• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Đùa với lửa (1 Viewer)

Bạn thấy truyện này như thế nào?


  • Total voters
    2
  • chương 1

Chương 1

Tháng sáu đang thời điểm cực nóng, mặt trời như quả cầu lửa như muốn thiêu đốt trái đất.

Trên đường dựng lên một bức tường dài hơn trăm mét, vây quanh công trường đang thi công, ngăn cách tầm mắt người đi đường.

Thành phố A tuy là tỉnh thành, nhưng lại là thành phố cũ.

Kinh tế thành thị phát triển quá nhanh, kiến trúc thành phố không theo kịp và kết quả là dạng công trường thi công kiểu này như là nơi hoang tàn, rải rác khắp nơi

Kỳ thật Đỗ Tiếu cũng không muốn đi đường này, nơi này đã thi công hơn nửa năm, trời nắng bụi đất tung bay, ngày mưa lầy lội không chịu nổi , các loại xe công trường ra ra vào vào, mặt đường cũng không yên ổn. Cư dân phụ cận đều sẽ đi đường vòng, chỉ có những chỗ không đi vòng được, hoặc là tham đường gần nên mới đi đường này.

Vừa hay Đỗ Tiếu thuộc dạng loại hai, nàng ở tiểu khu ngay gần công trường phía trước không xa. Từ con đường này đi chỉ cần mười phút, nếu như đường vòng mà nói thì cần đến hai mươi phút trở lên. Nếu trời không nóng thì thôi, trời mà nóng như thế này, nàng thà nhịn một chút, dù sao rất nhanh là đến rồi.

Tiếng thắng xe chói tai, chiếc xe màu vàng chói mắt đỗ ngay trước mặt nàng.

Lúc đó, Đỗ Tiếu đang cầm khăn tay xoa mồ hôi trên trán.

Không có phòng bị, xe này cơ hồ suýt đâm vào nàng, may mắn nàng tránh được kịp lúc, mới không bị cọ đến xước da. Lảo đảo mấy bước mới đứng vững, khăn tay cũng rơi xuống đất, dính đầy cát bụi.

Bẩn mất rồi!

Đỗ Tiếu nhíu mày nhìn.

Một màn bước xuống xe của La An Ny, trên mặt đôi mắt màu nâu lộ rõ nét mỉa mai , biểu cảm ra một loại trào phúng.

"Ta thấy ngươi rất thú vị, không nghĩ tới việc ngươi bám riết lấy người không buông !"



Đỗ Tiếu mặc một bộ váy rất chỉnh tề, khác biệt hẳn với La An Ny mặc hết sức mát mẻ.



Cô ta mặc chiếc quần bò ngắn với thắt lưng màu xanh bạc, chân đi giày xăng-̣đan gót nhọn cao mười centimet. Cô ta tóc ngắn uốn thành từng lọn, tóc gẩy line vài lọn màu tím, kính râm đeo trên trán làm lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng nõn.

Ăn mặc thời thượng nhưng lại không mất đi vẻ sức sống thanh xuân, quan trọng nhất chính là nàng dáng người cao ráo, đôi chân trắng thon dài, eo thon như ẩn như hiện, đủ để cho rất nhiều nam nhân phải phát cuồng vì cô ta.

Đỗ Tiếu không phải nam nhân, nàng không có cách nào thưởng thức vẻ đẹp của cô ta.

Nàng rất kinh ngạc với khẩu vị Viên Gia Vĩ, sao lại nhìn trúng nữ nhân này.

Đỗ Tiếu trước đó đã nhìn qua ảnh La An Ny.



Cô ta gửi ảnh cho Đỗ Tiếu, nhân vật chính trên ảnh là cô ta và Viên Gia Vĩ.

Viên Gia Vĩ là chồng của Đỗ Tiếu, hai người kết hôn đã hơn ba năm.



"Tại sao không nói chuyện? Chẳng lẽ không có Gia Vĩ cô không thể sống? cô biết rõ hắn đối với cô không có hứng thú, lúc trước cùng cô kết hôn, chính là vì ba cô có thể để cho anh ấy ở lại trường, tại sao cô còn dây dưa bám riết lấy anh ấy không tha?"



Đỗ Tiếu sống ba mươi năm nay, chưa bao giờ từng nghĩ có một ngày sẽ đối mặt loại tình hình này.



Đối với chuyện ngoại tình của Viên Gia Vĩ, nàng lựa chọn cách lý trí nhất là rời khỏi căn hộ ba phòng ở kia, tạm thời dọn đến căn hộ khi nàng còn độc thân ở. Cũng là cho chính mình thời gian để nghĩ kỹ chuyện này, cũng là vì nàng gần rất bận, không có thời gian xử lý.



Tuyệt đối không ngờ rằng, cô nàng tên La An Ny này lại chủ động tìm tới.



Lại còn là ở địa điểm như này.



. . .



Đỗ Tiếu nhìn chung quanh.



Vào đúng một giờ chiều, lúc mặt trời lên cao nhất, mặt đất đầy bụi bẩn, lại còn nóng đến mức có thể nướng chín trứng gà.



Bên trái đường là một dãy nhà đơn sơ thấp bé, phần lớn đều là tiệm tạp hóa, trước cửa bày biện mấy cái bàn dài cùng ô che nắng, có rất nhiều công nhân xây dựng, tốp năm tốp ba ngồi ở chỗ đó uống rượu ăn cơm.



Bên phải là một dãy hàng rào thép bao quanh công trường.



"Tôi biết cô sao?" Đang cố gắng để bỏ đi nhưng không được, Đỗ Tiếu nhẫn nại hỏi.



Nghe thấy Đỗ Tiếu nói không biết mình, La An Ny trên mặt hiện lên rõ nét kinh ngạc, rất nhanh lại biến thành nét mỉa mai.



"Chẳng lẽ cô không biết tôi? Trước đó chúng ta thêm Wechat, tôi còn gửi cho cô ảnh nữa." Đối với làm cho đối phương khó chịu, La An Ny cũng không ngại nhắc nhở đối phương, dù sao mất mặt cũng không phải là cô ta.



"Chúng ta có add Wechat?"



Đỗ Tiếu đưa tay ra che mặt trời, phát hiện căn bản không có tác dụng, nàng hôm nay đi ra ngoài quên mang theo ô che nắng, thế là chỉ có thể đứng đầu trần nói chuyện.



"Ta chỉ nhớ trước đây có thêm một phụ huynh muốn hỏi về lịch học dương cầm, ai ngờ người này bị bệnh thần kinh, nói rất nhiều thứ vớ vẩn , còn loạn phát hình ảnh dâm / uế / sắc tình, liền bị ta chặn rồi."



La An Ny hung hăng trừng mắt nhìn Đỗ Tiếu, mặt biến sắc đen.



Rõ ràng khí trời nóng bức, Đỗ Tiếu lại mặc bộ váy màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng cổ đứng, váy dài dưới đầu gối. Đi đôi tất trong, cùng với đôi giầy mũi tròn màu đen.



Tóc nàng chải toàn bộ lên cuộn tại sau đầu, đeo mắt kính gọng đen, cả người nhìn nghiêm túc thêm phần cứng nhắc.



Loại phụ nữ vừa già vừa xấu, mà còn dám nói cô ta như vậy!



Đúng vậy, người Đỗ Tiếu nói chính là La An Ny.



Lúc trước La An Ny từ điện thoại di động của Viên Gia Vĩ trong lấy số điện thoại Đỗ Tiếu, liền thông qua số điện thoại di động add Wechat của Đỗ Tiếu. Bởi vì Đỗ Tiếu một mực không add lại, cô ta liền giả mạo phụ huynh muốn hỏi chương trình học dương cầm, mới có thể thành công thêm bạn.



La An Ny không ngại đem chuyện của mình cùng Viên Gia Vĩ nói cho Đỗ Tiếu, còn gửi ảnh hai người thân mật cho nàng nhìn, muốn là để Đỗ Tiếu thức thời điểm nhường chỗ, lại không nghĩ rằng bị xuyên tạc thành thế này.



Bệnh tâm thần? hình ảnh dâm đãng, ô uế?



"cô là loại đàn bà vừa già vừa xấu, tôi thấy cô rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!" La An Ny quắc mắt nhìn, giơ tay lên, định đánh nàng.



. . .



Lúc vừa xảy ra tranh chấp, liền có một đám người lại xem.



Chính là đám công nhân xây dựng kia ngồi quán ven đường uống rượu ăn cơm.



Con đường này bình thường không nhiều người qua lại, hôm nay có đến hai nữ nhân trẻ xuất hiện lại còn trong trạng thái đối địch thế này, sớm đã thu hút nhiều người hiếu kỳ đến xem



Thời gian ở công trường thật buồn tẻ không thú vị, với tình hình tiêu hao sức lực cực độ, có quá ít thứ khiến đám công nhân xây dựng này vui vẻ.



Uống rượu cũng vậy, đàn bà cũng vậy.



Nói chuyện là chủ yếu, không có mấy người làm thực tế. Cũng không có ai muốn cùng bọn họlàm gì, đám người này vừa nghèo vừa bẩn, đến đám đàn bà của quán Tiểu Mỹ Dung ở gần đây, cũng không thèm đến xỉa đến bọn họ.



"Không phải là đại phòng đến ngăn tiểu tam à? Không phải thì làm sao phải hung ác như thế!" Có người nói.



"Vớ vẩn, đại phòng, tiểu tam trông thế này sao? Để cho ta xem, ngược lại người phụ nữ lái xe là tiểu tam, trên TV tiểu tam đều giống thế này, yêu khí bên trong, có điều nhìn khá là xinh gái, nhìn đôi chân trắng nõn kia. . ."



Một bàn người nghị luận hừng hực khí thế, Đại Thường quay đầu muốn cùng Tần Lỗi nói gì đó, nhưng không biết Tần Lỗi tự lúc nào rời đi rồi.



"Lỗi ca. . ."



. . .



Đỗ Tiếu nhìn La An Ny giơ tay lên, kỳ lạ thay ý nghĩ đầu tiên không phải là tránh đi, mà là nghĩ ngày mai có xuất hiện video bị lan truyền đi khắp nơi hay không.



Gần đây trên mạng luôn có tin chính thất mang người đi đánh tiểu tam, hoặc là tiểu tam cùng mấy hảo tỷ muội đánh chính thất.



Nàng không nghĩ tới chuyện như này sẽ xảy ra với mình, đợi đến khi nghĩ phải tránh thì đã chậm, mắt nhìn thấy bàn tay đó gần đến mặt mình, đột nhiên một cánh tay ngăm đen duỗi ra, bắt lấy tay của đối phương.



"Á. . ." La An Ny hít sâu một hơi, quay đầu trừng mắt nhìn đối phương mắng: "Ngươi thả ta ra tay, ai cho phép ngươi bắt tay ta, ngươi cái loại dân công cái này vừa bẩn vừa hôi!"



Đỗ Tiếu bừng tỉnh lại, mới phát hiện thay nàng giải vây chính là người công nhân xây dựng.



Anh ta rất cao, chí ít một mét chín trở lên, Đỗ Tiếu cao một mét sáu năm, chỉ cao đến bả vai anh ta. Anh ta có vai rất rộng, mặc quần bò cùng áo ba lỗ màu xám, trên đầu đội mũ bảo hộ màu lam.



Trời rất nóng, chỗ da lộ ra bên ngoài bóng loáng, so với màu lúa mì càng ngăm đen.



Áo ba lỗ xám thấm mồ hôi như dán trên người hắn, tạo cho người ta một cảm giác bẩn thỉu, nhưng Đỗ Tiếu lần đầu tiên nhìn, lại chỉ nhìn thấy xương bả vai kia thật hoàn mỹ, cùng với từng khối thịt rắn chắc trên lưng, toàn thân toát ra vẻ nam tính!



"Nói chuyện thì nói chuyện, đánh người thì không tốt." người đàn ông đó giọng nói khàn khàn.



"Mắc mớ gì tới ngươi!" La An Ny dùng sức giãy dụa, vừa đá vừa đánh người đàn ông, vừa quay ra mắng Đỗ Tiếu: "Đỗ Tiếu, không phải là nhân tình của cô chứ? Mắt nhìn người của ngươi thật đặc biệt, còn tìm dân công! Còn ngươi, dám thay cô ta ra mặt, ngươi không biết ta là ai sao?"



"Ta quản ngươi là ai!" Nam nhân nói, nhíu mày buông tay ra, La An Ny lảo đảo dựa vào xe.



"cô và hắn, chờ đó cho ta!"



Cô ta buông lời cay độc, liền chui vào xe, lái xe đi mất.



Mọi việc phát sinh quá nhanh, Đỗ Tiếu có cảm giác không theo kịp.



Chờ La An Ny dời đi, nàng cũng ý thức được là người đàn ông này đã giải vây cho mình, không thì theo như tính cách của La An Ny, nói không chừng nàng sẽ bị đánh.



Mặc dù nàng với La An Ny tiếp xúc không nhiều, nhưng qua hai lần “chào hỏi” này xem ra đầu óc của cô ta không giống người bình thường.



"Ách, cám ơn ngươi."



Nam nhân xoay người, nón bảo hộ che đến lông mày, người lại quá cao, không nhìn rõ diện mạo. Nhưng đối phương như ngọn núi nhỏ này tạo cảm giác áp bách, một thân cơ bắp tràn đầy vẻ nam tính, khiến Đỗ Tiếu tự dưng có cảm giác bứt rứt khó chịu.



Nàng cúi đầu, không dám đi nhìn đối phương, phảng phất ngửi thấy mùi mồ hôi, nhưng lại bất chấp nghĩ đến chuyện không hay .



"Cảm ơn nhiều."



Nàng gật gật đầu lần nữa, liền vội vàng rời khỏi nơi này.



Sau khi nàng rời đi, người đàn ông đang định rời đi, ánh mắt lại quét đến khăn tay bị rơi trên đất.



Khăn tay tơ tằm màu trắng, nhưng lại không phải trắng tinh, mà là có chút xanh. Dưới ánh mặt trời, hiện ra chút dao động, đóa hoa phù dung đang nở được thêu ở một góc.



Trong cái xã hội hiện đại ngày nay, phụ nữ dùng khăn tay rất ít, chất lượng như này giá cả cũng không hề thấp. Tần Lỗi nhìn trên khăn tay dính đầy cát đất, luôn cảm thấy một sự cám dỗ.



Cho đến khi có người gọi mình, hắn mới bừng tỉnh, dùng bàn tay phủi vết bẩn trên khăn tay, tùy ý nhét vào trong túi quần bò, rời khỏi đó.




 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom