Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 188
An Hoằng Hàn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống Đoàn Vũ Phi đang đứng trước mặt.
Tuy Đoàn Vũ Phi chứng kiến nhiều cảnh đời, cũng bị ánh mắt An Hoằng Hàn ảnh hưởng đến. Nếu không phải đang có rất nhiều đại thần đứng ở đây, không chừng hắn thật sự cho rằng An Hoằng Hàn sẽ không để ý tới mà muốn mạng của hắn.
"Ý của Đoạn hoàng tử là, muốn cướp người từ trong tay trẫm?" An Hoằng Hàn lập tức ôm lấy Tịch Tích Chi, bước hai bước về phía Đoạn Vũ Phi, một cỗ áp bức mạnh mẽ nhanh chóng tràn ngập giữa hai người: "Như vậy trẫm và tiểu hài tử kia không chỉ ngủ chung với nhau một đêm, có phải trẫm nên chịu trách nhiệm với nàng ấy, nạp nàng làm phi, lấy nàng làm hậu?"
Lời An Hoằng Hàn vừa nói ra, làm tất cả mọi người mở to hai mắt như chuông đồng lớn, tất cả đại thần đều khẩn trương chảy mồ hôi lạnh, nâng tay không ngừng lau mồ hôi.
Đoàn Vũ Phi lập tức á khẩu không trả lời được.
Đoán không ra trong lòng An Hoằng Hàn đang suy nghĩ cái gì? Chẳng lẽ bệ hạ thật sự đang động tình với một tiểu oa nhi sao?
Ánh mắt dần dần chuyển sang người An Hoằng Hàn, đối mặt với lời nói mạnh mẽ của An Hoằng Hàn, trong lòng Đoàn Vũ Phi cảm thấy không yên. Trước đây cứ tưởng An Hoằng Hàn nuông chiều đứa bé này, không thể nghi ngờ là trưởng bối cưng chiều vãn bối, mà bây giờ hắn lại không chắc chắn rốt cuộc là vì chuyện gì.
Nếu thật là loại tình cảm nam nữ.... ....
Chẳng phải hắn và An Hoằng Hàn sẽ trở thành tình địch sao? Tình địch gặp nhau, hết sức đỏ mắt. Mà nhìn ánh mắt của An Hoằng Hàn, thật sự là có chuyện như vậy. Hiện tại Đoàn Vũ Phi hơi hối hận khi nãy đã nói ra như vậy.
Tịch Tích Chi vẫn còn trong khiếp sợ, một màn trần trụi trên giýờng kia ðã làm cho hoảng sợ, hôm nay lại bị lời nói của An Hoằng Hàn làm cho chấn kinh! Mặt đỏ đến cổ, cũng không biết là đỏ do tức giận hay là do xấu hổ. Dù sao ở trong đầu đều quanh quẩn câu nói "Từ nay về sau không dám nhìn mặt người khác!"
"Theo trẫm thấy, đầu óc của Đoàn hoàng tử vẫn còn chưa tỉnh táo, cần phải yên tĩnh một mình, các vị đại thần nên trở về đi."
Từ sau khi Đoàn Vũ Phi đến Phong Trạch Quốc, đây là lần đầu tiên nghe An Hoằng Hàn nói chuyện không khách khí như vậy.
Mặc dù trước đây bệ hạ là người lạnh lùng như băng, nhưng sau khi sống chung với hắn, đều rất có lễ tiết. Chỉ sợ là hiện tại đang tức giận không chịu nổi, mới có thể mở miệng mắng hắn như vậy.
Nhưng dưới tình cảnh này, Đoàn Vũ Phi không có gan chống lại An Hoằng Hàn.
Các đại thần đều rất muốn tham gia náo nhiệt, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt đầy lửa giận của An Hoằng Hàn đuổi tới, lập tức từ bỏ ý niệm trong đầu. Cho dù muốn xem náo nhiệt, cũng phải tự cân nhắc xem có mạng hay không? Một đám đại thần ảo não lui ra ngoài, biến mất trước mặt An Hoằng Hàn.
"Tiếp tục tìm kiếm Ngô Kiến Phong, trẫm cho các ngươi thời gian là ba ngày." Không quên đầu sỏ gây nên tất cả mọi chuyện, An Hoằng Hàn quấn Tịch Tích Chi thành cái kén, cất bước ra khỏi cửa, đi về phía điện Bàn Long.
Cả một đêm hôm qua hắn rất lo lắng sợ hãi, lo sợ Tịch Tích Chi sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Lại không nghĩ rằng Ngô Kiến Phong dám tự mình đến đây đùa giỡn hắn như vậy, nhưng quả thật làm hắn tức điên lên. Khi hắn nhìn thấy Tịch Tích Chi không một mảnh vải che thân nằm sấp trên người Đoàn Vũ Phi, hắn hận khiến cả người Đoàn Vũ Phi tan thành vạn mảnh, hận không thể móc mắt đám hạ thần kia xuống.
Cảm nhận được người bên cạnh phát ra hơi thở lạnh lẽo, Tịch Tích Chi rụt cổ lại, hận không thể nhét cái đầu nhỏ vào chăn bông.
Trong lòng nhớ kỹ việc này, sớm muộn gì cũng tìm Ngô Kiến Phong đòi lại.
Bước vào điện Bàn Long, An Hoằng Hàn cho cung nữ, thái giám bên người lui ra ngoài, phân phó người đóng cửa lại.
Nghe âm thanh của cửa điện nặng nè đóng lại. Trái tim nhỏ của Tịch Tích Chi sợ tới mức điên cuồng đập loạn, hôm nay sợ nhất chính là ở cùng một chỗ với An Hoằng Hàn, nàng cũng không quên ánh mắt của An Hoằng Hàn như muốn ăn thịt người.
"Biết sợ? Vậy ngươi còn dám gây họa khắp nơi? Trẫm đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không chắc chắn chuyện gì thì trước tiên hỏi ý trẫm, trẫm sẽ thay ngươi xử lý." Ném Tịch Tích Chi lên giường, động tác này rất thô lỗ.
Trong chớp mắt, khi Tịch Tích Chi đụng vào chiếc giường kia, không cẩn thận làm cho cùi chỏ cũng bị đụng vào. Ngoài ra trên người vốn có những dấu vết bầm tím, bị va chạm như vậy, khiến nàng đau đến nhe răng trợn mắt.
Nhìn thấy Tịch Tích Chi nhíu mày, An Hoằng Hàn hơi mềm lòng, nhưng chỉ trong chốc lát, đáy mắt thay đổi một mảnh lạnh như băng. Đứa nhỏ này, nên giáo huấn nàng một chút, nếu không nàng cũng không biết cái gì gọi là "an phận."
"Ta thấy huynh bị đám công chúa kia vây quanh, cho nên không gọi huynh." Hơn nữa lúc đó đâu có nghĩ nhiều như vậy? Nếu không đuổi theo, Ngô Kiến Phong bỏ trốn cũng không thấy bóng dáng đâu. Trong Lưu Vân điện có rất nhiều người, nàng mới mở miệng, ước chừng mọi người trong phạm vi một vòng xung quanh đều hiểu rõ.
Sắc mặt An Hoằng Hàn khẽ dịu đi, nhưng tức giận trong lòng vẫn không tiêu tán.
Nhìn thấy Tịch Tích Chi không ngừng xoa cùi chỏ, An Hoằng Hàn bước vài bước đến gần, ngồi bên cạnh mép giường, đưa tay kéo Tịch Tích Chi từ trong chăn ra, để nàng nằm trong lòng mình. Vừa nhìn không biết, sau khi nhìn kỹ, An Hoằng Hàn bắt đầu thấy đau lòng. Ở trên người Tịch Tích Chi, trên cùi chỏ hiện lên một đốm tím xanh, mà ngay cả những chỗ khác cũng đều có vết bầm tím.
"Ngô Kiến Phong chết tiệt, sớm muộn gì trẫm cũng sẽ lột da hắn, treo ở cửa cung." An Hoằng Hàn đứng lên đi đến tủ treo quần áo lấy một bình thuốc.
Bình thuốc này là do lúc Từ lão đầu còn ở trong hoàng cung, bào chế riêng cho Tịch Tích Chi, lúc ấy chính là sợ sau này Tịch Tích Chi gây họa, đi đến đâu lại mang một thân đầy thương tích trở về.
Nhưng suy nghĩ của Tịch Tích Chi đã bay theo câu nói kia của An Hoằng Hàn, nghĩ đến cảnh tưởng da người nhăn nheo tung bay trước gió, sợ tới mức trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh.
Ngón tay mang theo vết chai mỏng xoa nhẹ trên người Tịch Tích Chi, toàn bộ trong đại điện đều tràn ngập mùi thuốc. Tịch Tích Chi cảm thấy sặc mũi, nhịn không được hắc hơi một cái, đột nhiên bụng cũng không chịu thua kém kêu lên hai tiếng. Sau khi bị Ngô Kiến Phong bắt đi, Tịch Tích Chi vẫn chưa ăn uống gì. Lúc ở chỗ nguy hiểm, Tịch Tích Chi vẫn không cảm thấy đói, hôm nay khi biết mình an toàn, cảm giác đói liền xuất hiện.
"Lâm Ân, phân phó người đi chuẩn bị thức ăn." An Hoằng Hàn gọi ra bên ngoài một tiếng.
Tịch Tích Chi bất giác đỏ mặt.
Lúc An Hoằng Hàn giúp nàng bôi thuốc, luôn điều chỉnh nặng nhẹ rất tốt, làm cho Tịch Tích Chi nhịn không được hưởng thụ nhắm mắt lại. Trong lòng lại suy nghĩ trái ngược nhau, cái này không được cái kia không được! Làm sao mỗi lần An Hoằng Hàn xoa xoa bóp bóp cho nàng, nàng lại nghĩ động tác kia trở thành mát xa chứ? Nhưng mà.......Thật sự rất thoải mái.
Ngay lúc Tịch Tích Chi kìm lòng không được muốn nhắm mắt lại, nàng chợt nhớ đến sự việc lúc sáng sớm, ấp úng hỏi: "Ngươi sẽ không hứa hôn cho ta với Đoàn Vũ Phi chứ?"
Nàng biết ở cổ đại, trinh tiết của người con gái cực kỳ quan trọng. Thông thường dưới tình huống này, trừ bỏ việc Tịch Tích Chi chỉ có thể gả cho Ðoàn Vũ Phi ra, thì không có con đường nào khác để đi.
Tịch Tích Chi không nhắc đến chuyện này thì thôi, vừa nhắc đến chuyện này, ánh mắt của An Hoằng Hàn lập tức thay đổi, xoa thật mạnh vào vết thương của Tịch Tích Chi "Hắn nghĩ tốt lắm."
Hắn còn không nỡ mở miệng với đứa nhỏ này, muốn hắn chắp tay dâng đứa nhỏ này cho người khác, đây không phải là nói chuyện viển vong sao?
Tịch Tích Chi lập tức thở dài một hơi, Đoàn Vũ Phi quả thật là tuấn tú bất phàm, cũng có quyền thế, nhưng mà chọn người này làm bạn trăm năm, sẽ không có khả năng. Trước tiên không nói Tịch Tích Chi không có ý định gả cho ai, cho dù có thật sự phải lập gia đình, nàng cũng không muốn gả cho một nam nhân xinh đẹp hơn mình. Nếu không mỗi ngày phải đối mặt với gương mặt hoa thường nguyệt thẹn, nàng không phài là tự tìm đau khổ sao? Sớm muộn cũng sẽ chết vì tự ti.
"Hay là, ngươi đã nhìn trúng Đoàn Vũ Phi? Muốn cầu xin trẫm hứa hôn ngươi cho hắn." Giọng điệu của An Hoằng Hàn ngày càng lạnh như băng.
Tịch Tích Chi cảm thấy da đầu lạnh run: "Đừng, ngươi ngàn vạn lần đừng làm như vậy." Sau đó nhỏ giọng nói một câu gả cho Đoàn Vũ Phi, còn không bằng gả cho ngươi.
Tự cho rằng âm lượng đã nhỏ, tuyệt đối An Hoằng Hàn sẽ không nghe được, nhưng người nam nhân sau lưng này bởi vì câu này mà toàn thân cứng đờ, khóe miệng chậm rãi nhếch lên một đường cong nhỏ. Động tác bôi thuốc cho Tịch Tích Chi càng trở nên dịu dàng hơn, đến cuối cùng thậm chí biến thành nhẹ nhàng vuốt ve.
"Ngươi.... ........ngươi không nghi ngờ trinh tiết của ta sao?" Lúc ấy ánh mắt của đám đại thần xung quanh như thế, Tịch Tích Chi càng thấy rõ. Cho dù là ai trông thấy một màn kia, đều sẽ suy nghĩ lung tung, An Hoằng Hàn lại không để ý sao?
"Trinh tiết?" An Hoàng Hàn như nghĩ đến cái gì, độ cong trên khóe miệng ngày càng lớn, chỉ tiếc là Tịch Tích Chi đang đưa lưng về phía hắn, nên hoàn toàn không nhìn thấy.
Ngón tay An Hoằng Hàn tiếp tục véo nhẹ xuống đùi Tịch Tích Chi: "Vẫn còn là đứa nhỏ chưa trưởng thành, có cái gì mà trinh tiết chứ?"
Ánh mắt Tịch Tích Chi quét qua đùi vài lần, dường như đang nhắc nhở nàng, hắn đang nhìn cả người lõa lồ của nàng.
Bị ánh mắt đối phương trực tiếp dọa sợ hãi, Tịch Tích Chi đứng lên dùng tốc độ nhanh nhất rời xa An Hoằng Hàn. Chết tiệt! Đây coi là trêu ghẹo sao? Là đùa giỡn sao? Bên đùi còn lưu lại hơi nóng của ngón tay An Hoằng Hàn vừa vuốt ve, khiến cho gương mặt nhỏ nhắn của Tịch Tích Chi đỏ bừng như trứng gà luộc.
"Còn chưa bôi thuốc xong đâu, đến đây." An Hoằng Hàn nhỏ giọng cười hai tiếng, tâm t́ình tức giận vừa rồi đã bị quét sạch sau khi nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu của Tịch Tích Chi.
Tịch Tích Chi thở hổn hển hừ hai tiếng, cuối cùng vẫn đi đến, nằm ở trên đùi An Hoằng Hàn, để cho đối phương bôi thuốc cho nàng.
Lúc An Hoằng Hàn bôi thuốc thường rất cẩn thận và dịu dàng, chờ sau khi thuốc đã thấm vào từng chỗ mới có thể tiếp tục thoa đến chỗ khác.
Chờ sau khi An Hoằng Hàn xử lý vết thương trên người Tịch Tích Chi xong, thời gian cũng đã đến giữa trưa, đúng lúc đồ ăn sáng và đồ ăn trưa giải quyết cùng một chỗ.
Không biết có phải chính mình quá mức mẫn cảm hay không mà Tịch Tích Chi cảm thấy ánh mắt của đám cung nữ, thái giám xung quanh nhìn nàng trở nên khác thường, đều tràn đầy cảm giác quái dị. Lúc này chỉ mới trải qua một khoảng thời gian ngắn, chẳng lẽ trong hoàng cung đã biết chuyện xảy ra vào lúc sáng sớm?
Thật ra Tịch Tích Chi đã đoán sai, không chỉ người trong cung đều biết, mà ngay cả người ngoài cung cũng biết ngọn nguồn chuyện này.
Đủ loại ánh mắt quái dị chỉa vào khiến Tịch Tích Chi ăn cơm cảm thấy vô vị tẻ nhạt, khó mà nuốt xuống.
Vốn nghĩ rằng sau khi An Hoằng Hàn dùng xong bữa trưa với nàng thì nhất định sẽ đi xử lý chính sự, nhưng không ngờ An Hoằng Hàn vẫn ở bên cạnh nàng. Nhìn thấy An Hoằng Hàn nhàn rỗi ngồi trên ghế trầm tư, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về phía nàng, Tịch Tích Chi lập tức cảm thấy áp lực rất lớn! Chẳng lẽ An Hoằng Hàn rất rảnh rỗi sao?
Nhưng mà nhìn sự việc xảy ra hôm nay, Tịch Tích Chi biết An Hoằng Hàn nhất định không rảnh, vậy làm sao hắn ở chỗ này không đi đâu chứ?
"Này.......Cái đó, nếu ngươi vội........có thể không cần theo ta." Tịch Tích Chi nắm cây bút trong tay, lúc viết chữ đều run run.
"Quả thật rất bề bộn nhiều việc, nhưng mà hiện tại trẫm lại không vội." Về chuyện Tịch Tích Chi không một mảnh vải che thân nằm trên giường với Đoàn Vũ Phi, chỉ sợ hiện tại đã huyên náo cả triều đều biết. Lấy tính tình của đám đại thần kia, có lẽ đang đứng bên ngoài Ngự Thư Phòng bán tán chuyện này.
Đang lúc nghĩ không ra đối sách, An Hoằng Hàn lại không muốn tiếp xúc với đám đại thần kia, cũng không muốn nói nhảm với bọn họ. Bọn họ muốn chỉ là việc Đoạn Vũ Phi cầu hôn.... .......
"Vì trấn an tinh thần bị tổn thương của ngươi, trẫm sẽ làm chủ cho ngươi, ở lại bồi ngươi cũng là chuyện bình thường."
Đang lúc An Hoằng Hàn dùng giọng điệu nghiêm túc nói ra những lời này, Tịch Tích Chi không nắm chặt cây bút trong tay, trực tiếp rơi xuống tờ giấy trắng tạo ra vết mực thật lớn. Người nào tình thần bị tổn thương? Chỉ có một chút như thế, nhưng lại rất tức giận.
"Viết được bao nhiêu chữ rồi? Nếu không thể vượt qua đợt kiểm tra, đêm nay cũng không có bữa tối cho ngươi đâu." Từ trong ánh mắt An Hoằng Hàn không nhìn rõ tâm tình của hắn.
Tịch Tích Chi ném tờ giấy trên bàn đi, một lần nữa cầm bút lông lên. Thật ra đây mới là mục đích thật sự của ngươi à? Giám sát nàng tập viết.
Liên tiếp hai ngày An Hoằng Hàn không lên triều, cũng không đi Ngự Thư Phòng xử lý chính vụ.
Không ai dám thúc giục An Hoằng Hàn, nhưng không có nghĩa là nô tài hầu hạ cạnh hắn không dám thúc giục hắn,
Hai ngày này, mỗi khi nhìn thấy Lâm Ân rời khỏi Bàn Long điện, hầu như trong khoảnh khắc đó lại bị các đại thần vây xung quanh.
Lúc mới bắt đầu, Lâm Ân còn nhẫn nại chào hỏi vài câu cùng các đại thần. Đến cuối chùng, thà rằng vụng trộm đi ra từ cửa sau Bàn Long điện, cũng không muốn đối mặt với các vị đại thần kia. Khó trách hai ngày nay bệ hạ không rời khỏi Bàn Long điện, thật là có năng lực biết trước, bản lĩnh của bọn đại thần đáng ghét này cũng thật là lợi hại.
“Bệ hạ, chúng thần tìm thấy Ngô Kiến Phong rồi.” Bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Người đến là thị vệ trưởng mới được thăng cấp, gần đây đều là hắn phụ trách an toàn Bàn Long điện.
“Người ở đâu?” An Hoằng Hàn ngước lên nhìn người vừa đến.
Tuy là đã làm chức quan nhỏ ở đây được nửa tháng, nhưng mỗi lần Hồ Khuất bái kiến bệ hạ đều nhịn không được sự sợ hãi. Đặc biệt toàn thân bệ hạ như tỏa ra hơi thở lạnh như băng, luôn khiến cho đáy lòng người khác cảm thấy lạnh lẽo.
“Thuộc hạ dựa theo lời của bệ hạ, mai phục ở cửa Ngự Thiện Phòng, quả thật không ngoài dự đoán của bệ hạ, sau khi Ngô Kiến Phong bỏ trốn hai ngày, cuối cùng cũng lộ ra chân tướng. Hắn đang ở phía đông Ngự Thiện Phòng, toàn bộ ngự lâm quân đang truy bắt hắn.”
Tịch Tích Chi lẳng lặng nghe, thầm than An Hoằng Hàn quả thật không hổ là vua một nước, đầu óc thông minh hơn người bình thường rất nhiều. Canh giữ cửa cung để Ngô Kiến Phong chạy thoát, lại mai phục xung quanh Ngự Thiện Phòng, nhất định là một đạo lý đơn giản. Nước và thức ăn là thứ con người dựa vào đó để sống, cho dù Ngô Kiến Phong có võ công rất tốt, cũng không thể mất đi hai thứ này.
Xem ra sau khi Ngô Kiến Phong không có thức ăn, hắn lại chạy đến Ngự Thiện Phòng trộm đồ.
An Hoằng Hàn nhẹ nhàng gật đầu, đứng lên đi ra ngoài, trong mắt lóe lên tia sát ý rồi biến mất.
“Ta cũng đi.” Tịch Tích Chi chạy đến bên cạnh An Hoằng Hàn, đi theo ra ngoài.
Nếu Ngô Kiến Phong không sử dụng quỷ kế, tại sao nàng lại có thể rơi vào nguy hiểm như thế.
Đi được vài bước, Tịch Tích Chi chợt nhớ đến một việc, gương mặt nhỏ nhắn sợ tới mức trở nên trắng bệch.
Sự khác thường của nàng nhanh chóng làm An Hoằng Hàn chú ý, bàn tay An Hoằng Hàn đặt lên trán Tịch Tích Chi, kiểm tra xem nàng có không thoải mái hay không.
“Làm sao vậy? Có phải là còn có chỗ nào khác bị thương?” Chẳng lẽ đêm đó đánh nhau còn tạo thành những tổn thương khác đối với Tịch Tích Chi? An Hoằng Hàn bắt lấy Tịch Tích Chi, muốn kiểm tra cơ thể cửa đứa bé này một chút.
“Ta không sao.” Tịch Tích Chi kéo ống tay áo của An Hoằng Hàn. “Ta quên nói với ngươi một chuyện.”
“Chuyện gì?” Sau khi nghe Tịch Tích Chi nói “không có sao”, An Hoằng Hàn yên tâm rất nhiều. Nhưng khi Tịch Tích Chi nói một câu tiếp theo, hắn lập tức nhíu mày.
“Đêm đó ta vì kéo dài thời gian, đã sử dụng linh lực đánh nhau với Ngô Kiến Phong.” Giọng nói của Tịch Tích Chi rất nhỏ, rất xấu hổ cúi đầu xuống.
Một khi nàng sử dụng linh lực, như vậy đồng nghĩa với việc thân phận bị bại lộ. Hơn nữa đêm đó Ngô Kiến Phong liên tục la hét “yêu thuật”, khiến cho Tịch Tích Chi càng thêm lo lắng dưới tình huống đó, Ngô Kiến Phong không cẩn thận sẽ tiết lộ chuyện này.
Nhìn ra tiểu hài tử nào đó đang tự trách mình, An Hoằng Hàn vỗ vỗ đầu vai nàng: “Ngươi không làm gì sai, việc này trẫm sẽ giải quyết.”
Đổi lại là người khác, ở trong tình cảnh nguy hiểm đều sử dụng năng lực giấu kín ra sử dụng, đánh cược một lần.
Khi nghe câu nói sau cùng của An Hoằng Hàn, cũng không biết thế nào, tâm tình nặng nề của Tịch Tích Chi lập tức biến mất. Dường như chỉ cần có An Hoằng Hàn ở đây, hắn đều có biện pháp giải quyết tất cả những phiền phức lớn.
Còn chưa đi đến Ngự Thiện Phòng, Tịch Tích Chi đã nghe thấy tiếng đánh nhau ầm ĩ.
Tiếng binh khí đụng vào nhau, cảnh tàn sát khốc liệt.
Ngô Kiến Phong mặc trên người trang phục thị vệ, đang bị ngự lâm quân bao vây, rất dễ làm người khác chú ý.
Phía đông Ngự Thiện Phòng có một cái sân cỏ, nơi này tương đối trống trãi. Sau khi An Hoằng Hàn chạy đến đây, có rất nhiều đại thần cũng nhận được tin tức, đều tụ tập đi đến.
Hơn trăm người vây quanh nhóm người đánh nhau ở giữa, giống như đang xem ca hát tạp kỹ.
Ánh mắt của An Hoằng Hàn nhìn Ngô Kiến Phong giống như xem vật chết, trong mắt lạnh như băng cho dù người khác nhìn vào cũng đều cảm thấy lạnh lẽo.
An Hoằng Hàn và Tịch Tích Chi dễ làm người khác chú ý nhất trong đám người, đặc biệt là An Hoằng Hàn mặc một thân long bào màu vàng kim, lúc ánh mặt trời chiếu vào, tựa như một vương giả, thân ảnh tôn quý làm cho người trở nên đui mù,
Khi ánh mắt Ngô Kiến Phong tiếp xúc với ánh mắt An Hoằng Hàn liền trở nên yếu đuối, bị ngự lâm quân đâm tới một kiếm cắt qua mu bàn tay.
Võ công của hắn so với người bình thường quả thật là rất cao cường, nhưng chống lại mười mấy người ngự lâm quân, không chiếm được một chút tốt đẹp nào. Trên người có rất nhiều vết thương, đều do kiếm của Ngự lâm quân gây ra.
Đang ở thế hạ phong đột nhiên hắn cười ha hà: “Đây… là hài tử mà bệ hạ sủng ái sao? Rõ chính là….”
Ngô Kiến Phong còn chưa nói hết lời, Tịch Tích Chi cảm thấy bên cạnh nổi lên một trận gió, An Hoằng Hàn đã phi thân nhảy lên, gia nhập vào cuộc chiến.
Từng sợi tóc trắng tung bay, có rất nhiều sợi tóc đã che hai mắt Tịch Tích Chi lại.
Chờ nàng vén được sợi tóc trước mặt đã nhìn thấy một cảnh tượng…. Bàn tay của An Hoằng Hàn bóp chặt cổ Ngô Kiến Phong, Ngô Kiến Phong vì thở thông mà nghẹn đỏ cả mặt.
Tốc độ thật nhanh!
Đây là điều duy nhất Tịch Tích Chi suy nghĩ trong đầu.
Tuy Đoàn Vũ Phi chứng kiến nhiều cảnh đời, cũng bị ánh mắt An Hoằng Hàn ảnh hưởng đến. Nếu không phải đang có rất nhiều đại thần đứng ở đây, không chừng hắn thật sự cho rằng An Hoằng Hàn sẽ không để ý tới mà muốn mạng của hắn.
"Ý của Đoạn hoàng tử là, muốn cướp người từ trong tay trẫm?" An Hoằng Hàn lập tức ôm lấy Tịch Tích Chi, bước hai bước về phía Đoạn Vũ Phi, một cỗ áp bức mạnh mẽ nhanh chóng tràn ngập giữa hai người: "Như vậy trẫm và tiểu hài tử kia không chỉ ngủ chung với nhau một đêm, có phải trẫm nên chịu trách nhiệm với nàng ấy, nạp nàng làm phi, lấy nàng làm hậu?"
Lời An Hoằng Hàn vừa nói ra, làm tất cả mọi người mở to hai mắt như chuông đồng lớn, tất cả đại thần đều khẩn trương chảy mồ hôi lạnh, nâng tay không ngừng lau mồ hôi.
Đoàn Vũ Phi lập tức á khẩu không trả lời được.
Đoán không ra trong lòng An Hoằng Hàn đang suy nghĩ cái gì? Chẳng lẽ bệ hạ thật sự đang động tình với một tiểu oa nhi sao?
Ánh mắt dần dần chuyển sang người An Hoằng Hàn, đối mặt với lời nói mạnh mẽ của An Hoằng Hàn, trong lòng Đoàn Vũ Phi cảm thấy không yên. Trước đây cứ tưởng An Hoằng Hàn nuông chiều đứa bé này, không thể nghi ngờ là trưởng bối cưng chiều vãn bối, mà bây giờ hắn lại không chắc chắn rốt cuộc là vì chuyện gì.
Nếu thật là loại tình cảm nam nữ.... ....
Chẳng phải hắn và An Hoằng Hàn sẽ trở thành tình địch sao? Tình địch gặp nhau, hết sức đỏ mắt. Mà nhìn ánh mắt của An Hoằng Hàn, thật sự là có chuyện như vậy. Hiện tại Đoàn Vũ Phi hơi hối hận khi nãy đã nói ra như vậy.
Tịch Tích Chi vẫn còn trong khiếp sợ, một màn trần trụi trên giýờng kia ðã làm cho hoảng sợ, hôm nay lại bị lời nói của An Hoằng Hàn làm cho chấn kinh! Mặt đỏ đến cổ, cũng không biết là đỏ do tức giận hay là do xấu hổ. Dù sao ở trong đầu đều quanh quẩn câu nói "Từ nay về sau không dám nhìn mặt người khác!"
"Theo trẫm thấy, đầu óc của Đoàn hoàng tử vẫn còn chưa tỉnh táo, cần phải yên tĩnh một mình, các vị đại thần nên trở về đi."
Từ sau khi Đoàn Vũ Phi đến Phong Trạch Quốc, đây là lần đầu tiên nghe An Hoằng Hàn nói chuyện không khách khí như vậy.
Mặc dù trước đây bệ hạ là người lạnh lùng như băng, nhưng sau khi sống chung với hắn, đều rất có lễ tiết. Chỉ sợ là hiện tại đang tức giận không chịu nổi, mới có thể mở miệng mắng hắn như vậy.
Nhưng dưới tình cảnh này, Đoàn Vũ Phi không có gan chống lại An Hoằng Hàn.
Các đại thần đều rất muốn tham gia náo nhiệt, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt đầy lửa giận của An Hoằng Hàn đuổi tới, lập tức từ bỏ ý niệm trong đầu. Cho dù muốn xem náo nhiệt, cũng phải tự cân nhắc xem có mạng hay không? Một đám đại thần ảo não lui ra ngoài, biến mất trước mặt An Hoằng Hàn.
"Tiếp tục tìm kiếm Ngô Kiến Phong, trẫm cho các ngươi thời gian là ba ngày." Không quên đầu sỏ gây nên tất cả mọi chuyện, An Hoằng Hàn quấn Tịch Tích Chi thành cái kén, cất bước ra khỏi cửa, đi về phía điện Bàn Long.
Cả một đêm hôm qua hắn rất lo lắng sợ hãi, lo sợ Tịch Tích Chi sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Lại không nghĩ rằng Ngô Kiến Phong dám tự mình đến đây đùa giỡn hắn như vậy, nhưng quả thật làm hắn tức điên lên. Khi hắn nhìn thấy Tịch Tích Chi không một mảnh vải che thân nằm sấp trên người Đoàn Vũ Phi, hắn hận khiến cả người Đoàn Vũ Phi tan thành vạn mảnh, hận không thể móc mắt đám hạ thần kia xuống.
Cảm nhận được người bên cạnh phát ra hơi thở lạnh lẽo, Tịch Tích Chi rụt cổ lại, hận không thể nhét cái đầu nhỏ vào chăn bông.
Trong lòng nhớ kỹ việc này, sớm muộn gì cũng tìm Ngô Kiến Phong đòi lại.
Bước vào điện Bàn Long, An Hoằng Hàn cho cung nữ, thái giám bên người lui ra ngoài, phân phó người đóng cửa lại.
Nghe âm thanh của cửa điện nặng nè đóng lại. Trái tim nhỏ của Tịch Tích Chi sợ tới mức điên cuồng đập loạn, hôm nay sợ nhất chính là ở cùng một chỗ với An Hoằng Hàn, nàng cũng không quên ánh mắt của An Hoằng Hàn như muốn ăn thịt người.
"Biết sợ? Vậy ngươi còn dám gây họa khắp nơi? Trẫm đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không chắc chắn chuyện gì thì trước tiên hỏi ý trẫm, trẫm sẽ thay ngươi xử lý." Ném Tịch Tích Chi lên giường, động tác này rất thô lỗ.
Trong chớp mắt, khi Tịch Tích Chi đụng vào chiếc giường kia, không cẩn thận làm cho cùi chỏ cũng bị đụng vào. Ngoài ra trên người vốn có những dấu vết bầm tím, bị va chạm như vậy, khiến nàng đau đến nhe răng trợn mắt.
Nhìn thấy Tịch Tích Chi nhíu mày, An Hoằng Hàn hơi mềm lòng, nhưng chỉ trong chốc lát, đáy mắt thay đổi một mảnh lạnh như băng. Đứa nhỏ này, nên giáo huấn nàng một chút, nếu không nàng cũng không biết cái gì gọi là "an phận."
"Ta thấy huynh bị đám công chúa kia vây quanh, cho nên không gọi huynh." Hơn nữa lúc đó đâu có nghĩ nhiều như vậy? Nếu không đuổi theo, Ngô Kiến Phong bỏ trốn cũng không thấy bóng dáng đâu. Trong Lưu Vân điện có rất nhiều người, nàng mới mở miệng, ước chừng mọi người trong phạm vi một vòng xung quanh đều hiểu rõ.
Sắc mặt An Hoằng Hàn khẽ dịu đi, nhưng tức giận trong lòng vẫn không tiêu tán.
Nhìn thấy Tịch Tích Chi không ngừng xoa cùi chỏ, An Hoằng Hàn bước vài bước đến gần, ngồi bên cạnh mép giường, đưa tay kéo Tịch Tích Chi từ trong chăn ra, để nàng nằm trong lòng mình. Vừa nhìn không biết, sau khi nhìn kỹ, An Hoằng Hàn bắt đầu thấy đau lòng. Ở trên người Tịch Tích Chi, trên cùi chỏ hiện lên một đốm tím xanh, mà ngay cả những chỗ khác cũng đều có vết bầm tím.
"Ngô Kiến Phong chết tiệt, sớm muộn gì trẫm cũng sẽ lột da hắn, treo ở cửa cung." An Hoằng Hàn đứng lên đi đến tủ treo quần áo lấy một bình thuốc.
Bình thuốc này là do lúc Từ lão đầu còn ở trong hoàng cung, bào chế riêng cho Tịch Tích Chi, lúc ấy chính là sợ sau này Tịch Tích Chi gây họa, đi đến đâu lại mang một thân đầy thương tích trở về.
Nhưng suy nghĩ của Tịch Tích Chi đã bay theo câu nói kia của An Hoằng Hàn, nghĩ đến cảnh tưởng da người nhăn nheo tung bay trước gió, sợ tới mức trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh.
Ngón tay mang theo vết chai mỏng xoa nhẹ trên người Tịch Tích Chi, toàn bộ trong đại điện đều tràn ngập mùi thuốc. Tịch Tích Chi cảm thấy sặc mũi, nhịn không được hắc hơi một cái, đột nhiên bụng cũng không chịu thua kém kêu lên hai tiếng. Sau khi bị Ngô Kiến Phong bắt đi, Tịch Tích Chi vẫn chưa ăn uống gì. Lúc ở chỗ nguy hiểm, Tịch Tích Chi vẫn không cảm thấy đói, hôm nay khi biết mình an toàn, cảm giác đói liền xuất hiện.
"Lâm Ân, phân phó người đi chuẩn bị thức ăn." An Hoằng Hàn gọi ra bên ngoài một tiếng.
Tịch Tích Chi bất giác đỏ mặt.
Lúc An Hoằng Hàn giúp nàng bôi thuốc, luôn điều chỉnh nặng nhẹ rất tốt, làm cho Tịch Tích Chi nhịn không được hưởng thụ nhắm mắt lại. Trong lòng lại suy nghĩ trái ngược nhau, cái này không được cái kia không được! Làm sao mỗi lần An Hoằng Hàn xoa xoa bóp bóp cho nàng, nàng lại nghĩ động tác kia trở thành mát xa chứ? Nhưng mà.......Thật sự rất thoải mái.
Ngay lúc Tịch Tích Chi kìm lòng không được muốn nhắm mắt lại, nàng chợt nhớ đến sự việc lúc sáng sớm, ấp úng hỏi: "Ngươi sẽ không hứa hôn cho ta với Đoàn Vũ Phi chứ?"
Nàng biết ở cổ đại, trinh tiết của người con gái cực kỳ quan trọng. Thông thường dưới tình huống này, trừ bỏ việc Tịch Tích Chi chỉ có thể gả cho Ðoàn Vũ Phi ra, thì không có con đường nào khác để đi.
Tịch Tích Chi không nhắc đến chuyện này thì thôi, vừa nhắc đến chuyện này, ánh mắt của An Hoằng Hàn lập tức thay đổi, xoa thật mạnh vào vết thương của Tịch Tích Chi "Hắn nghĩ tốt lắm."
Hắn còn không nỡ mở miệng với đứa nhỏ này, muốn hắn chắp tay dâng đứa nhỏ này cho người khác, đây không phải là nói chuyện viển vong sao?
Tịch Tích Chi lập tức thở dài một hơi, Đoàn Vũ Phi quả thật là tuấn tú bất phàm, cũng có quyền thế, nhưng mà chọn người này làm bạn trăm năm, sẽ không có khả năng. Trước tiên không nói Tịch Tích Chi không có ý định gả cho ai, cho dù có thật sự phải lập gia đình, nàng cũng không muốn gả cho một nam nhân xinh đẹp hơn mình. Nếu không mỗi ngày phải đối mặt với gương mặt hoa thường nguyệt thẹn, nàng không phài là tự tìm đau khổ sao? Sớm muộn cũng sẽ chết vì tự ti.
"Hay là, ngươi đã nhìn trúng Đoàn Vũ Phi? Muốn cầu xin trẫm hứa hôn ngươi cho hắn." Giọng điệu của An Hoằng Hàn ngày càng lạnh như băng.
Tịch Tích Chi cảm thấy da đầu lạnh run: "Đừng, ngươi ngàn vạn lần đừng làm như vậy." Sau đó nhỏ giọng nói một câu gả cho Đoàn Vũ Phi, còn không bằng gả cho ngươi.
Tự cho rằng âm lượng đã nhỏ, tuyệt đối An Hoằng Hàn sẽ không nghe được, nhưng người nam nhân sau lưng này bởi vì câu này mà toàn thân cứng đờ, khóe miệng chậm rãi nhếch lên một đường cong nhỏ. Động tác bôi thuốc cho Tịch Tích Chi càng trở nên dịu dàng hơn, đến cuối cùng thậm chí biến thành nhẹ nhàng vuốt ve.
"Ngươi.... ........ngươi không nghi ngờ trinh tiết của ta sao?" Lúc ấy ánh mắt của đám đại thần xung quanh như thế, Tịch Tích Chi càng thấy rõ. Cho dù là ai trông thấy một màn kia, đều sẽ suy nghĩ lung tung, An Hoằng Hàn lại không để ý sao?
"Trinh tiết?" An Hoàng Hàn như nghĩ đến cái gì, độ cong trên khóe miệng ngày càng lớn, chỉ tiếc là Tịch Tích Chi đang đưa lưng về phía hắn, nên hoàn toàn không nhìn thấy.
Ngón tay An Hoằng Hàn tiếp tục véo nhẹ xuống đùi Tịch Tích Chi: "Vẫn còn là đứa nhỏ chưa trưởng thành, có cái gì mà trinh tiết chứ?"
Ánh mắt Tịch Tích Chi quét qua đùi vài lần, dường như đang nhắc nhở nàng, hắn đang nhìn cả người lõa lồ của nàng.
Bị ánh mắt đối phương trực tiếp dọa sợ hãi, Tịch Tích Chi đứng lên dùng tốc độ nhanh nhất rời xa An Hoằng Hàn. Chết tiệt! Đây coi là trêu ghẹo sao? Là đùa giỡn sao? Bên đùi còn lưu lại hơi nóng của ngón tay An Hoằng Hàn vừa vuốt ve, khiến cho gương mặt nhỏ nhắn của Tịch Tích Chi đỏ bừng như trứng gà luộc.
"Còn chưa bôi thuốc xong đâu, đến đây." An Hoằng Hàn nhỏ giọng cười hai tiếng, tâm t́ình tức giận vừa rồi đã bị quét sạch sau khi nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu của Tịch Tích Chi.
Tịch Tích Chi thở hổn hển hừ hai tiếng, cuối cùng vẫn đi đến, nằm ở trên đùi An Hoằng Hàn, để cho đối phương bôi thuốc cho nàng.
Lúc An Hoằng Hàn bôi thuốc thường rất cẩn thận và dịu dàng, chờ sau khi thuốc đã thấm vào từng chỗ mới có thể tiếp tục thoa đến chỗ khác.
Chờ sau khi An Hoằng Hàn xử lý vết thương trên người Tịch Tích Chi xong, thời gian cũng đã đến giữa trưa, đúng lúc đồ ăn sáng và đồ ăn trưa giải quyết cùng một chỗ.
Không biết có phải chính mình quá mức mẫn cảm hay không mà Tịch Tích Chi cảm thấy ánh mắt của đám cung nữ, thái giám xung quanh nhìn nàng trở nên khác thường, đều tràn đầy cảm giác quái dị. Lúc này chỉ mới trải qua một khoảng thời gian ngắn, chẳng lẽ trong hoàng cung đã biết chuyện xảy ra vào lúc sáng sớm?
Thật ra Tịch Tích Chi đã đoán sai, không chỉ người trong cung đều biết, mà ngay cả người ngoài cung cũng biết ngọn nguồn chuyện này.
Đủ loại ánh mắt quái dị chỉa vào khiến Tịch Tích Chi ăn cơm cảm thấy vô vị tẻ nhạt, khó mà nuốt xuống.
Vốn nghĩ rằng sau khi An Hoằng Hàn dùng xong bữa trưa với nàng thì nhất định sẽ đi xử lý chính sự, nhưng không ngờ An Hoằng Hàn vẫn ở bên cạnh nàng. Nhìn thấy An Hoằng Hàn nhàn rỗi ngồi trên ghế trầm tư, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về phía nàng, Tịch Tích Chi lập tức cảm thấy áp lực rất lớn! Chẳng lẽ An Hoằng Hàn rất rảnh rỗi sao?
Nhưng mà nhìn sự việc xảy ra hôm nay, Tịch Tích Chi biết An Hoằng Hàn nhất định không rảnh, vậy làm sao hắn ở chỗ này không đi đâu chứ?
"Này.......Cái đó, nếu ngươi vội........có thể không cần theo ta." Tịch Tích Chi nắm cây bút trong tay, lúc viết chữ đều run run.
"Quả thật rất bề bộn nhiều việc, nhưng mà hiện tại trẫm lại không vội." Về chuyện Tịch Tích Chi không một mảnh vải che thân nằm trên giường với Đoàn Vũ Phi, chỉ sợ hiện tại đã huyên náo cả triều đều biết. Lấy tính tình của đám đại thần kia, có lẽ đang đứng bên ngoài Ngự Thư Phòng bán tán chuyện này.
Đang lúc nghĩ không ra đối sách, An Hoằng Hàn lại không muốn tiếp xúc với đám đại thần kia, cũng không muốn nói nhảm với bọn họ. Bọn họ muốn chỉ là việc Đoạn Vũ Phi cầu hôn.... .......
"Vì trấn an tinh thần bị tổn thương của ngươi, trẫm sẽ làm chủ cho ngươi, ở lại bồi ngươi cũng là chuyện bình thường."
Đang lúc An Hoằng Hàn dùng giọng điệu nghiêm túc nói ra những lời này, Tịch Tích Chi không nắm chặt cây bút trong tay, trực tiếp rơi xuống tờ giấy trắng tạo ra vết mực thật lớn. Người nào tình thần bị tổn thương? Chỉ có một chút như thế, nhưng lại rất tức giận.
"Viết được bao nhiêu chữ rồi? Nếu không thể vượt qua đợt kiểm tra, đêm nay cũng không có bữa tối cho ngươi đâu." Từ trong ánh mắt An Hoằng Hàn không nhìn rõ tâm tình của hắn.
Tịch Tích Chi ném tờ giấy trên bàn đi, một lần nữa cầm bút lông lên. Thật ra đây mới là mục đích thật sự của ngươi à? Giám sát nàng tập viết.
Liên tiếp hai ngày An Hoằng Hàn không lên triều, cũng không đi Ngự Thư Phòng xử lý chính vụ.
Không ai dám thúc giục An Hoằng Hàn, nhưng không có nghĩa là nô tài hầu hạ cạnh hắn không dám thúc giục hắn,
Hai ngày này, mỗi khi nhìn thấy Lâm Ân rời khỏi Bàn Long điện, hầu như trong khoảnh khắc đó lại bị các đại thần vây xung quanh.
Lúc mới bắt đầu, Lâm Ân còn nhẫn nại chào hỏi vài câu cùng các đại thần. Đến cuối chùng, thà rằng vụng trộm đi ra từ cửa sau Bàn Long điện, cũng không muốn đối mặt với các vị đại thần kia. Khó trách hai ngày nay bệ hạ không rời khỏi Bàn Long điện, thật là có năng lực biết trước, bản lĩnh của bọn đại thần đáng ghét này cũng thật là lợi hại.
“Bệ hạ, chúng thần tìm thấy Ngô Kiến Phong rồi.” Bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Người đến là thị vệ trưởng mới được thăng cấp, gần đây đều là hắn phụ trách an toàn Bàn Long điện.
“Người ở đâu?” An Hoằng Hàn ngước lên nhìn người vừa đến.
Tuy là đã làm chức quan nhỏ ở đây được nửa tháng, nhưng mỗi lần Hồ Khuất bái kiến bệ hạ đều nhịn không được sự sợ hãi. Đặc biệt toàn thân bệ hạ như tỏa ra hơi thở lạnh như băng, luôn khiến cho đáy lòng người khác cảm thấy lạnh lẽo.
“Thuộc hạ dựa theo lời của bệ hạ, mai phục ở cửa Ngự Thiện Phòng, quả thật không ngoài dự đoán của bệ hạ, sau khi Ngô Kiến Phong bỏ trốn hai ngày, cuối cùng cũng lộ ra chân tướng. Hắn đang ở phía đông Ngự Thiện Phòng, toàn bộ ngự lâm quân đang truy bắt hắn.”
Tịch Tích Chi lẳng lặng nghe, thầm than An Hoằng Hàn quả thật không hổ là vua một nước, đầu óc thông minh hơn người bình thường rất nhiều. Canh giữ cửa cung để Ngô Kiến Phong chạy thoát, lại mai phục xung quanh Ngự Thiện Phòng, nhất định là một đạo lý đơn giản. Nước và thức ăn là thứ con người dựa vào đó để sống, cho dù Ngô Kiến Phong có võ công rất tốt, cũng không thể mất đi hai thứ này.
Xem ra sau khi Ngô Kiến Phong không có thức ăn, hắn lại chạy đến Ngự Thiện Phòng trộm đồ.
An Hoằng Hàn nhẹ nhàng gật đầu, đứng lên đi ra ngoài, trong mắt lóe lên tia sát ý rồi biến mất.
“Ta cũng đi.” Tịch Tích Chi chạy đến bên cạnh An Hoằng Hàn, đi theo ra ngoài.
Nếu Ngô Kiến Phong không sử dụng quỷ kế, tại sao nàng lại có thể rơi vào nguy hiểm như thế.
Đi được vài bước, Tịch Tích Chi chợt nhớ đến một việc, gương mặt nhỏ nhắn sợ tới mức trở nên trắng bệch.
Sự khác thường của nàng nhanh chóng làm An Hoằng Hàn chú ý, bàn tay An Hoằng Hàn đặt lên trán Tịch Tích Chi, kiểm tra xem nàng có không thoải mái hay không.
“Làm sao vậy? Có phải là còn có chỗ nào khác bị thương?” Chẳng lẽ đêm đó đánh nhau còn tạo thành những tổn thương khác đối với Tịch Tích Chi? An Hoằng Hàn bắt lấy Tịch Tích Chi, muốn kiểm tra cơ thể cửa đứa bé này một chút.
“Ta không sao.” Tịch Tích Chi kéo ống tay áo của An Hoằng Hàn. “Ta quên nói với ngươi một chuyện.”
“Chuyện gì?” Sau khi nghe Tịch Tích Chi nói “không có sao”, An Hoằng Hàn yên tâm rất nhiều. Nhưng khi Tịch Tích Chi nói một câu tiếp theo, hắn lập tức nhíu mày.
“Đêm đó ta vì kéo dài thời gian, đã sử dụng linh lực đánh nhau với Ngô Kiến Phong.” Giọng nói của Tịch Tích Chi rất nhỏ, rất xấu hổ cúi đầu xuống.
Một khi nàng sử dụng linh lực, như vậy đồng nghĩa với việc thân phận bị bại lộ. Hơn nữa đêm đó Ngô Kiến Phong liên tục la hét “yêu thuật”, khiến cho Tịch Tích Chi càng thêm lo lắng dưới tình huống đó, Ngô Kiến Phong không cẩn thận sẽ tiết lộ chuyện này.
Nhìn ra tiểu hài tử nào đó đang tự trách mình, An Hoằng Hàn vỗ vỗ đầu vai nàng: “Ngươi không làm gì sai, việc này trẫm sẽ giải quyết.”
Đổi lại là người khác, ở trong tình cảnh nguy hiểm đều sử dụng năng lực giấu kín ra sử dụng, đánh cược một lần.
Khi nghe câu nói sau cùng của An Hoằng Hàn, cũng không biết thế nào, tâm tình nặng nề của Tịch Tích Chi lập tức biến mất. Dường như chỉ cần có An Hoằng Hàn ở đây, hắn đều có biện pháp giải quyết tất cả những phiền phức lớn.
Còn chưa đi đến Ngự Thiện Phòng, Tịch Tích Chi đã nghe thấy tiếng đánh nhau ầm ĩ.
Tiếng binh khí đụng vào nhau, cảnh tàn sát khốc liệt.
Ngô Kiến Phong mặc trên người trang phục thị vệ, đang bị ngự lâm quân bao vây, rất dễ làm người khác chú ý.
Phía đông Ngự Thiện Phòng có một cái sân cỏ, nơi này tương đối trống trãi. Sau khi An Hoằng Hàn chạy đến đây, có rất nhiều đại thần cũng nhận được tin tức, đều tụ tập đi đến.
Hơn trăm người vây quanh nhóm người đánh nhau ở giữa, giống như đang xem ca hát tạp kỹ.
Ánh mắt của An Hoằng Hàn nhìn Ngô Kiến Phong giống như xem vật chết, trong mắt lạnh như băng cho dù người khác nhìn vào cũng đều cảm thấy lạnh lẽo.
An Hoằng Hàn và Tịch Tích Chi dễ làm người khác chú ý nhất trong đám người, đặc biệt là An Hoằng Hàn mặc một thân long bào màu vàng kim, lúc ánh mặt trời chiếu vào, tựa như một vương giả, thân ảnh tôn quý làm cho người trở nên đui mù,
Khi ánh mắt Ngô Kiến Phong tiếp xúc với ánh mắt An Hoằng Hàn liền trở nên yếu đuối, bị ngự lâm quân đâm tới một kiếm cắt qua mu bàn tay.
Võ công của hắn so với người bình thường quả thật là rất cao cường, nhưng chống lại mười mấy người ngự lâm quân, không chiếm được một chút tốt đẹp nào. Trên người có rất nhiều vết thương, đều do kiếm của Ngự lâm quân gây ra.
Đang ở thế hạ phong đột nhiên hắn cười ha hà: “Đây… là hài tử mà bệ hạ sủng ái sao? Rõ chính là….”
Ngô Kiến Phong còn chưa nói hết lời, Tịch Tích Chi cảm thấy bên cạnh nổi lên một trận gió, An Hoằng Hàn đã phi thân nhảy lên, gia nhập vào cuộc chiến.
Từng sợi tóc trắng tung bay, có rất nhiều sợi tóc đã che hai mắt Tịch Tích Chi lại.
Chờ nàng vén được sợi tóc trước mặt đã nhìn thấy một cảnh tượng…. Bàn tay của An Hoằng Hàn bóp chặt cổ Ngô Kiến Phong, Ngô Kiến Phong vì thở thông mà nghẹn đỏ cả mặt.
Tốc độ thật nhanh!
Đây là điều duy nhất Tịch Tích Chi suy nghĩ trong đầu.