• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full DỤ DỖ (3 Viewers)

  • Chương 64: Ngoại truyện 8

Edit+Beta: Selbyul Yang



“Em không biết là anh muốn cưới em tới nhường nào sao?”



Trước đó đã có nhân viên âm thầm thông báo riêng cho khách khứa và giới truyền thông ở hiện trường về kế hoạch cầu hôn của Bùi Thầm, bày tỏ rằng trong buổi quảng bá sẽ có một nốt nhạc đệm nhỏ như thế, nhưng tất cả mọi người đều tỏ vẻ ủng hộ, hơn nữa rất vui lòng chứng kiến khoảnh khắc tốt đẹp này.



Khi mọi người nhìn thấy những bức tranh được tạo ra từ code cùng với pháo hoa và bong bóng ngợp trời thì ai ai cũng cảm thán rất lãng mạn, không ngờ rằng tổng giám đốc của công ty Cải tiến khoa học công nghệ Thừa Tri lại yêu bạn gái sâu sắc như thế.



Mà hình ảnh màn cầu hôn cũng được phát sóng trực tiếp trên mạng, sau đó mang tới độ hot rất cao, nhưng đây là chuyện sau đó.



Hơn chín giờ tối, vào hai tiếng cuối cùng, buổi quảng bá tuyên bố kết thúc tốt đẹp.



Lương Chi Ý và Bùi Thầm tiễn một vài vị khách quan trọng, lát sau thì chợt nghe thấy có người đang trêu hai người, Lương Chi Ý quay đầu thì thấy bố mẹ hai bên và cả rất nhiều người bạn nữa, Bùi Thầm mỉm cười cụp mắt liếc cô một cái rồi ôm cô đi qua.



Khi họ tới trước mặt, Phàn Cao cười đùa: “Tối nay mình đúng là bị ép nuốt một ngụm cơm chó to tướng! Bùi thần này, lúc nào thì một tên đầu gỗ học kỹ thuật như cậu lại trở nên lãng mạn như này vậy?”



Tuyên Hạ cười: “Cậu không biết đâu, Bùi Thầm đã lên kế hoạch cho màn cầu hôn này nửa năm đấy!”



Cô gái nghe thế thì nhìn về phía Bùi Thầm với vẻ ngạc nhiên: “Anh đã bắt đầu chuẩn bị từ sớm như thế ư?”



“Ừ.”



Thật ra thì ý tưởng cho buổi cầu hôn này đã có từ nửa năm trước, chỉ là phải chuẩn bị rất nhiều, anh luôn phải giấu diếm niềm vui bất ngờ này không cho cô biết.



Tuyên Hạ nhướng mày: “Chi Ý à, những bức tranh tạo từ code đấy đều do cậu ấy tự làm cả đấy, người khác muốn giúp đỡ mà cậu ấy cũng không cho đâu! Như này đủ lòng thành rồi chứ hả?”



Sau buổi cầu hôn hôm nay thì có thể biết được là người đàn ông đã tốn bao nhiêu thời gian và tiền bạc để chuẩn bị, huống hồ công việc còn bộn bề nữa. Anh vẫn luôn trao trọn trái tim mình cho cô, đã nhiều năm qua rồi nhưng chưa bao giờ thay đổi.



Cô gái ngước mắt lên đối diện với ánh mắt của Bùi Thầm, cảm động vô cùng.



Sau khi trêu chọc mấy câu, cô quay đầu nhìn bố mẹ của mình và Bùi Thầm, nụ cười ngọt ngào xen lẫn ngại ngùng bộc lộ trên khuôn mặt: “Bố mẹ, chú dì, sao tối nay mọi người cũng tới vậy, con còn chẳng nhận ra…”



Lương Thiên Minh cười: “Tiểu Bùi muốn mang tới cho con một niềm vui bất ngờ, sao có thể cho con biết được?”



Lương Chi Ý nhìn về phía nhóm nhân viên ở bên cạnh: “Thế là mọi người đều biết cả ư?”



Mọi người cười hì hì: “Giám đốc Lương à, thật ra thì bọn tôi đều biết về chuyện này, chỉ có mỗi cô là không biết thôi.”



“Giám đốc Lương này, từ lúc tổng giám đốc Bùi nhắc đến việc muốn mở một buổi quảng bá sản phẩm thì cô cũng đã bị lừa rồi ha ha ha…”



Chả trách sao tối nay cô lại có cảm giác ánh mắt mọi người nhìn cô cứ khang khác, thì ra toàn bộ quá trình chỉ có mình cô chẳng hay biết gì.



Trọng Tâm Nhu nhìn hai người, tươi cười dịu dàng: “Chi Chi, tiểu Bùi, thấy hai đứa các con đi tới ngày hôm nay, bọn mẹ cảm thấy vui mừng thay các con, nhất là việc tiểu Bùi chuẩn bị niềm vui bất ngờ này cho con tối nay, đúng là rất có lòng.”



Bùi Vĩnh Hạ ở bên cạnh vỗ vai Bùi Thầm, cười vui vẻ: “Con trai à, tối nay bọn bố được mời tới đây chứng kiến màn cầu hôn của con, bây giờ có nhiều người là nhân chứng như thế, nếu sau này con không tốt với Chi Ý thì bọn bố không tha cho con đâu đấy.”



Lương Đồng Châu: “Đúng đó Bùi Thầm, nếu cậu không tốt với chị mình thì chắc chắn mình sẽ là người đầu tiên xử cậu!”



Tuyên Hạ: “Mình làm anh em, sẽ là người tiếp theo!”



Lương Chi Ý ngạo kiều nhìn về phía Bùi Thầm: “Có nghe thấy không? Em có người bảo vệ đó nhé.”



Mọi người nở nụ cười, đuôi mắt Bùi Thầm cong lên, anh ôm lấy cô: “Không dám, chắc chắn con sẽ đối xử tốt với Chi Ý.”



Mọi người đùa giỡn ầm ĩ, cuối cùng thời gian cũng hòm hòm, cũng phải rời đi. Bùi Thầm chuẩn bị xe đưa họ quay về nội thành.



Hôm nay đã quá muộn, bố mẹ hai bên rời đi trước, cũng hẹn hôm khác lại ăn với nhau bữa cơm, bàn về việc cưới xin của hai đứa trẻ.



Lương Chi Ý đi tới trước mặt Quý Phỉ Nhi và Tri Miên, Quý Phỉ Nhi ôm lấy cô: “Chi Chi à, hồi nãy thấy Bùi Thầm đứng trên sân khấu cầu hôn cậu thì mình đã cảm động tới sắp khóc đấy. Nhìn hai người đến với nhau không dễ dàng gì, là người bạn thân thiết nhất, mình cảm thấy mừng thay vì cậu đã tìm được một chốn về yên ấm.”



Lương Chi Ý xúc động mỉm cười, xoa đầu cô ấy, “Cảm ơn Phỉ Nhi nhé.”



Tri Miên ở bên cạnh cũng nở nụ cười ôm lấy cô gái, giọng dịu dàng: “Chi Chi à, chúc cậu và Bùi Thầm mãi mãi hạnh phúc nhé, mình còn muốn tham dự hôn lễ của các cậu sớm một chút nữa đấy.”



Lương Chi Ý mỉm cười bóp mặt cô ấy, “Mình có yêu sớm đi nữa thì cũng không theo kịp người nào đó còn trẻ đã cưới, ngay cả bé cưng cũng sinh rồi. Tốc độ của Đoạn Chước đúng là vẫn nhanh nhất.”



Hồi đại học, Tri Miên và Đoạn Chước đã từng chia tay một khoảng thời gian. Thật ra hai người vẫn còn yêu nhau, sau đó Đoạn Chước lại theo đuổi cô ấy lần nữa. Sau khi hai người tốt nghiệp không bao lâu thì nhanh chóng kết hôn, bây giờ cũng đã có một bé cưng rất đáng yêu.



Tri Miên đỏ mặt mỉm cười, “Thế nên cậu và Bùi Thầm hãy tranh thủ thời gian đi.”



Quý Phỉ Nhi cười xấu xa: “Mau chóng đăng ký kết hôn, sớm sinh quý tử.”



Lương Chi Ý vỗ đầu cô nàng: “Sao đã sớm sinh quý tử rồi, mình chưa nghĩ xa như vậy đâu…”



“Ái chà chà lại còn xấu hổ nữa chứ, vấn đề thời gian mà thôi.”



Quý Phỉ Nhi và Tri Miên đùa cô. Bùi Thầm đi tới, nhìn thấy hai má đỏ ửng của Lương Chi Ý thì hỏi: “Các cậu đang nói gì vậy?”



Quý Phỉ Nhi nhướng mày: “Bùi Thầm, bọn mình đang nói chuyện sinh con á. Cậu xem, ngay cả bé cưng mà tiểu Cửu cũng có luôn rồi, hai người các cậu cũng phải tranh thủ thời gian đi, đừng để Chi Ý sốt ruột chờ lâu quá.”



Cô gái đối diện với ánh mắt sâu xa của Bùi Thầm, khuôn mặt càng nóng hơn: “Bùi Thầm, anh đừng nghe mấy cậu ấy nói linh tinh…”



Người đàn ông khẽ cười, nhìn về phía Lương Chi Ý: “Ừ, anh biết rồi.”



Lương Chi Ý:??



Người này lại biết cái gì vậy! Che mặt…



***



Bùi Thầm thu xếp xong xuôi các công việc còn lại của buổi quảng bá. Sau khi hết việc, anh đưa Lương Chi Ý về căn hộ.



Buổi tối sau khi tắm rửa xong, Bùi Thầm tới phòng sách xử lý một ít công việc, cô gái nằm bò ra giường rồi thấy Quý Phỉ Nhi gửi video cầu hôn quay sáng nay tới di động. Sau khi xem lại một lần, cô vẫn cảm thấy ngọt ngào không thôi trước những lời âu yếm của Bùi Thầm.



Cô nâng má nhìn chiếc nhẫn kim cương ở ngón áp út bên tay trái, Bùi Thầm bận xong vào phòng ngủ thì thấy dáng vẻ ngây thơ và ngọt ngào của cô. Anh lên giường, kéo cô vào lòng: “Thích chiếc nhẫn này à?”



Lương Chi Ý nhếch khóe môi, đưa mắt nhìn anh: “Thích cực kì, nhưng sao anh lại mua chiếc nhẫn kim cương to thế, chắc là đắt lắm…”



Bên trong chiếc nhẫn kim cương có khắc tên viết tắt của cô và Bùi Thầm, thoạt nhìn được chế tác rất tinh xảo, rất xinh đẹp, đeo lên tay thấy nặng trịch, nhìn là biết giá cả đắt đỏ.



“Nhẫn được đặt làm riêng ở nước ngoài hồi đầu năm, giá cả không quan trọng,” Giọng anh vang lên, “Chỉ là anh muốn cho em thứ tốt nhất, để em không phải hâm mộ người khác.”



Khóe môi Lương Chi Ý cong lên, cô tựa vào đầu vai anh: “Bùi Thầm à, sau khi ở bên anh em chưa từng hâm mộ ai cả, vả lại chỉ cần là thứ anh cho thì với em mà nói, đó chính là thứ tốt nhất.”



Trước giờ cô không coi trọng vật chất, tấm lòng của anh là quan trọng nhất.



Người đàn ông ôm chặt lấy cô, cô trêu anh: “Nhẫn được đặt làm hồi đầu năm, buổi cầu hôn cũng bắt đầu chuẩn bị từ nửa năm trước, thì ra người nào đó đã bắt đầu có ý định từ sớm như vậy rồi sao?”



Bùi Thầm mỉm cười, quay đầu kề sát tai cô, “Chẳng phải em đã biết từ lâu, rằng anh muốn lấy em tới nhường nào rồi sao?”



Cô mỉm cười, “Thế bây giờ chẳng phải là đã lấy được rồi sao?”



Anh nhổm nửa người lên, cụp mắt nhìn cô chăm chú, nói với vẻ thâm tình lưu luyến: “Không tính, vẫn còn thiếu một bước nữa.”



“Gì vậy?”



“Mối quan hệ này phải có hiệu lực pháp luật.”



Cô gái đỏ mặt, cánh môi bị mổ một cái: “Đã đồng ý lời cầu hôn của anh rồi, khi nào thì theo anh tới Cục Dân Chính đăng ký kết hôn đây, hửm?”



“Anh muốn đi lúc nào…”



“Càng sớm càng tốt, tốt nhất là ngày mai.”



Cô ngạo kiều lẩm bẩm: “Sổ hộ khẩu vẫn còn ở bên chỗ bố mẹ em đấy, anh có cần phải vội vã tới mức đó không?”



Anh nhìn cô chăm chú, giọng rất thấp: “Đương nhiên rồi.”



Anh chỉ tiếc không thể biến cô thành người nhà của anh sớm một chút.



Hai người bàn bạc một lúc, định tối mai sắp xếp bố mẹ ăn bữa cơm, chính thức quyết định chuyện cưới xin, sau đó là có thể chuẩn bị đăng ký kết hôn.



Bùi Thầm nhớ tới một chuyện, nở nụ cười: “Phải rồi, hôm nay nói chuyện sinh con với mấy cậu ấy, Chi Chi sốt ruột lắm à?”



Cô gái vội vàng phản bác một cách ngại ngùng, “Còn lâu, anh đừng nghe mấy cậu ấy nói lung tung.”



“Nhưng mà họ nói đúng lắm, Tri Miên cũng đã có con rồi, có phải là chúng ta cũng cần tốc độ hơn không?”



Nhìn thấy anh chống người lên nằm phía trên cô, tay chạm vào eo cô, đôi mắt như mực nhìn cô chằm chằm, tim cô thoáng loạn nhịp: “Bùi Thầm, chúng ta cần phải lên kế hoạch chuyện này cẩn thận, không, không thể vội vã quá được…”



Bùi Thầm không khỏi mỉm cười, “Trêu em thôi.”



Anh thật sự không nỡ để cô vừa mới định kết hôn đã mang thai bé cưng.



“Trong chuyện này anh tôn trọng em, khi nào em muốn có con thì lúc đó chúng ta sẽ sinh.”



Cô cảm thấy ấm lòng, “Ừ, có thể chờ đến khi công ty ổn định hơn một chút.”



Đương nhiên là cô bằng lòng có một bé cưng thuộc về họ, nhưng bây giờ cảm giác hơi nhanh, cô vẫn chưa sẵn sàng để làm một người mẹ.



Hai người đối mặt với nhau, giọng nói trầm thấp mập mờ của Bùi Thầm vang lên: “Nhưng mà bây giờ anh muốn cái khác hơn.”



“Gì cơ?”



“Em thấy sao?”



Tối nay cầu hôn thành công, lúc này hai người cực kì thắm thiết.



Sao cô gái lại không nghe hiểu ẩn ý trong lời nói đó được, ánh mắt quyến rũ như nước gợn sóng, mấy giây sau cô ôm cổ anh, bò lên người anh như con rắn, chủ động dâng lên đôi môi đỏ.



Người đàn ông nhanh chóng nắm thế chủ động, giữ chặt cổ tay cô giơ lên đỉnh đầu, hôn nóng bỏng mà mãnh liệt, cái tay còn lại thì trượt vào váy ngủ của cô, đốt lên một ngọn lửa rực cháy.



“Ưm…Bùi Thầm…”



Cô khẽ cắn môi, giọng nũng nịu ướt át.







Ánh trăng nhàn nhạt vương vãi trong căn phòng.



Hai bên quấn quýt, con thuyền nhỏ đong đưa, tối nay đã định là một đêm tình nồng.



***



Ngày hôm sau, mặt trời ló dạng.



Kết cục của một đêm hoang đường tối qua chính là lúc này Lương Chi Ý eo đau chân đau đứng trước chiếc gương to, chỉ tiếc không thể dùng khăn quàng cổ quấn hết vòng này tới vòng khác.



Hu hu hu đồ đàn ông thối tha QAQ.



Lúc Bùi Thầm tới sau lưng cô, cô quay đầu lườm anh, vừa cáu vừa xấu hổ: “Đã nói là không cho anh hôn cổ rồi, người khác thấy được thì làm sao đây…”



Bùi Thầm nhìn thấy dấu ô mai trên cái cổ trắng hồng của cô, nhớ tới hành động mất kiểm soát tối qua, anh ôm lấy cô từ phía sau, thấp giọng mỉm cười dỗ: “Xin lỗi em nhé Chi Chi, hay là…em cứ nói là bị muỗi cắn đi?”



“…Đang mùa đông thì đào đâu ra muỗi chứ?”



Tai cô bị hôn một cái, cô nhìn người đàn ông trong gương, hai má đỏ ửng lên, hờn dỗi: “Cả trên người nữa, đều do anh tạo ra cả đó…”



Bây giờ Bùi Thầm càng ngày càng biết nhiều trò, tối qua giày vò, dấu cũ còn chưa mất thì đã thêm dấu mới, có đỏ có tím, nếu ai nhìn thấy cơ thể này thì đều sẽ biết chắc chắn là cô được ‘tưới tắm’ rất nhiều, bị ăn sạch từ trong ra ngoài.



Tối qua Bùi Thầm nhìn thấy thì ngọn lửa trong lòng càng bùng cháy.



Tất nhiên là anh sẽ không buông tha cô dễ dàng, sau đó anh bảo chính cô ngoan ngoãn tách đầu gối ra, khóc thút thít để mặc anh chơi thỏa thích.



Bùi Thầm nhếch môi, nói với giọng khàn khàn: “Chi Chi à, sau này anh nhất định sẽ kiểm soát.”



“Còn lâu em mới tin.”



Miệng đàn ông chuyên lừa người, nhất là Bùi Thầm, trong một vài trường hợp nào đó như thể là một người khác vậy…



“Chủ yếu là do Chi Chi quá ngọt ngào.”



Vừa quyến rũ vừa mềm mại, khiến người ta mê say.



Hai người nói lời đường mật một lát, cuối cùng cô cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay. trái tim ngọt ngào, rồi bị anh ôm lấy, “Đi thôi, chúng ta đi ăn sáng.”



Cô cong môi, “Ừ.”



Hôm nay cả hai người đều dậy muộn, định ra ngoài ăn sáng. Lương Chi Ý nói muốn ăn bánh bao Sinh Tiên*, anh bèn nói dẫn cô đến một tiệm mà trước đây anh từng tới.



(*)



Khi ra tới bên ngoài, một luồng gió lạnh thổi tới, thành phố Lâm vào tháng mười hai tiết trời rất lạnh.



Bùi Thầm đeo chiếc mũ len vào giúp cô, cô gái kéo anh đi về phía trước trong sự ấm áp.



Trên đường tới bãi đỗ xe, Lương Chi Ý nhớ tới một chuyện, quay đầu nhìn anh: “Bùi Thầm này, chúng mình đăng ký kết hôn xong thì tới quán mì thăm chú Lâm dì Lâm nhé? Cũng đã nửa năm không tới ăn mì rồi.”



Mấy năm nay thỉnh thoảng bọn họ cũng sẽ tới ‘Quán mì lão Lâm’ ăn mì, mối quan hệ giữa họ và đôi vợ chồng già vẫn luôn tốt đẹp.



Bùi Thầm khẽ cười nói: “Được, họ mà biết chúng ta sắp kết hôn thì chắc sẽ vui lắm.”



Dẫu sao thì đôi vợ chồng già đã chứng kiến quá trình họ đến với nhau, cũng dạy họ rất nhiều.



Cô gái cười hì hì, “Chúng ta phải mang bánh kẹo cưới qua.”



“Ừ.”



Anh mỉm cười xoa đầu cô.



Sau khi lái xe tới tiệm bánh bao Sinh Tiên, Bùi Thầm ôm cô đi vào. Khi tới trước đài gọi món, ông chủ thấy Bùi Thầm quen quen, thấy anh và Lương Chi Ý ở bên cạnh anh thì nở nụ cười: “Hôm nay dẫn theo bạn gái tới đấy hả?”



Bùi Thầm cụp mắt đối diện với ánh mắt của cô gái, nét dịu dàng trào dâng nơi đáy mắt, anh nhẹ nhàng mở miệng: “Dạ, là vợ cháu.”



Sau khi gọi món xong, hai người ngồi vào chỗ, đầu óc Lương Chi Ý vẫn còn dừng ở câu mà anh nói đó, trái tim rung động ngọt ngào: “Vẫn chưa đăng ký kết hôn, em vẫn chưa phải vợ anh đâu…”



“Chưa phải ư?”



“Ờm…”



Anh nghiêng người nhìn về phía cô, đôi mắt đen nhìn cô chăm chú, nét cười trào dâng trong đôi mắt: “Không muốn à?”



“…”



Muốn, đương nhiên là muốn rồi.



Cô nâng má, che khuất một bên mặt ửng đỏ, khóe môi khẽ cong lên.



Thôi vậy, dù sao sớm muộn gì cũng là vợ anh, anh giới thiệu trước như thế dường như cũng chẳng có vấn đề gì cả.



Ăn sáng xong thì hai người tới công ty.



Khi vào công ty, nhóm nhân viên nhìn thấy hai người họ thì gật đầu chào hỏi. Mọi người nhìn thấy Bùi Thầm-người trước giờ luôn mang vẻ mặt bình tĩnh, không tùy tiện nói cười nay khóe môi cũng thấp thoáng nét cười, vừa nhìn là biết tâm trạng tốt cỡ nào.



Không ai là không biết tối qua tổng giám đốc Bùi đã cầu hôn thành công, lúc này họ lại gửi lời chúc phúc lần nữa. Bùi Thầm nhìn về phía mọi người, mở miệng nói: “Hôm nay mời mọi người uống trà chiều, mọi người cứ gọi thoải mái.”



“Quào tốt quá đi!”



“Tổng giám đốc Bùi ơi chúng tôi yêu anh!”



“Không đúng, phải là giám đốc Lương ơi chúng tôi yêu cô chứ!”



Mọi người cười ầm ầm, khuôn mặt Lương Chi Ý cũng có nét cười ngọt ngào xấu hổ. Cô gái về văn phòng của mình, Quý Phỉ Nhi cầm cốc trà sữa nóng đi vào, nhìn cô mấy lần rồi nhướng mày mỉm cười:



“Xem ra tối qua cầu hôn xong thì vui lắm nhỉ.”



“Hả?”



“Tình hình chiến đấu kịch liệt thật đấy.”



Lương Chi Ý ngước mắt rồi thấy đối phương đang nhìn chằm chằm vào cái cổ của cô, cô nhanh chóng dùng khăn quàng che đi, tức giận bật cười: “Tránh ra đi, mình không lên xe* của cậu đâu.”



(*)



Cuối cùng Lương Chi Ý lấy phấn nước ra che lại, Quý Phỉ Nhi cười hỏi: “Thế hai người các cậu định khi nào thì làm đám cưới vậy?”



“Tối nay mình và Bùi Thầm hẹn bố mẹ hai nhà ra ngoài ăn cơm, chuyện hôn lễ cũng phải nghe thử ý kiến của họ, mình và Bùi Thầm cũng chưa bàn.”



“Được được, dù sao cũng là chuyện chẳng chóng thì chày, hai người các cậu nhanh chân lên, mình còn có thể làm phù dâu nữa.”



Lương Chi Ý cười hì hì, “Cũng phải ha, nếu mình và Bùi Thầm mà chậm hơn cậu và thằng em mình thì có lẽ mình sẽ không còn phù dâu nữa rồi.”



Quý Phỉ Nhi cười, “Biết là tốt rồi. À phải rồi, cậu đã xem nhóm lớp cấp ba chưa? Trong nhóm đã bùng nổ rồi.”



“Chưa, sao vậy?”



“Tối qua video cầu hôn của các cậu được phát sóng trực tiếp trên mạng, người trong lớp nhìn thấy thì gửi vào nhóm, tất cả mọi người đã biết cả rồi.”



Lương Chi Ý rất ít xem nhóm, lúc này cô lấy di động ra nhìn một cái, bên trong có rất nhiều bạn học thời cấp ba đang nói tới chuyện này:



[Màn cầu hôn của lớp trưởng cũng lãng mạn quá thể!]



[Uầy, 99999*, vậy mà lớp trưởng và Chi Ý đều đã sắp bước vào cung điện hôn nhân rồi!]



(*)



[Chúng ta đây đúng là có thể uống rượu mừng rồi ha ha ha!]



[Bây giờ lớp trưởng lên như diều gặp gió…]



Tuy rằng có vài cô gái từng không thích Lương Chi Ý giở giọng quái gở, ghen ghét việc bọn họ thật sự đã đi tới bây giờ mà Bùi Thầm vẫn còn cưng chiều cô như thế, nhưng càng có nhiều người chúc phúc họ hơn.



Lương Chi Ý cảm ơn mọi người trong nhóm, nói khi làm đám cưới thì sẽ gửi thiệp mời cho bọn họ.



“Cậu đừng để ý tới mấy lời ghen tị của những người đó,” Quý Phỉ Nhi nói.



Cô gái cười, “Mình còn lười phản ứng họ nữa đấy.”



Dù sao thì tình yêu giữa cô và Bùi Thầm, những người khác có hâm mộ cũng không hâm mộ nổi.



***



Buổi tối, Bùi Thầm đặt một nhà hàng có không gian lịch sự tao nhã, mời bố mẹ hai bên ăn cơm. Lần này bọn họ coi như chính thức gặp mặt nhau với thân phận thông gia.



Lương Thiên Minh và Trọng Tâm Nhu rất hài lòng về Bùi Thầm, sự yêu thích mà Bùi Vĩnh Hạ và Củng Cầm Tâm dành cho Lương Chi Ý lại càng không cần phải nói, vả lại bố mẹ hai bên đều là người lịch sự khiêm tốn, bầu không khí tự nhiên vui vẻ ấm áp.



Bố mẹ hai bên nói rằng, chuyện hôn lễ không cần phải vội, có thể chuẩn bị từ từ, dù sao thì nhà họ Lương là gia tộc bề thế, đám cưới chắc chắn sẽ có chút phức tạp. Bùi Thầm cũng nói anh sẽ sắp xếp cẩn thận, làm dựa theo sở thích của Lương Chi Ý.



Khi bữa tiệc đến hồi kết thúc, Trọng Tâm Nhu hỏi Lương Chi Ý: “Chi Ý này, con định khi nào thì đi đăng ký kết hôn với tiểu Bùi vậy?”



Cô gái cười hì hì: “Được hết ạ, không vội.”



Trọng Tâm Nhu nghe thế thì lấy sổ hộ khẩu ra khỏi túi, mỉm cười xinh đẹp: “Thế thôi được, khoan lại đưa sổ hộ khẩu cho con, dù sao con cũng không vội.”



Cô gái ngạc nhiên, tưởng là thật, sốt ruột thốt ra: “Không, con vội…”



Bốn người lớn đang ngồi đều nở nụ cười, cô gái chuyển ánh mắt thì thấy vẻ tươi cười trong mắt Bùi Thầm, ý thức được bản thân bị trêu chọc thì khuôn mặt đỏ bừng.



“Thế thì xem ra vẫn rất muốn lấy tiểu Bùi sớm một chút nhỉ, có còn muốn quyển sổ hộ khẩu này nữa không?” Trọng Tâm Nhu cười hỏi.



Cô gái xấu hổ lúng túng, vẫn vươn tay nhận: “Muốn ạ…”



“Bùi Thầm đã tới tìm chú xin sổ hộ khẩu từ lâu, cuối cùng thì quyển sổ hổ khẩu này cũng đã có tác dụng rồi.” Bùi Vĩnh Hạ cười.



Cô gái vuốt ve quyển sổ hộ khẩu trong tay, ngọt ngào quay đầu nhìn về phía Bùi Thầm. Người đàn ông đối diện với cô, cũng dịu dàng nhếch khóe môi.



***



Sau khi lấy được sổ hộ khẩu, Bùi Thầm không muốn chờ thêm nữa, hôm sau anh lập tức dẫn Lương Chi Ý tới Cục Dân Chính.



Toàn bộ quá trình đăng ký rất thuận lợi. Đến cuối cùng, hai người đối diện với quốc kỳ và quốc huy, đọc <Lời thề hôn nhân> một cách trang nghiêm:



“Chúng tôi tự nguyện trở thành vợ chồng. Từ hôm nay trở đi, chúng tôi sẽ gánh vác trách nhiệm và nghĩa vụ mà hôn nhân giao phó, trên hiếu kính cha mẹ, dưới giáo dục con cái, tôn trọng và yêu thương nhau, tin tưởng lẫn nhau, nỗ lực vì nhau, bao dung lẫn nhau, nhường nhịn lẫn nhau, hoạn nạn có nhau, yêu nhau cả đời…”



Lương Chi Ý đọc xong, mỉm cười nhìn về phía Bùi Thầm, đôi mắt rớm lệ.



Kết hôn là một sự lựa chọn cực kỳ cẩn thận, liên quan tới cả cuộc đời.



Cô thấy may mắn vì đã gặp được người mình yêu nhất vào năm mười bảy tuổi ấy. Có thể lựa chọn người chồng này, sống cùng anh đến hết quãng đời còn lại là niềm hạnh phúc lớn lao nhất của cô.



Sau khi đọc lời thề xong, người trao chứng nhận phát cho hai người sổ chứng nhận kết hôn màu đỏ rực.



Tuy rằng cảnh này đã được diễn tập trong đầu rất nhiều lần, nhưng khi thật sự lấy được cuốn sổ nhỏ này, Lương Chi Ý vẫn cảm thấy có chút hoảng hốt, như thể cô mới quen biết Bùi Thầm ngày hôm qua.



Cuối cùng, hai người ra khỏi Cục Dân Chính, quay lại bên cạnh xe, xung quanh không có ai, Bùi Thầm ôm lấy cô gái, mỉm cười nói:



“Bây giờ phải gọi anh là gì ấy nhỉ?”



Lương Chi Ý cười cong cả mắt, giọng nhõng nhẽo mềm mại: “Chồng ơi.”



Bùi Thầm mỉm cười, nâng cằm cô lên, sau đó là một nụ hôn.



Ở ven đường, làm gió nhẹ thổi hiu hiu. Dưới tàng cây Thường Xuân bốn mùa, ánh mặt trời rọi xuống người cả hai, ánh sáng lay động.



Cuối cùng anh chậm rãi dừng lại, trán kề trán. Anh nhìn cô chăm chú, trong đôi mắt là tình yêu cuồn cuộn, khàn giọng mở miệng:



“Chi Chi ơi, cuối cùng thì khát vọng của anh cũng đã trở thành hiện thực rồi.”



Cô gái duy nhất mà anh yêu sâu đậm vào thời niên thiếu ấy, cuối cùng cũng có một ngày trở thành bà Bùi của anh.



Hết ngoại truyện 8.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom