-
chương 2
Chương 2
Đợi Đỗ Tiếu về đến chỗ ở, toàn thân đã bị ướt đẫm mồ hôi.
Nàng chả quan tâm gì nữa, đầu tiên mở điều hoà, rồi đi tắm rửa. Sau khi tắm rửa xong đi ra, cảm giác cả người thoải mái hơn nhiều.
Đi thẳng đến ngồi ở trên ghế sa lon, nàng mới có sức suy nghĩ chuyện phát sinh hôm nay, cùng với chuyện giữa nàng và Viên Gia Vĩ.
Viên Gia Vĩ là học sinh của cha nàng, lúc nàng và Viên Gia Vĩ còn chưa quen nhau, thì nàng đã nghe được rất nhiều về hắn từ cha nàng.
Chăm chỉ, ưu tú, thông minh, tiền đồ sáng lạn.
Đỗ Vinh là giáo sư có tiếng của khoa vật lý tại thành phố A, đã dẫn dắt rất nhiều học sinh, nhưng có thể được ông khen ngợi như thế thì không được mấy người. Lúc ấy Đỗ Tiếu vừa tốt nghiệp từ thành phố B trở về, thi đỗ chức trợ giảng ở đại học A, sở dĩ tuổi không còn nhỏ, hiện tại công việc cũng ổn định rồi, cũng nên cân nhắc hôn nhân đại sự.
Đỗ Vinh liền giới thiệu cho học sinh của mình giới thiệu cho con gái. Thực ra thì không tính là giới thiệu, bởi vì loại quan hệ này vốn không thể tránh được việc chạm mặt, Viên Gia Vĩ dường như đối với Đỗ Tiếu cũng có chút cũng có chút cũng có chút ý tứ, hai người yêu nhau hơn nửa năm thì kết hôn.
Sau hôn nhân, hai người sống với nhau khá là hạnh phúc, Viên Gia Vĩ có tính cách quan tâm chu đáo, Đỗ Tiếu từ nhỏ cũng đã luôn là người hiểu chuyện, lại sinh ra trong gia đình trí thức. hai người yêu nhau Không đến mức như phim truyền hình yêu chết đi sống lại, nhưng cũng có thể nói là yêu thương tôn trọng lẫn nhau. nhưng cả hai đều muốn phấn đấu sự nghiệp, tạm thời hai bên cũng chưa tính đến chuyện có con.
Lúc đầu Đỗ Tiếu kế hoạch chừng hai năm nữa, liền nghe mẹ nàng sinh em bé, ai biết sẽ phát sinh loại chuyện như này.
'' hôn nhân bảy năm'' nhưng cuộc hôn nhân này còn chưa đến bảy năm, cũng chỉ có ba năm hơn.
Nhớ tới lời La An Ny nói, Viên Gia Vĩ cùng nàng kết hôn là vì muốn được ở lại trường, Đỗ Tiếu nhếch khoé miệng, chỉ cảm thấy kinh thường.
Chẳng lẽ nàng thật sự phải ly hôn?
Nàng cảm thấy tâm trạng hỗn loạn, đứng lên thu dọn quần áo bẩn đi giặt.
rũ hết bụi bẩn trước, xem xem trong túi quần áo có thứ gì không, rồi ném vào máy giặt, sau đó cho nước giặt và ấn nút máy giặt.
Trong lúc làm việc đó, nàng vẫn luôn nghĩ về chuyện vừa xảy ra.
đương nhiên cũng không phải nàng biết rõ việc Viên Gia Vĩ ngoại tình, mà vẫn không muốn ly hôn, mà là nàng không chắc cha mẹ nàng sẽ có thái độ thế nào. Có lẽ thời buổi bây giờ ly hôn không còn là điều hiếm gặp, nhưng đối với kiểu gia đình như họ, đối với cha mẹ nàng mà nói, có thể như là sấm sét giữa trời quang.
Thế nhưng nàng có thể tiếp tục chịu đựng được La An Ny đến quấy rối nữa không? tính cách của người phụ nữ này sẽ không dễ dàng buông tha, lại còn Viên Gia Vĩ nữa, trước đây chưa bao giờ suy nghĩ kỹ, hiện tại chỉ cần nghĩ đến La An Ny nói những lời kia, còn có cả tấm hình kia nữa, Đỗ Tiếu liền có cảm giác buồn nôn.
nàng dọn khỏi nhà mà nàng cùng Viên Gia Vĩ ở chung chính là vì tấm hình đó.
tất cả trên tấm ảnh làm nàng buồn nôn, khiến nàng vừa nhìn thấy bản mặt nho nhã của Viên Gia Vĩ là muốn nôn mửa.
Có lẽ nàng nên cân nhắc đến chuyện ly hôn.
Một hồi chuông điện thoại di động vang lên, khiến nàng đang trong trạng thái trầm tư bừng tỉnh.
Đỗ Tiếu đi đến cầm lấy điện thoại, trông thấy tên trên điện thoại, nàng không khỏi nhíu mày.
" Tiểu Tiếu, mẹ gọi điện thoại muốn chúng ta qua đó ăn cơm. " Giọng của Viên Gia Vĩ vẫn giống như trước vẫn ôn hoà bình thản, tựa như bản chất của hắn.
Nếu là lúc trước, Đỗ Tiếu không cảm thấy có gì là lạ, nhưng tình hình hiện tại đã khác, nàng thật sự nghĩ không thông sau khi phát sinh tất cả mọi chuyện, hắn sao có thể gọi điện cho nàng như chưa có chuyện gì xảy ra.
" Hôm nay La An Ny đến tìm tôi. "
đầu bên kia yên lặng một lúc,sau đó ân thanh chợt vang lên, âm thanh trầm thấp với sự cầu khẩn: "Tiểu Tiếu, từ lần đó, anh với cô ta không gặp nhau nữa rồi liên hệ rồi. "
" Vậy ý của anh là bây giờ anh với cô ta không còn liên hệ gì nữa thì những chuyện xảy ra trước đây chưa từng xảy ra sao? "
" Đương nhiên không phải. Nhưng chỉ có một lần, mà lần đó anh cũng uống say......... "
Viên Gia Vĩ giải thích, Đỗ Tiếu một chữ cũng không tin.
Nếu như chỉ có một lần, La An Ny có thể từ chỗ của hắn lấy được số điện thoại của nàng, có thể chụp được những kiểu ảnh đó sao? Đỗ Tiếu cũng không ngốc, trái lại nàng thông minh, chỉ là môi trường sống từ nhỏ của nàng không muốn nghĩ ác ý cho người khác.
Nhưng bây giờ rất rõ ràng, có những việc đã vượt quá phạm vi dự tính.
" Viên Gia Vĩ, Tôi muốn ly hôn, hy vọng anh có thể suy nghĩ chuyện này, mong chúng ta có thể chia tay trong vui vẻ. "
" Tiểu Tiếu! "
Tôi cho anh thời gian suy nghĩ, trong khoảng thời gian này chúng ta cũng đừng có gặp mặt gặp mặt "
...
Viên Gia Vĩ trừng mắt nhìn điện thoại, sa sút tinh thần raasrt lâu mới đặt điện thoại lên bàn.
Có người từ bên ngoài đi vào, văn phòng này không chỉ có mỗi hắn, còn có những thầy giáo khác.
" Thầy giáo Viên, làm sao vậy? "
" Không có gì, trượt tay thoáng một cái thôi. "Hắn nhặt điện thoại, đứng lên, cùng đối phương gật đầu cười, dời khỏi văn phòng.
đi thẳng đến phòng không người, hắn mới bấm điện thoại gọi La An Ny.
" La An Ny, cô hôm nay đi tìm Đỗ Tiếu hả? "
một biệt thự được trang trí xa hoa, La An Ny đang ngồi ở ghế sô pha, để cho người ta thoa rượu thuốc cho ả, cổ tay ả đã nổi lên một vòng bầm đen, người không biết còn tưởng là bị còng tay.
cô ta đã chán ngấy mùi của rượu thuốc, nhưng Phương Linh Ngọc cứ ép cô ta bôi, nói là xoá vết bầm nhanh, điện thoại của Viên Gia Vĩ đến, ả lập tức mất kiên nhẫn khua tay, Phương Linh Ngọc muốn nói gì đó nhưng lại thôi, liền đi ra ngoài.
" Gia Vĩ, anh không nhắc em còn đỡ bực mình, nhắc đến làm em tức điên, em nói cho anh biết.... "
* Đỗ Tiếu vừa cúp điện thoại, chuông điện thoại lại reo lên.
Nàng tưởng rằng Viên Gia Vĩ, có chút mất kiên nhẫn, ai ngờ là mẹ của nàng gọi đến.
Ngô Tú Mai cũng là giảng viên, nhưng phông phải là đại học A,mà là học viện âm nhạc cũng có tiếng ở thành phố A,là giáo sư khoa thanh nhạc, bản thân cũng là một ca sỹ âm cao.
" Tiếu Tiếu, mẹ nấu súp, cha con về rồi, buổi tối cùng Gia Vĩ đến ăn cơm.. "
" Mẹ, con có việc. Không, Gia Vĩ có việc, hay là không đến nữa? " loại nói dối kiểu này khiến Đỗ Tiếu rất khó mở miệng, cho nên giọng có chút do dự.
" Vĩ có việc? sao mẹ không nghe nó nói là có việc nhỉ, nó có việc, thì mình con đến ăn cơm cũng được, hiếm khi có dịp mẹ với bố con được nghỉ ở nhà. "
"vâng, vậy 6 0 con đến. "
Sau khi cúp điện thoại, Đỗ Tiếu mệt mỏi tựa vào ghế sô pha, đột nhiên nhớ tới vừa rồi giặt quần áo không thấy khăn tay đâu.
Nàng nhớ ra là bị rơi ở chỗ phát sinh sự việc lúc nãy, nhưng không chắc là có nhặt lên chưa, sau khi tìm một vòng mới chắc chắn là chưa nhặt.
Chiếc khăn tay này là do bạn thân nhất của nàng tặng, đường nét thuê trên khăn là do một nghệ nhân có tiếng ở Tô Châu thuê, chiếc khăn này đáng giá hơn một ngàn, lại còn là bạn thân tặng vì thế có tiền cũng không mua được.
Nàng rất thích chiếc khăn đó, rơi mất có chút tiếc nuối.
vì thế, Đỗ Tiếu buổi chiều khi về nhà, cố ý đi lại con đường đó lần nữa, quay lại chỗ cũ cũng không thấy.
xem ra thật sự là rơi mất rồi.
*
Tần Lỗi ''Anh hùng cứu mỹ nhân'' , làm cho đám công nhân chứng kiến chuyện được một buổi trưa bàn tán chuyện say sưa.
Cũng bởi vậy không đến một buổi trưa, toàn bộ người trong công trường đều biết chuyện.
Đều nói phụ nữ nhiều chuyện, thật ra nam giới cũng rất nhiều chuyện, đặc biệt là ở công trường bình thường chẳng có chuyện gì đáng bàn, nhưng phàm là nam nữ thì chả có mấy người không sôi nổi bàn tán cả.
Cho nên rõ ràng biết chỉ là nói đùa, nhưng vẫn có người không biết mệt nhìn thấy Tần Lỗi liền hắn có phải là nhìn trúng người phụ nữ ở trong nội thành kia không.
Mãi cho đến khi Tần Lỗi leo đến giàn giáo cao nhất kiểu nói đùa nhàm chán này mới xem là kết thúc.
Nhìn trúng?
Tần Lỗi nhìn lên đám mây trăng trên bầu trời xanh , lại cúi đầu nhìn phía dưới đám công nhân và các loại xe công trường thu nhỏ như con kiến, rồi tự cười chế giễu.
Cho đến khi ở dưới có người gọi hắn, hắn mới bắt đầu tập trung làm việc.
...
Buổi chiều sáu giờ, đám công nhân làm việc mệt mỏi cả buổi chiều cuối cùng cũng được tan làm.
Đổi lại trước kia cũng không được tốt như vậy, trên công trường không có chuyện tan làm đúng giờ, từ khi bị cư dân lân cận liên tiếp tố cáo bị làm phiền, bên trên cũng điều tra vài lần, nên giờ công nhân làm việc được đổi thành từ tám giờ sáng đến sáu giờ chiều.
Nhưng ai cũng biết là những ngày như này sẽ không kéo dài được lâu, đoán chừng không lâu nữa sẽ lại quay về nếp cũ. Cho dù như thế, vào những ngày chính giữa hè nắng chói chang, có thể nghỉ ngơi được chút cũng là tốt rồi.
tiếng ồn của máy trộn bê tông từ sáng tới tối cuối cùng cũng ngừng rồi, khiến cho đám công nhân đã quen với tiếng ồn này cảm thấy có chút không quen.
Bọn họ tốp năm tốp ba đi về khu sinh hoạt tắm rửa, hoặc là đi ăn cơm, một đám người hối hả, giống như những con kiến bé nhỏ ở trong rừng sắt thép.
công nhân xây dựng ăn cơm tập thể, nhưng so với cơm tập thể thông thường thì không giống, đảo cơm phải dùng đến cái xẻng, không mấy người có thể thường xuyên dùng, cho nên những món ăn này thực ra chủ yếu là dùng nước để nấu chín.
cơm kiểu như này thì chắc chắn là không ngon, nhưng đối với đám công nhân xây dựng này mà nói, yêu cầu tối thiểu là ăn no, không chết đói là được rồi. Đám người này có lẽ yêu cầu không cao, hoặc là vì muốn tiết kiệm chút ít, đại đa số là công trường nấu gì thì ăn lấy. Nhưng cũng có một bộ phận không chịu được loại thức ăn này, cùng nhau ra ngoài ăn.
Khu sinh hoạt của công nhân xây dựng nằm đối diện với khu dân cư, giống như đường chính, cũng dựng tường cao bao quanh ngang với tầm mắt.
Nhưng lại là tường sắt lá bao quanh.
tường bình thường dùng dây thép buộc lại, lúc muốn thông gió có thể coi đó là cửa.
Từ nơi này đi ra đối diện ngay là mấy cửa hàng ăn nhỏ, thấp lụp xụp, từ bên đường đi sang có thể trông thấy trước cửa tiệm được kê tấm biển nhựa bị dính đầy dầu mỡ, bên trong chiếc xe đẩy sắzt thô sơ có những vết han gỉ của lò than, trước cửa tiệm được bày dãy bàn ghế đơn sơ.
Đầu bếp mặc áo dài màu xanh da trời, thông thường cũng là chủ tiệm, đang đảo chiếc nồi xào vỏ mỏng, cùng với tiếng quạt gió ầm ầm là những ngọn lửa trong lò cao hơn nửa mét. Âm thanh xào nấu, mùi dầu mỡ với vị cay nồng khiến người ta phát thèm ngay cả trong cái mùa hè nóng nực này.
Những tiệm ăn nhỏ này kinh doanh chủ yếu là chuyên nấu ăn cho các công nhân xây dựng. Từ khi công trường chỗ này mở, bọn họ cũng mở tiện ở đây. Người dân ở gần đây chả có mấy người đến chỗ này ăn cơm. Nhưng dựa vào đám công nhân này cũng đủ để cho họ kinh doanh tốt.
Giá các món ăn cũng không đắt, suất ăn mặn là 20 đồng, còn rau không 15 đồng.
Gọi món, rồi gọi thêm 2 chai bia nữa là đủ để họ thoả mãn. Nếu như gọi thêm vài người bạn nữa, cùng nhau gọi món, có món ăn mặn có rau, còn có thể cùng nhau uống vài ly.
Tần Lỗi trước giờ không uống rượu, nhưng lại có rất nhiều người thích gọi hắn cùng ăn.
Một mặt là hắn rất có duyên, hai là hắn cũng rất hào phóng với anh em.
Đám công nhân xây dựng này đến từ khắp nơi trên cả nước, mục đích bọn họ đến đây để kiếm tiền, vì thế muốn ăn ngon cũng cần tính toán chút xíu, một món ăn mặn đã là rất được rồi, nhưng Tần Lỗi mỗi bữa ăn đều có ít nhất hai món, thỉnh thoảng còn gọi cả nồi, những người khác một mặt vẫn kêu là hắn tiêu tiền như nước, một mặt là vẫn muốn từ chỗ của hắn kiếm chút ăn uống.
Hắn cũng không bao giờ so đo với người khác, đôi khi còn mời mọi người uống rượu, có lẽ đó cũng là một trong những lý do khiến hắn có duyên.
“ Lôi ca, anh xem, đó có phải người phụ nữ buổi trưa không!’’
Theo lời nói đầy hào hứng của Đại Thưởng, tất cả mọi người trên bàn đều nhìn theo.
Lúc này, Đỗ Tiếu đã thay quần áo, vẫn là váy, nhưng lần này là màu xám đậm. so với váy màu đen lúc trước nhìn đẹp hơn, nhưng chỉ là đẹp hơn chút chút, vẫn đeo chiếc kính râm màu đen che mất khuôn mặt trắng nõn.
“ không thể ngờ Lỗi tiểu tử lại thích phụ nữ kiểu này.’’ Lưu Kiến Sơn nói xen vào.
“ đúng thế, không ngờ Lỗi ca lại thích kiểu này.’’
Không chỉ Lưu Kiến Sơn, Đại Thường cũng cảm thấy người phụ nữ này không được đẹp lắm.
Người phụ nữ này ngoài làn da trắng đặc trưng của phụ nữ thành phố ra thì không có gì đáng chú ý cả. Có lẽ do làm ở công trường quá lâu, lại bị ảnh hưởng từ những người công nhân khác nên Đại Thường cảm thất phụ nữ phải nóng bỏng, dào dạt sức xuân. Chính là kiểu phụ nữ vừa nhìn đã khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, chứ không phải kiểu phụ nữ vừa nhìn đã cảm thấy nhạt nhẽo không chút thú vị.
Tần Lỗi không nói chuyện, đồng tử đen đặt trên người phụ nữ.
Có vẻ như cô ây đang tìm thứ gì đó, nhìn trái nhìn phải.
Hắn sờ vào vật trong túi quần,sau một buổi chiều, chiếc khăn tay bị thấm đẫm mồ hôi của hắn, sờ vào có chút trơn, nhưng lại mềm mại tinh tế, thơm tho vào bàn tay.
Đợi Đỗ Tiếu về đến chỗ ở, toàn thân đã bị ướt đẫm mồ hôi.
Nàng chả quan tâm gì nữa, đầu tiên mở điều hoà, rồi đi tắm rửa. Sau khi tắm rửa xong đi ra, cảm giác cả người thoải mái hơn nhiều.
Đi thẳng đến ngồi ở trên ghế sa lon, nàng mới có sức suy nghĩ chuyện phát sinh hôm nay, cùng với chuyện giữa nàng và Viên Gia Vĩ.
Viên Gia Vĩ là học sinh của cha nàng, lúc nàng và Viên Gia Vĩ còn chưa quen nhau, thì nàng đã nghe được rất nhiều về hắn từ cha nàng.
Chăm chỉ, ưu tú, thông minh, tiền đồ sáng lạn.
Đỗ Vinh là giáo sư có tiếng của khoa vật lý tại thành phố A, đã dẫn dắt rất nhiều học sinh, nhưng có thể được ông khen ngợi như thế thì không được mấy người. Lúc ấy Đỗ Tiếu vừa tốt nghiệp từ thành phố B trở về, thi đỗ chức trợ giảng ở đại học A, sở dĩ tuổi không còn nhỏ, hiện tại công việc cũng ổn định rồi, cũng nên cân nhắc hôn nhân đại sự.
Đỗ Vinh liền giới thiệu cho học sinh của mình giới thiệu cho con gái. Thực ra thì không tính là giới thiệu, bởi vì loại quan hệ này vốn không thể tránh được việc chạm mặt, Viên Gia Vĩ dường như đối với Đỗ Tiếu cũng có chút cũng có chút cũng có chút ý tứ, hai người yêu nhau hơn nửa năm thì kết hôn.
Sau hôn nhân, hai người sống với nhau khá là hạnh phúc, Viên Gia Vĩ có tính cách quan tâm chu đáo, Đỗ Tiếu từ nhỏ cũng đã luôn là người hiểu chuyện, lại sinh ra trong gia đình trí thức. hai người yêu nhau Không đến mức như phim truyền hình yêu chết đi sống lại, nhưng cũng có thể nói là yêu thương tôn trọng lẫn nhau. nhưng cả hai đều muốn phấn đấu sự nghiệp, tạm thời hai bên cũng chưa tính đến chuyện có con.
Lúc đầu Đỗ Tiếu kế hoạch chừng hai năm nữa, liền nghe mẹ nàng sinh em bé, ai biết sẽ phát sinh loại chuyện như này.
'' hôn nhân bảy năm'' nhưng cuộc hôn nhân này còn chưa đến bảy năm, cũng chỉ có ba năm hơn.
Nhớ tới lời La An Ny nói, Viên Gia Vĩ cùng nàng kết hôn là vì muốn được ở lại trường, Đỗ Tiếu nhếch khoé miệng, chỉ cảm thấy kinh thường.
Chẳng lẽ nàng thật sự phải ly hôn?
Nàng cảm thấy tâm trạng hỗn loạn, đứng lên thu dọn quần áo bẩn đi giặt.
rũ hết bụi bẩn trước, xem xem trong túi quần áo có thứ gì không, rồi ném vào máy giặt, sau đó cho nước giặt và ấn nút máy giặt.
Trong lúc làm việc đó, nàng vẫn luôn nghĩ về chuyện vừa xảy ra.
đương nhiên cũng không phải nàng biết rõ việc Viên Gia Vĩ ngoại tình, mà vẫn không muốn ly hôn, mà là nàng không chắc cha mẹ nàng sẽ có thái độ thế nào. Có lẽ thời buổi bây giờ ly hôn không còn là điều hiếm gặp, nhưng đối với kiểu gia đình như họ, đối với cha mẹ nàng mà nói, có thể như là sấm sét giữa trời quang.
Thế nhưng nàng có thể tiếp tục chịu đựng được La An Ny đến quấy rối nữa không? tính cách của người phụ nữ này sẽ không dễ dàng buông tha, lại còn Viên Gia Vĩ nữa, trước đây chưa bao giờ suy nghĩ kỹ, hiện tại chỉ cần nghĩ đến La An Ny nói những lời kia, còn có cả tấm hình kia nữa, Đỗ Tiếu liền có cảm giác buồn nôn.
nàng dọn khỏi nhà mà nàng cùng Viên Gia Vĩ ở chung chính là vì tấm hình đó.
tất cả trên tấm ảnh làm nàng buồn nôn, khiến nàng vừa nhìn thấy bản mặt nho nhã của Viên Gia Vĩ là muốn nôn mửa.
Có lẽ nàng nên cân nhắc đến chuyện ly hôn.
Một hồi chuông điện thoại di động vang lên, khiến nàng đang trong trạng thái trầm tư bừng tỉnh.
Đỗ Tiếu đi đến cầm lấy điện thoại, trông thấy tên trên điện thoại, nàng không khỏi nhíu mày.
" Tiểu Tiếu, mẹ gọi điện thoại muốn chúng ta qua đó ăn cơm. " Giọng của Viên Gia Vĩ vẫn giống như trước vẫn ôn hoà bình thản, tựa như bản chất của hắn.
Nếu là lúc trước, Đỗ Tiếu không cảm thấy có gì là lạ, nhưng tình hình hiện tại đã khác, nàng thật sự nghĩ không thông sau khi phát sinh tất cả mọi chuyện, hắn sao có thể gọi điện cho nàng như chưa có chuyện gì xảy ra.
" Hôm nay La An Ny đến tìm tôi. "
đầu bên kia yên lặng một lúc,sau đó ân thanh chợt vang lên, âm thanh trầm thấp với sự cầu khẩn: "Tiểu Tiếu, từ lần đó, anh với cô ta không gặp nhau nữa rồi liên hệ rồi. "
" Vậy ý của anh là bây giờ anh với cô ta không còn liên hệ gì nữa thì những chuyện xảy ra trước đây chưa từng xảy ra sao? "
" Đương nhiên không phải. Nhưng chỉ có một lần, mà lần đó anh cũng uống say......... "
Viên Gia Vĩ giải thích, Đỗ Tiếu một chữ cũng không tin.
Nếu như chỉ có một lần, La An Ny có thể từ chỗ của hắn lấy được số điện thoại của nàng, có thể chụp được những kiểu ảnh đó sao? Đỗ Tiếu cũng không ngốc, trái lại nàng thông minh, chỉ là môi trường sống từ nhỏ của nàng không muốn nghĩ ác ý cho người khác.
Nhưng bây giờ rất rõ ràng, có những việc đã vượt quá phạm vi dự tính.
" Viên Gia Vĩ, Tôi muốn ly hôn, hy vọng anh có thể suy nghĩ chuyện này, mong chúng ta có thể chia tay trong vui vẻ. "
" Tiểu Tiếu! "
Tôi cho anh thời gian suy nghĩ, trong khoảng thời gian này chúng ta cũng đừng có gặp mặt gặp mặt "
...
Viên Gia Vĩ trừng mắt nhìn điện thoại, sa sút tinh thần raasrt lâu mới đặt điện thoại lên bàn.
Có người từ bên ngoài đi vào, văn phòng này không chỉ có mỗi hắn, còn có những thầy giáo khác.
" Thầy giáo Viên, làm sao vậy? "
" Không có gì, trượt tay thoáng một cái thôi. "Hắn nhặt điện thoại, đứng lên, cùng đối phương gật đầu cười, dời khỏi văn phòng.
đi thẳng đến phòng không người, hắn mới bấm điện thoại gọi La An Ny.
" La An Ny, cô hôm nay đi tìm Đỗ Tiếu hả? "
một biệt thự được trang trí xa hoa, La An Ny đang ngồi ở ghế sô pha, để cho người ta thoa rượu thuốc cho ả, cổ tay ả đã nổi lên một vòng bầm đen, người không biết còn tưởng là bị còng tay.
cô ta đã chán ngấy mùi của rượu thuốc, nhưng Phương Linh Ngọc cứ ép cô ta bôi, nói là xoá vết bầm nhanh, điện thoại của Viên Gia Vĩ đến, ả lập tức mất kiên nhẫn khua tay, Phương Linh Ngọc muốn nói gì đó nhưng lại thôi, liền đi ra ngoài.
" Gia Vĩ, anh không nhắc em còn đỡ bực mình, nhắc đến làm em tức điên, em nói cho anh biết.... "
* Đỗ Tiếu vừa cúp điện thoại, chuông điện thoại lại reo lên.
Nàng tưởng rằng Viên Gia Vĩ, có chút mất kiên nhẫn, ai ngờ là mẹ của nàng gọi đến.
Ngô Tú Mai cũng là giảng viên, nhưng phông phải là đại học A,mà là học viện âm nhạc cũng có tiếng ở thành phố A,là giáo sư khoa thanh nhạc, bản thân cũng là một ca sỹ âm cao.
" Tiếu Tiếu, mẹ nấu súp, cha con về rồi, buổi tối cùng Gia Vĩ đến ăn cơm.. "
" Mẹ, con có việc. Không, Gia Vĩ có việc, hay là không đến nữa? " loại nói dối kiểu này khiến Đỗ Tiếu rất khó mở miệng, cho nên giọng có chút do dự.
" Vĩ có việc? sao mẹ không nghe nó nói là có việc nhỉ, nó có việc, thì mình con đến ăn cơm cũng được, hiếm khi có dịp mẹ với bố con được nghỉ ở nhà. "
"vâng, vậy 6
Sau khi cúp điện thoại, Đỗ Tiếu mệt mỏi tựa vào ghế sô pha, đột nhiên nhớ tới vừa rồi giặt quần áo không thấy khăn tay đâu.
Nàng nhớ ra là bị rơi ở chỗ phát sinh sự việc lúc nãy, nhưng không chắc là có nhặt lên chưa, sau khi tìm một vòng mới chắc chắn là chưa nhặt.
Chiếc khăn tay này là do bạn thân nhất của nàng tặng, đường nét thuê trên khăn là do một nghệ nhân có tiếng ở Tô Châu thuê, chiếc khăn này đáng giá hơn một ngàn, lại còn là bạn thân tặng vì thế có tiền cũng không mua được.
Nàng rất thích chiếc khăn đó, rơi mất có chút tiếc nuối.
vì thế, Đỗ Tiếu buổi chiều khi về nhà, cố ý đi lại con đường đó lần nữa, quay lại chỗ cũ cũng không thấy.
xem ra thật sự là rơi mất rồi.
*
Tần Lỗi ''Anh hùng cứu mỹ nhân'' , làm cho đám công nhân chứng kiến chuyện được một buổi trưa bàn tán chuyện say sưa.
Cũng bởi vậy không đến một buổi trưa, toàn bộ người trong công trường đều biết chuyện.
Đều nói phụ nữ nhiều chuyện, thật ra nam giới cũng rất nhiều chuyện, đặc biệt là ở công trường bình thường chẳng có chuyện gì đáng bàn, nhưng phàm là nam nữ thì chả có mấy người không sôi nổi bàn tán cả.
Cho nên rõ ràng biết chỉ là nói đùa, nhưng vẫn có người không biết mệt nhìn thấy Tần Lỗi liền hắn có phải là nhìn trúng người phụ nữ ở trong nội thành kia không.
Mãi cho đến khi Tần Lỗi leo đến giàn giáo cao nhất kiểu nói đùa nhàm chán này mới xem là kết thúc.
Nhìn trúng?
Tần Lỗi nhìn lên đám mây trăng trên bầu trời xanh , lại cúi đầu nhìn phía dưới đám công nhân và các loại xe công trường thu nhỏ như con kiến, rồi tự cười chế giễu.
Cho đến khi ở dưới có người gọi hắn, hắn mới bắt đầu tập trung làm việc.
...
Buổi chiều sáu giờ, đám công nhân làm việc mệt mỏi cả buổi chiều cuối cùng cũng được tan làm.
Đổi lại trước kia cũng không được tốt như vậy, trên công trường không có chuyện tan làm đúng giờ, từ khi bị cư dân lân cận liên tiếp tố cáo bị làm phiền, bên trên cũng điều tra vài lần, nên giờ công nhân làm việc được đổi thành từ tám giờ sáng đến sáu giờ chiều.
Nhưng ai cũng biết là những ngày như này sẽ không kéo dài được lâu, đoán chừng không lâu nữa sẽ lại quay về nếp cũ. Cho dù như thế, vào những ngày chính giữa hè nắng chói chang, có thể nghỉ ngơi được chút cũng là tốt rồi.
tiếng ồn của máy trộn bê tông từ sáng tới tối cuối cùng cũng ngừng rồi, khiến cho đám công nhân đã quen với tiếng ồn này cảm thấy có chút không quen.
Bọn họ tốp năm tốp ba đi về khu sinh hoạt tắm rửa, hoặc là đi ăn cơm, một đám người hối hả, giống như những con kiến bé nhỏ ở trong rừng sắt thép.
công nhân xây dựng ăn cơm tập thể, nhưng so với cơm tập thể thông thường thì không giống, đảo cơm phải dùng đến cái xẻng, không mấy người có thể thường xuyên dùng, cho nên những món ăn này thực ra chủ yếu là dùng nước để nấu chín.
cơm kiểu như này thì chắc chắn là không ngon, nhưng đối với đám công nhân xây dựng này mà nói, yêu cầu tối thiểu là ăn no, không chết đói là được rồi. Đám người này có lẽ yêu cầu không cao, hoặc là vì muốn tiết kiệm chút ít, đại đa số là công trường nấu gì thì ăn lấy. Nhưng cũng có một bộ phận không chịu được loại thức ăn này, cùng nhau ra ngoài ăn.
Khu sinh hoạt của công nhân xây dựng nằm đối diện với khu dân cư, giống như đường chính, cũng dựng tường cao bao quanh ngang với tầm mắt.
Nhưng lại là tường sắt lá bao quanh.
tường bình thường dùng dây thép buộc lại, lúc muốn thông gió có thể coi đó là cửa.
Từ nơi này đi ra đối diện ngay là mấy cửa hàng ăn nhỏ, thấp lụp xụp, từ bên đường đi sang có thể trông thấy trước cửa tiệm được kê tấm biển nhựa bị dính đầy dầu mỡ, bên trong chiếc xe đẩy sắzt thô sơ có những vết han gỉ của lò than, trước cửa tiệm được bày dãy bàn ghế đơn sơ.
Đầu bếp mặc áo dài màu xanh da trời, thông thường cũng là chủ tiệm, đang đảo chiếc nồi xào vỏ mỏng, cùng với tiếng quạt gió ầm ầm là những ngọn lửa trong lò cao hơn nửa mét. Âm thanh xào nấu, mùi dầu mỡ với vị cay nồng khiến người ta phát thèm ngay cả trong cái mùa hè nóng nực này.
Những tiệm ăn nhỏ này kinh doanh chủ yếu là chuyên nấu ăn cho các công nhân xây dựng. Từ khi công trường chỗ này mở, bọn họ cũng mở tiện ở đây. Người dân ở gần đây chả có mấy người đến chỗ này ăn cơm. Nhưng dựa vào đám công nhân này cũng đủ để cho họ kinh doanh tốt.
Giá các món ăn cũng không đắt, suất ăn mặn là 20 đồng, còn rau không 15 đồng.
Gọi món, rồi gọi thêm 2 chai bia nữa là đủ để họ thoả mãn. Nếu như gọi thêm vài người bạn nữa, cùng nhau gọi món, có món ăn mặn có rau, còn có thể cùng nhau uống vài ly.
Tần Lỗi trước giờ không uống rượu, nhưng lại có rất nhiều người thích gọi hắn cùng ăn.
Một mặt là hắn rất có duyên, hai là hắn cũng rất hào phóng với anh em.
Đám công nhân xây dựng này đến từ khắp nơi trên cả nước, mục đích bọn họ đến đây để kiếm tiền, vì thế muốn ăn ngon cũng cần tính toán chút xíu, một món ăn mặn đã là rất được rồi, nhưng Tần Lỗi mỗi bữa ăn đều có ít nhất hai món, thỉnh thoảng còn gọi cả nồi, những người khác một mặt vẫn kêu là hắn tiêu tiền như nước, một mặt là vẫn muốn từ chỗ của hắn kiếm chút ăn uống.
Hắn cũng không bao giờ so đo với người khác, đôi khi còn mời mọi người uống rượu, có lẽ đó cũng là một trong những lý do khiến hắn có duyên.
“ Lôi ca, anh xem, đó có phải người phụ nữ buổi trưa không!’’
Theo lời nói đầy hào hứng của Đại Thưởng, tất cả mọi người trên bàn đều nhìn theo.
Lúc này, Đỗ Tiếu đã thay quần áo, vẫn là váy, nhưng lần này là màu xám đậm. so với váy màu đen lúc trước nhìn đẹp hơn, nhưng chỉ là đẹp hơn chút chút, vẫn đeo chiếc kính râm màu đen che mất khuôn mặt trắng nõn.
“ không thể ngờ Lỗi tiểu tử lại thích phụ nữ kiểu này.’’ Lưu Kiến Sơn nói xen vào.
“ đúng thế, không ngờ Lỗi ca lại thích kiểu này.’’
Không chỉ Lưu Kiến Sơn, Đại Thường cũng cảm thấy người phụ nữ này không được đẹp lắm.
Người phụ nữ này ngoài làn da trắng đặc trưng của phụ nữ thành phố ra thì không có gì đáng chú ý cả. Có lẽ do làm ở công trường quá lâu, lại bị ảnh hưởng từ những người công nhân khác nên Đại Thường cảm thất phụ nữ phải nóng bỏng, dào dạt sức xuân. Chính là kiểu phụ nữ vừa nhìn đã khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, chứ không phải kiểu phụ nữ vừa nhìn đã cảm thấy nhạt nhẽo không chút thú vị.
Tần Lỗi không nói chuyện, đồng tử đen đặt trên người phụ nữ.
Có vẻ như cô ây đang tìm thứ gì đó, nhìn trái nhìn phải.
Hắn sờ vào vật trong túi quần,sau một buổi chiều, chiếc khăn tay bị thấm đẫm mồ hôi của hắn, sờ vào có chút trơn, nhưng lại mềm mại tinh tế, thơm tho vào bàn tay.