Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66-71
Chương 66: Nguyệt Nguyệt, láy anh được chứ?
Anh vẫn nắm tay cô, như hai người yêu nhau rất nồng thắm cuồng nhiệt, không phải đôi nam nữ vừa quen, cảm thát thân thiết khiến mặt Man Nhu ửng hông, vẻ đẹp đó vì xáu hổ mà tỏa sáng khiển người ta say mê.
“Kha Nguyệt, cuộc hôn nhân này, dù em xuất phát từ lý do gì đưa ra lời đê nghị với anh. Nhưng lúc này, anh không hy vọng em bởi vì những nguyên nhân bên ngoài mà từ bỏ, đừng sợ, không cần để ý đến ánh nhìn của người khác. Nếu anh đồng ý lấy em, thì tất cả vấn đê anh sẽ giải quyết, mãi mãi không muốn đề em dễ dàng từ bỏ như thể.”
Lục Niên cẩn trọng nói, dù vẻ mặt mỉm cười tự tin, nhưng sự khẩn trương chân thành trong mắt không giấu được, bàn tay siết chặt tay cồ, cồ không tháy đau, kinh ngạc nhìn anh, quên cả phản ứng.
“Kha Nguyệt, anh biết mọi thứ lúc nào chỉ là giả, nhưng xin em hãy tin anh, anh sẽ cố gắng làm người chồng tốt, cố gắng xây dựng gia đình thuộc về chúng ta, có anh và em, còn có… cả những đứa con.”
CÒN TIẾP…
[ LỜI TÁC GIẢ : Mê anh Niên quá phải làm seo đâyy cả nhà antuee, huhu ước gì tui cũng có một anh Lục như zậy thì tốt]
Anh nghiêm túc nói, như đang trịnh trọng buông lời thề, nhìn cô không hề giả vờ, cẩn thận đến mức sợ sẽ dọa cồ bỏ chạy, cho nên mới giữ lấy hai tay cỏ.
Cô chỉ là lợi dụng anh, thông minh như anh, chắng lẽ khòng nhận ra? Tại sao còn ngu ngốc nhảy xuống, như vậy chỉ càng làm cho gánh nặng tội lỗi trên lưng cô thêm nặng.
Anh chỉ cười nhạt chờ đợi câu trả lời của cô, không hề ép buộc hay làm khó, giọng chân thành so với bát cứ loại cưỡng bách nào đêu rát có sức ảnh hưởng.
Nhiều năm bên cố Minh Triệt thế giới của cô chỉ là băng giá lạnh đến tháu xương, bị giễu cợt, bị thương tổn đầy mình, sự dịu dàng của anh cồ không dám cầu mong nhưng cũng không hy vọng CỐ Minh Triệt lạnh lùng.
Kểt quả, Mạc Lệ đi rồi lại nhảy ra một Tử Nhiễm khiển anh xoay người vô tình, không quan tâm cô có vì anh mà tổn thương chồng chát.
Khi cổ trốn trong góc liếm láp vết thương cố Minh Triệt đề lại thì một người đàn ông như vị thần hoàn mỹ xuất hiện trong thế giới của cô. Quỳ gối trước mặt cô, nghiêm túc nói ra suy nghĩ của anh, sự ôn nhu của anh như hoa anh túc khiến cô e sợ nhưng không kiêm được mà đưa tay.
Nhìn Lục Niên mỉm cười, nhìn ánh mắt nhu hòa hồng hồng của anh, đón nhận sự quan tâm quý trọng từ anh, Kha Nguyệt trong lòng luống cuống hốt hoảng.
Lục Niên, anh nghiêm túc thật sao?
Nếu đây chắng qua là một trò chơi hứng thú thì làm sao?
Nếu như em tưởng thật…
“Nguyệt Nguyệt, láy anh được chứ?”
Kha Nguyệt lần đầu tiên cảm thấy sự ôn nhu của đàn ông quả nhiên là loại thuốc độc trí mạng, còn cô không biết làm sao, mặc cho Lục Niên dùng vẻ ôn nhu của anh từ từ bẻ gãy hàng trúc cao trong lòng cô, từng chút từng chút, tưới lên sinh mạng cô.
Lúc này, cô vì cảm động mà nước mắt đong đầy, nhưng vội vàng đứng dậy, thoát khỏi tay anh, quay lưng lại, không đề anh nhìn tháy vẻ yểu ớt của cô.
“Anh mau sấy tóc đi, đề ướt như vậy khổng tốt…’’Giọng nói tiết lộ tâm trạng cô, cầm máy sấy cắm mãi mà không vào ổ điện, tiếng thở dài vang lên sau lưng, một mùi hương bạc hà xộc vào mũi.
Lông ngực của Lục Niên mang theo mùi hương bạc hà lành lạnh, từ phía sau anh vòng láy cô, coi cô như trân bảo kiên cố giữ trước ngực anh.
“Đừng trốn tránh, Kha Nguyệt, đề anh chứng minh cho em tháy có được không?”
Máy sấy tóc rơi xuống, lông mi ướt khẽ run
lên, hai mắt cụp xuống sững sờ nhìn bàn tay to đang giam câm cô, tâm mệt mỏi vì sự che chở tỉ mỉ của anh mà như thế.
“Nếu như em nói, em chang qua muốn lợi dụng anh?”
Giọng nói đầy áp lực.Anh tiến lên nửa bước, hai tay siết lại, cảm nhận cô, đôi mắt nhìn ánh mắt trời láp lóe
“ít nhất, người đàn ông em muốn lợi dụng là anh, khồng phải sao?”
Cô không đi tìm người đàn ổng khác, chứng tỏ Lục Niên trong lòng Kha Nguyệt cũng có sự tôn tại đặc biệt.
Kha Nguyệt khép mắt, mặc cho nước mắt tràn xa, nhỏ xuống trên mu bàn tay, giọt nước mắt nở bung.
Lục Niên, thật có thể láy anh sao…
Chương 67: Em đi tìm Đan Đan
Ngôi trước bàn, Lục Niên chuyên tâm nhìn màn hình vi tính, ngón tay thon dài không ngừng gõ xuống bàn phiếm, ánh mặt trời hắt vào tạo nên một đường cắt trên gương mặt anh.
Vì tối qua vội vàng tới đây nên cổng việc của Lục Niên ngập tới đầu vẫn chưa kịp giải quyết xong, không còn cách nào đành để thư ký chuyền phát Email tới. Anh ngồi trước máy tính cố hoàn thành công việc gửi vê.
Kha Nguyệt nhàn nhã ngôi đến tê cứng trên salon, trên đùi là quyền tạp chí đang mở.
Trải qua chuyện buổi sáng, trong lòng Kha
Nguyệt hiểu rõ đối mặt với Lục Niên mà không xáu hổ là chuyện không thề, nhưng cô cũng nhát định thích ứng với loại cảm giác khồng được tự nhiên này, thích ứng với việc thế giới của cô tồn tại một người đàn ông xuất sắc.
Không biết cô xem tạp chí bao lâu cũng không có dấu hiệu lật qua, ánh mắt buông thõng, rõ ràng nhìn tờ giấy như suy nghĩ của cô đã sớm bay sang chiếc bàn bên kia.
Đối với Lục Niên cồ chỉ nhìn được vẻ ngoài, trừ vẻ ung dung cao quý xuất chúng, cùng gia thế cao ngạo, cô có thề nói là không biết gì cả.
Trải qua tình huống tỏ tình lúc sáng, cô cũng có chút mong mỏi muốn biết mọi bí mật trên người Lục Niên, anh quá ưu tú, khiến cho cò cảm tháy sâu không lường được! Cũng cảm giác không hề an toàn, không thề nắm trong tay.
Kha Nguyệt đảo mắt, từ từ nghiêng đầu tạo thành đường cong, xuyên qua khóe mắt len lén nhìn Lục Niên. Cồ chỉ tháy một mặt nho nhã lịch sự của Lục Niên, gương mặt tuấn tú lúc nào cũng có vẻ mỉm cười. Còn vẻ mặt nghiêm túc, giận tím tái của anh rất ít khi nhìn tháy, trừ lần trước ở trong tòa thị chính.
Len lén nhìn đôi môi mím chặt, hai hàng lông mày lầu thường nhăn lại, dáng vẻ nghiêm túc nhưng không hề mát đi vẻ anh tuấn, ngoài ra còn mang theo sức hút, giống như biền lớn đại dương mên mông, vô biên vô hạn khiến người khác bị giam hãm bên trong.
Người ta nói đàn ông khi nghiêm túc rất có sức hút, những lời này xem ra là đúng!! Nghĩ tới cô liếc mắt nhìn, mãi đến khi Lục Niên cảm tháy gì đó mới giương mắt nhìn, cồ mới phát hiện, bản thần lại nhìn anh đển xuất thần rồi!
Ngại ngùng kéo môi, nụ cười cứng ngắc, giơ quyền tạp chí lên nói dối:“Xem tạp chí tháy hơi hoa mắt, nên muốn nghỉ ngơi…”
Nói đến khúc sau giọng nói nhỏ dần, những chữ cuối không hề có tiếng vang lên, trực tiếp cúi đầu, đem gương mặt nhỏ nhắn của mình dúi vào mái tóc xoăn rũ xuống bên vai.
Cũng không thể trách cô đối với một người đàn ông ưu tú phi phàm như Lục Niên bát cứ cô gái nào cũng sẽ ôm mộng, cô cũng ngoại lệ.
Mười ngón tay trên bàn phím của Lục Niên dừng lại, ánh mắt lành lạnh như nước nhìn Kha Nguyệt tựa như đứa trẻ phạm lỗi vẻ mặt nhăn nhó chờ dỗ dành, vẻ nghiêm túc mát đi thay bằng nụ cười thân thiện.
“Anh biểt em không nhìn anh mà đang nhìn tạp
chí.”
Anh chưa nói xong, lời giải thích như thế càng chứng tỏ trong lòng cò có tật, ảo não ngẩng đầu, trừng mắt nhìn anh, vì xấu hổ mà gương mặt nhỏ nhăn lại ửng đỏ, tức giận ném tạp chí sang bên, đứng dậy đi ra ngoài.
“Em đi tìm Đan Đan.”
“A.”
Lúc Kha Nguyệt đóng cửa phòng lại, bên trong còn nghe tiếng cười sung sướng, bàn tay cô nâng lên xoa xoa gương mặt đang nóng như lửa thiêu, buồn bực chà chà chân, chạy nhanh vào căn phòng sát vách.
Đỏ mặt vì Lục Niên, cồ không nghĩ đó là yêu, một người đàn ồng ưu tú như thế bát cứ cồ gái nào cũng sẽ đỏ mặt, mà Lục Niên lại là nhân tài kiệt xuất.
Trước đó với CỐ Minh Triệt, cô đã máu chảy đầm đìa, toàn thân thê thảm.Tình yêu của hai người khi đó nhắc nhở cô chẳng qua một người là chủ một người là đầy tớ, đối diện với Lục Niên, cô tăng thêm sự cẩn thận cũng vơi đi sự hy vọng.
Dù đối với Lục Niên bất công, nhưng cô sợ mình bị tốn thương, nên không dám đưa trái tim ra, lo lắng bản thân không thể chịu đựng kểt cuộc như thế nữa.
Chuyện sáng nay, cô cũng không nói đồng ý. Sau khi anh nói xong cô luôn thận trọng suy nghĩ, từ từ tiêu hóa từng chữ một sau đó đón nhận nó.
“Sáng nay mình qua phòng cậu sao không mở cửa?”
Trước sự chát ván của Tô Đan Đan, nhìn cô nghiên cứu như muốn phát hiện ra gì đó, Kha Nguyệt chột dạ, ho khan nói lảng sang chuyện khác.
“Hôm nay có lịch trình gì?”
“Nguyệt Nguyệt, đừng nói dối mình, nói, trong phòng cậu dấu người đúng không?”
Chương 68: Còn thật hơn cả kim cương!
“Sao chứ., làm gì có.”- Hai gò má Kha Nguyệt đỏ lên, nói chuyện cà lăm. Cái khả năng nói dối của cô không được chuyên nghiệp, nhiêu năm qua vẫn chắng tiến bộ.
Tô Đan Đan không tin nhìn chằm chằm biểu hiện của Kha Nguyệt, giọng nói cao hơn:“Thật cậu không dấu đàn ông trong phòng đáy chứ?”
Nhìn thấy Tồ Đan Đan hào hứng chạy vào phòng cô, Kha Nguyệt liên kéo Tô Đan Đan lại từ phía sau, vội vàng giải thích:“Đan Đan, cậu đừng hiểu lầm, sáng nay mình đi ra ngoài nên khóa cửa, đàn ông ở đâu ra mà dấu?”
Bị Kha Nguyệt dùng sức kéo lại,Tô Đan Đan hô nghi quay đầu, ánh mắt sắc bén không hề bỏ sót chút biểu hiện nào của Kha Nguyệt.
“Thật sao?”
“Còn thật hơn cả kim cương!”
“Tạm thời tin cậu.”
Kha Nguyệt vừa buông lỏng cảnh giác,Tô Đan Đan liền tránh được, nhanh chân chạy ra ngoài, dù ở phía sau cô ngăn cản thể nào đều không thể thay đổi sự thật Tồ Đan Đan mở cửa phòng cồ.
“Đan Đan a, đừng làm…”
Lúc cửa phòng mở ra, một người đàn ông tuấn nhã phi phàm đứng dó, Kha Nguyệt muốn mở lời ngăn Tô Đan Đan lại nhưng tát cả đêu nghẹn lại trong họng, cuối cùng chỉ đành nuốt nước miếng.
Vẻ mặt của Tồ Đan Đan từ cười xấu xa đây ác ý sang cứng ngắc run rẩy, kinh ngạc nhìn gương mặt Lục Niên.
Lục Niên ăn mặc đơn giản, tư thái ung dung đứng đó, không nói câu nào giống như vị quý tộc bàng quan mặc cho người khác chiêm ngưỡng.
Anh nhìn lướt qua vẻ mặt kinh ngạc của Đan Đan, ánh mắt nhu hòa dừng lại trên gương mặt Kha Nguyệt: “Cô ấy là Tô Đan Đan sao?”
Anh làm sao biết là Đan Đan?
Lục Niên hiểu rõ cười, nghiêng người, ánh mắt liếc nhìn bàn sách:“Trên lịch hành trình có ghi người sắp xếp là Tồ Đan Đan.”
Kha Nguyệt “nha” một tiếng, hơi thẹn thùng, Lục Niên quả nhiên có khả năng quan sát kinh người khiến cô vừa sợ vừa thán phục, nhưng lúc này không phải là thời điểm cảm thán, Kha Nguyệt không phản ứng kịp liên đẩy mạnh Đan Đan vào phòng, đóng cửa lại.
Không phải cô không muốn cổng bố chuyện giữa cô và Lục Niên, nếu muốn kểt hồn thì đây là tát nhiên, nhưng lúc này thì không phải, cô và anh danh bát chính, lại ở chung truyền ra ngoài sẽ rát khó coi.
Bên trong phòng, không khí quỷ dị,Tồ Đan Đan ngồi trên ghể salon, hai tay vòng trước ngực, ánh mắt chất vấn nhìn đôi nam nữ ngồi bên giường.
“Cho nên nói, anh bây giờ là vị hồn phu của Kha Nguyệt? Còn cậu là hôn thê của anh ta.”
Kha Nguyệt cúi đầu, không biết giải thích thể nào với Tô Đan Đan, Lục Niên vẫn cười nhạt như ban đầu, duy trì phong độ trước sau, bàn tay thon dài che phủ lên đôi tay nhỏ bé luống cuống của Kha Nguyệt.
Hành động rát nhỏ nhưng khiển Tô Đan Đan đang không vui liên hòa hoãn:“Thôi, tiệc liên hoan hôm nay cậu không cần đi, mình sẽ nói với đạo diễn.”
Nói xong, nhìn Kha Nguyệt đang dùng ánh mắt cảm kích mình khẽ thở dài, rồi dời tát cả sự chú ý sang Lục Niên.
“Cậu, ra ngoài, mình có lời muốn nói với anh ta.”
“Đan Đan.”
Lục Niên lại cắt ngang lời Kha Nguyệt, đôi mắt tựa hắc bảo ôn nhu ngắm nhìn gương mặt lo lắng của Kha qNguyệt, thân mật ngắt nhẹ đôi tay nhỏ bé của cồ, đứng lên, theo Tô Đan Đan ra ngoài.
“Kha Nguyệt, xin em tin tưởng anh được không?”
Anh xoay người đóng cửa, câu nói đó khiến cho Kha Nguyệt tính đuổi theo lại giật mình đứng lại, có cảm giác được ai đó quý trọng bảo vệ thật ám áp.
Kha Nguyệt không nghe tháy hai người bên ngoài nói gì, tâm trạng trờ nên bất an nóng như lửa đốt, cô không biết Tô Đan Đan sẽ nói gì, liệu có đề cho Lục Niên tháy khó mà biết lui hay cảnh cáo
anh không cần giống như cố Minh Triệt bỏ rơi cô?
Chương 69: Kha Nguyệt, vì sao em không chịu tin anh?
Nghĩ tới ba chữ cố Minh Triệt, Kha Nguyệt bối rối, không phải cô đối với anh ta còn mong đợi mà sợ Lục Niên sau khi biết người này sẽ phản ứng ra sao!! Cô càng sợ Lục Niên biết quá khứ ba tệ hại của mình những năm gần đây, mất đi thứ tình yêu nhỏ nhoi, thậm chí bị sỉ nhục trước mặt người khác.
Sự thành khẩn của Lục Niên khiến cô cảm động cũng chiếm được sự tôn trọng của cô, cho nên khi anh biết cô yêu cố Minh Triệt, cô sợ hãi anh sẽ thay đổi cái nhìn vê cô, thay đổi mọi hứa hẹn trước đây.
Rõ ràng lúc đâu cồ lợi dụng, lúc này kẻ lo lắng bội ước lại là cô.
Hai tay Kha Nguyệt vì khẩn trương mà nắm thành quyền, dỗ dành những thấp thỏm bất an trong lòng chân bước tới đi vê phía cửa. Nghe lén là không đúng, nhưng cổ muốn biết họ đang nói gì.
Nhẹ nhàng chạm vào cửa, đang tính áp lỗ tai vào, chưa kịp tĩnh tâm nghe lén thì cửa mở ra lập tức chạm vào cô.
“A!”
Kha Nguyệt kêu đau một tiếng, xoa xoa nửa bên mặt, khom người cau mày, đổi mắt đẫm lệ nhìn chiếc dép lê màu cả phê. Kinh hãi muốn quay lại vị trí ban đâu nhưng đã không còn kịp vì Lục Niên đã giữ lấy tay cô.
Anh từ từ thở dài:“Kha Nguyệt, vì sao em không chịu tin anh?”
“Em., không có..”
Cô tự biết mình đuối lý, như đứa trẻ làm sai chờ chịu phạt.
Hai gò má nóng hừng hực mang theo cảm giác đau bị lòng bàn tay anh bào phủ, cần thận xoa nhẹ, mang theo chút thương yêu khiến cô bị mê hoặc, phía trên là giọng nói của anh.
“Em không nghe lời như thể anh nên làm gì đây?”
Kha Nguyệt áy náy muốn cúi đầu, nhưng anh không đông ý, khớp xương nơi tay càng rõ giữ lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, chần thành tha thiết ngắm nhìn cô.
“Dù Đan Đan nói gì, chuyện anh muốn cùng em kết hôn không hề thay đổi.”
Bị anh giữ chặt, Kha Nguyệt ngượng ngùng đỏ bừng mặt. Hình như sau khi gặp Lục Niên, cô càng lúc càng dễ đỏ mặt, không hê có dáng vẻ của minh tinh, trái ngược với một nữ sinh mười bốn mười năm tuổi.
Lúc né tránh cồ cũng có liếc nhìn mắt anh, thấy được ánh mắt anh chưa từng dao động thật sự nghiêm túc, lân thứ hai Kha Nguyệt vì anh mà cảm động.
Đoán biết cô bát an, không sợ lại một lần nữa giải thích hứa hẹn với cồ, thứ Lục Niên cho cô không chỉ là lời hứa cả đời mà là cảm giác quý
trọng, khiến cồ mở lòng.
Trái tim ám áp lên, Kha Nguyệt giương mắt nhìn Lục Niên, khẽ mỉm cười, ẩn chứa nhiêu chua xót:“Lục Niên, nếu em không muốn từ bỏ anh nữa thì làm sao bây giờ?”
“Đồ ngốc.”
Lục Niên than nhẹ, mang theo yêu thương bàn tay to cử động đẩy đầu cô vào lòng mình, nhẹ ôm lấy cô, dù không có có ám áp như lò sưởi nhưng lại đủ đề cô tựa vào.
“Nếu như không muốn từ bỏ thì đừng miễn cưỡng bản thân.”
Hốc mũi chua xót, bao nhiêu đắng cay mấy năm qua đêu xông tới, Kha Nguyệt không kiêm được tuyến lệ, chỉ liêu mạng cắn mồi, đem nước mắt ép vào trong.
Gặp Lục Niên là may mắn của cô, coi như là hạnh phúc tạm thời, cô cũng muốn nắm chặt trong tay, không muốn đề nó trôi qua.
Do dự hai tay từ từ lướt qua eo của anh, cẩn thận Ồm lấy, mùi bạc hà thanh khiết khiến cô tinh thường nhận thức trái tim mình.
“Chúng ta., kết hôn đi.. Lục Niên.”
Không còn là âm mưu lợi dụng, là từ nội tâm thật lòng nói ra, muốn gả cho người đàn ông nói ra, không vì gia thế xuất chúng hiền hách của anh, chỉ vì lời hứa hẹn chân thành.
“Được.”
Lục Niên nhẹ nhàng vỗ đầu cô, cưng chiều
như đang dỗ một đứa trẻ làm nũng, hai mắt nhìn vách tường màu trắng
Chương 70: Lục Niên, anh tìm gì vậy?
Đợi Kha Nguyệt hồi phục tâm tình, Lục Niên ôn nhu buông cô ra, mím môi cười, xoa xoa mái tóc đen mềm mại uốn lượn của cô, đi vào trong phòng.
“Lục Niên, anh tìm gì vậy? Để em giúp anh.”
Kha Nguyệt đứng ở cửa tò mò nhìn Lục Niên lục lọi, ánh mắt chớp nhẹ nhiệt tình đi tới muốn giúp một tay.
Lục Niên đóng ngăn kéo lại, đôi mắt đen lộ vẻ vui mừng, nhìn Kha Nguyệt đang hiếu kì, vẻ mặt dương dương tự đắc giữ chặt vật trong tay.
“Tìm được rồi.”
Theo động tác của anh Kha Nguyệt khó hiểu nhìn, là Visa và hộ chiếu của cô! Lục Niên láy nó làm gì.
Kha Nguyệt khó hiểu, Lục Niên thì cười nhẹ, hàm răng trắng noãn ở trên gương mặt tuấn tú tao nhã, hoàn mỹ.
Lục Niên cười bình thường không lộ răng, lúc nào cũng nhàn nhạt rát lịch sự, lần này để lộ hàm răng trắng thật là hiếm tháy, chứng tỏ tâm trạng anh lúc này.
Đối với Lục Niên, cồ không thể miễn dịch, chỉ cần một nụ cười ám áp liền khiển cô trầm mê, quên cả bản thân.
Bừng tỉnh, mới phát hiện tay đã bị anh dắt ra ngoài, anh một tay cầm áo khoác, một tay là Visa của
CÔ còn có túi xách và mũ.
“Đi đâu?”
Kha Nguyệt nghi hoặc, khựng lại, bàn tay nhỏ bé túm láy Lục Niên tò mò hỏi.
Anh quay đâu, trước vẻ khẩn trương chần chờ của cô không hê buôn bực mà thông cảm nói: “Đi với anh đến một nơi.”
Nói xong, cầm áo mũ mặc vào giúp cô, đông tác nhẹ nhàng, như đối với vợ mình, khiến cho tim Kha Nguyệt đập nhanh.
Vì muốn tin tường Lục Niên, cho nên bất an, lo lắng từ từ biến mất, dù không được tự nhiên Kha Nguyệt vẫn tùy ý để anh kéo đi ra ngoài, anh muốn đến một nơi tự nhiên cô lại thấy mong chờ.
Cô là minh tinh, phải học cách ngụy trang, nếu không chết lúc nào cũng không hay, Lục Niên hiểu nổi khổ đó nên anh luôn bảo vệ cô đầu tiên, không đề cô bị khó xử.
Mở cửa phòng, Lục Niên liên kéo cỏ đang cúi đầu nhanh chóng đi về thang máy, dọc đường đi đêu thông suốt không có đám chó săn.
Thang máy mở ra, Mẩn Nhu bị anh đẩy vào trong, Lục Niên nghiêng đâu, ánh mắt nhìn gương mặt được che kín của cô.
“Em đang tò mò xem kế tiếp anh dẫn em đi đâu đúng không?”
Nghe tiếng cười ranh mãnh của anh, Kha Nguyệt xáu hổ, muốn né khỏi tay anh lại bị cầm chặt.
“Lục Niên!”
Giọng hờn doi, phong tình vạn chủng, bàn tay thân mật của anh đưa lên xoa nhẹ sống mũi của cô, giống như đôi tình nhân đang yêu cuông nhiệt.
“Uy.”
Cồ không chịu thua đánh tay anh, đổi lại là tiếng cười thâm lanh lảnh của anh, xoay người cô khồng đề ý đến Lục Niên nữa.
Nhưng tay cô và anh vẫn giữ ở bên nhau, anh chỉ cần kéo nhẹ, cô liền không kịp chuẩn bị ngã vào ngực anh.
Cô giận dỗi nhìn nụ cười sáng rực trên mặt anh, cuối cùng bại trận, hai vai buông xuống, cúi đầu, trong lòng khóc không thành tiếng:“Lục Niên anh cũng thật vô lại.”
Thang máy khép lại, lúc hai người đùa giỡn ai cũng không nhìn thấy, ở trên hành lang xa xa, một bóng người cao ráo đứng yên bát động rất lâu.
Xuống xe Taxi, Kha Nguyệt ngước đâu nhìn sân bay quốc tế to rộng, trong mắt ngoại trừ sự mong chờ còn có nghỉ ngờ do dự.
Lục Niên đi tới bên cạnh, bàn tay khô ráo ám áp chủ động giữ láy đôi tay lành lạnh bé nhỏ của cô khiển cô vì anh mà bình tĩnh lại.
“Lục Niên…”
Chương 71: Máy bay đang cất cánh
Cô muốn nói nhưng lại thôi, không khó đề nhận chút do dự bát an. Khi nhìn tháy sân bay, cô có cảm giác gì đó rất mơ hô không thể nói nên lời, đối với hành động của Lục Niên cũng muốn chát
Lục Niên siết chặt dẫn cô đi, bước chân thong thả hướng vào cửa sân bay, gương mặt tuấn tú không hê có gì bất thường.
Lúc lui vào đám đồng, Kha Nguyệt đột ngột đứng lại khiến Lục Niên quay đầu.
“Lục Niên, chúng ta đang đi đâu? Ba ngày nữa em phải tham gia lễ điện ảnh, cho nên…”
Cô không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nên chỉ có thể tìm một lý do thích hợp thuyết phục Lục Niên, bản thân mình không thể chịu nổi sự thấp thỏm này.
“Kha Nguyệt, nếu chúng ta đã quyết định kết hôn, chứng tỏ phải tin tưởng lẫn nhau, vì vậy anh hi vọng em có thể đem trái tim mình giao cho anh.”
Lời anh nói quá nghiêm túc, cô không còn chút sức đề bác bỏ nó, vội vàng đi theo anh đi đến quầy bán vé.
“Two tickets to Dublin, as soon as possible!” (Hai vé sớm nhát đến Dublin)
Từ trong túi Lục Niên lấy ra chiếc ví da, đem thẻ vàng đưa cho nhân viên, sau đó mỉm cười nhìn Kha Nguyệt vẫn còn thẫn thờ chưa ra quyết định rồi nhìn vê phía quầy.
Đứng sau Lục Niên, Kha Nguyệt hết sức lo lắng, Lục Niên muốn đưa cô đi đâu cồ cũng khồng thể đoán được, chỉ như đứa ngốc đi theo anh, mọi việc do anh chỉ đạo.
Đôi mắt dưới vành mũ khẽ nhìn xung quanh,
không ít người nước ngoài khi đi ngang đêu nhìn Lục Niên máy lân, sau đó hạ giọng trao đổi với người bên cạnh, có vẻ là khen Lục Niên, nhưng từ đầu tới cuối khổng ai dám tới gần.
Những ánh mắt từ xa dõi theo bóng lưng thon dài thanh tao của Lục Niên khiến Kha Nguyệt tự nhiên sinh ra cảm giác tự hào.Trên người Lục Niên luôn toát ra một luồng khí chát cao nhã phi phàm, dù ở bất cứ đầu mọi người cũng phải ngoái nhìn.
Lời nói lễ độ nhã nhặn nhưng không ai dám lỗ mãng trước mặt anh sợ làm váy bần sự cao quý.
Từ hôm nay trở đi, người đàn ông hoàn mỹ tựa như thần này lại sắp trở thành chồng cô, không chỉ vinh dự mà còn là may mắn cả đời cô..
Dù Đan Đan nói gì với anh, khi anh đứng trước cô chỉ có yêu thương, nuông chiều, tôn trọng, CỐ Minh Triệt luôn lạnh nhạt khinh thường cô, còn anh không bao giờ làm thế.
Mỗi hành động của anh luôn suy nghĩ trước sau, ngay cả mỗi lời nói cũng thế, tát cả chứng minh anh nghiêm túc, một người đàn ông phong độ như vậy chắc chắn sẽ không như cố Minh Triệt, không hề thương tiếc mà còn lạnh lùng bỏ rơi cô. “Đi thôi.”
Anh cầm vé máy bay, khóe môi hơi nhướng lên, giữ láy đôi bàn tay nhỏ bé của cô, đối với những ánh mắt tán thưởng xung quanh bát vi sở động*.
Đôi mắt trong suốt chỉ nhìn cô, tựa như trên thể giới này chỉ có cồ và anh tôn tại.
* Bất vi sở động: Không có hành động nào
Anh không giả vờ tỏ ra gân gũi, đối với cô dường như vốn dĩ đã là như thế, kéo cô vào nơi đăng ký.
Kha Nguyệt cũng không né tránh, khi ở khách sạn anh ôm láy cô, cô đã quyết định phải tin tưởng anh, hơn nữa, khi Lục Niên ở gần cô cũng không hề cảm thấy khó chịu.
Lục Niên mua chuyến bay 30 phút sau, nên không mát thời gian nhiều ở ngoài sân bay thì đã lên máy bay
“The plane is taking off, please tie your safety belt” (Máy bay đang cất cánh, xin quý khách hãy thắt dây an toàn)
Kha Nguyệt ngôi trên máy bay nhưng tâm trạng lại hoảng hốt, trong đầu đêu cố đoán hành vi cổ quái của Lục Niên, ngay cả lời thông báo của nhân viên cô cũng mắt điếc tai ngơ. Sau đó cảm thấy ngang hông hơi nhột, Kha Nguyệt run lên, ánh mắt hơi đổi, nhìn xuống là một đỉnh đầu màu đen đang cúi, đôi bàn tay to thắt dây an toàn đâu vào đấy giúp cô.
Bên kia, nữ tiếp viên hàng không cười tủm tỉm, ánh mắt mập mờ không rõ.
“Miss, fasten your seat belt, please.” (Thưa cô, xin cô thắt dây an toàn lại)
Kha Nguyệt thẹn thùng đỏ bừng mặt, đưa tay muốn thay Lục Niên, nhưng anh lại rát tự nhiên không hề tỏ ra gì cả, gương mặt bình thản tiếp tục
thắt dầy dùm cô, còn cồ lúng túng không biết để tay ử đâu.
“Cạch.”
Khóa lại, đuôi lổng mày anh nhướng lên tỏ vẻ hài lòng, nhẹ nghiêng mặt sang bên, ánh đèn sáng ngời chiếu trên gương mặt tuấn tú nho nhã, ngay cả lỗ chân lông nhỏ xíu cô cũng thát rát rõ.
“Okie.”
Giọng nói của anh thật êm ái, nhẹ nhàng, réo rắt rồi lại như đau khổ, không hê để ý đến nữ tiếp viên, đôi mắt sáng rực kia khoá chặt Kha Nguyệt khiến cô xấu hổ né tránh, một từ đơn giản lại như một chùm tia sáng lung linh đầy màu sắc đi vào trái tim cô.
Đôi môi mỏng tạo nên đường cong duyên dáng, mùi hương bạc hà tràn ngập trong thể giới của cô, trong mắt anh chỉ có nuông chiều mang theo chút nhiệt độ khác thường tựa như muốn giăng lưới săn đuổi cô.
Mặt Kha Nguyệt không kiềm được lại đỏ bừng, cảm giác nóng ran lan tỏa khắp người, vươn chiếc lưỡi thơm quét nhẹ quanh đôi môi khô khốc, đôi mắt màu nâu đảo quanh, mong muốn phân tán suy nghĩ lung tung của bản thân
“Ha ha…”
Bên tai là tiếng cười vui vẻ của anh, đôi mắt đen nheo lại, như nhìn thấu suy nghĩ của cô, trước khi cô thẹn quá hóa giận anh đã ngôi lui vê chỗ mình.
Mãi đến khi máy bay đáp xuống, trên mồi anh vẫn là nụ cười sung sướng.
Từ LA đến Dublin mát nhiều nhát sáu giờ, vừa xuống máy bay đã có người đến đó, Kha Nguyệt hoài nghi có phải Lục Niên đã sớm bày mưu tất cả?
Đón hai người là một người đàn ông trẻ tuổi cỡ 25- 26 tuổi, so với vẻ tuấn mỹ xuất chúng của Lục Niên thì anh ta có vẻ thần thiết giản dị, vóc người cao lớn cứng cáp
Anh vẫn nắm tay cô, như hai người yêu nhau rất nồng thắm cuồng nhiệt, không phải đôi nam nữ vừa quen, cảm thát thân thiết khiến mặt Man Nhu ửng hông, vẻ đẹp đó vì xáu hổ mà tỏa sáng khiển người ta say mê.
“Kha Nguyệt, cuộc hôn nhân này, dù em xuất phát từ lý do gì đưa ra lời đê nghị với anh. Nhưng lúc này, anh không hy vọng em bởi vì những nguyên nhân bên ngoài mà từ bỏ, đừng sợ, không cần để ý đến ánh nhìn của người khác. Nếu anh đồng ý lấy em, thì tất cả vấn đê anh sẽ giải quyết, mãi mãi không muốn đề em dễ dàng từ bỏ như thể.”
Lục Niên cẩn trọng nói, dù vẻ mặt mỉm cười tự tin, nhưng sự khẩn trương chân thành trong mắt không giấu được, bàn tay siết chặt tay cồ, cồ không tháy đau, kinh ngạc nhìn anh, quên cả phản ứng.
“Kha Nguyệt, anh biết mọi thứ lúc nào chỉ là giả, nhưng xin em hãy tin anh, anh sẽ cố gắng làm người chồng tốt, cố gắng xây dựng gia đình thuộc về chúng ta, có anh và em, còn có… cả những đứa con.”
CÒN TIẾP…
[ LỜI TÁC GIẢ : Mê anh Niên quá phải làm seo đâyy cả nhà antuee, huhu ước gì tui cũng có một anh Lục như zậy thì tốt]
Anh nghiêm túc nói, như đang trịnh trọng buông lời thề, nhìn cô không hề giả vờ, cẩn thận đến mức sợ sẽ dọa cồ bỏ chạy, cho nên mới giữ lấy hai tay cỏ.
Cô chỉ là lợi dụng anh, thông minh như anh, chắng lẽ khòng nhận ra? Tại sao còn ngu ngốc nhảy xuống, như vậy chỉ càng làm cho gánh nặng tội lỗi trên lưng cô thêm nặng.
Anh chỉ cười nhạt chờ đợi câu trả lời của cô, không hề ép buộc hay làm khó, giọng chân thành so với bát cứ loại cưỡng bách nào đêu rát có sức ảnh hưởng.
Nhiều năm bên cố Minh Triệt thế giới của cô chỉ là băng giá lạnh đến tháu xương, bị giễu cợt, bị thương tổn đầy mình, sự dịu dàng của anh cồ không dám cầu mong nhưng cũng không hy vọng CỐ Minh Triệt lạnh lùng.
Kểt quả, Mạc Lệ đi rồi lại nhảy ra một Tử Nhiễm khiển anh xoay người vô tình, không quan tâm cô có vì anh mà tổn thương chồng chát.
Khi cổ trốn trong góc liếm láp vết thương cố Minh Triệt đề lại thì một người đàn ông như vị thần hoàn mỹ xuất hiện trong thế giới của cô. Quỳ gối trước mặt cô, nghiêm túc nói ra suy nghĩ của anh, sự ôn nhu của anh như hoa anh túc khiến cô e sợ nhưng không kiêm được mà đưa tay.
Nhìn Lục Niên mỉm cười, nhìn ánh mắt nhu hòa hồng hồng của anh, đón nhận sự quan tâm quý trọng từ anh, Kha Nguyệt trong lòng luống cuống hốt hoảng.
Lục Niên, anh nghiêm túc thật sao?
Nếu đây chắng qua là một trò chơi hứng thú thì làm sao?
Nếu như em tưởng thật…
“Nguyệt Nguyệt, láy anh được chứ?”
Kha Nguyệt lần đầu tiên cảm thấy sự ôn nhu của đàn ông quả nhiên là loại thuốc độc trí mạng, còn cô không biết làm sao, mặc cho Lục Niên dùng vẻ ôn nhu của anh từ từ bẻ gãy hàng trúc cao trong lòng cô, từng chút từng chút, tưới lên sinh mạng cô.
Lúc này, cô vì cảm động mà nước mắt đong đầy, nhưng vội vàng đứng dậy, thoát khỏi tay anh, quay lưng lại, không đề anh nhìn tháy vẻ yểu ớt của cô.
“Anh mau sấy tóc đi, đề ướt như vậy khổng tốt…’’Giọng nói tiết lộ tâm trạng cô, cầm máy sấy cắm mãi mà không vào ổ điện, tiếng thở dài vang lên sau lưng, một mùi hương bạc hà xộc vào mũi.
Lông ngực của Lục Niên mang theo mùi hương bạc hà lành lạnh, từ phía sau anh vòng láy cô, coi cô như trân bảo kiên cố giữ trước ngực anh.
“Đừng trốn tránh, Kha Nguyệt, đề anh chứng minh cho em tháy có được không?”
Máy sấy tóc rơi xuống, lông mi ướt khẽ run
lên, hai mắt cụp xuống sững sờ nhìn bàn tay to đang giam câm cô, tâm mệt mỏi vì sự che chở tỉ mỉ của anh mà như thế.
“Nếu như em nói, em chang qua muốn lợi dụng anh?”
Giọng nói đầy áp lực.Anh tiến lên nửa bước, hai tay siết lại, cảm nhận cô, đôi mắt nhìn ánh mắt trời láp lóe
“ít nhất, người đàn ông em muốn lợi dụng là anh, khồng phải sao?”
Cô không đi tìm người đàn ổng khác, chứng tỏ Lục Niên trong lòng Kha Nguyệt cũng có sự tôn tại đặc biệt.
Kha Nguyệt khép mắt, mặc cho nước mắt tràn xa, nhỏ xuống trên mu bàn tay, giọt nước mắt nở bung.
Lục Niên, thật có thể láy anh sao…
Chương 67: Em đi tìm Đan Đan
Ngôi trước bàn, Lục Niên chuyên tâm nhìn màn hình vi tính, ngón tay thon dài không ngừng gõ xuống bàn phiếm, ánh mặt trời hắt vào tạo nên một đường cắt trên gương mặt anh.
Vì tối qua vội vàng tới đây nên cổng việc của Lục Niên ngập tới đầu vẫn chưa kịp giải quyết xong, không còn cách nào đành để thư ký chuyền phát Email tới. Anh ngồi trước máy tính cố hoàn thành công việc gửi vê.
Kha Nguyệt nhàn nhã ngôi đến tê cứng trên salon, trên đùi là quyền tạp chí đang mở.
Trải qua chuyện buổi sáng, trong lòng Kha
Nguyệt hiểu rõ đối mặt với Lục Niên mà không xáu hổ là chuyện không thề, nhưng cô cũng nhát định thích ứng với loại cảm giác khồng được tự nhiên này, thích ứng với việc thế giới của cô tồn tại một người đàn ông xuất sắc.
Không biết cô xem tạp chí bao lâu cũng không có dấu hiệu lật qua, ánh mắt buông thõng, rõ ràng nhìn tờ giấy như suy nghĩ của cô đã sớm bay sang chiếc bàn bên kia.
Đối với Lục Niên cồ chỉ nhìn được vẻ ngoài, trừ vẻ ung dung cao quý xuất chúng, cùng gia thế cao ngạo, cô có thề nói là không biết gì cả.
Trải qua tình huống tỏ tình lúc sáng, cô cũng có chút mong mỏi muốn biết mọi bí mật trên người Lục Niên, anh quá ưu tú, khiến cho cò cảm tháy sâu không lường được! Cũng cảm giác không hề an toàn, không thề nắm trong tay.
Kha Nguyệt đảo mắt, từ từ nghiêng đầu tạo thành đường cong, xuyên qua khóe mắt len lén nhìn Lục Niên. Cồ chỉ tháy một mặt nho nhã lịch sự của Lục Niên, gương mặt tuấn tú lúc nào cũng có vẻ mỉm cười. Còn vẻ mặt nghiêm túc, giận tím tái của anh rất ít khi nhìn tháy, trừ lần trước ở trong tòa thị chính.
Len lén nhìn đôi môi mím chặt, hai hàng lông mày lầu thường nhăn lại, dáng vẻ nghiêm túc nhưng không hề mát đi vẻ anh tuấn, ngoài ra còn mang theo sức hút, giống như biền lớn đại dương mên mông, vô biên vô hạn khiến người khác bị giam hãm bên trong.
Người ta nói đàn ông khi nghiêm túc rất có sức hút, những lời này xem ra là đúng!! Nghĩ tới cô liếc mắt nhìn, mãi đến khi Lục Niên cảm tháy gì đó mới giương mắt nhìn, cồ mới phát hiện, bản thần lại nhìn anh đển xuất thần rồi!
Ngại ngùng kéo môi, nụ cười cứng ngắc, giơ quyền tạp chí lên nói dối:“Xem tạp chí tháy hơi hoa mắt, nên muốn nghỉ ngơi…”
Nói đến khúc sau giọng nói nhỏ dần, những chữ cuối không hề có tiếng vang lên, trực tiếp cúi đầu, đem gương mặt nhỏ nhắn của mình dúi vào mái tóc xoăn rũ xuống bên vai.
Cũng không thể trách cô đối với một người đàn ông ưu tú phi phàm như Lục Niên bát cứ cô gái nào cũng sẽ ôm mộng, cô cũng ngoại lệ.
Mười ngón tay trên bàn phím của Lục Niên dừng lại, ánh mắt lành lạnh như nước nhìn Kha Nguyệt tựa như đứa trẻ phạm lỗi vẻ mặt nhăn nhó chờ dỗ dành, vẻ nghiêm túc mát đi thay bằng nụ cười thân thiện.
“Anh biểt em không nhìn anh mà đang nhìn tạp
chí.”
Anh chưa nói xong, lời giải thích như thế càng chứng tỏ trong lòng cò có tật, ảo não ngẩng đầu, trừng mắt nhìn anh, vì xấu hổ mà gương mặt nhỏ nhăn lại ửng đỏ, tức giận ném tạp chí sang bên, đứng dậy đi ra ngoài.
“Em đi tìm Đan Đan.”
“A.”
Lúc Kha Nguyệt đóng cửa phòng lại, bên trong còn nghe tiếng cười sung sướng, bàn tay cô nâng lên xoa xoa gương mặt đang nóng như lửa thiêu, buồn bực chà chà chân, chạy nhanh vào căn phòng sát vách.
Đỏ mặt vì Lục Niên, cồ không nghĩ đó là yêu, một người đàn ồng ưu tú như thế bát cứ cồ gái nào cũng sẽ đỏ mặt, mà Lục Niên lại là nhân tài kiệt xuất.
Trước đó với CỐ Minh Triệt, cô đã máu chảy đầm đìa, toàn thân thê thảm.Tình yêu của hai người khi đó nhắc nhở cô chẳng qua một người là chủ một người là đầy tớ, đối diện với Lục Niên, cô tăng thêm sự cẩn thận cũng vơi đi sự hy vọng.
Dù đối với Lục Niên bất công, nhưng cô sợ mình bị tốn thương, nên không dám đưa trái tim ra, lo lắng bản thân không thể chịu đựng kểt cuộc như thế nữa.
Chuyện sáng nay, cô cũng không nói đồng ý. Sau khi anh nói xong cô luôn thận trọng suy nghĩ, từ từ tiêu hóa từng chữ một sau đó đón nhận nó.
“Sáng nay mình qua phòng cậu sao không mở cửa?”
Trước sự chát ván của Tô Đan Đan, nhìn cô nghiên cứu như muốn phát hiện ra gì đó, Kha Nguyệt chột dạ, ho khan nói lảng sang chuyện khác.
“Hôm nay có lịch trình gì?”
“Nguyệt Nguyệt, đừng nói dối mình, nói, trong phòng cậu dấu người đúng không?”
Chương 68: Còn thật hơn cả kim cương!
“Sao chứ., làm gì có.”- Hai gò má Kha Nguyệt đỏ lên, nói chuyện cà lăm. Cái khả năng nói dối của cô không được chuyên nghiệp, nhiêu năm qua vẫn chắng tiến bộ.
Tô Đan Đan không tin nhìn chằm chằm biểu hiện của Kha Nguyệt, giọng nói cao hơn:“Thật cậu không dấu đàn ông trong phòng đáy chứ?”
Nhìn thấy Tồ Đan Đan hào hứng chạy vào phòng cô, Kha Nguyệt liên kéo Tô Đan Đan lại từ phía sau, vội vàng giải thích:“Đan Đan, cậu đừng hiểu lầm, sáng nay mình đi ra ngoài nên khóa cửa, đàn ông ở đâu ra mà dấu?”
Bị Kha Nguyệt dùng sức kéo lại,Tô Đan Đan hô nghi quay đầu, ánh mắt sắc bén không hề bỏ sót chút biểu hiện nào của Kha Nguyệt.
“Thật sao?”
“Còn thật hơn cả kim cương!”
“Tạm thời tin cậu.”
Kha Nguyệt vừa buông lỏng cảnh giác,Tô Đan Đan liền tránh được, nhanh chân chạy ra ngoài, dù ở phía sau cô ngăn cản thể nào đều không thể thay đổi sự thật Tồ Đan Đan mở cửa phòng cồ.
“Đan Đan a, đừng làm…”
Lúc cửa phòng mở ra, một người đàn ông tuấn nhã phi phàm đứng dó, Kha Nguyệt muốn mở lời ngăn Tô Đan Đan lại nhưng tát cả đêu nghẹn lại trong họng, cuối cùng chỉ đành nuốt nước miếng.
Vẻ mặt của Tồ Đan Đan từ cười xấu xa đây ác ý sang cứng ngắc run rẩy, kinh ngạc nhìn gương mặt Lục Niên.
Lục Niên ăn mặc đơn giản, tư thái ung dung đứng đó, không nói câu nào giống như vị quý tộc bàng quan mặc cho người khác chiêm ngưỡng.
Anh nhìn lướt qua vẻ mặt kinh ngạc của Đan Đan, ánh mắt nhu hòa dừng lại trên gương mặt Kha Nguyệt: “Cô ấy là Tô Đan Đan sao?”
Anh làm sao biết là Đan Đan?
Lục Niên hiểu rõ cười, nghiêng người, ánh mắt liếc nhìn bàn sách:“Trên lịch hành trình có ghi người sắp xếp là Tồ Đan Đan.”
Kha Nguyệt “nha” một tiếng, hơi thẹn thùng, Lục Niên quả nhiên có khả năng quan sát kinh người khiến cô vừa sợ vừa thán phục, nhưng lúc này không phải là thời điểm cảm thán, Kha Nguyệt không phản ứng kịp liên đẩy mạnh Đan Đan vào phòng, đóng cửa lại.
Không phải cô không muốn cổng bố chuyện giữa cô và Lục Niên, nếu muốn kểt hồn thì đây là tát nhiên, nhưng lúc này thì không phải, cô và anh danh bát chính, lại ở chung truyền ra ngoài sẽ rát khó coi.
Bên trong phòng, không khí quỷ dị,Tồ Đan Đan ngồi trên ghể salon, hai tay vòng trước ngực, ánh mắt chất vấn nhìn đôi nam nữ ngồi bên giường.
“Cho nên nói, anh bây giờ là vị hồn phu của Kha Nguyệt? Còn cậu là hôn thê của anh ta.”
Kha Nguyệt cúi đầu, không biết giải thích thể nào với Tô Đan Đan, Lục Niên vẫn cười nhạt như ban đầu, duy trì phong độ trước sau, bàn tay thon dài che phủ lên đôi tay nhỏ bé luống cuống của Kha Nguyệt.
Hành động rát nhỏ nhưng khiển Tô Đan Đan đang không vui liên hòa hoãn:“Thôi, tiệc liên hoan hôm nay cậu không cần đi, mình sẽ nói với đạo diễn.”
Nói xong, nhìn Kha Nguyệt đang dùng ánh mắt cảm kích mình khẽ thở dài, rồi dời tát cả sự chú ý sang Lục Niên.
“Cậu, ra ngoài, mình có lời muốn nói với anh ta.”
“Đan Đan.”
Lục Niên lại cắt ngang lời Kha Nguyệt, đôi mắt tựa hắc bảo ôn nhu ngắm nhìn gương mặt lo lắng của Kha qNguyệt, thân mật ngắt nhẹ đôi tay nhỏ bé của cồ, đứng lên, theo Tô Đan Đan ra ngoài.
“Kha Nguyệt, xin em tin tưởng anh được không?”
Anh xoay người đóng cửa, câu nói đó khiến cho Kha Nguyệt tính đuổi theo lại giật mình đứng lại, có cảm giác được ai đó quý trọng bảo vệ thật ám áp.
Kha Nguyệt không nghe tháy hai người bên ngoài nói gì, tâm trạng trờ nên bất an nóng như lửa đốt, cô không biết Tô Đan Đan sẽ nói gì, liệu có đề cho Lục Niên tháy khó mà biết lui hay cảnh cáo
anh không cần giống như cố Minh Triệt bỏ rơi cô?
Chương 69: Kha Nguyệt, vì sao em không chịu tin anh?
Nghĩ tới ba chữ cố Minh Triệt, Kha Nguyệt bối rối, không phải cô đối với anh ta còn mong đợi mà sợ Lục Niên sau khi biết người này sẽ phản ứng ra sao!! Cô càng sợ Lục Niên biết quá khứ ba tệ hại của mình những năm gần đây, mất đi thứ tình yêu nhỏ nhoi, thậm chí bị sỉ nhục trước mặt người khác.
Sự thành khẩn của Lục Niên khiến cô cảm động cũng chiếm được sự tôn trọng của cô, cho nên khi anh biết cô yêu cố Minh Triệt, cô sợ hãi anh sẽ thay đổi cái nhìn vê cô, thay đổi mọi hứa hẹn trước đây.
Rõ ràng lúc đâu cồ lợi dụng, lúc này kẻ lo lắng bội ước lại là cô.
Hai tay Kha Nguyệt vì khẩn trương mà nắm thành quyền, dỗ dành những thấp thỏm bất an trong lòng chân bước tới đi vê phía cửa. Nghe lén là không đúng, nhưng cổ muốn biết họ đang nói gì.
Nhẹ nhàng chạm vào cửa, đang tính áp lỗ tai vào, chưa kịp tĩnh tâm nghe lén thì cửa mở ra lập tức chạm vào cô.
“A!”
Kha Nguyệt kêu đau một tiếng, xoa xoa nửa bên mặt, khom người cau mày, đổi mắt đẫm lệ nhìn chiếc dép lê màu cả phê. Kinh hãi muốn quay lại vị trí ban đâu nhưng đã không còn kịp vì Lục Niên đã giữ lấy tay cô.
Anh từ từ thở dài:“Kha Nguyệt, vì sao em không chịu tin anh?”
“Em., không có..”
Cô tự biết mình đuối lý, như đứa trẻ làm sai chờ chịu phạt.
Hai gò má nóng hừng hực mang theo cảm giác đau bị lòng bàn tay anh bào phủ, cần thận xoa nhẹ, mang theo chút thương yêu khiến cô bị mê hoặc, phía trên là giọng nói của anh.
“Em không nghe lời như thể anh nên làm gì đây?”
Kha Nguyệt áy náy muốn cúi đầu, nhưng anh không đông ý, khớp xương nơi tay càng rõ giữ lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, chần thành tha thiết ngắm nhìn cô.
“Dù Đan Đan nói gì, chuyện anh muốn cùng em kết hôn không hề thay đổi.”
Bị anh giữ chặt, Kha Nguyệt ngượng ngùng đỏ bừng mặt. Hình như sau khi gặp Lục Niên, cô càng lúc càng dễ đỏ mặt, không hê có dáng vẻ của minh tinh, trái ngược với một nữ sinh mười bốn mười năm tuổi.
Lúc né tránh cồ cũng có liếc nhìn mắt anh, thấy được ánh mắt anh chưa từng dao động thật sự nghiêm túc, lân thứ hai Kha Nguyệt vì anh mà cảm động.
Đoán biết cô bát an, không sợ lại một lần nữa giải thích hứa hẹn với cồ, thứ Lục Niên cho cô không chỉ là lời hứa cả đời mà là cảm giác quý
trọng, khiến cồ mở lòng.
Trái tim ám áp lên, Kha Nguyệt giương mắt nhìn Lục Niên, khẽ mỉm cười, ẩn chứa nhiêu chua xót:“Lục Niên, nếu em không muốn từ bỏ anh nữa thì làm sao bây giờ?”
“Đồ ngốc.”
Lục Niên than nhẹ, mang theo yêu thương bàn tay to cử động đẩy đầu cô vào lòng mình, nhẹ ôm lấy cô, dù không có có ám áp như lò sưởi nhưng lại đủ đề cô tựa vào.
“Nếu như không muốn từ bỏ thì đừng miễn cưỡng bản thân.”
Hốc mũi chua xót, bao nhiêu đắng cay mấy năm qua đêu xông tới, Kha Nguyệt không kiêm được tuyến lệ, chỉ liêu mạng cắn mồi, đem nước mắt ép vào trong.
Gặp Lục Niên là may mắn của cô, coi như là hạnh phúc tạm thời, cô cũng muốn nắm chặt trong tay, không muốn đề nó trôi qua.
Do dự hai tay từ từ lướt qua eo của anh, cẩn thận Ồm lấy, mùi bạc hà thanh khiết khiến cô tinh thường nhận thức trái tim mình.
“Chúng ta., kết hôn đi.. Lục Niên.”
Không còn là âm mưu lợi dụng, là từ nội tâm thật lòng nói ra, muốn gả cho người đàn ông nói ra, không vì gia thế xuất chúng hiền hách của anh, chỉ vì lời hứa hẹn chân thành.
“Được.”
Lục Niên nhẹ nhàng vỗ đầu cô, cưng chiều
như đang dỗ một đứa trẻ làm nũng, hai mắt nhìn vách tường màu trắng
Chương 70: Lục Niên, anh tìm gì vậy?
Đợi Kha Nguyệt hồi phục tâm tình, Lục Niên ôn nhu buông cô ra, mím môi cười, xoa xoa mái tóc đen mềm mại uốn lượn của cô, đi vào trong phòng.
“Lục Niên, anh tìm gì vậy? Để em giúp anh.”
Kha Nguyệt đứng ở cửa tò mò nhìn Lục Niên lục lọi, ánh mắt chớp nhẹ nhiệt tình đi tới muốn giúp một tay.
Lục Niên đóng ngăn kéo lại, đôi mắt đen lộ vẻ vui mừng, nhìn Kha Nguyệt đang hiếu kì, vẻ mặt dương dương tự đắc giữ chặt vật trong tay.
“Tìm được rồi.”
Theo động tác của anh Kha Nguyệt khó hiểu nhìn, là Visa và hộ chiếu của cô! Lục Niên láy nó làm gì.
Kha Nguyệt khó hiểu, Lục Niên thì cười nhẹ, hàm răng trắng noãn ở trên gương mặt tuấn tú tao nhã, hoàn mỹ.
Lục Niên cười bình thường không lộ răng, lúc nào cũng nhàn nhạt rát lịch sự, lần này để lộ hàm răng trắng thật là hiếm tháy, chứng tỏ tâm trạng anh lúc này.
Đối với Lục Niên, cồ không thể miễn dịch, chỉ cần một nụ cười ám áp liền khiển cô trầm mê, quên cả bản thân.
Bừng tỉnh, mới phát hiện tay đã bị anh dắt ra ngoài, anh một tay cầm áo khoác, một tay là Visa của
CÔ còn có túi xách và mũ.
“Đi đâu?”
Kha Nguyệt nghi hoặc, khựng lại, bàn tay nhỏ bé túm láy Lục Niên tò mò hỏi.
Anh quay đâu, trước vẻ khẩn trương chần chờ của cô không hê buôn bực mà thông cảm nói: “Đi với anh đến một nơi.”
Nói xong, cầm áo mũ mặc vào giúp cô, đông tác nhẹ nhàng, như đối với vợ mình, khiến cho tim Kha Nguyệt đập nhanh.
Vì muốn tin tường Lục Niên, cho nên bất an, lo lắng từ từ biến mất, dù không được tự nhiên Kha Nguyệt vẫn tùy ý để anh kéo đi ra ngoài, anh muốn đến một nơi tự nhiên cô lại thấy mong chờ.
Cô là minh tinh, phải học cách ngụy trang, nếu không chết lúc nào cũng không hay, Lục Niên hiểu nổi khổ đó nên anh luôn bảo vệ cô đầu tiên, không đề cô bị khó xử.
Mở cửa phòng, Lục Niên liên kéo cỏ đang cúi đầu nhanh chóng đi về thang máy, dọc đường đi đêu thông suốt không có đám chó săn.
Thang máy mở ra, Mẩn Nhu bị anh đẩy vào trong, Lục Niên nghiêng đâu, ánh mắt nhìn gương mặt được che kín của cô.
“Em đang tò mò xem kế tiếp anh dẫn em đi đâu đúng không?”
Nghe tiếng cười ranh mãnh của anh, Kha Nguyệt xáu hổ, muốn né khỏi tay anh lại bị cầm chặt.
“Lục Niên!”
Giọng hờn doi, phong tình vạn chủng, bàn tay thân mật của anh đưa lên xoa nhẹ sống mũi của cô, giống như đôi tình nhân đang yêu cuông nhiệt.
“Uy.”
Cồ không chịu thua đánh tay anh, đổi lại là tiếng cười thâm lanh lảnh của anh, xoay người cô khồng đề ý đến Lục Niên nữa.
Nhưng tay cô và anh vẫn giữ ở bên nhau, anh chỉ cần kéo nhẹ, cô liền không kịp chuẩn bị ngã vào ngực anh.
Cô giận dỗi nhìn nụ cười sáng rực trên mặt anh, cuối cùng bại trận, hai vai buông xuống, cúi đầu, trong lòng khóc không thành tiếng:“Lục Niên anh cũng thật vô lại.”
Thang máy khép lại, lúc hai người đùa giỡn ai cũng không nhìn thấy, ở trên hành lang xa xa, một bóng người cao ráo đứng yên bát động rất lâu.
Xuống xe Taxi, Kha Nguyệt ngước đâu nhìn sân bay quốc tế to rộng, trong mắt ngoại trừ sự mong chờ còn có nghỉ ngờ do dự.
Lục Niên đi tới bên cạnh, bàn tay khô ráo ám áp chủ động giữ láy đôi tay lành lạnh bé nhỏ của cô khiển cô vì anh mà bình tĩnh lại.
“Lục Niên…”
Chương 71: Máy bay đang cất cánh
Cô muốn nói nhưng lại thôi, không khó đề nhận chút do dự bát an. Khi nhìn tháy sân bay, cô có cảm giác gì đó rất mơ hô không thể nói nên lời, đối với hành động của Lục Niên cũng muốn chát
Lục Niên siết chặt dẫn cô đi, bước chân thong thả hướng vào cửa sân bay, gương mặt tuấn tú không hê có gì bất thường.
Lúc lui vào đám đồng, Kha Nguyệt đột ngột đứng lại khiến Lục Niên quay đầu.
“Lục Niên, chúng ta đang đi đâu? Ba ngày nữa em phải tham gia lễ điện ảnh, cho nên…”
Cô không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nên chỉ có thể tìm một lý do thích hợp thuyết phục Lục Niên, bản thân mình không thể chịu nổi sự thấp thỏm này.
“Kha Nguyệt, nếu chúng ta đã quyết định kết hôn, chứng tỏ phải tin tưởng lẫn nhau, vì vậy anh hi vọng em có thể đem trái tim mình giao cho anh.”
Lời anh nói quá nghiêm túc, cô không còn chút sức đề bác bỏ nó, vội vàng đi theo anh đi đến quầy bán vé.
“Two tickets to Dublin, as soon as possible!” (Hai vé sớm nhát đến Dublin)
Từ trong túi Lục Niên lấy ra chiếc ví da, đem thẻ vàng đưa cho nhân viên, sau đó mỉm cười nhìn Kha Nguyệt vẫn còn thẫn thờ chưa ra quyết định rồi nhìn vê phía quầy.
Đứng sau Lục Niên, Kha Nguyệt hết sức lo lắng, Lục Niên muốn đưa cô đi đâu cồ cũng khồng thể đoán được, chỉ như đứa ngốc đi theo anh, mọi việc do anh chỉ đạo.
Đôi mắt dưới vành mũ khẽ nhìn xung quanh,
không ít người nước ngoài khi đi ngang đêu nhìn Lục Niên máy lân, sau đó hạ giọng trao đổi với người bên cạnh, có vẻ là khen Lục Niên, nhưng từ đầu tới cuối khổng ai dám tới gần.
Những ánh mắt từ xa dõi theo bóng lưng thon dài thanh tao của Lục Niên khiến Kha Nguyệt tự nhiên sinh ra cảm giác tự hào.Trên người Lục Niên luôn toát ra một luồng khí chát cao nhã phi phàm, dù ở bất cứ đầu mọi người cũng phải ngoái nhìn.
Lời nói lễ độ nhã nhặn nhưng không ai dám lỗ mãng trước mặt anh sợ làm váy bần sự cao quý.
Từ hôm nay trở đi, người đàn ông hoàn mỹ tựa như thần này lại sắp trở thành chồng cô, không chỉ vinh dự mà còn là may mắn cả đời cô..
Dù Đan Đan nói gì với anh, khi anh đứng trước cô chỉ có yêu thương, nuông chiều, tôn trọng, CỐ Minh Triệt luôn lạnh nhạt khinh thường cô, còn anh không bao giờ làm thế.
Mỗi hành động của anh luôn suy nghĩ trước sau, ngay cả mỗi lời nói cũng thế, tát cả chứng minh anh nghiêm túc, một người đàn ông phong độ như vậy chắc chắn sẽ không như cố Minh Triệt, không hề thương tiếc mà còn lạnh lùng bỏ rơi cô. “Đi thôi.”
Anh cầm vé máy bay, khóe môi hơi nhướng lên, giữ láy đôi bàn tay nhỏ bé của cô, đối với những ánh mắt tán thưởng xung quanh bát vi sở động*.
Đôi mắt trong suốt chỉ nhìn cô, tựa như trên thể giới này chỉ có cồ và anh tôn tại.
* Bất vi sở động: Không có hành động nào
Anh không giả vờ tỏ ra gân gũi, đối với cô dường như vốn dĩ đã là như thế, kéo cô vào nơi đăng ký.
Kha Nguyệt cũng không né tránh, khi ở khách sạn anh ôm láy cô, cô đã quyết định phải tin tưởng anh, hơn nữa, khi Lục Niên ở gần cô cũng không hề cảm thấy khó chịu.
Lục Niên mua chuyến bay 30 phút sau, nên không mát thời gian nhiều ở ngoài sân bay thì đã lên máy bay
“The plane is taking off, please tie your safety belt” (Máy bay đang cất cánh, xin quý khách hãy thắt dây an toàn)
Kha Nguyệt ngôi trên máy bay nhưng tâm trạng lại hoảng hốt, trong đầu đêu cố đoán hành vi cổ quái của Lục Niên, ngay cả lời thông báo của nhân viên cô cũng mắt điếc tai ngơ. Sau đó cảm thấy ngang hông hơi nhột, Kha Nguyệt run lên, ánh mắt hơi đổi, nhìn xuống là một đỉnh đầu màu đen đang cúi, đôi bàn tay to thắt dây an toàn đâu vào đấy giúp cô.
Bên kia, nữ tiếp viên hàng không cười tủm tỉm, ánh mắt mập mờ không rõ.
“Miss, fasten your seat belt, please.” (Thưa cô, xin cô thắt dây an toàn lại)
Kha Nguyệt thẹn thùng đỏ bừng mặt, đưa tay muốn thay Lục Niên, nhưng anh lại rát tự nhiên không hề tỏ ra gì cả, gương mặt bình thản tiếp tục
thắt dầy dùm cô, còn cồ lúng túng không biết để tay ử đâu.
“Cạch.”
Khóa lại, đuôi lổng mày anh nhướng lên tỏ vẻ hài lòng, nhẹ nghiêng mặt sang bên, ánh đèn sáng ngời chiếu trên gương mặt tuấn tú nho nhã, ngay cả lỗ chân lông nhỏ xíu cô cũng thát rát rõ.
“Okie.”
Giọng nói của anh thật êm ái, nhẹ nhàng, réo rắt rồi lại như đau khổ, không hê để ý đến nữ tiếp viên, đôi mắt sáng rực kia khoá chặt Kha Nguyệt khiến cô xấu hổ né tránh, một từ đơn giản lại như một chùm tia sáng lung linh đầy màu sắc đi vào trái tim cô.
Đôi môi mỏng tạo nên đường cong duyên dáng, mùi hương bạc hà tràn ngập trong thể giới của cô, trong mắt anh chỉ có nuông chiều mang theo chút nhiệt độ khác thường tựa như muốn giăng lưới săn đuổi cô.
Mặt Kha Nguyệt không kiềm được lại đỏ bừng, cảm giác nóng ran lan tỏa khắp người, vươn chiếc lưỡi thơm quét nhẹ quanh đôi môi khô khốc, đôi mắt màu nâu đảo quanh, mong muốn phân tán suy nghĩ lung tung của bản thân
“Ha ha…”
Bên tai là tiếng cười vui vẻ của anh, đôi mắt đen nheo lại, như nhìn thấu suy nghĩ của cô, trước khi cô thẹn quá hóa giận anh đã ngôi lui vê chỗ mình.
Mãi đến khi máy bay đáp xuống, trên mồi anh vẫn là nụ cười sung sướng.
Từ LA đến Dublin mát nhiều nhát sáu giờ, vừa xuống máy bay đã có người đến đó, Kha Nguyệt hoài nghi có phải Lục Niên đã sớm bày mưu tất cả?
Đón hai người là một người đàn ông trẻ tuổi cỡ 25- 26 tuổi, so với vẻ tuấn mỹ xuất chúng của Lục Niên thì anh ta có vẻ thần thiết giản dị, vóc người cao lớn cứng cáp
Bình luận facebook