-
Chap 2: Trịnh Linh Lan - đồ ti tiện.
Truyện: Em gái được nhận nuôi của nam chính.
Tác giả: Thái Mĩ( Thái Amami).
Chap 2: Trịnh Linh Lan- đồ ti tiện.
Triệu Ngọc Dung đứng trước mặt tôi, tôi ngước mặt lên nhìn cô ấy, khi tôi còn chưa kịp phản ứng thì...
"Chát!"
Một cái tát rơi thẳng vào bên má phải của tôi, mạnh mẽ và quyết liệt, mặt tôi nóng bừng, nơi bị đánh đỏ hồng như muốn sưng lên. Mặt tôi bị quay hẳn sang một bên, tôi mở to mắt nhìn Triệu Ngọc Dung, còn chưa kịp nói lời nào thì từ trong miệng cô ta đã tuôn ra một tràng mắng chửi.
"Trịnh Linh Lan, đồ ti tiện. Cái tát này là tôi thay Thùy Quyên trả lại cho cô. Đừng tưởng rằng cậu ấy yếu đuối là cô muốn đối xử với cậu ấy như thế nào cũng được, mấy trò hèn hạ đó tôi không ngán. Cô chỉ là con nuôi, xen vào chuyện của anh trai đã là quá phận rồi, muốn ảnh hưởng đến nhà họ Trịnh lại càng không có quyền gì cả. Tôi khuyên cô, giấc mộng đó nên bỏ đi, sống được trong Trịnh gia đã là hạnh phúc rồi, đừng làm thêm mấy điều ngu xuẩn để rồi trắng tay. Cái tát đó vừa là trả lại, vừa là cảnh cáo cô. Nhớ cho kĩ."
Tôi có chút lạnh người, rốt cuộc thì là phúc hay hoa khi trúng phải cái cô Trịnh Linh Lan này. Vừa rồi, một màn mắng vốn kia đã làm tôi sợ hãi, bởi vì giọng điệu cay nghiệt cùng ánh mắt đe doạ của Triệu Ngọc Dung, kế bên đó là nụ cười đắc thắng khinh người của Mai Thuỳ Quyên. Lúc đó, một đoạn kí ức như nước chảy chạy nhanh qua đầu tôi, đã tóm tắt hết những chuyện xảy ra giữa Trịnh Linh Lan và hai cô ả này. Tôi thật khâm phục cô Trịnh Linh Lan, cô ta rất xứng danh với câu nói của Triệu Ngọc Dung: ti tiện.
Trịnh Linh Lan thật đê hèn.
Thuở nhỏ, anh trai cô ta quen với một chị gái, cô ta tạo đủ áp lực để chia rẽ hai người, tôi thấy tò mò mới bé xíu có cấp hai mà đầu óc cô ta không biết đã nghĩ được bao nhiêu thứ nữa. Lớn hơn một chút là cấp ba, khi đã là thiếu nữ xinh đẹp, lại đi quyến rũ anh trai mình, sự không thành thì làm như không có chuyện gì xảy ra. Tới bây giờ, lúc anh trai cô nàng để ý tới cô gái Mai Thùy Quyên kia, cô ta lại giở mánh cũ, nhưng mà vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nàng Mai Thuỳ Quyên thế mà lại quỷ quyệt hơn cô ta, bao lần thông minh thoát khỏi bẫy mà Trịnh Linh Lan đã sắp đặt, trả đòn khiến cô ta bị anh trai trách mắng, càng mất thiện cảm với người mình thích. Bao lần việc không thành, cô ta quá ức. Ngay ngày hôm qua, Trịnh Linh Lan gặp Mai Thuỳ Quyên đang đi mua sắm, thấy ả dùng thẻ của anh trai mình thì móc xéo ả, mà Mai Thuỳ Quyên cũng đâu có vừa, đốp chát vài câu, hai người lời qua tiếng lại, Trịnh Linh Lan cho cô ả một cái tát kèm câu mắng chửi:
"Thứ tiện nhân như cô mà muốn bước chân vào nhà họ Trịnh."
Thế mà Mai Thuỳ Quyên không đáp trả như thường, ả ta ôm má bị vả, ánh mắt nhìn cô với vẻ không tin được, miệng còn lắp bắp:
"Cô... cô..."
Sau vài tiếng nói thì đôi mắt đã đỏ hoe, anh trai Trịnh Duy Nguyên đã xuất hiện từ sau lưng Trịnh Linh Lan tự bao giờ. Giây phút này biện bạch cũng đã muộn, bảo bối của anh ta khóc mất rồi.
Hàng loạt tình tiết diễn ra trong đầu tôi như phim ngôn tình máu cún lúc tám giờ tối khiến tôi có chút ngoài ý mà méo miệng đầy bất đắc dĩ. Thôi thì số tôi chẳng ra sao, xuyên phải cô nàng Trịnh Linh Lan đanh đá lại xấu tính còn ngu xuẩn, cô đã gây ra bao nhiêu tội lỗi, lại còn là lúc đỉnh điểm khi anh trai Trịnh Duy Nguyên không hài lòng, bonus phát ngôn gây sốc.
Đám người xung quanh cứ như con ruồi vo ve, lải nhải mấy câu mắng chửi nhiều đến không biết chán.
Tôi ôm má phải, mím môi, cố nhịn lại những giọt nước mắt sắp tuôn ra. Thật ra tôi chẳng mạnh mẽ chút nào cả, mà lại còn thích khóc nữa. Nghe những lời mà Triệu Ngọc Dung mắng, tôi có cảm giác như cô ta đang mắng bản thân tôi vậy. Thật sự là tức muốn bật khóc mà cười gằn.
Triệu Ngọc Dung mắng chửi thỏa thích xong, nhìn tôi ôm má mà vẫn còn cười được, cô ta nhếch mép:
"Khá khen cho cái danh ti tiện của cô, bị đánh rồi thế nhưng vẫn vui. Để xem cô vui được bao lâu. Quá tam ba bận thì sớm muộn gì cũng không thua một con bitch."
Nói rồi, cô ta rời đi, bên cạnh là Mai Thùy Quyên nheo mắt nhìn tôi, trước khi ra khỏi lớp cô ả còn liếc nhìn tôi một cái đầy ẩn ý.
Tôi nhanh chóng thu dọn đồ rồi ra khỏi lớp học, theo biển chỉ dẫn mà đến WC. Trên đường đi, có bao nhiêu người là bấy nhiêu đôi mắt nhìn tôi, có kẻ kinh ngạc, có kẻ hiếu kì, lại có người cười như thấy người ta gặp nạn mà vui. Tôi không bận tâm, lướt nhanh qua họ. Có người va phải tôi, tôi cũng không thèm để ý. Một đường đi thẳng tắp.
Tôi đóng của WC thật mạnh, ngồi thụp xuống, nước mắt đã rơm rớm trên mi. Cái tát của Triệu Ngọc Dung quả thực là rất đau, từ bé đến lớn tuy tôi có bị bố mẹ mắng chửi nhưng họ không bao giờ tát tôi, họ nói hành động đó chính là sự vũ nhục lớn nhất, nặng nề nhất nên họ sẽ không làm. Chưa bao giờ bị, bây giờ tôi thấy mình bị sỉ nhục hơn bao giờ hết. Ngay lúc này, tôi rất muốn đi ra ngoài mà trả lại cái tát ấy cho Triệu Ngọc Dung, dũng khí thì tôi có, nhưng lí trí đã bảo tôi rằng không nên làm như vậy, phần lợi đang nghiêng về phía cô ta, nếu giờ tôi đi ra trả đũa cô ta thì khả năng bị đánh hội đồng là rất cao, dù cho tôi có mang cái danh con gái nhà họ Trịnh gì đó, cô ta đã có gan tát lại Trịnh Linh Lan thì cô ta chắc chắn không phải là người bình thường. Nếu thua vậy như thế thì điều đó còn nhục nhã hơn cái tát lúc nãy rất nhiều.
Vì thế, tôi nhịn lại, bắt đầu mắng chửi Trịnh Linh Lan, con nhỏ ngu ngốc làm ra chuyện này để chị mày phải hứng, chị mày 24 tuổi đầu rồi mà còn phải chịu sự thua thiệt từ một con bé mới đầu 20. Uất ức không đâu kể xiết. Hừ! Mẹ kiếp, tình tiết cuộc đời mày cũng quá máu cún rồi đi.
Đang mắng của Trịnh Linh Lan, bỗng điện thoại trong túi xách kêu lên, tôi lấy ra thì thấy có người gọi đến, tôi sụt sịt mũi, lau nước mắt rồi mới nghe máy: "Alo."
"Cô út! Tiết học đã kết thúc, cô đã ra chưa ạ? Tôi đang đợi cô ở cổng phía đông."
Cô út, là gọi Trịnh Linh Lan sao?
"Alo, cô có nghe thấy không ạ?"
Tôi vội đáp: "Được được, tôi ra ngay đây."
Tác giả: Thái Mĩ( Thái Amami).
Chap 2: Trịnh Linh Lan- đồ ti tiện.
Triệu Ngọc Dung đứng trước mặt tôi, tôi ngước mặt lên nhìn cô ấy, khi tôi còn chưa kịp phản ứng thì...
"Chát!"
Một cái tát rơi thẳng vào bên má phải của tôi, mạnh mẽ và quyết liệt, mặt tôi nóng bừng, nơi bị đánh đỏ hồng như muốn sưng lên. Mặt tôi bị quay hẳn sang một bên, tôi mở to mắt nhìn Triệu Ngọc Dung, còn chưa kịp nói lời nào thì từ trong miệng cô ta đã tuôn ra một tràng mắng chửi.
"Trịnh Linh Lan, đồ ti tiện. Cái tát này là tôi thay Thùy Quyên trả lại cho cô. Đừng tưởng rằng cậu ấy yếu đuối là cô muốn đối xử với cậu ấy như thế nào cũng được, mấy trò hèn hạ đó tôi không ngán. Cô chỉ là con nuôi, xen vào chuyện của anh trai đã là quá phận rồi, muốn ảnh hưởng đến nhà họ Trịnh lại càng không có quyền gì cả. Tôi khuyên cô, giấc mộng đó nên bỏ đi, sống được trong Trịnh gia đã là hạnh phúc rồi, đừng làm thêm mấy điều ngu xuẩn để rồi trắng tay. Cái tát đó vừa là trả lại, vừa là cảnh cáo cô. Nhớ cho kĩ."
Tôi có chút lạnh người, rốt cuộc thì là phúc hay hoa khi trúng phải cái cô Trịnh Linh Lan này. Vừa rồi, một màn mắng vốn kia đã làm tôi sợ hãi, bởi vì giọng điệu cay nghiệt cùng ánh mắt đe doạ của Triệu Ngọc Dung, kế bên đó là nụ cười đắc thắng khinh người của Mai Thuỳ Quyên. Lúc đó, một đoạn kí ức như nước chảy chạy nhanh qua đầu tôi, đã tóm tắt hết những chuyện xảy ra giữa Trịnh Linh Lan và hai cô ả này. Tôi thật khâm phục cô Trịnh Linh Lan, cô ta rất xứng danh với câu nói của Triệu Ngọc Dung: ti tiện.
Trịnh Linh Lan thật đê hèn.
Thuở nhỏ, anh trai cô ta quen với một chị gái, cô ta tạo đủ áp lực để chia rẽ hai người, tôi thấy tò mò mới bé xíu có cấp hai mà đầu óc cô ta không biết đã nghĩ được bao nhiêu thứ nữa. Lớn hơn một chút là cấp ba, khi đã là thiếu nữ xinh đẹp, lại đi quyến rũ anh trai mình, sự không thành thì làm như không có chuyện gì xảy ra. Tới bây giờ, lúc anh trai cô nàng để ý tới cô gái Mai Thùy Quyên kia, cô ta lại giở mánh cũ, nhưng mà vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nàng Mai Thuỳ Quyên thế mà lại quỷ quyệt hơn cô ta, bao lần thông minh thoát khỏi bẫy mà Trịnh Linh Lan đã sắp đặt, trả đòn khiến cô ta bị anh trai trách mắng, càng mất thiện cảm với người mình thích. Bao lần việc không thành, cô ta quá ức. Ngay ngày hôm qua, Trịnh Linh Lan gặp Mai Thuỳ Quyên đang đi mua sắm, thấy ả dùng thẻ của anh trai mình thì móc xéo ả, mà Mai Thuỳ Quyên cũng đâu có vừa, đốp chát vài câu, hai người lời qua tiếng lại, Trịnh Linh Lan cho cô ả một cái tát kèm câu mắng chửi:
"Thứ tiện nhân như cô mà muốn bước chân vào nhà họ Trịnh."
Thế mà Mai Thuỳ Quyên không đáp trả như thường, ả ta ôm má bị vả, ánh mắt nhìn cô với vẻ không tin được, miệng còn lắp bắp:
"Cô... cô..."
Sau vài tiếng nói thì đôi mắt đã đỏ hoe, anh trai Trịnh Duy Nguyên đã xuất hiện từ sau lưng Trịnh Linh Lan tự bao giờ. Giây phút này biện bạch cũng đã muộn, bảo bối của anh ta khóc mất rồi.
Hàng loạt tình tiết diễn ra trong đầu tôi như phim ngôn tình máu cún lúc tám giờ tối khiến tôi có chút ngoài ý mà méo miệng đầy bất đắc dĩ. Thôi thì số tôi chẳng ra sao, xuyên phải cô nàng Trịnh Linh Lan đanh đá lại xấu tính còn ngu xuẩn, cô đã gây ra bao nhiêu tội lỗi, lại còn là lúc đỉnh điểm khi anh trai Trịnh Duy Nguyên không hài lòng, bonus phát ngôn gây sốc.
Đám người xung quanh cứ như con ruồi vo ve, lải nhải mấy câu mắng chửi nhiều đến không biết chán.
Tôi ôm má phải, mím môi, cố nhịn lại những giọt nước mắt sắp tuôn ra. Thật ra tôi chẳng mạnh mẽ chút nào cả, mà lại còn thích khóc nữa. Nghe những lời mà Triệu Ngọc Dung mắng, tôi có cảm giác như cô ta đang mắng bản thân tôi vậy. Thật sự là tức muốn bật khóc mà cười gằn.
Triệu Ngọc Dung mắng chửi thỏa thích xong, nhìn tôi ôm má mà vẫn còn cười được, cô ta nhếch mép:
"Khá khen cho cái danh ti tiện của cô, bị đánh rồi thế nhưng vẫn vui. Để xem cô vui được bao lâu. Quá tam ba bận thì sớm muộn gì cũng không thua một con bitch."
Nói rồi, cô ta rời đi, bên cạnh là Mai Thùy Quyên nheo mắt nhìn tôi, trước khi ra khỏi lớp cô ả còn liếc nhìn tôi một cái đầy ẩn ý.
Tôi nhanh chóng thu dọn đồ rồi ra khỏi lớp học, theo biển chỉ dẫn mà đến WC. Trên đường đi, có bao nhiêu người là bấy nhiêu đôi mắt nhìn tôi, có kẻ kinh ngạc, có kẻ hiếu kì, lại có người cười như thấy người ta gặp nạn mà vui. Tôi không bận tâm, lướt nhanh qua họ. Có người va phải tôi, tôi cũng không thèm để ý. Một đường đi thẳng tắp.
Tôi đóng của WC thật mạnh, ngồi thụp xuống, nước mắt đã rơm rớm trên mi. Cái tát của Triệu Ngọc Dung quả thực là rất đau, từ bé đến lớn tuy tôi có bị bố mẹ mắng chửi nhưng họ không bao giờ tát tôi, họ nói hành động đó chính là sự vũ nhục lớn nhất, nặng nề nhất nên họ sẽ không làm. Chưa bao giờ bị, bây giờ tôi thấy mình bị sỉ nhục hơn bao giờ hết. Ngay lúc này, tôi rất muốn đi ra ngoài mà trả lại cái tát ấy cho Triệu Ngọc Dung, dũng khí thì tôi có, nhưng lí trí đã bảo tôi rằng không nên làm như vậy, phần lợi đang nghiêng về phía cô ta, nếu giờ tôi đi ra trả đũa cô ta thì khả năng bị đánh hội đồng là rất cao, dù cho tôi có mang cái danh con gái nhà họ Trịnh gì đó, cô ta đã có gan tát lại Trịnh Linh Lan thì cô ta chắc chắn không phải là người bình thường. Nếu thua vậy như thế thì điều đó còn nhục nhã hơn cái tát lúc nãy rất nhiều.
Vì thế, tôi nhịn lại, bắt đầu mắng chửi Trịnh Linh Lan, con nhỏ ngu ngốc làm ra chuyện này để chị mày phải hứng, chị mày 24 tuổi đầu rồi mà còn phải chịu sự thua thiệt từ một con bé mới đầu 20. Uất ức không đâu kể xiết. Hừ! Mẹ kiếp, tình tiết cuộc đời mày cũng quá máu cún rồi đi.
Đang mắng của Trịnh Linh Lan, bỗng điện thoại trong túi xách kêu lên, tôi lấy ra thì thấy có người gọi đến, tôi sụt sịt mũi, lau nước mắt rồi mới nghe máy: "Alo."
"Cô út! Tiết học đã kết thúc, cô đã ra chưa ạ? Tôi đang đợi cô ở cổng phía đông."
Cô út, là gọi Trịnh Linh Lan sao?
"Alo, cô có nghe thấy không ạ?"
Tôi vội đáp: "Được được, tôi ra ngay đây."