Chu Dương cũng giật mình trợn tròn mắt, đôi mắt trợn trắng kia giống y như muốn lột da sống Tề Hồng vậy, chỉ vào hắn nhảy dựng: "Thuộc hạ mặc kệ! Ai muốn giả làm vợ chồng với tên hái hoa tặc này thì giả đi."
Chu Dương bắt đầu bứt quần áo mình, muốn cấp tốc lột mớ quần áo này ra.
Tề Hồng giận không thể át, phẫn nộ liếc xéo, "Nữ tử nào coi trọng cái mặt hãm tài kia của ngươi thì đúng là xui tám đời."
Tề Hồng nói chuyện không hề có khẩu đức, cái gì khó nghe nhất đều đặc biệt lựa ra để nói. Chu Dương điên lên, tiến đến lập tức xoay đánh với Tề Hồng. Ngay cả thế võ của bản thân cũng không dùng đến, mà tất cả chiêu thức đều là đánh đấm mà đám đầu đường xó chợ hay dùng, tống hết quyền này đến cước khác. Lão bản sợ tới mức đổ mồ hôi đầm đìa, muốn bước ra khuyên can nhưng lại sợ ngộ thương chính mình, đành đứng bên cạnh mà giương mắt nhìn.
Mạn Duẫn vỗ trán thở dài, hai người này đến khi nào mới có thể hòa bình sống chung đây? Nếu cứ thế này, ba ngày có hai trận đánh nhau, những ngày tháng thanh tịnh của nàng còn đâu.
"Chu Dương, Tề Hồng... Dừng tay." Mạn Duẫn kéo quần áo hai người, cứng rắn tách bọn họ ra.
Hai người sợ bất cẩn làm bị thương tiểu Quận chúa, đồng loạt thu tay lại.
"Các ngươi đừng loạn lên thế, chỉ cần giả trang một lúc mà thôi. Hai người làm thì luôn tốt hơn một người chứ, như vậy có thể hỗ trợ lẫn nhau." Mạn Duẫn đứng giữa hai người, tận tình khuyên bảo hai kẻ oan gia này, sợ bọn họ lại tiếp tục ra tay với nhau.
Búi tóc của Tề Hồng có hơi rối loạn, Mạn Duẫn bảo hắn ngồi xuống, sửa sang lại cho hắn một lần nữa.
"Lấy đại cục làm trọng, hai ngươi ngoan ngoãn chút đi." Mạn Duẫn trừng mắt nhìn từng người một cái.
Hai người đều không phục, song song quay đầu sang chỗ khác, tay nắm chặt nắm đấm. Nếu không có người nhìn, nói không chừng chỉ cần một lát thì hai nắm đấm này sẽ vung ra ngoài. Tịch Mân Sầm không phát biểu ý kiến, chỉ đến lúc ra cửa mới lạnh nhạt mở miệng: "Các ngươi mà làm rối chuyện, không cần quay về Sầm Vương phủ."
Tề Hồng vừa định cãi lại một câu 'Ai thèm quay về Sầm Vương phủ, ngoài giang hồ còn thoải mái tự tại hơn', nhưng rồi lập tức nghĩ lại, hình như Vương gia không phải ý này. Bởi vì, đã đi theo bên cạnh Vương gia, thì hoặc là sống, hoặc là chết. Ý của 'không cần quay về Sầm Vương phủ' có khi là muốn tự tay kết liễu bọn họ.
Tự do đáng quý, nhưng giá của sinh mệnh rất cao. Tề Hồng cố gắng hết sức để che bớt mặt, đi ra ngoài đường.
Mạn Duẫn đẩy Chu Dương một cái, Chu Dương đụng thẳng vào người Tề Hồng. Tề Hồng vừa định mở miệng mắng, nhưng đụng phải tầm mắt lạnh lẽo thấu xương của Cửu Vương gia thì lại gấp rút nuốt vào trong bụng.
"Tư thế này của các ngươi giống vợ chồng à?" Nhìn giống y như kẻ thù ấy chứ. Mạn Duẫn chỉ vào tay Tề Hồng, nói: "Chu Dương, cầm tay cô dâu của ngươi, giả vờ ân ái một chút."
Cô dâu...? Chu Dương suýt thì ngất. Ai thèm cô dâu lều khều thô kệch thế chứ! Đặc biệt còn làm cho người ta phát ghét đến thế.
Nhưng hắn không dám cãi lệnh, dù có không muốn. Chu Dương túm lấy tay Tề Hồng, phóng tới khủyu tay, lôi tuột đi.
Mặt Tề Hồng tức giận đến đỏ phừng phừng bốc khói như cua mới luộc. Con mẹ nó, tiểu Quận chúa còn chỗ nào vô sỉ hơn được không? Ai là cô dâu của hắn! Ai? Lão Tử là nam nhân, nam nhân hàng thật giá thật!
Tề Hồng uất nghẹn trong lòng bao nhiêu, không ai biết được.
Hai người đi ở phía trước, ba người còn lại lén đi theo.
Mạn Duẫn không kềm được mà cười trộm suốt dọc đường, độ cong khóe miệng chưa từng thay đổi.
Nhìn Mạn Duẫn vui vẻ, Tịch Mân Sầm cũng lộ ra một chút tươi cười.
Chỉ có ánh mắt của Chu Phi là luôn nhìn chằm chằm phía trước, không bỏ qua bất cứ chi tiết nào.
Chiếu theo kế hoạch, Mạn Duẫn phân phó Tề Hồng lại đến một cửa hàng bán muối khác nhìn một chút, xem có thể dò ra manh mối nào hay không.
Y phục của Chu Dương và Tề Hồng lúc này bình thường đến không thể bình thường hơn. Hai người đi cùng nhau không khác lắm so với dân chúng bình thường xung quanh. Cho dù hai người không hợp nhãn với nhau cũng không biểu lộ nhiều ra ngoài, không hổ là người Phụ Vương chọn trúng. Dù bình thường có hơi lười nhác, nhưng đến thời khắc mấu chốt thì người người đều cực kỳ lợi hại.
Chu Dương một khi đã thu hồi dáng vẻ cà lơ phất phơ thì toàn thân trông cũng oai phong lắm chứ.
Nhìn hai người kéo tay nhau đi vào một cửa hàng, ba người còn lại đều ở lại bên ngoài.
Vừa vặn cạnh đó có sạp bán hoa quế cao, Mạn Duẫn kéo tay áo Phụ Vương sang đó mua một phần, vừa ăn điểm tâm vừa lén đánh giá tình huống bên trong.
Tề Hồng cùng Chu Dương đều là kẻ thành thục, diễn trò không làm khó được bọn họ. Tề Hồng tựa vào người Chu Dương, dịu dàng hỏi: "Lão bản, muối này bán thế nào?"
Sợ người khác nghe ra hắn là nam nhi, Tề Hồng kéo thanh âm lên cao, khiến mọi người nghe được mà rùng mình hai cái. Thanh âm này... nghe sao đặc biệt chói, nhất là thân hình thon dài cao lớn kia của Tề Hồng... lại làm động tác như chim nhỏ nép vào người... đúng là làm khó hắn.
Chu Dương cách Tề Hồng gần nhất, nếu như là bình thường, hắn chắc chắn đã nói móc Tề Hồng hai câu. Nhưng bây giờ vẻ mặt lại có vài phần nghiêm túc khô khan, như chẳng hề thấy thanh âm kia có gì không ổn.
Nhìn thấy Chu Dương bày ra nét mặt như vậy, Mạn Duẫn quay sang nhìn nhìn Chu Phi, hoài nghi không biết mình có đang lầm lẫn giữa hai người hay không. Chu Dương mà cũng có thể giả bộ ra được vẻ mặt nghiêm túc không cười như vậy, thật là không dễ dàng nha! Xem ra mỗi ngày đi theo Chu Phi tai nghe mắt thấy, đã học trộm được không ít chuyện há.
Lão bản cười khanh khách bước ra chào đón, chỉ vào muối đựng đầy trong bình, "Ba mươi văn một cân, hai vị muốn mua bao nhiêu?"
Chu Dương ra vẻ hoảng sợ, nói: "Lão bản, sao đắt vậy? Ngươi nhìn hai chúng ta xem, đều là nông dân, mỗi ngày trừ khiêng cuốc trồng rau thì chẳng làm biết gì khác. Để dành mấy tháng cũng dành không nhiều tiền vậy đâu..."
Một khi đã cần diễn, Chu Dương cũng tinh tường chả kém ai, biểu cảm trên mặt giống như đúc.
Tề Hồng ra vẻ rất do dự, hai mắt nhìn chằm chằm hũ muối như rất muốn mua, nhưng vẻ mặt lại như tiếc tiền, túm chặt tay áo Chu Dương, "Hai chúng ta chỉ để được một ít tiền trinh, tiền này biết đâu về sau lại cần dùng đến, đừng tiêu xài phung phí. Chúng ta về đi, cùng lắm thì về sau không ăn muối."
Nói vậy mà nghe được...
Lão bản nhìn kỹ hai người vài lần. Dáng vóc nam tử kia cũng không tệ lắm, bất quá vật liệu may mặc thô ráp kiểu nông nhân hạ đẳng. Còn 'nữ nhân' thì thôi khỏi nói, nhìn rùng cả mình. Nếu không vì trong nhà không có tiền, ai lại đi cưới một cô vợ xấu như vậy, ngày nào cũng phải thấy đúng là tra tấn mà.
Chu Dương nhìn ra nét do dự trong mắt lão bản, liền nắm chặt thời cơ: "Lão bản, chúng ta đều là người nghèo, người xem có thể bớt giá chút hay không?"
Mạn Duẫn và Tịch Mân Sầm đứng ở ngoài lắng tai nghe trao đổi bên trong.
Lão bản dường như rất khó xử, cố ý vỗ vỗ tay, "Ta thấy hai ngươi cũng không có tiền, thôi, hai mươi lăm văn, đây là giá thấp nhất rồi. Các ngươi có muốn không?"
"Ta thấy ta nên đi nhà khác đi. Nghe Vương Tảng trong thôn nói, tiệm muối cách vách bán thấp hơn nhiều." Tề Hồng thì thầm bên tai Chu Dương.
Lời 'thì thầm' này lập tức làm cho lão bản nghe được.
Chu Dương vẫn còn do dự, "Lão bản, ngươi có thể lại giảm thêm tí xíu không? Như vậy ta và vợ ta cũng không cần đi mua ở nhà khác."
Mặt lão bản nhăn nhó, "Như vậy đi, ta còn có hàng tồn trong khố phòng, coi như tiện nghi bán cho các ngươi, mười lăm văn tiền." Lão bản khoát tay.
Nghe nói như thế, sắc mặt mọi người biến đổi.
Ba mươi văn tiền chính là giá do quan phủ quy định. Không có phê chuẩn của quan phủ, giới buôn muối không thể tự tiện sửa đổi. Nghe lão bản hạ thấp giá từng lúc từng lúc như vậy, trong lòng mọi người đã bắt đầu hoài nghi, không ngờ thế mà còn có thể đè thấp đến mười lăm văn tiền...
Giá này chẳng phải là mua bán lỗ vốn à?
"Lão bản, như vậy cho chúng ta mười cân." Chu Dương đào đào trong đai lưng, lấy ra một chuỗi đồng tiền.
Một đám đồng tiền được hắn sổ ra đếm, đếm tới một trăm năm mươi lại chần chừ như muôn lần không muốn mà giao cho lão bản.
Mạn Duẫn nhìn mà không thể tin được vào mắt mình. Dáng vẻ luyến tiếc kia của Chu Dương cũng không phải giả vờ. Tên này đúng là kẻ vắt cổ chày ra nước, một văn cũng không lọt.
Mới ra khỏi cửa hàng, Chu Dương liền giao hết đống muối trên tay cho Chu Phi.
"Các ngươi lại đến cửa hàng khác hỏi một chút." Mạn Duẫn lấy một túi muối, lăn qua lộn lại để xem.
Có được thành công, sắc mặt Chu Dương và Tề Hồng tươi lên rất nhiều, vội vã lao tới gian cửa hàng tiếp theo.
Còn ba người còn lại không tiếp tục đi theo mà mang mấy bao muối về nha phủ trước.
Ngô Y Y đã được thả khỏi nhà lao, đang ngồi trong chính sảnh khóc lớn, đôi mắt sưng đỏ, mặt mày ràn rụa nước mắt gục vào trên bàn. Dư Lâm mặt tái nhợt đứng bên cạnh, mồ hôi tuôn ào ào.
Mạn Duẫn mắt sắc, nhìn thấy trên cổ Dư Lâm có một vệt đỏ. Nói vậy, lúc trong lao hắn đã bị dùng cực hình. Vế đỏ này hẳn do roi quất để lại.
Dư Lâm thấy ba người hồi phủ, lập tức quỳ xuống đất, "Tạ ơn Cửu Vương gia và tiểu Quận chúa không giết."
Mạn Duẫn cũng không cho rằng Dư Lâm là người tốt, vội vàng nghiêng người, "Đứng lên đi, bản Quận chúa còn muốn chủ trì đại hôn của các ngươi. Đi chuẩn bị đi, năm ngày sau thành thân, các ngươi xem được không?"
Tuy rằng năm ngày có hơi gấp, nhưng với tiền tài và quyền thế của Ngô Lệnh Bằng ở Tê thành thì lại dư dả.
Ngô Y Y khóc càng dữ. Nàng hoàn toàn không thích Dư Lâm, phát sinh quan hệ cùng hắn cũng là ngoài ý muốn. Nghĩ đến việc mình từ nay về sau sẽ bị hủy trong tay nam nhân này, không bằng nàng chết đi cho rồi.
Dư Lâm lại có vẻ cao hứng. Hắn sinh ra trong nhà bình dân, có thể có được mối hôn nhân thế này đúng là phúc mười đời.
"Đa tạ tiểu Quận chúa thành toàn, ta nhất định sẽ không bạc đãi Y Y."
Bởi vì đã bị Ngô phu nhân cảnh cáo, Ngô Y Y không dám nói ra suy nghĩ trong nội tâm của mình, hai chân chậm rãi quỳ xuống nức nở nói: "Cám ơn ân đức của Cửu Vương gia và tiểu Quận chúa, Y Y sẽ ghi tạc trong lòng."
Đều là lời khách sáo nên Mạn Duẫn coi như không nghe, tùy ý nói hai câu rồi đuổi người.
Ôm đống giấy bao trong lòng, Mạn Duẫn nói: "Phụ Vương, chúng ta về phòng đi."
Một bên tỳ nữ nghênh đón, chỉ đường cho hai người, "Ngô đại nhân đã phân phó quét tước sân viện cách vách, Vương gia và Quận chúa có thể đến đó nghỉ ngơi."
Viện này tuy không lớn bằng cái trước, nhưng được cái xung quanh trồng nhiều hoa cỏ nên không khí rất tươi mát, mới vừa đi bước vào đã có thể ngửi được một mùi thơm ngát.
Phòng được quét tước thật sạch sẽ. Bởi vì chuyện tối qua, theo Mạn Duẫn thấy, Ngô Lệnh Bằng tối nay sẽ không lại đến quấy rầy bọn họ nghỉ ngơi nữa.
Vào nhà xong, Mạn Duẫn liền cho tất cả tỳ nữ lui, đóng cửa lại đặt bao muối lên bàn, từ từ mở bao lộ ra đám muối bên trong.
"Của rẻ là của ôi, thật là đúng mà." Mạn Duẫn chọc chọc ngón trỏ vào muối thô bên trong, màu muối đen bẩn, nhìn là đã biết không phải hàng chính phẩm.
Muối nói chung đều trắng mịn và trong suốt, mà đám muối này nhìn rất thô ráp, nhìn là thấy chúng vốn không được gia công lại, ăn vào nhất định sẽ sinh bệnh.
Bình luận facebook