Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 108: Có chết cũng không từ bỏ
Tiếng nói từ Tần Khuyết vừa dứt thì bỗng từ phía sau một cây cao to liền xuất hiện thân hình chững chạc của người đàn ông, đôi chân anh thon dài giấu trong chiếc quần tây đơn giản, phối cùng với áo sơ mi xám càng tôn lên dáng người ma mị của người đàn ông nam tính lịch lãm, bước chân anh vững vàng đặt đôi giày thể thao Swarovski studded FILA
sang trọng chậm rãi đi trên nền đá mà bước tới bên cạnh Tần Khuyết, đưa mắt nhìn theo chiếc xe từ lâu đã khuất bóng, sâu trong đôi mắt thâm sâu ấy vô thức hiện lên chút sự ngậm ngùi lưu luyến..
Thấy sự xuất hiện của anh Lãnh Cung biết điều rời đi lấy xe trước. Ngoài cổng bệnh viện chỉ còn duy nhất hai người đàn ông ở lại.
Tần Khuyết dời ánh mắt qua anh thì liền cong khóe môi bật cười ngạo nghễ, có chút mỉa mai trong đó: " Đến đây từ sáng sớm sao lại không xuất hiện? ".
Người đàn ông đút tay vào túi quần lấy ra hai điếu thuốc rồi đưa một điếu cho Tần Khuyết, cầm bật lửa lên rồi châm đầu thuốc, khẽ hít một hơi sâu rồi thong thả nhã ra làn khói mịt mù bay lượn lờ, giọng nói đã thay đổi mà trầm âm: " Có lẽ cô ấy không muốn gặp tôi, ngoài đứng nhìn cô ấy từ phía sau thì tôi còn làm được gì nữa? ".
Nhận lấy điếu thuốc từ tay người đàn ông Tần Khuyết cũng châm lên rồi hít một hơi dài, nghe anh nói như vậy liền bật cười khẽ mà thâm trầm cất giọng: " Sao vậy? Sợ à? Không ngờ đường đường đại danh Hắc Mộc Thần cao cao tại thượng lại hèn nhát không dám lộ diện sao? ".
Khóe môi Hắc Mộc Thần mím lại một đường thẳng, anh không giận vì câu nói khích bác của Tần Khuyết mà ngược lại còn nghiêm túc suy nghĩ rồi ra nét mặt trầm tư hẳn, đưa điếu thuốc đang ở giữa hai đầu ngón tay lên rồi rít mạnh một hơi, khi làn khói trắng đục vừa nhã ra thì giọng nói âm trầm của anh vang lên: " Không! ".
" Không? ". Tần Khuyết có chút mù mờ nhìn anh rồi bổ sung thêm: " Tại sao? ".
Rõ ràng Hắc Mộc Thần biết hôm nay là Ngải Tịch xuất viện nên đã cố ý đến sớm, Tần Khuyết còn nghĩ rằng anh sẽ chặn cô lại rồi sau đó xin lỗi, vậy mà rốt cuộc Hắc Mộc Thần lại trốn vào cây cao gần đó, hoàn toàn không lộ diện.
Hắc Mộc Thần hơi ngẩng mặt lên, ngẫm nghĩ một chút rồi lại cúi mặt xuống nhìn điếu thuốc giữa hai đầu ngón tay nhanh gọn dùng da thịt của mình mà dập đi, anh gần như mất cảm giác đau đớn giống như người đang bị bỏng bởi tàn thuốc không phải là anh, hít một hơi nhẹ rồi thâm trầm cất giọng: " Không có đủ dũng khí để đối mặt! ".
Tần Khuyết nhận ra nét u sầu trong đôi mắt Hắc Mộc Thần, vẻ tăm tối chứa đựng sự suy tư đó hiện ra rõ ràng, từ trong đôi mắt ấy Tần Khuyết có thể nhìn ra ý muốn được gặp Ngải Tịch như thế nào nhưng lại kìm chế lại mà không xuất hiện, anh hơi cụp mi mắt lại rồi chậm rãi nói: " Anh...định từ bỏ Tiểu Tịch sao? ".
Hắc Mộc Thần đột nhiên bật cười kì lạ, giống như câu nói từ miệng Tần Khuyết vừa thốt ra là câu hài hước nhất trên đời này mà anh từng nghe, đối diện với đôi mắt nghi ngờ của Tần Khuyết liền trầm ổn cất giọng: " Chỉ cần Ngải Tịch còn yêu tôi có chết tôi cũng không từ bỏ! ".
Thái độ nghiêm túc mà kiên định của anh quá rõ ràng, khiến Tần Khuyết có chút suy tư mà chìm vào im lặng, anh lại đưa lên môi điếu thuốc hút đến giữa chừng liền vứt xuống đất đặt mạnh đôi giày da lên rồi giẫm nát bét, bật cười bỡn cợt rồi nhàn nhạt lên tiếng: " Sự tự tin này là ai cho anh vậy Hắc Mộc Thần? Anh có dám khẳng định rằng Tiểu Tịch bây giờ vẫn còn yêu anh không? ".
Câu hỏi này thành công khiến Hắc Mộc Thần hơi sững sờ đôi mắt lại giây lát, sự run rẩy vì câu hỏi đó cũng được anh che giấu kịp thời khiến Tần Khuyết không hề phát giác ra.
Anh tự hỏi lòng mình, Ngải Tịch..còn yêu anh không? Khi bao nhiêu tổn thương mà Hắc Mộc Thần gây ra cho cô đã quá lớn, không thể chữa lành được nữa..Vậy thì, anh còn tư cách để một lần nữa nhận được tình yêu của Ngải Tịch không?
Suy ngẫm giây lát anh mới từ từ lên tiếng phá hỏng bầu không khí im lặng này.
" Tôi quả thật không dám chắc. Nhưng mà..linh cảm của tôi cho tôi biết được rằng Ngải Tịch vẫn còn yêu tôi! ".
" Anh định làm thế nào? ". Tần Khuyết lập tức hỏi ngay.
Hắc Mộc Thần nghiêm túc suy nghĩ ba giây rồi thẳng thừng không do dự đáp lời: " Dùng sự chân thành để chứng minh! ".
Sự kiên định này của anh đã thành công lung lay đi lòng tự tin rằng Ngải Tịch sẽ không còn yêu Hắc Mộc Thần nữa trong trí óc của Tần Khuyết. Quả thật anh phải công nhận một điều, tình yêu chân thành luôn luôn có niềm tin vững chãi trong đó, không thứ gì có thể phá hủy đi được.
Ngẫm nghĩ một lát rồi vỗ vai Hắc Mộc Thần ra sức giúp đỡ anh: " Tối nay bác gái sẽ nấu một bữa ăn thịnh soạn để mừng Tiểu Tịch xuất viện, thời cơ này tìm đến xin lỗi là rất tốt đấy! ".
Nghe vậy Hắc Mộc Thần cũng không có biểu cảm gì đặt biệt, anh trầm tư một hồi rồi gật đầu với Tần Khuyết, khẽ nói: " Cảm ơn! ".
...
Tối.
Căn hộ của Ngải Tịch.
Vì để chúc mừng cho Ngải Tịch bình an vô sự mà xuất viện thì Lâm Cát Tường liền nấu rất nhiều đồ ăn đầy dinh dưỡng để bồi bổ cho cô. Khi giờ ăn đến thì phòng bếp lập tức rộn ràng vì sự bận rộn của ba người phụ nữ loay ha loay hoay, Trần Hoa Minh Nhất và Tâm Đông tức trực giúp đỡ Lâm Cát Tường mà dọn đồ ăn ra, trong không khí đầy mùi thức ăn này thơm ngon này lại thiếu đi sự vui vẻ, ai nấy cũng mặt mày ỉu xìu mà nấu ăn.
Vì Ngải Tịch vẫn không chịu mở miệng nói ra câu nào cả, từ lúc về đến giờ cô đã ở lì suốt trong phòng không ra ngoài nửa bước. Mẹ cô lòng đầy lo lắng nhưng vẫn chuẩn bị một bữa ăn vô cùng thịnh soạn.
Khi đồ ăn đã dọn hết ra bàn thì Ngải Tịch từ trên lầu đi xuống, cô mặc chiếc váy liền màu trắng đơn giản, không cầu kỳ xa hoa, mái tóc dài tự ý xõa ra che đi nửa tấm lưng mềm mại thướt tha uyển chuyển.
Khi cô đặt tay lên vịn cầu thang vừa xuống thì Trần Hoa Minh Nhất thấy cô trước tiên liền vui mừng nói: " Mình còn chuẩn bị đi gọi cậu đấy Tiểu Tịch! Mau đến ăn tối đi, bác gái chuẩn bị cho cậu rất nhiều đồ ăn tẩm bổ này! ".
Trên bàn ăn cũng có sự hiện diện của Tần Khuyết, anh nở nụ cười khẽ với cô nhưng Ngải Tịch khi thấy anh liền dừng bước lại giây lát, lạnh lùng gật đầu rồi đi xuống.
Lâm Cát Tường thấy cô có vẻ không hề để ý đến Tần Khuyết, bà cũng nhận ra sự đau buồn trong ánh mắt anh khi bị Ngải Tịch dùng sự lạnh lùng để đối đãi như vậy thì xen vào nói: " Tiểu Tịch! Lần này con ở bệnh viện nghỉ ngơi tốt đều có sự giúp đỡ của Tiểu Khuyết đó! Có thời gian hãy mời cậu ấy ăn một bữa cơm nhé? ".
Ngải Tịch đặt mông xuống ghế ngồi cách xa ra chỗ Tần Khuyết, vừa nghe mẹ cô nói vậy hơi sững người một giây nhưng cũng gật đầu nhẹ rồi giả vờ đồng ý.
Trong buổi ăn cơm thế này mà ánh mắt của bốn người cứ dán chặt lên người Ngải Tịch, bọn họ cứ thong thả nói chuyện vui vẻ để kéo lấy tâm trạng của cô nhưng suốt buổi Ngải Tịch đều im lặng không nói câu nào, chỉ yên lặng lắng nghe rồi ăn phần cơm của mình không đá động tới ai.
Ba người phụ nữ và một người đàn ông nhìn nhau rồi thở dài ngao ngán, vừa lúc đó bỗng tiếng chuông cửa reo lên. Tần Khuyết định đứng dậy đi mở nhưng bị ánh mắt Ngải Tịch ngăn lại, cô nhìn anh bằng cặp mắt lạnh lùng như ngầm nói: Ăn phần của anh đi!
Tần Khuyết đành nghe lời mà ngồi lại vị trí rồi đưa ánh mắt với mẹ cô và Trần Hoa Minh Nhất cùng Tâm Đông nhìn theo bóng dáng Ngải Tịch đứng dậy đi ra ngoài mở cửa.
Cánh cửa vừa mở ra, gương mặt quen thuộc của người đàn ông nhất thời khiến cả người Ngải Tịch chết lặng không động đậy..
sang trọng chậm rãi đi trên nền đá mà bước tới bên cạnh Tần Khuyết, đưa mắt nhìn theo chiếc xe từ lâu đã khuất bóng, sâu trong đôi mắt thâm sâu ấy vô thức hiện lên chút sự ngậm ngùi lưu luyến..
Thấy sự xuất hiện của anh Lãnh Cung biết điều rời đi lấy xe trước. Ngoài cổng bệnh viện chỉ còn duy nhất hai người đàn ông ở lại.
Tần Khuyết dời ánh mắt qua anh thì liền cong khóe môi bật cười ngạo nghễ, có chút mỉa mai trong đó: " Đến đây từ sáng sớm sao lại không xuất hiện? ".
Người đàn ông đút tay vào túi quần lấy ra hai điếu thuốc rồi đưa một điếu cho Tần Khuyết, cầm bật lửa lên rồi châm đầu thuốc, khẽ hít một hơi sâu rồi thong thả nhã ra làn khói mịt mù bay lượn lờ, giọng nói đã thay đổi mà trầm âm: " Có lẽ cô ấy không muốn gặp tôi, ngoài đứng nhìn cô ấy từ phía sau thì tôi còn làm được gì nữa? ".
Nhận lấy điếu thuốc từ tay người đàn ông Tần Khuyết cũng châm lên rồi hít một hơi dài, nghe anh nói như vậy liền bật cười khẽ mà thâm trầm cất giọng: " Sao vậy? Sợ à? Không ngờ đường đường đại danh Hắc Mộc Thần cao cao tại thượng lại hèn nhát không dám lộ diện sao? ".
Khóe môi Hắc Mộc Thần mím lại một đường thẳng, anh không giận vì câu nói khích bác của Tần Khuyết mà ngược lại còn nghiêm túc suy nghĩ rồi ra nét mặt trầm tư hẳn, đưa điếu thuốc đang ở giữa hai đầu ngón tay lên rồi rít mạnh một hơi, khi làn khói trắng đục vừa nhã ra thì giọng nói âm trầm của anh vang lên: " Không! ".
" Không? ". Tần Khuyết có chút mù mờ nhìn anh rồi bổ sung thêm: " Tại sao? ".
Rõ ràng Hắc Mộc Thần biết hôm nay là Ngải Tịch xuất viện nên đã cố ý đến sớm, Tần Khuyết còn nghĩ rằng anh sẽ chặn cô lại rồi sau đó xin lỗi, vậy mà rốt cuộc Hắc Mộc Thần lại trốn vào cây cao gần đó, hoàn toàn không lộ diện.
Hắc Mộc Thần hơi ngẩng mặt lên, ngẫm nghĩ một chút rồi lại cúi mặt xuống nhìn điếu thuốc giữa hai đầu ngón tay nhanh gọn dùng da thịt của mình mà dập đi, anh gần như mất cảm giác đau đớn giống như người đang bị bỏng bởi tàn thuốc không phải là anh, hít một hơi nhẹ rồi thâm trầm cất giọng: " Không có đủ dũng khí để đối mặt! ".
Tần Khuyết nhận ra nét u sầu trong đôi mắt Hắc Mộc Thần, vẻ tăm tối chứa đựng sự suy tư đó hiện ra rõ ràng, từ trong đôi mắt ấy Tần Khuyết có thể nhìn ra ý muốn được gặp Ngải Tịch như thế nào nhưng lại kìm chế lại mà không xuất hiện, anh hơi cụp mi mắt lại rồi chậm rãi nói: " Anh...định từ bỏ Tiểu Tịch sao? ".
Hắc Mộc Thần đột nhiên bật cười kì lạ, giống như câu nói từ miệng Tần Khuyết vừa thốt ra là câu hài hước nhất trên đời này mà anh từng nghe, đối diện với đôi mắt nghi ngờ của Tần Khuyết liền trầm ổn cất giọng: " Chỉ cần Ngải Tịch còn yêu tôi có chết tôi cũng không từ bỏ! ".
Thái độ nghiêm túc mà kiên định của anh quá rõ ràng, khiến Tần Khuyết có chút suy tư mà chìm vào im lặng, anh lại đưa lên môi điếu thuốc hút đến giữa chừng liền vứt xuống đất đặt mạnh đôi giày da lên rồi giẫm nát bét, bật cười bỡn cợt rồi nhàn nhạt lên tiếng: " Sự tự tin này là ai cho anh vậy Hắc Mộc Thần? Anh có dám khẳng định rằng Tiểu Tịch bây giờ vẫn còn yêu anh không? ".
Câu hỏi này thành công khiến Hắc Mộc Thần hơi sững sờ đôi mắt lại giây lát, sự run rẩy vì câu hỏi đó cũng được anh che giấu kịp thời khiến Tần Khuyết không hề phát giác ra.
Anh tự hỏi lòng mình, Ngải Tịch..còn yêu anh không? Khi bao nhiêu tổn thương mà Hắc Mộc Thần gây ra cho cô đã quá lớn, không thể chữa lành được nữa..Vậy thì, anh còn tư cách để một lần nữa nhận được tình yêu của Ngải Tịch không?
Suy ngẫm giây lát anh mới từ từ lên tiếng phá hỏng bầu không khí im lặng này.
" Tôi quả thật không dám chắc. Nhưng mà..linh cảm của tôi cho tôi biết được rằng Ngải Tịch vẫn còn yêu tôi! ".
" Anh định làm thế nào? ". Tần Khuyết lập tức hỏi ngay.
Hắc Mộc Thần nghiêm túc suy nghĩ ba giây rồi thẳng thừng không do dự đáp lời: " Dùng sự chân thành để chứng minh! ".
Sự kiên định này của anh đã thành công lung lay đi lòng tự tin rằng Ngải Tịch sẽ không còn yêu Hắc Mộc Thần nữa trong trí óc của Tần Khuyết. Quả thật anh phải công nhận một điều, tình yêu chân thành luôn luôn có niềm tin vững chãi trong đó, không thứ gì có thể phá hủy đi được.
Ngẫm nghĩ một lát rồi vỗ vai Hắc Mộc Thần ra sức giúp đỡ anh: " Tối nay bác gái sẽ nấu một bữa ăn thịnh soạn để mừng Tiểu Tịch xuất viện, thời cơ này tìm đến xin lỗi là rất tốt đấy! ".
Nghe vậy Hắc Mộc Thần cũng không có biểu cảm gì đặt biệt, anh trầm tư một hồi rồi gật đầu với Tần Khuyết, khẽ nói: " Cảm ơn! ".
...
Tối.
Căn hộ của Ngải Tịch.
Vì để chúc mừng cho Ngải Tịch bình an vô sự mà xuất viện thì Lâm Cát Tường liền nấu rất nhiều đồ ăn đầy dinh dưỡng để bồi bổ cho cô. Khi giờ ăn đến thì phòng bếp lập tức rộn ràng vì sự bận rộn của ba người phụ nữ loay ha loay hoay, Trần Hoa Minh Nhất và Tâm Đông tức trực giúp đỡ Lâm Cát Tường mà dọn đồ ăn ra, trong không khí đầy mùi thức ăn này thơm ngon này lại thiếu đi sự vui vẻ, ai nấy cũng mặt mày ỉu xìu mà nấu ăn.
Vì Ngải Tịch vẫn không chịu mở miệng nói ra câu nào cả, từ lúc về đến giờ cô đã ở lì suốt trong phòng không ra ngoài nửa bước. Mẹ cô lòng đầy lo lắng nhưng vẫn chuẩn bị một bữa ăn vô cùng thịnh soạn.
Khi đồ ăn đã dọn hết ra bàn thì Ngải Tịch từ trên lầu đi xuống, cô mặc chiếc váy liền màu trắng đơn giản, không cầu kỳ xa hoa, mái tóc dài tự ý xõa ra che đi nửa tấm lưng mềm mại thướt tha uyển chuyển.
Khi cô đặt tay lên vịn cầu thang vừa xuống thì Trần Hoa Minh Nhất thấy cô trước tiên liền vui mừng nói: " Mình còn chuẩn bị đi gọi cậu đấy Tiểu Tịch! Mau đến ăn tối đi, bác gái chuẩn bị cho cậu rất nhiều đồ ăn tẩm bổ này! ".
Trên bàn ăn cũng có sự hiện diện của Tần Khuyết, anh nở nụ cười khẽ với cô nhưng Ngải Tịch khi thấy anh liền dừng bước lại giây lát, lạnh lùng gật đầu rồi đi xuống.
Lâm Cát Tường thấy cô có vẻ không hề để ý đến Tần Khuyết, bà cũng nhận ra sự đau buồn trong ánh mắt anh khi bị Ngải Tịch dùng sự lạnh lùng để đối đãi như vậy thì xen vào nói: " Tiểu Tịch! Lần này con ở bệnh viện nghỉ ngơi tốt đều có sự giúp đỡ của Tiểu Khuyết đó! Có thời gian hãy mời cậu ấy ăn một bữa cơm nhé? ".
Ngải Tịch đặt mông xuống ghế ngồi cách xa ra chỗ Tần Khuyết, vừa nghe mẹ cô nói vậy hơi sững người một giây nhưng cũng gật đầu nhẹ rồi giả vờ đồng ý.
Trong buổi ăn cơm thế này mà ánh mắt của bốn người cứ dán chặt lên người Ngải Tịch, bọn họ cứ thong thả nói chuyện vui vẻ để kéo lấy tâm trạng của cô nhưng suốt buổi Ngải Tịch đều im lặng không nói câu nào, chỉ yên lặng lắng nghe rồi ăn phần cơm của mình không đá động tới ai.
Ba người phụ nữ và một người đàn ông nhìn nhau rồi thở dài ngao ngán, vừa lúc đó bỗng tiếng chuông cửa reo lên. Tần Khuyết định đứng dậy đi mở nhưng bị ánh mắt Ngải Tịch ngăn lại, cô nhìn anh bằng cặp mắt lạnh lùng như ngầm nói: Ăn phần của anh đi!
Tần Khuyết đành nghe lời mà ngồi lại vị trí rồi đưa ánh mắt với mẹ cô và Trần Hoa Minh Nhất cùng Tâm Đông nhìn theo bóng dáng Ngải Tịch đứng dậy đi ra ngoài mở cửa.
Cánh cửa vừa mở ra, gương mặt quen thuộc của người đàn ông nhất thời khiến cả người Ngải Tịch chết lặng không động đậy..