Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2: Hắt nước
Trương Xuân Hoa lập tức nhảy dựng lên, xông tới cào mặt Tô Hòa, nhưng không ngờ Tô Hòa lại trở tay quật ngã Trương Xuân Hoa trên nền nhà, sau đó túm tóc cô ta đánh một trận đau điếng. Giá trị vũ lực mạnh mẽ đó suýt chút nữa đã khiến sáu người còn lại trong phòng sợ mất mật.
Tòa nhà ký túc xá cũ kỹ cách âm không tốt, Trương Xuân Hoa bị đánh tới mức vừa khóc vừa gào, khiến tất cả các bạn nữ trong tầng đó đều chạy đến phòng của các cô xem.
Nếu không phải có bác gái quản lý đến hòa giải, có lẽ Tô Hòa đã giật trụi tóc trên đầu của Trương Xuân Hoa rồi. Từ sau vụ việc đó, cái danh dữ dằn của Tô Hòa cũng lan xa.
Về sau, khoa Y lại mở môn giải phẫu cho sinh viên mới, Tô Hòa từng bị bà cụ Tô bắt giết heo ở nhà xung phong nhận việc giải phẫu thử. Cô dùng một tay bóp chết hai con cóc, giết chuột và thỏ mà không chớp mắt. Cô thậm chí còn lấy việc giúp người làm niềm vui, giúp hơn già nửa lớp giết sinh linh thí nghiệm bé nhỏ, lập nên thành tích vĩ đại thu hoạch chín mươi bảy sinh mạng trong một tiết học. Ngay cả nam sinh viên khoa Thể dục của Đại học Long Thành gặp Tô Hòa cũng phải run chân, đi đường vòng.
Tô Hòa rất hung dữ, sinh viên Đại học Long Thành có thể chưa từng nghe tên Tô Hòa, nhưng nếu nói “Tô Diêm Vương” thì chắc chắn không ai dám chọc vào.
Có điều, Tô Hòa lạnh lùng và không thích nói chuyện với người khác. Người khác không chọc đến cô, cô cũng sẽ không tự gây sự với bọn họ. Vì thế nhập học hơn nửa năm rồi, nhưng cô rất ít khi dữ dằn với người khác, ngoại trừ Trương Xuân Hoa nhớ ăn không nhớ đòn kia.
“Tần Miêu, cậu uống nước làm rớt vào chăn màn của tớ à?” Tô Hòa trợn mắt nói mò.
Sao Tần Miêu có thể thừa nhận được, cô sợ Tô Hòa vô cùng, sợ Tô Hòa không vui sẽ ghì mình xuống đất đánh cho một trận, tiện thể giật tóc tới trọc đầu, vì thế bèn theo bản năng chỉ sang Trương Xuân Hoa.
“Tô Hòa, sao có thể là tớ được! Hai chúng ta ở cùng nhau nửa năm nay, đã lúc nào tớ lừa cậu chưa? Trương Xuân Hoa hắt lên đấy, những người khác trong phòng chúng ta có thể làm chứng!”
“Ồ? Thế sao?” Ánh mắt Tô Hòa lạnh lùng đảo qua những người khác, khiến bọn họ sợ tới mức gật đầu lia lịa. Có mấy cô gái lặng lẽ dịch vào sát tường vì sợ bị vạ lây bởi cơn thịnh nộ sắp tới.
Tô Hòa nhìn về phía Trương Xuân Hoa, mái tóc đen nhánh bóng mượt kia không giống như từng bị giật chút nào.
“Trương Xuân Hoa, mái tóc này của cậu không tệ nhỉ, còn tươi tốt hơn cả rau hẹ trồng trong đất nữa. Rau hẹ trồng trong đất bị cắt gốc vẫn mọc lại được, nhưng nếu bị nhổ rễ thì không mọc được nữa. Sao tóc cậu lại mọc nhanh thế?” Tô Hòa hỏi.
Trương Xuân Hoa đang ngồi ôn bài bên cạnh lò sưởi, sau khi nghe thấy Tô Hòa nói vậy, da đầu của cô ta căng ra rồi giải thích bằng vẻ mặt vô cùng khó coi: “Lúc nãy tôi uống nước không cẩn thận vẩy lên, sao nào? Cậu đừng nghĩ đến việc động tay động chân, nếu cậu dám động tay, tôi gọi người đấy!”
“Cậu gọi đi, gào rách cổ mà gọi. Đánh cậu một trận vẫn là đánh, đánh cậu mười trận cũng là đánh, sao tôi lại không dám đánh?”
Tô Hòa đặt phích nước nóng vào sát tường, bẻ đốt tay đi về phía Trương Xuân Hoa đang sợ hãi. Một tay của cô tóm lấy cánh tay của Trương Xuân Hoa như đánh đòn phủ đầu, một tay khác kéo tóc của cô ta.
Tô Hòa vuốt tóc của Trương Xuân Hoa, mái tóc kia mượt mà khôn tả. Cô đang thầm kinh ngạc thì thấy Trương Xuân Hoa tung chân đá mình, vì thế mới vội vàng túm lấy một nắm tóc của cô ta.
Vừa túm tóc xong, Tô Hòa tránh về phía sau hai mét, cô sững sờ nhìn “bóng đèn” đột nhiên xuất hiện trước mắt, sau đó lại nhìn mái tóc đen nhánh trong tay, cô bèn xấu xa cười ra nước mắt rồi khen thật lòng: “Trương Xuân Hoa, chất lượng tóc giả này của cậu không tệ!”
Sáu cô gái còn lại trong phòng đều ngây người vì cảnh đột ngột xảy ra này.
“A!”
Tiếng hét phát điên của Trương Xuân Hoa vang khắp hành lang. Những nữ sinh ở các phòng gần đó chạy đến nhanh nhất, có cô bạn lết dép lê sang, có cô bọc chăn, có cô vẫn còn dính xà phòng trên mặt. Chỉ chốc lát sau, cửa phòng bé bằng bàn tay kia đã bị vây kín, thậm chí còn có người ở tầng trên chạy xuống xem trò vui.
Cửa phòng mở ra, gió lạnh bên ngoài ùa vào khiến cái đầu trọc lốc lún phún mấy sợi tóc của Trương Xuân Hoa càng lạnh hơn. Cô ta nằm lì trên giường bắt đầu khóc lóc, nước mắt nước mũi lem hết ra chăn màn của cô bạn giường dưới, khiến cô bạn kia phải nhíu mày.
Có điều, cô gái kia e dè gia cảnh của Trương Xuân Hoa, nên giận mà không dám nói.
Bác gái quản lý ký túc xá ở ngay dưới lầu nghe thấy tiếng lê dép ầm ầm ở tầng trên còn tưởng sinh viên bạo động. Bác gái cầm đèn pin và chổi lông gà xông lên tầng trên, vung chổi lông gà tách nhóm người ra để vào phòng của Tô Hòa. Sau đó bác gái gần như khiếp đảm bởi bộ tóc giả trên tay cô.
“A... Giết người rồi! Mau báo cánh sát!”
Bác gái hơi hoa mắt không nhìn rõ, tưởng rằng Tô Hòa bẻ đầu của sinh viên nữ nào xuống nên sợ tới nỗi nhũn cả chân, gào khản cổ với nhóm sinh viên đứng xem trò vui bên ngoài.
Một cô gái bực bội vì giọng bác gái quá to, gây đau đầu nên khó chịu nhắc: “Bác à, không phải giết người, đó chỉ là bộ tóc giả thôi!”
“Gì cơ? Tóc giả?”
Bác gái dụi mắt, lấy kính lão trong túi ra đeo rồi nhìn bộ tóc giả trong tay Tô Hòa, sau đó lại nhìn sang Trương Xuân Hoa đầu trọc lốc đang nằm lì, khóc váng trời trên giường. Bác gái lập tức tưởng tượng ra cảnh cãi vã, kèn cựa nhau của mấy người cùng phòng nên nghiêm mặt quở trách Tô Hòa.
“Cháu là sinh viên nữ mà sao thô lỗ như thế? Đùa cũng có chừng mực thôi, bạn này không mọc được tóc đã đáng thương lắm rồi, sao cháu lại lấy khuyết điểm bẩm sinh của bạn ra làm trò đùa?”
Bác gái nhìn bộ tóc giả trong tay Tô Hòa, lại nhìn sang Trương Xuân Hoa bụm mặt khóc đến không thở nổi thì tinh thần trượng nghĩa tăng cao: “Các cháu đều là nhân tài của đất nước, có thể tập trung vào việc học được không, bớt giở trò trong phòng đi, đã cuối năm rồi còn không để người khác bớt lo! Sắp nghỉ rồi, bác cũng không so đo với mấy đứa nữa, khai giảng sang năm mỗi đứa viết một bản kiểm điểm hai nghìn chữ, chép trích dẫn lời nói của chủ tịch Mao mười lần, nếu không bác sẽ báo cáo việc của mấy đứa lên khoa!”
Tô Hòa không phục: “Cậu ta nhân lúc cháu đi lấy nước mà hắt nước lên chăn màn của cháu, sao cháu lại phải viết bản kiểm điểm? Bác à, bác cứ báo với khoa đi, người đốt vở của cháu là cậu ta, người hắt nước lên chăn màn của cháu cũng là cậu ta, cháu muốn xem khoa xử lý kẻ xấu xa này thế nào! Người học Y đều là thiên thần áo trắng, sao lại chứa chấp một Bạch Vô Thường(*) lấy mạng người như vậy được?”
(*) Theo truyền thuyết của Trung Quốc, Hắc Bạch Vô Thường hay Vô Thường Nhị gia là hai quỷ lại giúp việc cho Diêm Vương bằng việc chuyên hộ tống linh hồn của người chết về âm phủ.
Bác gái nghe xong lại thấy Tô Hòa nói có lý, nhưng bác không thích hành động bóc mẽ người khác của Tô Hòa, vì thế mới trừng mắt nói: “Dù vậy cháu cũng phải viết! Bác không cần biết ai động tay động chân trước, làm sai đều phải viết! Bản kiểm điểm hai nghìn chữ, chép trích dẫn lời nói của chủ tịch Mao mười lần, không được thiếu dù chỉ một chữ!”
Sau khi quở trách Tô Hòa xong, bác gái lại đen mặt mắng các sinh viên nữ đến xem trò vui một trận, sau đó mới hùng hổ xuống lầu.
Tô Hòa đóng cửa phòng lại, nói với cô bạn bị Trương Xuân Hoa khóc làm ướt chăn: “Mau ôm chăn màn của cậu đi, không được để lại thứ gì trên giường, lát nữa tớ chuyển về cho cậu.”
Dù cô bạn kia không biết Tô Hòa định làm gì, nhưng cô ấy biết Tô Hòa đang ủ mưu gì đó, vì thế mới mau chóng đuổi Trương Xuân Hoa ra chỗ khác, nhanh nhẹn gập tấm đệm làm ba rồi bê sang một chiếc giường khác.
Tô Hòa đi đến chỗ đặt phích nước nóng ở chân tường, lấy phích nước có đánh dấu “Xuân Hoa Trương”. Cô bĩu môi, cái tên Trương Xuân Hoa này quá quê mùa, vì thế cô ta tự viết tên mình theo kiểu Tây, gu buồn nôn gì thế không biết.
Ngoài người trong cuộc, sáu cô gái trong phòng ngủ đều căng thẳng, bọn họ đã dần đoán được Tô Hòa định làm gì tiếp theo.
Ngay cả Trương Xuân Hoa bị bạn cùng phòng đuổi xuống giường, đang ôm đầu khóc cũng phải dừng lại, sau đó nhìn chằm chằm Tô Hòa bằng đôi mắt ướt đẫm.
Tô Hòa đứng trên cầu thang sắt rồi mở nắp phích nước ra, cả phích nước nóng hổi giội thẳng xuống chăn màn của Trương Xuân Hoa. Chỉ chốc lát sau, trên dưới chiếc giường kia đã biến thành suối nước nóng.
Cô bạn vừa rời đi sợ đến nỗi bụm miệng lại, trong lòng lại hối hận vô cùng, sao vừa nãy mình không gỡ nốt cả ván giường ra chứ?
Ván giường ướt rồi đâu thể ngủ được nữa!