• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full EM GÁI CỦA GIAN THẦN (5 Viewers)

  • Chương 53: Vu oan giá hoạ

Lúc này Lý Lệnh Uyển chẳng hề quan tâm đến bọn họ đang ngồi tranh cãi với nhau những gì, nàng chỉ yên lặng ngồi trên chiếc giường La Hán cầm hạt dưa mà thôi, vừa cắn hạt dưa vừa âm thầm qua sát Lý Duy Hoa.



Năm nay Lý Duy Hoa đã ba tuổi, nhưng lúc nào bên cạnh nó cũng có nhũ mẫu chăm nom. Hiện tại bà ta đang đưa tay cầm lấy hộp hạt đều trên bàn Kháng Trác, sau đó bà lột sạch vỏ



hạt điều, liền đưa chúng Lý Duy Hoa ăn, tiếp đến lại đưa cho nó thêm hạt dẻ, sau cùng bà ta đem kẹo bỏ vào miệng nó, nhìn thấy như vậy Lý Lệnh Uyển sợ khiếp vía.



Không nói đến những hạt điều, hạt dẻ vốn đã cứng rồi, bà ta còn đưa cho Lý Duy Hoa ăn thêm một viên kẹo cứng lại còn to như thế kia, hơn nữa hiện giờ nó chỉ là một đứa bé nếu không cẩn thận sẽ khiến nó bị mắc nghẹn mất.



Vì thế Lý Lệnh Uyển vội vàng đứng dậy, tiến đến trước mặt Lý Duy Hoa, nàng khom người thấp xuống, nhìn Lý Duy Hoa ôn nhu nói: " Nào, Hoa nhi, nghe lời tỷ tỷ, đệ nhả viên kẹo đường trong miệng mình ra đi nhé."



Lý Duy Hoa mở to đôi mắt nhìn nàng không lên tiếng. Thấy nó như thế, Lý Lệnh Uyển lại cười tươi ôn hoà nói tiếp: " Hoa nhi ngoan, mau nhả viên kẹo đường trong miệng đệ ra có được không?"



Đột nhiên nhũ mẫu đứng bên cạnh lên tiếng hỏi: " Tứ tiểu thư, người đây đang muốn làm cái gì?"



Thanh âm của bà ta rất lớn cũng vô cùng sắc bén, nói không chừng mọi người trong đại sành này đều nghe thấy hết.



Nhưng Lý Lệnh Uyển vẫn mặc kệ bà ta nói gì, nàng vẫn như cũ cố gắng thuyết phục Lý Duy Hoa: " Hoa nhi, đệ mau nhả viên kẹo đó ra trên tay tỷ tỷ có được không?"



Sau khi Lý Duy Hoa quan sát nàng một chút, trong lòng nó cảm thấy cái vị tỷ tỷ này thật ôn nhu thân thiện, nó liền mỉm cười với nàng nghe lời nàng nhả viên kẹo trong miệng mình vào trong tay nàng.



Từ nãy đến giờ trái tim của Lý Lệnh Uyển cứ đập liên hồi, bây giờ mới có thể bình tĩnh lại.



Lý Duy Hoa liền đưa tay chỉ hộp bánh quế hoa rồi nói: " Tỷ tỷ, đệ muốn ăn cái kia."



Loại bánh quế hoa này vừa mềm lại còn ngon nữa, cho nên đứa bé ba tuổi nào cũng có thể ăn.



Vì vậy nàng nhanh lấy khối bánh đó cho nó ăn, nàng cười nói: " Nè, tỷ tỷ cho đệ ăn nhé."



Làm xong hết mọi việc nàng liền thở phào nhẹ nhỏm, sau đó nàng đứng thẳng người lên, nhìn mẫu giọng điệu nghiêm túc nói: " Sau này ngươi đừng cho Hoa nhi ăn những thứ đó nữa, nếu không cần thận lỡ khiến Hoa nhi bị nghẹn thì sao, tuyệt đối không thể để cho tiểu thiếu gia ăn chúng."



Nhũ mẫu nghe nàng nói mình như thế, cảm thấy vô cùng oan uổng, hơn nữa bà ta nghĩ mình cũng mất hết thể diện.



Tựa như lời nói của Lý Lệnh Uyển là đang trách móc bà ta không biết chăm sóc cho trẻ con vậy.



Vì thế bà ta liền quỳ xuống, ấm ức khóc, nói: " Lúc còn ở Giang Châu tiểu thiếu gia cũng ăn những thứ đó được cơ mà, chưa bao giờ bị nghẹn cả. Tứ tiểu thư nói như vậy là có ý gì? Có phải ngài đang trách cứ nô tì không biết chăm sóc trẻ con có đúng không? Còn nữa bánh quế hoa vốn dĩ tiểu thiếu gia chưa bao giờ ăn chúng lần nào, nếu vì ăn cái đó mà tiểu thiếu gia xảy ra chuyện gì thì nô tì làm sao gánh nổi tội."



Lý Lệnh Uyển không nhịn được thầm trong lòng mắng bà ta là đồ ngu ngốc. Lúc trước Lý Duy Hoa ăn những thứ đó không có chuyện gì, là do nó may mắn. Ngươi con mẹ nó cứ xem chuyện đó là một việc bình thường sao?



Nếu một ngày nào đó những thứ như hạt dẻ, hạt điều cùng kẹo đường đó làm Lý Duy Hoa mắc nghẹn, đến lúc đó ngươi khóc cũng không kịp nữa đâu.



Nhưng nàng cũng không thể quát lớn bà ta được, cho nên nàng muốn giải thích ý tốt của bản thân mình để bà ta hiểu, hơn nữa nàng cũng không có ý trách cứ gì bà ta cả.



Còn bánh quế hoa kia chỉ làm từ bột gạo cùng đường hoa quế, bánh đó rất mềm lại dễ ăn, thế nên có thể xảy ra chuyện gì được chứ?



Bất quá lời chưa kịp nói ra, thì đột nhiên phía sau đã có một người nắm tay nàng kéo nàng thật mạnh ra phía sau, vì bị một sức lực lớn như thế kéo mình, cho nên nàng không giữ vững được cơ thể lảo đảo té trúng vào cạnh ghế.



Vốn cái ghế kia rất cao, bụng của nàng va vào cạnh ghế, vì quá đau sắc mặt nàng thoáng trắng bệch.



" Uyển Uyển!"



Nàng nghe được hai tiếng gọi đồng thanh vang lên, nhưng dù có đau đớn thế nào nàng vẫn nghe ra hai giọng nói đó là của Lý Duy Nguyên cùng Chu Thị.



Sau đó hắn chạy như bay đến đây, nhanh tay đỡ nàng ngồi dậy. Chu Thị cũng vì cảnh tượng đó doạ đến cả khuôn mặt nàng ta đều trở nên trắng bệch, trong mắt ngấn lệ, đưa tay xoa bụng cho Lý Lệnh Uyển, nôn nóng hỏi: " Uyển Uyển, con có sao không?"



Tuy rằng Lý Duy Nguyên không lên tiếng hỏi gì, nhưng ánh mắt của hắn vô cùng lo lắng khi nhìn đến nàng, đôi tay hắn nắm chặt thành đấm ngay cả trán gân xanh cũng đều nổi lên, nàng nhìn ra được hiện giờ hắn đang rất phẫn nộ.



Ngay sau đó hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía bên kia. Bởi vì phía bên kia chính là nơi nhũ mẫu đứng, lúc này bà ta đang quỳ gối dưới mặt đất mà gạt lệ.



Bên cạnh bà ta còn có Lý Tu Bách, hắn ta đang bế Lý Duy Hoa ôm vào trong ngực, còn đưa tay moi miếng bánh quế hoa trong miệng nó, nói: " Hoa nhi, mau nhổ khối bánh trong miệng con ra đi."



Lý Lệnh Uyển...



Mẹ nó, dường như hắn ta tưởng nàng có tâm tư bất chính với Lý Duy Hoa vậy, cứ ngỡ thứ nàng cho Lý Duy Hoa ăn không phải là bánh quế hoa mà là thuốc độc không bằng.



Lúc này Lý Lệnh Yến cũng nhanh chóng đi đến, vẻ mặt nôn nóng, nhưng giọng nói vẫn ôn nhu khuyên bảo Lý Duy Hoa: " Hoa nhi, ngoan nào, nghe tỷ tỷ nói, đệ mau nhổ khối bánh trong miệng mình ra có được không?"



Trong đầu Lý Lệnh Uyển thầm nghĩ: Đúng là phiền phức. Một tấm chân tình lại bị ngươi khác coi là lòng lang dạ thú sớm biết như thế nàng sẽ không bao giờ lo lắng nhiều chuyện vô bổ thể này.



Nhưng nàng vẫn đưa tay nắm lấy cánh tay Lý Duy Nguyên, không muốn hắn đi đến chỗ đó sinh sự.



Hiển nhiên Lý Duy Nguyên đã tức giận, trên mặt hắn lạnh lẽo tựa như núi băng, nếu người khác thấy được liền sẽ có cảm giác lạnh thấu cả tâm can.



Còn Dương Thị cũng được Song Hồng đỡ tới đây, bà hỏi đã xảy ra chuyện gì, kể cả mọi người trong đại phòng cùng nhị phòng cũng mang tâm tình đến đây hóng chuyện.



Lý Tu Bách cùng Lý Lệnh Yến vẫn luôn miệng kêu Lý Duy Hoa nhổ khối bánh trong miệng ra.



Nhưng bởi vì khối bánh quá mềm nên khi Lý Duy Hoa cắn khối bánh đó thì nó đã nuốt vào bụng mất rồi, mặc cho Lý Tu Bách dùng ngón tay móc thế nào cũng không ra.



Sau đó Lý Tu Bách ngẩng đầu nhìn Lý Lệnh Uyển bằng ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói phẫn nộ hỏi nàng: " Rốt cuộc ngươi đã cho Hoa nhi ăn cái gì?"



Kỳ thật nghe xong câu hỏi của hắn, Lý Lệnh Uyển trong lòng thầm mắng hắn một câu. Con mẹ nhà ngươi, bộ ngươi bị mù rồi sao không tự dùng mắt của bản thân mình nhìn đi?



Nhưng dù nàng có tức giận hắn đến mấy thì hắn ta vẫn là phụ thân của mình, nếu nàng dám tranh cãi với hắn ta chỉ e rằng nàng có bị hắn ta đánh chết mọi người ở đây cũng cảm thấy việc đó là xứng đáng mà thôi.



Cho nên nàng cũng chỉ biết nhịn sự tức giận trong lòng mình xuống, sau đó quy củ trả lời hắn: " Bánh quế hoa ạ."



Lúc này nhũ mẫu quỳ bên cạnh hắn ta còn đổ dầu vào lửa nói: " Xưa nay tiểu thiếu gia của chúng ta đều chưa bao giờ ăn qua bánh quế hoa, nếu thiếu gia xảy ra chuyện gì thì biết làm sao đây? Mấy ngày trước thiếu gia còn bị tiêu chảy, hai ngày nay mới đỡ hơn một chút, bởi thế nô tì không dám để tiểu thiếu gia tuỳ ý ăn loại bánh kia."



Lý Lệnh Uyển nghe thế liền trừng mắt với bà.Vậy vừa rồi là ai cho Lý Duy Hoa ăn những loại hạt lung tung kia hả?



Khi Lý Tu Bách thấy nàng trừng mắt với bà vú, hắn liền trừng mắt lại nàng,nói: " Mặc kệ như thế nào Hoa nhi cũng là đệ đệ của ngươi, tại sao ngươi lại muốn hại nó như thế? Ngươi có xứng đáng làm tỷ tỷ của nó sao?"



Lý Lệnh Yến lại đứng một bên khóc lóc. Hơn nữa nàng ta còn đưa tay vuốt tay của Lý Duy Hoa, giống như nó đang hấp hối sắp chết đến nơi vậy.



Nàng ta còn luôn mở miệng trách bản thân mình: " Đều do tỷ tỷ không tốt. Vừa rồi Tỷ tỷ nên theo sát canh chừng đệ. Hoa Nhi, đệ đừng có chuyện gì nha, nếu không người làm tỷ tỷ như ta phải biết làm sao bây giờ?"



Lý Duy Hoa thấy xung quanh hổn loạn như thế, nó liền khóc to dù sao nó cũng chỉ là một đứ bé mà thôi, nhìn cảnh tượng như thế làm sao không khóc cho được.



Lý Lệnh Uyển cảm thấy thật tức giận. Con mẹ nó nàng có lòng tốt như thế mà bọn họ lại cho rằng nàng là người có lòng dạ hiểm độc, tựa như nàng muốn ra tay hại chết Lý Duy Hoa không bằng.



Nhưng hiện tại nàng biết giải thích như thế nào đây? Chỉ sợ dù nàng có nói bất cứ điều gì thì Lý Tu Bách cũng không hề tin đâu, có lẽ hắn ta còn cảm thấy là nàng đang giảo biện mà thôi.



Chu Thị không nhịn được khi thấy nhi nữ của mình bị hoài nghi như thế, nàng vừa khóc vừa giải thích thay Lý Lệnh Uyển: " Lão gia, Uyển nhi chỉ cho Hoa nhi ăn một khối bánh quế hoa thôi, có thể làm hại gì nó được chứ? Người hà tất phải trách mắng con bé như vậy? Uyển nhi cũng là con của người mà."



Bỗng nhiên Lý Tu Bách quát lớn nàng ta: " Ngươi câm miệng cho ta. Ta còn chưa hỏi ngươi đấy, rốt cuộc mấy năm nay ngươi đã dạy dỗ nó như thế nào vậy hả? Khiến nó có thể không niệm tình thân mà cho Hoa nhi ăn thứ đó, dù nó biết rõ bụng hoa nhi vốn không được tốt, tại sao còn cho Hoa nhi ăn thứ đồ dầu mỡ này? Có phải nó muốn Hoa nhi bị tiêu chảy nặng hơn thì nó mới vừa lòng, có phải không?"



Chu Thị bị hắn ta quát mắng lớn tiếng như thế lập tức ngây ngốc, sau đó nhịn không được đau lòng liền đưa khăn che miệng khóc.



Lý Lệnh Uyển thấy Lý Tu Tùng quát Chu Thị, làm cho Chu Thị phải thương tâm như vậy, trong lòng nàng thoáng chốc giận dữ.



Vốn là vừa rồi nàng đã cố nhịn xuống nhưng bây giờ lại bắt đầu xuất hiện nữa rồi, giờ phút này nàng muốn chạy đến trước mặt Lý Tu Bách chất vấn.



Mẹ nó, ngươi muốn làm lớn chuyện lên sao? Con mẹ nhà ngươi, Lý Duy Hoa là người ngươi thương yêu nhất, vậy còn mẫu thân của ta thì sao?



Vì sao ngươi có thể không biết phân biệt trắng đen mà đổ lỗi lên người mẫu thân ta như thế?



Nhưng không đợi nàng đứng lên đi đến trước mặt Lý Tu Bách, thì nàng đã bị Lý Duy Nguyên nhanh tay nắm chặt tay lại.



Sau đó hắn nhỏ giọng nói bên tai nàng: " Tìm tổ mẫu khóc đi."



Từ nãy đến giờ Lý Duy Nguyên vẫn luôn lạnh mặt ở một bên quan sát, hắn nhìn ra dụng ý của Lý Tu Bách.



Chẳng phải Lý Tu Bách đang muốn gán tội cho Chu Thị sao? Hắn muốn nhân cơ hội này để làm khó dễ Chu thị cùng Lý Lệnh Uyển mà thôi.



Đến lúc đó hắn ta sẽ mượn cớ thê tử tâm cơ, nữ nhi bất hiếu, sau đó hắn ta sẽ nhanh chóng viết thư hoà ly với Chu Thị.



Mà ngay lúc này Lý Lệnh Uyển cũng đã hiểu rõ ý tứ của Lý Duy Nguyên, cho nên nàng lập tức đứng lên chạy về hướng Dương Thị, nàng liền ngã vào lòng của bà vừa khóc vừa nói: " Tổ mẫu, tổ mẫu."



Sau đó nàng càng khóc lớn, uất ức nói tiếp: " Cháu không phải lòng dạ độc ác như lời phụ thân đã nói. Dù sao Hoa nhi cũng là đệ đệ của cháu, thì làm sao cháu có thể hại đệ ấy được, nếu đệ ấy xảy ra chuyện gì cháu cũng đau lòng không phải sao?



Chỉ vì vừa rồi cháu thấy nhũ mẫu không ngừng cho Hoa Nhi ăn những loại hạt đó, cháu sợ đệ ấy còn nhỏ không cẩn thận sẽ bị mắc nghẹn, đến lúc đó phải làm sao?



Vì thế cháu mới lấy bánh quế hoa cho đệ ấy ăn, còn bảo đệ ấy nhả viên kẹo cứng trong miệng ra. Trời đất chứng giám, cháu đối với Hoa nhi là thật lòng. Tại sao phụ thân có thể mắng cháu như vậy?



Tổ mẫu, bà nói đi, có phải vốn dĩ cháu không phải là nữ nhi của phụ thân hay không? Nếu không vì sao phụ thân lại có thể đối xử với cháu giống như kẻ thù thế kia?"



Dứt lời nàng liền vùi đầu vào trong lòng Dương Thị khóc lớn. Chu Thị thấy nàng như thế, nàng ta cũng không nhịn được mà khóc lớn theo.



Lúc này trong lòng Dương Thị cũng có một chút khó xử. Một bên thì nhà mẹ đẻ Chu Thị đã không còn ai, đã chẳng còn cơ hội hưng thịnh nữa, bà ta cũng rất coi thường Chu Thị, bởi vì tính tình yếu đuối của nàng, hơn nữa nàng cũng không sinh được nhi tử, thì giữ con dâu như vậy có ít gì?



Mà về phương diện khác, dù sao Tôn Lan Y cũng sinh ra được nhi tử, như lời Lý Tu Bách từng nói sớm muộn gì phụ thân của Tôn Lan Y cũng sẽ phục chức, tất nhiên bà hy vọng có thể kết thân với bọn họ, như vậy sau này Lý phủ của mình sẽ càng hưng thịnh hơn.



Nhưng chỉ là hiện nay bà vẫn còn phân vân việc của Chu Thị. Dù sao Lý Tu Bách mới vừa hồi kinh, chưa biết được hắn sẽ nhậm chức quan gì. Nếu một khi đã biết chức quan nào, liền hưu thê thì còn có đạo lý gì?



Với lại cái đám ngự sử trong Đô Sát Viện kia cũng không phải là dạng ăn không ngồi rồi, nếu để bọn họ biết thì Lý Tu Bách làm điều đó, e rằng hắn cũng sẽ không thể yên ổn làm quan được.



Dù cho Dương Thị ngày càng không vừa mắt với Chu Thị, bà cũng hiểu rõ dụng ý vừa rồi của Lý Tu Bách, vì vậy bà lựa chọn im lặng không lên tiếng.



Nhưng hiện tại khi nhìn thấy Lý Lệnh Uyển nhào vào lòng mình khóc thương tâm như vậy, bà cũng không đành lòng.



Nói gì đi nữa mấy năm nay Dương Thị đối với Lý Lệnh Uyển thật sự có vài phần yêu thương cùng sủng ái.



Khi thấy nàng khóc nức nở bà cũng mềm lòng, vì thế bà đưa tay vỗ nhẹ lưng nàng, sau đó nói với Lý Tu Bách: " Lão tam, ngươi làm cái gì vậy? Ngươi cũng ba mươi tuổi đầu mà không biết phân rõ đúng sai hay sao, còn mắng Uyển nhi như thế? Dù sao nó cũng là nữ nhi của ngươi đó."



Lý Tu Tùng đứng ở một bên, ngữ khí bất mãn nói với Lý Tu Bách: " Tam đệ, ngươi hồ đồ rồi sao. Mười mấy năm nay ngươi làm quan ở nơi khác, Tam đệ muội ở lại đây cực kỳ tận tâm chăm sóc mẫu thân, còn Uyển nhị lại ngoan ngoãn hiểu chuyện thế kia, chúng ta không ai mà không nhìn thấy được? Tại sao hiện tại ngươi lại có thể mắng Tam đệ muội cùng Uyển nhi như thế? Ngươi đừng làm tổn thương bọn họ nữa."



Từ Thị nghe xong, liền ở phía sau kéo nhẹ ống tay áo của Lý Tu Tùng, nhẹ giọng lẩm bẩm một tiếng: " Chàng nhàn rỗi quản chuyện đó làm gì?"



Nội bộ Tam phòng cò tranh chấp ra sao thì cũng là việc của bọn họ, thân là đại phòng đi quản làm gì. Nói đúng hơn muốn quản cũng không có khả năng đâu.



Lúc này Lý Tu Bách nghe Dương Thị cùng Lý Tu Tùng nói mình như thế, trên mặt hắn ta có chút không vui.



Nhưng dù sao một người là mẫu thân của mình, người còn lại là huynh trưởng của mình, tất nhiên nghe bọn họ trách thì làm sao không cảm thấy khó chịu cho được.



Vì thế hắn ta cũng không nói gì nữa, chỉ xụ mặt giao Hoa nhi lại cho nhũ mẫu, phân phó bà: " Ôm Hoa Nhi trở về đi."



Nhũ mẫu không dám làm trái ý, bà ta vội vàng đứng dậy ôm lấy Lý Duy Hoa rồi nhanh chóng bước khỏi phòng.



Lý Tu Tùng liếc nhìn nhũ mẫu một cái liền nói với Lý Tu Bách: " Cái bà vú kia thân là nô tì, mà cũng dám chống đối Uyển nhi như vậy. Lời nói của bà ta rất có ý tứ ly gián. Tam đệ, nhũ mẫu kia không thể lưu lại được vẫn là nên đuổi đi thôi."



Lý Tu Bách nghe xong cũng không đáp lời. Mà Từ Thị thì lại cắn răng, ở phía sau giật mạnh tay áo của Lý Tu Tùng nhưng hắn ta vốn không muốn để ý tới nàng.



Dương Thị thở dài nói: " Một đêm giao thừa yên bình lại bị nháo thành như thế này. Ta thấy các ngươi cũng đừng nên ầm ĩ nữa, ta mệt rồi, thôi các ngươi trở về hết đi, ta không cần các ngươi ở lại đây thức đêm cùng ta đâu. Hiện tại nhìn thấy các ngươi ta lại cảm thấy phiền lòng."



Tiếp đến bà chỉ kêu Lý Lệnh Uyển ở lại rồi trấn an nàng: " Đứa bé ngoan ở lại đây với tổ mẫu. Tổ mẫu thương cháu."



Lý Lệnh Uyển nghe xong liền liếc nhìn Lý Duy Nguyên, sau đó lại nhìn đến Chu Thị, tất nhiên Lý Duy Nguyên hiểu nàng đang muốn gì, cho nên hắn nhanh chóng nhẹ nhàng gật đầu với nàng.



*



Chờ đến khi Lý Tu Bách cùng Lý Lệnh Yến trở về Y Lan viện, liền nhìn thấy Tôn Lan Y đang ôm Lý Duy Hoa ngồi trên giường, còn nhũ mẫu đang quỳ gối trước mặt nàng ta, bà ta đang thêm mắm dặm muối kể lại chuyện vừa rồi.



Sau khi bà ta biết bọn họ đã trở về liền quay đầu lại hành lễ với bọn họ.Lý Tu Bách cũng tiến tới giường La Hán ngồi xuống nhìn bà ta phất tay nói: " Đứng lên rồi nói."



Nhũ mẫu cảm tạ một tiếng, liền đứng dậy khoanh tay cung kính đứng ở một bên.Minh Nguyệt nhanh dâng trà đến đặt lên bàn Kháng Trác, nàng ta liếc mắt đưa tình cùng Lý Tu Bách một cái.



Từ nãy đến giờ, Lý Lệnh Yến đã đi đến ngồi gần Tôn Lan Y, cho nên nàng ta nhìn thấy hết những hành động đó của Mình Nguyệt, ánh mắt chợt trầm xuống.



Lý Lệnh Yến thầm quan sát đánh giá Mình Nguyệt, hôm này nàng ta mặc một bộ y phục màu hồng có vẻ khá thanh tao, cổ tay trái của còn đeo một chiếc lắc có chuông bạc nhỏ càng tôn thêm bàn tay trắng nõn của mình.



Bất quá dường như Lý Tu Bách chẳng hề để ý đến vì thế Minh Nguyệt vẻ mặt buồn rầu mà quay người đi.



Lý Lệnh Yến cũng thu hồi ánh mắt, liền nói đùa cùng Tôn Lan Y và Lý Duy Hoa đang ngồi trong lồng của Tôn Lan Y.



Sau đó Tôn Lan Y lại nhíu mày, nhìn Lý Tu Bách nói: " Lão gia vừa rồi người không nên nói như vậy với Tứ tiểu thư."



Khi nãy ở Thế An Đường, Lý Tu Bách đã bị Dương Thị cùng Lý Tu Tùng trách vốn đã cảm thấy trong lòng khó chịu, cho nên khi nghe nàng ta nói như thế liền cảm thấy không vui.



Hắn ta đem tách trà vừa cầm lên đặt xuống bàn Kháng trác, ngữ điệu không vui nói: " Hoa nhi là thân phận gì hả? Uyển nhi sao có thể dám tự ý cho nó ăn đồ ăn như vậy? Uyển nhi không biết cái gì nên cho Hoa nhi ăn cái gì hay không nên ăn cái gì sao? Chỉ là một tiểu cô nương, mọi chuyện có thể tự để nó tuỳ ý định đoạt như vậy sao?"



" Hoa nhi còn là thân phận gì chứ? Nó chính là đệ đệ của Tứ tiểu thư" Sắc mặt Tôn Lan Y cũng có chút khó chịu, " Bọn họ cũng đều là con của người, lão gia không nên bên nặng bên nhẹ như thế. Còn nữa ta cảm thấy lời nói của Tứ tiểu thư rất đúng, Hoa nhi còn nhỏ, làm sao để nó ăn những thứ hạt linh tinh kia được, nếu lỡ bị nghẹn thì phải làm sao hả? Uyển nhi cũng chỉ có lòng tốt thôi, tại sao lão gia còn trước mặt mọi người trách mắng Uyển Nhi thế kia?"



Sau đó liền quay đầu nói với nhũ mẫu: " Ngươi nhớ kỹ, sau này không được phép cho Hoa nhi ăn mấy thứ hạt đó nữa." Bà ta nghe xong liền đáp ứng một tiếng.



Nhưng Lý Tu Bách sau khi nghe Tôn Lan Y nói như vậy, trên mặt hắn lại càng không vui nói tiếp: " Ta chỉ vì lo lắng cho Hoa nhi, vì sao trong mắt nàng, ta lại trở thành một người không biết phân biệt trắng đen như thế sao?"



Theo sau hắn ta cũng quay đầu nhìn nhũ mẫu, lạnh lùng nói: " Sau này những thứ đó vẫn cứ cho Hoa nhi ăn. Chẳng phải lúc trước ăn vẫn không hề có chuyện gì xảy ra sao, hiện nay chỉ vì lời nói không căn cứ của một tiểu cô nương liền không cho nó ăn nữa à? Hơn nữa người ta nói ăn nhiều thứ đó sẽ thông minh chẳng phải sao? Hoa nhi là nhi tử của ta, sau này tất nhiên phải dạy dỗ nó thật tốt, để tương lai nó có thể đỗ đạt công danh nữa."



Nhũ mẫu nhìn hai bọn họ như thế, bà ta cũng không dám lên tiếng trả lời.



Thấy thế Lý Tu Bách càng trầm mặt, nói tiếp: " Ta là lão gia, ngươi phải nghe lời ta." Bà vú thấy Lý Tu Bách thật sự đã nổi giận, vì vậy bà vội vàng đáp ứng.



Đã nhiều ngày nay Lý Tu Bách không ngừng hỏi Tôn Lan Y về chuyện nàng có quan hệ như thế nào với Vĩnh Hoan Hầu, nhưng nàng một mực không chịu nói ra.



Sau đó hắn ra ngoài tìm hiểu thì mới biết được, mấy năm trước Vĩnh Hoan Hầu thường xuyên lui tới với gia đình nàng, hai người bọn họ lại cực kỳ thân thiết.



Thậm chí có người nói Vĩnh Hoan Hầu vì sinh tình ý với nhi nữ của Tôn Ngự Sự, vốn đã thỉnh bà mối đến nhà nàng để cầu hôn, nhưng không ngờ nhà Tôn Ngự Sử lại xảy ra chuyện nên không thành.



Lại còn nghe nói, mấy năm qua Vĩnh Hoan Hầu chưa từng cưới thê tử, hơn nữa hắn vì chuyên giải oan cho Tôn Ngự Sử phải chạy ngược xuôi khắp nơi, chắc có lẽ những việc hắn làm đều là vì nhi nữ của Tôn Ngự Sự, ai cũng thầm than hắn vì sao lại phải si tình như vậy?



Lý Tu Bách hiểu rõ, tuy rằng Tôn Ngự Sử có bốn người nhi nữ, nhưng đại nhi nữ vốn đã xuất giá, tam nhi nữ cùng tứ nhi nữ đều vẫn còn nhỏ tuổi, duy nhất chỉ còn lại Tôn Lan Y đang ở tuổi cập kê. Cho nên người Vĩnh Hoan Hầu si tình, tất nhiên chính là Tôn Lan Y.



Mười mấy năm trước Lý Tu Bách đã tình cờ gặp qua vị Vĩnh Hoan Hầu kia một lần.Quả thật như lời người ta nói, Vĩnh Hoan Hầu tướng mạo xuất chúng, khí khái bất phàm, chỉ cần gặp qua một lần khó tài nào quên được, vì thế hắn biết mình so với Vĩnh Hoan Hầu thật là thua xa.



Hơn nữa nhớ tới đêm hắn nhắc về Vĩnh Hoan Hầu thì sắc mặt Tôn Lan Y rất kì lạ, trong đầu hắn cũng đoán ra được trong lòng Tôn Lan Y tất nhiên cũng có tình cảm với Vĩnh Hoan Hầu.



Lại nhớ đến những năm Tôn Lan Y sống cùng mình, dù hắn có đối xử tốt với nàng đến mấy, thì nàng vẫn cứ có thái độ nhàn nhạt với mình, tất nhiên nàng làm như vậy là bởi vì trong lòng nàng vẫn luôn nhớ thương về vị Vĩnh Hoan Hầu kia mà thôi.



Chỉ cần nghĩ tới việc đó, Lý Tu Bách liền cảm thấy trong lòng ghen tức, tựa như có ai đó đang cắt trái tim mình ra làm đôi vậy, cực kỳ khó chịu.



Cho dù mấy ngày nay hắn cố tỏ vẻ lạnh nhạt với Tôn Lan Y, thậm chí buổi tối cũng không đến chỗ nàng qua đêm nhưng nàng cũng coi như không có gì cả, một chút vẻ mặt khó chịu cũng không hề có.



Bởi vì trong lòng Lý Tu Bách đang khó chịu, hắn ta xụ mặt xuống, bộ dạng tức giận đứng dậy từ giường La Hán, sau đó hắn phất ống tay áo nhấc chân bước ra khỏi phòng.



Tôn Lan Y cũng không mở miệng kêu hắn ở lại, vẻ mặt của nàng rất bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.



Nhưng Lý Lệnh Yến sau khi thấy Lý Tu Bách bước khỏi phòng, nàng liền quay đầu hỏi Tôn Lan Y: " Mẫu thân, tại sao người không giữ phụ thân lại?"



" Chân là ở trên người hắn, hắn muốn đi đâu là quyền của hắn, ta làm sao quản nổi?" Tôn Lan Y bình bĩnh trả lời, tiếp đến nàng hỏi Lý Lệnh Yến: " Tại sao lúc ở chỗ của lão thái thái, khi phụ thân của con trách mắng Tứ muội muội, con cũng không chịu mở miệng khuyên nhủ phụ thân của con vài câu vậy? Sao con chỉ biết đứng khóc thôi?"



Lý Lệnh Yến nghe xong liền thấp đầu, nhẹ giọng nói: " Lúc đó con chỉ đang lo lắng cho đệ đệ trong lòng nôn nóng, cho nên nhất thời chỉ biết khóc thôi."



Dù sao cũng là nữ nhi do mình sinh ra, nếu nàng đã nói như vậy, thì tất nhiên Tôn Lan Y cũng tin điều đó.



Vì thế Tôn Lan Y không hỏi nữa, nàng chỉ quay đầu nói chuyện cùng Lý Duy Hoa. Lý Lệnh Yến chần chờ một chút, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, mở miệng kêu một tiếng: " Mẫu thân."



Tôn Lan Y ừ một tiếng, liền quay đầu nhìn nàng, hỏi: " Có chuyện gì vậy?"



Lý Lệnh Yến lên tiếng hỏi: " Phụ Thân ông ấy, ông ấy cùng Mình Nguyệt hình như có tư tình, người có biết hay không?"



Kỳ thật trước khi Lý Lệnh Yến về kinh thành đã biết Lý Tu Bách cùng Minh Nguyệt có tư tình, nàng vì sợ Tôn Lan Y đau lòng, cho nên nàng không dám nói cho Tôn Lan Y biết.



Nhưng nghĩ lại vừa rồi Minh Nguyệt lại dám to gan liếc mắt đưa tình với Lý Tu Bách trước mặt Tôn Lan Y như vậy, nàng nhìn ra tâm tư này của Mình Nguyệt, nếu sau này nha hoàn kia thật sự được Lý Tu Tùng sủng ái, e rằng chuyện đó không phải chuyện tốt đẹp gì.



Cho nên nàng suy nghĩ đắn đo, cuối cùng mới nói cho Tôn Lan Y biết, để hai mẫu tử bọn họ cùng tìm ra đối sách để giải quyết chuyện này, quyết không để cái ả nha hoàn kìa được sủng ái.



Nhưng sau khi Tôn Lan Y nghe xong, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, không hề có chút khiếp sợ hay ngạc nhiên nào, ngược lại nàng còn gật đầu như không quan tâm nói: " Ta biết chứ."



Lý Lệnh Yến khiếp sợ nhìn nàng, tiếp đó liền hỏi: " Mẫu thân, người đã biết chuyện đó sao người còn để Minh Nguyệt bên cạnh hầu hạ mình vậy, chẳng phải ngày đêm nàng ta sẽ gặp mặt phụ thân sao?"



Nếu tuỳ tiện tìm lý do nào đó đuổi Mình Nguyệt đi thì không phải sẽ tốt hơn sao? Dù gì hiện tại trong lòng Lý Tu Bách cũng chỉ vẫn coi trọng Tôn Lan Y mà thôi.



Mà Tôn Lan Y nghe xong liền lắc đầu, chậm rãi nói: " Phụ thân của con để ý nha hoàn nào, hay sủng ái ai cũng được, kể cả muốn để người đó trở thành di nương cũng được tất cả chuyện đó đều là chuyên của hắn, ta phải nói cái gì kia chứ? Tuỳ ý hắn thôi."



Sau đó lại nói tới Lý Lệnh Yến: " Một tiểu thư khuê các không nên quan tâm những chuyện đó. Sau này con chỉ cần cùng các tiểu thư trong phủ hoà thuận, học tập cùng nhau là tốt rồi, rãnh rỗi thì xem kinh thư, hay chơi cờ, thêu thùa gì đó đi."



Nghe xong Lý Lệnh Yến cũng không lên tiếng trả lời lại. Chỉ là nàng nhìn biểu hiện như thế của Tôn Lan Y, bỗng nhiên nàng cảm thấy mình không hiểu gì về mẫu thân của mình hết, trong lòng nàng có chút bực bội.



Mấy ngày nay nàng đã bị Lý Lệnh Kiều không ngừng cười nhạo mình là do di nương sinh ra. Nếu mẫu thân nàng xuất thân bần hàn thì những lời nói đó không sao, nhưng mà Tôn Lan Y vốn dĩ là thân phận cao quý, dù là tướng mạo, hay tài nghệ, lẫn gia thế, thậm chí cả sự sủng ái của phụ thân, thì Chu Thị làm sao sánh kịp, nhưng tại sao Tôn Lan Y không hề có ý định tranh đấu gì cho bản thân mình chút nào vậy?



Chẳng lẽ Tôn Lan Y chỉ muốn cả đời sống với danh phận thiếp thất này sao? Cũng không muốn vì nhi nữ của mình mà suy tính chút nào sao? Thật sự cái danh thứ nữ thật không dễ nghe một chút nào cả.



—————-//——-//——————



* Tác giả có lời muốn nói: Biết các bạn rất muốn mắng tra nam cùng nữ chính kia, ừ, về sau sẽ giải quyết bọn họ ngay thôi. Hơn nữa chương này là một chương rất quan trọng, cho nên mới phải viết tỉ mỉ như vậy. Về sau Lý Tu Bách sẽ khóc đau đớn lắm. Ta đoán chắc các bạn cũng đã suy nghĩ ra chút gì rồi...



* Editor: Các cậu yên tâm hai người bọn họ sẽ có cái kết..., đảm bảo các cậu sẽ thoả lòng
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom