• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full EM GÁI CỦA GIAN THẦN (1 Viewer)

  • Chương 75: Đêm mưa ấm áp

Thời tiết mùa hạ thường có những cơn mưa, chúng đến nhanh cũng đi rất nhanh. Chỉ trong giây lát, bên ngoài mưa đã rơi tầm tã lại còn có một vài tiếng sấm nhỏ vang lên, ngẫu nhiên trên bầu trời cũng loé lên vài tia sấm chớp.



Nhưng giờ phút này bên trong phòng, Lý Duy Nguyên vẫn ôm chặt Lý Lệnh Uyển ngồi trên ghế bành, bọn họ chỉ ngồi yên lặng như thế.



Sau một thời gian khá dài, Lý Lệnh Uyển nhận thấy tiếng sấm chớp đã qua đi, nàng từ từ mở mắt ra âm thầm nghiêng đầu nhìn về hướng cửa sổ.



Bên ngoài gió to cùng mưa lớn cũng đã dứt, sấm chớp cũng đã không còn. Cho nên nàng thở phào nhẹ nhõm, nàng buông lỏng đôi tay đặt trên lỗ tai của mình xuống, muốn đứng lên rời khỏi lồng ngực của Lý Duy Nguyên.



Vừa rồi do nàng quá sợ hãi, không chú ý đến dạng vẻ lúc này của bọn họ, bản thân mình khi được hắn ôm trong một thời gian dài như vậy, mặt nàng chợt ửng hồng cả cơ thể cũng có chút nóng bức.



Chỉ là Lý Duy Nguyên vẫn luôn ôm chặt nàng như cũ, vì vậy nàng muốn đứng lên cũng là một điều khó khăn. Trong lòng nàng có chút bất mãn, nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, lúc này nàng cảm thấy cả người chấn động.



Bởi vì Lý Duy Nguyên cứ duy trì tư thế ôm nàng như vậy mà ngủ mất rồi, hắn dựa lưng vào ghế bành mà ngủ.



Hơn nữa vừa rồi mưa to gió lớn sấm chớp đùng đùng, ngay cả cánh cửa sổ cũng vì tiếng sấm mà rung động mạnh, trong hoàn cảnh như thế hắn lại có thể ngủ được sao? Hay nói cách khác, rốt cuộc hắn có thể bình tĩnh đến thế à?



Thậm chí dáng vẻ khi ngủ của hắn thật yên ổn,Lý Lệnh Uyển còn có thể nhìn ra được nơi khoé môi của hắn vẫn còn có nụ cười hài lòng.



Tuy rằng nàng không đành lòng đánh thức hắn, nhưng nàng cũng không thể ngồi yên để cho hắn cứ ôm mãi như vậy, cuối cùng nàng suy nghĩ một lúc, nhẹ giọng kêu: " Ca ca?"



Hắn vẫn ngủ ngon lành. Lý Lệnh Uyển lại lớn tiếng hơn một chút: " Ca ca."



Sau đó nàng nhìn thấy đôi chân mày rậm của hắn nhúc nhích, theo đôi mắt đen láy của hắn từ từ mở ra.



Đôi mắt của hắn thật đen tuyền, trong chớp mắt khiến cho nàng cảm thấy tựa có hàng vạn ngôi sao ẩn chứa trong đó, nàng nhìn đến thất thần.



Trong chốc lát, đôi mắt tựa như ánh sao trời ấy, khi nhìn thấy nàng lại chất chứa một chút ý cười, Lý Duy Nguyên lên tiếng kêu nàng: " Uyển Uyển," sau đó hắn từ từ ngồi thẳng người, nhưng hắn không có ý định thả nàng ra.



Lúc này nàng lên tiếng hỏi: " Huynh tỉnh rồi sao?" Nàng vội hồi phục tinh thần, trên mặt nàng cảm thấy có chút nóng bức. Nàng nhanh chóng dời tầm mắt nhìn về phía cửa sổ, nàng nghe hắn nhẹ giọng trả lời: " Ừ."



Dừng một chút, nàng lại nhẹ giọng nói: " Ca ca, huynh ôm muội như vậy sẽ rất mỏi, hay là huynh buông muội ra trước đi."



Nhưng nàng không nghĩ tới việc Lý Duy Nguyên lại có thể cười lắc đầu nói với nàng: " Ca ca chẳng cảm thấy mỏi một chút nào."



Lý Lệnh Uyển...



Rốt cuộc ngươi này có nghe rõ lời ta nói hay không, hay là ngươi đang giả vờ đây? Ta chỉ tìm đại một cái cớ mà thôi. Căn bản ta không quan tâm ngươi có mỏi tay hay không, chủ yếu ta chỉ muốn ngươi thả ta ra để ta đứng dậy.



Cuối cùng nàng đành cắn răng nói thẳng: " Ca ca, muội muốn đứng dậy."



Dù sao nàng cũng đã nói thẳng như vậy, cho dù trong lòng Lý Duy Nguyên không muốn nhưng cũng đánh thả nàng ra. Hắn luyến tiếc thả lỏng vòng tay của mình.



Bởi vì ngồi trong lòng của Lý Duy Nguyên thời gian quá lâu, khi nàng vừa đặt chân xuống đất lập tức tê chân, đôi chân của nàng dường như không còn chút sức lực nào cả, giống như có ngàn vạn con kiến đang cắn vào đôi chân nàng, thật sự rất khó chịu. Nhưng nàng vẫn phải cố gắng cắn răng chịu đựng không lên tiếng.



Nhưng Lý Duy Nguyên nhìn thấy đôi tay nàng vịn vào thư án, cứ mãi đứng bất động như vậy, chân mày cũng nhăn lại còn cắn môi, vì vậy hắn đã biết nàng đang bị tê chân.



Cho nên hắn nhanh chân đứng dậy bế nàng lên. Nàng chưa kịp lên tiếng hỏi hắn muốn làm cái gì, thì hắn đã đặt nàng ngồi ngay ngắn trên ghế bành.



Sau đó hắn nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, đưa tay nâng chân nàng lên lại cởi hài của nàng ra, ngay cả vớ cũng cởi luôn, hắn liền đưa tay xoa chân cho nàng.



Từ khi sinh ra da dẻ của Lý Lệnh Uyển đã trắng hồng mịn màng tựa như ngọc. Hơn nữa đôi bàn chân quanh năm không hề thấy ánh mặt trời, cho nên càng trắng hơn cả da tay, trắng tựa như tuyết trắng, hắn còn có thể nhìn thấy cả gân xanh trên đôi chân nàng.



Lý Duy Nguyên dùng tay xoa bóp chân cho nàng, hắn cảm nhận được da dẻ mịn màng cùng mềm mại của nàng.



Đôi chân nàng thật xinh đẹp, nhất thời cầm lòng không được hắn liền đưa tay vuốt ve nhẹ lên bàn chân nàng.



Tuy rằng trước đây mỗi khi đến mùa hè, nàng thường mang những đôi dép kẹp xinh đẹp đi ra ngoài dạo chơi.



Cho nên đôi chân nàng từng có nhiều người đã nhìn thấy, nhưng chưa một ai có thể sờ vào nó. Hơn nữa, nàng cảm thấy dường như hắn rất si mê đôi chân của mình.



Nàng cảm thấy thật ngại ngùng, vẻ mặt liền ửng hồng tựa như ánh sáng mặt trời lặn.



Lý Lệnh Uyển nhìn thấy Lý Duy Nguyên cứ mãi mê vuốt ve chân nàng, không chịu được liền tránh đi còn đạp loạn một cái.



Nhưng không ngờ nàng lại vô tình đạp trúng vào ngực của Lý Duy Nguyên, trong lúc hắn không kịp phòng bị liền té ngồi trên mặt đất.



Lý Lệnh Uyển nhìn thấy như thế, vội vàng đứng lên, đưa tay muốn giúp hắn đứng dậy, sốt ruột hỏi: " Ca ca, muội đạp trúng huynh sao? Huynh có đau lắm không?"



Trời đất chứng giám thực sự nàng không cố ý đạp trúng Lý Duy Nguyên đâu. Bất quá vừa rồi nàng chỉ muốn làm như vậy để hắn buông chân nàng ra mà thôi.



Dù sao thời tiết mùa hè cũng không lạnh như mùa đông, nhưng khi nàng đi chân trần trên mặt đất liền cảm thấy rất lạnh, nàng cũng không còn tâm trạng nào để để ý chuyện đó, nàng liền cúi người đưa tay muốn giúp hắn đứng lên.



Cho dù nàng đã từng viết bao nhiêu tình huống kinh điển, cũng viết bao tình huống cẩu huyết. Nhưng nàng không ngờ tới sẽ có một ngày nàng cũng phải trải qua một tình huống khó xử như thế này.



Bởi vì trong lúc nàng đưa tay giúp Lý Duy Nguyên đứng lên, không hiểu vì sao hắn lại dùng sức nắm lấy tay nàng, kéo mạnh nàng về phía hắn.



Nhất thời nàng không kịp đề phòng liền ngã xuống đất. Cũng may hắn nhanh tay ôm lấy nàng, cho nên nàng ngã thật mạnh vào người hắn, làm cho cả hai đều ngã trên mặt đất.



Cuối cùng Lý Duy Nguyên nằm trên mặt đất, còn nàng thì lại nằm đè lên người hắn, khoảnh cách của bọn họ rất gần bọn họ bốn mắt nhìn nhau, ngay cả tiếng hô hấp cũng có thể nghe thấy rõ.



Giờ phút này đại não nàng trống rỗng không thể suy nghĩ điều gì, nàng chỉ biết mở to đôi mắt nhìn hắn. Bởi vì quá kinh ngạc đôi môi nàng cũng hơi hé mở.



Lý Duy Nguyên nhìn thấy bộ dạng này của nàng, hắn hận không thể lập tức tiến tới hôn lên nàng một cái.



Nhưng chỉ tiếc rằng, khi hắn vừa định tiến tới, bỗng nhiên nàng đã nhanh chân đứng lên. Thật sự động tác của nàng vô cùng nhanh gọn, chỉ là khi nàng ngồi dậy đã đưa tay chống lên vòm ngực của hắn.



Hơn nữa nàng dùng sức như vậy, làm cho hắn cảm thấy có chút đau nhói. Hắn cắn chặt răng sau đó cũng chống tay ngồi dậy.



Lúc này Lý Lệnh Uyển đã đứng dậy, cắn nhẹ môi dưới không dám nhìn đến hắn.



Thời khắc vừa rồi trái tim nàng đập loạn. Bởi vì chỉ còn một chút nữa thôi, môi nàng đã chạm vào mối hắn.



Tuy rằng nàng rất thích viết những tình huống bất ngờ xảy ra như vậy, nhưng đến khi mình là người trải nghiệm thì lại là một chuyện khác.



Đó là nụ hôn đầu tiên của nàng, nàng không thể tuỳ tiện trao cho một người mà thâm tâm nàng luôn xem như huynh trưởng.



Lý Duy Nguyên cũng nhàng chân đứng dậy, hắn đưa tay xoa nhẹ vòm ngực của mình. Vừa xoa hắn vừa hỏi: " Uyển Uyển, cú đá vừa rồi của muội quả thật đúng là nhẫn tâm nha. Trong lúc giúp ta đứng lên muội cũng không cẩn thận chút nào, làm thế nào mà lại té nhào lên người của ta vậy."



Lý Lệnh Uyển không nghĩ tới chuyện nàng vậy mà lại té lên người của Lý Duy Nguyên, không phải vừa rồi do hắn giở trò hay.



Hơn nữa rõ ràng nàng có đá hắn một cái, cho nên khi nàng nghe hắn nói như vậy, trong lòng nàng cũng cảm thấy có chút áy náy.



Nhưng cảm giác áy náy cũng không duy trì được bao lâu, vì nàng chợt nghe hắn nói tiếp: " Uyển Uyển, muội thật là nặng mà. Muội ngã như vậy, thiếu chút nữa là đè bẹp ca ca luôn rồi."



Có người nữ nhi nào lại muốn nghe người khác nói về cân nặng của mình không, tất nhiên Lý Lệnh Uyển cũng không ngoại lệ.



Nàng cảm thấy vô cùng tức giận, nàng lại đưa chân muốn đá vào người Lý Duy Nguyên. Lần này nàng không đá vào ngực hắn mà nàng đá vào chân hắn. Nhưng hắn không có ý tránh né, hắn cứ để yên cho nàng làm như vậy.



Sau khi Lý Lệnh Uyển đá xong liền cảm thấy hối hận. Vừa rồi do nàng quá bực bội nên mới giơ chân đá hắn như vậy, ai mà biết vì sao hẳn lại không chịu tránh đi?



Rõ ràng vừa rồi hắn có thể tránh kia mà. Nàng cũng không biết rốt cuộc cú đá khi nãy của nàng có làm hắn bị thương không.



Cho dù nàng không còn tức giận nữa, ngược lại nàng cũng có chút hối hận. Nhưng nàng không muốn lên tiếng hỏi thăm hắn, vì thế nàng chỉ cắn chặt môi, giận dỗi đứng đó.



Nhìn thấy dáng vẻ của nàng như vậy, trong lòng Lý Duy Nguyên cũng cảm thấy lo lắng bởi vì hắn sợ chân nàng sẽ bị đau.



Cho nên hắn không quan tâm nàng phản kháng như thế nào, nhanh chóng bế nàng ngồi lại ghế bành.



Sao đó hắn nửa ngồi nửa quỳ, đưa tay nắm lấy chân phải của nàng lên để xem xét, sau khi nhìn thấy nàng không bị thương, hắn nhanh tay mang vớ cho nàng. Đôi vớ màu trắng được thêu đoá hoa hải đường màu hồng nhạt nhìn thật xinh xắn.



" Tiểu nha đầu, muội xuống tay cũng thật là tàn nhẫn nha," Lý Duy Nguyên vừa giúp nàng mang vớ, vừa lên tiếng trêu đùa nàng: " Muội muốn đá ca ca đến tàn phế sao luôn sao? Vì sao muội có thể đối xử nhẫn tâm với ta như vậy?"



" Nếu thật sự chân huynh bị tàn phế, muội sẽ chăm sóc huynh cả đời." Lý Lệnh Uyển chợt lên tiếng.



Lý Duy Nguyên sau khi nghe xong, vẻ mặt ngạc nhiên. Nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy mừng rỡ như muốn phát điên, sự sung sướng lan tỏa đến từng tế bào. Hắn liền ngẩng đầu lên nhìn nàng, vẻ mặt cực kỳ dịu dàng lại còn có mỉm cười.



" Uyển Uyển," hắn cười nói nhỏ: " Có những lời nói này của muội, ca ca sống trên đời này cũng không còn gì để hối tiếc."



Lý Lệnh Uyển...



Nhưng kỳ thật những lời nói vừa rồi chỉ do nhất thời xúc động mà nói ra thôi, nàng không nghĩ tới Lý Duy Nguyên cảm động như vậy.



Bất quá nhìn hắn vui vẻ như thế, nàng cũng rất hài lòng. Nói cách khác, điều này chứng tỏ hắn đối với nàng là thật lòng.



Vì thế nàng liền thở dài nói: " Ca ca, chúng ta là huynh muội ruột thịt, ca ca luôn đối xử tốt với muội, thì thân là muội muội của huynh, tất nhiên muội phải báo đáp cho huynh rồi."



Trên mặt Lý Duy Nguyên hơi mĩm cười, nhưng sau đó hắn lại cúi đầu cười nhạt, hắn mang hài cho nàng. Theo sau hắn đỡ nàng đứng dậy, nói: " Tạnh mưa rồi, ta đưa muội trở về."



Nhưng Lý Lệnh Uyển lại không muốn làm phiền đến hắn, nàng liền đáp lại: " Sáng sớm mai huynh còn phải đến Hàn Lâm Viện nhậm chức, huynh nên nghỉ ngơi sớm đi. Muội cùng Tiểu Phiến tự mình trở về là được rồi."



Lý Duy Nguyên vẫn một mực kiên trì muốn đưa nàng trở về, không còn cách nào khác nàng đành phân phó Tiểu Phiến thắp đèn lồng đi phía trước, nàng cùng hắn chậm rãi đi ở phía sau.



Sau khi trải qua một trận mưa to gió lớn mây đen trên bầu trời cũng đã tan đi, trả lại một bầu trời đêm quang đãng còn có thể nhìn thấy ánh trăng.



Bất quá hai cây hoa quế trong viện bởi vì mưa lớn nhánh cây đã bị gãy, trên mặt đất còn đọng lại những vũng nước mưa, chỉ cần nhìn thấy cảnh tượng này thôi cũng có thể đoán ra vừa rồi mưa gió rất lớn.



Lý Duy Nguyên nhìn thấy trên mặt đất nhiều vũng nước, hắn lại nhớ đến ngày hôm nay Lý Lệnh Uyển mang một đôi giày còn khá mới, nếu như để nàng đi trên con đường bùn lầy như vậy sẽ làm dơ đôi giày của nàng.



Vì thế hắn liền khom lưng trước mặt nàng, cười nói: " Uyển Uyển lên đi, ca ca cõng muội."



Lý Lệnh Uyển vội xua tay nói: " Muội tự mình đi được mà. Huynh cõng muội làm gì?"



Đùa sao, để Lý Duy Nguyên cõng nàng? Tuy rằng mối quan hệ của bọn họ rất tốt, nhưng nàng cảm thấy không tốt đến mức như vậy đâu?



Hơn nữa thân thể Lý Duy Nguyên nhìn cũng khá yếu ớt, không biết hắn có cõng nổi nàng hay không. Nghĩ điều này, nàng tức giận nói: " Chẳng phải vừa rồi huynh còn nói muội rất nặng sao? Vì sao lại còn muốn cõng muội làm gì?"



Lý Duy Nguyên nghe nàng nói thế, hắn hơi mỉm cười, thì ra tiểu nha đầu này lại thù dai như vậy.



Sau đó hắn lại nói: " Dù muội có nặng bao nhiêu ta cũng sẽ cõng muội."



Theo sau hắn quay đầu nhìn nàng, mỉm cười với nàng. Nụ cười ấy tựa cầu vòng xuất hiện sau cơn mưa,hắn lại nói: " Hơn nữa hôm nay, muội lại còn mang đôi hài mới, nếu như để chúng dính phải bùn lầy, chẳng phải sẽ làm hỏng chúng sao?"



Khi nghe hắn nói điều này, trong lòng nàng có chút do dự. Nếu chỉ là những đôi giày thêu bình thường thì không sao, nhưng đôi giày này lại do chính tay Chu Thị làm cho nàng, nàng mang chúng chưa đến hai ngày. Nếu bây giờ chúng dính bùn lầy chỉ sợ là sẽ bị hỏng mất.



Lý Duy Nguyên thấy nàng chần chừ, hắn nói tiếp: " Nếu muội đã nguyện ý chăm sóc ca ca cả đời, thì tất nhiên ca ca cũng nguyện ý cõng muội cả đời. Mau lên đi."



Lúc này Lý Lệnh Uyển nhìn hắn, sau một lúc đấu tranh tư tưởng cuối cùng nàng cũng không còn khách khí nữa, nàng leo lên lưng hắn.



Hơn nữa nàng vẫn ghi hận những lời nói vừa rồi của hắn, cho nên lúc nàng leo lên lưng hắn còn cố tình dùng sức một chút.



Nhưng nàng không ngờ rằng thân thể yếu ớt này của hắn, lại có thể chịu đựng được sức nặng của nàng, thậm chí hắn cõng nàng đi rất vững vàng.



Giông tố qua đi, thời tiết cũng trở nên mát mẻ. Lý Duy Nguyên vừa cõng nàng vừa cẩn thận bước đi trên con đường trơn trượt, cứ như vậy từ từ tiến về hướng Di Hoà Viện.



Lý Lệnh Uyển cảm thấy thật bối rối, bởi vì nếu là ca ca ruột thịt của mình cõng mình như vậy thì không có gì đáng nói.



Nhưng mấu chốt chính là nàng sớm biết rõ Lý Duy Nguyên không phải ca ca ruột thịt của mình. Nếu có một ngày nào đó, hắn biết được nàng cùng hắn không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào.



Sau đó hắn lại nhớ đến những sự chuyện thân mật này của bọn họ, không biết hắn có sinh hận thù với nàng hay không, có khi nào hắn sẽ trút những hận thù đó lên người nàng không? Chắc có lẽ hắn sẽ hiểu lầm nàng dùng mối quan hệ này trêu đùa hắn.



Bất quá nàng chợt suy nghĩ lại, hiện giờ Đỗ Thị đã chết, còn Phùng ma ma kia cũng không biết sớm đã đi tới nơi nào rồi.



Hơn nữa trong truyện gốc nàng cũng không đề cập nhiều đến bà ta, chẳng phải trên đời này đã không còn có ai biết rõ thân thế của Lý Duy Nguyên sao? Chỉ cần nàng không nói Lý Duy Nguyên làm sao có thể biết được chuyện này?



Nàng vô cùng để tâm đến mối quan hệ huynh muội này. Bởi vì nàng cảm thấy chỉ có huynh muội ruột thịt mới có thể ràng buộc được Lý Duy Nguyên, chỉ có như vậy cuộc sống sau này của nàng mới không quá khổ sở.



Hiện giờ hắn đối xử với nàng tốt như vậy, nếu như để hắn biết ngay từ đầu nàng chỉ cố tình lừa dối hắn, vì mục đích riêng nên đối xử tốt với hắn như vậy thì e là....



Trong lòng Lý Lệnh Uyển có chút áy náy về chuyện này. Nàng đưa tay ôm lấy cổ của Lý Duy Nguyên, nhẹ giọng hỏi hắn: " Ca ca, muội có nặng lắm không? Huynh cõng muội có mệt không?"



Hơi thở nhẹ nhàng của nàng thoáng qua cần cổ hắn, cảm giác có chút ấm áp cùng ngưa ngứa. Nội tâm của hắn cũng cảm nhận được sự ấm áp đó. Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, ánh trăng ánh lên sườn mặt dịu dàng của hắn.



" Không mệt." Hắn cười nói nhỏ: " Cho dù muội có nặng như thế nào, ta cũng nguyện ý cõng muội cả đời."



Hắn thầm nghĩ, giờ phút này hắn đang cõng cả thế giới của mình ở trên lưng, nàng chính là tính mạng của hắn. Dù hắn có phải chết ngàn lần vạn lần thì hắn cũng không muốn buông tay nàng.



Lý Lệnh Uyển nghe xong, khoé môi lại cong lên. Nàng nhẹ giọng hỏi hắn, vừa rồi hắn đến gặp lão thái thái đã nói những gì, sau đó hắn cũng kể tường tận cho nàng nghe.



Sau khi nghe xong, cuối cùng nàng cũng cảm thấy yên tâm phần nào. Tạm thời lão thái thái cùng Lý Tu Bách sẽ không còn có ý định hưu Chu Thị nữa, cũng không còn muốn nâng đỡ Tôn Lan Y lên vị trí chính thê.



Hiện giờ chỉ còn chuyện của Minh Nguyệt mà thôi, cho nên nàng có thể đề nghị Chu Thị đi đến tìm lão thái thái nói ra chuyện này rồi.



Sau khi tư chùa Thừa Ân trở về, Chu Thị sớm đã muốn đi đến tìm lão thái thái nói về chuyện của Minh Nguyệt.



Nhưng Lý Lệnh Uyển lại nghĩ, lão thái thái cùng Lý Tu Bách khi biết tin sẽ để Minh Nguyệt lên làm di nương.



Chuyện này cũng không có gì to tát lắm, nhưng chắc chắn bọn họ sẽ không để đứa bé của Minh Nguyệt nuôi nấng dưới danh nghĩa của Chu Thị đâu.



Bởi vì nếu Mình Nguyệt sinh ra con trai, Chu Thị có thể xem như là có đủ cả trai lần gái, sau này nếu muốn hưu Chu Thị sẽ càng khó khăn hơn.



Nhưng hiện giờ thì khác rồi, tạm thời lão thái thái không còn ý định hưu Chu Thị nữa, nếu bây giờ để Chu Thị gặp mặt lão thái thái đề nghị chuyên này, chắc chắn sẽ thành công.



Hơn nữa Lý Tu Bách đã được bổ nhiệm lên chức quan tam phẩm vinh quang vô cùng, nhưng dưới gối vợ cả của hắn lại không có một người đứa con trai nào, cho nên lão thái thái chắc hẳn sẽ suy nghĩ về chuyện này.



Nếu như để Lý Duy Hoa dưới danh nghĩa là con của Chu Thị, e rằng Lý Tu Bách sẽ không đồng ý, vì thế chọn đứa con của Mình Nguyệt là biện pháp tốt nhất.



Trong lòng Lý Lệnh Uyển thầm nghĩ như vậy, vì thế nàng quyết định sáng sớm mai phải đi đến tìm Chu Thị nói chuyện này.



Hơn nữa chuyện này cũng có một phần công lao của Lý Duy Nguyên, nếu không phải vừa rồi hắn đến gặp lão thái thái nói những lời nói đó, chỉ sợ là Chu Thị cùng nàng sớm đã không thể bình an vô sự như vậy rồi. Vì thế nàng chân thành nói cảm ơn với hắn: " Ca ca, cảm ơn huynh."



" Chuyện của muội cũng chính là chuyện của ta," Lý Duy Nguyên cười nói tiếp: " Hà tất gì phải khách khí với ta như vậy?"



Chờ qua một thời gian nữa thôi, khi hắn đã đủ lông đủ cánh, hắn sẽ đem toàn bộ Lý phủ này cho Lý Lệnh Uyển tự mình định đoạt, tuyệt đối sẽ không để nàng gặp nhiều chuyện phiền lòng như bây giờ.



*



Sáng ngày hôm sau, Lý Duy Nguyên liền đi đến Hàn Lâm Viện nhậm chức. Sau khi bãi triều hắn vẫn không trở về Lý phủ, mà lại đi đến cửa tiệm trang sức của Hoàng Cực Hội.



Sau đó hắn phân phó Cẩn Ngôn đứng trông chừng ở bên ngoài, còn hắn thì nhanh chân bước vào trong.



Bên trong cửa tiệm có hai vị nữ tử đang lựa chọn trang sức. Một người ăn mặc áo ngắn tay màu ngọc, váy dài màu trắng, trên tóc còn vấn một đóa bích ngọc châu, dung mạo nàng thanh tú nhã nhặn. Đứng cùng nàng lại là một nữ tữ ăn mặc tương đối tầm thường, có lẽ hai người bọn họ là chủ tớ.



Lý Duy Nguyên chỉ thoáng liếc nhìn qua hai người bọn họ, theo sau hắn đi đến một quầy trang sức gần đó nhìn ngắm những đồ trang sức được đặt trên quầy.



Vị tiểu thư khi thấy có người tiến vào đây, lại còn là một nam tử trẻ tuổi. Vẻ mặt nàng ta chợt ửng đỏ, nàng ta nhanh tay lấy quạt tròn che nửa khuôn mặt mình lại.



Sau đó âm thầm quan sát Lý Duy Nguyên. Hiện giờ trên người hắn vẫn mặc quan phục, phía trước mặt áo còn có biểu tượng một chú cò trắng có thể đoán ra hắn đảm nhiệm chức quan lục phẩm.



Cho nên nàng ta có chút nghi ngờ, bởi vì nàng ta không nghĩ tới người trẻ tuổi như hắn vậy mà đã được bổ nhiệm vào chức quan lục phẩm rồi sao?



Nàng ta còn âm thầm đánh giá dáng người cao ráo của hắn, trên eo là một đay lưng màu bạc càng tôn lên vòng eo thon gọn của hắn.



Tướng mạo quả là thật tuấn tú, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong không chỗ nào là không hoàn mỹ.



Ánh mắt nàng ta luôn hướng về phía hắn, không hiểu vì sao trái tim lại loạn nhịp, vẻ mặt ngày càng ửng đỏ. Nàng ta luống cuống dùng quạt tròn che khuôn mặt mình.



Nhưng từ nãy đến giờ, Lý Duy Nguyên không có ý định để mắt đến nàng ta,hắn vẫn luôn chăm chú nhìn những bộ trang sức đặt trên quầy.



Hắn ưng ý một cây trâm vàng hoa mẫu đơn, bên trong nụ hoa còn được khảm một viện trân châu cực kỳ chói sáng. Xung quanh còn có những sợi dây bạc rũ xuống, mỗi một sợi đều đính một hạt trân châu nhỏ.



Lý Duy Nguyên nhớ Lý Lệnh Uyển thường rất thích đeo chiếc vòng phỉ thuý ở cổ tay phải. Cho nên khi hắn nhìn thấy cây trâm vàng này liền nhớ đến trên chiếc vòng của nàng cũng được khảm trân châu.



Nếu nàng sử dụng cây trâm này cày lên tóc rất hợp với chiếc vòng phỉ thuý nàng hay đeo. Những món đồ tranh sức này càng tôn lên vẻ đẹp diễm lệ của nàng.



Mỗi lần hắn nghĩ đến nàng, vẻ mặt lạnh nhạt của hắn cũng trở nên dịu dàng hơn, khoé môi cũng ẩn chút ý cười.



Vị tiểu thư đứng đối diện nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng này của hắn, nàng ta càng cảm thấy trái tim mình loạn nhịp, khuôn mặt nóng bừng tựa như bị lửa đốt.



Lý Duy Nguyên liền nhanh tay cầm lấy cây trâm vàng đưa cho tiểu nhị. Tiểu nhị liền vội nhận lấy, hắn ta cẩn thận cất chúng vào trong hộp gấm, cung kính đưa lại cho Lý Duy Nguyên.



Lý Duy Nguyên tiếp nhận hộp gấm. Còn vị tiểu thư đứng đối diện cũng đã lựa chọn được một cây trâm vàng giống như kiểu dáng của Lý Duy Nguyên vừa mua, tiểu nhị cũng nhanh tay gói chúng lại đưa cho nàng ta.



Nha hoàn của nàng ta liền đưa tay nhận lấy, nha hoàn đưa bạc cho tiểu nhị. Sau đó nha hoàn nhanh tay đỡ lấy tay tiểu như của mình nói: " Tiểu thư, xe ngựa đã chờ sẵn bên ngoài, chúng ta đi thôi."



Vị tiểu thư lại nhìn thoáng qua Lý Duy Nguyên một chút, nàng ta thấy hắn vẫn đang đứng chắp tay sau lưng cẩn thận quan sát những trang sức được đặt trên quầy.



Hắn chưa bao giờ ngẩng đầu lên nhìn nàng ta dù chỉ một phút. Nàng ta cũng không hiểu vì sao trong lòng lại cảm thấy có chút thất vọng.



Lúc này nha hoàn đã dìu nàng ta bước ra khỏi cửa. Bất quá trước khi lên xe ngựa, vốn có ý định đến bắt chuyện với hắn nhưng nàng ta không có can đảm làm như vậy.



Cuối cùng đành phân phó nha hoàn của mình: " Ngươi đi kêu gã sai vặt ra ngoài hỏi thăm một chút, hỏi xem vị công tử trong cửa tiệm trang sức khi nãy là..."



Nói tới đây, nàng ta càng đỏ mặt. Nhưng vẫn nói tiếp: " Là công tử nhà ai."



Nha hoàn nghe xong liền cười nói: " Vừa rồi nô tì cũng lén quan sát, quả thật vị công tử đó đúng là tuấn tú. Hơn nữa nhìn quan phục trên người chắc hẳn là chức quan lục phẩm. Hiếm có công tử trẻ tuổi nào đã được bổ nhiệm vào vị trí ấy, có thể vị công tử vừa rồi chính là một nhân tài."



Sau đó nàng lại nói tiếp: " Tiểu thư, bình thường khó có vị công tử nào có thể lọt vào mắt xanh của người. Hôm nay người lại nhìn trúng vị công tử đó nhất định nô tì sẽ phân phó gã sai vặt nghe ngóng thật tỉ mỉ thân phận của vị công tử đó.



Nếu vị công tử đó còn chưa thành thân, gia đình môn đăng hộ đối với chúng ta. Nô tì nghĩ, người hãy mau đi nói chuyện này cho lão gia cùng phu nhân biết, chỉ cần lão gia mở miệng đồng ý, thì mối hôn sự này nhất định sẽ thành công."



Sau khi vị tiểu thư đó nghe xong, liền đánh nhẹ quạt tròn trong tay mình lên người tiểu nha hoàn, có chút hờn dỗi nói: " Cái nha đầu nhà ngươi, đang nói linh tính gì đó? Ta chỉ là, chỉ là," Nhưng câu nói tiếp theo nàng ta không nói ra được thẹn thùng đến đỏ mặt.



Bất quá trong lòng nàng ta cũng cảm thấy có chút lo lắng. Vừa rồi nàng ta nhìn thấy vị công tử đó đã lựa chọn một cây trâm vẻ mặt lại vô cùng dịu dàng, có phải hắn muốn tặng trâm này cho người trong lòng của mình không?



Nghĩ đến đây, nàng ta lại cảm thấy có chút mất mát, khẽ cắn nhẹ môi dưới đôi mày lá liễu mảnh khảnh cũng nhăn lại.



——————//—-//—————



* Tác giả có lời muốn nói:



- Nguyên ca: Nụ hôn đầu tiên của nàng đã sớm bị ta cướp mất rồi, nàng không biết sao?



- Uyển Uyển...



=> có phải vị tiểu thư vừa rồi ưng ý dáng vẻ của Nguyên ca chỉ vì lưng dài vai rộng eo thon có phải không? Dáng người hoàn hảo như vậy. Cho nên vị tiểu thư đó vừa nhìn thấy đã muốn chảy nước miếng rồi ha ha ha.



* Editor: Nguyên ca à! anh lợi dụng lúc Uyển Uyển ngã bệnh trộm mất nụ hôn của người ta anh thật là
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom