• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Dưỡng Nữ Thành Phi (2 Viewers)

  • Chương 46

Trong cái nháy mắt kia khi Sử Minh Phi nhìn thấy Tịch Mân Sầm, Tịch Mân Sầm cũng nhìn thấy hắn, thấy miệng hắn đóng mở nói gì đó nhưng vì cự ly quá xa nên không nghe thấy được là gì.
Tịch Mân Sầm bảo vệ đứa bé trong ngực, trùm kín mặt mũi chân tay không lộ ra chỗ nào. Đá vẫn ầm ầm lăn xuống, làm văng tiếp các hòn đá nhỏ dọc đường đi xuống.
Một khối đá nhỏ bắn vào người Chu Dương, hắn đau đến mức văng tục. Đám đá lăn xuống không hề giảm đi mà ngược lại càng lúc càng nhiều.
Ngẩng đầu nhìn lên bên trên cũng có thể mơ hồ thấy được có người đang liên tục đẩy những tảng đá xuống. Những người đó đều mặc áo giáp đen giống nhau, hiển nhiên là đã trải qua huấn luyện chặt chẽ.
"Cứt thật, ai con mẹ nó không muốn sống." Chu Dương bị những hòn đá lăn không dứt này khiến cho phải nhảy loi choi để né tránh rất khổ sở.
Chu Phi cũng không thoải mái hơn chút nào, xách theo sức nặng của hai người đương nhiên việc né tránh xung quanh không thể dễ dàng.
"Đừng chạy theo hướng xuống núi, chúng ta lên sườn núi đối diện." So với hai người, Tịch Mân Sầm thoải mái hơn rất nhiều. Bước chân hắn vẫn như bay, giống như những thứ đá lăn này không thể ngăn trở được bước đi của hắn.
Chu Phi vừa nghe thì hiểu ngay ý của Vương Gia, liền nhảy mấy bước về hướng khe suối phía dưới. Chu Dương đuổi sát theo phía sau.
Trận công kích ngày hôm nay rất bất ngờ, nhất định là cái bẫy mà ai đó đã sắp đặt tỉ mỉ chặt chẽ sẵn từ trước. Đường xuống núi không biết sẽ còn bao nhiêu tảng đá lăn chờ bọn họ. Có thể tránh được lúc này, không thể tránh được cả đời. Không bằng đi lên sườn núi đối diện, có thể tránh được phạm vi công kích của những hòn đá lăn xuống.
Trong trường hợp nguy hiểm hỗn loạn như vậy mà còn có thể nghĩ ra phương thức ứng phó, không hổ là Cửu Vương gia anh dũng thần võ.
Vạch một khe hở của áo lông chồn, Mạn Duẫn nhìn thấy cảnh máu chảy thành sông ở sau lưng. Có vài người bị đá đè nửa thân dưới không thể nhúc nhích được, máu và nước mắt chảy hỗn loạn, rên la đau đớn cầu cứu. Nhưng đội hình phía sau lúc này muốn tự cứu cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Mạn Duẫn là người ích kỉ, nàng không phải là thánh nhân nên không hơi đâu mà trong tình huống liên quan đến an nguy của chính bản thân thế này mà lại đi để ý đến chuyện nên có lòng trắc ẩn đi cứu người.
Hai cánh tay của Phụ Vương cường tráng mạnh mẽ khiến nàng cảm nhận được sự ấm áp, nhưng đồng thời cũng khiến nàng ý thức được mình là gánh nặng thế nào đối với Phụ Vương. Cứ mỗi lần đối đầu với nguy nan, luôn là Phụ Vương bảo vệ mình.
"Ngươi không phải là gánh nặng." Như thể đọc được biểu hiện trên mặt Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm ôm chặt đứa nhỏ vào lòng, lập lại một lần nữa: "Ngươi không phải là gánh nặng, ngươi là nữ nhi ngoan của ta."
Lời nói mang một khí thế mạnh mẽ khiến Mạn Duẫn cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy qua trong tim. "Phụ Vương, chúng ta đang phải chạy trối chết đó, người không nên phân tâm." Ngón tay cố ý chọc chọc vào lồng ngực cường tráng của Phụ Vương, giọng Mạn Duẫn mang theo ý cười.
Chân mày Tịch Mân Sầm hơi nhíu lại, vẫn không ngừng chạy như điên về hướng khe suối, vừa nói: "Ngươi đúng là vô lại." Trong lời nói lộ ra sự yêu chiều, cũng không có ý trách phạt gì.
Có thể làm cho hắn phân tâm chẳng phải là tiểu nha đầu liều mạng nhà ngươi đó sao? Tình huống lúc này mà còn chọc chọc vào ngực hắn, nếu như là lúc bình thường, cái động tác nhỏ này còn có thể xem như là đùa giỡn, nên trách phạt thật nặng một phen.
"Như thế này vẫn chưa tính là chạy trối chết được."
Trường hợp lần này còn phải gọi những gì hắn trải qua trên sa trường là sư phụ. Mũi chân điểm trên mặt những tảng đá giữa suối để mượn lực, chỉ trong vài bước nhảy, Tịch Mân Sầm đã đứng ở phía đối diện khe suối. Ngay cả Chu Dương Chu Phi cũng đã theo qua tới.
"Lên trên." Một tảng đá lăn ầm vào khe suối, bọt nước văng cao hơn hai thước. Tịch Mân Sầm nhanh chóng phân phó, tiếp tục ôm Mạn Duẫn chạy ngược lên trên núi. Chỉ có rừng cây rậm rạp trên núi mới có thể cung cấp chỗ ẩn thân. Nơi này vẫn còn chưa đủ an toàn, nếu kẻ địch cố ý muốn giết chết họ, địa thế nơi này tuyệt đối bất lợi cho bọn họ.
Tịch Mân Sầm nhanh như cắt nhảy dọc theo vách núi, thân mình nhanh chóng dung nhập vào rừng cây bên trên.
Những tảng đá không ngừng ầm ầm lăn xuống, những kẻ còn ở trên đường mòn kia không nghi ngờ gì nữa hẳn đã bị đập chết hết rồi, những chiếc xe bị phá tan hoang không còn giữ được hình thù, máu tươi nhiễm đỏ cả sơn cốc, ngay cả trên lá cây cũng dày đặc những vết máu lấm tấm.
Sườn núi bên này cây cối xanh ngắt um tùm, lá cây rậm rạp che khuất được hình bóng của mấy người bọn họ.
Sau khi chạy cách một đoạn thì âm thanh ầm ầm của đá lăn dần dần biến mất. Mọi người hơi an tâm, ngồi phịch xuống đất thở dốc.
Bốn vị đại thần đều hoảng sợ đến mức mồ môi tuôn ướt đẫm cả lưng, đưa tay vỗ vỗ ngực, lòng vẫn còn sợ hãi, "Cửu Vương gia, chúng ta an toàn rồi chứ?"
"An toàn?" Dường như cảm thấy câu hỏi này thật là buồn cười, thanh âm của Tịch Mân Sầm tràn đầy ý giễu cợt.
Mạn Duẫn chui cái đầu nhỏ ra từ trong tấm áo lông chồn, bàn tay trắng nõn non mềm nhỏ bé chỉ hướng đỉnh núi đối diện: "Nếu như vậy cũng coi như là an toàn, thì tính mạng chúng ta nguy hiểm rồi."
Không sợ kẻ địch hung hãn, chỉ sợ chính mình khinh địch. Lúc hai phe đang đấu với nhau thì việc giữ vững cảnh giác là nhân tố quan trọng nhất.
Bọn người trên đỉnh núi đối diện hiển nhiên phát hiện được mấy người chạy trốn, nên đã giương cung tên được chuẩn bị sẵn nhắm sang rừng cây bên này, chỉ cần bọn Mạn Duẫn bên này có bất kỳ động tĩnh gì thì sẽ lập tức bị vạn tiễn xuyên tim.
Lưu đại nhân vẹt đám lá cây trước mặt để nhìn, thấy tình hình bên hướng đối diện liền sợ đến nỗi hai chân run lên. Rốt cuộc ai dám lập mưu giết hại sứ giả các quốc gia trên quy mô lớn thế này?
Trên đỉnh núi bên kia đứng đầy binh lính mặc áo giáp đen, toàn bộ đang giương căng cung sẵn sàng. Đột nhiên, một mũi tên bắn sang hướng bên này, tiếng xé gió vun vút.
Lưu đại nhân sợ đến mức lảo đảo ngã sấp xuống mặt sườn dốc. Tịch Mân Sầm hời hợt đưa ra hai ngón tay ra, vững vàng kẹp được mũi tên này, ngón tay búng một cái, mũi tên liền bị ném ra ngoài. Tịch Mân Sầm không hề thay đổi sắc mặt, có thể thấy được việc bắt được mũi tên kia không hề tốn sức một chút nào.
Mạn Duẫn đưa mắt nhìn chằm chằm vào những ngón tay của Phụ Vương, thầm nhủ không biết tóm lại bàn tay của Phụ Vương ẩn chứa bao nhiêu sức mạnh, chỉ cần tay không mà cũng đón được một mũi tên thì không biết công phu cao đến bao nhiêu?
"Địa thế của Thái Thất Sơn là núi thông với núi nên việc tìm đường xuống núi không khó. Chúng ta phải mau chóng quay về Kiền Thành."
Mặc dù cây cối bên này sum suê, nhưng nếu kẻ địch muốn dồn bọn họ vào chỗ chết vẫn cực kỳ dễ dàng. Chỉ cần... một mồi lửa.
Mạn Duẫn và Tịch Mân Sầm cùng nghĩ tới trường hợp này. Kẻ địch không sợ trở thành kẻ địch với các quốc gia khác, nên việc đốt một ngọn núi càng không có gì phải sợ cả. Nhân lúc bọn chúng còn chưa từ phía núi đối diện đuổi theo sang bên này, chạy trối chết mới là thượng sách.
"Theo khe suối là có thể tìm được đường xuống núi." Tịch Mân Sầm dẫn đầu nhảy ra. Bốn vị đại thần vừa định tự đi thì liền bị Chu Phi Chu Dương mỗi tay túm một người nhắc đi.
"Tốc độ các ngươi quá chậm." Chu Phi cất tiếng giải thích.
Chu Dương chỉ hừ hai tiếng, tỏ vẻ khinh thường.
Mạn Duẫn xấu hổ nhìn đôi huynh đệ này, phương thức đả kích người thật đúng là... thẳng thắn.
Nhưng Chu Phi nói vậy là nói thật, bốn vị này đại thần cho dù có thêm hai cái chân nữa cũng không địch nổi với tốc độ của hai huynh đệ nhà hắn. Dù sao giữa khinh công và chạy bộ không thể chung một cấp bậc được.
Tịch Mân Sầm không nói nhiều, chỉ lãnh đạo mấy người chạy nhanh về hướng xuống núi. Bọn họ phải tới được nơi an toàn trước khi kẻ địch chưa đuổi theo được tới bên này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom