Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62
CHƯƠNG 62
…
Sau bữa cơm tối.
Tống Hân Nghiên dọn xong phòng bếp, vội vàng đi vào phòng làm việc.
Cô nhất định phải đòi lại công bằng chuyện sản phẩm mới bị đánh cắp.
Tống Hân Nghiên bắt đầu liên lạc với luật sư riêng của cô ở Tống thị.
Điện thoại không gọi được.
Cô gửi Zalo, nhưng Zalo lại hiển thị đối phương yêu cầu phải xác nhận bạn bè.
Thế này là… block cô rồi hả?
Tống Hân Nghiên cười mỉa mai rồi bình tĩnh cất điện thoại đi.
Nếu là trước kia có lẽ cô đã nổi trận lôi đình từ lâu, nhưng giờ cô đã không còn tức giận nữa.
Vì ép cô đi vào khuôn khổ mà Tống Quốc Dũng thật sự tuyệt tình.
Ngẫm lại cũng không sao cả.
Luật sư nhận lương của Tống Thị, đảm nhận chức vụ ở tập đoàn này.
Người ta bo bo giữ mình, không dám liên lạc với cô nữa cũng là chuyện bình thường.
“Tinh tong!”
Chuông điện thoại reo lên, là tiếng tin nhắn.
Tống Hân Nghiên mở ra.
Đầu Gỗ to xác: [Bạn yêu, từ đầu đến cuối tớ vẫn cảm thấy chuyện sản phẩm mới của cậu cứ sai sai. Bình thường cậu để ý máy tính nhiều vào. Đúng rồi, máy tính của cậu có đặt mật khẩu không?]
Bất kể trong tình huống khó khăn thế nào, Khương Thu Mộc vẫn luôn đứng sau lưng cô.
Tâm trạng tồi tệ của Tống Hân Nghiên giảm đi, cô ngồi trên giường, gọi video cho cô bạn thân.
“Đó là máy tính riêng, tớ cài mật khẩu làm gì chứ? Hơn nữa, máy tính luôn để ở nhà, chưa từng mang ra ngoài.”
“Tớ không có ý đó, ý tớ là có thể người tiết lộ tin sản phẩm mới của cậu căn bản không phải là người công ty, mà là ‘người nhà’ của cậu đấy, cậu hiểu không?” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Khương Thu Mộc nhướng mày trong video: “Haiz, tớ nói thẳng nhé, Tưởng Tử Hàn!”
Đôi mày thanh tú của Tống Hân Nghiên hơi nhăn lại, cô phản bác theo bản năng: “Không thể nào, anh ta không phải người như vậy đâu.”
Khương Thu Mộc giễu cợt: “Cậu biết anh ta được mấy ngày, đã biết anh ta là người thế nào chưa? Tống Hân Nghiên, tỉnh táo lại đi, cậu mê trai thì thôi cũng được, nhưng cũng đừng quên anh ta là cậu của ai!”
Tống Hân Nghiên hơi sững người: “Anh ta đúng là cậu của Hoắc Tấn Trung, nhưng bây giờ tớ vẫn là vợ anh ta. Nào có chuyện không giúp vợ lại giúp cháu trai chứ?”
“Cái danh người vợ này vì sao mà có, cần tớ nhắc lại cho cậu không?”
Khương Thu Mộc câm nín nói: “Có giỏi thì cậu nói lời này trước mặt Tưởng Tử Hàn đi. Nếu anh ta mà biết được lý do cậu cưa cẩm mình, xem anh ta có đuổi cậu ra khỏi nhà không.”
Tống Hân Nghiên yên lặng.
Nhớ tới khí chất lạnh lùng cao ngạo của Tưởng Tử Hàn, quả thực cô không thể nào xếp anh vào hạng người trộm tư liệu được.
Nhưng cô cũng không thể nào phản bác, chỉ đành nói: “Dù sao tớ vẫn cảm thấy không phải là anh ta.”
Khương Thu Mộc hận rèn sắt không thành thép: “Mắt cậu luôn mù mà, có lúc nào nhìn chuẩn đâu? Hoắc Tấn Trung chính là ví dụ điển hình đấy.”
…
Sau bữa cơm tối.
Tống Hân Nghiên dọn xong phòng bếp, vội vàng đi vào phòng làm việc.
Cô nhất định phải đòi lại công bằng chuyện sản phẩm mới bị đánh cắp.
Tống Hân Nghiên bắt đầu liên lạc với luật sư riêng của cô ở Tống thị.
Điện thoại không gọi được.
Cô gửi Zalo, nhưng Zalo lại hiển thị đối phương yêu cầu phải xác nhận bạn bè.
Thế này là… block cô rồi hả?
Tống Hân Nghiên cười mỉa mai rồi bình tĩnh cất điện thoại đi.
Nếu là trước kia có lẽ cô đã nổi trận lôi đình từ lâu, nhưng giờ cô đã không còn tức giận nữa.
Vì ép cô đi vào khuôn khổ mà Tống Quốc Dũng thật sự tuyệt tình.
Ngẫm lại cũng không sao cả.
Luật sư nhận lương của Tống Thị, đảm nhận chức vụ ở tập đoàn này.
Người ta bo bo giữ mình, không dám liên lạc với cô nữa cũng là chuyện bình thường.
“Tinh tong!”
Chuông điện thoại reo lên, là tiếng tin nhắn.
Tống Hân Nghiên mở ra.
Đầu Gỗ to xác: [Bạn yêu, từ đầu đến cuối tớ vẫn cảm thấy chuyện sản phẩm mới của cậu cứ sai sai. Bình thường cậu để ý máy tính nhiều vào. Đúng rồi, máy tính của cậu có đặt mật khẩu không?]
Bất kể trong tình huống khó khăn thế nào, Khương Thu Mộc vẫn luôn đứng sau lưng cô.
Tâm trạng tồi tệ của Tống Hân Nghiên giảm đi, cô ngồi trên giường, gọi video cho cô bạn thân.
“Đó là máy tính riêng, tớ cài mật khẩu làm gì chứ? Hơn nữa, máy tính luôn để ở nhà, chưa từng mang ra ngoài.”
“Tớ không có ý đó, ý tớ là có thể người tiết lộ tin sản phẩm mới của cậu căn bản không phải là người công ty, mà là ‘người nhà’ của cậu đấy, cậu hiểu không?” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Khương Thu Mộc nhướng mày trong video: “Haiz, tớ nói thẳng nhé, Tưởng Tử Hàn!”
Đôi mày thanh tú của Tống Hân Nghiên hơi nhăn lại, cô phản bác theo bản năng: “Không thể nào, anh ta không phải người như vậy đâu.”
Khương Thu Mộc giễu cợt: “Cậu biết anh ta được mấy ngày, đã biết anh ta là người thế nào chưa? Tống Hân Nghiên, tỉnh táo lại đi, cậu mê trai thì thôi cũng được, nhưng cũng đừng quên anh ta là cậu của ai!”
Tống Hân Nghiên hơi sững người: “Anh ta đúng là cậu của Hoắc Tấn Trung, nhưng bây giờ tớ vẫn là vợ anh ta. Nào có chuyện không giúp vợ lại giúp cháu trai chứ?”
“Cái danh người vợ này vì sao mà có, cần tớ nhắc lại cho cậu không?”
Khương Thu Mộc câm nín nói: “Có giỏi thì cậu nói lời này trước mặt Tưởng Tử Hàn đi. Nếu anh ta mà biết được lý do cậu cưa cẩm mình, xem anh ta có đuổi cậu ra khỏi nhà không.”
Tống Hân Nghiên yên lặng.
Nhớ tới khí chất lạnh lùng cao ngạo của Tưởng Tử Hàn, quả thực cô không thể nào xếp anh vào hạng người trộm tư liệu được.
Nhưng cô cũng không thể nào phản bác, chỉ đành nói: “Dù sao tớ vẫn cảm thấy không phải là anh ta.”
Khương Thu Mộc hận rèn sắt không thành thép: “Mắt cậu luôn mù mà, có lúc nào nhìn chuẩn đâu? Hoắc Tấn Trung chính là ví dụ điển hình đấy.”