• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New EM KHÔNG THỂ CHẠY TRỐN TÌNH YÊU CỦA ANH (6 Viewers)

  • Chương 39-40

“Có gì đó mờ ám ở đây nha” Dạ Nguyệt ngồi xuống bàn nhỏ ở giữa phòng, nhíu mày nói. “Tỷ nói tỷ được đưa vào một căn phòng ở góc trái hành lang, trên giường đã có sẵn một người bệnh đang nằm chờ chuẩn bệnh?”


“Đúng vậy” Hách Liên Tử Y gật đầu. “Chẳng lẽ muội không phải như vậy?”


“Hoàn toàn không có” Dạ Nguyệt lắc đầu. “Muội vào căn phòng rộng lớn bên phải, trong đó có hai nam nhân ở sau bức bình phong, khả năng một người trong đó là Tịch quốc công rất cao. Muội còn chưa có chuẩn bệnh cho ai nữa, chỉ có người bên cạnh hắn hỏi muội vài câu rồi cho muội lui ra. Vậy mà muội lại trúng tuyển…”


“Nghe muội nói ta cũng cảm thấy có gì đó không ổn” Hách Liên Tử Y cũng bắt đầu nhíu mày suy nghĩ.


“Có khi nào liên quan đến vương gia của tỷ không?” Dạ Nguyệt hoàn toàn loại bỏ việc Tịch Khuyết có mờ ám gì đó với nàng mà nàng liền nghĩ ngay đến Ngũ vương gia với Tử Y tỷ của nàng.


“Muội đừng nói bậy” Hách Liên Tử Y nhẹ giọng nói, trong giọng nói ẩn chứa kích động sâu tận trong lòng nàng.


“Theo muội nghĩ ngày đó Chiến vương vẫn không hoàn toàn tin tưởng tỷ muội chúng ta nên bây giờ muốn giữ chúng ta lại để thăm dò điều tra thân phận thật sự của tỷ” mắt Dạ Nguyệt loé sáng linh động.


“Tỷ thử nghĩ xem, hôm qua chúng ta vừa nói mình là đại phu thì hôm nay phủ quốc công lại tuyển hai y nữ, tự nhiên ở đâu lại có chuyện trùng hợp như vậy. Muội chắc chắn với tỷ Tịch quốc công chính là được vương gia nhờ vả giữ tỷ lại, chuyện ứng tuyển này nọ chỉ là cái cớ thôi” nàng nói như đúng rồi, cũng đã khẳng định suy nghĩ của mình rất chắc chắn, chỉ có cách lý giải này mới có thể giải thích những chuyện khó hiểu đó hợp lý nhất thôi. Cho nên bạn Tịch quốc công kia vốn dĩ muốn điều tra từ xuất thân của nàng trước đây mà.


Hách Liên Tử Y nghe Dạ Nguyệt nói vô cùng có lý khiến nàng không thể phản bác. Nàng trầm mặc ngơ ngẩn nhìn vào chung trà nhỏ trước mặt. Vốn dĩ khi nghe Dạ Nguyệt nói muốn đi tìm phu quân của muội ấy, lòng nàng lại bất giác nhớ tới người kia, nghĩ muốn đi xem thử người kia bây giờ sống ra sao, có tốt hay không thôi, không nghĩ đến chàng vậy mà lại cố chấp với đoạn tình cảm xưa của hai người như vậy, cho đến giờ vẫn chưa thành thân hay nạp thê thiếp vào phủ….


“Nhưng mà bây giờ đã quá muộn để chạy rồi” Dạ Nguyệt âm thầm reo hò trong lòng, cười cười nhìn Hách Liên Tử Y, nàng thật sự thấy Ngũ vương gia rất được nha, đứng chung một chỗ với Tử Y tỷ của nàng phải nói là trời tạo một đôi tiên đồng quyến lữ. “Chúng ta đã vào hang cọp, không thể thoát ra a”


Chuyện là Dạ Nguyệt và Hách Liên Tử Y đã được đưa vào trong phủ ngay sau khi có kết quả ứng tuyển. Cả hai bây giờ đang ở trong Mãn Nguyệt cư, một tiểu viện của phủ Quốc công với thân phận y nữ.


Hách Liên Tử Y vẻ mặt phức tạp đan xen rối rắm, trong lòng ngũ vị tạp trần. Nàng không thể để người kia nhận ra nàng được…


Dạ Nguyệt nhìn sắc mặt biến đổi của tỷ tỷ mình, trong lòng thầm than, không đành lòng nói: “Muội nhớ sư phụ có nói đã dạy tỷ cách dịch dung có phải hay không? Muội nghĩ bây giờ là lúc tỷ đem ra thể nghiệm được rồi a” còn nàng vẫn chưa có được dạy qua phương pháp này nên nàng cũng đành bó tay đầu hàng.


“Ah… muội nhắc ta mới nhớ” Hách Liên Tử Y vui sướng reo lên, chỉ cần nàng dịch dung với thay đổi giọng nói thì cho dù dáng người có giống như thế nào cũng vô ích, dáng người nhìn hao hao giống nhau là rất đỗi bình thường, chàng nhất định sẽ không còn nghi ngờ nữa.


Dạ Nguyệt lắc đầu, âm thầm nhìn trời thở dài, Ngũ vương gia đừng trách ta, ta chỉ là không đành lòng nhìn Tử Y tỷ rối rắm mà thôi, còn chuyện tỷ ấy có trở về bên cạnh ngươi không thì cái đó còn phải xem vận mệnh của hai người như thế nào nữa.


Đêm khuya thanh tĩnh, Dạ Nguyệt lại nằm lăn qua lộn lại trên giường không ngủ được. Bởi vì nàng chợt nhớ ra bản thân bây giờ đang ở trong phủ của người ta, có hay không nàng có thể được tự do đi ra ngoài mà tìm kím sư phụ?


Ngày mai nàng sẽ đi hỏi Trần quản gia, nếu không được thì nàng sẽ âm thầm nghĩ cách trốn ra vậy, nghĩ vậy Dạ Nguyệt mới hài lòng gật đầu. Rồi nàng xốc chăn lên, chuẩn bị đi gặp chu công.


Đêm càng về khuya không khí càng thanh u tĩnh mịch, vì thời đại này không có ánh đèn điện nên không bị ô nhiễm ánh sáng, đêm tối bao trùm một màu đen như mực, chỉ cần tắt đi ánh nến là phòng ốc đã tối đen thăm thẳm, rất khó nhìn thấy mọi thứ xung quanh.


Dạ Nguyệt chùm chăn qua đầu, cuộn tròn trong chăn mềm mại ấm áp, tiếng hít thở đều đều vang vọng khắp phòng. Lúc này một bóng đen mở cửa bước vào phòng của nàng, đóng cửa lại, đi về phía nàng, dừng lại bên cạnh giường nàng, tất cả đều rất là đường đường chính chính, không chút gì là kiêng kỵ đây là phòng của một nữ tử, giống như đây là phòng của bóng đen đó hoàn toàn không chút lén lút hay tỏ vẻ ngó nghiên xung quanh lo sợ bị ai bắt gặp.


Chăn được kéo xuống một chút, cái đầu nhỏ nhắn của Dạ Nguyệt cũng dần dần lộ ra. Bóng đen ngồi xuống giường, im lặng nhìn nàng, thời gian cứ thế trôi qua chầm chậm cho đến khi bóng đen đưa tay vuốt ve vào gò má trắng hồng mịn màng của nàng.


Cảm nhận được đụng chạm quen thuộc, Dạ Nguyệt mơ màng nhúc nhích cơ thể, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay người đang vuốt ve gò má mình.


“Hiên….” nàng lơ mơ nói, mắt vẫn nhắm nhưng miệng lại mỉm cười vui vẻ.


Bàn tay bóng đen khựng lại trong chốc lát, rồi bóp mũi nàng: “Tỉnh”


Dạ Nguyệt bị bóp mũi, nàng mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, thấy người đang kề sát mặt vào mặt nàng, nàng ngơ ngác nhìn người đó. Thì ra nàng vẫn còn đang nằm mộng nên nàng mới có thể nhìn thấy sư phụ đang ở trước mặt nàng như thế này. Nghĩ, cũng may người xuất hiện trong mộng nàng là sư phụ phong hoa tuyệt đại của nàng, chứ nếu là một gương mặt của thứ gì đó khác chắc nàng sẽ bị doạ chết ngay trong giấc mơ của mình a…


Nàng chớp mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú quen thuộc trong giấc mộng, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào mắt, mũi, bờ môi của người đó. Dù là mộng nhưng lại rất chân thực, Dạ Nguyệt mắt ngấn nước ôm lấy cổ người đó: “Hiên, chàng đừng rời đi, ta xin chàng. Ta thực sự rất nhớ chàng”, nàng sợ phải tỉnh giấc, bởi vì lúc nàng thanh tỉnh nàng chỉ còn lại một mình…


Giọng của thiếu nữ ngọt ngào êm ái nỉ non vào trong tai hắn làm hắn sinh ra cảm giác kỳ lạ trong ngực, hương thơm hoa anh đào trên người nàng thoang thoảng bao quanh lấy hắn, vòng tay nhỏ bé mềm mại nhưng lại cứng rắn ôm hắn thật chặt, dường như sợ hắn sẽ biến mất nếu nàng buông tay. Rốt cuộc nam nhân đó là ai lại làm cho nàng khắc sâu vào tim đến như vậy?


Tịch Khuyết nhíu mày, hắn thế nhưng lại cảm thấy vô cùng tức giận với người hắn chưa từng gặp, dù thế nào nam nhân đó cũng đã bỏ rơi nàng nên mới làm nàng thương tâm đến như vậy. Nghĩ nghĩ thật lâu, Tịch Khuyết lại giật mình, hắn đang làm cái gì đây?


Lần đầu tiên hắn để cho người khác chạm vào mình lại không thấy chán ghét, cũng là lần đầu tiên hắn chủ động chạm vào người khác lại muốn chạm nhiều hơn nữa. Nhìn nữ tử đang run rẩy ôm hắn khóc thúc thít, lòng hắn dâng lên cảm giác khó chịu, giống như có thứ gì đó đang đục khoét vào tim hắn. Hắn không hiểu tại sao chỉ cần nhìn thấy nàng lại giống như có một giọng nói đang hò hét trong lòng hắn, muốn chạm vào, hắn rất muốn chạm vào nàng…


“Ta sẽ không rời đi” hắn nhỏ giọng nói, hôn vào tai nàng rồi di chuyển qua mặt nàng, dùng lưỡi mút lấy hai dòng nước mắt đang chảy trên gò má trắng noãn, dừng lại chốc lát hắn cúi đầu hôn lên cánh môi đỏ hồng của nàng.


Đôi môi quen thuộc, xúc cảm quen thuộc, Dạ Nguyệt nhắm mắt lại tiếp nhận nụ hôn của người ở trên, miệng hé mở. Chiếc lưỡi ướt át lập tức trượt vào trong miệng nàng, cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại của nàng, mút thật chặt, môi lưỡi quấn quít dây dưa, quyến luyến nhau không rời, cũng không cảm thấy bao nhiêu là đủ.


Dạ Nguyệt nở nụ cười hạnh phúc, lại dần dần chìm trong giấc ngủ…. Bóng đêm tịch mịch vẫn tiếp tục bao trùm.


Sáng hôm sau, Dạ Nguyệt mơ màng tỉnh giấc, nàng ngồi bật dậy nhìn ngó xung quanh, sờ đến bên ngoài giường thấy lạnh lẽo không chút ấm áp chứng tỏ không có ai đã ngồi ở đó. Quả thật nàng lại nằm mộng, mộng thấy sư phụ trở về bên nàng. Nàng nhìn đôi bàn tay nhỏ nhắn của mình, xúc cảm chạm vào khuôn mặt sư phụ, rồi nàng sờ sờ vào môi mình, cảm giác đó… thật sự quá chân thật, đến tận bây giờ nàng vẫn còn có thể cảm nhận được làn môi ấm áp quen thuộc đó.


Nàng chỉ muốn ngủ tiếp để có thể nhìn thấy sư phụ lần nữa, nhưng cửa phòng bật mở thật mạnh. Dạ Nguyệt quay đầu nhìn ngoài cửa phòng, chỉ thấy một thiếu nữ xinh đẹp quyến rũ, vận y phục hoa hoa lệ lệ, trên đầu là những trang sức tinh xảo vô cùng rườm rà đang nhìn nàng bằng ánh mắt đầy sát ý. Dạ Nguyệt cảm thán nữ tử cổ đại ai cũng thật sự rất xinh đẹp, ít nhất là Tử Y tỷ của nàng và nữ tử này.


“Cô nương là…?” Dạ Nguyệt bước xuống giường, hỏi. Không phải nói phủ Quốc công không có nữ nhân ngoại trừ nàng với Tử Y tỷ sao? Người này không phải là nữ nhân chứ là cái gì đây?


“Con tiện nhân này, dám quyến rũ Khuyết ca ca của bổn quận chúa” nữ tử rống lên đầy giận dữ rồi nàng tiến lên hung hăn nắm lấy tóc của Dạ Nguyệt kéo ra ngoài.


“Buông tay” Dạ Nguyệt lạnh nhạt nói, nàng nắm lấy tay nữ tử, bấm mạnh vào khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ nàng ta rồi kéo tay nàng ta ra. Bị đau nữ tử nhanh chóng buông mái tóc dài đen mượt của Dạ Nguyệt ra.


Hách Liên Tử Y từ phòng bên cũng đi nhanh qua phía này, nàng đang ngồi trong phòng chải tóc thì nghe tiếng ồn ào bên phía phòng Dạ Nguyệt nên nàng nhanh chóng chạy qua xem có chuyện gì đang xảy ra.


“Ngươi dám làm bổn quận chúa bị thương?” Chiêu Hoàng quận chúa xoa xoa bàn tay có một chỗ đang ửng đỏ lên thấy rõ của mình, liếc mắt nhìn về phía đám nô tài đang cúi đầu đứng phía sau nàng ta. “Người đâu, mang nàng đi chém ngay cho ta”


Hách Liên Tử Y cả kinh, chạy đến trước mặt Chiêu Hoàng quận chúa quỳ gối xuống hoảng sợ nói: “Xin người tha mạng cho muội muội nô tỳ”, mặc dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng thân là nô tài tốt nhất chính là nhận lỗi dù không biết mình sai ở đâu để có thể bảo toàn mạng sống của mình, nàng không muốn mất thêm một người thân nào nữa.


“Tỷ, tỷ làm gì vậy? Mau đứng lên” Dạ Nguyệt cau mày vội vàng đỡ Tử Y tỷ của nàng đứng dậy nhưng Tử Y vẫn không nhúc nhích.


“Nguyệt nhi, mau xin lỗi Chiêu Hoàng quận chúa” Hách Liên Tử Y nắm chặt lấy tay Dạ Nguyệt, thành khẩn nhìn nàng, trong mắt là lo sợ không giấu giếm.


Dạ Nguyệt sợ nhất chính là đôi mắt thành khẩn này của Hách Liên Tử Y, dù nàng kiên quyết từ chối nhưng nàng luôn không nỡ khi nhìn thấy ánh mắt này của tỷ ấy.


“Hay lắm, bổn quận chúa cũng đang muốn tính sổ với ngươi đây” Chiêu Hoàng quận chúa lạnh lẽo nhìn hai tỷ muội, cay nghiệt nói. “Các ngươi chính là người mà Khuyết ca ca tuyển vào phủ? Đừng tưởng rằng như vậy đã trở thành nữ nhân của huynh ấy”


Dạ Nguyệt tức giận hừ lạnh, Khuyết ca ca? Có liên quan gì đến nàng và tỷ tỷ của nàng?


“Đừng làm loạn, Chiêu Hoàng” giọng nói trầm thấp ám áp như gió xuân từ đằng xa vọng lại.


Mọi người đều nheo mắt nhìn về phía phát ra giọng nói ôn nhu đó, dưới ánh nắng sớm mai chỉ thấy Tịch Khuyết và Mạc Chiêu Huân đang từ đằng xa đi về phía này, ánh sáng ấm áp như bao trùm lấy hai người. Nhưng dù vậy ánh nắng cũng không thể làm tan đi khí lạnh đang tản ra quanh thân Tịch Khuyết, đôi mắt hắn đang âm trầm tịch mịch nhìn về phía này, thật giống như có kẻ thù không đội trời chung với hắn đang ở bên đây.


Hách Liên Tử Y nhìn thấy Mạc Chiêu Huân, cơ thể nàng nhẹ run, rủ mi xuống không dám nhìn người đang đi đến.


Chiêu Hoàng quận chúa ánh mắt tha thiết nhìn Tịch Khuyết. Nhưng khi thấy ánh mắt thanh u thâm trầm của Tịch Khuyết quét qua nàng ta, nàng ta khẽ run, cúi thấp đầu, hoàn toàn không còn chút hung hăn nào như lúc nãy, nhỏ giọng như muỗi kêu: “Khuyết ca ca, Ngũ ca ca”


Mà người đáng chú ý nhất lúc này là Dạ Nguyệt, bởi vì Dạ Nguyệt đang vô cùng kích động, trợn to đôi mắt trong suốt của mình nhìn nam tử đang đứng trước mặt nàng, sửng sốt đến không thốt nên lời.


Suốt một năm nay nàng luôn mong nhớ đến hắn, suốt một tháng nay nàng luôn tìm kím hắn, vậy mà bây giờ hắn lại tự động xuất hiện trước mặt nàng? Cuối cùng nàng cũng hiểu được câu “Xa tận chân trời gần ngay trước mắt” là như thế nào.


Nhưng….. tim Dạ Nguyệt bất giác hoảng hốt đập thật mạnh, đầu nàng trống rỗng không thể suy nghĩ, nàng mờ mịt nhìn sư phụ nhà nàng, tại sao sư phụ lại đang nhìn nàng bằng ánh mắt xa lạ đến như vậy?


“Hiên…?” Dạ Nguyệt nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo trống rỗng của Tịch Khuyết, nghi ngờ gọi.


Tịch Khuyết nhíu mày nhìn nàng, nàng lại gọi tên nam nhân đó khiến hắn vô cùng khó chịu: “Bổn đại nhân là Tịch Khuyết, không phải là Hiên của ngươi” lời nói mặc dù lạnh lẽo nhưng nếu nghe kỹ có thể nghe thấy giọng điệu hờn giận ẩn sâu trong đó.


Dạ Nguyệt cứng đờ người nhìn người trước mắt, ánh mắt quen thuộc đó đang nhìn nàng như thật xa lạ, lạnh lẽo lại trống rỗng. Trái tim nàng giống như bị dao đâm, xoáy sâu đến tận tâm cang, đau đớn đến nỗi nàng không thể chuyển động được nữa. Nàng đứng im tại chỗ, môi mím lại thật chặt cùng với răng đang cắn chặt vào môi đến nỗi có thể lờ mờ nhìn thấy được nó đang bắt đầu chảy máu, mắt lại bất giác dâng lên một tầng nước ấm, rồi chực rơi xuống mà nàng hoàn toàn không hay biết, như những hạt châu trong suốt lấp lánh dưới ánh nắng dịu nhẹ.


Như thế nào sư phụ lại không phải là sư phụ? Chẳng lẽ trên đời này có hai người giống nhau như đúc đến như vậy hay sao? Người này là anh em song sinh của sư phụ sao? Hoặc giả là…. sư phụ đã thật sự bị mất trí nhớ? Hay hắn đơn giản chỉ là một phiên bản sư phụ của thế giới này, nàng sực nhớ ra đây không phải là thế giới của nàng và sư phụ.


Đầu óc nàng ngổn ngang trống rỗng với hàng trăm câu hỏi không tên, nàng làm sao có thể chấp nhận được sư phụ đã quên nàng đây? Còn nàng, nàng làm sao có thể quên được chuyện ở thế giới kia của hai người, giọng nói này, gương mặt này, nó vốn dĩ đã khắc sâu vào trong tâm trí nàng, khắc sâu vào trong trái tim nàng, thật sâu thật sâu ở tận nơi góc khuất mà nàng luôn che giấu.


“Là chàng đã thật sự quên ta hay ngươi vốn dĩ không phải là Hiên của ta?” Dạ Nguyệt khó khăn thốt thành lời nói, giọng nói của nàng như nghẹn lại ở cổ họng.


“Nữ nhân này thật to gan, dám ăn nói với bổn đại nhân như vậy” Tịch Khuyết giọng điệu nghiêm nghị, nhưng sâu tận trong lòng hắn lại đang cảm thấy vô cùng khó chịu, nước mắt của nữ nhân này thập phần chói mắt, nhìn thấy đôi môi đang mím lại đến chảy máu kia khiến hắn chỉ muốn đến tách chúng ra để không phải nhìn thấy nàng tự dày vò bản thân mình như vậy. Rốt cuộc hắn cũng không biết bản thân mình muốn cái gì.


Hắn không hiểu tại sao khi nàng nhìn thấy hắn nàng lại kích động như vậy. Hắn và nàng có quen biết với nhau sao? Vốn dĩ tối hôm qua hắn cứ tưởng nàng nhận nhầm hắn thành người khác nhưng bây giờ hình như không phải, đôi mắt của nàng nhìn hắn như nhìn người trong lòng mình, giống như hắn chính là người nam nhân tên Hiên đó.


Hai người đối mắt nhìn nhau trong im lặng.


Hách Liên Tử Y gác chuyện của mình qua một bên, nàng quan sát hai người, Hiên không phải là tên phu quân của Nguyệt nhi hay sao? Sao Nguyệt nhi lại gọi Tịch quốc công là Hiên?


Mà Mạc Chiêu Huân cũng đang kinh ngạc nhìn hai người, tam đệ hắn vốn dĩ xuất thân rất thần bí. Một năm trước khi bọn thuộc hạ của hắn tìm thấy tam đệ bên dòng suối cạnh quân doanh, đệ ấy đã bị hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh dậy đệ ấy đã hoàn toàn không nhớ bản thân là ai, từ đâu đến. Hắn cũng đã cho người điều tra thân thế giúp tam đệ hắn, ngay cả những nước bên cạnh cũng không bỏ qua, nhưng hoàn toàn không có bất kỳ kết quả nào, thật giống như tam đệ là người từ trên trời rơi xuống vậy.


Có Tịch Khuyết cùng Ngũ vương gia ở đây nên Chiêu Hoàng quận chúa không dám làm loạn bởi vì nàng ta rất sợ Tịch Khuyết, chỉ cần hắn quét mắt lạnh lẽo nhìn nàng ta cũng đủ khiến nàng ta run rẩy sợ hãi, cơ thể cứng đờ không dám nhúc nhích. Nàng ta chỉ có thể âm thầm nắm chặt tay lại thành nắm đấm, cơ hồ móng tay đâm sâu vào da thịt, ánh mắt bốc hỏa nhìn hai người đang nhìn nhau ở bên kia, thật giống như đang nhìn người trong lòng khiến nàng ta càng căm hận tột cùng, lửa giận bốc lên đến tận đầu.


Đôi con ngươi Tịch Khuyết đen thẫm như vực sâu không đáy chăm chú nhìn Dạ Nguyệt, không một ai ở đây có thể biết được hắn đang nghĩ gì, rồi hắn từ từ cong khoé môi lên: “Hắn ta là gì của ngươi?”


Dạ Nguyệt mím môi: “Phu quân của ta”


Chiêu Hoàng quận chúa lúc này không thể kìm chế được nữa, nàng ta xông thẳng tới trước mặt Dạ Nguyệt giáng cho nàng một cái tát.


BỐP!! Thanh âm thanh thuý vang lên trong không khí ngột ngạt. Dạ Nguyệt im lặng chạm vào gò má đang bắt đầu đỏ lên, vì nàng không chú ý nên đã không thể tránh được cái tát như trời giáng này.


“Đồ yêu nữ, đừng có ở đây ăn nói hàm hồ, Khuyết ca ca mà là phu quân của ngươi?” Chiêu Hoàng quận chúa nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt độc ác như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.


Tịch Khuyết lại quét ánh mắt lạnh lẽo qua Chiêu Hoàng quận chúa khiến nàng ta lập tức cứng đờ người. Mạc Chiêu Huân bất đắc dĩ nhìn hoàng muội của mình, thở dài trong lòng.


“Ý ngươi bổn đại nhân đây là phu quân của ngươi?” Tịch Khuyết giọng điệu mang theo vài phần cợt nhã nói, nhưng nhìn thấy vết đỏ đang dần dần hiện lên rõ ràng bên má nàng, chân mày hắn bất giác nhíu lại mà bản thân hắn cũng không hay biết.


Dạ Nguyệt nghe ra ý tứ bỡn cợt của hắn, im lặng không đáp. Đôi mắt trong suốt của nàng lúc này như bị mây mù che phủ, một mảnh trầm mặc cùng thê lương.


Tịch Khuyết lại trở về đôi mắt lạnh lẽo, xa cách nhìn nàng: “Đáng tiếc bổn đại nhân không cho là vậy. Ngươi đã nhận nhầm người, bổn đại nhân không quen biết ngươi, cũng không phải là Hiên gì đó”, trong lòng hắn hừ lạnh, ta không phải là hắn ta, nàng đừng bao giờ nhầm lẫn ta với hắn.


Dạ Nguyệt choáng váng đầu óc, thật giống như có hàng ngàn mũi tên đang đâm xuyên qua cơ thể mình, đau đến không thể thở được. Nước mắt lại tiếp tục tuôn ra không ngừng. Người đã hứa với nàng sẽ ở bên cạnh nàng suốt đời cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, chỉ duy nhất có một mình nàng, nay lại có thể dễ dàng quên đi tất cả mọi chuyện. Rốt cuộc tình yêu của hai người cũng chỉ là một sợi dây mong manh có thể đứt bất cứ lúc nào. Nàng đã tin tình yêu của hai người có thể vượt qua tất cả mọi thứ.


Dạ Nguyệt một lần nữa nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh giá trước mắt, ánh mắt tràn đầy kiên định: “Có lẽ chàng thật sự đã quên, tên của chàng là Lăng Chi Hiên, là người mà ta yêu nhất”, nàng cố bấu víu vào suy nghĩ sư phụ tạm thời bị mất trí nhớ, nàng muốn tin tưởng như vậy.


Tịch Khuyết chấn động nhìn nữ tử với ánh mắt kiên định trước mắt. Hắn… vậy mà hiện tại… lại cảm thấy có thứ gì đó ấm áp đang đâm chồi bên trong trái tim trống rỗng cùng tịch mịch của mình… Thật lâu sau hắn cũng không thể thốt thành lời.


“Đủ rồi, người đâu, đem ả ta đi chém đầu cho ta” Chiêu Hoàng quận chúa hét lên ra lệnh cho mấy thị vệ phía sau.


“Ai dám?” Tịch Khuyết liếc mắt nhìn đám thị vệ làm bọn hắn đổ mồ hôi hột, Quốc công gia àh là do quận chúa ra lệnh mà, sao ngài lại nhìn chúng nô tài, oan uổng quáaaaaa.


“Khuyết ca ca, ả ta dám hồ ngôn loạn ngữ ở đây, rõ ràng đã là tội đáng chết vạn lần” Chiêu Hoàng quận chúa không thể chịu được, hướng Tịch Khuyết tức giận dậm chân xoắn khăn tay, giống như thê tử nhỏ đang làm nũng.


Tịch Khuyết nhíu mày nhìn nàng ta, đáy mắt xoẹt qua tia sát khí không hề che giấu.


“Hoàng muội, được rồi, muội đừng nói nữa” Mạc Chiêu Huân cũng nhíu mày kéo muội muội mình ra đằng sau, hắn thật không thể nhìn nỗi tình cảnh trước mắt. Có lẽ hắn cùng hoàng huynh đã nuông chiều cô muội muội này quá mức. Nếu không vì nể mặt hắn và hoàng huynh thì có lẽ Tịch Khuyết đã một chưởng đánh bay muội ấy từ lâu rồi.


Con người đó từ khi tỉnh giấc đã vô cùng nguy hiểm, bởi vì trong lòng đệ ấy chỉ có giận dữ cùng trống rỗng. Hắn đoán phần ký ức mà đệ ấy đánh mất chính là thứ đã giúp đệ ấy giữ lại nhân tính của mình, còn bây giờ hắn dám tin tưởng đệ ấy sẽ không ngại ngần mà xuống tay với bất cứ ai.


Tịch Khuyết nhìn Dạ Nguyệt thật sâu sau đó xoay người, kìm chế kích động trong lòng: “Ta sẽ suy nghĩ, ngươi cứ ở lại đây theo thân phận y nữ của mình” rồi hắn rời đi, chỉ để lại cho mọi người một bóng lưng cao lớn vững chãi.


Hách Liên Tử Y nắm lấy tay Dạ Nguyệt, nhìn nàng thấu hiểu. Dạ Nguyệt đứng đó nhìn bóng lưng quen thuộc khuất dạng trước mặt nàng…


Nàng đã rất nhiều lần tưởng tượng đến cảnh tượng gặp lại của nàng và sư phụ. Nàng sẽ chạy đến ôm chặt lấy sư phụ và sư phụ cũng sẽ dang rộng vòng tay đón lấy nàng. Hai người sẽ không cần phải nói bất cứ lời nào nhưng cũng sẽ có thể thấu hiếu được nỗi nhớ nhung dày vò của đối phương.


Nàng đã quá ngây thơ rồi.


Dạ Nguyệt mỉm cười chua sót quay đầu bước vào căn phòng nhỏ của mình, nàng có thể chứng minh hắn chính là sư phụ của nàng. Nhưng dù nàng chứng minh được thì sao? Vẫn không thể thay đổi được sự thật rằng sư phụ đã hoàn toàn quên đi nàng, quên đi khoảng thời gian bên nhau của hai người cùng với lời hứa của mình. Nàng vẫn không thể chấp nhận được sự thật tàn nhẫn này.


Nàng…. phải làm sao đây?


@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@





(Đôi lời tác giả: Trước khi bắt đầu chương mới mình có vài lời muốn nói với các bạn đọc giả. Mình xin nhắc lại đây là một câu chuyện ngôn tình phiêu lưu, vì là phiêu lưu nên nhân vật chính sẽ trãi qua những câu chuyện nhỏ của những thể loại nhỏ trong một thể loại phiêu lưu tổng thể, vì vậy thể loại rất đa dạng và nó thật sự rất phá cách, và từ đầu mình đã luôn viết mạch truyện theo tiêu chí này.


Nếu mạch câu chuyện theo đúng suy nghĩ của mình thì mình cho là tiếp theo sau sẽ còn những chuyện vượt ra khỏi giới hạn của một bộ ngôn tình theo lẽ thông thường. Một ví dụ điển hình là đang từ hiện đại xuyên không về cổ đại, nhưng không phải tự nhiên mà mình cho nó như vậy, đỉnh điểm chuyển tiếp giữa hai thế giới chính là cái vực cao chót vót mà nvchính đã rơi xuống đó, bởi vì bình thường rơi xuống chỉ có chết thôi, và mình xin nói rõ luôn xuyên không cổ đại cũng chỉ là một câu chuyện trong tổng thể câu chuyện lớn mà thôi. Nên các bạn đọc giả cần cân nhắc trước khi quyết định có nên đọc hay không, cũng cần cân nhắc có nên đọc tiếp hay không, tránh về sau lúc đọc sẽ lại cảm thấy ức chế hay bị tuột cảm xúc nữa ạ. Còn ai muốn đọc tiếp thì nên chuẩn bị theo tinh thần “bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra” đi ạ.


Chỉ là đôi dòng tâm sự của mình, lúc đọc cmt bên trang khác mình vừa vui nhưng cũng cảm thấy rất buồn, mình cũng đã suy nghĩ rất nhiều, mình viết vì mình thực sự muốn viết và đem chính bản thân của mình vào phiêu lưu trong câu chuyện này, nên mình quyết định sẽ nói rõ với các bạn trước để cho lòng mình có thể thanh tỉnh lại mà viết tiếp câu chuyện của mình, còn về câu chuyện mình vẫn sẽ tiếp tục viết đến cuối cùng dù cho nó hay hay là dở. Cám ơn vì đã theo dõi câu chuyện của mình đến bây giờ!! *cúi đầu* Và mình hy vọng các bạn post bài của mình sang trang khác giữ nguyên lời này của mình, đừng không post tội nghiệp mình, các bạn có thể đem nó ra post ngay phần giới thiệu của truyện luôn càng tốt. Mình thật sự cũng không mong muốn các bạn bỏ ra thời gian của mình để đọc nhưng lại không đọc được một tác phẩm có thể làm thoả mãn bản thân mình, mình cũng dân đọc truyện nên mình cũng hiểu rõ điều này, một lần nữa cảm ơn các bạn rất nhiều *cúi đầu*)


~~~ Và bây giờ bắt đầu chương 40


Ngự thư phòng.


“Hoàng huynh, huynh nhất định phải làm chủ cho muội” Chiêu Hoàng quận chúa từ ngoài cửa đi vào, nước mắt rơi như hoa lê trong mưa, vẻ mặt đau lòng đến không muốn sống nữa.


Thần đế mặc long bào đang ngồi trên ngai vàng xử lý công vụ quan trọng, nghe vậy ngẩn đầu lộ ra khuôn mặt tuấn tú phi phàm, đôi mắt phượng bất đắc dĩ nhìn hoàng muội của mình, chuyện của muội ấy và tam đệ hắn cũng đã có nghe nhị đệ nói. Dù chỉ mới tiếp xúc với tam đệ có hai ba tháng nhưng hắn cũng hiểu rõ con người của đệ ấy, thân là đế vương nhưng hắn thật sự ngưỡng mộ tài hoa và luôn tôn trọng ý kiến của tam đệ. Cho nên bây giờ hắn cũng cảm thấy rối rắm, nếu hắn hạ chỉ ban hôn thì hắn tin chắc tam đệ sẽ kháng chỉ, vậy làm sao hắn có thể đưa tam đệ vào con đường chết được đây?


Đang rối rắm thì một tiểu thái giám từ ngoài cửa vội vàng đi vào, cung kính bẩm: “Khởi bẩm hoàng thượng, sứ giả của Vân La quốc xin cầu kiến”


“Cho truyền” Thần đế đáy mắt xoẹt qua tia nghi hoặc, nói. Rồi hắn nhìn sang Chiêu Hoàng quận chúa: “Chuyện này trẫm sẽ suy nghĩ lại rồi cho muội hay, muội cứ lui xuống trước đi”


Biết hoàng huynh của mình phải tiếp đón sứ giả của nước khác, Chiêu Hoàng quận chúa chỉ tức giận dậm chân rồi không cam tâm rời đi.


Thần đế ảo não lắc đầu nhìn hoàng muội của mình rời đi rồi ngay lập tức trở về thần thái của một vị đế vương bễ nghễ thiên hạ để tiếp đón sứ giả của Vân La quốc.


***0w0***


Quốc công phủ, thư phòng.


Mạc Chiêu Huân vẻ mặt nghiêm túc ngồi trước thư án, mà ngồi bên trong thư án là Tịch Khuyết vẻ mặt cũng âm trầm không kém Mạc Chiêu Huân.


“Bọn họ muốn hòa thân?” Tịch Khuyết nhíu mày.


Mạc Chiêu Huân gật đầu: “Đối tượng sang đây hòa thân chính là tam hoàng tử Vân Chính và thập công chúa Vân Đoan. Vấn đề là….”


Tịch Khuyết nghe Mạc Chiêu Huân không nói hết câu, hắn đưa đôi mắt trầm ngâm nhìn Mạc Chiêu Huân, hắn có một dự cảm chẳng lành.


“Thập công chúa đã nghe qua về cuộc chiến tranh biên giới, lại ngưỡng mộ tài hoa của đệ nên muốn cùng đệ kết duyên phu thê…..” càng nói Mạc Chiêu Huân giọng càng nhỏ dần, ánh mắt như có như không liếc nhìn tam đệ, trong lòng đang oán hận hoàng huynh của mình, lại đẩy cho hắn một chuyện nguy hiểm như thế này, thật là chê hắn sống lâu hay sao vậy a….


Nghe đến đây khí lạnh càng tản ra quanh thân Tịch Khuyết, hắn đứng dậy lạnh giọng nói: “Không chấp nhận, bảo nàng ta chọn người khác đi” rồi phẩy tay áo đi ra khỏi thư phòng, bỏ lại Mạc Chiêu Huân vẻ mặt đau khổ ngồi trong thư phòng.


Mạc Chiêu Huân lắc đầu, vẻ mặt chuyển qua “biết ngay đệ ấy sẽ nói vậy mà”, rồi hắn đứng dậy nhắm mắt bám theo tam đệ của mình.


“Nàng ta là công chúa Vân La quốc, dù trước mắt Vân La quốc không có đe dọa với ta nhưng thời gian gần đây họ đang phát triển mạnh dần về giao thương lẫn quân sự, cho nên chúng ta cũng phải cho họ một câu trả lời xác đáng” Mạc Chiêu Huân kiên nhẫn giải thích.


Làm sao mà Tịch Khuyết không hiểu, chỉ là cho dù hiểu thì hắn cũng không bao giờ làm theo, Tịch Khuyết hừ lạnh trong lòng, đi càng nhanh.


“Trừ khi đệ có hôn ước thì chuyện này sẽ dễ giải quyết hơn” Mạc Chiêu Huân cũng cố gắng bám theo Tịch Khuyết đến cùng.


Tịch Khuyết nghe đến đây thì hắn lập tức dừng lại, ánh mắt sâu xa quay qua nhìn Mạc Chiêu Huân.


“Ta còn chưa có nói hết, bởi vì tam hoàng tử tỏ ý muốn cầu thân Chiêu Hoàng, nên hoàng huynh muốn đệ và Chiêu Hoàng đính ước với nhau để tránh cho hoàng huynh mất đi hai người mà huynh ấy yêu quý” Mạc Chiêu Huân cố gắng trưng ra cái bản mặt vô tội, đệ nên biết đây là ý của hoàng huynh chứ không phải của ta nha, âm thầm đổ toàn bộ tội lỗi cho vị hoàng đế tội nghiệp nào đó.


Lại tức giận phẩy tay áo rời đi, không thèm cho nhị ca hắn một chút mặt mũi.


Cho nên trên hành lang của phủ quốc công đang có một cảnh tượng vô cùng thú vị, Chiến vương Mạc Chiêu Huân đang nở nụ cười tươi như hoa bám theo Tịch quốc công, quyết không buông tha hắn. Còn Tịch quốc công thì lạnh lẽo cứ phẩy tay áo tức giận tránh xa Chiến vương đến cùng, nhìn cũng không muốn nhìn hắn một cái.


Nhưng cảnh tượng này đối với những gia nhân trong phủ vốn không phải xa lạ gì mà nó thường xảy ra như cơm bữa, ban đầu bọn họ có ngỡ ngàng nhưng dần dần rồi cũng thành quen, không để ý nữa.


***0w0***


Dạ Nguyệt đã ở lì trong phòng mình ba ngày nay, nàng cũng không buồn rời khỏi phòng, giống như trở về làm trạch nữ ở thế giới kia vậy.


Cho đến ngày hôm nay, Hách Liên Tử Y nhìn thấy phần thức ăn hôm qua mà nàng đã để trước cửa cho Dạ Nguyệt, nên nhịn không được nhờ thị vệ ở gần đó đẩy cửa vào phòng Dạ Nguyệt, lại thấy Dạ Nguyệt đang nằm trên giường, ánh mắt nhắm lại yên tĩnh như đang ngủ, trên bàn là toàn bộ thức ăn mà nàng đã để trước cửa phòng muội ấy hai ngày trước nữa.


“Nguyệt nhi…” Hách Liên Tử Y nhỏ giọng gọi nhưng vẫn không thấy ai trả lời, nàng đến gần thì thấy khuôn mặt Dạ Nguyệt tái nhợt, đôi môi tái nhợt không có chút máu. Hách Liên Tử Y cả kinh chạy đến gần bắt mạch, mạch rất yếu, hơi thở cũng rất yếu.


“Nguyệt nhi, tỉnh dậy!!” Hách Liên Tử Y vỗ vỗ vào gò má vốn trắng hồng giờ đã chuyển sang trắng xanh gầy gò nhợt nhạt.


Vẫn không có động tĩnh gì, nàng nhanh chóng ấn vào huyệt nhân trung của Dạ Nguyệt, lúc bấy giờ Dạ Nguyệt mới nhúc nhích cơ thể gầy gò của mình, từ từ mở đôi mắt tịch mịch ra nhìn Hách Liên Tử Y.


“Muội muốn ngủ” Dạ Nguyệt thều thào nói, mấy ngày nay nàng chỉ muốn vùi đầu vào giấc mộng của mình, để nàng có thể nhìn thấy những chuyện trước đây của nàng và sư phụ… Nước mắt lại rơi xuống, trong suốt như những giọt pha lê.


Hách Liên Tử Y đau lòng nhìn Dạ Nguyệt, hóa ra muội ấy vẫn luôn mang thức ăn mà nàng để ngoài cửa vào phòng nhưng lại không hề động đến chút nào, mang vào để nàng không phải lo lắng cho muội ấy mà thôi. Cho đến hôm qua vì không còn sức lực đứng dậy nên phần ăn vẫn còn nguyên vẹn trước cửa, nhờ vậy mà nàng mới biết chuyện không thể tin được này.


“Muội, cái đồ ngốc này…” Hách Liên Tử Y tức giận nhưng cũng cực kỳ đau lòng nhìn muội muội ngốc của mình, nước mắt nàng cũng rơi xuống. “Nếu muội chết thì người tỷ tỷ như ta phải làm sao đây? Ta chỉ còn có sư phụ và muội là người thân duy nhất thôi”


“Nhưng muội không cảm thấy đói, muội đơn giản chỉ là muốn ngủ, không có ý định tự sát đâu…” Dạ Nguyệt ánh mắt mờ sương nhìn Hách Liên Tử Y, thẫn thờ nói. Trong giấc mộng, người đó nhìn nàng, tràn đầy thâm tình, dịu dàng ôm lấy nàng, vỗ về nàng trong vòng tay ấm áp quen thuộc. Đôi mắt đó, đôi môi đó, vòng tay đó, vòng ngực đó, tất cả đều khắc sâu vào trong tận đáy lòng nàng, nàng không thể quên được cũng không muốn quên. Nàng đơn giản chỉ muốn ngủ thật nhiều, thật nhiều để có thể gặp lại người đó trong giấc mộng của riêng nàng.


Hách Liên Tử Y không biết phải nói gì nữa, nàng biết bây giờ có nói gì cũng vô dụng, trước đây nàng cũng đã phải trải qua khoảng thời gian đau khổ đến thấu triệt tâm can như thế này nên nàng biết chuyện này tự muội ấy phải vượt qua thôi. Hách Liên Tử Y yên lặng đứng dậy, quay người đi xuống phòng bếp để nấu ít cháo loãng cho Dạ Nguyệt, không ăn ba ngày thì muội ấy chỉ có thể ăn cháo loãng để tránh tổn hại đến bao tử.


Dạ Nguyệt lại yên lặng nhắm mắt lại, nàng muốn ngủ tiếp. Nàng không muốn thanh tỉnh nữa, nàng chỉ muốn ngủ mãi ngủ mãi, mãi mãi chìm trong giấc mộng ấm áp cùng với sư phụ của nàng.


Không bao lâu sau, cửa phòng lại bật mở, Tịch Khuyết ánh mắt thâm trầm, mang theo hơi thở âm hàn bước vào phòng. Vì ba ngày trước hắn nói sẽ suy nghĩ nên buổi tối cũng không có đến phòng nàng như buổi tối hôm đó, ai biết nàng lại tự nhốt mình trong phòng như vậy.


Nhìn thấy nữ tử gầy gò hốc hác đang nhắm mắt nằm trên giường, trong lòng hắn lại cảm thấy vô cùng tức giận, trái tim giống như đang bị ai đó bóp chặt, nữ nhân ngu ngốc này lại tự dày vò bản thân nàng như vậy….


Hắn ngồi xuống giường, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào gò má tái nhợt, xúc cảm không còn tốt như trước đây nữa, lại cảm thấy một trận lửa giận xông lên. Hắn nhìn xuống tay nàng, thấy tay nàng đang nắm lại thành nắm đấm, nhẹ nhàng gỡ những ngón tay đang cong lại ra, từ từ một sợi dây chuyền bạc dần dần lộ ra, bên trên là một chiếc nhẫn trong suốt lấp lánh không tì vết.


Tịch Khuyết kinh ngạc nhìn chiếc nhẫn trong suốt trên tay nàng, hắn lại lấy từ trong áo ra một chiếc nhẫn trong suốt khác giống hệt với chiếc của nàng nhưng lớn hơn. Từ khi tỉnh dậy hắn luôn mang nó theo bên mình, trước đây khi nhìn nó hắn luôn cảm thấy mất mát khó hiểu, bây giờ hắn đã hiểu thì ra nó có một đôi.


Hách Liên Tử Y mang cháo loãng trở về phòng, kinh ngạc nhìn người đang ngồi bên giường Dạ Nguyệt.


Tịch Khuyết lạnh lẽo nhìn Hách Liên Tử Y trước cửa phòng: “Đưa cháo đây” hắn không đầu không đuôi nói như ra lệnh.


Hách Liên Tử Y cơ thể run rẩy, bị khí lạnh như mùa đông của hắn bao phủ nàng chỉ cảm thấy rét lạnh trong lòng, không chậm trễ nàng bưng cháo lại đưa cho Tịch Khuyết, rồi yên lặng rời khỏi phòng, nàng biết bây giờ cũng chỉ có người này mới có khả năng khiến cho Dạ Nguyệt ăn.


Để chén cháo âm ấm xuống bàn nhỏ cạnh giường, Tịch Khuyết vỗ nhẹ vào má của người đang nằm trên giường: “Tỉnh”. Nếu là bình thường hắn sẽ không bao giờ để tâm đến sống chết của người khác nhưng đối với người này hắn lại không thể nhắm mắt làm ngơ mặc cho nàng tự sinh tự diệt.


Nghe giọng nói quen thuộc, Dạ Nguyệt từ từ mở mắt ra, nhìn thấy hình ảnh của người trước mặt, lại cho rằng bản thân vẫn còn trong giấc mộng: “Hiên…” nàng thều thào gọi, đôi môi tái nhợt mỉm cười chói mắt.


Tịch Khuyết cảm giác vô cùng quen thuộc với hình ảnh này, dường như đã gặp qua ở đâu rồi, lại không nhớ nỗi đã thấy ở đâu. Thấy nàng tỉnh dậy, đôi mắt băng lạnh của hắn nhu hòa đi một chút, nhíu mày nhìn người trên giường: “Sao lại không ăn?” giọng điệu cũng mềm mại đi rất nhiều.


Dạ Nguyệt lắc đầu: “Ta chỉ muốn ngủ để được nhìn thấy chàng”


Tịch Khuyết lại chấn động thêm lần nữa, từ khi gặp nữ nhân này, nàng luôn làm cho hắn từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, khiến hắn không kịp trở tay. Lời tỏ bày của nàng lọt vào tai hắn không cảm thấy chán ghét như những nữ nhân khác mà cứ như tiếng nhạc du dương khiến trái tim hắn bất giác ấm áp, rộn ràng trong lòng.


“Nếu nàng không ăn thì ta sẽ không xuất hiện nữa” hắn dịu dàng nói, bất giác xưng hô cũng thay đổi, tức giận gì cũng bay biến đi mất chỉ vì một câu nói của người này.


Dạ Nguyệt hoảng hốt, giờ nàng chỉ còn có thể gặp lại hắn trong giấc mộng, nếu ngay cả giấc mộng hắn cũng bỏ rơi nàng thì nàng phải làm sao đây: “Ta sẽ ăn thật nhiều” nàng gấp rút nói, cơ thể muốn ngồi dậy nhưng không có chút sức lực nào.


Tịch Khuyết vươn tay kéo nàng vào trong lòng, để nàng tựa trên ngực hắn rồi cầm chén cháo lên, từng muỗng từng muỗng nhẹ nhàng đút cho nàng ăn.


Sau khi ăn xong, hắn để Dạ Nguyệt nằm lại trên giường, cho người vào dọn dẹp số thức ăn thiu trên bàn, còn không quên căn dặn bọn hạ nhân nấu cháo xương mỗi ngày cho nàng bồi dưỡng cơ thể.


Xong xuôi tất cả, hắn lại ngồi trầm ngâm nhìn nữ tử đang ngủ trên giường, ánh mắt lại nhìn vào hai chiếc nhẫn trong tay hắn, sâu xa như có điều suy nghĩ. Hắn thật sự chính là tên nam nhân đáng chết đã bỏ rơi nàng? Hắn thừa nhận trong lòng hắn có tình cảm đặc biệt dành cho nàng, những ngày qua hắn đã suy nghĩ rất nhiều. Từ lần đầu tiên gặp nàng thì bản thân hắn đã sinh ra cảm xúc khác lạ với nàng, mà hắn lại cảm thấy cảm xúc này không phải mới có mà dường như nó đã luôn ở sâu trong đáy lòng hắn, thân thuộc ấm áp đến không có bất cứ ngôn từ nào có thể diễn đạt được. Cho nên hắn khẳng định lời nàng nói chính là sự thật, từ trước đến giờ hắn luôn tin vào trực giác của bản thân mình.


Lại cảm thấy tức giận bản thân mình, dù cho hắn có đem lý do mất trí nhớ ra làm cái cớ đi chăng nữa nhưng cũng không thể phủ nhận hắn đã quên đi đoạn thời gian trước đây của hai người, làm nàng thương tâm đến như vậy.


Ánh sáng chợt loé, hắn đứng dậy đến bên tủ quần áo bên cạnh giường, mở ra tìm kím ở đáy tủ một mảnh lụa trắng.


Hắn cong khoé môi lên đem mảnh lụa đặt trên bàn, rút ra cây trâm ngọc khảm ngọc đen trên đầu, trâm ngọc vừa rút mái tóc đen mượt rũ xuống bờ vai, áo rộng hở ra vòm ngực bóng loáng rắn chắt trong vô cùng mê người. Hắn đưa tay lên rạch một đường nhỏ vào trong lòng bàn tay, những giọt máu đỏ tươi rơi xuống trên mảnh lụa trắng, như những đoá mạn châu sa nở rộ trên một vùng tuyết trắng xoá, cực kỳ chói mắt cùng xinh đẹp vô ngần.


Hắn bước ra khỏi phòng, cho người đem tấm lụa trắng đã được cất vào trong hộp gỗ trầm hương nhỏ, bên trong còn có một mảnh giấy để đưa vào trong Thần Nhật cung.


Mà trong ngự thư phòng, vừa nhìn thấy tấm lụa trắng có vết máu đỏ tươi cùng mảnh giấy với bốn chữ cứng cáp: “Đã có thê tử” mà Thần đế và Mạc Chiêu Huân ảo não bóp trán nhìn nhau.


Mạc Chiêu Huân có thể đoán ra vị thê tử của tam đệ mình là ai, ngày đó khi thấy biểu tình của tam đệ với nữ tử đó, hắn đã mơ hồ cảm thấy tam đệ sắp không còn tịch mịch một mình nữa rồi.


Nếu Chiêu Hoàng mà biết được thì không biết muội ấy sẽ làm ra chuyện gì nữa đây?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom