• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Em là thế giới của anh (11 Viewers)

  • Chương 11-12-13-14-15-16-17-18-19-20

Chương 11: Mèo mù vớ cá rán
“Anh…”
Bạch Dũng Quang cau mày.
“Minh Triết, sao con nói chai Pétrus mà Tiểu Phương tặng cho bố là giả? Ăn có thể ăn bậy nhưng không được nói bừa đâu!”
Rõ ràng, Bạch Dũng Quang không vui khi nghe thấy những lời này. Quà tặng to hay nhỏ không phải là vấn đề, nhưng nếu tặng rượu giả thì nó lại là vấn đề liên quan đến nhân phẩm của người tặng. Phương Thế Hoa đâu phải dạng tầm thường, nếu thật sự tặng rượu giả, lại là hàng giả mạo rượu cao cấp, vậy có thể nói chính là chơi mình.
Trần Minh Triết nhìn mẹ vợ mặt ủ mày chau, rồi lại nhìn vẻ mặt cau có của vợ, vội lắc đầu nói: “Bỏ đi, xem ra chủ tịch Phương có ý tốt nhưng mua nhầm phải hàng giả. Bỏ qua chuyện này đi, đừng làm bố mất hứng”.
Vừa nói, anh vừa nhấc chai rượu bên cạnh, muốn rót một ly cho bố vợ.
Nhưng, sắc mặt của của Bạch Dũng Quang ngày càng u ám.
“Minh Triết, sao có thể bỏ qua như vậy chứ? Nếu con đã khẳng định chai Pétrus này là giả thì phải làm cho ra lẽ chứ”.
Mặc dù bình thường ông ấy chẳng coi trọng gì đứa con rể rẻ mạt này, bởi vì Trần Minh Triết như kẻ vô hình trong gia đình.
Nhưng lần này, ông ấy cũng phải thận trọng. Dù sao thì Phương Thế Hoa cũng là một thanh niên khá, lại là sếp của Bạch Diệp Chi và còn là cậu ấm của nhà họ Phương, là một tinh anh nước ngoài về, tương lai đầy hứa hẹn. Ông ấy còn có ý định gả con gái thứ là Bạch Tuyết cho Phương Thế Hoa.
Nhưng nếu chai rượu Phương Thế Hoa tặng là giả thì chứng tỏ nhân cách của anh ta có vấn đề.
Chuyện này không thể sơ ý được, hơn nữa, theo hiểu biết của Bạch Dũng Quang về Pétrus, lòng ông ấy cũng lơ mơ nghi ngờ, nhưng ông ấy thì không nghiên cứu sâu về rượu vang.
“Trần Minh Triết, anh nói rõ ràng xem tại sao anh dám nói rượu tôi tặng chú Bạch là giả? Nếu hôm nay anh không nói ra ngô ra khoai được thì anh không xong với Phương Thế Hoa tôi đâu!”
Phương Thế Hoa cũng hung dữ nói.
Nếu đúng như Chu Minh Phượng từng nói, Trần Minh Triết chỉ là một tên bảo vệ quèn, biết quái gì về rượu mà nói, huống hồ còn là rượu vang cao cấp quý hiếm.
Hơn nữa, chai rượu này là lúc đi du học anh ta bỏ ra mười nghìn bảng để mua, đắt cắt cổ. Hôm nay, nếu không vì gây ấn tượng với Bạch Dũng Quang, anh ta cũng không đem ra.
Nhưng tự nhiên lại bị một tên nhãi nhép nghi ngờ, chắc chắn anh ta sẽ không bỏ qua.
Trần Minh Triết nhìn thấy vẻ mặt hằm hè như muốn ăn tươi nuốt sống mình của Phương Thế Hoa, anh chỉ đành thở dài.
Chỉ với ánh nhìn thèm thuồng của Phương Thế Hoa với vợ mình lúc nãy, anh nhất định phải vạch trần gã họ Phương đạo đức giả này.
“”Pétrus là loại rượu vang đỏ từ vùng Bordeaux của Pháp. Loại rượu này đến từ nhà máy rượu nổi tiếng nhất xứ Pomerol ở hữu ngạn Bordeaux – Vườn nho nhà Pétrus, nơi được xếp hạng là một trong tám vùng rượu nổi tiếng nhất ở Bordeaux. Nó hiện là vua của các loại rượu vang bởi chất lượng tốt nhất và giá thành đắt nhất. Đây cũng là loại rượu dùng cho đám cưới của Nữ hoàng Eliz của Vương quốc Anh Luân và từng là loại rượu yêu thích của Tổng thống Kenne, chủ nhân của Cung Trắng”.
Nhiều người bắt đầu ngạc nhiên.
Đặc biệt là Phương Thế Hoa, nhưng Phương Thế Hoa liền cười giễu: “Không ngờ kém cỏi như anh mà cũng có chút hiểu biết, tiếp tục đi, những thứ anh vừa nói đều là giới thiệu sơ lược về rượu Pétrus, chẳng có gì to tát cả”.
Bạch Dũng Quang khẽ gật đầu nhưng trong lòng lại cảm thấy con rể hôm nay hơi kì lạ.
“Nếu chai Pétrus này là thật, chắc chủ tịch Phương cũng tốn kha khá, bởi vì nếu mua tại hầm rượu cũng phải tốn mấy chục nghìn bảng, còn nếu mua tại Hoa Hạ cũng phải ba bốn trăm nghìn tệ, chưa kể phải dựa vào nhiều mối quan hệ”.
Nghe xong, nhiều người ngẩn ngơ.
Mặc dù họ đều biết rằng Pétrus là nhãn hiệu hàng đầu trong số các loại rượu vang đỏ, nhưng họ chưa bao giờ biết những điều Trần Minh Triết vừa nói. Ngay cả Bạch Dũng Quang cũng hiểu biết rất hời hợt về Pétrus.
Nghe Trần Minh Triết nói xong, ai cũng cảm thấy chai Pétrus này nóng bỏng tay.
Ba bốn trăm nghìn tệ một chai rượu, thật không dám tưởng tượng.
“Ha ha, không ngờ anh nghiên cứu về rượu vang đỏ sâu như vậy. Quả thật bất ngờ! Đúng vậy, chai Pétrus này đúng là được mua với giá hàng chục nghìn bảng Anh khi tôi đi du học”.
Vốn dĩ Phương Thế Hoa cũng không muốn tiết lộ giá chai rượu này, để thể hiện vẻ khiêm tốn và có nội hàm. Không ngờ ở đâu mọc ra tên ngốc Trần Minh Triết khiến anh ta bộc lộ vẻ tự cao tự đại. Nhưng lúc này đây, Phương Thế Hoa không bận tâm.
Anh ta dương dương tự đắc, kiêu ngạo nhìn những gương mặt ngơ ngẩn trước mặt. Đặc biệt khi nhìn thấy đôi mắt hoa đào đầy sùng bái của Bạch Tuyết, lòng anh ta lại sục sôi hơn.
“Đúng vậy, nếu là rượu thật, ở nước ngoài có thể mua được với giá vài chục nghìn bảng, nhưng mà lúc nãy anh nói rượu này năm bao nhiêu?”
Nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy tự hào và hãnh diện của Phương Thế Hoa, tự nhiên Trần Minh Triết cảm thấy thật buồn cười.
Phương Thế Hoa bỏ ra vài chục nghìn bảng mua trúng một chai rượu giả, ngốc kinh khủng.
Không phải anh ta bị hư vinh che mắt, mà là do anh ta không có kiến thức!
“Pétrus 1991. Sao? Trần Minh Triết, nếu anh hiểu Pétrus như vậy, thì anh cũng nên biết rượu này ở Thục Xuyên còn hiếm thấy chứ đừng nói là Tân Hải, cho nên anh không thể lấy dăm ba cái loại rượu vớ vẩn để so sánh được?”
Bốn người còn lại đều hết sức kinh ngạc.
Nhưng chỉ có mỗi mình Bạch Diệp Chi tràn đầy nghi hoặc. Loại rượu cao cấp như vậy cô chỉ mới nghe đến tên, mà Trần Minh Triết lại biết rõ như vậy, xem ra còn hiểu biết hơn cả Phương Thế Hoa.
Ba người còn lại sửng sốt vì giá của chai rượu!
Ba bốn trăm nghìn tệ mà đem tặng như không?
“Haha, không cần anh nói tôi cũng biết chai rượu của tôi thực sự không thể so sánh với rượu của anh. Bởi vì theo tôi biết, vào năm 1991, Vườn nho nhà Pétrus không sản xuất, nên không có Pétrus 1991!”
Trần Minh Triết vừa dứt lời, Phương Thế Hoa đã phừng phừng nổi giận: “Anh biết khỉ gì mà theo như anh biết, anh chỉ là tên bảo vệ quèn làm sao am hiểu những thứ thuộc giới thượng lưu. Vườn nho nhà Pétrus ngừng sản xuất năm 1991 tại sao tôi không biết? Anh cố ý cười nhạo tôi có đúng không?”
Lúc này, Bạch Dũng Quang nhìn Trần Minh Triết, đợi chờ một câu trả lời.
Trực giác mách bảo Bạch Dũng Quang chai rượu này thực sự có vấn đề.
Đứa con rể nghèo mạt của ông ấy tuy rằng cứ như người vô hình, nhưng Bạch Dũng Quang có niềm tin vững chắc rằng anh không biết nói dối.
Hơn nữa, những kiến thức anh biết về rượu Pétrus đều đúng, thật nằm ngoài dự đoán.
Nếu chai rượu này là thật, đáng giá cả ba bốn trăm ngàn tệ, lại hiếm có, cho dù Phương Thế Hoa giàu có đến mức nào cũng không dễ dàng tặng không cho mình. Là người làm kinh doanh, Bạch Dũng Quang rất đa nghi.
“Ha ha, nói thế nào nhỉ? Vườn nho nhà Pétrus là nhà máy rượu duy nhất không sản xuất rượu hàng kém chất lượng. Pétrus rất coi trọng chất lượng nên chỉ chọn những trái nho ngon nhất. Những năm mùa vụ không đạt, ví dụ năm 1991, họ thậm chí ngừng sản xuất luôn. Chuyện này không có gì bí mật cả, có thể nói những người yêu thích Pétrus một chút đều biết. Nếu không tin, anh có thể lên mạng tra thử…”
Nói tới đó, Trần Minh Triết ngừng lại, cười khổ.
Lúc này, mấy người đã móc điện thoại di động ra.
“Cái này… Bố, là thật… Năm 1991, Vườn nho nhà Pétrus ngừng sản xuất”.
Bạch Tuyết là người đầu tiên tra ra được, cô ta kinh ngạc nhìn Trần Minh Triết rồi đưa điện thoại cho bố mình xem.
Bạch Dũng Quang liếc một cái, sau đó không nói gì, cau mày đặt chai rượu Pétrus sang một bên.
“Chuyện này sao có thể… Tuyệt đối không có khả năng, Vườn nho nhà Pétrus ngừng sản xuất năm 1991, tôi còn không biết sao một tên bảo vệ như anh biết được?”
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Bạch Dũng Quang, anh ta hiểu chuyện này không còn nghi ngờ gì nữa.
Anh ta nhìn Chu Minh Phượng, lúc này trên mặt còn có chút khó tin. Nhưng bà ta không vì chuyện này mà thay đổi cái nhìn về Trần Minh Triết. Thậm chí bà ta còn ghét bỏ Trần Minh Triết hơn nữa. Kế hoạch đang thuận lợi vì anh mà đổ vỡ.
Nhưng bà ta không để lộ cảm xúc ra mặt, liền cười nói: “Còn một món ăn nữa, để tôi mang lên…”
Chương 12: Ôm hận trong lòng
“Anh Phương đẹp trai, anh bị lừa thật à?”
Bạch Tuyết đứng bên cạnh cười gượng hỏi.
Bây giờ đã rất rõ ràng, hơn nữa đã xác định được một chuyện, đó chính là chai rượu vang hàng cao cấp Pétrus được đóng gói rất tinh xảo này là rượu giả.
“Chuyện này, sao lại thế được?”
Lần này sắc mặt của Phương Thế Hoa cực kỳ khó chịu, nói chuyện ngập ngừng.
Có một câu nói rất hay, tâng cao bao nhiêu thì ngã đau bấy nhiêu.
Rõ ràng bây giờ Phương Thế Hoa đang trong tình huống này, lúc trước anh ta ra oai nghĩ mình là người tài, người thành công, mang tặng cả rượu vang cao cấp nhưng nào ngờ đây lại là rượu giả, hơn nữa còn bị vạch mặt tại chỗ.
Ngay cả Chu Minh Phượng đang đứng bên cạnh cũng thấy xấu hổ quá, phải lánh vào phòng bếp.
“Chuyện này cũng không sao, dù sao trong nước cũng có nhiều hàng nhái của các nhãn hiệu rượu vang nổi tiếng, Tiểu Phương không biết gì về rượu vang, mua trúng rượu giả, xem như đây là một bài học đi”.
Lúc này Bạch Dũng Quang lên tiếng, dù sao cũng đã mở công ty, ông ấy đâu thể để Phương Thế Hoa mất mặt được.
“Đúng rồi đó, dù sao chai rượu này cũng đã tốn hết không ít tiền của anh Phương đẹp trai mà. Đúng rồi, anh rể, tôi thấy anh hiểu về rượu lắm, anh mua rượu gì tặng bố tôi vậy?”
Lúc này, Bạch Tuyết cũng đứng ra nói vài câu giảng hòa, sau đó bẻ hướng câu chuyện về phía Trần Minh Triết, nói thật lòng, biểu hiện hôm nay của anh rể làm cô ta cực kỳ bất ngờ.
Bạch Diệp Chi ngồi bên cạnh Trần Minh Triết cũng nhìn về phía anh, cô cực kỳ hài lòng về biểu hiện hôm nay của chồng mình, chỉ là có nhiều việc cô cũng không hiểu rõ.
Ba năm qua, gần như cô và Trần Minh Triết luôn ở bên nhau. Năng lực của Trần Minh Triết thế nào, cô hiểu rất rõ nhưng rõ ràng lần này cô đã nhìn lầm.
Trần Minh Triết khẽ cười rồi nói: “Cũng không có gì, lúc trước con đã nói rồi. Rượu chỉ là một thức uống, không cần phải chạy theo nó như vậy, đương nhiên là trước mặt bố, con nào hiểu rượu gì đâu”.
Vừa nói anh vừa đưa chai rượu màu xanh lam trong tay cho Bạch Dũng Quang.
Chai rượu màu xanh lam kia là một chai rượu bình thường nhưng đối với Bạch Dũng Quang mà nói, ông ấy thích rượu trắng hơn vang đỏ.
Hơn nữa vốn dĩ Bạch Dũng Quang là một con sâu rượu lâu năm.
Lúc này, ông ấy nhận chai rượu Trần Minh Triết đưa rồi bắt đầu mở ra.
“Nông cạn, nhưng mà cho dù chai rượu này của tôi có vấn đề thì còn đỡ hơn chai rượu không biết mua ở quán ven đường nào của anh gấp mấy lần”.
Mặc dù lúc trước bị mất mặt nhưng Phương Thế Hoa chẳng thèm xem Trần Minh Triết ra gì. Dù sao từ lúc bắt đầu, trong mắt anh ta, Trần Minh Triết đã là một người ăn no chờ chết, thằng ở rể vô dụng bám váy đàn bà, dựa vào đâu mà anh lại có thể ở bên cạnh cô gái như Bạch Diệp Chi.
“Ha ha, đúng là có thể chai vang đỏ của anh không bằng chai rượu trắng của tôi nhưng tôi không hiểu gì về rượu trắng, bố là người chuyên nghiệp”.
Trần Minh Triết không cãi lại nhưng anh không ngờ Phương Thế Hoa này lại mặt dày như vậy.
Lúc này Bạch Diệp Chi siết chặt tay, thật ra trong lòng cô, mặc dù Trần Minh Triết là một người rất bình thường nhưng trong ba năm này, anh ở nhà chịu thương chịu khó, cần cù chăm chỉ. Mặc dù không có chí cầu tiến nhưng chăm sóc cô rất chu đáo, chưa bao giờ than vãn câu gì.
Cho nên không cần biết thế nào, Bạch Diệp Chi vẫn muốn người thân hoàn toàn chấp nhận người đàn ông cô thích, tất nhiên càng hi vọng bố mình sẽ nhìn Trần Minh Triết bằng đôi mắt khác, giữ anh lại bên cạnh, dạy dỗ anh.
Có lẽ như vậy thì Trần Minh Triết sẽ phát triển tốt hơn.
Trong lúc Trần Minh Triết vừa dứt lời thì Bạch Dũng Quang ở phía bên kia đã mở nắp chai rượu ra. Trong phút chốc, mùi rượu thơm nồng và thấm nhuần hương vị lịch sử lan tỏa…
“Đây là…”
Bạch Dũng Quang ngồi gần chai rượu nhất lập tức kinh hoảng.
Ông ấy chỉ cảm thấy đầu mình ong ong. Ông ấy đã quen với mùi rượu, thân là ông chủ nhà máy rượu, Bạch Dũng Quang chỉ cần ngửi mùi là đoán được đây là rượu gì.
“Thơm quá, mùi rượu thơm nồng, đây là rượu gì vậy?”
Bạch Tuyết chỉ hít vài hơi đã cảm thấy mình hơi say, gương mặt đỏ bừng, vội vàng che mũi lại, sợ mình sẽ say mất.
Mà lúc này, Phương Thế Hoa cực kỳ khinh thường, vốn dĩ anh ta là tay mơ trong giới rượu.
“Buồn cười, chú Bạch là người ủ rượu chuyên nghiệp. Anh tưởng chỉ một ít rượu rẻ tiền ven đường là có thể lừa gạt chú hả?”
Nhưng Phương Thế Hoa mới vừa mỉa mai xong thì thấy Bạch Dũng Quang kích động nhìn Trần Minh Triết hỏi: “Minh Triết, đây là rượu nguyên chất hảo hạng đúng không?”
Giọng của Bạch Dũng Quang hơi run rẩy. Lúc ông ấy lấy danh nghĩa gia tộc đến nơi sản xuất Mao Đài học tập tìm hiểu đã từng được ngửi hương vị này một lần, ký ức đó, cho dù đã nhiều năm trôi qua nhưng ông ấy vẫn chưa hề quên.
“Chuyện này… Chắc là vậy đó ạ, nhưng con không biết thời gian cụ thể. Dù sao con gặp một người bạn rồi cậu ấy cho con nên con không hỏi kỹ”.
Bạch Tuyết nghe đoạn đối thoại của hai người xong thì ngơ ngác không hiểu gì.
“Bố, thấy bố kích động như vậy, chẳng lẽ chai rượu này lại là rượu ngon gì đó? Nhưng chai rượu này trông bình thường quá đi…”
Mặc dù Bạch Dũng Quang kinh doanh Rượu Thanh Tuyền nhưng hai cô con gái của ông ấy lại không thích rượu lắm. Bạch Tuyết còn nhỏ, suốt ngày thích làm trò, còn ngành mà Bạch Diệp Chi thích lại là mỹ phẩm.
Cho nên lúc này chỉ có một mình Bạch Dũng Quang là biết được giá trị thật của chai rượu này.
“Rượu ngon, chắc chắn là rượu ngon. Cho dù là rượu nguyên chất Thanh Tuyền của nhà ta cũng không sánh bằng chai rượu này”.
Vừa nói, Bạch Dũng Quang không quan tâm đến ánh mắt của những người khác, ông ấy cầm đôi đũa trước mặt, sau đó chậm rãi chấm vào miệng chai rượu, khuấy một chút rồi đưa vào miệng thưởng thức.
Một lúc lâu sau, Bạch Dũng Quang mới mở mắt ra, mặt đã biến thành màu đỏ.
“Rượu ngon, rượu ngon… Ha ha ha…”
Lúc này, Chu Minh Phượng cũng mang đồ nhắm ra.
Mặc dù ban nãy ở trong bếp nhưng bà ta đã hoàn toàn nghe rõ những chuyện xảy ra trong phòng ăn.
“Được rồi, ăn cơm thôi, thức ăn đã nguội rồi…”
Lúc này chẳng có ai thèm để ý tới Phương Thế Hoa lúc trước tức giận đứng lên đó, mặt anh ta đỏ lên, thậm chí còn hơi tím, ánh mắt ngập tràn sự hung hăng.
“Thế Hoa à, nhanh nào, ngồi xuống ăn cơm đi, nhân lúc còn nóng…”
Chu Minh Phượng nhìn ánh mắt cực kỳ khó chịu của Phương Thế Hoa, lập tức làm dịu bầu không khí.
Nhưng lúc này Bạch Dũng Quang chằng thèm nhìn Phương Thế Hoa lấy một lần, còn đang phấn khích rót rượu.
“Dạ, cô à, cháu có chút việc nên xin phép về trước”.
“Về hả? Nhưng mà, Thế Hoa à, ăn cơm rồi hẵng đi chứ cháu…”
Bây giờ Phương Thế Hoa nào còn mặt mũi ở lại đây, hận không thể lập tức rời khỏi nơi này.
Hôm nay, xem như anh ta đã hoàn toàn bị Trần Minh Triết làm cho mất mặt, hơn nữa còn chà đạp mấy lần, cho nên bây giờ anh ta chỉ muốn rời khỏi đây.
“Nhưng…”
Chu Minh Phượng vội vã đuổi theo Phương Thế Hoa, chạy ra ngoài.
“Thế Hoa à, rảnh đến nhà chơi nhé cháu…”
Phương Thế Hoa bước ra cửa mà không quay đầu lại, anh ta nhanh chân chạy xuống lầu bước vào trong xe.
Xuyên qua lớp kính xe, anh ta nhìn lên lầu, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.
“Trần Minh Triết, anh hãy đợi đó!”
“Bạch Diệp Chi, sớm muộn gì cũng có ngày tôi theo đuổi được em, sau đó sẽ đùa bỡn em đến chán mới thôi!”
Anh ta hừ lạnh rồi giẫm lên chân ga chạy như bay.
Giống như Phương Thế Hoa muốn dồn hết tất cả phiền muộn vào chân ga dưới chân.
Trên bàn cơm.
Người vui nhất là Bạch Diệp Chi.
Cô không ngờ hôm nay Trần Minh Triết lại làm bố vui đến vậy, nói không chừng chỉ cần mình nhắc lại chuyện này với bố là Minh Triết sẽ được đến làm việc ở Rượu Thanh Tuyền, dù sao cũng đỡ hơn làm bảo vệ.
Gia đình ăn uống rất vui vẻ, đặc biệt là Bạch Dũng Quang, uống rất nhiều.
Cuối cùng ông ấy còn muốn Trần Minh Triết nói cho ông ấy nghe người bạn mà anh nói là ai, hôm nào sẽ đến thăm.
Trần Minh Triết chỉ có thể vui vẻ gật đầu nhưng lại không nói.
Bởi vì Bạch Dũng Quang đã say ngất nên tất nhiên Chu Minh Phượng cũng phải đưa Bạch Dũng Quang đi nghỉ ngơi.
Đợi đến khi Trần Minh Triết rửa bát sạch sẽ, dọn dẹp xong xuôi, vào phòng nằm xuống thì Bạch Diệp Chi nằm trên giường mở to mắt nhìn Trần Minh Triết.
“Em, em chưa ngủ hả?”
“Minh Triết, có phải anh đang giấu em chuyện gì không?”
Bạch Diệp Chi càng nghĩ càng thấy dường như đêm nay Trần Minh Triết đã biến thành một người khác.
Trần Minh Triết vội vàng lắc đầu nói: “Đâu có!”
“Vậy tại sao hôm nay anh lại biết chai rượu Pétrus kia là giả?”
Bạch Diệp Chi nghiêm túc hỏi anh.
Trần Minh Triết nằm bên cạnh bạn đời của mình, trả lời: “Chuyện này thì lúc trước anh từng nghe người ta nói, lúc đó hơi có ấn tượng, tối nay đúng lúc gặp phải mà thôi”.
“Là thế à?”
Hiển nhiên Bạch Diệp Chi không tin.
“Thôi nào, muộn lắm rồi này, nghỉ ngơi sớm đi”.
Trần Minh Triết nói xong thì nhắm mắt lại ngay.
Bạch Diệp Chi nhìn Trần Minh Triết đang ngáy ngủ, chu miệng.
“Không nói gì thôi…”
Cô xoay lưng lại giống như giận hờn…
Chương 13: Cậu vẫn còn có mặt mũi mà đến bệnh viện sao!
“Trần Minh Triết, cậu đang ở đâu?”
Trần Minh Triết đang ngồi trong phòng bảo vệ xem lại ghi chép ra vào của buổi chiều ngày hôm qua thì nghe được giọng nói chói tai của mẹ vợ là Chu Minh Phượng truyền ra từ trong điện thoại làm anh giật mình.
“Mẹ, có chuyện gì rồi ạ?”
Trần Minh Triết hoàn toàn bị quát đến ngơ luôn.
Thầm nghĩ mẹ vợ vốn cũng không ưa mình nhưng từ trước đến giờ cũng chưa từng gọi điện thoại cho mình, suốt ba năm thì đây là lần đầu tiên.
“Đừng gọi tôi là mẹ. Cậu là hung thủ giết người, cậu hại chết ông nhà tôi. Tội phạm như cậu chờ ngồi tù đi”.
Anh còn chưa kịp nói gì thì mẹ vợ đã cúp máy.
Trần Minh Triết hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì hết.
Thế nhưng anh cũng sợ đã thật sự có chuyện rồi. Nếu không mẹ vợ đã chẳng gọi điện đến chửi mình như thế. Hơn nữa còn nói mình là hung thủ giết người. Đây là đâu còn tôi là ai?
Đúng lúc Trần Minh Triết cầm điện thoại định gọi cho vợ mình thì Bạch Diệp Chi đã gọi đến.
“Minh Triết! Bố chúng ta gặp chuyện rồi. Sáng sớm hôm nay bố ngất trên công ty đến giờ chưa tỉnh. Vừa được đưa vào bệnh viện Nhân Dân rồi. Anh mau tới đó đi”.
Nghe xong toàn thân Trần Minh Triết run lên.
Lại nghĩ tới vừa rồi mẹ vợ nói mình là hung thủ giết người gì đó, Trần Minh Triết vội hỏi: “Diệp Chi, rốt cuộc bố làm sao?”
“Bác sĩ nói… Thôi, anh đến bệnh viện rồi nói, bố vẫn còn đang hôn mê”.
Nghe xong Trần Minh Triết cũng không hỏi thêm nữa.
“Được, vậy anh sẽ tới ngay”.
Tắt máy xong, ngồi bên ngoài phòng bệnh, sắc mặt Bạch Diệp Chi càng ngày càng phức tạp.
“Con còn gọi điện cho cái thứ vô dụng ấy làm gì, nếu tối qua không phải vì nó mang chai rượu kia đến, bố con sẽ bị vậy sao? Bác sĩ điều trị cũng nói cho mẹ rồi, vì bố con uống rượu cho nên mới ngất đấy”.
“Mẹ, đây không phải lúc truy cứu trách nhiệm, bây giờ quan trọng nhất là cứu bố”.
Bạch Diệp Chi vừa nghe mẹ nói thế trong lòng càng thêm khó chịu. Tuy rằng trong lòng cô biết rõ chuyện này chắc tám chín phần mười là vì chai rượu hôm qua Trần Minh Triết mang về. Thế nhưng giờ không phải lúc đổ lỗi cho nhau, mà phải lập tức chữa trị cho bố.
“Con vẫn còn bênh nó à? Con có tình cảm với nó rồi phải không, Diệp Chi…”
Đúng lúc Chu Minh Phượng đang nói chuyện, trên hành lang có mấy người đi tới. Người đi đầu không phải ai khác mà chính là Phương Thế Hoa mới hôm qua còn ảo não rời khỏi nhà họ Bạch.
Có điều, lúc này nhìn dáng vẻ Phương Thế Hoa vô cùng lo lắng sốt ruột, không biểu hiện ra chút xíu xấu hổ nào vì chuyện tối qua cả.
Theo sau anh ta là mấy bác sĩ.
“Diệp Chi, cô, bây giờ chú sao rồi?”
Phương Thế Hoa lo lắng đi tới trước mặt Chu Minh Phượng quan tâm ân cần hỏi, không hề tự cho mình là người ngoài.
Cứ như Phương Thế Hoa mới là con rể bà ta vậy.
“Thế Hoa à, cháu tới thật là tốt. Tối qua chú Bạch của cháu uống rượu của Trần Minh Triết mang về, sáng nay dậy cảm thấy không khỏe rồi, vừa mới tới công ty thì ngất đến giờ vẫn chưa tỉnh. Bây giờ phải làm sao, nếu ông ấy có chuyện gì, làm sao cô sống nổi đây…”
Nói xong, nước mắt đã tràn trên mặt Chu Minh Phượng.
Phương Thế Hoa vội vã an ủi nói: “Cô đừng lo lắng. Mấy vị này đều là bác sĩ chủ chốt khoa nội của bệnh viện Nhân Dân. Lúc cháu tới, nghe nói chú Bạch bị hôn mê đã gọi điện thoại cho viện trưởng để bọn họ sắp xếp cả rồi. Cô yên tâm, chú Bạch sẽ không sao đâu”.
“Ừ được, phiền Thế Hoa rồi!”
Phương Thế Hoa vội lắc đầu cười nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào Bạch Diệp Chi.
“Đừng đứng đầy ở cửa nữa, mọi người mau vào xem bố tôi thế nào rồi đi chứ?”
Lúc này, Bạch Tuyết mới nói.
Thật ra sau khi bố ngất rồi được đưa đến bệnh viện, Bạch Tuyết đã báo cho Phương Thế Hoa biết đầu tiên.
Dù sao ở Tân Thành, Phương Thế Hoa cũng được coi là nhân vật có chút thế lực.
Mấy vị bác sĩ vội vàng vào phòng bắt đầu kiểm tra cho Bạch Dũng Quang vẫn đang hôn mê trên giường.
Bên ngoài phòng bệnh.
“Chuyện này chỉ tại Trần Minh Triết, nếu không phải anh ta mua cho bố chai rượu chết tiệt kia thì sao bố lại phải vào viện chứ?”
“Mà bố cũng đã bị vậy rồi còn không thấy mặt mũi đâu. Người ngoài còn đến nhanh hơn…”
Bạch Tuyết vừa nói vừa đưa mắt nhìn Phương Thế Hoa.
Ý tứ rõ ràng là em đã cho anh cơ hội rồi đấy, tiếp theo xem anh có thể giữ được chị gái em hay không.
“Thế Hoa đâu phải người ngoài, lần này mẹ phải hỏi rõ xem Trần Minh Triết làm con rể kiểu gì, ăn không uống không ở nhà mình thì thôi, bây giờ còn hại bố con nữa”.
“Cái loại người này, nhà họ Bạch chúng ta làm sao mà chứa nổi.”
Trong mắt Chu Minh Phượng tràn đầy lửa giận.
Bạch Diệp Chi nhìn một cái rồi cúi đầu không nói gì, Phương Thế Hoa hạ giọng nói: “Cô, cô đừng giận. Bây giờ cũng không phải lúc truy cứu trách nhiệm. Thật ra trong lòng Diệp Chi cũng không dễ chịu gì. Chúng ta vẫn để từ từ xem tình trạng chú Bạch xem thế nào đã”.
Lúc này, hai mắt Bạch Diệp Chi mờ mịt nghe mẹ và em gái nói chuyện, cô chẳng nói được câu gì biện bạch cả.
Vừa rồi bác sĩ cũng đã nói rõ ràng, bố cô là vì uống quá nhiều rượu hơn nữa vốn đã có bệnh tim mạch cho nên mới xảy ra chuyện. Sau khi ngất xỉu còn phải chờ kết quả kiểm tra toàn thân mới biết được vấn đề cụ thể như thế nào. Tóm lại tình hình không tốt chút nào.
Vốn là qua tối hôm qua, Bạch Diệp Chi biết bố mình đã có cái nhìn khác về Trần Minh Triết, nhưng ai mà ngờ lại xảy ra chuyện này…
Liếc nhìn về phía cuối hành lang, Trần Minh Triết vẫn còn chưa thấy đến.
Bên tai vẫn là tiếng của mẹ và em gái, lại thêm mấy lời giả dối của Phương Thế Hoa, cô bỗng thấy thật lạc lõng.
“Diệp Chi… bố thế nào rồi?”
Lúc Bạch Diệp Chi đang ngồi trên chiếc ghế lạnh băng tự bịt tai mình thì nghe thấy âm thanh quen thuộc vang lên cách đó không xa.
Không hiểu sao vào lúc ấy, trái tim cô bỗng run lên.
Cô ngẩng đầu lên thì thấy Trần Minh Triết mặc bộ đồng phục bảo vệ cũ kĩ đang đi về phía này.
“Cậu vẫn còn mặt mũi mà đến đây à? Mau cút đi cho tôi!”
“Cút, tôi không muốn nhìn thấy mặt cậu!”
Chu Minh Phượng vừa nhìn thấy Trần Minh Triết đến đã chỉ thẳng mặt quát.
“Mẹ, mẹ nói nhỏ chút, ở đây là bệnh viện!”
Bạch Diệp Chi vội vàng nói.
Bấy giờ Trần Minh Triết mới bước tới trước mặt Bạch Diệp Chi, thấy hai mắt cô đỏ hết lên liền cau mày.
“Ngay cả anh Phương đẹp trai cũng đến sớm hơn anh, ai không biết còn tưởng anh ấy mới là con trai bố tôi đấy!”
“Bạch Tuyết… Em đừng nói linh tinh”.
Bạch Diệp Chi trừng mắt liếc Bạch Tuyết một cái.
“Rốt cuộc thì bố làm sao?”
Lúc này Trần Minh Triết mới nhìn Chu Minh Phượng sốt ruột hỏi.
“Còn không phải tại cậu à, cái loại yêu tinh hại người. Không những làm lỡ dở Diệp Chi nhà tôi, bây giờ còn muốn hại cả chồng tôi cậu mới hả lòng phải không? Cậu cút ngay cho tôi…”
Từ đầu đến cuối, Phương Thế Hoa không nói câu nào. Trong mắt anh ta thấy đối phó với Trần Minh Triết căn bản là không cần ra tay. Hơn nữa anh ta biết bây giờ ngay cả cái chức bảo vệ quèn mà Trần Minh Triết cũng không được làm nữa. Anh ta còn rất tự tin chỉ cần có anh ta ở Tân Thành, Trần Minh Triết sẽ bị anh ta đì cho không ngóc đầu lên được. Đến lúc đó Bạch Diệp Chi chắc chắn sẽ là của anh ta.
Tuy rằng sẽ phải chờ đợi một thời gian nhưng Phương Thế Hoa chắc chắn việc chờ đợi này là xứng đáng.
Mỗi khi nhìn đôi mắt ngập nước của Bạch Diệp Chi thì anh ta càng thấy mê mẩn hơn nữa.
Bây giờ, trong đầu anh ta đang tưởng tượng ra Bạch Diệp Chi sẽ khóc thế nào khi nằm dưới thân anh ta, khỏi cần nói trong lòng anh ta vui sướng biết bao nhiêu.
“Mẹ…”
Bạch Diệp Chi dường như muốn nói gì đó nhưng đúng lúc bác sĩ đã kiểm tra xong.
Đang mở cửa phòng bệnh đi tới.
“Chủ nhiệm Lưu, chú Bạch rốt cuộc là bị sao vậy ạ?”
Vừa nhìn thấy mấy vị bác sĩ đi tới, Phương Thế Hoa đã đon đả tới đón, vẻ mặt sốt sắng hỏi, biểu hiện cứ như mình là con rể không bằng.
Càng nhìn Chu Minh Phượng càng cảm thấy Phương Thế Hoa mới đúng là con rể của mình.
“Haizzzz…”
Chủ nhiệm Lưu lắc đầu, vừa thấy thế tất cả mọi người đều run lên.
“Tình trạng bệnh nhân khá đặc biệt. Nói thế nào nhỉ. Ông ấy bị ngất là bởi vì trước đó hấp thụ lượng cồn quá lớn, mà lượng cồn này nồng độ lại cao khiến bệnh tim mạch tái phát nên mới hôn mê. Nhưng đây chỉ là phỏng đoán, cụ thể thế nào cần làm thêm một vài kiểm tra mới xác định rõ được nguyên nhân dẫn đến hôn mê”.
“Vậy bố chúng tôi rốt cuộc…”
“Ông nhà chúng tôi khi nào mới tỉnh lại?”
“Thế này đi, mấy ngày nay có một vị bác sĩ nổi tiếng đang ở Yến Kinh đến bệnh viện chúng tôi tổ chức tọa đàm. Ngày hôm qua, người giàu nhất Tân Thành là Thẩm Vinh Hoa đấy, có biết không? Người thân nhà ấy nằm viện mấy tháng, hôm qua được vị bác sĩ nổi tiếng kia châm cho mấy kim thì đã khỏi xuất viện rồi”.
“Chủ nhiệm Lưu, vậy ông có thể gọi vị bác sĩ Đông y kia tới chữa trị cho ông Bạch nhà chúng tôi được không?”
Ngay lập tức, Chu Minh Phượng nói với vẻ mặt đầy hi vọng.
Vị chủ nhiệm Lưu kia cười gượng lắc đầu.
“Tôi làm gì có cái tài ấy, nhưng mà cậu Phương ở đây, còn là con rể nhà bà, không chừng cậu ấy có cách đấy”.
Nói xong không để mọi người kịp giải thích, mấy vị bác sĩ đều rời đi.
Lúc này, Phương Thế Hoa cũng không nói gì, Chu Minh Phượng cũng không để bụng nói: “Thế Hoa, chỉ cần cháu mời được vị bác sĩ kia tới chữa trị cho chú Bạch cháu thì cháu chính là con rể nhà cô. Hôn sự của cháu và Diệp Chi cô đồng ý”.
“Mẹ, sao mẹ lại như vậy…”
“Con im lại, không được nói gì hết!”
Bạch Diệp Chi tràn đầy uất ức. Mặc dù cô rất bực bội vì Trần Minh Triết không có chí tiến thủ, vô cùng mất mặt. Nhưng lúc trước chính cô chọn Trần Minh Triết, hơn nữa ba năm nay Trần Minh Triết hiền lành thật thà, không hề oán giận nhà cô nửa lời.
So với Phương Thế Hoa, Bạch Diệp Chi càng mong muốn được sống yên ổn bên Trần Minh Triết hơn.
“…”
Trần Minh Triết nhìn khuôn mặt oan ức đầy nước mắt của Bạch Diệp Chi muốn mở miệng nói nhưng lại bị Chu Minh Phượng liếc mắt.
“Sao cậu vẫn chưa cút, vẫn còn mặt mũi mà đứng đây à…”
Bạch Diệp Chi nghe thế, nhìn Trần Minh Triết một cái rồi xoay người chạy đến cuối hành lang, vừa chạy vừa khóc.
Chu Minh Phượng quay người mang theo vẻ mong chờ nhìn Phương Thế Hoa, bao nhiêu hi vọng đều gửi gắm hết lên người anh ta.
Tuy rằng nhà họ Bạch ở Tân Thành cũng là công ty gia đình, nhưng dẫu sao Bạch Dũng Quang cũng vẫn bị dòng họ ghẻ lạnh, cho nên nhà họ cũng chẳng nhận được bao nhiêu nguồn lực.
Nếu phải đi cầu xin những người trong họ giúp đỡ, Chu Minh Phượng thà gửi gắm hi vọng lên người con rể quý hóa này còn hơn.
Lúc này Trần Minh Triết cũng không nói gì, anh biết bây giờ mình có nói gì cũng vô ích, lập tức xoay người đi tới chỗ rẽ.
Lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số…
Chương 14: Người trẻ tuổi ban nãy là ai vậy?
Ở Yên Kinh, A Báo đang lái xe lên tới một ngôi biệt thự mang phong cách cổ kính ở trên đỉnh núi thì bỗng nhìn thấy có cuộc gọi tới, ông ấy vội vã nhấc máy.
“Cậu Trần…”
“A Báo, lập tức giúp tôi tìm hiểu xem người bác sĩ nổi tiếng ở Yên Kinh tới bệnh viện Nhân Dân Tân Thành là ai. Xem có thể nhanh chóng giúp tôi sắp xếp người này điều trị cho ông già vợ nhà tôi không!”
Nghe thấy vậy, A Báo đang ngồi trong xe nhanh chóng đáp: “Cậu Trần, chuyện này chắc không có vấn đề gì, cậu đợi tôi một lát”.
Trần Minh Triết cũng không nói gì nhiều, lập tức cúp máy.
Lúc này, Trần Minh Triết sải bước đến chỗ Bạch Diệp Chi đang ngồi trên ghế.
“Diệp Chi, bố của chúng ta nhất định không sao đâu!”
Bạch Diệp Chi gật đầu nhưng cô nhìn Trần Minh Triết đang khoác bộ đồ bảo vệ trên người cũng đủ biết hiện giờ Trần Minh Triết chẳng thể giúp được gì.
“Anh đi làm đi! Em ở đây là được rồi. Anh ở đây…”
Bạch Diệp Chi không nói phần sau nhưng lúc này, Trần Minh Triết đã hiểu rồi, anh chẳng nói lời nào, quay người bỏ đi, bởi vì lúc này, điện thoại của anh đang reo.
Thấy Trần Minh Triết bình thản rời đi, trong lòng Bạch Diệp Chi bỗng dấy lên sự thất vọng.
Mặc dù quả thật cô không muốn Trần Minh Triết ở lại đây, dù sao bây giờ, mẹ cô đã đổ hết mọi tội lỗi lên người Trần Minh Triết vì bố cô phát bệnh, hôn mê, hơn nữa, cho dù Trần Minh Triết có ở lại đây thì một người bảo vệ quèn như anh, chỗ ăn chỗ ở đều dựa vào nhà cô thì có được cách gì cơ chứ?
Lẽ nào, mình sai thật rồi sao?
Mà lúc này, phía bên kia hành lang.
“Cô, cô yên tâm, con nhất định sẽ nghĩ cách. Con đi gọi điện thoại ngay đây”.
“Chị, Trần Minh Triết đi đâu rồi…”
Trông thấy Bạch Diệp Chi quay lại, Bạch Tuyết bước về phía trước, hỏi han. Bình thường cô ta không coi người anh rể bám váy vợ kia ra gì, đương nhiên Bạch Tuyết không dễ dàng tha cho Trần Minh Triết.
“Anh ấy, anh ấy đi rồi…”
“Đi rồi?”
Nghe thấy thế, Bạch Tuyết lập tức cười khinh bỉ.
“Chị, chị xem em đã nói gì, cái tên Trần Minh Triết này chính là đồ bỏ đi. Nếu không phải tối hôm qua, anh ta đem về một chai rượu trắng thì bố sẽ ra nông nỗi này sao? Em thấy còn chẳng bằng chai rượu vang tối qua của anh Phương nữa, ít nhất sẽ không làm bố phát bệnh. Bây giờ, bố của chúng ta còn chưa tỉnh lại, người gây ra họa như anh ta thì lại tốt, phủi mông bỏ chạy rồi?”
“Bạch Tuyết…”
“Hừ, thôi đừng nói gì nữa! Diệp Chi, mẹ phải nói trước mấy câu khó nghe, nếu như bố con mà có mệnh hệ gì, mẹ nhất định sẽ không tha cho thằng vô dụng đó. Nếu như lần này bố con không xảy ra chuyện, mẹ cũng muốn con nhanh chóng ly hôn với thằng vô tích sự ấy, lập tức ly hôn, sau đó kết hôn với Thế Hoa. Thằng vô dụng kia sao có thể so được với Thế Hoa”.
“Mẹ…”
Chu Minh Phượng xua tay.
“Không cần nói gì nữa. Mấy năm qua mẹ và bố con đã quá nuông chiều con rồi, nếu không bây giờ nhà ta sẽ chẳng ra nông nỗi này!”
Vừa đúng lúc, Phương Thế Hoa gọi điện xong và đi tới nghe được câu này, trong lòng vô cùng vui mừng nhưng khuôn mặt của anh ta vẫn tràn đầy ân cần.
“Cô, Diệp Chi, mọi người đừng quá sốt ruột, con đã gọi điện cho bố rồi. Bố con nói rằng ông ấy sẽ xử lý nhanh chóng. Con tin chắc một lúc nữa vị bác sĩ nổi tiếng đến từ Yên Kinh kia sẽ tới chữa trị cho chú Bạch thôi”.
Mặc dù nói miệng thế nhưng Phương Thế Hoa chẳng có chút tin tưởng nào đối với chuyện này.
“Lần này thật sự không biết cảm ơn cháu như nào. Thế Hoa, cháu yên tâm, chỉ cần chú Bạch của cháu qua khỏi được, cô sẽ làm chủ, về nhà sẽ để cháu và Diệp Chi nhà cô ở bên nhau”.
Lúc nói chuyện, bà ta còn giơ tay ra nắm lấy tay của Bạch Diệp Chi đặt lên tay Phương Thế Hoa.
Bạch Diệp Chi muốn rụt tay lại nhưng bị bị mẹ mình nắm chặt lấy. Giây phút ấy, cả người Bạch Diệp Chi nóng ran, khuôn mặt vừa xấu hổ vừa tức giận.
Nhưng Bạch Diệp Chi càng như vậy lại càng khiến Phương Thế Hoa hưng phấn tột độ.
Mặc dù Phương Thế Hoa đã chơi không biết bao nhiêu đứa con gái, thậm chí lúc du học ở nước ngoài, anh ta còn chơi cả gái nước ngoài nhưng quả thực Bạch Diệp Chi quá hoàn mỹ, thân hình, khuôn mặt nuột nà xinh đẹp vô cùng. Trên người cô còn có một loại hương thơm mê người, chính vì thế mà Phương Thế Hoa mới không tiếc mọi thứ để có được người con gái này.
Còn về Trần Minh Triết, kể từ khi Phương Thế Hoa biết được nội tình thì anh ta luôn coi Trần Minh Triết là không khí.
Anh ta biết thông tin từ miệng Bạch Tuyết là ba năm qua, mặc dù Bạch Diệp Chi và Trần Minh Triết ở cùng một phòng nhưng chia ra ngủ riêng, thậm chí Trần Minh Triết còn chẳng chạm được vào tay của Bạch Diệp Chi.
Lúc này, anh ta nắm chặt lấy bàn tay ngọc ngà mềm mại thấu xương, đương nhiên cảm giác ấy chẳng thể diễn tả bằng lời.
“Trần Minh Triết, cái tên ngốc vô dụng nhà mày, bây giờ tao đang nắm lấy tay vợ mày, cũng nhanh thôi còn ngủ với vợ mày. Mày có thể làm gì được tao?”
Nhìn khuôn mặt đỏ ửng vì xấu hổ và tức giận của Bạch Diệp Chi, Phương Thế Hoa cảm thấy khoảng cách của mình với mục tiêu lại gần thêm một bước rồi.
Còn lúc này, Trần Minh Triết đã rời khỏi bệnh viện đang nói chuyện điện thoại: “Được, vậy mấy người sắp xếp đi. Có điều… haizz, bỏ đi.”
Nói rồi, Trần Minh Triết cúp máy, quay đầu nhìn tòa nhà cấp cứu ở phía sau lưng, sau đó lắc đầu, đi ra ngoài cổng bệnh viện.
Có điều, thứ khiến Trần Minh Triết không thể ngờ tới là khi anh chuẩn bị chạy xe điện rời đi lại bị một giọng nói quen thuộc gọi lại.
Quay đầu lại thì anh nhìn thấy Ninh Phương mặc một bộ váy công sở màu đen, khí chất cao quý đi về phía mình.
“Người đẹp họ Ninh, sao chị lại ở đây?”
“Ài… Chuyện này… Ông Thẩm nói với tôi rằng có một người bệnh rất quan trọng cần tôi tới sắp xếp một chút”.
“Ề, vậy chị bận đi, tôi đi trước đây!”
Ninh Phương cạn lời, trong lòng cô vẫn luôn không hiểu sao cái tên Trần Minh Triết này cứ giả bộ chi không biết. Rõ ràng giá trị con người của anh lên đến cả trăm triệu, thậm chí ông Thẩm còn vô cùng cung kính với anh, vậy mà người này lại cứ thích mặc bộ đồ bảo vệ cũ rích rồi chạy chiếc xe điện bị đụng hỏng cả đầu xe rồi, thế này có phải là quá khiêm tốn rồi không?
“À thì…”
Nhưng Trần Minh Triết không hề cho Ninh Phương cơ hội, hơn nữa, Trần Minh Triết cũng có phần tức giận vì bình rượu lần trước Ninh Phương tặng.
Vừa nãy, anh nghe mấy người bác sĩ nói, biết được trước đây Bạch Dũng Quang có tiền sử bệnh tim mạch. Hôm qua, ông ấy uống loại rượu trắng có độ nguyên chất cực cao. Hơn nữa, nhất thời bố vợ còn không làm kiềm được mà uống quá chén, vậy nên chuyện tốt lại thành chuyện xấu.
Nói thật, lòng anh cũng vô cùng bức bối.
“Cậu Trần đi à…”
Ngay lúc trong bụng Ninh Phương đang thầm thì rằng tôi còn chưa nói tôi đến bệnh viện để thăm khám cho bố vợ anh đó thì đằng sau lưng bỗng vang lên âm thanh vô cùng gấp gáp.
“Ông Thẩm, sao ông lại tới đây?”
“Chuyện này liên quan tới bố vợ của cậu Trần, tôi có thể không tới sao? Hơn nữa, cô có biết vì sao Bạch Dũng Quang phát bệnh không?”
Ninh Phương lắc đầu.
“Cô đấy, cô.… làm việc mà sao không điều tra cho tử tế. Hôm qua, do món quà mà cô chuẩn bị cho cậu Trần, chai rượu đó có nồng độ quá cao. Lúc trên đường tới đây, tôi đã gọi điện cho viện trưởng bệnh viện Nhân Dân rồi, viện trưởng đã kể tỉ mỉ tình huống hội chẩn cho tôi nghe. Mặc dù Bạch Dũng Quang không có vấn đề gì lớn nhưng nguyên nhân của chuyện này là do chai rượu đó đấy”.
Vừa nghe thấy vậy, sắc mặt Ninh Phương thay đổi hẳn.
“Á? Chẳng trách, vừa nãy Trần Minh Triết có vẻ không muốn tiếp chuyện tôi. Lẽ nào nổi giận rồi?”
“Cô đấy… Tốt nhất cô đừng làm cậu Trần ghi thù chúng ta. Tôi điều tra rồi, cái người tên Vương Dã đến đây mấy ngày trước nắm trong tay một công ty xuyên quốc gia rất lớn, hơn nữa, đó chỉ là kinh doanh bề nổi của cậu ấy mà thôi. Ai da… Sau này cô nhớ đền cho cậu Trần con xe, nhớ lấy, cái gì quý thì đền cái đó, đừng có tiết kiệm, biết chưa?”
“Biết rồi! Ông Thẩm, tôi nhất định sẽ xử lý ổn thỏa!”
Thẩm Vinh Hoa nhìn Trần Minh Triết đã biến mất khỏi tầm nhìn của mình, nhanh chóng quay người.
“Gọi điện thoại cho bác sĩ Đường ngay…”

Trên hành lang bệnh viện, lúc này, viện trưởng bệnh viện Nhân Dân đích thân dẫn mấy người bác sĩ nổi tiếng có thâm niên trong nghề của bệnh viện tới kiểm tra cơ thể cho Bạch Dũng Quang, sau đó đi ra ngoài phòng bệnh.
“Viện trưởng Từ, chú Bạch….”
Từ Hằng Tùng ngẩng đầu nhìn Phương Thế Hoa, dường như chẳng thèm coi anh ta ra gì, sau đó nhìn sang Chu Minh Phượng đang nhìn mình với ánh mắt sốt ruột.
“Yên tâm đi, bệnh tình của ông Bạch rất ổn định, không có vấn đề gì lớn. Có điều vẫn cần điều trị đơn giản, còn về nguyên nhân dẫn tới hôn mê là do uống rượu trắng có nồng độ quá cao, tạo thành phản ứng thần kinh gián đoạn mà thôi, nghỉ ngơi vài ngày là ổn…”
Nghe thấy lời của viện trưởng già ở trước mặt, lúc này, Chu Minh Phượng mới thở phào một hơi.
“Vậy ông nhà tôi mất bao lâu mới có thể tỉnh?”
Từ Hằng Tùng chậ, rãi mỉm cười: “Ông Bạch đang say rượu, hơn nữa uống quá nhiều, sợ là phải say mất mấy ngày, có điều, lát nữa bác sĩ Đường từ Yên Kinh tới sẽ đến tiêm cho ông Bạch mấy mũi, chắc là sẽ tỉnh lại nhanh thôi”.
“Được, được. Cảm ơn viện trưởng Từ, thật không biết cảm ơn ông như nào!”
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc đồ thời Đường vội vã đi tới.
“Ông Đường, ông tới rồi…”
Trông thấy Đường Phong mặc một bộ đồ thời Đường bước nhanh tới, Từ Hằng Tùng lập tức bước về phía trước đón tiếp.
Đám người Bạch Diệp Chi đầy kinh ngạc.
Đương nhiên, bọn họ đều nghĩ, tất cả những điều này đều là công của Phương Thế Hoa.
“À à, không có gì, đi xem thử sao!”
Vốn dĩ hôm nay, Đường Phong phải quay lại Yên Kinh nhưng ông ấy lại nhận được hai cuộc điện thoại liên tiếp. Cuộc điện thoại đầu là của Thẩm Vinh Hoa gọi tới, thật ra ông ấy có ấn tượng khá tốt với Thẩm Vinh Hoa, nhưng không phải vì Thẩm Vinh Hoa mà thay đổi hành trình của mình.
Vậy nhưng, khi ông ấy đang từ chối thì lại có một cuộc gọi khác gọi tới.
Điện thoại đến từ Yên Kinh, hơn nữa, lần này còn là do chủ tịch Hiệp hội Đông y Hoa Hạ gọi tới.
Có bác sĩ nổi tiếng ở Yên Kinh như Đường Phong giúp đỡ, chưa đến mười phút, Bạch Dũng Quang đã có thể mở hai mắt ra, mặc dù có chút mơ hồ nhưng đã tỉnh táo hơn nhiều.
“Ông Bạch, ông Bạch…”
“Bố…”
“Chú Bạch…”
Lập tức, mọi người đều lên tiếng.
Bạch Dũng Quang gật đầu.
“Cảm ơn bác sĩ, thật sự cảm ơn bác sĩ…”
Lúc này, nước mắt của Chu Minh Phượng sắp trào ra rồi.
Đường Phong bình thản lắc đầu: “Không có gì, được người khác nhờ vả, nếu đã tỉnh rồi, tôi đi trước đây, còn nữa, bệnh nhân có bệnh tim mạch nghiêm trọng, khuyến nghị nên để ông ấy ở lại bệnh viện của chúng tôi mấy ngày để quan sát là tốt nhất”.
“Được!”
Chu Minh Phượng nhanh chóng đồng ý.
Lúc này, Từ Hằng Tùng lập tức mỉm cười:
“Bên phía bệnh viện chúng tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi. Mọi người cũng có thể ai về làm việc của người đấy được rồi, ở đây có hộ lý cao cấp chăm sóc ông Bạch, rất thuận tiện”.
Nghe thấy vậy, Bạch Diệp Chi đang định nói gì đó nhưng bị Đường Hằng Tùng ngắt lời: “Mọi chi phí đã có người trả giúp mọi người rồi!”
“Được rồi. Mọi người nghỉ ngơi cho tốt, lát nữa tôi sẽ cho người tới chuyển mấy người tới phòng bệnh cao cấp”.
Dứt lời, viện trưởng Từ cùng những người khác rời khỏi phòng bệnh.
“Cảm ơn viện trưởng Từ!”
Phương Thế Hoa vội vã tiễn mấy người Từ Hằng Tùng ra khỏi phòng bệnh nhưng mấy người Từ Hằng Tùng chẳng thèm để ý đến anh ta.
Đến khi đi ra khỏi phòng bệnh, Từ Hằng Tùng hỏi người bác sĩ trẻ tuổi đứng cạnh mình: “Người trẻ tuổi ban nãy là ai vậy?”
Mấy người đều lắc đầu.
Rất rõ ràng, bọn họ chẳng ai biết…
Chương 15: Cút, sau này cái nhà này không chào đón mày nữa!
Trong lòng Phương Thế Hoa vô cùng tự hào.
Không ngờ bố mình lại đỉnh như thế, Phương Thế Hoa gọi một cú điện thoại thôi vậy mà trong chốc lát ông ấy đã có thể giải quyết ổn thỏa cho anh ta rồi.
Lúc anh ta đang cảm thấy phấn khích thì điện thoại di động vang lên.
“Bố…”
“Này, Thế Hoa à, chuyện con cần thì bố không xử lý được. Bố đã gọi cho viện trưởng Từ cả buổi rồi mà ông ấy không bắt máy, gọi cho viện phó Lưu người ta cũng nói không giải quyết được”.
“Hả?”
“Cái thằng vô dụng này, chẳng lúc nào là nghiêm túc làm tốt việc ở công ty, suốt ngày chạy đông chạy tây. Thôi, bên bố còn đang bận việc, cúp máy đây!”
Nói xong ông ta cũng không chờ Phương Thế Hoa nói tiếp mà cúp luôn điện thoại.
“Hả? Không phải bố đã gọi điện thoại sao? Vậy những người đó…”
Lúc này, Phương Thế Hoa mới ngây ra một lúc.
Nhưng ngay lúc Phương Thế Hoa bước vào phòng bệnh thì nghe thấy Chu Minh Phượng đang nói chuyện với Bạch Dũng Quang: “Ông à, lần này ông mới phát bệnh cũng là vì Trần Minh Triết. Ông biết không, ông đã nằm viện rồi, vậy mà gọi điện cho Trần Minh Triết cả buổi cũng không tới, tới rồi cũng không thèm gặp ông một chút đã bỏ đi rồi, đúng là không thể trông cậy được. Ông nói xem, người đàn ông như vậy, sao tôi có thể yên tâm để Diệp Chi nhà chúng ta theo cậu ta chứ. Với lại ông bị bệnh rồi, ở bệnh viện đều là Thế Hoa lo trước lo sau, ngay cả viện trưởng Từ cũng mời tới cho ông, còn cả những bác sĩ danh tiếng đến từ Yên Kinh nữa, nếu không ông đã không thể khỏe nhanh như vậy”.
“Đúng vậy, người anh rể rẻ mạt đó đúng là một tên vô dụng, rõ ràng bố như thế này đều là do anh ta. Không nói đến việc tìm bác sĩ cho bố, mà ngay cả gặp cũng không tới gặp bố một chút mà đã lặng lẽ bỏ đi rồi. Mọi thứ đều là anh Phương đẹp trai giải quyết cho bố, một cú điện thoại đã xử lý ổn thỏa, còn sắp xếp cho bố phòng bệnh cao cấp nữa”.
Bạch Tuyết ở bên cạnh nói hết ra những gì mà họ cho là công lao của Phương Thế Hoa.
Lúc này Bạch Diệp Chi cũng đứng ở đó, nhưng không nói lời nào.
Người đàn ông trong gia đình mình không có năng lực, nên tất nhiên cô không có quyền lên tiếng.
Giờ đây, trong lòng cô thật sự cũng hơi bực Trần Minh Triết ươn hèn, sao mãi không thể tiến bộ một chút.
Nhưng sống với Trần Minh Triết đã ba năm, cho dù bây giờ Trần Minh Triết nỗ lực như thế nào thì dường như cũng không thể đuổi kịp Phương Thế Hoa trước mặt.
Chỉ một cú điện thoại của người ta, viện trưởng đã đích thân đến khám chữa bệnh cho bố, rồi lập tức sắp xếp một phòng bệnh chăm sóc cao cấp.
Tiểu Phương, lần này thật sự đã làm phiền cháu rồi!”
“Ấy, không phiền đâu ạ! Chú Bạch, những việc này đối với cháu chỉ là dễ như ăn cháo mà thôi. Bây giờ việc quan trọng nhất là chú phải cố gắng dưỡng bệnh. Những cái khác thì chú đừng suy nghĩ nhiều…”
Bạch Dũng Quang khẽ gật đầu, trong lòng cũng xóa sạch ấn tượng không tốt về chuyện Phương Thế Hoa tặng rượu giả tối qua.
Dù sao từ những lời vừa rồi ông cũng hiểu ra, tất cả mọi chuyện đều là do Phương Thế Hoa giải quyết.
“Cơ mà tôi đồng ý rồi, chỉ cần Thế Hoa mời được bác sĩ giỏi đến từ Yên Kinh chữa bệnh cho ông, tôi sẽ để Diệp Chi nhà chúng ta kết hôn với cậu ấy”.
“Chuyện này, ông đồng ý không?”
Lúc này Chu Minh Phượng cũng không khách khí mà hỏi thẳng Bạch Dũng Quang vừa mới tỉnh lại ngay trước mặt Bạch Diệp Chi và Bạch Tuyết.
Bạch Dũng Quang nghe thấy câu nói này của vợ mình thì lập tức không thốt nên lời.
“Diệp Chi đã kết hôn ba năm rồi, bà còn nói như vậy”.
Mặc dù Bạch Dũng Quang rất thích kiểu người trẻ tuổi như Phương Thế Hoa, nhưng xưa nay Bạch Dũng Quang lại chưa từng nghĩ tới chuyện anh ta sẽ thành đôi với Bạch Diệp Chi, mà ông chỉ nghĩ xem liệu có thể khiến con gái út và Phương Thế Hoa thành một đôi hay không.
“Vậy thì đã sao, đợi khi nào ông xuất viện thì cho bọn nó ly hôn!”
Vừa nói, Chu Minh Phượng vừa xoay người rồi nhìn về phía Bạch Diệp Chi.
“Diệp Chi, vừa hay hôm nay thằng vô dụng kia không có ở đây, con nói rõ trước mặt Thế Hoa và người nhà chúng ta đi, con có ly hôn không?”
Ý của bà ta rất rõ ràng, chính là muốn Bạch Diệp Chi đưa ngay ra kết quả.
“Mẹ…”
Bạch Diệp Chi thật sự rất khó xử, vừa nghĩ tới việc ly hôn với Trần Minh Triết, không biết tại sao trong tim cô chợt thấy đau nhói.
“Sao thế, chẳng lẽ con thật sự thích cái thằng vô dụng kia ư? Con tự nói đi, trong ba năm qua cái thằng vô tích sự kia đã làm những gì cho con, đã làm những gì cho nhà chúng ta. Con xem xem, lần này bố con nằm viện là vì cái gì? Còn bây giờ thằng đó thì đang ở đâu? Con à, lẽ nào mẹ lại hại con sao? Ba năm trước, con nói con không muốn liên hôn với nhà họ Đường ở Dung Thành, vì con mà mẹ và bố con đã làm gì chứ, thậm chí còn không tiếc đoạn tuyệt với dòng họ. Con khăng khăng muốn kết hôn với Trần Minh Triết, bố mẹ đã nói gì chưa? Nhưng cho dù lòng dạ con tốt, biết đền ơn cậu ta, thì nhà chúng ta cũng đã chấp chứa cậu ta ba năm rồi, con còn do dự gì nữa?”
“Đúng rồi đấy chị, chị nói xem, chị vốn dĩ là một cô gái xinh đẹp ở Tân Thành chúng ta, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn tiền có tiền, sao chị lại nhìn trúng cái tên vô dụng Trần Minh Triết đó chứ? Anh Phương đẹp trai tốt biết bao, nếu hai người đến với nhau thì em tán thành hai tay. Đến lúc đó em sẽ có một chỗ dựa vững chắc rồi, xem ai còn dám bắt nạt em nữa… Ha ha ha.”
Phương Thế Hoa đứng ở bên cạnh, mặc dù ngoài mặt bày ra dáng vẻ hơi ngượng ngùng, nhưng trong lòng anh ta lại vui như hoa nở.
Thứ anh ta muốn chính là kết quả như này, giải quyết xong phía bố mẹ và em gái của bạn thì còn lo gì chuyện không giải quyết được bạn?
“. . .”
“Những lời khác con không cần nói, mẹ chỉ cần con cho mẹ một lời chắc chắn. Nếu hôm nay con không đồng ý, mẹ sẽ nhảy xuống từ đây!”
Vừa nói, Chu Minh Phượng vừa chạy thẳng đến chỗ cửa sổ.
“Mẹ, mẹ, con đồng ý, con đồng ý ly hôn với Minh Triết!”
Nói xong câu này, ngay lúc đứng ở đó, Bạch Diệp Chi đã cảm thấy trong lòng dường như có thứ gì đang nhanh chóng rời bỏ cô.
“Ha ha, thế này là đúng rồi, đợi bố con xuất viện thì ly hôn với cậu ta!”
Bạch Diệp Chi không nói gì cả, còn Bạch Dũng Quang thì vẫn nằm trên giường. Với cục diện thế này, ông ấy cũng không biết phải nói sao.
“Ha ha, chú Bạch nghỉ ngơi đi ạ. Cô ơi, công ty vẫn còn chút chuyện nên cháu phải về trước, nếu có chuyện gì thì gọi cho cháu nhé”.
Lúc này Phương Thế Hoa cảm thấy hơi khó xử nên muốn chuồn khỏi đây. Mặt khác anh ta cũng muốn đi điều tra xem rốt cuộc chuyện hôm nay là thế nào?
Nếu không phải bố mình làm chuyện này, vậy thì là ai?
Riêng Trần Minh Triết đã tự động bị Phương Thế Hoa loại trừ từ trước…
Chẳng lẽ là nhà họ Bạch?
Nhưng bất luận là ai thì lợi ích của công lao này cũng bị anh ta chiếm trước rồi.
“Được rồi, Thế Hoa, công ty cháu bận thì cháu về trước đi, khi nào rảnh đến nhà cô, cô làm cho cháu mấy món ngon”.
“Cháu cảm ơn cô!”
Trong lúc nói chuyện thì anh ta xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
“Mau đi tiễn Thế Hoa đi… Ngơ ra đấy làm gì?”
Chu Minh Phượng vừa nói vừa dùng sức đẩy đẩy Bạch Diệp Chi.
Bạch Diệp Chi hơi do dự một chút rồi đi ra khỏi phòng bệnh.
“Chủ tịch Phương, anh chờ một chút!”
Mặc dù vừa nãy ở trong phòng bệnh, Bạch Diệp Chi đã đồng ý với mẹ mình ly hôn Trần Minh Triết. Nhưng cho dù như vậy thì Bạch Diệp Chi cũng sẽ không đến với Phương Thế Hoa. Làm việc ở công ty Thịnh Thế Mỹ Nhan hai năm, Bạch Diệp Chi hiểu rất rõ về vị sếp trẻ tuổi một năm trước mới từ nước ngoài trở về này. Chỉ riêng tin đồn truyền trong công ty thì đã có bốn, năm cô gái ở bộ phận kinh doanh bị chủ tịch Phương trẻ tuổi này lừa tình rồi.
Bạch Diệp Chi không phải là cô nữ sinh ngây thơ, nên đương nhiên biết Phương Thế Hoa là hạng người gì.
“Diệp Chi, sao em lại ra đây?”
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng Phương Thế Hoa lại cố ý tới gần Bạch Diệp Chi, hít một hơi là có thể ngửi thấy được mùi hương quyến rũ trên người cô.
“À, chuyện ngày hôm nay cảm ơn anh, nhưng những lời mẹ tôi nói anh đừng coi là thật!”
“Diệp Chi, anh biết rồi, em cứ chăm sóc thật tốt cho chú Bạch đi. Chuyện bên công ty em không cần phải lo lắng, anh sẽ bảo người khác làm những việc cần làm giúp em”.
Bạch Diệp Chi gật đầu rồi lập tức xoay người bước nhanh vào phòng bệnh.
Nhìn bóng lưng của Bạch Diệp Chi, Phương Thế Hoa cảm nhận mùi hương còn vương lại khi nắm tay cô ấy vừa nãy, sau đó đưa lên mũi hít một hơi, anh ta cười nhẹ một tiếng rồi rảo bước rời khỏi bệnh viện…

Trần Minh Triết rời khỏi bệnh viện thì đến thẳng bốt canh của trường học.
“Tôi nói này Minh Triết, cậu không sao chứ?”
“Không sao? Sao thế…”
Trần Minh Triết thấy anh bảo vệ gầy đét trước mặt hỏi với vẻ lo lắng thì không khỏi ngây người ra.
“Ờ, không sao là tốt, đội trưởng Tôn vừa nói nhà cậu có chuyện nên cậu đi về rồi”.
Trần Minh Triết chậm rãi nở một nụ cười, sau đó nói: “Không có chuyện gì lớn cả!”
Anh vừa nói vừa đi đỗ xe.
Lúc Trần Minh Triết chỉnh trang đồng phục rồi đi đến bốt canh thì chuông điện thoại vang lên.
Vừa bắt điện thoại thì phía đầu dây bên kia đã truyền tới giọng nói của Thẩm Vinh Hoa.
“Cậu Trần, bệnh của bố vợ cậu đã không có gì đáng ngại nữa, là bác sĩ Đường đích thân khám và chữa bệnh. Hơn nữa, viện trưởng Từ cũng đã sắp xếp cho bố vợ cậu chuyển đến phòng bệnh chăm sóc cao cấp rồi”.
“Ấy, thực sự đã làm phiền ông Thẩm rồi!”
“Khà khà, không phiền không phiền. Mà cậu Trần tối nay có rảnh không? Bác sĩ Đường nhờ tôi nói là muốn gặp cậu một lần, nếu như cậu không rảnh thì tôi sẽ nói lại với ông ấy”.
Trần Minh Triết chậm rãi thở dài một hơi.
“Được rồi, sáu giờ tối tôi tan làm!”
“Được, vậy tối nay tôi sẽ cử người đến đón cậu”.
“Không cần đâu, ông gửi địa chỉ cho tôi là được. Tôi sẽ tự lái xe qua đó.”
Thẩm Vinh Hoa vừa nghe đã biết Trần Minh Triết khiêm tốn, không muốn tỏ ra ngạo mạn, lúc này cười nói: “Ok, ok, vậy tối nay chúng ta gặp nhau ở khách sạn Phượng Đài. Tuy khách sạn này không quá cao cấp, nhưng đồ ăn rất ngon, đều là món chay khá thanh đạm. Cậu Trần, cậu thấy…”
“Chuyện này ông quyết định đi.”
Nói xong, Trần Minh Triết bèn cúp máy.
Nghe thấy chuyện bố vợ mình bây giờ đã không sao, anh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ngày hôm nay, Trần Minh Triết có vẻ rất nhàn rỗi, anh ngồi ở bốt canh xem vài quyển tạp chí, đây là thói quen thường ngày của Trần Minh Triết. Ở nhà Trần Minh Triết cũng thích đọc sách, chỉ là không có ai để ý tới anh mà thôi.
Lúc Trần Minh Triết thấy tin công ty Rượu Thanh Tuyền bị cuốn vào vụ kiện “rượu độc”, anh không khỏi khẽ cau mày.
Từ trước đến nay, bố vợ anh chưa từng nói những chuyện này ở nhà…
“Ây, thôi, tối về hỏi Diệp Chi vậy, nếu như chuyện này là thật thì đây đúng là chuyện lớn!”
Hơn năm giờ chiều thì Trần Minh Triết rời khỏi đây, anh ra chợ để mua đồ ăn trước. Anh nghĩ mình phải về nhà làm xong cơm nước rồi mới đi đến nơi hẹn.
Dù sao bác sĩ Đường đã cứu bố vợ mình, Trần Minh Triết cũng không tiện từ chối.
Nhưng khi Trần Minh Triết vừa mới vừa mở cửa thì nghe thấy tiếng Chu Minh Phượng chửi ầm lên: “Cút, cái đồ ăn hại, cái đồ vô dụng, sau này cái nhà này không chào đón mày nữa!”
“Mẹ…”
“Ai là mẹ mày, đừng gọi vớ vẩn, cút , bắt đầu từ hôm nay, tao không cho phép mày bước chân vào cửa nhà họ Bạch nửa bước!”
“Mẹ… Mẹ làm gì vậy?”
Bạch Diệp Chi đang thu dọn phòng, nghe thấy âm thanh này bèn vội vã chạy đến.
“Mẹ, con mua đồ ăn rồi, con để ở đây nhé…”
Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Bạch Diệp Chi, Trần Minh Triết cũng không muốn bởi vì mình mà khiến Bạch Diệp Chi và bố mẹ cô bất hòa, nên anh đành để đồ ăn ở cửa, xoay người đi xuống dưới…
“Minh Triết…”
Chương 16: Tôi có thẻ VIP
Mặc dù ngoài mặt Trần Minh Triết không có biểu hiện gì, vẫn đang tươi cười, nhưng ngay khi anh xoay người bước xuống lầu thì lại đau lòng.
Dù bản thân anh vẫn luôn không có địa vị gì ở trong nhà, nhưng Trần Minh Triết không thể ngờ rằng, ngày hôm nay anh lại suy bại đến mức độ này.
Xem ra, tiền bạc là một thứ vô cùng quan trọng.
Thật ra trong lòng Trần Minh Triết không hề trách cứ Chu Minh Phượng, anh không chê trách mẹ vợ mình.
Ngược lại, thâm tâm anh còn có phần cảm kích nhà họ Bạch.
Còn đối với vợ mình, Bạch Diệp Chi, anh càng yêu thương cô thật lòng.
Nếu như nói, Trần Minh Triết của trước đây, khi ở Yên Kinh, anh chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình sẽ dấn thân vào tình ái, nhưng ba năm nay ở Tân Thành anh đã rơi vào mồ chôn tình yêu.
Bắt đầu kể từ giây phút anh xả thân làm việc nghĩa, cứu giúp Bạch Diệp Chi, anh đã ghi nhớ người con gái này sâu trong tâm khảm.
Huống hồ sau này, người con gái ấy lại kết nghĩa vợ chồng cùng anh.
Tuy rằng Trần Minh Triết biết rõ khi đó chẳng qua chỉ là vì Bạch Diệp Chi muốn trốn tránh sự ép hôn của dòng họ, nhưng từ đầu đến cuối anh lại vô cùng nghiêm túc.
Tay trắng gây dựng sự nghiệp là một chuyện rất khó, nhưng Trần Minh Triết lại chẳng hề để bụng.
Anh dùng ba năm là để trau dồi kỹ năng, nâng cao bản thân, thế nên anh không hề quan tâm việc bản thân mình chỉ là một bảo vệ, một nhân viên vệ sinh trong siêu thị.
Bị người khác chửi là kẻ ăn bám, đồ vô dụng.
Nhưng như vậy thì đã sao, Trần Minh Triết chẳng thèm để tâm đến những điều này, thứ anh để tâm chỉ có mình Bạch Diệp Chi.
Anh ngẩng đầu lên nhìn ánh đèn vẫn đang sáng ở trên lầu, bóng hình Bạch Diệp Chi đứng ở bên cửa sổ cũng rõ ràng một cách lạ thường.
Tuy Trần Minh Triết không nhìn thấy rõ mặt Bạch Diệp Chi, nhưng anh có thể hiểu thấu được trái tim của cô.
“Diệp Chi, em yên tâm, anh sẽ tạo cho em một bất ngờ!”
Trần Minh Triết xoay người lái con xe điện đi ra khỏi khu nhà rồi chạy đến khách sạn Phượng Đài.
Trần Minh Triết không còn xa lạ gì với nơi này, tuy rằng buổi sáng Thẩm Vinh Hoa có nói đẳng cấp của khách sạn Phượng Đài hơi kém một chút nhưng dựa vào sự hiểu biết của Trần Minh Triết thì nơi đây cũng là nơi có đẳng cấp khá cao.
Một bữa ăn ở đây, dù toàn là đồ chay thì chi phí ít nhất cũng lên đến mười nghìn tệ, còn chưa phải là phòng riêng, nếu là phòng riêng thì sẽ tính riêng.
Đương nhiên, dù hiện nay, trong mắt của tất cả mọi người, Trần Minh Triết chỉ là một bảo vệ quèn nghèo rớt mồng tơi, nhưng những nơi cao cấp thế này thì anh đã nhìn thấy khá nhiều.
Bởi vì Ninh Phương đã đứng trước cổng đợi Trần Minh Triết từ trước, nên xe điện của Trần Minh Triết vừa đến, đã có nhân viên của khách sạn đi đến đỗ xe hộ anh, lễ phép nghênh đón Trần Minh Triết vào trong phòng riêng của khách sạn.
Mặc dù mấy nhân viên này đều hết sức kinh ngạc nhưng nhìn thấy Ninh Phương ăn mặc sang trọng, đẹp đẽ, khí chất cao quý đang cung kính chào đón thì họ cũng không dám lên tiếng chỉ có thể nuốt hết tất cả những nghi hoặc vào trong bụng.
Vừa bước đến phòng riêng, Thẩm Vinh Hoa lập tức vội vàng đứng dậy đón tiếp.
Cả Đường Phong trên người mặc trang phục đời Đường ở bên cạnh cũng đứng dậy với dáng vẻ tươi cười.
“Cậu Trần, người này là bác sĩ Đường đến từ Yên Kinh – Đường Phong cũng là hội viên của Hiệp hội Đông y Hoa Hạ, y thuật rất cao siêu. Sáng nay, cũng chính bác sĩ Đường đây đã chữa khỏi bệnh cho ông Bạch”.
Trần Minh Triết nghe thấy lời giới thiệu này của Thẩm Vinh Hoa thì vội vàng đi mấy bước tới trước mặt Đường Phong, đưa tay ra bắt tay Đường Phong.
“Cảm ơn bác sĩ Đường, thật là làm phiền ông quá!”
Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Trần Minh Triết, Đường Phong đã có chút sững sờ, nhưng khi nghe được lời nói khiêm tốn cùng cái bắt tay hòa nhã của anh, ông ấy lập tức biết được rằng chàng trai trẻ này thật không đơn giản.
“Đâu có, đâu có, cậu Trần đây khiêm tốn rồi, chỉ là chuyện nhỏ thôi!”
“Ha ha, ngồi đi, A Phương, kêu phục vụ bày thức ăn lên đi….”
Ninh Phương gật đầu bước nhanh ra ngoài.
Cứ như thế trên bàn ăn to như vậy chỉ có ba người ngồi.
Chỉ chốc lát sau, từng đĩa đồ ăn chay được chế biến cầu kỳ lần lượt được bưng ra, ba người vừa ăn vừa nói chuyện trên trời dưới đất.
Nhất là Trần Minh Triết, khi nói đến Đông y thì vô cùng hiểu biết, rõ ràng mạch lạc hơn nữa còn thảo luận trực tiếp cùng với ông Đường, càng khiến người bác sĩ Đông y dày dặn kinh nghiệm với mấy chục năm hành nghề như Đường Phong cũng rất kinh ngạc.
Còn khi trò chuyện về mô hình kinh tế trong tương lai của Tân Thành với Thẩm Vinh Hoa cũng rất gãy gọn đâu ra đấy, hơn nữa còn đưa ra khá nhiều sáng kiến mang tính xây dựng.
Ninh Phương đứng bên cạnh nghe thấy cũng ngạc nhiên sửng sốt.
Nếu như trước đây, Ninh Phương luôn cảm thấy Trần Minh Triết có thể có được sự tôn trọng và sùng bái của ông Thẩm là bởi vì thân thế hùng mạnh của anh, nhưng giờ đây dường như cô ta đã biết được điều gì đó….
Ngay lúc này bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi…”
Thẩm Vinh Hoa chậm rãi mở miệng, lúc cánh cửa bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên dáng vóc cao lớn lực lưỡng đi vào.
“Ông Thẩm, nếu như biết ông đến đây tôi đã đặt cho ông phòng VIP Hoàng Đế rồi”.
“Không sao, không sao!”
Người đàn ông trung niên cao lớn tiến lên, rót một ly nước trái cây, bởi vì Trần Minh Triết yêu cầu nên đồ uống là nước ép trái cây tươi.
“Ông Thẩm, người này là…”
Trần Minh Triết ngồi ở vị trí trung tâm, trên mặt không có biểu cảm gì.
“Hề hề, cậu Trần, người này là ông chủ của khách sạn Phượng Đài, là ông trùm về ngành dịch vụ ăn uống của Tân Thành, gần như tất cả khách sạn hạng sang trên đất Tân Thành đều có cổ phần của ông chủ Hoa”.
Sau đó, Thẩm Vinh Hoa từ từ đứng lên nhìn người đàn ông trung niên trước mặt một cái, rồi nói tiếp: “Ông chủ Hoa, đây là cậu Trần, là khách quý của tôi”.
Đương nhiên người đàn ông kia nhìn ra được chàng trai trẻ tuổi mặc trang phục bảo vệ này có thân phận không đơn giản, nếu không, người như Thẩm Vinh Hoa đây tuyệt đối sẽ không hạ mình đến vậy.
Lúc này, ông ta nâng ly nước trái cây trong tay lên.
“Cậu Trần, chào cậu, tôi là Hoa La Sinh, chỉ làm kinh doanh nhỏ lẻ mà thôi!”
Ông ta vừa nói vừa vội vàng cẩn thận cụng ly với Trần Minh Triết một cái rồi sau đó uống một hơi cạn sạch.
“Ông chủ Hoa, hân hạnh được gặp mặt!”
Trần Minh Triết khẽ mỉm cười cũng nâng ly lên uống một ngụm.
Tiếp theo, mấy người cũng tán gẫu khách sáo vài câu, sau đó lúc Hoa La Sinh đi ra có tặng Trần Minh Triết một tấm thẻ kim cương, còn nói chỉ cần là khách sạn cao cấp ở Tân Thành thì cứ cà thẻ là được.
Thịnh tình khó chối từ, Trần Minh Triết đành nhận lấy tấm thẻ này.
“Cậu Trần, Hoa La Sinh này vốn dĩ là một tên côn đồ trên đất Tân Thành, sau đó cải tà quy chính, bắt đầu làm ngành dịch vụ ăn uống, làm người cũng không tồi, rất nghĩa khí, ở Tân Thành cũng rất hiểu quy tắc!”
Trần Minh Triết khẽ gật đầu, anh không hề quan tâm đến mấy thứ này, bởi vì Trần Minh Triết không cảm thấy sau này gặp lại người đó sẽ còn nhận ra anh, hôm nay ở đây ông ta đối xử với anh khách khí như vậy, còn tặng anh thẻ Vip kim cương, phần lớn đều là vì Thẩm Vinh Hoa đang ngồi bên cạnh anh.
Mấy người lại bắt đầu đề tài vừa nói khi nãy, bữa cơm này ăn mất gần hai tiếng đồng hồ mới xong.
“Các ông đi trước đi, tôi đi vệ sinh một lát, cũng không cần đợi tôi đâu, lát nữa tôi sẽ lái xe điện về là được rồi”.
“Vậy thì tốt, cậu Trần, sau này có chuyện gì cứ thông báo với tôi một tiếng, ở Tân Thành này, tôi sẽ giải quyết xong xuôi cho cậu ngay lập tức!”
Trần Minh Triết gật đầu sau đó đi vào nhà vệ sinh.
Không thể không nói, bữa ăn tối nay vô cùng thoải mái, Trần Minh Triết và hai người trò chuyện với nhau có cảm giác như thể tiếc nuối vì đã gặp nhau quá trễ vậy.
Thẩm Vinh Hoa có thể trở thành đại gia giàu nhất Tân Thành, đó cũng không phải là điều ngẫu nhiên.
Đến khi Trần Minh Triết từ nhà vệ sinh đi ra thì mấy người kia cũng đã rời đi rồi.
Ngay trong lúc Trần Minh Triết đi ngang qua quầy lễ tân thì nghe thấy một cuộc cãi vã, trong đó lại có một giọng nói rất quen thuộc.
“Tôi nói mấy người làm ăn kiểu gì thế, chúng tôi đã đặt trước rồi mà, sao lại có thể để phòng riêng đó cho người khác được chứ?”
Bạch Tuyết vô cùng buồn bực, hôm nay là sinh nhật của bạn thân cô ta, Bạch Tuyết đã tốn một số tiền lớn mới đặt được phòng riêng của khách sạn Phượng Đài, nhưng đã đến đây được gần nửa tiếng rồi thì mới biết được phòng riêng đã được sắp xếp cho người khác.
“Bạch Tuyết, hay là chúng ta đi đi…”
“Đúng đó Bạch Tuyết, chúng ta cứ ăn tạm đâu đó cũng được, đến giờ thì chúng ta ăn bánh kem trong quán karaoke là được rồi”.
Một cô gái vô cùng vui vẻ, trang điểm đơn giản trong sáng khẽ cất tiếng nói.
“Na Na, sao có thể được chứ, hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của cậu, những gì tớ đồng ý với cậu, thì nhất định phải làm được!”
Sau đó Bạch Tuyết lại nhìn người lễ tân nói: “Nếu hôm nay cô không cho tôi một lý do hợp lý, tôi sẽ đi tố cáo các người”.
Người lễ tân có lẽ cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế này, nhưng vẫn rất kiên nhẫn giải thích: “Thưa cô, đây là quy định của chỗ chúng tôi, các cô là khách hàng phổ thông, chúng tôi phải ưu tiên sắp xếp cho hội viên VIP!”
“Phòng riêng mà các vị đặt trước bởi vì khi nãy các vị chưa đến, nên dựa theo quy định chúng tôi phải sắp xếp cho khách hàng hội viên VIP.”
“Không phải chỉ là hội viên VIP thôi sao? Tôi cũng sẽ làm một cái là được chứ gì!”
Ngay lúc đó, một cậu thanh niên trẻ tuổi với dáng vẻ công tử đi tới la lối.
“Cái này…. chỗ chúng tôi yêu cầu mức chi tiêu phải từ ba trăm nghìn trở nên mới có thể trở thành hội viên sơ cấp”.
Cậu thanh niên có dáng vẻ công tử kia bỗng chốc đỏ bừng mặt.
Bọn họ đều là một đám côn đồ, đừng nói là ba trăm nghìn, có lẽ chỉ một trăm ngàn cũng là quá sức với bọn họ, trong đám người đó chỉ có gia cảnh của Bạch Tuyết là tốt hơn một chút.
Vừa ngay lúc này, Bạch Tuyết nghiêng đầu qua thì lại nhìn thấy Trần Minh Triết.
“Sao anh lại ở đây?”
Bạch Tuyết chỉ về phía Trần Minh Triết đang định lặng lẽ đi qua kia.
“Tôi…”
“À, tôi biết rồi, có phải anh bị nhà trường đuổi việc sau đó đến đây tìm việc làm đúng không?”
Đuổi việc?
Trần Minh Triết lại có phần khâm phục khả năng suy đoán của cô em vợ này của mình.
“Bạch Tuyết, sao cậu lại quen biết bảo vệ ở đây vậy?”
Đột nhiên một cậu thanh niên có mái tóc dựng đứng như mào gà đi lên và nói với giọng điệu chẳng mấy thân thiện.
“Anh ta là ông anh rể hờ mà tớ đã kể cho mọi người đấy!”
“Chính là anh ta sao?”
“Đúng là giống y hệt những gì cậu kể đó!”
Trần Minh Triết nhìn đám người thanh niên trước mặt một cái, cuối cùng liếc mắt nhìn về phía Bạch Tuyết, nói: “Sao thế, không có phòng riêng sao?”
“Hừ, nói đến lại thấy tức, vốn dĩ bọn tôi đã đặt phòng riêng, cuối cùng lại bị bọn họ sắp xếp cho người khác. Đúng rồi, tôi nói chuyện này với anh thì có tác dụng khỉ gì chứ, anh mau cút đi đi, nơi này không phải là chỗ để anh đứng ngây ra đâu”.
Nói xong cô ta xoay người lại đi về phía quầy lễ tân kia, lại muốn nói lý luận tiếp khách đối với lễ tân.
Rõ ràng trong mặt của Bạch Tuyết, Trần Minh Triết chính là một kẻ hết sức vô dụng, xuất hiện ở đây giống như làm mất mặt cô ta vậy.
Sau đó, cô gái trước quầy lễ tân vừa nhìn lại nhận ra ngay Trần Minh Triết, dù sao thì trước đó lúc Trần Minh Triết xuất hiện, anh chính là tiêu điểm, nên đương nhiên cô ấy vừa nhìn đã ghi nhớ ngay, đều biết chàng trai mặc bộ đồ bảo vệ này là một cậu chủ thần bí vô cùng khiêm tốn.
“Thưa cô, nếu như các vị không có thẻ VIP thì mời ngồi đợi một lát hoặc ra về ạ!”
Thái độ tỏ ra cực kỳ cứng rắn.
“Tôi… “
Vào lúc này, Bạch Tuyết còn chưa nói gì, đã bị cô gái trẻ trong sáng thuần khiết đứng bên cạnh kéo một cái.
“Chị Tuyết, chúng ta đi thôi, không ăn ở đây nữa, ở đây đắt chết đi được.”
Cô gái có tên Na Na kia vừa kéo Bạch Tuyết vừa nhỏ giọng nói.
“Không được, hôm nay tôi phải ăn ở đây bằng được, hừ, không phải là thẻ VIP thôi sao? Tôi sẽ gọi điện kêu người mang tới đây!”
Trong đầu Bạch Tuyết nghĩ một cậu ấm như Phương Thế Hoa chắc chắn có thẻ VIP ở đây.
Nhưng ngay khi cô ta vừa lấy điện thoại ra chuẩn bị bấm gọi thì lại nghe thấy một giọng nói từ sau lưng truyền đến.
“Tôi có thẻ VIP…..”
Chương 17: Anh thật biết diễn
Hả?
Cái gì?
Nghe Trần Minh Triết nói xong, mọi người đều hơi sững lại, sau đó, giọng của Bạch Tuyết cất lên.
“Trần Minh Triết, không phải tôi bảo anh cút đi sao? Sao anh còn ở đây…”
Trần Minh Triết không để ý lời nói của Bạch Tuyết mà hỏi cô lễ tân: “Cô xem thẻ này có dùng được không?”
Trần Minh Triết thầm nghĩ thẻ này do đích thân ông chủ của nơi này đưa mình, chắc chắn không có vấn đề gì.
Nhưng nhân viên lễ tân lật qua lật lại tấm thẻ xem rồi nhíu chặt mày…
“Vẫn còn diễn, tôi thật muốn xem anh diễn tiếp thế nào?”
Người khác không biết, nhưng Bạch Tuyết biết quá rõ Trần Minh Triết.
“Không thể nào, Bạch Tuyết, anh rể chị sẽ không lấy tấm thẻ giả để lừa gạt chị chứ?”
“Nhìn sắc mặt của cô nhân viên lễ tân đủ biết rồi. Haiz, dễ hiểu mà, cậu nhìn bộ đồ bảo vệ anh ta mặc đi kìa, nếu chị Tuyết không nói anh ta là anh rể vô dụng của chị ấy, thì tôi cũng cho rằng anh ta là nhân viên bảo vệ của Khách sạn Phượng Đài đó”.
“Chỉ là…”
“Từ lâu đã nghe danh anh rể của chị Tuyết là kẻ ăn bám, không ngờ còn biết diễn như vậy!”
“Tâm cơ cũng không vừa đâu nha…”
Tiếp sau đó, bạn bè đi cùng Bạch Tuyết đều bắt đầu chế giễu Trần Minh Triết.
Tuy nhiên, nghe những lời châm chọc như vậy, Trần Minh Triết cũng không cảm thấy gì, chỉ có Bạch Tuyết là cảm thấy mất mặt.
Cô ta vốn là chị đại của đám người kia, cô ta biết hôm nay chắc chắn sẽ mất mặt, nhưng cô không ngờ Trần Minh Triết lại lò đầu ra lúc này, khiến cô ta càng không có đường lui.
“Này…”
Cô nhân viên lễ tân có chút khó xử.
Mới rồi cô ta còn nhìn thấy người hùng khiêm tốn trong bộ đồ bảo vệ này được mọi người cung kính nghênh đón, hơn nữa nhìn tấm thẻ này vô cùng cao cấp, nhưng thật sự không phải là thẻ VIP của khách sạn Phượng Đài.
Điều này khiến cô ta vô cùng bối rối.
“Sao vậy? Rốt cuộc đây là thẻ thật hay thẻ giả?”
Không đợi nhân viên lễ tân mở miệng, một cô gái trẻ đứng bên cạnh Bạch Tuyết đã chen vào.
Tuy là hỏi, nhưng giọng điệu đầy công kích.
Hơn nữa, những người khác lúc này dồn hết mọi sự khó chịu lúc nãy lên Trần Minh Triết trong bộ đồng phục bảo vệ.
Xét cho cùng, dù bọn họ đều là du côn đầu đường xó chợ, nhưng họ không dám lộn xộn trong khách sạn Phượng Đài, đây không phải là một nhà hàng bình thường, mà là một nơi rất cao cấp ở Tân Thành.
“Thẻ này quả thật không phải của khách sạn chúng tôi!”
“Nhưng có lẽ quý khách này là hội viên kim cương của chúng tôi, tôi phải đi hỏi quản lý thử”.
Trong lúc nói chuyện, nhân viên lễ tân xinh đẹp liếc nhìn Trần Minh Triết với vẻ áy náy, rồi nhanh chóng đi tìm quản lý.
“Cái gì?”
“Chị Tuyết, anh rể chị vui tính thật?”
“Đúng rồi, tên bảo vệ quèn mà còn học đòi, cũng không xem thử nơi này là nơi nào?”
“Chị Tuyết, chúng ta đi nhanh đi, rõ ràng cái thẻ kia là thẻ giả, nhân viên lễ tân đã đi gọi quản lý rồi, lát nữa muốn rời đi cũng khó, chúng ta mau đi thôi…”
Một cô gái bắt đầu lo lắng, Bạch Tuyết đứng đối diện cô ta cũng chau mày đứng dậy.
Sau đó phẫn nộ nhìn Trần Minh Triết mặc bộ đồ bảo vệ đứng bên cạnh.
“Trần Minh Triết, anh làm cái gì vậy? Vô dụng thì chính là vô dụng, tôi đã bảo anh cút đi cho khuất mắt, anh còn ở đây diễn anh hùng gì vậy?”
Vừa nói, Bạch Tuyết vừa rút điện thoại ra gọi cho Phương Thế Hoa.
Nói cũng trùng hợp, Phương Thế Hoa lúc này cũng đang ở khách sạn Phương Đài ăn cơm. Anh ta mới câu được một cô sinh viên, giờ này đang cùng tụi đàn em chơi bời trong phòng VIP.
Vừa thấy điện thoại của Bạch Tuyết, trong đầu Phương Thế Hoa lại hiện lên dáng người xinh đẹp kiêu kì của cô ta, tuy rằng không bằng Bạch Diệp Chi, nhưng cũng không thua kém là bao.
Đối với kẻ mê gái như Phương Thế Hoa, phụ nữ chỉ là đồ chơi.
Vừa nghe Bạch Tuyết kể đầu đuôi sự tình câu chuyện ban nãy.
Thì ra người giành phòng VIP với Bạch Tuyết không phải ai khác mà chính là Phương Thế Hoa, nhưng anh ta dại gì mà nói ra. Chuyện này Phương Thế Hoa nhất định phải ra xem thử, còn vừa tranh thủ chà đạp Trần Minh Triết, vừa xem chuyện vui.
Ôm ý nghĩ như vậy, Phương Thế Hoa cùng đối tác của mình đi ra ngoài sảnh lớn.
Lúc bọn họ đi đến sảnh đã thấy quản lý đưa một tấm thẻ cho Trần Minh Triết, nhưng ở khoảng cách khá xa nên bọn họ không thấy rõ cái gì.
Lúc người quản lý đẫy đà vừa định mở miệng đã nghe một giọng nói nồng đậm mùi cà khịa, lại còn say khướt, khiến người ta có chút chán ghét.
“Ôi dào, ngạc nhiên chưa này, bảo vệ Trần, sao ở đâu cũng gặp anh hết vậy, chúng ta cũng có duyên quá đó!”
Phương Thế Hoa dứt lời, lúc này, người đàn ông trung niên đầu hói mập mạp đứng cạnh Phương Thế Hoa mới híp mắt hỏi: “Chủ tịch Phương, người này là…?”
“À, tổng giám đốc Hoàng, giới thiệu với ông, anh ta chính là con rể của chủ tịch Bạch Dũng Quang, chủ công ty Rượu Thanh Tuyền, đối thủ cạnh tranh với ông đó, nhưng mà anh ta chỉ là thứ con rể vô dụng mà thôi.”
Tổng giám đốc Hoàng đầu hói vừa nghe xong đã nhếch miệng cười: “À, ha ha, vậy tôi phải nhìn xem con rể vô dụng của Bạch Dũng Quang ra sao…”
Những người còn lại cười sằng sặc.
Đám trai gái đứng cạnh Bạch Tuyết đều đỏ mặt tía tai, nới rộng khoảng cách với Trần Minh Triết.
Bạch Tuyết tay bắt mặt mừng bước tới: “Anh Phương, hôm nay anh phải giúp em đó, chuyện của anh và chị em coi như là đã quyết rồi, anh còn để ý cái tên rẻ rúng đó làm gì, bạn bè em đều đang nhìn đó, em…”
Bạch Tuyết vừa nói vừa nhìn đám người đi cùng mình.
Lúc này, Phương Thế Hoa mới đon đả: “Không thành vấn đề, em chính là em vợ tương lai của anh, chuyện này anh lo được”.
Nói xong liền đi đến chỗ người quản lý.
Trần Minh Triết liếc thấy, vội dặn quản lý: “Không cần để ý đến tôi, đi sắp xếp cho mấy người kia đi, thay tôi hỏi thăm ông chủ Hoa”.
Anh đè thấp giọng, nhưng quản lý có thể nghe rõ ràng.
Người quản lý khách sạn Phượng Đài hiển nhiên là có mắt nhìn người.
Ở Tân Thành, những nhân vật cao quý nắm trong tay tấm thẻ kim cương này chỉ đếm trên đầu ngón tay, cho nên ông ta không thể đắc tội được, vả lại ông ta cũng sẽ không nghi ngờ đây là thẻ giả, bởi vì kim cương nạm trên tấm thẻ này đã đáng giá mấy chục nghìn tệ rồi. Hơn nữa, người mặc đồng phục bảo vệ khiêm tốn này lúc nãy chính ông ta nghênh tiếp, làm sao có thể giả được?
Những người khác có thể không biết khách hàng bao phòng VIP là ai, nhưng ông ta thì phải biết?
Ông ta gật đầu.
“Quản lý Chu, đây đều là bạn của tôi, nhờ ông sắp xếp cho họ một phòng VIP tốt chút”.
Lúc này, Phương Thế Hoa mỉm cười đánh tiếng.
Quản lý Chu nhìn thấy Trần Minh Triết âm thầm gật đầu một cái mới dặn phục vụ: “Lập tức dọn dẹp phòng VIP Hoàng Đế rồi trang trí tiệc sinh nhật ở đó”.
Tất cả những người có mặt đều kinh ngạc.
Đám người trẻ tuổi đều trầm trồ, mắt sáng rực nhìn anh đẹp trai đã sắp xếp phòng VIP Hoàng Đế cho bọn họ, vài cô gái cởi mở trong nhóm đã bắt đầu liếc mắt đưa tình.
Bạch Tuyết cũng được phen kinh ngạc.
Bước lên nói với quản lý, ngượng ngùng nói: “Sắp xếp phòng bình thường được rồi…”
“Không sao, Bạch Tuyết, chỉ cần em vui là được, lấy phòng VIP Hoàng Đế luôn đi!”
Kì thực, lúc này Phương Thế Hoa hơi ngơ ngác, không lẽ mặt mũi của anh ta có sức ảnh hưởng như vậy.
Không nghĩ nhiều, anh ta mở miệng nói.
“Đây…”
“Thật cảm ơn anh, anh Phương đẹp trai…”
Bạch Tuyết chưa bao giờ thấy hài lòng như lúc này
Phương Thế Hoa nhìn ánh mắt sùng bái của những người khác dành cho mình, cũng hài lòng như vậy.
Trong mắt Phương Thế Hoa, anh ta phải được người khác ngưỡng mộ sùng bái như vậy đấy.
Lúc này Trần Minh Triết không nói gì, cười khổ quay người định rời đi.
Chưa kịp cất bước, Phương Thế Hoa đã sải bước đến trước mặt Trần Minh Triết.
“Tôi nói thế nào? Bảo vệ Trần, lúc nãy anh diễn hay lắm mà, bây giờ định chuồn sao?”
“Ha ha, không biết lúc nãy ai còn cầm một tấm thẻ nát không rõ nguồn gốc đến làm màu ở quầy lễ tân, sao bây giờ cất mất rồi?”
“Cha sinh mẹ đẻ đến giờ tôi mới thấy một người không biết xấu hổ như vậy!”
“Ôi, vô dụng thì mãi vẫn vô dụng thôi, thật đúng y như chị Tuyết nói, quá vô dụng luôn… Còn bày đặt học đòi trai đẹp người ta ở đây ra vẻ!”

Mồm chín miệng mười, ai cũng tranh nhau nói ra những lời khó nghe. Lúc này Trần Minh Triết cũng không nói gì, vòng ra sau Phương Thế Hoa định rời đi, anh không muốn nghe thêm những lời độc mồm độc miệng của những người này. Bởi vì nếu nán lại, Trần Minh Triết sẽ tức giận phân bua thẻ của anh là thẻ kim cương, phòng VIP Hoàng Đế là do anh sắp xếp. Nhưng những người này không bao giờ tin, sẽ tiếp tục chế giễu anh.
Vả lại, anh cũng cảm thấy không cần thiết!
“Trần Minh Triết, anh đứng lại, về sau đừng để tôi gặp anh trong tình huống như vậy nữa, thật là mất mặt, còn không mau biến đi!”
Bạch Tuyết hừ lạnh một tiếng, giận dữ quát Trần Minh Triết.
Trần Minh Triết không nói lời nào, chậm rãi bước ra khỏi khách sạn Phượng Đài.
Sau lưng vẫn đầy tiếng giễu cợt.
Lúc Trần Minh Triết ngồi lên xe điện, quản lí Chu đã hấp tấp đuổi theo.
“Cậu Trần, tôi sắp xếp xe riêng của khách sạn cho cậu nhé?”
Lúc ông ta đi sắp xếp phòng VIP không nghe được những lời giễu cợt giành cho Trần Minh Triết, lúc ông ta quay lại mới nghe lễ tân kể lại, trong lòng khó chịu, bởi vì ông ta không hiểu sao vị khách quý họ Trần này lại khiêm tốn đến vậy.
“Không cần đâu… Tôi cưỡi xe điện cho tự do, ông quay lại làm việc đi!”
Nói xong, Trần Minh Triết cười cười rồi lái xe điện rời khỏi khách sạn Phượng Đài.
Quản lý Chu muốn nói gì đó nhưng lại cũng không biết làm sao để mở miệng, bùi ngùi nói: “Nhân vật lớn quả là nhân vật lớn, không thèm đếm xỉa đến bọn tầm thường, quả là khiêm tốn! Về sau gặp lại cậu Trần phải cung kính hơn nữa…”
Người mà đến cả ông chủ của mình và nhà họ Thẩm còn phải khách khí như vậy, mà lại gần gũi bình dị đến thế, thật khó mà tưởng tượng được…
Chương 18: Màn cầu hôn hoành tráng
Lúc trở về trời đã khuya.
Trần Minh Triết cẩn thận mở cửa, sau đó như mọi khi thu dọn sạch sẽ phòng ốc, xong đâu đấy mới mở cửa vào phòng.
Ba năm qua, Trần Minh Triết đã quen ngủ trên giường đơn kiểu quân đội, giờ đột ngột bảo ra khách sạn ngủ anh thấy không quen.
Lúc mở cửa ra, Trần Minh Triết thấy vợ mặc váy ngủ trắng, ngồi chỗ bàn trang điểm đọc tài liệu.
Hơn nữa dường như đang cau mày, vẻ mặt mệt mỏi.
“Diệp Chi, anh về rồi…”
Bạch Diệp Chi quay đầu nhìn Trần Minh Triết, chậm rãi gật đầu.
Sau đó, cô tiếp tục say sưa xem tài liệu.
“Cơm tối em để dành cho anh trên bàn, anh lại ăn đi”.
Vốn Trần Minh Triết định nói là mình ăn rồi, nhưng thấy trên bàn là cà men cơm màu đỏ mà Bạch Diệp Chi hay dùng mang cơm trưa đi làm.
Lòng Trần Minh Triết đột nhiên ấm áp, bèn nuốt những lời định nói vào lòng, cầm lấy cà mèn cơm ăn lấy ăn để.
Bạch Diệp Chi ngừng xem tài liệu, ngoái đầu lặng im nhìn Trần Minh Triết ăn như hổ đói, khẽ thở dài.
Cô không biết chàng trai đang ngấu nghiến thức ăn nhìn chằm chằm vào tấm lưng mềm mại của cô dưới ánh đèn, ánh mắt đầy đau khổ.
“Anh ăn xong rồi ngủ trước đi”.
Trần Minh Triết ừ một tiếng, đối với chuyện công việc của cô, anh chưa từng hỏi, Bạch Diệp Chi cũng chưa từng kể.
Kết hôn ba năm, Trần Minh Triết chưa hề vượt quá ranh giới.
Sau khi Bạch Diệp Chi đọc xong tập tài liệu của nhà máy rượu, cô mới quay đầu nhìn người đàn ông ngủ trên chiếc giường quân đội ngăn nắp.
Bây giờ, Rượu Thanh Tuyền đang bị mất uy tín sau sự cố “rượu độc” không ngừng leo thang, thậm chí gần đây vài khách hàng lớn đã trả hàng. Thêm nữa, đối thủ cạnh tranh – công ty Rượu Bá Vương đã cho ra mắt sản phẩm mới. Tất cả khiến Rượu Thanh Tuyền có nguy cơ phá sản.
Nhưng đến bây giờ bố cô cũng không nhắc tới, chỉ một mình gánh vác.
Chẳng trách tối qua ông ấy uống say khướt.
Đột nhiên, Bạch Diệp Chi cảm thấy mệt mỏi. Bây giờ bố đang nằm viện, cô đồng ý thay ông ấy tiếp nhận xử lý những việc liên quan đến công ty Rượu Thanh Tuyền.
Đột ngột như vậy nên Bạch Diệp Chi không biết phải bắt đầu từ đâu.
Thêm nữa, hiện giờ cô còn không biết phải tâm sự với ai.
Cô đi đến trước mặt Trần Minh Triết.
Trông Trần Minh Triết trong bộ đồ ngủ thật bình yên.
Bạch Diệp Chi ngồi trước mặt Trần Minh Triết.
Dưới ánh trăng, Bạch Diệp Chi thấy khuôn mặt kia không phải rất đẹp trai nhưng lại cực kì thu hút.
Người đàn ông này đã từng liều mạng cứu cô khi cô bị đám lưu manh say rượu giở trò, sau đó đưa cô về nhà.
Cho đến bây giờ, dường như cô cũng chưa từng cảm ơn anh.
Lúc trước cô cho rằng người đàn ông này đã đủ đem đến cho cô cảm giác an toàn, nhưng bây giờ cô lại thấy anh quá bình thường.
“Minh Triết, nếu anh có thể giỏi giang hơn một chút thì tốt biết mấy!”
“Anh biết không? Thời khắc anh cứu em, em đã xác định sẽ là người của anh, em không mưu cầu vật chất, nhưng em cũng hi vọng anh có thể tiến bộ hơn, như vậy cuộc sống của chúng ta mới càng ngày càng tốt đẹp lên. Mà hiện tại, công ty của bố rơi vào khủng hoảng, tiếp tục như vậy không bao lâu sẽ phá sản, đó là tâm huyết cả đời của bố mẹ… Em phải làm sao đây?”
“Mẹ bắt em và anh li hôn, em có thể làm gì đây?”
“Minh Triết…”
“Nếu thật sự em và anh phải li hôn, anh cũng đừng oán trách em. Lòng em không muốn, nhưng em là con gái lớn của nhà họ Bạch, em phải gánh vác cùng bố mẹ”.

Lan man mãi, Bạch Diệp Chi không biết mình đã nói bao lâu, đã nói những gì.
Cuối cùng, hai mắt cô bỏng rát đến không chịu nỗi.
Cô cũng không biết làm sao mà mình nằm được lên giường.
Nhưng cô không biết Trần Minh Triết không hề ngủ.
Anh nằm đó im lặng lắng nghe, Bạch Diệp Chi lần đầu tiên sau ba năm trút hết tâm tư với mình.
Bạch Diệp Chi trước giờ đều là cô gái cao cao tại thượng, lạnh lùng quý phái, nhưng Bạch Diệp Chi lúc nãy mới yếu ớt, bất lực làm sao.
Nhìn Bạch Diệp Chi nằm cuộn tròn trên giường như con mèo nhỏ bị thương.
Trần Minh Triết đứng dậy, tới bên cạnh giường sửa chăn cho cô, thấy gương mặt tinh xảo của cô lúc ngủ cũng chau mày.
Bạch Diệp Chi là tiểu thư cành vàng lá ngọc, đáng lẽ ra không cần phải vì những chuyện này lo lắng ưu tư.
Nhưng tất cả bị đảo lộn bởi sự xuất hiện của mình.
Nhìn gương mặt xinh đẹp ủ dột kia, Trần Minh Triết nói chỉ đủ để một mình mình nghe thấy: “Diệp Chi, em yên tâm, cho dù em có làm gì, anh cũng không trách em. Về sau, chuyện em muốn làm đều sẽ thành công”.
Sau đó, Trần Minh Triết đi lại chỗ bàn trang điểm, nhìn đống tài liệu hỗn độn trên bàn.
Hóa ra “rượu độc” không phải là tin đồn không có căn cứ. Dù Rượu Thanh Tuyền đang làm tốt công tác quan hệ công chúng nhưng sớm muộn gì cũng sẽ bị phanh phui, Trần Minh Triết biết rằng mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy. Một khi có kẻ muốn lợi dụng, nói không chừng sẽ dùng chuyện này đẩy Rượu Thanh Tuyền đến phá sản.
Hít một hơi sâu, anh nhìn bóng đêm mù mịt bên ngoài cửa sổ.
“Có lẽ, lời Bảy nói cũng không phải không có lý”.
“Thế giới này vẫn luôn như vậy, tiền tài luôn là thước đo của sự thành công”.
Trần Minh Triết nhẹ nhàng đi tới nhà vệ sinh, móc điện thoại ra từ tốn bấm số.

Những ngày tiếp theo, ngoài lúc trực ở phòng bảo vệ, Trần Minh Triết chỉ ghé qua nhà ăn bữa cơm rồi đi đến khuya mới về.
Bạch Diệp Chi bắt đầu tiếp quản công việc ở Rượu Thanh Tuyền, nhưng bị vài nhân vật cao cấp ở đó bài xích, nên mấy ngày qua cô tăng ca thâu đêm đến phờ phạc uể oải. Thấy vậy, Trần Minh Triết vô cùng đau lòng.
Nhưng Trần Minh Triết cắn răng không nói gì, vì anh đã biết mình cần phải làm gì.
Ngày hôm đó tan ca sớm, Trần Minh Triết muốn đi đến Rượu Thanh Tuyền xem thử. Ở nhà họ Bạch ba năm nhưng anh chưa từng đến công ty.
Trước đây anh không để ý, hơn nữa mẹ vợ cũng ra lệnh cho anh không được bén mảng đến nhà máy rượu, chỉ cần ở nhà lo việc trong nhà là được.
Nhưng Trần Minh Triết biết gần đây Rượu Thanh Tuyền rơi vào khủng hoảng.
Dù đã kịp thời thu hồi lô “rượu độc” nhưng sức ảnh hưởng vẫn ngày càng lan ra, rõ ràng là có ai đó đứng sau giật dây, muốn triệt để đạp đổ Rượu Thanh Tuyền.
Lo lắng có người làm loạn nhà máy, sau giờ tan ca, Trần Minh Triết muốn ghé qua nhà máy xem thử.
Ba năm này, tỷ trọng kinh doanh trong ngành rượu của Rượu Thanh Tuyền không lớn, cho nên trong nhà có một chiếc xe tay ga là để bố vợ đi, Bạch Diệp Chi thì đi làm bằng xe cơ quan. Lúc trước Ninh Phương có tặng Trần Minh Triết một chiếc xe nhưng anh không nhận. Suy nghĩ đến an toàn của vợ, hơn nữa ngày mai chính là kỉ niệm ba năm ngày cưới của hai người.
“Coi như quà kỉ niệm ba năm ngày cưới tặng cho cô ấy”.
Nghĩ vậy, Trần Minh Triết mỉm cười, thầm tưởng tượng Bạch Diệp Chi nhất định sẽ rất vui mừng.
Lúc này, anh gọi cho Ninh Phương.
“Này, chị Ninh xinh đẹp, chị lái chiếc xe lần trước đến đây đi”.
Cúp máy rồi, anh cưỡi chiếc xe điện đến Rượu Thanh Tuyền.
Lúc này, bên ngoài công ty Rượu Thanh Tuyền vô cùng náo nhiệt, trong ngoài đầy những người là người.
Một chiếc BMW xa hoa với nhưng bông hoa hồng xếp thành hình trái tim trên mui xe.
Bên cạnh chiếc BMW là một anh chàng ăn mặc bảnh bao, áo vest hàng hiệu. Anh ta không phải ai khác mà chính là Phương Thế Hoa.
Sau sự việc lần trước, Phương Thế Hoa cho rằng mình đã hoàn toàn chiếm được ưu thế, Bạch Diệp Chi đã nằm trong lòng bàn tay anh ta. Anh ta biết Bạch Diệp Chi đã bắt đầu tiếp quản toàn bộ công ty Rượu Thanh Tuyền còn Bạch Dũng Quang mấy ngày này chạy vạy khắp nơi. Lúc này chính là lúc Bạch Diệp Chi yếu đuối và cần được quan tâm nhất.
Mà ở Tân Thành này chỉ mình anh ta có thể đem đến cho cô sự ấm áp.
Nắm chắc phần thắng trong tay, Phương Thế Hoa đã chuẩn bị một màn cầu hôn hoành tráng. Nhìn thấy người người nháo nhác đến xem, Phương Thế Hoa vô cùng thỏa mãn.
Còn Bạch Diệp Chi thì không hay biết gì về tất cả những chuyện này, cô đang ôm túi xách và cúi đầu bước ra khỏi công ty. Cô không còn thời gian để ý đến ánh mắt của những người xung quanh nữa. Bây giờ công ty đang vô cùng hỗn độn, mấy ngày này, lúc nào cô cũng cảm thấy thần kinh căng thẳng.
Nhưng vừa bước ra khỏi cửa công ty, cô liền sửng sốt.
“Diệp Chi, anh yêu em, gả cho anh nhé, anh sẽ đối tốt với em cả đời!”
Phương Thế Hoa chặn trước mặt Bạch Diệp Chi, khiến cô giật mình.
Tuy rằng cách cầu hôn này cũ rích, nhưng cũng thu hút nhiều người vây xem.
“Anh…”
Bạch Diệp Chi theo bản năng lùi về sau mấy bước. Vì trước đây đã từng nhiều lần bị gây sự chặn đường nên sinh ra ám ảnh tâm lý. Một hồi sau Bạch Diệp Chi mới định hình chuyện gì đang xảy ra.
“Phương Thế Hoa, trước đây tôi đã nói rõ ràng với anh, tôi kết hôn rồi”.
Thấy người qua đường móc điện thoại chụp ảnh quay phim loạn xạ, Bạch Diệp Chi sợ đến tái mặt, cô muốn nhanh chóng chạy khỏi nơi thị phi này.
Nhưng lúc này làm sao Phương Thế Hoa có thể buông tha cô được, anh ta muốn ép cô phải đồng ý. Hơn nữa anh ta cảm thấy anh ta đợi đủ lâu rồi, chưa có cô gái nào khiến anh ta hao tâm tổn sức đến vậy.
“Diệp Chi, anh là thật lòng. Vừa gặp em anh đã đem lòng yêu em. Anh biết em đã kết hôn, nhưng anh không để bụng. Anh biết người chồng vô dụng của em, không được tích sự gì, em còn phải nuôi anh ta, người đàn ông như vậy có cũng như không. Không phải em đồng ý với mẹ là sẽ li hôn sao? Chỉ cần em chịu gả cho anh, anh sẽ nói bố anh giúp phát triển Rượu Thanh Tuyền lớn mạnh nhất Tân Thành. Đến lúc đó chúng ta cũng nhau phát triển nhà máy, vươn ra Thục Xuyên…”
Nói xong anh ta nghiêng người, để lộ chiếc BMW mới cóng.
Chương 19: Anh đúng là ngu ngốc
Làm gì có chuyện Bạch Diệp Chi chưa từng nhìn thấy xe BMW được.
Nhưng bây giờ cô cũng không muốn nói chuyện với Phương Thế Hoa một câu nào hết.
“Phương Thế Hoa, anh nói linh tinh gì vậy? Tôi đã nói là tôi kết hôn rồi, có chồng rồi. Anh đừng có lãng phí thời gian với tôi nữa. Tôi không rảnh mà chơi đùa cùng anh đâu!”
Hiện giờ Rượu Thanh Tuyền lâm vào khủng hoảng, hơn nữa đơn đặt hàng bị trả lại khá nhiều. Nếu như bây giờ không tìm được cách cứu vãn sự cố “rượu độc” lần này sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt, rất có thể Rượu Thanh Tuyền chỉ chống đỡ được hai tháng là sẽ phải tuyên bố phá sản.
“Diệp Chi, anh không hề nói vớ vẩn. Anh rất nghiêm túc. Chỉ có ở bên anh, em mới có hạnh phúc thật sự. Diệp Chi, em nghe anh không sai đâu. Thằng chồng vô dụng của em nào có tài cán gì? Anh ta không xứng với em đâu, em cần gì phải ở bên anh ta? Em chà đạp bản thân như thế, anh sẽ rất đau lòng. Em ở bên anh, anh đảm bảo sẽ đối xử tốt với riêng mình em cả đời!”
Phương Thế Hoa vừa nói xong, lập tức xung quanh có người bắt đầu vây xem chỉ trỏ.
“Nếu mà là tôi thì tôi li hôn rồi cưới anh ấy luôn và ngay. Nhìn anh ấy xem tốt biết bao nhiêu, vừa đẹp trai lại vừa có tiền. Người đàn ông vừa tốt lại còn vừa si tình như thế có đốt đuốc đi tìm cũng chẳng thấy đâu”.
“Đúng vậy, trai tài gái sắc, thật là đẹp đôi…”
“Thật là ngưỡng mộ quá đi. Mọi người thấy chưa. Đó là xe BMW bản mới nhất vừa ra đó, cũng phải một triệu tệ chứ ít à. Cả đống tiền đó. Mà tôi nói này giám đốc Bạch, ai mà chả biết chồng cô chỉ là đồ trang trí, cô cần gì phải tự làm khổ mình?”
“Thật, quá là ngưỡng mộ luôn… Nếu như tôi được người ta cầu hôn hoành tráng như thế này thì đúng là… nhân sinh không còn gì luyến tiếc…..”
“Phương Thế Hoa!”
Nghe được tiếng bàn tán không ngớt của mọi người đứng xung quanh, Bạch Diệp Chi càng lúc càng bực bội.
“Tôi đã có chồng rồi, anh ấy đối với tôi rất tốt. Tôi khuyên anh sớm bỏ cái ý nghĩ này đi, đừng có phí thời gian với tôi nữa. Cũng đừng làm mấy việc vô nghĩa này, khiến tất cả mọi người đều khó xử!”
“Diệp Chi, em đừng như vậy, anh chân thành mà. Chỉ cần em kết hôn với anh, anh đảm bảo sẽ tốt với em cả đời. Chỉ cần em đồng ý, xe này là của em, sau khi kết hôn anh mua cho em biệt thự xa hoa nhất Tân Thành, có được không?”
Phương Thế Hoa nghĩ với những điều kiện của anh ta thì chẳng cô gái nào có thể từ chối được. Hơn nữa bây giờ Rượu Thanh Tuyền đang lâm vào khủng hoảng, cần rất nhiều tiền vốn. Mà hiện giờ cũng chỉ có anh ta có thể giúp cô.
“Anh… Anh cút ngay đi, tôi không ham, anh tránh ra, tôi phải về…”
Trong lúc nói những lời này cô muốn vòng qua Phương Thế Hoa để đi.
“Diệp Chi, anh yêu em thật lòng mà, em cho anh một cơ hội đi. Chỉ cần em ở bên anh, em muốn gì anh cũng mua cho em! Chỉ cần em thích, dù có phải là hái sao trên trời anh cũng hái cho em….”
Tới lúc này thì Bạch Diệp Chi không muốn nói thêm gì nữa, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Cô không ngờ hôm nay lại đụng phải Phương Thế Hoa ở đây.
Phương Thế Hoa thật sự là tự biên tự diễn đến quá đáng luôn rồi…
“Diệp Chi, em làm gì thế? Thằng chồng bất tài của em thì có gì tốt, chẳng qua chỉ là tên bảo vệ, không lẽ em muốn ở bên anh ta cả đời? Còn muốn bị đâm sau lưng nữa sao? Chẳng lẽ em muốn gia đình em tan vỡ vì thằng vô dụng ấy à? Em nghe anh… ở bên anh đi, anh nhất định sẽ mang đến hạnh phúc cho em…”
Vừa nói vừa túm lấy tay Bạch Diệp Chi, thậm chí định ôm cô vào lòng.
“Phương Thế Hoa, đồ khốn nạn… Anh cút ra…”
Bạch Diệp Chi cật lực né tránh. Trước mặt bao người, cô cảm thấy mình như bị làm nhục.
Lúc Phương Thế Hoa đang hả hê đắc ý, bỗng nhiên có tiếng gầm rú cách đó không xa.
Vù vù vù…
Một hồi âm thanh gầm rú từ xa ngày càng đến gần. Tất cả mọi người đều tản ra. Một chiếc xe mui trần đẹp đẽ dừng ngay bên cạnh chiếc BMW.
“Wow… Bentley nha…”
“Xùy, đây không phải Bentley thường đâu. Đây là phiên bản mới nhất vừa ra mắt năm nay đó. Giá chào bán chính thức là hơn năm triệu tệ. Mà xe này không phải muốn mua là mua được đâu. Người bình thường đừng nói mua, ngay cả nhìn có khi còn chưa được nhìn thấy ấy!”
Lúc này, một người liền phổ cập kiến thức khoa học cho một đám người u mê đứng xem.
“Khủng vậy luôn á?”
“Không biết ai mà có thể lái được chiếc xe như này nhỉ?”
“Đúng vậy, ở Tân Thành không biết nhà ai mà giàu tới mức này nhỉ…”
Trong đám người không ngừng vang lên tiếng trầm trồ hâm mộ.
Nhất thời mọi người đều nhìn chiếc xe xa xỉ trước mặt, chờ mong một anh chàng đẹp trai từ trong xe bước ra, thậm chí có người còn mở sẵn điện thoại để ghi lại hình ảnh cực phẩm này.
Lúc này mọi người đều đang mải nhìn chiếc Bentley cực phẩm kia, bao gồm cả Bạch Diệp Chi và Phương thế Hoa.
Phương Thế Hoa cau mày, vẻ mặt khó chịu, mình đang tán gái mà, mợ nó! Ở đâu ra đứa lái xe xịn hơn của mình gấp bốn năm lần, rõ ràng là không coi ai ra gì mà.
“Cạch!”
Cửa xe mở ra, người bên trong vẻ mặt tươi cười bước ra.
Nhưng vẻ mặt của mọi người đứng xem lại vô cùng thất vọng, bởi vì người từ bên trong bước ra chẳng phải trai xinh cũng chẳng phải gái đẹp mà là một anh chàng trẻ tuổi mặc bộ đồng phục bảo vệ cũ mèm. Nếu không phải là vừa ở trên cái xe xịn xò kia bước xuống thì mợ nó chính xác là thằng bảo vệ chứ còn gì!
Nhưng sau khi thấy người từ trên xe Bentley bước xuống, Bạch Diệp Chi tròn xoe mắt nhìn, vẻ mặt sửng sốt.
Bởi vì người ở trước mặt này không phải ai khác mà chính là chồng mình.
Là thật sao?
Trong nháy mắt Bạch Diệp Chi nghĩ mình đang nằm mơ, hơn nữa dù có nằm mơ thì cũng không đến mức này chứ?
Vừa xuống xe, Trần Minh Triết nhìn vòng trong vòng ngoài người đang đứng bỗng thấy trong lòng có chút căng thẳng, chẳng lẽ có người gây chuyện phía trước?
Anh lập tức nhìn xung quanh, đến khi liếc mắt thấy Bạch Diệp Chi đang đứng cạnh chiếc xe ở góc đằng xa mới thở phào nhẹ nhõm, cũng không để ý tới những người khác mà đi đến trước mặt Bạch Diệp Chi.
“Tắc đường quá nên anh đến muộn, đi thôi…”
Trần Minh Triết nói xong giơ tay ôm lấy bả vai Bạch Diệp Chi xoay người đi về phía xe.
Lúc này, Trần Minh Triết cảm thấy mọi người xung quanh nhìn mình với ánh mắt kì lạ, hơn nữa Bạch Diệp Chi cũng không đi theo mình.
“Làm sao thế?”
Trần Minh Triết xoay người lại, nhìn thấy bên cạnh xe mình là chiếc xe BMW chất đầy hoa tươi, có điều nhìn thế nào cũng thấy chiếc BMW này hơi quen mắt.
“Anh… Trần Minh Triết… Má nó…”
Lúc này Phương Thế Hoa đứng bên cạnh mới có phản ứng, cũng thấy rõ trước mặt mình là Trần Minh Triết, mợ nó thế cũng quá ảo rồi.
“À, chủ tịch Phương, anh cũng ở đây hả? Thảo nào tôi đã bảo xe này rất quen mà. Anh làm gì đây? Định cầu hôn ai sao? Làm hoành tráng quá vậy, tôi còn tưởng có người gây chuyện gì chứ…”
Vừa nói Trần Minh Triết vừa đi tới trước mặt Bạch Diệp Chi.
“Làm sao thế? Ngưỡng mộ hả? Đợi sau anh có tiền rồi cũng dung tục giống thế này được không?”
Nói xong, Trần Minh Triết cười rồi nói tiếp: “Đi thôi, về nhà nào…”
“Anh…”
Phương Thế Hoa đứng bên cạnh mặt đỏ lên, trong mắt toàn là vẻ kinh ngạc.
Đệch mợ, sao lại là dung tục chứ?
“Vụ gì thế này?”
“Tự nhiên ở đâu ra một anh bảo vệ có vẻ rất quen thân với giám đốc Bạch thì phải?’
“Cái này…”
“Có drama hay rồi. Nhìn thế này chắc là tình tay ba chăng?”
“Có gì đâu mà xem, thế còn chưa rõ ràng sao. Anh chàng đẹp trai lái BMW bị anh bảo vệ lái Bentley vả mặt bôm bốp còn gì…. Quá là trâu bò, lần đầu tiên tôi thấy bảo vệ lái Bentley mui trần đấy. Má nó, quá là kích thích luôn…”
Lúc này, đầu Bạch Diệp Chi cúi thấp đến không thể thấp hơn được nữa, cô ấm ức đến nỗi muốn khóc luôn rồi.
“Anh đây là muốn cầu hôn vợ tôi sao?”
Trần Minh Triết nghe hiểu rồi quay lại nhìn Phương Thế Hoa đang đỏ mặt.
“Anh mà cũng xứng à?”
Những lời này làm Phương Thế Hoa tức nổ phổi.
“Trần Minh Triết, kẻ vô dụng như anh, không biết thuê đâu được chiếc xe, còn muốn ở đây làm màu… anh…”
“Ngu ngốc!”
“Vợ ơi, về nhà thôi!”
Nói xong, Trần Mình Triết dịu dàng nhìn Bạch Diệp Chi.
Bạch Diệp Chi vẫn còn cảm thấy không thật, nhưng vẫn vội vã gật đầu.
“Vâng, vâng chồng!”
Lúc này, Bạch Diệp Chi cảm thấy như mình đang nằm mơ, trong mơ Trần Minh Triết lái xe thể thao đến đón cô, trong lúc cô cảm thấy bất lực liền xuất hiện đưa cô đi khỏi nơi đó một cách nở mày nở mặt.
Cô vừa đi vừa chủ động cầm tay Trần Minh Triết.
Mọi người thấy hai người bước vào trong chiếc Bentley mui trần, Trần Minh Triết chậm rãi mở mui xe ra, đuôi xe xinh đẹp cùng với một hồi tiếng động cơ như tiếng gầm chúa sơn lâm. Cứ thế chiếc xe trước mặt mọi người chỉ còn là một vệt ảnh biến mất nơi cuối ngã tư đường…
“Đây là người chồng bất tài trong miệng ai đó đấy hả?”
“Đúng là một tên bảo vệ quèn mà…”
“Ấy, sao đột nhiên tôi có cảm giác mình bị mắng ta!”
“Xí, mợ nó! Đồ ngu ngốc thật mà!”
“Lại còn ỷ mình lái BMW đi theo đuổi vợ người khác. Ông nhà nó chứ, cái loại ghê tởm…”
“Đi thôi… Chả có gì mà xem. Ngu ngốc thì có gì mà xem!”

Phương Thế Hoa đứng nghe mọi người xung quanh bàn tán bỗng toàn thân run rẩy, hai mắt tràn đầy dữ tợn, hai tay nắm thật chặt.
Giờ phút này anh ta hận không thể giết chết Trần Minh Triết và Bạch Diệp Chi ngay lập tức.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Phương Thế Hoa phải chịu nhục nhã đến thế.
“Trần Minh Triết, mày đợi đấy. Tao nhất định phải giết chết mày, còn phải cưỡi con vợ mày trước mặt mày. Bạch Diệp Chi, cô đợi đấy cho tôi, ông đây nhất định sẽ khiến cô quỳ liếm xin tha…”
Nhìn hai người đã đi xa từ lâu, trong mắt Phương Thế Hoa ánh lên tia ác độc…
Chương 20: Mánh khóe độc ác, không từ thủ đoạn
Xuyên qua cửa xe, Bạch Diệp Chi nhìn từng đoạn đường từng góc phố quen thuộc lướt qua bên ngoài.
Phong cảnh hai bên đường, ánh mắt kinh ngạc cùng hâm mộ của mọi người, cả ánh nắng chiều rải từng tia sáng mỏng mảnh lướt qua gò má khiến Bạch Diệp Chi biết tất cả mọi chuyện đều là sự thật.
Suốt dọc đường về nhà, Bạch Diệp Chi không nói lời nào.
Đến tận khi tới con đường bên ngoài khu nhà của mình.
“Dừng xe….”
Giọng Bạch Diệp Chi có chút lạnh lẽo.
“Diệp Chi, sao vậy em?”
“Được rồi, anh mau đem xe đi trả đi. Xe đắt tiền như thế này nếu bị xước xát thì em cũng chẳng có tiền mà đền đâu…”
Cho dù sắc mặt Bạch Diệp Chi rất tệ, nhưng giọng nói vẫn rất dịu dàng.
“Chuyện này… Diệp Chi, ngày mai là kỉ niệm ba năm ngày cưới của chúng mình. Nếu như anh nói chiếc xe này là quà tặng em, em có tin không?”
Tin?
Bạch Diệp Chi quay sang nhìn Trần Minh Triết, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ giận dữ.
“Minh Triết, thật ra hôm nay anh làm thế em rất vui, thật sự rất rất vui. Nhưng chúng mình làm người thì giấy rách phải giữ lấy lề, chỉ cần chúng mình cố gắng, sau này chắc chắc mình cũng có thể mua được chiếc xe như thế này”.
Vừa nói ra những lời này, Bạch Diệp Chi không nói thêm lời nào nữa, cô không muốn làm tổn thương Trần Minh Triết.
Cô hiểu rõ Trần Minh Triết là người có lòng tự trọng rất cao, cũng chính vì thế mà hôm nay Trần Minh Triết cư xử như vậy khiến cô rất vui vẻ.
Đúng như lời cô nói, cô thật lòng rất vui.
Một người đàn ông nếu có lòng đố kỵ, ham hư vinh có nghĩa là cũng có chí tiến thủ.
Không cần phải nói mấy câu như: ngày mai là kỉ niệm tròn ba năm ngày cưới của chúng mình, chiếc xe này là quà kỉ niệm anh tặng em.
Bạch Diệp Chi xuống xe sau đó gõ nhẹ lên cửa kính xe.
“Minh Triết, mau mang xe đi trả đi, tối nay em nấu cơm, anh đi nhanh rồi về ăn cơm nhé”.
Nếu như bình thường mà nghe thấy mấy câu này, Trần Minh Triết sẽ rất vui. Vậy mà lúc này dù trong lòng vui đến mấy anh cũng chỉ đành cười khổ.
Ai bảo lúc trước anh vô dụng chứ, cho nên bây giờ đến vợ cũng không thèm tin anh có siêu xe.
Nghiệp quật mà…
“Đóng mui xe vào đi, đừng để người khác nhìn thấy”.
Bạch Diệp Chi nhìn Trần Minh Triết khởi động xe, lập tức nhắc nhở anh.
Trần Minh Triết lập tức gật đầu, đóng mui xe Bentley rồi lái đi.
Trên đường, Trần Minh Triết vừa đi vừa nghĩ xem nên đỗ xe ở chỗ nào.
Nghĩ mãi, Trần Minh Triết mới nghĩ đến chiếc xe điện vẫn còn gửi ở chỗ Ninh Phương, tự thấy đúng là bây giờ mình vẫn không hợp lái siêu xe liền rút di động ra gọi điện thoại cho Ninh Phương.
“Được, thế bây giờ tôi lái xe qua đó!”
Vừa nghe thấy Ninh Phương hiện giờ đang ở biệt thự trên đỉnh núi Kim Vực Hương Giang, Trần Minh Triết nghĩ mình vẫn nên đem xe trả cho cô ta trước, đợi sau này rồi tính tiếp.
Mười phút sau, biệt thự cao cấp nhất trên đỉnh núi Kim Vực Hương Giang.
Ninh Phương đang đứng trên sân thượng ngắm cảnh, vừa thấy Trần Minh Triết dừng xe đã đi nhanh tới.
“Cậu Trần, cậu lái xe này cảm giác thế nào? Nếu như không thích thì tôi sẽ đổi cho cậu loại khác”.
Trần Minh Triết khoát tay.
“Không đâu, chiếc này rất được. Chỉ có điều tạm thời tôi cũng chưa dùng tới, hay là tôi cứ trả lại chị trước, chị mang xe điện của tôi lại đây đi”.
Ninh Phương cười gượng.
Trần Minh Triết là người kì quặc nhất mà cô ta từng gặp.
“Việc này… nếu cậu Trần tạm thời vẫn chưa dùng tới thì tạm thời để trong gara biệt thự của cậu cũng được mà”, dứt lời cô ta liền chỉ vào cổng biệt thự cách đó không xa, đó là tầng hầm để xe.
“À, vậy… cũng được. Chị giúp tôi là được!”
Trong lúc nói chuyện, cách đó không xa có một người bảo vệ trung niên mang xe điện đi tới bên này.
“Tôi còn phải về ăn cơm đây. Tôi về trước nhé…”
Nói xong Trần Minh Triết đi xe điện xuống núi trong ánh mắt kinh ngạc của hai người còn lại.
“Giám đốc Ninh, cậu Trần này thật là….”
“Không sao đâu, nhớ mỗi ngày cho người quét dọn biệt thự sạch sẽ, đồ dùng hàng ngày bên trong thay đổi định kì. Thế nhé, tôi đi đây…”
Nói xong, Ninh Phương cũng lên chiếc xe Mercedes Benz đỗ bên cạnh, quay đầu xe thật mượt rồi đi xuống núi.

Đến khi Trần Minh Triết đi xe điện về đến dưới nhà, Bạch Diệp Chi nhìn thấy Trần Minh Triết mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng cô không biết Trần Minh Triết thuê chiếc xe thể thao xa xỉ kia ở đâu, nhưng cô cảm thấy chồng mình cũng đang thay đổi. Đó là một điều tốt.
Buổi tối trong nhà chỉ có hai người.
Ăn cơm rồi đi ngủ giống như mọi ngày.
Dưới ánh trăng, Bạch Diệp Chi nằm quay lưng về phía Trần Minh Triết.
“Minh Triết, hay là… anh lên đây mà ngủ?”
Sắc đêm mông lung, Bạch Diệp Chi nói câu này xong tự cảm thấy mặt mình nóng bỏng.
“Việc này không hay đâu. Anh ngủ ở đây cũng quen rồi”.
A?
Mình đã trả lời cái gì thế này?
Lời nói ra rồi anh mới thấy sai sai.
“Anh…”
“Cái đó, Diệp Chi, em vừa nói gì, anh nghe không rõ, hay là em nói lại lần nữa đi?”
Trần Minh Triết sờ đầu, ngồi dậy.
“Không có gì đâu, anh ngủ sớm đi. Ngày mai em còn phải dậy sớm đi bàn chuyện hợp tác”.
Nói xong Diệp Chi nhắm mắt, thầm mắng Trần Minh Triết một trăm lần, không biết điều gì cả về sau đừng mong cô cho cơ hội nữa.
Dù sao đã kết hôn, là vợ chồng được ba năm rồi. Mỗi ngày cùng chung sống dưới một mái nhà đã rất quen thuộc rồi, nếu nói không có tình cảm là giả. Hơn nữa, Bạch Diệp Chi cũng chưa bao giờ ghét Trần Minh Triết.
Trong lòng cô, người đàn ông ngốc nghếch đó luôn luôn bảo vệ, che chở cho cô, cho cô cảm giác an toàn.

Trần Minh Triết vẫn nằm im.
Ở một nơi khác bên trong quán karaoke xa hoa trụy lạc, trên bàn chất đầy rượu, Phương Thế Hoa đã vào nhà vệ sinh đến lần thứ ba rồi sau đó đi ra.
Phàm là “tay vịn” đã từng bị anh ta chơi rồi đều sẽ bị vứt sang một bên, sau đó lại tiếp tục gọi một người khác.
Mấy người ngồi bên cạnh biết chuyện hôm nay của Phương Thế Hoa đều cố nén cười.
Có thể làm cho Phương Thế Hoa mất mặt đến thế chắc chắn phải là một nhân tài.
Gặp phải loại chuyện này lại chẳng thể trực tiếp cáu giận.
“Cậu Phương, cậu cũng phải chú ý sức khỏe. Việc này sai mấy anh em làm đi, cho người giải quyết tên Trần Minh Triết kia là được rồi”.
Một người đàn ông trên mặt có ba vết sẹo đang ôm một cô gái trẻ tuổi nói.
“Được, làm phiền người anh em rồi. Có điều hiện giờ tôi chưa muốn động tới tên đó mà muốn chơi con điếm kia hơn. Đệch mợ, ngày thường giả bộ thanh cao làm ông đây tốn nhiều tâm tư như thế, còn lãng phí thời gian mà thành công dã tràng? Ông cam tâm sao? Là mấy người thì mấy người có cam lòng không?”
“Thế không được, vậy tối mai, tối mai xử lý con điếm kia trước. Đệch mẹ nó!”
Lập tức, một cậu ấm béo mầm nói.
“Có điều, chuyện này vẫn hơi khó…”
“Mấy đứa ra ngoài hết đi!”
Lúc này, một người đàn ông đang ngồi hút thuốc bên cạnh cậu Phương Thiếu Hoa đuổi hết mấy cô “tay vịn” ra ngoài, sau đó mới nhìn anh ta nói: “Cậu Phương, nếu cậu thật sự muốn chơi con điếm Bạch Diệp Chi, tôi có cách này”.
“Trương Hào, anh chắc chắn? Chỉ cần anh giải quyết chuyện lần này giúp tôi thì chuyện cổ phần mỹ phẩm lần trước anh nói với tôi, tôi sẽ dành cho anh năm phần trăm cổ phần của Thịnh Thế Mỹ Nhan!”
Trong mắt Phương Thế Hoa, công ty Thịnh Thế Mỹ Nhan chẳng là cái quái gì hết.
Anh ta ở Tân Thành ít nhiều gì cũng là người có danh tiếng, sao có thể chịu được mất mặt như vậy.
Bất kể hậu quả có thế nào đi nữa thì cũng phải vớt vát lại thể diện lần này.
“Cậu Phương, cậu không nói đùa đấy chứ?”
Trương Hào nghe vậy thì lập tức cười tươi như hoa.
“Trước mặt anh em, lẽ nào tôi lại nói đùa? Hơn nữa mọi người đều là người tai to mặt lớn cả, nếu anh có thể giải quyết êm đẹp chuyện này cho tôi, tôi nhất định nói được làm được”.
“Được, cậu Phương, chuyện này anh em sẽ giúp cậu”.
“Không giấu gì cậu, chỉ có duy nhất một cơ hội thôi”.
“Cơ hội gì?”
Phương Thiếu Hoa lập tức thấy hứng thú, nếu như mọi chuyện có thể thành công, đến lúc đó có thể chơi con đàn bà kia, thế thì mọi mọi chuyện đều xong xuôi cả rồi, còn cần tính kế gì nữa.
Trương Hào lập tức làm ra vẻ thâm sâu nói: “Rượu Thanh Tuyền hiện giờ đang chìm trong khó khăn, cái họ thiếu nhất chính là tiền. Dù sao dạo gần đây bên Rượu Bá Vương đã cướp hết nhân viên bên nhà máy của bọn họ rồi, những đơn hàng lớn cũng không có khả năng hoàn thành. Bọn họ phải bồi thường một khoản lớn. Số tiền lớn ấy Rượu Thanh Tuyền lấy đâu ra? Hơn nữa theo tôi được biết thì mấy người khác nhà họ Bạch đã rục rịch muốn chiếm lấy Rượu Thanh Tuyền rồi. Cho nên bây giờ chính là lúc Rượu Thanh Tuyền thiếu tiền nhất”.
“Đừng nói nhảm nữa, nói thẳng đi…”
“Cậu Phương, không giấu gì cậu, lúc trước tôi cũng đã nghĩ đến cách này. Cho nên hiện giờ tôi đã dùng danh nghĩa công ty hẹn Bạch Diệp Chi. Tối mai, tôi lấy cớ bàn chuyện rót vốn đầu tư cho Rượu Thanh Tuyền hẹn Bạch Diệp Chi ra ngoài, tất nhiên là hẹn thẳng ở quán karaoke của chúng ta, đến lúc đó…”
“Ha ha ha, cách này hay lắm. Bạch Diệp Chi bình thường kiêu ngạo lạnh lùng. Tôi muốn xem rốt cuộc cô ta có bao nhiêu thanh cao. Đệch mẹ! Tới lúc đó ông đây không sợ gì nữa, anh em chúng ta cùng chơi. Lúc đó anh Mặt Sẹo lôi thằng ngu kia tới, tôi muốn chính mắt Trần Minh Triết nhìn tôi chơi Bạch Diệp Chi. Đệch mẹ…”
Càng nói Phương Thế Hoa càng kích động, ngay lập tức cho hết mấy người phục vụ bên ngoài đi vào.
Sau đó, Phương Thế Hoa cắn một viên thuốc, rồi lôi một em “tay vịn” dáng người thon thả lên sofa rộng rãi.
“Bây giờ nghệ danh của cô là Diệp Chi biết chưa, rên lớn lên đi… Đệch mẹ!”
Tiếp đó, toàn là tiếng kêu dâm loạn vang lên.
Sáng hôm sau, Bạch Diệp Chi đến nhà máy rượu giải quyết công việc.
Trần Minh Triết hôm nay không đi làm nhưng vẫn ra ngoài từ sớm. Bởi vì hôm nay anh muốn đi gặp người phụ trách một nhà máy rượu ở Thục Xuyên mà anh mua cách đây không lâu. Bởi vì sợ không đủ người, Trần Minh Triết gọi điện thoại cho A Báo để ông ấy sắp xếp thêm một người nữa đi cùng.
Hôm nay là ngày kỉ niệm ba năm ngày cưới của anh và Bạch Diệp Chi, nếu lúc trước tặng xe cho Diệp Chi không thành, vậy Trần Minh Triết đành tặng một hợp đồng giúp giải quyết khó khăn của nhà máy rượu.
Ba năm qua nhìn có vẻ như Trần Minh Triết không hề làm gì, nhưng thật ra mấy người quản lý cấp cao trong công ty ở Yên Kinh lúc trước đều đi theo anh tới Thục Xuyên phát triển, âm thầm qua lại với anh. Đến hôm nay đã có thành tích vô vùng tốt, mặc dù quy mô có thể vẫn nhỏ hơn của Vương Dã, nhưng chắc chắn mấy công ty bình thường không thể so sánh được.
Buổi chiều tan làm, Bạch Diệp Chi đi theo chỉ dẫn trong điện thoại tới bên ngoài một quán karaoke thương mại tên là Kim Sắc Dương Quang.
Bạch Diệp Chi chau mày, mặc dù cô nghĩ chắc không có vấn đề gì, nhưng cô cũng đã được nghe bố nói cho biết mấy chuyện kinh doanh, người ta thường sẽ bàn chuyện làm ăn ở những quán Karaoke và mấy nơi tương tự.
Có điều, Bạch Diệp Chi vẫn hơi do dự, cô muốn gọi điện thoại cho Trần Minh Triết, rồi lại hơi chần chừ.
Bạch Diệp Chi biết bây giờ chỉ có một mình mình đi bàn chuyện hợp đồng, kéo được đầu tư thì nhà máy rượu mới thoát khỏi cảnh sắp phá sản. Bố mẹ và em gái đều đã đi Dung Thành tìm sự trợ giúp, bản thân cũng phải cố gắng.
Bạch Diệp Chi cắn răng đi vào trong Kim Sắc Dương Quang.
Đi theo người phục vụ ăn mặc khêu gợi, Bạch Diệp Chi được đưa đến một phòng riêng xa hoa.
Phòng riêng này rất lớn, ánh đèn mờ ảo nhiều màu sắc làm người ta vô cùng không thoải mái.
Đập vào mắt là hai người đàn ông đang ngồi, một người là Trương Hào đã hẹn gặp cô hôm nay, bên cạnh là một người đầu trọc, trái ôm phải ấp hai cô “tay vịn” ăn mặc hở hang, trong miệng đang ngậm điếu xì gà, khói bay mù mịt làm cô khẽ chau mày.
“Giám đốc Bạch, cô đến rồi sao. Đến đây ngồi đi. Tôi giới thiệu người này với cô một chút. Đây là anh họ bà con xa của tôi, Hoàng Thắng. Anh ấy kinh doanh khá lớn ở Dung Thành, không có sở thích gì ngoài uống rượu.Vì lẽ đó, nghe nói nhà máy rượu của giám đốc Bạch gặp sự cố nên muốn giúp đỡ cô”.
Bạch Diệp Chi nghe đến đây thì lịch sự mỉm cười.
“Giám đốc Bạch, xin chào…”
Người đàn ông đầu trọc chẳng phải ai khác mà là một tên du côn thuộc hạ của Mặt Sẹo, lúc này liền chìa tay ra.
Bạch Diệp Chi cũng mỉm cười đưa tay ra.
“Chủ tịch Hoàng, xin chào!”
Cô mau chóng rút tay về, loại cảm giác này khiến cô thấy miễn cưỡng.
“Người phụ nữ này đúng là báu vật, thật là được lợi cho tên Phương Thế Hoa kia…”
“Ha ha, lúc trước nghe nói giám đốc Bạch là một cô gái tuyệt đẹp, đúng là thật khiến cho người ta phải mở rộng tầm mắt. Nào, để tôi rót cho giám đốc Bạch một ly”.
Ngay lập tức Trương Hào mang rượu đã chuẩn bị trước ra rót cho Bạch Diệp Chi một ly.
Còn Hoàng Thắng cầm chén rượu đầy lên nói: “Giám đốc Bạch, lần đầu gặp mặt, tôi cạn, cô cứ tự nhiên nhé”.
“Chủ tịch Hoàng, tôi…”
Không chờ Bạch Diệp Chi nói xong, Hoàng Thắng đã uống một hơi cạn sạch.
“Sao vậy giám đốc Bạch, sao cô không uống?”
Trương Hào ngồi bên cạnh lấy hợp đồng đã chuẩn bị trước ra.
Lúc này, Bạch Diệp Chi nhăn mày cố gắng một hơi uống hết ly rượu.
“Ha ha ha… tửu lượng của giám đốc Bạch thật tốt!”
“Chủ tịch Hoàng… khách sáo rồi…”
Khi đặt ly rượu xuống, Bạch Diệp Chi bỗng cảm thấy đầu óc vô cùng choáng váng, toàn thân bắt đầu nóng lên, hai chân mềm nhũn dường như không thể đứng vững nổi.
“He he… giám đốc Bạch, cô thật là đẹp!”
Giờ phút này Bạch Diệp Chi cảm thấy có gì đó không đúng liền vội vã chạy ra cửa.
Không ngờ vừa chạy tới cửa thì thấy cửa được mở ra từ phía ngoài.
“Diệp Chi… Anh đến đây…”
Tuy rằng thần trí đã có chút mơ hồ nhưng Bạch Diệp Chi vẫn nhìn rõ người vừa mở cửa chẳng phải ai khác mà chính là Phương Thế Hoa.
“Anh, anh buông tôi ra…”
“Diệp Chi, anh thật lòng yêu em, nào đến đây để chúng ta gạo nấu thành cơm nào! Ha ha ha….”
Nói xong liền ôm Bạch Diệp Chi đi về phía sofa mềm mại trong phòng.
“Anh buông tôi ra. Cái loại súc sinh nhà anh. Anh…”
Giờ phút này, Bạch Diệp Chi cắn răng thò tay vơ được một chai bia dùng hết sức đập vào đầu Phương Thế Hoa.
A!
Sau đó Bạch Diệp Chi chạy thẳng vào trong nhà vệ sinh, bởi vì lúc này chỉ có cửa nhà vệ sinh là cánh cửa duy nhất đang mở ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom