Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh - Chương 22
Đọc truyện tương tự được cập nhật nhanh nhất trên Vietwriter.vn
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Chương 22: Kìa chạy đến rồi kìa
“Mẹ, con không sao.” Cô bé mặc áo ngủ chạy xuống lầu. Mái tóc bồng bềnh, khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt.
“Cái gì mà không có việc gì, ngày hôm qua đau bụng cả đêm, buổi sáng nay còn phải đến bệnh viện truyền nước mà.”
“Mẹ, đừng nói nữa.” Cô bé lúng túng đến mức đầu ngón chân cũng đỏ.
Cậu bé bình tĩnh hỏi:“Sao lại bị tiêu chảy?”
“Tiều Nguyệt không ăn được đá bào, ăn vào là bệnh ngay.”
Cô bé đáng thương mở mắt nhìn cậu bé, đá bào đã là cái gì chứ, cho dù là độc dược thì cô bé cũng nuốt, bơi vì đó là lần đầu tiên Triệt Triệt mua đô cho cô bé ăn nha.
Khi cả hai cùng vào sơ tam, lần này không may cố Minh Triệt và Kha Nguyệt bị phân ra hai lớp khác nhau
Cô bé chạy đến rát thường xuyên, nhiều đến mức tất cả các bạn học của cậu đêu biết cô bé.
Cô bé cũng không chủ động bắt chuyện, chỉ lặng lẽ chờ. Nếu cậu không đề ý đến cô bé cứ như thế mà đi qua thì lúc đó cô bé sẽ cúi đầu nhìn ngón chân, chờ cậu bé đi xa, cô bé thở dài, rồi mình sẽ bỏ đi. Còn nếu cậu bé đề ý đến cô bé thì cô bé sẽ như con chim khách nói liên tục không ngừng.
Khi đó, nguyện vọng lớn nhát của cô bé là thi vào cùng trường cao trung với cậu.
Nếu cô bé thi không tốt nhát định bố sẽ dùng tiền đề cho cô vào
đó học, thế nhưng mà cô bé lại thi được, hơn nữa thành tích còn không tệ.
CỐ Minh Triệt đi từ trên xe xuống, bạn học phía sau vỗ vai cậu một cái, miệng lải nhải. “Này, cố thiếu, cô vợ nhỏ kia của cậu cũng tới!’’
Các bạn học nam khác ai náy đều nháy mắt, nở nụ cười.
CỐ Minh Triệt không hề liếc mắt, bước chân vẫn đi đều như không bị bát cứ điều gì làm ảnh hưởng. Nơi này là trung tâm hoạt động của thanh thiếu niên, hôm nay, mấy người các cậu đại diện cho thành phố tham gia cuộc thi robot toàn quốc, cậu không muốn tầm trạng bị xao động.
Nhưng lúc này cậu lại có phần buồn bực, cô bé ấy lại trốn học?
“Kìa chạy đến rồi kìa.’’ Bạn học đẩy vai CỐ Minh Triệt một cái.
“Các cậu có muốn thi đấu không hả?”CỐ Minh Triệt tức giận hỏi vặn một cầu, bước chần lại nhanh hơn.
Máy bạn học cười hắc hắc, rồi đưa ra thẻ dự thi, bước vào trung tâm .Vừa đi vào, cố Minh Triệt nhanh chóng ngoái đầu lại. Kha Nguyệt vẫn còn đang bị nhân viên công tác chặn ở ngoài cửa lớn, để có tay láy giấy chứng nhận ra, cô bé bèn kẹp cả đống đô uống vào khuỷu tay, những thứ đô uống kia quá lạnh làm cho bên ngoài vỏ chảy ra một tầng bọt nước, chỉ một lát thôi cũng đủ làm ướt quần áo cô bé.
Cậu thấy vậy liền nhíu mà không nhìn nữa, để đảm bảo cho sự bình
an mà tham gia cuộc thi, cậu không thể nhìn cô bé thêm nữa.
Nhìn thêm nữa, trong lòng sẽ loạn mất…
Khán đài đỏ thẫm,vj chủ tịch trên đài là giáo sư A, dưới đài chỉ toàn đầu với đầu, camera lắp dày đặc, đủ để làm cho người nhát gan bị dọa cho sợ mà nằm xuống.
Vị trí phía trước đã bị tranh mất hết, Kha Nguyệt chỉ có thể tìm được một chỗ ngôi ở trong góc, may mà hội trường không lớn lắm, cô vẫn có thể nhìn rõ toàn sân khấu.
Kha Nguyệt lấy từ trong cặp ra chiếc máy quay V8, mờ máy, nhắm ngay vị trí sân khấu, đây là thứ hôm qua cô bé đã lén lút giấu trong cặp. Mỗi một thời khắc quan trọng của bảo bối Triệt Triệt, qua ống kính này,
cô bé muốn lưu lại những hình ảnh đó.
Vì ngày thi đấu hôm nay, cô không nê hà mình đang bị đau bụng, xin thầy giáo nghỉ rồi lén chạy đến đây.
Bạn học cùng hàng ai cũng cao, lại hay ghé sát vào nhau để to nhỏ thì thầm, nên thỉnh thoảng cản trờ tầm nhìn của cô, Kha Nguyệt liên mím môi, đứng dậy.
Người chủ trì đang đọc quy tắc thi đấu.
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Chương 22: Kìa chạy đến rồi kìa
“Mẹ, con không sao.” Cô bé mặc áo ngủ chạy xuống lầu. Mái tóc bồng bềnh, khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt.
“Cái gì mà không có việc gì, ngày hôm qua đau bụng cả đêm, buổi sáng nay còn phải đến bệnh viện truyền nước mà.”
“Mẹ, đừng nói nữa.” Cô bé lúng túng đến mức đầu ngón chân cũng đỏ.
Cậu bé bình tĩnh hỏi:“Sao lại bị tiêu chảy?”
“Tiều Nguyệt không ăn được đá bào, ăn vào là bệnh ngay.”
Cô bé đáng thương mở mắt nhìn cậu bé, đá bào đã là cái gì chứ, cho dù là độc dược thì cô bé cũng nuốt, bơi vì đó là lần đầu tiên Triệt Triệt mua đô cho cô bé ăn nha.
Khi cả hai cùng vào sơ tam, lần này không may cố Minh Triệt và Kha Nguyệt bị phân ra hai lớp khác nhau
Cô bé chạy đến rát thường xuyên, nhiều đến mức tất cả các bạn học của cậu đêu biết cô bé.
Cô bé cũng không chủ động bắt chuyện, chỉ lặng lẽ chờ. Nếu cậu không đề ý đến cô bé cứ như thế mà đi qua thì lúc đó cô bé sẽ cúi đầu nhìn ngón chân, chờ cậu bé đi xa, cô bé thở dài, rồi mình sẽ bỏ đi. Còn nếu cậu bé đề ý đến cô bé thì cô bé sẽ như con chim khách nói liên tục không ngừng.
Khi đó, nguyện vọng lớn nhát của cô bé là thi vào cùng trường cao trung với cậu.
Nếu cô bé thi không tốt nhát định bố sẽ dùng tiền đề cho cô vào
đó học, thế nhưng mà cô bé lại thi được, hơn nữa thành tích còn không tệ.
CỐ Minh Triệt đi từ trên xe xuống, bạn học phía sau vỗ vai cậu một cái, miệng lải nhải. “Này, cố thiếu, cô vợ nhỏ kia của cậu cũng tới!’’
Các bạn học nam khác ai náy đều nháy mắt, nở nụ cười.
CỐ Minh Triệt không hề liếc mắt, bước chân vẫn đi đều như không bị bát cứ điều gì làm ảnh hưởng. Nơi này là trung tâm hoạt động của thanh thiếu niên, hôm nay, mấy người các cậu đại diện cho thành phố tham gia cuộc thi robot toàn quốc, cậu không muốn tầm trạng bị xao động.
Nhưng lúc này cậu lại có phần buồn bực, cô bé ấy lại trốn học?
“Kìa chạy đến rồi kìa.’’ Bạn học đẩy vai CỐ Minh Triệt một cái.
“Các cậu có muốn thi đấu không hả?”CỐ Minh Triệt tức giận hỏi vặn một cầu, bước chần lại nhanh hơn.
Máy bạn học cười hắc hắc, rồi đưa ra thẻ dự thi, bước vào trung tâm .Vừa đi vào, cố Minh Triệt nhanh chóng ngoái đầu lại. Kha Nguyệt vẫn còn đang bị nhân viên công tác chặn ở ngoài cửa lớn, để có tay láy giấy chứng nhận ra, cô bé bèn kẹp cả đống đô uống vào khuỷu tay, những thứ đô uống kia quá lạnh làm cho bên ngoài vỏ chảy ra một tầng bọt nước, chỉ một lát thôi cũng đủ làm ướt quần áo cô bé.
Cậu thấy vậy liền nhíu mà không nhìn nữa, để đảm bảo cho sự bình
an mà tham gia cuộc thi, cậu không thể nhìn cô bé thêm nữa.
Nhìn thêm nữa, trong lòng sẽ loạn mất…
Khán đài đỏ thẫm,vj chủ tịch trên đài là giáo sư A, dưới đài chỉ toàn đầu với đầu, camera lắp dày đặc, đủ để làm cho người nhát gan bị dọa cho sợ mà nằm xuống.
Vị trí phía trước đã bị tranh mất hết, Kha Nguyệt chỉ có thể tìm được một chỗ ngôi ở trong góc, may mà hội trường không lớn lắm, cô vẫn có thể nhìn rõ toàn sân khấu.
Kha Nguyệt lấy từ trong cặp ra chiếc máy quay V8, mờ máy, nhắm ngay vị trí sân khấu, đây là thứ hôm qua cô bé đã lén lút giấu trong cặp. Mỗi một thời khắc quan trọng của bảo bối Triệt Triệt, qua ống kính này,
cô bé muốn lưu lại những hình ảnh đó.
Vì ngày thi đấu hôm nay, cô không nê hà mình đang bị đau bụng, xin thầy giáo nghỉ rồi lén chạy đến đây.
Bạn học cùng hàng ai cũng cao, lại hay ghé sát vào nhau để to nhỏ thì thầm, nên thỉnh thoảng cản trờ tầm nhìn của cô, Kha Nguyệt liên mím môi, đứng dậy.
Người chủ trì đang đọc quy tắc thi đấu.