Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Người thông minh đều biết, Đông Túy làm như vậy tất nhiên là có chiều sâu, muốn lấy được nhiều hơn.
“Được đấy, người đẹp.
Không tung ra cùng lúc là chuẩn bị cho lần thứ hai phải không?”
Vốn cảm thấy chỉ cần tin tức hai người đi ra từ cùng một phòng là đã đủ để tạo ra một cơn sóng gió, thế nhưng chứng cứ hiện tại vững chắc như núi.
Như vậy, chắc chắn người đàn bà kia nhất thời không thể lật ngược tình hình, coi như con đường diễn xuất của cô ta xong rồi.
Đây là một cơ hội tốt, Đông Tây đúng là muốn giao dịch lần thứ hai, lúc này cũng không che giấu lòng riêng của mình.
“Cô là người thông minh, tôi không lừa cô, đúng là tôi có ý định này.
Không biết có tính như thế nào?”
Hiện giờ Chu Lị đang rất đắc ý.
Trong mắt cô ta, vai nữ chính đã như bày sẵn trước mặt, lúc này tất nhiên là muốn tăng tiền đặt cược: “Được! Nếu như các cô công bố tin tức này, tôi sẽ cho các cô thêm mười nghìn tệ nữa!”
“Hai mươi nghìn.” Đông Túy tăng giá lên, cô biết rõ Chu Lị nhìn thì có vẻ sang chảnh, trên thực tế nghèo rớt.
Lúc này cô dùng thủ đoạn quen thuộc trong tâm lý học, suy đoán con số trong phạm vi cô ta Có thể chấp nhận.
Trong mắt Chu Lị hiện lên vẻ không vui, tức thì giọng điệu thay đổi: “Tại sao lúc trước vẫn là mười nghìn, hiện tại một tin tức lại đắt hơn nhiều như vậy! Các cô đúng là chặt chém!” Đông Túy cũng không để ý tới thái độ của Chu Lị, lúc này vẫn thong dong điềm tĩnh như cũ: “Cô nên biết tin tức này có thể hủy hoại sự nghiệp và danh dự nửa đời sau của một người.
Cái giá hai mươi nghìn cũng không cao đâu.
Nếu như cô không có hứng thú, chúng ta cũng không cần trao đổi thêm nữa.” Thấy Đông Túy không buồn thương lượng thêm, Chu Lị âm thầm cắn răng, đâm lao thì phải theo lao, dù phải trả bất cứ giá nào! Chẳng phải chỉ là hai mươi nghìn thôi sao! “Được, tôi chấp nhận.
Tôi chờ tin tức buổi tối của cô.”
Đằng sau sự yên tĩnh là một bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Trong đó có cả Trần Duyệt và đạo diễn Trương, cùng hồi hộp nhìn chằm chằm thời gian và cái tài khoản mới lập vô cùng đơn giản kia.
Bảy giờ chính là giờ công bố đáp án, thắng thua chính là ở thời khắc này.
Phần bình luận bên dưới có rất nhiều người đang đếm ngược thời gian.
“10.”
“9.”
*8.”
Thắng bại của lần này là ở đây, đáp án sắp được công bố.
Bảy giờ vừa điểm, ngay lúc mọi người tải lại trang web!
Tài khoản kia biến mất.
Trên hệ thống chỉ hiện trang không tồn tại, gồm cả tin tức kia, ngoại trừ một số lời nói một phía thì căn bản không tìm được nơi tin tức được bung ra.
Quần chúng cảm thấy bị chơi xỏ, bị một người xa lạ dắt mũi, quay một hồi.
Đêm nay không có tin tức, cái gọi là tin tức chỉ là kẻ đầu têu im thin thít và lặn mất tăm sau khi khơi mào sóng gió.
Không cánh mà bay.
Càng nhiều người nghĩ ra đủ loại giả thuyết.
@Lọt trong sương mù, tao tìm bố mày: [Clgt! Tôi cởi cả quần ra rồi, kết quả là thấy cái này?]
@Chiến thần Phong Vân: [Cái này là lại lăng xê à? Hay là có người dốc sức tẩy trắng, dốc sức dìm sự việc? Có cảm giác chuyện này có nội tình, có lẽ vẫn chưa xong đâu.] @Chu Chu Chu Chu tiểu thư: [Trợn mắt há mồm, drama đâu? Drama đâu rồi? Ăn mất rồi à?]
Quần chủng dư luận không hề lắng lại, chỉ càng thêm mong chờ.
Chu Lị ngồi trước máy tính, trong tay cầm chén trà nhìn trăng biến mất, nhẹ buông tay cầm chén xuống, chén trà đột ngột rơi xuống mặt đất, vỡ tan.
Cô ta biết rõ, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, cô ta có dự cảm không lành, cô ta tiêu rồi…
Cô ta lấy điện thoại di động ra, bất lực gọi vào số của Đông Túy, thế nhưng đầu dây bên kia trước sau không có người nghe máy.
“Tút tút tút…”
“Nghe đi, mau nghe đi! Dám lừa tao!” Chu Lị vừa bất mãn chửi rủa vừa nắm điện thoại, tay run rẩy.
Nỗi sợ hãi tràn ngập cả thể xác và tinh thần.
Trong cơn hoảng loạn, cô ta giơ tay muốn quăng điện thoại
“A!”
Thế nhưng lại không dám ném, cải Iphone 6 này là để lên hình, để người khác không xem thường mình.
Vì vậy, rất đắt.
Cô ta thua, cô ta hiểu rồi.
“A…
Hu hu…” Bỗng nhiên Chu Lị bất lực khóc thất thanh.
Nước mắt không ngừng chảy dọc theo khóe mắt, làm nhòe đi lớp make up đẹp đẽ trên gương mặt, hai tay bất lực ôm đầu, dáng vẻ suy sụp: “Ai tới giúp tôi đi, ai tới giúp tôi đi.
A!!! Rốt cuộc tôi đã làm sai chỗ nào!”
Không phải cô ta không rõ, chỉ là buồn phiền dâng lên, nên cô ta muốn phủ nhận, giả vờ ngu ngốc thôi.
Như vậy, có lẽ than trời than đất sẽ khiến cái đau trong lòng vơi bớt đi, sẽ tha thứ cho bản thân phạm sai lầm.
“Tinh tinh…”
Bỗng nhiên, điện thoại trong tay Chu Lị vang lên tiếng chuông báo Có điện thoại.
Lúc này Chu Lị như thấy được sợi dây cứu mạng nhanh chóng nhận điện thoại: “A lô.”
Cô ta hít mũi, nén lại cảm xúc buồn bã, một tay nhẹ lau hai gò má để sưởi ấm bản thân một chút.
“Chu Lị, tôi là đạo diễn Trương.” Thời điểm này còn nhận được điện thoại của đạo diễn Trương? Chu Lị muốn bắt được sợi dây cứu mạng, nếu như đạo diễn Trương không để ý tới cô ta, vậy thì cô ta xong thật rồi.
Giấc mơ của cô ta tan vỡ, cô ta cũng không thể ngóc đầu lên nổi nữa.
Vì từ trước tới giờ, là đạo diễn Trương bồi dưỡng cô ta, mặc dù chỉ là nhân vật tuyến hai đơn giản nhưng ít nhất còn được xuất hiện trong mắt khán giả!
Chu Lị nhanh chóng đáp lại đạo diễn Trương: “Vâng, đạo diễn Trương có chuyện gì thế? Tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Cô ta không biết đạo diễn Trương Có đoán được chuyện này hay không, cô ta gây khó dễ sau lưng nhưng lúc này lại giả vờ không biết gì.
“Tiểu Lị, cô theo tôi ba năm rồi, cô biết tính tình của tôi.
Tôi cũng rất hiểu cô, có mấy lời tôi mong cô có thể nói thẳng cho tôi biết.” Giọng nói trầm thấp, truyền vào trong tại Chu Lị khiến cô ta thấy lo lắng.
Đương nhiên, ba năm qua, cô ta hiểu rất rõ đạo diễn Trương.
Bây giờ không phải là lúc nói dối.
Chu Lị có dự cảm, nếu mình không nắm bắt được cơ hội này thì cô ta thật sự không trở mình được nữa.
“Đạo diễn Trường, tôi sai rồi, tôi nhất thời hồ đồ.
Nể tình tôi theo ông lâu như vậy, ông tha thứ cho tôi lần này đi! Tôi cam đoan không có lần sau! Xin lỗi đạo diễn Trương!”
Sự đau buồn trong điện thoại cho thấy trạng thái của cô ta lúc này.
Có một số người không phải cô ta muốn là có thể chọc vào.
“Tôi đã cố hết sức giúp cô.
Nếu cô muốn tranh thủ nhận vai nữ phụ trong bộ phim này vẫn còn cơ hội.” “Cảm ơn đạo diễn Trương! Tôi nhất định không phụ kỳ vọng của ông!”
“Nhưng dưới gầm trời này không có bữa cơm nào miễn phí.” Đạo diễn Trương cho người khác hy vọng, khiến người ta mừng rỡ, thắp sáng tâm hồn u ám.
Nhưng…
Đạo diễn Trương trầm ngâm tiếp tục nói: “Đêm nay, cô tới nơi này thử vai, sẽ có…
ba nam diễn viên diễn tập cùng với cô.
Phòng 2103, khách sạn Green.
Cô đắc tội người không nên đắc tội, đây là cơ hội duy nhất của cô.”
Thử vai? Buổi tối? Ba người đàn ông? Chu Lị đương nhiên hiểu rõ ẩn ý đằng sau những lời này.
Thế nhưng, trên đường đời, những điều ta gây ra đều phải một cái giá lớn tương ứng.
Không ai đồng cảm với kẻ yếu.
Lúc bản thân đứng ở trên cao mới có được thứ gọi là tôn nghiêm.
Lúc này, Chu Lị hít mũi, nuốt lại tất cả ấm ức và nước mắt.
Con đường này bắt buộc phải đi.
“Tôi hiểu, đạo diễn Trương, cám ơn ông.
Đêm nay tôi sẽ đi.”
Cúp điện thoại, trên gương mặt xinh đẹp là vệt nước mắt đã khô, nước mắt cũng không cách nào tiếp tục rơi.
Núi này cao còn có núi khác cao hơn.
Khi ánh đỏ trời chiều buông xuống, Chu Lị mặc lên người một cái váy ren màu đỏ gợi cảm, lộ rõ dáng người.
Vẫn cao ngạo như cũ.
Trên đời này có lẽ có rất nhiều nơi đen tối, xót xa, thế nhưng sắc đỏ kia đủ để giết hết nỗi sợ hãi đang tồn tại trong bóng tối.
Đừng sợ.
Sa đọa nhất thời là để đi được xa hơn.
Phòng 2103, Chu Lị gõ cửa phòng.
Cửa mở ra trong chớp mắt.
Chuyện đêm của ba người đàn ông và một người phụ nữ bắt đầu.
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
“Được đấy, người đẹp.
Không tung ra cùng lúc là chuẩn bị cho lần thứ hai phải không?”
Vốn cảm thấy chỉ cần tin tức hai người đi ra từ cùng một phòng là đã đủ để tạo ra một cơn sóng gió, thế nhưng chứng cứ hiện tại vững chắc như núi.
Như vậy, chắc chắn người đàn bà kia nhất thời không thể lật ngược tình hình, coi như con đường diễn xuất của cô ta xong rồi.
Đây là một cơ hội tốt, Đông Tây đúng là muốn giao dịch lần thứ hai, lúc này cũng không che giấu lòng riêng của mình.
“Cô là người thông minh, tôi không lừa cô, đúng là tôi có ý định này.
Không biết có tính như thế nào?”
Hiện giờ Chu Lị đang rất đắc ý.
Trong mắt cô ta, vai nữ chính đã như bày sẵn trước mặt, lúc này tất nhiên là muốn tăng tiền đặt cược: “Được! Nếu như các cô công bố tin tức này, tôi sẽ cho các cô thêm mười nghìn tệ nữa!”
“Hai mươi nghìn.” Đông Túy tăng giá lên, cô biết rõ Chu Lị nhìn thì có vẻ sang chảnh, trên thực tế nghèo rớt.
Lúc này cô dùng thủ đoạn quen thuộc trong tâm lý học, suy đoán con số trong phạm vi cô ta Có thể chấp nhận.
Trong mắt Chu Lị hiện lên vẻ không vui, tức thì giọng điệu thay đổi: “Tại sao lúc trước vẫn là mười nghìn, hiện tại một tin tức lại đắt hơn nhiều như vậy! Các cô đúng là chặt chém!” Đông Túy cũng không để ý tới thái độ của Chu Lị, lúc này vẫn thong dong điềm tĩnh như cũ: “Cô nên biết tin tức này có thể hủy hoại sự nghiệp và danh dự nửa đời sau của một người.
Cái giá hai mươi nghìn cũng không cao đâu.
Nếu như cô không có hứng thú, chúng ta cũng không cần trao đổi thêm nữa.” Thấy Đông Túy không buồn thương lượng thêm, Chu Lị âm thầm cắn răng, đâm lao thì phải theo lao, dù phải trả bất cứ giá nào! Chẳng phải chỉ là hai mươi nghìn thôi sao! “Được, tôi chấp nhận.
Tôi chờ tin tức buổi tối của cô.”
Đằng sau sự yên tĩnh là một bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Trong đó có cả Trần Duyệt và đạo diễn Trương, cùng hồi hộp nhìn chằm chằm thời gian và cái tài khoản mới lập vô cùng đơn giản kia.
Bảy giờ chính là giờ công bố đáp án, thắng thua chính là ở thời khắc này.
Phần bình luận bên dưới có rất nhiều người đang đếm ngược thời gian.
“10.”
“9.”
*8.”
Thắng bại của lần này là ở đây, đáp án sắp được công bố.
Bảy giờ vừa điểm, ngay lúc mọi người tải lại trang web!
Tài khoản kia biến mất.
Trên hệ thống chỉ hiện trang không tồn tại, gồm cả tin tức kia, ngoại trừ một số lời nói một phía thì căn bản không tìm được nơi tin tức được bung ra.
Quần chúng cảm thấy bị chơi xỏ, bị một người xa lạ dắt mũi, quay một hồi.
Đêm nay không có tin tức, cái gọi là tin tức chỉ là kẻ đầu têu im thin thít và lặn mất tăm sau khi khơi mào sóng gió.
Không cánh mà bay.
Càng nhiều người nghĩ ra đủ loại giả thuyết.
@Lọt trong sương mù, tao tìm bố mày: [Clgt! Tôi cởi cả quần ra rồi, kết quả là thấy cái này?]
@Chiến thần Phong Vân: [Cái này là lại lăng xê à? Hay là có người dốc sức tẩy trắng, dốc sức dìm sự việc? Có cảm giác chuyện này có nội tình, có lẽ vẫn chưa xong đâu.] @Chu Chu Chu Chu tiểu thư: [Trợn mắt há mồm, drama đâu? Drama đâu rồi? Ăn mất rồi à?]
Quần chủng dư luận không hề lắng lại, chỉ càng thêm mong chờ.
Chu Lị ngồi trước máy tính, trong tay cầm chén trà nhìn trăng biến mất, nhẹ buông tay cầm chén xuống, chén trà đột ngột rơi xuống mặt đất, vỡ tan.
Cô ta biết rõ, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, cô ta có dự cảm không lành, cô ta tiêu rồi…
Cô ta lấy điện thoại di động ra, bất lực gọi vào số của Đông Túy, thế nhưng đầu dây bên kia trước sau không có người nghe máy.
“Tút tút tút…”
“Nghe đi, mau nghe đi! Dám lừa tao!” Chu Lị vừa bất mãn chửi rủa vừa nắm điện thoại, tay run rẩy.
Nỗi sợ hãi tràn ngập cả thể xác và tinh thần.
Trong cơn hoảng loạn, cô ta giơ tay muốn quăng điện thoại
“A!”
Thế nhưng lại không dám ném, cải Iphone 6 này là để lên hình, để người khác không xem thường mình.
Vì vậy, rất đắt.
Cô ta thua, cô ta hiểu rồi.
“A…
Hu hu…” Bỗng nhiên Chu Lị bất lực khóc thất thanh.
Nước mắt không ngừng chảy dọc theo khóe mắt, làm nhòe đi lớp make up đẹp đẽ trên gương mặt, hai tay bất lực ôm đầu, dáng vẻ suy sụp: “Ai tới giúp tôi đi, ai tới giúp tôi đi.
A!!! Rốt cuộc tôi đã làm sai chỗ nào!”
Không phải cô ta không rõ, chỉ là buồn phiền dâng lên, nên cô ta muốn phủ nhận, giả vờ ngu ngốc thôi.
Như vậy, có lẽ than trời than đất sẽ khiến cái đau trong lòng vơi bớt đi, sẽ tha thứ cho bản thân phạm sai lầm.
“Tinh tinh…”
Bỗng nhiên, điện thoại trong tay Chu Lị vang lên tiếng chuông báo Có điện thoại.
Lúc này Chu Lị như thấy được sợi dây cứu mạng nhanh chóng nhận điện thoại: “A lô.”
Cô ta hít mũi, nén lại cảm xúc buồn bã, một tay nhẹ lau hai gò má để sưởi ấm bản thân một chút.
“Chu Lị, tôi là đạo diễn Trương.” Thời điểm này còn nhận được điện thoại của đạo diễn Trương? Chu Lị muốn bắt được sợi dây cứu mạng, nếu như đạo diễn Trương không để ý tới cô ta, vậy thì cô ta xong thật rồi.
Giấc mơ của cô ta tan vỡ, cô ta cũng không thể ngóc đầu lên nổi nữa.
Vì từ trước tới giờ, là đạo diễn Trương bồi dưỡng cô ta, mặc dù chỉ là nhân vật tuyến hai đơn giản nhưng ít nhất còn được xuất hiện trong mắt khán giả!
Chu Lị nhanh chóng đáp lại đạo diễn Trương: “Vâng, đạo diễn Trương có chuyện gì thế? Tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Cô ta không biết đạo diễn Trương Có đoán được chuyện này hay không, cô ta gây khó dễ sau lưng nhưng lúc này lại giả vờ không biết gì.
“Tiểu Lị, cô theo tôi ba năm rồi, cô biết tính tình của tôi.
Tôi cũng rất hiểu cô, có mấy lời tôi mong cô có thể nói thẳng cho tôi biết.” Giọng nói trầm thấp, truyền vào trong tại Chu Lị khiến cô ta thấy lo lắng.
Đương nhiên, ba năm qua, cô ta hiểu rất rõ đạo diễn Trương.
Bây giờ không phải là lúc nói dối.
Chu Lị có dự cảm, nếu mình không nắm bắt được cơ hội này thì cô ta thật sự không trở mình được nữa.
“Đạo diễn Trường, tôi sai rồi, tôi nhất thời hồ đồ.
Nể tình tôi theo ông lâu như vậy, ông tha thứ cho tôi lần này đi! Tôi cam đoan không có lần sau! Xin lỗi đạo diễn Trương!”
Sự đau buồn trong điện thoại cho thấy trạng thái của cô ta lúc này.
Có một số người không phải cô ta muốn là có thể chọc vào.
“Tôi đã cố hết sức giúp cô.
Nếu cô muốn tranh thủ nhận vai nữ phụ trong bộ phim này vẫn còn cơ hội.” “Cảm ơn đạo diễn Trương! Tôi nhất định không phụ kỳ vọng của ông!”
“Nhưng dưới gầm trời này không có bữa cơm nào miễn phí.” Đạo diễn Trương cho người khác hy vọng, khiến người ta mừng rỡ, thắp sáng tâm hồn u ám.
Nhưng…
Đạo diễn Trương trầm ngâm tiếp tục nói: “Đêm nay, cô tới nơi này thử vai, sẽ có…
ba nam diễn viên diễn tập cùng với cô.
Phòng 2103, khách sạn Green.
Cô đắc tội người không nên đắc tội, đây là cơ hội duy nhất của cô.”
Thử vai? Buổi tối? Ba người đàn ông? Chu Lị đương nhiên hiểu rõ ẩn ý đằng sau những lời này.
Thế nhưng, trên đường đời, những điều ta gây ra đều phải một cái giá lớn tương ứng.
Không ai đồng cảm với kẻ yếu.
Lúc bản thân đứng ở trên cao mới có được thứ gọi là tôn nghiêm.
Lúc này, Chu Lị hít mũi, nuốt lại tất cả ấm ức và nước mắt.
Con đường này bắt buộc phải đi.
“Tôi hiểu, đạo diễn Trương, cám ơn ông.
Đêm nay tôi sẽ đi.”
Cúp điện thoại, trên gương mặt xinh đẹp là vệt nước mắt đã khô, nước mắt cũng không cách nào tiếp tục rơi.
Núi này cao còn có núi khác cao hơn.
Khi ánh đỏ trời chiều buông xuống, Chu Lị mặc lên người một cái váy ren màu đỏ gợi cảm, lộ rõ dáng người.
Vẫn cao ngạo như cũ.
Trên đời này có lẽ có rất nhiều nơi đen tối, xót xa, thế nhưng sắc đỏ kia đủ để giết hết nỗi sợ hãi đang tồn tại trong bóng tối.
Đừng sợ.
Sa đọa nhất thời là để đi được xa hơn.
Phòng 2103, Chu Lị gõ cửa phòng.
Cửa mở ra trong chớp mắt.
Chuyện đêm của ba người đàn ông và một người phụ nữ bắt đầu.
Bình luận facebook