Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Bình minh tươi mới, thành phố vẫn trong trạng thái bận rộn vô cùng, xe cộ và dòng người tấp nập qua lại, nhà cao tầng sừng sững, đèn xanh đèn đỏ thay đổi điều phối bước chân của mọi người.
Đông Túy chạy bộ buổi sáng, tiện đường đi đến ngân hàng gần đó gửi chút tiền.
Sáng sớm, người đến ngân hàng không nhiều lắm, Đông Túy ngồi trên ghế chờ được gọi tên.
Ông lão tầm năm mươi tuổi mặc đồ của nhân viên vệ sinh chậm rãi đi về phía hàng người, một tay cầm số, sắc mặt lộ rõ vẻ vui mừng, cầm loại điện thoại dành cho người già chuẩn bị gọi điện.
Ban đầu Đông Tây không hề để ý, nhưng giọng nói của ông lão quá lớn, khiến cho Đông Túy muốn không nghe cũng chẳng được.
“A lô, tui đã ở ngân hàng rồi nè, tui chỉ cần nộp ba nghìn phí thủ tục là có thể lấy được trăm nghìn tiền thưởng rồi phải không?…
Được được được, tui hiểu rồi.” Ông lão cúp điện thoại, vẻ mặt vui sướng như nhận được miếng bánh từ trên trời rơi xuống vậy.
Trên đời này làm gì có chuyện miếng bánh dễ dàng rơi xuống như thế.
Chỉ có thứ ăn thì không được, nhưng sẽ giày vò người ta.
Đông Túy thoáng nghe đã biết, đây là mánh khóe lừa bịp cực kỳ phổ biến.
Gửi tin nhắn trúng thưởng đến điện thoại của người ta, rõ ràng báo chí truyền thông đã đưa tin rất nhiều, nhưng có mấy người lớn tuổi không nắm bắt được tin tức, vẫn sẽ trúng chiều như thường.
Bình thường, Đông Túy thường sẽ mặc kệ, cứ để bọn họ tốn tiền mua về một bài học cho nhở đời.
Nhưng nhìn người đàn ông này, tuổi tác không chênh lệch bao nhiêu so với mẹ mình, mặc kiểu quần áo cũ từ mười mấy năm trước, trên làn da già nua đầy những nếp nhăn, đôi mắt mờ đục, Có phần không được lanh lẹ.
Đông Túy lại không đành lòng.
Ba nghìn, đối với những người này mà nói vốn không phải là số tiền nhỏ.
Hơn nữa, tên lừa đảo kia có thể vì lần này nạn nhân trúng kế mà tìm nhiều lý do khác nhằm trục lợi.
Nghĩ như vậy, Đông Túy đưa tay vỗ vỗ bả vai ông lão, ông lão sợ run lên, chậm chạp quay đầu, nhìn Đông Túy với vẻ nghi hoặc, “Cô gái à, có chuyện gì vậy?” Dùng khẩu âm bản địa, Đông Túy nhìn vào mắt ông lão và nghiêm túc nói: “Chú này, chủ bị lừa rồi.
Tin trúng thưởng kia là giả đó.
Đừng đưa tiền cho đối phương.” “Giả sao? Sao có thể chứ.
Ngay cả tui ở chỗ nào người ta cũng biết, tui cũng tham gia chương trình kia rồi, không thể nào là giả được.” Ông lão không tin, giải thích.
“Nếu có số điện thoại cùng với chứng minh thư của chú, biết được đại khái địa điểm của chủ cũng không phải là không thể, chủ tin con đi.” Đông Túy khẩn thiết nói.
Nhưng, có đôi khi thật nực cười, một kẻ lừa đảo lại mong được người ta tin tưởng sao?
Thế giới này đôi khi rất kỳ lạ, khi bị lừa, điều đầu tiên mà người ta cảnh giác nghi ngờ chính là những lời khuyên tốt đẹp này.
Bởi vì khi ấy, bọn họ toàn tâm toàn ý tin tưởng bản thân, đầu muốn bị người khác nói mình nhẹ dạ cả tin.
Đối phương càng cường điệu yêu cầu tin tưởng, thì sẽ càng nhận được phản hồi trải ngược lại.
“Sao tui phải tin tưởng có chứ? Cô sao lại có lòng tốt nhắc nhở tui? Thực ra cô mới là kẻ lừa đảo đúng không?! Nghe thấy tui trúng thưởng, muốn lôi kéo quan hệ lấy thông tin của tui, thay tui đi lĩnh thưởng chừ gì! Cướp tiền của tui!” Ông lão bỗng nhiên cảnh giác cao độ, nhìn chằm chằm Đông Túy, quát lên.
Người cổ hủ thế này càng khó thuyết phục.
Lúc này cô cũng lười khuyên bảo đối phương, biết rằng càng nói càng chẳng đạt được kết quả gì.
“Số 2209 xin mời đến cửa số 5.” Ngân hàng phát giọng gọi, Đông Túy nhìn thẻ số trong tay, đứng lên, không nói thêm một câu nào với ông lão nữa, dợm chân đi tới cửa số 5.
Nhưng ông lão vẫn chưa chịu buông tha, lúc này không khỏi giữ chặt cánh tay Đông Túy, quát lên: “Cô nói coi, cô có phải kẻ lừa đảo hay không?”
Đông Túy vô cùng bình tĩnh, nhìn thẳng ông lão, lạnh lùng đáp, “Không.” Ông lão đang tính nói thêm gì, nhưng bị ánh mắt ấy chặn họng, không dám nhiều lời.
Đông Túy khinh thường nói tiếp: “Phiền chủ buông ra, tôi còn việc phải làm.”
Ông lão bất mãn buông Đông Túy ra.
Không để ý đến ánh mắt khác thường của những người xung quanh, trên thế giới này người tầm thường rất nhiều, người cổ hủ lại càng nhiều.
“Xin chào, xin hỏi cô muốn dùng dịch vụ gì.” Nhân viên đối diện mỉm cười dịu dàng nói.
“Giúp tôi chuyển một trăm nghìn tệ đi, cảm ơn.”
“Phiền điền vào đơn trước đi đã.” Nhân viên đưa đến một phiếu chuyển tiền, Đông Túy nhanh chóng điện xong, hoàn tất chuyển khoản.
Cô đứng dậy lấy đi động ra, đi tới một góc sáng sủa vắng người.
Ấn một dãy số quen thuộc trên màn hình, “Bác sĩ Trương.” Cùng tiếng vang tút tút, Đông Túy nhìn ra ngoài cửa sổ, thế giới này đúng là chẳng có công bằng, nhiều khi chỉ là bất đắc dĩ.
Điện thoại kết nối, giọng nói hiền lành trầm thấp truyền tới, “A lô, Đông Đông.
Chú nhận được tiền của con rồi, thật ra cũng không gấp, thêm nửa tháng nữa cũng được mà.”
Bác sĩ Trương là người rất tốt, Đông Túy cảm thấy người đàn ông đó giống như cha mình vậy, nói chuyện hiền lành, tâm địa lương thiện.
Lúc đầu khi mẹ cô bị tai nạn nằm viện, nếu không có bác sĩ Trương nói giúp, kiên quyết phải phẫu thuật cho bệnh nhân trước thì không khéo mẹ Đông Túy đã sớm qua đời rồi.
Tuy rằng phẫu thuật xong trở thành người thực vật, nhưng mà ít nhất là vẫn còn sống.
Tại thời điểm Đông Túy khó khăn bất lực nhất, chỉ có bác sĩ Trương an ủi, chăm sóc cô.
“Không có gì đâu, chủ Trương.
Con bên này gần đây làm ăn không tồi, kinh tế cũng không eo hẹp.
Hơn nữa sớm gửi qua đó con cũng yên tâm hơn.
Mẹ con còn phiền chủ chăm sóc nhiều mà.” Đông Túy nhẹ nhàng nói, trên mặt thoáng chút dịu dàng.
“Còn khách sáo với chủ nữa hả, cũng vất vả cho con rồi, tuổi còn trẻ đã ra bên ngoài bôn ba cực khổ.
Đúng rồi, Đông Đông, mẹ con gần đây tình hình rất ổn định, chủ tin rằng bà ấy sớm muộn gì cũng có ngày tỉnh lại thôi!” Kiểu an ủi này của bác sĩ Trương, Đông Túy đã nghe nhiều lắm rồi.
Từ lúc mẹ cô bắt đầu hôn mê bất tỉnh cho tới bây giờ, cô vẫn luôn trông mong có một ngày như vậy.
Cho dù cô không được hưởng thụ cuộc sống dư dả, nhưng mà, cô lại có được tất cả tình yêu thương của mẹ.
Nghĩ đến đây, mũi Đông Túy có chút cay cay, “Vâng.
Trong khoảng thời gian tới, sau khi xong việc thì con sẽ về thăm mẹ.
Vậy được rồi, chủ Trương, mẹ con sau này còn phải phiền chủ.
Con còn có chút chuyện, cúp máy trước nha.” Đông Túy hơi ngửa đầu, để cho cảm xúc khác lạ đột nhiên trào dâng chảy ngược vào trong.
“Ừ, được rồi, con làm đi.
Bye bye.” Sau khi cúp máy, Đông Túy vốn định rời khỏi ngân hàng luôn, nhưng lại nhìn thấy ông lão ngang tuổi mẹ mình kia, vẫn còn đang như con mồi chờ sa bẫy.
Đông Túy giật mình, con người ai cũng có lúc bị che mắt, không nhận ra được kẻ xấu.
Tự dưng đột nhiên có người nói với mình là mình bị lừa rồi, chắc hẳn cũng khó lòng tin nổi.
Nghĩ nghĩ, Đông Túy ấn điện thoại gọi tới đồn công an khu vực.
“A lô, xin chào, đây là Cục Công an.”
Chỉ nghe thấy Đông Túy lạnh lùng cất tiếng: “Gọi cảnh sát Hạ Hàm của các anh tới nghe điện thoại.” Người bên kia thoáng sửng sốt, khẩu khí của đối phương mạnh mẽ như vậy, hơn nữa còn gọi thẳng tên họ của Hạ Hàm, có vẻ như quan hệ không bình thường?
“Xin hỏi cô tìm anh ấy có chuyện gì? Cảnh sát Hạ đang xử lý vụ án.” Nhân viên trực điện thoại cẩn thận trả lời.
“Nói với anh ta, tôi là Đông Túy.
Anh ta sẽ biết ngay.”
Tên Hạ Hàm kia có hứng thú với cô, không đúng, chính xác là có hứng thú với thủ pháp gây án của cô, tất nhiên sẽ không cự tuyệt.
Người bên kia do dự một lát, dửng dưng nói: “Vậy được, phiền cô chờ một chút.”
Sau đó, nhân viên trực điện thoại gọi đến Hạ Hàm, báo rõ tình huống, quả nhiên giọng nói của Hạ Hàm tăng thêm vài phần sung sướng, thái độ từ trầm lặng lập tức thay đổi.
“Được, kết nối điện thoại cho cô ấy vào đây đi.”
Đông Túy không lưu số của Hạ Hàm, vì không muốn giữ liên lạc với cảnh sát, lúc này giọng nói quen thuộc của đối phương đột nhiên vang lên, Đông Túy thản nhiên cất tiếng: “Cảnh sát Hạ, tôi muốn bảo
án.”
Cô nói cô muốn báo án?!! Hạ Hàm theo bản năng bật cười thành tiếng: “Sao? Báo án để tôi đến bắt cô sao?” Hạ Hàm như được nghe thấy một câu chuyện đùa vô cùng nực cười.
Đông Túy không quan tâm, trực tiếp thuật lại sự việc.
“Trong Ngân hàng Nông nghiệp trên phố Trung Ương ở Đông Thành có một ông lão tuổi tầm năm mươi mặc quần áo màu xanh lục đậm, nhận được tin nhắn bịp bợm, đang chuẩn bị chuyển tiền cho kẻ lừa đảo, Giờ anh chạy qua ngăn lại còn kịp.”
Thấy Đông Túy nói chuyện nghiêm túc, Hạ Hàm cũng không đùa giỡn nữa, nhanh chóng ghi nhớ lại địa điểm, “Được, giờ tôi lập tức qua đó.
Cô ở đấy chờ tôi.
Không thì cô chết chắc.”
Dứt lời, Hạ Hàm cúp điện thoại, anh vẫn không tin tưởng con người Đông Túy.
Nhưng tất cả những chuyện Đông Túy làm trước đó, quả thực đều gián tiếp giúp đỡ Hạ Hàm.
Trong lòng nói không cần, nhưng hành động lại đưa ra đáp án rất rõ ràng.
Đông Túy nhìn di động ngẩn người, chết chắc? Mấy năm nay người nói với cô những lời này thật sự là rất nhiều.
Sau đó thì sao? Đông Tây lại tò mò, anh ta sẽ làm gì khiến cô chết chắc được đây?
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Đông Túy chạy bộ buổi sáng, tiện đường đi đến ngân hàng gần đó gửi chút tiền.
Sáng sớm, người đến ngân hàng không nhiều lắm, Đông Túy ngồi trên ghế chờ được gọi tên.
Ông lão tầm năm mươi tuổi mặc đồ của nhân viên vệ sinh chậm rãi đi về phía hàng người, một tay cầm số, sắc mặt lộ rõ vẻ vui mừng, cầm loại điện thoại dành cho người già chuẩn bị gọi điện.
Ban đầu Đông Tây không hề để ý, nhưng giọng nói của ông lão quá lớn, khiến cho Đông Túy muốn không nghe cũng chẳng được.
“A lô, tui đã ở ngân hàng rồi nè, tui chỉ cần nộp ba nghìn phí thủ tục là có thể lấy được trăm nghìn tiền thưởng rồi phải không?…
Được được được, tui hiểu rồi.” Ông lão cúp điện thoại, vẻ mặt vui sướng như nhận được miếng bánh từ trên trời rơi xuống vậy.
Trên đời này làm gì có chuyện miếng bánh dễ dàng rơi xuống như thế.
Chỉ có thứ ăn thì không được, nhưng sẽ giày vò người ta.
Đông Túy thoáng nghe đã biết, đây là mánh khóe lừa bịp cực kỳ phổ biến.
Gửi tin nhắn trúng thưởng đến điện thoại của người ta, rõ ràng báo chí truyền thông đã đưa tin rất nhiều, nhưng có mấy người lớn tuổi không nắm bắt được tin tức, vẫn sẽ trúng chiều như thường.
Bình thường, Đông Túy thường sẽ mặc kệ, cứ để bọn họ tốn tiền mua về một bài học cho nhở đời.
Nhưng nhìn người đàn ông này, tuổi tác không chênh lệch bao nhiêu so với mẹ mình, mặc kiểu quần áo cũ từ mười mấy năm trước, trên làn da già nua đầy những nếp nhăn, đôi mắt mờ đục, Có phần không được lanh lẹ.
Đông Túy lại không đành lòng.
Ba nghìn, đối với những người này mà nói vốn không phải là số tiền nhỏ.
Hơn nữa, tên lừa đảo kia có thể vì lần này nạn nhân trúng kế mà tìm nhiều lý do khác nhằm trục lợi.
Nghĩ như vậy, Đông Túy đưa tay vỗ vỗ bả vai ông lão, ông lão sợ run lên, chậm chạp quay đầu, nhìn Đông Túy với vẻ nghi hoặc, “Cô gái à, có chuyện gì vậy?” Dùng khẩu âm bản địa, Đông Túy nhìn vào mắt ông lão và nghiêm túc nói: “Chú này, chủ bị lừa rồi.
Tin trúng thưởng kia là giả đó.
Đừng đưa tiền cho đối phương.” “Giả sao? Sao có thể chứ.
Ngay cả tui ở chỗ nào người ta cũng biết, tui cũng tham gia chương trình kia rồi, không thể nào là giả được.” Ông lão không tin, giải thích.
“Nếu có số điện thoại cùng với chứng minh thư của chú, biết được đại khái địa điểm của chủ cũng không phải là không thể, chủ tin con đi.” Đông Túy khẩn thiết nói.
Nhưng, có đôi khi thật nực cười, một kẻ lừa đảo lại mong được người ta tin tưởng sao?
Thế giới này đôi khi rất kỳ lạ, khi bị lừa, điều đầu tiên mà người ta cảnh giác nghi ngờ chính là những lời khuyên tốt đẹp này.
Bởi vì khi ấy, bọn họ toàn tâm toàn ý tin tưởng bản thân, đầu muốn bị người khác nói mình nhẹ dạ cả tin.
Đối phương càng cường điệu yêu cầu tin tưởng, thì sẽ càng nhận được phản hồi trải ngược lại.
“Sao tui phải tin tưởng có chứ? Cô sao lại có lòng tốt nhắc nhở tui? Thực ra cô mới là kẻ lừa đảo đúng không?! Nghe thấy tui trúng thưởng, muốn lôi kéo quan hệ lấy thông tin của tui, thay tui đi lĩnh thưởng chừ gì! Cướp tiền của tui!” Ông lão bỗng nhiên cảnh giác cao độ, nhìn chằm chằm Đông Túy, quát lên.
Người cổ hủ thế này càng khó thuyết phục.
Lúc này cô cũng lười khuyên bảo đối phương, biết rằng càng nói càng chẳng đạt được kết quả gì.
“Số 2209 xin mời đến cửa số 5.” Ngân hàng phát giọng gọi, Đông Túy nhìn thẻ số trong tay, đứng lên, không nói thêm một câu nào với ông lão nữa, dợm chân đi tới cửa số 5.
Nhưng ông lão vẫn chưa chịu buông tha, lúc này không khỏi giữ chặt cánh tay Đông Túy, quát lên: “Cô nói coi, cô có phải kẻ lừa đảo hay không?”
Đông Túy vô cùng bình tĩnh, nhìn thẳng ông lão, lạnh lùng đáp, “Không.” Ông lão đang tính nói thêm gì, nhưng bị ánh mắt ấy chặn họng, không dám nhiều lời.
Đông Túy khinh thường nói tiếp: “Phiền chủ buông ra, tôi còn việc phải làm.”
Ông lão bất mãn buông Đông Túy ra.
Không để ý đến ánh mắt khác thường của những người xung quanh, trên thế giới này người tầm thường rất nhiều, người cổ hủ lại càng nhiều.
“Xin chào, xin hỏi cô muốn dùng dịch vụ gì.” Nhân viên đối diện mỉm cười dịu dàng nói.
“Giúp tôi chuyển một trăm nghìn tệ đi, cảm ơn.”
“Phiền điền vào đơn trước đi đã.” Nhân viên đưa đến một phiếu chuyển tiền, Đông Túy nhanh chóng điện xong, hoàn tất chuyển khoản.
Cô đứng dậy lấy đi động ra, đi tới một góc sáng sủa vắng người.
Ấn một dãy số quen thuộc trên màn hình, “Bác sĩ Trương.” Cùng tiếng vang tút tút, Đông Túy nhìn ra ngoài cửa sổ, thế giới này đúng là chẳng có công bằng, nhiều khi chỉ là bất đắc dĩ.
Điện thoại kết nối, giọng nói hiền lành trầm thấp truyền tới, “A lô, Đông Đông.
Chú nhận được tiền của con rồi, thật ra cũng không gấp, thêm nửa tháng nữa cũng được mà.”
Bác sĩ Trương là người rất tốt, Đông Túy cảm thấy người đàn ông đó giống như cha mình vậy, nói chuyện hiền lành, tâm địa lương thiện.
Lúc đầu khi mẹ cô bị tai nạn nằm viện, nếu không có bác sĩ Trương nói giúp, kiên quyết phải phẫu thuật cho bệnh nhân trước thì không khéo mẹ Đông Túy đã sớm qua đời rồi.
Tuy rằng phẫu thuật xong trở thành người thực vật, nhưng mà ít nhất là vẫn còn sống.
Tại thời điểm Đông Túy khó khăn bất lực nhất, chỉ có bác sĩ Trương an ủi, chăm sóc cô.
“Không có gì đâu, chủ Trương.
Con bên này gần đây làm ăn không tồi, kinh tế cũng không eo hẹp.
Hơn nữa sớm gửi qua đó con cũng yên tâm hơn.
Mẹ con còn phiền chủ chăm sóc nhiều mà.” Đông Túy nhẹ nhàng nói, trên mặt thoáng chút dịu dàng.
“Còn khách sáo với chủ nữa hả, cũng vất vả cho con rồi, tuổi còn trẻ đã ra bên ngoài bôn ba cực khổ.
Đúng rồi, Đông Đông, mẹ con gần đây tình hình rất ổn định, chủ tin rằng bà ấy sớm muộn gì cũng có ngày tỉnh lại thôi!” Kiểu an ủi này của bác sĩ Trương, Đông Túy đã nghe nhiều lắm rồi.
Từ lúc mẹ cô bắt đầu hôn mê bất tỉnh cho tới bây giờ, cô vẫn luôn trông mong có một ngày như vậy.
Cho dù cô không được hưởng thụ cuộc sống dư dả, nhưng mà, cô lại có được tất cả tình yêu thương của mẹ.
Nghĩ đến đây, mũi Đông Túy có chút cay cay, “Vâng.
Trong khoảng thời gian tới, sau khi xong việc thì con sẽ về thăm mẹ.
Vậy được rồi, chủ Trương, mẹ con sau này còn phải phiền chủ.
Con còn có chút chuyện, cúp máy trước nha.” Đông Túy hơi ngửa đầu, để cho cảm xúc khác lạ đột nhiên trào dâng chảy ngược vào trong.
“Ừ, được rồi, con làm đi.
Bye bye.” Sau khi cúp máy, Đông Túy vốn định rời khỏi ngân hàng luôn, nhưng lại nhìn thấy ông lão ngang tuổi mẹ mình kia, vẫn còn đang như con mồi chờ sa bẫy.
Đông Túy giật mình, con người ai cũng có lúc bị che mắt, không nhận ra được kẻ xấu.
Tự dưng đột nhiên có người nói với mình là mình bị lừa rồi, chắc hẳn cũng khó lòng tin nổi.
Nghĩ nghĩ, Đông Túy ấn điện thoại gọi tới đồn công an khu vực.
“A lô, xin chào, đây là Cục Công an.”
Chỉ nghe thấy Đông Túy lạnh lùng cất tiếng: “Gọi cảnh sát Hạ Hàm của các anh tới nghe điện thoại.” Người bên kia thoáng sửng sốt, khẩu khí của đối phương mạnh mẽ như vậy, hơn nữa còn gọi thẳng tên họ của Hạ Hàm, có vẻ như quan hệ không bình thường?
“Xin hỏi cô tìm anh ấy có chuyện gì? Cảnh sát Hạ đang xử lý vụ án.” Nhân viên trực điện thoại cẩn thận trả lời.
“Nói với anh ta, tôi là Đông Túy.
Anh ta sẽ biết ngay.”
Tên Hạ Hàm kia có hứng thú với cô, không đúng, chính xác là có hứng thú với thủ pháp gây án của cô, tất nhiên sẽ không cự tuyệt.
Người bên kia do dự một lát, dửng dưng nói: “Vậy được, phiền cô chờ một chút.”
Sau đó, nhân viên trực điện thoại gọi đến Hạ Hàm, báo rõ tình huống, quả nhiên giọng nói của Hạ Hàm tăng thêm vài phần sung sướng, thái độ từ trầm lặng lập tức thay đổi.
“Được, kết nối điện thoại cho cô ấy vào đây đi.”
Đông Túy không lưu số của Hạ Hàm, vì không muốn giữ liên lạc với cảnh sát, lúc này giọng nói quen thuộc của đối phương đột nhiên vang lên, Đông Túy thản nhiên cất tiếng: “Cảnh sát Hạ, tôi muốn bảo
án.”
Cô nói cô muốn báo án?!! Hạ Hàm theo bản năng bật cười thành tiếng: “Sao? Báo án để tôi đến bắt cô sao?” Hạ Hàm như được nghe thấy một câu chuyện đùa vô cùng nực cười.
Đông Túy không quan tâm, trực tiếp thuật lại sự việc.
“Trong Ngân hàng Nông nghiệp trên phố Trung Ương ở Đông Thành có một ông lão tuổi tầm năm mươi mặc quần áo màu xanh lục đậm, nhận được tin nhắn bịp bợm, đang chuẩn bị chuyển tiền cho kẻ lừa đảo, Giờ anh chạy qua ngăn lại còn kịp.”
Thấy Đông Túy nói chuyện nghiêm túc, Hạ Hàm cũng không đùa giỡn nữa, nhanh chóng ghi nhớ lại địa điểm, “Được, giờ tôi lập tức qua đó.
Cô ở đấy chờ tôi.
Không thì cô chết chắc.”
Dứt lời, Hạ Hàm cúp điện thoại, anh vẫn không tin tưởng con người Đông Túy.
Nhưng tất cả những chuyện Đông Túy làm trước đó, quả thực đều gián tiếp giúp đỡ Hạ Hàm.
Trong lòng nói không cần, nhưng hành động lại đưa ra đáp án rất rõ ràng.
Đông Túy nhìn di động ngẩn người, chết chắc? Mấy năm nay người nói với cô những lời này thật sự là rất nhiều.
Sau đó thì sao? Đông Tây lại tò mò, anh ta sẽ làm gì khiến cô chết chắc được đây?
Bình luận facebook