Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48
Khi mặt trời bắt đầu lặn, đám cháy lớn hừng hực bao vây cả đỉnh ngọn núi. Khói đặc cuồn cuộn phủ kín toàn bộ chân trời, ngay cả dân chúng Kiền thành tại phía xa cũng có thể nhìn thấy bầu trời đỏ rực lửa bên này.
Không có ai dập lửa nên ngọn lửa như vào chỗ không người, nơi nào nó quét qua đều chỉ để lại một vùng đất cháy đen đầy than bụi. Cây cối khô nỏ nên khi bị đốt liền phát ra tiếng nổ giòn lách tách liên tục, những nhánh cây không chịu nổi sự giày vò của ngọn lửa bị cháy thành than, không ngừng rơi xuống ầm ầm.
Mảnh vải ướt được Mạn Duẫn cầm trong tay đã sớm bị hơi nóng hong khô. Toàn bộ bọn họ đều bị nhiệt độ hun đến mặt mũi chân tay gì đều đỏ bừng, mỗi lần hít thở đều hít vào một lượng lớn khói đặc.
Mạn Duẫn bị sặc, ho khan mấy tiếng, khói dầy đặc không một ke hở tràn vào miệng mũi nàng.
Tịch Mân Sầm vỗ vỗ sau lưng Mạn Duẫn để giúp nàng hít thở dễ dàng hơn. "Nhịn thêm một chút nữa thôi, phỏng chừng nhân mã cũng sắp đến rồi." Nhìn dáng vẻ khó chịu của đứa nhỏ, trái tim Tịch Mân Sầm như phát đau.
Đúng lúc này, trên núi đối diện truyền đến tiếng binh khí đánh nhau va chạm leng keng vô cùng lớn. Tịch Mân Sầm nhìn xuyên qua lớp khói mù mông lung sang hướng bên kia.
Trên đỉnh núi, một đám binh lính áo giáp xanh lá và binh lính áo giáp đen nhánh đang đánh giáp lá cà với nhau thành một cục.
"Ra khỏi rừng cây, cẩn thận tên bắn." Thấy đứa bé ho kịch liệt như vậy, Tịch Mân Sầm lập tức phân phó những người còn lại.
Viện binh vừa đến, kẻ địch liền lâm vào hỗn loạn. Những kẻ có thể bắn tên công kích bọn họ đều bị cấm quân Nam Trụ giải quyết gần xong. Lúc này đi ra khỏi rừng cây thì nguy hiểm không lớn lắm.
Tịch Mân Sầm phất áo khoác một cái, cả người giống như một con chim ưng dũng mãnh phi thân ra ngoài, gió thổi phần phật bên tai. Khi Mạn Duẫn hít thở lần nữa thì đã là không khí trong sạch không có một chút mùi khói nào. Cố gắng thở dốc vài hơi xong Mạn Duẫn mới phát hiện hô hấp giờ thoải mái rất nhiều.
Chu Phi Chu Dương mới vừa vọt ra khỏi rừng cây liền ngồi liệt ở trên một tảng đá lớn, tùy tiện quăng bốn vị đại thần rồi nằm trên tảng đá mà thở dốc những ngụm không khí trong lành.
Cuối cùng cũng đi ra được, chứ nếu không chắc sẽ bị hun thành thịt khô rồi. Cánh tay luôn túm bốn vị đại thần giờ đã ê ẩm, sau khi cố gắng vặn vẹo mấy cái cho giãn gân giãn cốt, hai người lập tức rút kiếm quan sát động tĩnh bốn phía.
Nước suối róc rách chảy, lẫn trong đó là một vài nhánh cây rụng. Khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị của Mạn Duẫn đã bị hun khói đến hồng như trái táo. Tịch Mân Sầm đưa tay vốc một vốc nước vỗ nhè nhẹ trên mặt Mạn Duẫn, khiến Mạn Duẫn lập tức cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái hẳn ra.
"Chu Phi Chu Dương, các ngươi tìm nơi an toàn, bảo vệ tốt bốn vị đại thần." Nói xong, không đợi hai người đáp lại, Tịch Mân Sầm ôm Mạn Duẫn chạy thẳng lên đỉnh núi đối diện.
Sườn dốc thật cao nhưng trong mắt Tịch Mân Sầm lại giống như đất bằng, mỗi bước nhảy, Tịch Mân Sầm có thể thoải mái đạt được khoảng cách hơn mười thước xa.
Trong suốt quá trình, một tay Tịch Mân Sầm ôm lấy Mạn Duẫn, còn tay kia thả lỏng bên cạnh đùi, hoàn toàn không cần mượn lực. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Tịch Mân Sầm đã đứng trên đường mòn.
Bùm, lại thêm một khối đá vừa lăn xuống, đào một cái hố to trên mặt đường. Tịch Mân Sầm nhảy lên không trung, mũi chân điểm trên hòn đá vừa lăn xuống, nhảy thêm lần nữa thì người đã dừng ở lưng chừng núi.
Bàn chân đạp trên vách núi đá, lại tung người một cái, Tịch Mân Sầm ôm trong tay Mạn Duẫn đã lên đến đỉnh núi, không có một tia thở gấp nào. Những động tác này làm liền một mạch, vô cùng nhuần nhuyễn.
Mạn Duẫn ở trong ngực Phụ Vương có một cảm giác thật phi thường. Binh lính mặc hai loại khôi giáp màu sắc khác nhau đang hỗn chiến thành một đoàn, đao kiếm va vào nhau chan chát. Cứ cách mỗi vài bước là có thể nhìn thấy được một thi thể.
"Đây là quân đội của nước nào?" Mạn Duẫn hỏi ra nỗi nghi vấn trong lòng. Màu sắc khôi giáp bất đồng, cũng có nghĩa là không của cùng một quốc gia.
"Đều là binh sĩ của Nam Trụ quốc." Tịch Mân Sầm đá bay một tên lính mặc giáp đen đang giơ kiếm đánh tới, trong thanh âm mang theo một chút băng hàn.
Sử Minh Phi đang đứng cách đó không xa, vung kiếm một nhát chém đứt đầu vài tên lính, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Cửu Vương gia đã lên đến đỉnh núi.
"Phụ Vương, người nói cái gì?" Sợ mình nghe lầm, Mạn Duẫn hỏi lại.
"Binh sỹ mặc giáp xanh là cấm quân, binh sỹ mặc giáp đen chính là một vạn quân hộ vệ đồn trú trên Thái Thất Sơn này."
Tịch Mân Sầm đi về phía Sử Minh Phi, chỉ cần nhẹ nhàng phất ống tay áo là đã quạt bay những binh lính tới gần. Nội lực tạo thành một cây roi bằng khí, quét qua nơi nào thì binh lính nơi ấy lập tức ngã xuống đất.
Hóa ra là binh lính của cùng một quốc gia, giờ lại đánh nhau chết sống như vậy là sao chứ? Tự giết lẫn nhau? Hay là phải nói trong triều đình Nam Trụ quốc đã xuất hiện vấn đề. Cảm thấy khả năng này là lớn nhất, Mạn Duẫn cũng nhìn về phía Sử Minh Phi.
Sử Minh Phi lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, nhảy tung người, hai chân giang ra đạp bay hai tên lính giáp đen hai bên trái phải.
Cơ hội để Tịch Mân Sầm thật sự ra tay rất ít, ít nhất Mạn Duẫn cũng không phát hiện hắn phải thật sự sử dụng công phu vào lúc nào. Tịch Mân Sầm chỉ cần tùy ý phất áo bào một cái là đã tạo ra một luồng khí, sức mạnh của luồng khí này cực lớn, có thể hất bay cả đá tảng.
Mạn Duẫn không có can đảm để thử uy lực thực sự của luồng khí này, nhưng chỉ cần nhìn hàng loạt binh lính té xuống đất co quắp cũng đã đoán được bảy tám phần.
"Hoàng Thượng, bổn Vương cảm thấy... chúng ta cần đàm luận một chút." Tịch Mân Sầm đứng trụ vững vàng trước mặt Sử Minh Phi.
Sử Minh Phi thu hồi kiếm, đi về phía hắn, nói: "Trẫm cũng cảm thấy cần phải thảo luận, nhưng xin Cửu Vương gia để Trẫm giải quyết đám phản quân này trước đã."
Quay đầu nhìn lại, hai quân đang chém giết lẫn nhau hỗn loạn không phân địch ta. Sử Minh Phi cực kỳ bình tĩnh, giữa hai hàng lông mày lại có một tia thất bại lẫn mấy phần nhận thua.
Tịch Mân Sầm gật đầu, lui ra một bước, không hề có ý tham gia vào trận đánh này, chỉ đứng một bên lạnh nhạt nhìn xem.
Sau khi mặt trời dần dần rơi xuống sau ngọn núi, sắc trời trở nên tối dần, ngọn núi bên kia lửa vẫn cháy điên cuồng như cuốn lấy cả trời đất, ánh lửa cao ngất trời chiếu sáng cả Thái Thất Sơn. Từng trận tiếng chém giết, đao kiếm va vào nhau loảng xoảng vang lên khắp nơi, phần còn lại của tay đứt chân cụt chỗ nào cũng có.
"Phụ Vương, sao hắn lại chịu mang binh trở lại vậy?" Thối lui đến rìa đỉnh núi, Mạn Duẫn mới mở miệng hỏi.
Điểm này làm Mạn Duẫn thật tò mò. Lúc đá tảng từng đống lăn xuống, nàng đã tận mắt nhìn thấy Sử Minh Phi ngoảnh mặt, mang theo đại thần Nam Trụ vội vã xuống núi, hoàn toàn không màng đến sự sống chết của bọn họ. Thế mà bây giờ lại vòng trở lại? Nếu nói hắn bỗng dưng lương tâm nổi lên muốn quay lại cứu người, Mạn Duẫn không tin.
Tịch Mân Sầm dường như nghĩ đến cái gì, lạnh lùng hừ nhẹ một tiếng. "Đừng tưởng rằng Sử Minh Phi là người tốt, có thể lên làm Hoàng Đế Nam Trụ mà trong tay không dính một chút máu tươi nào, làm sao có thể?"
Tịch Mân Sầm đưa tay bắt được cổ của một tên lính, vừa định cứ thế mà bóp gãy, nhưng lại cố kỵ đứa bé trong ngực sẽ sợ hãi nên chỉ vung tay ném kẻ đó ra ngoài. Đầu tên lính đánh vào một tảng đá, vỡ toác chết tươi tại chỗ.
"Trước khi lên núi, Phụ Vương đã phái một thị vệ chờ dưới chân núi. Nếu chúng ta không xuống núi, hắn sẽ đưa cho Sử Minh Phi một phong thơ."
Không khí trên đỉnh núi rất thoáng đãng. Vết ửng đỏ trên mặt Mạn Duẫn từ từ thối lui, âm điệu nói chuyện cũng khôi phục như bình thường. "Trong thơ viết cái gì?" Mà có thể khiến cho Sử Minh Phi mang người quay lại.
Tịch Mân Sầm nhéo nhéo hai má đứa bé, rất mềm mại, rất xúc cảm. "Trong thơ viết: nếu Cửu Vương gia có bất trắc gì, Phong Yến quốc liền y theo thỏa thuận lúc trước mà đưa quân đánh thẳng Kiền thành."
Tuy chỉ ngắn ngủn mấy câu nhưng đã đủ uy hiếp Sử Minh Phi vừa lên ngôi không lâu còn ngồi chưa vững chỗ. Huống chi... Sử Minh Phi đã đồng ý cam kết, giờ phải thực hiện. Đừng tưởng rằng đùa bỡn giả mù sa mưa mà có thể thoát được lời hắn đã hứa lần trước.
Mạn Duẫn đã hiểu ra, gật gật đầu. Vô luận là so về binh lực hay tài lực, Nam Trụ đều kém hơn Phong Yến quốc. Đặc biệt là thời điểm giao nhau giữa hai đời Hoàng Đế thì càng dễ dàng phạm sai lầm. Nếu Phong Yến quốc nhân cơ hội này mà đánh cho một trận, căn cơ của Nam Trụ quốc cho dù có tốt hơn nữa cũng sẽ bị hủy diệt khó mà khôi phục lại được.