• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full ĐƯỢC GẶP LẠI EM (2 Viewers)

  • Chương 22: Sống chung

Hắn đưa cô trở về Bắc Kinh bằng máy bay riêng. Trước khi đi cô cũng không có thời gian qua chào tạm biệt Ngôn Di, chỉ có thể gọi điện nhờ vậy mà Ngôn Di hết sức giận. Sau khoảng một tiếng thì cô đã có mặt tại Bắc Kinh.



Bầu không khí se lạnh ở Bắc Kinh khác hoàn toàn so với mùa hè oi bức của Thành Phố T khiến cô có chút không quen về điều kiện thời tiết nên suốt thời gian ở sân bay cô liên tục hắt xì. Cô đang cùng hắn ngồi trên xe, vì không biết đi đâu nên cô hỏi hắn:



- Chuyển về nhà anh đi.



- Tại sao lại phải chuyển, không phải đang rất ổn à.



- Lắm chuyện, em cứ đến thôi việc gì phải hỏi nhiều vậy. Anh đã chuyển hết đồ sang rồi, bây giờ về thẳng nhà anh.



- Này, anh có thể đừng thích gì làm nấy không?



Hắn không trả lời là cũng xác định với việc nếu cô còn nói nhiều thì hậu quả khá không lường trước được. Hắn đang còn là sếp cô và chuỗi ngày dài bị hắn hành vẫn còn xảy ra nên cô chỉ cần manh động, sơ sẩy một chút là chết, cô nghĩ. Nên cô cũng im nhưng có điều cô hơi ức, đó là quyền của cô từ khi nào lại thành của hắn.



Chiếc Cadillac dừng trước cổng." Đây không phải là nhà mà nó chính xác là một toà nhà luôn ấy chứ" cô nghĩ hắn ở đâu ra mà nhiều tiền đến vậy dù sao thì hắn cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi. Chiếc cổng cao gần ba mét có màu đen đang dần được mở ra như tiếp đón cô. Lúc này, cô cảm giác giống như mình là nàng công chúa đang chuẩn bị được bước vào toà lâu đài của hoàng tử.



Chiếc xe lái chầm chậm vào trang viên của khu vườn, mọi thứ đang dần hảo huyền trong cô. Một toà nhà như lâu đài, một khuôn viên như một nông trại khiến cô không khỏi ngẩn người. Hắn đã bước xuống xe và nhanh chóng kéo cô xuống cùng, đến lúc này cô mới hoàn hồn thì ra mọi thứ đều là thật không phải mơ.



- Đồ đều được chuyển vào hết rồi. Em lên lầu nhìn đối diện là thấy phòng của em.



- Anh không định dẫn em đi lên à! Anh chuẩn bị đi đâu?



- Em là đang lo lắng cho anh hay là đang định thăm dò anh vậy. Sợ anh đi với cô nàng nào à!



- Ai thèm quan tâm anh đi với ai, có hàng tá phụ nữ muốn bên anh, em cản cũng không được.



- Ồ cô Chu đây không phải là ghen đấy chứ.



- Ai thèm, nếu có việc thì anh đi đi, đừng có đứng mãi ở đây.



- Hôm nay trở lại công ty rồi, anh phải lên công ty còn em đang cảm đừng ra ngoài nhiều, ở nhà nghỉ đi, khi nào hết quay lại cũng không trễ.



- Không được, xem ra là còn rất nhiều công việc, em đã nghỉ ba ngày rồi.



- Sếp em sẽ đuổi việc em mất.



- Không sao nghỉ việc anh nuôi. Không cần phải đi làm nữa, vậy đỡ vất vả.



- Được rồi mau lên phòng đi, ở đây nhiều dễ bị nhiễm lạnh lắm.



Hắn nói rồi đẩy cô lên cầu thang, còn hắn thì lên xe trên đường tới công ty. Cô bước lên phòng, phòng khá to khác với toà nhà ở Thành Phố T thì chiếc giường ở đây có màu đỏ thẫm, cấu trúc phòng hầu như chỉ có đỏ thẫm và đen tạo nên nên màu sắc dục rất cao. Cô bước vào nhìn hai vali đồ nhỏ xíu của cô còn bên cạnh là một đống đồ hán mua cho và cả trang sức, mĩ phẩm các loại đều đủ. Hôm nay cô bị cảm nên người cứ đờ ra chẳng làm được gì nên thay bộ đồ rồi leo ngay lên giường ngủ một giấc.



Cô mở mắt ra nhìn một khoảng không gian tối đen như mực, cô lọ mọ tìm được dậy rồi bước xuống giường bật đèn lên, nhận ra đã hơn sáu giờ, bụng cũng hơi đó nên cô quyết định xuống duối nhà nấu gì đó. Căn nhà rất lớn nhưng nó lại rất trống vắng, hầu như chỉ có người thường xuyên đến đây lau chùi rồi về sau đó cũng rời đi nên cô nghĩ hắn chắc cũng rất cô đơn khi phải sống một mình ở trong căn nhà này. Cô bước xuống lầu, đến cả tiếng bước chân của cô cũng vang lại, cô bật đèn rồi tiến vào phòng bếp. Cô mở tủ lạnh thì thấy trong đó có khá nhiều đồ ăn nên định nấu một vài món.



Hắn bước vào nhà đã nghe thoang thoảng mùi xào nấu của cô, lòng cảm thấy rất vui và hứng thú khi đây là lần đầu hắn thấy cô nấu ăn. Hắn bước vào phòng bếp, đứng từ xa hắn dựa người vào bức tường nhìn cô, người mang tạp dề phía trước còn phía sau là chiếc váy hai dây khá mỏng bằng lụa trắng khiến dục vọng của hắn lại nổi lên, không kiềm được lòng mà bước nhẹ nhành đến ôm eo cô từ phía sau.



Cô đang nấu ăn mà chẳng quan tâm đến hắn bước vào cho đến khi hắn ôm cô, cô mới giật thót người quay lại thì thấy hắn. Hắn hôn cô, kéo cô quay người về phía hắn rồi dùng tay luồn qua gáy cô năm chặt, áp sát vào môi hắn. Cô bị hôn đến thở cũng chẳng nổi, nhúc nhích cũng cành không cứ mặc cho hắn làm cho đến khi dường như không thở nổi nữa cô mới đẩy thật mạnh hắn ra, dùng tay lau môi rồi quay lưng lại nói:



- Ra ngoài đi, để em nấu ăn, đừng có làm phiền em.



- Thì em cứ làm việc của em, còn anh làm việc của anh.



Hắn nói là thế nhưng hành động thì ngược lại hoàn toàn. Hắn lại gần ôm eo cô, đầu cúi vào hõm cổ của cô cứ cắn mút liên tục, sau đó lại dời lên tai cô mút rồi cắn nhẹ rồi hôn từ tai đến xương quai xanh của cô khiến người cô nóng rang lên, cô quát:



- Anh cứ thế này, em nấu ăn thế nào được.



- Hay là để anh ăn em trước rồi em nấu ăn tiếp.



- Không được. Mau đi lên lầu, tắm rửa đi rồi xuống ăn cơm.



Cô nói rồi đẩy hắn lên lầu, lòng không ngừng than trách hắn ăn gì mà khoẻ vậy, đi làm cả ngày trời về đến nhà còn đòi, hắn không biết mệt chứ cô thì có, cả đêm qua hắn hành cô suốt mấy giờ đồng hồ khiến cơ thể lã ra đến giờ vẫn còn thấy nhức vậy mà hắn còn muốn.



Vừa đúng lúc cô vừa bày thức ăn ra xong thì hắn cũng từ trên xuống. Hắn cũng từ lâu chưa được thưởng thức hương vị quê nhà, trước giờ toàn chỉ sơn hào hải vị khiến hắn chỉ thấy thôi là ngao ngán. Hắn bước xuống, mái tóc còn ướt, một vài giọt còn đang nhỏ giọt trên áo.



Cô nhìn hắn, dáng vẻ mê người, quyến rũ đến chết. Đây là lần đầu cô thấy hắn ăn mặc thế này. Quần thể thao cùng với chiếc áo cao cổ khiến hắn còn thêm trầm ấm, thường ngày chỉ thấy hắn mặc vest đã mê nay còn mặc thế nào đúng là khiến cô ngất mất thôi. Cô cứ nhìn hắn chằm chằm đến lúc hắn nhìn lại thì cô lại đảo mắt đi rồi nói:



- Ăn cơm thôi!



Hắn và cô cùng ăn cơm. Thấy hắn ăn được khá nhiều nên cô cũng rất vui, tay cứ liên tục gắp đồ ăn bỏ vào bát hắn, cá cô cũng bỏ hết xương đưa hắn đến nỗi hắn cũng cảm thấy mình giống như đứa trẻ đang được mẹ bón cơm vậy chỉ khác là bà mẹ này khá trẻ. Hắn và cô cùng ăn cơm xong, hắn kêu cô lên phòng tắm không để tối lạnh còn hắn thì ở lại rửa hết đống chén bát này. Trời sinh ra hắn còn biết rửa chén đúng là làm cô kinh ngạc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom