Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 120
"Đây là muối lậu." Chu Phi mở hết những bao giấy còn lại ra, sắc mặt thật trầm trọng.
Muối lậu giá rẻ, nhưng có hại rất lớn đối với cơ thể con người. Triều đình chưa bao giờ cho phép loại chuyện này phát sinh.
Đám thương hộ kia treo bảng của triều đình, nhưng lại núp bóng buôn bán bất chính, thủ đoạn này thật chưa thấy bao giờ. Không thể không nói, đám thương hộ kia rất thông minh. Nhưng bọn chúng buôn bán như vậy không biết có bao nhiêu dân chúng ăn phải loại muối này, mà trong mắt dân chúng, muối này rẻ hơn, tiện nghi hơn, nên ngay cả mua đồ giả bọn họ cũng không biết.
Nếu chỉ một hai người dân bình thường thì Mạn Duẫn đã không cần phải lo lắng, bởi bình thường họ cũng mua không được nhiều lắm. Nhưng điều làm cho Mạn Duẫn thật sự phiền não là nhỡ đâu những kẻ kia lấy muối lậu làm thành muối ăn của quan phủ để bán ra, như vậy lợi nhuận sẽ rất lớn.
Phụ Vương từng nói, muối lậu đã phát triển đến ba tòa thành. Ba tòa thành này đều đi ngang qua Tê thành, khó đảm bảo muối không bị đánh tráo giữa đường.
Đôi mi thanh tú của Mạn Duẫn nhăn thật sâu, tình hình hơi khó khăn đây.
Tịch Mân Sầm lại có vẻ lơ đễnh, có lẽ hắn đã sớm đoán được sự việc đã tệ đến mức này. Có thể nghĩ ra biện pháp này để kiếm tiền, đám người kia cũng không xem là ngu nhỉ.
"Thu dọn sạch, ném đi." Tịch Mân Sầm chỉ vào đám bao muối trên bàn.
Rất nhiều hạt muối bị đổ ra tung tóe khắp bàn. Biết rõ Cửu Vương gia ghét bẩn, Chu Phi quơ dọn đám muối, ôm đi ra ngoài.
Hắn vừa đi ra không lâu, Chu Dương và Tề Hồng đã trở về. Bọn họ đã thay đổi về y phục cũ. Sắc mặt Tề Hồng không thế nào gọi là tốt, âm trầm nhìn Chu Dương, nếu trong lòng không ôm nhiều bao giấy thì chắc là đã tiến lên đánh nhau với Chu Dương nãy giờ.
Mặt Chu Dương còn thối hơn, vừa nghĩ đến vừa rồi Tề Hồng 'Chim nhỏ nép vào người' hắn, hắn đã nổi da gà run rẩy toàn thân. Thanh âm 'nũng nịu' kia như vẫn còn vờn quanh lỗ tai hắn, tra tấn hắn muốn phát điên.
"Tiểu Quận chúa, mọi thứ chúng ta đều mua về." Chu Dương đặt hết đám bao giấy trong lòng lên bàn.
Bao giấy trong lòng hai người chiếm hết cái bàn lớn.
Mạn Duẫn mở ra từng bao, cẩn thận xem xét. Tê thành có chín cửa hàng bán muối, trừ đi hai nhà đã đến trước đó, vậy còn bảy nhà.
"Báo ngắn gọn thành quả của các ngươi." Thật ra không cần kiểm tra, chỉ cần xem lão bản cửa hàng có chịu giảm giá hay không là có thể thấy được.
Về phương diện này, Tề Hồng nhanh nhạy hơn Chu Dương, nói: "Có năm nhà hạ thấp giá muối, sau khi chúng ta trả giá một phen thì đều giảm giá hơn mười văn tiền. Còn lại hai nhà bất kể nói thế nào cũng không chịu giảm giá, chắc hẳn không có vấn đề."
Tề Hồng lại bẩm báo rõ tên những cửa hàng này.
Chu Dương hầm hừ châm trà, ngồi trên ghế uống một hơi hơn phân nửa, nhưng vừa mới hớp vào miệng đã bị nước trà nóng bỏng làm giật bắn mình, phun sạch ra vào thẳng Tề Hồng đứng đối diện.
Mặt Tề Hồng toàn là nước, còn có hai lá trà dính vào trên mặt, rất phù hợp với khuôn mặt đen thui của hắn lúc này.
Mối thù giữa hai người càng kết càng lớn. Tề Hồng lau mặt, chậm rãi quay đầu, "Ngươi cố ý! Chu Dương!" Giơ nắm đấm, vung tới phía Chu Dương.
Chiến hỏa hết sức căng thẳng, bởi Chu Dương cũng không vừa gì, lập tức nâng tay lên đánh lại, miệng thì lải nhải mắng con mẹ nào ngâm trà mà nóng như vậy!
Biết hai người không đánh một trận thì sẽ không thoải mái, Mạn Duẫn chẳng những không ngăn cản mà còn nói: "Các ngươi muốn đánh thì ra ngoài mà đánh, đừng đánh trong phòng, kẻo lát nữa phòng sụp không có ai sửa chữa."
Đây không phải nói đùa. Ngay tháng trước, hai người ra tay quá nặng khiến một chỗ sân trong Sầm Vương phủ sụp xuống, chỉ nội tìm người để sửa chữa thôi đã tốn không ít thời gian.
Lời Mạn Duẫn có tác dụng, hai người phá cửa mà ra, vừa đánh vừa mắng.
"Phụ Vương, việc này người thấy thế nào?" Mạn Duẫn buông bao muối trong tay, ngẩng đầu hỏi.
Chín nhà bán muối mà có hết sáu nhà lợi dụng danh hiệu của triều đình để mua bán muối lậu, loại chuyện thế này sao có thể giấu giếm đến bây giờ mà không có ai biết đến?
Tại Tê thành, chức quan của Ngô Lệnh Bằng là lớn nhất, nếu chỉ cần để ý theo lẽ thường thôi thì hắn không thể nào không biết một hai. Chỉ có một lời giải thích duy nhất, là Ngô Lệnh Bằng và chuyện này chắc chắn có quan hệ. Đừng nhìn bộ mặt thanh quan của Ngô Lệnh Bằng mà bị lừa, tâm tư trong bụng hắn rất đen tối đó.
"Cần phải tra kỹ, trường kỳ ăn muối lậu sẽ có hại rất lớn đối với phần đông dân chúng." Đây chỉ là một nguyên nhân. Ánh mắt Tịch Mân Sầm bay tới người Mạn Duẫn, cuối cùng dừng lại ở chân của nàng, nhíu mày. Sớm giải quyết chuyện muối lậu thì sẽ được sớm đi tìm thuốc cho Mạn Duẫn.
Chắc chắn không thể để cho căn bệnh này theo nàng cả đời được.
"Phụ Vương... Chân ta không đau, ngươi nhìn làm gì?" Mạn Duẫn giật giật vạt áo của hắn, kéo suy nghĩ của Tịch Mân Sầm về.
"Bổn Vương biết." Xoa nhẹ trán Mạn Duẫn, giọng Tịch Mân Sầm nhẹ xuống vài phần, ánh mắt sáng quắc.
Hai người lại bàn tiếp về ý tưởng xử lý chuyện này, cuối cùng kết luận... Đêm đi rình cửa hàng muối.
Có câu "Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng", để thu thập tình báo thì phải làm công tác chuẩn bị, trong đó tìm manh mối từ các cửa hàng bán muối là việc không thể thiếu.
Chu Phi ném hết mấy bao muối lậu, vừa trở về lại nhìn thấy trên bàn một đống bao giấy khác, khóe miệng lập tức giần giật. Biết vậy đi muộn một chút...
"Chu Phi, lại làm phiền ngươi." Mạn Duẫn hất hất mặt, cười tủm tỉm nói.
"Thuộc hạ đi ngay." Cho dù có buồn bực, Chu Phi cũng vâng theo lệnh của chủ tử, chủ tử nói đi Đông hắn cũng không dám đi Tây, chịu trận thu dọn xong một đống 'rác'. Tóm khăn trải bàn lên bao trọn đám bao giấy bên trong, Chu Phi lại xoay người đi ra ngoài.
Việc truy xét buôn bán muối lậu tuyệt đối không thể để cho Ngô Lệnh Bằng biết, nên mấy thứ này không thể tùy ý quăng trong nha phủ. Nếu để cho kẻ có tâm thấy được, kế hoạch họ sắp đặt sẽ gặp lực cản rất lớn.
Chu Dương và Tề Hồng đánh nhau tít mù ngoài sân, chẳng bao lâu đã mệt thở hồng hộc lưỡi thè dài như chó, xông vào trong nhà rót nước uống ừng ực.
Hai người võ công tương xứng, nên rất khó phân ra thắng bại.
Lần nào Chu Dương đều thiếu chút nữa là có thể thủ thắng, nhưng chiêu thức của Tề Hồng cổ quái, khiến hắn không biết nên hoàn thủ thế nào.
Tóm lại là, cờ thua một bước.
"Ngươi chờ đấy, sớm hay muộn gì sẽ có ngày ta đánh thắng ngươi."
Tề Hồng còn yếu hơn nhiều so với Chu Dương, nói chuyện cũng đứt quãng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào hắn, "Ai sợ ai! Muốn thắng ta thì luyện thêm tám năm mười năm nữa đi."
Hai người đều có võ mồm cực nhanh, mắng qua hét lại không ngừng.
Mạn Duẫn rót chén trà, ôm trong tay, "Ầm ỹ chưa đủ à? Có cần chờ hai ngươi ầm ỹ xong rồi hãy nói chính sự không?"
Bất quá... Hai người này thường xuyên đánh nhau vẫn có thể coi như một loại biện pháp tốt để đề cao tu vi võ học. Có luận bàn, mới có tiến bộ đúng không. Chiêu số của hai người hoàn toàn tương phản, nên xét về phương diện này có thể học được càng nhiều.
Thanh âm thanh thúy lọt vào tai, Tề Hồng và Chu Dương đồng loạt quay đầu, "Chính sự gì?"
Lúc này, Chu Phi cũng vừa quăng xong 'rác' trở về, đi đến cạnh bàn đứng chờ Mạn Duẫn mở miệng.
"Ta và Phụ Vương quyết định, đêm nay rình cửa hàng bán muối. Chu Dương Tề Hồng, các ngươi không thể tiếp tục đánh nhau mà tiêu hết thể lực, đến tối mà làm rối việc thì ta quyết không tha thứ đâu." Mạn Duẫn vừa hớp một ngụm trà nhỏ, đột nhiên trên đùi có ai đó vuốt nhẹ. Mặt nàng khẽ biến đổi, khi thấy ba người kia không phát hiện thì liền lén trừng mắt nhìn Tịch Mân Sầm.
Tay Phụ Vương không có chỗ nào khác để đặt à? Phòng này còn có người mà đã động thủ động cước loạn lên rồi.
Tịch Mân Sầm mặc kệ nàng, gật gật đầu, "Các ngươi đi xuống nghỉ ngơi, nhớ bảo tồn thể lực." Ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Mạn Duẫn.
Ba người đều có mắt, đặc biệt, đã đi theo Cửu Vương gia một thời gian dài rồi mà một điểm nửa điểm kỳ lạ đều không nhìn ra thì quá bậy rồi. Ngoài mặt giả vờ không phát hiện điều gì, ba người đồng loạt gật đầu.
Hai mắt Chu Dương sáng lên, nhìn chằm chằm vào tiểu Quận chúa, khóe môi hiện ra một nụ cười đầy thâm ý.
Mạn Duẫn suýt nữa thì đã phun hết ngụm nước trong miệng lên mặt hắn, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm nghị, đưa tay muốn hất bàn tay to đang làm loạn của Phụ Vương. Ai ngờ bị hắn phản thủ bắt lấy, nắm chặt đến giãy không ra.
"Còn không đi?" Trong mắt Tịch Mân Sầm là hai ngọn lửa lóe sáng.
Loại chuyện này cho dù không nói ra thì ba người cũng biết Cửu Vương gia đang muốn làm gì. Tề Hồng ho khan hai tiếng, xoay người nhắm thẳng bên ngoài mà bước. Chu Dương hiển nhiên là không muốn rời đi nên vẫn ngồi trên ghế, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Cửu Vương gia và tiểu Quận chúa.
Tên này ngu quá không biết xem sắc mặt người ta à? Chu Phi tóm lấy cổ áo hắn, trực tiếp lôi ra bên ngoài. Làm chậm thời gian vui vẻ của Cửu Vương gia, ai bồi thường được đây? Nếu không đi, đợi Cửu Vương gia cho ngươi một chưởng mới vừa lòng sao?
Mạn Duẫn xoay người muốn chạy, nhưng cổ tay đã bị Tịch Mân Sầm tóm chặt lại... "Phụ Vương, bảo tồn thể lực nha! Buổi tối còn có chính sự."
Đã làm chuyện đó vài lần, Mạn Duẫn vừa nhìn thấy ánh mắt cực nóng của Phụ Vương liền biết ngay hắn muốn gì. Sao Phụ Vương tinh lực dồi dào thế nhỉ, nhỡ chậm trễ chính sự thì sao...
Nhìn thấu suy nghĩ của Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm ngắt lời: "Bổn Vương có chừng mực, sẽ tiết chế. Chuyện này có bước tiến triển, chẳng lẽ Duẫn nhi không cảm thấy chúng ta nên ăn mừng sao?" Ôm lấy eo Mạn Duẫn, kéo nàng tới gần mình.
Ánh lửa trong đôi mắt Tịch Mân Sầm càng bốc cao.
Mạn Duẫn nghiến răng, "Muốn ăn mừng thì cũng không nên kiểu này chứ." Đây rõ ràng là sỗ sàng nha.
Vì sao mỗi lần Phụ Vương nổi lên thú tính thì đều tìm cho mình một lý do đường hoàng vậy. Nào là trừng phạt, nào là mừng công...
Phụ Vương, ngài trở nên đen tối như vậy từ khi nào thế?
Tịch Mân Sầm chui đầu vào cổ nàng nhấm nháp, tạo ra ấn ký của riêng hắn, thân thể to lớn dính sát vào Mạn Duẫn.
Lỗ tai nàng truyền đến một trận tê dại bởi Tịch Mân Sầm đã ngậm vành tai nàng vào miệng mà cắn nhè nhẹ. Hơi thở nóng bỏng đập vào tai nàng, khiến Mạn Duẫn cảm thấy ngứa ngáy, bất an vặn vẹo thân mình vài cái ý khuyên Phụ Vương nên buông tha nàng.
Mạn Duẫn càng không an phận, hạ thân của Tịch Mân Sầm bị ma sát càng là trướng đau, bàn tay khẩn cấp cởi bỏ áo Mạn Duẫn, vuốt ve da thịt non mịn.
"Phụ Vương, hôm nay tới đây thôi... Chờ mọi việc kết thúc, chúng ta lại..." Mạn Duẫn còn chưa dứt lời, mảnh vải che cuối cùng đã bị Tịch Mân Sầm dùng một tay lột bỏ.
Tịch Mân Sầm nhẹ nhàng mổ hai cái lên khóe miệng nàng, "Duẫn nhi, ngươi quá thân cận với Chu Dương đó!"
Ghen tuông kiểu gì vậy?
"Quan hệ giữa ta và Chu Dương rất đứng đắn!" Mạn Duẫn phản bác. Trong cảm nhận của nàng, Chu Dương là một bạn tốt đáng giá thâm giao.
"Phải không? Vậy ngươi dùng hành động để chứng minh đi." Tịch Mân Sầm mỉm cười, chặn lại cái miệng còn muốn tiếp tục tranh cãi của Mạn Duẫn.
Mạn Duẫn giãy hai lần, nhưng cuối cùng chịu thua dưới uy hiếp của Tịch Mân Sầm. Trong phòng từ từ truyền ra một trận tiếng rên rỉ làm người ta mặt đỏ tai hồng.