Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-31
Chương 27-2
Thời gian, giống như khe hở giữa các ngón tay không thể giữ được cát chảy, cứ im hơi lặng tiếng mà chảy xuống, hoà lẫn vào trong bờ cát chạy dài vô tận, không thể tìm thấy một chút bóng dáng.
Giống như trong những lúc ta lơ đãng, nên đã để bay đi mất những gì tốt đẹp và thương cảm nhất, giống như đám mây cuộn lại chậm rãi bay ở cuối chân trời,ddiiee*ddaann*llee*qquuyy*ddoon* bị cơn gió thổi qua liền tan tác không còn thấy hình dáng nữa.
Tương Tư đã trải qua cuộc sống chung với Hà Dĩ Kiệt một thời gian tốt đẹp khoảng chừng hơn một năm. Mà tất cả sự tốt đẹp đều chấm dứt là vào một ngày nào đó, bọn họ cùng Thanh Thu, Bắc Thành và Mạnh Thiệu Đình, bọn họ cùng đến thành phố B tìm Phó Tĩnh Tri. Đêm khuya hôm đó sau khi trở về khách sạn, tiếp đó cô phát hiện mình có thai...
Tương Tư trở mình trên giường,diễn@đàn@lê@quý@đôn@ trong đêm khuya tĩnh lặng tiếng kêu cọt kẹt của chiếc giường cũ kỹ vang lên nghe đặc biệt rõ ràng.
Cô vừa nằm mơ rồi, mơ tới khoảng thời gian quá khứ đầy những đau khổ, vui vẻ, hạnh phúc và tuyệt vọng khi sống cùng anh chung một chỗ...
Nhưng cũng rất may, sau khi vết thương của cô khỏi hẳn, cô đã dần dần rất ít khi mơ tới anh, dần dần quên đi hình dạng của anh... Sau này, có lẽ đến một ngày nào đó,@MeBau*diendan@leequyddonn@ trong thế giới cuộc sống của cô thật sự có thể không còn bóng dáng người này nữa. Không còn bóng dáng người đàn ông vừa dịu dàng vừa vô tình, người đàn ông khiến cô yêu không được mà hận cũng không thể .
Đã là giữa hè, trong phòng của cô chỉ có một chiếc quạt điện nhỏ, mở chạy trắng đêm, nhưng vẫn cảm thấy rất nóng. Tỉnh mộng, cả người cô ướt đẫm mồ hôi, thân thể gần như dính chặt cùng một chỗ với chiếc chiếu. Tương Tư lại trở mình vài lần nữa, sau đó đành phải ngồi dậy. Bụng cô đã rất lớn rồi, mọi cử động đã bắt đầu không được dễ dàng như trước, cô chống sau lưng cẩn thận từng ly từng tí, bước xuống giường,*dien^dan*le#quy@don# dựa vào ánh trăng sáng rờ rỡ, rạng ngời ngoài cửa sổ chiếu tới, tìm được đôi dép lê, sau đó chậm rãi vượt qua chiếc bàn để đồ linh tinh ở trong căn phòng nhỏ, đi đến nơi công tắc đèn điện để bật đèn.
Bộ đồ ngủ mỏng manh trên người cô đã sớm ướt đẫm, cô bực bội vì cái nóng mà không sao nói ra được. Cô đành ôm bụng đi vào trong phòng tắm đơn sơ, cũng không dám xông vào tắm nước lạnh khi cả thân mình đang đầy mồ hôi. Cô lấy chút nước lạnh đi vào trong phòng bếp lấy ấm nước nóng đặt trên lò rót chút nước ấm vào, cô vắt chiếc khăn lông ướt lau qua thân thể, sau đó lại trở lại trong phòng bật quạt lên. Cô cảm thấy đã dễ chịu hơn rất nhiều.
Nhưng lăn qua lăn lại một phen như vậy, toàn bộ cơn buồn ngủ trong cô lại biến mất, trong người cũng thấy mệt, hai chân trở nên mềm nhũn, hơi thở nặng nề. Cô đá đôi dép lê xuống, lên trên giường, ngồi tựa vào chiếc gối đầu nhắm mắt lại. Đứa trẻ đã được hơn tám tháng rồi, bệnh tình của thím Phúc giờ đây lúc tốt lúc xấu, cô cũng vẫn không chịu tiêu số tiền của Hà Dĩ Kiệt, mà thím Phúc sống chết cũng nhất định không chịu dùng tiền của cô để đi đến bệnh viện lớn chữa trị cho mình. Hiện tại cô đành phải duy trì chữa bệnh cho thím ở trong bệnh viện này. Bác sĩ cũng đã nói, mùa hạ năm nay thật sự là quá nóng, bà cụ tuổi đã rất cao rồi, chỉ sợ không chịu nổi qua mùa Hạ này. Cho dù có đổi đến bệnh viện lớn đi nữa, bất quá cũng chỉ kéo dài thêm được ba năm ngày, mắt cũng đã nhìn thấy cảnh tượng của một tháng tới.
Tương Tư tựa ở trên gối, nước mắt từ trong khóe mắt chậm rãi chảy ra ngoài. Cô vẫn ngồi đó không động đậy, cứ như vậy nhìn ngoài cửa sổ. Bầu trời đầy những ánh sao lấp lánh, nhưng cô cảm thấy khổ sở không nói ra được, hoá ra cuộc sống của cô lượn quanh trong một cái vòng luẩn quẩn, cho tới hôm nay, cô vẫn lẻ loi một mình.
Chương 28: Biết tìm cô ở đâu đây?
Cô vẫn ngồi đó không động đậy, cứ như vậy nhìn ngoài cửa sổ. Bầu trời đầy những ánh sao lấp lánh, nhưng cô cảm thấy khổ sở không nói ra được, hoá ra cuộc sống của cô lượn quanh trong một cái vòng luẩn quẩn, cho tới hôm nay, cô vẫn lẻ loi một mình.
Nếu như thím Phúc yêu thương của cô cũng bỏ cô mà đi, cô thật không biết nên làm cái gì bây giờ. Một mình mang theo đứa trẻ, trên người không có chút tương lại tiền đồ gì như vậy cô làm sao có thể sống sót?
Tương Tư nhớ tới trong lòng liền cảm thấy khổ sở. Bốn năm trước, trong nhà cô gặp chuyện không may, cô mang dao đi đâm người bị thương, làm hại chính mình phải ngồi trong nhà giam không nói, lại còn làm liên lụy tới bác Phúc, vì che chở cho cô mà bị người ta đánh một trận thừa sống thiếu chết vứt vào ven đường. Đến bốn năm sau, lại là cô đã chạy về đây trêu chọc thím Phúc, nếu như không phải tại cô không chịu động đến tiền của Hà Dĩ Kiệt, thím Phúc cũng sẽ không phải tuổi cao như vậy còn phải đi làm thuê, kết quả để xảy ra chuyện...
Tương Tư nghĩ ngợi, thực sự trong lòng vẫn còn thấy chua xót, ngón tay thon dài dày vết chai nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng đã nhô cao. Nếu như thím Phúc cũng ra đi, cô đã thiếu bác Phúc thím Phúc hai cái mạng. Cô cũng chỉ mong cuộc sống sắp tới của cô được tốt hơn một chút để cô có thể chống đỡ nổi, dù sao, cô cũng sống không được quá lâu.
Có đôi khi Tương Tư cũng thấy hối hận, việc gì cô phải để tâm làm vậy chứ, cứ như thế mà tiêu tiền của Hà Dĩ Kiệt đi, anh muốn biết thì biết, có sao. Nhưng nghĩ vậy rồi cô lại lo lắng, nếu như anh thông qua việc cô tiêu tiền, xem hoá đơn ghi chép lại địa chỉ anh sẽ tìm được cô, nhìn thấy cô giờ phút này đang mang thai, nhất định anh sẽ buộc cô đi bệnh viện giết chết đứa bé này mất.
Anh làm sao có thể để cho người khác mang thai con của mình chứ? Anh có người vợ có gia thế ưu việt, môn đăng hộ đối, cầm sắt hòa hợp, anh lại yêu người phụ nữ kia như vậy, đương nhiên sẽ không để cho cô ta phải chịu một chút xíu uất ức nào rồi. Anh còn phải dựa vào uy thế của gia đình bên vợ để vươn lên tận trời xanh kia, đứa con của cô chỉ có thể là vết nhơ trong cuộc sống của anh, là chướng ngại vật cho tiền đồ của anh. Đứa nhỏ trong bụng của cô đây có là cái gì? Chẳng qua cũng chỉ là một đứa nhỏ không có thân phận, không có địa vị, không được công khai, là một đứa con không rõ nguồn gốc, không dám nói rõ cha mình là ai... Đương nhiên là anh sẽ phải loại trừ nó sao cho thật nhanh chóng.
Chuyện cho tới bây giờ, chẳng lẽ cô còn giữ cái suy nghĩ cho rằng anh sẽ hạ thủ lưu tình sao?
Tương Tư nhắm mắt lại cười lạnh, nước mắt chảy ra lạnh buốt đau nhức. Cái rét lạnh của đêm đông năm đó không lạnh bằng cảm giác tuyệt vọng của cô khi mất đi đứa con đầu tiên.
Cô không biết yêu một người sâu sắc đến cỡ nào, mới có thể sau khi gặp phải tổn thương đến như vậy mà vẫn còn lựa chọn tin tưởng anh. Cô cũng không biết, dung lượng trái tim của một người đến tột cùng có thể chứa đựng được bao nhiêu yêu thương, để có thể một lần lại một lần thất vọng, sau đó lại vẫn mang nỗi chờ mong nho nhỏ như cũ.
Giống như luôn không thể tin được rằng, một người mà mình đã từng tin tưởng đã từng đối xử với mình tốt như vậy, lại có thể gây cho mình một tình trạng thật tàn nhẫn đến mức độ này. Nhưng thực tế khi mọi việc đã xảy ra một cách rõ ràng, thì cô đã biết rõ, trên đời này không có gì là không có khả năng.
Đến bây giờ, cô sớm đã quyết định rồi, cô sẽ một mình mang theo đứa trẻ, cố gắng sống sót. Lúc ban đầu cô quyết định giữ lại đứa trẻ vì cô còn muốn tương lai sẽ trả thù anh, cho anh một đòn trí mạng, sẽ gây ra cho anh một chuyện gièm pha, làm cho con đường làm quan của anh khó giữ được. Nhưng khi đứa trẻ một ngày một ngày lớn lên, ý nghĩ này liền dần dần phai nhạt đi. Hiện tại cô không nghĩ ngợi hay lo lắng gì khác nữa, chỉ hy vọng thím Phúc có thể nhanh khoẻ lại, đứa trẻ cũng được sinh trọn vẹn, một nhà ba người sống chung một chỗ, như vậy là tốt rồi.
Thời gian, giống như khe hở giữa các ngón tay không thể giữ được cát chảy, cứ im hơi lặng tiếng mà chảy xuống, hoà lẫn vào trong bờ cát chạy dài vô tận, không thể tìm thấy một chút bóng dáng.
Giống như trong những lúc ta lơ đãng, nên đã để bay đi mất những gì tốt đẹp và thương cảm nhất, giống như đám mây cuộn lại chậm rãi bay ở cuối chân trời,ddiiee*ddaann*llee*qquuyy*ddoon* bị cơn gió thổi qua liền tan tác không còn thấy hình dáng nữa.
Tương Tư đã trải qua cuộc sống chung với Hà Dĩ Kiệt một thời gian tốt đẹp khoảng chừng hơn một năm. Mà tất cả sự tốt đẹp đều chấm dứt là vào một ngày nào đó, bọn họ cùng Thanh Thu, Bắc Thành và Mạnh Thiệu Đình, bọn họ cùng đến thành phố B tìm Phó Tĩnh Tri. Đêm khuya hôm đó sau khi trở về khách sạn, tiếp đó cô phát hiện mình có thai...
Tương Tư trở mình trên giường,diễn@đàn@lê@quý@đôn@ trong đêm khuya tĩnh lặng tiếng kêu cọt kẹt của chiếc giường cũ kỹ vang lên nghe đặc biệt rõ ràng.
Cô vừa nằm mơ rồi, mơ tới khoảng thời gian quá khứ đầy những đau khổ, vui vẻ, hạnh phúc và tuyệt vọng khi sống cùng anh chung một chỗ...
Nhưng cũng rất may, sau khi vết thương của cô khỏi hẳn, cô đã dần dần rất ít khi mơ tới anh, dần dần quên đi hình dạng của anh... Sau này, có lẽ đến một ngày nào đó,@MeBau*diendan@leequyddonn@ trong thế giới cuộc sống của cô thật sự có thể không còn bóng dáng người này nữa. Không còn bóng dáng người đàn ông vừa dịu dàng vừa vô tình, người đàn ông khiến cô yêu không được mà hận cũng không thể .
Đã là giữa hè, trong phòng của cô chỉ có một chiếc quạt điện nhỏ, mở chạy trắng đêm, nhưng vẫn cảm thấy rất nóng. Tỉnh mộng, cả người cô ướt đẫm mồ hôi, thân thể gần như dính chặt cùng một chỗ với chiếc chiếu. Tương Tư lại trở mình vài lần nữa, sau đó đành phải ngồi dậy. Bụng cô đã rất lớn rồi, mọi cử động đã bắt đầu không được dễ dàng như trước, cô chống sau lưng cẩn thận từng ly từng tí, bước xuống giường,*dien^dan*le#quy@don# dựa vào ánh trăng sáng rờ rỡ, rạng ngời ngoài cửa sổ chiếu tới, tìm được đôi dép lê, sau đó chậm rãi vượt qua chiếc bàn để đồ linh tinh ở trong căn phòng nhỏ, đi đến nơi công tắc đèn điện để bật đèn.
Bộ đồ ngủ mỏng manh trên người cô đã sớm ướt đẫm, cô bực bội vì cái nóng mà không sao nói ra được. Cô đành ôm bụng đi vào trong phòng tắm đơn sơ, cũng không dám xông vào tắm nước lạnh khi cả thân mình đang đầy mồ hôi. Cô lấy chút nước lạnh đi vào trong phòng bếp lấy ấm nước nóng đặt trên lò rót chút nước ấm vào, cô vắt chiếc khăn lông ướt lau qua thân thể, sau đó lại trở lại trong phòng bật quạt lên. Cô cảm thấy đã dễ chịu hơn rất nhiều.
Nhưng lăn qua lăn lại một phen như vậy, toàn bộ cơn buồn ngủ trong cô lại biến mất, trong người cũng thấy mệt, hai chân trở nên mềm nhũn, hơi thở nặng nề. Cô đá đôi dép lê xuống, lên trên giường, ngồi tựa vào chiếc gối đầu nhắm mắt lại. Đứa trẻ đã được hơn tám tháng rồi, bệnh tình của thím Phúc giờ đây lúc tốt lúc xấu, cô cũng vẫn không chịu tiêu số tiền của Hà Dĩ Kiệt, mà thím Phúc sống chết cũng nhất định không chịu dùng tiền của cô để đi đến bệnh viện lớn chữa trị cho mình. Hiện tại cô đành phải duy trì chữa bệnh cho thím ở trong bệnh viện này. Bác sĩ cũng đã nói, mùa hạ năm nay thật sự là quá nóng, bà cụ tuổi đã rất cao rồi, chỉ sợ không chịu nổi qua mùa Hạ này. Cho dù có đổi đến bệnh viện lớn đi nữa, bất quá cũng chỉ kéo dài thêm được ba năm ngày, mắt cũng đã nhìn thấy cảnh tượng của một tháng tới.
Tương Tư tựa ở trên gối, nước mắt từ trong khóe mắt chậm rãi chảy ra ngoài. Cô vẫn ngồi đó không động đậy, cứ như vậy nhìn ngoài cửa sổ. Bầu trời đầy những ánh sao lấp lánh, nhưng cô cảm thấy khổ sở không nói ra được, hoá ra cuộc sống của cô lượn quanh trong một cái vòng luẩn quẩn, cho tới hôm nay, cô vẫn lẻ loi một mình.
Chương 28: Biết tìm cô ở đâu đây?
Cô vẫn ngồi đó không động đậy, cứ như vậy nhìn ngoài cửa sổ. Bầu trời đầy những ánh sao lấp lánh, nhưng cô cảm thấy khổ sở không nói ra được, hoá ra cuộc sống của cô lượn quanh trong một cái vòng luẩn quẩn, cho tới hôm nay, cô vẫn lẻ loi một mình.
Nếu như thím Phúc yêu thương của cô cũng bỏ cô mà đi, cô thật không biết nên làm cái gì bây giờ. Một mình mang theo đứa trẻ, trên người không có chút tương lại tiền đồ gì như vậy cô làm sao có thể sống sót?
Tương Tư nhớ tới trong lòng liền cảm thấy khổ sở. Bốn năm trước, trong nhà cô gặp chuyện không may, cô mang dao đi đâm người bị thương, làm hại chính mình phải ngồi trong nhà giam không nói, lại còn làm liên lụy tới bác Phúc, vì che chở cho cô mà bị người ta đánh một trận thừa sống thiếu chết vứt vào ven đường. Đến bốn năm sau, lại là cô đã chạy về đây trêu chọc thím Phúc, nếu như không phải tại cô không chịu động đến tiền của Hà Dĩ Kiệt, thím Phúc cũng sẽ không phải tuổi cao như vậy còn phải đi làm thuê, kết quả để xảy ra chuyện...
Tương Tư nghĩ ngợi, thực sự trong lòng vẫn còn thấy chua xót, ngón tay thon dài dày vết chai nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng đã nhô cao. Nếu như thím Phúc cũng ra đi, cô đã thiếu bác Phúc thím Phúc hai cái mạng. Cô cũng chỉ mong cuộc sống sắp tới của cô được tốt hơn một chút để cô có thể chống đỡ nổi, dù sao, cô cũng sống không được quá lâu.
Có đôi khi Tương Tư cũng thấy hối hận, việc gì cô phải để tâm làm vậy chứ, cứ như thế mà tiêu tiền của Hà Dĩ Kiệt đi, anh muốn biết thì biết, có sao. Nhưng nghĩ vậy rồi cô lại lo lắng, nếu như anh thông qua việc cô tiêu tiền, xem hoá đơn ghi chép lại địa chỉ anh sẽ tìm được cô, nhìn thấy cô giờ phút này đang mang thai, nhất định anh sẽ buộc cô đi bệnh viện giết chết đứa bé này mất.
Anh làm sao có thể để cho người khác mang thai con của mình chứ? Anh có người vợ có gia thế ưu việt, môn đăng hộ đối, cầm sắt hòa hợp, anh lại yêu người phụ nữ kia như vậy, đương nhiên sẽ không để cho cô ta phải chịu một chút xíu uất ức nào rồi. Anh còn phải dựa vào uy thế của gia đình bên vợ để vươn lên tận trời xanh kia, đứa con của cô chỉ có thể là vết nhơ trong cuộc sống của anh, là chướng ngại vật cho tiền đồ của anh. Đứa nhỏ trong bụng của cô đây có là cái gì? Chẳng qua cũng chỉ là một đứa nhỏ không có thân phận, không có địa vị, không được công khai, là một đứa con không rõ nguồn gốc, không dám nói rõ cha mình là ai... Đương nhiên là anh sẽ phải loại trừ nó sao cho thật nhanh chóng.
Chuyện cho tới bây giờ, chẳng lẽ cô còn giữ cái suy nghĩ cho rằng anh sẽ hạ thủ lưu tình sao?
Tương Tư nhắm mắt lại cười lạnh, nước mắt chảy ra lạnh buốt đau nhức. Cái rét lạnh của đêm đông năm đó không lạnh bằng cảm giác tuyệt vọng của cô khi mất đi đứa con đầu tiên.
Cô không biết yêu một người sâu sắc đến cỡ nào, mới có thể sau khi gặp phải tổn thương đến như vậy mà vẫn còn lựa chọn tin tưởng anh. Cô cũng không biết, dung lượng trái tim của một người đến tột cùng có thể chứa đựng được bao nhiêu yêu thương, để có thể một lần lại một lần thất vọng, sau đó lại vẫn mang nỗi chờ mong nho nhỏ như cũ.
Giống như luôn không thể tin được rằng, một người mà mình đã từng tin tưởng đã từng đối xử với mình tốt như vậy, lại có thể gây cho mình một tình trạng thật tàn nhẫn đến mức độ này. Nhưng thực tế khi mọi việc đã xảy ra một cách rõ ràng, thì cô đã biết rõ, trên đời này không có gì là không có khả năng.
Đến bây giờ, cô sớm đã quyết định rồi, cô sẽ một mình mang theo đứa trẻ, cố gắng sống sót. Lúc ban đầu cô quyết định giữ lại đứa trẻ vì cô còn muốn tương lai sẽ trả thù anh, cho anh một đòn trí mạng, sẽ gây ra cho anh một chuyện gièm pha, làm cho con đường làm quan của anh khó giữ được. Nhưng khi đứa trẻ một ngày một ngày lớn lên, ý nghĩ này liền dần dần phai nhạt đi. Hiện tại cô không nghĩ ngợi hay lo lắng gì khác nữa, chỉ hy vọng thím Phúc có thể nhanh khoẻ lại, đứa trẻ cũng được sinh trọn vẹn, một nhà ba người sống chung một chỗ, như vậy là tốt rồi.