• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Dưỡng chồn thành hậu, tà mị lãnh đế ôn nhu yêu (2 Viewers)

  • Chương 613

Chỉ là tối nay, không biết như thế nào, Cố Duy Nhất luôn không ngủ được. Phảng phất, trong mơ hồ, hình như có chuyện gì sắp sửa phát sinh.


Tuy nhiên, liền trong thời gian Cố Duy Nhất tâm thần không yên, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận tiếng thét chói tai bối rối, và lạ thay, cả âm thanh binh khí va chạm vào nhau nữa.


Giờ phút này đêm đã khuya, nên âm thanh xảy ra bất ngờ này, bỗng nhiên vang lên, nghe càng rõ ràng.


Nghe vậy, trong lòng Cố Duy Nhất không khỏi giật nảy lên một cái. Sau đó, nàng nhanh chóng đứng lên, vọng ra ngoài cửa la lớn.


"Tiểu Thúy, Tiểu Thúy!"


Cố Duy Nhất la lớn, chính là, cho dù nàng có gọi như thế nào, cũng không nghe được Tiểu Thúy đáp lại. Thấy vậy, trong lòng Cố Duy Nhất càng cảm thấy bất an.


Nàng nhanh chóng đứng dậy, mở cánh cửa chạm trổ rồi thò đầu ra bên ngoài vừa nhìn.


Chỉ thấy, Tiểu Thúy sớm cũng không còn bóng dáng. Chỉ có cách đó không xa, ánh lửa nổi lên bốn phía. Cùng với sự khác thường kia, âm thanh binh khí va chạm vào nhau càng là không ngừng truyền đến từ chỗ ở của Mạc Tiêu Diêu.


Nghe vậy, trong lòng Cố Duy Nhất giật nảy lên một cái.


Chẳng lẽ là, ở chỗ Mạc Tiêu Diêu bên kia có chuyện gì xảy ra sao!?


Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất lo lắng, đột nhiên, một đạo bóng dáng cao to, liền vội vã chạy tới chỗ nàng bên này.


Đờ người ra nhìn kĩ, người này không phải ai khác, chính là tâm phúc của Mạc Tiêu Diêu, Lý Duy.


Nhìn thấy Lý Duy vội vã đến đây, Cố Duy Nhất lập tức lo lắng hỏi.


"Lý Duy, rốt cuộc phát sinh chuyện gì!?"


"Cố cô nương, ngươi trước hết cũng không nên hỏi điều gì, hiện tại trong Giáo đang xảy ra chuyện, Giáo Chủ lo lắng cho an nguy của ngươi, trước hết để cho ta mang ngươi rời khỏi nơi này."


Nghe được Lý Duy nói lời này, đồng mâu Cố Duy Nhất không khỏi trợn lên một cái.


"Cái gì!? Trong Giáo rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!? Mạc Đại ca hắn có thể có nguy hiểm gì không!? Ngươi trước không cần lo cho ta, đầu tiên hãy giúp Mạc Đại ca a!"


Cố Duy Nhất mở miệng, vẻ mặt lo lắng bối rối.


Lý Duy thấy vậy, lập tức mở miệng nói.


"Cố cô nương, Giáo Chủ võ công của ngài cao cường, nên sẽ không có việc gì. Giáo Chủ chính là lo lắng cho mình nên không chú ý được cô nương. Trước hết để cho ta mang cô nương rời khỏi nơi đây. Bằng không, khi những người đó đến, chỉ sợ Cố cô nương có lo lắng về tính mạng!"


Nghe được Lý Duy nói lời này, trong lòng Cố Duy Nhất biết Mạc Tiêu Diêu là lo lắng chuyện này sẽ làm liên lụy chính mình.


Trong lòng lo lắng, cũng biết, chính mình hiện nay muốn giúp Mạc Tiêu Diêu, cũng là không giúp được.


Dù sao hiện tại, nàng là trong bụng có bầu. Chính mình đi lại cũng không xong, thì làm thế nào giúp cho Mạc Tiêu Diêu đây!?


Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất không thể làm gì khác hơn là gật đầu.


"Hảo, Lý Duy, chúng ta đây trước cứ rời khỏi nơi này."


Nghe được Cố Duy Nhất đồng ý, Lý Duy lập tức mang theo Cố Duy Nhất, đi vào trong phòng của nàng.


Thấy vậy, trên mặt Cố Duy Nhất sửng sốt.


"Chúng ta không phải nên rời khỏi nơi này sao!?"


"Cố cô nương có chỗ không biết, kỳ thật ở trong phòng Cố cô nương, còn có thông đạo đi ra ngoài. Những chuyện liên quan tới Cố cô nương, chủ nhân chính là cực kì quan tâm!"


Lý Duy vừa nói, vừa đi tới phía trước một bức tường. Sau đó, lại nhẹ nhàng vén lên một bộ tranh chữ trên vách tường.


Cùng với bức tranh chữ bị vén lên, Cố Duy Nhất mới phát hiện, thì ra, phía sau bức tranh chữ kia, có một chỗ lõm.


Chỉ thấy Lý Duy đưa tay đến chỗ lõm kía, dùng sức nhấn một cái.


Liền nhìn thấy bức tường trước mặt bọn họ, từ từ lùi ra hai bên.


Ngay lập tức, một cái thông đạo thật dài, liền xuất hiện ở trong tầm mắt.


Chỉ thấy thông đạo này, phi thường nhỏ hẹp, chỉ có thể cho một người đi vào.


Nhưng mà bên trong, lại không phải hoàn toàn đen thui. Bởi vì mỗi cách một đoạn đường, trên vách tường, đều sẽ đính một viên Dạ Minh Châu cực lớn.


Những viên Dạ Minh Châu này, vừa nhìn liền biết rõ là giá trị xa xỉ.


Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất suy nghĩ, đã thấy Lý Duy đi ở phía trước dẫn đường.


"Cố cô nương, nhanh lên một chút."


"Hắc hắc hắc, tốt."


Nghe được lời Lý Duy nói, Cố Duy Nhất lập tức đi vào thông đạo kia. Cùng với việc nàng đi vào, liền thấy Lý Duy nhẹ nhàng nhấn một cái trên bề mặt vách tường, bức tường mở ra kia liền từ từ khép lại.


"Cố cô nương, ta trước hết mang ngươi đi ra ngoài, tìm một người chỗ an toàn thu xếp xong xuôi ngươi, sau đó sẽ trở về giúp chủ nhân."


"Ừ, làm phiền rồi."


Nghe được lời Lý Duy nói, Cố Duy Nhất cảm kích đáp lại.


Đến khi bọn họ đi được ước chừng một khắc canh giờ, thì đã đi ra khỏi thông đạo kia.


Đi ra khỏi thông đạo kia, Cố Duy Nhất đảo mắt nhìn quanh một lượt bốn phía.


Chỉ thấy nơi này, chính là chỗ mấy con đường núi hoang dã.


Thông đạo phía sau nàng, chính là bị rất nhiều bụi cỏ che chắn, người bình thường là không phát hiện được.


"Được rồi, Cố cô nương, ta trước mang ngươi xuống núi."


"Ừ, hảo."


Nghe được Lý Duy nói lời này, Cố Duy Nhất chỉ là nhẹ nhàng gật đầu.


Trong lòng biết hiện tại chính mình là gáng nặng của bọn họ, có lẽ trước tìm một chỗ an toàn rồi thu xếp tiếp, Lý Duy còn phải trở về giúp Mạc Tiêu Diêu.


Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất suy nghĩ, đột nhiên, một tràng tiếng cười the thé càn rỡ đắc ý, liền vang lên từ chỗ cách bọn họ không xa


"Ha ha ha ha ha ha... Ôm cây đợi thỏ, vẫn còn rốt cuộc đợi được các ngươi đi ra rồi!"


Cùng với những lời người mới đến đã nói, Cố Duy Nhất chỉ thấy rừng cây vốn tối om, lập tức có ánh lửa nổi lên bốn phía.


Những cây đuốc phút chốc xuất hiện, ánh lửa mờ nhạt kia, quả là soi sáng bốn phía phảng phất như ban ngày.


Cùng với ánh lửa sáng lên, Cố Duy Nhất cũng nhìn rõ ràng tình huống bốn phía xung quanh.


Chỉ thấy, ở bốn phía bọn họ, đang có mười mấy nam nhân cầm binh khí trong tay, đang nhìn chằm chằm bọn họ.


Cứ nhìn trang phục của những người này, liền biết rõ đó là người trong giới võ lâm.


Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất suy nghĩ, Lý Duy nhìn lại mười mấy tên võ giả ở bốn phía, sắc mặt nặng trĩu. Lập tức, ánh mắt quét một vòng, liền nhìn tới một người võ giả cầm đầu, mặt mày râu ria lởm chởm.


"Lão Tứ, Giáo Chủ đối đãi ngươi không tệ, ngươi lại bán đứng Giáo Chủ, dẫn những người trong võ lâm này tới đây. Ngươi không sợ thiên lôi đánh xuống sao!?"


"Ha ha ha ha ha ha... Thiên lôi đánh xuống!? Ta mới không sợ đây! Bởi người không vì chính mình, trời tru đất diệt. Ngươi có lẽ ngoan ngoãn không nên phản kháng, giao nữ nhân này ra đây, ta có lẽ còn có thể tha cho ngươi một mạng đây! Bằng không..."


Nói tới đây, lão Tứ càng là giữ vẻ mặt âm u mà nhìn Lý Duy, ý tứ cảnh cáo trong mắt không che dấu chút nào.


Nghe vậy, trong lòng Cố Duy Nhất giật nảy lên một cái.


Người mà bọn họ muốn bắt lại là nàng!? Tại sao!? Nàng đã từng kết thù với những người trong võ lâm này sao?!


Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất nghi hoặc kinh ngạc, chỉ thấy Lý Duy hung hăng xì một tiếng khinh miệt, ánh mắt nhìn lão Tứ, đều là coi thường khinh bỉ.


"Phì... hừ, ta Lý Duy đâu phải là lão Tứ ngươi. Giáo Chủ có ân đối với ta, Cố cô nương chính là nữ nhân Giáo Chủ yêu thương sâu sắc. Các ngươi uốn bắt được Cố cô nương để uy hiếp Giáo Chủ!? Trừ phi các ngươi giết chết ta, dẫm đạp lên thi thể của ta đi!"


"Hảo! Lý Duy ngươi đã không biết phân biệt, như vậy ta cũng sẽ không để ý tới tình cảm ngày xưa nữa. Người đâu, lên! Giết Lý Duy, bắt sống nữ nhân này!"


Cùng với lão Tứ vừa nói ra lời này, mười mấy tên nam nhân cầm vũ khí trong tay, tất cả đều kéo tới chỗ Lý Duy.


Cố Duy Nhất cũng là người tập võ, nhìn ra được, những nam nhân cầm vũ khí trong tay này, cũng là người tập võ.


Mặc dù, võ công của Lý Duy không kém, chính là, hai tay khó địch bốn tay. Nếu lại tiếp tục như vậy, Lý Duy sớm muộn sẽ không toàn mạng.


Trong lòng lo lắng, Cố Duy Nhất cũng không thể nghĩ nhiều. Cho dù nàng phải liều cái mạng này, thì cũng tuyệt đối không thể để cho Lý Duy vì bảo vệ nàng mà liều mình!


Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất tức thì nhanh chóng xông lên, bắt đầu đấu với những nam nhân cầm vũ khí trong tay này.


Lý Duy thấy vậy, vẻ mặt lo lắng.


"Cố cô nương, ngươi chạy mau, nơi này có ta!"


"Lý đại ca, ta không thể đi, ta tuyệt đối không thể để lại đồng bạn của mình mà một mình rời đi!"


Cố Duy Nhất cũng không quay đầu lại vừa nói, thần sắc cảnh giác vừa đấu với những nam nhân này.


Trong lòng biết trận chiến này, chỉ cho phép thắng, không cho thua. Cố Duy Nhất chính là dốc mười phần toàn lực.


Tuy nhiên, coi như võ công của Cố Duy Nhất không tệ. Nhưng hiện nay, trong lòng nàng có bầu, hành động bất tiện. Xuất thủ so với trước kia tự nhiên không nhanh nhẹn bằng.


Nhìn lại Lý Duy bên kia, giờ phút này trên người đã sớm trúng vài đao, máu huyết đỏ tươi kia càng là nhuộm khắp toàn thân. Chính là, Lý Duy lại phảng phất như không biết đau. Hắn cắn chặt hàm răng, thật sự không chịu thua.


Thấy vậy, trong lòng Cố Duy Nhất vừa là cảm động, vừa là lo lắng.


Chẳng lẽ là, hôm nay bọn họ sẽ chết ở chỗ này sao!?


Trong lòng đau xót, Cố Duy Nhất bởi vì chăm chú vào thế công của nam nhân trước mắt, cũng không từng chú ý tới bên dưới có một khối đá nhô lên.


Sau một khắc, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy mũi chân đau nhức, thân thể liền lập tức mất đi thăng bằng, cứ như thế ra đổ người về phía trước.


Cảm giác được thân thể mất đi thăng bằng, sắp sửa té lăn trên đất, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy trái tim, càng là trong nháy mắt muốn vọt khỏi lồng ngực.


Sau một khắc, hai tay càng là dường như tự có ý thức, gắt gao che bụng của mình.


Cho dù như thế nào, nàng tuyệt đối không thể để cho con của mình xảy ra chuyện a!


Liền trong thời gian Cố Duy Nhất sợ hết hồn hết vía suy nghĩ, đột nhiên, trước mắt có hắc y chợt lóe. Ngay sau đó, cả người Cố Duy Nhất liền được ôm vào một lồng ngực rộng rãi.


Nam nhân ôm trong ngực, rộng lớn như vậy, cứng cáp mà quen thuộc.


Ngửi thấy mùi Long Tiên Hương nhạt nhòa quen thuộc kia, lại thêm bên tai nghe thấy tiếng tim đập rối loạn, khiến trong lòng Cố Duy Nhất giật nảy lên một cái, gương mặt sửng sốt. Hiển nhiên, vẫn còn là có hơi vẫn chưa lại hồn.


Là ảo giác của nàng sao!? Tại sao nàng lại cảm giác được, người đang ôm nàng, là Độc Cô Ngạo Phong đây!?


Không!


Làm sao có thể là hắn đây!?


Hắn hiện nay, hẳn là đang ở tại hoàng cung xanh vàng rực rỡ kia của hắn, để làm hoàng đế cao cao tại thượng, không phải sao!?


Mà nàng, chẳng qua là một người không có ý nghĩa, làm thế nào hắn lại xuất hiện ở chỗ này!?


Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất tự giễu, bên tai, đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc trầm thấp khàn khàn.


"Duy Nhất, trẫm rốt cuộc tìm được nàng!"


Nam nhân mở miệng, ở trong giọng nói, có vẻ nghẹn ngào.


Nghe vậy, trong lòng Cố Duy Nhất không khỏi chấn động mãnh liệt.


Lập tức, khuôn mặt nhỏ nhắn từ từ ngước lên, nhìn tới trên đầu.


Đập vào mắt, là một gương mặt đầy những râu ria lởm chởm, tiều tụy không chịu nổi.


Gương mặt tuấn tú kiệt xuất kia trong trí nhớ, giờ phút này hai gò má hơi hõm vào. Ở trên gương mặt, mọc đầy râu ria lởm chởm. Ở trong mắt vết thâm quầng hiện rõ ràng, lại thêm những sợi tơ máu trong mắt, đều đủ để nhìn ra, nam nhân này đã nhiều ngày không ngủ.


Thấy vậy, trong lòng Cố Duy Nhất chấn động.


"Độc Cô Ngạo Phong..."


Làm thế nào Độc Cô Ngạo Phong từ trước tới nay khí phách tràn trề, mới ngắn ngủi hơn hai tháng, liền biến thành dáng dấp như vậy!?


Đối với Cố Duy Nhất kinh ngạc trong lòng, Độc Cô Ngạo Phong chỉ là gắt gao ôm thiếu nữ trong lòng,thật chặt. Còn trên mặt, đều là hiện rõ niềm vui sướng khi thấy vật đã mất rồi lại có được.


"Duy Nhất, trẫm rốt cuộc tìm được nàng, rốt cuộc, tìm được nàng..."


Nam nhân mở miệng, than thở từng tiếng từng tiếng.


Mỗi một từ một chữ, đều bao hàm tình ý vô hạn của hắn đối với nàng.


Nghe vậy, trong lòng Cố Duy Nhất không khỏi thắt lại một cái, trong mũi cay cay, hai dòng lệ trong veo, liền nhanh chóng tràn mi, chảy xuống hai gò má.


"Độc Cô Ngạo Phong..."


Cho tới nay, nàng đều cho là, nam nhân này, chỉ coi nàng là thế thân của nữ nhânmà hắn đã từng yêu thương sâu sắc.


Cho tới nay, nàng đều cho là, sau khi nàng rời khỏi đó, nam nhân này liền sẽ không tìm kiếm nàng. Bởi vì, hắn không thích nàng, không quan tâm nàng.


Chính là hiện nay, nhìn thấy nam nhân bởi vì tìm kiếm chính mình mà tự khiến cho bản thân tiều tụy như vậy, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy trong lòng cực kì đau đớn.


"Duy Nhất, trẫm thật sự cực kì yêu thích nàng. Trước kia là trẫm đã từng có yêu nữ nhân khác. Nhưng mà, đó là chuyện đã qua. Kể từ ba năm trước đây, khi nàng xuất hiện ở trong tầm mắt của trẫm,nàng đã trở thành một bộ phận của trẫm. Người hiện tại trẫm yêu, là nàng!"


Nam nhân mở miệng, giọng điệu trầm thấp, ánh mắt nhìn Cố Duy Nhất, không hề giả dối,thâm tình chân thành biết bao.


Nghe được lời này của nam nhân, lại thấy ánh mắt chân thành kia của nam nhân, trong lòng Cố Duy Nhất nhói lên một cái.


Cũng rốt cục đã hiểu rõ ràng, nam nhân này, là yêu nàng.


Là nàng không nghe giải thích của hắn, cho nên mới làm cho hai người bị tổn thương chồng chất như thế.


Hiện nay, nam nhân này trăm cay nghìn đắng tìm đến đây, chỉ vì nàng.


Nghĩ tới đây, trong lòng Cố Duy Nhất cảm động.


Tảng đá lớn vốn một mực áp chế ở trong lòng, rốt cuộc đã rơi xuống.


"Phong, thật xin lỗi, đều là lỗi của ta, ta không nên phát sinh hiểu lầm chàng..."


Cố Duy Nhất mở miệng, trong lòng đều là ý xin lỗi.


Cũng xót xa ân hận cho chính mình.


Dù sao, ai mà không có quá khứ đây!?


Có lẽ, Độc Cô Ngạo Phong đã từng yêu thương sâu sắc nữ nhân khác, thế nhưng, hiện nay, nàng nhìn ra, ở trong mắt, trong lòng nam nhân này chỉ có nàng!


Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất rung động, Độc Cô Ngạo Phong sau khi nghe được lời này của Cố Duy Nhất, chân mày vốn cau lại, rốt cuộc cũng giãn rộng ra.


Tuy nhiên, vẻ hoan hỉ trên mặt Độc Cô Ngạo Phong duy trì không được một khắc. Sau một khắc, dường như là nhận thấy được cái gì, đôi mắt hắn mở to.


"Duy Nhất, cẩn thận!"


Nghe được lời này của nam nhân, lại thấy thần sắc hắn tràn đầy lo lắng, gương mặt Cố Duy Nhất đầu tiên là sửng sốt. Nàng vẫn chưa từng phản ứng kịp, liền thấy nam nhân ôm thật chặt nàng chuyển tới phía sau.


Cùng với một hồi trời đất ngả nghiêng, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy đại não trong chốc lát đã trống rỗng.


Còn không kịp phục hồi tinh thần lại, chỉ nghe đến trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một tiếng kêu rên bị đau.


Ngay sau đó, là một hồi tiếng kêu bối rối giật mình.


"Hoàng thượng cẩn thận a!"


Cùng với tiếng kêu giật mình vang lên bên tai, trái tim Cố Duy Nhất, đúng là trong nháy mắt muốn vọt khỏi lồng ngực. Đôi mắt nhung nhanh chóng vừa ngước lên, đối diện, là đôi mắt Độc Cô Ngạo Phong tràn đầy vẻ đau đớn.


"Phong, ngươi là làm sao vậy!?"


Cố Duy Nhất mở miệng, trên mặt đều là vẻ bối rối.


Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Duy Nhất tràn đầy bối rối, Độc Cô Ngạo Phong chỉ là hé mở đôi môi đỏ mọng, quay xuống Cố Duy Nhất an ủi mỉm cười.


"Duy Nhất, trẫm, không có việc gì..."


Độc Cô Ngạo Phong ngoài miệng tuy nói như thế. Nhưng mà, trong nháy mắt gương mặt của hắn liền tái nhợt đi. Hơn nữa đôi môi kia dần dần biến thành màu tím, quả là làm cho Cố Duy Nhất hoảng sợ.


"Nha! Phong, chàng trúng độc!"


Cùng với một tiếng thét kinh hãi này của Cố Duy Nhất, chỉ thấy Độc Cô Ngạo Phong đột nhiên nhắm nghiền đôi mắt, thân thể mềm nhũn, liền ngã trên mặt đất.


Cố Duy Nhất thấy vậy, thực sự là hoảng sợ.


"Phong, chàng sao vậy!? Phong, chàng không nên làm ta sợ!"


Cố Duy Nhất khóc lóc hô to, nhìn thấy thị vệ của Độc Cô Ngạo Phong vội vã chạy tới, rồi giao chiến cùng những người trong võ lâm, trong lòng càng là mất bình tĩnh.


Vào đúng thời điểm này, một đội nhân mã, liền chạy đến từ phía trước cách đó không xa.


Cầm đầu, đúng là Mạc Tiêu Diêu mặc một chiếc áo đỏ rực rỡ.


Chỉ thấy Mạc Tiêu Diêu sau khi đến, lập tức chỉ huy thuộc hạ bao vây tiễu trừ những dư đảng còn lại này. Còn chính mình thì nhanh như chớp giật vọt tới bên cạnh Cố Duy Nhất.


"Duy Nhất, ngươi thế nào!? Ngươi có bị thương sao!?"


Mạc Tiêu Diêu mở miệng, ánh mắt nhìn Cố Duy Nhất, không che dấu chút nào nỗi lo lắng.


Nghe được lời Mạc Tiêu Diêu nói, Cố Duy Nhất lập tức giống như người chết đuối vớ được khúc gỗ nổi, gắt gao túm chặt ống tay áo của Mạc Tiêu Diêu, đôi môi đỏ mọng hé ra, mở miệng khóc ròng nói.


"Mạc Đại ca, van cầu ngươi, mau mau cứu Phong, Phong hắn trúng độc, ô ô ô..."


Nghe được lời Cố Duy Nhất nói, ánh mắt Mạc Tiêu Diêu quét một vòng, liền rơi trên người Độc Cô Ngạo Phong đang té trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, đôi môi tím ngắt.


Thấy vậy, đôi môi đỏ mọng đầu tiên là nhẹ nhàng cong một cái, lập tức, mới mở miệng nói.


"Người đâu, mang hắn về!"


...


Đến lúc Cố Duy Nhất đi theo phía sau Mạc Tiêu Diêu, một lần nữa trở lại bên trong tà giáo. Chỉ thấy bên trong tà giáo, hoàn toàn bừa bộn.


Tà giáo vốn yên bình như chốn thế ngoại đào nguyên, giờ phút này quả là thây ngã khắp nơi, máu chảy thành sông, không ít người bị thương, đang lúc băng bó ở nơi này.


Những người không hề bị thương, thì ở nơi này thu thập tàn cuộc.


Nhưng mà, đối với chuyện ở bên ngoài, Cố Duy Nhất chính là mặc kệ. Giờ phút này, tâm tư của nàng, chỉ là dồn vào trên người Độc Cô Ngạo Phong.


Chỉ thấy Độc Cô Ngạo Phong sau khi được khiêng trở về, liền một mực hôn mê bất tỉnh.


Màu tím sẫm trên môi, càng nhìn thấy ghê người.


"Phong, chàng ngàn vạn lần không thể để xảy ra sự việc, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện gì!"


Cố Duy Nhất một mực kéo tay Độc Cô Ngạo Phong, mặc kệ Độc Cô Ngạo Phong vẫn không hề nghe được. Nàng liền ngồi xổm bên người Độc Cô Ngạo Phong, không ngừng lặp lại một câu nói kia.


Giờ phút này, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy tâm can mình cực kì rối loạn.


Nếu như Độc Cô Ngạo Phong thật sự chết đi, nàng nên làm cái gì bây giờ!? Nên làm cái gì bây giờ!?


Càng nghĩ, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy tâm can mình, phảng phất bị một bàn tay vô hình, dường như hung hăng xiết lại, đều sắp sửa làm cho nàng không thở nổi.


Liền trong thời gian Cố Duy Nhất vô cùng lo lắng, Mạc Tiêu Diêu đứng ở một bên, lại thấy Cố Duy Nhất mặt mày cực kì lo lắng nhìn Độc Cô Ngạo Phong.


Từ sau khi nam nhân này xuất hiện, ánh mắt của thiếu nữ này, liền không hề rời khỏi trên người nam nhân này.


Trên mặt của nàng, hiện rõ nỗi lo lắng căng thẳng sợ hãi như vậy, khiến cho hắn biết, nếu như nam nhân này không còn, nàng cũng không sống nổi nữa.


Nghĩ tới đây, trong lòng Mạc Tiêu Diêu không khỏi thắt lại một cái.


Hắn cũng hoàn toàn rõ ràng rồi, trong lòng thiếu nữ này, là hoàn toàn không tồn tại vị trí nào cho hắn.


Nghĩ tới đây, trong lòng Mạc Tiêu Diêu, không khỏi trào dâng một nỗi cay đắng.


Đối với tâm tư của Mạc Tiêu Diêu, Cố Duy Nhất không biết. Giờ phút này, nàng chỉ kêu gọi nam nhân một mực hôn mê bất tỉnh trước mắt này.


"Phong, chàng nhất định phải không có việc gì. Nếu như chàng chết, ta và đứa bé làm sao bây giờ!? Chàng là người có trách nhiệm như vậy, chàng tuyệt đối không thể bỏ mặc kệ ta và đứa bé a. Bằng không, cho dù chàng đi đâu, lên trời cao xuống đất dày, ta đều sẽ không bỏ qua cho chàng!"


Cố Duy Nhất mở miệng, ngữ điệu mang vẻ uy hiếp. Thế nhưng mà nước mắt kia, lại phảng phất hồng thủy vỡ đê, nhuộm đầy hai gò má.


Nhìn thấy dáng vẻ Cố Duy Nhất thương tâm khổ sở, trong lòng Mạc Tiêu Diêu cũng không dễ chịu.


"Duy Nhất, ngươi không nên khổ sở, cẩn thận thân thể."


Đối với lời Mạc Tiêu Diêu nói, Cố Duy Nhất lại phảng phất như ngoảnh mặt làm ngơ.


Cho đến lúc A Mông xuất hiện, Cố Duy Nhất lập tức giống như người chết đuối, tìm được khúc gỗ nổi trong nước. Nàng nhanh chóng gắt gao tím chặt lấy ống tay áo A Mông, khổ sở cầu khẩn.


"A Mông, ngươi nhất định phải cứu Phong, ta van cầu ngươi, ngươi nhất định phải cứu hắn!"


Nghe được lời Cố Duy Nhất nói, lại thấy nàng cầu khẩn đầy tội nghiệp đau khổ. Gương mặt A Mông đầu tiên là sửng sốt, ánh mắt quét một vòng, liền rơi trên người Mạc Tiêu Diêu đứng ở một bên.


Mạc Tiêu Diêu thấy vậy, không khỏi gắt gao kiềm chế nỗi cay đắng trong lòng, sau đó đưa tay, kéo tay của Cố Duy Nhất mà nói an ủi.


"Duy Nhất, ngươi để A Mông đi điều trị hắn đi! A Mông có y thuật cũng được, nhất định sẽ điều trị cho hắn!"


"Có thật không!? Mạc Đại ca, lời ca nói là sự thật, không gạt ta có đúng không. Phong nhất định sẽ không có việc gì, có đúng hay không!?"


Nghe được lời Mạc Tiêu Diêu nói, Cố Duy Nhất mở to đôi mắt, hai tay gắt gao túm chặt ống tay áo của Mạc Tiêu Diêu, không ngừng hỏi tới.


Nhìn thấy Cố Duy Nhất đau khổ hỏi tới không ngừng, dáng vẻ trẻ con cực kì tội nghiệp đau khổ kia, phảng phất một đứa bé bất lực, làm cho lòng người sinh ra thương xót.


Thấy vậy, Mạc Tiêu Diêu không khỏi nhẹ nhàng gật đầu, sau đó mở miệng an ủi.


"Đúng, hắn nhất định sẽ không có việc gì. Bởi vì, hắn, là yêu ngươi như vậy, cho nên, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ mặc ngươi cùng đứa bé."


Mạc Tiêu Diêu mở miệng, nhẹ nhàng cười an ủi Cố Duy Nhất.


Có trời mới biết, hắn nói ra những lời như thế này, trong lòng rốt cuộc cay đắng đến đâu.


Nữ nhân chính mình yêu mến, lại đi yêu thương sâu sắc nam nhân khác, giờ phút này, lại càng lo lắng sợ hãi khổ sở cho nam nhân khác. Mạc Tiêu Diêu chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng cay đắng.


Mà nỗi niềm cay đắng này, cũng không thể biểu lộ ra...


Đối với tâm tư của Mạc Tiêu Diêu, Cố Duy Nhất không biết. Giờ phút này, nàng lại được đáp án khẳng định của Mạc Tiêu Diêu. Trong lòng vốn đang rối như tơ vò, mới rốt cuộc hơi đủ yên tâm đưa ra quyết định.


Tuy nhiên, ánh mắt quét một vòng, liền rơi trên người Độc Cô Ngạo Phong.


Chỉ thấy A Mông sau khi kiểm tra xong xuôi cho Độc Cô Ngạo Phong, lại có vẻ mặt lo âu.


Thấy vậy, chân mày Cố Duy Nhất chau lại một cái.


"A Mông, Phong hắn hiện tại rốt cuộc như thế nào, ngươi thành thật nói cho ta biết đi!"


Cố Duy Nhất mở miệng hỏi.


A Mông nghe vậy, không có lập tức trả lời nàng, chỉ là ánh mắt quét một vòng, cái nhìn mang theo câu hỏi kia, không khỏi rơi trên người Mạc Tiêu Diêu.


Thấy vậy, chân mày Cố Duy Nhất cau lại một cái, trong lòng biết A Mông là sợ hãi nàng không chịu nổi đả kích, mới có ý định trước hết hỏi qua Mạc Tiêu Diêu.


Thấy vậy, Cố Duy Nhất cũng không đợi Mạc Tiêu Diêu trả lời, lập tức mở miệng nói.


"Mạc Đại ca, ta có khả năng đón nhận!"


Nghe được lời này của Cố Duy Nhất, lại thấy dáng vẻ nàng kiên trì, Mạc Tiêu Diêu đầu tiên là nhẹ nhàng thở dài một hơi, sau đó, mới quay sang nhẹ nhàng gật đầu với A Mông.


Có được chỉ lệnh của Mạc Tiêu Diêu, A Mông mới mở miệng. Thần sắc lo âu mà nói với Cố Duy Nhất.


"Hắn trúng độc, độc tính rất mạnh. Hơn nữa, nếu như trong vòng một canh giờ mà vẫn còn không có giải dược, sẽ bị độc phát mà chết."


"Cái gì!?"


Nghe được A Mông nói ra lời này, cho dù Cố Duy Nhất cũng sớm đã có chuẩn bị tâm lý, thế nhưng trong lòng vẫn chấn động mãnh liệt, kinh ngạc đứng ngây ra ở ngay tại chỗ. Thật lâu sau, đến khi phục hồi tinh thần lại, đôi môi đỏ mọng lập tức hé ra, nàng kêu lên với thần sắc kích động.


"Vậy thì bay giờ ngươi mau cho hắn giải độc a, ta van cầu ngươi!"


Cố Duy Nhất mở miệng, đau khổ cầu khẩn.


Dù sao, mới rồi kể từ lúc Độc Cô Ngạo Phong tới đây, đã trôi qua đươc nửa canh giờ rồi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, liền là điềm báo trước, Độc Cô Ngạo Phong không có giải độc, chỉ thêm nửa canh giờ, hắn sẽ bị độc bùng phát mà chết.


Vừa nghĩ tới Độc Cô Ngạo Phong sẽ chết, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy cả người đau đớn giống như vạn tiễn xuyên tâm.


Đối với Cố Duy Nhất bi thương vô cùng kích động,trên mặt A Mông cũng có vẻ thấy khó khăn.


"Thật xin lỗi, chất độc này, ta không có giải dược..."


"Cái gì!?"


Nghe được A Mông lời này, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy thân thể lảo đảo một bước, suýt chút nữa nhũn chân ngã xuống mặt đất.


Mạc Tiêu Diêu ở một bên thấy vậy, lập tức nhanh tay lẹ mắt đưa tay tiếp đỡ.


Nhìn thấy Cố Duy Nhất ngã vào ngực mình, giống như bị đánh mất ba hồn bảy vía, Mạc Tiêu Diêu cũng lòng như lửa đốt.


Ánh mắt quét một vòng, rơi trên người A Mông, lộ vẻ lo lắng tra hỏi.


"A Mông, chẳng lẽ liền không có phương pháp khác cứu hắn sao!?"


"Cái này..."


Nghe được lời Mạc Tiêu Diêu nói, trên mặt A Mông do dự một khắc, sau đó, mới khẽ mở đôi môi, mở miệng chậm rãi nói.


"Phương pháp kỳ thật còn một cách nữa, chỉ là..."


"A Mông, ý của ngươi là, hắn còn có thể cứu được, có đúng không!? Vậy phương pháp đó là cái gì!? Ngươi nói nhanh lên một chút a!"


Nghe được A Mông nói lời này, Cố Duy Nhất vốn có vẻ mặt thất hồn lạc phách, lập tức giống như được uống máu gà chọi, cả người như được sống lại, hai tay duỗi ra, gắt gao btúm chặt ống tay áo của A Mông, cố sức hỏi tới.


A Mông thấy vậy, thở dài một hơi, mới mở miệng nói.


"Phương pháp mà ta nghĩ đến, chính là lấy độc công độc. Ta sẽ dùng chiếc kim dính cả trăm chủng loại độc đâm vào trên người hắn. Mỗi một cây độc châm đâm tới, hắn liền phải đón nhận các loại đau đớn sống không bằng chết. Hơn nữa phải đâm tới một trăm chiếc độc châm, đau đớn như thế, người bình thường là không chịu nổi. Nếu như hắn có thể chống đỡ được, có lẽ còn cứu nổi, nếu như không thể..."


Nghe được A Mông nói ra lời này, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy tâm can mình, càng là thắt lại một cái.


Vừa nghĩ tới Độc Cô Ngạo Phong phải đón thừa nhận loại hành hạ sống không bằng chết, quả thực so với giết nàng càng khó chịu hơn.


Chỉ là, cúi đầu nhìn thấy Độc Cô Ngạo Phong nằm ở trên giường, không hề có sức sống, Cố Duy Nhất không khỏi cắn chặt răng ngọc một cái. Sau đó ngồi xổm xuống, hai tay càng là nắm thật chặt bàn tay của Độc Cô Ngạo Phong, mở miệng nói.


"Phong, chàng nhất định phải sống thật tốt. Vì ta, vì con của chúng ta, van cầu chàng, chàng nhất định phải chống đỡ được!"


Cố Duy Nhất mở miệng, hết lần nọ tới lần kia nhắc nhở bên tai Độc Cô Ngạo Phong.


Phảng phất là nghe được lời Cố Duy Nhất nói, Độc Cô Ngạo Phong nằm ở nơi này, không khỏi từ từ chuyển động con ngươi một phen, nhưng lại vẫn không có tỉnh lại.


Thấy vậy, Cố Duy Nhất lòng như đao cắt, chỉ là hiện nay, nàng không có lựa chọn nào khác.


Mạc Tiêu Diêu ở một bên thấy vậy, không khỏi mở miệng, nói an ủi.


"Được rồi, đã như vậy, để cho A Mông đi cứu hắn đi! Ta tin tưởng, hắn yêu ngươi như vậy, nhất định sẽ không để cho chính mình xảy ra sự việc. Duy Nhất, ngươi cũng mệt mỏi, không bằng chúng ta đi về trước đi!"


"Không, Mạc Đại ca, ta phải ở chỗ này, trông nom Phong. Cho dù như thế nào, ta nhất định phải ở lại bên cạnh. Hắn biết, ta ở bên cạnh hắn, nhất định sẽ tiếp tục chống đỡ!"


Trong lòng biết Mạc Tiêu Diêu là không muốnnàng nhìn thấy Độc Cô Ngạo Phong đau đớn mà khó chịu. Có điều, nếu như hiện tại để cho nàng rời khỏi Độc Cô Ngạo Phong vào lúc như thế này, nàng hoàn toàn không làm được.


Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất suy nghĩ, Mạc Tiêu Diêu lại thấy dáng vẻ Cố Duy Nhất quật cường kiên trì, không thể làm gì khác hơn là nhẹ nhàng thở dài một hơi.


"Vậy được rồi, ta ở lại cùng ngươi!"


Mạc Tiêu Diêu mở miệng vừa nói dứt lời, liền quay sang A Mông liếc mắt ra hiệu, tỏ vẻ hắn có khả năng bắt đầu rồi.


A Mông thấy vậy, lập tức gật đầu, sau đó nhanh chóng tìm tới tất cả công cụ, liền bắt đầu châm cứu cho Độc Cô Ngạo Phong.


Đêm càng về khuya, bên ngoài dần dần rơi vào im lặng.


Trong phòng, cũng không một ai nói gì, phảng phất âm thanh cái kim rơi xuống trên mắt đất, cũng có thể nghe được.


Cố Duy Nhất liền ngồi ở một bên, lẳng lặng nhìn thấy A Mông đang châm cứu cho Độc Cô Ngạo Phong.


Chỉ thấy, mỗi lần cùng với A Mông cắm một kim, Độc Cô Ngạo Phong nằm ở trên giường, vốn không hề có sức sống, chân mày liền bắt đầu nhẹ nhàng cau lại. Ttrên mặt, càng là lộ ra vẻ đau đớn khó chịu.


Thấy vậy, tâm Cố Duy Nhất quả là cũng nhói lên theo một cái.


Cố Duy Nhất cũng không biết, A Mông rốt cuộc đã cắm bao nhiêu kim, chỉ thấy cùng với mỗi lần A Mông cắm một kim, thân thể Độc Cô Ngạo Phong, bắt đầu trở nên run rẩy.


Sau đó, quả là đôi môi hé ra, không nhịn được 'Phốc' một tiếng, một ngụm máu đen tức thì phun mạnh ra.


Nhìn thấy Độc Cô Ngạo Phong phun ra máu đen, vẻ mặt khó chịu, Cố Duy Nhất rốt cuộc không nhịn được mà chạy tới. Một tay cầm thật chặt bàn tay Độc Cô Ngạo Phong, khóc nức nở nói.


"Phong, chàng nhất định cố, chàng nhất định phải cố. Vì ta và đứa bé, chàng nhất định phải tiếp tục chống đỡ!"


Cố Duy Nhất đau khổ cầu khẩn được, có lẽ, là nghe được lời của nàng, Độc Cô Ngạo Phong vốn hôn mê bất tỉnh, đột nhiên từ từ mở đôi mắt ra.


"Duy Nhất..."


Đôi môi đỏ mọng của Độc Cô Ngạo Phong mở ra, những lời nói ra, càng là vô cùng suy yếu.


Nghe vậy, trong lòng Cố Duy Nhất cũng là chấn động mãnh liệt.


Nhìn thấy Độc Cô Ngạo Phong mở mắt ra nhìn thấy nàng, trong lòng Cố Duy Nhất vui vẻ.


"Phong, chàng rốt cuộc tỉnh rồi, thật sự là tốt quá..."


Cố Duy Nhất mở miệng cười, nước mắt lại tốc tốc rơi xuống.


Nhìn thấy Cố Duy Nhất vẻ mặt vui buồn lẫn lộn, khóe miệng Độc Cô Ngạo Phong chỉ là nhẹ nhàng cong lên một cái.


"Duy Nhất, trẫm yêu nàng..."


Nam nhân mở miệng, giọng điệu suy yếu, chỉ là, lại không che dấu nổi thâm tình.


Nghe vậy, Cố Duy Nhất không khỏi rưng rưng đẫm lệ gật đầu.


"Ta biết, ta biết, ta cũng yêu chàng, Phong, chàng nhất định phải chống đỡ được..."


Cố Duy Nhất mở miệng nói chuyện. Tuy nhiên, lúc nàng mới vừa nói dứt lời, chỉ thấy Độc Cô Ngạo Phong đang thâm tình nhìn nàng, đôi mắt đột nhiên nhắm lại.


Thấy vậy, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy đại não trống rỗng.


Trái tim, cũng trong nháy mắt như muốn vọt khỏi lồng ngực.


Lập tức, nàng không nhịn được đưa tay, run rẩy đặt lên mũi nam nhân thăm dò.


Đến lúc sau khi cảm giác được, nam nhân không có một chút hô hấp nào, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy ở trong đầu '"ầm" một tiếng, hoàn toàn kinh hãi.


Trái tim, phảng phất trong nháy mắt bị moi trống rỗng.


"Không! Phong!"


Cố Duy Nhất mở miệng, giọng nói đang bị lâm vào trạng thái kích động khác thường kia, với âm lượng lớn, vọng thẳng đến trời cao.


Ngay sau đó, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người, liền lâm vào trong bóng tối vô tận...


...


"Phong, chàng muốn đi đâu!? Phong, chàng không nên đi, Phong, chàng đợi ta..."


Trong bóng tối, đưa tay không thấy được năm ngón, chỉ có bóng dáng cao to của nam nhân kia, không ngừng đi về phía trước.


Nam nhân đi thật sự là quá nhanh, cho dù Cố Duy Nhất đuổi như thế nào, đều không theo kịp.


Nhìn thấy nam nhân càng chạy càng nhanh, sắp sửa biến mất khỏi tầm mắt của chính mình, Cố Duy Nhất lòng dạ rối bời, không ngừng khóc hô.


Chỉ là, nam nhân vẫn cứ nhẫn tâm như vậy, cũng không thèm liếc nhìn nàng một phen, liền nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của nàng.


Bốn phía, lại lần nữa khôi phục hoàn toàn hắc ám, đưa tay không thấy được năm ngón. Trái tim Cố Duy Nhất, tức thì dường như bị moi trống rỗng.


"Không! Phong, chàng không nên rời khỏi ta! Không nên! A!"


Cố Duy Nhất hô to một tiếng, cả người, càng là phút chốc ngồi dậy từ trên giường.


Thở hổn hển phì phà phì phò, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy tim đập dồn dập, mất bình tĩnh, vô cùng bối rối.


Tuy nhiên, liền trong thời gian Cố Duy Nhất mặt mày bối rối, bên tai, đột nhiên truyền đến một giọng nói tràn đầy lo lắng.


"Duy Nhất, ngươi không sao chớ!?"


"Ách, Mạc Đại ca!?"


Nghe được âm thanh bên cạnh, Cố Duy Nhất không khỏi từ từ phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu lên nhìn.


Chỉ thấy Mạc Tiêu Diêu đang đứng ở bên cạnh nàng, mặt mày lo lắng nhìn mình.


Thấy vậy, Cố Duy Nhất còn không chờ nói thêm cái gì. Sau một khắc, dường như là nghĩ đến cái gì, đồng mâu đầu tiên là trợn lên một cái, lập tức, cả người liền nhảy dựng lên từ trên giường, phóng luôn ra bên ngoài phòng.


Cố Duy Nhất chạy tốc độ nhanh như vậy, khiến Mạc Tiêu Diêu nhìn, trong lòng giật nảy lên một cái. Lo lắng Cố Duy Nhất xảy ra chuyện, hắn lập tức đuổi theo.


"Duy Nhất, ngươi làm sao vậy!?"


"Mạc Đại ca, ta muốn gặp Phong, ta muốn gặp chàng, Phong chàng, phải chăng là đã chết!? Ta muốn gặp chàng!"


Hồi tưởng chuyện đã xảy ra ở chỗ chính mình té xỉu trước đây, Cố Duy Nhất liền cảm giác được cực kì đau lòng.


Độc Cô Ngạo Phong chàng, đã chết.


Chàng đã chết!


Hắn bỏ mặc nàng và đứa bé, làm thế nào hắn có khả năng nhẫn tâm như vậy!?


Càng muốn, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy trong lòng phảng phất vạn tiễn xuyên tâm bàn thống.


Độc Cô Ngạo Phong chàng đã chết, nàng còn sống làm cái gì!?


Liền trong thời gian Cố Duy Nhất mất hết can đảm, Mạc Tiêu Diêu sau khi nghe được lời này của Cố Duy Nhất, lại thấy dáng vẻ nàng mất hết can đảm. Trong lòng hắn biết, nếu như Độc Cô Ngạo Phong thật sự đã chết, Cố Duy Nhất cũng là không sống nổi.


Nghĩ tới đây, Mạc Tiêu Diêu chỉ cảm thấy trong lòng đổ đổ, thế nhưng, hắn vẫn không nhịn được mở miệng nói.


"Duy Nhất, ngươi yên tâm, hắn không có việc gì."


"Cái gì!? Mạc Đại ca, không phải là ca đang dối gạt ta chứ!? Phong chàng, chàng không có việc gì!? Chính là, ta đã xem rõ ràng, chàng đã không có hô hấp..."


Nghe được lời Mạc Tiêu Diêu nói, trên mặt Cố Duy Nhất sửng sốt, đôi mắt mở to, ánh mắt nhìn về phía Mạc Tiêu Diêu, đều là không dám tin.


Nghe được lời Cố Duy Nhất nói, lại thấy ánh mắt nàng không dám tin, trong lòng biết nàng không tin, Mạc Tiêu Diêu không thể làm gì khác hơn là mở miệng nói.


"Đúng, lúc ấy hắn là không có hô hấp chỉ trong chốc lát, nhưng mà sau chuyện đó A Mông nói, cái đấy chỉ là chết giả trong khoảnh khắc thôi."


Nghe vậy, nhìn thấy thần sắc Mạc Tiêu Diêu, không giống như là nói dối một chút nào, ánh mắt Cố Duy Nhất vốn mất hết can đảm, dần dần lại mới bốc cháy lên hy vọng.


"Mạc Đại ca, giống như ca nói vậy, Phong chàng, chàng vẫn chưa chết!? Chàng còn sống!?"


"Đúng, hắn vẫn chưa chết, hắn còn sống."


Mặc dù nhìn nữ nhân mình yêu mến, trong lòng đã có nam nhân khác, vì sinh tử của nam nhân khác mà hoan hỉ kích động, trong lòng cay đắng vô cùng.


Thế nhưng, nhìn thấy thiếu nữ này, từ chỗ vẻ mặt mất hết can đảm đến lúc mặt mày hoan hỉ kích động, hy vọng lại bùng cháy. Mạc Tiêu Diêu chỉ cảm thấy, mong muốn nhìn thấy dáng vẻ tuyệt vọng của nàng, không bằng lại thấy dáng vẻ nàng hoan hỉ.


Liền vào lúc trong lòng Mạc Tiêu Diêu than vãn, chỉ thấy Cố Duy Nhất đột nhiên nhào vào trong ngực hắn, gắt gao ôm hắn.


"Mạc Đại ca, cám ơn ca, thật sự cám ơn ca."


Nghe lời Cố Duy Nhất nói, nhìn thấy vẻ mặt nàng đầy cảm kích, Mạc Tiêu Diêu chỉ là nhẹ nhàng cong đôi môi đỏ mọng một cái, sau đó chậm rãi đưa tay, từ tốn kéo lên vài sợi tóc xanh rơi xuống gò má Cố Duy Nhất.


Hẳn là, đây là một lần cuối cùng, hắn vén lên tóc xanh trên gò má nàng.


Trong lòng mặc dù mất mát cay đắng, thế nhưng, Mạc Tiêu Diêu vẫn khẽ khàng cong đôi môi đỏ mọng, ánh mắt nhìn Cố Duy Nhất, tràn ngập ý chúc phúc, dịu dàng, vui vẻ.


"Đi thôi! Hắn đang chờ ngươi đó!"


"Vâng."


Nghe được Mạc Tiêu Diêu nói lời này, Cố Duy Nhất không khỏi hé miệng cười một tiếng. Sau đó, nàng liền lập tức xoay người, nhanh chóng chạy đi về phía trước.


Nhìn thấy bóng dáng mảnh mai kia của Cố Duy Nhất, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của mình, Mạc Tiêu Diêu không khỏi nhẹ nhàng thở dài một hơi.


"Nàng, cuối cùng là không thuộc về ta..."


Mạc Tiêu Diêu mở miệng, thì thào nói, trên mặt, đều là dáng vẻ cô đơn.


Tuy nhiên, liền trong thời gian Mạc Tiêu Diêu mở miệng thở dài, đột nhiên, dường như lại nhận thấy được cái gì. Ánh mắt quét một vòng, rơi trên người Hắc y thiếu nữ đã đứng ở phía sau hắn không biết từ khi nào.


Chỉ thấy thiếu nữ vẫn im lặng đứng ở nơi đó, giống như mấy năm nay, nàng yên lặng canh chừng ở phía sau hắn vậy.


Thấy vậy, ánh mắt Mạc Tiêu Diêu chỉ là nhẹ nhàng chợt sáng lên một cái.


Lập tức, đôi môi đỏ mọng hé ra, mở miệng thở dài nói nhỏ.


"A Nô, yêu phải một người không thích mình, rất đau khổ chứ!?"


Nghe được lời Mạc Tiêu Diêu nói, gương mắt lạnh lùng như băng vạn năm không thay đổi kua của A Nô, đầu tiên là nhẹ nhàng sửng sốt, lập tức, nhẹ nhàng gật đầu.


"Vâng, rất đau khổ, nhưng mà."


Nói tới đây, ánh mắt A Nô nhìn phía Mạc Tiêu Diêu, lại trào dâng tình yêu vô cùng kiên định và không hề che dấu nữa.


"Ta vẫn cứ kiên trì tiếp tục yêu, cho dù, nam nhân kia thích ta hay không, ta đều sẽ cả đời vẫn ở bên cạnh hắn!"


A Nô mở miệng, giọng điệu kiên định cho tới bây giờ cũng chưa từng có.


Nghe vậy, gương mặt Mạc Tiêu Diêu đầu tiên là sửng sốt.


Thấy thiếu nữ trước mắt, ánh mắt nhìn mình, kiên định như vậy, và lại không hề che dấu tình cảm sâu sắc nữa, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng nhói lên một cái.


Thế nhưng, cuối cùng Mạc Tiêu Diêu cũng không có nói gì, chỉ là nhẹ nhàng cong cong môi một cái.


...


Cùng lúc đó, bên kia


Cố Duy Nhất cơ hồ là phi hành, nhanh chóng đi tới phòng của Độc Cô Ngạo Phong, chạy thẳng tới bên cạnh cái giường lớn kia.


Nhìn thấy nam nhân nằm ở trên giường, nhắm tịt đôi mắt.


Chỉ thấy nam nhân vẫn lẳng lặng nằm ở nơi này. Nếu không phải lồng ngực kia nhẹ nhàng phập phồng, thì còn tưởng rằng hắn là một khối tượng gỗ không có sinh mệnh.


Nhưng mà, hắn còn sống!


Hắn thật sự còn sống!


Thấy vậy, trong lòng Cố Duy Nhất vốn đang bất an rối như tơ vò, lập tức bị niềm vui sướng mãnh liệt kia phủ kín.


Thân thể mềm nhũn, từ từ ngồi xổm bên mép giường, lẳng lặng nhìn nam nhân đang mê man trước mắt.


Bàn tay yếu ớt như không có xương kia, cứ thế từ từ cầm cánh tay thon thả kia của nam nhân.


Cảm giác được sự ấm áp trên bàn tay nam nhân, khiến Cố Duy Nhất rốt cuộc không nhịn được vui mừng mà ứa nước mắt.


"Phong, cám ơn chàng, chàng còn sống, cám ơn chàng..."


Cố Duy Nhất mở miệng, nước mắt, càng là tốc tốc rơi xuống theo.


Giờ phút này, Cố Duy Nhất quả thực là sung sướng đến sắp điên mất rồi.


Bởi vì, hôm qua nàng còn tưởng rằng Độc Cô Ngạo Phong sẽ chết, nhưng mà hiện tại, Độc Cô Ngạo Phong liền đang ở trước mắt nàng, hơn nữa, còn sống.


Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất mừng như điên, nam nhân vốn trong cơn mê man, không khỏi từ từ run rẩy đôi mắt, lập tức, liền yếu ớt tỉnh lại.


Nhìn thấy nam nhân trước mắt từ từ tỉnh lại, trong lòng Cố Duy Nhất không khỏi vui vẻ.


"Ha hả, Phong, rốt cuộc chàng tỉnh rồi!? Thật tốt quá, thật sự là tốt quá!"


Nghe được lời này của Cố Duy Nhất, lại thấy nước mắt nàng chảy xuống gương mặt, gương mặt Độc Cô Ngạo Phong đầu tiên là sửng sốt. Sau đó, hắn không nhịn được từ từ vươn bàn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cho Cố Duy Nhất.


"Duy Nhất, đừng khóc..."


Nam nhân mở miệng, ở trong giọng nói, mang theo sự yếu ớt, lại không che dấu chút nào vẻ dịu dàng.


Nghe được lời này của nam nhân, Cố Duy Nhất ngược lại càng khóc dữ hơn.


"Ô ô ô, Phong, làm thế nào chàng có thể xấu như vậy!? Ta còn tưởng rằng chàng sẽ chết, ô ô ô. Ta sợ, ta thật sự sợ hãi. Nếu như chàng thật sự đã chết, ta nên làm cái gì bây giờ!?"


Mặc dù hiện tại Độc Cô Ngạo Phong đã không có việc gì, thế nhưng, Cố Duy Nhất lại nghĩ mà sợ không thôi.


Vừa nghĩ tới, dáng vẻ đau đớn tối hôm qua của Độc Cô Ngạo Phong, cuối cùng, lại không còn thở.


Lúc ấy, nàng chỉ cảm thấy cả thế giới ở trước mặt nàng đều sụp đổ.


Cố Duy Nhất không dám tưởng tượng, thế giới không có Độc Cô Ngạo Phong, thì sẽ như thế nào.


Có lẽ, khi đó quả thực là sống không bằng chết đi!?


Đối với Cố Duy Nhất to mồm khóc lớn, trong lòng Độc Cô Ngạo Phong biết là Cố Duy Nhất lo lắng sợ hãi.


Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đang khóc thê thảm, Độc Cô Ngạo Phong cũng thấy đau lòng.


"Ngoan, đừng khóc, trẫm hiện tại không phải đã thật tốt sao!? Trẫm đồng ý nàng, sau này tuyệt đối sẽ không để cho chính mình xảy ra chuyện. Trẫm sẽ canh giữ ở bên cạnh nàng, chăm sóc nàng thật tốt, vĩnh viễn không xa rời nhau."


Nam nhân mở miệng, nói thâm tình chân thành.


Nghe vậy, trong lòng Cố Duy Nhất nhói lên một cái, không khỏi ngước lên đôi mắt đẫm lệ, lẳng lặng nhìn nam nhân trước mắt đang thâm tình chân thành nhìn mình.


Chỉ thấy nam nhân giờ phút này sắc mặt tiều tụy yếu ớt, thế nhưng một đôi mắt động lòng kia, trong ánh mắt nhìn nàng, vĩnh viễn không thay đổi.


Thâm tình, dịu dàng như vậy.


Thấy vậy, trong lòng Cố Duy Nhất vốn đang rối như tơ vò, rốt cuộc từ từ yên tâm đưa ra quyết định.


"Phong, chàng nói thì phải giữ lời a. Sau này, vĩnh viễn cũng không thể lại để cho chính mình xảy ra sự việc, chàng phải canh giữ ở bên cạnh ta thật tốt, chiếu cố ta, vĩnh viễn chẳng chia lìa!"


Nghe được lời này của Cố Duy Nhất, Độc Cô Ngạo Phong không khỏi ha hả cười nhẹ.


Lập tức, tay vượn duỗi ra, nhẹ nhàng ôm láy cổ Cố Duy Nhất, lôi kéo nàng xuống.


Nụ hôn nóng rực kia, liền nhẹ nhàng bao trùm tại đôi môi đỏ mọng tràn đầy nước mắt của Cố Duy Nhất.


Đôi môi đỏ mọng hé mở, hắn gằn từng tiếng, tràn ngập nỗi thâm tình, dịu dàng, kiên định không che dấu chút nào.


"Trẫm đồng ý nàng, nắm tay nhau trọn đời, chung sống tới chết, vĩnh viễn không chia lìa!"


Dứt lời, tay vượn nam nhân gắng sức một cái.


Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy cả người một hồi trời đất ngả nghiêng. Đến sau khi phục hồi tinh thần lại, toàn thân liền đã bị nam nhân hung hăng đè ở phía dưới thân.


Nụ hôn cuồng nhiệt kia của nam nhân, lúc nào cũng có thể tùy thời phủ xuống.


Cuồng nhiệt, nóng rực như vậy.


Cái lưỡi dài xộc thẳng vào, đánh vào sào huyệt.


Cố Duy Nhất liền từ từ đón nhận nụ hôn nóng bỏng của nam nhân lửa nóng hôn, một dòng lệ vui sướng trong veo, càng là từ từ trượt xuống gương mặt.


Nắm tay nhau trọn đời, chung sống tới chết, vĩnh viễn không chia lìa!


"Phong, ta yêu chàng!"


Cố Duy Nhất mở miệng, nhẹ nhàng nói nhỏ.


Nghe vậy, gương mặt Độc Cô Ngạo Phong sửng sốt, lập tức khóe miệng cong lên một cái.


Ánh mắt nhìn Cố Duy Nhất, thâm tình mà dịu dàng.


"Duy Nhất, trẫm cũng yêu nàng!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom