• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Đứa trẻ không ai cần (1 Viewer)

  • Phần 6 END

9.

Tôi không đồng ý với đề nghị của Lâm Kim Xuyên.

Cũng may không lâu sau đó, chú ruột của Tiểu Cửu tìm tới cô nhi viện.

Là một nam thanh niên đẹp trai cao lớn, tên là Quý Ngôn Lễ.

Theo lời Quý Ngôn Lễ, cha Tiểu Cửu bị tai nạn giao thông qua đời hai năm trước, nhà họ đến năm ngoái mới biết cha Tiểu Cửu có mối tình đầu, âm thầm sinh một bé gái sau khi chia tay.

"May mà tìm thấy nó."

Quý Ngôn Lễ hai mắt đỏ ửng, "Con bé là giọt máu duy nhất của anh tôi để lại trên cõi đời này, cô Giang, cám ơn cô đã cứu con bé."

Tôi rất mừng cho bọn họ.

Nhất là khi thấy Quý Ngôn Lễ còn lái một chiếc Cullinan (Rolls Royce đấy quý vị, con này giá tầm hơn 40 tỷ), sau này Tiểu Cửu được hưởng phúc rồi.

Ngày đón Tiểu Cửu trở về, nhà họ Quý tổ chức tiệc nhận người thân ở một khách sạn năm sao, tôi cũng có trong danh sách khách mời.

Ông bà nội Tiểu Cửu cùng người nhà thay nhau cám ơn tôi, còn tạ lễ hậu hĩnh, nhưng tôi đều khéo léo từ chối.

Mới không gặp ít lâu mà Tiểu Cửu mập mạp trắng trẻo lên không ít, con bé mặc một chiếc váy công chúa màu hồng nhạt, chạy tới nắm tay tôi.

"Chị, ơi, em có người thân rồi."

Tôi mỉm cười chúc mừng nó.

Con bé lại nói: "Nhưng chị ơi, em muốn chị cũng thành người thân của em, chị còn có thể nhận nuôi em không?"

Tôi lắc đầu.

Con bé rõ ràng cảm thấy mất mát, cái miệng nhỏ mím lại kìm nén, tựa như một giây sau sẽ bật khóc.

Lúc này, Quý Ngôn Lễ đi tới, ngồi xổm xuống hổ Tiểu Cửu: "Con muốn chị làm người thân của con sao?"

Tiểu Cửu gật đầu lia lịa.

"Vậy chú đồng ý với con."

Anh ấy nói với Tiểu Cửu, nhưng mắt lại nhìn tôi.

Ánh mắt lưu luyến, khiến tôi nhất thời khó hiểu.

Buổi tối hai ngày sau đó, Quý Ngôn Lễ gọi điện thoại cho tôi, nói rằng đêm nào Tiểu Cửu cũng gặp ác mộng, còn khóc lóc ầm ĩ đòi đi tìm tôi, hỏi tôi có thể tới nhà anh ấy thăm con bé hay không.

Tôi đồng ý.

Từ bé tôi rất ít khi nằm mơ, chỉ có đôi lần mơ, mà toàn là ác mộng, mơ tới cảnh làm sai bị đánh, mơ tới cảnh bị cha mẹ vứt bỏ.

Lúc tỉnh lại gối đều ướt đẫm mồ hôi, tôi chỉ dám lặng lẽ khóc, cả trong mơ cũng thế.

Bởi vì sẽ không ai quan tâm, cũng không có ai dỗ dành.

Tôi rất thương Tiểu Cửu.

Nó rất giống tôi hồi nhỏ, tôi không muốn nó phải giống tôi.

Quý Ngôn Lễ rất nhanh lái xe tới đón tôi, đêm xuống gió thổi mạnh, anh ấy cởi khăn đang quàng trên cổ xuống quàng cho tôi, để tôi không bị nhiễm lạnh, lại áy náy xin lỗi vì làm phiền tôi.

Tôi nói không có gì.

Đến nhà họ Quý.

Tiểu Cửu chân trần nhào vào trong ngực tôi, khóc thút thít nói rằng nhớ tôi.

Tôi bế nó về giường.

Nó gối lên tay tôi, lại vỗ vỗ lên giường ý bảo Quý Ngôn Lễ nằm một bên khác.

Thế là ba người bọn tôi cùng nằm trên một cái giường, đắp chung một tấm chăn.

Tiểu Cửu nghe tôi kể chuyện tào lao, nói đến đoạn thú vị, Quý Ngôn Lễ cười còn to hơn cả Tiểu Cửu.

Không biết qua bao lâu, Tiểu Cửu ngủ thiếp đi.

Đèn ngủ bên cạnh tỏa ra ánh sáng dìu dịu.

Tiếng nói của Quý Ngôn Lễ bên cạnh vang lên, "Giang Oản, em thấy chúng ta có giống một nhà ba người không?"

Tôi sững sờ, quay qua nhìn anh ấy.

Cũng không biết có phải ảo giác không, nhưng đôi mắt của anh ấy còn sáng hơn cả sao trời.

Từ hôm ấy trở đi, Tiểu Cửu lại càng bám lấy ta nhiều hơn, hôm nào buổi tối tôi không ngủ với nó, nó sẽ khóc lóc ầm ĩ không thôi.

Thế là Quý Ngôn Lễ bắt đầu tới đón tôi liên tục.

Ban đầu còn nói mấy câu khách sáo làm phiền em này nọ, sau đó cứ đúng là giờ tới, không còn coi mình là người ngoài nữa.

Nếu hỏi thì lại là Tiểu Cửu khóc, Tiểu Cứu làm ầm ĩ, Tiểu Cửu nhớ tôi các kiểu.

Nhưng lắm lúc rõ ràng là Tiểu Cửu chẳng có chuyện gì cả.

Tiểu Cửu đang tuổi đi mẫu giáo.

Một hôm nào đó tôi dỗ Tiểu Cửu ngủ xong, Quý Ngôn Lễ cầm giấy bút lại, bảo là phải ghi tên Tiểu Cửu vào hộ khẩu, nhưng lại chưa có tên khai sinh, nên nhờ tôi đề xuất một cái.

Tôi xua tay liên tục, đặt tên là chuyện lớn, sao có thể để người ngoài như tôi tham gia.

"Em đâu phải người ngoài."

Quý Ngôn Lễ rất chăm chú nhìn tôi, "Em là ân nhân nhà chúng tôi, ba mẹ tôi cũng nghĩ vậy đấy."

Tôi không thể làm gì hơn là đồng ý, lúc ngồi nghĩ tên, Quý Ngôn Lễ còn tự tay nấu đồ ăn khuya cho tôi, còn thân thiết bóc tôm đút vào miệng tôi.

Lúc đó tôi còn bận cầm bút viết tên, đến lúc phản ứng lại thì nõn tôm đã nằm trong miệng, đầu lưỡi còn chạm phải ngón tay anh ấy.

"Tôi... xin lỗi..."

Anh ấy mỉm cười nhìn tôi, "Ngon không?"

Tôi gật đầu.

"Vậy sau này tôi sẽ làm nhiều cho em."

Lúc nói câu này, vành tai Quý Ngôn Lễ đỏ bừng.

Tên khai sinh cho Tiểu Cửu chọn lại được tám cái.

Quý Ngôn Lễ liếc qua bèn chọn một cái tên trong số đó.

"Duy Nhất, Quý Duy Nhất, vậy thì đặt tên là Quý Duy Nhất đi, con bé không phải Tiểu Cửu, nó là báu vật có một không hai của nhà họ Quý."

Quý Duy Nhất đi học mẫu giáo, nhưng hình như không vui lắm.

Có một hôm con bé khóc thút thít về nhà.

Nó nói bạn bè ở lớp mẫu giáo đều có ba mẹ, chỉ có nó không có.

Quý Ngôn Lễ đã sớm ghi tên con bé vào hộ khẩu dưới danh nghĩa là con anh ấy, rất nghiêm túc dỗ nó: "Con là con gái của anh trai chú, cũng chính là con gái chú, con có thể gọi chú là ba."

Quý Duy Nhất khóc thút thít, lồng ngực phập phồng, "Có ba rồi, còn mẹ thì sao ạ?"

Hai người nhìn nhau một cái, sau đó cùng nhìn về phía tôi.

Quý Duy Nhất nấc một tiếng, "Con thấy chị ấy rất được."

Tôi: ???

Ngày hôm sau, tôi và Quý Ngôn Lễ cùng đưa Quý Duy Nhất đi học.

Ở cửa lớp, con bé chu môi hôn lên má hai chúng tôi mỗi người một cái chóc, lại hô thật to: "Chào ba, chào mẹ con đi học!"

Bạn nó đứng cạnh thấy thế bèn nói: "Ơ, hóa ra bạn cũng có ba mẹ, ba bạn đẹp trai ghê, mà mẹ bạn cũng xinh gái nữa."

Quý Duy Nhất ưỡn ngực: "Còn phải nói!"

Tôi làm "mẹ" của Quý Duy Nhất suốt một học kỳ.

Nhưng tôi luôn cảm thấy đây không phải kế hoạch lâu dài.

Dù sao, Quý Ngôn Lễ còn độc thân, giả như sau này anh ấy có bạn gái.

Quý Duy Nhất gọi anh ấy là ba, lại gọi tôi là mẹ, chắc cô gái kia sẽ rất không thoải mái.

Cho nên đêm nọ dỗ Quý Duy Nhất ngủ xong, tôi nói chuyện này với anh ấy.

Lúc đó, hai chúng tôi đang đi dạo trong vườn nhà anh ấy, mùa hè đã đến, trong vườn có rất nhiều hoa oải hương, không khí vương đầy mùi hương ngọt ngào.

"Chuyện này dễ giải quyết mà. Chúng ta làm người nhà thật chẳng phải là xong rồi sao?

"Ý anh là muốn Tiểu Cửu nhận tôi làm mẹ nuôi?"

Quý Ngôn Lễ lắc đầu.

Anh ấy bước về phía tôi một bước, cúi người, để mắt anh ngang tầm mắt tôi, giọng nói hơi khàn.

"Ý tôi là, Giang Oản, tôi thích em, em làm bạn gái của tôi có được không?"

Tôi bị dọa bỏ chạy.

Mấy ngày liền tôi không tới nhà Quý Ngôn Lễ.

Đoạn tình cảm trước kia khiến tôi ám ảnh không nhẹ.

Hơn nữa nhà Quý Ngôn Lễ cũng có máu mặt ở xứ này.

Tôi vốn có thành kiến với người nhà giàu.

Một tuần sau, có người gõ cửa phòng tôi.

Tôi mở cửa nhìn, thế mà lại là cô bé con Tiểu Cửu.

"Sao em lại ở đây? Người lớn trong nhà đâu rồi?"

"Dưới cổng nhà chị đấy, chú em uống hơi nhiều, còn ngồi trong xe taxi, chú ấy lại còn không cầm tiền, bác tài xế đang tính báo cảnh sát nữa."

Tôi vội vàng bảo Tiểu Cửu dẫn tôi đi tìm Quý Ngôn Lễ.

Anh ấy say bất tỉnh nhân sự, tôi trả tiền xe, rồi mím môi mím lợi dốc hết sức bình sinh vác anh ấy lên phòng mình.

Sau đó vào bếp nấu canh giải rượu, Tiểu Cửu thì kéo bàn ghế tới bên giường quan sát anh ấy.

Tôi hỏi: "Sao uống say mà không về nhà?"

Quý Ngôn Lễ mở trừng mắt, "Gì cơ?"

Tiểu Cửu nhắc giùm, "Chị ấy hỏi chú vì sao không về nhà? Chị ấy thấy chú như thế thì rất đau lòng."

Quý Ngôn Lễ đáp: "Tiểu Cửu nhớ em, nhất quyết đòi tới gặp."

Tiểu Cửu: "Chú ấy nói chú nhơ chị, một ngày không gặp đã thấy khó chịu, nhất quyết đòi tới thăm chị."

Tôi: "..."

Tôi: "Quý Duy Nhất, chị nghe thấy đấy nhé!"

Tiểu Cửu lè lưỡi.

Màn đêm dần sâu.

Tiểu Cửu ngủ lại nhà tôi.

Quý Ngôn Lễ uống canh giải rượu tôi nấu xong, cũng tỉnh táo lại.

Anh ấy nhìn ánh mắt khó hiểu của tôi, "Giang Oản, em ghét tôi sao? Không cần Tiểu Cửu nữa à?"

Tôi lắc đầu.

"Vậy sao em trốn tránh tôi?"

Tôi nghĩ một chút, "Em kể anh nghe chuyện này nhé."

Anh ấy đồng ý.

Tôi bèn kể chuyện từ đêm tuyết năm ấy.

...

"Em đã mất một đứa con, sau này có lẽ cũng không thể làm mẹ được."

"Quý Ngôn Lễ, anh rất tốt, là em không xứng với anh."

Tôi thẳng thắn kể hết những chuyện tôi đã trải qua cho anh ấy nghe.

Tôi nghĩ trên đời này chắc sẽ không có người đàn ông nào muốn cưới một cô gái không thể có con.

Cũng chẳng ai lại đi thích một cô gái đã từng mang thai con của người khác.

Chẳng ngờ...

"Không phải." Quý Ngôn Lễ đỏ cả mắt, "Em rất tốt, do hắn không xứng."

Anh ấy đưa tay lau nước mắt cho tôi, "Giang Oản, tôi thích em, thích con người em, thích sự lương thiện và phẩm hạnh của em, không liên quan gì tới quá khứ của em."

Nói xong, anh ấy lại lấy một viên kẹo từ trong ví ra.

"Ăn kẹo đi nè, dù em có thích tôi hay không, có tiếp nhận tôi hay không, thì sau này, tôi và Tiểu Cửu đều sẽ bảo vệ em."

"Cuộc đời rồi sẽ ngọt."

10

Trong thời gian dài ở chung sau đó, tôi dần dần dỡ bỏ hàng rào phòng vệ với Quý Ngôn Lễ.

Hơn nữa, có Tiểu Cửu và ông bà nội Tiểu Cửu đánh trống phất cờ trợ trận, cuối cùng tôi đồng ý thử ở chung với Quý Ngôn Lễ.

Một lần chúng tôi đi hẹn hò về, Quý Ngôn Lễ còn hôn lên trán tôi.

Sau khi lưu luyến nói lời tạm biệt, tôi vừa quay đầu đã thấy Lâm Kim Xuyên.

Hắn nắm chặt nắm đấm, mu bàn tay nổi gân xanh, ánh mắt cũng hung ác đáng sợ.

"Thằng đó là thằng nào?"

Tôi không để ý đến sự tồn tại của hắn, chuẩn bị bước lên lầu.

Hắn không còn cẩn thận nhẹ nhàng với tôi như ngày xưa, mà chụp lấy cổ tay tôi.

"Giang Oản, nói anh nghe, thằng đó là thằng nào?"

"Bạn trai!"

Tôi nhìn hắn, "Cho nên, anh có vấn đề gì sao?"

Con người Lâm Kim Xuyên đột nhiên co lại, rõ ràng hắn thấy Quý Ngôn Lễ hôn tôi, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng tôi thừa nhận.

Đúng là chưa chết thì còn giãy dụa.

"Chia tay đi!"

Hắn cắn răng gằn giọng.

"Chia tay với thằng đó ngay!"

"Mắc mớ gì tôi phải nghe lời anh? Anh là cái thá gì chứ?" Tôi lạnh lùng nói, "Sao nào? Lại tính làm như một năm trước, chặn hết đường lui của tôi, để tôi chỉ có thể dựa vào anh thôi hả?"

"Giờ đã khác xưa rồi, Lâm Kim Xuyên! Anh không uy hiếp được tôi nữa đâu."

"Không phải anh muốn uy hiếp em." Ánh mắt hắn lấp lóe, tựa như đang nghĩ tới những chuyện cũ khiến hắn hối hận kia, "Giang Oản, không phải em nói em yêu anh nhất hay sao? Em từng nói anh là cứu tinh của em, em nói anh là ánh sáng của em, em nói rằng đời này trừ anh ra em không yêu thêm ai khác..."

"Đúng là tôi từng yêu anh!" Tôi ngắt lời hắn, "Tôi từng thật lòng thật dạ yêu anh!"

"Chính anh không biết trân trọng."

"Anh không trân trọng tôi, thì tôi không cần anh nữa thôi."

Lâm Kim Xuyên vô cùng khó chịu, "Phải, là anh sai, nhưng anh đã sửa rồi mà."

"Sửa xong là bắt tôi phải tha thứ à?" Tôi trào phúng nói, "Lâm Kim Xuyên, chúng ta đã chia tay, anh không có tư cách hỏi chuyện riêng của tôi, anh lo thân mình đi."

Tôi gạt tay hắn ra, quay đầu bước đi.

Vẻ mặt Lâm Kim Xuyên hốt hoảng lại đau đớn.

Tôi nghĩ chắc hắn cho rằng tôi chỉ hận hắn thôi, chứ chưa từng nghĩ rằng tôi đã không còn yêu hắn nữa.

Hắn từng thấy dáng vẻ tôi yêu hắn tha thiết, cho nên không chấp nhận được việc tôi cũng yêu người khác tha thiết như vậy.

Nhưng mà, mặc xác hắn!

Tình cảm của tôi và Quý Ngôn Lễ tiến triển rất thuận lời, chẳng mấy chốc đã đến giai đoạn nói chuyện cưới xin.

Người vui nhất chính là Tiểu Cửu.

Buổi tối, nó nghe chuyện cổ tích xong thì ngủ thiếp đi, miệng còn lẩm bẩm, "Tốt rồi, Oản Oản và Tiểu Cửu, không có ai là đứa trẻ không ai cần cả."

Quý Ngôn Lễ kéo chăn lại đắp cho nó, lại nắm tay tay mười ngón đan nhau.

Đúng vậy!

Chúng tôi đều không phải đứa trẻ không ai cần.

(Hết)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom