• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full DỤ DỖ (3 Viewers)

  • Chương 7

“Không phải là Lương Chi Ý có ý với cậu đấy chứ?”



Lương Chi Ý dứt lời thì mọi người xung quanh: Chuyện gì thế này?!



Có người nhận ra điều gì đó, chợt hiểu ra rồi “Ồ” một tiếng, mỉm cười nhanh chóng kéo những người khác: “Được, lớp trưởng à, vậy bọn này đi trước nhé…”



“Hả? Hai người họ tính sổ gì thế?”



“Đồ đầu heo nhà cậu, hỏi nhiều thế làm gì…”



Những người khác đi xa.



Gần máy bán hàng tự động chỉ còn lại hai người.



Bùi Thầm cụp mắt đối diện với đôi mắt trong veo của Lương Chi Ý. Vào khoảnh khắc khi chạm vào cô hồi nãy, xúc cảm mềm mại mà cơ thể của cô gái mang lại bỗng xuất hiện trong đầu, cùng với cảm giác là lạ chợt lướt qua đầu quả tim.



Chàng trai nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, khi lên tiếng giọng lạnh và khàn:



“Tôi xin lỗi…vì đã vô ý va phải cậu hồi tối.”



Lương Chi Ý: Cái gì cơ?



Chờ một hồi lâu, cậu lại đang nghĩ tới chuyện này à?



Cô không nhịn được mà bật cười, “Chuyện mà mình nói không phải là chuyện này.”



“Chuyện mình nói là…” Lương Chi Ý bước từng bước lại gần cậu, chất giọng nhẹ nhàng của cô lọt vào tai cậu, “Tại sao cậu lại không đồng ý lời mời kết bạn của mình thế?”



Vẻ mặt Bùi Thầm thoáng cứng đờ, “Cậu kết bạn với tôi có việc gì sao?”



“Không có việc gì thì không thể kết bạn với cậu ư?”



“Tôi không kết bạn với người không quen biết.”



“Ai nói chúng ta không quen biết vậy?” Cô vô thức thốt ra.



Bùi Thầm nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, “Không thế thì sao?”



Cô gái chột dạ vê chóp mũi, khẽ ho hai tiếng: “Chúng ta là bạn cùng bàn, sau này…sau này chắc chắn sẽ thân mà.”



“…”



“Tôi về trước đây.”



Chàng trai xoay người đi về phía tòa ký túc xá.



Cái người này…



Lương Chi Ý đuổi theo thuyết phục: “Lớp trưởng à, lỡ may sau này mình có việc lớp thì tìm cậu qua Wechat nhé. Hơn nữa không giấu gì cậu, mình có một tinh thần vô cùng ham học hỏi, chúng ta kết bạn với nhau thì có thể trao đổi các vấn đề học thuật, cùng nhau tiến bộ như thế chẳng phải là tốt lắm sao?”



Cậu nhìn cô trong giây lát, “Trao đổi học thuật với cậu ư?”



Lương Chi Ý nghe ra ẩn ý trong lời của cậu: “Mình học hành cũng có kém đâu!”



Cô nghĩ tới điều gì đó, rồi dùng kế khích tướng: “Bùi Thầm à, không phải là cậu đang sợ điều gì đó chứ? Chẳng lẽ cậu cảm thấy mình kết bạn với cậu là vì mục đích gì khác sao?”



Hàng mi của chàng trai rung lên.



Rồi không để ý tới cô nữa.



Hai người đi vào tòa ký túc xá. Khi tới tầng hai, cô gái bất chợt gọi cậu lại: “Bùi Thầm, cậu đứng đây chờ mình một chút nhé.”



Chàng trai nhìn cô trong giây lát.



“Mình quay lại liền.”



Cô vội vã chạy lên tầng, cũng không biết là muốn làm gì. Một phút sau thì xuống dưới, tay cầm một thứ.



Thấy Bùi Thầm vẫn còn ở hành lang tầng hai, cô khẽ thở phào, đến trước mặt cậu, rồi đưa một lọ Vân Nam Bạch Dược nhỏ cho cậu, cong môi cười:



“Đây, mình mua thừa một lọ, hôm nay đứng nghiêm mệt như thế, cậu có thể bôi một ít, thế thì hôm sau khi đứng chân sẽ không đau như vậy nữa.”



Món đồ bị dúi vào tay cậu.



Bùi Thầm nhìn thấy, đáy mắt đen nhánh khó phân biệt nổi sáng tối.



Cô giữ lấy ống tay áo của cậu, hơi kiễng mũi chân nghiêng về phía cậu, nhếch mép: “Chỉ là kết bạn Wechat mà thôi, mình sẽ không ăn thịt cậu đâu mà.”



Cô nói xong thì xoay người lên tầng, đi được vài bước lại quay đầu, đuôi ngựa vung lên, lúm đồng tiền lộ ra:



“Nhớ đồng ý đấy nhé.”



***



Bùi Thầm về tới ký túc xá.



Khi đẩy cửa ra, mấy anh chàng bên trong lập tức xông tới, nói ồn ào: “Lớp trưởng à, chuyện gì thế này? Lương Chi Ý tìm cậu tính sổ chuyện gì thế?!”



“Lớp trưởng à, Lương Chi Ý có vẻ thân với cậu quá nhỉ! Hồi đầu cậu ấy còn chọn ngồi bên cạnh cậu nữa!”



“Không phải là cậu ấy có ý với cậu đó chứ?!”



Bùi Thầm nghe thế, hàng mi cụp xuống. Cậu cụp mắt lạnh nhạt mở miệng: “Không phải, đừng nói linh tinh nữa!”



“Thế hồi nãy cậu ấy tìm cậu làm gì vậy?”



“Không có gì, ngủ trước đây.”



Cậu không để cho bọn họ có cơ hội hóng hớt mà lên giường luôn. Trước giờ mấy người này cũng biết tính cách của Bùi Thầm là như thế, nên cũng không gặng hỏi nữa.



Uổng công hồi nãy trước khi lên tầng bọn họ còn cho rằng bầu không khí giữa hai người sai sai, bây giờ nhìn lại thì có lẽ là nghĩ nhiều rồi.



Bùi Thầm chưa từng có một chút cảm giác đặc biệt nào với con gái. Ngoài học tập ra, không có thứ gì có thể khiến cậu hứng thú được cả.



Một lát sau, tất cả mọi người lên giường.



Trong phòng ngủ là một vùng tăm tối. Ở trên giường, mắt Bùi Thầm vẫn luôn nhìn lọ Vân Nam Bạch Dược.



Một lúc lâu sau, cậu cầm di động mở Wechat ra, rồi nhìn thấy một lời mời kết bạn mới, lúc này cuối cùng cũng báo tên: [Lương Chi Ý.]



Dáng vẻ của cô gái lại hiện lên trong đầu một lần nữa.



Cậu nhìn màn hình, đáy mắt dần tối đi, một lúc lâu sau bên cạnh có một âm thanh khe khẽ vọng tới: “Lớp trưởng, cậu vẫn chưa ngủ à?”



Chàng trai ở giường đối diện thấy cậu nhìn chằm chằm vào di động, tựa như trong đó có một bài toán cực kì khó chưa giải được vậy.



“Ngủ đây.”



Cuối cùng Bùi Thầm cúi đầu nhìn vào di động, ngón tay nhanh chóng dừng ở hai chữ ‘Đồng ý’.



Cậu mau chóng để di động xuống, bắt đầu thấy buồn ngủ.



***



Sáng hôm sau.



Sau khi đồng hồ báo thức vang, mọi người nhanh chóng thức dậy.



Lương Chi Ý tỉnh giấc, đầu tiên là mò di động, sau khi mở ra thì nhìn thấy trong danh sách xuất hiện một tin mới từ Bùi Thầm: [Hai người đã kết bạn thành công.]



Cậu ấy đồng ý thật rồi!



Lương Chi Ý vui mừng hớn hở, Quý Phỉ Nhi mặc quần áo rồi xuống giường, nhìn cô: “Cười ngây ngô cái gì thế, còn không dậy đi à?”



Lương Chi Ý đưa màn hình di động cho cô ấy xem với vẻ khoe khoang, Quý Phỉ Nhi ngạc nhiên: “Không phải là tối qua cậu đã đe dọa cậu ấy đó chứ?”



“Sao có thể chứ,” Lương Chi Ý ôm mặt, cười đáng yêu, “Đương nhiên là dựa vào sức hấp dẫn to bự của chính mình rồi.”



“Chậc…”



Quý Phỉ Nhi đi rửa mặt, Lương Chi Ý vừa định để di động xuống thì phát hiện bên góc danh sách có một lời mời kết bạn.



Cô mở ra nhìn, đối phương ghi chú Trần Tư Hàng. Cô nhớ ra cậu ta là người ngồi cạnh cô lúc đi học tối qua.



Bởi vì là bạn cùng lớp, Lương Chi Ý không nghĩ gì nhiều mà ấn đồng ý luôn.



Sau khi rửa mặt xong, mọi người xuống dưới tập hợp. Lương Chi Ý đi vào hàng ngũ, rồi nhìn thấy Bùi Thầm với khí chất lạnh nhạt.



Bùi Thầm ngước mắt lên, đúng lúc đối diện với ánh mắt của cô. Cô gái cười ranh mãnh với cậu, Bùi Thầm nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.



Hừ, quả nhiên vẫn lạnh lùng như trước.



Lương Chi Ý quay đầu, đúng lúc nhìn thấy Trần Tư Hàng ở cách đó không xa. Đối phương nhếch mép với cô, cô thản nhiên quay đi, căn bản không để ý.



Sau khi tập hợp xong, mọi người tới căng-tin. Bùi Thầm đang đi thì giọng nói thản nhiên của Trần Tư Hàng truyền tới từ đám con trai ở phía sau: “Mình và Lương Chi Ý đã kết bạn với nhau trên Wechat rồi.”



“Anh Trần được ha, phát triển thần tốc!”



“Cậu định khi nào thì bắt lấy người ta thế…”



Tiếng bàn luận sôi nổi lọt vào tai Bùi Thầm. Mắt chàng trai nhìn thẳng, con ngươi thăm thẳm như hồ sâu.



***



Sau khi ăn sáng xong, buổi sáng là buổi luyện bắn súng.



Quản giáo nói hôm nay có tập bắn đạn thật, đám con trai hưng phấn cực kì.



Sau khi đi vào sân tập bắn, lớp chín đi tới trước một khoảng sân rồi chỉnh đốn hàng ngũ. Quản giáo nói: “Buổi trải nghiệm bắn súng ngày hôm nay sẽ do một sĩ quan huấn luyện được mời tới từ bên ngoài của chúng tôi dạy cho các em, các em hãy cho một tràng pháo tay hoan nghênh!”



Lúc đang vỗ tay, mọi người nhìn thấy một người đàn ông đi tới.



Vóc dáng của đối phương gần 1m90, anh ta mặc một chiếc áo rằn ri ngắn tay và quần túi hộp, đi đôi giày martin bước về phía bọn họ. Khuôn mặt dưới vành mũ lưỡi trai góc cạnh rõ ràng, ngạo mạn phô trương.



“Oà đẹp trai quá đi!”



Lúc này tới lượt các cô gái kích động, Quý Phỉ Nhi giữ lấy tay Lương Chi Ý: “Aaa cậu có thấy anh ta đẹp trai lắm không!”



Lương Chi Ý quay đầu thấy Tri Miên lanh lợi mềm mại đáng yêu cũng đang nhìn chằm chằm thì cười nói: “Tiểu Cửu cũng nhìn đến ngẩn ra rồi kìa, thế thì chắc chắn là đẹp trai rồi.”



Khuôn mặt của cô gái đỏ lên, vội vã cúi đầu: “Mình nào có…”



Người đàn ông đi tới phía trước đội ngũ, nhìn lướt qua một vòng, rồi thấp giọng lên tiếng:



“Chào các em, tôi là sĩ quan huấn luyện được thuê tạm thời của các em, tên là Đoạn Chước. Để tôi hướng dẫn các em thử trải nghiệm môn bắn súng một chút.”



“Hôm nay thứ chúng ta dùng chính là súng trường cỡ nhỏ chuyên dụng cho vận động viên. Đầu tiên các em hãy nhìn tư thế cầm súng một chút…”



Đoạn Chước lấy khẩu súng trên mặt bàn lên, biểu diễn cho mọi người.



“Còn có thế này…”



Người đàn ông tiến lên lộn nhào về phía trước một cái, rồi nhanh chóng nhặt súng dưới đất lên, bóp cò, trực tiếp bắn trúng vòng 10.



Mọi người kích động vỗ tay: “Ngầu quá xá!”



Khi biểu diễn xong, mọi người ngồi xuống chiếu, hai người một cặp đi lên trải nghiệm thử.



Đến lượt Tri Miên, cô ấy đi lên trước, nhớ lại tư thế vừa được dạy, có chút trúc trắc cầm lấy súng, một giọng nam biếng nhác có nhấn nhá vang lên: “Đưa vai ra sau, cả chân nữa…”



Tri Miên nhìn Đoạn Chước ở bên cạnh trong giây lát, tim đập nhanh hơn. Đối phương hướng dẫn xong, giọng nói nhuốm nét cười lọt vào tai cô ấy: “Sao mà ngốc thế? Những gì đã dạy em hồi trước thành công cốc hết rồi à?”



Phía sau có bạn cùng lớp, Tri Miên ngăn lại trái tim đang cuồng loạn, thấp giọng cãi:



“Còn lâu em mới ngốc.”



Đoạn Chước nhướng mày, “Bắt đầu đi.”



Tri Miên chuẩn bị một chút, bắn trúng vòng 8, đối với một cô gái thì đã là không dễ dàng gì. Phía sau vang lên tiếng vỗ tay, Đoạn Chước khẽ cười: “Được đấy.”



Tri Miên đỏ mặt quay trở về đội ngũ.



Sau khi Lương Chi Ý bắn xong được một lúc thì đến lượt Bùi Thầm.



Cô nhìn chàng trai đứng lên thì nói: “Bùi Thầm cố lên!”



Chàng trai nhìn cô một cái, rồi đi lên trước, người đi cùng với cậu vừa khéo lại là Trần Tư Hàng.



Bên dưới có người đùa giỡn: “Anh Trần, xông lên! Bắn trúng vòng 10 đi!”



Vóc dáng của Trần Tư Hàng cao to, thoạt nhìn có vẻ rất am hiểu khoản này.



Quý Phỉ Nhi nói với Lương Chi Ý: “Mình cảm thấy Bùi Thầm chắc chắn sẽ bắn không tốt, một con mọt sách như cậu ấy thoạt nhìn là kiểu không biết cầm súng.”



Lương Chi Ý biếng nhác chống tay ra sau, ánh mắt vui vẻ chỉ nhìn về phía Bùi Thầm: “Không sao, cậu ấy có thế nào thì cũng đẹp trai cả.”



“Đồ mê trai…”



Lượt đầu tiên, Bùi Thầm nổ súng, bắn trúng vòng 8.



Trần Tư Hàng nhìn cậu bắn xong rồi nở nụ cười. Cậu ta bẻ cổ mấy cái, rồi cầm súng lên, bắn trúng vòng 9 một cách dễ dàng.



Tiếng vỗ tay vang lên, Trần Tư Hàng quay đầu nhìn Bùi Thầm, khinh thường nhếch mép: “Lớp trưởng à, cậu không ổn rồi.”



Sau đó là phát súng thứ hai.



Lúc này Trần Tư Hàng nổ súng trước, lần thứ hai trúng vòng 9.



Cậu ta nhìn về phía Bùi Thầm, rồi thấy chàng trai giơ súng lên, sườn mặt tuấn tú góc cạnh, tập trung nhìn về phía trước, ở đuôi mắt bên phải có một nốt ruồi lệ, đáy mắt lạnh lẽo thấu xương.



Mấy giây sau, viên đạn bắn ra, gần trúng hồng tâm.



Vòng 10, thành tích tốt nhất trong lớp.



Tất cả mọi người hoảng sợ: “Bùi Thầm, súng thần!”



“Đệt mợ đỉnh thế lớp trưởng ơi! Đẹp trai quá đỗi!”



Bùi Thầm quay đầu, lạnh nhạt nhìn sắc mặt thoáng cứng đờ của Trần Tư Hàng. Cậu để súng xuống rồi đi về phía lớp.



Khi quay về đội ngũ, Lương Chi Ý không nhịn được mà khen cậu: “Bùi Thầm à cậu giỏi thật đấy…”



Ở bên kia, Trần Tư Hàng quay đầu thấy Lương Chí Ý mỉm cười nói chuyện với Bùi Thầm thì sắc mặt trở nên sa sầm.



***



Buổi sáng bắn thử xong, tới chiều là buổi luyện các thế liên quyền theo chuẩn quân đội.



Vào buổi tối, kế hoạch sau khi cơm nước xong là xem phim đề tài quân đội, thoải mái hơn chút.



Trên đường tới hội trường, đám người lớp chín bọn họ gặp đội ngũ các lớp khác. Lương Chi Ý đang trò chuyện với Quý Phỉ Nhi thì bất chợt bị người ta vỗ một cái vào đầu.



“Ai thế?”



Cô tức giận quay đầu lại, rồi nhìn thấy em trai cô.



Lương Đồng Châu đứng ở ngoài rìa đội ngũ, lúc này cậu đang mặc quân phục nguỵ trang, phóng khoáng tự do.



Lương Chi Ý trở tay đập cậu, “Gan em lớn rồi đấy hả?”



Chàng trai nở nụ cười, đưa thứ gì đó trong tay cho cô, rồi nói với giọng trầm thấp: “Cho chị chai nước mà thôi, có lương tâm không thế?”



Lương Chi Ý nhận chai nước có ga mà cô thích uống nhất, khẽ hừ một tiếng, rộng lượng không truy cứu nữa, “Tối nay mấy em cũng xem phim à?”



“Ừ,” Đội ngũ lớp của Lương Đồng Châu đi nhanh hơn, “Đi trước nhé, mấy ngày này chú ý đừng để bị cảm nắng đấy.”



Sau khi chàng trai đi mất, Quý Phỉ Nhi ở bên cạnh nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện thì nói với vẻ mặt hóng hớt: “Cậu ta là trai đẹp nào thế? Đây là chán Bùi Thầm nên định đổi người đó hử?”



Lương Chi Ý gõ đầu cô nàng, “Cậu nói linh tinh cái gì thế? Đó là em trai mình.”



“Ồ? Thì ra là em trai cậu.”



Quý Phỉ Nhi biết Lương Chi Ý có một cậu em trai, nhưng chưa gặp bao giờ. Nghĩ tới dáng vẻ của Lương Đồng Châu, cô ấy cười: “Chi Chi à, gen nhà các cậu tốt thật đấy, em trai cậu cũng đẹp trai thật, mình cảm thấy còn đẹp trai hơn cả Bùi Thầm nữa.”



Lương Chi Ý nhìn về phía Quý Phỉ Nhi với vẻ kinh ngạc, “Mắt cậu có vấn đề đấy à?”



“?”



“Nhan sắc của Bùi Thầm đủ để đè bẹp nó đấy okay!” Với cái dáng vẻ thối tha đó của thằng em cô mà kêu đẹp trai á?



“Nhìn cái khuỷu tay sắp quẹo tới tận núi Himalaya* của cậu đi…”



(*)



Một lát sau thì tới hội trường, sau khi vào thì mọi người có thể ngồi trong phạm vi của lớp mình, tự do kiếm chỗ ngồi.



Lương Chi Ý phát hiện chỗ cạnh Bùi Thầm không có ai ngồi thì đôi mắt sáng lên. Quý Phỉ Nhi chú ý tới ánh mắt của cô thì ghét bỏ đẩy cô: “Đi đi đi đi, tìm Bùi Thầm của cậu đi.”



Lương Chi Ý cười: “Yêu cậu.”



Cô đi qua, Bùi Thầm thấy cô gái ngồi xuống bên cạnh, rồi nhìn về phía cậu với vẻ ngạc nhiên: “Ấy, Khéo thật ha? Không ngờ người ngồi bên cạnh mình lại là cậu đó.”



Bùi Thầm: “…”



Cậu nghe nói cô từng đóng phim, nhưng kỹ thuật diễn kém thế này thì sao mà lên hình được vậy?



Lương Chi Ý lại gần cậu, nhỏ giọng nói: “Bùi Thầm à, cậu có biết bộ phim được chiếu tối nay là phim gì không?”



“Không biết.”



“Ồ…”



Ở góc bên phải của phía sau, Trần Tư Hàng và mấy người anh em nhìn thấy hai người họ thì ngạc nhiên: “Sao Lương Chi Ý lại tới ngồi với Bùi Thầm thế?”



“Ê, các cậu biết không, tối qua Lương Chi Ý tìm riêng Bùi Thầm đấy!”



“Vì sao vậy?”



“Không biết, nhưng mà mình nghe con gái trong lớp nói, tối qua Lương Chi Ý còn chủ động kết bạn Wechat với Bùi Thầm nữa cơ.”



“Chẳng lẽ Lương Chi Ý có hứng thú với cậu ta ư?”



“Thế thì anh Trần à, anh gặp nguy rồi…”



Trần Tư Hàng ở bên cạnh nghe thế thì hàng mày lạnh lẽo nhướng lên: “Lương Chi Ý mà lại để ý tới Bùi Thầm ư? Sao có thể chứ.”







Một lát sau, bộ phim bắt đầu.



Phim chiếu được một nửa, Bùi Thầm đứng dậy nói với quản giáo là đi WC, sau đó ra khỏi đại sảnh.



Bên ngoài hội trường gió thổi hiu hiu, cậu băng qua sân thể dục, đi tới ký túc xá.



Khi ra khỏi WC, cậu đi vòng về.



Đang đi thì Trần Tư Hàng đúng lúc đi tới từ phía đối diện.



Hai tay Trần Tư Hàng đút túi, cà lơ phất phơ đi tới, ai ngờ ngay sau đó cậu ta lại chặn đường Bùi Thầm, biếng nhác mở miệng: “Này, hỏi cậu chuyện này.”



Bùi Thầm ngước mắt lên nhìn cậu ta.



Giọng điệu Trần Tư Hàng khinh thường: “Có phải Lương Chi Ý mới tới lớp chúng ta chủ động kết bạn Wechat với cậu không?”



Bùi Thầm nhìn cậu ta một cái, rồi lơ đi, tiếp tục đi về phía trước.



Trần Tư Hàng thấy thế thì đè vai cậu lại, cười mỉa: “Mẹ nó chứ tôi đang hỏi cậu đấy…”



Cậu ta gằn từng chữ: “Có phải Lương Chi Ý đã kết bạn với cậu không?”



Bắt đầu từ hồi lớp 10 thì Trần Tư Hàng đã không ưa Bùi Thầm.



Đối phương rất ưu tú, lại được rất nhiều cô gái thích, nhưng suốt ngày trưng ra khuôn mặt lạnh lùng. Mẹ nó chứ, không biết tỏ vẻ thanh cao cái gì.



Bùi Thầm nhìn cậu ta trong giây lát, đôi môi mỏng nhả ra mấy chữ:



“Liên quan gì tới cậu à?”



“Mày giả vờ gì chứ? Cho rằng bản thân mày trâu bò lắm ư? Học sinh nghèo ơi, mày làm ơn tỉnh táo một chút đi, Lương Chi Ý sẽ để ý tới mày sao?”



“Tao nói cho mày biết, ông đây đã ngứa mắt mày từ lâu rồi. Mẹ nó chứ hôm nay tao rất muốn…”



Trần Tư Hàng vừa định túm lấy áo Bùi Thầm thì lại bị Bùi Thầm trực tiếp bắt lấy cánh tay, sau đó dùng sức vặn.



Trần Tư Hàng bị ép phải xoay người, cả người bị đè lại không thể nhúc nhích. Cậu ta cảm nhận được sức mạnh đó, đau đến mức nhíu mày: “Á!”



Bùi Thầm đè chặt cậu ta. Cậu cụp mắt xuống, giọng nói lạnh lùng như băng vang lên:



“Muốn làm gì? Đánh nhau à?”



Tác giả có lời muốn nói:



Bùi Thầm đẹp trai quá huhu! Ai nói cậu ấy yếu ớt thế!



PS: Chương này kéo Đoạn Chước* ra đi lướt qua, thể hiện tình cảm xíu~




(*) Đoạn Chước và Tri Miên là hai nhân vật chính trong bộ truyện khác của tác giả nha mọi người.



PPS: Viết tới “Con mọt sách như Bùi Thầm thoạt nhìn là kiểu không biết cầm súng”, có bạn đọc tới chỗ này thì nói một câu ẩn ý “Thế thì phải xem xem là cầm súng gì mới được”, trời ạ đen tối quá đi [che mặt]. Tôi nghĩ tới hình ảnh đó thì trong một chốc đầu óc không còn trong sáng nữa.



Hết chương 7.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom