• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Dục Uyển (1 Viewer)

  • Chương 88

Trời còn chưa sáng thì đã có một chiếc ford focus màu đen đậu trước cửa lớn Hoắc gia. Người đến là ai, thân phận thế nào, có thể khiến cho Hoắc Nghị phá lệ thức dậy, và tất cả người trong nhà đều có mặt.

Đại sảnh.

Ngồi đối diện Hoắc Nghị là một ông lão trên cả lục tuần, tóc bạc trắng, nhưng thân thể tráng kiện, phong thái điềm đạm, đặc biệt là động tác đang thưởng thức trà trước mắt mọi người, rất nho nhã và từ tốn. Nhưng tất cả những ưu điểm kể trên lại không thể che được một khuyết điểm duy nhất trên gương mặt lão, mọi người trong phòng không hề xao nhãng nó dù chỉ một giây, đó là cặp mắt tinh tường và đầy sát khí khiến người khác phải dè chừng khiếp sợ.

Nếu là người từng quen biết và hiểu rõ về lão nhất định sẽ rất ngạc nhiên trong hoàn cảnh này vẫn có thể giữ được bình tĩnh. Sau nhiều năm lăn lộn trên chiến trường, gió cát sa mạc và mùi khói súng đã làm nguội đi tính khí bất đồng của tuổi trẻ. Nhưng nếu là lão của mười năm trước, có lẽ trên bàn đã đặt thêm mấy khẩu súng, sẽ không do dự mà bắn chết tên nhóc không hiểu đạo lý làm người là phải như thế nào.

"Nhóc con! vừa rồi cậu nói gì?" Trịnh lão tướng quân đặt tách trà xuống bàn, mỉm cười với Hoắc Phi.

Xưa nay chưa có ai dám mở miệng nói "không" trước lời đề nghị của ông. Cho dù điều ông đòi hỏi là vô lý đi chăng nữa, họ cũng chỉ có thể gật đầu lia lịa và chấp hành, nhưng lần này lẽ phải đứng về phía ông, lại có kẻ đần độn dám nói "không". Cho nên Trịnh lão tướng vẫn không tin vào điều ngạc nhiên vừa nghe được.

"Tôi sẽ không cưới cháu gái của ông, cho dù cô ấy là con cháu Trịnh gia đi chăng nữa...cũng chẳng thay đổi gì, trên đời này chỉ có duy nhất một người tôi muốn lấy làm vợ nhưng đó không phải là Phi Yến."

Hoắc Phi không biết sợ, khẳng khái đứng dậy đối diện cùng Trịnh lão tướng quân.

Gần đây hắn không còn thời gian để đọc báo, nên không biết hề biết Phi Yến là con gái của Trình gia, cháu của Trịnh lão tướng quân, cho đến khi hai người này xuất hiện trong nhà hắn, và bị lôi khỏi giường. Nên khi nghe Trình tổng muốn thay con gái lấy công đạo, hắn rất bất ngờ. Như hắn từng nói trước đó, hắn vẫn sẽ chịu trách nhiệm với mẹ con Phi Yến, nhưng sẽ không bao giờ kết hôn với cô ấy vì người hắn muốn cưới chỉ có Dục Uyển.

"Bốp...bốp..!!!!"

Một tràng pháo tay tán thưởng cho hành động gan dạ của Hoắc Phi. Trịnh lão tướng quân bật dậy khỏi ghế. Ông rút nhanh khẩu súng trong túi ra và nhắm thẳng vào đầu của hắn.

"Nói lại một lần nữa nhưng lần này hãy suy nghĩ thật kĩ."

Tất cả mọi người trong Hoắc gia đều rất hoảng hốt, đứng dậy. Ngay cả Trình tổng cũng phải giựt mình. Lúc ông vừa bước ra cửa thì ông cậu này lại xuất hiện đúng lúc. Ông muốn một mình giải quyết chuyện này, bởi vì quá hiểu bản tính nóng nảy của cậu mình. Nhưng Trịnh lão tướng cứ khăng khăng đòi theo, cam đoan sẽ giữ bình tĩnh không gây ra chuyện, và sẽ ngồi yên như một tượng phật.

Hóa ra đây là lời cam đoan của Trịnh lão tướng quân.

"Người già nên tâm trạng dể kích động, mà kích động rồi lại không thể làm chủ được mình nên...nhóc con, suy nghĩ thật kĩ rồi hãy mở miệng." Trịnh lão ấn mạnh khẩu súng vào đầu của Hoắc Phi

Lời lẽ của ông đã không còn từ tốn như trước, và sức ép vô hình từ khẩu súng mang đến, đã khiến cho nhiệt độ trong phòng tăng mạnh. Nhưng Hoắc Phi cũng không chịu nhún nhường khi nhìn thẳng vào Trịnh lão.

"Tôi sẽ chịu trách nhiệm với đứa trẻ trong bụng Phi Yến, nhưng sẽ không bao giờ kết hôn với cô ấy...ông còn muốn tôi lập lại tới bao nhiêu lần."

"Nhóc con chán sống...muốn chết?"

Tim mọi người như muốn nhảy lọt ra ngoài, khi nhìn thấy ngón tay của ông ta chuẩn bị bóp cò. Dù họ đều tin chắc Trịnh lão sẽ không ra tay giết Hoắc Phi, nhưng chỉ sợ ông ta bị kích động nhất thời khi bị ai đó chọc điên.

Súng là không có mắt, mà từng viên đạn trong đó chắc chắn cứng hơn rất nhiều so với cái đầu toàn là bã đậu của Hoắc Phi. Trong tình huống nào, còn chọc tức Trịnh lão tướng, không biết nói những câu dể nghe hơn sao.

Hoắc Nghị hoàn toàn bất lực còn Lữ Trị lại đau đầu vì sự ngang bướng của Hoắc Phi.

"Cậu! mau bỏ súng xuống, nếu vì tức giận bắn chết hắn thì Phi Yến sẽ thế nào?" Trình tổng chạy đến kéo Trịnh lão tướng quân ngồi xuống, còn giựt lấy khẩu súng cho vào túi của mình.

"Con không nghe thằng nhóc đó nói gì? thái độ của hắn không phải đang coi thường người nhà Trịnh gia." Trịnh lão quay sang nhìn Trình tổng.

"Hắn nói không cưới Phi Yến, chỉ chịu trách nhiệm với đứa trẻ? cả Trình gia và Trịnh gia không có khả năng nuôi nổi một đứa trẻ? phải chạy đến Hoắc gia để nó chịu trách nhiệm."

Thứ họ muốn là sự công bằng cho con và cháu họ. Muốn Phi Yến có một danh phận hợp pháp, để đứa trẻ được sự thừa nhận của mọi người người, chứ không cần khoản trợ cấp hàng tháng của Hoắc Phi. Một người luôn quen được người khác kính sợ như Trịnh lão, không chịu nổi sự sỉ nhục này.

Trên mặt vẫn không có chút gì sợ hãi, Hoắc Phi vẫn thản nhiên như khẩu súng đó chưa từng đặt lên đỉnh đầu của hắn, cho tới khi Trình tổng cướp lấy khẩu súng cho vào túi.

"Nếu không còn gì khác, con xin phép về phòng."

Hoắc Phi cúi đầu chào những trưởng bối, rồi đi thẳng lên lầu, ý định và thái độ của hắn đã quá rõ ràng. Mọi người dù có nói thế nào hắn cũng không thay đổi ý kiến.

Không còn Hoắc Phi thì không ai có khả năng chọc giận Trịnh lão, nên cơn giận cũng nguội dần.

"Hoắc gia các người định giải quyết chuyện này thế nào?" Trịnh lão đảo mắt, quét một đường dài nhìn tất cả mọi người trong sảnh.

Trước đây Hoắc Nghị không chấp nhận Phi Yến bởi vì thân phận tiếp viên thấp hèn. Nhưng ông ngờ Phi Yến lại là cháu gái của Trịnh gia, con gái của Trình tổng. Thì đã không lý do gì để ông phải từ chối hôn sự này, dù sao đứa trẻ cũng là con cháu Hoắc gia.

Nếu hôn sự này thành thì Hoắc gia sẽ có thêm một đồng minh vững mạnh. Rất tốt cho sự phát triển của Hoắc thị, cũng có thể hóa giải được những rắc rối gần đây do Mạn Ni gây ra. Chuyện tốt như vậy, tại sao lại không đồng ý.

"Trịnh lão tướng quân! Hoắc Phi tuổi nhỏ ngông cuồng không hiểu chuyện mới nói những lời lẽ mạo phạm...ông đừng tức giận, hôn sự giữa Phi Yến và Hoắc Phi sẽ không có gì thay đổi." Hoắc Nghị lên tiếng.

"Hôn nhân đại sự là chuyện mà một đứa trẻ có thể tự quyết định? vẫn nên để trưởng bối chúng ta quyết định."

Lời lẽ của Hoắc Nghị hòan toàn hợp ý của Trịnh lão tướng quân. Cho tới lúc lão rời đi, vẫn cho rằng Hoắc Nghị nể sợ danh tiếng của mình nên mới có thái độ nhúng nhường, nhưng thật ra đằng sau là một thỏa thuận khác.

"Nhưng hôn sự là chuyện lớn, chúng ta cần phải bàn bạc rất nhiều thứ trước khi tiến hành...phải không, Trình tổng." Đôi mắt thâm sâu khó đoán của Hoắc Nghị dừng lại trên người của đói điện.

Mười phút sau....

Sau khi tiễn ông cậu nóng tính của mình ra xe. Trình tổng đã có cuộc gặp gỡ với hai cha con Hoắc Nghị tại thư phòng. Trịnh lão tướng quân là người bộc trực, thẳng thắng, tác phong của người làm tướng nên không nghe quen cách nói vòng vo tam quốc của bọn người làm kinh doanh, vì vậy không nhìn ra thái độ bất thường của Hoắc Nghị cũng không lạ, nhưng không có nghĩa là không có ai nhận ra.

Khi cáo già gặp hồ ly, hai lão già từng trải trên thương trường thì cuộc thương lượng của họ không ngoài lợi ích.

"Nói đi! yêu cầu của ông là gì? mới chấp nhận cho Phi Yến bước vào cửa Hoắc gia."

Trình tổng đã yên lặng đủ lâu để chờ đợi sự phản hồi của Hoắc Nghị, ánh mắt vừa rồi của "ông thông gia" khi nhìn vào ông ở đại sảnh, là hàm trước nhiều điều muốn nói, chỉ có người từng trải vô số cuộc đàm phán mới nhìn ra "tôi đồng ý, nhưng kèm theo là n điều kiện." Nhưng khi vào đến đây thì lại im lặng.

Tiền bạc tài sản, hay bất cứ thứ gì ông sở hữu trong tay, cũng không quan trọng bằng con gái mình. Chỉ cần có thể khiến Phi Yến hạnh phúc, bù đắp sự mất mát thiếu hụt suốt mười mấy năm qua cho cô, Trình tổng đều sẽ làm.

Nhưng Hoắc Nghị này còn muốn ông căng thẳng tới khi nào nữa, mà không chịu nói ra yêu cầu của hắn.

"Hoắc Nghị! rốt cuộc thì ông muốn gì?" Trình tổng nóng vội đứng dậy.

"Quan hệ giữa Trình tổng và Mộ Tổng tình như huynh đệ mọi người đều biết, nên chỉ cần Trình tổng lên tiếng dù đó bất kì là yêu cầu nào, Mộ Tổng đều sẽ đồng ý."

Trình tổng xoay người lại, nhưng người lên tiếng không phải Hoắc Nghị mà là Hoắc Khiêm, đang ngồi trên ghế sofa

Sau khi nghe Hoắc Khiêm nói, thì ánh mắt Trình tổng đang đặt trên người đứng cạnh cửa sổ, đã di chuyển tầm nhìn lên người hắn.

"Cậu muốn ám chỉ điều gì?"

"Chắc Trình tổng cũng nghe qua dự án cảng biển xanh của Hoắc thị gần đây?" Hoắc Khiêm nhếch miệng cười, hắn ngẩn đầu lên nhìn Trình tổng.

Kế hoạch xây dựng cảng biển ở Vịnh Thiên Sa, hắn bỏ ra rất nhiều tâm huyết. Không dể dàng thuyết phục được vua tàu Á Lạp Tân hợp tác. Xây dựng một trung tâm y tế cộng đồng ở Hán Trì, mua chuộc lòng người để giành được sự ủng hộ, khiến cho kẻ cứng đầu như Kỉ lão phải chấp nhận thông qua dự án của hắn. Nhưng bao nhiêu công sức đã bỏ ra, chỉ vì rắc rối của Mạn Ni mà mất trắng. Mộ chủ tịch, vua tàu của Á Lạp Tân lại không muốn hợp tác.

"Dự án xây dựng một cảng biển quốc tế lớn nhất Á Lạp Tân tại Hán Trì, quy mô như vậy... sao lại chưa nghe? nhưng liên quan gì đến chuyện của Phi Yến và Hoắc Phi." Trình tổng lên tiếng.

"Tôi muốn ông thuyết phục Mộ Chủ tịch, để cho tàu bè của ông ta xuất hiện ở bến cảng Hoắc gia." Dự án cảng biển xanh của hắn đã tốn nhiều sức lực, hắn đã lên kế hoạch nhiều tháng không thể đột nhiên biến thành một tờ giấy trắng.

Thì ra đây là cái giá để con gái ông bước vào cửa Hoắc gia, không khó nhưng cũng không dể dàng chút nào cho ông, vì...

"Nếu cậu đã quan tâm mối quan hệ giữa tôi và Mộ Tổng, chắc cũng biết rõ giữa bọn tôi nãy sinh chút mâu thuẫn, cả hai đã không còn gặp nhau nhiều năm...nên rất khó mà thuyết phục được hắn."

"Nhưng lời của ông vẫn ít nhiều có trọng lượng với Mộ Tổng, vẫn chưa thử sao lại chắc chắn là không được." Hoắc Khiêm vẫn tiếp tục dùng lời lẽ thuyết phục, nhưng xem ra vẫn không có tác dụng.

"Ngoại trừ chuyện này ra...bất cứ yêu cầu nào tôi đều sẽ đồng ý, thậm chí muốn Trình thị bỏ vốn đầu tư vào dự án lần này của Hoắc thị, cũng chẳng sao." Giữa tiền và tôn nghiêm sĩ diện, thì Trình tổng vẫn chọn tiền để giải quyết vấn đề. Muốn ông xuống nước đi làm hòa với người đó, không phải là chuyện dể dàng.

Hoắc Nghị đặt điếu thuốc của ông xuống bàn, vẽ mặt không mấy gì thoải mái. Không biết là vì câu trả lời của Trình tổng cảm thấy không vừa ý, hay vô tình nhìn thấy mấy tên kí giả đang lấp ló trước cổng lớn của Hoắc gia, cảm thấy trong người rất khó chịu.

"Vậy đợi đến khi nào quan hệ giữa hai người được cải thiện...thì chúng ta hãy suy nghĩ đến hôn sự của Hoắc Phi và con gái ông."

So với cha hắn, thì Hoắc Khiêm còn nhẹ nhàng gấp mấy lần. Hoắc Nghị không muốn tiếp tục chơi trò tình cảm với Trình tổng, mà đi thẳng vào vấn đề. Thời gian không phải là thứ để lãng giành, cho những kẻ không có tinh thần hợp tác.

Sĩ diện bản thân quan trọng nhưng con gái còn quan trọng hơn tất cả. Nghĩ đến Phi Yến có thể trở thành mẹ đơn thân, Trình tổng chỉ có thể chấp nhận yêu cầu của Hoắc Nghị.

"Được! vậy chỉ cần tôi thuyết phục được Mộ Tổng, ông sẽ chấp nhận Phi Yến là con dâu Hoắc gia."

"Đúng vậy!"

Trước lời hứa của Hoắc Nghị, Trình tổng đã yên tâm mà ra về. Bởi vì ông tin chắc mình có thể làm được điều này, chỉ cần mặt dày một chút, xuống nước chịu thiệt là có thể giải quyết tất cả.

Còn lại vấn đề khó khăn nhất có lẽ là cha con Hoắc Nghị, làm sao để thuyết phục được Hoắc Phi chấp nhận cuộc hôn nhân này.

------------------

"Rầm...m...!!!"

Hoắc Khiêm vừa xoay lưng thì cánh cửa đã bị đẩy vào, Hoắc Luật và Hoắc Phi dáng vẻ hối hả xuất hiện trước mặt hắn.

"Dục Uyển đang ở đâu?" Đồng thanh tương ứng, cả hai cùng đặt một câu hỏi với Hoắc Khiêm.

Trước khi đến đây bọn họ đã tìm kiếm khắp nhà, tầng trên tầng dưới cả camera cũng đã xem nhiều lần, còn gọi bao nhiêu cuộc điện thoại nhưng thuê bao đều không liên lạc được. Và nơi cuối cùng họ cũng đã nghĩ đến, chính là tủ quần áo của Dục Uyển. Lúc họ kéo tủ ra thì tất cả quần áo đều được dọn đi sạch sẽ, còn lại chỉ là những chiếc móc treo lơ lửng.

"Anh đã giấu Uyển đi đâu? em muốn gặp cô ấy. " Hoắc Phi lớn tiếng hét.

"Tối qua anh là người cuối cùng gặp Dục Uyển, hai người đã nói gì? tại sao sáng nay Uyển lại biến mất." Khác với thái độ đòi người của Hoắc Phi, Hoắc Luật lại lo lắng cho Dục Uyển xảy ra chuyện hơn.

Lần lượt nhận được sự chất vấn từ hai thằng em trai Hoắc Khiêm vẫn bình thản như chưa từng nghe gì. Hắn bước đến tủ quần áo, kéo tủ ra chọn một chiếc áo sơ mi mình yêu thích.

Vì cái thái độ lo lắng quá mức lúc này của họ, Hoắc Khiêm cảm thấy việc làm sáng nay là đúng. Xem nhẹ như uy hiếp, sự nóng lòng của cả hai, Hoắc Khiêm chậm rãi cài hàng nút áo.

"Sáng này anh đưa nó ra sân bay, có lẽ giờ này máy bay cũng đã cất cánh."

"Rầm..m..!!!"

Một cơn gió thoát qua, không cần xoay người lại kiểm chứng, thì hắn cũng biết hai thằng em trai của hắn vừa rời khỏi cùng sự khẩn trương hắn vừa nhìn thấy trong gương. Có thể đi đâu, ngoại trừ sân bay.

Nhưng sẽ tìm được Dục Uyển sao...

"Hi vọng hai đứa sẽ đến kịp."

Phản chiếu trong gương, là bộ dạng ngạo mạn đầy tự tin của Hoắc Khiêm, ới nụ cười nhếch môi.

-----------------------

Hoắc Phi và Hoắc Luật cùng chạy thẳng đến sân bay, nhưng chuyến bay đến Ý đã khởi hành từ nửa tiếng trước. Bọn họ đã lỡ mất Dục Uyển. Không phải là bọn họ không biết Dục Uyển ở đâu, bọn họ có thể đến Ý tìm cô. Nhưng....

Không rõ đã có bàn tay vàng của ai nhúng tay vào mà chuyện lại thành ra thế này đây.

"Xin lỗi quý khách...chuyến bay đến Ý sớm nhất cũng là 7h tối nay, hơn nữa tất cả vé đều đã có người đặt trước."

"Chết tiệt..!"

Cả Hoắc Phi và Hoắc Luật đều ngồi phịch xuống ghế chờ, nhìn dòng người lũ lượt đi lướt qua người họ, đồng hồ trên tường tích tắc từng giây qua chậm chạm mà trong lòng nôn nóng muốn phát điên. Chỉ muốn thời gian trôi qua thật nhanh, nhưng cái này thì không ai có thể làm chủ được. Nên họ chỉ có thể làm được một việc duy nhất lúc này, là chờ.

Mười phút...

Hai mươi phút....

Rồi ba mươi phút....

Tâm trạng của Luật Phi cũng vì dòng người đang chuyển động nhanh trước mắt mà đã thay đổi, việc chỉ ngồi quan sát mọi người làm cho họ cảm thấy bình ổn và tâm tịnh hơn nhiều. Cùng lúc họ có thể suy nghĩ rất nhiều thứ, những kí ức vui buồn lẫn lộn, thậm chí những tranh cãi cỏn con của anh em họ lúc nhỏ, lại trở thành những điều thú vị lúc này, bất giác cả hai lại mỉm cười mà không ai biết.

Ngồi cách nhau chỉ có một chiếc ghế trống, nhưng hai anh em lại cư xử như người xa lạ, không mở miệng mặc dù đang cùng nghĩ về một chuyện.

Từ đây tới 7h tối còn rất dài, hắn không muốn tiếp tục trong cái không khí ngột ngạt như lúc này, Hoắc Phi là người rời khỏi ghế đầu tiên. Nhưng khi hắn vừa đứng dậy thì có người lại lên tiếng.

"Chờ chút!"

Hoắc Phi vừa xoay lại chưa mở miệng thì Hoắc Luật đã bước tới, ngồi xuống trước mũi giày thể thao của hắn. Cúi đầu nhìn xuống hành động tỉ mỉ của Hoắc Luật, đang giúp mình buộc lại dây giày. Hình ảnh này rất quen thuộc, bởi vì đây không phải là lần đầu tiên Luật có những hành động này.

Trước đây hắn không cảm thấy có gì đặc biệt, chỉ xem đó là một điều bình thường tất nhiên. Nhưng lúc này lại là một cảm xúc khác hẳn.

Hình ảnh hai người con trai một "soái" vượt mức tiêu chuẩn và một "mỹ" siêu cấp không ai bằng khi đứng cạnh nhau, lại có cử chỉ thân mật giữa chốn đông người, nên thu hút rất nhiều ánh mắt. Người xung quanh sẽ có suy nghĩ gì...

"Nhìn họ thật đẹp đôi." Cô gái tóc xoăn trầm trồ lướt qua người họ.

"Phải...nhưng thật là tiếc quá." Cô bạn bên cạnh lại nhìn mãi không chịu đi.

"Tại sao trai đẹp trên đời đều là thành đôi, thật bất công.." Lại thêm một người lắc đầu lướt qua.

Lời bàn tán của người xung quanh lại không ảnh hưởng gì đến tâm trạng của anh em họ lúc này.

Cảm xúc là điều rất khó để kiểm soát, tất cả tức giận, bất mãn giành cho Hoắc Luật trước đây chỉ vì hành động nhỏ này lại tan biến. Nhưng không hẳn là nhỏ, giờ mà tính kĩ lại từng chút một, thì có lẽ từ nhỏ Luật là người luôn chăm sóc hắn. Ba anh em họ luôn dính chặt với nhau từ lúc trong bụng mẹ tới khi chen lấn chui ra ngoài, thì đi đâu cũng có ba.

Khiêm là người anh tốt, nhưng sẽ không bao giờ tốn thời gian vào những việc như giúp em trai buộc dây giày, cài nút áo, hay cất khăn tay trong người và sẵn sàng chùi nước mũi cho hắn. Trong kí ức của Hoắc Phi, không hể tồn tại một Khiêm ca như vậy. Nhưng người đang quỳ dưới chân hắn thì khác.

Luật là người kiệm lời, ngoài mặt thì lạnh lùng nhưng nội tâm lại rất ấm áp, có những hành động tỉ tỉ và luôn biết cách quan tâm người khác, nhưng lại sợ người khác nhận ra. Đó là tính cách của Luật.

"Cám ơn."

Bất ngờ vì lời nói này của Hoắc Phi, suốt nhiều năm âm thầm buộc dây giày không hề kể công, đột nhiên lúc này lại nghe được lời "cảm ơn" làm hắn rất sửng sốt, bất giác khóe môi lại cong lên, nụ cười sáng chói len lẫn những tia nắng bên ngoài đang hất vào, làm khuôn mặt lạnh lùng trở nên ấm áp.

"Anh cười cái gì?"

"Không! chỉ là... anh rất vui vì em không còn giận anh nữa."

Nụ cười của Hoắc Luật lại làm cho Hoắc Phi cảm thấy ngượng ngùng, vừa rồi bị làm sao. Tại sao lại nói cảm ơn, có phải mười mấy năm được người ta chăm sóc, tích trữ dồn nén lại bây giờ bức quá, lại bộc phát ra ngoài. Có lẽ cái này người ta hay nói là huyết nhục tình thâm, là anh em dù xảy ra chuyện gì cũng không thể giận lâu, vì họ là người một nhà, trong người họ đang chảy chung một dòng máu.

"Ai nói? chỉ cần anh còn muốn giành lại Dục Uyển....em vẫn sẽ còn giận anh, quan hệ giữa chúng ta sẽ không được như trước."

"Phi! anh không có ý định cướp Dục Uyển khỏi em, chỉ cần Uyển cảm thấy vui vẽ khi ở cạnh em....em có thể mang hạnh phúc cho cô ấy, thì anh sẽ không can thiệp vào chuyện của hai người."

"Anh nói thật chứ?"

"Thật!"

Gút mắc giữa anh em họ đã được hóa giải bởi nụ cười của cả hai...

Cho tới khi tất cả những hành khách đang xôn xao tụ tập thành một đám đông, đứng trước màn hình lớn, và tiếng nói của phóng viên vọng ra khỏi bản tin thời sự. Thì nụ cười của họ cũng tan biến dần.

"Sáng nay vào lúc 8h30 máy bay thực hiện chuyến bay quốc tế theo lộ trình từ Á Lạp Tân đến Ý đã biến mất khỏi radar, theo điều tra thì máy bay đã rơi xuống trong độ cao hơn 15000 m tại khu vực phía Nam thung lũng CaBo, tất cả 65 hành khách và 12 thành viên phi hành đoàn trên máy bay đã thiệt mạng... không còn ai sống sót."

Sân bay bổng chốc trở nên náo loạn, ồn ào, những tiếng khóc nức nở, tiếng gào thét thương tâm, bọn họ đều vật vả ngồi dưới đất, có người còn xỉu ngay tại chỗ khi nghe xong bản tin. Có lẽ là người thân, người yêu hay thân nhân của họ có mặt trên chuyến bay vừa rồi. Và họ đang phải trải qua nổi đau mất mát người thân.

Còn với Hoắc Phi và Hoắc Luật thì đau đớn đó chính là Dục Uyển. Anh em họ đều chết lặng tại chỗ, đầu óc trống rỗng, suy nghĩ bị như tê liệt, tất cả cảm xúc đang cuộn trào trong người họ, quá cùng cực quá sức chịu đựng, cả hai ngã phịch xuống đất.

"Á...A...!!!"

Bởi vì Dục Uyển là một trong sáu mươi lăm hành khách trong chuyến bay xấu số đó. Và cô đã...

1 tuần sau....

--------------------------

Tống gia.

Tống phu nhân đang tức giận đến đỏ mặt, bà vò nát những tờ báo sáng nay đặt trên bàn. Tất cả tin tức đều liên quan đến phiên tòa xét xử của Mạn Ni vào hôm qua. Là nguyên nhân khiến cho bà có một ngày khởi đầu tồi tại, và tất cả tâm trạng cảm xúc đều bị đảo lộn.

Bởi vì có bằng chứng của bác sĩ chứng minh, cũng như đoạn video của bà làm chứng cứ. Kim luật sư đã biện hộ trước tòa Hoắc Mạn Ni mắc bệnh rối loạn đa nhân cách, giết người trong tình trạng mất trí nên khi án mạng xảy ra, Hoắc Mạn Ni thật đã "ngủ say" phần lớn tội ác và thời gian gây án đều do nhân cách khác thực hiện.

Với những lời lẽ biện hộ mạnh mẽ và có sức thuyết phục, còn cố tình lật lại quá khứ đáng thương hại của Mạn Ni đã trải qua lúc nhỏ, cũng như bất hạnh trong hôn nhân khi trưởng thành, mà giành được sự đồng cảm và thương hại từ phía tòa án.

Mạn Ni được tòa phán vô tội với lý do rối loạn đa nhân cách. Nhưng sau khi được trắng án, thì cô phải chấp nhận sự điều trị tâm thần cho tới khi căn bệnh hoàn toàn biến mất và chịu sự giám sát, đảm bảo không gây hại cho người khác.

Thật quá dể dàng cho Hoắc Mạn Ni. Tống phu nhân không thể nào tiếp nhận được sự thật là Mạn Ni vô tội, bà không quan tâm cô ta có bệnh thần kinh hay là bị điên đi nữa, nhưng hiện tại con trai bà vẫn còn hôn mê trên giường chưa thể tỉnh dậy. Hàng đêm bà vẫn đau lòng đến không ngủ được.

Tất cả chuyện này là do nó gây ra...

"Rầm..!!!"

Tống phu nhân tức giận đập tay xuống bàn, trên đời này tại sao lại có chuyện bất công như vậy. Kẻ làm chuyện xấu lại có thể được bao dung tha thứ. Không, bà không cho phép điều đó xảy ra, vì bà là người bị hại. Sau đó lấy điện thoại ra và gọi điện cho trợ lý của mình.

Bởi vì Tống phu nhân đã nghĩ ra cách để hành hạ Mạn Ni, khiến cô ta thê thảm hơn chết.

"Cậu điều tra giúp tôi...Hoắc Mạn Ni đang điều trị ở bệnh viện nào và ai là bác sĩ chăm sóc cô ta."

Bà vốn muốn để cho Mạn Ni mục nát ở trong tù, nhưng xem ra đạo lý không phải lúc nào cũng đứng về phía người bị hại, con trai đáng thương của bà và bà cả đều là nạn nhân của người phụ nữ xấu xa đó. Nếu luật pháp không trừng trị ả, thì bà sẽ dùng chính đôi tay của mình để trừng trị ả..

"Hoắc Mạn Ni...tao nhất định sẽ không để yên cho mày, mày phải xuống địa ngục."

--------- hết chương 88 -------------

p/s: Cám ơn nhưng cmt sửa chính tả của mọi người. Thật sự mình đã đọc rất nhiều lần không phải post truyện không có tâm đâu, nhưng vẫn sót. Có lẽ người trong cuộc thì mù quáng mà người ngoài cuộc lại mắt sáng hơn. ^_^
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

NGÃ DỤC PHONG THIÊN
  • Sương Sương
NGÃ DỤC PHONG THIÊN
  • Sương Sương
Omega Của Đại Tá Cấm Dục
  • 5.00 star(s)
  • Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
Omega Của...

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom