• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Đông Túy Hạ Hàm 2023 (3 Viewers)

  • Chương 34

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Xem ảnh 1
94853.png
Cậu theo hắn đã năm năm, xung quanh ai cũng nói hắn vô tình lạnh lùng, lòng dạ ác độc, nhưng Đông Quỳ hiểu rõ, ác thể nào suy cho cùng cũng là một kiểu bảo vệ bản thân.


“Đông Quỳ, chắc cậu cũng biết, loại người như chúng ta không thể yếu mềm, càng ác độc càng đứng vững.” Âm Tam có lý do riêng của mình, thân là đại ca, không thể để người khác biết được điểm yếu của mình, cẩn thận trong dòng người.


Thử thách đầu tiên là để kiểm tra năng lực của Đông Túy, thử thách thứ hai là để kiểm tra tính cách của cô, nếu là người chỉ biết bảo sao nghe vậy thì tất nhiên sẽ bị out ngay.


Thông minh như Đông Quỳ vẫn bị Âm Tam nhìn thấu, không nén nổi nhếch mép cười.


“Vậy Tam gia, con nhỏ này chắc cũng có tiềm năng lớn đúng không?” Tài diễn xuất và biểu hiện của cô khiến người khác phải há hốc mồm quan sát.


Đông Quỳ tự nhiên hiểu các kỹ năng cần có trong đó.


Cậu nở nụ cười tươi sáng, chẳng cần nói gì, đủ khiến người ta như được tắm gió xuân.


Âm Tam không đáp lời, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Đông Túy đang tiến lại gần, gương mặt từ đầu chí cuối không biểu lộ gì, tạo cảm giác lạnh lùng vô cảm, xa cách ngàn dặm.


Nhưng trong lòng lại thấy điềm đạm, dịu dàng.


Đây đúng là…


Một cô gái thú vị.


Thấy Âm Tam không đáp lời, Đông Quỳ sốt sắng đặt câu hỏi: “Thể Tam gia, mục tiêu tiếp theo, anh định là…” Tuy vậy ánh mắt của Âm Tam đã dừng lại trên người cảnh sát đang ở gần Đông Túy.


“A…


Gần đây tên cảnh sát này gây ngứa mắt thật đấy.


Có khi chúng ta bị để ý rồi.” Âm Tam luôn có tác phong làm việc rất thận trọng.


Nghe hắn nói thế, Đông Quỳ nhìn theo liền thấy một thanh niên mặc thường phục với ánh mắt như quỷ đói.


“Đây…


đây chẳng phải thằng cha ăn mày ở cửa lúc chúng ta ăn lẩu sao?” Đông Quỳ nghi hoặc tự hỏi, căn bản bình thường cậu cũng chẳng chú ý đến những người đó, mỗi ngày gặp bao nhiêu là người, làm sao mà nhớ nổi.


Nhưng người đàn ông này gây ấn tượng rất mạnh, bởi lúc họ bước ngang qua hắn ta trên đường, chuông điện thoại của hắn vang lên.


Lại còn là tiếng chuông đặc trưng của Iphone nữa chứ! Vậy là, hai người vô tình chạm mắt.


Sau khi chú ý đến thì tự nhiên rất dễ ghi nhớ khuôn mặt.


Gặp một lần thì còn cho là trùng hợp được, chứ vài ngày chạm mặt đến ba bốn lần, chắc chắn là có vấn đề.


“Đông Quỳ, báo với cô ta mục tiêu tiếp theo.” Âm Tam lười biếng dựa lưng vào ghế da, chờ đợi màn kịch vui.


“Vâng, Tam gia!” Nói rồi, Đông Quỳ lấy bộ đàm ra kết nối với Đông Túy.


Đông Túy bấy giờ đang chuẩn bị về xe, đúng lúc Tế Quỷ cầm hai bình nước suối qua, vì thấy đồ đệ của mình thể hiện tốt nên gã muốn quan tâm cô chút.


“Này, Văn Tử, uống miếng nước đi, cô vất vả rồi.” Tuy cô là đồ đệ, nhưng hắn thương cô như em gái.


Tự nhiên quý cô chẳng vì lý do gì.


Ánh mắt Đông Túy trở nên ấm áp, gương mặt đượm ý cười, cô giơ tay đón lấy chai nước khoáng.


“Cảm ơn sư phụ.” Bấy giờ, cô cũng chú ý đến Hạ Hàm cách đó không xa, đúng là oan gia ngõ hẹp, cô liền nghĩ cách tránh mặt anh ta, nếu không lại phiền phức thêm, chưa kể hiện giờ cô còn đang bị theo dõi.


“Sư phụ, chúng ta mau quay về thôi.” Nào ngờ tiếng máy bộ đàm lại vang lên, tiếng chỉ đạo truyền đến bên tai, khiến Đông Túy trợn tròng mắt: “Người đàn ông mặc áo sơ mi ca rô đứng cách cô chưa tới 10 mấy là cớm đó, mục tiêu tiếp theo là hắn.” Tín hiệu bộ đàm ngắt sau khi đã thông báo xong, Đông Túy không bật ra nổi lời phản kháng nào, trong lòng thầm chửi bới: “Bị điên à! Đòi đẩu trực tiếp với cảnh sát, chuyên đào hố chôn đồng bọn à!” Nhưng mà…


Có khi là hắn ta cố ý.


Đông Túy bất lực, không thể từ chối.


Dẫu biết trước mắc là vạc dầu thì cũng phải xuống tắm một cái, nước nóng hay không chỉ mình cô biết mà thôi.


Làm thế nào để xóa bỏ mọi dấu vết, trộm được tiền của anh ta? Thằng cha này biết cô, đương nhiên đối với cô sẽ cảnh giác gấp đôi, phần khó của thử thách này tăng thêm gấp bội.


Có điều, chuyện này nói ra thì cũng đơn giản.


Đông Túy quay người, nhìn Hạ Hàm ở cách đó không xa, tâm trạng bỗng bình tĩnh trở lại, hoàn toàn không để ý đến những âm thanh xung quanh, mặt nở nụ cười, “Văn Tử, này…


Phải cẩn thận đấy, anh đứng gần đây, có vấn đề gì thì gọi anh! Anh sẽ xông ra ngay!” Tế Quỷ biết mệnh lệnh của Âm Tam không cho phép hỗ trợ, bèn cất tiếng nhắc nhở Đông Túy.


“Vâng, em biết rồi.” Cô trả lời tức khắc, Tế Quỷ quay đầu bỏ đi, nấp ở một bên.


Cái gọi là oan gia ngõ hẹp, chính là thế này đây.


Ban đầu Hạ Hàm không chú ý đến, vẫn đang lén lút theo dõi hành động của Âm Tam ngồi trong xe.


Nhận được tin bọn họ đang ở đây nên Hạ Hàm mới vội tới, không hề biết toàn bộ những gì vừa xảy ra.


Đông Túy vừa đi vừa lắng nghe tiếng nước chảy róc rách trong hồ nước gần đây, dường như cũng chảy vào sâu trong tâm trí cô.


Gương mặt thanh tú ấy, đã định trước rằng hai người luôn luôn đối đầu.


Đông Túy giơ bình nước khoáng trong tay lên, dốc hết nước trong bình ra, dòng nước mát lạnh chảy xuống đỉnh đầu.


Cô để nước thấm ướt toàn thân.


Quần áo bó sát dính chặt vào người, gương mặt không trang điểm trở nên nhợt nhạt.


Lúc đó mới chậm rãi tiến tới trước mặt Hạ Hàm.


Bị một bóng hình chắn mất tầm quan sát, Hạ Hàm chậm chạp ngẩng đầu lên liền thấy Đông Túy quần áo ướt nhẹp.


Trong lòng bỗng trở nên trầm mặc, vừa định quan tâm hỏi xem cô gặp phải chuyện gì, thì Đông Túy đã chủ động cất lời: “Xin chào anh đẹp trai, có thể làm phiền cho mượn áo ngoài không, tôi lạnh quá…” Đông Túy run lẩy bẩy, bộ dạng rỡ đáng thương, làm Hạ Hàm thoáng rung động trong lòng.


Cô gái này giả bộ không quen mình? Hạ Hàm vừa muốn bóc mẽ cô, lại vừa cảm thấy không nên kích động quá.


Nếu chẳng vì lý do gì, cô gái này chắc chắn sẽ trốn biệt tăm biệt tích khỏi tầm mắt mình, thế nhưng giờ lại lò dò xuất hiện ngay trước mặt mình trong bộ dạng này.


Hạ Hàm không thắc mắc nhiều liền cởi luôn áo ngoài ra, khoác lên người cô.


“Nào, giờ đã đỡ hơn chưa?” Hạ Hàm thấp giọng hỏi han.


Cảnh tượng này trong mắt đám người Âm Tam, sặc mùi dụ dỗ.


Dám có gan âm mưu mời gọi cảnh sát.


Đông Túy làm bộ gương mặt ngượng ngùng, đỏ mặt đáp lời: “Cảm ơn anh.” “Không có gì, sao cô lại thành ra thế này?” Bởi Đông Túy đã tỏ ra không để lộ thân phận, Hạ Hàm cũng khéo léo đặt câu hỏi.


Làm cảnh sát lâu năm rồi, tự khắc sinh cảnh giác trong lòng.


Lúc này tấm lưng của Hạ Hàm chắn mất tầm nhìn của bọn Âm Tam, Đông Túy thừa cơ vén tóc ra sau tai, làm như vô ý để lộ ra bộ đàm gắn trên lưng, nói rì rì: “Thực ra, cũng chẳng có gì.


Chỉ là vừa rồi tôi gặp bạn trai đi với gái, thế nên…


cãi nhau một trận.


Sau đó, tôi bị bọn họ hắt nước.” Khoác lác mà chẳng cần suy tính quá kỹ vẫn có thể nói ra một cách trôi chảy, đây là bản năng đã được luyện tập thành quen.


Hạ Hàm trông thấy máy bộ đàm gắn trên lưng, liền nghĩ ngay đến Âm Tam xuất hiện gần đó và nguyên nhân sâu xa phía sau.


“Hóa ra là vậy, cô cứ ngồi nghỉ ngơi chút xíu đi.” Hạ Hàm an ủi cô, hai người thuận thế ngồi xuống bên hồ.


Tự nhiên cả hai im bặt, không phát ra tiếng động nào.


Chẳng biết nên nói gì tiếp, nhất cử nhất động đều bị theo dõi.


Đông Túy kéo chặt chiếc áo trên người, hơi ấm của Hạ Hàm vẫn lưu lại trên áo.


Cô không khỏi rùng mình, thời gian từng phút từng giây trôi qua nhưng cảm giác dài như cả thế kỷ.


Thực chất, xung quanh đây không chỉ có đám người của Âm Tam, mà còn có nhóm cảnh sát Ngô Hâm.


Lúc này, thấy sếp và một cô gái ngồi ở đó, dẫu hoài nghi cũng chẳng dám thắc mắc.


Hơn nữa trong thế giới của hai người họ, dường như chỉ có đối phương đang ngồi bên cạnh, chứ chẳng còn ai khác.


Gần mười phút trôi qua, Đông Túy quyết định phá vỡ bầu không khí này.


“Anh này, cảm ơn anh đã cho tôi mượn áo, tôi thấy đỡ hơn rồi.


Anh đúng là người tốt.” Nói rồi, cô cởi áo ngoài ra đưa lại cho Hạ Hàm.


“Ồ, thể là tốt rồi.” Nhiệm vụ cuối cùng, cũng khá đơn giản, nhưng cũng nguy hiểm nhất.


Đông Túy xoay người chậm rãi rời đi.


Hạ Hàm đờ đẫn nhìn theo bóng lưng của cô, thầm than, cái hố này mà cô nàng cũng dám đi nhảy vào.


Anh mặc lại áo ngoài, nghĩ tới nghĩ lui, nhưng quyết định không nên manh động.


Tại sao cô gái này lại tin tưởng mình chứ? Hạ Hàm bấy giờ vẫn thắc mắc mãi, dựa vào phẩm chất và biểu hiện trước giờ của Đông Túy, anh cứ có cảm giác có gì đó sai trái, nghĩ vậy liền lấy ví trong túi của mình ra mới phát hiện…


Tiền trong túi đã không cánh mà bay từ lúc nào không hay! “Con nhóc này…” Nhìn ví tiền trống trơn, Hạ Hàm nghiến răng, thù cô tới tận xương tủy! Đông Túy quay trở lại xe, hoàn thành xuất sắc cả ba nhiệm vụ được chỉ định với ba người khác nhau.


“Tam gia, không biết anh có vừa ý với màn thể hiện của em hôm nay không?” Đông Túy ngồi ghế trước, ngoài về phía mặt Âm Tam, hỏi kết quả sau một ngày vất vả.


Cũng là chờ đợi quyết định cuối cùng.


Đông Quỳ và Tế Quỷ ngồi sau giương mắt lên nhìn không dám ho he gì.


Âm Tam nhè nhẹ thở ra, nghĩ trong đầu, đúng là lớp sóng sau cao hơn lớp sóng trước.


Thế nên…


“Được, ta đồng ý cho cô nhập hội.” Giọng của Âm Tam rất nhẹ, thoáng chút cộc cằn.


Kết quả này đúng như mong đợi của Đông Túy: “Cảm ơn Tam gia! Sau này em còn cần học hỏi nhiều từ anh!” Đông Túy còn chưa kịp vui mừng, Âm Tam đã lạnh lùng nhìn qua, buông một câu như giới một gáo nước lạnh lên người Đông Túy: “Cô là thuộc hạ dưới trướng Tế Quỷ.


Chẳng liên quan gì đến tôi cả.” Nghe vậy, Đông Túy sửng sốt, trong lòng thầm mắng: “Cái gã thần kinh này cảnh giác cao độ gớm, làm việc dưới trướng Tể Quỷ thì chỉ tiếp xúc được với bọn cặn bã xã hội thôi.


Nhưng nói gì thì nói, đã tiếp xúc được với hắn rồi thì sẽ có cơ hội được hắn giao nhiệm vụ, mục tiêu lâu dài còn cần nhiều thời gian, xem ra chuyện này không thể vội được!” “Sư phụ là thuộc hạ của Tam gia, như vậy em đương nhiên cũng thành người của Tam gia.” Đông Túy cười cười phản bác.


Chẳng ngờ Âm Tam nhìn Đông Túy đầy ẩn ý, lạnh lùng hỏi: “Hử? Người của tôi?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Đông Túy Hạ Hàm
  • Đang cập nhật..
Mùa Đông Lãng Mạn
  • Sư Tiểu Trát
Chương 17
Mùa đông ấm áp
  • Dịch: Mộng không thường.
Phần 4 END
Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom