Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
Lúc này ông Khương cùng một cô gái cũng từ ngoài đi vào đương nhiên cuộc trò chuyện của bọn họ vừa rồi đều lọt vào tai ông.
"Cháu chào bác." Ái Linh lễ phép cuối chào.
Ông nhìn chằm chằm Ái Linh với vẻ mắt không mấy hứng thú, nói đúng hơn là không thích cô. Gương mặt non nớt mới lớn, độ tuổi của cô có có khi Khương Duật còn đẻ được cả Ái Linh.
"Chào anh."
Một giọng nói trong trẻo vang lên, cô gái ăn mặt rất hiện đại dáng người cao ráo, cô ta cao hơn Ái Linh một chút nhìn vào trên người toàn là đồ hiệu chắc cũng là tiểu thư nhà giàu nào đấy.
"Ừ."
Khương Duật vì phép lịch sự nên trả lời cho có khiến ông Khương bên cạch còn tức hơn ngại ngùng nhìn Hứa Ánh Tuyết.
Từ lâu ông Khương đã muốn gắn ghép cho Hứa Ánh Tuyết và Khương Duật thành một đôi nhưng hết lần này đến lần khác đều bị anh tạt cho một thau nước lạnh.
"Bé cưng không cần về nữa vào nhà ăn cơm với gia đình tôi."
Khương Duật quay sang ôn nhu nói với Ái Linh sau đó ôm eo cô đi vào trong, Hứa Ánh Tuyết được một màng mở mang tầm mắt.
Người đàng ông lạnh như tảng băng mà cô luôn tìm cách tiếp cận lại dễ dàng ôn nhu, nhẹ nhàng với một con nhóc mới lớn như thế.
"Được rồi vào trong đi."
Ông Khương nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Hứa Ánh Tuyết vỗ nhẹ vào vai cô an ủi.
"Được rồi vào đi người một nhà cả mà."
Bà Khương lên tiếng kéo theo Hứa Ánh Tuyết vào bếp làm cho bầu không khí gượng gạo trở nên thoả mái hơn.
Lúc ăn cơm cả năm người ngồi quây quanh trên bàn ăn vui vẻ nói chuyện với nhau, nhưng có một người lại đang khó chịu nhìn Khương Duật luôn ân cần hỏi han gắp thức ăn cho Ái Linh.
"Anh Duật và cô bé tình cảm thật làm cho em thật ganh tị."
Hứa Ánh Tuyết mặt rươm rướm nước mắt tỏ vẻ đáng thương, nghẹn ngào nói. Ái Linh và Khương Duật xem như chưa nghe gì anh tiếp tục bóc xong vỏ tôm bỏ vào bác cho Ái Linh.
"Cái gì mà tình cảm, Ánh Tuyết con đừng suy nghĩ lung tung.
Ông Khương quay sang nhẹ nhàng nói với Hứa Ánh Tuyết sau đó lại liếc nhìn Ái Linh.
Lúc này chỉ có Ái Linh và anh vẫn chăm chú ngồi ăn không nói lời nào, từ ánh mắt của ông Khương Ái Linh nhận biết rõ ông không thích mình, chỉ công nhận một mình Hứa Ánh Tuyết làm con dâu của ông thôi.
Một lúc sau khi cả nhà ăn xong ông Khương cùng Khương Duật cần bàn một số chuyện nên lên phòng làm việc của anh. Lúc đi anh còn không quên dặn dò mẹ chăm sóc cho bé con của mình.
Lúc này Ái Linh giành rửa chén để bà Khương cùng với Hứa Ánh Tuyết ngoài phòng khách xem tivi.
Đang rửa chén dưới bếp thì Hứa Ánh Tuyết đỏng đảnh tiến lại thái độ thay đổi hoàn toàn so với lúc nãy, không còn yếu đuối mà chuyển sang hống hách đứng khoanh tay nhìn cô.
"Nhóc con miệng còn hôi mùi sữa lại muốn giành anh Duật từ tay tôi sao."
Cô ta nói với giọng chua ngoa rồi bật cười giễu cợt.
"Ý chị là sao?"
Ái Linh khựng lại như không tin vào tai mình, sốc đến cứng miệng cố rặn từng chữ.
"Đừng giả vờ ngây thơ nữa nếu cô không quyến rũ Anh Duật thì anh ấy đã là của tôi rồi."
Hứa Ánh Tuyết tức giận nói nhưng cũng không quên kìm lại âm thanh để bà Khương không nghe thấy.
Nghe những lời đó Ái Linh cười khẩy không ngờ người mà ban nãy đoan trang, thùy mị trước mặt ông bà Khương bộ mặt thật của cô ta là như vậy.
"Dù không có tôi thì chị nói xem, chú ấy sẽ thích chị sao? kẻ thua cuộc thì mãi mãi vẫn là vậy thôi."
Ái Linh tươi cười hách mặt nói với Hứa Anh Tuyết. Thấy Ái Linh lên mặt với mình cô ta tức đến phát điên, hận không thể ra tay bóp chết cô chỉ biết trút giận lên đóng bát đĩa vô tội.
"choang...."
Hứa Ánh Tuyết điên cuồng đập phá những thứ xung quanh, Ái Linh được một phen giật mình với hành động của cô ta.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vọng lại rất gần, một bóng người mập mờ hắc trên tường đang đi về phía nhà bếp.
Hứa Ánh Tuyết thấy vậy cô ta chớp lấy cơ hội liền tự giáng xuống cho mình một bạt tai khiến bên má phải đỏ tấy. Còn Ái Linh vẫn đang hoang mang trước hành động vừa rồi của cô ta.
"Ái Linh em không thích chị chỗ nào thì có thể nói, tại sao lại đánh chị như vậy. Chị xin lỗi từ nay chị không dám tiếp xúc với anh Duật nữa đâu."
Hứa Ánh Tuyết trơ trẽn giả vờ quỳ trên đóng mảnh vỡ của chén đĩa khóc lóc thảm thương, giọng nói đứt quãng run rẩy.
"Chị làm gì vậy, điên rồi sao." Ái Linh hốt hoảng hét lớn.
Cô bị mấy hành động điên rồ của cô ta làm cho đơ người, không hiểu chuyện gì xảy ra cũng không biết cô ta đang muốn giở trò gì.
Lúc này một giọng nói thốt lên khiến Ái Linh giật nảy mình.
"Chuyện này là sao?"
____________________
Chú Khương đúng chất đào hoa mỗi chap là có một cô =))
"Cháu chào bác." Ái Linh lễ phép cuối chào.
Ông nhìn chằm chằm Ái Linh với vẻ mắt không mấy hứng thú, nói đúng hơn là không thích cô. Gương mặt non nớt mới lớn, độ tuổi của cô có có khi Khương Duật còn đẻ được cả Ái Linh.
"Chào anh."
Một giọng nói trong trẻo vang lên, cô gái ăn mặt rất hiện đại dáng người cao ráo, cô ta cao hơn Ái Linh một chút nhìn vào trên người toàn là đồ hiệu chắc cũng là tiểu thư nhà giàu nào đấy.
"Ừ."
Khương Duật vì phép lịch sự nên trả lời cho có khiến ông Khương bên cạch còn tức hơn ngại ngùng nhìn Hứa Ánh Tuyết.
Từ lâu ông Khương đã muốn gắn ghép cho Hứa Ánh Tuyết và Khương Duật thành một đôi nhưng hết lần này đến lần khác đều bị anh tạt cho một thau nước lạnh.
"Bé cưng không cần về nữa vào nhà ăn cơm với gia đình tôi."
Khương Duật quay sang ôn nhu nói với Ái Linh sau đó ôm eo cô đi vào trong, Hứa Ánh Tuyết được một màng mở mang tầm mắt.
Người đàng ông lạnh như tảng băng mà cô luôn tìm cách tiếp cận lại dễ dàng ôn nhu, nhẹ nhàng với một con nhóc mới lớn như thế.
"Được rồi vào trong đi."
Ông Khương nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Hứa Ánh Tuyết vỗ nhẹ vào vai cô an ủi.
"Được rồi vào đi người một nhà cả mà."
Bà Khương lên tiếng kéo theo Hứa Ánh Tuyết vào bếp làm cho bầu không khí gượng gạo trở nên thoả mái hơn.
Lúc ăn cơm cả năm người ngồi quây quanh trên bàn ăn vui vẻ nói chuyện với nhau, nhưng có một người lại đang khó chịu nhìn Khương Duật luôn ân cần hỏi han gắp thức ăn cho Ái Linh.
"Anh Duật và cô bé tình cảm thật làm cho em thật ganh tị."
Hứa Ánh Tuyết mặt rươm rướm nước mắt tỏ vẻ đáng thương, nghẹn ngào nói. Ái Linh và Khương Duật xem như chưa nghe gì anh tiếp tục bóc xong vỏ tôm bỏ vào bác cho Ái Linh.
"Cái gì mà tình cảm, Ánh Tuyết con đừng suy nghĩ lung tung.
Ông Khương quay sang nhẹ nhàng nói với Hứa Ánh Tuyết sau đó lại liếc nhìn Ái Linh.
Lúc này chỉ có Ái Linh và anh vẫn chăm chú ngồi ăn không nói lời nào, từ ánh mắt của ông Khương Ái Linh nhận biết rõ ông không thích mình, chỉ công nhận một mình Hứa Ánh Tuyết làm con dâu của ông thôi.
Một lúc sau khi cả nhà ăn xong ông Khương cùng Khương Duật cần bàn một số chuyện nên lên phòng làm việc của anh. Lúc đi anh còn không quên dặn dò mẹ chăm sóc cho bé con của mình.
Lúc này Ái Linh giành rửa chén để bà Khương cùng với Hứa Ánh Tuyết ngoài phòng khách xem tivi.
Đang rửa chén dưới bếp thì Hứa Ánh Tuyết đỏng đảnh tiến lại thái độ thay đổi hoàn toàn so với lúc nãy, không còn yếu đuối mà chuyển sang hống hách đứng khoanh tay nhìn cô.
"Nhóc con miệng còn hôi mùi sữa lại muốn giành anh Duật từ tay tôi sao."
Cô ta nói với giọng chua ngoa rồi bật cười giễu cợt.
"Ý chị là sao?"
Ái Linh khựng lại như không tin vào tai mình, sốc đến cứng miệng cố rặn từng chữ.
"Đừng giả vờ ngây thơ nữa nếu cô không quyến rũ Anh Duật thì anh ấy đã là của tôi rồi."
Hứa Ánh Tuyết tức giận nói nhưng cũng không quên kìm lại âm thanh để bà Khương không nghe thấy.
Nghe những lời đó Ái Linh cười khẩy không ngờ người mà ban nãy đoan trang, thùy mị trước mặt ông bà Khương bộ mặt thật của cô ta là như vậy.
"Dù không có tôi thì chị nói xem, chú ấy sẽ thích chị sao? kẻ thua cuộc thì mãi mãi vẫn là vậy thôi."
Ái Linh tươi cười hách mặt nói với Hứa Anh Tuyết. Thấy Ái Linh lên mặt với mình cô ta tức đến phát điên, hận không thể ra tay bóp chết cô chỉ biết trút giận lên đóng bát đĩa vô tội.
"choang...."
Hứa Ánh Tuyết điên cuồng đập phá những thứ xung quanh, Ái Linh được một phen giật mình với hành động của cô ta.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vọng lại rất gần, một bóng người mập mờ hắc trên tường đang đi về phía nhà bếp.
Hứa Ánh Tuyết thấy vậy cô ta chớp lấy cơ hội liền tự giáng xuống cho mình một bạt tai khiến bên má phải đỏ tấy. Còn Ái Linh vẫn đang hoang mang trước hành động vừa rồi của cô ta.
"Ái Linh em không thích chị chỗ nào thì có thể nói, tại sao lại đánh chị như vậy. Chị xin lỗi từ nay chị không dám tiếp xúc với anh Duật nữa đâu."
Hứa Ánh Tuyết trơ trẽn giả vờ quỳ trên đóng mảnh vỡ của chén đĩa khóc lóc thảm thương, giọng nói đứt quãng run rẩy.
"Chị làm gì vậy, điên rồi sao." Ái Linh hốt hoảng hét lớn.
Cô bị mấy hành động điên rồ của cô ta làm cho đơ người, không hiểu chuyện gì xảy ra cũng không biết cô ta đang muốn giở trò gì.
Lúc này một giọng nói thốt lên khiến Ái Linh giật nảy mình.
"Chuyện này là sao?"
____________________
Chú Khương đúng chất đào hoa mỗi chap là có một cô =))
Bình luận facebook