Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27: Đe doạ
Anh trợn tròn mắt quay lại nhìn cô, chẳng lẽ anh đang nghe nhầm đấy chứ, cô đã mất trí rồi lại còn mất đi thị giác nữa hay sao?! Cô nghĩ gì mà lại gọi một người đẹp trai ngời ngợi như anh bằng chú. Nghe có mắc cười không cơ chứ.
Dương Tư Thần nhìn mình với ánh mắt như vậy thì cô liền sợ hãi nhưng vẫn can đảm hỏi tiếp.
- " Chú gì ơi! Cháu tên gì vậy?"
Dương Tư Thần bực mình quát nhìn mặt cô.
- "Tôi già lắm hay sao mà cô gọi bằng chú này chú nọ. Cô tên gì ai mà biết. Tôi cứu cô cũng may cho cô rồi còn hỏi tên với tuổi"
Lục Kiều Hân vừa mới tỉnh dậy chưa biết cái gì với cái gì đã bị quát cho một trận xa xả vào mặt, cô không biết phải hành xử như thế nào nhưng vừa nhìn thấy anh đã cảm thấy sợ rồi. Mà nỗi sợ này rất quen thuộc đối với cô.
Đôi mắt chớp chớp ngấn lệ nói.
- "Hồi nãy là do cháu nghe chú gọi ông bác sĩ kia bằng chú nên mới thuận miệng gọi theo"
Dương Tư Thần nói tiếp " Chẳng biết tự nhiên cứu một người không ổn định thần trí về là sao nữa"
Dương Tư Thần quay lại nói với cô "Cô cố gắng nhớ lại đi rồi về nhà"
Lục Kiều Hân nước đầu lên hỏi lại.
- "Nhà cháu ở đâu? không phải ở đây sao?"
Dương Tư Thần tức điên lên khi anh đã không biết rồi mà cô còn cứ hỏi, như thói quen không biết vì sao tay anh lại lôi khẩu súng trong túi mình ra chĩa vào đầu cô.
- "Tôi đã bảo không biết cô muốn chết hay sao mà chọc tức tôi"
Anh bóp còn một cái, tiếng động vang lên. Tuy viên đạn đã bay ra nhưng anh đã cố ý bắn trật.
Lục Kiều Hân lại bị anh quát lần nữa, bị anh dọa đánh khiến cô rơm rướm nước mắt, thực sự là cô không nhớ gì hết mảnh kí ức của cô chỉ toàn là màu trắng.
Nhìn cô như vậy anh cũng chán không muốn đứng nhìn, đi ra cửa anh đóng sầm một cái thật mạnh khiến cô phải nhắm mắt lại cố nghe mặc dù đang sợ hãi.
Ngồi trong một căn phòng ngủ xa xoa, rộng lớn nhưng đều là những hình ảnh mới mẻ đối với cô, cô đã thế tỉnh lại trong tình trạng mất trí như vậy thì càng bất lực hơn, anh nói là cô được anh cứu về thì cũng chỉ biết vậy.
Cả ngày hôm đó Dương Tư Thần không hề về biệt thự, cô được mấy người hầu chăm sóc từ ăn uống đến giấc ngủ. Cô người hầu tên Tuyết Mai đem đồ ăn cho cô ngồi cùng nhau cô ta hỏi.
- "Cô tên gì có quan hệ gì với thiếu gia Dương Tư Thần vậy?"
Lục Kiều Hân chỉ biết lắc đầu nói.
- "Tôi không nhớ"
Tuyết Mai giật mình nghĩ chẳng lẽ cô gái này bị mất trí nhớ, nhưng là người được Dương thiếu gia quan tâm đến như vậy chắc chắn là người tình rồi, nhìn khuôn mặt cô ấy xinh đẹp như vậy chắc cũng là tiểu thư quyền quý Tuyết Mai liền nảy ra một ý định và nói.
- "Hay là tôi gọi cô là Dương phu nhân nhé"
Lục Kiều Hân không nói gì cũng cười rồi gật đầu, đột nhiên cô hỏi.
- "Vậy Dương thư thần là ai thế?"
Tuyết Mai liền nói "Đó là thiếu gia, là một người rất đáng sợ và máu lạnh chỉ giết người trong nháy mắt"
Lục Kiều Hân nghe đến đầy chỉ biết dùng mình
- "Thật...thật sao" cô ấp úng hỏi lại.
Tuyết Mai gật đầu lia lịa.
- "Đúng thế, không thể đắc tội với anh ấy được đâu"
Lục Kiều Hân chỉ biết suy nghĩ vẩn vơ về tên Dương Tư Thần đáng sợ kia. Tuyết Mai nói kéo cô ra khỏi suy nghĩ hiện tại.
- "Thôi. Dương phu nhân ăn đi rồi đi tắm, em chuẩn bị nước và khăn tắm sẵn rồi đấy"
Tuyết Mai đứng lên định rời đi thì bị Lục Kiều Hân nắm tay lại. Tuyết Mai thấy vậy hỏi lại.
- "Có chuyện gì thế phu nhân?"
- "Tôi có thể gọi cô là gì?"
- "Dương phu nhân cứ gọi em là Tuyết Mai được rồi"
Lục tiểu Hân gật đầu có vẻ hiểu chuyện, cô người hầu Tuyết Mai đi ra ngoài chỉ còn mình Lục Kiều Hân ngồi ở trong phòng. Thế giới của cô lại rơi vào yên tĩnh trong căn phòng ngủ rộng lớn của Dương Tư Thần.
Kim Đồng hồ chỉ điểm 21 0 tối, Lục Kiều Hân nhìn một lượt phòng thấy ngay nhà tắm trước mặt rồi bước vào trong bắt đầu cởi những cúc áo trên người, chiếc áo dần dần trượt từ vai cô xuống đất, tiếng nước chảy vang lên nhẹ nhàng khẽ phủ lên khuôn mặt Kiều Diễm của cô như những hạt mưa nhỏ.
Ở một nơi khác...
Dương Tư Thần từ công ty về Dương gia căn biệt thự lớn của nhà anh, chiếc xe hơi lăn bánh đến cổng biệt thự lớn, anh không định xuống xe mà vẫn ngồi trong xe nhìn vào trong đột nhiên anh nói.
- "Quay xe về biệt thự riêng"
Tên tài xế "Vâng" một tiếng rồi quay xe lại, vốn biệt thự riêng của anh thì anh sẽ không về ở mấy, chỉ những trường hợp tiện đường mới ghé vào nghỉ ngơi, tính ra có khi hai tháng thì anh mới về nổi một lần. Đa số nơi ở chính của anh là dương gia nhưng đột nhiên hôm nay anh lại đổi ý muốn đến đó, cũng không ai biết anh đang muốn gì.
Dương Tư Thần nhìn mình với ánh mắt như vậy thì cô liền sợ hãi nhưng vẫn can đảm hỏi tiếp.
- " Chú gì ơi! Cháu tên gì vậy?"
Dương Tư Thần bực mình quát nhìn mặt cô.
- "Tôi già lắm hay sao mà cô gọi bằng chú này chú nọ. Cô tên gì ai mà biết. Tôi cứu cô cũng may cho cô rồi còn hỏi tên với tuổi"
Lục Kiều Hân vừa mới tỉnh dậy chưa biết cái gì với cái gì đã bị quát cho một trận xa xả vào mặt, cô không biết phải hành xử như thế nào nhưng vừa nhìn thấy anh đã cảm thấy sợ rồi. Mà nỗi sợ này rất quen thuộc đối với cô.
Đôi mắt chớp chớp ngấn lệ nói.
- "Hồi nãy là do cháu nghe chú gọi ông bác sĩ kia bằng chú nên mới thuận miệng gọi theo"
Dương Tư Thần nói tiếp " Chẳng biết tự nhiên cứu một người không ổn định thần trí về là sao nữa"
Dương Tư Thần quay lại nói với cô "Cô cố gắng nhớ lại đi rồi về nhà"
Lục Kiều Hân nước đầu lên hỏi lại.
- "Nhà cháu ở đâu? không phải ở đây sao?"
Dương Tư Thần tức điên lên khi anh đã không biết rồi mà cô còn cứ hỏi, như thói quen không biết vì sao tay anh lại lôi khẩu súng trong túi mình ra chĩa vào đầu cô.
- "Tôi đã bảo không biết cô muốn chết hay sao mà chọc tức tôi"
Anh bóp còn một cái, tiếng động vang lên. Tuy viên đạn đã bay ra nhưng anh đã cố ý bắn trật.
Lục Kiều Hân lại bị anh quát lần nữa, bị anh dọa đánh khiến cô rơm rướm nước mắt, thực sự là cô không nhớ gì hết mảnh kí ức của cô chỉ toàn là màu trắng.
Nhìn cô như vậy anh cũng chán không muốn đứng nhìn, đi ra cửa anh đóng sầm một cái thật mạnh khiến cô phải nhắm mắt lại cố nghe mặc dù đang sợ hãi.
Ngồi trong một căn phòng ngủ xa xoa, rộng lớn nhưng đều là những hình ảnh mới mẻ đối với cô, cô đã thế tỉnh lại trong tình trạng mất trí như vậy thì càng bất lực hơn, anh nói là cô được anh cứu về thì cũng chỉ biết vậy.
Cả ngày hôm đó Dương Tư Thần không hề về biệt thự, cô được mấy người hầu chăm sóc từ ăn uống đến giấc ngủ. Cô người hầu tên Tuyết Mai đem đồ ăn cho cô ngồi cùng nhau cô ta hỏi.
- "Cô tên gì có quan hệ gì với thiếu gia Dương Tư Thần vậy?"
Lục Kiều Hân chỉ biết lắc đầu nói.
- "Tôi không nhớ"
Tuyết Mai giật mình nghĩ chẳng lẽ cô gái này bị mất trí nhớ, nhưng là người được Dương thiếu gia quan tâm đến như vậy chắc chắn là người tình rồi, nhìn khuôn mặt cô ấy xinh đẹp như vậy chắc cũng là tiểu thư quyền quý Tuyết Mai liền nảy ra một ý định và nói.
- "Hay là tôi gọi cô là Dương phu nhân nhé"
Lục Kiều Hân không nói gì cũng cười rồi gật đầu, đột nhiên cô hỏi.
- "Vậy Dương thư thần là ai thế?"
Tuyết Mai liền nói "Đó là thiếu gia, là một người rất đáng sợ và máu lạnh chỉ giết người trong nháy mắt"
Lục Kiều Hân nghe đến đầy chỉ biết dùng mình
- "Thật...thật sao" cô ấp úng hỏi lại.
Tuyết Mai gật đầu lia lịa.
- "Đúng thế, không thể đắc tội với anh ấy được đâu"
Lục Kiều Hân chỉ biết suy nghĩ vẩn vơ về tên Dương Tư Thần đáng sợ kia. Tuyết Mai nói kéo cô ra khỏi suy nghĩ hiện tại.
- "Thôi. Dương phu nhân ăn đi rồi đi tắm, em chuẩn bị nước và khăn tắm sẵn rồi đấy"
Tuyết Mai đứng lên định rời đi thì bị Lục Kiều Hân nắm tay lại. Tuyết Mai thấy vậy hỏi lại.
- "Có chuyện gì thế phu nhân?"
- "Tôi có thể gọi cô là gì?"
- "Dương phu nhân cứ gọi em là Tuyết Mai được rồi"
Lục tiểu Hân gật đầu có vẻ hiểu chuyện, cô người hầu Tuyết Mai đi ra ngoài chỉ còn mình Lục Kiều Hân ngồi ở trong phòng. Thế giới của cô lại rơi vào yên tĩnh trong căn phòng ngủ rộng lớn của Dương Tư Thần.
Kim Đồng hồ chỉ điểm 21
Ở một nơi khác...
Dương Tư Thần từ công ty về Dương gia căn biệt thự lớn của nhà anh, chiếc xe hơi lăn bánh đến cổng biệt thự lớn, anh không định xuống xe mà vẫn ngồi trong xe nhìn vào trong đột nhiên anh nói.
- "Quay xe về biệt thự riêng"
Tên tài xế "Vâng" một tiếng rồi quay xe lại, vốn biệt thự riêng của anh thì anh sẽ không về ở mấy, chỉ những trường hợp tiện đường mới ghé vào nghỉ ngơi, tính ra có khi hai tháng thì anh mới về nổi một lần. Đa số nơi ở chính của anh là dương gia nhưng đột nhiên hôm nay anh lại đổi ý muốn đến đó, cũng không ai biết anh đang muốn gì.