Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4: Đầu tụ máu
Trương Khánh Dân quyết định chờ Tô Hòa bốc thuốc xong thì xem lại.
Dù ông là bác sĩ Tây y, nhưng cha và ông lại là bác sĩ Đông y điển hình, nói cách khác ông vẫn nhìn ra được toa thuốc có độc tính hay không.
Tô Hòa phối dược liệu có tác dụng khử phong, lợi thấp xong thì định đi sắc luôn, nhưng một là cô không có lò luyện, hai là không có lửa luyện, thứ còn lại duy nhất chỉ là chút hồn thuật. Cô chỉ có thể nhờ hồn thuật tinh luyện tất cả những thành phần bên trong dược liệu ra, sau đó dùng bếp lò để sắc thuốc.
Vì hiệu quả của thuốc viên quá khủng khiếp, nên sắc thành thuốc nước vẫn là lựa chọn tốt nhất.
“Bác Khánh Dân, phòng khám có rượu không ạ? Dùng rượu sắc thuốc sẽ có hiệu quả nhanh hơn dùng nước.” Tô Hòa hỏi.
Vốn nên dùng rượu ủ trăm năm để sắc, tiếc là cô cũng không phải không biết tình hình hiện nay, đến rượu ủ mười năm cũng không tìm được nên chỉ có thể nhẫn nhịn dùng rượu bình thường, nếu không có rượu thường thì đành dùng cái khác… Trương Khánh Dân để Tô Hòa tự vào phòng bếp lấy rượu, rồi nhân lúc Tô Hòa không có ở đây để kiểm tra tất cả những dược liệu trong nồi đất. Dù cách dùng thuốc có kỳ lạ, nhưng liều lượng và cách dùng khi phối với các loại liệu khác lại không sai. Ông chỉ có thể nén nghi hoặc trong lòng xuống rồi ra xem tình hình bên ngoài phòng khám.
Mấy tên lưu manh ngoài cửa đã bỏ đi từ sớm, chỉ để lại một bao tải bị buộc miệng. Tuyết dày rơi xuống không ngừng, đã phủ một tầng trên cái bao tải đó.
Trương Khánh Dân nghi hoặc đi đến bên cạnh bao tải, nhìn bao tải căng phồng kia mà lòng càng căng thẳng hơn. Ông run rẩy mở miệng bao tải ra xem, trong bao tải lại chứa một đầu người đầy máu. May thay ông theo nghề thuốc nhiều năm, đã thấy máu nhiều như cơm ăn hằng ngày, cho nên lúc này mới không bị dọa tới ngất đi trong đêm. Ông đưa ngón tay đặt dưới mũi của người trong bao tải, khi cảm nhận được người đó vẫn còn hơi thở, tảng đá lớn trong lòng ông mới có thể hạ xuống.
“Tô, ra giúp bác một tay, khiêng người vào.” Trương Khánh Dân hướng vào phòng khám hô.
Bác gái Trương nghe xong thì sao có thể ngồi yên được, bà mặc chân có đau hay không, lập tức cắn răng đi xuống nhà, giọng nói còn mang theo tia buồn bực: “Chắc chắn là quân du côn này cố ý, lần nào cũng kéo người tới đánh trước cửa phòng khám, tưởng bác sĩ trong phòng khám không cần ngủ chắc?”
Tô Hòa đáp lại, đổ rượu trắng vào dược liệu rồi đặt lên sắc trên bếp lò, sau đó vội vàng ra ngoài đỡ người vào phòng khám giúp Trương Khánh Dân.
Người đàn ông trong bao tải cao khoảng một mét tám mươi lăm, chất liệu quần áo trên người rất tốt, trên tay anh ta còn đeo một chiếc đồng hồ không biết của thương hiệu gì, trên sống mũi là cặp kính, có điều mắt kính đã nát, suýt nữa đã rạch lên mặt một vết thương lớn.
“Bà à, mau đi đun ít nước, tôi đoán người này bị đánh vỡ đầu, nếu không sẽ không chảy nhiều máu như vậy. Thử xem có cấp cứu được ở phòng khám trước không, nếu không được thì phải nhanh chóng đưa tới bệnh viện, mạng người là quan trọng, không qua loa được.”
Tô Hòa nhìn thoáng qua đầu đầy máu của người đàn ông, lông mày cũng bất giác nhíu lại.
Người đàn ông này rất đẹp trai, cô từng gặp rất nhiều người anh tuấn, phóng khoáng ở núi Dược Vương, nhưng không nhiều người mang vẻ khí khái như người bị thương trước mặt này. Có điều, tình trạng của người đàn ông này khá nghiêm trọng, phần gáy bị thương nặng, trong đầu đã “tích tà”, nói theo cách của thời đại này thì sẽ là đầu bị tụ máu.
“Kỹ thuật chữa bệnh của thời đại này có thể phẫu thuật mổ sọ không?” Tô Hòa rất nghi ngờ.
Nếu ở trên núi Dược Vương, hoặc giả sử cô vẫn còn tu vi, vậy thì cô hoàn toàn có thể dùng nội lực khiến vết thương “tích tà” trong đầu này tan ra, hoặc dùng kim châm cứu để đánh tan. Nhưng bây giờ cô không còn chút nội lực nào, bộ kim châm cứu mềm mang theo người đã bị sét đánh nát vụn. Biện pháp duy nhất là dùng dao lấy cục máu tụ trong đầu kia ra, nếu không thì dù có cứu được người, thần kinh của người này cũng sẽ bất ổn, quên mất hơn nửa chuyện trước kia.
Nước đã sôi, Tô Hòa thấy bác gái khập khiễng bê chậu rửa mặt tới, cô tranh thủ nhận lấy chậu rửa mặt và khăn mặt, lau sạch vết máu trên mặt của người bị thương, còn Trương Khánh Dân tập trung kiểm tra. Tô Hòa còn chạy vào bếp xem thuốc đang sắc trên bếp lò của mình.
Cây cỏ thường rất linh, trong khoảnh khắc thuốc được sắc ra, tinh hoa của trời đất trong cây thuốc sẽ tản ra, nhưng thuốc nước cùng lắm chỉ chứa được một phần, hai phần còn lại đều hòa vào đất trời. Tô Hòa cần phải thu thập những tinh hoa kia lại.
Tô Hòa bấm ngón tay thấy đã gần tới lúc nên mở nắp nồi đất ra, sau đó cấp tốc đưa tay phất qua hơi nước, tạm thời cất giữ tất cả tinh hoa đất trời trong lục phủ ngũ tạng. Nếu về sau có chỗ cần dùng đến, cô có thể lấy những thảo mộc này ra để cứu người bất cứ lúc nào.
Tô Hòa lọc thuốc nước từ trong rồi ra rồi đưa cho bác gái Trương, sau đó dặn: “Lúc nào chân đau, bác thoa rượu thuốc này lên một chút. Dù không thể trị tận gốc được, nhưng dùng trong thời gian dài cũng sẽ có hiệu quả.”
Tô Hòa nghĩ Trương Khánh Dân cũng là bác sĩ nên bổ sung một câu: “Trong sách nói như vậy, nhưng hiệu quả cụ thể thế nào phải thử mới biết được ạ.”
Với tài chữa bệnh và thành tựu của cô, có làm bà cô tổ của Trương Khánh Dân cũng không hề gì. Nhưng sẽ không có ai tin vào lời giải thích rằng cô học được mọi thứ ở núi Dược Vương, vì vậy chỉ có thể lấy cớ là đọc trong sách, nếu không bị người ta bắt đi, mổ xẻ ra nghiên cứu thì sao?
Chân của bác gái Trương thật sự rất khó chịu, mà một khi đã tuyệt vọng thì người ta có thể thử làm mọi điều. Bà lập tức về phòng bôi thuốc, để lại Trương Khánh Dân và Tô Hòa giúp xử lý vết thương của người đàn ông hôn mê trong phòng khám.
“Bác Khánh Dân, cháu thấy hay là đưa đi viện đi. Cháu đi tìm bao tải kia về, chờ trời sáng còn phải đến đồn cảnh sát nữa. Cháu thấy quần áo của người này xa xỉ, e là lai lịch cũng không nhỏ.” Tô Hòa đề nghị.
Trương Khánh Dân gật đầu: “Bây giờ đưa đi bệnh viện thôi, vết thương khá nghiêm trọng, phòng khám của chúng ta không xử lý được. Cháu ở lại trông nhà đi, sáng mai còn phải đi thi đấy! Thi lên đại học đã khó, đừng trễ nải việc thi cử vì việc của phòng khám.”
“Để cháu đi với bác, còn bác gái ở lại trông nhà. Chân bác ấy khó chịu, đi lại không tiện, một mình bác lại không khiêng được người cao lớn thế này.”
Tô Hòa khăng khăng lên gác lấy sách giáo khoa và bài ghi chép, sau đó không dám trì hoãn thêm mà mau chóng đưa người bị thương tới bệnh viện Nhân dân Long Thành với Trương Khánh Dân.
Bình luận facebook