Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 41
Bạc Băng giả vờ bình tĩnh nở nụ cười, nghiêng người tránh sang một bên để Diệp Chính Thần bước vào: “Vào đi.”
Không ngờ Diệp Chính Thần xoay người Bạc Băng lại, vén tóc cô lên, nhìn thấy vết thương trên mặt của cô, anh vô cùng đau lòng.
“Ai? Là ai đã làm?” tiếng thét to phẫn nộ của anh có thể làm năng lượng phát sáng các bóng đèn của mấy tầng lầu.
Trong trí nhớ của Bạc Băng, Diệp Chính Thần là người đàn ông có khả năng khống chế cảm xúc của bản thân vô cùng tốt, anh có thói quen che giấu rất kĩ những cảm xúc của mình. Mà hiện tại, sự tức giận của anh đang thể hiện một cách rõ ràng trên ánh mắt, trên trán anh, các mạch máu bị kéo căng đến mức trở nên xanh tím, các ngón tay bị nắm chặt đến mức trở nên vặn vẹo trông rất đáng sợ.
Bạc Băng mơ hồ nghe thấy cầu thang có tiếng bước chân, cô nhớ đến tầng lầu này, các phòng bên cạnh đều là đồng nghiệp của cô. Bạc Băng vội vàng kéo tay anh vào, sau đó xoay người khóa cửa.
“Là Ấn Chung Thiêm!” Giọng nói của anh mang theo sự nóng giận, giống như muốn xé Ấn Chung Thiêm thành những mảnh nhỏ.
Bạc Băng lo lắng cơn thịnh nộ sẽ khiến Diệp Chính Thần đi tìm Ấn Chung Thiêm, nên cô vô thức lấy tay che mặt lại: “Anh ấy uống chút rượu, nhất thời xúc động…”
Xương ngón tay của Diệp Chính Thần càng ngày càng trở nên vặn vẹo hơn, các khớp xương phát ra âm thanh răng rắc: “Hắn đối xử với em như vậy, em còn che chở cho hắn?”
Bạc Băng đã quên Diệp Chính Thần đã từng học qua tâm lý học, sự cố gắng bảo vệ và lo lắng của cô căn bản không thể lừa được anh.
Đổi lại phương thức đơn giản hơn, Bạc Băng nở nụ cười, giọng nói mang ý tự giễu hỏi anh: “Đổi lại anh là anh ấy, biết em và người đàn ông khác có gian tình, anh sẽ làm thế nào? Không chừng anh sẽ trực tiếp bóp chết em?”
Anh hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi thở ra.
“Nếu như anh bóp được, anh đã sớm bóp chết em hàng vạn lần rồi!”
Ngực Bạc Băng giống như bị một nhát dao đâm phải, máu tươi chảy ra. Đúng vậy, anh luôn luôn không bao giờ buông tha cho cô. Anh không muốn tổn thương cô, ngay cả mắng cô một câu anh cũng không làm được. Đối với cô anh luôn luôn ngoan cố, luôn luôn quyết tâm, cô đánh anh, để lại trên ngực anh một vết sẹo, cô đã nhẫn tâm để lại anh đầy máu một mình ở sân bay Nhật Bản… Anh nhất định là rất đau. Nhưng điều có thể làm anh đau nhất, có lẽ là chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay cô cũng đang làm đau lòng bàn tay của anh.
Suy nghĩ thật kĩ đúng là cô đối xử với anh rất tàn nhẫn. Anh cố gắng hết sức để giúp cô cứu Ấn Chung Thiêm, mà trước mặt Ấn Chung Thiêm, cô lại cố gắng phủ nhận mối quan hệ của cô và anh.
Diệp Chính Thần là một người đàn ông vô cùng kiêu ngạo, mà cô, dường như đã đem sự kiêu ngạo đó giẫm nát dưới chân mình, thế nhưng anh vẫn tươi cười nhìn cô.
“Hiện giờ anh muốn bóp chết em không? Em hứa với anh là em sẽ không phản kháng.” Cô hỏi anh.
Anh lắc đầu, ôm cô đặt trên ghế sofa, sau đó nâng mặt cô lên, xem vết thương trên trán một cách cẩn thận: “Em có hộp thuốc không?”
“Ở ngăn tủ trong phòng.”
Anh đi lấy hộp thuốc, dùng băng gạc xử lí vết thương trên trán cho cô. Lại lấy khăn để đá lạnh nhẹ nhàng chườm lên nơi đang sưng đỏ trên mặt cô.
Cảm giác cực lạnh chạm vào chỗ đau truyền thẳng đến xung thần kinh yếu đuối của Bạc Băng, cô bỗng nhiên bật cười, cười đến vô vọng.
Thật sự rất buồn cười, Ấn Chung Thiêm đánh cô một bạt tai, Diệp Chính Thần lại giúp cô xử lý, cô thật sự không làm thất vọng hai người đàn ông yêu cô mà!
“Em cười gì thế?” Diệp Chính Thần thấy cô cười mà anh không hiểu lí do.
Do cười, nên động đến miệng vết thương, Bạc Băng che chỗ đau lại: “Sư huynh, anh nói xem, chúng ta có được tính là gian phu dâm phụ không?”
“Không.” Anh giương mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua cô: “Cho tới bây giờ, anh chưa từng đồng ý chia tay em.”
Loại tình huống năm đó cần nói ra hai chữ “Chia tay” sao? Đàn ông không nói đạo lí, thì bạn thật sự không còn biện pháp nào để nói chuyện với anh ta.
“Ở trong lòng anh, em lúc nào cũng là bạn gái của anh.”
Bạc Băng hỏi lại: “Cho dù em đã có vị hôn phu?”
“Nha đầu.” Diệp Chính Thần vuốt ve mái tóc dài của cô, từ cách thức đến lực dùng vẫn giống hệt như trong trí nhớ của cô: “Rời xa hắn đi.”
Ngọn đèn dưới sàn phảng phất bóng tối lên gương mặt Diệp Chính Thần.
Bạc Băng nhìn bóng anh, trên mặt anh mỗi một đường nét cô đều có thể thấy được một cách rõ ràng, bởi vì cô nhớ rất rõ, cô đã đem từng chi tiết trên gương mặt anh mà khắc sâu trong lòng, đừng nói là ba năm, dẫu có là ba ngàn năm, cô cũng sẽ không bao giờ quên dù chỉ là một chi tiết nhỏ nhất…
Thời khắc này, Bạc Băng thật sự không muốn từ chối anh, từ chối chính ý nguyện của bản thân mình: “Cho dù em không rời xa anh ấy, anh ấy cũng sẽ không cần em nữa.”
Diệp Chính Thần nghiêng mặt về hướng khác, cố gắng kiềm nén biểu cảm vô cùng đáng yêu trong bóng đêm.
“Mục đích của anh đã đạt được rồi. Anh muốn cười thì cười đi.” Bạc Băng nói: “Không cần giả vờ ra vẻ trước mặt em đâu.”
Anh không che giấu nữa, nở nụ cười vừa lòng.
Cô nên nghĩ đến sớm hơn, anh là Diệp Chính Thần, một người đàn ông có lòng dạ sâu không lường được. Anh ép cô lên giường với an, sau đó lại nói là nhất thời vui thích, anh đã sớm đoán được có một ngày sự thật đó sẽ bại lộ, có khả năng Ấn Chung Thiêm sẽ không tha thứ cho cô. Cũng chắc chắn rằng cô sẽ rời khỏi Ấn Chung Thiêm, nhất định trở về bên vòng tay của anh.
Có đôi khi, đàn ông quá thông minh, lại là bi kịch của phụ nữ.
“Em hận anh sao?”
Câu hỏi của anh làm cô sửng sốt.
Hận? Coi như có một chút đi. Hận anh ba năm trước lừa dối cô, ba năm sau khi trở lại còn làm cuộc sống của cô trở nên hỗn loạn. Hận anh lợi dụng lúc Ấn Chung Thiêm lâm vào đường cùng, lại cướp mất vị hôn thê của anh ta, làm cho anh ta hoàn toàn trắng tay.
Nhưng mà, tất cả đều đã xảy ra, cô hận anh liệu có thể thay đổi được gì.
Nếu có thể, Bạc Băng hy vọng rằng có thể làm điều gì đó cho Ấn Chung Thiêm, khiến những tổn thương cô mang đến cho anh ta giảm đến mức thấp nhất.
Do dự một lát, Bạc Băng khẽ kéo tay áo Diệp Chính Thần: “Sư huynh?”
Anh đẩy tay cô ra: “Lại muốn anh giúp gì? Nói đi.”
Bạc Băng ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của anh, rồi hỏi: “Có cách nào có thể làm cho Ấn Chung Thiêm được làm việc lại trong văn phòng chính phủ thành phố không?”
Anh không suy nghĩ lâu, trực tiếp trả lời cô: “Có.”
“Cách gì?” Bạc Băng lập tức ngồi thẳng lưng, chờ đợi câu trả lời của anh.
Diệp Chính Thần nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, khóe môi anh cong lên nụ cười trêu chọc: “Em gả cho anh!”
Không ngờ Diệp Chính Thần xoay người Bạc Băng lại, vén tóc cô lên, nhìn thấy vết thương trên mặt của cô, anh vô cùng đau lòng.
“Ai? Là ai đã làm?” tiếng thét to phẫn nộ của anh có thể làm năng lượng phát sáng các bóng đèn của mấy tầng lầu.
Trong trí nhớ của Bạc Băng, Diệp Chính Thần là người đàn ông có khả năng khống chế cảm xúc của bản thân vô cùng tốt, anh có thói quen che giấu rất kĩ những cảm xúc của mình. Mà hiện tại, sự tức giận của anh đang thể hiện một cách rõ ràng trên ánh mắt, trên trán anh, các mạch máu bị kéo căng đến mức trở nên xanh tím, các ngón tay bị nắm chặt đến mức trở nên vặn vẹo trông rất đáng sợ.
Bạc Băng mơ hồ nghe thấy cầu thang có tiếng bước chân, cô nhớ đến tầng lầu này, các phòng bên cạnh đều là đồng nghiệp của cô. Bạc Băng vội vàng kéo tay anh vào, sau đó xoay người khóa cửa.
“Là Ấn Chung Thiêm!” Giọng nói của anh mang theo sự nóng giận, giống như muốn xé Ấn Chung Thiêm thành những mảnh nhỏ.
Bạc Băng lo lắng cơn thịnh nộ sẽ khiến Diệp Chính Thần đi tìm Ấn Chung Thiêm, nên cô vô thức lấy tay che mặt lại: “Anh ấy uống chút rượu, nhất thời xúc động…”
Xương ngón tay của Diệp Chính Thần càng ngày càng trở nên vặn vẹo hơn, các khớp xương phát ra âm thanh răng rắc: “Hắn đối xử với em như vậy, em còn che chở cho hắn?”
Bạc Băng đã quên Diệp Chính Thần đã từng học qua tâm lý học, sự cố gắng bảo vệ và lo lắng của cô căn bản không thể lừa được anh.
Đổi lại phương thức đơn giản hơn, Bạc Băng nở nụ cười, giọng nói mang ý tự giễu hỏi anh: “Đổi lại anh là anh ấy, biết em và người đàn ông khác có gian tình, anh sẽ làm thế nào? Không chừng anh sẽ trực tiếp bóp chết em?”
Anh hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi thở ra.
“Nếu như anh bóp được, anh đã sớm bóp chết em hàng vạn lần rồi!”
Ngực Bạc Băng giống như bị một nhát dao đâm phải, máu tươi chảy ra. Đúng vậy, anh luôn luôn không bao giờ buông tha cho cô. Anh không muốn tổn thương cô, ngay cả mắng cô một câu anh cũng không làm được. Đối với cô anh luôn luôn ngoan cố, luôn luôn quyết tâm, cô đánh anh, để lại trên ngực anh một vết sẹo, cô đã nhẫn tâm để lại anh đầy máu một mình ở sân bay Nhật Bản… Anh nhất định là rất đau. Nhưng điều có thể làm anh đau nhất, có lẽ là chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay cô cũng đang làm đau lòng bàn tay của anh.
Suy nghĩ thật kĩ đúng là cô đối xử với anh rất tàn nhẫn. Anh cố gắng hết sức để giúp cô cứu Ấn Chung Thiêm, mà trước mặt Ấn Chung Thiêm, cô lại cố gắng phủ nhận mối quan hệ của cô và anh.
Diệp Chính Thần là một người đàn ông vô cùng kiêu ngạo, mà cô, dường như đã đem sự kiêu ngạo đó giẫm nát dưới chân mình, thế nhưng anh vẫn tươi cười nhìn cô.
“Hiện giờ anh muốn bóp chết em không? Em hứa với anh là em sẽ không phản kháng.” Cô hỏi anh.
Anh lắc đầu, ôm cô đặt trên ghế sofa, sau đó nâng mặt cô lên, xem vết thương trên trán một cách cẩn thận: “Em có hộp thuốc không?”
“Ở ngăn tủ trong phòng.”
Anh đi lấy hộp thuốc, dùng băng gạc xử lí vết thương trên trán cho cô. Lại lấy khăn để đá lạnh nhẹ nhàng chườm lên nơi đang sưng đỏ trên mặt cô.
Cảm giác cực lạnh chạm vào chỗ đau truyền thẳng đến xung thần kinh yếu đuối của Bạc Băng, cô bỗng nhiên bật cười, cười đến vô vọng.
Thật sự rất buồn cười, Ấn Chung Thiêm đánh cô một bạt tai, Diệp Chính Thần lại giúp cô xử lý, cô thật sự không làm thất vọng hai người đàn ông yêu cô mà!
“Em cười gì thế?” Diệp Chính Thần thấy cô cười mà anh không hiểu lí do.
Do cười, nên động đến miệng vết thương, Bạc Băng che chỗ đau lại: “Sư huynh, anh nói xem, chúng ta có được tính là gian phu dâm phụ không?”
“Không.” Anh giương mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua cô: “Cho tới bây giờ, anh chưa từng đồng ý chia tay em.”
Loại tình huống năm đó cần nói ra hai chữ “Chia tay” sao? Đàn ông không nói đạo lí, thì bạn thật sự không còn biện pháp nào để nói chuyện với anh ta.
“Ở trong lòng anh, em lúc nào cũng là bạn gái của anh.”
Bạc Băng hỏi lại: “Cho dù em đã có vị hôn phu?”
“Nha đầu.” Diệp Chính Thần vuốt ve mái tóc dài của cô, từ cách thức đến lực dùng vẫn giống hệt như trong trí nhớ của cô: “Rời xa hắn đi.”
Ngọn đèn dưới sàn phảng phất bóng tối lên gương mặt Diệp Chính Thần.
Bạc Băng nhìn bóng anh, trên mặt anh mỗi một đường nét cô đều có thể thấy được một cách rõ ràng, bởi vì cô nhớ rất rõ, cô đã đem từng chi tiết trên gương mặt anh mà khắc sâu trong lòng, đừng nói là ba năm, dẫu có là ba ngàn năm, cô cũng sẽ không bao giờ quên dù chỉ là một chi tiết nhỏ nhất…
Thời khắc này, Bạc Băng thật sự không muốn từ chối anh, từ chối chính ý nguyện của bản thân mình: “Cho dù em không rời xa anh ấy, anh ấy cũng sẽ không cần em nữa.”
Diệp Chính Thần nghiêng mặt về hướng khác, cố gắng kiềm nén biểu cảm vô cùng đáng yêu trong bóng đêm.
“Mục đích của anh đã đạt được rồi. Anh muốn cười thì cười đi.” Bạc Băng nói: “Không cần giả vờ ra vẻ trước mặt em đâu.”
Anh không che giấu nữa, nở nụ cười vừa lòng.
Cô nên nghĩ đến sớm hơn, anh là Diệp Chính Thần, một người đàn ông có lòng dạ sâu không lường được. Anh ép cô lên giường với an, sau đó lại nói là nhất thời vui thích, anh đã sớm đoán được có một ngày sự thật đó sẽ bại lộ, có khả năng Ấn Chung Thiêm sẽ không tha thứ cho cô. Cũng chắc chắn rằng cô sẽ rời khỏi Ấn Chung Thiêm, nhất định trở về bên vòng tay của anh.
Có đôi khi, đàn ông quá thông minh, lại là bi kịch của phụ nữ.
“Em hận anh sao?”
Câu hỏi của anh làm cô sửng sốt.
Hận? Coi như có một chút đi. Hận anh ba năm trước lừa dối cô, ba năm sau khi trở lại còn làm cuộc sống của cô trở nên hỗn loạn. Hận anh lợi dụng lúc Ấn Chung Thiêm lâm vào đường cùng, lại cướp mất vị hôn thê của anh ta, làm cho anh ta hoàn toàn trắng tay.
Nhưng mà, tất cả đều đã xảy ra, cô hận anh liệu có thể thay đổi được gì.
Nếu có thể, Bạc Băng hy vọng rằng có thể làm điều gì đó cho Ấn Chung Thiêm, khiến những tổn thương cô mang đến cho anh ta giảm đến mức thấp nhất.
Do dự một lát, Bạc Băng khẽ kéo tay áo Diệp Chính Thần: “Sư huynh?”
Anh đẩy tay cô ra: “Lại muốn anh giúp gì? Nói đi.”
Bạc Băng ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của anh, rồi hỏi: “Có cách nào có thể làm cho Ấn Chung Thiêm được làm việc lại trong văn phòng chính phủ thành phố không?”
Anh không suy nghĩ lâu, trực tiếp trả lời cô: “Có.”
“Cách gì?” Bạc Băng lập tức ngồi thẳng lưng, chờ đợi câu trả lời của anh.
Diệp Chính Thần nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, khóe môi anh cong lên nụ cười trêu chọc: “Em gả cho anh!”
Bình luận facebook