của Kha Nguyệt vẫn không ngừng dõi theo anh.
“Lục Niên, có phải trước kia anh rất hay sấy tóc cho bạn gái?”
Cô chỉ trêu ghẹo hỏi, ánh mắt to tròn đầy vẻ bỡn cợt, nhưng anh lại thấy được trong mắt cô che giấu vẻ mất tự nhiên.
Đem máy sấy cất vào ngăn kéo, Lục Niên nhìn Kha Nguyệt, ánh mắt dừng lại trên mái tóc xoăn của cô, khóe môi hơi nhếch lên, giữa buổi sáng an tĩnh giọng nói anh thật êm ái:“Em là người đâu tiên.”
Ánh nắng mặt trời sáng sớm ấm áp chiếu vào phòng, Kha Nguyệt bò lên giường, nằm đắp
chăn xong mắt thấy Lục Niên vẫn đứng bên cửa sổ.
“Lục Niên, ngủ đi.”
Lời ra khỏi miệng, Kha Nguyệt mới nhận ra nó mờ ám đến mức nào, hai tay nắm chặt chăn, ngượng ngùng nhìn Lục Niên.
Lục Niên nghe vậy xoay người, vẻ cô đơn thanh nhã vẫn chưa kịp tan đi, bóng người cao ráo dưới ánh mặt trời trở nên thật hiu quạnh, lúc nhìn cô thì gương mặt cũng mềm đi vài phân.
“Được.”
Anh nói xong liên leo lên giường, vén chăn lên, Kha Nguyệt vừa cảm thấy hơi lạnh lẽo nhưng
áp lại chạm tới gần.
Lục Niên đắp chăn khép mắt lại, gương mặt tuấn mỹ lộ vẻ bình an. Kha Nguyệt nhìn đôi môi hơi cong của anh, dường như khoảng cách giữa hai người kể từ sau khi sấy tóc đã có những thay đổi tựa như khi Lục Niên nằm bên cạnh, cô cảm thấy rất ấm áp, ngáp một tiếng, Kha Nguyệt nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ.
Cả ngày mệt nhọc Kha Nguyệt vừa đặt lưng xuống liền ngủ thiếp đi, tiếng thờ đâu đặn vang lên trong phòng, người tưởng đã ngủ rồi lại mở mắt ra.
Thoáng nghiêng người, Lục Niên nhìn chằm chằm dáng vẻ
áp lại chạm tới gần.
Lục Niên đắp chăn khép mắt lại, gương mặt tuấn mỹ lộ vẻ bình an. Kha Nguyệt nhìn đôi môi hơi cong của anh, dường như khoảng cách giữa hai người kể từ sau khi sấy tóc đã có những thay đổi tựa như khi Lục Niên nằm bên cạnh, cô cảm thấy rất ấm áp, ngáp một tiếng, Kha Nguyệt nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ.
Cả ngày mệt nhọc Kha Nguyệt vừa đặt lưng xuống liền ngủ thiếp đi, tiếng thờ đâu đặn vang lên trong phòng, người tưởng đã ngủ rồi lại mở mắt ra.
Thoáng nghiêng người, Lục Niên nhìn chằm chằm dáng vẻ
ngây thơ của Kha Nguyệt, tiếng thở nhè nhẹ, cánh tay từ trong chăn đưa lên bao phủ lên gò má ửng hông của cô
Vuốt ve đây yêu thương, cảm nhận làn da thanh khiết trơn nhẵn của cô, đôi mắt thâm thúy nhẹ mỉm cười vì cô.
“Cũng là người cuối cùng.” Giọng nói trầm thấp vang lên quanh quẩn bên tai cô, tựa như bùa chú giam đời cả đời cô.
Kha Nguyệt ngủ rất ngon cho đến khi thức giấc không hề mộng mị.Tỉnh táo mở mắt, giống như mọi khi, có thói quen duỗi thẳng tay chân, nhưng lại chạm phải một cơ thể ám áp.
Cô sao lại quên mất trên chiếc giường này không chỉ có một mình cô!!
Kha Nguyệt vừa mở mắt, liên nhìn thấy đôi mắt đen sáng ngời ở đối diện, ngẩn ra mặt từ từ nóng lên. Cũng không biết Lục Niên đã nhìn cô như vậy bao lâu…
Một bàn tay trắng nõn đưa tới, cẩn thận vén máy sợi tóc mai rơi xuống: “Sớm.”
Kha Nguyệt tự mình sửa lại máy tóc quăn, lại không cẩn thận chạm vào tay của anh, giật mình một cái liên hoảng hốt ngồi dậy, cười to:“Sớm a.”
So với cô, Lục Niên lúc nào
cũng lạnh nhạt, vén chăn xuống giường vào phòng tắm.
Kha Nguyệt cũng không muốn quay lại giường, bên ngoài mặt trời đã lên cao, sợ là đã giữa trưa, đem chăn gấp xong đặt lên đâu giường, Kha Nguyệt ngẩng đâu tháy Lục Niên mặc bộ đô tây màu trắng đi ra.
“Em cũng đi thay quần áo đi, chúng ta chuẩn bị ra ngoài.”
Anh như vị chúa tể nắm trong tay mọi gì, chuyện gì cũng sắp xểp rất ổn thỏa, còn cô chỉ cần theo chỉ thị của anh, sẽ vạn vô nhát thất.
Lúc đi qua Lục Niên, Kha Nguyệt vô tình phát hiện ra chút
màu xanh nhàn nhạt dưới mắt anh, hiếu kì hỏi:“Anh vừa rồi ngủ không ngon sao?”
Lục Niên đưa mắt nhìn Kha Nguyệt, cài cúc tay áo màu bạc, tùy tiện nói: “Rất ngon, nhưng có người cứ lại gần ôm anh cọ tới.” Vẻ mặt Kha Nguyệt liền nhăn lại, ngượng ngùng gãi gãi mái tóc dài xốc xếch, đôi mắt chuyển động giả vờ bình tĩnh lẩm bẩm nói:“Coi như em chưa có hỏi.” Nói xong, đẩy cửa phòng tắm trốn vào. “Phanh!” Bên trong phòng tắm vang lên tiếng vật nặng đụng phải đất.
Lục Niên tác phong nhanh nhẹn chỉnh sửa bộ đô tây, mái tóc
đen rũ xuống, hàng lông mi dài vuốt nhọn, xem như không có việc gì đi vê phía tủ quần áo.
Tủ quần áo được thiết kế hiện đại, trong đó chỉ treo một bộ lễ phục màu đỏ, thiết kế rất lạ, vải cao cấp, từng đường may tinh xảo toát lên vẻ sang quý của nó.
Gõ cửa phòng tắm, trước ánh mắt kinh ngạc của Kha Nguyệt, Lục Niên đưa bộ lễ phục:“Thay nó.”
“Nha.”
Kha Nguyệt đang lo không có đồ để thay lại đúng lúc Lục Niên đưa tới, cô dĩ nhiên không cự tuyệt.
Đợi đến khi Kha Nguyệt thay xong ngại ngùng bước ra, Lục Niên ngôi trên giường nghe tiếng động liền quay đầu lại, vừa nhìn thấy cô đôi mắt đã trở nên dịu dàng chăm chú, gương mặt nở nụ cười vui vẻ.
“Rất đẹp.”
Nhớ lại lần trước hai người gặp nhau trong hoa viên, anh cũng nói như thể với cô, chẳng qua lần này ánh mắt dịu dàng hơn, chú tâm hơn.
Anh đứng dậy, bước chân ung dung nhẹ nhàng đến gần cô, hài lòng nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô.
Mái tóc gỢn sóng đen như
mực xõa xuống vai, ngũ quan tươi sáng trang điểm tự nhiên nhìn qua càng quyến rũ và tinh xảo, lúc ở phòng tắm cô nhìn tháy đô trang điểm ở trên bôn rửa mặt nên liền sử dụng nó , Lục Niên vui vẻ kéo khóe môi lên.
Con gái đêu thích ai đó khen mình, nhát là người đàn ông xuất chúng thể này, Kha Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của Lục Niên cũng trở nên kiêu ngạo, cười đắc ý.
Cô đã từng nghe rất nhiêu người ca ngợi, nhưng những lời khen đó chẳng qua đêu mê mẩn sắc đẹp của cô, hoặc muốn chiếm được thứ gì đó từ cô, nhưng chỉ
ró I IIr Nipn anh rírtn thuần khpn
có Lục Niên anh đơn thuần khen ngợi cô, khiến cho tâm trạng Kha Nguyệt trở nên sáng bừng.
Lục Niên không biết từ đâu lấy ra đôi giày cao gót mới tinh, sự cẩn thận của anh khiến cô thụ sủng nhược kinh, cười quyến rũ, mang giày vào chân.
Dáng người thướt tha, bộ lễ phục xinh đẹp, Kha Nguyệt xoay vòng tại chỗ sau đó tò mò nhìn Lục Niên:“Những thứ này, do La VŨ An chuẩn bị sao?”
Lục Niên không cho là đúng, chỉ khẽ nhếch miệng, rãnh rỗi đi vê phía cô, Kha Nguyệt phối hợp xoay người đi tới cửa liên bị anh gọi lại: “Chờ đã.”
Hành động khó hiẽu của anh khiến Kha Nguyệt kéo nhẹ làn váy, tựa như con bé con biết nghe lời đứng cửa, đôi mắt chớp chớp nhìn anh dừng lại ngay trước cô.
Ngón tay thon dài đặt vào túi, Lục Niên lấy ra chiếc hộp nhỏ tinh sảo, lấy ra một chiếc kẹp tóc màu bạch kim hình con bướm.
Lục Niên dùng ánh mắt dịu dàng mang theo sự tha thiết nhìn cô, tay nâng lên ghim nhẹ nó vào tóc cô, Kha Nguyệt sững sờ, lúc hiểu ra khóe môi nở nụ cười yếu ớt đầy hạnh phúc.
“Lục Niên, anh từ khi nào lại giữ đồ kẹp tóc trên người thế kia?”
Vẻ măt npar nhiên rủa rô
Vé mặt ngạc nhiên của cô khiến anh nhướng mày, bàn tay không hạ xuống ngược lại vuốt nhẹ theo đường cong nơi cánh tay của cô, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, tự nhiên mở cửa bước ra ngoài.
Kha Nguyệt nhìn chằm chằm theo Lục Niên, trong lòng dâng lên niêm cảm kích. Là Lục Niên đã để cho cô cảm thụ được hạnh phúc khi được ai đó che chở, để cho cô chìm ngập trong tình thương, kiêu ngạo vê bản thân đến mức quên mất quá khứ mình đã từng tự ti vê bản thân như thế nào
Nắng chiếu lên vai anh, bộ đô tây màu bạc sáng lóe, hai người tựa như đôi tình nhân hạnh phúc,
vừa đi ra đầu đường Dublin đã bắt gặp vô số ánh mắt hâm mộ của người qua đường.
Rõ ràng xa lâu khó lâu nhưng giữa họ lại có sự hài hòa bẩm sinh, đứng bên cạnh nhau không thể kinh động trời đát nhưng cũng khiến chúng nhân hâm mộ.
Kha Nguyệt chậm rãi kéo khóe môi hông nhuận, nhìn đôi tay nắm chặt, ánh mắt trở nên lưu luyến nhu hòa.
Láy anh, có lẽ sẽ hạnh phúc.
“Kha Nguyệt, nếu hành động của anh có khiến em không vui, hãy thứ lỗi cho anh.”
Kha Nguyệt ngôi trong xe, nghe Lục Niên nói như thế cảm tháy
khó hiểu, chỉ tháy Lục Niên nghiêm túc lái xe.
Ở cửa ra vào vừa thấy Lục Niên, liền vui mừng bước nhanh tới, vỗ một cái vào vai Lục Niên, Kha Nguyệt lo lắng thấy Lục Niên một mình như vậy có bị ăn hiếp
“Lục lão đại, anh tới rồi!”
Tiếp đó, anh ta nhiệt tình ôm Lục Niên, mạnh mẽ vỗ vào lưng Lục Niên, Kha Nguyệt đứng một bên nhìn nhíu mày lo lắng nhìn cả hai. Lục Niên vẫn trâm tĩnh chững chạc, cười nhạt một tiếng, vỗ nhẹ vai anh ta, đáp lễ.
Hai người sau khi chào nhau, người đàn ông liên dời sự chú ý sang Kha Nguyệt đứng bên cạnh Lục Niên trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, nghi hoặc nhìn Lục Niên tìm kiếm đáp án.
Lục Niên kéo tay Kha Nguyệt, giữ chặt cô trong lòng bàn tay nhìn Kha Nguyệt đang bối rối cười yếu ớt không nói gì, vẻ ôn
nhu trong mắt rất rõ.
Người đàn ông liên bừng tĩnh vỗ trán la lâm lên:“Coi em này, ngay cả chị dâu cũng không nhận ra, thật đáng đánh mà!”
Kha Nguyệt ngượng đỏ mặt, xấu hổ giật nhẹ khóe môi, cách xưng hô ‘chị dâu’ cô đành cam chịu.
Cô cũng thấy, anh ta và Lục Niên có mối quan hệ không thường, nếu Lục Niên cũng nguyện ý dẫn cô đến ra mắt bạn bè thân của anh, cô cũng nên giữ chút mặt mũi cho Lục Niên, tránh để anh khó chịu.
“Em cùng Lục lão đại đây học cùng nhau, em tên La Vũ An, xin
chào chị dâu”
Kha Nguyệt lịch sự cười lại, ôn nhu nói:“Xin chào, tôi gọi là Kha Nguyệt.”
“Đi thôi, thời gian không còn sớm, La Vũ An, mau dẫn bọn anh tới chỗ nghỉ ngơi.”
Lục Niên đối với LaVũ An nói chuyện cũng thoải mái hơn, rất tự nhiên, khoác qua vai Kha Nguyệt, thân mật ôm cô rời khỏi sân bay.
Kha Nguyệt có vẻ không thích ứng đối với hành động thân mật của Lục Niên trước mặt người khác, tính giãy giụa nhưng trước vẻ ung dung của anh đành gạt bỏ ý định, thật ra thì, lông ngực Lục
KI**
Niên cũng rất thoải mái.
Lơ đãng nhìn lại bắt gặp ánh mắt cười ái muội của LaVũ An, mới xáu hổ đẩy Lục Niên ra, người đó lại vô tội hỏi cô:“Sao vậy, có chuyện gì cân hoãn lại sao?”- Sức lực ngang hông càng mạnh hơn.
Kha Nguyệt giật giật khóe mắt, chịu đựng cơn xúc động, nghiến răng nghiến lợi nói:“Không sao, đi thôi.”
“Được”- Nhẹ nhàng nói xong, Lục Niên quay vê phía La Vũ An đang theo sát sau nói:“Còn không đi lái xe.”
“Dạ hiểu, lão đại.”
Kha Nguyệt hơi giận chỉ đi
thẳng vê trước, không chú ý tới hai người đàn ông này đang dùng ánh mắt quỷ dị trao đổi với nhau.
Lục Niên nhìn LaVũ An nhíu mày, người đó gật đâu, tỏ vẻ đã sắp xếp xong mọi chuyện, rồi cười dài lái xe đi.
Xe hơi chạy trên đường, gió thổi qua cửa kính xe đùa nghịch với mái tóc xoăn, khiến nó hất lên tạo ra độ cong rát đẹp. Kha Nguyệt đón gió, đôi mắt nheo lại, xuyên qua cửa kính xe nhìn bên ngoài thưởng thức quang cảnh sáng sớm của Dublin không còn nhiêu đèn điện.
Dublin là thủ đô của Ireland, múi giờ của Ireland và LA cách
nhau 7 tiếng, khi họ tới Dublun thì bên đây chỉ mới rạng sáng lúc năm giờ, tương đương ở LA thì đã sáu giờ chiều.
Kha Nguyệt không hiểu biết nhiêu lắm vê Ireland, chỉ biết quốc gia thuộc một phân của Vương quốc Anh, người da trắng cũng nói tiếng anh, nhưng những điêu khác thì cô không rõ.
Ở nơi ngã tư đường, sáng sớm đã có vài người đi tản bộ, ánh sáng màu xanh từ ánh đèn Neon vẫn sáng, tuy im lặng nhưng cũng rát náo nhiệt.
Qua kính chiếu hậu Kha Nguyệt nhìn tháy La Vũ An, da anh ta màu đông khỏe mạnh, so với
làn da trắng của Lục Niên thì quả nhiên khác biệt, không khỏi có chút tò mò.
Cùng học ở quân khu, vì sao lại khác nhau như thế? Không chỉ vóc người, màu da, ngay cả tính tình cũng chênh lệch rất lớn, một người thì hoạt náo không câu nệ, một người thì trầm tĩnh ưu nhã, dáng vẻ thư sinh?
Lục Niên sớm đã nhận ra vẻ nghi hoặc trên mặt Kha Nguyệt, khóe miệng nở nụ cười, chỉ lặng lặng ngồi bên cạnh nhìn cô.
“Hai người thật sự học cùng với nhau sao?”
La Vũ An tính tình thân thiện, nghe Kha Nguyệt hỏi, cười cười
ngắm nhìn đôi tình nhân đằng sau nói:“Chị dâu, chị đừng có không tin, Lục lão đại của bọn em năm đó ở trong quân khu thân thủ luôn đứng nhất nhì”
Lục Niên là cao thủ đánh nhau?
Kha Nguyệt chất vấn nhìn Lục Niên, anh chỉ mím môi cười nhạt không thừa nhận cũng không phủ nhận.
La Vũ An chưa kịp tám chuyện tiếp thì bên trong xe liên cất lên giọng nói lạnh lùng của Lục Niên: “La VŨ An, lo lái xe đi.”
Giọng nói lạnh lùng khiến Kha Nguyệt khó hiểu nhìn anh, trên mặt Lục Niên cũng mất đi nụ cười, khóe môi có chút mím lại,
xuất hiện vẻ lo lắng trên mặt Lục Niên, ánh mắt nhìn ra bên ngoài không biết suy nghĩ gì.
La Vũ An sau khi bị Lục Niên răn dạy, cũng không dám lắm điêu, nhún vai đành có lỗi với Kha Nguyệt, ngoan ngoãn im miệng lái xe đi.
Dọc đường đi, ba người đều im lặng, áp lực đè lên bâu không khí mãi khi xuống xe vẫn không biến mất.
“A, đây là chìa khóa phòng, nếu không có chuyện gì, em chuẩn bị đi làm đây.”
Vì chuyện lúc nãy, thái độ của La Vũ An cũng trở nên cẩn trọng, thở cũng không dám thở mạnh,
thấy Lục Niên gật đầu thì liền như làn khói bỏ đi không thấy tăm hơi đâu cả.
Có thể thấy, LaVũ An rất nghe lời Lục Niên, anh nói một anh ta tuyệt đối không dám nói hai.
Kha Nguyệt cũng nhận ra tâm trạng của Lục Niên không tốt, môi vẫn mím lại, giống như mọi lân anh giận. Lục Niên im lặng mở cửa phòng ngủ, bước vào, Kha Nguyệt theo sát sau, muốn ngủ một giấc cho ngon.
Nhưng vừa vào trong phòng chỉ có mỗi chiếc giường đơn trên đó phủ lớp chăn mỏng, như thế này thì hơi khó. Không biết nếu gọi La VŨ An sắp xếp thêm phòng
CÓ kịp không?
“Cái kia… Lục Niên,anh nghỉ ngơi trước đi, em đi tìm La Vũ An một chút.”
Lục Niên nghe tiếng, đôi mắt đen thâm thúy nhìn chằm chằm cô, vài giây sau mới mở miệng nói:“La Tam đi làm rồi.”
“Đi làm?”- Kha Nguyệt cười khan, chà xát hai tay vào áo. “Vậy ở trong nhà cậu ấy còn phòng khác không?”
Lục Niên suy nghĩ một lát gật đầu, dưới ánh mắt vui mừng của Kha Nguyệt liền dội nguyên chậu nước lạnh xuống:“Còn hai phòng, một là phòng ngủ của La Tam, còn một phòng, hình như để chất
đống đồ bừa bộn.”
Phòng ngủ chính, đống đồ bừa bộn, hai chọn một?
Chẳng thà không chọn.
Lục Niên dời gót, cuộn ống tay áo lên đi vào phòng tắm, để mình cô đứng đó suy nghĩ trong đau khổ. Kha Nguyệt thở dài nhìn nhục, quét mắt nhìn gian phòng, trừ giường ra ghế salon cũng không có, không lẽ muốn cô ngủ dưới đất?
Chợt nhớ đến quan hệ lúc này giữa cô và Lục Niên, miễn cưỡng cũng coi như là vợ chồng, vậy ngủ trên một chiếc giường lớn… Trước suy nghĩ to gan của mình cô chỉ biết mở to mắt, chưa kịp
tìm ra đối sách thì cửa phòng tắm mở, Lục Niên đi ra.
Chỉ là rửa mặt nhưng cũng rũ bỏ đi vẻ mệt mỏi trên mặt Lục Niên không ít, nhưng mà sắc mặt vẫn không tốt lên, âm hiểm thâm trâm, gương mặt tuấn tú hơi có vẻ xa cách.
“Lục Niên, chúng ta…. Chờ đã, ngủ trên một cái giường sao?”
Cô thử dò xét, cẩn thẩn quan sát vẻ mặt của anh, gương mặt cô cũng vì câu hỏi mà trở nên ửng đỏ lúng túng.
Lục Niên đưa mắt nhìn Kha Nguyệt, cô cứ tưởng anh sẽ phủ nhận nhưng anh lại “ừ.” một tiếng, đem khăn lông đặt lên lưng
ghế, đi đến bên cạnh giường.
Kha Nguyệt sắc mặt cứng đờ, hơi luống cuống không biết có nên ngủ chung với Lục Niên.
“Hôm nay chúng ta có rất nhiêu việc phải làm, em nghỉ ngơi chút đi.”
Lục Niên bình tĩnh nói, tâm tư không hề xao động, anh mở chăn, leo lên giường, sau đó đưa mắt nhìn Kha Nguyệt, nhếch môi để lộ ra nụ cười thản nhiên:“Em còn không đi tắm?”
Kha Nguyệt bị Lục Niên thúc giục, tát cả ngượng ngùng khẩn trưởng đêu bay lên tới đâu, trái tim nhảy đập loạn xa, đỏ mặt, không nhìn anh nữa, chật vật chạy
vào phòng tắm.
Kha Nguyệt ngôi trên nắp bôn cầu, thát bại cúi đầu, đối với chuyện kế tiếp có thể xảy ra trên giường hơi khó tiếp nhận. Cô từ nhỏ đển lớn, chưa từng ngủ cùng đàn ông trên một giường, lúc quay phim dù nằm với nhau cũng giữ khoảng cách, chưa từng, ngay cả ban đêm cũng chưa từng xảy ra chuyện này.
Khóe mắt nhìn đến túi giấy treo bên tường, hình như là quần áo để thay, cô dùng tay sờ nó, quả nhiên là áo ngủ của nữ. Nhớ lại bộ quần áo ngủ trên người Lục Niên, Kha Nguyệt liên hiểu rõ.
Tên La Vũ An này làm việc thật
cẩn thận.
Nước ám từ vòi sen phun lên người, lên mặt rồi từ từ chảy xuống, Kha Nguyệt một bên thì tắm, một bên lại đầy nỗi lòng.
Tương lai của cô và Lục Niên là hạnh phúc hay bi thảm, không ai biết được. Những lời hứa hẹn trước đó của Lục Niên, cam đoan thêm lân nữa khiến nỗi bát an trong cô lắng xuống, thậm chí muốn sống cùng anh, xây dựng một gia đình tốt đẹp.
Đêm hôm đó ở bữa tiệc tối, hai người ở chung phòng, Lục Niên không hê vượt qua giới hạn, có thể so với Liễu Hạ Huệ, nhân phẩm như thế không thể nghi
Lần này hai người chung giường chung chăn, anh chắc cũng không làm ra chuyện cầm thú, một người đàn ông phong độ như thế nếu làm ra chuyện bại hoại thì chắc trên đời này cũng không còn chính nhân quân tử.
“Sao anh vẫn chưa ngủ?”
Kha Nguyệt tắm xong mặc đô bước ra, nhìn tháy Lục Niên hai chân để trên giường, tay câm điêu khiển tivi, nghe câu hỏi, ánh mắt liên chuyển từ tivi sang người cô.
Sắc mặt Lục Niên tốt lên không ít, tháy được vẻ đẹp mộc mạc của cô, liên lộ ra nụ cười ám
áp:“Lại đây.”
Kha Nguyệt nghe lời bước tới, trên mặt vẫn hơi xấu hổ đỏ bừng.
“Ngôi xuống.”
Lục Niên ra lệnh có vẻ hơi mất kiên nhẫn, dưới mái tóc ướt Kha Nguyệt len lén nhìn trộm anh, dáng vẻ ung dung bình thản không hê giả vờ, ánh mắt thản nhiên, hành động không hê khiển cô bất an.
Tiếng máy sấy tóc vang lên, cô khó hiểu xoay người lại, chỉ thấy Lục Niên tay cầm máy sấy, đứng bên cạnh giường cúi đầu nhìn cô.
“Đừng động đậy, anh giúp em sáy tóc.”
Anh măt thanh nhuận mang theo sự yêu thương dịu dàng, khiến cho cô cảm thấy như bị mê hoặc, cứ như vậy nhìn cô khiến cô bối rối, cúi đầu không dám nhìn thắng anh
Đầu ngón tay lành lạnh lơ đãng chạm vào da thịt nơi cổ, mang theo cảm giác chai sạn khô ráo, bàn tay với từng khớp xương rõ ràng đan qua mái tóc xoăn đen như mực, động tác nhẹ nhàng nghiêm túc.
Gió nóng thổi phất qua hai gò má cô, sự ấm áp đó khiến môi cô không tự chủ mà khẽ tạo độ cong.
Tắt máy sấy, Lục Niên rút dây cắm, xoay người thấy đôi mắt
xinh đẹp của Kha Nguyệt vẫn không ngừng dõi theo anh.
“Lục Niên, có phải trước kia anh rất hay sấy tóc cho bạn gái?”
Cô chỉ trêu ghẹo hỏi, ánh mắt to tròn đầy vẻ bỡn cợt, nhưng anh lại thấy được trong mắt cô che giấu vẻ mất tự nhiên.
Đem máy sấy cất vào ngăn kéo, Lục Niên nhìn Kha Nguyệt, ánh mắt dừng lại trên mái tóc xoăn của cô, khóe môi hơi nhếch lên, giữa buổi sáng an tĩnh giọng nói anh thật êm ái:“Em là người đâu tiên.”
Ánh nắng mặt trời sáng sớm ấm áp chiếu vào phòng, Kha Nguyệt bò lên giường, nằm đắp
chăn xong mắt thấy Lục Niên vẫn đứng bên cửa sổ.
“Lục Niên, ngủ đi.”
Lời ra khỏi miệng, Kha Nguyệt mới nhận ra nó mờ ám đến mức nào, hai tay nắm chặt chăn, ngượng ngùng nhìn Lục Niên.
Lục Niên nghe vậy xoay người, vẻ cô đơn thanh nhã vẫn chưa kịp tan đi, bóng người cao ráo dưới ánh mặt trời trở nên thật hiu quạnh, lúc nhìn cô thì gương mặt cũng mềm đi vài phân.
“Được.”
Anh nói xong liên leo lên giường, vén chăn lên, Kha Nguyệt vừa cảm thấy hơi lạnh lẽo nhưng
áp lại chạm tới gần.
Lục Niên đắp chăn khép mắt lại, gương mặt tuấn mỹ lộ vẻ bình an. Kha Nguyệt nhìn đôi môi hơi cong của anh, dường như khoảng cách giữa hai người kể từ sau khi sấy tóc đã có những thay đổi tựa như khi Lục Niên nằm bên cạnh, cô cảm thấy rất ấm áp, ngáp một tiếng, Kha Nguyệt nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ.
Cả ngày mệt nhọc Kha Nguyệt vừa đặt lưng xuống liền ngủ thiếp đi, tiếng thờ đâu đặn vang lên trong phòng, người tưởng đã ngủ rồi lại mở mắt ra.
Thoáng nghiêng người, Lục Niên nhìn chằm chằm dáng vẻ
áp lại chạm tới gần.
Lục Niên đắp chăn khép mắt lại, gương mặt tuấn mỹ lộ vẻ bình an. Kha Nguyệt nhìn đôi môi hơi cong của anh, dường như khoảng cách giữa hai người kể từ sau khi sấy tóc đã có những thay đổi tựa như khi Lục Niên nằm bên cạnh, cô cảm thấy rất ấm áp, ngáp một tiếng, Kha Nguyệt nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ.
Cả ngày mệt nhọc Kha Nguyệt vừa đặt lưng xuống liền ngủ thiếp đi, tiếng thờ đâu đặn vang lên trong phòng, người tưởng đã ngủ rồi lại mở mắt ra.
Thoáng nghiêng người, Lục Niên nhìn chằm chằm dáng vẻ
ngây thơ của Kha Nguyệt, tiếng thở nhè nhẹ, cánh tay từ trong chăn đưa lên bao phủ lên gò má ửng hông của cô
Vuốt ve đây yêu thương, cảm nhận làn da thanh khiết trơn nhẵn của cô, đôi mắt thâm thúy nhẹ mỉm cười vì cô.
“Cũng là người cuối cùng.” Giọng nói trầm thấp vang lên quanh quẩn bên tai cô, tựa như bùa chú giam đời cả đời cô.
Kha Nguyệt ngủ rất ngon cho đến khi thức giấc không hề mộng mị.Tỉnh táo mở mắt, giống như mọi khi, có thói quen duỗi thẳng tay chân, nhưng lại chạm phải một cơ thể ám áp.
Cô sao lại quên mất trên chiếc giường này không chỉ có một mình cô!!
Kha Nguyệt vừa mở mắt, liên nhìn thấy đôi mắt đen sáng ngời ở đối diện, ngẩn ra mặt từ từ nóng lên. Cũng không biết Lục Niên đã nhìn cô như vậy bao lâu…
Một bàn tay trắng nõn đưa tới, cẩn thận vén máy sợi tóc mai rơi xuống: “Sớm.”
Kha Nguyệt tự mình sửa lại máy tóc quăn, lại không cẩn thận chạm vào tay của anh, giật mình một cái liên hoảng hốt ngồi dậy, cười to:“Sớm a.”
So với cô, Lục Niên lúc nào
cũng lạnh nhạt, vén chăn xuống giường vào phòng tắm.
Kha Nguyệt cũng không muốn quay lại giường, bên ngoài mặt trời đã lên cao, sợ là đã giữa trưa, đem chăn gấp xong đặt lên đâu giường, Kha Nguyệt ngẩng đâu tháy Lục Niên mặc bộ đô tây màu trắng đi ra.
“Em cũng đi thay quần áo đi, chúng ta chuẩn bị ra ngoài.”
Anh như vị chúa tể nắm trong tay mọi gì, chuyện gì cũng sắp xểp rất ổn thỏa, còn cô chỉ cần theo chỉ thị của anh, sẽ vạn vô nhát thất.
Lúc đi qua Lục Niên, Kha Nguyệt vô tình phát hiện ra chút
màu xanh nhàn nhạt dưới mắt anh, hiếu kì hỏi:“Anh vừa rồi ngủ không ngon sao?”
Lục Niên đưa mắt nhìn Kha Nguyệt, cài cúc tay áo màu bạc, tùy tiện nói: “Rất ngon, nhưng có người cứ lại gần ôm anh cọ tới.” Vẻ mặt Kha Nguyệt liền nhăn lại, ngượng ngùng gãi gãi mái tóc dài xốc xếch, đôi mắt chuyển động giả vờ bình tĩnh lẩm bẩm nói:“Coi như em chưa có hỏi.” Nói xong, đẩy cửa phòng tắm trốn vào. “Phanh!” Bên trong phòng tắm vang lên tiếng vật nặng đụng phải đất.
Lục Niên tác phong nhanh nhẹn chỉnh sửa bộ đô tây, mái tóc
đen rũ xuống, hàng lông mi dài vuốt nhọn, xem như không có việc gì đi vê phía tủ quần áo.
Tủ quần áo được thiết kế hiện đại, trong đó chỉ treo một bộ lễ phục màu đỏ, thiết kế rất lạ, vải cao cấp, từng đường may tinh xảo toát lên vẻ sang quý của nó.
Gõ cửa phòng tắm, trước ánh mắt kinh ngạc của Kha Nguyệt, Lục Niên đưa bộ lễ phục:“Thay nó.”
“Nha.”
Kha Nguyệt đang lo không có đồ để thay lại đúng lúc Lục Niên đưa tới, cô dĩ nhiên không cự tuyệt.
Đợi đến khi Kha Nguyệt thay xong ngại ngùng bước ra, Lục Niên ngôi trên giường nghe tiếng động liền quay đầu lại, vừa nhìn thấy cô đôi mắt đã trở nên dịu dàng chăm chú, gương mặt nở nụ cười vui vẻ.
“Rất đẹp.”
Nhớ lại lần trước hai người gặp nhau trong hoa viên, anh cũng nói như thể với cô, chẳng qua lần này ánh mắt dịu dàng hơn, chú tâm hơn.
Anh đứng dậy, bước chân ung dung nhẹ nhàng đến gần cô, hài lòng nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô.
Mái tóc gỢn sóng đen như
mực xõa xuống vai, ngũ quan tươi sáng trang điểm tự nhiên nhìn qua càng quyến rũ và tinh xảo, lúc ở phòng tắm cô nhìn tháy đô trang điểm ở trên bôn rửa mặt nên liền sử dụng nó , Lục Niên vui vẻ kéo khóe môi lên.
Con gái đêu thích ai đó khen mình, nhát là người đàn ông xuất chúng thể này, Kha Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của Lục Niên cũng trở nên kiêu ngạo, cười đắc ý.
Cô đã từng nghe rất nhiêu người ca ngợi, nhưng những lời khen đó chẳng qua đêu mê mẩn sắc đẹp của cô, hoặc muốn chiếm được thứ gì đó từ cô, nhưng chỉ
ró I IIr Nipn anh rírtn thuần khpn
có Lục Niên anh đơn thuần khen ngợi cô, khiến cho tâm trạng Kha Nguyệt trở nên sáng bừng.
Lục Niên không biết từ đâu lấy ra đôi giày cao gót mới tinh, sự cẩn thận của anh khiến cô thụ sủng nhược kinh, cười quyến rũ, mang giày vào chân.
Dáng người thướt tha, bộ lễ phục xinh đẹp, Kha Nguyệt xoay vòng tại chỗ sau đó tò mò nhìn Lục Niên:“Những thứ này, do La VŨ An chuẩn bị sao?”
Lục Niên không cho là đúng, chỉ khẽ nhếch miệng, rãnh rỗi đi vê phía cô, Kha Nguyệt phối hợp xoay người đi tới cửa liên bị anh gọi lại: “Chờ đã.”
Hành động khó hiẽu của anh khiến Kha Nguyệt kéo nhẹ làn váy, tựa như con bé con biết nghe lời đứng cửa, đôi mắt chớp chớp nhìn anh dừng lại ngay trước cô.
Ngón tay thon dài đặt vào túi, Lục Niên lấy ra chiếc hộp nhỏ tinh sảo, lấy ra một chiếc kẹp tóc màu bạch kim hình con bướm.
Lục Niên dùng ánh mắt dịu dàng mang theo sự tha thiết nhìn cô, tay nâng lên ghim nhẹ nó vào tóc cô, Kha Nguyệt sững sờ, lúc hiểu ra khóe môi nở nụ cười yếu ớt đầy hạnh phúc.
“Lục Niên, anh từ khi nào lại giữ đồ kẹp tóc trên người thế kia?”
Vẻ măt npar nhiên rủa rô
Vé mặt ngạc nhiên của cô khiến anh nhướng mày, bàn tay không hạ xuống ngược lại vuốt nhẹ theo đường cong nơi cánh tay của cô, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, tự nhiên mở cửa bước ra ngoài.
Kha Nguyệt nhìn chằm chằm theo Lục Niên, trong lòng dâng lên niêm cảm kích. Là Lục Niên đã để cho cô cảm thụ được hạnh phúc khi được ai đó che chở, để cho cô chìm ngập trong tình thương, kiêu ngạo vê bản thân đến mức quên mất quá khứ mình đã từng tự ti vê bản thân như thế nào
Nắng chiếu lên vai anh, bộ đô tây màu bạc sáng lóe, hai người tựa như đôi tình nhân hạnh phúc,
vừa đi ra đầu đường Dublin đã bắt gặp vô số ánh mắt hâm mộ của người qua đường.
Rõ ràng xa lâu khó lâu nhưng giữa họ lại có sự hài hòa bẩm sinh, đứng bên cạnh nhau không thể kinh động trời đát nhưng cũng khiến chúng nhân hâm mộ.
Kha Nguyệt chậm rãi kéo khóe môi hông nhuận, nhìn đôi tay nắm chặt, ánh mắt trở nên lưu luyến nhu hòa.
Láy anh, có lẽ sẽ hạnh phúc.
“Kha Nguyệt, nếu hành động của anh có khiến em không vui, hãy thứ lỗi cho anh.”
Kha Nguyệt ngôi trong xe, nghe Lục Niên nói như thế cảm tháy
khó hiểu, chỉ tháy Lục Niên nghiêm túc lái xe.