Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 97
Mọi chuyện thuận lợi đến khó tin.
Cô giẫm lên lồng sắt rồi nhảy qua bức tường vây một cách dễ dàng, sau đó thả mình xuống đất thật dứt khoát. Nhanh nhẹn là thế nhưng cú ngã ấy thật sự rất đau, hình như đầu cô còn bị đập trúng tảng đá nữa, Nguyên Chiêu Lâm đưa tay sờ thử, chảy máu rồi.
Chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến chuyện đó, Nguyên Chiêu Lâm chạy bán sống bán chết, đàn chó cũng đuổi tới đây, nhưng chúng tới không phải để bắt cô mà là để cản đám hộ vệ đang đuổi theo cô.
Nhờ có sự bảo vệ của đàn chó hung dữ kia mà Nguyên Chiêu Lâm đã chạy thoát được từ cửa sau.
Rời khỏi nơi đó, cô cắm đầu chạy thục mạng, thậm chí đến lúc này Nguyên Chiêu Lâm vẫn không dám tin rằng mình đã trốn thoát thành công.
Sau khi chạy được một quãng khá xa cô mới dám đổi hướng trốn vào một con hẻm nhỏ, Nguyên Chiêu Lâm ngồi bệt xuống đấy thở lấy thở để, lúc này cô mới nhận ra tim mình từ nãy giờ vẫn đập nhanh như nổi trống, như thể muốn phá tung lồng ngực vậy.
Đầu cô rất đau, mặt cũng đau, đau muốn chết đi được.
Cô lôi hòm thuốc ra, lấy băng gặc thấm thuốc sát trùng rồi băng vết thương trên đầu lại, trước hết phải quay về vương phủ đã, không thể ngồi ở đây mãi được, nếu lát nữa đám người của hầu phủ đuổi đến đây thì cô chết là cái chắc.
Đến khi đứng dậy cô mới nhận ra rằng chân mình đang run lên cầm cập.
Đã sống hai đời rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy.
Kiếp trước cô là gái nhà lành, trốn học cô còn không dám thử chứ nói gì đến mấy chuyện chạy hoặc mất mạng như vậy.
Cô nghĩ đến đám chó dữ đã giúp mình hôm nay… Không, chúng là những chú chó ngoan, không biết chuyện gì sẽ xảy đến với tụi nó nữa.
Tội tấn công chủ nhân hẳn sẽ bị phạt rất nặng.
Nhưng cô làm gì có khả năng để cứu chúng chứ?
Lòng Nguyên Chiêu Lâm vô cùng buồn bã, chú chó màu đen đuôi ngắn tai to lúc nãy còn giục cô nhanh chân chạy.
Huệ Đỉnh Hầu là một kẻ tàn bạo, bị cô tấn công vào chỗ dùng để nối dõi tông đường như vậy chắc hẳn sẽ tức giận lắm, vậy mà chú chó đen kia còn giúp cô chạy thoát, sao lão ta có thể tha cho nó được? Thôi bỏ đi, cứ về vương phủ trước rồi lại nghĩ cách vậy, cô tự an ủi chính mình, muốn xoa dịu đi mặc cảm tội lỗi trong lòng.
Nguyên Chiêu Lâm chậm rãi bước đến trước hẻm rồi ló đầu ra quan sát, thấy không có ai đuổi theo thì toan bước ra ngoài, nhưng ngay lúc này cô lại nghe thấy có tiếng vó ngựa vang lên từ phía đông đường lớn, tiếp sau đó lại trông thấy một đội quân đang tiến đến.
Có hơn mười người cầm đầu đội quân, tất cả đều cưỡi trên lưng những con ngựa to khỏe trông vô cùng oai phong.
Nguyên Chiêu Lâm thấy thế thì cứ nghĩ là quân lính tới bắt mình, cô vội núp vào trong ngõ.
Nhưng sau khi quay vào trong ngõ cô lại trông thấy người đang cưỡi ngựa đi đằng trước kia, đó có phải là Vũ Văn Dụ không? Nghĩ đến đây Nguyên Chiêu Lâm chợt giật thót.
Cô nép người vào bức tường rồi ló đầu ra nhìn kỹ, đúng là Vũ Văn Dụ rồi.
Hắn mặc quan phục màu tím thêu hoa văn nhật nguyệt, đầu đội mão quan, khuôn mặt nghiêm trang lạnh tanh.
Từ Quá và Hoằng Kỳ cưỡi ngựa đi theo sau, những người còn lại cô cũng quen mặt, đó là quân binh trong phủ, mỗi lần ra vào phủ đều có thể bắt gặp bọn họ.
Còn về đám người đi ở phía sau… Nguyên Chiêu Lâm căng mắt ra nhìn một lúc, không quen, nhưng trang phục của bọn họ đồng bộ, bước đi đều đặn, hình như là binh lính.
Hắn dẫn theo nhiều người như vậy định đi đâu thế nhỉ?
Hình như đó là đường đến phủ của Huệ Đỉnh Hầu.
Nguyên Chiêu Lâm chợt ngây người ra, lẽ nào hắn đang dẫn theo bọn họ đến cứu cô?
Nhưng sao hắn lại biết chuyện Huệ Đỉnh Hầu bắt cô chứ?
Chắc là không phải đâu, Vũ Văn Dụ làm gì mà tốt bụng thế.
Có khi hắn còn mong cô chết quách đi cho rồi nữa kìa.
Cô đợi đến khi đoàn quân đi khỏi đó mới dám rón rén bước ra khỏi hẻm, bộ dạng mặc trang phục nam nhân, đầu thì bị băng kín, mặt mũi thì bầm tím và có vết dấu tay hằn rõ như cô hiện nay lẽ ra phải khiến mọi người chú ý tới mới phải.
Nhưng chẳng có ai để tâm đến cô, mọi ánh mắt trên phố đều đang đổ dồn vào toán lính đang bước xa dần kia.
“Đó là Sở Vương phải không? Ngài ấy dẫn theo người của kinh triệu phủ đi đâu vậy chứ?”
“Đúng là Sở Vương rồi, mới nhận chức quan, hẳn đang muốn kiếm chuyện xử ai đó.”
“Vừa mới nhận chức mà đã huênh hoang điều động nhiều quân lính như vậy, không biết đang định giải quyết vụ án nào, chắc phải nghiêm trọng lắm.”
Nguyên Chiêu Lâm nghe vậy thì cũng cảm thấy có gì đó bất thường.
Nếu lỡ hắn đi đến Huệ Đỉnh Hầu phủ cứu cô thật thì sao?
Dẫn theo nhiều người như vậy hẳn là sẽ lục soát hầu phủ, không biết có thánh chỉ của hoàng thượng hay không, không có thánh chỉ mà dám lục soát phủ quan lại một cách vô cớ, nếu không điều tra được gì thì chắc chắn sẽ bị hoàng thượng hỏi tội.
Hẳn Vũ Văn Dụ không làm việc thiếu suy nghĩ như vậy đâu nhỉ?
Cô không dám đi theo, chỉ biết ngồi xổm xuống đất tiếp tục trấn an bản thân.
Không lâu sau khi Nguyên Chiêu Lâm chạy đi thì Huệ Đỉnh Hầu cũng tỉnh lại, trong phủ có đại phu, nhưng sau khi trông thấy chỗ bị thương của ông ta thì đại phu chỉ lắc đầu nói: “Có lẽ sau này hầu gia sẽ không thể giao hợp được nữa.”
Huệ Đỉnh Hầu từ từ nhắm mắt lại rồi hít vài hơi thật sâu, đến lúc mở mắt ra thì hai mắt của ông ta đã đỏ ngầu.
Tàn bạo, khát máu, hung ác, trông ông ta như một con sói đã bị dồn đến trước bờ vực thẳm.
Sự tức giận tột độ khiến khuôn mặt vốn tái nhợt của của ông ta thoáng ửng đỏ lên, nhăn nhúm lại.
Người hầu thân tín tiến đến, dáng vẻ vô cùng nhếch nhác, quần áo cũng bị chó cắn rách mấy chỗ, cũng may là không bị thương.
“Hầu gia, có một chuyện rất là kỳ lạ, lúc Sở vương phi bỏ trốn tất cả chó trong sân đều xông ra mở đường cho nàng ta, thậm chí còn cắn các hộ vệ trong phủ.”
Huệ Đỉnh Hầu chẳng dám tin vào tai mình, trong phủ có hơn hai mươi con chó, tất cả đều do ông ta mang về và mời người ta tới huấn luyện, chúng tuy hung dữ nhưng rất nghe lời chủ, con con chó trong đàn có thể sánh ngang một vị cao thủ.
“Lâm trận phản bội, giết!” Huệ Đỉnh Hầu tức giận nói.
“Vâng!” Người hầu đáp: “Còn một việc nữa, giám thị báo cáo lên rằng Sở vương sắp đến hầu phủ.”
Ánh mắt Huệ Đỉnh Hầu hung tợn như đang muốn giết người, ông ta nhìn chằm chằm vào đại phu rồi hỏi: “Băng bó cho ta, ta phải ra gặp tên Vũ Văn Dụ đó!”
“Hầu gia, ngài bị thương như vậy tốt hơn hết…”
Huệ Đỉnh Hầu gằn giọng cắt ngang lời đại phu: “Nếu ta nằm yên thì có thể chữa khỏi không?”
Đại phu cúi gằm mặt nói: “E là… Vẫn không thể chữa được.”
“Vậy bớt xàm ngôn đi.” Huệ Đỉnh Hầu tức giận nói.
Cả Vũ Văn Dụ và Nguyên Chiêu Lâm, ông ta quyết sẽ không tha cho kẻ nào, sẽ không để bọn họ sống yên ổn, dù chết cũng phải chết trong đau khổ dằn vặt.
Vũ Văn Dụ đến cửa hầu phủ, đoàn người cùng nhảy xuống ngựa, không thèm đợi người gác cổng ra hỏi han đã xông thẳng vào.
Huệ Đỉnh Hầu cầm đầu quân lính trong phủ và hộ vệ đi ra, vào khoảng khắc trông thấy Vũ Văn Dụ ông ta chỉ muốn nghiền hắn thành đống thịt vụn, thù cũ nợ mới trả hết một lần.
“Vương gia dẫn theo nhiều người như vậy đến hầu phủ không biết có điều gì chỉ giáo?” Huệ Đỉnh Hầu nói, giọng lạnh tanh.
Vũ Văn Dụ cũng nhìn ông ta bằng ánh mắt thù ghét, sự thật thì hắn cũng hận Huệ Đỉnh Hầu vô cùng.
Lần đầu tiên nhập ngũ Vũ Văn Dụ được phân làm thuộc hạ của Huệ Đỉnh Hầu, từ sau khi bước vào quân doanh ông ta chưa bao giờ xem hắn ra gì, có mở miệng thì hầu hết cũng châm chọc sỉ nhục, luôn chèn ép công lao của hắn không kiêng nể gì, thậm chí nhiều lần lên án hắn liều lĩnh ham lập công, cầm quân thiếu suy nghĩ, nếu không nhờ có giám quân lên tiếng thanh minh cho hắn thì chắc đến giờ Vũ Văn Dụ vẫn là hạng vô danh tiểu tốt.
Sau này lại còn đánh nhau với ông ta vì việc giết hại nữ tử.
Tào Sâm Quân bước lên chắp tay nói: “Có người tận mắt trông thấy hầu gia bắt Sở vương phi đi, vì sợ ảnh hưởng đến danh dự của hầu gia nên vương gia dẫn người đến kiểm tra thực hư ra sao, để còn trả lại trong sạch cho hầu gia.”
Huệ Đỉnh Hầu tức giận nói: “Ngang ngược! Bản hầu còn chưa gặp Sở vương phi bao giờ, sao có thể bắt nàng ta được?”
Tào Sâm Quân hỏi: “Vậy xin hỏi hầu gia, có phải hôm nay ngài đã bắt một người trên đường không?”
Huệ Đỉnh Hầu lạnh lùng nói: “Không hề, toàn lời bịa đặt.”
Vũ Văn Dụ nhìn ông ta chăm chăm, ánh mắt nghiêm nghị, hắn nói: “Có phải bịa đặt hay không vào lục soát là biết ngay.”
Huệ Đỉnh Hầu nghe thế không giận mà còn bật cười, để lộ hàm răng vàng khè, trông chẳng khác nào một con sói đang mở miệng: “Vương gia, đây là phủ của bản hầu, chẳng lẽ ngươi cứ muốn là được vào soát hay sao?”
“Hầu gia sợ bổn vương tìm được gì hay sao?” Vũ Văn Dụ nhìn ông ta rồi nói.
Huệ Đỉnh Hầu cũng nhìn lại, đoạn ông ta tiến lên, một một bước đi đều đau đớn khó tả, hai người đối mặt nhìn nhau, ánh mắt như muốn giết chết đối phương vậy, tuy chưa ra tay nhưng bầu không khí đã căng thẳng như đang trên chiến trường.
Cô giẫm lên lồng sắt rồi nhảy qua bức tường vây một cách dễ dàng, sau đó thả mình xuống đất thật dứt khoát. Nhanh nhẹn là thế nhưng cú ngã ấy thật sự rất đau, hình như đầu cô còn bị đập trúng tảng đá nữa, Nguyên Chiêu Lâm đưa tay sờ thử, chảy máu rồi.
Chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến chuyện đó, Nguyên Chiêu Lâm chạy bán sống bán chết, đàn chó cũng đuổi tới đây, nhưng chúng tới không phải để bắt cô mà là để cản đám hộ vệ đang đuổi theo cô.
Nhờ có sự bảo vệ của đàn chó hung dữ kia mà Nguyên Chiêu Lâm đã chạy thoát được từ cửa sau.
Rời khỏi nơi đó, cô cắm đầu chạy thục mạng, thậm chí đến lúc này Nguyên Chiêu Lâm vẫn không dám tin rằng mình đã trốn thoát thành công.
Sau khi chạy được một quãng khá xa cô mới dám đổi hướng trốn vào một con hẻm nhỏ, Nguyên Chiêu Lâm ngồi bệt xuống đấy thở lấy thở để, lúc này cô mới nhận ra tim mình từ nãy giờ vẫn đập nhanh như nổi trống, như thể muốn phá tung lồng ngực vậy.
Đầu cô rất đau, mặt cũng đau, đau muốn chết đi được.
Cô lôi hòm thuốc ra, lấy băng gặc thấm thuốc sát trùng rồi băng vết thương trên đầu lại, trước hết phải quay về vương phủ đã, không thể ngồi ở đây mãi được, nếu lát nữa đám người của hầu phủ đuổi đến đây thì cô chết là cái chắc.
Đến khi đứng dậy cô mới nhận ra rằng chân mình đang run lên cầm cập.
Đã sống hai đời rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy.
Kiếp trước cô là gái nhà lành, trốn học cô còn không dám thử chứ nói gì đến mấy chuyện chạy hoặc mất mạng như vậy.
Cô nghĩ đến đám chó dữ đã giúp mình hôm nay… Không, chúng là những chú chó ngoan, không biết chuyện gì sẽ xảy đến với tụi nó nữa.
Tội tấn công chủ nhân hẳn sẽ bị phạt rất nặng.
Nhưng cô làm gì có khả năng để cứu chúng chứ?
Lòng Nguyên Chiêu Lâm vô cùng buồn bã, chú chó màu đen đuôi ngắn tai to lúc nãy còn giục cô nhanh chân chạy.
Huệ Đỉnh Hầu là một kẻ tàn bạo, bị cô tấn công vào chỗ dùng để nối dõi tông đường như vậy chắc hẳn sẽ tức giận lắm, vậy mà chú chó đen kia còn giúp cô chạy thoát, sao lão ta có thể tha cho nó được? Thôi bỏ đi, cứ về vương phủ trước rồi lại nghĩ cách vậy, cô tự an ủi chính mình, muốn xoa dịu đi mặc cảm tội lỗi trong lòng.
Nguyên Chiêu Lâm chậm rãi bước đến trước hẻm rồi ló đầu ra quan sát, thấy không có ai đuổi theo thì toan bước ra ngoài, nhưng ngay lúc này cô lại nghe thấy có tiếng vó ngựa vang lên từ phía đông đường lớn, tiếp sau đó lại trông thấy một đội quân đang tiến đến.
Có hơn mười người cầm đầu đội quân, tất cả đều cưỡi trên lưng những con ngựa to khỏe trông vô cùng oai phong.
Nguyên Chiêu Lâm thấy thế thì cứ nghĩ là quân lính tới bắt mình, cô vội núp vào trong ngõ.
Nhưng sau khi quay vào trong ngõ cô lại trông thấy người đang cưỡi ngựa đi đằng trước kia, đó có phải là Vũ Văn Dụ không? Nghĩ đến đây Nguyên Chiêu Lâm chợt giật thót.
Cô nép người vào bức tường rồi ló đầu ra nhìn kỹ, đúng là Vũ Văn Dụ rồi.
Hắn mặc quan phục màu tím thêu hoa văn nhật nguyệt, đầu đội mão quan, khuôn mặt nghiêm trang lạnh tanh.
Từ Quá và Hoằng Kỳ cưỡi ngựa đi theo sau, những người còn lại cô cũng quen mặt, đó là quân binh trong phủ, mỗi lần ra vào phủ đều có thể bắt gặp bọn họ.
Còn về đám người đi ở phía sau… Nguyên Chiêu Lâm căng mắt ra nhìn một lúc, không quen, nhưng trang phục của bọn họ đồng bộ, bước đi đều đặn, hình như là binh lính.
Hắn dẫn theo nhiều người như vậy định đi đâu thế nhỉ?
Hình như đó là đường đến phủ của Huệ Đỉnh Hầu.
Nguyên Chiêu Lâm chợt ngây người ra, lẽ nào hắn đang dẫn theo bọn họ đến cứu cô?
Nhưng sao hắn lại biết chuyện Huệ Đỉnh Hầu bắt cô chứ?
Chắc là không phải đâu, Vũ Văn Dụ làm gì mà tốt bụng thế.
Có khi hắn còn mong cô chết quách đi cho rồi nữa kìa.
Cô đợi đến khi đoàn quân đi khỏi đó mới dám rón rén bước ra khỏi hẻm, bộ dạng mặc trang phục nam nhân, đầu thì bị băng kín, mặt mũi thì bầm tím và có vết dấu tay hằn rõ như cô hiện nay lẽ ra phải khiến mọi người chú ý tới mới phải.
Nhưng chẳng có ai để tâm đến cô, mọi ánh mắt trên phố đều đang đổ dồn vào toán lính đang bước xa dần kia.
“Đó là Sở Vương phải không? Ngài ấy dẫn theo người của kinh triệu phủ đi đâu vậy chứ?”
“Đúng là Sở Vương rồi, mới nhận chức quan, hẳn đang muốn kiếm chuyện xử ai đó.”
“Vừa mới nhận chức mà đã huênh hoang điều động nhiều quân lính như vậy, không biết đang định giải quyết vụ án nào, chắc phải nghiêm trọng lắm.”
Nguyên Chiêu Lâm nghe vậy thì cũng cảm thấy có gì đó bất thường.
Nếu lỡ hắn đi đến Huệ Đỉnh Hầu phủ cứu cô thật thì sao?
Dẫn theo nhiều người như vậy hẳn là sẽ lục soát hầu phủ, không biết có thánh chỉ của hoàng thượng hay không, không có thánh chỉ mà dám lục soát phủ quan lại một cách vô cớ, nếu không điều tra được gì thì chắc chắn sẽ bị hoàng thượng hỏi tội.
Hẳn Vũ Văn Dụ không làm việc thiếu suy nghĩ như vậy đâu nhỉ?
Cô không dám đi theo, chỉ biết ngồi xổm xuống đất tiếp tục trấn an bản thân.
Không lâu sau khi Nguyên Chiêu Lâm chạy đi thì Huệ Đỉnh Hầu cũng tỉnh lại, trong phủ có đại phu, nhưng sau khi trông thấy chỗ bị thương của ông ta thì đại phu chỉ lắc đầu nói: “Có lẽ sau này hầu gia sẽ không thể giao hợp được nữa.”
Huệ Đỉnh Hầu từ từ nhắm mắt lại rồi hít vài hơi thật sâu, đến lúc mở mắt ra thì hai mắt của ông ta đã đỏ ngầu.
Tàn bạo, khát máu, hung ác, trông ông ta như một con sói đã bị dồn đến trước bờ vực thẳm.
Sự tức giận tột độ khiến khuôn mặt vốn tái nhợt của của ông ta thoáng ửng đỏ lên, nhăn nhúm lại.
Người hầu thân tín tiến đến, dáng vẻ vô cùng nhếch nhác, quần áo cũng bị chó cắn rách mấy chỗ, cũng may là không bị thương.
“Hầu gia, có một chuyện rất là kỳ lạ, lúc Sở vương phi bỏ trốn tất cả chó trong sân đều xông ra mở đường cho nàng ta, thậm chí còn cắn các hộ vệ trong phủ.”
Huệ Đỉnh Hầu chẳng dám tin vào tai mình, trong phủ có hơn hai mươi con chó, tất cả đều do ông ta mang về và mời người ta tới huấn luyện, chúng tuy hung dữ nhưng rất nghe lời chủ, con con chó trong đàn có thể sánh ngang một vị cao thủ.
“Lâm trận phản bội, giết!” Huệ Đỉnh Hầu tức giận nói.
“Vâng!” Người hầu đáp: “Còn một việc nữa, giám thị báo cáo lên rằng Sở vương sắp đến hầu phủ.”
Ánh mắt Huệ Đỉnh Hầu hung tợn như đang muốn giết người, ông ta nhìn chằm chằm vào đại phu rồi hỏi: “Băng bó cho ta, ta phải ra gặp tên Vũ Văn Dụ đó!”
“Hầu gia, ngài bị thương như vậy tốt hơn hết…”
Huệ Đỉnh Hầu gằn giọng cắt ngang lời đại phu: “Nếu ta nằm yên thì có thể chữa khỏi không?”
Đại phu cúi gằm mặt nói: “E là… Vẫn không thể chữa được.”
“Vậy bớt xàm ngôn đi.” Huệ Đỉnh Hầu tức giận nói.
Cả Vũ Văn Dụ và Nguyên Chiêu Lâm, ông ta quyết sẽ không tha cho kẻ nào, sẽ không để bọn họ sống yên ổn, dù chết cũng phải chết trong đau khổ dằn vặt.
Vũ Văn Dụ đến cửa hầu phủ, đoàn người cùng nhảy xuống ngựa, không thèm đợi người gác cổng ra hỏi han đã xông thẳng vào.
Huệ Đỉnh Hầu cầm đầu quân lính trong phủ và hộ vệ đi ra, vào khoảng khắc trông thấy Vũ Văn Dụ ông ta chỉ muốn nghiền hắn thành đống thịt vụn, thù cũ nợ mới trả hết một lần.
“Vương gia dẫn theo nhiều người như vậy đến hầu phủ không biết có điều gì chỉ giáo?” Huệ Đỉnh Hầu nói, giọng lạnh tanh.
Vũ Văn Dụ cũng nhìn ông ta bằng ánh mắt thù ghét, sự thật thì hắn cũng hận Huệ Đỉnh Hầu vô cùng.
Lần đầu tiên nhập ngũ Vũ Văn Dụ được phân làm thuộc hạ của Huệ Đỉnh Hầu, từ sau khi bước vào quân doanh ông ta chưa bao giờ xem hắn ra gì, có mở miệng thì hầu hết cũng châm chọc sỉ nhục, luôn chèn ép công lao của hắn không kiêng nể gì, thậm chí nhiều lần lên án hắn liều lĩnh ham lập công, cầm quân thiếu suy nghĩ, nếu không nhờ có giám quân lên tiếng thanh minh cho hắn thì chắc đến giờ Vũ Văn Dụ vẫn là hạng vô danh tiểu tốt.
Sau này lại còn đánh nhau với ông ta vì việc giết hại nữ tử.
Tào Sâm Quân bước lên chắp tay nói: “Có người tận mắt trông thấy hầu gia bắt Sở vương phi đi, vì sợ ảnh hưởng đến danh dự của hầu gia nên vương gia dẫn người đến kiểm tra thực hư ra sao, để còn trả lại trong sạch cho hầu gia.”
Huệ Đỉnh Hầu tức giận nói: “Ngang ngược! Bản hầu còn chưa gặp Sở vương phi bao giờ, sao có thể bắt nàng ta được?”
Tào Sâm Quân hỏi: “Vậy xin hỏi hầu gia, có phải hôm nay ngài đã bắt một người trên đường không?”
Huệ Đỉnh Hầu lạnh lùng nói: “Không hề, toàn lời bịa đặt.”
Vũ Văn Dụ nhìn ông ta chăm chăm, ánh mắt nghiêm nghị, hắn nói: “Có phải bịa đặt hay không vào lục soát là biết ngay.”
Huệ Đỉnh Hầu nghe thế không giận mà còn bật cười, để lộ hàm răng vàng khè, trông chẳng khác nào một con sói đang mở miệng: “Vương gia, đây là phủ của bản hầu, chẳng lẽ ngươi cứ muốn là được vào soát hay sao?”
“Hầu gia sợ bổn vương tìm được gì hay sao?” Vũ Văn Dụ nhìn ông ta rồi nói.
Huệ Đỉnh Hầu cũng nhìn lại, đoạn ông ta tiến lên, một một bước đi đều đau đớn khó tả, hai người đối mặt nhìn nhau, ánh mắt như muốn giết chết đối phương vậy, tuy chưa ra tay nhưng bầu không khí đã căng thẳng như đang trên chiến trường.
Bình luận facebook