Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 110: Lần cuối yêu anh..
Bước chân mệt mỏi của Ngải Tịch lặng lẽ từng bước tưng bừng khó khăn đi về nhà, khi vừa vào cả bốn người trong bàn ăn đều buông đũa xuống mà nhìn cô, nhưng cô như một người mất hồn mà lả lơi đi lên cầu thang, ánh mắt vô định mà nhìn vào hư không chậm rãi tiến từng bước đi lên phòng đến khi bóng lưng dần mất khuất.
Ngải Tịch đi vào phòng đóng chặt cửa lại, cô từ từ tiến đến cửa sổ kéo nhẹ rèm cửa qua một bên rồi đưa mắt ra bên ngoài.
Bỗng trên bầu trời đêm từ phía đông xuất hiện những đám mây, trời dần dần tối sầm lại. Mây đen từ đâu ùn ùn kéo đến, che lấp cả một vòm trời ban đêm, che khuất đi ánh trắng lung linh sáng rực. Ngọn gió bắt đầu nổi lên xoáy thành một cơn lốc nhỏ cuốn lá vàng bạch quả bay đi đi. Khoảng năm phút sau, gió như điên cuồng thổi đến làm cây cối nghiêng ngả. Một tia chớp lóe vàng giáng xuống xé toạc những đám mây xám xịt. Đôi nhánh cây khô gãy kêu răng rắc. Rồi rào rào… rào… Mưa đổ xuống xối xả. Muôn vàn hạt mưa thi nhau òa xuống, trong veo như thủy tinh, mát rượi. Vài hạt mưa to và nặng rơi xuống tạo ra tiếng lách tách, lách tách trên mái tôn.
Mưa, từng giọt mưa lắc rắc bắt đầu nặng nề mà nhiễu hạt trút xuống cả thân hình người đàn ông đang ướt sũng dưới cây bạch quả.
Gió lạnh thổi đến làm cả thân thể Hắc Mộc Thần tái tê lại, cả sống lưng cũng gần như lạnh toát, nước mưa không ngừng trĩu nặng xuống người anh làm chiếc áo sơ mi dính chặt vào vòm ngực màu đồng quyến rũ. Anh như một khúc gỗ đúng im mà vô lực để mặc cho mưa gió như đang nổi giận mà hùng hồn đánh xuống người anh, Hắc Mộc Thần hoàn toàn bất động không nhúc nhích.
Cả buổi trời không nói được lời nào mà cứ đứng mãi dưới cơn mưa dữ dội. Ánh mắt dán chặt lên chiếc vòng kim cương sáng chói đang nằm dưới nền đất giá lạnh, lát sau Hắc Mộc Thần mới từ từ cúi người xuống, đưa tay nhặt lên rồi siết chặt vào lòng bàn tay..
Phía gần đó, trên căn phòng nơi cửa sổ. Người phụ nữ hai hàng nước mắt đẫm lệ nhìn xuống người đàn ông đang đứng dưới gây bạch quả mà ướt đẫm người mặc cho nước mưa không ngừng trút xuống.
Ngải Tịch giơ một bàn tay lên chạm vào kính cửa trong suốt bị nhuộm bởi những giọt nước mưa đang chầm chậm chảy xuống.
Ánh mắt cô dán chặt lên người Hắc Mộc Thần không rời giây nào, tại sao người dầm mưa là anh nhưng người đau nghẹn lòng lại là Ngải Tịch chứ? Trái tim cô cũng đang không ngừng đau đớn quặn thắt tâm can như bị ai đó bóp nghẹn lại, cô đau đến mức thở cũng thấy khó khăn.
Ở phía dưới gốc cây bạch quả, Hắc Mộc Thần từ từ đứng dậy, trong lòng bàn tay vẫn siết chặt lại mà giữ lấy chiếc vòng, như cảm nhận được có ánh mắt đang dõi theo anh Hắc Mộc Thần chậm rãi quay người lại nhìn về căn phòng có tầm nhìn hướng tới nơi này.
Ngải Tịch vừa bắt gặp bóng lưng anh đang quay lại liền lập tức xoay lưng qua bên rèm cửa được kéo phân nửa, giấu đi thân hình của mình, nước mắt trên khóe mi cô cứ mãi không ngừng rơi xuống, len lỏi vào giữa làn môi mặn chát đau đớn.
Trên gương mặt Hắc Mộc Thần hiện lên tia thất vọng rõ ràng, ánh mắt anh vẫn dán chặt vào cánh cửa sổ phía xa xa, rốt cuộc đến bây giờ anh đã hiểu được cảm giác vừa ướt người vừa lại ướt lòng trong một trận dầm mưa lớn thế này của Ngải Tịch.
Cả thân thể Hắc Mộc Thần đang cảm nhận được sự lạnh lẽo bao quanh bởi những giọt mưa nặng nề đau rát trút xuống làn da thịt, thậm chí còn luồn lách vào trái tim anh mà đâm từng mũi, từng mũi rỉ máu..
Hắc Mộc Thần phải tàn nhẫn bao nhiêu mới đành lòng để Ngải Tịch bỏ đi trong đêm mưa chứ! Để bây giờ khi anh cảm nhận được mùi vị mới biết được sự đau lòng của cô khi đó nó lớn đến mức nào.
Đôi chân Hắc Mộc Thần đã bị chôn tại chỗ mà không nhúc nhích được, gần như mất sức lực mà sừng sững đứng mãi, đến khi tầm mắt Hắc Mộc Thần bắt đầu xuất hiện lên ảo ảnh, anh bắt đầu không nhìn rõ được khung cảnh xung quanh nữa, đầu óc bắt đầu quay cuồng đau đớn dữ dội, đôi mắt trở nên mờ đục rồi ý thức gần như biến mất. Dần dần cả thân người Hắc Mộc Thần chậm rãi ngã xuống nền đất lạnh lẽo, cặp mắt đen thăm thẳm cố gắng nhìn theo cánh cửa sổ nhưng đã không thể mở nổi nữa mà từ từ nhắm chặt lại rồi ngất đi trong cơn mưa, nhưng lòng bàn tay Hắc Mộc Thần vẫn siết chặt lại thành nắm đấm mà giữ lấy chiếc vòng tay mãi không chịu buông ra...
Đến sáng hôm sau cơn mưa mới tạm dừng lại. Những đám mây trắng lũ lượt kéo về, chất lên tầng tầng, lớp lớp. Chim chóc cũng từng đàn bay về tung tăng lượn lờ. Cây cối như được tắm gội sạch sẽ, hiện rõ vẻ tươi mới, tràn đầy sức sống. Trong không khí chỉ còn lại sự mát mẻ và tươi mới do cơn mưa mang đến. Mặt đường sạch bóng, ánh lên dưới nắng. Những vũng nước phản chiếu bóng mây, phản chiếu lại những tia nắng lấp lánh, lóe lên như những mảnh kim cương quý giá, trông thật đẹp. Sau cơn mưa, mặt trời lại hiện ra, toả ánh nắng rực rỡ, một vài tia nắng hiếm hoi bắt đầu mừng rỡ rọi xuống. Bầu trời như cao hơn, trong hơn, gió thổi mát lạnh rồi dần lấy lại màu xanh thăm thẳm mà sáng bừng tia nắng, hoàn toàn gột rửa bầu trời đen u ám bởi trận mưa tối hôm qua.
Trong căn phòng của Ngải Tịch. Ánh nắng ban mai chiếu rọi vào người phụ nữ ngồi dưới sàn nhà, rọi lên gương mặt xinh đẹp mỹ mều của cô, trên khóe mắt còn đọng lại những hàng lệ ướt đẫm. Cô ngồi thụp xuống mà tựa người vào bờ tường say giấc, đêm qua Ngải Tịch đã khóc đến gần như khô rát cả cổ họng rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Do tư thế không được thoải mái nên Ngải Tịch chợt giật mình tỉnh giấc, chậm rãi mở mắt ra xem xét khung cảnh, cô vẫn đang ở trong phòng, hình như nhớ ra gì đó rồi sững người lại sau ba giây lập tức đứng dậy, rồi đột nhiên bật cười chua chát. Giờ này chắc Hắc Mộc Thần cũng đã không còn ở dưới gốc cây bạch quả nữa mà có lẽ anh đã ra về từ sớm cũng nên.
Ngải Tịch thật sự không hiểu nổi tại sao trong tâm trí cô luôn có hình ảnh của anh, không cách nào quên đi được.
Cô lấy tay lau đi dòng lệ trên khóe mắt rồi tiến bước định ra ngoài, nhưng đột nhiên bước chân đột ngột dừng lại, Ngải Tịch có cảm giác gì đó rất kì lạ, thế là bước chân lại không khống chế được mà xoay người lại tiến về phía cửa sổ, ánh mắt cô nhìn đến cây bạch quả phía xa xa.
Chợt, cả thân người Ngải Tịch bất động hẳn, hình ảnh người đàn ông nằm dưới đất với bộ dạng ướt đẫm người với gương mặt tái nhợt lại phản ánh qua con ngươi của cô, Ngải Tịch lập tức hốt hoảng ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, cô dùng tốc độ nhanh nhất có thể chạy đến cạnh Hắc Mộc Thần rồi ngồi xuống đỡ lấy anh, nâng bàn tay lên lay lay gương mặt anh: " Hắc Mộc Thần! Tỉnh lại đi..".
Bỗng cô cảm thấy bàn tay mình nong nóng, vội sờ lên trán anh rồi đến phần cổ, nhiệt độ nóng kinh người. Hắc Mộc Thần quả nhiên đã phát sốt sau trận dầm mưa tơi tả thế này, còn nằm dưới nền đất lạnh lẽo ở đây cả một đêm.
Ngải Tịch lòng như lửa đốt rồi chạy về lấy xe đỡ Hắc Mộc Thần lên, tốc độ nhanh như gió thắt dây an toàn cho anh rồi đạp mạnh chân ga hướng về phía trước.
Biệt thự Tuyệt Tình.
Khó khăn lắm Ngải Tịch mới có thể vác thân người cao lớn của Hắc Mộc Thần về đến, cô dìu anh về phòng rồi đỡ anh nằm xuống chiếc giường lớn, mồ hôi trên vầng trán Ngải Tịch bắt đầu mệt mà rịn ra, cô vội vàng đi lại tủ quần áo của Hắc Mộc Thần mở ra lấy cho anh bộ quần áo ngủ ở nhà rồi tiến tới bên giường ngồi xuống, nâng tay lên cởi bỏ quần áo ướt đẫm trên thân người anh.
Một lát sau cả thân thể người đàn ông đã hoàn toàn trần trụi, Ngải Tịch lấy quần áo ngủ rồi nhanh tay mặc vào cho anh, vật nam tính của Hắc Mộc Thần bừng bừng to lớn phản chiếu qua đôi mắt cô không chút che đậy, cả cơ thể của anh cô đã nhìn qua rồi thì còn gì mà phải ngại ngùng cơ chứ! Nhưng dường như Ngải Tịch không chút đỏ mặt nào mà còn hơi nhìn chằm chằm vào nó, khi cảm thấy đã nhìn đủ mới sựt nhớ ra Hắc Mộc Thần đang bị sốt nếu cô còn chậm trễ nữa chắc chắc anh phải vào viện mất, Ngải Tịch vội vàng mặc lẹ cho anh, lúc kéo quần anh lên bàn tay trắng trẻo của Ngải Tịch vô thức chạm vào vật nam tính nóng hổi của anh, nhiệt độ như muốn thêu cháy cả bàn tay cô vậy, cô bỗng vô thức nuốt nước bọt một cái.. Lúc cái quần đang chậm rãi sắp lướt qua vật không xương đó thì bàn tay ngọc ngà của Ngải Tịch lại không nghe theo sự khống chế của cô mà còn sờ sờ thêm mấy cái nữa, đến khi cả người cô đột nhiên cũng nóng theo Ngải Tịch mới nghiêm túc kéo quần lên cho anh.. ( ậy!!!).
Sau khi thay quần áo mới cho anh Ngải Tịch mới xuống bếp nấu một ít cháo đem lên, sẵn tiện lấy thêm chậu nước nóng rồi để cái khăn vào.
Vừa vắt khăn đặt lên trán Hắc Mộc Thần cô vừa thổi thổi thìa cháo đút cho anh, cũng may lần này anh ngoan ngoãn mới chịu ăn hết. Trong cơn mê man Hắc Mộc Thần vẫn luôn miệng không ngừng gọi: " Tịch..đừng rời xa anh..đừng bỏ anh..".
Trái tim Ngải Tịch bỗng nghẹn lại một nhịp, động tác đang cầm thìa cháo chợt sững lại, cô cúi gằm mặt lau đi giọt lệ nóng bỏng đang chảy dài..
Khi sờ trán Hắc Mộc Thần thêm lần nữa thì nhiệt độ nóng hổi cũng đã hạ đi, ngón tay thon dài của Ngải Tịch vô thức vuốt ve gương mặt anh không rời, trong lòng bắt đầu nổi lên một cơn sóng nhẹ, đôi môi căng mọng không kìm được hạ xuống truyền sự ấm áp qua làn môi đã lạnh buốt của Hắc Mộc Thần, giọt nước mắt đắng cay trên khóe mi Ngải Tịch chậm rãi rơi xuống hòa vào nụ hôn này. Cô nghẹn ngào đau xót mà hôn anh thật sâu, giữ lại nụ hôn đẹp nhất này mãi mãi..
" Lần cuối cùng để em yêu anh! "..
Ngải Tịch đi vào phòng đóng chặt cửa lại, cô từ từ tiến đến cửa sổ kéo nhẹ rèm cửa qua một bên rồi đưa mắt ra bên ngoài.
Bỗng trên bầu trời đêm từ phía đông xuất hiện những đám mây, trời dần dần tối sầm lại. Mây đen từ đâu ùn ùn kéo đến, che lấp cả một vòm trời ban đêm, che khuất đi ánh trắng lung linh sáng rực. Ngọn gió bắt đầu nổi lên xoáy thành một cơn lốc nhỏ cuốn lá vàng bạch quả bay đi đi. Khoảng năm phút sau, gió như điên cuồng thổi đến làm cây cối nghiêng ngả. Một tia chớp lóe vàng giáng xuống xé toạc những đám mây xám xịt. Đôi nhánh cây khô gãy kêu răng rắc. Rồi rào rào… rào… Mưa đổ xuống xối xả. Muôn vàn hạt mưa thi nhau òa xuống, trong veo như thủy tinh, mát rượi. Vài hạt mưa to và nặng rơi xuống tạo ra tiếng lách tách, lách tách trên mái tôn.
Mưa, từng giọt mưa lắc rắc bắt đầu nặng nề mà nhiễu hạt trút xuống cả thân hình người đàn ông đang ướt sũng dưới cây bạch quả.
Gió lạnh thổi đến làm cả thân thể Hắc Mộc Thần tái tê lại, cả sống lưng cũng gần như lạnh toát, nước mưa không ngừng trĩu nặng xuống người anh làm chiếc áo sơ mi dính chặt vào vòm ngực màu đồng quyến rũ. Anh như một khúc gỗ đúng im mà vô lực để mặc cho mưa gió như đang nổi giận mà hùng hồn đánh xuống người anh, Hắc Mộc Thần hoàn toàn bất động không nhúc nhích.
Cả buổi trời không nói được lời nào mà cứ đứng mãi dưới cơn mưa dữ dội. Ánh mắt dán chặt lên chiếc vòng kim cương sáng chói đang nằm dưới nền đất giá lạnh, lát sau Hắc Mộc Thần mới từ từ cúi người xuống, đưa tay nhặt lên rồi siết chặt vào lòng bàn tay..
Phía gần đó, trên căn phòng nơi cửa sổ. Người phụ nữ hai hàng nước mắt đẫm lệ nhìn xuống người đàn ông đang đứng dưới gây bạch quả mà ướt đẫm người mặc cho nước mưa không ngừng trút xuống.
Ngải Tịch giơ một bàn tay lên chạm vào kính cửa trong suốt bị nhuộm bởi những giọt nước mưa đang chầm chậm chảy xuống.
Ánh mắt cô dán chặt lên người Hắc Mộc Thần không rời giây nào, tại sao người dầm mưa là anh nhưng người đau nghẹn lòng lại là Ngải Tịch chứ? Trái tim cô cũng đang không ngừng đau đớn quặn thắt tâm can như bị ai đó bóp nghẹn lại, cô đau đến mức thở cũng thấy khó khăn.
Ở phía dưới gốc cây bạch quả, Hắc Mộc Thần từ từ đứng dậy, trong lòng bàn tay vẫn siết chặt lại mà giữ lấy chiếc vòng, như cảm nhận được có ánh mắt đang dõi theo anh Hắc Mộc Thần chậm rãi quay người lại nhìn về căn phòng có tầm nhìn hướng tới nơi này.
Ngải Tịch vừa bắt gặp bóng lưng anh đang quay lại liền lập tức xoay lưng qua bên rèm cửa được kéo phân nửa, giấu đi thân hình của mình, nước mắt trên khóe mi cô cứ mãi không ngừng rơi xuống, len lỏi vào giữa làn môi mặn chát đau đớn.
Trên gương mặt Hắc Mộc Thần hiện lên tia thất vọng rõ ràng, ánh mắt anh vẫn dán chặt vào cánh cửa sổ phía xa xa, rốt cuộc đến bây giờ anh đã hiểu được cảm giác vừa ướt người vừa lại ướt lòng trong một trận dầm mưa lớn thế này của Ngải Tịch.
Cả thân thể Hắc Mộc Thần đang cảm nhận được sự lạnh lẽo bao quanh bởi những giọt mưa nặng nề đau rát trút xuống làn da thịt, thậm chí còn luồn lách vào trái tim anh mà đâm từng mũi, từng mũi rỉ máu..
Hắc Mộc Thần phải tàn nhẫn bao nhiêu mới đành lòng để Ngải Tịch bỏ đi trong đêm mưa chứ! Để bây giờ khi anh cảm nhận được mùi vị mới biết được sự đau lòng của cô khi đó nó lớn đến mức nào.
Đôi chân Hắc Mộc Thần đã bị chôn tại chỗ mà không nhúc nhích được, gần như mất sức lực mà sừng sững đứng mãi, đến khi tầm mắt Hắc Mộc Thần bắt đầu xuất hiện lên ảo ảnh, anh bắt đầu không nhìn rõ được khung cảnh xung quanh nữa, đầu óc bắt đầu quay cuồng đau đớn dữ dội, đôi mắt trở nên mờ đục rồi ý thức gần như biến mất. Dần dần cả thân người Hắc Mộc Thần chậm rãi ngã xuống nền đất lạnh lẽo, cặp mắt đen thăm thẳm cố gắng nhìn theo cánh cửa sổ nhưng đã không thể mở nổi nữa mà từ từ nhắm chặt lại rồi ngất đi trong cơn mưa, nhưng lòng bàn tay Hắc Mộc Thần vẫn siết chặt lại thành nắm đấm mà giữ lấy chiếc vòng tay mãi không chịu buông ra...
Đến sáng hôm sau cơn mưa mới tạm dừng lại. Những đám mây trắng lũ lượt kéo về, chất lên tầng tầng, lớp lớp. Chim chóc cũng từng đàn bay về tung tăng lượn lờ. Cây cối như được tắm gội sạch sẽ, hiện rõ vẻ tươi mới, tràn đầy sức sống. Trong không khí chỉ còn lại sự mát mẻ và tươi mới do cơn mưa mang đến. Mặt đường sạch bóng, ánh lên dưới nắng. Những vũng nước phản chiếu bóng mây, phản chiếu lại những tia nắng lấp lánh, lóe lên như những mảnh kim cương quý giá, trông thật đẹp. Sau cơn mưa, mặt trời lại hiện ra, toả ánh nắng rực rỡ, một vài tia nắng hiếm hoi bắt đầu mừng rỡ rọi xuống. Bầu trời như cao hơn, trong hơn, gió thổi mát lạnh rồi dần lấy lại màu xanh thăm thẳm mà sáng bừng tia nắng, hoàn toàn gột rửa bầu trời đen u ám bởi trận mưa tối hôm qua.
Trong căn phòng của Ngải Tịch. Ánh nắng ban mai chiếu rọi vào người phụ nữ ngồi dưới sàn nhà, rọi lên gương mặt xinh đẹp mỹ mều của cô, trên khóe mắt còn đọng lại những hàng lệ ướt đẫm. Cô ngồi thụp xuống mà tựa người vào bờ tường say giấc, đêm qua Ngải Tịch đã khóc đến gần như khô rát cả cổ họng rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Do tư thế không được thoải mái nên Ngải Tịch chợt giật mình tỉnh giấc, chậm rãi mở mắt ra xem xét khung cảnh, cô vẫn đang ở trong phòng, hình như nhớ ra gì đó rồi sững người lại sau ba giây lập tức đứng dậy, rồi đột nhiên bật cười chua chát. Giờ này chắc Hắc Mộc Thần cũng đã không còn ở dưới gốc cây bạch quả nữa mà có lẽ anh đã ra về từ sớm cũng nên.
Ngải Tịch thật sự không hiểu nổi tại sao trong tâm trí cô luôn có hình ảnh của anh, không cách nào quên đi được.
Cô lấy tay lau đi dòng lệ trên khóe mắt rồi tiến bước định ra ngoài, nhưng đột nhiên bước chân đột ngột dừng lại, Ngải Tịch có cảm giác gì đó rất kì lạ, thế là bước chân lại không khống chế được mà xoay người lại tiến về phía cửa sổ, ánh mắt cô nhìn đến cây bạch quả phía xa xa.
Chợt, cả thân người Ngải Tịch bất động hẳn, hình ảnh người đàn ông nằm dưới đất với bộ dạng ướt đẫm người với gương mặt tái nhợt lại phản ánh qua con ngươi của cô, Ngải Tịch lập tức hốt hoảng ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, cô dùng tốc độ nhanh nhất có thể chạy đến cạnh Hắc Mộc Thần rồi ngồi xuống đỡ lấy anh, nâng bàn tay lên lay lay gương mặt anh: " Hắc Mộc Thần! Tỉnh lại đi..".
Bỗng cô cảm thấy bàn tay mình nong nóng, vội sờ lên trán anh rồi đến phần cổ, nhiệt độ nóng kinh người. Hắc Mộc Thần quả nhiên đã phát sốt sau trận dầm mưa tơi tả thế này, còn nằm dưới nền đất lạnh lẽo ở đây cả một đêm.
Ngải Tịch lòng như lửa đốt rồi chạy về lấy xe đỡ Hắc Mộc Thần lên, tốc độ nhanh như gió thắt dây an toàn cho anh rồi đạp mạnh chân ga hướng về phía trước.
Biệt thự Tuyệt Tình.
Khó khăn lắm Ngải Tịch mới có thể vác thân người cao lớn của Hắc Mộc Thần về đến, cô dìu anh về phòng rồi đỡ anh nằm xuống chiếc giường lớn, mồ hôi trên vầng trán Ngải Tịch bắt đầu mệt mà rịn ra, cô vội vàng đi lại tủ quần áo của Hắc Mộc Thần mở ra lấy cho anh bộ quần áo ngủ ở nhà rồi tiến tới bên giường ngồi xuống, nâng tay lên cởi bỏ quần áo ướt đẫm trên thân người anh.
Một lát sau cả thân thể người đàn ông đã hoàn toàn trần trụi, Ngải Tịch lấy quần áo ngủ rồi nhanh tay mặc vào cho anh, vật nam tính của Hắc Mộc Thần bừng bừng to lớn phản chiếu qua đôi mắt cô không chút che đậy, cả cơ thể của anh cô đã nhìn qua rồi thì còn gì mà phải ngại ngùng cơ chứ! Nhưng dường như Ngải Tịch không chút đỏ mặt nào mà còn hơi nhìn chằm chằm vào nó, khi cảm thấy đã nhìn đủ mới sựt nhớ ra Hắc Mộc Thần đang bị sốt nếu cô còn chậm trễ nữa chắc chắc anh phải vào viện mất, Ngải Tịch vội vàng mặc lẹ cho anh, lúc kéo quần anh lên bàn tay trắng trẻo của Ngải Tịch vô thức chạm vào vật nam tính nóng hổi của anh, nhiệt độ như muốn thêu cháy cả bàn tay cô vậy, cô bỗng vô thức nuốt nước bọt một cái.. Lúc cái quần đang chậm rãi sắp lướt qua vật không xương đó thì bàn tay ngọc ngà của Ngải Tịch lại không nghe theo sự khống chế của cô mà còn sờ sờ thêm mấy cái nữa, đến khi cả người cô đột nhiên cũng nóng theo Ngải Tịch mới nghiêm túc kéo quần lên cho anh.. ( ậy!!!).
Sau khi thay quần áo mới cho anh Ngải Tịch mới xuống bếp nấu một ít cháo đem lên, sẵn tiện lấy thêm chậu nước nóng rồi để cái khăn vào.
Vừa vắt khăn đặt lên trán Hắc Mộc Thần cô vừa thổi thổi thìa cháo đút cho anh, cũng may lần này anh ngoan ngoãn mới chịu ăn hết. Trong cơn mê man Hắc Mộc Thần vẫn luôn miệng không ngừng gọi: " Tịch..đừng rời xa anh..đừng bỏ anh..".
Trái tim Ngải Tịch bỗng nghẹn lại một nhịp, động tác đang cầm thìa cháo chợt sững lại, cô cúi gằm mặt lau đi giọt lệ nóng bỏng đang chảy dài..
Khi sờ trán Hắc Mộc Thần thêm lần nữa thì nhiệt độ nóng hổi cũng đã hạ đi, ngón tay thon dài của Ngải Tịch vô thức vuốt ve gương mặt anh không rời, trong lòng bắt đầu nổi lên một cơn sóng nhẹ, đôi môi căng mọng không kìm được hạ xuống truyền sự ấm áp qua làn môi đã lạnh buốt của Hắc Mộc Thần, giọt nước mắt đắng cay trên khóe mi Ngải Tịch chậm rãi rơi xuống hòa vào nụ hôn này. Cô nghẹn ngào đau xót mà hôn anh thật sâu, giữ lại nụ hôn đẹp nhất này mãi mãi..
" Lần cuối cùng để em yêu anh! "..
Bình luận facebook