Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1: Trở về
Đầu tháng 6, sau giờ ngọ trong không khí ẩn ẩn toát ra sự khô nóng.
Máy bay vững vàng đáp xuống sân bay T thị.
Sau khi xuống máy bay, Khương Dao lấy hành lý ra, đi về phía cửa ra.
Chung quanh đều tiếng động lớn, cô nhìn tới nhìn lui thấy được gương mặt vui vẻ, nghe lại tiếng địa phương quen thuộc, tâm của cô dần dần kiên định.
Ở trường đại học học 5 năm, cô đều là ở Birmingham vượt qua. Bởi vì thành tích nổi trội xuất sắc, cô lấy được bằng tốt nghiệp, thuận lợi về nước.
Cô đi xuyên qua đám người, bộ mặt thanh tú, mặt mày tinh thuần, tuy không phải dung mạo đẹp xuất sắc, nhưng mang chất dịu dàng, khiến người cho những người qua đường quay lại nhìn cô.
Bởi vì cổ tay phải của cô đang bị thương, nên giờ phút này cô chỉ có thể sử dụng tay trái đẩy cái vali hành lý lớn. Cô không đi vội, chỉ chuyên chú vào đường đi trước mắt, cũng không nhìn xung quanh
Bởi vì, không có ai sẽ tới đón cô.
Bạn thân Hác Bội Bội của cô đang làm giáo viên ngữ văn ở trường sơ trung bây giờ đang tham gia huấn luyện ở trên tỉnh. Còn cha Khương, mẹ Khương biết cô trở lại nhưng bây giờ cha của cô bị trúng gió nên phải ngồi trên xe lăn.
Cô có rất ít bạn thân, còn về phần những người bạn bình thường khác hẳn là còn không biết tin tức cô về nước.
Cô tiếp tục đi về phía trước. Cùng lúc đó, ở bãi đỗ xe của sân bay có một chiếc xe Maybach màu đen, cửa sau của xe bị kéo ra, một nam nhân bước xuống xe.
Anh có vóc dáng chừng một mét tám bảy, dáng người cao ngất. Một thân quần áo chỉnh tề, áo sơmi trắng, quần tây đen cùng đôi giày da tinh xảo, vừa thấy liền biết quần áo có giá trị xa xỉ, cho nên nhìn anh tăng thêm vài phần khí chất.
Nam nhân mắt nhìn đồng hồ, khơi mào mí mắt, nói với người lái xe: "Tại đây chờ", sau đó liền đi về phía cửa ra.
Có rất nhiều ánh mắt bị khuôn mặt tinh xảo của anh hấp dẫn, anh thì lại không để ý, tiếp tục bước nhanh, trên tay chậm cài lại khuy áo ở cạnh cổ tay.
Khương Dao đi đến cửa ra, tính báo trước cho mẹ là mình đã bình an.
Cô cúi đầu gửi tin tức đi, đột nhiên liền nghe phía sau có người đàn ông dùng tiếng địa phương hô một câu: "Phía trước tránh ra nga!"
Thanh âm của hắn thô lỗ và vang dội, làm Khương Dao bị dọa một phen. Cô vừa định né sang một bên, liền có cảm giác bả vai bị người khác dùng lực ôm chặt, một giây sau, cô liền được đưa đến một bên, phía sau tiếng nam nhân đẩy cái vali hành lý lớn từ chỗ của cô vừa rồi đang đứng chạy tới.
Rồi sau đó, cô mới phản ứng được, cô còn bị người con trai to lớn kia ôm trong lòng ngực. Cô có vóc dáng nhỏ xinh, đầu chỉ tới lồng ngực của anh. Giờ phút này anh còn chưa buông tay, lòng bàn tay ấm áp liền truyền vào cánh tay của cô.
Bên má cô liền ửng đỏ, cấp tốc lui về phía sau một bước, cùng với anh giữ một khoảng cách.
Cô ngẩng đầu, nhìn diện mạo của anh thì lập tức ngây ra.
Anh có ánh mắt thâm thúy, con ngươi đen thẳng nhìn cô chằm chằm. Mũi cao ngất xuống dưới là môi mỏng cùng với cằm tuyến tinh xảo, sơmi trắng cổ áo có chút mở.
Cô trong lòng ầm một chút, anh như thế nào lại xuất hiện ở nơi này?!
Cô chớp mắt một cái, đôi môi mấp máy,trong miệng nói ra một chữ.
"Mục..."
Cố Mục Niên nhìn cô với con ngươi màu hổ phách thoáng nhíu mày, thanh âm lại nặng nề: " Lúc đi đường không nên nhìn di động, đặc biệt ở nơi nhiều người như vầy."
Cô gật đầu, đầu óc cô đối với sự xuất hiện đột ngột của anh có chút nghi hoặc.
Xem cô tỉnh tỉnh, anh liền trực tiếp cầm lấy hành lý từ trong tay cô, bên môi cười như có như không, giọng điệu có chút biếng nhác: "Đi."
Nha? Anh là tới đón cô sao?
Khương Dao không có nhiều thời gian để tự hỏi, lập tức đuổi theo.
Sau giờ ngọ ánh nắng chiếu chói lọi, Khương Dao nhìn tây trang giày da bóng loáng của anh, cảm giác có chút giật mình.
Trong trí nhớ của cô, anh đều mặc đồng phục học sinh cùng với áo cầu thủ. Thường xuyên cùng cô chạng vạng tan học, liền nhìn thấy anh tại sân bóng rổ cùng người khác thi đấu.
Mỗi khi anh nhảy lên, các nữ sinh luôn luôn phát ra thét chói tai cùng hoan hô, còn anh chỉ tới hướng đối thủ lưu manh cười, trong ánh mắt tất cả đều là sự kiêu ngạo.
Khương Dao lần trước thấy anh cũng đã là đợt nghỉ hè năm trước, mà hai phần ba thời gian nghỉ hè của cô, anh đều đi công tác ở ngoài tỉnh.
Nghe Khương mẫu nói, hai năm trước khi Cố Mục Niên quản lí công ty "Chí Sinh tập đoàn" thay cho cha, liền bắt đầu bận rộn bôn ba khắp nơi, tính trẻ con bớt đi không ít, cả người trầm ổn hơn rất nhiều.
Khương Dao cũng hiểu được, cả người hắn phát ra khí chất thanh lãnh khiến cô có cảm giác xa lạ.
Đến bãi đỗ xe, cách đó không xa có một chiếc xe Maybach màu đen, bên cạch một người đàn ông hơn ba mươi tuổi. Ông ta nhìn Cố Mục Niên cùng Khương Dao, liền bước tới nhận lấy hành lý từ trong tay của Cố Mục Niên, sau đó hướng tới Khương Dao gật đầu: "Khương tiểu thư, chào."
Ông ta là người lái xe của Cố Mục Niên, tên là Chu Mộc.
Cố Mục Niên kéo cửa sau của xe ra, nhìn về phía Khương Dao. Cô hiểu ý ngồi xuống.
Chu Mộc đem hành lý bỏ vào cốp xe sau, khởi động xe. Ông ta đem tấm che giữa ghế lái và hàng ghế sau kéo lên, vốn là muốn cho hai người ở sau một không gian riêng tư để nói chuyện phiếm, nhưng lại không biết điều này đã làm cho không khí càng thêm buồn bực.
Khương Dao là một cô gái ít nói, trước đây chủ động nói chuyện đều là do Cố Mục Niên. Nhưng bây giờ anh không còn giống như trước đây?
Cô giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ, liền nghe được giọng nói nhàn nhạt của Cố Mục Niên vang lên bên tai: "Tay phải làm sao?"
Cô quay đầu lại, phát hiện ra anh đang nhìn vào cổ tay phải của cô bị viền ren của tay áo che vải trắng.
"Tuần trước cùng mấy cái bằng hữu đánh tennis, lắc lắc..."
Cô có cảm giác nói ra rất ngại. Nhớ tới năm cuối sơ trung*, có lần cô ở hậu hoa viên chơi đu dây, không cẩn thận bị té xuống đất. Cố Mục Niên lúc ấy thấy được, đầu tiên là hung hăng quở trách cô vài câu, sau đó mới ôm cô đem đến phòng y tế của trường
*Sơ trung = trường cấp hai
Quả nhiên, giờ phút này, Cố Mục Niên nghe vậy, trong miệng liền thanh thanh lãnh lãnh phun ra một chữ: "Ngốc."
Hắn lúc ấy cũng nói là cô ngốc...
Cô liếm liếm môi, giống như đột nhiên mất đi năng lực ngôn ngữ, lúc này di động vừa vặn tiến có một tin tức.
( Trở về bằng cái gì? —— mẹ Khương)
Cô ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, ánh nắng chiếu vào bên trong xe, khiến cho đường cong gò má của anh càng thêm rõ ràng.
Cô khẽ nhắn tin lại cho mẹ: ( Mục Ca Ca tới đón con... Là mẹ gọi anh ấy đến đón con hả?)
Mẹ Khương có cảm giác kỳ quái, đứa nhỏ Mục Niên này như thế nào tự mình chạy tới đón Dao Dao? Nhưng bà chỉ nhắn lại: ( Mẹ chỉ là nói cho nó một tiếng.)
Khương Dao cảm giác có vấn đề, cô liền chậm rì mở miệng, cũng muốn nói vài câu không nên để không khí an tĩnh như vậy.
Nhưng đến ba chữ "Mục Ca Ca" đến bên miệng lại lấp tức nín trở về.
Tuy rằng cô khi còn nhỏ đều gọi như vậy nhưng hiện tại gọi như thế có chút lạ quái dị.
Tuy rằng cô khi còn nhỏ đều gọi như vậy nhưng hiện tại gọi như thế có chút lạ quái dị.
Cô dứt khoát xưng hô tóm tắt, trực tiếp hỏi: "Hôm nay cám ơn anh đã tới đón em, chuyện công ty của anh không vội sao?"
Anh có hơi ghé mắt, thanh âm mang theo không có chút ôn nhu: "Tốt."
Vừa dứt lời, điện thoại di động của anh liền vang lên tiếng chuông. Khương Dao nghe được anh nói chuyện công việc với người ở đầu dây bên kia.
Anh nói giọng rất thấp, giọng điệu uy nghiêm: "Tôi vừa vặn có chút việc, khả năng phải hơn một giờ nửa... Tài liệu cứ trên bàn của tôi, thông báo cho bộ phận marketing rằng đêm nay mở họp, tăng ca cho nên đừng nghĩ tới việc trốn..."
Khương Dao phát hiện thời gian ở trên người anh lắng đọng lại, khiến cho anh từ một nam sinh ngỗ nghị nay trở thành nam nhân trưởng thành, biết lo nghĩ.
Cô lúc đầu ngồi trên ghế nghiêm chỉnh nhưng một lúc sau cũng dần dần buông lỏng thân mình. Cô khép đôi mắt lại, bên tai đều là thanh âm của Cố Mục Niên.
Năm phút sau, Cố Mục Niên nghe điện thoại xong, lại phát hiện cô gái ở bên cạnh giống như đang ngủ.
Ánh mắt của anh dừng lại ở trên người cô, làn da cô trắng nõn, tóc đen xõa trên vai, có hơi che khuất cái cổ thon dài.
Đột nhiên xe dừng ngay một chút, hai người thân mình đều ngả về phía trước, Cố Mục Niên nhanh tay bảo vệ cái trán của cô, không để cô đụng đầu vào cái ghế phái trước.
Khương Dao mở mắt ra liền nhìn đến Cố Mục Niên thu tay trở về.
Đằng trước truyền đến thanh âm của Chu Mộc: "Xin lỗi Cố Tổng, ngài cùng khương tiểu thư không có việc gì không?"
Cố Mục Niên nhìn cô gái mê mang, lạnh nhạt thu hồi ánh mắt, hướng Chu Mộc mở miệng: "Lái chậm lại một chút."
"Vâng." - Chu Mộc đáp.
Khương Dao giật mình, bên tai liền truyền đến câu nói của anh: "Tiếp tục ngủ đi."
Thanh âm của anh bị gió ngoài cửa sổ thổi tán ở không trung. Khương Dao quay đầu, phát hiện ánh mắt của anh đang nhìn ở phía trước, không có biểu cảm gì, vừa rồi phảng pất câu nói kia như là không phải của anh nói.
Cô nhắm mắt lại, không có phát hiện ra người bên cạnh đang nhìn mình.
Máy bay vững vàng đáp xuống sân bay T thị.
Sau khi xuống máy bay, Khương Dao lấy hành lý ra, đi về phía cửa ra.
Chung quanh đều tiếng động lớn, cô nhìn tới nhìn lui thấy được gương mặt vui vẻ, nghe lại tiếng địa phương quen thuộc, tâm của cô dần dần kiên định.
Ở trường đại học học 5 năm, cô đều là ở Birmingham vượt qua. Bởi vì thành tích nổi trội xuất sắc, cô lấy được bằng tốt nghiệp, thuận lợi về nước.
Cô đi xuyên qua đám người, bộ mặt thanh tú, mặt mày tinh thuần, tuy không phải dung mạo đẹp xuất sắc, nhưng mang chất dịu dàng, khiến người cho những người qua đường quay lại nhìn cô.
Bởi vì cổ tay phải của cô đang bị thương, nên giờ phút này cô chỉ có thể sử dụng tay trái đẩy cái vali hành lý lớn. Cô không đi vội, chỉ chuyên chú vào đường đi trước mắt, cũng không nhìn xung quanh
Bởi vì, không có ai sẽ tới đón cô.
Bạn thân Hác Bội Bội của cô đang làm giáo viên ngữ văn ở trường sơ trung bây giờ đang tham gia huấn luyện ở trên tỉnh. Còn cha Khương, mẹ Khương biết cô trở lại nhưng bây giờ cha của cô bị trúng gió nên phải ngồi trên xe lăn.
Cô có rất ít bạn thân, còn về phần những người bạn bình thường khác hẳn là còn không biết tin tức cô về nước.
Cô tiếp tục đi về phía trước. Cùng lúc đó, ở bãi đỗ xe của sân bay có một chiếc xe Maybach màu đen, cửa sau của xe bị kéo ra, một nam nhân bước xuống xe.
Anh có vóc dáng chừng một mét tám bảy, dáng người cao ngất. Một thân quần áo chỉnh tề, áo sơmi trắng, quần tây đen cùng đôi giày da tinh xảo, vừa thấy liền biết quần áo có giá trị xa xỉ, cho nên nhìn anh tăng thêm vài phần khí chất.
Nam nhân mắt nhìn đồng hồ, khơi mào mí mắt, nói với người lái xe: "Tại đây chờ", sau đó liền đi về phía cửa ra.
Có rất nhiều ánh mắt bị khuôn mặt tinh xảo của anh hấp dẫn, anh thì lại không để ý, tiếp tục bước nhanh, trên tay chậm cài lại khuy áo ở cạnh cổ tay.
Khương Dao đi đến cửa ra, tính báo trước cho mẹ là mình đã bình an.
Cô cúi đầu gửi tin tức đi, đột nhiên liền nghe phía sau có người đàn ông dùng tiếng địa phương hô một câu: "Phía trước tránh ra nga!"
Thanh âm của hắn thô lỗ và vang dội, làm Khương Dao bị dọa một phen. Cô vừa định né sang một bên, liền có cảm giác bả vai bị người khác dùng lực ôm chặt, một giây sau, cô liền được đưa đến một bên, phía sau tiếng nam nhân đẩy cái vali hành lý lớn từ chỗ của cô vừa rồi đang đứng chạy tới.
Rồi sau đó, cô mới phản ứng được, cô còn bị người con trai to lớn kia ôm trong lòng ngực. Cô có vóc dáng nhỏ xinh, đầu chỉ tới lồng ngực của anh. Giờ phút này anh còn chưa buông tay, lòng bàn tay ấm áp liền truyền vào cánh tay của cô.
Bên má cô liền ửng đỏ, cấp tốc lui về phía sau một bước, cùng với anh giữ một khoảng cách.
Cô ngẩng đầu, nhìn diện mạo của anh thì lập tức ngây ra.
Anh có ánh mắt thâm thúy, con ngươi đen thẳng nhìn cô chằm chằm. Mũi cao ngất xuống dưới là môi mỏng cùng với cằm tuyến tinh xảo, sơmi trắng cổ áo có chút mở.
Cô trong lòng ầm một chút, anh như thế nào lại xuất hiện ở nơi này?!
Cô chớp mắt một cái, đôi môi mấp máy,trong miệng nói ra một chữ.
"Mục..."
Cố Mục Niên nhìn cô với con ngươi màu hổ phách thoáng nhíu mày, thanh âm lại nặng nề: " Lúc đi đường không nên nhìn di động, đặc biệt ở nơi nhiều người như vầy."
Cô gật đầu, đầu óc cô đối với sự xuất hiện đột ngột của anh có chút nghi hoặc.
Xem cô tỉnh tỉnh, anh liền trực tiếp cầm lấy hành lý từ trong tay cô, bên môi cười như có như không, giọng điệu có chút biếng nhác: "Đi."
Nha? Anh là tới đón cô sao?
Khương Dao không có nhiều thời gian để tự hỏi, lập tức đuổi theo.
Sau giờ ngọ ánh nắng chiếu chói lọi, Khương Dao nhìn tây trang giày da bóng loáng của anh, cảm giác có chút giật mình.
Trong trí nhớ của cô, anh đều mặc đồng phục học sinh cùng với áo cầu thủ. Thường xuyên cùng cô chạng vạng tan học, liền nhìn thấy anh tại sân bóng rổ cùng người khác thi đấu.
Mỗi khi anh nhảy lên, các nữ sinh luôn luôn phát ra thét chói tai cùng hoan hô, còn anh chỉ tới hướng đối thủ lưu manh cười, trong ánh mắt tất cả đều là sự kiêu ngạo.
Khương Dao lần trước thấy anh cũng đã là đợt nghỉ hè năm trước, mà hai phần ba thời gian nghỉ hè của cô, anh đều đi công tác ở ngoài tỉnh.
Nghe Khương mẫu nói, hai năm trước khi Cố Mục Niên quản lí công ty "Chí Sinh tập đoàn" thay cho cha, liền bắt đầu bận rộn bôn ba khắp nơi, tính trẻ con bớt đi không ít, cả người trầm ổn hơn rất nhiều.
Khương Dao cũng hiểu được, cả người hắn phát ra khí chất thanh lãnh khiến cô có cảm giác xa lạ.
Đến bãi đỗ xe, cách đó không xa có một chiếc xe Maybach màu đen, bên cạch một người đàn ông hơn ba mươi tuổi. Ông ta nhìn Cố Mục Niên cùng Khương Dao, liền bước tới nhận lấy hành lý từ trong tay của Cố Mục Niên, sau đó hướng tới Khương Dao gật đầu: "Khương tiểu thư, chào."
Ông ta là người lái xe của Cố Mục Niên, tên là Chu Mộc.
Cố Mục Niên kéo cửa sau của xe ra, nhìn về phía Khương Dao. Cô hiểu ý ngồi xuống.
Chu Mộc đem hành lý bỏ vào cốp xe sau, khởi động xe. Ông ta đem tấm che giữa ghế lái và hàng ghế sau kéo lên, vốn là muốn cho hai người ở sau một không gian riêng tư để nói chuyện phiếm, nhưng lại không biết điều này đã làm cho không khí càng thêm buồn bực.
Khương Dao là một cô gái ít nói, trước đây chủ động nói chuyện đều là do Cố Mục Niên. Nhưng bây giờ anh không còn giống như trước đây?
Cô giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ, liền nghe được giọng nói nhàn nhạt của Cố Mục Niên vang lên bên tai: "Tay phải làm sao?"
Cô quay đầu lại, phát hiện ra anh đang nhìn vào cổ tay phải của cô bị viền ren của tay áo che vải trắng.
"Tuần trước cùng mấy cái bằng hữu đánh tennis, lắc lắc..."
Cô có cảm giác nói ra rất ngại. Nhớ tới năm cuối sơ trung*, có lần cô ở hậu hoa viên chơi đu dây, không cẩn thận bị té xuống đất. Cố Mục Niên lúc ấy thấy được, đầu tiên là hung hăng quở trách cô vài câu, sau đó mới ôm cô đem đến phòng y tế của trường
*Sơ trung = trường cấp hai
Quả nhiên, giờ phút này, Cố Mục Niên nghe vậy, trong miệng liền thanh thanh lãnh lãnh phun ra một chữ: "Ngốc."
Hắn lúc ấy cũng nói là cô ngốc...
Cô liếm liếm môi, giống như đột nhiên mất đi năng lực ngôn ngữ, lúc này di động vừa vặn tiến có một tin tức.
( Trở về bằng cái gì? —— mẹ Khương)
Cô ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, ánh nắng chiếu vào bên trong xe, khiến cho đường cong gò má của anh càng thêm rõ ràng.
Cô khẽ nhắn tin lại cho mẹ: ( Mục Ca Ca tới đón con... Là mẹ gọi anh ấy đến đón con hả?)
Mẹ Khương có cảm giác kỳ quái, đứa nhỏ Mục Niên này như thế nào tự mình chạy tới đón Dao Dao? Nhưng bà chỉ nhắn lại: ( Mẹ chỉ là nói cho nó một tiếng.)
Khương Dao cảm giác có vấn đề, cô liền chậm rì mở miệng, cũng muốn nói vài câu không nên để không khí an tĩnh như vậy.
Nhưng đến ba chữ "Mục Ca Ca" đến bên miệng lại lấp tức nín trở về.
Tuy rằng cô khi còn nhỏ đều gọi như vậy nhưng hiện tại gọi như thế có chút lạ quái dị.
Tuy rằng cô khi còn nhỏ đều gọi như vậy nhưng hiện tại gọi như thế có chút lạ quái dị.
Cô dứt khoát xưng hô tóm tắt, trực tiếp hỏi: "Hôm nay cám ơn anh đã tới đón em, chuyện công ty của anh không vội sao?"
Anh có hơi ghé mắt, thanh âm mang theo không có chút ôn nhu: "Tốt."
Vừa dứt lời, điện thoại di động của anh liền vang lên tiếng chuông. Khương Dao nghe được anh nói chuyện công việc với người ở đầu dây bên kia.
Anh nói giọng rất thấp, giọng điệu uy nghiêm: "Tôi vừa vặn có chút việc, khả năng phải hơn một giờ nửa... Tài liệu cứ trên bàn của tôi, thông báo cho bộ phận marketing rằng đêm nay mở họp, tăng ca cho nên đừng nghĩ tới việc trốn..."
Khương Dao phát hiện thời gian ở trên người anh lắng đọng lại, khiến cho anh từ một nam sinh ngỗ nghị nay trở thành nam nhân trưởng thành, biết lo nghĩ.
Cô lúc đầu ngồi trên ghế nghiêm chỉnh nhưng một lúc sau cũng dần dần buông lỏng thân mình. Cô khép đôi mắt lại, bên tai đều là thanh âm của Cố Mục Niên.
Năm phút sau, Cố Mục Niên nghe điện thoại xong, lại phát hiện cô gái ở bên cạnh giống như đang ngủ.
Ánh mắt của anh dừng lại ở trên người cô, làn da cô trắng nõn, tóc đen xõa trên vai, có hơi che khuất cái cổ thon dài.
Đột nhiên xe dừng ngay một chút, hai người thân mình đều ngả về phía trước, Cố Mục Niên nhanh tay bảo vệ cái trán của cô, không để cô đụng đầu vào cái ghế phái trước.
Khương Dao mở mắt ra liền nhìn đến Cố Mục Niên thu tay trở về.
Đằng trước truyền đến thanh âm của Chu Mộc: "Xin lỗi Cố Tổng, ngài cùng khương tiểu thư không có việc gì không?"
Cố Mục Niên nhìn cô gái mê mang, lạnh nhạt thu hồi ánh mắt, hướng Chu Mộc mở miệng: "Lái chậm lại một chút."
"Vâng." - Chu Mộc đáp.
Khương Dao giật mình, bên tai liền truyền đến câu nói của anh: "Tiếp tục ngủ đi."
Thanh âm của anh bị gió ngoài cửa sổ thổi tán ở không trung. Khương Dao quay đầu, phát hiện ánh mắt của anh đang nhìn ở phía trước, không có biểu cảm gì, vừa rồi phảng pất câu nói kia như là không phải của anh nói.
Cô nhắm mắt lại, không có phát hiện ra người bên cạnh đang nhìn mình.
Bình luận facebook