Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 104: Ngoại truyện 1: Mật ong không ngọt bằng anh
Câu chuyện nhỏ số 1: Bức thư tình gửi cô gái nhỏ của anh.
Buổi tối sau khi kết thúc hôn lễ trở về nhà, lúc Vu Yên Nhi tắm xong ra ngoài Kiến Nhất bỗng đưa cô một lá thư được để trong phong bì dán kín, đưa xong anh liền mang quần áo vào nhà tắm.
Cầm bức thư trên tay, Vu Yên Nhi ngơ ngác dõi theo bóng lưng mang ý cười kia, một tay giữ khăn phủ lên tóc ướt trên đầu đi đến giường ngồi xuống mở lá thư ra xem, trên trang giấy trắng được gấp đôi là những dòng chữ được viết cẩn thận, mỗi một nét chữ đều có thể thể hiện được sự điềm tĩnh vốn có của Kiến Nhất.
*Gửi em, cô gái nhỏ của anh*.
*Thật tốt khi chúng ta có thể thực hiện điều quan trọng nhất cuộc đời, chúng ta mất hơn mười tám năm để trở thành bạn đời mà không phải là mối quan hệ hẹn hò dễ tan vỡ như người ta vẫn hay nói. Điều anh cảm thấy may mắn nhất là có thể cùng em trở thành thanh mai trúc mã, được tận mắt nhìn thấy em từng ngày lớn lên, thấy được lúc em xấu xí nhất là trước khi anh nhận ra anh thích em, sau đó anh phát hiện, dù em sún mất hai chiếc răng cửa cũng vô cùng đáng yêu*.
*Anh xin lỗi vì đã không ở bên cạnh lúc em bế tắc nhất, anh xin lỗi vì đã vô tâm khiến em nhiều lần bị thương, anh xin lỗi vì đã để em phải đợi rất lâu mới nhận được một hôn lễ mà em luôn mong ước. Anh biết mình rất ích kỷ, cái tôi cũng rất cao, bất cứ việc gì cũng muốn tự mình làm lấy, nhưng anh muốn là người được che chở và bảo vệ em, là người mang đến cho em niềm vui và hạnh phúc mà bất cứ ai cũng không so sánh được. Cảm ơn em vì đã chọn anh thay vì những người con trai tốt hơn, cảm ơn em vì đã bỏ qua những thiếu sót và khuyết điểm của anh, để anh có cơ hội được ở bên em dù có chuyện gì xảy ra đi nữa*.
*Gọi em một tiếng “Bà xã”, cả đời còn lại đều theo em*.
Những xúc động lẫn vui sướng khiến trái tim Vu Yên Nhi đập liên hồi, trong mắt người khác Kiến Nhất vẫn luôn là một người ở một vị trí cao không ai chạm tới được, trong ấn tượng của họ anh là một kẻ lạnh lùng khó gần, nhưng đối với cô, anh chính là một người chồng rất đỗi bình thường như bao người khác, anh dịu dàng ấm áp, có dễ chịu có nghiêm khắc, ra ngoài làm một người gương mẫu, trở về nhà làm một người chuẩn mực.
Anh không phải thần tiên, cũng chẳng phải người nổi tiếng, càng không phải biểu tượng khiến người người phải tôn vinh, anh chỉ là một người chăm chỉ biết phấn đấu cho tương lai, chỉ là một người đàn ông của gia đình.
Lúc Vu Yên Nhi thoát khỏi suy nghĩ, Kiến Nhất từ khi nào đã ở ngay trước mặt cô, áo anh cũng chẳng mặc, trên da thịt còn thoang thoảng mùi hương sữa tắm, anh khom người chống tay xuống đệm ngay hai bên người cô, cả hai không phải lần đầu có khoảng cách gần nhưng ngay lúc này đây cô lại có chút ngại ngùng, ngay cả mắt anh cô cũng không dám nhìn thẳng vào.
Bắt gặp Vu Yên Nhi lén lút hít sâu một hơi đầy căng thẳng, nụ cười trên môi Kiến Nhất càng rạng rỡ hơn, khẽ gọi nhỏ trêu chọc: “Bà xã?”
Vu Yên Nhi cảm nhận được tất cả máu trong người mình chạy ngược từ dưới lòng bàn chân lên trên, mặt cô chợt nóng ran, tim đập cực kỳ nhanh và mạnh mẽ, nghe Kiến Nhất gọi bà xã trên thư cảm giác rất ngọt ngào, nhưng khi nghe từ chính miệng anh gọi lại khiến cô vô cùng bối rối, bởi trước nay đều đã quen nghe anh gọi Nhi Nhi, nay nghe anh gọi bằng bà xã khiến cô không điều khiển được tâm trí của mình nữa.
Thấy mặt Vu Yên Nhi đỏ bừng bừng, đầu hơi cúi xuống tránh ánh mắt anh, Kiến Nhất cười ẩn ý lần nữa lên tiếng nhắc lại: “Bà xã!”
“Ây da, anh đừng gọi như vậy!” Vu Yên Nhi xấu hổ lên giọng, tay chân quơ quào không cho Kiến Nhất tiếp tục gián tiếp bóp ngạt trái tim cô.
Kiến Nhất cười không đáp, thư thả nắm hai cổ tay Vu Yên Nhi đẩy cô ngã xuống giường, nụ cười ngọt ngào quen thuộc bỗng trở nên có chút kỳ quái, anh thản nhiên tuyên bố: “Anh làm trai ngoan hơn mười tám năm, chỉ đợi ngày hôm nay trở thành trai hư của em”
Nghe Kiến Nhất nói những lời ám muội như thế kia, Vu Yên Nhi có chút kinh ngạc nhưng sự thích thú lại hiện rõ trên mặt.
Không thể trách cô háo sắc, đều do anh tự nguyện dâng hiến...
Đêm dài, không gian lãng mạn, sự tò mò được bộc phát, ai kích động ai cam chịu, vốn không đoán được.
Buổi chiều hôm sau Kiến Nhất đi học về, lúc vào phòng phát hiện bức thư của anh gửi cho Vu Yên Nhi đã được ép nhựa đóng khung treo lên tường rất trân trọng, anh vừa buồn cười vừa không còn biết đường nào để nói về hành động kỳ quái của cô.
Câu chuyện nhỏ số 2:
Năm Vu Công Diệm lên ba tuổi, cậu bé bộc lộ được cá tính dữ dội hơn cả Vu Yên Nhi, nếu ngày trước cô có Kiến Nhất khống chế thì nay cậu bé cũng được anh khống chế, có điều không có mặt anh thì cả ngôi nhà xem như bị loạn lên.
Mỗi khi dỗ Vu Công Diệm ăn cơm, từ bố đến mẹ hay cô chị đáng thương đều phải dí cậu bé chạy khắp nhà bắt lại ép ăn, nhưng chỉ cần có mặt Kiến Nhất, cậu bé lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ trở nên ngoan ngoãn, không ai nhắc cũng tự ngồi ăn, nhờ đó Vu Yên Nhi mới nhận ra khả năng diễn xuất của cô vẫn chưa bằng một đứa con nít ba tuổi.
Một lần hai chị em ở phòng khách giành nhau bịch snack, Kiến Nhất từ trên lầu xuống nhìn thấy liền đi đến cầm bịch snack làm chủ trì công bằng. Thấy Kiến Nhất, Vu Công Diệm liền tỏ ra ấm ức mách anh: “Anh, chị ăn hết rồi còn giành của em”
“Xạo!” Vu Yên Nhi mắng Vu Công Diệm một tiếng, quay qua Kiến Nhất liền bày ra vẻ mặt oan ức: “Em chưa ăn được miếng nào hết”
Kiến Nhất bỗng cong môi mỉm cười, chậm rãi đưa ra lời yêu cầu có tính cảnh cáo: "Từ giờ không được ăn nữa"
Nói rồi Kiến Nhất mang bịch snack vào bếp cất, Vu Yên Nhi tức giận đánh vào chân Vu Công Diệm, gằn giọng lầm bầm: “Đều tại em, bây giờ phải nhịn ăn luôn rồi đó”
“Tại chị!” Vu Công Diệm không nhịn cãi lại, đổ tội cho Vu Yên Nhi.
Qua vài giây tố cáo lẫn nhau, hai chị em lại cãi nhau càng lúc càng lớn tiếng, Kiến Nhất ra khỏi bếp nhìn thấy liền đến gần nghiêm mặt hắng giọng, cả hai lập tức ngồi ngay ngắn im thinh thít nhìn thẳng vào màn hình tivi.
Nếu nói hai chị em Vu Yên Nhi và Vu Công Diệm đều si mê Kiến Nhất không hề sai, dù cả hai có nghịch ngợm đến đâu thì trước mặt anh vẫn tự động trở thành con mèo nhỏ thích làm nũng lấy lòng anh, và chính từ đó vô tình hai chị em lại trở thành đối thủ trong việc tranh giành Kiến Nhất.
Buổi chiều cuối tuần mát mẻ, Vu Yên Nhi dẫn Vu Công Diệm đi đến trường đón Kiến Nhất. Đứng trước cổng chờ, Vu Công Diệm bám lấy cửa cổng nhìn vào bên trong chờ đợi, nhìn đứa em trai mang gen trội trong lòng Vu Yên Nhi có chút thương bản thân mình, ai đi ngang qua cũng ngoái đầu nhìn cậu bé, còn cô đều nhờ danh Kiến Nhất mới có người nhìn đến.
Thấy bóng dáng Kiến Nhất thấp thoáng trên đường hướng ra cổng, Vu Công Diệm còn nhanh hơn cả Vu Yên Nhi vội chạy ào đến chổ anh. Thấy cậu bé, anh vui vẻ bế lên đi đến chổ Vu Yên Nhi đang cau có bất mãn đứng một chổ không muốn động kia.
Đến gần thấy Vu Yên Nhi đang trừng mắt lườm Vu Công Diệm trên tay Kiến Nhất, anh bật cười khoác vai cô cùng trở về nhà.
Ngay khi bóng dáng cả ba đi xa, những người trong trường bắt đầu tụ lại xôn xao Kiến Nhất và Vu Yên Nhi đã có con, người cảm thán, người ghen tỵ, người thất vọng và những trạng thái khác nhau đều quy về một chổ bình luận, cuối cùng vẫn là sự ngưỡng mộ dành cho chuyện tình thanh mai trúc mã đã kéo dài hơn hai mươi năm, vững chắc đến mức chẳng có bất kỳ ai phá hoại được.
Câu chuyện nhỏ số 3:
Sau khi tốt nghiệp, Kiến Nhất và Vu Yên Nhi cùng đến công ty của bố Kiến làm việc, lần đầu tiên gặp khách hàng đã xảy ra chuyện hệt như năm đó Kiến Nhật Nguyệt dự đoán.
Trong buổi gặp mặt bàn về lần hợp tác đầu tiên giữa hai công ty, người đàn ông phía bên công ty kia nhìn thấy Kiến Nhất còn trẻ vừa tốt nghiệp lại là người đại diện cuộc đàm phán quan trọng, ông ta không khách sáo nói thẳng trước mặt tất cả những người có mặt, có cả bố Kiến và Kiến Nhật Nguyệt.
"Tôi cảm thấy các vị dường như đang muốn giỡn chơi với tôi phải không? Đưa một người trẻ như vậy để nói chuyện với tôi, các vị xem tôi là trò cười à?"
Đáp lại, Kiến Nhất mỉm cười lịch sự, bình tĩnh đáp: "Tuy tôi còn trẻ nhưng đã có kinh nghiệm làm việc trong công ty nhiều năm, tôi có thể đảm bảo những gì tôi mang đến sẽ khiến quý công ty hài lòng"
Người đàn ông không hề có ý để tâm lời của Kiến Nhất vừa nói, ông ta lên giọng hống hách: "Đừng tưởng nói được vài lời hay ho thì bản thân là kẻ giỏi, cậu cũng chỉ là một kẻ công tử dựa hơi gia đình mà thôi, lấy tư cách gì nói chuyện với tôi?"
ẦM!!!
Vu Yên Nhi không nhịn được nữa đập mạnh tay xuống bàn, lúc Kiến Nhất vừa quay qua cô đã nhảy lên bàn lao đến trước mặt nắm cổ áo người đàn ông đó, giận dữ hét thẳng vào mặt ông ta: "Không hợp tác thì cút, đừng có ở đây lên mặt tỏ ra ta đây. Lão già khốn nạn, hôm nay mày đụng đến chồng bà, bà sẽ giúp mày mau chóng đoàn tụ ông nội mày!"
Vu Yên Nhi vừa giơ nắm đấm lên đã bị Kiến Nhất ôm lấy rinh ra khỏi phòng họp, những người chứng kiến nhìn vẻ mặt cả kinh của người đàn ông kia liền che miệng lén lút cười, ban nãy còn cao ngạo, mới bị một cô gái trẻ dọa một cái đã xanh mặt.
Bố Kiến cũng đưa ra quyết định sẽ không hợp tác, một kẻ chẳng xem ai ra gì không xứng đáng để trở thành đồng minh.
Kiến Nhất ôm Vu Yên Nhi về phòng làm việc mới đặt cô xuống, nhìn dáng vẻ tức giận của cô khiến anh cười khổ: "Được rồi, đừng giận nữa"
"Không giận sao được chứ" Vu Yên Nhi bức xúc phản bác, không ngừng mắng rủa gã đàn ông kia: "Đáng lẽ ra anh phải để em đánh ông ta vài vì dám xem thường anh"
"Ngốc quá!" Kiến Nhất xoa đầu Vu Yên Nhi, biểu cảm đầy sự cưng chiều, từ tốn giải thích cho cô hiểu: "Có những người không thể nói chuyện tử tế thì không cần nói nữa, càng không cần tốn thời gian để tranh chấp với họ"
"Nhưng..."
Vu Yên Nhi vừa lên tiếng, Kiến Nhất bất ngờ hôn cô một cái, cơn giận trong cô lập tức biến mất, quên luôn những gì định nói. Cô ngơ ngác nhìn anh, cả hai không hẹn cùng nhau bật cười cùng một lúc.
Buổi tối sau khi kết thúc hôn lễ trở về nhà, lúc Vu Yên Nhi tắm xong ra ngoài Kiến Nhất bỗng đưa cô một lá thư được để trong phong bì dán kín, đưa xong anh liền mang quần áo vào nhà tắm.
Cầm bức thư trên tay, Vu Yên Nhi ngơ ngác dõi theo bóng lưng mang ý cười kia, một tay giữ khăn phủ lên tóc ướt trên đầu đi đến giường ngồi xuống mở lá thư ra xem, trên trang giấy trắng được gấp đôi là những dòng chữ được viết cẩn thận, mỗi một nét chữ đều có thể thể hiện được sự điềm tĩnh vốn có của Kiến Nhất.
*Gửi em, cô gái nhỏ của anh*.
*Thật tốt khi chúng ta có thể thực hiện điều quan trọng nhất cuộc đời, chúng ta mất hơn mười tám năm để trở thành bạn đời mà không phải là mối quan hệ hẹn hò dễ tan vỡ như người ta vẫn hay nói. Điều anh cảm thấy may mắn nhất là có thể cùng em trở thành thanh mai trúc mã, được tận mắt nhìn thấy em từng ngày lớn lên, thấy được lúc em xấu xí nhất là trước khi anh nhận ra anh thích em, sau đó anh phát hiện, dù em sún mất hai chiếc răng cửa cũng vô cùng đáng yêu*.
*Anh xin lỗi vì đã không ở bên cạnh lúc em bế tắc nhất, anh xin lỗi vì đã vô tâm khiến em nhiều lần bị thương, anh xin lỗi vì đã để em phải đợi rất lâu mới nhận được một hôn lễ mà em luôn mong ước. Anh biết mình rất ích kỷ, cái tôi cũng rất cao, bất cứ việc gì cũng muốn tự mình làm lấy, nhưng anh muốn là người được che chở và bảo vệ em, là người mang đến cho em niềm vui và hạnh phúc mà bất cứ ai cũng không so sánh được. Cảm ơn em vì đã chọn anh thay vì những người con trai tốt hơn, cảm ơn em vì đã bỏ qua những thiếu sót và khuyết điểm của anh, để anh có cơ hội được ở bên em dù có chuyện gì xảy ra đi nữa*.
*Gọi em một tiếng “Bà xã”, cả đời còn lại đều theo em*.
Những xúc động lẫn vui sướng khiến trái tim Vu Yên Nhi đập liên hồi, trong mắt người khác Kiến Nhất vẫn luôn là một người ở một vị trí cao không ai chạm tới được, trong ấn tượng của họ anh là một kẻ lạnh lùng khó gần, nhưng đối với cô, anh chính là một người chồng rất đỗi bình thường như bao người khác, anh dịu dàng ấm áp, có dễ chịu có nghiêm khắc, ra ngoài làm một người gương mẫu, trở về nhà làm một người chuẩn mực.
Anh không phải thần tiên, cũng chẳng phải người nổi tiếng, càng không phải biểu tượng khiến người người phải tôn vinh, anh chỉ là một người chăm chỉ biết phấn đấu cho tương lai, chỉ là một người đàn ông của gia đình.
Lúc Vu Yên Nhi thoát khỏi suy nghĩ, Kiến Nhất từ khi nào đã ở ngay trước mặt cô, áo anh cũng chẳng mặc, trên da thịt còn thoang thoảng mùi hương sữa tắm, anh khom người chống tay xuống đệm ngay hai bên người cô, cả hai không phải lần đầu có khoảng cách gần nhưng ngay lúc này đây cô lại có chút ngại ngùng, ngay cả mắt anh cô cũng không dám nhìn thẳng vào.
Bắt gặp Vu Yên Nhi lén lút hít sâu một hơi đầy căng thẳng, nụ cười trên môi Kiến Nhất càng rạng rỡ hơn, khẽ gọi nhỏ trêu chọc: “Bà xã?”
Vu Yên Nhi cảm nhận được tất cả máu trong người mình chạy ngược từ dưới lòng bàn chân lên trên, mặt cô chợt nóng ran, tim đập cực kỳ nhanh và mạnh mẽ, nghe Kiến Nhất gọi bà xã trên thư cảm giác rất ngọt ngào, nhưng khi nghe từ chính miệng anh gọi lại khiến cô vô cùng bối rối, bởi trước nay đều đã quen nghe anh gọi Nhi Nhi, nay nghe anh gọi bằng bà xã khiến cô không điều khiển được tâm trí của mình nữa.
Thấy mặt Vu Yên Nhi đỏ bừng bừng, đầu hơi cúi xuống tránh ánh mắt anh, Kiến Nhất cười ẩn ý lần nữa lên tiếng nhắc lại: “Bà xã!”
“Ây da, anh đừng gọi như vậy!” Vu Yên Nhi xấu hổ lên giọng, tay chân quơ quào không cho Kiến Nhất tiếp tục gián tiếp bóp ngạt trái tim cô.
Kiến Nhất cười không đáp, thư thả nắm hai cổ tay Vu Yên Nhi đẩy cô ngã xuống giường, nụ cười ngọt ngào quen thuộc bỗng trở nên có chút kỳ quái, anh thản nhiên tuyên bố: “Anh làm trai ngoan hơn mười tám năm, chỉ đợi ngày hôm nay trở thành trai hư của em”
Nghe Kiến Nhất nói những lời ám muội như thế kia, Vu Yên Nhi có chút kinh ngạc nhưng sự thích thú lại hiện rõ trên mặt.
Không thể trách cô háo sắc, đều do anh tự nguyện dâng hiến...
Đêm dài, không gian lãng mạn, sự tò mò được bộc phát, ai kích động ai cam chịu, vốn không đoán được.
Buổi chiều hôm sau Kiến Nhất đi học về, lúc vào phòng phát hiện bức thư của anh gửi cho Vu Yên Nhi đã được ép nhựa đóng khung treo lên tường rất trân trọng, anh vừa buồn cười vừa không còn biết đường nào để nói về hành động kỳ quái của cô.
Câu chuyện nhỏ số 2:
Năm Vu Công Diệm lên ba tuổi, cậu bé bộc lộ được cá tính dữ dội hơn cả Vu Yên Nhi, nếu ngày trước cô có Kiến Nhất khống chế thì nay cậu bé cũng được anh khống chế, có điều không có mặt anh thì cả ngôi nhà xem như bị loạn lên.
Mỗi khi dỗ Vu Công Diệm ăn cơm, từ bố đến mẹ hay cô chị đáng thương đều phải dí cậu bé chạy khắp nhà bắt lại ép ăn, nhưng chỉ cần có mặt Kiến Nhất, cậu bé lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ trở nên ngoan ngoãn, không ai nhắc cũng tự ngồi ăn, nhờ đó Vu Yên Nhi mới nhận ra khả năng diễn xuất của cô vẫn chưa bằng một đứa con nít ba tuổi.
Một lần hai chị em ở phòng khách giành nhau bịch snack, Kiến Nhất từ trên lầu xuống nhìn thấy liền đi đến cầm bịch snack làm chủ trì công bằng. Thấy Kiến Nhất, Vu Công Diệm liền tỏ ra ấm ức mách anh: “Anh, chị ăn hết rồi còn giành của em”
“Xạo!” Vu Yên Nhi mắng Vu Công Diệm một tiếng, quay qua Kiến Nhất liền bày ra vẻ mặt oan ức: “Em chưa ăn được miếng nào hết”
Kiến Nhất bỗng cong môi mỉm cười, chậm rãi đưa ra lời yêu cầu có tính cảnh cáo: "Từ giờ không được ăn nữa"
Nói rồi Kiến Nhất mang bịch snack vào bếp cất, Vu Yên Nhi tức giận đánh vào chân Vu Công Diệm, gằn giọng lầm bầm: “Đều tại em, bây giờ phải nhịn ăn luôn rồi đó”
“Tại chị!” Vu Công Diệm không nhịn cãi lại, đổ tội cho Vu Yên Nhi.
Qua vài giây tố cáo lẫn nhau, hai chị em lại cãi nhau càng lúc càng lớn tiếng, Kiến Nhất ra khỏi bếp nhìn thấy liền đến gần nghiêm mặt hắng giọng, cả hai lập tức ngồi ngay ngắn im thinh thít nhìn thẳng vào màn hình tivi.
Nếu nói hai chị em Vu Yên Nhi và Vu Công Diệm đều si mê Kiến Nhất không hề sai, dù cả hai có nghịch ngợm đến đâu thì trước mặt anh vẫn tự động trở thành con mèo nhỏ thích làm nũng lấy lòng anh, và chính từ đó vô tình hai chị em lại trở thành đối thủ trong việc tranh giành Kiến Nhất.
Buổi chiều cuối tuần mát mẻ, Vu Yên Nhi dẫn Vu Công Diệm đi đến trường đón Kiến Nhất. Đứng trước cổng chờ, Vu Công Diệm bám lấy cửa cổng nhìn vào bên trong chờ đợi, nhìn đứa em trai mang gen trội trong lòng Vu Yên Nhi có chút thương bản thân mình, ai đi ngang qua cũng ngoái đầu nhìn cậu bé, còn cô đều nhờ danh Kiến Nhất mới có người nhìn đến.
Thấy bóng dáng Kiến Nhất thấp thoáng trên đường hướng ra cổng, Vu Công Diệm còn nhanh hơn cả Vu Yên Nhi vội chạy ào đến chổ anh. Thấy cậu bé, anh vui vẻ bế lên đi đến chổ Vu Yên Nhi đang cau có bất mãn đứng một chổ không muốn động kia.
Đến gần thấy Vu Yên Nhi đang trừng mắt lườm Vu Công Diệm trên tay Kiến Nhất, anh bật cười khoác vai cô cùng trở về nhà.
Ngay khi bóng dáng cả ba đi xa, những người trong trường bắt đầu tụ lại xôn xao Kiến Nhất và Vu Yên Nhi đã có con, người cảm thán, người ghen tỵ, người thất vọng và những trạng thái khác nhau đều quy về một chổ bình luận, cuối cùng vẫn là sự ngưỡng mộ dành cho chuyện tình thanh mai trúc mã đã kéo dài hơn hai mươi năm, vững chắc đến mức chẳng có bất kỳ ai phá hoại được.
Câu chuyện nhỏ số 3:
Sau khi tốt nghiệp, Kiến Nhất và Vu Yên Nhi cùng đến công ty của bố Kiến làm việc, lần đầu tiên gặp khách hàng đã xảy ra chuyện hệt như năm đó Kiến Nhật Nguyệt dự đoán.
Trong buổi gặp mặt bàn về lần hợp tác đầu tiên giữa hai công ty, người đàn ông phía bên công ty kia nhìn thấy Kiến Nhất còn trẻ vừa tốt nghiệp lại là người đại diện cuộc đàm phán quan trọng, ông ta không khách sáo nói thẳng trước mặt tất cả những người có mặt, có cả bố Kiến và Kiến Nhật Nguyệt.
"Tôi cảm thấy các vị dường như đang muốn giỡn chơi với tôi phải không? Đưa một người trẻ như vậy để nói chuyện với tôi, các vị xem tôi là trò cười à?"
Đáp lại, Kiến Nhất mỉm cười lịch sự, bình tĩnh đáp: "Tuy tôi còn trẻ nhưng đã có kinh nghiệm làm việc trong công ty nhiều năm, tôi có thể đảm bảo những gì tôi mang đến sẽ khiến quý công ty hài lòng"
Người đàn ông không hề có ý để tâm lời của Kiến Nhất vừa nói, ông ta lên giọng hống hách: "Đừng tưởng nói được vài lời hay ho thì bản thân là kẻ giỏi, cậu cũng chỉ là một kẻ công tử dựa hơi gia đình mà thôi, lấy tư cách gì nói chuyện với tôi?"
ẦM!!!
Vu Yên Nhi không nhịn được nữa đập mạnh tay xuống bàn, lúc Kiến Nhất vừa quay qua cô đã nhảy lên bàn lao đến trước mặt nắm cổ áo người đàn ông đó, giận dữ hét thẳng vào mặt ông ta: "Không hợp tác thì cút, đừng có ở đây lên mặt tỏ ra ta đây. Lão già khốn nạn, hôm nay mày đụng đến chồng bà, bà sẽ giúp mày mau chóng đoàn tụ ông nội mày!"
Vu Yên Nhi vừa giơ nắm đấm lên đã bị Kiến Nhất ôm lấy rinh ra khỏi phòng họp, những người chứng kiến nhìn vẻ mặt cả kinh của người đàn ông kia liền che miệng lén lút cười, ban nãy còn cao ngạo, mới bị một cô gái trẻ dọa một cái đã xanh mặt.
Bố Kiến cũng đưa ra quyết định sẽ không hợp tác, một kẻ chẳng xem ai ra gì không xứng đáng để trở thành đồng minh.
Kiến Nhất ôm Vu Yên Nhi về phòng làm việc mới đặt cô xuống, nhìn dáng vẻ tức giận của cô khiến anh cười khổ: "Được rồi, đừng giận nữa"
"Không giận sao được chứ" Vu Yên Nhi bức xúc phản bác, không ngừng mắng rủa gã đàn ông kia: "Đáng lẽ ra anh phải để em đánh ông ta vài vì dám xem thường anh"
"Ngốc quá!" Kiến Nhất xoa đầu Vu Yên Nhi, biểu cảm đầy sự cưng chiều, từ tốn giải thích cho cô hiểu: "Có những người không thể nói chuyện tử tế thì không cần nói nữa, càng không cần tốn thời gian để tranh chấp với họ"
"Nhưng..."
Vu Yên Nhi vừa lên tiếng, Kiến Nhất bất ngờ hôn cô một cái, cơn giận trong cô lập tức biến mất, quên luôn những gì định nói. Cô ngơ ngác nhìn anh, cả hai không hẹn cùng nhau bật cười cùng một lúc.
Bình luận facebook