• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Em là học trò của anh thì sao ? (1 Viewer)

  • Chương 38

Vào ngày nào tháng nào năm nào đó, một người chồng anh tuấn phong độ hào hoa kiệt xuất đi làm về nhà,đổi giày, ôm lấy người vợ đang loay hoay trong bếp.Anh hôn vành tai của cô, "Buổi tối chúng ta ăn gì thế?"
Tay côđang bận bịu, tai đã đỏ ửng lên, "Vâng, ăn mì."
Đôi môi mỏng của anh kề sát tai cô, "Bạn học Triệu Thuỷ Quang."
"Sao?" Hô hấp của cô không ổn định.
"Xin hỏi chúng ta tổng cộng có bao nhiều ngày ăn mì nữa?" Anh rời khỏi cái cổ trắng nõn của cô, khoanh tay hỏi.
Đã một tuần lễ từ sau ngày kết hôn, cô xung phong trổ tài nấu nướng "cao siêu" lúc còn ở Canada, được thôi, anh không ngăn cản cô, thấy cô vợ bé nhỏ cần mẫn chịu khó như thế anh cũng rất mừng.
Tuy nhiên, tuy nhiên, suốt cảtuần nay anh chỉ ăn mì, ngày nào ngày nấy cũng mì và rau, rất tốt, cực kỳ tốt, anh sắp sửa ănthịt người luôn rồi.
Cô ngước mắt, nhìn cặp lông mày nhướng cao của anh, thẳng thừng nói, "Hôm nay ăn mì Ý!"
Anh cầm cái xẻng trên tay cô, xoắn tay áo, đặc biệt trịnh trọng nói, "Ái phi, từ nay về sau hãy để Trẫm nấu cơm!"
Thế là từ đó, quyền sở hữu nhà bếp đã được chính thức trao cho Đàm gia!
Kết hôn sáu năm, Triệu Thuỷ Quang lâu lâu lại nổi hứng muốn ăn mìÝ, hai người cùng ngồi trên ghế sofa vừa ăn vừa xem phim.
Sáu năm đi qua, đã không còn tình cảm mãnh liệt sục sôi như trước, nhưng có đôi lúc Đàm Thư Mặc lại nhắc đến lần đầu tiên Triệu Thuỷ Quang trong bệnh viện e thẹn nói mình còn chưa trưởng thành, rồi cô tức giậnđánh anh.
Sáu năm đi qua, còn nhiều hơn cả một câu nói hiểu nhau đơn giản, cãi nhau ầm ĩcũng làmột niềm hạnh phúc nho nhỏ.Anh mỗi ngày đi làm về sớm nấu sẵn đồ ăn, còn cô thì mỗi tuần ngồi ở sofa xếp đồ cho anh, lúc cô về nhà đã thấy đồ ăn nóng hôi hổi, anh vừa mở ngăn kéo ra vừa cười khi thấy mấy đôi vớ cuộnthành hình nấm hương.
Sống trên đời này, mỗi ngày không biết có bao nhiêu nụcười và nước mắt, ở đây có người đang cười, ởkia lại cóngườiđang khóc.Cuộc sống quá ngắn ngủi, lại có quá nhiều người, đến rất nhanh rồi ra đi cũng rất vội vàng. Cuộc sống dài đằng đẵng, may mắn có anh ởbên, nắm tay cùng nhau vượt qua, mới có thểđối mặt với khó khăn, đối mặt với ranh giới mong manh của sự sống và cái chết mà không mảy may sợhãi, chí ít còn sống chính là còn hạnh phúc.
Tình yêu cũng vậy, cuộc sống cũng thế,đừng chờ khi hoa nở, rồi thì mới hái trái, hãy trân trọng duyên phận trong tay, quý trọng người bên cạnh, đừng để đến lúc mất đi mới biếtquý trọng những gì mình đang có, thừa dịp hiện tại vẫn còn kịp, quý trọng tình yêu, quý trọng giá trị đẹp của cuộc sống.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom