Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 87: Bảy ngày yêu (6)
Sau buổi hôm đó thì gia đình Lục Kiều Hân cũng nhanh chóng xin phép gia đình cậu mợ của mình để về, trong đó có cả Dương Tư Thần.
Lúc này bài Lục phu nhân nhìn lại phía Dương Tư Thần mới rõ ràng nói.
- " Dương Tư Thần. Cảm ơn con đã cứu Lục Kiều Hân nhà bác. Không ngờ con lại là con trai của thống đốc Dương Tiêu Hồng. Trước kia sau khi con bé về không chịu nói người cứu nó là ai nên bác cũng cũng không thể để đến nhà con để cảm ơn đàng hoàng, con thông cảm"
Dương Tư Thần nhanh miệng nói.
- "Con xin chấp nhận lời cảm ơn của hai bác nhưng con có một yêu cầu"
Hai ông bà Lục nhìn nhau rồi lại quay lại nhìn Dương Tư Thần, anh nhanh chóng đứng gần lại phía Lục Kiều Hân ôm lấy vai nhỏ kéo lại người mình. Hành động này có phải là quá lộ liễu rồi không! trong khi ba mẹ cô đang đứng ngay đây để chứng kiến.
- "Hai bác có thể tặng em ấy cho con không? Con chợt nhận ra đã có tình cảm với em ấy"
Lục Kiều Hân thoát khỏi vòng tay của anh.
- "Anh đang làm gì vậy? Ba mẹ không phải như hai người nghĩ đâu"
- "Hai bác có thể để cho con chính thức theo đuổi em ấy không?"
Đứng trước tình cảnh như thế này hai ông bà Lục không thể biết nói như thế nào cho đúng, con gái lá ngọc cành vàng của mình từ trước đến nay thích gì hai ông bà đều chiều tất, nhưng nhìn về phía thiếu gia Dương Tư Thần lại cũng e dè. Được thiếu gia nhà họ Dương theo đuổi con gái mình cũng không phải là một chuyện tồi.
Hai người nhìn nhau. Nghĩ đi nghĩ lại rồi quay qua.
- "Chuyện này hai bác cũng không thể quyết định được quyền là do con bé"
- "Em ấy đã chấp nhận con rồi. Vậy hai bác cho con theo đuổi em ấy chứ"
- "Tất nhiên rồi"
- "Dương Tư Thần, ai chấp nhận cho anh theo đuổi tôi chứ, anh đừng có mà ảo tưởng"
- "Con gái ba mẹ về trước nhé"
Hai ông bà nhìn thấy con gái của mình bao năm qua chưa có lấy một mảnh tình vắt vai thì cũng lấy đó mà đẩy thuyền. Họ chưa từng nghĩ vậy mà bây giờ cô cũng có người dám theo đuổi rồi, ông bà còn cứ nghĩ với tính cách như cô thì cả đời này cũng không có lấy một người chịu nổi cơ chứ.
- "Ba mẹ đợi con về với"
- "Dương thiếu gia đã đến đây để đón con mà con lại để cậu ấy đi về một mình sao?"
Lục phu nhân nữa thật nửa đùa nhìn con gái của mình mà trêu chọc. Đang lúc tình hình như bây giờ Lục Kiều Hân không biết phải nói làm sao. Chẳng lẽ ba mẹ mình cũng bị cái tên Dương Tư Thần kia bỏ bùa rồi. Nếu không tại sao mọi chuyện lại dễ dàng với anh ta như vậy chứ.
Hai ông bà Lục nhanh chóng lái xe đi để lại cô con gái đứng với một tên háo sắc như Dương Tư Thần phía sau.
- "Em xem đi đến ba mẹ em còn muốn cho chúng ta đến với nhau nữa cơ mà"
- "Anh đi về đi tôi ở lại nhà cậu mợ của mình cũng được"
- "Em ở đâu. Anh ở đó"
- "Anh...₫
Lục Kiều Hân căm phẫn nhìn Dương Tư Thần không thể nói nên lời. Cuối cùng thì cô cũng phải lên xe của anh.
- "Sẽ không có lần sau nữa đâu. Anh đừng có mà đắc ý"
Dương Tư Thần mỉm cười nhìn cô đang khó chịu vì mình. Anh mừng thầm trong bụng vì kế hoạch thứ hai là lấy lòng ba mẹ vợ đã thành công.
- "Em không chấp nhận tôi, tôi sẽ ám em cả đời"
Nghe thấy cô rùng mình một cái, nghe cứ như anh là một oan hồn bất tán vậy. Không nói nhiều. Hai người bắt đầu lái xe rời đi.
Như có sự chuẩn bị từ trước nếu không mỗi lần anh đến đón cô đều thay một chiếc xe khác. Nếu nói anh là một tên thần kinh thì cũng quá đáng đi.
Hai người đi rất lâu thì cô cảm thấy con đường dần dần trở nên tên lạ lẫm liền quay lại hỏi anh.
- "Anh đang đưa tôi đi đâu. Đây đâu phải đường về nhà tôi"
- "Đến nơi bí mật"
Thấy biểu hiện trên gương mặt cô thấy đổi 180° thì anh nói "Yên tâm đi, anh sẽ không làm gì em đâu. Anh thề!"
Từ khi gia đình cô rời khỏi nhà cậu mợ mình thì bầu trời cũng bắt đầu ngã bóng chiều tà. Dương Tư Thần lái xe đến đến bãi biển mà anh đã chuẩn bị từ trước. Chiếc xe của bọn họ dừng lại. Lục Kiều Hân nhìn xuyên qua cửa kính xe một khung cảnh mập mờ của hoàng hôn, mùi biển nhẹ nhàng bay vào trong khứu giác của cô.
Dương Tư Thần vòng qua phía cửa xe của cô rồi mở xe.
- "Lục Kiều Hân đến nơi rồi"
Lục Kiều nữ bước ra ngoài, những làn gió nhẹ nhàng bắt đầu đầu khởi động bay đến phía làn tóc của cô như dải lụa mềm mại, chiếc váy xinh trắng toát của cô cũng lay động theo gió. Mùi hương biển lúc này mới có thể rõ ràng hơn khi cô hít thở.
Cả cơ thể dường như như nhẹ bẫng trước làn gió chiều. Đang mải mê hưởng thụ cảnh đẹp thì bàn tay to lớn của Dương Tư Thần nắm lấy tay cô mà dắt đi, lúc này cô mới có thể thoát khỏi cảnh đẹp.
Lúc này bài Lục phu nhân nhìn lại phía Dương Tư Thần mới rõ ràng nói.
- " Dương Tư Thần. Cảm ơn con đã cứu Lục Kiều Hân nhà bác. Không ngờ con lại là con trai của thống đốc Dương Tiêu Hồng. Trước kia sau khi con bé về không chịu nói người cứu nó là ai nên bác cũng cũng không thể để đến nhà con để cảm ơn đàng hoàng, con thông cảm"
Dương Tư Thần nhanh miệng nói.
- "Con xin chấp nhận lời cảm ơn của hai bác nhưng con có một yêu cầu"
Hai ông bà Lục nhìn nhau rồi lại quay lại nhìn Dương Tư Thần, anh nhanh chóng đứng gần lại phía Lục Kiều Hân ôm lấy vai nhỏ kéo lại người mình. Hành động này có phải là quá lộ liễu rồi không! trong khi ba mẹ cô đang đứng ngay đây để chứng kiến.
- "Hai bác có thể tặng em ấy cho con không? Con chợt nhận ra đã có tình cảm với em ấy"
Lục Kiều Hân thoát khỏi vòng tay của anh.
- "Anh đang làm gì vậy? Ba mẹ không phải như hai người nghĩ đâu"
- "Hai bác có thể để cho con chính thức theo đuổi em ấy không?"
Đứng trước tình cảnh như thế này hai ông bà Lục không thể biết nói như thế nào cho đúng, con gái lá ngọc cành vàng của mình từ trước đến nay thích gì hai ông bà đều chiều tất, nhưng nhìn về phía thiếu gia Dương Tư Thần lại cũng e dè. Được thiếu gia nhà họ Dương theo đuổi con gái mình cũng không phải là một chuyện tồi.
Hai người nhìn nhau. Nghĩ đi nghĩ lại rồi quay qua.
- "Chuyện này hai bác cũng không thể quyết định được quyền là do con bé"
- "Em ấy đã chấp nhận con rồi. Vậy hai bác cho con theo đuổi em ấy chứ"
- "Tất nhiên rồi"
- "Dương Tư Thần, ai chấp nhận cho anh theo đuổi tôi chứ, anh đừng có mà ảo tưởng"
- "Con gái ba mẹ về trước nhé"
Hai ông bà nhìn thấy con gái của mình bao năm qua chưa có lấy một mảnh tình vắt vai thì cũng lấy đó mà đẩy thuyền. Họ chưa từng nghĩ vậy mà bây giờ cô cũng có người dám theo đuổi rồi, ông bà còn cứ nghĩ với tính cách như cô thì cả đời này cũng không có lấy một người chịu nổi cơ chứ.
- "Ba mẹ đợi con về với"
- "Dương thiếu gia đã đến đây để đón con mà con lại để cậu ấy đi về một mình sao?"
Lục phu nhân nữa thật nửa đùa nhìn con gái của mình mà trêu chọc. Đang lúc tình hình như bây giờ Lục Kiều Hân không biết phải nói làm sao. Chẳng lẽ ba mẹ mình cũng bị cái tên Dương Tư Thần kia bỏ bùa rồi. Nếu không tại sao mọi chuyện lại dễ dàng với anh ta như vậy chứ.
Hai ông bà Lục nhanh chóng lái xe đi để lại cô con gái đứng với một tên háo sắc như Dương Tư Thần phía sau.
- "Em xem đi đến ba mẹ em còn muốn cho chúng ta đến với nhau nữa cơ mà"
- "Anh đi về đi tôi ở lại nhà cậu mợ của mình cũng được"
- "Em ở đâu. Anh ở đó"
- "Anh...₫
Lục Kiều Hân căm phẫn nhìn Dương Tư Thần không thể nói nên lời. Cuối cùng thì cô cũng phải lên xe của anh.
- "Sẽ không có lần sau nữa đâu. Anh đừng có mà đắc ý"
Dương Tư Thần mỉm cười nhìn cô đang khó chịu vì mình. Anh mừng thầm trong bụng vì kế hoạch thứ hai là lấy lòng ba mẹ vợ đã thành công.
- "Em không chấp nhận tôi, tôi sẽ ám em cả đời"
Nghe thấy cô rùng mình một cái, nghe cứ như anh là một oan hồn bất tán vậy. Không nói nhiều. Hai người bắt đầu lái xe rời đi.
Như có sự chuẩn bị từ trước nếu không mỗi lần anh đến đón cô đều thay một chiếc xe khác. Nếu nói anh là một tên thần kinh thì cũng quá đáng đi.
Hai người đi rất lâu thì cô cảm thấy con đường dần dần trở nên tên lạ lẫm liền quay lại hỏi anh.
- "Anh đang đưa tôi đi đâu. Đây đâu phải đường về nhà tôi"
- "Đến nơi bí mật"
Thấy biểu hiện trên gương mặt cô thấy đổi 180° thì anh nói "Yên tâm đi, anh sẽ không làm gì em đâu. Anh thề!"
Từ khi gia đình cô rời khỏi nhà cậu mợ mình thì bầu trời cũng bắt đầu ngã bóng chiều tà. Dương Tư Thần lái xe đến đến bãi biển mà anh đã chuẩn bị từ trước. Chiếc xe của bọn họ dừng lại. Lục Kiều Hân nhìn xuyên qua cửa kính xe một khung cảnh mập mờ của hoàng hôn, mùi biển nhẹ nhàng bay vào trong khứu giác của cô.
Dương Tư Thần vòng qua phía cửa xe của cô rồi mở xe.
- "Lục Kiều Hân đến nơi rồi"
Lục Kiều nữ bước ra ngoài, những làn gió nhẹ nhàng bắt đầu đầu khởi động bay đến phía làn tóc của cô như dải lụa mềm mại, chiếc váy xinh trắng toát của cô cũng lay động theo gió. Mùi hương biển lúc này mới có thể rõ ràng hơn khi cô hít thở.
Cả cơ thể dường như như nhẹ bẫng trước làn gió chiều. Đang mải mê hưởng thụ cảnh đẹp thì bàn tay to lớn của Dương Tư Thần nắm lấy tay cô mà dắt đi, lúc này cô mới có thể thoát khỏi cảnh đẹp.