• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Dưỡng Thú Thành Phi (3 Viewers)

  • Chương 186

“Bệ…Bệ hạ…”



Ngoài cửa điện truyền tới một tiếng gọi không kịp thở, giọng nói yếu ớt mệt mỏi.



Ánh mắt mọi người đều nhìn qua đó.



Lâm Ân mệt mỏi nằm sấp ở cửa điện thở gấp, nước mắt không ngưng được chảy xuống, khó nhọc kêu khóc: “Bệ hạ.”



Phần lớn thời gian Lâm Ân đều vô cùng chú trọng lễ tiết, rất ít khi thấy ông có lúc thảm hại như vậy, cho nên tất cả các đại thần đều ngơ ngác trong phút chốc mới hồi phục tinh thần, cũng không nhịn được suy nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn gì rồi? Lâm Ân tổng quản lại không để ý hình tượng khóc lớn hô to.



An Hoằng Hàn nhất thời nhướng mày, đứng lên từ ngai vàng: “Tịch Tích Chi ở đâu?”



Lời nói rét lạnh vô tình, xung quanh An Hoằng Hàn là hơi thở lạnh lẽo thấu xương, khiến các đại thần đều rùng mình một cái, co rút cổ lại.



Nếu không phải tiểu hài tử nào đó gặp chuyện không may thì làm sao Lâm Ân có thể tự ý rời chỗ chạy tới đây? Nghĩ tới Tịch Tích Chi có khả năng nguy hiểm, trong ánh mắt lạnh lùng của An Hoằng Hàn hiện lên tức giận, mắt nhìn chằm chằm Lâm Ân, dường như muốn đông lạnh hắn.



Bị ánh mắt như vậy uy hiếp, trái tim Lâm Ân sợ tới mức run lên, trả lời cực kì mau lẹ: “ Nô tài…Nô tài và Tịch cô nương bị trúng quỷ kế của Ngô Kiến Phong, Tịch cô nương…” Dương như cảm thấy không chịu nổi, Lâm Ân ấp úng một hồi, mới nói: “Tịch cô nương đang tự mình đấu với Ngô Kiến Phong, lệnh cho nô tài trở về nói với bệ hạ, cho quân cứu viện.”



Lời này vừa nói ra, xung quanh vang lên tiếng hít khí.



“Tổng quản Lâm, nói thế nào ngươi cũng là một người trưởng thành, sao có thể để một tiểu hài tử đấu với Ngô Kiến Phong!” Đây rõ ràng là muốn đứa nhỏ đi tìm chết sao? Một đứa nhỏ ngay cả tay chân còn chưa đủ lớn, làm sao có thể một mình đấu với Ngô Kiến Phong. Cho nên sau khi Lâm Ân nói ra, rất nhiều đại thần đều cho rằng Lâm Ân sợ chết, bỏ lại Tịch Tích Chi, chạy trối chết.



Đại điện lại ồn ào náo động.



Tất cả các đại thần đều bất mãn và chỉ trích Lâm Ân.



Lâm Ân đỏ bừng mặt, cũng hiểu được một mình mình chạy về là cực kì không có đạo đức, yên lặng thừa nhận quở trách của những người này, không hề giải thích cho mình. Cũng không biết hiện giờ Tịch cô nương thế nào rồi! Hiện tại trong lòng ông chỉ có một ý nghĩ muốn nhanh chóng trở về, cứu viện Tịch Tích Chi thoát khỏi nguy hiểm.



Chỉ có một mình An Hoằng Hàn có thể hiểu được nguyên nhân rõ ràng.



Ngô Kiến Phong là người hầu bên cạnh hắn nhiều năm, thực lực của hắn thế nào làm sao An Hoằng Hàn không rõ? Nếu để Lâm Ân cùng đấu với Ngô Kiến Phong thì phỏng chừng chỉ cần một chiêu Lâm Ân sẽ bị đánh ngã, bò không nổi. Nhưng nếu Tịch Tích Chi ra tay mới có thể thực sự kéo dài thời gian.



“Dẫn đường.” Sau một lúc yên tĩnh đến đáng sợ, An Hoằng Hàn phun ra hai chữ.



Lâm Ân còn thở gấp mấy cái, lại hăng hái đứng lên, chỉ đường phía trước, chạy về phía xảy ra chuyện.



Thị vệ thiếp thân bên cạnh Đông Phương Vưu Dục hỏi: “Điện hạ, chúng ta có nên đi xem không?”



Trong ấn tượng, bệ hạ Phong Trạch quốc vô cùng sủng ái bé gái kia, thật không biết nếu đứa nhỏ xảy ra chuyện thì bệ hạ sẽ xử trí ra sao.



Ánh mắt Đông Phương Vưu Dục tối sầm lại, nhìn theo đám đại thần đang rời đi, gật đầu nói: “Theo sau.”



Cho dù là chồn Phượng Vân hay là Tịch cô nương đều khiến Đông Phương Vưu Dục thích, hắn cũng không hy vọng đối phương gặp chuyện không may.



“Người đâu? Người đâu?” Lâm Ân trừng to mắt, nhìn quanh bốn phía, nơi này ngoại trừ lá cây bị gió cuốn thì không thấy bóng dáng một ai. Như nghĩ tới chuyện gì, Lâm Ân lập tức bị kích thích.



“Chúng ta đến chậm, xem ra Tịch cô nương đã bị bắt đi rồi.”



Trong đám người không ai dám mở miệng nói chuyện, đều sợ hãi chọc giận bệ hạ giận chó đánh mèo lên mình. Lúc này chỉ có Đông Phương Vưu Dục đứng ra nói một câu, Đông Phương Vưu Dục chỉ vào đám cây cối cách đó không xa nói: “Các ngươi nhìn bên kia, rõ ràng nơi này đã xảy ra đánh nhau, Lâm Ân nói không sai.”



Trên cây hiện ra dấu vết bị lưỡi đao xém qua.



Trong lòng nhiều người cảm thấy lạnh một nửa.



Toàn thân An Hoằng Hàn tỏa ra khí thế âm u, đôi mắt càng lạnh như sương giá, khiến người khác không dám nhìn thẳng.



“Truyền lệnh xuống, phong tỏa cửa cung, chỉ được phép vào không được phép ra, trước khi trời sáng nhất định phải tìm thấy tung tích của Ngô Kiến Phong! Nếu không...cả đám các ngươi đều mang đầu tới đây.”



An Hoằng Hàn hừ lạnh một tiếng, dám cướp người của hắn, chỉ sợ Ngô Kiến Phong đã sớm nghĩ tới hậu quả, khẳng định sau khi bắt Tịch Tích Chi sẽ lập tức rời khỏi hoàng cung.



Món nợ này, An Hoằng Hàn nhớ kĩ.



Đây là lần đầu tiên các đại thần nhìn thấy bệ hạ vì một người mà tức giận, trong lòng đều suy đoán Tịch Tích Chi có địa vị thế nào trong lòng An Hoằng Hàn. Chẳng qua việc cấp bách chính là tìm ra Tịch Tích Chi, nếu không người nào ở đây cũng không có quả ngon để ăn.



Lâm Ân nâng tay áo lau khóe mắt, nếu tốc độ của ông nhanh hơn thì nói không chừng có thể cướp Tịch Tích Chi trước Ngô Kiến Phong, ngăn cản đối phương. Lâm Ân vô cùng tự trách, nhưng ông không như vậy mà suy sụp. Sau khi bệ hạ phân phó xong, ông lập tức mang theo một đội thái giám đi xung quanh tìm người.



Nếu Tịch cô nương có chuyện gì, lửa giận của bệ hạ… không ai có thể chịu đựng nổi.



Sau khi bàn bach với Ngô Kiến Phong, An Vân Y vừa khéo chạy về Lưu Vân điện, thấy một màn kia. Sau đó nàng ta làm như tự nhiên tới nơi này, một mực yên lặng nhìn tất cả. Trong lòng nàng ta lại mắng to Ngô Kiến Phong làm việc sơ xuất, lại để Lâm Ân chạy trốn, còn thông báo cho hoàng huynh.



Có điều… dù sự tình thật sự bại lộ thì nàng ta cũng có cách đổ trách nhiệm lên Ngô Kiến Phong, sau đó tự bảo vệ mình.



Nghĩ tới chỉ cần qua đêm nay mình sẽ không cần lấy chồng ở Huynh Anh quốc xa xôi, tâm tình của nàng nhất thời tăng cao, khóe miệng kìm không được lộ ra nụ cười.



Mà vừa lúc nàng tới gần, Đông Phương Vưu Dục nhìn thấy nụ cười thoáng qua, cảm thấy nghi hoặc nhìn thêm mấy lần.



An Hoằng Hàn phất long bào, sải bước về phía trước.



Ngự Lâm quân, thị vệ cùng với thái giám và cung nữ đều phị phái đi tìm người, trong hoàng cung mỗi một chỗ đều nghiêm túc điều tra, một phòng cũng không được bỏ qua.



Lúc đi qua An Vân Y, An Hoằng Hàn mới nhớ ra mục đích cuối cùng của dạ yến, nhìn lướt qua cũng thấy bóng dáng của Vũ Phi.



“Đoàn hoàng tử đâu rồi?” An Hoằng Hàn hỏi An Vân Y, hắn đã thấy An Vân Y cùng với Vũ Phi đi ra khỏi Lưu Vân điện.



An Vân Y chống lại cặp mắt sắc bén của hoàng huynh, có phần chột dạ, cố gắng để biểu tình của mình nhìn qua vẫn bình thường, “Bẩm hoàng huynh, vừa rồi Y nhi cùng Đoàn hoàng tử đi tới đình nhỏ uống rượu. Có vẻ đêm nay hắn có việc cao hứng nên uống nhiều, say đó bị say. Y nhi nhìn hắn đi đường không vững vì thế đã phái người đưa hắn về tẩm cung.”



Trong lòng An Vân Y sợ hoàng huynh nhìn ra sơ hở, bàn tay nắm chặt tay áo, nhưng trên mặt không có vẻ căng thẳng.



Sau một lúc, An Hoằng Hàn gật đầu với nàng, cất bước rời khỏi.



An Vân Y thở phào, tay nhỏ cũng dần dần buông ra.



Nàng vốn tưởng rằng mình ngụy trang không chê vào đâu được lại rơi vào mắt Đông Phương Vưu Dục.



Đông Phương Vưu Dục suy nghĩ một chút nhìn nàng, cảm thấy việc đêm nay không tránh khỏi quan hệ với Thập tứ công chúa.



Dường như ánh mắt hắn quá mức mãnh liệt, An Vân Y nghiêng người sang đối mặt với hắn, “Trên mặt ta có gì không? Vì sao Thái tử điện hạ lại nhìn Y nhi như vậy?”



“Không có.” Đông Phương Vưu Dục mỉm cười, vẻ mặt ôn hòa, “Đêm nay bận rộn, bản điện vẫn nên về tẩm cung nghỉ ngơi, không để bệ hạ thêm phiền toái. Thập tứ công chúa cũng nên trở về sớm, đêm nay sẽ không yên ổn.”



Nói xong, Đông Phương Vưu Dục đi qua nàng ta, mang theo mấy người thị vệ theo.



Hoàng cũng có diện tích rất lớn, cũng không phải tùy tiện lật lên có thể tra xét xong. Dù phái đi một lượng người lớn, điều tra suốt một đêm cũng chỉ tra xong tám phần. Mà còn lại hai cung điện, không phải là Quý phi thì cung là Hoàng thái tử tới Phong Trạch làm khách. Muốn tra cung điện của nhóm người này còn khó hơn tám phần kia.



Những người này đều có thân phận và địa vị cao nhất, nếu hơi có chút đắc tội với họ thì đám thái giám, cung nữ đừng mong đặt chân trong hoàng cung.



Trong ngự thư phòng.



“Bệ hạ, cả đêm người đã không chợp mắt, hay là đi ngủ trước đi?” Lâm Ân bận rộn cả đêm, không ngừng chỉ huy bọn thái giám phân tán đi tìm các nơi. Trời hửng sáng, ông liền chạy về ngự thư phòng, định hầu hạ An Hoằng Hàn thay quần áo rửa mặt dùng bữa. Cả đêm này ông đã chạy xong một phần tư hoàng cung, hiện giờ duỗi chân đều cảm thấy đau không chịu nổi.



“Không phải ngươi cũng không chợp mắt đó sao?” Trong mắt vẫn lạnh lùng, cũng không vì một đêm không ngủ mà mệt mỏi, An Hoằng Hàn đều muốn biết dụng ý của Ngô Kiến Phong cướp đi Tịch Tích Chi, cùng với nơi bọn họ lẩn trốn.



Hắn biết từ khi Ngô Kiến Phong bị giáng cấp vẫn không cam lòng, rất muốn tìm cơ hội trả thù. Chỉ là không nghĩ tới hắn lại chọn cơ hội như vậy, thậm chí lại đổ lửa giận lên người Tịch Tích Chi, không thể không nói hắn đã đụng phải vảy ngược của An Hoằng Hàn.



Vật nhỏ mà ngay cả mình cũng không nỡ đánh không nỡ mắng, thậm chí lại còn có người dám có chủ ý đánh lên nàng, chỉ có thể nói Ngô Kiến Phong chán sống.



“Nô tài làm sao có thể so sánh với bệ hạ. Bệ hạ, lát nữa người còn phải vào triều sớm đó.” Tối hôm qua An Hoằng Hàn cũng không trách phạt gì ông, điều này khiến Lâm Ân cực kỳ hoảng hốt, dù sao tính nết của bệ hạ, ông vô cùng rõ ràng.



Có vẻ nhìn thấy nghi hoặc của Lâm Ân, An Hoằng Hàn lạnh lùng nói: “Không phải trẫm không phạt ngươi, mà là có người không muốn trẫm phạt ngươi.”



Người trong miệng An Hoằng Hàn…



Lâm Ân không cần dùng đầu nghĩ cũng biết là Tịch Tích Chi.



Càng hổ thẹn hơn, Lâm Ân cúi đầu, “Tạ bệ hạ không phạt.”



“Hôm nay không lên triều.” An Hoằng Hàn đứng lên, đi ra khỏi Ngự Thư phòng.



Không lên triều? Lâm Ân không tin nổi nhìn bóng lưng bệ hạ rời đi, đây là lần đầu tiên bệ hạ vì việc tư mà bỏ qua việc lên triều.



Trong hoàng cung đều là bóng người vội vội vàng vàng, ai cũng không quên câu nói của bệ hạ “trước khi trời sáng phải tìm thấy tung tích của Ngô Kiến Phong! Nếu không… Cả đám các người đều mang đầu tới đây.” Nhìn thấy sắc trời dần dần sáng rõ, tim mọi người đều nhảy vọt lên cổ họng, cả đám đều mong chóng tìm ra tung tích của Ngô Kiến Phong và Tịch Tích Chi.



An Hoằng Hàn nhìn từng đội thị vệ đi qua cung điện, trong lòng cực kì khó chịu. Hiệu suất làm việc của nhóm người này quá thấp, dã qua ba canh giờ vậy mà vẫn chưa tìm được người!



“Vì sao không đi vào?” Thấy ở phía xa một đội Ngự Lâm quân đứng trước một cung điện, An Hoằng Hàn đi qua hỏi.



Ngự Lâm quân lập tức quỳ xuống hành lễ.



“Bẩm bệ hạ, đây là tẩm cung của Thập tứ công chúa, nghe cung nữ nói thập tứ công chúa đang ngủ.” Bọn hắn sợ đánh thức thập tứ công chúa sẽ chọc giận nàng ta.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom