Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68
Edit: Herm Moon Beta: Vi Vi Khi tiếng còi kết thúc trận chung kết vang lên, lòng bàn tay Cố Hàm Ninh đã đỏ rực hết lên.
Đội năm người của Triệu Thừa Dư dẫn đầu một điểm! Theo tiếng còi, Triệu Thừa Dư ngừng bước chân, đập tay với các thành viên trong đội, quay đầu nhìn về phía Cố Hàm Ninh, cười vẫy vẫy tay.
Cố Hàm Ninh cười vẫy tay đáp lại, tay còn chưa hạ xuống đã bị Thôi Hà Miêu kéo chạy đến khu nghỉ ngơi.
“Nhanh! Chúng ta đến bên kia đi!”
Tay Cố Hàm Ninh bị Thôi Hà Miêu kéo, chạy thẳng đến cạnh khu nghỉ ngơi mới dừng lại. Mạnh Khởi Đức đã sớm chờ ở đó, có lòng tốt kéo Triệu Thừa Dư đi cùng.
Ba người Cố Hàm Ninh không vào trong, chỉ đứng ở ngoài nói chuyện.
“Triệu Thừa Dư, Mạnh Khởi Đức, thầy Quách nói buổi tối mọi người cùng nhau ăn cơm đấy.”
Cố Hàm Ninh đang mím môi cười lau mồ hôi trên trán Triệu Thừa Dư đang khom người, liền nghe thấy phía sau bọn họ vang lên âm thanh mềm nhẹ quen thuộc. Tay cô dừng lại một chút, rồi dường như không có việc gì tiếp tục lau, Triệu Thừa Dư cũng không quay đầu lại, khoé môi vẫn khẽ nhếch, khom lưng để Cố Hàm Ninh giúp mình lau mồ hôi.
Mạnh Khởi Đức đang uống nước nước khoáng Thôi Hà Miêu đưa, nghe vậy xoay nửa người, nhìn Xa Hà Văn đang đi tới.
“Xa Hà Văn, bọn mình không ăn cơm đâu.”
“Như vậy không nên, đây là do hội học sinh của chúng ta đặc biệt sắp xếp, dùng kinh phí chúng ta kéo được, coi như khao khuyến khích các cậu đấy.” Miệng Xa Hà Văn cười hơi cứng lại, nhưng giọng nói vẫn ôn hoà.
Thì ra tên là Xa Hà Văn đấy. Giọng nói cũng rất êm tai, mềm mại, chẳng lẽ là đồng hương của Mạnh Khởi Đức?
Lần đầu tiên Cố Hàm Ninh được nghe tên đầy đủ của Xa Hà Văn. Lần trước Triệu Thừa Dư nói như thế nào? Họ Hà hay là họ Phương?
“Thôi. Bọn mình chưa muốn ăn. Mình đã nói chuyện với bạn gái, buổi tối muốn cùng nhau ăn cơm.” Mạnh Khởi Đức sờ gáy cười nói, còn quay đầu nhìn Thôi Hà Miêu một cái, đổi lại được một nụ cười hì hì của Thôi Hà Miêu.
“Đúng vậy, chúng mình muốn cùng nhau ăn cơm!” Gấp gáp nhất chính là Thịnh Mạn Mạn, là Mạnh Khởi Đức mời ăn cơm đấy, sao có thể nói không giữ lời!”
Xa Hà Văn nhìn chằm chằm Thịnh Mạn Mạn, hơi nhíu mày, quay đầu nhìn nửa mặt của Triệu Thừa Dư.
“Triệu Thừa Dư, còn cậu? Buổi tối ăn cùng chúng mình đi. Lãnh đạo học viện có khả năng cũng tới, nếu đã gia nhập đội bóng rổ, thì tham gia hoạt động tập thể cũng là chuyện chính. Ăn cơm cùng bạn gái, ngày nào cũng có thể, đúng không?”
“Ha ha, cậu không cần hỏi Thừa Dư nữa, bọn mình đã nói cùng nhau ăn cơm tối. Đều đã hẹn trước, bây giờ hủy hẹn thì không tốt.” Mạnh Khởi Đức nhìn có vẻ tốt tính, thật ra cũng có mặt cố chấp, tuy rằng bản thân cậu ấy không hề cho rằng mình là người cố chấp.
Nghe vậy, Thịnh Mạn Mạn mặt mày hớn hở, chỉ cần bữa tối không mất là được.
“Mạnh Khởi Đức, mình và cậu đang nói chuyện nghiêm túc, cậu nên nghe theo sắp xếp.” Xa Hà Văn rõ ràng bị Mạnh Khởi Đức không biết phân biệt tốt xấu chọc giận, nụ cười trên mặt cũng không còn duy trì được nữa, trong giọng nói mang theo sự khó chịu.
Triệu Thừa Dư cầm tay Cố Hàm Ninh đang lau mồ hôi, đứng thẳng, xoay người, vẫn đang cười nhẹ.
“Mình cho rằng, gọi mình tới tham gia đội bóng rổ, là muốn mình chơi bóng, hoá ra là ngay cả việc ăn uống cũng không có quyền tự quyết rồi. Nếu như không ăn cơm, chính là không phục tùng mệnh lệnh của tổ chức, chính là không tuân theo kỷ luật của đội bóng rổ, mình sẵn sàng xin rút.”
Triệu Thừa Dư nhìn Xa Hà Văn, chỉ nói một câu như vậy, liền quay đầu trở lại, cười vuốt ve mu bàn tay của Cố Hàm Ninh: “Anh đi lấy đồ, chờ anh một chút.”
Mạnh Khởi Đức nghe vậy cũng cười cười: “Mình cũng đi lấy quần áo, Thịnh Mạn Mạn, cậu có thể suy nghĩ xem nên đến chỗ nào ăn cơm.”
“Được nha!” Thịnh Mạn Mạn hoan hô, lôi kéo Thôi Hà Miêu và Cố Hàm Ninh hỏi han: “Các cậu muốn ăn cái gì?”
Xa Hà Văn cắn môi dưới, khó chịu nhìn Triệu Thừa Dư và Mạnh Khởi Đức đều không để ý đi qua mình, chỉ cảm thấy trong lòng rất tủi thân, giống như muốn rơi lệ.
Cô cũng vì muốn tốt cho cậu ấy, tại sao cậu ấy lại không cảm kích? Ăn một bữa cơm với bạn gái, chẳng lẽ còn quan trọng hơn gặp mặt với lãnh đạo học viện sao?
Để anh tham gia đội bóng rổ, cô đã tốn không ít công sức, cũng bởi vì biết trong học viện đã sớm có lòng, chỉ cần lần này có thể đạt được vị trí top 2, sẽ có điểm cộng vào hệ số học bổng năm học.
Năm nhất đại học, Triệu Thừa Dư giành được học bổng hạng nhất, một phần là bởi vì anh đại diện cho trường đi thi đấu, người giống anh, không tham gia bất kỳ cái gì của học viện trường học tổ chức, chỉ có bài vở thì có tác dụng gì? Tổng hợp lại cho dù thành tích các kỳ thi chuyên ngành có đứng hạng nhất thì vẫn sẽ bị đẩy xuống dưới! Đối với việc đạt được học bổng hạng nhất, bảo nghiên (*), thực tập, tiến cử công tác sau này, đều không có ưu thế quá lớn.
(*) bảo nghiên: được trường học bảo lãnh cử đi học nghiên cứu sinh
Xa Hà Văn ngẩng đầu nhìn Cố Hàm Ninh đang cười dài nói chuyện với người bên cạnh, cô luôn có thể nhìn thấy cô ấy ở bên cạnh Triệu Thừa Dư, vẻ chuyên chú mà che chở, mỗi lần đều làm cô chua xót khôn nguôi.
Triệu Thừa Dư đối với cô ấy tốt như vậy, tại sao cô ấy không biết suy tính cho cậu? Mỗi ngày chỉ biết chiếm cứ thời gian ngoài giờ học của cậu, có biết bọn họ cũng sắp tốt nghiệp hay không? Bọn họ không thể vĩnh viễn núp ở bên trong tháp nhà trường đại học này! Con người không thể vĩnh viễn đều ngây thơ giống như đứa trẻ, trong trường đại học đơn thuần là đáng yêu, nhưng trong xã hội, đơn thuần sẽ biến thành ngu ngốc !
“Cố Hàm Ninh, sao cậu không khuyên nhủ Triệu Thừa Dư? Đêm hôm nay nói không chừng viện trưởng học viện cũng tới? Cậu có biết bao nhiêu người muốn lộ mặt trước mắt viện trưởng mà không được? Cơ hội khó có được như vậy, chẳng lẽ cậu liền trơ mắt nhìn Triệu Thừa Dư đánh mất sao?”
Khi Cố Hàm Ninh nghe tới tên mình cũng hơi ngạc nhiên, tuy rằng cô và vị Xa bí thư đối diện này thật ra không được tính là có quen biết, nhưng nếu như cô ấy có chú ý tới Triệu Thừa Dư, hỏi thăm tin tức về cô cũng là việc rất tự nhiên. Mỗi người đều sẽ vô cùng tò mò với người trong lòng của đối tượng mình thầm mến, muốn biết cuối cùng thì mình thua ở điểm nào, cũng sẽ có rất nhiều người sinh ra tâm lý không chịu thua: mình vốn không chỗ nào thua kém cô ta ! Tại sao phải là cô ta? Tại sao mình không được?
Cố Hàm Ninh không biết người con gái dịu dàng đối diện này có phải cũng so sánh, cũng đang suy nghĩ như vậy hay không, dù thế cô vẫn cảm thấy thật ra cũng không có gì. Trên đời này, tình yêu vốn không phải là vấn đề ai tốt hơn ai, mà chỉ là có thích hợp hay không, có rung động hay không.
Dù mình thật sự không so sánh được với cô ấy, vậy thì sao, chỉ cần ở trong mắt Triệu Thừa Dư, cô là duy nhất, như vậy trong cuộc đua tình yêu, cô là người thắng.
Cho nên Cố Hàm Ninh không bận tâm đến đôi mắt tròn như mang theo một tia căm thù đối diện đang nhìn chằm chằm mình, chỉ là tốt bụng cười cười.
“Tại sao cần khuyên? Nếu như anh ấy cảm thấy so với việc ăn với tôi thì việc dùng bữa với viện trưởng quan trọng hơn, anh ấy tự nhiên sẽ nói, bây giờ nếu anh ấy đã muốn ăn cơm cùng tôi, như vậy tại sao tôi nhất định phải ép anh ấy làm chuyện anh ấy không thích?”
“Có lẽ, anh ấy là sợ cậu tức giận, cho nên mới ép mình?” Xa Hà Văn gấp gáp đáp trả, không thừa nhận chỉ cần đề cập mấy vấn đề thích linh tinh, cô sẽ gặp thất bại.
“Đừng dùng giá trị quan của mình để đánh giá chuyện của người khác! Chẳng lẽ cậu hiểu suy nghĩ của Triệu Thừa Dư hơn tôi? Tôi hiểu rõ bạn trai mình, anh ấy luôn thích ở cùng một chỗ với tôi, lớp trưởng, viện trưởng hay hiệu trưởng gì đó, đều là phù phiếm, không bằng một ngón chân của tôi. Vì thế, cậu cũng không cần tốt bụng quá mức nữa, giữa tôi và anh ấy còn chưa đến lượt người khác xen vào..”
Cố Hàm Ninh nụ cười trên mặt không thay đổi, nhưng trong đôi mắt đã không còn ý cười, nhìn chằm chằm sắc mặt của Xa Hà Văn dần đổi, không khách khí chút nào nói.
“Tôi cũng chỉ là vì cậu ấy nên mới. . .” trong lòng Xa Hà Văn nghẹn lại, vừa tức giận buồn bã vừa không cam lòng.
“Cậu dựa vào cái gì mà nói muốn tốt cho anh ấy? Cậu là gì của anh ấy, có thể áp đặt cái mà cậu cho là tốt lên anh ấy? Anh ấy có ba mẹ, còn có bạn gái chính thức là tôi, chẳng lẽ chỉ có cậu là thật lòng muốn tốt cho anh ấy, mà những người còn lại là chúng tôi đều là làm liên lụy anh ấy? Cậu lấy tư cách gì mà nói những lời như thế?”
Cố Hàm Ninh cảm giác lửa giận trong lòng đang bốc lên ngùn ngụt, nụ cười lễ phép trên mặt tắt ngấm, lạnh lùng nhìn Xa Hà Văn.
“Không biết xấu hổ.” Thịnh Mạn Mạn đang đứng bên cạnh nhỏ giọng nói một câu, trợn mắt nhìn Xa Hà Văn một cái, hất mặt, lười phản ứng lại người như thế.
Thôi Hà Miêu cũng cau mày nhìn Xa Hà Văn phía đối diện.
Sắc mặt Xa Hà Văn càng thêm trắng bệch, cắn cắn môi, cố gắng nhịn xuống cảm giác khoé mắt cay cay muốn khóc.
“Được rồi, đi thôi. Đã nghĩ xong muốn đến đâu ăn cơm chưa?” Triệu Thừa Dư đi tới, thoáng nghi ngờ nhìn không khí có phần kì lạ giữa bốn người con gái, đi nhanh lướt qua Xa Hà Văn vẫn đứng một chỗ như lúc nãy, bước tới đặt tay lên vai Cố Hàm Ninh.
“Mình nghĩ chi bằng chúng ta đi ăn lẩu đi, thời tiết hơi lạnh rồi, ăn lẩu vừa vui vẻ vừa dễ chịu.” Mạnh Khởi Đức đi phía sau Triệu Thừa Dư, đề nghị.
“Được! Mình thích ăn lẩu!” Sự chú ý của Thịnh Mạn Mạn thoáng chốc đã bị phân tán, đồng ý ngay.
“Anh và Mạnh Khởi Đức đi tắm trước đi, bọn em chờ hai người ở dưới ký túc xá.” Cố Hàm Ninh áp chế sự tức giận trong lòng, khẽ mỉm cười, ghé vào gần cổ Triệu Thừa Dư hít hít, cau mũi.
“Cũng được. Anh cũng thấy trên người đều là mồ hôi, tránh lát nữa ảnh hưởng đến vị giác của em.” Triệu Thừa Dư cúi đầu cười cười, níu vai Cố Hàm Ninh xoay người, “Vậy nhanh lên một chút. Người anh đầy mồ hôi, lại còn đói bụng nữa.”
“Đi thôi. Chúng ta nên ăn thử quán lẩu mới mở nọ, lần trước đi qua từng thấy, tiệm mới mở giảm giá còn sáu mươi phần trăm, tên là gì nhỉ?” Mạnh Khởi Đức cười kéo tay Thôi Hà Miêu, nhẹ giọng hỏi.
“Hừ!” Trước khi nhấc chân, Thịnh Mạn Mạn thoáng nhìn Xa Hà Văn đang cúi đầu, nhìn chằm chằm một lúc, khẽ hừ một tiếng, sau đó mới bước theo sau.
Toàn bộ tâm tình trong lòng Xa Hà Văn bị thái độ hờ hững đến nhìn cũng không thèm nhìn của Triệu Thừa Dư khiến cho tan biến rồi, chỉ còn lại vô cùng mờ mịt, khẽ cười khổ.
Đúng thế, mình lấy lập trường gì, tư cách gì? Nếu không phải bạn cùng lớp, chỉ sợ Triệu Thừa Dư cũng chẳng bao giờ biết được sự tồn tại của mình trong trường. Chỉ là, cứ để mối tình đầu của mình, cứ thế biến mất không dấu vết, cô làm sao cam lòng? Trên đời này có bao nhiêu người, một mối tình đầu vừa gặp liền rung động cần bao nhiêu duyên phận? Cô vốn cho rằng mình và Triệu Thừa Dư là có duyên, cho nên mới có thể gặp nhau trong một phòng học nhỏ bé, nhưng buồn cười một nỗi chỉ có cô là người duy nhất tình nguyện. . .
Đội năm người của Triệu Thừa Dư dẫn đầu một điểm! Theo tiếng còi, Triệu Thừa Dư ngừng bước chân, đập tay với các thành viên trong đội, quay đầu nhìn về phía Cố Hàm Ninh, cười vẫy vẫy tay.
Cố Hàm Ninh cười vẫy tay đáp lại, tay còn chưa hạ xuống đã bị Thôi Hà Miêu kéo chạy đến khu nghỉ ngơi.
“Nhanh! Chúng ta đến bên kia đi!”
Tay Cố Hàm Ninh bị Thôi Hà Miêu kéo, chạy thẳng đến cạnh khu nghỉ ngơi mới dừng lại. Mạnh Khởi Đức đã sớm chờ ở đó, có lòng tốt kéo Triệu Thừa Dư đi cùng.
Ba người Cố Hàm Ninh không vào trong, chỉ đứng ở ngoài nói chuyện.
“Triệu Thừa Dư, Mạnh Khởi Đức, thầy Quách nói buổi tối mọi người cùng nhau ăn cơm đấy.”
Cố Hàm Ninh đang mím môi cười lau mồ hôi trên trán Triệu Thừa Dư đang khom người, liền nghe thấy phía sau bọn họ vang lên âm thanh mềm nhẹ quen thuộc. Tay cô dừng lại một chút, rồi dường như không có việc gì tiếp tục lau, Triệu Thừa Dư cũng không quay đầu lại, khoé môi vẫn khẽ nhếch, khom lưng để Cố Hàm Ninh giúp mình lau mồ hôi.
Mạnh Khởi Đức đang uống nước nước khoáng Thôi Hà Miêu đưa, nghe vậy xoay nửa người, nhìn Xa Hà Văn đang đi tới.
“Xa Hà Văn, bọn mình không ăn cơm đâu.”
“Như vậy không nên, đây là do hội học sinh của chúng ta đặc biệt sắp xếp, dùng kinh phí chúng ta kéo được, coi như khao khuyến khích các cậu đấy.” Miệng Xa Hà Văn cười hơi cứng lại, nhưng giọng nói vẫn ôn hoà.
Thì ra tên là Xa Hà Văn đấy. Giọng nói cũng rất êm tai, mềm mại, chẳng lẽ là đồng hương của Mạnh Khởi Đức?
Lần đầu tiên Cố Hàm Ninh được nghe tên đầy đủ của Xa Hà Văn. Lần trước Triệu Thừa Dư nói như thế nào? Họ Hà hay là họ Phương?
“Thôi. Bọn mình chưa muốn ăn. Mình đã nói chuyện với bạn gái, buổi tối muốn cùng nhau ăn cơm.” Mạnh Khởi Đức sờ gáy cười nói, còn quay đầu nhìn Thôi Hà Miêu một cái, đổi lại được một nụ cười hì hì của Thôi Hà Miêu.
“Đúng vậy, chúng mình muốn cùng nhau ăn cơm!” Gấp gáp nhất chính là Thịnh Mạn Mạn, là Mạnh Khởi Đức mời ăn cơm đấy, sao có thể nói không giữ lời!”
Xa Hà Văn nhìn chằm chằm Thịnh Mạn Mạn, hơi nhíu mày, quay đầu nhìn nửa mặt của Triệu Thừa Dư.
“Triệu Thừa Dư, còn cậu? Buổi tối ăn cùng chúng mình đi. Lãnh đạo học viện có khả năng cũng tới, nếu đã gia nhập đội bóng rổ, thì tham gia hoạt động tập thể cũng là chuyện chính. Ăn cơm cùng bạn gái, ngày nào cũng có thể, đúng không?”
“Ha ha, cậu không cần hỏi Thừa Dư nữa, bọn mình đã nói cùng nhau ăn cơm tối. Đều đã hẹn trước, bây giờ hủy hẹn thì không tốt.” Mạnh Khởi Đức nhìn có vẻ tốt tính, thật ra cũng có mặt cố chấp, tuy rằng bản thân cậu ấy không hề cho rằng mình là người cố chấp.
Nghe vậy, Thịnh Mạn Mạn mặt mày hớn hở, chỉ cần bữa tối không mất là được.
“Mạnh Khởi Đức, mình và cậu đang nói chuyện nghiêm túc, cậu nên nghe theo sắp xếp.” Xa Hà Văn rõ ràng bị Mạnh Khởi Đức không biết phân biệt tốt xấu chọc giận, nụ cười trên mặt cũng không còn duy trì được nữa, trong giọng nói mang theo sự khó chịu.
Triệu Thừa Dư cầm tay Cố Hàm Ninh đang lau mồ hôi, đứng thẳng, xoay người, vẫn đang cười nhẹ.
“Mình cho rằng, gọi mình tới tham gia đội bóng rổ, là muốn mình chơi bóng, hoá ra là ngay cả việc ăn uống cũng không có quyền tự quyết rồi. Nếu như không ăn cơm, chính là không phục tùng mệnh lệnh của tổ chức, chính là không tuân theo kỷ luật của đội bóng rổ, mình sẵn sàng xin rút.”
Triệu Thừa Dư nhìn Xa Hà Văn, chỉ nói một câu như vậy, liền quay đầu trở lại, cười vuốt ve mu bàn tay của Cố Hàm Ninh: “Anh đi lấy đồ, chờ anh một chút.”
Mạnh Khởi Đức nghe vậy cũng cười cười: “Mình cũng đi lấy quần áo, Thịnh Mạn Mạn, cậu có thể suy nghĩ xem nên đến chỗ nào ăn cơm.”
“Được nha!” Thịnh Mạn Mạn hoan hô, lôi kéo Thôi Hà Miêu và Cố Hàm Ninh hỏi han: “Các cậu muốn ăn cái gì?”
Xa Hà Văn cắn môi dưới, khó chịu nhìn Triệu Thừa Dư và Mạnh Khởi Đức đều không để ý đi qua mình, chỉ cảm thấy trong lòng rất tủi thân, giống như muốn rơi lệ.
Cô cũng vì muốn tốt cho cậu ấy, tại sao cậu ấy lại không cảm kích? Ăn một bữa cơm với bạn gái, chẳng lẽ còn quan trọng hơn gặp mặt với lãnh đạo học viện sao?
Để anh tham gia đội bóng rổ, cô đã tốn không ít công sức, cũng bởi vì biết trong học viện đã sớm có lòng, chỉ cần lần này có thể đạt được vị trí top 2, sẽ có điểm cộng vào hệ số học bổng năm học.
Năm nhất đại học, Triệu Thừa Dư giành được học bổng hạng nhất, một phần là bởi vì anh đại diện cho trường đi thi đấu, người giống anh, không tham gia bất kỳ cái gì của học viện trường học tổ chức, chỉ có bài vở thì có tác dụng gì? Tổng hợp lại cho dù thành tích các kỳ thi chuyên ngành có đứng hạng nhất thì vẫn sẽ bị đẩy xuống dưới! Đối với việc đạt được học bổng hạng nhất, bảo nghiên (*), thực tập, tiến cử công tác sau này, đều không có ưu thế quá lớn.
(*) bảo nghiên: được trường học bảo lãnh cử đi học nghiên cứu sinh
Xa Hà Văn ngẩng đầu nhìn Cố Hàm Ninh đang cười dài nói chuyện với người bên cạnh, cô luôn có thể nhìn thấy cô ấy ở bên cạnh Triệu Thừa Dư, vẻ chuyên chú mà che chở, mỗi lần đều làm cô chua xót khôn nguôi.
Triệu Thừa Dư đối với cô ấy tốt như vậy, tại sao cô ấy không biết suy tính cho cậu? Mỗi ngày chỉ biết chiếm cứ thời gian ngoài giờ học của cậu, có biết bọn họ cũng sắp tốt nghiệp hay không? Bọn họ không thể vĩnh viễn núp ở bên trong tháp nhà trường đại học này! Con người không thể vĩnh viễn đều ngây thơ giống như đứa trẻ, trong trường đại học đơn thuần là đáng yêu, nhưng trong xã hội, đơn thuần sẽ biến thành ngu ngốc !
“Cố Hàm Ninh, sao cậu không khuyên nhủ Triệu Thừa Dư? Đêm hôm nay nói không chừng viện trưởng học viện cũng tới? Cậu có biết bao nhiêu người muốn lộ mặt trước mắt viện trưởng mà không được? Cơ hội khó có được như vậy, chẳng lẽ cậu liền trơ mắt nhìn Triệu Thừa Dư đánh mất sao?”
Khi Cố Hàm Ninh nghe tới tên mình cũng hơi ngạc nhiên, tuy rằng cô và vị Xa bí thư đối diện này thật ra không được tính là có quen biết, nhưng nếu như cô ấy có chú ý tới Triệu Thừa Dư, hỏi thăm tin tức về cô cũng là việc rất tự nhiên. Mỗi người đều sẽ vô cùng tò mò với người trong lòng của đối tượng mình thầm mến, muốn biết cuối cùng thì mình thua ở điểm nào, cũng sẽ có rất nhiều người sinh ra tâm lý không chịu thua: mình vốn không chỗ nào thua kém cô ta ! Tại sao phải là cô ta? Tại sao mình không được?
Cố Hàm Ninh không biết người con gái dịu dàng đối diện này có phải cũng so sánh, cũng đang suy nghĩ như vậy hay không, dù thế cô vẫn cảm thấy thật ra cũng không có gì. Trên đời này, tình yêu vốn không phải là vấn đề ai tốt hơn ai, mà chỉ là có thích hợp hay không, có rung động hay không.
Dù mình thật sự không so sánh được với cô ấy, vậy thì sao, chỉ cần ở trong mắt Triệu Thừa Dư, cô là duy nhất, như vậy trong cuộc đua tình yêu, cô là người thắng.
Cho nên Cố Hàm Ninh không bận tâm đến đôi mắt tròn như mang theo một tia căm thù đối diện đang nhìn chằm chằm mình, chỉ là tốt bụng cười cười.
“Tại sao cần khuyên? Nếu như anh ấy cảm thấy so với việc ăn với tôi thì việc dùng bữa với viện trưởng quan trọng hơn, anh ấy tự nhiên sẽ nói, bây giờ nếu anh ấy đã muốn ăn cơm cùng tôi, như vậy tại sao tôi nhất định phải ép anh ấy làm chuyện anh ấy không thích?”
“Có lẽ, anh ấy là sợ cậu tức giận, cho nên mới ép mình?” Xa Hà Văn gấp gáp đáp trả, không thừa nhận chỉ cần đề cập mấy vấn đề thích linh tinh, cô sẽ gặp thất bại.
“Đừng dùng giá trị quan của mình để đánh giá chuyện của người khác! Chẳng lẽ cậu hiểu suy nghĩ của Triệu Thừa Dư hơn tôi? Tôi hiểu rõ bạn trai mình, anh ấy luôn thích ở cùng một chỗ với tôi, lớp trưởng, viện trưởng hay hiệu trưởng gì đó, đều là phù phiếm, không bằng một ngón chân của tôi. Vì thế, cậu cũng không cần tốt bụng quá mức nữa, giữa tôi và anh ấy còn chưa đến lượt người khác xen vào..”
Cố Hàm Ninh nụ cười trên mặt không thay đổi, nhưng trong đôi mắt đã không còn ý cười, nhìn chằm chằm sắc mặt của Xa Hà Văn dần đổi, không khách khí chút nào nói.
“Tôi cũng chỉ là vì cậu ấy nên mới. . .” trong lòng Xa Hà Văn nghẹn lại, vừa tức giận buồn bã vừa không cam lòng.
“Cậu dựa vào cái gì mà nói muốn tốt cho anh ấy? Cậu là gì của anh ấy, có thể áp đặt cái mà cậu cho là tốt lên anh ấy? Anh ấy có ba mẹ, còn có bạn gái chính thức là tôi, chẳng lẽ chỉ có cậu là thật lòng muốn tốt cho anh ấy, mà những người còn lại là chúng tôi đều là làm liên lụy anh ấy? Cậu lấy tư cách gì mà nói những lời như thế?”
Cố Hàm Ninh cảm giác lửa giận trong lòng đang bốc lên ngùn ngụt, nụ cười lễ phép trên mặt tắt ngấm, lạnh lùng nhìn Xa Hà Văn.
“Không biết xấu hổ.” Thịnh Mạn Mạn đang đứng bên cạnh nhỏ giọng nói một câu, trợn mắt nhìn Xa Hà Văn một cái, hất mặt, lười phản ứng lại người như thế.
Thôi Hà Miêu cũng cau mày nhìn Xa Hà Văn phía đối diện.
Sắc mặt Xa Hà Văn càng thêm trắng bệch, cắn cắn môi, cố gắng nhịn xuống cảm giác khoé mắt cay cay muốn khóc.
“Được rồi, đi thôi. Đã nghĩ xong muốn đến đâu ăn cơm chưa?” Triệu Thừa Dư đi tới, thoáng nghi ngờ nhìn không khí có phần kì lạ giữa bốn người con gái, đi nhanh lướt qua Xa Hà Văn vẫn đứng một chỗ như lúc nãy, bước tới đặt tay lên vai Cố Hàm Ninh.
“Mình nghĩ chi bằng chúng ta đi ăn lẩu đi, thời tiết hơi lạnh rồi, ăn lẩu vừa vui vẻ vừa dễ chịu.” Mạnh Khởi Đức đi phía sau Triệu Thừa Dư, đề nghị.
“Được! Mình thích ăn lẩu!” Sự chú ý của Thịnh Mạn Mạn thoáng chốc đã bị phân tán, đồng ý ngay.
“Anh và Mạnh Khởi Đức đi tắm trước đi, bọn em chờ hai người ở dưới ký túc xá.” Cố Hàm Ninh áp chế sự tức giận trong lòng, khẽ mỉm cười, ghé vào gần cổ Triệu Thừa Dư hít hít, cau mũi.
“Cũng được. Anh cũng thấy trên người đều là mồ hôi, tránh lát nữa ảnh hưởng đến vị giác của em.” Triệu Thừa Dư cúi đầu cười cười, níu vai Cố Hàm Ninh xoay người, “Vậy nhanh lên một chút. Người anh đầy mồ hôi, lại còn đói bụng nữa.”
“Đi thôi. Chúng ta nên ăn thử quán lẩu mới mở nọ, lần trước đi qua từng thấy, tiệm mới mở giảm giá còn sáu mươi phần trăm, tên là gì nhỉ?” Mạnh Khởi Đức cười kéo tay Thôi Hà Miêu, nhẹ giọng hỏi.
“Hừ!” Trước khi nhấc chân, Thịnh Mạn Mạn thoáng nhìn Xa Hà Văn đang cúi đầu, nhìn chằm chằm một lúc, khẽ hừ một tiếng, sau đó mới bước theo sau.
Toàn bộ tâm tình trong lòng Xa Hà Văn bị thái độ hờ hững đến nhìn cũng không thèm nhìn của Triệu Thừa Dư khiến cho tan biến rồi, chỉ còn lại vô cùng mờ mịt, khẽ cười khổ.
Đúng thế, mình lấy lập trường gì, tư cách gì? Nếu không phải bạn cùng lớp, chỉ sợ Triệu Thừa Dư cũng chẳng bao giờ biết được sự tồn tại của mình trong trường. Chỉ là, cứ để mối tình đầu của mình, cứ thế biến mất không dấu vết, cô làm sao cam lòng? Trên đời này có bao nhiêu người, một mối tình đầu vừa gặp liền rung động cần bao nhiêu duyên phận? Cô vốn cho rằng mình và Triệu Thừa Dư là có duyên, cho nên mới có thể gặp nhau trong một phòng học nhỏ bé, nhưng buồn cười một nỗi chỉ có cô là người duy nhất tình nguyện. . .
Bình luận facebook