Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 203: Cắt đứt quan hệ (6)
Editor:Nguyetmai
Lương Thần cảm thấy mình vui vẻ hơn bao giờ hết, không nhịn được ôm Cảnh Hảo Hảo vào lòng.
Lúc mới lên giường, anh chỉ lo nghĩ tới chuyện ban ngày nên không chạm vào cô, thậm chí còn nằm cách xa cô ra. Anh cứ tưởng làm thế có thể kiềm nén nỗi buồn bực trong lòng mình nhưng không ngờ lại càng phản tác dụng. Giờ đây, khi đã ôm cô vào lòng, anh mới cảm thấy trái tim mình bình tĩnh trở lại một cách thần kì.
Cô gái này vốn không cam nguyện ở cạnh anh, nhất là lúc cô mới tỉnh lại sau tai nạn giao thông. Dù bị anh nắm được điểm yếu nhưng cô vẫn không khuất phục. Thoạt nhìn, cô yếu đuối nhu nhược là vậy, nhưng có trời mới biết, cô đã mang thân thể chưa hồi phục hẳn ấy, gây ra biết bao phiền phức cho anh.
Mấy bộ quần áo được đặt may riêng trong phòng thay đồ đều bị cô cắt nát. Cho dù mới tỉnh lại không lâu, sức lực có hạn nhưng cô lại rất tinh mắt, chỉ toàn chọn những bộ đẹp nhất đắt nhất để cắt khiến hôm sau anh mở tủ ra, không tìm nổi bộ nào còn mặc được.
Đó vẫn chưa là gì. Cô còn trộn giấm với tỏi vào dầu gội sữa tắm của anh khiến mùi hương gây mũi ấy bám dính trên người anh suốt mấy ngày trời. Khi đó, Lương Thần tức điên, cảnh cáo đám người giúp việc, nếu ai dám cho Cảnh Hảo Hảo vào nhà bếp, anh chắc chắn sẽ bóp chết tươi.
Anh giận điên lại không có chỗ trút, về phòng định tìm Cảnh Hảo Hảo tính sổ, lại thấy cô tái nhợt nằm nghỉ trên giường, chỉ đành tự bực bội vòng qua phòng sách. Những ngày tháng đó cô khiến anh bức bối cả ruột gan, có lúc, anh chỉ sợ mình bị cô làm tức chết.
Mãi đến khi cô biết công ty của Thẩm Lương Niên gặp khó khăn, chạy tới Lưu Kim Tuế Nguyệt xin anh bỏ qua cho anh ta, cô mới chính thức mất hết ý chí chiến đấu. Cô không còn chút sức sống nào, cả ngày lủi thủi trong phòng, trầm lặng đến đáng thương.
Thôi bỏ đi, không phải cô chỉ đi thăm Thẩm Lương Niên thôi sao, cũng không phải chuyên gì to tát lắm.
Dù sao, cô và Thẩm Lương Niên cũng đã quen biết nhau mười năm ròng. Chiều hôm nay, cô cũng đâu biết anh sẽ về nhà, cần gì phải tính toán chi li với cô như thế. Còn gì tốt đẹp hơn việc Cảnh Hảo Hảo vẫn ở bên cạnh mình không rời?
Lương Thần vuốt mái tóc dài mềm mượt, ôm lấy cô: "Hảo Hảo, sau này em không cần căng thẳng khi ở bên cạnh tôi đâu. Tôi chỉ muốn hỏi em, chúng ta sống chung một mái nhà, chẳng lẽ lại không nói với nhau tiếng nào sao? Tuy rằng tôi chỉ cần tra một chút là sẽ biết việc em đã làm mỗi ngày nhưng tôi vẫn muốn nghe em nói. Còn nữa, không phải tôi không cho em ra ngoài, tôi chỉ sợ em ra ngoài một mình sẽ không an toàn thôi. Em có thể gọi bạn bè ở thành phố Giang Sơn đến nhà chơi. Đi đâu thì gọi điện báo để tôi biết em an toàn là được. Khoảng thời gian trước em bị bệnh, tôi không muốn để em ra ngoài một mình, giờ em đã khỏe, em muốn tiếp tục làm ở công ty giải trí TS cũng không thành vấn đề. Em muốn đóng phim truyền hình hay điện ảnh nào thì cứ nói với tôi một tiếng, nếu em vẫn muốn tiếp tục làm một ngôi sao nhỏ cũng tùy em. Trước kia em sống như thế nào thì khi ở bên tôi em cũng cứ sống như thế!"
Lương Thần cảm thấy mình vui vẻ hơn bao giờ hết, không nhịn được ôm Cảnh Hảo Hảo vào lòng.
Lúc mới lên giường, anh chỉ lo nghĩ tới chuyện ban ngày nên không chạm vào cô, thậm chí còn nằm cách xa cô ra. Anh cứ tưởng làm thế có thể kiềm nén nỗi buồn bực trong lòng mình nhưng không ngờ lại càng phản tác dụng. Giờ đây, khi đã ôm cô vào lòng, anh mới cảm thấy trái tim mình bình tĩnh trở lại một cách thần kì.
Cô gái này vốn không cam nguyện ở cạnh anh, nhất là lúc cô mới tỉnh lại sau tai nạn giao thông. Dù bị anh nắm được điểm yếu nhưng cô vẫn không khuất phục. Thoạt nhìn, cô yếu đuối nhu nhược là vậy, nhưng có trời mới biết, cô đã mang thân thể chưa hồi phục hẳn ấy, gây ra biết bao phiền phức cho anh.
Mấy bộ quần áo được đặt may riêng trong phòng thay đồ đều bị cô cắt nát. Cho dù mới tỉnh lại không lâu, sức lực có hạn nhưng cô lại rất tinh mắt, chỉ toàn chọn những bộ đẹp nhất đắt nhất để cắt khiến hôm sau anh mở tủ ra, không tìm nổi bộ nào còn mặc được.
Đó vẫn chưa là gì. Cô còn trộn giấm với tỏi vào dầu gội sữa tắm của anh khiến mùi hương gây mũi ấy bám dính trên người anh suốt mấy ngày trời. Khi đó, Lương Thần tức điên, cảnh cáo đám người giúp việc, nếu ai dám cho Cảnh Hảo Hảo vào nhà bếp, anh chắc chắn sẽ bóp chết tươi.
Anh giận điên lại không có chỗ trút, về phòng định tìm Cảnh Hảo Hảo tính sổ, lại thấy cô tái nhợt nằm nghỉ trên giường, chỉ đành tự bực bội vòng qua phòng sách. Những ngày tháng đó cô khiến anh bức bối cả ruột gan, có lúc, anh chỉ sợ mình bị cô làm tức chết.
Mãi đến khi cô biết công ty của Thẩm Lương Niên gặp khó khăn, chạy tới Lưu Kim Tuế Nguyệt xin anh bỏ qua cho anh ta, cô mới chính thức mất hết ý chí chiến đấu. Cô không còn chút sức sống nào, cả ngày lủi thủi trong phòng, trầm lặng đến đáng thương.
Thôi bỏ đi, không phải cô chỉ đi thăm Thẩm Lương Niên thôi sao, cũng không phải chuyên gì to tát lắm.
Dù sao, cô và Thẩm Lương Niên cũng đã quen biết nhau mười năm ròng. Chiều hôm nay, cô cũng đâu biết anh sẽ về nhà, cần gì phải tính toán chi li với cô như thế. Còn gì tốt đẹp hơn việc Cảnh Hảo Hảo vẫn ở bên cạnh mình không rời?
Lương Thần vuốt mái tóc dài mềm mượt, ôm lấy cô: "Hảo Hảo, sau này em không cần căng thẳng khi ở bên cạnh tôi đâu. Tôi chỉ muốn hỏi em, chúng ta sống chung một mái nhà, chẳng lẽ lại không nói với nhau tiếng nào sao? Tuy rằng tôi chỉ cần tra một chút là sẽ biết việc em đã làm mỗi ngày nhưng tôi vẫn muốn nghe em nói. Còn nữa, không phải tôi không cho em ra ngoài, tôi chỉ sợ em ra ngoài một mình sẽ không an toàn thôi. Em có thể gọi bạn bè ở thành phố Giang Sơn đến nhà chơi. Đi đâu thì gọi điện báo để tôi biết em an toàn là được. Khoảng thời gian trước em bị bệnh, tôi không muốn để em ra ngoài một mình, giờ em đã khỏe, em muốn tiếp tục làm ở công ty giải trí TS cũng không thành vấn đề. Em muốn đóng phim truyền hình hay điện ảnh nào thì cứ nói với tôi một tiếng, nếu em vẫn muốn tiếp tục làm một ngôi sao nhỏ cũng tùy em. Trước kia em sống như thế nào thì khi ở bên tôi em cũng cứ sống như thế!"
Bình luận facebook