Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
**********
Những ký ức khó quên
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Một chút… sẽ chỉ đau một chút thôi.”
Sau khoảng thời gian tựa như vô tận với Max, những ngón tay của chàng cuối cùng cũng dừng lại. Nàng mềm nhũn ra, nàng thở dài, cơ thể cứng rắn của nàng không thể chịu đựng được lâu. Riftan cầm lấy áo nàng và luồn một tay xuống eo kéo áo qua đầu nàng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cơ thể nỏng bỏng của hai người cọ xát nhau. Nàng cảm nhận được làn da của chàng và nàng đang dính vào nhau ướt át.
Lưng chàng lấp lánh trong ánh nến mờ, như nàng đang lén lút vào lò rèn và nhìn thấy một bức tượng bằng vàng. Có phải là cảm xúc khi vừa đổ cả chất lỏng được đun trong lò lên cơ thể ư? Nàng tự hỏi khi toàn thân nàng tan ra, cảm giác tựa như bị dìm trong bể vàng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Thở đi. Hãy thở sâu vào.”
Chàng gấp gáp thì thầm vào nàng, không thể hiểu được hết khoảnh khắc lưng nàng run lên dưới cái chạm của chàng. Trong vô thức, nàng giang rộng hai chân mình và ôm ghì lấy cánh tay rắn chắc của chàng. Sau đó phía dưới của chàng thúc mạnh vào giữa hai chân nàng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“A”
Ập đến một cơn đau âm ỉ khiến nàng không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Max vùng vẫy trong vô vọng sợ hãi khi chàng đè nàng xuống, khóa chặt môi. Nàng chẳng thể trốn được; lồng ngực chàng như ép xuống tim nàng khi chàng đẩy vào sâu hơn. Nàng chỉ có thể khóc, móng tay cào không thương tiếc lên cánh tay chàng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ôi, đau… đau quá…” nàng hét lên.
“Nàng chặt quá…”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Từng giọt mồ hôi trên cổ chàng nhỏ xuống mặt nàng. Khi nàng vô thức cong lên vì không còn đau đớn, chàng than nhẹ và ôm chặt lấy eo nàng. Trán chàng nhíu chặt lại.
“Ngoan…đừng cử động…” Chàng bất ngờ thốt lên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng Max chỉ thấy cơn đau dữ dội đang bao trùm cơ thể nàng. “Đau… đau lắm….nó đau lắm!”
“Đừng cử động, xin nàng….ôi!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nàng có thể cảm nhận được cơ thể đàn ông đang run lên và một lúc sau, nàng ngừng thở. Chàng ôm chặt eo nàng như muốn vỡ vụn và bắt đầu tăng tốc như thể chàng không thể chịu đựng được nữa. Nàng thét lên khi cơn đau ập đến.
Mỗi lúc chàng di chuyển; cơ thể nàng lại lắc lư nhu con tàu lênh đênh giữa sóng lớn. Tâm trí nàng dần trở nên mơ màng. Chàng đang làm gì mình vậy? Nàng nắm chặt tấm ga giường muốn xé toạc nó.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ôi, trời ơi…”
Max không rõ đã bao lâu cho đến khi chàng kêu lên một tiếng thất thanh và gục xuống nàng. Chàng thở hổn hển trên người nàng, không khí nóng bốc lên. Vai chàng cử động thất thường khi chàng thở. Khi Max tỉnh táo lại, một cảm giác mất mát kì lạ ấp đến. nàng thất thần nhìn lên trần nhà, mi mắt rung động. Chuyện gì vừa xảy ra thế này?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Sao… sao nàng lại khóc?”
Max nhận ra nước mắt mình tuôn trào trước câu hỏi của chàng. Khi cố che đi khuôn mặt mình, nàng cảm nhận được cái lưỡi ẩm ướt của chàng đang lướt trên hai má. Nàng ngay lập tức quay mặt đi. Nhưng điều này chỉ làm chàng giữa chặt khuôn mặt nàng lại và không cho nàng trốn chạy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Đừng tránh né ta.”
Chàng nhìn nàng với ánh mắt mãnh liệt khó hiểu, khiến nàng nổi cả da gà. Vừa nói, chàng vừa hôn lên những giọt nước trên thái dương và gò má nàng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Giờ nàng là vợ ta. Dù thích hay không thì nàng cũng không thể quay lại được nữa.”
Rồi chàng vuốt tóc nàng và hôn lên đó. Một lần nữa, nàng bất lực chấp nhận. nàng không hay biết thời gian chảy trôi thế nào….
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong cái đêm định mệnh ấy, nàng không thể nhớ họ đã làm bao nhiêu lần. Sau khi ngất đi, nàng tỉnh lại vào quá trưa. Khi chàng đã khởi hành lên đường, nhũ mẫu nói với nàng rằng linh mục đã xác nhận vết máu tr**h trên giường và tuyên bố cuộc hôn nhân của hai người hợp pháp. Đâ là một nghi thức của hôn nhân.
Đó là những gì xảy ra giữa họ. Nàng trao tr**h t**t cho chàng, còn chàng thì thay mặt Công tước xứ Cross thân chinh đến dãy Lexos. Max chưa từng nghĩ hai người là một cặp. Nàng vẫn giữ ý nghĩ đó cho đến khoảnh khắc hai gặp lại sau nhiều năm…
Những ký ức khó quên
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Một chút… sẽ chỉ đau một chút thôi.”
Sau khoảng thời gian tựa như vô tận với Max, những ngón tay của chàng cuối cùng cũng dừng lại. Nàng mềm nhũn ra, nàng thở dài, cơ thể cứng rắn của nàng không thể chịu đựng được lâu. Riftan cầm lấy áo nàng và luồn một tay xuống eo kéo áo qua đầu nàng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cơ thể nỏng bỏng của hai người cọ xát nhau. Nàng cảm nhận được làn da của chàng và nàng đang dính vào nhau ướt át.
Lưng chàng lấp lánh trong ánh nến mờ, như nàng đang lén lút vào lò rèn và nhìn thấy một bức tượng bằng vàng. Có phải là cảm xúc khi vừa đổ cả chất lỏng được đun trong lò lên cơ thể ư? Nàng tự hỏi khi toàn thân nàng tan ra, cảm giác tựa như bị dìm trong bể vàng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Thở đi. Hãy thở sâu vào.”
Chàng gấp gáp thì thầm vào nàng, không thể hiểu được hết khoảnh khắc lưng nàng run lên dưới cái chạm của chàng. Trong vô thức, nàng giang rộng hai chân mình và ôm ghì lấy cánh tay rắn chắc của chàng. Sau đó phía dưới của chàng thúc mạnh vào giữa hai chân nàng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“A”
Ập đến một cơn đau âm ỉ khiến nàng không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Max vùng vẫy trong vô vọng sợ hãi khi chàng đè nàng xuống, khóa chặt môi. Nàng chẳng thể trốn được; lồng ngực chàng như ép xuống tim nàng khi chàng đẩy vào sâu hơn. Nàng chỉ có thể khóc, móng tay cào không thương tiếc lên cánh tay chàng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ôi, đau… đau quá…” nàng hét lên.
“Nàng chặt quá…”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Từng giọt mồ hôi trên cổ chàng nhỏ xuống mặt nàng. Khi nàng vô thức cong lên vì không còn đau đớn, chàng than nhẹ và ôm chặt lấy eo nàng. Trán chàng nhíu chặt lại.
“Ngoan…đừng cử động…” Chàng bất ngờ thốt lên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng Max chỉ thấy cơn đau dữ dội đang bao trùm cơ thể nàng. “Đau… đau lắm….nó đau lắm!”
“Đừng cử động, xin nàng….ôi!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nàng có thể cảm nhận được cơ thể đàn ông đang run lên và một lúc sau, nàng ngừng thở. Chàng ôm chặt eo nàng như muốn vỡ vụn và bắt đầu tăng tốc như thể chàng không thể chịu đựng được nữa. Nàng thét lên khi cơn đau ập đến.
Mỗi lúc chàng di chuyển; cơ thể nàng lại lắc lư nhu con tàu lênh đênh giữa sóng lớn. Tâm trí nàng dần trở nên mơ màng. Chàng đang làm gì mình vậy? Nàng nắm chặt tấm ga giường muốn xé toạc nó.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ôi, trời ơi…”
Max không rõ đã bao lâu cho đến khi chàng kêu lên một tiếng thất thanh và gục xuống nàng. Chàng thở hổn hển trên người nàng, không khí nóng bốc lên. Vai chàng cử động thất thường khi chàng thở. Khi Max tỉnh táo lại, một cảm giác mất mát kì lạ ấp đến. nàng thất thần nhìn lên trần nhà, mi mắt rung động. Chuyện gì vừa xảy ra thế này?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Sao… sao nàng lại khóc?”
Max nhận ra nước mắt mình tuôn trào trước câu hỏi của chàng. Khi cố che đi khuôn mặt mình, nàng cảm nhận được cái lưỡi ẩm ướt của chàng đang lướt trên hai má. Nàng ngay lập tức quay mặt đi. Nhưng điều này chỉ làm chàng giữa chặt khuôn mặt nàng lại và không cho nàng trốn chạy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Đừng tránh né ta.”
Chàng nhìn nàng với ánh mắt mãnh liệt khó hiểu, khiến nàng nổi cả da gà. Vừa nói, chàng vừa hôn lên những giọt nước trên thái dương và gò má nàng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Giờ nàng là vợ ta. Dù thích hay không thì nàng cũng không thể quay lại được nữa.”
Rồi chàng vuốt tóc nàng và hôn lên đó. Một lần nữa, nàng bất lực chấp nhận. nàng không hay biết thời gian chảy trôi thế nào….
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong cái đêm định mệnh ấy, nàng không thể nhớ họ đã làm bao nhiêu lần. Sau khi ngất đi, nàng tỉnh lại vào quá trưa. Khi chàng đã khởi hành lên đường, nhũ mẫu nói với nàng rằng linh mục đã xác nhận vết máu tr**h trên giường và tuyên bố cuộc hôn nhân của hai người hợp pháp. Đâ là một nghi thức của hôn nhân.
Đó là những gì xảy ra giữa họ. Nàng trao tr**h t**t cho chàng, còn chàng thì thay mặt Công tước xứ Cross thân chinh đến dãy Lexos. Max chưa từng nghĩ hai người là một cặp. Nàng vẫn giữ ý nghĩ đó cho đến khoảnh khắc hai gặp lại sau nhiều năm…
Bình luận facebook