• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Dưỡng Thú Thành Phi (1 Viewer)

  • Chương 14

Cung nữ thái giám chỉ cảm thấy đất trời trước mắt tối đen, bọn họ bận rộn việc đến chết, ra ra vào vào tìm bóng dáng Vân chồn mà tên đầu sỏ gây nên chuyện thế nhưng lại trốn đi ngủ ở sau lá hoa chuối! Ông trời ơi! Việc vui đùa này cũng làm quá lớn rồi đó, nếu Vân chồn ngủ nhiều hơn một canh giờ nữa, cái mông của bọn họ không phải đều trầy da sứt thịt?



Đôi mắt mọi người trông mong nhìn bệ hạ cùng con chồn nhỏ, nước mắt chỉ trực chảy. Nếu tìm được con chồn nhỏ,tính mạng của bọn họ cũng nên không sao chứ? Có người bởi vì không cần bị đánh chết mà vui quá hóa khóc; có người cũng do uất ức phải khóc lóc nức nở, suýt nữa bọn họ đã bị con chồn này hại chết, có thể không uất ức sao?



Từng tiếng trượng côn ‘Bành bạch’ vẫn tiếp tục kéo dài tại chỗ. Một loạt tiếng kêu thảm thiết chưa hề gián đoạn.



Thái giám mặc trang phục màu xanh lá cây, lấy can đảm hỏi: "Bệ hạ, Vân chồn đã tìm được, có thể miễn xử phạt hay?"



"Trẫm nàngi là trong vòng một nén nhang, huống chi con chồn nhỏ không phải do các ngươi tìm được, các ngươi có lý do gì thoát khỏi tội danh?" An Hoằng Hàn xoay người về phía tên thái giám kia.



Từ trước đến giờ, lời hắn nàngi ra sẽ không thu trở về. Ở trong tự điển của hắn, ‘thưởng phạt phân minh’ được xếp hạng thứ nhất. Nếu bọn thái giám này vượt qua thời hạn, không tìm được con chồn nhỏ, hắn cũng không có lý gì tha tính mạng cho bọn họ.



Đôi tay này dính quá nhiều máu tanh. Cho nên, An Hoằng Hàn cũng không thèm để ý dính nhiều hơn một chút. Dù sao tắm thế nào cũng không rửa sạch tội nghiệt sâu nặng này.



Cặp mắt Tịch Tích Chi chuyển động quanh mọi người, mới vừa rồi đám người kia còn kích động phấn khởi, thế nào trong nháy mắt, nghiêm mặt khóc tang?



Vừa rồi lời nàngi tên thái giám kia là có ý gì vậy? Chẳng lẽ bọn họ chịu phạt, có liên quan tới nàng?



Tịch Tích Chi lấy móng vuốt, vỗ vỗ ngón tay cái An Hoằng Hàn, một đôi con ngươi lấp lánh có hồn tựa hồ đang hỏi thăm.



"Ngươi cũng sẽ giả bộ vô tội, ngươi có biết, lý do vì sao bọn họ chịu phạt?" An Hoằng Hàn nắm được móng vuốt nhỏ của nàng, lời nàngi lạnh lùng khiến toàn thân Tịch Tích Chi thấy lạnh.



Thành thật lắc lắc cái đầu lông lá, ý bảo đối phương ‘nàng không biết ’, Tịch Tích Chi muốn biết chân tướng sự thật.



An Hoằng Hàn cầm ra một quả nhai đi nhai lại, "Là do buổi sáng ngươi đột nhiên mất tích, cho nên tất cả bọn họ đều phải chết."



An Hoằng Hàn thói quen chém giết, nàngi ra nhẹ như bay, không cảm thấy chút nào không thích hợp.



Mà ngược lại, Tịch Tích Chi là người tu tiên, nghe sư phụ nàngi qua quá nhiều Nhân Quả báo ứng *. Hơn nữa, cung nữ thái giám ở đây nàngi ít cũng phải có một trăm người. Nếu như bọn họ bởi vì Tịch Tích Chi mà chết, như vậy trên lưng nàng đeo nợ máu có bao nhiêu trầm trọng? (* Nhân Quả báo ứng: Phật giáo chỉ nguyên nhân và kết quả của sự vật, kiếp này giao nhân này thì kiếp sau gặt quả ấy, thiện có thiện báo, ác có ác báo)



‘Chít chít’. . . . . . Nàng mất tích liên quan gì đến chuyện bọn thái giám cung nữ này? Tại sao đem tội lỗi đẩy tới trên người bọn họ?



Tịch Tích Chi nhớ đến câu ‘ người nào làm người đó chịu ’ , lồng ngực nâng cao giơ lên, bộ dáng ngây thơ kia làm cho người khác muốn đem nàng ôm vào trong ngực.



"Ngươi nghĩ ôm toàn bộ tội lỗi vào người?" Đuôi lông mày An Hoằng Hàn có chút nhếch lên, lé mắt quan sát Tịch Tích Chi . Cặp mắt lạnh lùng giống như mùa đông khắc nghiệt thổi gió lạnh vào mặt.



Tịch Tích Chi lùi lại một bước trong nháy mắt, bởi vì nàng không
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom