• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Dụ tình: Lời mời của Boss thần bí (1 Viewer)

  • Chương 166

Một năm sau...


Một ngày mùa xuân ấm áp với hoa đào nở rộ...


Quần đảo Tahiti xinh đẹp là món quà mà Thượng Đế ưu ái ban tặng cho loài người. Nơi đây còn được mệnh danh là hòn đảo đẹp nhất thể giới. Tahiti là đảo lớn nhất của khu vực Polynésie thuộc Pháp với thủ đô là Papeete cũng nằm ở vị trí khá thuận lợi trong việc giao lưu với các nước lân cận.


Tahiti cũng là nơi cho ra đời những viên ngọc trai đen mỹ lệ nhất thế giới. Trong thần thoại Polynésie, những viên ngọc trai này là biểu tượng của sự hài hòa trong vẻ đẹp của thần ánh sáng Tane. Lúc đầu, thiên thần Tane dùng những viên ngọc này để thắp sáng tầng hầm của đền thờ. Ánh sáng của những viên ngọc này cũng tạo cho Tane linh cảm để sáng tạo ra các vì tinh tú. Sau đó, Tane đem những viên ngọc này tặng cho thần biển RuaHatu để ông ta thắp sáng cả khu vực biển khơi. Ngược lại với vị thần tượng trưng cho hòa bình Tane, thần chiến tranh Oro đã tặng những viên ngọc này cho một người phụ nữ phàm trần làm vật đính ước. Khi người phụ nữ này qua đời và Oro cũng hoàn thành nhiệm vụ của mình trên trần thế, ông đã cấy viên ngọc Teufi vào mình một con trai như một vật kỷ niệm cho lần hạ phàm này. Kể từ đó, giống trai cumingi còn gọi là "Teufi, Princtadamrgaritifera" sinh trưởng trong vùng biển san hô ở khu vực Polynésie thuộc Pháp cũng dần sinh sôi. Trong văn hóa Polynésie đến giờ vẫn tồn tại nhiều câu truyện về nguồn gốc của ngọc trai đen. Nhưng dù thế nào đi nữa thì những viên ngọc tuyệt mỹ này vẫn luôn được ưu ái chạm khắc trên những chiếc nhẫn như một biểu tượng cho sức mạnh và sự thịnh vượng.


Thiên nhiên vẫn luôn ưu ái cho hòn đảo này với ánh mặt trời ấm áp bao phủ quanh năm. Trên mặt biển xanh thẳm, một chiếc du thuyền cỡ lớn màu trắng tinh khôi được viết tên của gia tộc Louis mà gia tộc Morrie đang sắp diễn ra nghi thức hôn lễ đầy long trọng.


Chiếc du thuyền này được đặt tên là "Bảo thạch bách hợp", là du thuyền được thiết kế dành riêng cho hôn lễ của Lạc Tranh và Louis Thương Nghiêu, cũng là đại diện cho tình yêu của hai người họ và tiếp nối câu chuyện tình yêu năm xưa của Louis 14 và Mary Catherine. Du thuyền dài 450m, rộng 60m, cao 80m, tổng cộng có 20 tầng. Thiết kế của nó gồm có 6 nhà hàng với các kích thước lớn nhỏ khác nhau. Ngoài ra còn có bể bơi ngoài trời và bể bơi trong nhà, hội trường, quán bar, hộp đêm, trung tâm tập thể hình và vô số các tiện nghi khác...Đặc biệt nhất phải kể đến thiết kế của nhà hàng sử dụng cảnh quan dưới đáy biển làm ngoại cảnh, khiến người ta có cảm giác như đang đắm mình trong đại dương bao la vậy.


Chiếc du thuyền xa hoa với kích thước khổng lồ đậu trên mặt biển khiến người ta có cảm giác như đó là một tòa lâu đài sừng sững giữa đại dương, biểu thị rõ phong thái vương thất cực kỳ xa hoa.


Hôn lễ được tổ chức suốt ba ngày ba đêm. Khách mời dự đám cưới đều là những người có thân phận không tầm thường. Phía Lạc Tranh ngoại trừ các đồng nghiệp và Lưu Ly thì còn lại đa phần là những người có quan hệ hợp tác. Bởi gia tộc Morrie không còn hậu nhân nào khác nữa nên rất nhiều khách quý tại nơi này là người có liên hệ với gia tộc Louis.


Hòn đảo chính được hình thành sau các vụ phun trào dung nham núi lửa, đồng thời cũng kiến tạo nên những bờ cát trắng mịn và những rặng san hô khổng lồ. Ánh mặt trời ấm áp phản chiếu xuống mặt biển xanh biếc, hắt bóng lên chiếc du thuyền tạo thành một khung cảnh cực kỳ rung động lòng người.


Trên du thuyền có tới 2000 nhân viên phục vụ tới từ nhiều quốc gia khác nhau. Khách mời cũng có tới 1000 người đều là người có danh vọng trong thương giới hay các thành viên của vương thất các nước. Khách mời đều mặc những bộ trang phục cực kỳ quý phái hoặc bộ trang phục hoàng gia truyền thống khiến bầu không khí của hôn lễ có chút mang đậm phong cách cổ điển. Rượu được sử dụng trong đám cưới đều là loại cao cấp được ủ từ nhiều năm. Ngoại trừ rượu từ Bordeaux được chuyển tới qua đường hàng không, còn có vô số loại rượu quý hiếm khác đang sóng sánh trong ly, những ly cocktail đẹp mắt tỏa hương thơm ngát hòa với tiếng nhạc êm dịu đầy ưu nhã quanh quẩn khắp không gian.


Không giống như những hôn lễ bình thường được trang trí bởi hoa hồng, cả du thuyền lớn này được trang hoàng bởi một màu tím sẫm của hoa tương tư, hòa với màu trắng của thân tàu tạo thành một khung cảnh cực kỳ đẹp mắt.


Việc tổ chức hôn lễ của Louis Thương Nghiêu và Lạc Tranh cũng không phải được tiến hành ngay lập tức. Thứ nhất là bởi việc thiết kế và đóng chiếc du thuyền này cũng cần phải có một khoảng thời gian. Thứ hai là do bác sỹ Oswald vẫn đang tiến hành việc tư vấn tâm lý cho Lạc Tranh cho đến khi nàng cảm thấy thật thoải mái mới ngừng. Thứ ba là bởi Lạc Tranh vẫn có một chút xíu tâm lý ích kỷ bởi nàng cảm giác mang thai cục cưng mà mặc áo cưới thật sự rất kỳ cục. Mà cục cưng trong bụng nàng cũng khá hiếu động nên hôn lễ cứ vậy đã kéo dài tận một năm sau.


Một năm qua cũng đã có rất nhiều chuyện biến đổi. Đương nhiên phải kể đến việc Lạc Tranh trong một năm này khiến cho Louis Thương Nghiêu hao tổn không ít tâm sức để chuẩn bị hôn lễ. Lúc trước hắn đã cùng bàn bạc với Lạc Tranh xem nên cử hành hôn lễ thế nào, kết quả là Lạc Tranh càng nghe càng thấy nhức đầu nên không muốn cử hành bất kỳ nghi thức nào khiến Louis Thương Nghiêu bị dọa cho mấy đêm liền ngủ không yên giấc.


Thật ra trong một năm vừa rồi, thành tựu lớn nhất của hai người họ chính là việc ra đời của cục cưng xinh đẹp. Cục cưng mang trong mình dòng máu lai vừa chào đời đã xinh xắn đến mức các cô y tá trong viện đều tranh nhau để được ôm. Tiểu bảo bối lúc chào đời cũng không khóc la om sòm như những đứa trẻ khác hay quẫy đạp như lúc còn ở trong bụng Lạc Tranh mà mở to đôi mắt đẹp tò mò nhìn nhân viên bệnh viện.


Cục cưng xinh đẹp mang dòng máu lai được đặt tên là Louis Phong Lạc de Bourbon. Lúc đặt tên cho con, giữa Lạc Tranh và Louis Thương Nghiêu cũng xảy ra một chút tranh chấp nho nhỏ. Lạc Tranh vốn cho rằng cục cưng cần phải có một cái tên tiếng Trung, chứ không cần phải có cái tên Pháp dài như vậy. Về sau nàng mới biết thì ra Louis Thương Nghiêu tên đầy đủ là Louis Thương Nghiêu Morrie de Bourbon. Lúc này nàng mới hiểu được dụng tâm của gia tộc Louis. Trải qua bao sóng gió cùng thăng trầm suốt quãng thời gian trị vì của Louis 13, 14, tuy vương triều đã không còn tồn tại nhưng bọn họ vẫn vì kỷ niệm mà đặt thêm từ Louis vào tên của gia tộc mình, từ đó mỗi đời con cháu đều mang chữ Louis trong tên họ.


Tên của người Pháp mặc dù rất dài nhưng về cơ bản đều thống nhất theo chuỗi, từ đầu tiên là tên gọi, phần giữa là họ mẹ, phần cuối là họ cha. Đương nhiên tên càng dài thì việc sắp đặt càng chi tiết hơn, cũng may là gia tộc Louis không đến nỗi phiền phức như vậy.


Do cục cưng của Lạc Tranh và Louis Thương Nghiêu mang trong mình dòng máu lai nên mọi người đều gọi là tiểu Louis hoặc gọi tên tiếng Trung là Phong Lạc.


Ngày hôm nay, tiểu Louis nằm trong xe nôi cùng cha mẹ tham dự hôn lễ. Người đẩy xe nôi là Tân Thanh Hà còn Beauchery Louis mặc dù vẫn đứng ở vị trí đón tiếp khách quý nhưng tâm tư của ông lại không đặt ở đó mà thỉnh thoảng lại chạy tới trêu chọc đứa chắt nội.


***


Suốt buổi hôn lễ, ngoại trừ hai nhân vật chính thì người được chú ý nhiều nhất chính là tiểu Louis. Cục cưng mang trong mình dòng máu lai vốn đã rất thu hút sự chú ý, nhất là cục cưng này còn đặc biệt xinh đẹp. Mặc dù mới chào đời chưa bao lâu nhưng có thể nhìn ra bóng dáng của Louis Thương Nghiêu trên mình bé. Cục cưng đầu lòng của Lạc Tranh cũng có mái tóc sẫm màu. Nụ cười thiên thần của tiểu Louis còn toát lên nét tà mị mê hồn, từng đường nét trên gương mặt cực kỳ tinh tế còn hơn Louis Thương Nghiêu rất nhiều bởi vì cục cưng còn kế thừa vẻ xinh đẹp của Lạc Tranh. Có thể nói, cục cưng này là sự kết hợp của tất cả những ưu điểm của Louis Thương Nghiêu và Lạc Tranh tạo thành.


Để phù hợp với không khí của hôn lễ hôm nay, người lớn trong gia tộc còn mặc cho tiểu bảo bối này một bộ vest tuxedo cực kỳ sang trọng. Đương nhiên, bộ vest này đã được tỉ mỉ thiết kế riêng cho cục cưng nên khi tiểu Louis khoác nó lên người càng thêm anh tuấn với khí chất quý phái toát ra từ trong hơi thở.


Trong phòng nghỉ dành cho cô dâu, Lạc Tranh lưu luyến ôm tiểu bảo bối chưa được bao lâu lại bị Tân Thanh Hà giành mất. Mà tiểu Louis cũng không khóc không nháo, chỉ mở to đôi mắt đầy hiếu kỳ nhìn mọi người. Lưu Ly bước ra từ một căn phòng khác với bộ váy cực kỳ tinh tế dành cho phù dâu màu trắng, khẽ nhíu mày, "Tiểu Tranh, mình thật sự nghĩ không ra lý do vì sao cậu lại muốn mình làm phù dâu cho cậu lần này. Làm phù dâu tới hai lần cho cậu thế này thật sự là chuyện quá kỳ quái."


"Mình còn không ngại thì cậu lo gì chứ!" Lạc Tranh rạng ngời trong bộ váy cưới đứng dậy nhìn cô bạn cũng không nhịn được cười. Bộ váy mà nàng đang mặc tuy thiết kế rất đơn giản nhưng toát lên vẻ tinh khôi cùng tao nhã cực kỳ. Bởi Lạc Tranh không thích sự rườm rà cho nên những phần trang trí bằng lụa và ren cũng được tinh giảm đáng kể.


Trên thực tế, mẫu thiết kế đơn giản với những đường ren được phối hợp một cách khéo léo cộng thêm khăn trùm đầu bằng lụa trắng được thiết kế mô phỏng cánh hoa này đã đem lại hiệu quả cực kỳ phi thường. Có thể thấy Louis Thương Nghiêu đã bỏ không ít tâm sức vào việc chuẩn bị cho hôn lễ. Giờ khắc này, Lạc Tranh giống hệt như một tiên nữ trong câu chuyện cổ tích vừa hạ phàm vậy.


Lưu Ly vẫn duy trì dáng vẻ bình thản với hết thảy, tựa như không có chuyện gì trên đời này có thể kích động được cô. Khoác trên người bộ váy lụa trắng này khiến cho Lưu Ly lại càng thêm xinh đẹp khiến Lạc Tranh không nhịn được liền cất tiếng trêu chọc cô bạn, "Cậu mặc bộ váy này lại làm mình nhớ tới Tiểu Long Nữ."


Lưu Ly khẽ trừng mắt với Lạc Tranh một chút rồi lại nhẹ nhàng lên tiếng, "Tiểu Tranh, thật ra Vi Như cũng rất thích hợp. Hay là để cô ấy..."


"Không phải cậu sợ gặp phù rể đấy chứ?" Lạc Tranh cũng không chút lấp lửng mà dứt khoát hỏi thẳng cô bạn thân, trong mắt nàng khẽ lóe lên tia nhìn đầy thông tuệ.


Lưu Ly cũng không né tránh câu hỏi của nàng, kh


ẽ liếm môi rồi nói, "Cậu không biết anh ta đáng ghét đến thế nào đâu. Một năm nay, mình bị anh ta làm cho phiền muốn chết luôn. À, đúng rồi! Tên đầy đủ của anh ta là gì thế?"


"Trời ạ!" Lạc Tranh nghe câu hỏi này thiếu chút nữa muốn ngất xỉu tại chỗ. Nàng đưa tay đặt lên trán cô bạn rồi nhìn Lưu Ly bằng ánh mắt như thể nhìn thấy động vật quý hiếm. "Lưu Ly, cậu bị anh ta làm phiền hơn một năm trời mà đến tên của anh ta cũng không biết? Cậu không thấy chuyện này nực cười lắm sao?"


"Bởi vì mình ghét anh ta nên mới không quan tâm đến tên anh ta là gì." Lưu Ly cũng rất nghiêm túc đáp lại.


"Mình chịu cậu rồi đó!" Lạc Tranh cũng đành bó tay đầu hàng cô bạn thân này.


Cuối cùng, Lạc Tranh vẫn không đồng ý đổi phù dâu. Lưu Ly cũng chẳng có cách nào đành tiếp tục vị trí của mình với tâm trạng có chút đau khổ. Đương nhiên, cô luôn thành tâm chúc phúc cho người bạn thân nhất của mình, nhưng cứ nghĩ tới cái người đàn ông luôn bám lấy mình suốt ngày cười tà kia là Lưu Ly lại cảm thấy đau đầu.


Ba giờ đúng, hôn lễ chính thức bắt đầu...


Khi Louis Thương Nghiêu khoác tay Lạc Tranh bước trên tấm thảm đỏ rắc đầy cánh hoa màu tím sẫm tiến vào lễ đường đã thực sự thu hút hết thảy ánh mắt của mọi người có mặt. Hắn mặc trên người bộ vest đen đầy lịch lãm được cắt may khéo léo càng làm tôn thêm vóc dáng mê người, từng cử chỉ của hắn cũng vô cùng tao nhã toát lên khí thế đầy vương giả, nhưng ánh mắt hắn lại hoàn toàn tập trung vào Lạc Tranh, đem hết dung mạo xinh đẹp của nàng thu vào trong tầm mắt.


Cha xứ chậm rãi cất lời chúc phúc cho cặp tân hôn, những thiên sứ với đôi cánh tinh khôi nhẹ nhàng bay lên chứng kiến khoảnh khắc lãng mạn của hai người họ.


Dưới ánh nhìn chăm chú của người đàn ông ưu nhã bên cạnh, tim Lạc Tranh lúc này đã đập loạn lên, cơ hồ muốn vọt ra khỏi lồng ngực. Giờ khắc này, nàng mới thực sự hiểu được nghi thức hôn lễ là việc không thể bỏ qua. Dưới sự chứng kiến cùng chúc phúc của mọi người, lúc này nàng mới có thể thực sự cảm nhận được niềm hạnh phúc của cuộc hôn nhân thiêng liêng này.


Lạc Tranh thật sự cảm ơn Thượng Đế đã cho nàng gặp được người đàn ông mà nàng yêu thương nhất đời, lại có thêm cục cưng dễ thương như vậy khiến nàng thực sự có được một gia đình hạnh phúc.


Khi cha xứ long trọng tuyên đọc lời thề hôn nhân, Lạc Tranh lại chợt nhớ đến lúc cùng Ôn Húc Khiên cử hành hôn lễ. Hôm đó, phù rể là Louis Thương Nghiêu. Một khoảnh khắc trong lúc đó, nàng đã cảm thấy tan nát cõi lòng. Mặc dù cùng Ôn Húc Khiên dắt tay đi về phía lễ đường nhưng trong lòng nàng lại hy vọng Louis Thương Nghiêu có thể giống như trong phim, xông lên nắm lấy tay nàng, dẫn nàng rời khỏi đó.


Đã bao lần Lạc Tranh từng nghĩ, nếu lúc đó hắn thật sự làm như vậy thì có lẽ giờ này nàng cũng vẫn chưa tìm được đáp án cho trái tim mình.


Khi hai người họ tuyên thệ và bắt đầu trao nhẫn, Louis Thương Nghiêu dường như nhìn thấu tâm sự của nàng, khẽ cúi đầu, đôi môi mỏng cong lên để lộ nụ cười rạng ngời hạnh phúc.


"Nói cho anh biết, nếu lúc đó anh đưa em đi thì em có theo anh hay không?"


Bị câu hỏi bất ngờ của hắn làm cho sững sờ, Lạc Tranh ngây người nhìn vào đôi mắt đen thẳm tràn ngập ý cười của hắn hồi lâu. Hắn cũng nhìn nàng chăm chú như vậy, tựa như khi chưa có được câu trả lời của nàng, ánh mắt hắn cũng không hề có chút biến động hay chớp nhẹ nào.


Tâm tình Lạc Tranh theo giọng nói dịu dàng của hắn khẽ run lên từng hồi. Từng đoạn ký ức lại lần nữa trở lại trong đầu nàng. Nàng thật sự không ngờ tới hắn cùng nàng lại có thể đi đến như ngày hôm nay. Đến giờ, chuyện này vẫn khiến nàng có chút ngỡ ngàng.


Gò má Lạc Tranh đã sớm ửng hồng, khẽ liếm nhẹ cánh môi, đôi mắt trong trẻo mê hoặc lòng người của Lạc Tranh cũng tràn ngập ý cười, giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng cất lên...


"Ngày đó khi cha xứ tuyên bố xác định mối quan hệ hôn nhân kia, em thực có chút hối hận." Lúc nói những lời này, Lạc Tranh cũng có chút khó khăn, khẽ chớp nhẹ đôi mắt, bộ dạng nàng lúc này thật giống một chú chim nhỏ yếu ớt khiến người ta càng thêm yêu thương.


"Tâm trạng em lúc đó thật sự rất phức tạp, còn rất oán hận anh. Khoảnh khắc đó em thật sự rất muốn anh đưa em đi, nhưng anh thì lại chẳng có chút động tĩnh nào..."


Lạc Tranh còn chưa nói hết lời, Louis Thương Nghiêu đã vươn tay ra kéo nàng ôm chặt vào lòng, trong đôi mắt hắn, ngoại trừ niềm hạnh phúc còn có sự đau lòng sâu sắc.


"Xin lỗi em!" Hắn cúi đầu thì thầm bên tai nàng, thanh âm cực kỳ chân thành mang theo tình cảm nồng ấm.


Lạc Tranh khẽ lắc đầu, vẫn vùi mình trong ngực hắn, nàng nhẹ nhàng đáp lại, "Lúc đó nếu anh thực sự đưa em đi, chắc chắn em sẽ đi theo anh dù trong lòng vẫn có chút không tình nguyện."


Những lời của Lạc Tranh khiến Louis Thương Nghiêu không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Người phụ nữ này đúng là rất coi trọng thể diện. Trong lòng rõ ràng muốn đi theo hắn nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ không tình nguyện.


Nhưng nghe được những lời chân thành chan chứa tình cảm của nàng thế này, Louis Thương Nghiêu cũng bị cảm động sâu sắc, đồng thời cũng không khỏi cảm thấy hận bản thân mình. Ngày đó, hắn đã làm ra rất nhiều chuyện xấu xa bỉ ổi. Nghĩ tới đây, Louis Thương Nghiêu khẽ thở dài một tiếng, trầm giọng thì thầm bên tai nàng, "Em có biết lúc đó nhìn thấy Ôn Húc Khiên khoác tay em bước ra, trong lòng anh cảm thấy ảo não nhường nào hay không? Lúc đó anh thật muốn giết chết hắn, suốt buổi hôn lễ đó anh đã phải kìm nén tới mức bàn tay đã siết lại đến tím tái."


"Đáng đời!" Lạc Tranh cũng không nhịn được khẽ cúi đầu bật cười.


Cha xứ đợi hai người họ trao nhẫn xong xuôi, lúc chiếc nhẫn biểu trưng cho hạnh phúc vĩnh hằng đã nằm trên ngón tay hai người liền trang trọng tuyên bố...


"Dưới sự chứng giám của Chúa trời cùng sự chúc phúc của gia đình và bạn bè, tôi tuyên bố Louis Thương Nghiêu tiên sinh và Lạc Tranh tiểu thư đã chính thức kết thành vợ chồng, từ nay về sau mãi mãi cùng nắm chặt tay chung hưởng hạnh phúc.


Quan khách có mặt đều vỗ tay chúc mừng, đem những lời chúc hạnh phúc chân thành nhất tặng cho đôi tân hôn.


Chiếc bánh cưới tinh tế cực kỳ đẹp mắt, biển hoa màu tím sẫm bao phủ không gian, những món ăn tuyệt hảo cùng rượu vang say lòng người, ánh nến chập chờn, âm nhạc du dương, gió biển nhẹ nhàng mơn man trong từng hơi thở khiến cho khung cảnh hôn lễ càng trở nên lãng mạn.


Màn tân nương ném cầu hoa vẫn là màn thu hút nhiều sự chú ý nhất. Một loạt các cô chưa lập gia đình với gương mặt rạng ngời đều chạy tới khu vực mà cầu hoa sẽ hướng tới. Cầu hoa cũng là một bó hoa tương tư lớn màu tím sẫm được kết lại, tạo thành sắc thái cực kỳ ấn tượng và nổi bật với váy cưới xinh đẹp.


Vi Như cũng len vào đám người nhao nhao phía trước muốn thử thời vận thì bị Liệt kéo ngược trở lại. Cậu ta nở nụ cười đầy tà mị, khẽ chớp đôi mắt đẹp rồi đưa tay chỉnh trang lại y phục khiến vẻ anh tuấn càng thêm nổi bật.


"Vi Như, cô không định bắt cầu hoa đấy chứ? Ít tuổi như vậy mà đã nghĩ tới chuyện lập gia đình sao?"


Vi Như liếc mắt nhìn Liệt một cái rồi khẽ cười nhẹ, "Công tử như anh sao lại muốn quản nhiều chuyện như vậy. Trời mưa, trời nắng rồi cả chuyện chị đây muốn lập gia đình anh cũng muốn quản sao?"


"Sao cô không thể nói chuyện nhẹ nhàng một chút nhỉ? Một cô bé không nên nói mấy lời thô lỗ như vậy." Liệt cong môi nở nụ cười đầy gian tà.


"Đó mà gọi là thô lỗ sao? Anh thật đúng như bông hoa trồng trong nhà kính không chịu được sương gió nhân gian. Lại dám nói chuyện với chị đây như vậy?" Vi Như trừng mắt nhìn Liệt một cái rồi lại cười tít mắt nhìn về phía đám đông huyên náo phía trước.


"Chị?" Liệt nghe vậy chợt nhíu mày, "Xưng hô như vậy không thích hợp chút nào. Cô vẫn còn chưa chính thức trở thành luật sư tố tụng mà mới chỉ chuẩn bị bước vào luật giới mà thôi." Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn


"Anh tính toán nhiều như vậy làm gì chứ? Đợi tôi hoàn thành xong việc học là có thể chính thức trở thành luật sư tố tụng rồi." Vi Như nói xong cũng dứt khoát bỏ mặc Liệt ở đó mà len vào đám đông.


Liệt khẽ nhún vai cười nhẹ rồi tránh qua một bên.


Lạc Tranh đưa mắt nhìn xung quanh một hồi. Những gương mặt háo hức đang chờ đón cầu hoa khiến nàng có chút bối rối. Tầm mắt lướt nhanh một vòng lại nhìn thấy Lưu Ly đang trốn trong một góc lặng lẽ uống vang đỏ. Mà Lưu Ly cũng bất ngờ đem nàng kéo qua một bên.


"Tiểu Tranh, mình không muốn đón hoa gì gì đó đâu. Lần trước cũng vì mình đón hoa của cậu nên mới bị tên xúi quẩy đó quấy rầy." Lưu Ly yếu ớt cất tiếng.


"Là xúi quẩy hay là vận đào hoa thì hiện giờ vẫn còn quá sớm để kết luận. Tóm lại nếu cầu hoa đã rơi trúng cậu mà cậu không chịu tiếp nhận là làm trái với ý Chúa, như vậy Chúa sẽ không tha thứ cho cậu đâu. Chẳng lẽ cậu lại muốn cả đời cô đơn một mình sao?" Lạc Tranh nở nụ cười tươi rói rồi đứng thật vững để chuẩn bị tung hoa.


Lưu Ly khẽ thở dài một tiếng, cũng không có cách nào đành miễn cưỡng đứng vào một góc trong đám đông. Một cảm giác kỳ lạ chợt dâng lên khiến Lưu Ly ngoái đầu lại liền nhìn thấy cách chỗ mình không xa có một người đàn ông mặc tây phục sang trọng đang nhìn cô không hề chớp mắt. Đôi mắt của anh ta mang theo ngọn lửa nóng rực như một chiếc bàn ủi khổng lồ khiến tim của Lưu Ly không khỏi đập loạn lên. Cô còn thấy anh ta ưu nhã nâng ly rượu trong tay lên hướng về phía mình tỏ ý chào hỏi, từng cử chỉ điệu bộ đều cực kỳ tao nhã.


Lưu Ly vội vàng dời tầm mắt về phía khác nhưng trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh của người đàn ông đáng ghét kia. Thật đúng là âm hồn bất tán mà.


Đang mải nghĩ ngợi, chợt nghe thấy tiếng mọi người kêu ồ lên, rồi một đạo ánh sáng màu tím từ trên không trung lượn theo đường vòng cung rơi ngay vào vòng tay khiến Lưu Ly kinh hoàng đến đứng đờ ra đó không thể nhúc nhích, vô thức ôm lấy cầu hoa, mặc cho hương thơm thanh nhã của hương hoa theo từng hơi thở tràn ngập trong lòng.


Tất cả mọi người đều vỗ tay chúc mừng.


Lạc Tranh quay đầu nhìn lại cũng không nhịn được mà bật cười, đi đến bên cạnh Lưu Ly dùng điệu bộ hài hước trêu cô bạn thân, "Theo mình thấy thì chuyện tốt của cậu sắp tới rồi đó. Bằng không sao cậu có thể hai lần đều nhận được cầu hoa như vậy."


Lưu Ly cười khổ một tiếng rồi yếu ớt trả lời, "Cậu có phải muốn đem mình gả đi lắm không? Làm như vậy sẽ khiến cậu bới đi một chút suy tư sao?"


Lạc Tranh rất nghiêm túc đáp lại, "Đương nhiên, một ngày cậu còn chưa kết hôn là một ngày mình còn lo lắng, nhưng...." Đôi mắt đầy trí tuệ của Lạc Tranh thoáng hiện lên chút đùa cợt, "Nhà điều chế hương liệu danh tiếng lẫy lừng như vậy sao có thể không kết hôn chứ? Người đàn ông muốn đưa mỹ nhân về còn có rất nhiều đó. Ví dụ như vị hoàng tử đang ngồi đằng kia, từ lúc cậu ngồi vào bàn anh ta đều nhìn cậu chằm chằm. Còn có vị doanh nhân kia nữa, nghe nói anh ta là người cực kỳ chung tình, còn có...."


"Sao cậu không nói cái vị bằng hữu luật sư kia luôn đi." Lưu Ly dù sao cũng là bạn thân của Lạc Tranh, người khác có thể không hiểu nàng chứ Lưu Ly thì tuyệt đối rất hiểu.


"Xem ra cậu cũng rất chú ý tới anh ta!" Lạc Tranh mỉm cười trêu lại.


"Nếu như có người thường xuyên khiến cậu gặp ác mộng, liệu cậu có thể không chú ý tới anh ta hay không?" Lưu Ly nở nụ cười tươi rói nhìn về phía sau lưng Lạc Tranh, "Nhưng mình nghĩ cơn ác mộng của mình cũng sẽ nhanh chóng chuyển qua người khác thôi. Ông xã bá đạo cùng cục cưng thiên thần của cậu tới rồi kìa!"


Lạc Tranh quay đầu lại liền nhìn thấy Louis Thương Nghiêu đang ôm tiểu Louis bước tới. Tiểu Louis này thực sự là bản sao của Louis Thương Nghiêu. Vừa nhìn thấy Lạc Tranh, cục cưng liền cực kỳ cao hứng không ngừng khoa tay múa chân trong vòng tay của Louis Thương Nghiêu.


"Em tán gẫu chuyện gì vui vậy?" Louis Thương Nghiêu khẽ vươn tay ôm lấy eo Lạc Tranh kéo về phía mình rồi nhẹ nhàng cất tiếng hỏi.


Lạc Tranh cười khẽ rồi mới trả lời, "Em đang khuyên Lưu Ly đừng gieo mầm gây hoạ nhân gian đó mà." Vừa nói nàng vừa đưa tay tính đón lấy cục cưng thì bị Lưu Ly vượt lên giành trước.


Mà cục cưng của nàng cũng không hề khóc thét lên mà chỉ tròn mắt tò mò nhìn Lưu Ly, thậm chí còn giơ bàn tay nhỏ xíu chạm vào mặt Lưu Ly chọc cho cô cười không ngừng...


"Tiểu tử này giống ai thế không biết? Mới nhỏ như vậy đã biết thưởng thức cái đẹp rồi!" Cục cưng xinh như thiên thần mang dòng máu lai này thực sự là tiêu điểm của mọi sự chú ý sau hôn lễ khiến ai cũng không kìm lòng được mà muốn giơ tay ra ôm lấy. Mà tiểu Louis dường như cũng được di truyền từ Louis Thương Nghiêu, từ bé trên người đã có mùi hoắc hương thoang thoảng vô cùng dễ chịu.


Lạc Tranh thấy cục cưng bị giành mất cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ. Từ khi cục cưng ra đời đều bị hết người này tới người khác giành ôm, đến ngay cả cha mẹ như nàng và Louis Thương Nghiêu cũng chẳng mấy khi có cơ hội được ôm con.


"Háo sắc như vậy đương nhiên là giống cha nó rồi!" Lạc Tranh cố ý nghiêng đầu nhìn về phía Louis Thương Nghiêu, mỉm cười lên tiếng mang theo chút ý hờn dỗi.


***


Louis Thương Nghiêu nghe thấy những lời hờn dỗi của Lạc Tranh, nụ cười trên môi lại càng sâu hơn, cũng không chút ngại ngần việc Lưu Ly đang ở ngay đó mà kìm lòng không được cúi xuống đặt lên môi Lạc Tranh một nụ hôn say đắm khiến nàng đỏ bừng cả mặt.


Lưu Ly thật không chịu nổi hai người họ, khẽ trừng mắt lên nói, "Hai người có thể đừng lúc nào cũng khoe khoang sự hạnh phúc ra như vậy không? Không sợ dạy hư tiểu Louis sao?"


Tiểu Louis mở to đôi mắt đen thẳm, bộ dạng đầy vẻ hiếu kỳ nghe người lớn nói chuyện, dường như có thể hiểu được chuyện đang diễn ra nên bàn tay nhỏ xíu cũng không ngừng múa loạn lên.


"Đưa cục cưng cho mình nào!" Cả ngày nay Lạc Tranh còn chưa được ôm con tới ba phút, nay lại thấy bộ dạng cục cưng đáng yêu như vậy không kìm lòng được lại muốn ôm lấy.


Lưu Ly lại càng giữ chặt tiểu Louis vào lòng hơn, "Hôm nay là hôn lễ của hai người, lại còn kéo dài suốt hai ngày nữa thì làm gì có thời gian rảnh để chăm sóc tiểu Louis chứ. Cứ để mình giúp..." Nói đến đây, Lưu Ly khẽ liếc Lạc Tranh một cái, "Trong lòng cậu lúc nào cũng chỉ có con trai, coi chừng người đàn ông phía sau đang ăn dấm đó!"


Lạc Tranh nghe vậy lại càng thêm ngượng ngùng, trừng mắt nhìn Lưu Ly rồi mới khẽ lên tiếng, "Cậu lại nói bậy gì thế?"


"Lưu Ly nói không sai chút nào! Anh đúng là đang phát ghen lên đây." Louis Thương Nghiêu cũng không chút e ngại mọi người xung quanh mà vòng tay ôm ngay Lạc Tranh vào trong ngực, mỉm cười nhíu mày nói, "Tiểu tử kia đã giành mất quá nhiều tâm tư cùng sự chăm sóc của em rồi. Ba ngày này, không cho em dính lấy con như vậy nữa."


Lạc Tranh nghe vậy khẽ đưa tay đập nhẹ vào ngực hắn một cái, "Là con của anh mà anh còn so bì vậy sao?"


Tiểu Louis đang dựa vào ngực Lưu Ly dường như cũng cảm nhận được mọi người đang nói về mình nên lại bắt đầu y y a a khoa tay múa chân loạn lên.


Louis Thương Nghiêu có chút bất đắc dĩ nhìn con trai mình. Có trời biết, từ khi sinh con, tâm tư của Lạc Tranh dường như chẳng mấy khi đặt vào hắn, cho dù cục cưng không ở bên cạnh, nàng cũng sẽ luôn nhớ nó, không đặt hoàn toàn tâm trí vào hắn như trước.


Thật lòng mà nói đúng là hắn đang ghen với con trai mình. Nếu biết sẽ thế này thì ngày đó hắn sẽ không làm trò quỷ với bao cao su, như vậy cục cưng cũng không chào đời sớm thế này. Như vậy hắn vẫn có thể hưởng thụ thế giới hai người thêm một thời gian nữa.


"Lưu Ly, cậu còn chưa kết hôn, cả đêm ôm một đứa trẻ như vậy sao được chứ! Đưa con cho mình đi!" Lạc Tranh cố ý dùng một lý do cực kỳ êm tai rồi bước lên tính ôm lấy tiểu Louis.


Kết quả không được như nàng mong muốn bởi Lưu Ly đã ôm tiểu Louis khẽ né đi. Cô còn bật cười lên tiếng, "Tiểu Tranh, đừng giành với mình. Cậu không biết là mình đang tạo điều kiện cho cậu hưởng thụ thế giới riêng của hai người hay sao?"


Lạc Tranh vừa muốn lên tiếng thì Louis Thương Nghiêu đã ngắt lời, "Bà xã, Lưu Ly nói rất có lý. Em đừng quá lo cho con nữa."


"Nhưng mà..." Lạc Tranh thật sự rất muốn ôm cục cưng một lát...


Lưu Ly đứng bên cạnh còn đang cười rất vui vẻ thì chợt thấy tiếng cười khanh khách của tiểu Louis vang lên, liền đó là giọng nói của Tân Thanh Hà cũng vọng tới...


"Mấy đứa không cần phải lo lắng cho nhau như vậy. Ba ngày này, cứ để mẹ chăm sóc cho cháu nội bảo bối là được rồi!" Nói xong bà liền ôm tiểu Louis đi mất dạng.


"Mẹ..." Lạc Tranh tuyệt vọng gọi với theo...


Louis Thương Nghiêu thì lại cất tiếng cười cực kỳ vui vẻ, lại thêm tiếng cười đùa của Tân Thanh Hà và tiểu Louis từ xa vọng lại khiến tâm trạng hắn càng thêm thoải mái.


Vẻ mặt Lưu Ly cũng thoáng hiện lên chút thất vọng, "Thế là chẳng ai được ôm cục cưng rồi!"


"Ông xã..." Gương mặt Lạc Tranh lúc này trông cực kỳ đáng thương, nhìn mẹ Louis Thương Nghiêu ôm cục cưng đi khắp nơi trên tàu. Xem ra bà rất thích khoe đứa cháu nội xinh đẹp này với tất cả mọi người.


"Để con tiếp xúc với mọi người từ nhỏ như vậy cũng là chuyện tốt. Em yên tâm, mẹ cũng là người rất tâm lý." Louis Thương Nghiêu ôm lấy vai nàng dịu dàng nói.


Lạc Tranh vẫn có chút ủy khuất dụi đầu vào vòm ngực hắn.


Lưu Ly thực sự không thể nhìn thêm cảnh hai người họ âu yếm như vậy nữa, khẽ lắc đầu rồi đi ra ngoài.


***


Khi Dennis xử lý xong hết công việc của mình và tới được du thuyền thì đã bỏ lỡ buổi hôn lễ nên bị Louis Thương Nghiêu và Lạc Tranh phạt uống khá nhiều rượu. Anh ta cũng biết mình đáng bị phạt nên cũng cạn hết ly này tới ly khác. Lúc Louis Thương Nghiêu cùng Lạc Tranh tha cho anh ta thì Dennis đã sắp đứng không vững.


Tuy Dennis cũng không uống nhiều tới mức không biết gì nhưng tác dụng của những loại rượu hảo hạng này thực không tầm thường. Lúc định tới chỗ sofa ngồi nghỉ thì Dennis vô tình va phải một người rồi một giọng phụ nữ trong trẻo khẽ kêu lên.


Dennis ngẩng lên nhìn người phụ nữ với gương mặt xinh đẹp đang kinh hãi nhìn mình. Mà rượu vang đỏ trong ly của cô cũng sóng sánh hất lên áo anh ta.


"Cô là bạn thân của Lạc Tranh...Lưu Ly?" Dennis khẽ đưa tay vỗ trán một cái rồi lại nhìn người phụ nữ trước mặt đang bối rối cất tiếng xin lỗi.


Lưu Ly cũng đã từng gặp mặt Dennis. Trên du thuyền này, chẳng có ai là không biết đến anh ta cả. Nhìn thoáng qua chỗ áo bị rượu làm ướt nhẹp, Lưu Ly có chút ái ngại lên tiếng, "Thật xin lỗi, đã làm bẩn y phục của anh rồi."


Dennis cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo mình, sau đó vẫn cực kỳ bình thản nở nụ cười nhẹ, "Không sao đâu. Người phải nói xin lỗi là tôi mới đúng. Lưu Ly tiểu thư không sao chứ?"


Lưu Ly khẽ lắc đầu, rồi đưa tay chỉ vào vết rượu đổ, "Anh mặc như vậy sẽ rất khó chịu. Hay là anh qua phòng dành cho khánh thay đồ chút đi. Tôi sẽ kêu người phục vụ đem đồ đi giặt khô."


Dennis vẫn luôn là người rất chú trọng đến vẻ bề ngoài nên lập tức gật đầu. Vừa định bước về phòng thì bước chân anh ta có chút lảo đảo nên Lưu Ly đành phải bước lên đỡ lấy anh ta. Dù trong lòng không khỏi thầm thở dài nhưng Lưu Ly cũng đành đỡ Dennis về phòng.


Dennis đưa tay lục túi áo rồi lấy ra chìa khóa phòng. Lưu Ly thấy số phòng là 1502, thật trùng hợp là lại nằm đối diện ngay phòng của cô. Cho nên cô liền đỡ anh ta vào thang máy.


Cánh cửa thang máy chậm rãi khép lại. Hai người họ đều không hề hay biết ở cách đó không xa có một đôi mắt đang lẳng lặng dõi theo nãy giờ.


***


Các phòng dành cho khách trên du thuyền được thiết kế không khác nhau là mấy, đều dựa trên tiêu chuẩn phòng hoàng gia để sắp đặt. Không gian bên trong phòng cũng rất rộng rãi và thoải mái với ô cửa rất lớn có thể nhìn ngắm mặt biển mênh mông mê người phía bên ngoài.


Lưu Ly lúc này cũng chẳng có tâm trạng để thưởng thức phong cảnh. Đỡ Dennis về phòng xong, lúc anh ta vào phòng vệ sinh thay đồ, cô đang định gọi người phục vụ tới đem quần áo bẩn đi thì thấy bên ngoài cửa truyền tới tiếng đập cửa khá thô lỗ.


Tiếng đập cửa mạnh đến nỗi khiến Lưu Ly có chút hoảng sợ. Vừa bước tới đưa tay mở cửa thì cô lại suýt đụng vào người đàn ông đang đứng bên ngoài.


Không khó để nhận ra người đàn ông bên ngoài cửa đang cực kỳ giận dữ, nét mặt anh ta cứ như thể vừa bắt tại trận một đôi nam nữ đang yêu đương vụng trộm vậy.


"Anh..." Lưu Ly thật không ngờ anh ta sẽ xuất hiện tại nơi này vào lúc thế này. Trong lúc nhất thời cô cũng không kịp có phản ứng gì. Mãi lâu sau mới giật thót mình rồi dưới ánh mắt soi mói của anh ta, Lưu Ly khẽ


đưa tay gõ cửa phòng vệ sinh.


"Dennis tiên sinh, hình như có người tìm anh!"


Lưu Ly cũng chỉ có thể nói vậy mà thôi. Nói cho cùng thì giữa cô và người đàn ông vừa xuất hiện tuy rằng đã gặp mặt không ít lần trong năm qua nhưng mà căn bản cô chưa từng chủ động nói lời nào với anh ta cả.


Ánh mắt Kỳ Ưng Diêm vốn đang tràn ngập sự giận dữ lại bởi vì hành động của Lưu Ly mà lóe lên chút kinh ngạc. Anh ta thật không ngờ là Lưu Ly lại nghĩ rằng anh ta tới đây tìm Dennis. Trời ạ, cô vốn chậm hiểu như vậy hay đang cố tình đây?


Dennis rất nhanh chóng đi từ phòng vệ sinh ra, bởi vì anh ta không mang theo y phục dự phòng, hơn nữa đầu vẫn đang đau nhức, lại tưởng rằng Lưu Ly đã đi rồi nên anh ta chỉ mặc mỗi quần tây mà đi ra ngoài. Áo khoác cùng sơ mi được Dennis vắt trên cánh tay, cả khuôn ngực vạm vỡ hoàn toàn lộ ra. Trong nháy mắt nhìn thấy Lưu Ly vẫn còn ở trong phòng, anh ta không khỏi sững sờ, gương mặt đang bình thường cũng trở nên cực kỳ lúng túng.


Lưu Ly cũng không ngờ sẽ thấy một màn thế này nên mặt mũi cũng đỏ ửng lên, vội vàng quay mặt đi và cũng không kém phần bối rối.


Vẫn đứng ở ngoài cửa, Kỳ Ưng Diêm không nhìn thấy tình huống phát sinh trong phòng, nhưng cũng không đợi được mời đã sải bước tiến vào. Tình hình của hai người họ hoàn toàn hiện rõ trong mắt anh ta khiến Kỳ Ưng Diêm gầm lên thiếu điều vang dội cả du thuyền.


"Dennis, anh định làm gì?"


Chết tiệt! Anh ta đã sớm biết đàn ông đều không đáng tin mà!


Cả Lưu Ly và Dennis đều bị tiếng gầm đầy giận dữ của Kỳ Ưng Diêm làm cho hết hồn, nhất là Dennis. Anh ta không hiểu sao Kỳ Ưng Diêm lại đột ngột đến phòng mình, Khẽ kéo lấy áo choàng tắm mặc vào, lại thấy có chút chóng mặt nên ngồi xuống sofa xong, Dennis chậm rãi cất tiếng, "Kỳ Ưng Diêm, mặc dù anh là luật sư nhưng cũng không nên quản nhiều chuyện như vậy chứ?"


Lưu Ly nhìn thoáng qua Kỳ Ưng Diêm, lúc này mới chợt bừng tỉnh. Thì ra anh ta chính là luật sư Kỳ Ưng Diêm. Tên và người quả thật không giống nhau chút nào. Chỉ là cái tên này Lưu Ly đã nghe thấy rất nhiều lần, cũng biết trận đánh cuối cùng của Lạc Tranh trên tòa là đối đầu với anh ta. Nhưng bởi Lưu Ly vốn không có thiện cảm với luật sư nên đương nhiên cũng không để tâm chú ý nhiều.


Kỳ Ưng Diêm thấy Lưu Ly nhìn mình không chớp mắt nên ánh mắt anh ta cũng dịu lại đôi chút, khõe miệng khẽ cong lên rồi lại nhíu mày, "Anh đưa cô ấy đến đây làm gì?"


Dennis nghe vậy cũng không lập tức giải thích hoặc có lẽ là anh ta vẫn đang đau đầu nên lười giải thích nhiều, chỉ ngẩng đầu lên nhìn Lưu Ly, trong ánh mắt thoáng có chút khó hiểu, "Sao Lưu Ly tiểu thư còn chưa rời khỏi đây?"


Lưu Ly khẽ than nhẹ một tiếng rồi trả lời, "Tôi vốn muốn gọi người phục vụ đến đem đồ của anh đi, không ngờ vừa ra cửa đã thấy anh ta xông tới. Tôi còn tưởng anh ta tới tìm anh...."


Câu nói dang dở của Lưu Ly cũng bị bỏ lửng bởi cô nhận ra Kỳ Ưng Diêm không phải là tới tìm Dennis.


Mà mặt Kỳ Ưng Diêm đã chuyển thành xanh tái.


Dennis thì khẽ cười nhìn Lưu Ly, "Tôi không sao, chỉ là y phục bị đổ chút rượu. Tôi sẽ xử lý ốn thỏa thôi."


Lưu Ly cũng nhẹ nhàng gật đầu. Cô vốn không phải mẫu người thích can thiệp vào chuyện người khác. Thấy anh ta không có việc gì nên cô cũng không nói thêm lời nào liền lập tức rời đi, chỉ còn lại Kỳ Ưng Diêm vẫn đứng đó trợn mắt nhìn Dennis.


"Anh thích cô ấy?" Dennis dựa lưng vào sofa nhìn Kỳ Ưng Diêm đang tức giận đến nghẹn lời, dứt khoát hỏi thẳng.


"Phải, tôi thích cô ấy cho nên anh đừng nên có ý gì với cô ấy hết." Kỳ Ưng Diêm cũng dứt khoát ngồi xuống đối diện với Dennis, giọng điệu cũng không còn tức giận như trước nữa.


Dennis thoải mái nằm dài lên sofa, có chút bất đắc dĩ cất tiếng, "Sao anh và Thương Nghiêu cứ coi tôi là tình địch thế nhỉ? Chẳng lẽ trông tôi nguy hiểm đến vậy sao?"


"Dáng vẻ của anh rất đứng đắn, chỉ là hành vi luôn vượt quá giới hạn." Kỳ Ưng Diêm trừng mắt liếc anh ta.


Dennis nhịn không được bật cười thành tiếng, "Nếu bàn về hành vi, tôi thấy đại luật sư như anh cũng chẳng kém gì tôi đâu!"


"Không nói nhảm với anh nữa!" Kỳ Ưng Diêm đứng dậy tính rời đi.


"Ưng Diêm..." Dennis ở phía sau gọi với theo Kỳ Ưng Diêm, "Nhưng tôi không đảm bảo người ta không thích tôi đâu nhé!"


Kỳ Ưng Diêm quay đầu lại cất tiếng cười đầy vẻ chế nhạo, "Bộ dạng anh chẳng những quá ngây thơ mà ý nghĩ cũng vậy." Nói xong, anh ta lập tức rời đi.


Dennis cũng không hề tức giận mà chỉ cong môi cười...


***


Trên du thuyền cũng có rất nhiều khu vực vui chơi giải trí, thậm trí còn mời tới cả những ca sỹ và ban nhạc nổi tiếng chơi những bản tình ca ngọt ngào khiến không khí buổi đêm càng thêm phần lãng mạn đa tình.


Bởi nhiệt độ của Tahiti quanh năm đều là mùa xuân nên lúc trở về phòng nghỉ Lưu Ly cũng chỉ thay một bộ váy dài màu tím nhạt bằng lụa mỏng phối hợp với làn da trắng muốt lại càng tôn lên vẻ dịu dàng của cô. Chỉ là sắc mặt của Lưu Ly trước sau vẫn rất lãnh đạm hệt như phong cách thường ngày của cô nên rất nhiều đàn ông mặc dù cảm thấy cô rất xinh đẹp nhưng lại không dám chủ động tiến tới làm quen.


Lưu Ly cùng Lạc Tranh là hai mỹ nhân với phong cách hoàn toàn khác nhau. Gương mặt Lạc Tranh mang theo vẻ đẹp thánh thiện của thiên sứ cùng vẻ cám dỗ của ma quỷ, tỏa ra sức mê hoặc cùng quyến rũ khiến đàn ông không thể cưỡng lại, mặc dù biết rõ nàng đóa hoa anh túc độc nhưng không cách nào ngăn bản thân không đến gần nàng.


Nhưng Lưu Ly thì không giống như vậy. Mặc dù cô cũng rất xinh đẹp nhưng vẻ đẹp của Lưu Ly lại có chút gì đó mờ ảo như sương khói khiến người ta chỉ dám đứng từ xa ngắm nhìn bởi sợ lại gần sẽ khiến nó tan biến.


Mặc dù khu giải trí bên cạnh đang thu hút sự chú ý của rất nhiều người nhưng phía bên này Lưu Ly vẫn lặng lẽ ngồi bên quầy bar thưởng thức một ly cocktail màu tím nhạt. Dịch rượu sóng sánh ánh lên làn da trắng trẻo của Lưu Ly càng khiến cô toát lên vẻ quyến rũ khó tả. Người pha chế tại quầy bar vừa pha chế rượu vừa lén ngắm cô, thỉnh thoảng còn đem ra những loại cocktail mới nhất để Lưu Ly thưởng thức.


"Cảm ơn!" Lưu Ly khẽ nhấp một ngụm rượu, ánh mắt nhẹ nhàng chuyển qua khu vực náo nhiệt bên cạnh, cười nhẹ một tiếng. Mỗi người đều có cuộc sống của mình. Cuộc sống của cô cũng vậy. Chẳng bao lâu nữa, cô sẽ quay lại Hy Lạp, đến một nơi có khung cảnh thật thanh tĩnh, thong thả tản bộ hoặc tới bờ biển Aegean đi dạo trên bờ cát với bàn chân trần, ở đó đến quá trưa nhìn mấy cụ già nhàn nhã phơi hải sản hay dân địa phương dẫn chó dạo chơi ven bờ biển. Cuộc sống bình thản như vậy thật sự cũng là một cái đích để hướng tới.


Khi Kỳ Ưng Diêm rời khỏi thang máy đi về phía quầy bar liền thấy một cô gái mặc bộ váy dài màu tím nhạt đang ngồi ở đó. Ánh mắt cô dường như đang nhìn về nơi xa xăm nào đó, trên môi còn khẽ cong lên thành nụ cười để lộ lúm đồng tiền khiến anh ta hít thở có chút khó khăn. Trong lúc nhất thời bị dáng vẻ này của Lưu Ly mê hoặc khiến Kỳ Ưng Diêm quên cả việc bước tiếp.


Một lúc lâu sau thấy Lưu Ly nhấp một ngụm rượu từ ly cocktail, anh ta mới có lại phản ứng. Xem ra cố gắng suốt một năm qua của anh ta xem như uổng phí. Vừa rồi nhìn ánh mắt của Lưu Ly, Kỳ Ưng Diêm có thể biết được trong lòng cô không có mình. Ánh mắt xa lạ kia thật khiến trái tim anh ta băng giá.


Phía bên này, Lưu Ly lẳng lặng đắm mình trong thế giới riêng, cho đến khi bên tai vang lên một thanh âm mạnh mẽ của đàn ông...


"Pha cho vị tiểu thư đây một ly Purple Love giúp tôi! Cảm ơn!"


Đang mải nhìn lén Lưu Ly, người pha chế tại quầy bar không ngờ lại có người bất ngờ tiến tới khiến anh ta sững sờ, mãi sau đó mới có phản ứng vội vàng gật đầu rồi đi pha chế cocktail.


****


Thành phần chủ yếu của Purple Love là rượu vang lâu năm của vùng Provence được chuyển tới theo đường hàng không, lại thêm mùi hoa oải hương hoà với vị ngọt ngào của chút siro cùng vị dịu nhẹ của rượu champagne khiến khi uống vào có một cảm giác nhẹ nhàng thoải mái, hơn nữa mùi dịu nhẹ của hoa oải hương còn lưu lại thật lâu trong khoang miệng cho nên nó mới có cái tên này.


Bất thình lình bị thanh âm trầm trầm kia làm cho hết hồn, Lưu Ly vừa mới ngẩng đầu lên đã thấy người đàn ông kia ngồi xuống bên cạnh mình nhưng cô cũng không nói thêm lời nào.


Người pha chể rất nhanh chóng đặt ly cocktail như yêu cầu tới trước mặt Kỳ Ưng Diêm. Anh ta khẽ cong môi tỏ ý hài lòng rồi đưa ly rượu tới cho Lưu Ly.


"Nếm thử một chút đi, thứ này rất hợp với em."


Có lẽ đây chính là duyên phận. Khi anh ta lần đầu tiên nghe từ miệng Lạc Tranh cái tên Lưu Ly, trong lòng anh ta đã có chút kích động. Khi nhìn thấy tận mắt nhà điều chế hương liệu được ca tụng này, nhìn cô hệt như một tiên nữ trên trời, sự kích động trong lòng đã chuyển thành một thứ tình cảm mãnh liệt. Loại cảm giác này đối với Kỳ Ưng Diêm mà nói cũng không xa lạ gì. Anh ta biết rõ mình thích Lưu Ly, thậm chí còn chưa tiếp xúc đã bắt đầu yêu cô rồi.


Duyên phận thực sự rất kỳ lạ, tình yêu cũng vậy. Nói đến là đến, một chút dấu hiệu cũng không có.


Giờ khắc này, ánh mắt Kỳ Ưng Diêm nhìn Lưu Ly mang theo sự nóng bỏng đến cực độ cũng hệt như tâm tình của anh ta lúc này bởi Kỳ Ưng Diêm không cách nào che dấu tình cảm của mình.


Nhưng bộ dạng này của anh ta chỉ càng làm cho Lưu Ly thêm sợ mà thôi. Khẽ chau mày cầm lấy ly rượu, cô chỉ nhẹ nhàng nói lời cảm ơn.


Kỳ Ưng Diêm thấy Lưu Ly tiếp nhận lời mời của mình, đáy mắt cũng ánh lên sự vui mừng. Vừa muốn mở miệng để kéo gần khoảng cách với cô hơn thì anh ta lại nghe thấy Lưu Ly lên tiếng nói với người pha chế ở quầy bar, "Phiền anh pha cho vị tiên sinh đây một ly "Băng Tâm"! Cảm ơn!"


Kỳ Ưng Diêm nghe mà sững sờ, "Băng Tâm cái gì chứ?"


Người pha chế cũng chưa từng nghe tới loại cocktail này, bối rối đưa tay gãi gãi đầu rồi nhìn về phía Lưu Ly, "Xin hỏi loại cocktail đó pha chế thế nào ạ!"


Lưu Ly nhìn thoáng qua những chai rượu đang đặt trên giá đằng sau, chỉ ba loại rượu trong số đó rồi nói, "Ba loại này pha chế theo tỷ lệ 2:1:2 rồi thêm vào chút bạc hà tươi là được.


Người pha chế khẽ gật đầu không nói thêm lời nào rồi lẳng lặng theo lời Lưu Ly mà làm. Rất nhanh sau đó một ly cocktail màu sắc thanh nhã hiện ra trước mắt mọi người với mùi hương thơm mát.


"Pha rất khá!" Lưu Ly cầm ly cocktail lên ngắm một chút rồi đưa tới trước mặt Kỳ Ưng Diêm, "Mời anh!"


Thẳm sâu trong đáy mắt Kỳ Ưng Diêm ánh lên một chút ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên anh ta thấy một người phụ nữ đáp lễ lại thế này. Bình thường những phụ nữ đã bước chân vào quán bar đều muốn có càng nhiều đàn ông vây quanh càng tốt.


Khẽ nhấp một ngụm trong ly rượu Lưu Ly đưa, Kỳ Ưng Diêm cảm thấy cực kỳ sảng khoái, hơn nữa cảm thấy đầu óc cũng rất sáng suốt. Đàn ông thường không thích uống cocktail, anh ta cũng không ngoại lệ. Những người đàn ông thích mạo hiểm như anh ta trước giờ chỉ ưa rượu mạnh. Nhưng đêm nay, ly cocktail này thực sự là một trải nghiệm rất thú vị.


"Rất tuyệt! Xem ra em rất am hiểu việc pha chế cocktail." Kỳ Ưng Diêm bất giác mở miệng nói câu này rồi lại cảm thấy có chút quái lạ. Đây dường như không phải tác phong thường ngày của anh ta.


Lưu Ly nhìn Kỳ Ưng Diêm một cái, cũng không nói gì chỉ lẳng lặng đưa ly Purple Love lên môi.


"Nghe nói loại cocktail Purple Love này được pha chế từ loại rượu rất nổi danh của vùng Provence. Hơn nữa mùi hoa oải hương rất có tác dụng an thần. Hôm nay em mệt mỏi như vậy, uống ly này thật sự rất thích hợp." Kỳ Ưng Diêm thừa dịp lấn tới, thân hình cao lớn cũng hơi nghiêng về phía Lưu Ly khiến khoảng cách giữa hai người gần thêm một chút...


Anh ta vốn muốn dùng chiêu này để kéo gần tình cảm giữa hai người họ, chẳng ngờ...


"Uống ly này không phải vì muốn nghỉ ngơi mà là muốn nâng cao tinh thần." Lưu Ly khẽ hừ lạnh rồi hạ ly cocktail xuống, đẩy ra xa, hàng lông mi dài cong vút khẽ nhướng lên, ánh mắt cũng không có chút tình cảm nào khiến Kỳ Ưng Diêm nhìn không ra rốt cuộc là cô đang vui hay buồn. Ánh mắt của Lưu Ly rất bình thản nhưng lại không hề giống sự bình thản của Lạc Tranh. Bởi sự bình thản của Lạc Tranh là sự kiên định cùng mạnh mẽ. Còn Lưu Ly, đối mặt với một người không quen biết lại có thể biểu đạt cảm giác của mình như vậy cho thấy nội tâm của cô cũng cực kỳ an tĩnh.


"Chẳng lẽ anh không biết một chút tinh dầu hoa oải hương có thể khiến người ta ngủ ngon nhưng nếu thêm quá chút nữa sẽ khiến tinh thần con người cực kỳ phấn chấn và tỉnh táo sao?" Ly Purple Love này, ngay cái tên của nó đã nói lên hàm lượng tinh dầu oải hương có trong đó rồi." Lưu Ly hờ hững nói xong rồi lại bình thản uống một chút nước mát.


Kỳ Ưng Diêm thật sự bị làm cho lúng túng. Ở trước mặt phụ nữ từ xưa tới nay, anh ta luôn rất thuận lợi, thậm chí có rất nhiều phụ nữ đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn anh ta nhưng người phụ nữ này chẳng những không đón nhận tình cảm của anh ta mà còn dùng kiến thức chuyên môn để lên tiếng dạy dỗ lại. Thế này thì mặt mũi anh ta biết để đâu đây?


Một hồi lâu sau Kỳ Ưng Diêm khẽ hắng giọng rồi cười nhẹ, "Chắc hẳn ly Băng Tâm của tôi cũng rất có ý nghĩa?"


Lưu Ly cũng không hề nhìn anh ta mà vẫn dùng giọng điệu cực bình thản để trả lời...


"Ly Băng Tâm này do ba loại rượu điều chế mà thành. Loại thứ nhất có hương cam tạo cảm giác tươi mới, loại thứ hai có vị chanh giúp nâng cao tinh thần, còn thứ ba là vị hoa cúc." Hơi điều chỉnh lại tư thế ngồi một chút, Lưu Ly lại tiếp tục nói, "Ở Ai Cập, người ta luôn cho rằng hoa cúc là đoá hoa thần thánh, thường đặt nó trong các điện thờ để dâng tặng thần mặt trời. Vị hoa cúc trong ly cocktail này cũng giống như trà hoa cúc, có vị thanh mát lại thêm màu lam nhạt rất đẹp mắt với công hiệu khiến tinh thần thư thái và giúp người ta trấn tĩnh lại vậy. Cuối cùng ly cocktail của anh còn được thêm tinh chất bạc hà nữa. Tôi nghĩ đàn ông các anh đều biết những loại rượu cực phẩm của phương Tây khi có thêm vị này đều có tác dụng giúp trí não tỉnh táo rất nhiều.


Kỳ Ưng Diêm nghe mà sững sờ hồi lâu, mãi sau anh ta mới cất lời tán thưởng, "Rất ít phụ nữ hiểu biết về rượu như em."


"Tôi không hiểu về rượu, vừa rồi chỉ là dùng những kiến thức về hoa cỏ để nói mà thôi." Đối với sự tán thưởng của Kỳ Ưng Diêm, Lưu Ly cũng không chút cảm kích mà chỉ dùng ánh mắt có chút kỳ quái nhìn anh ta, giọng điệu cũng rất hờ hững rồi bình thản tiếp lời, "Đây là công việc của tôi, tôi biết rõ chúng cũng là chuyện rất đỗi bình thường."


Kỳ Ưng Diêm dường như cũng hiểu được ý tứ trong lời nói lạnh lùng của Lưu Ly nên nụ cười trên môi anh ta càng trở nên mất tự nhiên. Gặp người phụ nữ thế này, mấy lời đường mật xem ra không có tác dụng rồi!


"Dù sao tôi cũng cảm ơn em vì đã tỉ mỉ chọn cho tôi loại cocktail này." Suy tính hồi lâu, nụ cười trên môi Kỳ Ưng Diêm lại nhếch lên.


Nào ngờ Lưu Ly lại nhẹ nhàng lắc đầu...


"Sở dĩ tôi chọn loại này cho anh là vì tôi thấy trong ánh mắt anh có chút phấn khích nên muốn giúp anh trấn tĩnh lại một chút mà thôi."


Một câu nói đơn giản này lại hệt như một tia sét đánh thẳng xuống đầu Kỳ Ưng Diêm. Nụ cười trên môi anh ta như đông cứng lại, nhìn Lưu Ly bằng ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh. Mà bộ dạng lúc nói chuyện của cô cũng cực kỳ nghiêm túc, không giống đang đùa giỡn chút nào.


"Còn nữa, không nên đến gần phụ nữ như vậy. Không phải người phụ nữ nào cũng sẽ thích thú uống Purple Love của anh, huống chi anh còn chưa biết gì về tôi, thậm chí có khi tên tôi anh còn không biết." Lưu Ly nói xong liền quay người rời khỏi quầy bar.


Kỳ Ưng Diêm trợn tròn đôi mắt nhìn bóng Lưu Ly khuất dần. Trời ạ, cô có thể bỏ mặc anh ta một mình ở đây? Hơn nữa ai bảo anh ta không biết tên cô chứ? Ông trời à!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom