• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Dưỡng Nữ Thành Phi (1 Viewer)

  • Chương 104

Cửu Vương gia xưa nay chưa bao giờ nói đùa, nếu hắn đã nói viện binh sẽ không đến, như vậy chắc chắn là đã động tay động chân.

Khóe mắt Trầm Vương nhăn lại thành những vệt sâu hoắm, mất tinh thần quát lên: "Hay cho Cửu Vương gia! Ngươi đã sớm mưu kế tốt rồi, đúng hay không?! Đúng không!"

Giọng lão vang lên ầm ầm đinh tai nhức óc, một tiếng rống này của Trầm Vương đã được vận vài phần nội lực, làm cho lỗ tai mọi người phát đau.

Mạn Duẫn đứng cạnh Tịch Mân Sầm bên cạnh, thỉnh thoảng vung kiếm chém chết vài thị vệ. Thị vệ càng ngày càng ít, thi thể càng ngày càng nhiều. Trong viện máu tươi chảy đầy đất, chậm rãi chảy dọc theo các khe đá lát.

Tịch Mân Sầm khoác bàn tay to lên đầu vai bé con, mặt vẫn không nhìn thấy được một biểu cảm gì, "Đúng thì sao? Mà không đúng thì thế nào? Các ngươi biết qua cầu rút ván, chẳng lẽ bổn Vương lại không biết?"

Trước khi đến núi Triêu Dương, hắn đã họp lại với Dương tướng quân, dẫn quân đội đánh lén trú binh. Đem quân của Trầm Vương đổi hết thành người của mình. Trên núi lúc này toàn là Hoàng thân Quốc thích, nếu bị người ta vây lại mà công kích, tổn thất của Phong Yến quốc có thể rất lớn.

Sự việc đến bậc này, chỉ có thể mạo mà không thể hiểm.

Dù Mạn Duẫn không biết lúc đó Phụ Vương đi như thế nào, nhưng cũng đoán được việc này có liên quan với hắn.

Chiêu thức của Trầm Vương càng lúc càng chậm, khí lực cạn kiệt rất nhanh. Vài binh lính đã đồng loạt xông vào áp chế lão nên thân thủ của lão không thể thi triển thoải mái nữa.

Trầm Vương coi như là người tài ba, tuổi như vậy mà vẫn còn có khí phách, đơn thương độc mã mà cứng rắn kéo dài thời gian đến như vậy. Chỉ tiếc, dã tâm của lão quá lớn, rồi cũng bước trên con đường không thể quay về.

Đánh rắn đánh dập đầu (nguyên văn: 'Cầm tặc trước cầm vương', thành ngữ này Việt Nam cũng xài luôn), thủ lĩnh cường đạo đã bị bắt rồi thì đám thị vệ còn lại như rắn mất đầu, chỉ một lát sau đều bị quân lính dọn dẹp sạch sẽ.

Thấy xung quanh không còn nguy hiểm gì nữa, các đại thần tránh trong hành lang dài đều đi ra, ánh mắt như gươm đao nhìn chằm chằm vào Trầm Vương. Nếu ánh mắt có thể giết người thì nơi này có nhiều ánh mắt như vậy chắc hẳn Trầm Vương đã chết không biết bao nhiêu lần.

Có một nam tử mặc hoàng bào đứng trong đám người vây quanh, đại thần đứng xung quanh tự động tách ra hai bên tạo một con đường.

Trầm Vương trợn to mắt không thể tin, "Điều... Điều này không thể nào. Ngươi... ngươi không phải đã chết ư?"

Tịch Khánh Lân cười ôn nhã, vết máu đỏ loang lổ trước ngực không ảnh hưởng chút nào đến phong độ của hắn, "Ngũ Hoàng thúc còn chưa đi, Trẫm làm sao có thể chết trước được. Đến âm phủ, Trẫm còn sợ tiên hoàng trách tội Trẫm không chăm lo Phong Yến, khiến cho... loạn thần tặc tử lật trời."

Tịch Khánh Lân nhìn chằm chằm Trầm Vương, 'Loạn thần tặc tử' trong câu nói có ý ám chỉ rõ ràng.

Doãn Thái úy cũng bị bắt, thị vệ giơ chân đá vào sau đầu gối lão, khiến lão lập tức chật vật quỳ xuống đất.

Trầm Vương nhìn Tịch Khánh Lân, lại nhìn Tịch Mân Sầm, rồi đột nhiên cất tiếng cười to, mái tóc xám trắng lúc lắc đến hỗn độn, "Thì ra là vậy! Hiển nhiên là thế! Bổn Vương đã hiểu, các ngươi ngay từ đầu đã tính kế ngược với bổn Vương... Cái gì phản bội quan hệ chứ... tất cả đều là giả. Các ngươi coi bổn Vương thành con rối, để cho các ngươi giật dây đùa giỡn quay mòng mòng."

Trầm Vương tự giễu cười cuồng loạn, vẻ mặt tức giận như bị người ta tra tấn đến điên khùng.

Lão tưởng rằng thời gian đã chín muồi, có thể ra tay thực hiện đại kế của lão, lại không ngờ được đã rớt vào cái bẫy do hai kẻ này thiết kế...

Ngẫm lại hai tháng qua bản thân lão thế mà lại vui vẻ đến hồ đồ, bước từng bước theo kế hoạch của người khác. Mệt cho lão tự cho mình rất cao, kết quả là cũng chẳng bằng hai tiểu tử trẻ măng.

Các đại thần chỉ trỏ Trầm Vương, tất cả đều nghếch mũi hừ giận. Ai nấy cũng thầm may mắn mình vừa rồi không có gia nhập vào phe Trầm Vương, nếu không một tội mưu loạn là đã đủ dâng chính thủ cấp (đầu) của mình.

"Ngũ Hoàng thúc, chúng ta bắt đầu tính đến những tội mà ngươi đã phạm đi, thấy sao?" Tịch Khánh Lân vẫn thật ôn hòa như trước, ôn hòa đến khiến người ta cảm thấy... không xem đối phương là hung thủ.

Trầm Vương còn có cái gì để nói đâu. Hôm nay thất bại, mạng sống của lão cũng chẳng hy vọng được nữa là.

Tịch Khánh Lân thấy lão không lên tiếng, giơ ra ba ngón tay, nói: "Ngươi phạm ba tội danh. Tự tay chém giết mệnh quan triều đình, là tội thứ nhất. Phái người ám sát, là thứ hai. Mưu đồ gây rối, lén đổi trú binh tại núi Triêu Dương, là thứ ba. Ngũ Hoàng thúc, Trẫm chỉ cần nêu ra ba tội danh này là đã đủ định tội ngươi rồi. Ngươi có phục hay không?"

Mạn Duẫn nheo mắt nhìn Trầm Vương, thầm nghĩ, sự việc cuối cùng cũng chấm dứt rồi, rốt cuộc cũng đã có thể ngủ an ổn.

Nàng nhích người lại gần Tịch Mân Sầm.

"Thất bại là thất bại, bổn Vương không có gì để nói." Trầm Vương xoay đầu về hướng khác.

Xem ra, vẫn không phục lắm.

Thái độ này của lão làm quần thần cảm thấy bất công dùm Tịch Khánh Lân. Hoàng Thượng khách khách khí khí nói chuyện với lão, thế mà lão còn bày mặt thối ra mà trả treo.

Mạn Duẫn thở dài, vẫn giữ im lặng.

"Người đâu, bắt giữ Trầm Vương đưa về Hoàng Đô. Đúng ngọ chém đầu, công bố hành vi phạm tội cho thiên hạ biết." Tịch Khánh Lân làm việc hết thảy đều theo lẽ công bằng, lời lẽ tuy khách khí, nhưng định tội không hề giữ lại tình cảm.

Tuy tính tình Hoàng bá bá ấm áp, nhưng trong người lại chảy dòng máu vô tình của Hoàng gia. Quân pháp bất vị thân, cảm xúc không hề dao động.

Chắc là vào lúc đăng cơ, hắn đã hiểu được có một thứ nhất định phải bỏ qua, đó là... thân tình nơi Hoàng thất.

Tịch Khánh Lân xoay người, nhìn về phía Doãn Thái úy, "Doãn Thái úy, Trẫm coi như đối xử với ngươi không tệ, vì sao lại kéo bè kết cánh, đầu nhập vào phe Ngũ Hoàng thúc?"

Doãn Thái úy ngậm miệng không nói bất cứ lời nào. Tịch Khánh Lân hỏi vài lần vẫn không hỏi được nguyên cớ nên đành phải thôi.

"Cũng áp tải Doãn Thái úy đi, cùng chém đầu chung với Ngũ Hoàng thúc cho có bạn." Giọng điệu Tịch Khánh Lân rất lạnh nhạt đưa ra quyết định này.

Bọn lính dẹp sạch thi thể đầy trong hành cung, tha từng người một ra bên ngoài. Bên ngoài đại môn đã chất một đống củi, thế lửa hừng hực chiếu sáng cả hành cung. Từng thi thể được ném vào trong đống lửa lớn, cách rất xa mà Mạn Duẫn cũng có thể ngửi được mùi thịt cháy khét kia.

Lý công công phân phó vài thái giám dẫn các vị đại thần vào phòng nghỉ ngơi. Đêm nay có thể nói là một đêm kinh tâm động phách, có mấy đại thần nhát gan đến bây giờ mà trái tim vẫn còn đập thình thịch.

Mùi máu tươi nồng nặc tràn ngập hành cung, rồi theo gió phiêu đãng ra rất xa xung quanh.

"Bảo quản tốt thi thể Lưu Thái thủ, chờ sau khi hồi Hoàng Đô Trẫm sẽ cấp cho hắn một lễ đại táng long trọng." Tịch Khánh Lân hít sâu một hơi. Lưu Thái thủ xưa nay cũng coi như là tận chức tận trách đối với triều đình, không ngờ rằng hôm nay lại dâng nạp cả tính mạng tại đây.

Lần này bắt được Trầm Vương, hắn cũng muốn bắt đầu rửa sạch vậy cánh của Trầm Vương, trên triều đình rồi sẽ thiếu một số triều thần. Nhưng sắp tới đây sẽ là một lần khoa cử mới, hy vọng có thể tìm được vài hạt mầm tốt điền vào những vị trí trống.

Mạn Duẫn ngáp một cái, khiến cho hai người bên cạnh chú ý.

"Mệt à? Trở về ngủ đi." Tịch Mân Sầm vỗ vỗ vai Mạn Duẫn, trong giọng nói lạnh như băng dường như lộ ra một nét nhu tình.

Khuôn mặt vừa rồi còn rối rắm của Tịch Khánh Lân lập tức biến đổi, "Hoàng đệ, tối nay phát sinh sự kiện lớn như vậy ngươi không thể cứ vậy mà bỏ mặc, đi ngủ một mình. Nói thế nào cũng phải giúp..." Trẫm dọn dẹp sạch sự việc này.

Tịch Khánh Lân còn chưa dứt lời, Tịch Mân Sầm đã cố ý cướp lời, "Cũng phải..."

Tịch Khánh Lân vui vẻ, nhủ bụng, Hoàng đệ trở nên có tình người từ khi nào vậy. Nhưng nghe câu tiếp theo, Tịch Khánh Lân liền cứng đơ tại chỗ.

"Nhưng ai nói bổn Vương muốn đi ngủ một mình? Bổn Vương đi cùng Duẫn nhi mà, hai người đó."

Tịch Mân Sầm tuyệt đối là cố ý...

"Về phần sự việc nơi hành cung cứ giao hết cho Hoàng huynh đi. Nhớ hoàn thành sớm một chút, đi ngủ sớm một chút đó, đừng kéo dài mà hư hỏng thân thể." Tịch Mân Sầm nói xong, nắm tay Mạn Duẫn, kêu thái giám dẫn bọn họ đến khách phòng nghỉ ngơi.

Tịch Khánh Lân tức đến hai tay phát run. Chuyện nhiều như vậy, nặng như vậy, kéo đến bình minh cũng chưa chắc đã hoàn tất nữa kia.

Trông cậy vào Cửu Hoàng đệ sẽ giúp hắn còn không bằng tin vào chuyện heo nái biết leo cây. Tịch Khánh Lân ảo não vỗ vỗ trán, sao mình lại có thể dùng từ như vậy để so sánh chứ, tốt xấu gì hắn cũng là văn nhân mà. Dùng tu từ 'heo nái leo cây' cũng quá thấp kém đi.

"Hoàng Thượng, chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian mà xử lý đi. Ngày mai còn phải khải hoàn hồi Hoàng Đô, không thể để sai thời gian đâu." Lý công công ở một bên nhắc nhở, trong lòng cũng không dễ chịu cho lắm. Hoàng Thượng thức đêm thì cũng chẳng khác nào lão cũng phải thức đêm.

Biết ngay là xương cốt già cỗi của lão sớm muộn gì cũng sẽ bị ép đến hỏng mà.

Nhưng dù có tức giận thế nào thì Tịch Khánh Lân cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài. Sau này ai mà dám nói làm Hoàng Thượng là cực kỳ hưởng thụ, hắn sẽ liều mạng với người đó ngay.

Khách phòng nơi Hành cung đã được quét tước sạch sẽ. Tịch Mân Sầm cùng Mạn Duẫn đẩy cửa vào, châm bấc đèn, căn phòng liền trở nên sáng sủa.

Mạn Duẫn đấm đấm đầu vai, thấy chẳng thấm vào đâu liền nhảy thẳng lên giường. Hôm nay thật là mệt! Đúng là Hoàng thất lúc nào cũng phức tạp nhất, thường xuyên khiến cuộc sống người ta khó được an lành.

Tịch Mân Sầm nâng Mạn Duẫn dậy, ngón tay lành lạnh ôm lấy mặt nàng, ánh mắt trở nên tối sầm, "Nói đi, đây là có chuyện gì?"

Sưng đỏ nơi hai má bớt đi quá chậm, tuy rằng không đau nhưng vẫn sưng rất cao. Mạn Duẫn đẩy tay Phụ Vương ra, "Ta tự tay đánh mình." Đưa ngón tay sờ sờ hai má.

Sắc mặt Tịch Mân Sầm phát lạnh, "Tự tay...?"

Nhìn độ sưng đỏ cũng biết rằng dùng sức rất mạnh. Nói Tịch Mân Sầm không đau lòng là giả.

"Ai tìm ngươi sinh sự?" Hắn biết Mạn Duẫn rất yêu quý bản thân, nếu không ai trêu chọc nàng, nàng chắc chắn sẽ không hạ ngoan thủ đối với chính mình.

Biết rằng việc gì cũng không thể qua được con mắt sắc sảo của Phụ Vương, Mạn Duẫn đã làm tốt bước chuẩn bị 'thẳng thắn sẽ được khoan hồng' từ trước.

"Thất Công chúa và Bát Công chúa. Ta đã tự mình báo thù, Phụ Vương không cần lo lắng. Ta là nữ nhi của ngươi mà, có ai có thể bắt nạt được ta chứ. Người nói có đúng không?" Mạn Duẫn hé cười, nụ cười thật ngọt, cố gắng làm cho Tịch Mân Sầm an tâm, chứng minh bản thân nàng không có việc gì.

Hắn cũng biết thủ đoạn của Mạn Duẫn, chẳng qua Mạn Duẫn vẫn còn chưa đủ ác độc, nếu so với bản thân hắn thì Mạn Duẫn còn ngây thơ lắm.

Ngoài mặt thì gật đầu, nhưng trong lòng thì Tịch Mân Sầm cũng không định cứ thế mà buông tha hai nàng kia. Mạn Duẫn là miếng thịt đầu quả tim của hắn, chính hắn còn luyến tiếc đụng đến dù một phần, huống chi là người khác?

Hầu hạ Mạn Duẫn cởi bớt quần áo, Tịch Mân Sầm kéo chăn bông đắp kín nàng: "Ngủ đi, sự việc đã xong, về sau chúng ta được tiêu dao khoái hoạt rồi."

Mạn Duẫn mệt chết đi được nên cũng không hỏi gì thêm, nhắm mắt lại ôm eo Phụ Vương, dần dần đi vào giấc ngủ.

Chim chóc đậu đầu cành líu ríu líu lo, không khí trong núi thật tươi mát, cực kỳ trong lành. Chẳng qua trong không khí tinh khiết của ngày mới lại lẫn vào một ít mùi máu tươi, cho dù có gió thổi nhưng vẫn không thể tiêu tán hết trong thời gian ngắn.

Ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, Mạn Duẫn từ từ tỉnh dậy. Nàng theo thói quen nhìn vào bên cạnh thì phát hiện Phụ Vương đã tỉnh từ trước, đang ngồi ở bên giường nhìn nàng.

Tịch Mân Sầm đã ăn mặc chỉnh tề, chắc là đã rời giường từ sớm, cũng rửa mặt chải đầu xong.

"Nhìn cái gì vậy, còn không mau rời giường đi?" Tịch Mân Sầm lấy quần áo treo ở đầu giường qua, đưa cho Mạn Duẫn.

Bởi vì đến đây tế điện chỉ mất có một ngày nên không ai mang theo quần áo tắm rửa, bộ này vẫn là bộ hôm qua. Lúc đánh nhau, quần áo đã bị dính không ít vết máu. Đêm qua trời tối, Mạn Duẫn không thấy rõ, hôm nay nhìn lại thì cau cái mũi ngay, cố gắng không nhìn mà mặc quần áo vào người.
HẾT QUYỂN 2
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom