Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-76
Chương 76-2
Cánh cửa vừa mở ra, thư ký Triệu ánh mắt thất thần dường như đã đông cứng lại, gắng gượng đứng thẳng người dậy nhìn về phía Hà Dĩ Kiệt. Bước chân của Hà Dĩ Kiệt cũng không ngừng lại, khi bước qua bên cạnh anh chỉ buông lại một câu nói, âm điệu vang lên nghe nhàn nhạt: "Hiện giờ tư tưởng của cậu đã quá lớn rồi, nếu đã như vậy tôi cũng chỉ có thể nói rằng, giờ đây tôi cũng không thể nào thu nạp cậu được nữa rồi. Triệu Khiêm, đường đi là do chính bản thân cậu đã lựa chọn, nếu như hậu quả có quá tàn khốc, cậu cũng không nên oán người khác."
Thân thể thư ký Triệu run lên kịch liệt, môi mấp máy như còn muốn nói tiếp cái gì, nhưng lại không thể phát ra nổi một chút xíu âm thanh nào, chỉ trơ mắt ra nhìn Hà Dĩ Kiệt tiến vào thang máy rời đi. Sau đó thoáng cái cả người anh ta liền xụi lơ ở trên mặt đất, sắc mặt xám ngoét giống như người chết.
*****************************************************
"Cho em chơi con gấu nhỏ này." di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn Trên ghế ngồi phía sau của chiếc xe Bentley màu đen, một cô bé xinh đẹp có mái tóc đen nhánh buông xõa ngang vai, trên trán những lọn tóc cắt ngắn ngang lông mày rủ xuống che rợp trên hai hàng lông mi mềm mại, cong veo. Cô bé mặc một chiếc áo dệt kim hở cổ màu vàng nhạt và chiếc váy màu đen có nhiều nếp gấp ngắn đến gối. Bao quanh đôi chân nhỏ xíu, thẳng tắp là một đôi tất chân xinh xắn dệt hoa văn theo phong cách tây bằng sợi tổng hợp. Hai màu đen trắng đan xen vào nhau nhìn vừa đơn giản lại rất hòa đồng, mang vẻ ngây thơ chất phác rất đáng yêu.
Mà lúc này, diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn cô bé đang giơ một chú gấu Winnie the Pooh vô cùng xinh đẹp tới trước mặt một bé gái nhỏ hơn mình. Em bé kia nhìn trắng trẻo, mũm mĩm giống như búp bê. Lúc này em bé vẫn còn đang khóc, bàn tay xinh xinh giơ lên dụi dụi vào mắt, giữa những tiếng khóc nghẹn ngào, thỉnh thoảng cô bé lại nấc lên một cái rất dễ thương. Giữa lúc đang khóc thút thít bé gái chợt nghe thấy chị nói như vậy, liền ngước lên nhìn qua khe ngón tay mập mạp đang úp trên mắt, mang theo chút thích thú, ngắm trộm con gấu nhỏ trong tay chị. Dieendaanleequuydonn Bé bỏ tay xuống, nhìn chằm chằm vào con gấu không hề chớp mắt một cái, tuy vẫn còn thút thít nhưng liền giơ tay ra nhận lấy con gấu nhỏ. Cô bé kia liền cười rạng rỡ, bên khóe miệng lộ ra hai lúm đồng tiền xinh đẹp. Cô bé đưa con gấu vào tận tay cho em gái nhỏ hơn mình một tuổi, sau đó rất ra dáng người lớn, cô bé lấy chiếc khăn tay xinh xinh của mình ra lau nước mắt cho em, động tác dịu dàng, cất tiếng nói ngây thơ dỗ dành em rất ngọt ngào: "Nặc Nặc, em gái ngoan, đừng khóc nữa nhé, chị cho em thứ đồ chơi mà chị thích nhất đấy."
Nặc Nặc ôm con gấu nhỏ yêu thích đến không muốn rời tay, vừa khóc thút thít vừa ngẩng cái đầu nhỏ lên, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn đôi mắt to đen láy ướt sũng, lông mi lúng liếng, khẽ chớp chớp nhìn sang Khả Khả. Vết sưng đỏ trên gương mặt lẫn bên khóe miệng của Nặc Nặc đã được thoa lên một lớp thuốc mỡ trong suốt màu xanh lục, trông miệng cô bé giống như có một vòng râu ria màu xanh lục bao quanh, nhìn cực kỳ đáng yêu. Nặc Nặc vẫn còn nghẹn ngào cất giọng non nớt hỏi lại: "Không lừa gạt, cho Nặc Nặc thật..."
Khả Khả dùng sức gật mạnh cái đầu, đôi mắt cong lên, cười tít, giơ tay ôm lấy em bé, sảng khoái mở miệng: "Ừ, chị không lừa gạt em gái Nặc Nặc."
Nặc Nặc cũng cong môi lên cười, lộ ra mấy chiếc răng sữa trắng nõn mới mọc chưa đủ dài. Khả Khả vừa thấy em cười, cũng cười theo, vừa ôm em vừa hôn mấy cái, có bao nhiêu món đồ chơi đều mang tất cả ra để cho em bé chơi. Rất nhanh chóng hai đứa trẻ đã ngồi một chỗ chơi với nhau. Nặc Nặc dần dần cũng không còn khóc nữa.
Tĩnh Tri ở một bên nhìn thấy cảnh như vậy cảm thấy cực kỳ dễ chịu, cô cảm thấy vui vẻ vì con gái mình rất hiểu chuyện, lại vừa cảm thấy vui mừng vì thấy Nặc Nặc rất ngây thơ và đáng yêu. Nhưng nghĩ đến Tương Tư, cô lại không sao kìm chế nổi lòng mình, nước mắt lại ào ạt tuôn rơi. Cô ở bên con gái Khả Khả của mình, trông coi con gái một ngày suốt 24 tiếng đồng hồ, thật sự vẫn còn cảm thấy chưa đủ, vẫn sợ con sẽ gặp phải điều gì uất ức, Nặc Nặc mới lớn bằng ngần này đã không còn mẹ, từ nay về sau con bé sẽ ra sao đây?
Thiệu Đình bắt gặp cô lại rơi lệ, không khỏi nhẹ nhàng lắc đầu, đưa tay kéo cô lại, ôm vào trong ngực, hạ thấp giọng xuống, nói: "Bây giờ em đã là người lớn rồi mà vẫn còn khóc nhè, em muốn để Khả Khả nhìn thấy sao, thế nào con gái cũng sẽ chê cười em đó."
Tĩnh Tri úp mặt vào trên vai anh, trong chốc lát nước mắt lại lặng lẽ tuôn rơi: "Thiệu Đình, trong lòng em thấy rất khó chịu, cứ nghĩ đến Tương Tư là em lại thấy vừa khó chịu vừa hối hận. Nếu như lúc trước chúng ta không rời khỏi nơi này để đi châu Úc, Tương Tư sẽ không phải chịu cảnh tứ cố vô thân, sẽ không phải chịu những nỗi khổ sở lớn như vậy, hiện giờ không hiểu thi thể cô ấy đã được đưa tiễn thế nào nữa... Chung quy em cảm thấy rất có lỗi với cô ấy..."
Trên gương mặt tuấn dật của Mạnh Thiệu Đình hiện rõ sự thương yêu, anh nhẹ nhàng vỗ về bờ vai gầy guộc của cô, nhỏ giọng khuyên nhủ dỗ dành hồi lâu. Thấy nước mắt của cô đã dần dần ngừng lại, anh liền nghĩ biện pháp để phân tán bớt sự chú ý của cô: "Nặc Nặc còn nhỏ như vậy, Tương Tư lại vừa mất, Dĩ Kiệt lại là một người đàn ông, chẳng có gì bằng bạn bè thân thiết, không bằng từ nay về sau em chịu khó tốn công lo lắng chăm sóc cho Nặc Nặc một chút, coi như là quan tâm giúp đỡ cho Dĩ Kiệt, để cho cậu ấy có thể an tâm xử lý chuyện của mình."
Tĩnh Tri lập tức gật đầu: "Vâng, ban ngày em sẽ mang theo Nặc Nặc ở bên mình, chờ Dĩ Kiệt rảnh rỗi sẽ tới đón Nặc Nặc, dù sao bây giờ cũng không thể tiếp tục để cho Nặc Nặc hàng ngày ở cùng một chỗ với bảo mẫu được nữa. À mà phải rồi, em nghe chị Lưu Tô nói, Thanh Thu cũng biết tin rồi, mấy ngày nữa cô ấy sẽ trở về..."
Mạnh Thiệu Đình nghe thấy cô nói như vậy, đôi mắt không khỏi thoáng xoay chuyển, nghĩ đến người nào đó, bên môi lập tức hiện lên một cười kiểu "vui sướng khi thấy có người gặp họa"!
*****
Sân bay, trong một quán bán bánh kem.
Nặc Nặc và Khả Khả ngồi ở trên chỗ ngồi của trẻ em, trước mặt mỗi cô bé đều đầy ắp những loại bánh ngọt nhìn vô cùng đẹp đẽ và dễ thương, lại còn có hai cốc ca cao nóng to đùng nữa chứ. Hai đứa trẻ ăn đến nỗi trên mặt trên môi tràn đầy những bơ. Hai người lớn ở bên cạnh cũng mặc kệ, không trông nom gì hết. Khả Khả rất ra dáng là một người lớn, thỉnh thoảng lại lau miệng cho mình, rồi lại lau miệng cho Nặc Nặc. Nặc Nặc cũng rất ngoan ngoãn, khi Khả Khả cầm khăn tay tới, cô bé liền ghé ngay khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp sát gần vào Khả Khả để cho chị lau. Mạnh Thiệu Đình và Tĩnh Tri ngồi ở bên cạnh, quan sát hai đứa trẻ miệng cứ cười tủm tỉm.
Còn hơi chếch ở phía bên kia, Thẩm Bắc Thành mặc chiếc áo gió ngắn màu đen đang ngồi lặng yên ở đó. Thoạt nhìn vẻ mặt anh vẫn yên lặng như nước, nhưng nhìn hai tay đặt ở trên chiếc khăn trải bàn màu trắng viền tơ lại thoáng có chút run rẩy rất nhỏ, đã tiết lộ sự căng thẳng nơi đáy lòng của anh.
Mạnh Thiệu Đình không lên tiếng, khóe mắt đảo nhìn qua một cái rồi lướt đi, cuối cùng anh nở nụ cười có chút ranh mãnh. Trong lòng Thẩm Bắc Thành hiểu rất rõ, tuy có chút cảm thấy ngượng ngùng, nhưng phần nhiều là rất cảm kích. Nếu như không phải Thiệu Đình gạt Tĩnh Tri và Lưu Tô tiết lộ ra tin tức Thanh Thu sắp về nước, anh hoàn toàn không có khả năng ngồi ở chỗ này để đợi cô, chờ được gặp cô một lần.
Thỉnh thoảng anh lại hơi quay mặt về phía cửa ra vào sân bay, trong ánh mắt nổi rõ có chút vô cùng lo lắng. Tĩnh Tri nhìn thấy Thẩm Bắc Thành như vậy cũng cảm thấy hết giận. Lúc đầu cô nhìn thấy Thẩm Bắc Thành xuất hiện ở sân bay trong lòng đã giận sôi lên, nhưng hiện giờ tức giận cũng đã nhanh chóng tiêu tan đôi chút. Nhưng cô vẫn cảm thấy hơi tiếc, nếu như không phải vì có việc gấp cần phải xử lý, không thể đến được nơi này, thì chắc chắn phải nghe thấy Cố Lưu Tô hung hăng xạc cho Thẩm Bắc Thành vài câu thì cô mới hết giận!
Nhớ ngày đó, sau khi cô và Thiệu Đình đi châu Úc không lâu, Thanh Thu cũng liền bay trở về Pennsylvania. Sau đó các cô thỉnh thoảng vẫn gọi điện thoại cho nhau. Lúc Tĩnh Tri hỏi tới nguyên nhân Thanh Thu đi ra nước ngoài, mới biết rằng khi đó Thẩm Bắc Thành tuy vẫn còn dây dưa không rõ với Lạc Tương, nhưng lại cứ quấn quít chặt ở bên Thanh Thu. Có một lần anh cố sống cố chết quấn chặt lấy cô hẹn cùng nhau ăn cơm. Kết quả Lạc Tương lại tìm được nhà hàng bèn đi tới, ngay giữa căn phòng lớn có bao nhiêu người đang ăn cơm, cô ta liền quỳ gối ở trước mặt Thanh Thu, chảy nước mắt khóc rống lên, cầu xin Thanh Thu hãy trả lại Thẩm Bắc Thành cho cô. Lúc đó Thanh Thu vừa xấu hổ, lại vừa tức Thẩm Bắc Thành chỉ bận tâm chú ý đến thể diện của Lạc Tương không chịu giải thích gì nhiều, trở về nhà Thanh Thu liền ốm nặng một trận, sau đó dứt khoát rời đi.
Bởi vậy nên Tĩnh Tri hận Thẩm Bắc Thành tới cực điểm, cô thực sự không muốn cho Thanh Thu và Thẩm Bắc Thành ở cùng một chỗ. Bất kể là ai cũng tốt, bất kể là người nước nào, chỉ cần người ấy có thể thật lòng, toàn tâm toàn ý với Thanh Thu, bọn họ đều chấp nhận, chỉ cần đó không phải là Thẩm Bắc Thành!
Nhưng lần này trở về, nghe Thiệu Đình nói rằng sau khi Thanh Thu tức giận đi ra nước ngoài, Bắc Thành hoàn toàn đã cắt đứt với Lạc Tương. Tuy cô vẫn luôn kháng cự chuyện Thanh Thu và Thẩm Bắc Thành ở cùng một chỗ, nhưng Thanh Thu đi Pennsylvania hơn một năm nay, chẳng những thoái thác người đàn ông sắp đính hôn với cô mà còn cũng đã thoái thác không biết bao nhiêu người theo đuổi, cô mới hiểu ra, có lẽ Thanh Thu không hề thoải mái giống như bộ dạng bề ngoài. Có lẽ cô cũng chưa từng hoàn toàn buông tay với Bắc Thành... Nhớ ngày đó Phó Tĩnh Tri cô, chẳng phải cũng đã như vậy hay sao?
Chuyện tình cảm, từ trước đến nay vẫn luôn không thể nói được rõ ràng. Không phải là người trong cuộc, sẽ không có cách nào phỏng đoán chính xác ý nghĩ của người khác. Không bằng cũng đừng nên nhúng tay vào, cứ để mặc cho số mệnh của bọn họ tự sắp xếp xong xuôi. Nếu như thật sự bọn họ có duyên, như vậy kể cả thời gian không gian hoặc là những người khác cũng không phải thể ngăn cách nổi. Nhưng nếu thật sự vô duyên, cho dù có hao hết khí lực thì chẳng qua cũng chỉ là dùng giỏ trúc để múc nước. (ý nói làm một việc vô ích)
Suy nghĩ cẩn thận những điều này, Tĩnh Tri cũng cảm thấy không còn sự bất mãn với Thẩm Bắc Thành nữa.
Bọn họ ngồi đợi ở trong quán bánh kem đợi đến nửa giờ sau thì Thanh Thu cũng vừa vặn đến.
Cánh cửa vừa mở ra, thư ký Triệu ánh mắt thất thần dường như đã đông cứng lại, gắng gượng đứng thẳng người dậy nhìn về phía Hà Dĩ Kiệt. Bước chân của Hà Dĩ Kiệt cũng không ngừng lại, khi bước qua bên cạnh anh chỉ buông lại một câu nói, âm điệu vang lên nghe nhàn nhạt: "Hiện giờ tư tưởng của cậu đã quá lớn rồi, nếu đã như vậy tôi cũng chỉ có thể nói rằng, giờ đây tôi cũng không thể nào thu nạp cậu được nữa rồi. Triệu Khiêm, đường đi là do chính bản thân cậu đã lựa chọn, nếu như hậu quả có quá tàn khốc, cậu cũng không nên oán người khác."
Thân thể thư ký Triệu run lên kịch liệt, môi mấp máy như còn muốn nói tiếp cái gì, nhưng lại không thể phát ra nổi một chút xíu âm thanh nào, chỉ trơ mắt ra nhìn Hà Dĩ Kiệt tiến vào thang máy rời đi. Sau đó thoáng cái cả người anh ta liền xụi lơ ở trên mặt đất, sắc mặt xám ngoét giống như người chết.
*****************************************************
"Cho em chơi con gấu nhỏ này." di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn Trên ghế ngồi phía sau của chiếc xe Bentley màu đen, một cô bé xinh đẹp có mái tóc đen nhánh buông xõa ngang vai, trên trán những lọn tóc cắt ngắn ngang lông mày rủ xuống che rợp trên hai hàng lông mi mềm mại, cong veo. Cô bé mặc một chiếc áo dệt kim hở cổ màu vàng nhạt và chiếc váy màu đen có nhiều nếp gấp ngắn đến gối. Bao quanh đôi chân nhỏ xíu, thẳng tắp là một đôi tất chân xinh xắn dệt hoa văn theo phong cách tây bằng sợi tổng hợp. Hai màu đen trắng đan xen vào nhau nhìn vừa đơn giản lại rất hòa đồng, mang vẻ ngây thơ chất phác rất đáng yêu.
Mà lúc này, diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn cô bé đang giơ một chú gấu Winnie the Pooh vô cùng xinh đẹp tới trước mặt một bé gái nhỏ hơn mình. Em bé kia nhìn trắng trẻo, mũm mĩm giống như búp bê. Lúc này em bé vẫn còn đang khóc, bàn tay xinh xinh giơ lên dụi dụi vào mắt, giữa những tiếng khóc nghẹn ngào, thỉnh thoảng cô bé lại nấc lên một cái rất dễ thương. Giữa lúc đang khóc thút thít bé gái chợt nghe thấy chị nói như vậy, liền ngước lên nhìn qua khe ngón tay mập mạp đang úp trên mắt, mang theo chút thích thú, ngắm trộm con gấu nhỏ trong tay chị. Dieendaanleequuydonn Bé bỏ tay xuống, nhìn chằm chằm vào con gấu không hề chớp mắt một cái, tuy vẫn còn thút thít nhưng liền giơ tay ra nhận lấy con gấu nhỏ. Cô bé kia liền cười rạng rỡ, bên khóe miệng lộ ra hai lúm đồng tiền xinh đẹp. Cô bé đưa con gấu vào tận tay cho em gái nhỏ hơn mình một tuổi, sau đó rất ra dáng người lớn, cô bé lấy chiếc khăn tay xinh xinh của mình ra lau nước mắt cho em, động tác dịu dàng, cất tiếng nói ngây thơ dỗ dành em rất ngọt ngào: "Nặc Nặc, em gái ngoan, đừng khóc nữa nhé, chị cho em thứ đồ chơi mà chị thích nhất đấy."
Nặc Nặc ôm con gấu nhỏ yêu thích đến không muốn rời tay, vừa khóc thút thít vừa ngẩng cái đầu nhỏ lên, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn đôi mắt to đen láy ướt sũng, lông mi lúng liếng, khẽ chớp chớp nhìn sang Khả Khả. Vết sưng đỏ trên gương mặt lẫn bên khóe miệng của Nặc Nặc đã được thoa lên một lớp thuốc mỡ trong suốt màu xanh lục, trông miệng cô bé giống như có một vòng râu ria màu xanh lục bao quanh, nhìn cực kỳ đáng yêu. Nặc Nặc vẫn còn nghẹn ngào cất giọng non nớt hỏi lại: "Không lừa gạt, cho Nặc Nặc thật..."
Khả Khả dùng sức gật mạnh cái đầu, đôi mắt cong lên, cười tít, giơ tay ôm lấy em bé, sảng khoái mở miệng: "Ừ, chị không lừa gạt em gái Nặc Nặc."
Nặc Nặc cũng cong môi lên cười, lộ ra mấy chiếc răng sữa trắng nõn mới mọc chưa đủ dài. Khả Khả vừa thấy em cười, cũng cười theo, vừa ôm em vừa hôn mấy cái, có bao nhiêu món đồ chơi đều mang tất cả ra để cho em bé chơi. Rất nhanh chóng hai đứa trẻ đã ngồi một chỗ chơi với nhau. Nặc Nặc dần dần cũng không còn khóc nữa.
Tĩnh Tri ở một bên nhìn thấy cảnh như vậy cảm thấy cực kỳ dễ chịu, cô cảm thấy vui vẻ vì con gái mình rất hiểu chuyện, lại vừa cảm thấy vui mừng vì thấy Nặc Nặc rất ngây thơ và đáng yêu. Nhưng nghĩ đến Tương Tư, cô lại không sao kìm chế nổi lòng mình, nước mắt lại ào ạt tuôn rơi. Cô ở bên con gái Khả Khả của mình, trông coi con gái một ngày suốt 24 tiếng đồng hồ, thật sự vẫn còn cảm thấy chưa đủ, vẫn sợ con sẽ gặp phải điều gì uất ức, Nặc Nặc mới lớn bằng ngần này đã không còn mẹ, từ nay về sau con bé sẽ ra sao đây?
Thiệu Đình bắt gặp cô lại rơi lệ, không khỏi nhẹ nhàng lắc đầu, đưa tay kéo cô lại, ôm vào trong ngực, hạ thấp giọng xuống, nói: "Bây giờ em đã là người lớn rồi mà vẫn còn khóc nhè, em muốn để Khả Khả nhìn thấy sao, thế nào con gái cũng sẽ chê cười em đó."
Tĩnh Tri úp mặt vào trên vai anh, trong chốc lát nước mắt lại lặng lẽ tuôn rơi: "Thiệu Đình, trong lòng em thấy rất khó chịu, cứ nghĩ đến Tương Tư là em lại thấy vừa khó chịu vừa hối hận. Nếu như lúc trước chúng ta không rời khỏi nơi này để đi châu Úc, Tương Tư sẽ không phải chịu cảnh tứ cố vô thân, sẽ không phải chịu những nỗi khổ sở lớn như vậy, hiện giờ không hiểu thi thể cô ấy đã được đưa tiễn thế nào nữa... Chung quy em cảm thấy rất có lỗi với cô ấy..."
Trên gương mặt tuấn dật của Mạnh Thiệu Đình hiện rõ sự thương yêu, anh nhẹ nhàng vỗ về bờ vai gầy guộc của cô, nhỏ giọng khuyên nhủ dỗ dành hồi lâu. Thấy nước mắt của cô đã dần dần ngừng lại, anh liền nghĩ biện pháp để phân tán bớt sự chú ý của cô: "Nặc Nặc còn nhỏ như vậy, Tương Tư lại vừa mất, Dĩ Kiệt lại là một người đàn ông, chẳng có gì bằng bạn bè thân thiết, không bằng từ nay về sau em chịu khó tốn công lo lắng chăm sóc cho Nặc Nặc một chút, coi như là quan tâm giúp đỡ cho Dĩ Kiệt, để cho cậu ấy có thể an tâm xử lý chuyện của mình."
Tĩnh Tri lập tức gật đầu: "Vâng, ban ngày em sẽ mang theo Nặc Nặc ở bên mình, chờ Dĩ Kiệt rảnh rỗi sẽ tới đón Nặc Nặc, dù sao bây giờ cũng không thể tiếp tục để cho Nặc Nặc hàng ngày ở cùng một chỗ với bảo mẫu được nữa. À mà phải rồi, em nghe chị Lưu Tô nói, Thanh Thu cũng biết tin rồi, mấy ngày nữa cô ấy sẽ trở về..."
Mạnh Thiệu Đình nghe thấy cô nói như vậy, đôi mắt không khỏi thoáng xoay chuyển, nghĩ đến người nào đó, bên môi lập tức hiện lên một cười kiểu "vui sướng khi thấy có người gặp họa"!
*****
Sân bay, trong một quán bán bánh kem.
Nặc Nặc và Khả Khả ngồi ở trên chỗ ngồi của trẻ em, trước mặt mỗi cô bé đều đầy ắp những loại bánh ngọt nhìn vô cùng đẹp đẽ và dễ thương, lại còn có hai cốc ca cao nóng to đùng nữa chứ. Hai đứa trẻ ăn đến nỗi trên mặt trên môi tràn đầy những bơ. Hai người lớn ở bên cạnh cũng mặc kệ, không trông nom gì hết. Khả Khả rất ra dáng là một người lớn, thỉnh thoảng lại lau miệng cho mình, rồi lại lau miệng cho Nặc Nặc. Nặc Nặc cũng rất ngoan ngoãn, khi Khả Khả cầm khăn tay tới, cô bé liền ghé ngay khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp sát gần vào Khả Khả để cho chị lau. Mạnh Thiệu Đình và Tĩnh Tri ngồi ở bên cạnh, quan sát hai đứa trẻ miệng cứ cười tủm tỉm.
Còn hơi chếch ở phía bên kia, Thẩm Bắc Thành mặc chiếc áo gió ngắn màu đen đang ngồi lặng yên ở đó. Thoạt nhìn vẻ mặt anh vẫn yên lặng như nước, nhưng nhìn hai tay đặt ở trên chiếc khăn trải bàn màu trắng viền tơ lại thoáng có chút run rẩy rất nhỏ, đã tiết lộ sự căng thẳng nơi đáy lòng của anh.
Mạnh Thiệu Đình không lên tiếng, khóe mắt đảo nhìn qua một cái rồi lướt đi, cuối cùng anh nở nụ cười có chút ranh mãnh. Trong lòng Thẩm Bắc Thành hiểu rất rõ, tuy có chút cảm thấy ngượng ngùng, nhưng phần nhiều là rất cảm kích. Nếu như không phải Thiệu Đình gạt Tĩnh Tri và Lưu Tô tiết lộ ra tin tức Thanh Thu sắp về nước, anh hoàn toàn không có khả năng ngồi ở chỗ này để đợi cô, chờ được gặp cô một lần.
Thỉnh thoảng anh lại hơi quay mặt về phía cửa ra vào sân bay, trong ánh mắt nổi rõ có chút vô cùng lo lắng. Tĩnh Tri nhìn thấy Thẩm Bắc Thành như vậy cũng cảm thấy hết giận. Lúc đầu cô nhìn thấy Thẩm Bắc Thành xuất hiện ở sân bay trong lòng đã giận sôi lên, nhưng hiện giờ tức giận cũng đã nhanh chóng tiêu tan đôi chút. Nhưng cô vẫn cảm thấy hơi tiếc, nếu như không phải vì có việc gấp cần phải xử lý, không thể đến được nơi này, thì chắc chắn phải nghe thấy Cố Lưu Tô hung hăng xạc cho Thẩm Bắc Thành vài câu thì cô mới hết giận!
Nhớ ngày đó, sau khi cô và Thiệu Đình đi châu Úc không lâu, Thanh Thu cũng liền bay trở về Pennsylvania. Sau đó các cô thỉnh thoảng vẫn gọi điện thoại cho nhau. Lúc Tĩnh Tri hỏi tới nguyên nhân Thanh Thu đi ra nước ngoài, mới biết rằng khi đó Thẩm Bắc Thành tuy vẫn còn dây dưa không rõ với Lạc Tương, nhưng lại cứ quấn quít chặt ở bên Thanh Thu. Có một lần anh cố sống cố chết quấn chặt lấy cô hẹn cùng nhau ăn cơm. Kết quả Lạc Tương lại tìm được nhà hàng bèn đi tới, ngay giữa căn phòng lớn có bao nhiêu người đang ăn cơm, cô ta liền quỳ gối ở trước mặt Thanh Thu, chảy nước mắt khóc rống lên, cầu xin Thanh Thu hãy trả lại Thẩm Bắc Thành cho cô. Lúc đó Thanh Thu vừa xấu hổ, lại vừa tức Thẩm Bắc Thành chỉ bận tâm chú ý đến thể diện của Lạc Tương không chịu giải thích gì nhiều, trở về nhà Thanh Thu liền ốm nặng một trận, sau đó dứt khoát rời đi.
Bởi vậy nên Tĩnh Tri hận Thẩm Bắc Thành tới cực điểm, cô thực sự không muốn cho Thanh Thu và Thẩm Bắc Thành ở cùng một chỗ. Bất kể là ai cũng tốt, bất kể là người nước nào, chỉ cần người ấy có thể thật lòng, toàn tâm toàn ý với Thanh Thu, bọn họ đều chấp nhận, chỉ cần đó không phải là Thẩm Bắc Thành!
Nhưng lần này trở về, nghe Thiệu Đình nói rằng sau khi Thanh Thu tức giận đi ra nước ngoài, Bắc Thành hoàn toàn đã cắt đứt với Lạc Tương. Tuy cô vẫn luôn kháng cự chuyện Thanh Thu và Thẩm Bắc Thành ở cùng một chỗ, nhưng Thanh Thu đi Pennsylvania hơn một năm nay, chẳng những thoái thác người đàn ông sắp đính hôn với cô mà còn cũng đã thoái thác không biết bao nhiêu người theo đuổi, cô mới hiểu ra, có lẽ Thanh Thu không hề thoải mái giống như bộ dạng bề ngoài. Có lẽ cô cũng chưa từng hoàn toàn buông tay với Bắc Thành... Nhớ ngày đó Phó Tĩnh Tri cô, chẳng phải cũng đã như vậy hay sao?
Chuyện tình cảm, từ trước đến nay vẫn luôn không thể nói được rõ ràng. Không phải là người trong cuộc, sẽ không có cách nào phỏng đoán chính xác ý nghĩ của người khác. Không bằng cũng đừng nên nhúng tay vào, cứ để mặc cho số mệnh của bọn họ tự sắp xếp xong xuôi. Nếu như thật sự bọn họ có duyên, như vậy kể cả thời gian không gian hoặc là những người khác cũng không phải thể ngăn cách nổi. Nhưng nếu thật sự vô duyên, cho dù có hao hết khí lực thì chẳng qua cũng chỉ là dùng giỏ trúc để múc nước. (ý nói làm một việc vô ích)
Suy nghĩ cẩn thận những điều này, Tĩnh Tri cũng cảm thấy không còn sự bất mãn với Thẩm Bắc Thành nữa.
Bọn họ ngồi đợi ở trong quán bánh kem đợi đến nửa giờ sau thì Thanh Thu cũng vừa vặn đến.